Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 92

314@-

Ghen


*


Khi Giản Yến Bình gọi đến, Khương Mẫn đang xem một tập tài liệu.


 


"Chào buổi chiều, Giám đốc Giản."


 


Giọng cô điềm tĩnh, khách khí, chẳng khác ngày thường.


 


Cuộc gọi này muộn hơn cô dự tính một hai ngày.


 


"Khương Mẫn, đã lâu rồi chúng ta chưa cùng uống trà chiều." Giản Yến Bình cười hỏi, "Thế nào, hôm nay có rảnh không?"


 


"Được." Khương Mẫn lập tức đáp, khóe môi cũng cong lên, "Vài hôm trước tôi đã gửi tình hình công việc gần đây cho thư ký của chị, vốn cũng định tìm chị để báo cáo."


 


"Vậy bốn giờ chiều nhé."


 


Hẹn xong địa điểm với Giản Yến Bình rồi cúp máy, Khương Mẫn xử lý xong tài liệu trong tay, dặn lại với Giang Tuyết Tư rằng mình sẽ về trước, rồi mới rời đi.


 


Như thường lệ, Khương Mẫn vẫn đến quán cà phê trước hẹn hai mươi phút.


 


Thế nhưng hôm nay, Giản Yến Bình đã có mặt từ trước.


 


Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy đến sớm như vậy?


 


Thường thì đều là người khác phải chờ cô ấy.


 


Khương Mẫn bước đến, đặt túi xuống, khóe môi cong lên nụ cười vừa phải: "Giám đốc Giản, để chị phải đợi rồi."


 


"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi." Giản Yến Bình thoáng ngẩng cằm, cách trang điểm và mái tóc vẫn tinh tế như mọi khi, đôi môi đỏ khẽ mím, "Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp nhau."


 


Khương Mẫn cười đáp: "Đúng vậy."


 


—Lần gặp trước vẫn là ở buổi dạ tiệc hôm ấy.


 


Sau này nhớ lại chuyện hôm đó, Khương Mẫn cũng không khỏi cảm khái, người phụ nữ này, thật sự quá nhẫn tâm.


 


Giản Yến Bình rõ ràng biết điều mà Ninh Nhu lo lắng nhất, sợ hãi nhất... nhưng lại cố tình xé toạc thứ mà Ninh Nhu để tâm nhất, ném thẳng trước mắt.


 


Có lẽ, người như cô ấy, sinh ra đã có trái tim cứng rắn hơn người khác vài phần.


 


"Báo cáo em gửi tôi đã xem qua rồi. Kết quả em làm, tốt hơn tôi dự đoán nhiều."


 


"Chị quá khen rồi." Giọng Khương Mẫn bình hòa, vẫn giữ vẻ khách sáo, "Những năm khó khăn trước đây, cũng may nhờ có chị luôn ủng hộ."


 


"Dự án tiếp theo khi nào bắt đầu, và sẽ kéo dài bao lâu?"


 


"Khoảng tháng chín. Kéo dài bao lâu thì chưa rõ, có lẽ sẽ mất nửa năm."


 


"Lâu như vậy, em phải chuẩn bị sẵn việc phân bổ công việc."


 


"Tôi hiểu. Giám đốc Giản cứ yên tâm."


 


Hai người trò chuyện công việc một lúc, Giản Yến Bình bất chợt liếc nhìn điện thoại, như thể vô tình.


 


Khương Mẫn lập tức nói: "Cũng muộn rồi, để tôi đưa chị về nhé?"


 


"Ừm." Giản Yến Bình khẽ gật đầu, cắn nhẹ cánh môi đỏ rồi buông ra. Cuối cùng, cô ấy hỏi: "Em ấy đi đâu rồi?"


 


Không cần chỉ rõ tên.


 


Cả hai đều hiểu.



 


Nghe được câu này, khóe môi Khương Mẫn khẽ cong, một nụ cười lạnh không phát ra tiếng.


 


Cô đáp đúng sự thật: "Không biết."


 


Từng quen biết nhau lâu đến vậy, đây là lần đầu tiên Giản Yến Bình thấy cô lạnh mặt như thế. Nhưng cô ấy cũng không tức giận, giọng điệu vẫn mềm mại: "Trước khi đi, em ấy có tìm em phải không? Hai người còn nói chuyện rất lâu."


 


Ánh mắt Khương Mẫn trở nên sắc lạnh, lời thốt ra cũng không còn giữ chút tình diện nào: "Chuyện riêng của tôi, cũng phải báo cáo với Giám đốc Giản sao?"


 


Chỉ mới khoảnh khắc trước, khi bàn về công việc, cô vẫn giữ dáng vẻ chín chắn, điềm tĩnh, lễ độ. Thế nhưng trong nháy mắt, thái độ đã trở nên lạnh lùng, lưỡi dao giấu trong vỏ lóe sáng ra ngoài.


 


Giản Yến Bình nhìn chằm chằm vào cô.


 


Không hổ là người mà Ninh Nhu từng sớm để mắt đến. Ở ngoài nguyên tắc và giới hạn, cô cư xử ổn trọng, đáng tin. Nhưng một khi chạm vào lằn ranh ấy, lật mặt thì tính khí cũng cứng rắn chẳng kém ai.


 


"Vậy tức là, em từ chối trả lời?"


 


"Thứ nhất, tôi thật sự không biết." Khương Mẫn xách túi, đứng dậy. "Thứ hai, cho dù tôi biết, tôi cũng sẽ không nói."


 


"Giám đốc Giản, chị xuất thân hiển hách, quyền thế ngút trời. Nhưng tôi nghĩ, chẳng ai có tư cách tùy tiện chà đạp nhân cách và lòng tự trọng của người khác."


 


"Xin phép."


 


Khương Mẫn xoay người rời đi.


 


Giản Yến Bình ngồi lại một mình.


 


Trong đầu cô ấy bất giác hiện lên buổi đầu tiên gặp Ninh Nhu. Người con gái mảnh mai, yếu ớt, vì bị bắt nạt quá lâu mà trong mắt mang theo vẻ dè dặt sợ sệt.


 


Khoảnh khắc ấy, thoáng chốc cô ấy như thấy lại bóng hình của chính mình thuở xưa.


 


Cũng từng bị người trong nhà ép gả, cũng từng vùng vẫy trong trói buộc.


 


Năm đó cô ấy mới vừa tròn hai mươi, còn đang đi học, vẫn là một tờ giấy trắng chưa nhuốm bụi. Sói hổ rình rập bốn bề, biết bao lần cũng muốn khóc, muốn được ai đó che chở. Nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.


 


Cô ấy đã lau khô nước mắt, siết chặt lưỡi dao trong tay, gồng mình bảo vệ lấy bản thân, để không bị người khác giày xéo.


 


Vì thế, khi gặp Ninh Nhu, cô ấy lập tức sinh ra một ý nghĩ rõ ràng, cô gái ấy, hẳn là thuộc về mình.


 


Nhưng cảm xúc nơi đáy lòng lại mâu thuẫn đến cực điểm... Vừa thương xót, vừa muốn hôn lên đôi mắt ngấn lệ kia, song trong tích tắc lại trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, gần như hờ hững, rằng mình đâu có nghĩa vụ phải bảo vệ cô ấy?


 


Ngày trước, cũng chẳng có ai bảo vệ mình.


 


Nhưng điều mà cô ấy không ngờ được là...


 


Thì ra, ngay cả một người mỏng manh, yếu đuối đến đâu, bên trong cũng ẩn chứa một ngọn lửa rực cháy.


 


Tính cách của Ninh Nhu so với cô, mềm mại hơn... nhưng cũng tuyệt tình hơn.


 


Cô vẫn luôn cho rằng, sự rời đi ấy chỉ là một cơn bốc đồng.


 


Cô vẫn luôn cho rằng, cô ấy sẽ quay về.


 


Mãi cho đến giờ phút này...


 


Giản Yến Bình ngước nhìn bầu trời, nơi cánh chim đang vỗ cánh. Thân hình mỏng manh, đôi cánh gầy yếu, đơn độc mà lại tự do, bay lượn giữa khoảng không mênh mông.


 


Cô chợt nhận ra — người ấy sẽ không bao giờ quay về nữa.


 


*


 


Lâm Tự Thanh tan làm trở về nhà, hiếm hoi lắm mới thấy Khương Mẫn đã ở nhà từ sớm.



Dạo gần đây, cô bận rộn quá mức, thường xuyên tăng ca đến tận khuya, lúc về đến nhà cũng đã mười một, mười hai giờ. Lâm Tự Thanh nhiều lần muốn tan làm rồi chạy ngay đến chỗ cô, nhưng lại sợ làm lỡ công việc, hơn nữa bên đó còn có đồng nghiệp cũ, cuối cùng chỉ đành nhẫn nhịn.


 


Lúc này, Khương Mẫn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cúi đầu, ôm điện thoại, chẳng biết đang xem gì.


 


Lâm Tự Thanh bước khẽ, lặng lẽ đi tới, gần đến bên cạnh mới bất ngờ nhào vào lòng cô, giọng nói mang theo niềm vui khó kìm nén: "Hôm nay sao về sớm vậy!"


 


"Hiếm lắm mới được về trước em đúng không." Khương Mẫn cười, thuận tay đón lấy nàng, tiện thể đặt chiếc điện thoại cũ sang một bên, bàn tay khẽ v**t v* gương mặt người yêu, cố tình kéo dài giọng trêu chọc: "Hôm nay có nhớ chị không?"


 


Mặt Lâm Tự Thanh thoáng ửng hồng, ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ."


 


Nói xong, nàng lại có chút ngại ngùng, không nói thêm gì nữa, chỉ ôm chặt lấy Khương Mẫn, lặng lẽ thầm thì: Nhớ chị, nhớ chị, nhớ chị vô cùng.


 


Khương Mẫn khẽ bật cười.


 


Cô thích cái ôm chặt chẽ, chẳng rời nửa tấc này. Thích Lâm Tự Thanh, thích tình yêu nóng bỏng, thẳng thắn và tha thiết mà nàng dành cho mình.


 


Lâm Tự Thanh ôm cô một lúc lâu, rồi mới nhớ lại chuyện vừa rồi: "Vậy hôm nay sao chị lại về sớm thế?"


 


"Giản Yến Bình hẹn uống cà phê." Khương Mẫn nhắc đến người đó, giọng thoáng nhạt đi, tóm gọn vài câu đã kể xong chuyện buổi chiều.


 


Lâm Tự Thanh thoáng trầm ngâm: "Hôm nay chị nói với chị ấy... hơi thẳng. Liệu sau này công việc có khó khăn không?"


 


"Chắc không đâu." Khương Mẫn khẽ lắc đầu. "Chị ấy sẽ tách bạch công việc với chuyện riêng."


 


Ngoại trừ chuyện của Ninh Nhu, trước nay giữa cô và Giản Yến Bình vốn chẳng phải đối đầu.


 


Họ hiểu nhau, trân trọng nhau, cũng công nhận lẫn nhau.


 


"Thế thì tốt rồi." Lâm Tự Thanh yên tâm hơn, "Em có hầm sẵn canh từ sáng, để em đi hâm lại. Chút nữa nấu thêm mì dao cắt?"


 


"Ừm ừm ừm." Khương Mẫn chọc nhẹ ngón tay lên má nàng, "Nhất định phải vỗ béo chị sao?"


 


Lâm Tự Thanh cong mắt cười, nghiêng người hôn trộm một cái lên má, rồi mới chịu đứng dậy vào bếp.


 


Nàng vừa đi, Khương Mẫn lại cầm chiếc điện thoại cũ lên, mải miết dán mắt vào màn hình.


 


Cô hoàn toàn không nhận ra, trên chiếc điện thoại vẫn dùng thường ngày, đã hiện lên hai tin nhắn chưa đọc từ Bùi Như Nghi.


 


Đặt xong thời gian hâm canh, Lâm Tự Thanh quay lại, tò mò nghiêng đầu nhìn: "Chị xem gì mà nhập tâm thế?"


 


"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi." Khương Mẫn đưa chiếc máy cũ cho nàng, ra hiệu để nàng cùng xem.


 


Lâm Tự Thanh nhận lấy điện thoại, nhìn thấy một tấm ảnh cũ.


 


Ảnh có lẽ đã chụp từ nhiều năm trước, độ phân giải không cao, lại như bị rung tay lúc bấm máy, thành ra không mấy rõ ràng. Nhưng nàng vẫn nhận ra được khung cảnh quen thuộc, Đại học Minh Xuyên, ngay trước tòa nhà hành chính. Nhìn phong cảnh, chắc là mùa tốt nghiệp?


 


Cô... đã từng đi dự lễ tốt nghiệp của ai sao?


 


Tim Lâm Tự Thanh bất giác siết chặt, hô hấp như ngừng lại. Nàng khẽ hỏi: "Chị... chị còn từng chu cấp cho những cô gái khác nữa à?"


 


"Ừm?" Khương Mẫn không hiểu sao nàng lại hỏi vậy, vẫn thành thật đáp: "Có chứ."


 


Thật ra, việc cô giúp đỡ những cô gái đi học, là vì chịu ảnh hưởng từ Bùi Như Nghi.


 


Từ nhỏ, cô đã nghe mẹ kể: Năm đó trong nhà vốn chẳng cho con gái đi học. Lúc Bùi Như Nghi học hết cấp hai thì bị bắt nghỉ, ở nhà làm việc. May mà cô giáo chủ nhiệm khi ấy, một người nữ giáo viên cứng rắn, đã tự mình đến tận nhà, nhất quyết đưa Bùi Như Nghi đi học sư phạm, rồi sau này mới thành cô giáo.


 


Nhiều năm qua, Khương Mẫn cũng từng lác đác chu cấp cho vài người, nhưng giữ liên lạc được lâu nhất, chỉ có Lâm Tự Thanh.


 


Bởi vì, trong số họ, duy nhất có nàng là người thi đỗ vào Đại học Minh Xuyên.


 


Lâm Tự Thanh chậm rãi đưa lại điện thoại cho cô: "Vậy người trong ảnh, cũng học ở Minh Xuyên à?"


 



 


Trong mắt Lâm Tự Thanh ánh lên một tầng u tối: "Cô ấy... là người thế nào?"


 


Khương Mẫn cúi đầu, vẫn nhìn tấm ảnh, không nhận ra sự thay đổi trong mắt nàng: "Ừm... cũng hơi giống em, ít nói."


 


Ngón tay khẽ lướt, cô lại phóng to tấm ảnh, phóng to thêm nữa.


 


Lúc đó, khi chụp ảnh, khoảng cách có hơi xa. Dưới gốc cây hương trầm chỉ còn lại một bóng dáng mảnh mai cao gầy nghiêng nghiêng. Nhưng cũng may, nhìn kỹ một chút vẫn nhận ra được.


 


Chậc. Cũng khá xinh. Quả nhiên là cô gái mà cô chọn.


 


Lâm Tự Thanh: "Em là thế thân sao."


 


Khương Mẫn: "Gì cơ?"


 


Lâm Tự Thanh nghiêng đầu: "Không có gì."


 


Lúc này Khương Mẫn mới cảm thấy có gì đó là lạ.


 


Thật sự vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.


 


Ban đầu chỉ thuận miệng trêu nàng thôi.


 


Khương Mẫn giữ lấy cằm nàng, buộc nàng quay đầu lại nhìn mình, cười nói: "Lâm Tự Thanh, có phải em đọc nhiều truyện 'bạch nguyệt quang' với 'thế thân' quá rồi không?"


 


Lâm Tự Thanh chẳng hiểu nổi cô đang nói gì mà truyện với chả không, bỗng vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.


 


Cô là của nàng.


 


Đôi môi mang theo sức ép mạnh mẽ mà phủ xuống. Khương Mẫn còn định nói thêm vài câu, nhưng bị hôn đến nỗi chẳng kịp thốt ra: "Ưm... em nghe chị nói đã..."


 


Nụ hôn vừa dữ dội vừa gấp gáp, như thể muốn nuốt chửng cô vậy.


 


Cho đến khi môi đau nhói, Khương Mẫn khẽ kêu lên một tiếng, Lâm Tự Thanh mới buông tay: "Cắn đau chị rồi à?"


 


Khương Mẫn khẽ mím môi.


 


Môi dưới tê dại, đau nhói. May mà không bị cắn rách.


 


Thấy cô không nói gì, Lâm Tự Thanh lại hỏi: "Môi có rách không? Để em xem?"


 


Khương Mẫn gạt tay nàng ra, bực bội nói: "Đi nấu mì của em đi."


 


Đúng là lạ đời, ngay cả ảnh của mình mà cũng không nhận ra.


 


Thật không biết đang ghen tuông linh tinh cái gì nữa.


 


Cô giận rồi, một lúc lâu cũng không thèm để ý đến nàng.


 


Lâm Tự Thanh đành phải vào bếp nấu mì. Trong lúc đó mấy lần định bắt chuyện, nhưng Khương Mẫn đều coi như không thấy.


 


Đến bữa tối, Lâm Tự Thanh lại thử nói chuyện, Khương Mẫn vẫn không thèm đáp, cố tình phớt lờ nàng, để khỏi cái kiểu hễ không vừa ý là cắn người, ngay cả lời của mình cũng chẳng nghe hết.


 


Giống hệt cún con vậy.


 


Ăn xong, Khương Mẫn bưng bát đĩa đi vào bếp rửa.


 


Lâm Tự Thanh cũng đi theo: "Để em rửa cho."


 


Khương Mẫn không cho nàng ở lại trong bếp, buộc nàng ra ngoài.


 


Lâm Tự Thanh không dám trái lời, sợ chọc giận cô thêm, đành ngồi đợi ở phòng khách, chán chường đến mức lại cầm cái điện thoại cũ kia lên.



Phóng to tấm ảnh... khoan đã.


 


Hơi thở nàng khựng lại.


 


Đây chẳng phải là...


 


Cả trái tim trong nháy mắt đã được lấp đầy bởi sự ngọt ngào.


 


Lâm Tự Thanh vội vàng đứng dậy chạy vào bếp, cẩn thận hỏi: "Trong ảnh là em, đúng không?"


 


Khương Mẫn không đáp.


 


Ánh mắt Lâm Tự Thanh dán chặt lên người cô, không nhịn được, ôm chặt lấy eo cô từ phía sau: "Nói chuyện với em đi, được không?"


 


Giọng điệu tội nghiệp vô cùng.


 


Khương Mẫn lại như chẳng nghe thấy, chỉ chăm chú rửa chén bát.


 


Tiếng nước chảy rì rào.


 


Bị đôi tay dài rộng của Lâm Tự Thanh siết chặt như vậy, Khương Mẫn muốn đưa tay rửa bát đũa cũng khó khăn.


 


Cô đặt chén xuống, vỗ nhẹ lên cánh tay kia: "Buông ra."


 


"Xin lỗi." Lâm Tự Thanh ôm cô, xoay người cô lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô. Rồi cúi xuống hôn cô, "Không nên làm chị đau."


 


Lần này là một nụ hôn dịu dàng.


 


Nàng hôn lên má, khóe môi Khương Mẫn, rồi lại khẽ ngậm lấy đôi môi cô, từng chút, từng chút mà hôn.


 


Trước đó Khương Mẫn cố tình lạnh nhạt với nàng suốt một lúc, nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ tủi thân ngoan ngoãn kia, sớm đã chẳng còn giận dỗi bao nhiêu nữa.


 


Bị nàng hôn như vậy, Khương Mẫn càng không nỡ cứng lòng nữa, thuận theo bản tâm, vòng tay ôm lấy cổ nàng, đáp trả nụ hôn, hơi thở hòa quyện.


 


Haiz... thật sự chẳng có cách nào với nàng.


 


Trong lúc hôn, Khương Mẫn cuối cùng cũng mở miệng: "Không phải em thì còn có thể là tên vô tâm nào nữa chứ?"


 


...


 


Ngoài cổng lớn, một chiếc xe hơi màu bạc chậm rãi dừng lại.


 


"Cảm ơn cháu nhé, Tiểu Ngô."


 


"Dì, còn khách sáo với cháu làm gì. Hôm nào dì về Định An, gọi cho cháu, cháu lại đưa dì đi."


 


"Thôi thôi, hôm nay đã đi nhờ xe cháu, dì cảm kích lắm rồi. Sao có thể làm phiền cháu còn phải đặc biệt đến đón nữa chứ."


 


"Không phiền đâu ạ, cháu cũng phải ở Minh Xuyên mấy hôm lo công việc, đến lúc về thì mình cùng về. Cháu bận xong sẽ gọi dì ạ."


 


Bị chàng trai trên ghế lái dặn dò mãi, Bùi Như Nghi đành gật đầu, liên tục cảm ơn rồi mới xách đồ xuống xe.


 


Tay trái bà cầm một túi đậu hũ non mới mua, tay phải xách một chiếc xô nhựa màu xanh, bên trong còn nửa xô nước, trong nước có hai con cá chép nhỏ đang bơi. Đây là thứ bà đặc biệt mua ở chợ quê mang về, cá chép nấu đậu hũ mới là ngon nhất, mà món canh cá chép đậu hũ cũng là món Khương Mẫn thích từ bé.


 


Thời gian này, Bùi Như Nghi đã nhiều lần nhắc Khương Mẫn hẹn cả Ninh Nhu đến ăn cơm, nhưng con gái cứ kề cả mãi không chịu sắp xếp.


 


Hôm nay đúng lúc có chuyến xe thuận đường, lại là con trai của đồng nghiệp cũ cùng khu, bà liền tiện thể sang thẳng Minh Xuyên.


 


Chỉ là... bà nhắn tin cho con gái, không thấy trả lời. Nhắn cho Ninh Nhu, cũng chẳng có hồi âm. Đám trẻ này, cả ngày không biết bận cái gì nữa.


 


Trong lòng vừa oán trách hai câu, bà bước qua cổng khu, dùng nhận diện khuôn mặt mở khóa, đi về phía căn hộ. Cánh cửa bên trong khép hờ. Bà đặt xô nước xuống, đẩy cửa vào.


 


Khoảnh khắc tiếp theo — "bộp" một tiếng, túi đậu hũ non rơi xuống đất, vỡ tan.


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 92
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...