Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 53

1@-

Chương 53

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Mùa đông ở thành phố D, nhiệt độ trung bình đều dưới 0 độ. Kèm theo đó là gió Bắc thổi từ biển vào, càng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Cửa sổ phòng khách nhà Bạch Du không ngừng phát ra tiếng gió vù vù, khiến lúc nói chuyện cũng chẳng nghe rõ. Giờ phút này, hai người đang chăm chú ăn đồ ăn, nên âm thanh gió lại càng rõ ràng.

Tạ Vũ Xuyên đặt đũa xuống, ngồi yên một lát rồi hỏi: “Nhà anh bị gió lùa qua cửa sổ à?”

“Ừm, là cái cửa đó.” Bạch Du miệng đang ngậm miếng thịt bò trong phở xào, dùng cằm chỉ về phía cửa sổ.

Tạ Vũ Xuyên gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, động tác cũng nhanh hơn một chút.

Phần phở của Bạch Du ít hơn suất cơm của Tạ Vũ Xuyên nên ăn xong trước. Anh gom hộp cơm lại cho vào túi, chờ Tạ Vũ Xuyên đậy nắp hộp xong thì tiện tay nhận lấy, ném luôn vào túi rác.

Lúc Bạch Du vào bếp dọn dẹp, Tạ Vũ Xuyên đứng dậy bước về phía cửa sổ.

Vừa mới đến gần đã cảm nhận được rõ rệt sự chênh lệch nhiệt độ, một luồng gió lạnh lùa vào từ khe hở nhỏ dọc khung cửa. Vừa đưa tay lại gần, chẳng mấy chốc tay đã thấy lạnh buốt.

Tạ Vũ Xuyên dùng tay đẩy mạnh vào khung cửa, âm thanh gió lập tức biến mất, khe hở nhỏ kia cũng không thấy đâu nữa. Có vẻ như là do cửa sổ bị cũ, khả năng kín gió đã giảm đi nhiều.

Tết sắp đến rồi, muốn tìm thợ sửa vào thời điểm này rất khó. Nhưng để kệ như thế thì cũng không ổn, mấy hôm nữa sẽ có đợt rét tăng cường sẽ ập đến.

Vì vậy cậu gọi với vào bếp, hỏi Bạch Du đang đóng gói bánh đào xốp: “Tinh Tinh, trong nhà anh có băng dính loại to không?”

Từ sau khi trở về từ thành phố B, mỗi khi chỉ có hai người bên nhau, Tạ Vũ Xuyên đều gọi Bạch Du bằng cái tên này. Lúc đầu, Bạch Du còn chưa quen, mỗi lần nghe gọi như vậy lại nhớ đến hôm bị ốm, bản thân mình cứ quấn lấy Tạ Vũ Xuyên nũng nịu, giở trò xấu.

Nhưng Tạ Vũ Xuyên lại nhanh chóng làm anh phải quen với điều đó, khiến Bạch Du dù mặt đỏ lên cũng chỉ có thể đáp lại.

“Trong ngăn kéo dưới tủ TV ấy,” Bạch Du đang đeo găng tay dùng một lần nên không tiện ra giúp, “Em tự tìm nhé.”

Tạ Vũ Xuyên làm theo lời anh, tìm được cuộn băng dính, rồi cố gắng ép sát cửa sổ lại, sau đó dán băng thật chắc lên những chỗ hở, cho đến khi không còn cảm thấy luồng gió lạnh nào nữa mới thôi.

Bạch Du lúc này đi tới sau lưng Tạ Vũ Xuyên, ngạc nhiên reo lên: “Hết kêu rồi à? Giỏi thật đấy!”

Tạ Vũ Xuyên đẩy anh ra xa khỏi cửa sổ. Dù sao cũng là một tấm kính lớn, dù đã bịt kín nhưng đứng gần vẫn cảm thấy lạnh.

“Em bịt tạm rồi, nhưng chờ thời tiết ấm lên thì vẫn nên gọi thợ đến sửa. Không thì sau này anh không mở được cửa sổ nữa đâu.”

“Em giỏi thật đấy, anh còn chẳng nghĩ ra được,” Bạch Du lên tiếng khen ngợi, “Thật ra ngoài mấy chuyện lặt vặt trong bếp ra thì mấy thứ khác anh đều không học nổi.”

Nói xong, Bạch Du còn có chút ngượng ngùng đưa tay gãi nhẹ đầu mũi mình.

Tạ Vũ Xuyên đi đến trước tủ TV, cúi người đặt cuộn băng dính về chỗ cũ, rồi tùy ý nói: “Hay là chuyển đến chỗ em ở đi?”

“Hả?” Bạch Du chưa kịp phản ứng.

Tạ Vũ Xuyên quay người lại, tiến đến gần Bạch Du, nắm lấy ngón tay anh rồi từ từ bao trọn cả bàn tay cậu trong lòng bàn tay mình.

“Anh không cần học gì cả, như bây giờ là rất tốt rồi.”

Ba mẹ Bạch gần 30 tuổi mới sinh ra Bạch Du nên cực kỳ yêu thương đứa con khó khăn lắm mới có được này. Họ sợ anh bị va chạm tổn thương, đến cả mấy việc vặt trong đời sống cũng giành làm hết, lâu dần trở thành một kiểu kiểm soát.

Chỉ cần Bạch Du muốn làm gì đó, ba mẹ liền viện cớ sợ con làm không tốt để ngăn cản. Đến khi anh lén làm thử rồi, họ lại bảo: “Lớn tướng thế này rồi mà làm chút chuyện cũng không xong.”

Cho dù sau này anh đã làm giáo viên, hàng xóm khen ngợi với ba anh, ông cũng chỉ nói: “Nuôi nó học vẽ vất vả thế, lại đòi đi dạy làm bánh, có ra cái gì đâu.”

Tính cách vốn dĩ của Bạch Du trong môi trường như vậy dần dần trở nên không có cảm giác tồn tại, tự ti, thậm chí chán ghét bản thân.

“Anh sợ mình làm không tốt, lại làm phiền em.”

Người ta vẫn nói, các cặp đôi đi du lịch cùng nhau là cách kiểm chứng tình cảm tốt nhất.

Dù yêu nhau ngọt ngào đến đâu, chỉ cần sống chung, hai người từ hai gia đình khác nhau, với thói quen sinh hoạt khác nhau, kiểu gì cũng sẽ có xung đột.

Huống chi là sống chung mỗi ngày từ sáng đến tối, Bạch Du không dám mạo hiểm.

“Sẽ không gây phiền phức đâu.” Tạ Vũ Xuyên tiếp tục dụ dỗ, ghé sát tai anh thì thầm: “Em ở một mình, nấu ăn không căn được khẩu phần nên rất ít nấu. Nếu anh chuyển đến ở cùng, không chỉ giải quyết xong chuyện ăn uống, mà còn tiết kiệm được một phần tiền thuê nhà.”

Thấy Bạch Du vẫn chưa có phản ứng gì, Tạ Vũ Xuyên cũng không vội, nghĩ gì nói nấy.

“Bếp nhà em khá rộng, có rất nhiều tủ bếp đang để trống. Mấy hũ lọ gia vị của anh đem qua để là vừa đẹp. Tầng trên cùng em với tay là tới, khỏi cần anh phải leo thang nữa, đỡ rắc rối.”

“Ban công trước kia có trồng vài chậu hoa, mẹ em mang đi rồi. Em không biết chăm nên chúng chết hết, chỉ còn lại giá để hoa. Nếu anh muốn, có thể đem mấy chậu húng quế và bạc hà trên bậu cửa sổ nhà anh sang.”

Tạ Vũ Xuyên không hề nói nhà mình rộng bao nhiêu, cũng chẳng khoe có đồ nội thất thông minh gì. Cậu chỉ kể cho Bạch Du nghe những chỗ mà có thể anh sẽ thích.

Bạch Du cảm thấy mình giống như Hứa Tiên không chịu nổi cám dỗ, còn Tạ Vũ Xuyên chính là Bạch Tố Trinh thần thông quảng đại. Nếu không, sao anh lại dễ dàng bị dụ dỗ, chỉ mấy câu nói thôi đã khiến anh tưởng tượng ra những cảnh tượng mà Tạ Vũ Xuyên vừa vẽ nên.

“Em đừng dụ dỗ anh.” Bạch Du xoay người lại, chặn miệng Tạ Vũ Xuyên đang cười, nhưng chỉ một lát sau đã đầu hàng: “Anh đã đóng tiền thuê nhà cả năm rồi, phải đến tháng Mười mới hết hạn.”

Tạ Vũ Xuyên cũng không hy vọng có thể lôi kéo Bạch Du chuyển đến ở ngay lập tức, dù sao thì họ cũng mới ở bên nhau, còn chưa hiểu rõ thói quen sống của nhau. Nếu vội vàng dọn về ở chung thì dễ nảy sinh va chạm.

Việc cậu đề nghị như vậy là muốn Bạch Du có sự chuẩn bị tâm lý, cũng là thể hiện thái độ của bản thân rằng mình nghiêm túc muốn cùng anh sống chung.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ đã bắt đầu rơi những bông tuyết lớn như lông ngỗng, vừa dày vừa gấp. Chỉ trong thoáng chốc, mặt đường đã phủ lên một lớp tuyết mỏng.

Bạch Du kinh ngạc bám sát vào bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ chưa bị dán băng dính, cẩn thận đưa tay ra ngoài, đón lấy vài bông tuyết đang xoay tròn rơi xuống.

Nhưng khi anh vừa rụt tay vào, còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng tuyết thì chúng đã tan chảy thành một vũng nước trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

Tuy đang ở trong phòng, nhưng gió lạnh vẫn rít qua ô cửa sổ đang mở mà thổi vào.

Mấy hôm trước Bạch Du vừa ốm một trận, Tạ Vũ Xuyên sợ anh lại bị nhiễm lạnh, liền lấy chiếc áo khoác lông vũ treo trên giá khoác lên vai anh.

“Xỏ tay vào.” Tạ Vũ Xuyên đưa một tay áo ra trước mặt Bạch Du, dùng tay lau qua lòng bàn tay ướt lạnh của anh một cái, rồi nắm lấy cổ tay anh, giúp luồn tay vào trong tay áo.

Sau đó cậu kéo tay áo xuống một chút, che gần hết bàn tay, chỉ để lộ ra mấy đốt ngón tay mảnh khảnh.

“Tuyết rơi trên tay áo thì sẽ không tan nhanh như vậy.”

Quả nhiên đúng như lời Tạ Vũ Xuyên nói, lần này khi Bạch Du rụt tay về, trên ống tay áo màu đen vừa khéo đậu lại một bông tuyết nguyên vẹn.

Là hình lục giác có thể thấy rõ bằng mắt thường, mỗi cạnh lại tỏa ra những nhánh băng nhỏ, nhìn kỹ thì giống như hình dáng của một cây thông tí hon.

Bạch Du lập tức gọi Tạ Vũ Xuyên, giơ cánh tay lên cho cậu xem.

Có lẽ vì trong phòng quá ấm, chỉ trong nháy mắt, bông tuyết vốn sắc nét ấy đã dần trở nên mờ nhòe, chưa đầy vài giây liền từ từ tan chảy thành một giọt nước.

Tạ Vũ Xuyên để mặc anh nghịch tuyết một lúc, thấy tuyết càng lúc càng rơi nhiều hơn, có xu hướng bay cả vào trong nhà thì mới đóng cửa sổ lại, kéo anh vào nhà vệ sinh xử lý phần tay áo bị ướt.

Tạ Vũ Xuyên treo áo khoác lông vũ lên giá trong nhà tắm, bật máy sưởi, vừa sưởi ấm cho anh vừa bất đắc dĩ nói: “Sao lại thích tuyết đến vậy chứ.”

Bạch Du xoa xoa hai tay, hồi tưởng lại: “Trước khi đến đây, anh chỉ từng thấy tuyết to thế này trên TV thôi. Ở thành phố B cũng có tuyết, nhưng chỉ rơi lất phất, còn chưa kịp chạm đất đã tan mất rồi.”

Bạch Du cười cười: “Có lẽ anh vốn là người phương Bắc đấy.”

Tạ Vũ Xuyên bóp nhẹ bả vai gầy gò của anh, bàn tay đặt l*n đ*nh đầu đã bị gió ấm thổi cho nóng hầm hập của anh rồi trêu chọc: “Mơ đi nhé.”

Bạch Du tức giận vỗ một cái mạnh vào ngực cậu.

Nhưng vẻ mặt giận dỗi của anh lại quá đỗi đáng yêu, kính mắt tròn trợn to, miệng vô thức chu lên, giống hệt một chú thỏ nhỏ tưởng mình đang hung dữ, mà chẳng hay biết trông lại chẳng hề có chút uy h**p nào, ngược lại còn khiến người ta càng muốn trêu chọc thêm.

“Anh đáng yêu thế này, học sinh của anh có sợ anh nổi không?” Tay của Tạ Vũ Xuyên lại đặt lên đầu Bạch Du, như thể muốn xác nhận xem trên đó có giấu đôi tai thỏ nào không.

Bạch Du lắc mạnh đầu, hoàn toàn quên rằng mình có thể dùng tay đẩy cậu ra, chỉ vội vã phản bác: “Anh ở trường nghiêm túc lắm nhé, với lại đám học sinh làm gì to gan bằng em!”

Tạ Vũ Xuyên thử hình dung dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Du, nhưng không sao tưởng tượng nổi, cuối cùng lại tự mình bật cười.

Hết chương 53


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 53
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...