Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 303: Cập Nhật Hệ Thống [3]

“Hm~ Hmm~”

Trong ô làm việc, Zoey khe khẽ ngân nga một giai điệu. Cô nhấp một ngụm đồ uống, vị ngon bất ngờ hơn hẳn mọi khi.

Cũng phải thôi. Quán cà phê của Guild là một trong số ít nơi biết pha đúng công thức “đậm đặc kinh hoàng” mà cô cực kỳ thích.

Chắc họ đổi nhãn sữa rồi.

Dù là gì đi nữa, hôm nay họ làm rất tốt.

“Hmm~”

Zoey tiếp tục ngân nga mà không nhận ra bóng người đang đổ dài lên chỗ mình.

Khi ngẩng đầu, cô bắt gặp ánh mắt Kyle đang nhìn cô với vẻ gì đó lạ lùng.

Gương mặt Zoey lập tức nghiêm lại.

“Gì?”

“…”

Kyle không nói. Anh chỉ tiếp tục nhìn cô một cách khó hiểu, rồi cuối cùng quyết định không truy hỏi nữa. Anh đặt vài tờ giấy lên bàn cô.

“Cái gì đây?”

Zoey hơi ngơ ngác, nhưng chỉ cần liếc thấy tiêu đề, biểu cảm lập tức đông cứng.

“Kỳ Thi Phòng Ban.”

Giọng Kyle vang lên ngay sau đó.

“…Chưa rõ khi nào sẽ bắt đầu, nhưng chắc chắn là sớm thôi. Guild vẫn đang xử lý hậu quả từ cổng. Khi mọi thứ ổn định, họ sẽ thông báo. Dù thế nào thì kỳ thi cũng sẽ diễn ra.”

“Trời ơi…”

Zoey ôm mặt.

Kỳ Thi Phòng Ban là hoạt động thường niên — đúng như tên gọi, đây là cuộc thi nội bộ, nơi các đội trong Ban đấu với nhau. Tiêu chí và hình thức thay đổi mỗi năm, chẳng ai biết năm nay sẽ là gì.

Phần thưởng luôn rất hấp dẫn.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ:

Đội thắng…
sẽ được cử sang đảo chính, đại diện Guild tham dự Hội Nghị Guild Thế Giới — nơi các đội mạnh nhất toàn cầu tụ hội, tranh tài để giành danh tiếng và vinh quang.

Zoey từng tham dự. Kyle cũng vậy.

Nhưng…

“Chúng ta chỉ lọt vào giữa bảng xếp hạng thôi mà?”

“…Ừ.”

Kyle cười gượng.

“Không phải chúng ta không mạnh, mà vì đội hình của các Guild ở đảo chính ở tầm khác hẳn. Năm nay tôi cũng không có linh cảm tốt.”

“…Tôi cũng vậy.”

Zoey gật đầu.

Cô biết mình và Kyle đủ tài năng để đứng top ở nhiều Guild khác. Vấn đề là ở đảo chính, những đội cạnh tranh đều gồm các thành viên đồng đều về đẳng cấp — mỗi người đều là cấp độ hàng đầu.

Cách biệt là rất lớn.

“Tôi nghĩ năm nay cũng không khá hơn đâu. Danh sách hiện tại của chúng ta quá mỏng vì cổng vừa rồi. Nghe nói Clara còn chưa hồi phục. Không có cô ấy thì gần như hết hy vọng đạt thành tích cao. Thậm chí khả năng đứng bét bảng cũng cao nữa.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Sắc mặt Zoey hơi tái lại.

“Có lẽ vài năm nữa sẽ tốt hơn, vì chúng ta còn Myles và Rowan. Hai người đó tiến bộ rất nhanh. Đặc biệt là Myles. Cậu ấy đang làm rất tốt.”

“Ừ.”

Kyle nghĩ đến Myles. Thành tích gần đây của cậu ấy khá ổn — chỉ tiếc bị đội của Seth che lấp.

Đội đó…

“Năm nay khó đấy. Nhưng tương lai thì sáng.”

Kyle mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt.

“…Nếu chúng ta còn ở lại đây.”

Zoey khựng lại. Cả hai nhìn nhau một thoáng rồi im lặng. Cô hiểu rõ hàm ý đó.

Cô khẽ nhún vai.

“Tôi vẫn chưa quyết định. Ở đây khá thoải mái, tôi không thấy lý do gì phải đổi. Nhưng lời mời đó cũng không phải thứ có thể xem nhẹ. Điều kiện họ đưa ra…”

“Tôi cũng vậy.”

Không khí trở nên nặng nề.

“Ehm.”

Kyle ho khan, ánh mắt lướt qua bàn Zoey. Khi nhìn thấy ly đồ uống, anh đổi chủ đề.

“Cậu vừa đi quán cà phê à?”

“Hử? Ừ… Có đi.”

Zoey giơ ly, nhấp một ngụm.

“Hình như họ đổi loại sữa. Ngon hơn bình thường.”

“Thật à?”

Kyle nhìn ly một lúc rồi nhìn lại cô.

“Vì thế mà lúc nãy cậu cười sao?”

“Hả?”

“Không có gì. Tôi qua đó gọi một ly thường. Gặp lại sau.”

Anh gõ nhẹ lên vách ngăn rồi rời đi.

Zoey nhìn theo bóng lưng anh, tay vô thức chạm lên môi, cau mày.

“Cười…?”

Mình cười thật sao?

Khoảnh khắc tôi mở mắt, trước mặt chỉ còn một thế giới trắng xóa.

Trải rộng vô tận.

“Đây là đâu—”

Một bảng điều khiển bất ngờ bật lên trước mặt khiến tôi giật mình.

Nhưng…

“Khoan đã…”

Nhìn kỹ, tôi lập tức nhận ra.

—[—[Đồ nội thất]—]—


Kệ sách gỗ sồi: 40 SP
Ghế gỗ gụ: 25 SP

Ghế đẩu gỗ thông: 15 SP
Tủ quần áo gỗ anh đào: 55 SP

—[—[Đồ nội thất]—]—

Chính là bảng khi nãy.

Và khi nhìn quanh, tôi chợt nhận ra một khả năng.

“Có khi nào…”

Tim tôi đập mạnh. Nuốt nước bọt, tôi chạm vào biểu tượng [Ghế đẩu gỗ thông].

Một thông báo hiện ra.

[Muốn mua Ghế đẩu gỗ thông với giá 15SP không?]
[Có]  [Không]

Tôi chọn [Có]. SP lập tức bị trừ, và một chiếc ghế đẩu rơi xuống từ hư vô.

Puff.

Tôi vội chộp lấy. Ghế nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng.

“Cảm giác như thật, nhưng nhẹ bất thường.”

Tôi xoay ghế vài vòng, rồi đưa lên mũi.

“…Có cả mùi gỗ mới.”

Cái này…

Tôi kiểm tra từng chi tiết — đường vân, cảm giác khi chạm, độ phản hồi khi gõ, cả âm thanh. Mọi thứ đều sắc nét như đồ thật.

Không tìm ra nổi điểm khác biệt nào.

“Quá phi lý…”

Bận rộn đến mức chưa từng thử game VR, tôi chỉ biết Hộp chứa VR rất đắt, mũ rẻ tiền thì trải nghiệm kém xa.

Nhưng nếu thế giới VR đã chân thật đến mức này…

Tim tôi càng đập nhanh. Hơi thở rối loạn vì phấn khích.

“Khả năng vô hạn. Nếu kết hợp với những thứ hiện có… tôi hoàn toàn có thể tạo ra thứ chẳng khác gì một cái cổng.”

Nghĩ thôi đã thấy run.

Một game VR… gần như giống thật.

Đây chính là thứ các Guild và cả thế giới mong đợi. Tôi có thể tưởng tượng mức độ bùng nổ mà một trò chơi như vậy tạo ra.

Từ khoảnh khắc này, tôi không còn chơi trong phạm vi hòn đảo nữa.

Thực tế ảo đồng nghĩa với việc —
tôi đang bước vào cấp độ toàn cầu.

Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận cho mình biết mọi người đang nghĩ gì nha ~ Zoey bị bắt gặp đang cười nữa chứ, dễ thương chưa! Dự đoán game VR đầu tiên của main sẽ kinh dị đến mức nào? Cmt thật nhiều để mình có động lực nha 



Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 303: Cập Nhật Hệ Thống [3]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...