Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 56

1@-

Chương 56

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

So với Tạ Vũ Xuyên vừa nói xấu sau lưng bà ngoại thì Bạch Du còn cảm thấy chột dạ hơn, vội vàng rút tay lại, đứng thẳng người ngay ngắn trước cửa như một người lính sẵn sàng chờ kiểm duyệt binh sĩ.

Ánh mắt của bà ngoại lướt qua cháu trai mình, rồi dừng lại trên người Bạch Du đang đứng như bị phạt úp mặt vào tường.

Sợ tóc mái che mất trán, trước khi ra ngoài, Bạch Du đã xịt ít keo, vuốt gọn tóc sang hai bên, phần đỉnh đầu còn tạo kiểu nhẹ. Gương mặt trắng trẻo, ngoan ngoãn của anh kết hợp với kiểu tóc ấy thoạt nhìn giống như một minh tinh bước ra từ màn ảnh.

Bà ngoại ngắm mãi càng nhìn càng thấy ưng mắt. So với dáng vẻ cứng cỏi của Tạ Vũ Xuyên, bà lại càng thích kiểu con trai xinh xắn như Bạch Du.

“Mau vào nhà nào, đi đường lạnh lắm rồi nhỉ.” Bà nắm lấy tay Bạch Du kéo vào trong, đi ngang qua Tạ Vũ Xuyên còn không quên trừng mắt cảnh cáo một cái.

Tạ Vũ Xuyên chẳng thèm sợ, vừa vào nhà đã thấy có một túi quýt trên tủ giày, không nói không rằng liền bóc lấy một quả.

Bà ngoại thấy thế thì vội vàng ngăn lại: “Quýt còn lạnh đấy, vừa mới mua về thôi, ăn ngay lạnh bụng bây giờ!”

Tạ Vũ Xuyên đá giày ra, vòng tay qua cổ bà ngoại, cười hì hì không mấy quan tâm: “Không sao đâu, cháu khỏe như voi.”

Bạch Du đứng bên cạnh nhìn cảnh hai bà cháu trêu chọc nhau, không hề thấy ngượng ngùng, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị. Một Tạ Vũ Xuyên sống động, hơi nhí nhố như thế này, anh vẫn là lần đầu thấy.

Bà ngoại nhịn cười, đành ăn miếng quýt bị Tạ Vũ Xuyên nhét cho, sau đó quay đầu lại ân cần nói với Bạch Du: “Tiểu Xuyên nói cháu thích ăn thịt viển chiên, hôm qua bà đã đi mua đồ tươi về sẵn rồi, chỉ đợi cháu tới là chiên nóng thôi.”

Bạch Du nghe vậy thì vừa mừng vừa bối rối, đến cả mấy câu chào hỏi chuẩn bị sẵn trong đầu trước khi đi cũng quên sạch.

“Bà ngoại, Tiểu Bạch nướng bánh đào xốp giòn cho bà đấy,” Tạ Vũ Xuyên nhanh chóng đỡ lời giúp anh, đưa hộp bánh đến trước mặt bà ngoại “Thơm lắm.”

Bà ngoại nhận lấy, liên tục khen ngợi: “Khéo tay quá! Dì cháu có kể, trước đây cháu còn làm giáo viên à? Giờ còn mở cả tiệm bánh nữa đúng không?”

Bạch Du biết dì mà bà ngoại nói là mẹ của Tạ Vũ Xuyên, ngượng ngùng gật đầu cười: “Cháu từng dạy ở một trường nghề ở quê nhà, dạy làm bánh ngọt ạ.”

Tạ Vũ Xuyên thì không khiêm tốn như anh. Trước mặt bà ngoại cậu chưa từng giấu diếm gì, nghe xong liền gật đầu nói thêm: “Anh ấy còn biết vẽ tranh, thiết kế nữa cơ. Mẹ cháu thích anh ấy lắm.”

Tạ Vũ Xuyên ra sức nịnh Bạch Du trước mặt bà ngoại, bà càng nhìn càng ưng, chỉ có Bạch Du là ngượng đến mức đỏ mặt, chỉ biết đứng cười xấu hổ.

Bà ngoại đầy mãn nguyện nhìn cháu trai mình rồi lại nhìn sang Bạch Du, vỗ nhẹ tay Bạch Du, mỉm cười: “Tốt lắm, rất tốt.”

Đây là lần đầu tiên Bạch Du đón mùa đông ở thành phố D, vẫn chưa quen với gió biển lành lạnh của thành phố phương Bắc này.

Dù mặc áo khoác lông vũ dày cộm, nhưng phần mặt không được che chắn vẫn bị gió thổi đau rát. Vào đến nhà ấm áp, chẳng mấy chốc cơ thể đã ấm lại, chỉ có mặt là đỏ bừng không dứt.

Bà ngoại quay lại thì thấy mặt Bạch Du đỏ hồng như trái táo, liền lo lắng hỏi: “Sao mặt đỏ thế kia? Bị gió lạnh thổi cóng rồi à?”

Bạch Du cũng không thấy khó chịu gì, chỉ khẽ chạm tay lên má, cảm giác hơi nóng. Bàn tay mát lạnh phần nào giúp giảm nhiệt, nhưng má vẫn ửng đỏ không giảm.

Tạ Vũ Xuyên nghiêng đầu nhìn anh, hai tay to bè nâng mặt Bạch Du ép lại, trêu chọc: “Bị gió thổi đấy, yếu xìu.”

Môi của Bạch Du bị cậu bóp lại thành hình con vịt nhỏ, không thể mở miệng phản bác. Trước mặt bà ngoại lại không tiện đá cậu một cái, chỉ đành bất lực chịu đựng, rồi lén trừng mắt lườm một cái khi bà ngoại không nhìn.

Bạch Du cảm thấy đây là một mặt trẻ con hiếm hoi của Tạ Vũ Xuyên, nhưng với bà ngoại thì có lẽ đã quen rồi.

Bà bật cười mắng yêu: “Không đứng đắn gì cả.”

Tạ Vũ Xuyên nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, một tay nắm lấy tay Bạch Du, tay còn lại khoác vai bà ngoại cùng đi vào bếp.

“Bà ơi, mau chiên thịt viên, hai đứa cháu sáng nay chưa ăn gì đâu!”

Trên bàn bếp trong bếp có một chậu củ cải xanh đã được thái sợi, bà ngoại nói: “Trước khi hai đứa đến bà vừa mới bào xong, trong đó bà đã cho ít muối vào rồi.” Nói xong, bà nắm một nắm củ cải, bóp mạnh, lập tức ép ra được không ít nước. “Củ cải phải ép hết nước, đến trạng thái thế này là vừa rồi.”

Bạch Du đứng bên cạnh nhìn mà háo hức muốn thử. Bà ngoại thấy thế bèn hỏi: “Muốn làm thử không?”

Bạch Du cười đáp ứng, rồi xắn tay áo lên đi rửa tay. Lúc quay lại, bà ngoại liền đẩy cái chậu qua phía Bạch Du.

Hai người cùng làm quả nhiên nhanh hơn một người. Bạch Du là trai trẻ, sức khỏe hơn hẳn bà ngoại, mấy nắm củ cải bị anh vắt đến khô rang, không còn sót lại giọt nước nào, khiến bà khen ngợi không ngớt lời.

Sau khi cắt nhỏ lại phần củ cải sợi đã bóp khô, bước tiếp theo chính là phần nêm nếm gia vị cực kỳ quan trọng.

Lượng củ cải trong chậu là từ một củ to bào ra, chỉ cần một quả trứng gà là đủ.

Bà ngoại hỏi trước xem Bạch Du có thích ăn tôm khô không. Sau khi nhận được cái gật đầu chắc nịch, bà thêm vào một nhúm nhỏ.

Tôm khô có tác dụng tăng vị umami và cũng có độ mặn tự nhiên, vì vậy có thể không cần cho bột ngọt, muối cũng giảm bớt.

Bạch Du vừa nghe bà dặn vừa chăm chú gật đầu, biểu thị mình đã nhớ kỹ.

Bà ngoại cười nói: “Bà nói vậy thôi chứ không thật sự bắt cháu học đâu. Thèm ăn thì bảo Tiểu Xuyên dẫn cháu qua là được.”

“Vâng ạ.” Bạch Du ngoan ngoãn đáp lời “Cảm ơn bà ngoại ạ.”

Lúc bà ngoại không để ý, Tạ Vũ Xuyên tranh thủ nắm nhẹ bàn tay phía sau lưng của Bạch Du, anh cũng hiếm khi chủ động, liền khẽ siết ngón tay lại như đáp trả.

Sau khi trộn đều hết nguyên liệu, bắt đầu thêm bột mì.

“Bột thì cho vừa tay thôi, lượng này phải tự canh,” bà ngoại nói, “Nhiều quá chiên lên dính dính ăn không ngon, ít quá thì lại không kết dính thành viên.”

Bạch Du quan sát kỹ, thấy lượng bột thật sự không nhiều, trộn với củ cải thì hầu như không nhìn rõ vệt bột đâu.

Bà ngoại làm rất tỉ mỉ và nhanh nhẹn. Khi làm nóng dầu, bà bắt đầu viên nhân thành từng viên tròn đều nhau, chờ đến khi dầu trong nồi bắt đầu nổi bong bóng nhỏ thì thả từng viên vào chiên.

Vừa cho vào nồi, các viên củ cải dễ dính vào nhau nên phải dùng đũa khuấy nhẹ cho tơi ra.

Những viên viên củ cải chiên lúc mới cho vào vẫn còn màu xanh nhạt, chỉ một lát sau mặt ngoài dần dần chuyển sang màu vàng óng. Đợi đến khi toàn bộ viên nổi lên mặt dầu là có thể vớt ra rồi.

“Viên này chín nhanh lắm, không cần chiên lại đâu, chiên lần nữa là bị sậm màu, không còn đẹp nữa.”

Bà ngoại dùng muôi có lỗ vớt viên chiên ra để ráo dầu, lớp vỏ vàng óng ánh mờ mờ hiện lên chút sắc xanh, hương thơm lan tỏa khắp gian bếp, chưa nếm thử cũng đoán được ngon đến mức nào.

Tay nghề của bà ngoại thì khỏi phải bàn, mùi thơm nức mũi, màu sắc hấp dẫn. Tạ Vũ Xuyên đã ăn món này từ nhỏ đến lớn, thừa lúc bà ngoại đang múc viên chiên ra cho nguội, len lén đưa tay ra lấy trộm thì bị bà dùng đũa gõ ngay lên mu bàn tay.

Tạ Vũ Xuyên ấm ức chìa tay ra trước mặt Bạch Du, ai ngờ Bạch Du không những không bênh vực mà còn cười mắng cậu là đáng đời.

Từ trước đến giờ Bạch Du vẫn cảm thấy Tạ Vũ Xuyên có một sự chín chắn không hợp với tuổi tác, thực tế thì cậu đúng là một người kiên nhẫn và tỉ mỉ, giống như một chú chó chăn cừu Đức trung thành và đáng tin.

Có lẽ vì dáng vẻ và khí chất khiến người ta có cảm giác ban đầu là cậu rất lạnh lùng, không dễ lại gần.

Nhưng giờ phút này Tạ Vũ Xuyên trước mặt như biến thành một người khác, dù không cười, nhưng sự dịu dàng ở khóe mắt đuôi mày không thể che giấu được. Bà ngoại càng nói cậu vướng víu, cậu lại càng muốn xáp lại gần bà, y như một con husky nghịch ngợm.

Bà ngoại mặc kệ lời than phiền của Tạ Vũ Xuyên, đưa đũa cho Bạch Du. Bạch Du không khách sáo, gắp một viên chiên lên, thổi nhẹ vài cái rồi cắn một miếng.

So với bánh dầu chiên, lớp ngoài của viên củ cải chiên không giòn bằng, bên trong thì mềm hơn một chút. Chủ yếu là vì bột ít, nên khi ăn vào, mỗi miếng đều cảm nhận được vị thanh ngọt của củ cải và hương thơm béo ngậy của dầu.

Tôm khô bên trong đúng là điểm nhấn, không hề gây cảm giác lạc lõng mà còn nâng tầm hương vị, ăn một viên hoàn toàn không đủ.

“Nếu cháu thích ăn thì lần sau chúng ta có thể làm bánh bao nữa.” Khi Bạch Du ăn, hai má phồng lên như sóc con tích trữ đồ ăn, bà ngoại nhìn thấy rất vui, gắp thêm mấy viên chiên để nguội cho anh.

Nghe nói lại có cách ăn mới, Bạch Du lập tức đồng ý, sau đó mới nhận ra có vẻ mình hơi tham ăn, liền ngượng ngùng cười.

Bà ngoại cảm thấy đứa trẻ này rất thật thà, liền dỗ ngọt: “Mùa đông hàu vừa to vừa béo, đem gói với sợi củ cải làm bánh bao thì ngon lắm.”

Bạch Du lại bị hấp dẫn một lần nữa, trong khi thầm chê bai bản thân quá dễ dụ, thì không khỏi liên tưởng đến chuyện hôm trước Tạ Vũ Xuyên dụ dỗ mình chuyển đến sống cùng. Anh cảm thấy, có lẽ cậu ấy thật sự giống bà ngoại ở một phương diện nào đó.

Hết chương 56


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 56
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...