Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 304: Tôi Không Phải Nhà Tâm Lý [1]
“Cảm ơn mọi người đã đến.”
Tôi quan sát ba người đang đứng trước mặt. Ai cũng mặc vest, nhưng chỉ nhìn vài nếp nhăn và độ rộng chật bất thường là biết họ đã moi bộ vest cũ nhất trong tủ ra mặc cho trang trọng. Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng.
Tôi không phải kiểu người đánh giá ai qua vẻ bề ngoài.
“Ngồi xuống đi. Muốn uống gì thì cứ gọi, nhưng đừng chọn món Kyle special. Hôm nay tôi chỉ muốn trò chuyện về bản hợp đồng sắp đưa ra và những điều tôi kỳ vọng ở mọi người.”
Ba người—Noah, Ryan và Joseph.
Đó là những người tôi dự định tuyển vào làm toàn thời gian. Sau vài lần trao đổi, tôi đã thuyết phục được họ đến gặp trực tiếp để bàn bạc chi tiết hơn. Nhờ cách phối hợp trơn tru trong game trước, tôi tin họ là lựa chọn đúng.
“Ehm.”
Tôi ho nhẹ, lấy một tập giấy đặt lên bàn gỗ giữa chúng tôi.
“Tôi nói thẳng luôn. Tôi đã xem qua hồ sơ của ba người và cảm thấy rất phù hợp, nhất là sau khi chứng kiến cách mọi người phối hợp trong dự án trước. Vì vậy, tôi đề nghị mức lương cố định khởi điểm 10.000 đô mỗi năm, kèm theo thưởng dựa trên doanh thu tựa game chúng ta sẽ phát triển.”
Là một người từng bị xoay như chong chóng trong môi trường văn phòng, tôi hiểu ngành này khắc nghiệt đến mức nào.
Tôi cũng biết mức lương phổ thông trong ngành chỉ khoảng 2.000 đô.
Nghĩa là tôi đang trả gấp năm lần.
‘Hài lòng thì làm tốt hơn. Đó là quy luật đơn giản.’
Một chút đầu tư vào hiệu suất — cũng là đầu tư cho chính tôi.
“…”
“…”
“…”
Không khí chợt tĩnh lặng hẳn. Chỉ còn tiếng máy pha cà phê rít lên từng nhịp và âm thanh trò chuyện lẫn vào nhau ở góc xa.
Thấy ba người vẫn im re, tôi nhíu mày.
Lương thấp quá chăng? Hay có studio nào đã đưa mức hấp dẫn hơn rồi?
‘Nghĩ kỹ thì… tựa game trước của chúng ta thành công đến thế mà. Chắc chắn họ đã nhận được vài lời mời béo bở. Mình có nên nâng thêm chút không?’
Tôi đang định mở lời thì một giọng nói run run vang lên.
“Th… thật chứ?”
Tôi nhìn sang. Noah—mái tóc đỏ hoe và gương mặt lấm tấm tàn nhang—đang run tay cầm bản hợp đồng. Biểu cảm cậu ấy… đúng nghĩa “không tin nổi”.
Ryan và Joseph trông cũng chẳng khá hơn.
Tôi nhìn cả ba và lập tức hiểu.
‘Không phải họ được mời cao hơn. Ngược lại… họ bị sốc vì đề nghị của mình.’
Cũng đúng. Đề nghị này quá hấp dẫn so với thị trường hiện tại.
“Thật. Nếu chưa yên tâm thì ba người có thể nhờ luật sư kiểm tra. Tôi đang được Guild Severed Stars tài trợ, nên nếu nghi ngờ, cứ liên hệ trực tiếp với Guild để xác minh.”
Có một Guild mạnh đứng sau đúng là lợi thế lớn.
Tôi đã cố tình ghi rõ điều đó trong hợp đồng.
“Hiện tại, ba người sẽ là những nhân viên đầu tiên của tôi. Không phải gánh quá nhiều việc, thậm chí làm từ xa cũng được. Tôi đã chuẩn bị sẵn thiết bị và studio đang trong quá trình hoàn thiện. Cứ nói muốn làm theo cách nào, tôi sẽ điều chỉnh theo.”
Với tôi, số giờ làm không quan trọng.
Tôi chỉ quan tâm kết quả.
Kể cả họ nghỉ vài tháng hay đi du lịch liên tục, miễn giao được sản phẩm cuối cùng, tôi chẳng có lý do gì để ý.
Tôi từng thấy những lập trình viên bị bóc lột đến kiệt sức, rồi tạo ra hàng loạt lỗi ngớ ngẩn khiến dự án trì trệ.
Tôi không bao giờ muốn tái diễn điều đó trong studio của mình.
“Tôi nói lại cho rõ: chỉ cần có kết quả. Ngoài ra muốn làm gì cũng được. Muốn phát triển game riêng? Cứ dùng thoải mái thiết bị trong studio. Muốn tập thể dục? Tốt. Làm gì cũng được. Tôi chỉ cần kết quả cuối cùng.”
Tôi đặt tay lên bàn, đứng dậy.
Tôi đã nói hết những gì cần nói hôm nay.
“Hãy xem kỹ hợp đồng rồi trả lời tôi. Sau đó tôi sẽ dẫn mọi người đi xem studio—dù vẫn đang hoàn thiện.”
Nghĩ đến studio, tôi không giấu được sự phấn khích. Rất nhiều thứ đang chờ để xây nên: phòng thu âm, khu làm nhạc, khu phát triển chính… Tôi đã có thể hình dung studio này trở thành một cỗ máy tạo game đúng nghĩa.
Nhưng đó là chuyện tương lai.
Hiện giờ, tôi cần một đội đã.
Nói rồi tôi rời khỏi quán cà phê.
Seth vừa đi khỏi, cả quán như bị đóng băng. Ba người ngồi im, mắt không rời khỏi hợp đồng trước mặt, trông vẫn như chưa hoàn toàn nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.
Phải mất một lúc Noah mới nhúc nhích, khẽ đập vào chân Ryan và Joseph.
“…!?”
“Hả!?”
Hai người kia giật mình như vừa bị kéo ra khỏi giấc mơ. Họ cúi nhìn lại bản hợp đồng, mặt vẫn đỏ lên vì kích động xen lẫn hoang mang.
Ryan nuốt nước bọt, đưa tay vuốt mái tóc rối, giọng nặng trĩu khó tin.
“Thật sự là thật à?”
“…Tôi nghĩ là thật.”
Joseph đáp, giọng cũng run nhẹ.
Cả ba người đều cảm thấy như đang mơ. Tựa game họ phát triển còn chưa đầy một tháng tuổi, vậy mà đã bùng nổ khắp đảo, đặc biệt là từ khi tính năng multiplayer được mở.
Từ thiếu niên cho tới các thành viên hàng đầu trong những Guild khác đều chơi.
Không chỉ kinh dị, game còn cực kỳ… gây cười.
Những khoảnh khắc đồng đội hú hét, giật mình bật ngửa đã tạo ra vô số clip viral, khiến độ hot tăng chóng mặt.
Nhờ vậy, họ nhận được không ít lời mời làm việc từ các studio lớn.
Tiêu biểu nhất là Nightmare Forge Studios—một trong những cái tên quyền lực nhất đảo.
Nhưng—
Tất cả những lời mời đó bỗng trở nên mờ nhạt khi đặt cạnh bản hợp đồng trước mặt.
Không chỉ mức lương vượt trội, mà quyền tự do công việc… gần như không studio nào dám cho.
Không phải hợp đồng.
Đây là cơ hội… cả đời chỉ có một lần.
Nhất là khi người đưa ra lời mời là Seth Thorne—người đang dần trở thành cái tên đáng chú ý nhất trong giới phát triển game.
Ba game liên tiếp thành công.
Lượng fan trung thành ngày càng tăng.
Chỉ cần nghĩ đến tựa game tiếp theo của Seth thôi là trái tim cả ba đã đập thình thịch vì háo hức.
“Tôi gửi cho luật sư xem ngay.” Noah nói trước.
“Tôi cũng vậy.” Ryan cất lời.
“Nếu hợp đồng ổn thì ký luôn.” Joseph tiếp lời.
Cả ba lập tức đứng bật dậy.
Điện thoại được rút ra gần như cùng lúc.
Họ chuẩn bị gọi cho luật sư của mình—bởi vì ai cũng hiểu đây là khoảnh khắc có thể đổi đời.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận cho dịch giả biết mọi người đang nghĩ gì nha ~
Main chiêu mộ nhân viên mà chơi lớn tận 10k đô/năm + thưởng doanh thu, studio nào đọ lại!
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 304: Tôi Không Phải Nhà Tâm Lý [1]
10.0/10 từ 14 lượt.
