Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 310: Game Mới [3]


Sau vụ việc nhỏ với Nhạc Trưởng hôm trước, tôi dành toàn bộ thời gian còn lại ở studio mới để khám phá chế độ cùng hệ thống mới. Tôi làm quen với các thiết bị mô phỏng và quyết định nghịch thử một chút.


Và rồi tôi tái tạo lại toàn bộ kịch bản của game đầu tiên.


[Một ngày bình thường ở văn phòng]


Thời gian phát triển ngắn đến mức chính tôi cũng thấy bất ngờ.


Cuối cùng, cấu trúc của nó vốn khá đơn giản. Kết hợp với Chế độ Ảo, tôi chỉ mất đúng một tiếng là hoàn thành phần khung.


Phần tốn thời gian nhất chính là code.


Dù là game ảo thì vẫn phải lập trình đầy đủ như bình thường. May thay, bộ code cho game VR không quá phức tạp.


Vài tiếng sau, tôi hoàn tất việc tích hợp mọi thứ vào game.


Thêm vào đó, tôi chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ để mọi thứ trơn tru hơn. Tổng thể trông ổn. Nhưng trong lúc làm, một ý tưởng nào đó lóe lên trong đầu tôi.


Ban đầu chỉ như một tia sáng nhỏ xíu.


Thế nhưng, càng làm cái game tạm này, ý tưởng ấy càng bén rễ, lan rộng, rồi chiếm trọn suy nghĩ tôi lúc nào không hay.


“Đây… hoàn toàn có thể thực hiện được.”


Đến một thời điểm nào đó, sự chú tâm của tôi rời khỏi game tạm thời. Hướng sang một thứ lớn hơn, hoành tráng hơn.


Và chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu âm thầm đưa vào game tạm những thay đổi rất nhỏ.


Như một đoạn giới thiệu ngắn.


Như một lời gợi dẫn cho thứ game thật sự mà tôi muốn phát triển.


“…Nếu có thể gọi nó là game.”


Tôi mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Thực tế, tôi còn đang nhắm đến một thứ lớn hơn nữa.


“Giờ thì… bắt đầu từ ai trước đây?”



Tôi quay sang dãy thiết bị mô phỏng. Chưa ai vào cả.


Ánh mắt tôi dừng lại ở Nora.


“Còn đứng làm gì? Vào đi như mọi người. Cô sẽ là người đầu tiên.”


“Hả? Tôi…?”
Nora chỉ vào mình, vẻ mặt đầy khó tin.


Tôi gật đầu.
“Đúng, cô.”


“Nhưng—”


“Vào đi.”


“…”


Nora đứng đó, môi mấp máy vài lần rồi lại thôi, cơ hàm cứng lại. Cuối cùng cô cũng bước vào pod.


Tôi lập tức nhấn [Enter] trên bàn phím.


Swoosh!


Nắp pod đóng lại.


Trước khi khởi động game, tôi bật Chế độ Lập trình Viên và chèn thêm vài đoạn mã.


‘Ban đầu không định làm thế này, nhưng mọi người đã hào hứng thử game VR như vậy thì… mình cũng nên chơi hết mình.’


Sau khi chèn hết các đoạn mã, tôi nở nụ cười nhẹ.


“Vậy bắt đầu từ Nora.”


Con trỏ chuột dừng lại trên nút [Bắt đầu].


Tôi chỉ do dự một nhịp rất ngắn.


Click!


Game khởi động.



“Mình đang làm cái gì vậy? Sao mình lại nghe lời anh ta…?”


Nora nghiến chặt răng, lẩm bẩm trong bóng tối.


Dù phản đối, cuối cùng cô vẫn ngồi vào thiết bị mô phỏng. Khi nắp đóng lại, tầm nhìn chìm vào bóng tối. Một dòng điện mảnh chạy dọc sống lưng.


Không đau, nhưng khó chịu.


May là chỉ kéo dài vài giây.


Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, như thì thầm ngay sát bên tai:


“Đây đã là năm thứ ba tôi làm việc cho công ty. Mỗi ngày đều như một cuộc chiến, tôi gần như không thể ngủ. Sự mệt mỏi đến mức khiến tôi bắt đầu nghe thấy ảo thanh mỗi khi rời văn phòng. Thứ duy nhất giữ tôi tỉnh táo là chiếc playbox. Chỉ khi chơi nó, tôi mới cảm thấy an toàn.”


Tim Nora đập nhanh hơn một nhịp.


Cảm giác như có người đứng ngay cạnh cô.


“…Hy vọng chỉ vì mình mệt. Nhưng gần đây tôi nghe nói có người phòng IT tự tử vì làm việc quá sức. Hy vọng mình không giống như họ.”


Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.


Ngay sau đó, mắt cô mở ra.


“…”


Ý thức cô lập tức bị hút về khung cảnh xung quanh. Một văn phòng với ánh sáng nhợt nhạt, thiết kế đơn giản, gần như trống rỗng. Trên đầu là tiếng đèn huỳnh quang chập chờn liên tục.


Flick! Flick!


Không khí phảng phất mùi mực in, hòa với mùi bụi thảm khô, khiến cổ họng hơi rát.


Từ âm thanh, ánh sáng, đến cả mùi vị.


Mọi thứ… quá thật.


“Đây là… VR sao?”


Lần đầu Nora thử VR. Không phải cô không có tiền mua thiết bị mô phỏng riêng, chẳng qua cô không hứng thú với game. Gia đình cô giàu có, thứ cô muốn thì đều có thể mua.



Điều duy nhất cô thật sự quan tâm—


Chính là tiến bộ.


Nora sinh ra trong gia đình tinh anh, học trường tinh anh, sống giữa những người tài giỏi.


Cô có thể đạt được rất nhiều thứ.


Nhưng cô chỉ muốn một mục tiêu duy nhất:


Trở thành người giỏi nhất.


Cô muốn được nhớ đến như một trong những người ưu tú nhất lĩnh vực. Muốn trở thành hình ảnh phi thường cô từng thấy trên TV—một đẳng cấp khiến người thường không thể chạm đến.


Vì vậy cô tham gia Guild.


Vì đó là nơi duy nhất giúp cô chạm đến ước mơ của mình.


Nhưng…


“Tại sao mình lại bị ghép đội với một người điên làm Đội trưởng vậy chứ?”


Nói sao về người đội trưởng đó…?


Khó mà diễn tả.


Không chỉ tạo ra được những tựa game chân thực đến mức khủng khiếp—đủ để dùng huấn luyện thực chiến—anh ta còn là một con quái vật thực sự.


Một con quái vật khiến ngay cả cô đôi lúc cũng phải rùng mình.


Không chỉ mình cô. Những người khác cũng vậy.


Có những khoảnh khắc đứng gần anh ta khiến người ta nghẹt thở, đáng sợ hơn bất kỳ dị thường nào họ từng đối mặt.


Anh ta rất đáng sợ.


Nhưng đồng thời—


Anh ta cũng là người hoàn hảo nhất để học hỏi.



Trong mắt Nora, anh ta chính là chìa khóa để cô đạt đến đỉnh cao.


Vậy nên cô không còn phản đối mệnh lệnh của anh ta nữa.


“Được rồi…”


Nora hít một hơi, nhìn thẳng về phía trước.


Cùng lúc ấy, một giọng nói vang lên trong không gian.


Luật chơi rất đơn giản. Chỉ cần đi và tìm lối ra. Thế thôi. Chúc may mắn.


Rồi im lặng.


Một sự im lặng khiến dây thần kinh cô căng như dây đàn.


Ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì một vật trong túi khiến cô chú ý. Cô rút ra và thấy… một chiếc MP3 nhỏ.


“Hả? Cả cái này nữa?”


Trong danh sách chỉ có đúng một bài.


Cô nhấn play.


“Cũng được.”


Giai điệu nhẹ nhàng lan ra, xoa dịu sự tĩnh lặng nặng nề xung quanh.


Nora mỉm cười, đưa tay mở cửa—không nhận ra động tác của mình khựng lại trong một nhịp cực nhỏ, gần như không thể phát hiện.


Clank!


Cánh cửa mở ra.


Cô bước ra ngoài.


Và đúng khoảnh khắc đó—


Cơn ác mộng của cô chính thức bắt đầu.


Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để dịch giả có động lực nha ~ Nora chính thức bước vào phiên bản VR “Một ngày bình thường ở văn phòng” cực đại kinh dị! Seth chơi lớn nâng độ khó lên tận nóc! Theo mọi người, Nora sẽ chạm trán thứ gì đầu tiên? Còn đoạn mã bí mật Seth đang chuẩn bị là gì vậy trời…? Comment thật nhiều nhé 


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 310: Game Mới [3]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...