Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 305: Tôi Không Phải Nhà Tâm Lý [2]
“…Chắc sắp có tin phản hồi rồi.”
Tôi bước vào thang máy, liếc nhanh đồng hồ. Mới rời quán cà phê chưa đầy mười phút, nhưng với vẻ mặt của ba người lúc ấy, tôi gần như chắc chắn họ đã dao động trước lời mời.
‘Có khi hôm nay đã có câu trả lời.’
Càng sớm càng tốt thì càng tốt.
“Xong việc rồi, giờ làm gì tiếp đây?”
Tập luyện xong. Ngủ cũng đủ. Hoạt động của đội vẫn tạm dừng vì ảnh hưởng từ cánh cổng.
Nói cách khác…
“Lên ý tưởng game mới, phát triển studio, hoặc đào sâu thêm thông tin về công ty. À, đúng rồi.”
Tôi vỗ nhẹ lên mặt.
“Suýt nữa quên hỏi cô ấy.”
Lúc nãy còn đi cạnh Zoey, đáng lẽ nên hỏi chuyện chợ đen ngay lúc đó.
Ra khỏi thang máy, tôi bước vào khu chính. Đảo mắt tìm cô ấy nhưng không thấy. Rowan cũng không có mặt.
“Thôi, chưa gấp.”
Dù sao thì tôi vẫn nghèo rớt…
‘Vậy bắt đầu phác ý tưởng game mới trước vậy?’
Tốt nhất là làm cùng đội mới, nhưng dù sao tôi cũng nên tự nghĩ qua concept trước.
‘Ừ, cứ vậy đi. Sau đó nhờ họ hỗ trợ phát triển. Nếu họ có ý hay thì thêm vào. Quan trọng là mình luôn sẵn sàng lắng nghe.’
Nghĩ xong, tôi đi thẳng về văn phòng.
Nhưng vừa thấy cửa, tôi chợt khựng lại.
Ngay trước cửa là một bóng người quen thuộc đến mức tim tôi nhảy lên tận cổ.
‘Sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ vì…?’
Ký ức về lần gặp trước đó lóe lên, một cơn lo lắng ập đến.
Tôi thật sự muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa kịp nhích bước thì cô ấy quay lại. Ánh mắt hai người chạm nhau.
“…!?”
Trời đất ơi.
Đúng là xui tận mạng.
Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi bất chợt nhận ra điều gì đó.
Khoan đã…
Nhìn kỹ hơn, tôi lập tức hiểu ra. Trông cô ấy… tệ đến mức đáng báo động. Da trắng bệch, bọng mắt thâm sâu, vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Thấy tôi cũng không lại gần, chỉ đứng yên.
Cô ấy giống như đã kiệt sức hoàn toàn.
‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’
Tôi nhìn quanh một vòng, rồi bước đến gần.
“Cô cần giúp gì không? Cô tìm tôi đúng không?”
“…”
Clara không trả lời. Chỉ nhìn.
Vài giây trôi qua chậm như cực hình. Không chịu nổi không khí im lặng, tôi định mở cửa thì cô ấy bất ngờ đưa tay chỉ vào tấm biển.
[Nhà tư vấn chấn thương tâm lý]
“…”
Đến lượt tôi hóa đá.
Chậm rãi quay đầu lại, tôi thấy cô ấy khẽ mở môi, giọng khàn đặc:
“Tôi đến để tư vấn.”
Tôi cười gượng.
“Tôi không phải nhà tâm lý.”
“Vậy hiện tại cô đang gặp vấn đề gì?”
Tôi bắt chéo chân, nhìn tờ giấy trắng trên sổ tay. Clara ngồi đối diện, cúi đầu im lặng.
Chúng tôi đang ở một văn phòng khác.
Sau vụ cổng Đồng Hồ Cát, tôi không dám để lộ danh tính. Dù cô ấy đang trong tình trạng tồi tệ, tôi vẫn không thể chủ quan. May thay, cô ấy có văn phòng riêng và cho tôi mượn tạm.
Hiện tôi đang ngồi vào ghế của cô ấy.
“…Tôi bị mất ngủ.”
Clara nói sau một thoáng lưỡng lự. Từ biểu cảm có thể thấy cô ấy chẳng muốn chia sẻ gì với tôi cả, và có lẽ cũng thấy tình huống này thật ngớ ngẩn.
Tôi hoàn toàn đồng tình.
Tôi đúng thật không phải nhà tâm lý.
‘Chắc chắn Trưởng Ban xúi bậy rồi.’
Đúng là phiền phức.
“Bị mất ngủ? Từ khi nào?”
“Gần nửa năm. Nhưng dạo gần đây nặng hơn nhiều.”
“Dưới một tuần.”
Tay tôi khựng lại.
Những mảnh ghép bắt đầu ráp lại với nhau.
“Có liên quan đến cánh cổng lần này không?”
“….”
Tôi gõ bút nhẹ lên giấy.
“Hiểu rồi.”
Bức tranh toàn cảnh dần hoàn chỉnh. Không, tôi gần như đã nhìn thấy vấn đề thật sự.
Ừm…
Ít nhất là đủ để dựng lên một giả thuyết hợp lý.
Tôi đặt bút xuống.
“Cô sợ thất bại.”
“Hả?”
Biểu cảm của Clara chợt thay đổi. Ý nghĩ trong đầu tôi càng sáng rõ.
“Cô rất sợ thất bại. Sợ đến ám ảnh.”
Từ khi cánh cổng đóng lại, Clara cảm thấy tinh thần như rơi xuống vực sâu tối tăm. Cô khó tập trung, thậm chí khó ráp nổi một dòng suy nghĩ.
Cơ thể lúc nào cũng uể oải.
Cô từng hy vọng tình trạng sẽ khá hơn theo thời gian, nhưng đó chỉ là một ảo tưởng. Cảm giác nặng nề càng lúc càng sâu. Mỗi đêm đều trằn trọc không ngủ nổi.
Chỉ cần nhắm mắt là “hình bóng đó” lại xuất hiện.
Nó ám lên tâm trí mỗi khi cô lơ là cảnh giác—trong giấc mơ hoặc giữa lúc mơ màng—tay cầm cây kim khâu, thì thầm bảo cô nằm yên để nó khâu mắt và miệng lại.
Những ngày vừa qua của Clara thực sự là cơn ác mộng.
Cô đã tìm đến những nhà trị liệu xuất sắc nhất Guild, nhưng chẳng ai giúp được. Đêm vẫn trắng, hình bóng kia vẫn hiện lên như cũ.
Khi gần như tuyệt vọng, Trưởng Ban đưa cho cô một “giải pháp cuối cùng”.
‘Trước đây từng có trường hợp cậu ấy cải thiện hiệu suất của một tân binh thông qua các buổi tư vấn. Không chắc giúp được em, nhưng cứ thử xem.’
Clara thật lòng không tin cậu ta có ích.
Nhưng chẳng rõ vì tò mò hay vì không còn đường lui, cuối cùng cô vẫn tìm đến.
Và ngay lập tức hối hận.
“Cô rất sợ thất bại.”
“Gì…”
Môi Clara run lên rồi khép lại. Đầu óc cô trống rỗng một lúc, rồi dần nóng lên. Răng nghiến chặt.
Sợ thất bại?
‘Anh ta đang nói gì vậy?’
Mới hỏi vài câu đã đưa ra kết luận như thế?
Vai Clara run nhẹ khi cô cố giữ bình tĩnh. Nhưng trong tình trạng hiện tại, điều đó khó hơn rất nhiều.
Đúng lúc tưởng mình đã trấn tĩnh lại, Seth tiếp tục nói.
“Cô đang cố né tránh nỗi sợ thật sự, tự thuyết phục bản thân rằng có thứ khác gây ra trạng thái này. Nhưng…”
Seth gõ nhịp bút lên sổ.
“…Điều cô thực sự sợ là thất bại. Giống như thất bại mà cô vừa trải qua.”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, ~ Main bị “bắt cóc” làm chuyên gia tâm lý luôn! Clara sợ thất bại hay vẫn là ám ảnh con búp bê khâu mắt? Theo mọi người Seth có “chữa” nổi tình trạng của Clara không?
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 305: Tôi Không Phải Nhà Tâm Lý [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
