Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Chương 37: PN 1
63@-
PHIÊN NGOẠI
Chuyện hằng ngày (1)
Dân đi làm lúc yêu đương thì trông thế nào nhỉ?
Ban ngày phải làm việc, buổi tối có đôi khi còn tăng ca, chỉ có thể lựa lúc rảnh rỗi hẹn nhau bữa cơm chiều, hoặc là chờ đến cuối tuần mới gặp mặt một tí, hẹn hò, ăn cơm, xem phim, lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy việc này.
Nhưng đối với đôi tình nhân như Sở Dao và Vũ Hướng Vinh mà nói, tình huống còn phức tạp hơn chút.
Sở Dao làm nhân viên bán hàng, cũng không phải là sáng đi chiều về, cũng không được nghỉ ngơi mỗi cuối tuần. Ca sáng, ca tối, ngày nghỉ đều sẽ dựa theo lượt vào mỗi tháng, thỉnh thoảng có thể thay đổi với đồng nghiệp, nhưng cụ thể xin nghỉ ngày nào, cậu lại rất khó tự mình sắp xếp.
Mà Vũ Hướng Vinh thì càng đặc biệt hơn. Sau khi ký hợp đồng, thời gian của hắn cơ bản là không thể tự điều chỉnh, hoàn toàn bị thân chủ nắm giữ trong tay. Cũng may, hiện giờ vị thân chủ của hắn không quá bận rộn, ngẫu nhiên đến buổi tối hắn vẫn sẽ có thời gian rảnh rỗi.
Dưới tính chất công việc như vậy, dẫn tới hai người họ bình thường đều là hẹn hò sau giờ làm.
Nếu Vũ Hướng Vinh tan làm sớm, hắn sẽ lái xe của ông chủ về công ty đỗ lại trước, rồi mới cưỡi con xe điện của hắn đi đón Sở Dao tan tầm.
Chẳng qua, nơi Sở Dao làm việc toạ lạc trên con phố phồn hoa nhất nội thành, ngoại trừ xe tư nhân được phép chạy xe trên con đường chuyên dụng của trung tâm thương mại ra, xe máy điện của hắn căn bản là không tới được trước cửa.
Vì thế, Vũ Hướng Vinh chỉ có thể cho dừng xe phía sau đường nằm bên kia trung tâm thương mại.
Nơi đó gần sát với khu thương mại sầm uất, nhưng lại càng nhiều hơi thở cũ xưa của phố phường. Đại đa số cửa hàng mặt tiền đều đã được cho thuê thành hàng quán, như bán trà sữa, bánh áp chảo, các món ăn vặt như kho, xâu nướng BBQ, giá cả cũng bình dân, là nơi tụ tập ăn uống vui đùa của những người trẻ tuổi sau khi dạo phố.
Mỗi lần Sở Dao tan làm, cậu sẽ cùng Vũ Hướng Vinh đến nơi đây mua đồ ăn.
Chín mười giờ tối nhưng trên đường phố vẫn đèn đuốc sáng trưng, dòng người chen chúc, hai người ở dưới bóng đêm chính đại quang minh nắm tay, giống như những cặp đôi bình thường chung quanh, uống trà sữa, ăn que nướng, hưởng thụ chút thời gian vụn vặt thuộc về hai người.
Có khi mua đồ nhiều, Vũ Hướng Vinh sẽ phụ xách giùm, Sở Dao tự mình ăn một miếng, rồi giơ tay đút cho Vũ Hướng Vinh một miếng, vài cái là chia xong một phần thức ăn vặt, không bị lãng phí, cũng có thể tận tình nếm thử.
Có đôi khi cậu mua nhiều ăn không hết, cũng không cần phải ảo não hối hận. Rốt cuộc, bạn trai nhà mình cao to như vậy, ăn nhiều một chút cũng có thể tiêu hóa nổi, những lúc thế này Vũ Hướng Vinh căn bản sẽ không từ chối.
Ngoại trừ hương vị mà hắn không nuốt nổi.
Ví dụ như, món rau dấp cá trộn khoai tây chiên chẳng hạn.
“Anh ăn thử.”
Vũ Hướng Vinh cầm lấy ly trà sữa trên tay Sở Dao, để cậu có thể rảnh tay ăn uống.
“Nếm thử đi, thơm lắm ~”
Sở Dao găm một miếng khoai tây chiên mềm dẻo, đưa đến bên miệng Vũ Hướng Vinh.
Một mùi hương thiên cay lại hơi chát lập tức bay vào lỗ mũi, gương mặt chững chạc của Vũ Hướng Vinh hiếm khi lại giật giật, giống như thấy giặc mà hơi ngừng thở.
“Nếm thử đi mà, nếm thử đi mà!”
Sở Dao cười hì hì, dụ hắn: “Nói không chừng ăn xong anh lại cảm thấy ăn ngon thì sao? Giống như lần trước tụi mình ăn bún ốc đó ~”
Sở Dao cảm thấy bản thân đã thay đổi, trở nên xấu xa, đặc biệt thích xem bạn trai nhà mình thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà, ai bảo hắn bình thường cứ thích đứng đắn như vậy chứ.
Sở Dao nói thầm.
Ngoại trừ chuyện trên giường cậu căn bản không thể đánh bại Vũ Hướng Vinh ra thì bây giờ cũng chỉ có thể dựa vô mấy chuyện linh tinh này để đùa giỡn hắn.
“Chỉ một miếng.” Vũ Hướng Vinh thỏa hiệp.
“Ừ ừ!” Sở Dao cười cong mắt.
Lúc này, hai người đang dừng lại bên góc đường, Sở Dao đứng trên bậc thang của một cửa hàng, Vũ Hướng Vinh thì đứng dưới bậc thang, hai người gần như cao bằng nhau.
Vũ Hướng Vinh không tiếp tục rối rắm, há mồm cắn lấy miếng khoai tây Sở Dao đưa tới bên miệng.
Hương vị cay rát lại xen lẫn một mùi tanh khó có thể diễn tả lập tức xộc vào cổ họng Vũ Hướng Vinh.
Hắn theo bản năng mà nhíu mày, vốn định nuốt trọng xuống bụng, kết quả giây tiếp theo, đồ ăn trong miệng đã không thấy tăm hơi.
Là người đối diện tiến đến trước mặt hắn, m*t lấy miếng khoai tây kia đi.
Nhân tiện ‘chụt’ một cái, in lên môi Vũ Hướng Vinh hai dấu môi bóng nhẫy.
“Ngốc quá, không muốn ăn thì không cần ăn nha!”
Sở Dao nhai miếng khoai tây thơm ngào ngạt trong miệng, bắt đầu thấm thía bảo ban bạn trai nhà mình: “Anh chính là quá thành thật, bảo anh làm cái gì anh liền làm cái đó. Nếu như ông chủ bảo anh đi làm chuyện phạm pháp thì làm sao đây?!”
Công việc của vệ sĩ cũng khá là nguy hiểm, tuy rằng hiện tại là thời đại hoà bình, nhưng có đôi khi Sở Dao vẫn sẽ thấy lo lắng. Lo lắng nhiều rồi sẽ không nhịn được mà dặn dò.
“Anh phải học được cách từ chối chứ!”
Vũ Hướng Vinh im lặng lắng nghe, cảm thấy hương vị trong miệng cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu xuống bậc thang, Sở Dao liền theo thói quen mà rúc vào lòng hắn.
“Đã biết.”
Thấy cậu ăn vài miếng khoai tây, sợ cậu thấy khô miệng, Vũ Hướng Vinh đặc biệt tự nhiên mà đưa trà sữa tới bên miệng Sở Dao.
Sở Dao uống một ngụm, tiếp tục lải nhải: “Hôm bữa em xem thời sự, nói có ông chủ kia lỡ tay đánh chết tiểu tam, còn bắt tài xế lái xe đi ném xác đó!”
“Anh là ngàn vạn không thể làm mấy chuyện này, gặp được thì phải trộm báo cảnh sát, biết không!”
“Ừ, anh biết rồi.”
Hắn dùng tay không nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Dao.
Hôm nay, cậu mang mái tóc dài thẳng mượt mà, lạnh lạnh trơn trơn, sờ rất thích.
“Chỉ nghe em, những người khác anh không để ý tới.”
Hắn bảo đảm.
Sở Dao lúc này mới vừa lòng, gật đầu tán thành thái độ tốt đẹp của bạn trai.
“Bây giờ anh chính là có người có gia đình đó.” Cậu duỗi tay khoác lên cánh tay vạm vỡ của Vũ Hướng Vinh, lắc lắc: “Mọi việc phải nghĩ tới em trước nha.”
Giọng nói của cậu lại trở nên mềm mại, mang theo chút ý làm nũng, nghe mà lỗ tai người ta ngứa ngáy.
Vũ Hướng Vinh nhanh hơn bước chân đi tới xe máy điện của mình.
Hắn nghĩ, hôm nay còn tính sớm.
Tối nay hẳn là có đủ thời gian để làm ra hành động bảo đảm ——
Để Dao Dao của hắn tin rằng, ngoài cậu ra, ai cũng không lừa được hắn.
***
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
PHIÊN NGOẠI
Chuyện hằng ngày (1)
Dân đi làm lúc yêu đương thì trông thế nào nhỉ?
Ban ngày phải làm việc, buổi tối có đôi khi còn tăng ca, chỉ có thể lựa lúc rảnh rỗi hẹn nhau bữa cơm chiều, hoặc là chờ đến cuối tuần mới gặp mặt một tí, hẹn hò, ăn cơm, xem phim, lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy việc này.
Nhưng đối với đôi tình nhân như Sở Dao và Vũ Hướng Vinh mà nói, tình huống còn phức tạp hơn chút.
Sở Dao làm nhân viên bán hàng, cũng không phải là sáng đi chiều về, cũng không được nghỉ ngơi mỗi cuối tuần. Ca sáng, ca tối, ngày nghỉ đều sẽ dựa theo lượt vào mỗi tháng, thỉnh thoảng có thể thay đổi với đồng nghiệp, nhưng cụ thể xin nghỉ ngày nào, cậu lại rất khó tự mình sắp xếp.
Mà Vũ Hướng Vinh thì càng đặc biệt hơn. Sau khi ký hợp đồng, thời gian của hắn cơ bản là không thể tự điều chỉnh, hoàn toàn bị thân chủ nắm giữ trong tay. Cũng may, hiện giờ vị thân chủ của hắn không quá bận rộn, ngẫu nhiên đến buổi tối hắn vẫn sẽ có thời gian rảnh rỗi.
Dưới tính chất công việc như vậy, dẫn tới hai người họ bình thường đều là hẹn hò sau giờ làm.
Nếu Vũ Hướng Vinh tan làm sớm, hắn sẽ lái xe của ông chủ về công ty đỗ lại trước, rồi mới cưỡi con xe điện của hắn đi đón Sở Dao tan tầm.
Chẳng qua, nơi Sở Dao làm việc toạ lạc trên con phố phồn hoa nhất nội thành, ngoại trừ xe tư nhân được phép chạy xe trên con đường chuyên dụng của trung tâm thương mại ra, xe máy điện của hắn căn bản là không tới được trước cửa.
Vì thế, Vũ Hướng Vinh chỉ có thể cho dừng xe phía sau đường nằm bên kia trung tâm thương mại.
Nơi đó gần sát với khu thương mại sầm uất, nhưng lại càng nhiều hơi thở cũ xưa của phố phường. Đại đa số cửa hàng mặt tiền đều đã được cho thuê thành hàng quán, như bán trà sữa, bánh áp chảo, các món ăn vặt như kho, xâu nướng BBQ, giá cả cũng bình dân, là nơi tụ tập ăn uống vui đùa của những người trẻ tuổi sau khi dạo phố.
Mỗi lần Sở Dao tan làm, cậu sẽ cùng Vũ Hướng Vinh đến nơi đây mua đồ ăn.
Chín mười giờ tối nhưng trên đường phố vẫn đèn đuốc sáng trưng, dòng người chen chúc, hai người ở dưới bóng đêm chính đại quang minh nắm tay, giống như những cặp đôi bình thường chung quanh, uống trà sữa, ăn que nướng, hưởng thụ chút thời gian vụn vặt thuộc về hai người.
Có khi mua đồ nhiều, Vũ Hướng Vinh sẽ phụ xách giùm, Sở Dao tự mình ăn một miếng, rồi giơ tay đút cho Vũ Hướng Vinh một miếng, vài cái là chia xong một phần thức ăn vặt, không bị lãng phí, cũng có thể tận tình nếm thử.
Có đôi khi cậu mua nhiều ăn không hết, cũng không cần phải ảo não hối hận. Rốt cuộc, bạn trai nhà mình cao to như vậy, ăn nhiều một chút cũng có thể tiêu hóa nổi, những lúc thế này Vũ Hướng Vinh căn bản sẽ không từ chối.
Ngoại trừ hương vị mà hắn không nuốt nổi.
Ví dụ như, món rau dấp cá trộn khoai tây chiên chẳng hạn.
“Anh ăn thử.”
Vũ Hướng Vinh cầm lấy ly trà sữa trên tay Sở Dao, để cậu có thể rảnh tay ăn uống.
“Nếm thử đi, thơm lắm ~”
Sở Dao găm một miếng khoai tây chiên mềm dẻo, đưa đến bên miệng Vũ Hướng Vinh.
Một mùi hương thiên cay lại hơi chát lập tức bay vào lỗ mũi, gương mặt chững chạc của Vũ Hướng Vinh hiếm khi lại giật giật, giống như thấy giặc mà hơi ngừng thở.
“Nếm thử đi mà, nếm thử đi mà!”
Sở Dao cười hì hì, dụ hắn: “Nói không chừng ăn xong anh lại cảm thấy ăn ngon thì sao? Giống như lần trước tụi mình ăn bún ốc đó ~”
Sở Dao cảm thấy bản thân đã thay đổi, trở nên xấu xa, đặc biệt thích xem bạn trai nhà mình thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà, ai bảo hắn bình thường cứ thích đứng đắn như vậy chứ.
Sở Dao nói thầm.
Ngoại trừ chuyện trên giường cậu căn bản không thể đánh bại Vũ Hướng Vinh ra thì bây giờ cũng chỉ có thể dựa vô mấy chuyện linh tinh này để đùa giỡn hắn.
“Chỉ một miếng.” Vũ Hướng Vinh thỏa hiệp.
“Ừ ừ!” Sở Dao cười cong mắt.
Lúc này, hai người đang dừng lại bên góc đường, Sở Dao đứng trên bậc thang của một cửa hàng, Vũ Hướng Vinh thì đứng dưới bậc thang, hai người gần như cao bằng nhau.
Vũ Hướng Vinh không tiếp tục rối rắm, há mồm cắn lấy miếng khoai tây Sở Dao đưa tới bên miệng.
Hương vị cay rát lại xen lẫn một mùi tanh khó có thể diễn tả lập tức xộc vào cổ họng Vũ Hướng Vinh.
Hắn theo bản năng mà nhíu mày, vốn định nuốt trọng xuống bụng, kết quả giây tiếp theo, đồ ăn trong miệng đã không thấy tăm hơi.
Là người đối diện tiến đến trước mặt hắn, m*t lấy miếng khoai tây kia đi.
Nhân tiện ‘chụt’ một cái, in lên môi Vũ Hướng Vinh hai dấu môi bóng nhẫy.
“Ngốc quá, không muốn ăn thì không cần ăn nha!”
Sở Dao nhai miếng khoai tây thơm ngào ngạt trong miệng, bắt đầu thấm thía bảo ban bạn trai nhà mình: “Anh chính là quá thành thật, bảo anh làm cái gì anh liền làm cái đó. Nếu như ông chủ bảo anh đi làm chuyện phạm pháp thì làm sao đây?!”
Công việc của vệ sĩ cũng khá là nguy hiểm, tuy rằng hiện tại là thời đại hoà bình, nhưng có đôi khi Sở Dao vẫn sẽ thấy lo lắng. Lo lắng nhiều rồi sẽ không nhịn được mà dặn dò.
“Anh phải học được cách từ chối chứ!”
Vũ Hướng Vinh im lặng lắng nghe, cảm thấy hương vị trong miệng cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu xuống bậc thang, Sở Dao liền theo thói quen mà rúc vào lòng hắn.
“Đã biết.”
Thấy cậu ăn vài miếng khoai tây, sợ cậu thấy khô miệng, Vũ Hướng Vinh đặc biệt tự nhiên mà đưa trà sữa tới bên miệng Sở Dao.
Sở Dao uống một ngụm, tiếp tục lải nhải: “Hôm bữa em xem thời sự, nói có ông chủ kia lỡ tay đánh chết tiểu tam, còn bắt tài xế lái xe đi ném xác đó!”
“Anh là ngàn vạn không thể làm mấy chuyện này, gặp được thì phải trộm báo cảnh sát, biết không!”
“Ừ, anh biết rồi.”
Hắn dùng tay không nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Dao.
Hôm nay, cậu mang mái tóc dài thẳng mượt mà, lạnh lạnh trơn trơn, sờ rất thích.
“Chỉ nghe em, những người khác anh không để ý tới.”
Hắn bảo đảm.
Sở Dao lúc này mới vừa lòng, gật đầu tán thành thái độ tốt đẹp của bạn trai.
“Bây giờ anh chính là có người có gia đình đó.” Cậu duỗi tay khoác lên cánh tay vạm vỡ của Vũ Hướng Vinh, lắc lắc: “Mọi việc phải nghĩ tới em trước nha.”
Giọng nói của cậu lại trở nên mềm mại, mang theo chút ý làm nũng, nghe mà lỗ tai người ta ngứa ngáy.
Vũ Hướng Vinh nhanh hơn bước chân đi tới xe máy điện của mình.
Hắn nghĩ, hôm nay còn tính sớm.
Tối nay hẳn là có đủ thời gian để làm ra hành động bảo đảm ——
Để Dao Dao của hắn tin rằng, ngoài cậu ra, ai cũng không lừa được hắn.
***
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Đánh giá:
Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Story
Chương 37: PN 1
10.0/10 từ 30 lượt.