Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 309: Game Mới [2]


11 giờ 59 phút tối.


“Tạch!”


Tôi xoay khóa, đóng chặt cửa lớp học.


Sự im lặng đặc quánh lập tức ập xuống, như thể cả không khí quanh tôi cũng đông lại.


Tôi đứng yên thật lâu mới dám rời mắt khỏi cánh cửa. Tim đập hối hả, vang vọng rõ ràng trong đầu.


“…Nào, chào hỏi đi.”


Nhớ lại câu nói rợn người cuối cùng của Nhạc Trưởng, tôi hít sâu để giữ bình tĩnh. Hình ảnh hành lang dài vô tận xuất hiện trong tâm trí; vốn dĩ chẳng có gì bất thường, vậy mà lúc này cứ như nó đang nhìn ngược lại tôi.


Tôi vô thức nín thở.


“Đột nhiên cảm thấy không muốn làm việc ở đây nữa.”


Nhưng trễ rồi.


Mọi thứ trong lớp học đã sẵn sàng.
Không còn đường lui.


Chỉ là mình đang căng thẳng quá thôi.
Chỉ cần tuân thủ quy tắc. Dù nó có nhìn, cũng không sao. Cứ theo đúng quy tắc là an toàn.


Nghĩ vậy, tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.


Hôm nay tôi đã khá mệt. Ngoài việc khảo sát nơi này, tôi còn quay lại Chế Độ Lập Trình và đưa tựa game đầu tiên vào Thế Giới Ảo.


Không khó.
Chỉ tốn thời gian.


Ít nhất tôi đã có sẵn những “chuột bạch” hoàn hảo để kiểm tra game. Nghĩ đến họ, tôi liếc nhìn cánh cửa lần nữa rồi quyết định rời văn phòng.


Đến lúc nghỉ ngơi rồi.



----


Tôi dậy sớm hơn thường lệ.


Ăn sáng nhẹ, tôi đến phòng tập. Hôm nay ít người nên tôi tập nhanh, tắm rửa rồi đến Guild. Trong lúc ngủ và tập, tôi đã nghĩ ra vài ý tưởng cho trò chơi mới.


Tôi định lao vào làm ngay.


Nhưng—


Đúng rồi. Phải ghé qua đội mình trước.
Kỳ nghỉ đã kết thúc. Với tư cách Đội Trưởng, tôi phải hoàn thành trách nhiệm trước.


Trong Guild, tôi rẽ lối đi quen thuộc dẫn đến văn phòng đội.


“Mọi người đến sớm thật.”


Tất cả đều nhìn tôi. Không khí yên ắng khác thường.


Họ có vẻ đã nghỉ ngơi khá hơn trước, nhưng trong ánh mắt vẫn còn sót lại nỗi sợ khi nhìn tôi. Tôi chẳng cần tưởng tượng cũng biết Kẻ Song hành (*) đã làm gì họ trong những ngày tôi vắng mặt.


“Đừng căng thẳng. Vài ngày tới chúng ta sẽ không xuống cổng. Cuối tháng gần tới rồi, điểm của chúng ta vẫn dẫn đầu so với các đội mới thành lập.”


Không chỉ dẫn đầu một chút—
mà là rất xa.


Thậm chí khi so với vài đội kỳ cựu, điểm hiện tại của chúng tôi cũng chẳng kém là bao. Chỉ những đội chuyên xuống cổng cấp cao mới vượt qua, điều đó cũng dễ hiểu: cổng càng cao, điểm càng lớn.


“Dù sao thì—”


Tôi mở email.


“Kỳ Thi Phòng Ban.”


Gõ nhẹ lên bàn, tôi nhìn mọi người.


“…Chúng ta phải dốc sức cho kỳ thi này.”



“Tốt nhất là hạng nhất, nhưng chưa chắc chúng ta đạt được.”


“Hạng… nhất ạ?”


“Anh thật sự muốn chúng ta đứng nhất sao?”


Nghe tiếng kinh ngạc phía trước, tôi ngẩng lên. Mia và Joanna đang nhìn tôi với vẻ không tin nổi.


Tôi nghiêng đầu.


“Có vấn đề gì sao?”


“Không hẳn…” Joanna lên tiếng, lông mày nhíu chặt. “Mục tiêu hạng nhất không sai, nhưng… thật sự không thực tế. Có nhiều đội mạnh hơn chúng ta rất nhiều.”


“Ừm.”


Cô ấy nói đúng.


Quả thật có vài đội vượt trội hơn.


Clara không ở trạng thái thi đấu. Kyle nói sẽ không tham gia, Zoey cũng thế. Không rõ lý do, nhưng nếu thiếu cả ba người họ, khả năng đạt thành tích tốt giảm đáng kể.


Chắc tôi hơi vội vàng rồi.


Tôi không phải bản sao quỷ quái kia. Không thể một mình cõng đội chạy chỉ số như trước. Đội tôi hiện tại vẫn còn non.


Đúng là mình nghĩ hơi xa rồi.


Không có Clara, Kyle hay Zoey… cơ hội lọt vào nhóm dẫn đầu gần như bằng không.


“Đáng tiếc thật.”


Tôi thực sự thèm phần thưởng.


Dù sao thì chúng tôi vẫn còn khoảng hai tuần để chuẩn bị. Trong lúc đó, tôi tập trung phát triển trò chơi mới và củng cố tinh thần đồng đội.



Nói thì vậy…


“Được rồi. Đi thôi. Tất cả theo tôi.”


“…Đi đâu ạ?”


Tôi không trả lời. Tôi chỉ bước ra khỏi văn phòng. Sau một loạt ánh mắt trao đổi đầy hoang mang, mọi người đành lục tục đi theo tôi đến văn phòng chính.


Là đội mới nổi, chúng tôi thu hút khá nhiều ánh nhìn. Tôi mặc kệ, đẩy cửa phòng và đóng lại sau lưng cả đội.


“Đây là đâu vậy?” Nora hỏi đầu tiên.


“Tại sao Đội Trưởng lại dẫn chúng ta vào… phòng tạp vụ?”


“…”


“Bức tranh này rẻ thật. Để ở đây cũng đúng.”


“…”


“Máy fax? Trời đất… chỗ này cổ đến mức nào?”


“…”


“Còn bộ đồ hề? Thật sự luôn?”


“…”


“Kiểu phòng gì—”


“Hmm! Hmmm!”


Joanna bịt miệng Nora lại, gượng cười với tôi.


“Đừng bận tâm đến cô ấy… Đội Trưởng. Chỗ này… ừm, cũng đẹp mà. Ừ… không tệ.”



Tôi im lặng, đi đến cánh cửa cuối phòng rồi mở khóa.


“Tạch.”


“Vào đi.”


Biểu cảm của họ thay đổi ngay khi thấy phía sau cánh cửa. Nhưng tôi không cho họ thời gian hỏi.


“Vào trong.”


Không ai nói thêm gì, tất cả chậm rãi bước vào lớp học.
Ngay khi vào trong, gương mặt họ đồng loạt biến sắc.


Tôi chỉ thẳng vào dãy thiết bị mô phỏng giữa phòng.


“Không hỏi gì hết. Lên thiết bị mô phỏng.”


Ban đầu tôi chỉ định nhẹ nhàng.
Chỉ muốn họ kiểm tra vài thứ cơ bản.


Nhưng giờ thì khác.


Nếu lúc trước tôi định cho họ kiểm tra bản thực tế ảo của Một Ngày Bình Thường Ở Văn Phòng, thì bây giờ—tôi sẽ đẩy độ khó lên mức tối đa.


“Còn chờ gì nữa? Chỉ có năm thiết bị mô phỏng cũng không sao. Đây không phải trò chơi theo đội. Lên đi. Tôi sẽ khởi động ngay.”


“Đội Trưởng…”
Tôi gần như nghe thấy tiếng Mia nghẹn lại.


Tôi chỉ tay.


“Lên.”


“……!?”


------


(*) Bản raw là doppleganger, mình có tra nghĩa thì là một từ có nguồn gốc tiếng Đức và không có tiếng Việt tương ứng, mình dùng từ Kẻ Song Hành, các bạn có từ nào phù hợp hơn thì góp ý với mình.


Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và để lại bình luận để dịch giả biết cảm nghĩ của mọi người nhé ~ Không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả anh tui nữa, 12h00 đêm là hạn bắt buộc rời lớp học mà đến 11h59 thì ảnh mới khóa cửa =.=


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 309: Game Mới [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...