Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 38: PN 2

94@-

PHIÊN NGOẠI


Chuyện hằng ngày (2)


Những khi Vũ Hướng Vinh bận rộn, đối tượng chủ động đi đưa đón liền biến thành Sở Dao. 


Trước kia, cậu tan tầm rồi cũng không có việc gì làm, ngoại trừ ở nhà xem phim đọc tiểu thuyết ra, thì chính là hẹn mấy chị em ra quán bar uống rượu, nhảy Disco. Bây giờ có bạn trai, Sở Dao ngược lại cũng không hoàn toàn vứt bỏ những hoạt động giải trí này, có đôi khi Vũ Hướng Vinh tăng ca buổi tối, cậu cũng sẽ đáp ứng lời mời đi tham gia một vài buổi tụ tập vui vẻ. 


Nhưng so với lúc trước động một tí là chơi đến 3, 4 giờ sáng mới về, thì Sở Dao của hiện tại có thể nói là một phụ nam vô cùng mẫu mực—— 


Sàn nhảy còn chưa có bật nhạc, cậu đã đứng dậy chạy mất. 


Đám chị em mấy lần trước còn sẽ quan tâm dò hỏi một phen, nhưng sau đó đều là mắt không thấy tâm không phiền mà bảo Sở Dao chạy nhanh đi. 


Ai mà thích lần nào cũng nghe thấy câu nói cẩu lương “đi đón bạn trai về nhà đây” như vậy chớ? 


Đáng ghét!


Công ty của Vũ Hướng Vinh cách nhà của Sở Dao không xa, đều nằm gần khu vực trung tâm thành phố. 


Bởi vì ký túc xá được xây ở trong công ty, cho nên thường xuyên ghé qua, Sở Dao hoặc nhiều hoặc ít cũng gặp được một vài đồng nghiệp của Vũ Hướng Vinh. 


Vốn cũng chẳng có gì, ai mà chưa thấy người ta yêu đương bao giờ? 


Nhưng đặc biệt là ở chỗ, mỗi lần Sở Dao tới tìm Vũ Hướng Vinh, trang điểm làm tạo hình đều không quá giống nhau, có đôi khi là tóc dài bay bay, có đôi khi là tóc ngắn lém lỉnh, có đôi khi là quyến rũ nóng bỏng, có đôi khi lại ngọt ngào dễ thương. 


Dù là ai nhìn không kỹ, cũng sẽ nghĩ là những người khác nhau! 


Huống chi, Sở Dao ngẫu nhiên có lúc lười ra cửa, để nguyên gương mặt thật, cái này lọt vào mắt người khác, ngay cả giới tính cũng không giống nốt! 


Cho nên rất nhanh sau đó, bên trong công ty bảo an liền truyền tai nhau một lời đồn: Cái thằng khổ người to con Vũ Hướng Vinh trong đội hai, chân đạp N cái thuyền, đùa giỡn phụ nữ! 


Vũ Hướng Vinh lại không quá xem nặng danh dự của mình, hắn luôn cảm thấy thân chính không sợ bóng tà, lẽ phải nằm ở lòng người mà thôi. 



Nhưng đối với chuyện có liên quan đến Sở Dao, hắn lại để ý cực kỳ. 


Không phải là hắn làm thấp đi công việc của mình, nhưng người làm vệ sĩ, đa số đều không có bằng cấp cao, cho nên Vũ Hướng Vinh cũng không có cố ý giới thiệu Sở Dao với đồng nghiệp để làm quen. 


Hắn lo lắng những người đó phát hiện diện mạo thật sự của cậu, rồi sẽ nói ra những lời không hay, hoặc làm ra một vài hành động không tốt. 


Đến lúc đó hắn cũng không dám chắc chính mình có đánh người hay không.


Nhưng cái không dám chắc này, vào một buổi tối nào đó đã bị phá vỡ. 


Có người vội vàng đi lên tìm đánh, Vũ Hướng Vinh chẳng hề nương tay, lập tức cho kẻ đó một trận tơi bời. 


Đó là vào một đêm mưa.


Vũ Hướng Vinh bị thân chủ sai đi chuyển giao văn kiện bí mật hạng nhất qua thành phố bên cạnh, lúc quay về cũng đã hơn 9 giờ. 


Lúc đi còn có thư ký của công ty đi cùng, Vũ Hướng Vinh không có thời gian xem điện thoại, chờ đến lúc quay về mới bớt thời giờ mở ra xem, phát hiện Sở Dao đã gửi cho hắn vài tin nhắn qua WeChat.  


Nói là Bằng thành đang mưa to, bảo hắn lái xe cẩn thận một chút. 


Vũ Hướng Vinh trả lời lại bằng giọng nói, bảo Sở Dao hôm nay đừng chờ hắn, cứ đi ngủ trước, nhưng sau đó lại mãi không nhận được hồi âm của bạn trai.  


Lúc gần tới Bằng thành, quả nhiên bắt đầu có mưa to như hạt đậu đánh vào cửa sổ xe, Vũ Hướng Vinh là vị tài xế lão luyện, chỉ giữ tốc độ xe ổn định, mà không có giảm tốc độ lại.  


Lúc còn đi học, hắn đã từng học về bài ‘Nóng Lòng Về Nhà’*, sau khi có người yêu rồi, Vũ Hướng Vinh mới thật sự có cảm giác như vậy.

*tên gốc là Quy Tâm Tự Tiến, một bộ phim của TQ. 
Hắn muốn về sớm một chút, trở lại nơi có Sở Dao, tắm nước nóng, sau đó ôm người yêu, thoải mái đi vào giấc ngủ.  


Cơn dông đến nhanh, rời đi cũng nhanh, chờ Vũ Hướng Vinh lái xe trở lại công ty, mưa đã nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi nhỏ vụn vỗ vào mái hiên, làm giảm đi cái nóng của tiết trời oi bức.  


Vũ Hướng Vinh đỗ xe xong, đang nghĩ hôm nay đã trễ rồi, có nên ở lại ký túc xá tạm nghỉ một đêm, không quay về để khỏi quấy rầy người yêu hay không.  


Nhưng hắn mở điện thoại ra lại phát hiện, Sở Dao có gửi vài tin nhắn cho hắn mới đây không lâu. 


Nói là sợ hắn không mang dù, lại đây đón hắn. 



[tiểu ngọt dao: Anh, em chờ anh ở cổng sau đó.


Sau khi hai người yêu nhau, Sở Dao có rất nhiều cách để xưng hô Vũ Hướng Vinh.  


Lúc làm nũng sẽ là ‘anh A Vinh ơi’, lúc ra lệnh sẽ là ‘A Vinh’, lúc tức giận thì gọi thẳng tên họ, còn bình thường đều chỉ gọi hắn là ‘anh’.  


Có thể nói là vô cùng ngoan, ngọt. 


Hiện tại, Vũ Hướng Vinh nhìn thấy tin nhắn từ cục cưng hồ ly nhỏ, lập tức đi tìm cây dù ở ghế sau xe, bước ra chân dài đi đến cổng sau.  


Ở công ty của bọn họ, cửa trước và cửa sau đều có trạm bảo vệ, hy vọng Dao Dao là đứng đợi ở đó, đừng để bị mưa ướt.  


Nhưng chờ Vũ Hướng Vinh đi đến cổng sau, lại phát hiện Sở Dao cũng không có ở trong trạm bảo an. 


Mà cách đó không xa, bên ngoài thanh rào chắn di động, có hai người đang che dù đứng đó. 


Một người trong đó, chỉ nhìn qua hình dáng, Vũ Hướng Vinh liền nhận ra là bé xinh nhà mình. 


“Mỹ nữ này, tôi nói thật đó, cô đừng có không tin!” 


Bởi vì có dù che lại, hai người cũng không dựa gần nhau, cho nên gã đàn ông mặc áo ba lỗ đứng bên cạnh Sở Dao phải lớn giọng nói chuyện. 


Cũng làm Vũ Hướng Vinh có thể nghe thấy nội dung đối thoại của hai người. 


“Thằng Vũ Hướng Vinh kia chả phải con chim tốt gì đâu!” 


“Bình thường ở trong công ty hay chiếm đoạt tài nguyên không nói, còn thích đùa giỡn tình cảm của mấy cô gái trẻ tuổi như cô đó!” 


“Tôi tận mắt nhìn thấy hắn với mấy người phụ nữ không rõ lai lịch anh anh em em rồi!” 


“Tôi nói a, mấy cô gái trẻ tuổi như cô cũng thật là, nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn bề ngoài được, có đôi khi bên trong mới là quan trọng nhất!” 


“Ồ?”


Gã mặc áo ba lỗ nói xong một tràng, Sở Dao rốt cuộc lên tiếng.



Gã kia phát ra một tiếng cười đắc ý: “Chứ gì nữa, ở trong thôn…… trong tiểu khu, tôi có tiếng là đứa con có hiếu đó! Còn từng hăng hái làm việc tốt nhiều lần rồi, lần sau tôi dẫn cô đến ký túc xá của tôi tham quan, bên trong còn treo cờ thưởng nữa đó!”  


“Với lại anh đây cũng không phải chỉ có bên trong thôi, đúng không?” Gã cầm dù đổi qua tay khác, sau đó gập tay lại, cố ý khoe khoang cơ bắp trước mặt mỹ nữ xinh đẹp tóc xoăn nọ. 


“Nè, ai mà không có chút cơ bắp đâu? Thằng Vũ Hướng Vinh cũng chỉ là dáng người cao to, ưu thế bẩm sinh thôi.” 


Sở Dao sắp bị dáng vẻ dầu mỡ của gã đàn ông đối diện làm cho mắc nghẹn, cậu không khỏi lui về sau hai bước, lễ phép hỏi: “Anh nói Vũ Hướng Vinh chiếm đoạt tài nguyên gì của công ty thế?” 


“Ầy, thằng đó ba năm liên tục được bầu thành ‘vệ sĩ máu xanh’, năm nào cũng giật hết mấy vạn tiền thưởng!” 


“Ở công ty lại chả thấy cống hiến cái gì, chắc là toàn dựa vào việc nịnh bợ mấy vị khách hàng phú bà để lấy khen ngợi rồi!” 


Sở Dao: “Ha hả.”


Dù mưa có rơi gấp mười lần đi nữa, cũng không dội sạch được mùi chua trong miệng gã này. 


Cậu cười: “Vậy anh xem tôi có giống kiểu khách hàng phú bà không?”


Nói xong, Sở Dao còn cố ý xoay chuyển vòng tay nạm khắc tinh xảo trên tay.


Đó là món quà mà Vũ Hướng Vinh gạt cậu mua tặng Lễ Tình Nhân năm nay.


Giá cả không rẻ, nghe nói là dùng tiền thưởng mà công ty phát cho hạng mục nào đó để mua.


“Ha, ha ha, đâu có giống, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy……” 


Gã mặc áo ba lỗ vốn chỉ muốn tới nói xấu Vũ Hướng Vinh. Gã ghen tị với năng lực của Vũ Hướng Vinh, không những được ông chủ thích, còn được trái ôm phải ấp nhiều em như vậy, gã ghen tị đến đỏ cả mắt. 


Hôm nay trở về nhìn thấy vị mỹ nữ này, vốn định nói chuyện làm quen, nhưng nghe thấy ‘cô ấy’ nói chuyện với bảo vệ cửa, bảo là người yêu của Vũ Hướng Vinh, gã lại muốn cắn nát răng. 


Nhưng nghe Sở Dao hỏi như vậy, lại làm gã căng thẳng trong lòng. 


Công ty bọn họ rất coi trọng khách hàng, chuyện gì cũng sẽ đặt khách hàng lên hàng đầu, cho nên ở trong ngành mới có được danh tiếng tốt như vậy. Nếu như vị phú bà trước mắt đây thật sự nhìn trúng Vũ Hướng Vinh, rồi nhỡ phú bà không vui đi công ty khiếu nại gã, gã chắc chắn sẽ ăn không hết gói đem đi! 


“Khụ, mỹ nữ, nên khuyên tôi đều đã khuyên, tôi cũng là có lòng tốt thôi, không muốn thấy cô bị lừa.” 



“Hình như hắn còn đi tìm ông già thỏ*, cô hiểu chứ?”

*từ lóng chỉ gay 
Nói xong, gã làm một động tác hạ lưu, rồi chớp mắt nhíu mày với Sở Dao: “Cô phải cẩn thận một chút, đừng để bị nhiễm bệnh……” 


Một câu cuối cùng này, gã đơn thuần là ác ý nói bậy, chính là muốn Sở Dao cảm thấy dị ứng.


Nhưng gã không ngờ là, Sở Dao thật sự nghe thấy dị ứng, nhưng lại không phải bởi vì Vũ Hướng Vinh mà gã nói, mà là những lời bôi nhọ đáng khinh, ghê tởm kia! 


Dưới tán dù, gương mặt xinh đẹp lập tức lạnh lùng. 


Sở Dao xoay cổ chân, không đợi gã nói xong, liền nhấc bàn chân mang giày cao gót đá mạnh một cái, nhắm thẳng về phía dưới háng gã. 


“Á——!”


Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, văng vẳng trong đêm mưa.


Nhưng dù sao gã cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp, vừa rồi không phòng bị mà bị đá một chân, sau khi bình tĩnh lại, gã lập tức che háng rời khỏi phạm vi công kích của Sở Dao. 


“Giỏi lắm, con đ* này, ông đây có lòng tốt nói cho mày biết, nếu mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt……” 


Đêm đã gần khuya, trên con đường tiếp giáp bờ sông cũng không có bao nhiêu người. 


Gã đàn ông nảy sinh ác ý, lạnh mặt vứt chiếc ô xuống, duỗi tay muốn túm lấy Sở Dao.


Chẳng qua, gã vừa mới làm động tác vươn tay, phía sau lưng đã truyền đến một cơn rét lạnh thấu xương. 


Một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng gã. 


“Phanh” một tiếng, cả người gã liền bay ra ngoài, sờ sờ mà bị quăng tới chỗ vành đai xanh gần đó.


“Tìm chết.”


Giọng nói của hắn đầy áp lực, cũng nghe ra vẻ hung ác chẳng thèm che giấu.


***


Lời tác giả: hôm nay là tiểu ngọt dao đi đón bạn trai nha ~


Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục Story Chương 38: PN 2
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...