Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 286: Giai Đoạn Đầu Tiên [3]
Ken két—!
Sàn gỗ k** r*n dưới bước chân tôi.
Ánh đèn từ trên cao rọi xuống chói loà, khiến mắt tôi nhức buốt.
Dẫu vậy…
Tôi vẫn bước tiếp.
Tiến về phía Nhạc trưởng. Hắn chăm chú quan sát từng cử động của tôi, và nụ cười trên gương mặt hắn càng rộng hơn theo từng bước tôi tiến lại, cho đến khi tôi dừng ngay trước mặt hắn.
Không gian xung quanh lặng đi trong chốc lát.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhạc trưởng nhanh chóng quay về phía khán giả.
“Tên Hề.”
Âm thanh vang vọng khắp khán phòng tĩnh lặng.
Chỉ lúc đó, tôi mới xoay người lại.
Hướng ra phía hàng ghế.
Và khi ấy, tôi nhận ra vô số ánh mắt đang dán chặt lên cơ thể mình. Mỗi ánh nhìn mang một thứ cảm xúc khác nhau: sợ hãi, phẫn nộ, bất an… tất cả xô vào nhau như muốn bóp nghẹt hơi thở.
Cảm giác như bị bao vây bởi hàng nghìn con mắt.
Tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng tôi biết mình không thể.
Bắt gặp ánh nhìn của Nhạc trưởng một lần nữa, tôi buộc phải ép bản thân quay đi, bước về phía cây đại dương cầm. Tôi mở nắp đàn, cúi xuống nhìn ba tờ nhạc đặt trên giá.
Tôi chỉnh lại chúng, đếm từng bản.
‘Ba bản… và bản nào cũng xa lạ. Hắn thực sự muốn tôi chơi hoàn hảo cả ba sao?’
Tôi nhíu mày dưới mặt nạ.
Kịch bản này…
Vô lý đến mức khó tin.
May thay, tôi không hoàn toàn bất lực. Điều làm tôi khó chịu nhất lại không phải âm nhạc, mà là khán giả.
Nhạc trưởng định làm gì với họ?
Và hơn hết…
Một số bóng người sau hàng ghế khiến tim tôi đập lệch một nhịp chỉ bằng một ánh nhìn.
‘Làm sao tôi có thể chơi nổi khi họ đang ở đây?’
Chỉ cần một cái liếc qua, họ cũng đủ để kết liễu tôi. Đặc biệt là Trưởng Ban. Trong khoảnh khắc nhìn ra khán phòng, tôi đã nhận ra ông.
Biết rõ ông không phải người bình thường, tôi càng thêm bất an.
Nhưng nghĩ kỹ lại…
Có lẽ tôi đang lo lắng quá mức.
Dù sự hiện diện của Trưởng Ban khiến người ta căng thẳng, nhưng tất cả vẫn không đáng sợ bằng Nhạc trưởng. Chỉ cần nhìn hắn đứng đó, từng lỗ chân lông trên cơ thể tôi đều dựng đứng. Nỗi sợ mà tôi cảm nhận—đó không phải thứ đến từ bất kỳ người nào trong khán giả.
Một điều trở nên rõ ràng trong khoảnh khắc ấy:
Nhạc trưởng…
Hắn đã mạnh lên rất nhiều kể từ lần đầu tôi gặp hắn.
Mọi người trong khán phòng cũng cảm nhận được sự biến đổi đó, và chính nỗi sợ ấy khiến họ chưa lập tức tấn công tôi.
Trong im lặng đặc quánh, Nhạc trưởng cuối cùng quay đầu lại.
Thời gian như ngưng đọng.
Rồi—
“Đừng để bị bỏ lại phía sau.”
Hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi.
Bộp.
Ngay sau đó, hắn bước đi một cách thản nhiên, đến bục chỉ huy giữa sân khấu, lấy ra cây đũa chỉ huy.
Tĩnh lặng bao trùm.
Hàng trăm ánh mắt dồn hết lên chúng tôi.
Nhạc trưởng nâng đũa chỉ huy lên.
Ngón tay tôi khẽ run khi đặt lên phím đàn. Mồ hôi rịn xuống má.
Tôi nhắm mắt, tập trung vào từng nốt trên trang giấy.
Và rồi—
BÙM!
Âm nhạc bùng nổ.
Ngón tay tôi chuyển động theo bản nhạc thứ nhất bắt đầu.
Ngay khi âm nhạc vang lên, toàn bộ khán phòng căng cứng.
“Chuẩn bị! Làm theo đúng kế hoạch! Giờ thì đã rõ. Để vượt cổng, chúng ta phải sống sót đến hết buổi diễn! Cố mà trụ lại!”
“…Nhanh lên!”
Tất cả lập tức lấy thiết bị giảm thanh—tai nghe, nút tai—từng Guild đều đã chuẩn bị trước.
Ngay khi chúng được kích hoạt, âm thanh chói buốt trong đầu họ biến mất.
Trong giây lát, không khí căng như dây đàn cũng dịu đi đôi chút.
Khung cảnh trên sân khấu dần trở nên rõ ràng hơn. Nổi bật nhất là Nhạc trưởng—hắn tắm trong ánh đèn sân khấu, từng chuyển động uyển chuyển, mềm mại nhưng lại chất chứa áp lực vô hình.
Mỗi cú vung tay của hắn khiến tim nhiều người thắt lại.
Nhưng sau cùng, thứ họ cảm nhận được từ hắn chỉ có một:
Nỗi sợ sâu thẳm.
Phía sau hắn, dàn hợp tấu cũng mang theo thứ aura đáng sợ riêng.
Kẻ gây ngạc nhiên nhất—lại là Tên Hề.
Khác biệt hoàn toàn với những kẻ khác, Tên Hề không tạo ra cảm giác kinh hoàng ấy.
Thực tế, nó là kẻ hiền lành nhất trong số đó. Sự hiện diện bị kiềm nén đến mức khi nó ngồi vào đàn và lặng lẽ hòa cùng nhịp dàn hợp tấu, nhiều người dần… quên mất sự tồn tại của nó.
Mắt họ bị cuốn hết về Nhạc trưởng.
Khi hắn giơ đũa chỉ huy lên và vung xuống, nhịp điệu tăng lên rõ rệt.
“Mọi người cẩn thận.”
Trưởng Ban lên tiếng, ánh nhìn ông hướng sang phải—nơi một người đang tái mét. Ông khẽ thay đổi sắc mặt, nhưng chẳng thể trách cô ấy.
Ông hiểu quá rõ.
Nhạc trưởng này. Kịch bản này.
…Gần như giống hệt với nỗi ám ảnh quá khứ của cô.
Ngoại trừ một điều:
Tên Hề.
Ngày ấy, nó chỉ là khán giả.
Còn lần này…
Nó là một phần của buổi diễn.
‘Nếu tình huống diễn ra giống hệt cổng cấp trước kia…’
Ánh mắt Trưởng Ban sắc lại, chuyển sang nhìn bên trái, nơi một người tóc nâu nhạt đang ngồi. Ông đặt tay lên vai cô.
“Chuẩn bị kích hoạt nút thắt trong vài giây. Tôi sẽ ra lệnh.”
“Hả…?”
Trưởng nhóm Sanders sững lại một giây, nhưng ngay lập tức gật đầu.
“…Rõ.”
Trưởng Ban quay lại phía sân khấu.
Nhạc trưởng vung đũa chỉ huy, nhịp điệu tiếp tục dồn dập.
Trưởng Ban nín thở.
Không khí thay đổi rất khẽ.
‘Sắp rồi.’
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
‘…Chưa phải.’
Ông nuốt khan.
‘Chưa phải… chưa phải…’
Ngón tay siết chặt.
Rồi—
“Bây—giờ!”
OÀNH!
Gần như trùng khớp khoảnh khắc ông ra lệnh, Nhạc trưởng vung mạnh đũa chỉ huy xuống. Dàn hợp tấu đồng loạt dừng, rồi đánh mạnh vào nhạc cụ, tạo thành tiếng gầm chấn động cả nhà hát.
Đúng lúc ấy, nút thắt của Trưởng Ban bùng lên, đồng thời nút thắt của Trưởng nhóm Sanders cũng kích hoạt, tạo thành mái vòm bao lấy cô và mọi người trong Guild.
Mọi âm thanh va vào mái vòm đều bị chặn đứng.
Nhưng mặt Trưởng nhóm tái lại.
“Ưkh…!”
Nếu không có hỗ trợ của Trưởng Ban, cô đã ngất ngay lập tức.
“Hãy giữ vững. Không kéo dài lâu đâu. Hít sâu, thở đều.”
Giọng ông trầm ổn, nhưng đôi mắt lại quét qua khán phòng.
Và khoảnh khắc ấy, tim ông chùng xuống.
Dù không nghe được…
Ông vẫn nhìn thấy.
Một cảnh tượng thảm sát.
Một vài người kém may mắn bật dậy, đâm đầu vào tường, đập liên tục như thể bị điều khiển.
Máu văng tung tóe, nhuộm ghế nhung đỏ thẫm thành màu đỏ đậm hơn.
‘…Phiền phức thật.’
Trưởng Ban hít sâu, ép bản thân giữ bình tĩnh.
Ông quay lại sân khấu.
Hướng về phía Nhạc trưởng, kẻ đang mỉm cười nhìn tất cả như thể đây chỉ là một buổi diễn hoàn hảo.
Khoảnh khắc ấy…
Trưởng Ban cuối cùng cũng cảm nhận được.
Cổng này…
Đang nhanh chóng tiến gần cấp .
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên dịch giả nhé.
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 286: Giai Đoạn Đầu Tiên [3]
10.0/10 từ 14 lượt.
