Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Chương 36: HOÀN CHÍNH VĂN
192@-
CHƯƠNG 36
Hai người, một bữa tối, ba món ăn.
Cũng không phong phú, nhưng Sở Dao và Vũ Hướng Vinh đều ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Vũ Hướng Vinh chủ động đứng dậy thu dọn chén đũa, gánh vác nhiệm vụ rửa chén.
Sở Dao thì đứng dựa vào ven tường, nhìn hắn rửa chén.
Vũ Hướng Vinh bị tầm mắt có thể nói là nóng bỏng trắng trợn của cậu nhìn chằm chằm, rất khó được tự nhiên, tầm mắt thường thường sẽ nghiêng qua, đối diện nhau.
Sở Dao dựa vào cửa tủ lạnh, bị dáng vẻ này của hắn chọc cười không thôi: “Cứ nhìn em làm gì nha?”
“Em lại không phải nước rửa chén.” Cậu hài hước nói: “Nhìn em có thể giúp anh rửa sạch chén à?”
Vũ Hướng Vinh cũng không biết đang thất thần cái gì, thế mà còn “ừ” một tiếng.
“Hả?” Sở Dao chợt thay đổi ngữ điệu.
Vũ Hướng Vinh vội vàng bổ cứu: “Anh là nói, đều rửa sạch sẽ.”
Hắn cầm chén đũa trong bồn vẩy vẩy nước, đặt cùng nhau, rồi giống như nộp bài tập mà đưa tới trước mặt Sở Dao.
“Bỏ vào tủ chén đi.”
Sau khi chuyển nhà, Sở Dao rất ít nấu cơm, cho nên đồ làm bếp cũng cất ở trên cao, ở ngăn trên cùng của tủ bếp.
Ngày thường lúc cần dùng, Sở Dao đều phải nhón chân đi lấy, lúc này Vũ Hướng Vinh lại cất vào thật nhẹ nhàng, cánh tay cũng chưa duỗi thẳng.
Có điều, Vũ Hướng Vinh mới vừa kết thúc công việc rửa chén, tay còn chưa kịp buông, người bên cạnh đã đi đến gần.
“Em muốn ăn trái cây.”
Sở Dao ngẩng mặt lên, vô cùng tự nhiên mà gác cằm lên vai hắn, trọng lượng cơ thể cũng nghiêng về phía Vũ Hướng Vinh, tư thế thân mật lại nũng nịu.
Vũ Hướng Vinh không trốn, vững vàng đỡ lấy cậu: “Muốn ăn cái gì?”
“Uhm, hình như em có mua cam với táo.” Sở Dao hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Anh ăn gì cũng được.”
“Không thể cái gì cũng được, cần phải chọn một cái!” Sở Dao trừng mắt không thuận theo: “Anh thích ăn cái nào hơn?”
“…… Quả cam đi.”
Sở Dao lúc này mới vui, ý bảo hắn lấy một trái từ tủ lạnh ra: “Biết gọt không, anh A Vinh?”
Vũ Hướng Vinh bị hắn gọi mà lỗ tai tê ngứa, gật đầu nhận lấy: “Biết.”
Bằng thành vào đêm, vô số kẻ tha hương vẫn tiếp tục xuyên qua đầu đường cuối ngõ, hoặc là đang vất vả cần cù lao động, hoặc vừa mới mệt mỏi trở lại nhà cho thuê nghỉ ngơi.
Ngày này cùng với những ngày trước đều không có gì khác nhau, chỉ là tại căn chung cư nhỏ bé này, hai người đồng dạng rời xa nơi chôn nhau cắt rốn nương tựa vào nhau, nói những chuyện không có dinh dưỡng, cùng nhau chia sẻ một miếng trái cây.
Nhưng thật ra lại có hương vị gia đình.
“Buổi tối có về nhà không?”
Sở Dao vờ như lơ đãng mà hỏi.
Cậu cảm giác ánh mắt của hắn đang dừng lại trên người mình, giống như đang quan sát nét mặt của cậu.
Gương mặt của Sở Dao vẫn trông bình tĩnh tự nhiên, Vũ Hướng Vinh không nhìn ra gì khác, chỉ có thể tự mình trả lời: “Ừ, sáng mai phải đi rửa xe trước.”
Hôm nay vội vã gấp gáp trở về, vẫn chưa kịp rửa xe của ông chủ.
Sở Dao nghe xong lập tức hung hăng liếc mắt, xẻo hắn một cái.
Thẳng nam thúi!
Không đúng, cho dù không thẳng, cũng là đồ ngốc EQ thấp!
Vũ Hướng Vinh vừa nhìn liền hiểu.
“Vậy…… anh không về?”
Đã có vết xe đổ, lúc này Vũ Hướng Vinh dâng lên d*c v*ng cầu sinh mãnh liệt, lập tức thay đổi lý do thoái thác: “Sáng mai anh đi cũng được.”
Hắn nhớ lại hồi sáng, lúc cậu đang nói chuyện có đùa vui vài câu, vội vàng hỏi: “Có phải vẫn thấy không thoải mái phải không?”
Sở Dao hừ một tiếng: “Thoải mái, em thì có gì mà không thoải mái?”
Cậu nói xong liền đẩy người ta ra ngoài: “Đi đi đi, đi nhanh đi. Anh là người bận rộn, em cũng không dám giữ anh lại!”
Vũ Hướng Vinh bị cậu đẩy mà đi về phía trước.
Thật ra, Sở Dao cũng không có giận dỗi thật, chỉ là cảm thấy cái người ngốc này, rõ ràng có thể giải thích kiểu khác, nhưng lại cứ đứng đắn mãi, chẳng có chút tình thú gì cả.
Chờ Sở Dao đẩy hắn đi tới cửa, lại đẩy không nổi.
“Không đi.” Vũ Hướng Vinh đứng trước tủ giày, vững như bàn thạch.
Sở Dao ngạo kiều: “Nhà em không giữ lại người ngoài.”
Hừ, dù sao hai người họ vẫn chưa xác định quan hệ!
Sở Dao nói đến đúng lý hợp tình.
Nhưng đảo mắt, cậu liền cảm thấy chính mình như bị hoa mắt, thế mà nhìn ra vẻ u oán từ trên mặt hắn.
“Không đi, giao thông công cộng hết giờ rồi.” Vũ Hướng Vinh rũ đầu xuống, không nhìn cậu.
“Không có giao thông công cộng thì gọi xe được mà.”
Sở Dao dựa vào cạnh cửa, ôm cánh tay nhìn Vũ Hướng Vinh tìm lý do.
“Alipay không có tiền.” Vũ Hướng Vinh thấp giọng rầu rĩ.
Sở Dao mới không tin, cười dỗi hắn: “Nhưng không phải anh còn có xe máy điện sao? Lái đi về đi.”
“…… Mất chìa khóa rồi.”
“Cái gì chìa khóa?” Sở Dao không nghe rõ.
Cậu hơi cúi người về trước, lại đột nhiên bị hắn ôm lấy eo.
Hai người cùng nhau ‘ngã’ lên cánh cửa.
Bùm một tiếng.
Bả vai của Vũ Hướng Vinh nhân tiện đóng lại cánh cửa nhà bị mở hé.
“Chìa khóa xe……”
Hắn tiến lên tìm lấy môi Sở Dao, mơ hồ nói: “Còn ở chỗ em.”
Hơi thở ấm áp giao hòa giữa môi răng hai người.
Cánh môi khô ráo dần dần bị thấm ướt, Vũ Hướng Vinh dùng đầu lưỡi thử thăm dò, cạy mở môi răng của người trong lòng, ngăn lại cái miệng nhỏ trước mặt luôn làm hắn bối rối.
Sở Dao cứ như vậy mà bị hắn đột nhiên chủ động dỗ dành.
Cậu ngoan ngoãn dựa vào lòng Vũ Hướng Vinh, mặc hắn hôn.
Trước khi đắm chìm vào nụ hôn vừa khắc chế vừa mạnh mẽ này, Sở Dao mơ hồ nhớ lại chính mình tối qua…… Hình như đúng là có giật lấy chìa khóa của người ta.
Nhưng mà, chìa khóa để ở đâu ấy nhỉ?
Hơi thở của hắn nùng liệt, tràn ngập cảm giác xâm lược làm người ta chân mềm.
Sở Dao nâng cánh tay đặt lên vai Vũ Hướng Vinh, tiến thêm một bước, gia tăng môi lưỡi quấn quýt giữa hai người.
Cậu nghĩ, mặc kệ nó.
Tìm không thấy cũng được.
Như vậy người này cũng không thể đi nữa.
Nụ hôn này triền miên hơn so với những lần trước.
Hai người đứng ở một góc nhỏ chỗ huyền quan, làm chuyện thân mật vui sướng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hai người đều có chút đ*ng t*nh, thân thể bắt đầu tìm kiếm sâu hơn mà cọ xát. Giữa lúc anh tới em đi, đồ vật được đặt trên tủ giày bị đụng trúng rồi rơi xuống đất, gọi về chút lý trí của Sở Dao.
“Uhm…… cái gì thế?”
Sở Dao không nhớ rõ cậu có đặt cái gì ở đó.
“Là quà.”
Vũ Hướng Vinh tùy ý đáp, tiếp tục đưa môi hôn lên cổ của cậu.
Nhưng Sở Dao lại bị lời hắn nói làm cho tỉnh táo, lực chú ý dần dần dời xuống dưới chân
“Cho em?”
“Ừ.”
Đối với người khát vọng được người khác để ý và quan tâm như Sở Dao mà nói, món quà mà người yêu tặng cho mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Cậu ôm đầu Vũ Hướng Vinh, bắt lấy mái tóc ngắn ngủn của hắn, hỏi: “Là cái gì?”
Hứng thú còn nhiều hơn cả việc hôn môi với hắn.
Vũ Hướng Vinh vùi mặt ở bên gáy cậu, hoãn một hồi lâu, mới nói giọng khàn khàn.
“Tất.”
Hắn khom lưng nhặt đồ lên, đưa cho Sở Dao.
“Hả?”
Sở Dao một tay nhận lấy, một tay kéo hắn vào nhà.
Chờ hai người đều ngồi xuống sô pha, cậu mới mở món quà đầu tiên mà Vũ Hướng Vinh tặng cậu.
—— à, không đúng, đây là món thứ hai.
Món thứ nhất, là đôi tất đầu gấu trúc mà hắn mua cho…… cậu còn nhét ở trong góc tủ quần áo kìa.
Bởi vì Vũ Hướng Vinh tùy ý nói ra, cộng thêm túi đóng gói bên ngoài chính là loại túi nhựa mà mấy hàng quán ven đường dùng để đựng đồ, cho nên Sở Dao còn tưởng hắn lại mua cho cậu tất mang ở nhà với kiểu thẩm mỹ của thẳng nam chứ.
Cậu còn chuẩn bị xong lời khích lệ trái lương tâm luôn rồi.
Không nghĩ tới, vừa bỏ đi túi ngoài, bên trong lại lộ ra một đường…… logo sọc ngang thuộc nhãn hiệu của cửa hàng bọn họ?
???
Sở Dao không khỏi trừng lớn mắt.
Cậu cúi đầu nhìn tất chân trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người nọ đang ngồi ngay ngắn, qua lại vài lần, có chút ngạc nhiên.
“Anh……”
Hoa văn quen thuộc xinh đẹp trên đôi tất, làm Sở Dao nhớ lại cuộc đối thoại hồi chiều trong nhóm chat với đồng nghiệp.
có anh soái ca cao to uy mãnh tới mua đồ.
chỉ mua một cặp tất chân.
chính là cái mà Dao Dao nhìn trúng lần trước đó.
“Không thích sao?”
Vũ Hướng Vinh lại hiểu lầm nét mặt của Sở Dao.
“Anh, anh lần trước nhìn thấy trong nhóm bạn của em…… anh cứ nghĩ em thích……”
Hắn vụng về giải thích: “Nếu không thích, lần sau anh mua cái khác cho em……”
“Tiền Alipay của anh……”
Sở Dao cắt ngang lời Vũ Hướng Vinh.
Cậu cắn môi, cầm vật trong tay hỏi hắn: “Là mua cái này mới hết tiền?”
Vũ Hướng Vinh gật đầu, lại lập tức bổ sung: “Trong thẻ của anh vẫn còn tiền.”
“Sao lại tặng cho em đồ đắt như vậy?”
“Muốn tặng.”
“Ai anh cũng chịu bỏ tiền ra như vậy à?”
“Không phải ai. Tặng cho em.”
“Vậy em là ai?”
“…… Dao Dao.”
“Nói lại lần nữa.”
“Người anh thích.”
“Ngoài cái này ra?”
“……”
Vũ Hướng Vinh bị hỏi tới mắc kẹt.
Một người to con như vậy, ngồi ở đó không hừ được một tiếng, rất giống cậu học sinh tiểu học bị dạy bảo ngoan ngoãn.
Sở Dao thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của hắn, vừa cảm động, vừa tức giận.
“Anh ngốc!”
Nhớ thương lâu như vậy, đôi tất chân đắt đỏ lại xinh đẹp như vậy, giờ phút này lại chẳng chiếm được vị trí nào trong lòng Sở Dao.
Cậu tùy tiện ném tất chân lên giường, sau đó bổ nhà vào hắn lên ghế sô pha.
“Em chỉ nhận quà đắt như vậy từ bạn trai thôi!”
Cậu giận dỗi mà chọc cơ ngực của Vũ Hướng Vinh, hỏi lại: “Anh là bạn trai của em sao?!”
Vũ Hướng Vinh há mồm.
Hắn phải không?
Hắn cũng không biết.
Sở Dao chưa cho hắn một đáp án.
Nhưng nhìn cậu nhào vào lòng hắn vểnh đuôi làm nũng, hắn bỗng nhiên trở nên nhanh trí.
“…… phải.”
Vũ Hướng Vinh bắt lấy tay Sở Dao, trịnh trọng nói: “Muốn làm bạn trai của em.”
Hừ!
Sở Dao thầm nghĩ, cuối cùng cũng thông minh chút.
Nhưng cậu cũng không có đồng ý ngay, ngược lại bày đặt giả vờ.
“Làm bạn trai của em vất vả lắm đó~”
Vừa nói, Sở Dao vừa cố ý đếm trên đầu ngón tay cho hắn xem.
“Phải bồi em nói chuyện.”
“Phải trả lời tin nhắn của em.”
“Nếu rảnh rỗi phải ở nhà bồi em.”
“Phải nguyện ý nấu cơm cho em.”
“Em không vui anh phải dỗ dành em.”
“Em bị bệnh anh phải đưa em đi bệnh viện.”
“Lúc em cần anh, anh phải có mặt.”
“Nếu có người bắt nạt em, anh phải giúp em bắt nạt lại……”
Mỗi lần nói ra một yêu cầu, Sở Dao sẽ đưa mắt nhìn Vũ Hướng Vinh một cái.
Cuối cùng, ánh mắt hai người liền dính vào nhau.
Dần dần, Sở Dao cũng ngừng nói chuyện.
“Được.” Vũ Hướng Vinh vuốt mái tóc ngắn của cậu.
“Không vất vả.” Hắn nghiêm túc nói: “Đều là chuyện bạn trai nên làm.”
“Chỉ là công việc của anh……”
“Suỵt……” Sở Dao vươn ngón tay đè lại môi hắn.
“En chỉ muốn biết anh có nguyện ý làm những việc này hay không thôi.”
“Anh nguyện ý.”
Hắn nghiêm túc trả lời, tựa như đang nói lời thề nguyện kết hôn.
Sở Dao tươi cười rạng rỡ.
“Vậy là đủ rồi.”
Cậu vô cùng hạnh phúc mà ôm lấy cánh tay Vũ Hướng Vinh, chu môi lên hôn hắn một ngụm.
“Người đáng yêu săn sóc như em đây, đương nhiên cũng sẽ thông cảm cho bạn trai nha!”
Vũ Hướng Vinh cũng nở nụ cười theo.
“Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ!”
Sở Dao véo mặt hắn, ra lệnh nói: “Khen em!”
Vũ Hướng Vinh nghe lời mà thay sang câu khác.
“Dao Dao đáng yêu nhất.”
“Hừ, có câu một người không xinh đẹp mới khen người đó đáng yêu.”
Vị bạn trai mới nhậm chức bắt đầu vô cớ gây rối.
“Dao Dao xinh đẹp.”
“Ngoại trừ xinh đẹp ra?”
“Đẹp.”
“Ngoại trừ đẹp? Em không có vẻ đẹp bên trong nào sao?”
“…… Tâm địa thiện lương.”
“Ồ, còn gì nữa?”
“Săn sóc.”
“Woa, anh có lệ, trộm câu nói của em!”
“……”
Ngoài phòng, mưa xuân tí tách rơi tự lúc nào.
Mà ở phòng trong, hai người em một lời anh một câu đối thoại đầy vô vị, cùng với tiếng mưa rơi râm ran nhỏ vụn mà kéo dài thật lâu, thật lâu.
Đến khi xung quanh không còn tiếng động, đến khi sao trăng rũ xuống.
Đến khi, gió xuân lướt qua mặt hồ lăn tăn gợn sóng; đến khi, nho chín đầu cành, từng chùm kết trái bị ánh nắng bao phủ.
Vì thế, bức màn khép lại, ánh đèn tối đi.
Nương tựa nơi thành phố phồn hoa nho nhỏ này, từ đây cũng có ý nghĩa mới.
HOÀN CHÍNH VĂN
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
CHƯƠNG 36
Hai người, một bữa tối, ba món ăn.
Cũng không phong phú, nhưng Sở Dao và Vũ Hướng Vinh đều ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Vũ Hướng Vinh chủ động đứng dậy thu dọn chén đũa, gánh vác nhiệm vụ rửa chén.
Sở Dao thì đứng dựa vào ven tường, nhìn hắn rửa chén.
Vũ Hướng Vinh bị tầm mắt có thể nói là nóng bỏng trắng trợn của cậu nhìn chằm chằm, rất khó được tự nhiên, tầm mắt thường thường sẽ nghiêng qua, đối diện nhau.
Sở Dao dựa vào cửa tủ lạnh, bị dáng vẻ này của hắn chọc cười không thôi: “Cứ nhìn em làm gì nha?”
“Em lại không phải nước rửa chén.” Cậu hài hước nói: “Nhìn em có thể giúp anh rửa sạch chén à?”
Vũ Hướng Vinh cũng không biết đang thất thần cái gì, thế mà còn “ừ” một tiếng.
“Hả?” Sở Dao chợt thay đổi ngữ điệu.
Vũ Hướng Vinh vội vàng bổ cứu: “Anh là nói, đều rửa sạch sẽ.”
Hắn cầm chén đũa trong bồn vẩy vẩy nước, đặt cùng nhau, rồi giống như nộp bài tập mà đưa tới trước mặt Sở Dao.
“Bỏ vào tủ chén đi.”
Sau khi chuyển nhà, Sở Dao rất ít nấu cơm, cho nên đồ làm bếp cũng cất ở trên cao, ở ngăn trên cùng của tủ bếp.
Ngày thường lúc cần dùng, Sở Dao đều phải nhón chân đi lấy, lúc này Vũ Hướng Vinh lại cất vào thật nhẹ nhàng, cánh tay cũng chưa duỗi thẳng.
Có điều, Vũ Hướng Vinh mới vừa kết thúc công việc rửa chén, tay còn chưa kịp buông, người bên cạnh đã đi đến gần.
“Em muốn ăn trái cây.”
Sở Dao ngẩng mặt lên, vô cùng tự nhiên mà gác cằm lên vai hắn, trọng lượng cơ thể cũng nghiêng về phía Vũ Hướng Vinh, tư thế thân mật lại nũng nịu.
Vũ Hướng Vinh không trốn, vững vàng đỡ lấy cậu: “Muốn ăn cái gì?”
“Uhm, hình như em có mua cam với táo.” Sở Dao hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Anh ăn gì cũng được.”
“Không thể cái gì cũng được, cần phải chọn một cái!” Sở Dao trừng mắt không thuận theo: “Anh thích ăn cái nào hơn?”
“…… Quả cam đi.”
Sở Dao lúc này mới vui, ý bảo hắn lấy một trái từ tủ lạnh ra: “Biết gọt không, anh A Vinh?”
Vũ Hướng Vinh bị hắn gọi mà lỗ tai tê ngứa, gật đầu nhận lấy: “Biết.”
Bằng thành vào đêm, vô số kẻ tha hương vẫn tiếp tục xuyên qua đầu đường cuối ngõ, hoặc là đang vất vả cần cù lao động, hoặc vừa mới mệt mỏi trở lại nhà cho thuê nghỉ ngơi.
Ngày này cùng với những ngày trước đều không có gì khác nhau, chỉ là tại căn chung cư nhỏ bé này, hai người đồng dạng rời xa nơi chôn nhau cắt rốn nương tựa vào nhau, nói những chuyện không có dinh dưỡng, cùng nhau chia sẻ một miếng trái cây.
Nhưng thật ra lại có hương vị gia đình.
“Buổi tối có về nhà không?”
Sở Dao vờ như lơ đãng mà hỏi.
Cậu cảm giác ánh mắt của hắn đang dừng lại trên người mình, giống như đang quan sát nét mặt của cậu.
Gương mặt của Sở Dao vẫn trông bình tĩnh tự nhiên, Vũ Hướng Vinh không nhìn ra gì khác, chỉ có thể tự mình trả lời: “Ừ, sáng mai phải đi rửa xe trước.”
Hôm nay vội vã gấp gáp trở về, vẫn chưa kịp rửa xe của ông chủ.
Sở Dao nghe xong lập tức hung hăng liếc mắt, xẻo hắn một cái.
Thẳng nam thúi!
Không đúng, cho dù không thẳng, cũng là đồ ngốc EQ thấp!
Vũ Hướng Vinh vừa nhìn liền hiểu.
“Vậy…… anh không về?”
Đã có vết xe đổ, lúc này Vũ Hướng Vinh dâng lên d*c v*ng cầu sinh mãnh liệt, lập tức thay đổi lý do thoái thác: “Sáng mai anh đi cũng được.”
Hắn nhớ lại hồi sáng, lúc cậu đang nói chuyện có đùa vui vài câu, vội vàng hỏi: “Có phải vẫn thấy không thoải mái phải không?”
Sở Dao hừ một tiếng: “Thoải mái, em thì có gì mà không thoải mái?”
Cậu nói xong liền đẩy người ta ra ngoài: “Đi đi đi, đi nhanh đi. Anh là người bận rộn, em cũng không dám giữ anh lại!”
Vũ Hướng Vinh bị cậu đẩy mà đi về phía trước.
Thật ra, Sở Dao cũng không có giận dỗi thật, chỉ là cảm thấy cái người ngốc này, rõ ràng có thể giải thích kiểu khác, nhưng lại cứ đứng đắn mãi, chẳng có chút tình thú gì cả.
Chờ Sở Dao đẩy hắn đi tới cửa, lại đẩy không nổi.
“Không đi.” Vũ Hướng Vinh đứng trước tủ giày, vững như bàn thạch.
Sở Dao ngạo kiều: “Nhà em không giữ lại người ngoài.”
Hừ, dù sao hai người họ vẫn chưa xác định quan hệ!
Sở Dao nói đến đúng lý hợp tình.
Nhưng đảo mắt, cậu liền cảm thấy chính mình như bị hoa mắt, thế mà nhìn ra vẻ u oán từ trên mặt hắn.
“Không đi, giao thông công cộng hết giờ rồi.” Vũ Hướng Vinh rũ đầu xuống, không nhìn cậu.
“Không có giao thông công cộng thì gọi xe được mà.”
Sở Dao dựa vào cạnh cửa, ôm cánh tay nhìn Vũ Hướng Vinh tìm lý do.
“Alipay không có tiền.” Vũ Hướng Vinh thấp giọng rầu rĩ.
Sở Dao mới không tin, cười dỗi hắn: “Nhưng không phải anh còn có xe máy điện sao? Lái đi về đi.”
“…… Mất chìa khóa rồi.”
“Cái gì chìa khóa?” Sở Dao không nghe rõ.
Cậu hơi cúi người về trước, lại đột nhiên bị hắn ôm lấy eo.
Hai người cùng nhau ‘ngã’ lên cánh cửa.
Bùm một tiếng.
Bả vai của Vũ Hướng Vinh nhân tiện đóng lại cánh cửa nhà bị mở hé.
“Chìa khóa xe……”
Hắn tiến lên tìm lấy môi Sở Dao, mơ hồ nói: “Còn ở chỗ em.”
Hơi thở ấm áp giao hòa giữa môi răng hai người.
Cánh môi khô ráo dần dần bị thấm ướt, Vũ Hướng Vinh dùng đầu lưỡi thử thăm dò, cạy mở môi răng của người trong lòng, ngăn lại cái miệng nhỏ trước mặt luôn làm hắn bối rối.
Sở Dao cứ như vậy mà bị hắn đột nhiên chủ động dỗ dành.
Cậu ngoan ngoãn dựa vào lòng Vũ Hướng Vinh, mặc hắn hôn.
Trước khi đắm chìm vào nụ hôn vừa khắc chế vừa mạnh mẽ này, Sở Dao mơ hồ nhớ lại chính mình tối qua…… Hình như đúng là có giật lấy chìa khóa của người ta.
Nhưng mà, chìa khóa để ở đâu ấy nhỉ?
Hơi thở của hắn nùng liệt, tràn ngập cảm giác xâm lược làm người ta chân mềm.
Sở Dao nâng cánh tay đặt lên vai Vũ Hướng Vinh, tiến thêm một bước, gia tăng môi lưỡi quấn quýt giữa hai người.
Cậu nghĩ, mặc kệ nó.
Tìm không thấy cũng được.
Như vậy người này cũng không thể đi nữa.
Nụ hôn này triền miên hơn so với những lần trước.
Hai người đứng ở một góc nhỏ chỗ huyền quan, làm chuyện thân mật vui sướng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hai người đều có chút đ*ng t*nh, thân thể bắt đầu tìm kiếm sâu hơn mà cọ xát. Giữa lúc anh tới em đi, đồ vật được đặt trên tủ giày bị đụng trúng rồi rơi xuống đất, gọi về chút lý trí của Sở Dao.
“Uhm…… cái gì thế?”
Sở Dao không nhớ rõ cậu có đặt cái gì ở đó.
“Là quà.”
Vũ Hướng Vinh tùy ý đáp, tiếp tục đưa môi hôn lên cổ của cậu.
Nhưng Sở Dao lại bị lời hắn nói làm cho tỉnh táo, lực chú ý dần dần dời xuống dưới chân
“Cho em?”
“Ừ.”
Đối với người khát vọng được người khác để ý và quan tâm như Sở Dao mà nói, món quà mà người yêu tặng cho mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Cậu ôm đầu Vũ Hướng Vinh, bắt lấy mái tóc ngắn ngủn của hắn, hỏi: “Là cái gì?”
Hứng thú còn nhiều hơn cả việc hôn môi với hắn.
Vũ Hướng Vinh vùi mặt ở bên gáy cậu, hoãn một hồi lâu, mới nói giọng khàn khàn.
“Tất.”
Hắn khom lưng nhặt đồ lên, đưa cho Sở Dao.
“Hả?”
Sở Dao một tay nhận lấy, một tay kéo hắn vào nhà.
Chờ hai người đều ngồi xuống sô pha, cậu mới mở món quà đầu tiên mà Vũ Hướng Vinh tặng cậu.
—— à, không đúng, đây là món thứ hai.
Món thứ nhất, là đôi tất đầu gấu trúc mà hắn mua cho…… cậu còn nhét ở trong góc tủ quần áo kìa.
Bởi vì Vũ Hướng Vinh tùy ý nói ra, cộng thêm túi đóng gói bên ngoài chính là loại túi nhựa mà mấy hàng quán ven đường dùng để đựng đồ, cho nên Sở Dao còn tưởng hắn lại mua cho cậu tất mang ở nhà với kiểu thẩm mỹ của thẳng nam chứ.
Cậu còn chuẩn bị xong lời khích lệ trái lương tâm luôn rồi.
Không nghĩ tới, vừa bỏ đi túi ngoài, bên trong lại lộ ra một đường…… logo sọc ngang thuộc nhãn hiệu của cửa hàng bọn họ?
???
Sở Dao không khỏi trừng lớn mắt.
Cậu cúi đầu nhìn tất chân trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người nọ đang ngồi ngay ngắn, qua lại vài lần, có chút ngạc nhiên.
“Anh……”
Hoa văn quen thuộc xinh đẹp trên đôi tất, làm Sở Dao nhớ lại cuộc đối thoại hồi chiều trong nhóm chat với đồng nghiệp.
có anh soái ca cao to uy mãnh tới mua đồ.
chỉ mua một cặp tất chân.
chính là cái mà Dao Dao nhìn trúng lần trước đó.
“Không thích sao?”
Vũ Hướng Vinh lại hiểu lầm nét mặt của Sở Dao.
“Anh, anh lần trước nhìn thấy trong nhóm bạn của em…… anh cứ nghĩ em thích……”
Hắn vụng về giải thích: “Nếu không thích, lần sau anh mua cái khác cho em……”
“Tiền Alipay của anh……”
Sở Dao cắt ngang lời Vũ Hướng Vinh.
Cậu cắn môi, cầm vật trong tay hỏi hắn: “Là mua cái này mới hết tiền?”
Vũ Hướng Vinh gật đầu, lại lập tức bổ sung: “Trong thẻ của anh vẫn còn tiền.”
“Sao lại tặng cho em đồ đắt như vậy?”
“Muốn tặng.”
“Ai anh cũng chịu bỏ tiền ra như vậy à?”
“Không phải ai. Tặng cho em.”
“Vậy em là ai?”
“…… Dao Dao.”
“Nói lại lần nữa.”
“Người anh thích.”
“Ngoài cái này ra?”
“……”
Vũ Hướng Vinh bị hỏi tới mắc kẹt.
Một người to con như vậy, ngồi ở đó không hừ được một tiếng, rất giống cậu học sinh tiểu học bị dạy bảo ngoan ngoãn.
Sở Dao thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của hắn, vừa cảm động, vừa tức giận.
“Anh ngốc!”
Nhớ thương lâu như vậy, đôi tất chân đắt đỏ lại xinh đẹp như vậy, giờ phút này lại chẳng chiếm được vị trí nào trong lòng Sở Dao.
Cậu tùy tiện ném tất chân lên giường, sau đó bổ nhà vào hắn lên ghế sô pha.
“Em chỉ nhận quà đắt như vậy từ bạn trai thôi!”
Cậu giận dỗi mà chọc cơ ngực của Vũ Hướng Vinh, hỏi lại: “Anh là bạn trai của em sao?!”
Vũ Hướng Vinh há mồm.
Hắn phải không?
Hắn cũng không biết.
Sở Dao chưa cho hắn một đáp án.
Nhưng nhìn cậu nhào vào lòng hắn vểnh đuôi làm nũng, hắn bỗng nhiên trở nên nhanh trí.
“…… phải.”
Vũ Hướng Vinh bắt lấy tay Sở Dao, trịnh trọng nói: “Muốn làm bạn trai của em.”
Hừ!
Sở Dao thầm nghĩ, cuối cùng cũng thông minh chút.
Nhưng cậu cũng không có đồng ý ngay, ngược lại bày đặt giả vờ.
“Làm bạn trai của em vất vả lắm đó~”
Vừa nói, Sở Dao vừa cố ý đếm trên đầu ngón tay cho hắn xem.
“Phải bồi em nói chuyện.”
“Phải trả lời tin nhắn của em.”
“Nếu rảnh rỗi phải ở nhà bồi em.”
“Phải nguyện ý nấu cơm cho em.”
“Em không vui anh phải dỗ dành em.”
“Em bị bệnh anh phải đưa em đi bệnh viện.”
“Lúc em cần anh, anh phải có mặt.”
“Nếu có người bắt nạt em, anh phải giúp em bắt nạt lại……”
Mỗi lần nói ra một yêu cầu, Sở Dao sẽ đưa mắt nhìn Vũ Hướng Vinh một cái.
Cuối cùng, ánh mắt hai người liền dính vào nhau.
Dần dần, Sở Dao cũng ngừng nói chuyện.
“Được.” Vũ Hướng Vinh vuốt mái tóc ngắn của cậu.
“Không vất vả.” Hắn nghiêm túc nói: “Đều là chuyện bạn trai nên làm.”
“Chỉ là công việc của anh……”
“Suỵt……” Sở Dao vươn ngón tay đè lại môi hắn.
“En chỉ muốn biết anh có nguyện ý làm những việc này hay không thôi.”
“Anh nguyện ý.”
Hắn nghiêm túc trả lời, tựa như đang nói lời thề nguyện kết hôn.
Sở Dao tươi cười rạng rỡ.
“Vậy là đủ rồi.”
Cậu vô cùng hạnh phúc mà ôm lấy cánh tay Vũ Hướng Vinh, chu môi lên hôn hắn một ngụm.
“Người đáng yêu săn sóc như em đây, đương nhiên cũng sẽ thông cảm cho bạn trai nha!”
Vũ Hướng Vinh cũng nở nụ cười theo.
“Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ!”
Sở Dao véo mặt hắn, ra lệnh nói: “Khen em!”
Vũ Hướng Vinh nghe lời mà thay sang câu khác.
“Dao Dao đáng yêu nhất.”
“Hừ, có câu một người không xinh đẹp mới khen người đó đáng yêu.”
Vị bạn trai mới nhậm chức bắt đầu vô cớ gây rối.
“Dao Dao xinh đẹp.”
“Ngoại trừ xinh đẹp ra?”
“Đẹp.”
“Ngoại trừ đẹp? Em không có vẻ đẹp bên trong nào sao?”
“…… Tâm địa thiện lương.”
“Ồ, còn gì nữa?”
“Săn sóc.”
“Woa, anh có lệ, trộm câu nói của em!”
“……”
Ngoài phòng, mưa xuân tí tách rơi tự lúc nào.
Mà ở phòng trong, hai người em một lời anh một câu đối thoại đầy vô vị, cùng với tiếng mưa rơi râm ran nhỏ vụn mà kéo dài thật lâu, thật lâu.
Đến khi xung quanh không còn tiếng động, đến khi sao trăng rũ xuống.
Đến khi, gió xuân lướt qua mặt hồ lăn tăn gợn sóng; đến khi, nho chín đầu cành, từng chùm kết trái bị ánh nắng bao phủ.
Vì thế, bức màn khép lại, ánh đèn tối đi.
Nương tựa nơi thành phố phồn hoa nho nhỏ này, từ đây cũng có ý nghĩa mới.
HOÀN CHÍNH VĂN
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Đánh giá:
Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Story
Chương 36: HOÀN CHÍNH VĂN
10.0/10 từ 30 lượt.