Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 287: Giai Đoạn Đầu Tiên [4]
Giai đoạn đầu tiên được chia thành ba phần.
Phần mở đầu, phần nhịp đứt, và khúc cầu hồn.
Mỗi phần kéo dài mười phút, với độ phức tạp tăng dần theo từng đoạn.
OÀNH—!
Âm thanh bùng nổ trong tai tôi.
Ngón tay ép xuống phím đàn, tôi bám sát từng nốt nhạc trên bản tổng phổ.
Dang! Da—!
Tôi không đánh sai một nốt nào, nhưng…
“…Kh!”
Một luồng nghẹt thở bất ngờ siết lấy tôi.
Cơn đau nhói xuyên thẳng vào đầu ngay khi tôi bắt đầu chơi, hòa lẫn với âm thanh đang ùa đến từ bốn phía. Tôi không xác định được nguyên nhân, nhưng trong thoáng chốc, thôi miên suýt mất hiệu lực.
Rất may, tôi kịp giữ lại nó bằng cách tiếp tục ép ngón tay xuống phím đàn.
Xoẹt!
Tay nhạc trưởng vung xuống mạnh mẽ.
Nhịp độ tăng tốc đột ngột.
Tôi gắng sức đuổi theo. Khó, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng.
Chưa quá khó. Mình làm được. Phải làm được.
Tôi nghiến răng, ép bản thân duy trì sự tỉnh táo. Dù cơ thể đang hoạt động nhờ thôi miên, tôi vẫn phải tự giữ đầu óc minh mẫn để phòng khi thôi miên bị đứt giữa chừng.
…Còn bảy phút nữa là hết phần mở đầu. Đây vẫn là phần dễ nhất trong ba đoạn.
Từ phần nhịp đứt trở đi, tôi hiểu rằng mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm hơn. Với tôi… và với cả khán giả.
Tôi liếc nhẹ về phía dưới sân khấu, hô hấp nhất thời khựng lại.
Ánh đèn chói chang, nhưng dù dưới ánh sáng đó, tôi vẫn nhìn thấy những vệt đỏ loang lổ khắp nơi.
Tôi lập tức quay về với phím đàn.
Hy vọng cậu ấy ổn.
Tôi thoáng lo cho Kyle, nhưng biết rõ giờ không phải lúc để phân tâm. Tôi cần tập trung vào chính mình.
Daaa—!
Âm nhạc tiếp tục dâng lên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Một phút. Hai phút. Ba phút.
Tôi đã sớm quên hết khung cảnh phía sau ánh đèn.
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.
Dù có thôi miên hỗ trợ, cơ thể vẫn căng như dây đàn vì phải cố gắng theo kịp nhịp độ.
Có điều gì đó trong không khí… trong khung cảnh này… đang can thiệp vào hiệu lực thôi miên. Tôi cảm nhận rất rõ sự lung lay ấy, buộc phải dồn toàn bộ sức lực để giữ vững.
Đầu óc quay cuồng. Cơn đau ban nãy dần trở nên dữ dội hơn.
Không được bây giờ. Không phải lúc này…
Tôi ép bản thân nhìn thẳng vào phím đàn.
Một phút nữa.
Chỉ một phút nữa là sang đoạn thứ hai. Tôi nhận ra điều đó từ những thay đổi tinh tế trong nhịp nhạc. Nhịp độ vốn đang tăng dần bỗng chậm lại.
Nó đang chuẩn bị cho điều gì đó.
Một điều gì đó giống như—
“Chuẩn bị đi.”
Một giọng nói khô khốc, đều đều vang lên trong đầu.
Hả?
Tôi ngước đầu theo phản xạ.
Trước mặt tôi là lưng nhạc trưởng.
Thế giới đột nhiên im bặt.
Trong sự im lặng rợn người ấy, nhạc trưởng chậm rãi nâng hai tay lên.
“Haaa…”
Tiếng thở của chính tôi vang vọng trong đầu, rõ ràng đến đáng sợ.
Và rồi—
OÀNH—!
Sự im lặng bị phá tan ngay lập tức.
“…!?”
Toàn bộ nhạc cụ đồng loạt bùng nổ. Tay tôi tự động lao về phía phím đàn với tốc độ mà chính tôi chưa từng trải qua.
Tim tôi đập mạnh, cuộn trào như sắp vỡ.
Da! Da! Da! Da! Da! Dang—!
Cơn đau đầu càng lúc càng trở nên ghê gớm khi ngón tay tôi di chuyển điên cuồng, theo nhịp độ tăng vọt gần như ngay lập tức.
Tôi nghe thấy tiếng hét dồn dập từ khán phòng.
Nhưng tôi không được phép để tâm.
Điều duy nhất tôi có thể làm là dán chặt toàn bộ ý thức vào các phím đàn, bám lấy thôi miên như chiếc phao sinh tồn cuối cùng.
Mười phút. Phải cầm cự mười phút…!
Nói thì dễ.
Càng chơi, tôi càng khó giữ nổi sự tập trung. Ngón tay bắt đầu căng cứng. Mồ hôi nhỏ xuống từng phím đàn.
Xoẹt! Xoẹt—!
Động tác nhạc trưởng trở nên hỗn loạn, nhanh như bão táp. Mỗi cú vung baton đều kéo theo một thay đổi mạnh mẽ trong bản nhạc.
Những thay đổi mà khán giả và cả tôi đều cảm nhận được rõ ràng.
“Ưkh…”
Tôi nghiến răng, lao tay sang phía bên kia đàn piano, ngón tay lướt đi như đang bị ai đó kéo.
Động tác nhanh đến mức tôi gần như không cảm nhận được mình đang chạm vào đâu.
Và cơn đau…
Cơn đau như xé nát đầu óc.
Tầm nhìn rung lên. Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy… bốn bàn tay chồng lên nhau. Tất cả đều di chuyển cùng lúc. Tôi không phân biệt nổi bàn tay thật của mình.
Không!
Tôi lập tức ép xuống phím đàn, điều chỉnh lại nhịp.
Dang!
May mắn thay, tôi vẫn kịp bắt nhịp khi thôi miên kết nối trở lại.
Ngón tay tiếp tục chuyển động theo bản nhạc.
“Haa… Haa…”
Lưng tôi ướt lạnh. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
…Thật vô lý. Rốt cuộc mọi chuyện là gì thế này?
Không thể nào tất cả chỉ là ngẫu nhiên.
Và khi tôi quay đầu liếc sang một chút… nhạc trưởng đang nhìn thẳng vào tôi.
Tim tôi chìm xuống.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Hắn biết…
Tôi nuốt khan. Cổ họng co thắt. Toàn thân cứng lại.
Dang! Da—!
Tiếng hét phía dưới khán phòng càng lúc càng lớn. Tôi có thể cảm nhận cả bầu không khí hỗn loạn bao trùm nơi này.
Nhưng tôi như bị mắc kẹt.
Tôi phát hiện… càng chơi, năng lượng trong cơ thể càng bị rút cạn. Ánh đèn rọi xuống đầu khiến hơi thở trở nên khó khăn. Nóng. Ngộp. Cánh tay tê buốt vì đánh quá mạnh.
Tôi cảm thấy…
…như sắp nghẹt thở.
Oàm!
Nhưng buổi diễn không dừng lại chỉ vì tôi.
Không ai dừng lại.
Âm nhạc càng dữ dội hơn. Tôi gần như ngồi sát mép ghế, ngón tay quét qua từng phím với lực mạnh đến mức tưởng như chúng sắp gãy rời.
“Kh…!”
Tầm nhìn đã hoàn toàn mờ đi.
Tôi gần như không thấy gì nữa.
Đầu óc nhức nhối, cơn đau leo thang đến mức tôi khó lòng chịu nổi.
Mọi thứ đang chống lại tôi.
Nhưng tôi vẫn phải bám trụ.
“Ưkh…!”
Dang!
Tôi tiếp tục nhấn phím. Để thôi miên dẫn dắt, để mỗi ngón tay trượt đi theo dòng nhạc. Tôi phải nắm thật chặt, nếu không sẽ sụp đổ ngay tức khắc.
Và rồi—
Oàm! Oàm! Oàm!
Ba cú đánh mạnh như xé toạc không gian. Tôi dồn lực đập xuống phím đàn rồi bất chợt dừng lại.
“Haa… Haa…”
Tôi suýt đổ gục xuống bàn phím. Mồ hôi thấm ướt tóc, dính chặt vào mặt nạ.
Thôi miên biến mất ngay lúc đó.
Thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề, run rẩy của chính tôi.
Trong khoảnh khắc nín lặng ấy, cả khán phòng như bị hút vào khoảng không.
Và khi tôi nhìn nhạc trưởng—
Tôi hiểu.
Vẫn chưa kết thúc.
Còn một phần nữa.
Phần cuối cùng.
Khúc cầu hồn.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 287: Giai Đoạn Đầu Tiên [4]
10.0/10 từ 14 lượt.
