Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 51
Chương 51
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Tạ Vũ Xuyên rất thích hôn Bạch Du.
Giống như một đứa trẻ tình cờ có được món đồ chơi yêu thích, vì không biết cách thể hiện tình cảm ra sao, nên chỉ có thể không ngừng dùng những nụ hôn để bày tỏ sự yêu thích của mình.
Mà Bạch Du cũng rất thích được cậu hôn.
Mỗi lần hôn, Tạ Vũ Xuyên đều rất mạnh mẽ. Cái ôm cũng siết rất chặt, bất kể lúc nào cũng phải ôm chặt lấy anh, có lúc là vòng tay qua eo, có lúc là giữ lấy gáy anh.
Đó là một tư thế gần như mang tính chiếm hữu, có phần bá đạo, nhưng Bạch Du lại thích điều đó.
Tuy vậy, Tạ Vũ Xuyên vẫn rất chừng mực.
Ngoài những lần lén lút nắm tay, gần như chưa bao giờ có hành động nào vượt quá giới hạn khi ở nơi công cộng.
Bị cậu hôn đến mức bật cười, Bạch Du né đầu sang một bên, nhưng Tạ Vũ Xuyên vẫn không buông tha, hôn thêm mấy cái nữa lên đôi môi đã bắt đầu đỏ bừng của anh.
“Sao thế?” Bạch Du xoa mái tóc ngắn cứng của anh.
Tạ Vũ Xuyên vô thức l**m môi, kéo bàn tay mềm mại của Bạch Du đi về phía xe: “Ngày mai nhà bà ngoại em chiên đồ mặn, anh có muốn đến ăn thử thịt viên không?”
Nụ cười còn chưa kịp rút khỏi khuôn mặt Bạch Du thì câu hỏi của Tạ Vũ Xuyên khiến anh sững lại, hơi bối rối nhìn cậu.
Chợt nhớ đến chuyện sáng nay khi đến đưa quà Tết cho bà ngoại, bà nhờ cậu giúp treo lại rèm cửa vừa giặt xong trong máy giặt.
Vì sợ mình to con đứng lên bệ cửa sổ sẽ làm sập, Tạ Vũ Xuyên kéo thang ra đứng, cẩn thận móc từng cái móc rèm lên.
Trời mùa đông nhưng trong nhà thì ấm áp nhờ hệ thống sưởi, bà ngoại rảnh rỗi chẳng có gì làm bèn lấy một cây kem trong tủ lạnh ra ăn từ tốn, thỉnh thoảng nói chuyện đôi câu với Tạ Vũ Xuyên.
“Mai dẫn bạn nhỏ của cháu về nhé, bà nghe mẹ cháu bảo Tết này cậu bé ấy không về nhà.”
Chủ đề mà bà ngoại đưa ra khiến người ta trở tay không kịp, nếu không phải Tạ Vũ Xuyên đứng vững thì suýt nữa đã ngã khỏi thang.
Thực ra là vì bà cũng không biết nên gọi người yêu đồng giới của cháu mình như thế nào, đành dùng từ bạn nhỏ cho đơn giản.
Từ nhỏ Tạ Vũ Xuyên đã sống cùng bà ngoại, bà thương cậu hơn bất kỳ ai. Cậu biết sớm muộn gì chuyện này cũng không thể giấu được bà, đã định tìm dịp thích hợp để tâm sự với bà cho rõ ràng.
Không ngờ mẹ mình lại đi nói trước.
Dù biết bà ngoại kiểu gì cũng sẽ ủng hộ mình, nhưng trong lòng Tạ Vũ Xuyên vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Dù sao thì bà cũng là người phụ nữ truyền thống, để chấp nhận được chuyện đứa cháu mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm lại khác biệt với người thường, chắc bà cũng phải âm thầm suy nghĩ, tiêu hóa mất một thời gian dài.
Tạ Vũ Xuyên nắm móc rèm trong tay, lặng người mất mấy giây, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục treo rèm.
Đợi đến khi treo xong hết, cậu gần như nhảy từ trên thang xuống, ôm chầm lấy bà ngoại còn thấp hơn vai mình, vùi đầu vào vai bà thật chặt, giống như khi còn nhỏ, mỗi lần nhớ mẹ đều tìm bà ngoại để được an ủi.
Bị Tạ Vũ Xuyên ôm bất ngờ, bà ngoại lui về sau hai bước, đến khi phản ứng lại thì một tay vẫn giơ que kem lên, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng rộng lớn của cậu.
Dù cậu nhóc từng ôm rúc vào lòng bà năm nào giờ đã trưởng thành, nhưng trong mắt bà ngoại, Tạ Vũ Xuyên mãi mãi vẫn là đứa cháu mà bà thương yêu nhất.
“Ôi chao, cháu trai của bà giờ thành người lớn thật rồi.”
**
Tạ Vũ Xuyên luồn từng ngón tay mình vào giữa các ngón tay Bạch Du, bất giác nhớ lại lời bà ngoại nói trước lúc mình rời đi.
“Bà em nói, anh về nhà ăn Tết cùng với em.”
Khi nói câu này, giọng cậu hơi cao hơn thường ngày một chút, nghe là biết tâm trạng đang rất vui.
Nhưng trong lòng Bạch Du lại không nhẹ nhõm như Tạ Vũ Xuyên.
Một mặt, thân phận của anh quá đặc biệt, dù gia đình Tạ Vũ Xuyên đã chấp nhận anh, nhưng vào cái ngày lễ sum họp như thế này, liệu sự xuất hiện của anh có khiến mọi người thấy khó xử? Mặt khác, so với cách mà ba mẹ mình đã đối xử, Bạch Du cảm thấy bản thân như đang khiến Tạ Vũ Xuyên và gia đình cậu phải chịu thiệt.
Anh thấy áy náy, cảm thấy chính mình khiến Tạ Vũ Xuyên bị mẹ trách mắng một trận không rõ lý do.
Trong lòng nặng trĩu, anh để mặc cho Tạ Vũ Xuyên nắm tay dắt đi, tưởng rằng bản thân đã che giấu tốt, nhưng hơi thở nặng nề và hàng mi cụp xuống đã sớm bán đứng anh.
“Đừng căng thẳng.” Tạ Vũ Xuyên khẽ co ngón trỏ lại, gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Bạch Du. “Em nói với bà là anh muốn ăn thử thịt viên chiên, bà nói ăn lúc mới chiên xong là ngon nhất, nên mới bảo em dẫn anh qua.”
Hai người đi thêm mấy bước đã tới bên xe, sau khi lên xe, Tạ Vũ Xuyên tiếp tục nói: “Thịt viên viên để nguội thì vẫn ngon, nấu cùng cải thảo nữa, ăn một lần là lại sau lại thèm.”
Tạ Vũ Xuyên càng nói càng hào hứng, nói đến cuối còn như đang hồi tưởng lại hương vị, tự bật cười. Một lúc sau, cậu mới quay đầu lại nhìn Bạch Du, nắm lấy bàn tay đang vô thức siết chặt vì căng thẳng của anh.
“Không sao đâu, đừng sợ.”
Bạch Du cũng bật cười, chỉ là nụ cười vẫn mang chút xót xa.
“Anh không sợ, cũng không phải không muốn gặp gia đình em. Chỉ là, anh thấy áy náy với họ. Em tốt như vậy, còn anh thì…” Anh lắp bắp, càng gấp càng không nói được tròn câu.
Tạ Vũ Xuyên vỗ nhẹ tay anh trấn an, “Em hiểu mà, em hiểu.”
Bạch Du liền nắm chặt lấy tay Tạ Vũ Xuyên, nghiêng người sang phía cậu, hỏi: “Bà, bà ngoại em thích ăn gì? Có ăn được đồ ngọt không? Lát nữa anh về chuẩn bị chút bánh mang theo. Anh cũng biết làm bánh kiểu Trung nữa.”
Bạch Du sốt ruột hỏi hết tất cả những gì mình có thể nghĩ ra, tuy bình thường vẫn gọi là bà ngoại, nhưng khi cất tiếng gọi bà thì lại mang một cảm xúc rất khác.
Tạ Vũ Xuyên vui vẻ nói: “Bà ấy à, thích nhất là ăn bánh đào xốp giòn. Từ lúc em có ký ức, buổi sáng của bà đã luôn là một bát sữa nóng ngâm hai miếng bánh đào xốp giòn.”
Nhớ lại mấy năm sống cùng bà, nét mặt của Tạ Vũ Xuyên cũng không kìm được mà trở nên dịu dàng.
Những nguyên liệu cần cho bánh đào xốp giòn như bột, dầu, trứng đều là những thứ trong nhà lúc nào cũng có. Xác định không cần mua thêm gì nữa, Bạch Du đổi giọng, giục Tạ Vũ Xuyên mau lái xe đưa mình về.
“Ông chủ Tiểu Bạch thật là vô tình, vừa nãy còn nắm tay em, giờ lại coi em như tài xế.” Tạ Vũ Xuyên vừa cười vừa cố tình trêu chọc.
Nghe đến bốn chữ ông chủ Tiểu Bạch, Bạch Du chợt nhớ đến lần đầu Tạ Vũ Xuyên gọi mình như thế trên WeChat.
Khi đó anh còn chỉ dám lén lưu giọng nói của người ta, vậy mà giờ đã có thể công khai nắm tay, hôn môi với Tạ Vũ Xuyên rồi.
Bạch Du đỏ mặt vì nhớ lại nụ hôn mãnh liệt của Tạ Vũ Xuyên, thì lại chợt nhận ra, hình như ngoài lúc cảm xúc không kìm chế nổi mà chạm vào eo mình, Tạ Vũ Xuyên vẫn chưa có thêm động chạm nào khác.
Dù khi ấy hơi thở của Tạ Vũ Xuyên nóng bỏng đến mức như sắp thiêu đốt da thịt mình, nhưng cậu ấy chỉ ôm mình một chút rồi bất ngờ buông tay, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Ngay cả một người rất hiếm khi tự giải quyết nhu cầu sinh lý như Bạch Du cũng vì sự gần gũi của hai người mà nảy sinh phản ứng, huống hồ là Tạ Vũ Xuyên đang ở tuổi đôi mươi, độ tuổi nhiệt huyết tràn đầy.
Bạch Du trầm ngâm, cảm thấy có lẽ vì vấn đề giới tính của mình khiến đối phương khó mà chấp nhận ngay trong thời gian ngắn. Nhưng anh cũng không buồn, vì được ở bên người mình thích đã là điều khiến anh rất hạnh phúc rồi.
Trên đường về, đầu óc Bạch Du cứ suy nghĩ lung tung. Đến lúc lấy lại tinh thần thì cảnh vật trước mắt đã dần trở nên quen thuộc.
Lần thứ hai Tạ Vũ Xuyên về nhà cùng Bạch Du, cậu không còn hồi hộp như lần đầu, đã có thể thuần thục tìm thấy cửa nhà Bạch Du, như thể đã đến đây rất nhiều lần rồi.
Trên thảm trước cửa có một thùng giấy, Bạch Du nhặt lên nhìn, là bánh tổ mà anh đã đặt mua trên mạng trước khi trở về từ thành phố B vài hôm trước.
Ban đầu là vì đã hứa sẽ mang cho Tạ Vũ Xuyên, vừa hay tối nay cậu đến chơi.
Bạch Du rửa tay rồi bắt đầu làm việc. Tạ Vũ Xuyên muốn giúp thì bị đuổi đứng sang một bên.
Thấy Tạ Vũ Xuyên cao lớn đứng đó trông tội nghiệp, Bạch Du đưa cho cậu một lọ đựng bánh kẹo làm từ lòng trắng trứng, bảo ôm lấy mà ăn.
Cách làm bánh đào xốp giòn thật ra rất đơn giản, chỉ là nếu dùng mỡ heo mà không làm tốt thì sẽ có mùi.
Bạch Du suy đi tính lại vẫn không dám mạo hiểm, chọn loại dầu bắp an toàn hơn để thay thế.
Trộn đều dầu, đường trắng và lòng đỏ trứng, sau đó rây bột mì ít gluten và tinh bột vào, dùng thìa trộn đều rồi chia thành nhiều phần nhỏ.
Đến bước này, Bạch Du mới gọi Tạ Vũ Xuyên đang nghịch điện thoại từ nãy giờ qua giúp một tay.
Bạch Du bận rộn nên chẳng để ý gì bên kia, còn Tạ Vũ Xuyên thì len lén dùng điện thoại quay lại toàn bộ quá trình làm bánh của anh, động tác gọn gàng, dứt khoát, chỉ nhìn thôi cũng thấy bánh chắc chắn sẽ ngon.
Nghe thấy Bạch Du gọi, Tạ Vũ Xuyên gửi video vừa quay rồi mới trả lời một tiếng, đặt điện thoại sang một bên.
Tạ Vũ Xuyên bắt chước Bạch Du vo từng phần bột thành viên tròn rồi ấn dẹp xuống. Đợi Bạch Du quét một lớp trứng lên mặt từng chiếc bánh, cậu lại giúp rắc thêm lớp mè lên trên.
Toàn bộ quá trình chưa đến 10 phút.
Lò nướng đã được làm nóng sẵn trước khi bắt đầu nhào bột, lúc này thời gian vừa khớp. Bạch Du đẩy khay bánh vào lò, rửa tay rồi bắt đầu mở gói hàng ra.
Hết chương 51
Nơi Có Biển - Thập Tê