Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 54

1@-

Chương 54

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bạch Du pha một ấm trà nóng, mỗi người cầm một tách đứng bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi. Tạ Vũ Xuyên không rành về trà, nhưng luôn cảm thấy mùi vị của loại trà này khác với những gì mình từng uống, nó có một chút mùi cỏ.

Bạch Du bật cười: “Đây là bạch trà, vị của nó nhạt hơn các loại trà thường. Nãy ăn nhiều bánh tổ quá nên pha cho em uống để thanh miệng.”

Tạ Vũ Xuyên nhấp môi cảm nhận vị trong miệng, rồi một hơi uống cạn luôn tách trà, nhăn mày nói: “Đưa cho em đúng là lãng phí.”

Bạch Du cười đá nhẹ mũi giày của Tạ Vũ Xuyên, nhận chiếc tách từ tay cậu rồi quay người đặt lại lên bàn trà.

Ban quản lý khu chung cư từ sáng sớm đã quấn đèn màu lên cột đèn đường, treo thêm những chiếc lồng đèn đỏ rực ở cổng, giờ tuyết rơi phủ lên trên, cả khung cảnh trắng xóa như được khoác lên lớp áo bạc, lại càng làm không khí Tết thêm rộn ràng.

Thấy con đường lát đá dưới lầu đã bị tuyết phủ trắng, gần như không còn nhìn thấy màu gốc, Tạ Vũ Xuyên lên tiếng: “Tuyết rơi dày thế này, chắc xe em phải để lại dưới lầu nhà anh rồi.”

Trong khu cho xe vào, nhưng không nhìn được tình trạng đường ngoài, Bạch Du cố gắng giải thích rằng đường trơn tuyết rất dễ ngã, đi bộ còn khó huống chi là lái xe, rất khó kiểm soát.

“Vậy đêm nay em có muốn ở lại không?” Bạch Du đỏ mặt giải thích, “Ý anh là, từ nhà anh ra ga tàu điện ngầm cũng khá xa, mai còn phải tới nhà bà ngoại, nếu cùng đi thì tiện hơn, nên em có muốn ở lại không?”

Càng nói giọng anh càng nhỏ dần, chính bản thân anh cũng không hiểu bản thân đang lúng túng cái gì.

Cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng một giường, không, ý là trước đây hai người từng ở chung một phòng trong chuyến đi thành phố B, rồi đêm giao thừa hôm đó cũng từng.

“Được chứ.” Bạch Du còn chưa nói hết, Tạ Vũ Xuyên đã lập tức đồng ý, trong đôi mắt thường ngày bình thản khẽ gợn lên một vòng sóng, nét mặt cứng cỏi giờ phút này cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Trong cốp xe vẫn còn vài thùng rượu vang bạn của Tạ Bạc Lâm gửi tặng, Tạ Vũ Xuyên liền mặc áo khoác vào, xuống lầu lấy một chai mang lên.

Tay cậu xách túi đựng rượu, tay còn lại nắm chặt chiếc chìa khóa mà Bạch Du vừa đưa cho mình.

Nghĩ đến dáng vẻ đỏ mặt của Bạch Du khi nói dưới lầu có khóa cửa, không có chìa khóa sẽ không vào được, Tạ Vũ Xuyên càng nghĩ càng thấy đáng yêu. Tiếng tuyết kêu lạo xạo dưới chân nghe cũng trở nên đặc biệt êm tai.

Tuyết rơi thì trời tất nhiên sẽ âm u, chưa đến chiều hẳn mà cửa sổ đã phủ sương mờ mịt.

Bạch Du kéo rèm cửa lại, bật đèn lên, ánh sáng so với lúc nãy lại có phần ấm áp, sáng sủa hơn.

Tạ Vũ Xuyên tìm đồ khui rượu, chỉ vài động tác đã dễ dàng bật nút chai ra.

Cậu vốn không thích mùi quế trong rượu vang nấu ấm, luôn cảm thấy chỉ thiếu điều bỏ miếng thịt bò vào hầm chung. Vậy nên Bạch Du chỉ cắt vài lát cam bỏ vào, vừa để khử vị chát trong rượu, vừa tăng thêm chút hương trái cây.

Thật ra là vì anh không thích mùi rượu cho lắm.

Bình thường Bạch Du không mấy hứng thú với việc xem phim truyền hình, chủ yếu vì mỗi khi đến cảnh nam nữ chính yêu nhau, anh sẽ cảm thấy ngại ngùng thay. Vậy nên ngày thường anh chỉ xem phim trinh thám, có một bộ phim hình sự nội địa từ cách đây 20 năm mà anh xem đến mức gần như thuộc lòng cả lời thoại.

Tạ Vũ Xuyên cầm điều khiển từ xa suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Xem Gala Tết không?”

Bạch Du lập tức quay sang nhìn cậu với vẻ mặt kinh hãi, như thể nghi ngờ mình có nghe nhầm không.

“Gala Tết của đài địa phương bọn em ấy mà,” Tạ Vũ Xuyên vội giải thích, “vui cực kỳ.”

Bạch Du miễn cưỡng đồng ý, sau đó Tạ Vũ Xuyên mở điện thoại, tìm một video tuyển tập các tiết mục hài tết mấy năm trước rồi chiếu lên tivi, hầu hết đều là chương trình từ hơn chục năm trước.

Nhiều tiết mục trong đó Bạch Du từng xem qua, đến nay vẫn là những câu thoại rất nổi tiếng trên mạng. Tạ Vũ Xuyên lâu lâu lại bắt chước mấy câu nói bằng giọng địa phương hoặc dùng mấy từ đặc trưng, khiến Bạch Du bật cười nghiêng ngả, cười đến nỗi suýt ngã lăn ra ghế sofa.

Nơi Bạch Du sống không có hệ thống sưởi suốt ngày, thông thường chỉ bắt đầu hoạt động từ buổi chiều khi tan sở.

May mà vừa uống nửa ly rượu vang, cơ thể Bạch Du dần dần ấm lên, chẳng bao lâu sau, đến lòng bàn chân cũng thấy nóng hổi. Ngẩng lên nhìn đồng hồ thì đã hơn năm giờ chiều.

Bạch Du ôm chiếc gối, từ từ trượt xuống sàn, tựa lưng vào đầu gối đang gập lại tự nhiên của Tạ Vũ Xuyên, nhân lúc còn lâng lâng men rượu, cứ thế cười thoải mái không ngớt.

Tạ Vũ Xuyên tưởng anh say rồi, vội đưa tay đỡ lấy, ai ngờ lại bị Bạch Du nắm lấy cổ tay, kéo cậu cùng ngồi xuống sàn.

“Sao thế?” Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng lau vệt mồ hôi mỏng trên trán Bạch Du, dịu giọng hỏi: “Say rồi?”

Bạch Du lắc đầu, giọng lười biếng, chậm rãi: “Thoải mái.”

Tạ Vũ Xuyên cười khẽ.

“Thật mà,” Bạch Du nghiêng đầu tựa vào vai Tạ Vũ Xuyên, ly rượu trong tay khẽ chạm vào thành ly của cậu, vang lên một tiếng lanh lảnh dễ chịu, “Anh chưa từng nghĩ sẽ có một buổi chiều tuyết rơi thế này, được ngồi trên sàn nhà ấm áp, vừa uống rượu vang vừa xem gala tết.”

Rõ ràng là một tổ hợp không hề ăn nhập với nhau, thậm chí có phần đối lập, vậy mà lại khiến người ta thấy dễ chịu đến kỳ lạ.

Tạ Vũ Xuyên ngửa cổ uống cạn ly rượu, tay lén vòng ra sau nghịch ngợm đuôi tóc của Bạch Du.

“Nhà em lúc sửa lại đã lắp thêm hệ thống sưởi dưới sàn, còn ấm hơn nhà anh nhiều.”

Bạch Du chống tay lên sàn, quay lại đối diện với Tạ Vũ Xuyên, nhìn chằm chằm một lúc rồi chậm rãi trượt người vào lòng cậu, nhỏ giọng lầm bầm: “Em đừng quyến rũ anh, cái đồ Bạch Xà tinh”

Tạ Vũ Xuyên cứ tưởng mình nghe nhầm, lại cúi gần thêm một chút, liền nghe thấy Bạch Du đang lẩm bẩm những câu như yêu tinh, rượu hùng hoàng. Không nhịn được nữa, cậu cúi đầu hôn lên đôi môi đang líu lo không ngừng ấy, nuốt trọn những lời làm nũng lộn xộn của anh.

Bạch Du không cam lòng cắn một cái lên môi Tạ Vũ Xuyên, khiến đồng tử người đàn ông co rút lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Bạch Du khi say chủ động hơn nhiều so với bình thường, nhưng ngược lại phản ứng cũng chậm đi không ít.

Anh đã ngồi tựa vào trước mặt Tạ Vũ Xuyên, tư thế hôn như vậy buộc anh phải ngửa cổ về sau. Rõ ràng có thể xoay người lại để đối mặt trực tiếp với Tạ Vũ Xuyên, thế mà lại cố tình lựa chọn để lộ ra phần nhạy cảm và yếu ớt nhất.

Bàn tay của Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng v**t v* chiếc cổ dài mảnh mai của Bạch Du, cảm nhận yết hầu không rõ ràng lắm đang chuyển động lên xuống theo động tác nuốt, khiến cậu không khỏi thở gấp hơn.

Toàn thân Bạch Du đã nóng bừng, bây giờ ngay cả tóc mái cũng đã ướt đẫm, hàng mi khẽ run rẩy, đôi môi căng mọng ướt át.

Tạ Vũ Xuyên nhìn đến nín thở, rồi lập tức đặt một nụ hôn đầy kiềm chế lên bên cổ của Bạch Du.

Cùng với nhịp thở phập phồng của Bạch Du, mạch máu dưới làn da ngày càng đập rõ ràng hơn, Tạ Vũ Xuyên không dám để lại dấu vết nào ở đó, chỉ không ngừng l**m m*t tại vị trí ấy.

Trong lúc đó, không biết bàn tay của Tạ Vũ Xuyên đã luồn vào bên trong áo của Bạch Du từ lúc nào, bàn tay đó chạm vào nơi nào là nơi đó như mang theo hơi nóng bỏng, khiến người bên dưới không nhịn được khẽ run rẩy.

Lúc này, Bạch Du giống như một viên kẹo ngọt khiến người ta thèm thuồng, bóc lớp giấy bọc bên ngoài mới phát hiện bên trong là sô cô la đậm vị.

Hình như vì nhiệt độ quá cao, sô cô la và phần đầu đã bắt đầu tan chảy, cắn một miếng mới phát hiện bên trong lại là rượu, chưa kịp thưởng thức thì đã chảy đầy tay Tạ Vũ Xuyên.

Tạ Vũ Xuyên không hảo ngọt, trước đây đã cai đồ ngọt, vậy mà sau khi quen biết Bạch Du lại nếm hết mọi thứ bù lại.

Tạ Vũ Xuyên trước đây cũng chưa từng ăn sô cô la nhân rượu, không ngờ mùi vị lại ngon bất ngờ. Ban đầu còn muốn để dành từ từ thưởng thức, nhưng hương vị rượu trong nhân mỗi lúc một đậm hơn, khiến Tạ Vũ Xuyên vốn không tham rượu cũng không dừng lại được, cho đến khi sô cô la tan thành một vũng nước, rượu cũng đổ khắp nơi.

Khi đèn thành phố vừa sáng lên, những người làm việc cả ngày trở về nghỉ ngơi trong ngôi nhà của mình, tận hưởng sự tĩnh lặng của màn đêm.

Chỉ riêng nhà của Bạch Du chìm trong bóng tối, chỉ có phòng tắm sáng đèn.

Bạch Du nằm nổi bập bềnh trong bồn tắm không quá lớn, hơi khó chịu mà nheo mắt lại, lời nói phát ra vỡ vụn thành nhiều mảnh.

“Xuyên nhi… ưm… mắt… chói quá.”

“Ừm.” Giọng nói khàn khàn của Tạ Vũ Xuyên vang lên từ phía sau anh. Khi cậu ôm lấy Bạch Du ngồi dậy, mặt nước bắn tung toé, tràn ra khỏi bồn tắm.

Tạ Vũ Xuyên nắm lấy chiếc eo mềm nhũn của Bạch Du, xoay người anh lại, để anh đối diện với mình. Cậu ngả người vào bồn, từ dưới nhìn lên Bạch Du bị ép phải ngồi thẳng.

Mái tóc ướt nhẹp được vuốt ra sau đầu, chỉ còn vài sợi không chịu nghe lời rũ xuống trước trán, hàng mi ẩm ướt khẽ run lên, giống như cánh bướm bị mưa làm ướt, khó khăn vỗ cánh.

Đôi mắt nhuốm men rượu, so với thường ngày thì bớt đi phần sáng trong, lại nhiều thêm vẻ u mê khó tả.

Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên trở nên u tối, cậu co một chân dưới nước rồi bất ngờ đẩy lên. Bạch Du đang lim dim muốn ngủ, lập tức trợn tròn mắt, chưa kịp bật ra tiếng nào thì đã mềm nhũn ngã vào lòng ngực Tạ Vũ Xuyên.

Tạ Vũ Xuyên ôm lấy lưng anh, không ngừng an ủi, động tác nơi bàn tay rất nhẹ nhàng, ngược lại lại khiến mặt nước dâng sóng dữ dội.

Bạch Du nức nở không nói thành lời, chỉ có thể lẩm bẩm bày tỏ sự không hài lòng.

Tạ Vũ Xuyên ngược lại là thái độ khác thường, nói rất nhiều, nhưng toàn là những lời mà Bạch Du không muốn nghe.

“Tinh Tinh, anh ngọt thật đấy.”

Khi Tạ Vũ Xuyên lại cắn môi Bạch Du thêm lần nữa và nói ra những lời trêu chọc như vậy, cuối cùng Bạch Du không chịu nổi mà đánh nhẹ một cái.

Bạch Du cứ tưởng mình không ra tay mạnh, nhưng tiếng chát vang lên giòn tan khiến anh nghi ngờ đầu óc mình đã bị rượu làm tê liệt rồi.

Đầu ngón tay chọc nhẹ vào phần ngực đang đỏ ửng, Bạch Du dè dặt biện bạch: “Đều tại em.”

Tạ Vũ Xuyên nắm lấy bàn tay trơn ướt của anh, như đang thưởng thức một món mỹ vị hiếm có, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay, còn không quên nhận lỗi: “Ừm, là tại em.”

Bạch Du vừa thẹn vừa giận, né tránh những nụ hôn của cậu, nhưng cơ thể vẫn theo sóng nước mà không ngừng rung động.

Tạ Vũ Xuyên ôm Bạch Du ngồi dậy một chút, dùng ngón cái lau đi làn hơi nước bám trên hàng mi của anh, giọng điệu gần như thành kính mà nói: “Em yêu anh.”

Bạch Du nghe xong ngẩn người một chút, sau đó khẽ cau mày, vành mắt cũng đỏ lên một vòng, như thể chịu phải ấm ức lớn lắm.

Cuối cùng vẫn mềm lòng, nằm rạp lên người Tạ Vũ Xuyên, cố nén xấu hổ mà hôn lên gương mặt cậu.

Hết chương 54


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 54
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...