Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 311: Game Mới [4]
Clank!
Nora mở cửa bước ra.
Ngay khoảnh khắc đó, một hành lang dài hiện ra trước mắt.
‘Đây là…?’
Nora chớp mắt vài lần. Khung cảnh quen đến mức khó tin. Gần như—
“Cổng khởi đầu?”
Ngước nhìn ánh đèn đang chập chờn phía trên, cô càng chắc chắn hơn. Nora đảo mắt quan sát một vòng rồi thử bước lên phía trước.
‘Nếu thật sự giống cổng khởi đầu… chắc không đến mức đáng sợ.’
Nghĩ vậy, cô rẽ qua góc hành lang—và một lối đi khác lại mở ra. Lần này, hai bên xuất hiện nhiều cánh cửa.
Trong số đó… có một cánh cửa khiến cô chú ý.
Trên sàn là những cánh hoa rải rác, còn chính giữa cửa là một bức chân dung. Nó khác hẳn toàn bộ những cánh cửa còn lại.
Tiến lại gần, Nora nhìn kỹ tấm hình.
[Kỷ niệm Ramille Niel]
Ngón tay cô khẽ lướt trên lớp gỗ thô ráp của khung ảnh, rồi chạm vào mặt kính. Bức ảnh rõ nét tới mức khiến người ta quên mất đây chỉ là VR.
‘Độ chân thật quá mức… Không thể nghĩ đây không phải thế giới thật.’
Nora đặt lại bức ảnh. Nhưng ngay khi ngón tay vừa rời khỏi, cô khựng lại.
Có gì đó không đúng.
Cô nhấc bức ảnh lên lần nữa.
Mọi chi tiết đều bình thường… nhưng cảm giác quen thuộc mơ hồ khiến cô thấy bất an.
“Lạ thật…”
Ngắm thêm vài giây, cô quyết định đặt lại.
‘Chắc do mình nghĩ quá.’
Nora bước tiếp, hướng về góc hành lang tiếp theo.
“…Lại là hành lang.”
Đúng như dự đoán, vừa rẽ, thêm một lối đi dài nữa hiện ra. Vẫn là những cánh cửa giống hệt nhau. Nhưng khi Nora tiến thêm vài bước—
Flick!
Đèn vụt tắt.
Bóng tối nuốt trọn mọi thứ.
“Hoo…”
Nora hít sâu. Cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Và—
Step
Tiếng bước chân.
Cũng trong dự đoán.
Dù đã lường trước, bước chân Nora vẫn vô thức nhanh dần khi lao về cuối hành lang.
‘Chỉ là game. Không có gì phải hoảng. Việc cần làm chỉ là tìm lối ra. Ừ… tìm lối ra.’
Cô đã có kế hoạch của riêng mình.
Ngay khi chân vừa bước thêm vài nhịp—
Flick!
Đèn sáng trở lại.
Tiếng bước chân biến mất.
Thêm một hành lang y hệt mở ra trước mặt.
Nora liếc nhanh khắp xung quanh rồi đi tiếp.
Flick!
Bóng tối lại phủ xuống. Lần này cô bình tĩnh hơn, giữ nhịp thở ổn định, cố phớt lờ tiếng bước chân đuổi theo phía sau.
Step Step
Tiếng bước nhanh hơn lần trước, và không hiểu sao Nora cảm thấy bản thân cũng bước theo nhịp đó.
‘Bình tĩnh. Mình từng trải qua nhiều thứ còn tệ hơn.’
Cô tự nhủ, nhưng nỗi bất an vẫn gợn lên trong lòng.
Là vì game quá thật…? Hay vì điều gì khác?
Ý nghĩ về bức ảnh ban nãy thoáng lướt qua.
Nó khiến cô bất ổn đến lạ.
Nhưng vì sao…?
Tại sao hình ảnh đó cứ lặp lại trong đầu?
Tại sao—
Flick!
Đèn sáng.
Lại thêm một hành lang nữa. Nhưng lần này, Nora chú ý nhất là những cánh cửa.
“Chu kỳ này sao?”
Sau một số lần tắt bật nhất định, sẽ có cửa mở được. Có thể không nhiều, nhưng ít nhất phải có một.
Nora lập tức chạy, tận dụng từng giây ánh sáng quý giá. Cô kéo từng tay nắm cửa, sự gấp gáp tăng lên theo mỗi bước chân.
Nhưng—
Click! Click!
Không cánh cửa nào mở.
“Cái kiểu gì…!”
Flick!
Đèn tắt ngóm. Một áp lực nặng nề đè lên lồng ngực cô.
Step
Tiếng bước chân trở lại.
Nhanh hơn. Nhiều hơn.
Nhịp của nó hòa vào nhịp tim cô.
‘Không ổn rồi!’
Nora lập tức chạy về phía trước, bóng tối dày đặc bủa vây.
‘Mình bỏ sót chu kỳ nào sao? Hay phải chờ chu kỳ sau? Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa…’
Cô lao đi, không dừng lại.
Tiếng bước chân đã gần ngay sau lưng.
“…!?”
Flick!
Đèn sáng.
Nora th* d*c như vừa thoát chết.
“Haa… Haa…”
Cơ thể nặng trĩu.
‘Không thể tin được… Game này còn giới hạn tốc độ chạy.’
Nora muốn hét vào mặt Đội Trưởng. Loại người nào lại nghĩ ra thứ b*nh h**n thế này? Nhưng ngay lúc đó, cô chẳng có giây nào để trách móc.
Cô lao đến từng cánh cửa, kéo liên tục trong tuyệt vọng.
Một giây… hai giây… ba giây…
‘Mở đi… Mở đi mà…!’
Khi cô gần như tuyệt vọng—
Click!
Một cánh cửa bật mở.
“Được rồi!”
Flick!
Bóng tối tràn đến ngay lúc cô lao vào trong.
Clank!
Cửa đóng sập lại.
Nora thở hổn hển, đảo mắt quanh phòng. Ánh nhìn nhanh chóng rơi lên thứ duy nhất ở đó—
Một chiếc laptop đặt trên bàn.
Không chần chừ, cô bước tới.
“An toàn rồi. Nightwalker chỉ tấn công trong bóng tối. Chỉ cần laptop sáng là mình ổn.”
Nora hiểu rõ bước tiếp theo: kiểm tra camera, xác định thời điểm thích hợp, rồi di chuyển sang khu vực tiếp theo.
Cứ lặp lại như vậy… cho đến khi tìm được lối ra.
Chỉ đơn giản thế.
“Được rồi, bắt đầu thôi. Pin sắp cạn rồi.”
Pin chỉ còn 10%. Nora mở phần log camera, ngón tay hơi run vì căng thẳng.
Nhưng cô khựng lại.
“Hả…?”
Ngay khi log mở ra—
Một danh sách dài hiện lên.
Log từ… hàng tuần trước.
Trong khoảnh khắc, đầu óc Nora như đông cứng. Không suy nghĩ, tay cô tự chọn một log từ tuần trước.
Flick!
Màn hình chuyển cảnh.
Một hành lang quen thuộc hiện ra.
Nhưng đoạn ghi này khác.
Vài bóng người mặc áo đen đứng trước một cánh cửa. Một số cúi đầu, một số đặt hoa xuống sàn.
“Đây là…”
Ba-thump… Ba-thump…
Tim Nora đập điên cuồng.
‘Đó là cánh cửa mình vừa thấy. Là nó… chính xác là nó.’
Cổ họng khô khốc. Khó khăn lắm cô mới nuốt được.
Ánh mắt Nora dừng lại ở một bóng người.
Một bà lão đứng ở rìa nhóm người.
Bà cúi đầu, ánh mắt tránh khỏi camera… như cố ý.
Có gì đó ở bà khiến Nora sởn gai ốc.
Khi cô nhìn chăm chú, đầu bà lão bắt đầu chuyển động.
Rất chậm.
Cho đến khi—
Bà ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào camera.
“…!?”
Sắc mặt Nora tái mét.
Khuôn mặt bà lão—
Cô nhận ra ngay.
Nụ cười rách toạc trên gương mặt ấy như muốn xé đôi làn da.
Nụ cười khiến toàn thân Nora đông cứng.
Và rồi—
Flick!
Laptop tắt.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Một sự hiện diện xuất hiện ngay phía sau lưng cô.
Rất gần.
Nora run bắn.
Và ngay sau đó—
“Huaaaaakkkk!”
Tiếng thét xé toạc không gian.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận cho dịch giả biết mọi người đang nghĩ gì nha ~ Nora chính thức rơi vào ác mộng thật sự! Bà lão trong camera rốt cuộc là ai? Và log cũ kia… có thực sự chỉ là “game”? Seth chơi ác quá, đẩy độ khó lên cực hạn luôn! Mọi người đoán Nora có thoát khỏi căn phòng này không?
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 311: Game Mới [4]
10.0/10 từ 14 lượt.
