Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 52

1@-

Chương 52

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Chỉ là bánh tổ rất bình thường, người bán còn chu đáo đính kèm một tờ hướng dẫn sử dụng.

Bạch Du cầm lên xem cả hai mặt, rồi tiện tay đặt nó lên bàn chế biến bên cạnh.

Thật ra làm bánh tổ không quá phức tạp, chỉ cần trộn bột nếp và bột gạo tẻ với nước, nhào thành hỗn hợp rồi đem hấp là được.

Hồi nhỏ, mỗi khi đến dịp lễ Tết, nhà nào cũng sẽ hấp bánh tổ.

Bạch Du hảo ngọt nên Lý Đàn luôn làm riêng một phần bánh tổ táo đỏ cho anh để thỏa cơn thèm.

Trong bột nếp có thêm đường, phía trên rải một lớp táo đỏ. Táo đỏ là do Lý Đàn cẩn thận chọn lựa, rửa sạch, bỏ hạt rồi cắt nhỏ, đảm bảo mỗi miếng bánh Bạch Du ăn đều có vị táo.

Thật ra Bạch Du đã biết làm bánh tổ táo đỏ từ lâu, nhưng anh luôn cảm thấy mùi vị đó là của riêng mẹ, dù có làm giống đến đâu, hương vị vẫn không đúng.

Anh thu lại dòng suy nghĩ, đặt gói bánh tổ vào nồi hấp đã sôi sẵn.

Bạch Du nhìn chằm chằm vào luồng hơi nước không ngừng phả ra từ lỗ thoát hơi, mắt hơi nóng lên, tự nhủ với lòng mình, không có gì to tát cả.

Trong bếp tạm thời yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bong bóng nước sôi vỡ tung.

Tạ Vũ Xuyên không nói gì cả. Sau khi chắc chắn Bạch Du không còn việc gì khác để làm, cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau.

“Đang làm cái gì?” Tạ Vũ Xuyên rõ ràng biết rồi mà vẫn cố tình hỏi.

“Bánh tổ, món trước đó anh hứa với em.” Bạch Du bị cậu cọ đến nhột, ở trong lòng cậu cứ né né tránh tránh, tâm trạng không còn buồn nữa, giọng nói cũng có chút vui vẻ.

Chóp mũi Tạ Vũ Xuyên chạm lên cái gáy trắng trẻo của Bạch Du, trên áo vẫn còn vương chút mùi ngọt ngào lưu lại từ tiệm bánh, vốn dĩ cậu không thích đồ ngọt, nhưng lúc này trong lòng lại thấy ngưa ngứa.

Răng cắn nhẹ vào làn da ấm áp mềm mại ấy nhưng không nỡ dùng sức, chỉ để lại một vết đỏ nhạt trên phần da trắng như củ sen, vô cùng gợi cảm mà chẳng hiểu vì sao.

Bạch Du bị Tạ Vũ Xuyên trêu đến mức tay chân nhũn ra, để khỏi trượt khỏi vòng tay cậu, đành phải chống vào bàn chế biến phía trước, mà điều này lại vô tình tạo điều kiện để Tạ Vũ Xuyên tha hồ ăn h**p anh.

May là đúng lúc đó, chuông hẹn giờ của lò nướng vang lên.

Bạch Du như trốn chạy khỏi vòng tay Tạ Vũ Xuyên, không quay đầu lại mà chạy đi luôn.

Tạ Vũ Xuyên nhìn vòng tay trống không, ánh mắt hơi tối lại .

Bạch Du hấp tấp kéo cửa lò nướng ra, một làn hương ngọt ngào lập tức lan tỏa khắp căn bếp. Những chiếc bánh lúc đầu chỉ rộng ba ngón tay, giờ đã nở ra to bằng cả lòng bàn tay. Anh đeo găng tay chống nóng, lấy khay bánh ra để nguội, lòng tràn đầy mong chờ được nếm thử.

Bạch Du tranh thủ lúc bánh còn nóng, lấy một chiếc đào xốp giòn có hình dạng không đẹp lắm, đoán chừng là cái do Tạ Vũ Xuyên làm. Nhưng khi bẻ đôi ra, bên trong lại có cấu trúc tổ ong hoàn hảo, chỉ nhìn thôi cũng biết chắc chắn rất giòn, dù sao cũng là phần bột do anh nhào mà.

Tạ Vũ Xuyên đứng bên cạnh cũng có chút tò mò, dù sao bánh đào xốp giòn vừa mới ra lò thơm lừng, khiến người vẫn chưa ăn gì như cậu cảm thấy hơi đói.

Bạch Du nhìn ra là cậu muốn nếm thử, bèn nhét luôn miếng bánh vừa bẻ vào miệng Tạ Vũ Xuyên, rồi xoay người định đi xem nồi bánh tổ.

Ai ngờ vừa tháo găng tay ra, đã nghe bên cạnh Tạ Vũ Xuyên phát ra một tiếng hú rất khẽ, lúc này Bạch Du mới sực nhớ chiếc bánh này mới từ lò nướng 180 độ lấy ra, dù đã để nguội một lúc, bên trong vẫn còn rất nóng. Là do anh luôn đeo găng cách nhiệt nên mới không để ý.

Bạch Du lo lắng đưa tay ra trước mặt Tạ Vũ Xuyên, cuống quýt nói: “Nhổ ra mau!”

Tạ Vũ Xuyên lắc đầu, không nói được lời nào, tiện tay mở vòi nước, dùng hai tay vốc một ngụm rồi súc miệng vài giây, sau đó nuốt luôn xuống.

“Trời ơi, sao em lại nuốt vào rồi!” Bạch Du rút mấy tờ khăn giấy bếp lau mặt cho cậu, lại bảo cậu há miệng ra kiểm tra.

Tạ Vũ Xuyên ngoan như một chú chó Golden lớn, sợ Bạch Du nhìn không rõ còn cố ý co đầu gối lên, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.

Đầu lưỡi hơi đỏ lên, may mà chưa phồng rộp. Cũng may là uống nước lạnh kịp thời, chứ nuốt thẳng như vậy chắc chắn sẽ làm bỏng họng.

“Em ngốc thật đấy, nóng vậy mà cũng ăn.” Bạch Du vẫn chưa yên tâm, lại cúi xuống kiểm tra thêm lần nữa.

Tạ Vũ Xuyên như cố tình phối hợp với chữ ngốc đó của Bạch Du, cậu lắc đầu trái phải: “Không ngốc, không nỡ nhả ra.”

Bạch Du vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao, chẳng còn hứng để vui vẻ gì nữa. Anh đã thấy áy náy vì chuyện gặp phụ huynh, giờ càng thấy ấm ức thay cho Tạ Vũ Xuyên.

Bạch Du ném mấy tờ giấy đã lau miệng vào người Tạ Vũ Xuyên, Tạ Vũ Xuyên cười hề hề đón lấy, tiện thể lau tay ướt, rồi cẩn thận dỗ dành: “Anh Bạch Du…”

“Đừng nói chuyện với anh.” Bạch Du biết chuyện này chẳng trách được Tạ Vũ Xuyên, nhưng nếu lần này mình mềm lòng thì không biết chừng lần sau cậu ấy lại vì muốn chiều mình mà làm chuyện khiến bản thân bị thương.

Bạch Du không để ý đến Tạ Vũ Xuyên nữa, tắt bếp rồi vẫn chưa hết giận, cố tình đặt nắp nồi xuống cái cạch cho hả giận.

Bánh tổ làm lần này không cho đường, vì có người mua để dùng trong món mặn.

Sợ Tạ Vũ Xuyên không quen ăn kiểu đó, Bạch Du quyết định dùng cách đơn giản nhất là chấm với đường trắng.

Anh cắt bánh tổ đã hấp chín mềm dẻo thành từng miếng, rắc đường trắng bên cạnh rồi mang ra ngoài.

Tạ Vũ Xuyên thấy Bạch Du đi ngang qua, liền tự giác đi theo anh vào phòng ăn.

“Ăn chút bánh tổ lót bụng trước đã, lát nữa anh làm thêm món khác cho em.” Bạch Du đã nguôi ngoai cơn giận khi nãy, trong lòng cũng định bụng sẽ nói chuyện rõ ràng với Tạ Vũ Xuyên về chuyện vừa rồi.

Không ngờ đợi mãi mà chẳng thấy đối phương trả lời, đến khi ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Vũ Xuyên lại hóa thành chú chó Golden lớn, đang ngồi thu lu nhìn mình.

Bạch Du nghĩ do mình giận dữ khiến Tạ Vũ Xuyên không vui, liền hỏi: “Không nói chuyện với anh nữa à?”

Tạ Vũ Xuyên chỉ vào miệng mình, nhỏ giọng đáp:   “Không phải anh nói là đừng nói chuyện với anh sao.”

Sắc mặt Tạ Vũ Xuyên chẳng thay đổi mấy, nhưng Bạch Du lại nhìn thấy rõ sự ấm ức trong ánh mắt cậu.

Anh cảm thấy mình đã thua rồi, thở dài trong lòng, rồi xoa đầu cậu như xoa một chú chó ngoan: “Anh chỉ là lo lắng thôi, không phải giận em đâu.”

Tạ Vũ Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lúm đồng tiền hiện ra như vừa đạt được điều gì đó. Cậu ôm Bạch Du ngồi xuống ghế, gắp một miếng bánh tổ bằng đũa định đút cho anh, cố ý tìm cách đánh trống lảng chuyện Bạch Du chuẩn bị nói.

Bạch Du cũng rất phối hợp, hé miệng ăn miếng bánh. Vị ngọt dịu lan ra nơi đầu lưỡi khiến tâm trạng anh dịu xuống đôi phần. Nhưng chỉ vài giây sau, anh liền mở miệng: “Xuyên Nhi, sau này không được làm thế nữa.”

Tạ Vũ Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay đang mân mê trong lòng bàn tay mình của Bạch Du, khẽ nói: “Xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.”

Hương thơm ngọt ngào từ lò nướng đang mở vẫn không ngừng lan tỏa khắp căn phòng. Bánh tổ vừa hấp xong đã để ở ngoài một lúc, nếu không ăn sớm sẽ bị cứng lại.

Bạch Du chủ động đưa hai tay đặt lên vai Tạ Vũ Xuyên, ánh mắt vô tình lướt qua vết sẹo giữa lông mày cậu, rồi lại nhìn vào ánh mắt nóng rực kia.

“Tạ Vũ Xuyên.” Bạch Du chưa từng gọi thẳng tên cậu như vậy bao giờ.

“Ừm.” Anh khẽ đáp.

“Bánh đào xốp ngon không?” Bạch Du hỏi tiếp.

Tạ Vũ Xuyên bật cười, trong mắt ánh lên những gợn sóng lấp lánh, sâu thẳm như khoảng trời mà ngày đầu tiên đến thành phố D cậu từng thấy từ trên cầu vượt.

“Ngày mai mang anh với bánh đào xốp cùng đến nhà bà ngoại nhé.”

Vừa dứt lời, Bạch Du liền vươn người ôm thật chặt cổ Tạ Vũ Xuyên, muốn giấu đi gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.

Lo Bạch Du treo người không an toàn, Tạ Vũ Xuyên liền đưa tay đỡ lấy lưng anh, sau đó khẽ đặt một nụ hôn lên vành tai đỏ bừng ấy.

Biết Tạ Vũ Xuyên bận rộn cả buổi sáng chưa ăn gì, Bạch Du không dám dính lấy cậu quá lâu.

Tạ Vũ Xuyên thì lại không muốn để Bạch Du vất vả, đề nghị gọi đồ ăn ngoài là được.

Hai người ngồi sát bên nhau, vừa ăn bánh tổ chấm đường trắng, vừa lướt ứng dụng đặt đồ ăn. Gần nhất là một quán trà kiểu Hồng Kông, Tạ Vũ Xuyên chọn một suất cơm hai trứng cỡ lớn, còn Bạch Du thì gọi một phần phở xào.

Phong tục đón Tết ở thành phố D và quê nhà của Bạch Du hoàn toàn khác biệt, chỉ riêng chuyện ăn sủi cảo hay ăn chè trôi nước thôi cũng đủ để tranh luận dài dài.

“Vài tháng anh sống ở thành phố D này, số sủi cảo ăn còn nhiều hơn tổng số sủi cảo anh ăn suốt 27 năm qua cộng lại.”

“Ngon không?” Tạ Vũ Xuyên không nói gì về lý do người miền Bắc ăn sủi cảo ngày Tết, cũng chẳng bàn cãi chuyện khẩu vị Bắc Nam.

“Ngon lắm. Vào đại một quán sủi cảo nào ăn cũng thấy rất ngon.” Bạch Du nhớ lại có lần gọi nhầm nhân trứng xào cà chua, vậy mà ngon đến mức anh vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Tạ Vũ Xuyên đưa tay lau khoé miệng không có dính gì cho Bạch Du, liền bị anh đấm nhẹ một cái không đau chút nào.

Cậu túm lấy tay đấm đó không buông, còn cắn nhẹ một cái lên đó, rồi mới nói: “Hồi nhỏ, mỗi lần bà ngoại em làm sủi cảo, em đều đứng bên cạnh giúp cán vỏ. Nhà em mỗi dịp Tết đều ăn nhân hẹ tôm, nhưng em không thích hẹ, nên bà sẽ làm riêng cho em một phần nhân cải thảo tôm.”

Bạch Du rất thích thú, vì trong các món bánh ngọt anh học được không có món nhân mặn như sủi cảo, mà trước khi đến thành phố D, anh cũng chưa từng ăn sủi cảo tươi, chỉ ăn mấy loại đông lạnh mà thôi.

“Vậy em thể dạy anh cán vỏ hả?” Bạch Du hỏi.

“Ừm, em dạy anh cán bột, còn bà ngoại sẽ dạy hai đứa mình gói sủi cảo.”

Nghĩ đến hình ảnh mình và Bạch Du cùng nhau gói sủi cảo, ánh mắt của Tạ Vũ Xuyên càng thêm dịu dàng.

Từ nhỏ, cậu đã nhận được vô vàn sự thiên vị từ bà ngoại, và giờ đây, sự thiên vị ấy, cậu cũng đang trao lại cho Bạch Du.

Hết chương 52


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 52
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...