Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 91
350@-
Chim sơn ca
*
Cuối tháng, Lắng Âm lại giành được một dự án hợp tác mới.
Lần này phải đến tháng Chín mới bắt đầu quay, là một dự án hợp tác với tổ chức phi lợi nhuận quốc tế, vừa quay cảnh thiên nhiên núi rừng rộng lớn, vừa ghi lại nét truyền thừa văn hóa lịch sử. Kinh phí dự án nhiều, thời gian quay cũng dài, nếu làm tốt, Lắng Âm sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, trở thành đơn vị hàng đầu trong ngành.
Có thể giành được dự án này hoàn toàn là ngoài dự kiến, sau mới biết được là vì phía đối tác tình cờ nhìn thấy đoạn phim tuyên truyền công ích mà họ quay cho huyện Đông Lăng trên mạng, nên mới quyết định tìm Lắng Âm hợp tác.
Khương Mẫn vẫn chưa kịp hoàn toàn thích ứng với những thay đổi sau khi Lâm Tự Thanh rời đi, thì đã dồn hết tâm sức vào guồng công việc mới, tăng ca không ít. Còn ai kia ở nhà chẳng biết đã bao nhiêu lần phòng không gối chiếc, lòng buồn tủi đến mức hệt như tuyết sắp rơi giữa tháng Năm.
Đến ngày ký hợp đồng, mọi người gần như vui mừng đến bật khóc.
Theo lệ cũ, hôm bàn xong dự án, cả đội sẽ tổ chức ăn liên hoan.
Khương Mẫn vừa trò chuyện với Giang Tuyết Tư vừa bước xuống lầu, liếc mắt liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mễ Duy và Du Huỷ đang vây quanh trêu chọc Lâm Tự Thanh.
"Chị Tiểu Lâm, mới có sáu giờ thôi mà, sao chị đã tới rồi?"
"Đúng đó! Công việc mới của em nhàn rỗi vậy à? Cố ý đến đón bạn gái tan làm sao?"
Sau vụ lần trước Từ Xuân mời cơm, mọi người đều đã biết, Lâm Tự Thanh cũng không giấu giếm, khi bị chọc thì có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy."
Khương Mẫn nhìn nàng cười.
Người này... trước đó còn cố ý nhờ Đường Tiểu Ngữ giúp nhắn một tiếng, chẳng lẽ chỉ để đi cửa sau, có thể tan làm sớm hơn sao?
Lâm Tự Thanh vừa ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười của cô.
Khương Mẫn vừa cười vừa đi đến, cũng trêu lại: "Tan làm sớm à."
"Chỉ lần này thôi." Lâm Tự Thanh khẽ nhìn cô, giọng nhẹ nhàng, "Không thì đợi chị về đến nhà, trời cũng tối đen rồi."
Khương Mẫn nghe thấy trong giọng nói kia ẩn chút trách móc, cũng không tiện dỗ dành nàng trước mặt mọi người, đành lặng lẽ nắm lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau.
Lúc này Lâm Tự Thanh mới khẽ cong khóe môi.
"Đi thôi đi thôi, ăn cơm nào."
Mễ Duy bắt đầu hô hào, gọi mọi người nhanh chóng ra ngoài ăn uống.
Mà chỗ của Lâm Tự Thanh thì khỏi cần hỏi, "người nhà" đương nhiên phải tham gia rồi.
Khi đi đến hàng cuối, cô ấy thấy thành viên mới vào không lâu là Mộc Đoá đang nhìn chằm chằm vào Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh, bèn vỗ vai cô nàng, nửa thật nửa đùa nói: "Chị em, tôi thấy cậu hết cơ hội rồi."
"Mỹ nhân với mỹ nhân ở bên nhau, cũng đâu phải không được."
Thời gian này, Mộc Đoá đã tự làm công tác tư tưởng cho bản thân. Đã không theo đuổi được chị đẹp... thì đành đứng từ xa mà ngắm thôi.
Cô nàng nghiêng đầu: "Chỉ là... cũng không biết Giám đốc Khương và Tiểu Lâm ai '1' hơn nhỉ."
Mễ Duy hít sâu một hơi lạnh: "Cậu dám hỏi à?"
Loại chuyện đại nghịch bất đạo này, cô ấy tuyệt đối không dám đâu.
Mộc Đoá nín thở, rất chi nhát gan lắc đầu: "Tôi không dám."
Được thôi.
Hóa ra uy danh của Khương nào đó đúng là thâm sâu nặng nề.
......
Bữa ăn này kéo dài gần hai tiếng.
Đợi ăn xong, mấy đồng nghiệp khác đã về trước. Chỉ còn lại Khương Mẫn và một vài người ngồi trò chuyện cùng nhau.
Du Huỷ là người phụ trách việc tiếp nhận dự án, vất vả nhất, cả người như bị rút mất xương sống, ngồi bệt trên ghế: "Sắp tới em phải nghỉ phép mười ngày... đừng ai tìm em hết."
"Được, không vấn đề." Khương Mẫn đáp ngay, rồi chuyển giọng, "Là bay sang tìm Tiểu Ngữ đúng không?"
Du Huỷ mỉm cười gật đầu: "Vâng."
"Em ấy vẫn chưa đồng ý làm bạn gái em nhỉ?"
"Không vội. Em sẽ chậm rãi theo đuổi em ấy."
Nghĩ đến người ở nơi xa ngàn dặm, nụ cười trên môi Du Huỷ bất giác trở nên dịu dàng.
Trước kia, Đường Tiểu Ngữ luôn đặt cô ấy ở vị trí số một. Khi đó, cô ấy lại chẳng biết trân trọng.
Nhưng bây giờ, cô ấy không muốn lại làm tổn thương tấm chân tình của người kia nữa.
Giang Tuyết Tư cũng cười cô ấy: "Lạ thật, thường ngày em nóng nảy như thế, giờ lại biết kiên nhẫn rồi à."
"Được rồi, các chị, hết người này đến người khác chỉ biết cười nhạo em. Có thể nói chuyện đứng đắn một chút không? Nói chuyện công việc đi?"
"Tan làm rồi, còn bàn công việc gì nữa!"
Lâm Tự Thanh nghe họ cười đùa, cũng không xen vào nhiều, chỉ nắm lấy mấy ngón tay của Khương Mẫn trên bàn, khẽ bóp từng ngón từng ngón.
Khương Mẫn để mặc cho nàng nghịch ngợm, nhưng trong đầu lại quay sang chuyện công việc: "Nói mới nhớ, mấy hôm trước tôi đã xem báo cáo tài chính năm nay, chắc là không cần sự hỗ trợ từ tập đoàn Giản thị nữa."
Giang Tuyết Tư như có điều suy nghĩ: "Vậy cậu có định hẹn gặp Giản Yến Bình một chuyến không?"
Nghe ba chữ đó, thần sắc Khương Mẫn trầm xuống đôi chút, nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: "Vài ngày nữa, tôi sẽ nhờ thư ký của chị ấy sắp xếp thời gian."
"Chuyện này..." Du Huỷ do dự mở miệng, "Chuyện bên phía Giám đốc Giản..."
Sắc mặt Khương Mẫn thản nhiên: "Có liên quan đến Ninh Nhu à?"
Trước đó Giang Tuyết Tư cũng từng nghe Khương Mẫn nhắc qua một lần: "Hai hôm nay tôi cũng nghe loáng thoáng vài chuyện."
Du Huỷ: "Em cũng chỉ nghe tin vỉa hè thôi, nói là vị giám đốc Giản này gặp lại người cũ, rồi xung đột với người mới, ầm ĩ đến mức rất khó coi..."
Khương Mẫn khẽ nhíu mày theo phản xạ.
Có vẻ như cô không muốn nghe tiếp nữa.
Du Huỷ chú ý đến sự thay đổi trong sắc mặt cô, bèn nói gọn: "Còn mấy người đó rốt cuộc là ai, cụ thể xảy ra chuyện gì thì không rõ. Tin tức bên phía Giám đốc Giản không dễ nghe ngóng được."
Cô im lặng không nói gì, cuối cùng là Lâm Tự Thanh lên tiếng: "Chị Huỷ, chị giúp để ý thêm chút nhé."
Nghe vậy, Khương Mẫn ngẩng đầu nhìn sang.
Lâm Tự Thanh siết chặt tay cô, khẽ mỉm cười.
Du Huỷ lập tức đáp: "Được. Để chị thử hỏi lại xem. Nhưng chưa chắc đã dò ra được đâu."
Khương Mẫn: "Cảm ơn."
Mọi người lại trò chuyện thêm một chút rồi mới lần lượt ra về.
Lâm Tự Thanh lái xe, Khương Mẫn uống chút rượu, ngồi ghế phụ, nhìn nàng: "Lần này không ghen nữa à?"
"Lần trước chỉ là tình cờ thôi..." Lâm Tự Thanh khẽ thì thầm, "Sao lại dễ ghen như vậy."
Bây giờ nhớ lại cơn giận dỗi nhỏ nhoi hôm đó, nàng vẫn thấy hơi ngượng.
"Vậy lần tới chị phải gặp Ninh Nhu, em có để ý không?"
"Không để ý."
Khương Mẫn bất chợt nghiêng sát lại gần, mặt gần như chạm vào môi đối phương: "Thật không?"
"Sao phải để ý chứ..." Mặt Lâm Tự Thanh thoáng ửng đỏ, cúi đầu, nhanh như chớp hôn lên má cô một cái, "Dù sao thì chị cũng là của em."
Câu nói có chút ngang ngược, nhưng lại vô cùng hiển nhiên.
Khương Mẫn khẽ cong môi cười, khóe mắt đuôi mày vẽ ra một đường cong đẹp mắt.
Lâm Tiểu Thanh này cũng khá là bá đạo rồi.
*
Lần gặp lại Ninh Nhu là vào một cuối tuần.
Trước đó hai ngày, Khương Mẫn nghe lác đác được vài lời đồn từ chỗ Du Huỷ.
Nghe nói bạn gái cũ của Giám đốc Giản từ nước ngoài trở về, không biết thế nào mà lại xung đột với bạn gái hiện tại, cảnh tượng lúc ấy khá khó coi.
Người ngoài nhìn vào chỉ có thể chắp vá lặt vặt để đoán ra phần nào đầu đuôi sự việc, còn chi tiết cụ thể lại không rõ.
Theo thời gian đã hẹn, Khương Mẫn đến quán trà đúng giờ. Cô thấy bên cửa sổ có một người ngồi đó, dáng hình gầy gò, thoáng mang vẻ tiều tụy.
Nghe tiếng bước chân, người phụ nữ ngồi bên cửa sổ quay đầu lại. Ninh Nhu gầy đi nhiều, chiếc cằm trắng ngần nay trông vô cùng thon gọn. Cô ấy nở một nụ cười nhạt: "Cảm ơn cô đã dành thời gian đến hôm nay."
Cô ấy không còn gọi "chị" nữa.
Khương Mẫn lặng lẽ nhìn cô ấy, ngồi xuống phía đối diện, chờ cô ấy mở lời.
Ninh Nhu rót đầy cho cô một tách trà, giọng nhạt nhòa: "Tôi sẽ rời Minh Xuyên."
Khương Mẫn cuối cùng cũng mở miệng: "Đi đâu?"
"Không biết." Ninh Nhu lắc đầu, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ, "Có thể sẽ tìm một công việc mới, cũng có thể sẽ đi học."
"Tôi muốn đến một nơi không ai quen biết mình. Không muốn nói cho bất kỳ ai biết tôi ở đâu."
Khương Mẫn khẽ hỏi: "Vì sao lại đưa ra quyết định này?"
"Bởi vì, con người nếu không tự lập, thì ở đâu cũng chỉ là bèo dạt."
Ninh Nhu khẽ lặp lại câu nói mà Khương Mẫn từng nói lần trước.
Từ nhỏ cô ấy vốn yếu đuối, thiếu chủ kiến, từ bé đến giờ, bản năng luôn muốn tìm kiếm sự che chở của người mạnh mẽ hơn. Nhưng... những người bên cạnh cô ấy rồi cũng lần lượt rời đi.
Mẹ mất sớm, Khương Mẫn chăm sóc cô ấy suốt nhiều năm, nhưng cũng sẽ có... người quan trọng hơn để cô chăm sóc. Còn về người kia...
Nghĩ đến người đó, tim Ninh Nhu nhói lên như bị kim châm.
Làm sao cô ấy có thể... trong một cuộc chơi tình ái thoáng qua như thế, lại vô thức trao đi trái tim mình.
Rõ ràng biết người đó chỉ giẫm đạp và trêu đùa tình cảm của người khác.
Nhưng cô ấy vẫn phải cảm ơn.
Cảm ơn vì đã cho cô ấy dũng khí để rời đi.
Có lẽ, chỉ khi con người ở trong cảnh không nơi nương tựa, mới có thể có quyết tâm như vậy, để dựng lại cuộc đời, tái tạo lại chính mình.
Khương Mẫn nhìn vào mắt cô ấy, dịu dàng nói: "Tôi ủng hộ em."
Cũng chẳng cần hỏi thêm điều gì.
Cô ủng hộ cô ấy.
Ninh Nhu khẽ cười: "Cảm ơn."
Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau, rơi vào im lặng.
Tựa như không thể nào quay lại những ngày xưa từng cười nói vô tư nữa.
Thì ra... giữa họ, đã xa cách đến vậy rồi sao?
Ninh Nhu không kìm được mà nghĩ, họ đã quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Từ thuở thiếu thời, cô ấy đã ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, nhân hậu và ấm áp của Khương Mẫn. Dưới sự chở che của cô, dường như chẳng còn gió mưa nào có thể chạm đến cô ấy.
Nhưng bao nhiêu năm qua, cô ấy vẫn luôn tỉnh táo mà biết rằng, cô ấy và Khương Mẫn vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Bản chất linh hồn của họ không giống nhau.
Cô ấy là đóa tơ hồng yếu ớt, chỉ mong được yên ổn, sống những ngày tháng bình lặng. Nhưng Khương Mẫn lại là người kiên cường, năng lực xuất chúng, trong lòng chất chứa quá nhiều điều muốn thực hiện. Người cô cần, là người có thể cùng cô sánh vai bước đi.
Có lẽ, ý chí và hành động mạnh mẽ cũng là một dạng thiên phú. Đó chính là một loại năng lượng sống.
Còn cô ấy, không theo kịp được.
Nhiều năm trước, cô ấy đã sớm hiểu điều đó.
Ngay cả khi Lâm Tự Thanh vẫn còn đi học, Ninh Nhu từng theo Khương Mẫn đến thăm cô gái gầy gò, ít lời kia, cũng có thể cảm nhận được rằng họ cùng chung một tần số.
Niềm tin dành cho nhau không cần lời nói. Dù là sự ngưỡng mộ hay là sự thừa nhận, tất cả đều là một sự xác nhận lặng lẽ.
Còn cô ấy, đứng một bên, rất rõ ràng rằng mình là người thuộc về một thế giới khác họ.
Cô ấy từng không cam lòng.
Nhiều đêm không ngủ, cô ấy tự hỏi... vì sao chứ, rõ ràng là cô ấy quen cô trước mà.
Họ đã cùng nhau trưởng thành, đã ở bên nhau nhiều năm như thế...
Nhưng không cam lòng, cuối cùng cũng chỉ là không cam lòng.
Cô ấy chẳng thể làm gì. Cũng chẳng nên cưỡng cầu điều vốn không thuộc về mình.
Ninh Nhu chợt nói: "Thật ra chị không cần phải tốt với tôi như vậy."
Khương Mẫn vốn đang dõi mắt theo làn hơi nóng bốc lên từ tách trà, nghe thế liền ngẩng đầu, nhìn cô ấy.
"Mẹ tôi không phải vì chị gọi điện mà mới quyết định đến thăm dì. Trước đó bà đã chuẩn bị xuất phát rồi."
"Cho nên, tai nạn xe ngày đó không liên quan đến chị. Chị không cần phải tự trách."
"Chị cũng không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy."
Bao năm nay, mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, Bùi Như Nghi đều tự trách. Có lẽ Khương Mẫn cũng mang theo nỗi áy náy rất lớn.
"Xin lỗi. Lẽ ra tôi phải nói với chị từ lâu rồi."
Đã nhiều lần, cô ấy định mở lời, nhưng lại kìm lại, nghĩ rằng... nếu nói ra, liệu Khương Mẫn có còn tốt với mình như trước nữa không.
Rốt cuộc hôm nay mới dồn đủ dũng khí, mỗi một chữ thốt ra, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn một phần. Giọng cô ấy càng lúc càng nhanh.
"Chị không cần phải cảm thấy áy náy với tôi nữa."
"Tôi cũng không nên lúc nào cũng mơ tưởng chị sẽ chăm sóc tôi."
"Tôi biết." Giọng Khương Mẫn rất nhạt, "Lúc gọi được điện thoại, dì Ninh đã nói là vừa ra khỏi nhà, đang trên đường rồi."
Ninh Nhu ngẩn người nhìn cô: "Vậy... tại sao chị chưa từng giải thích?"
Khương Mẫn khẽ cười nhạt.
Ngày nhận tin Ninh Chi Lan qua đời, Bùi Như Nghi từng có lúc suy sụp, chất vấn cô ngay trước mặt Ninh Nhu... tại sao nhất định phải gọi cú điện thoại đó.
Thiếu nữ mười mấy tuổi khi ấy chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn mẹ mình.
Đến tận giờ phút này, cô cũng không thể hoàn toàn hiểu được bản thân lúc đó. Hình như chỉ nghĩ rằng, có lẽ như vậy thì cảm xúc của mẹ mới có chỗ để trút ra.
Nếu đổi lại là bây giờ, cô sẽ không làm cùng một lựa chọn nữa.
Đó vốn không phải là bài học thuộc về cô.
Không phải việc mà cô cần phải gánh.
Thấy cô im lặng, Ninh Nhu lại thì thầm hỏi: "Vậy... vì sao chị phải đối xử tốt với tôi như thế..."
"Dù có hay không có cú điện thoại đó." Khương Mẫn nhìn cô ấy, ánh mắt ấm áp trong trẻo, "Em mất mẹ khi còn quá nhỏ, làm sao chị có thể bỏ mặc em được?"
"Từ bé em đã gọi chị là chị mà."
Ninh Nhu nhìn cô, nước mắt rơi như mưa.
Bao nhiêu năm qua, cô ấy luôn giấu trong lòng quá nhiều tâm sự.
Khi còn nhỏ, cô ấy không dám nhắc đến cú điện thoại kia, sợ rằng sẽ chẳng còn ai chăm sóc mình nữa. Về sau, khi nhận ra trong lòng mình đã có những tình cảm thiếu nữ... cô ấy cũng không dám bày tỏ. Cô ấy không thể chấp nhận mất đi, không dám tưởng tượng Khương Mẫn sẽ đối diện thế nào với tình cảm ấy, càng không dám nghĩ đến thái độ của Bùi Như Nghi.
Rồi sau này... chuyện với Giản Yến Bình có lẽ là lần duy nhất trong đời cô ấy rẽ ngang đường. Bị gia đình ép gả, trong trạng thái tinh thần căng thẳng kéo dài, cô ấy đã rơi vào một cái bẫy khác. Cô ấy bất an, chỉ muốn chạy trốn. Sợ bị phát hiện, sợ bị chán ghét.
Không ngờ, cuối cùng vẫn là...
Ngay khoảnh khắc này, cô ấy mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ấy không cần để tâm đến ánh mắt của người khác nữa.
"Đúng rồi, còn một chuyện tôi chưa từng nói với chị."
Ninh Nhu lau nước mắt: "Tiểu Lâm... Hai năm trước Tiểu Lâm đã về nước. Em ấy từng hỏi tôi về chị. Khi đó, tôi đã không nói gì với chị."
"Xin lỗi."
Nghe đến đây, Khương Mẫn sững người.
Thì ra... tám năm đó, Lâm Tự Thanh đã từng nghĩ đến chuyện tìm gặp mình.
"Hy vọng chị và em ấy... sẽ thật hạnh phúc."
Nói ra câu cuối cùng, ngực Ninh Nhu như bị dao cứa nhẹ một nhát, nhưng đồng thời, lại cảm thấy lòng mình thanh thản đến kỳ lạ
"Tôi phải đi rồi." Cô ấy lau khô nước mắt, đứng dậy. "Chị uống nốt tách trà này rồi hãy đi, được không?"
Không muốn tiếp tục bước cùng chị nữa.
Sợ rằng sẽ không kìm được mà lại mơ tưởng đến cảnh được sánh vai cùng chị.
Khương Mẫn không hỏi vì sao, chỉ khẽ gật đầu: "Được."
Ninh Nhu xách túi, quay người bước ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, Khương Mẫn đã gọi lại: "Ninh Nhu."
Ninh Nhu ngoảnh đầu.
"Dù sao đi nữa, chị vẫn là người nhà của em."
"...Cảm ơn chị."
Ninh Nhu mỉm cười với cô, nhưng càng cười, trong mắt lại càng dâng lên nhiều giọt lệ.
Cô ấy nhớ đến thuở nhỏ, vào một ngày mưa.
Không biết vì sao, nửa đêm cô ấy lên cơn sốt cao. Hôm ấy Bùi Như Nghi không có nhà, trong nhà cũng chẳng còn thuốc hạ sốt.
Khương Mẫn đã cõng cô ấy, dẫm lên bùn đất loang lổ, lặng lẽ đi tìm một phòng khám trực đêm trong màn đêm.
Cô bé mười mấy tuổi khi ấy sốt đến mơ hồ, đôi mắt không sao mở nổi.
Thi thoảng hé mắt, chỉ thấy tấm lưng gầy gò phía trước. Lặng lẽ cõng lấy mình. Ấm áp, vững chãi.
Đó là chỗ dựa duy nhất của tuổi thơ cô ấy.
"Tạm biệt."
Cô ấy khẽ nói.
Cuối cùng, cô ấy quay người, dứt khoát bước đi, không còn ngoảnh lại.
Ngoài cửa sổ, một cánh chim sơn ca vỗ cánh, bay thẳng vào bầu trời rộng lớn.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chim sơn ca
*
Cuối tháng, Lắng Âm lại giành được một dự án hợp tác mới.
Lần này phải đến tháng Chín mới bắt đầu quay, là một dự án hợp tác với tổ chức phi lợi nhuận quốc tế, vừa quay cảnh thiên nhiên núi rừng rộng lớn, vừa ghi lại nét truyền thừa văn hóa lịch sử. Kinh phí dự án nhiều, thời gian quay cũng dài, nếu làm tốt, Lắng Âm sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, trở thành đơn vị hàng đầu trong ngành.
Có thể giành được dự án này hoàn toàn là ngoài dự kiến, sau mới biết được là vì phía đối tác tình cờ nhìn thấy đoạn phim tuyên truyền công ích mà họ quay cho huyện Đông Lăng trên mạng, nên mới quyết định tìm Lắng Âm hợp tác.
Khương Mẫn vẫn chưa kịp hoàn toàn thích ứng với những thay đổi sau khi Lâm Tự Thanh rời đi, thì đã dồn hết tâm sức vào guồng công việc mới, tăng ca không ít. Còn ai kia ở nhà chẳng biết đã bao nhiêu lần phòng không gối chiếc, lòng buồn tủi đến mức hệt như tuyết sắp rơi giữa tháng Năm.
Đến ngày ký hợp đồng, mọi người gần như vui mừng đến bật khóc.
Theo lệ cũ, hôm bàn xong dự án, cả đội sẽ tổ chức ăn liên hoan.
Khương Mẫn vừa trò chuyện với Giang Tuyết Tư vừa bước xuống lầu, liếc mắt liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mễ Duy và Du Huỷ đang vây quanh trêu chọc Lâm Tự Thanh.
"Chị Tiểu Lâm, mới có sáu giờ thôi mà, sao chị đã tới rồi?"
"Đúng đó! Công việc mới của em nhàn rỗi vậy à? Cố ý đến đón bạn gái tan làm sao?"
Sau vụ lần trước Từ Xuân mời cơm, mọi người đều đã biết, Lâm Tự Thanh cũng không giấu giếm, khi bị chọc thì có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy."
Khương Mẫn nhìn nàng cười.
Người này... trước đó còn cố ý nhờ Đường Tiểu Ngữ giúp nhắn một tiếng, chẳng lẽ chỉ để đi cửa sau, có thể tan làm sớm hơn sao?
Lâm Tự Thanh vừa ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười của cô.
Khương Mẫn vừa cười vừa đi đến, cũng trêu lại: "Tan làm sớm à."
"Chỉ lần này thôi." Lâm Tự Thanh khẽ nhìn cô, giọng nhẹ nhàng, "Không thì đợi chị về đến nhà, trời cũng tối đen rồi."
Khương Mẫn nghe thấy trong giọng nói kia ẩn chút trách móc, cũng không tiện dỗ dành nàng trước mặt mọi người, đành lặng lẽ nắm lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau.
Lúc này Lâm Tự Thanh mới khẽ cong khóe môi.
"Đi thôi đi thôi, ăn cơm nào."
Mễ Duy bắt đầu hô hào, gọi mọi người nhanh chóng ra ngoài ăn uống.
Mà chỗ của Lâm Tự Thanh thì khỏi cần hỏi, "người nhà" đương nhiên phải tham gia rồi.
Khi đi đến hàng cuối, cô ấy thấy thành viên mới vào không lâu là Mộc Đoá đang nhìn chằm chằm vào Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh, bèn vỗ vai cô nàng, nửa thật nửa đùa nói: "Chị em, tôi thấy cậu hết cơ hội rồi."
"Mỹ nhân với mỹ nhân ở bên nhau, cũng đâu phải không được."
Thời gian này, Mộc Đoá đã tự làm công tác tư tưởng cho bản thân. Đã không theo đuổi được chị đẹp... thì đành đứng từ xa mà ngắm thôi.
Cô nàng nghiêng đầu: "Chỉ là... cũng không biết Giám đốc Khương và Tiểu Lâm ai '1' hơn nhỉ."
Mễ Duy hít sâu một hơi lạnh: "Cậu dám hỏi à?"
Loại chuyện đại nghịch bất đạo này, cô ấy tuyệt đối không dám đâu.
Mộc Đoá nín thở, rất chi nhát gan lắc đầu: "Tôi không dám."
Được thôi.
Hóa ra uy danh của Khương nào đó đúng là thâm sâu nặng nề.
......
Bữa ăn này kéo dài gần hai tiếng.
Đợi ăn xong, mấy đồng nghiệp khác đã về trước. Chỉ còn lại Khương Mẫn và một vài người ngồi trò chuyện cùng nhau.
Du Huỷ là người phụ trách việc tiếp nhận dự án, vất vả nhất, cả người như bị rút mất xương sống, ngồi bệt trên ghế: "Sắp tới em phải nghỉ phép mười ngày... đừng ai tìm em hết."
"Được, không vấn đề." Khương Mẫn đáp ngay, rồi chuyển giọng, "Là bay sang tìm Tiểu Ngữ đúng không?"
Du Huỷ mỉm cười gật đầu: "Vâng."
"Em ấy vẫn chưa đồng ý làm bạn gái em nhỉ?"
"Không vội. Em sẽ chậm rãi theo đuổi em ấy."
Nghĩ đến người ở nơi xa ngàn dặm, nụ cười trên môi Du Huỷ bất giác trở nên dịu dàng.
Trước kia, Đường Tiểu Ngữ luôn đặt cô ấy ở vị trí số một. Khi đó, cô ấy lại chẳng biết trân trọng.
Nhưng bây giờ, cô ấy không muốn lại làm tổn thương tấm chân tình của người kia nữa.
Giang Tuyết Tư cũng cười cô ấy: "Lạ thật, thường ngày em nóng nảy như thế, giờ lại biết kiên nhẫn rồi à."
"Được rồi, các chị, hết người này đến người khác chỉ biết cười nhạo em. Có thể nói chuyện đứng đắn một chút không? Nói chuyện công việc đi?"
"Tan làm rồi, còn bàn công việc gì nữa!"
Lâm Tự Thanh nghe họ cười đùa, cũng không xen vào nhiều, chỉ nắm lấy mấy ngón tay của Khương Mẫn trên bàn, khẽ bóp từng ngón từng ngón.
Khương Mẫn để mặc cho nàng nghịch ngợm, nhưng trong đầu lại quay sang chuyện công việc: "Nói mới nhớ, mấy hôm trước tôi đã xem báo cáo tài chính năm nay, chắc là không cần sự hỗ trợ từ tập đoàn Giản thị nữa."
Giang Tuyết Tư như có điều suy nghĩ: "Vậy cậu có định hẹn gặp Giản Yến Bình một chuyến không?"
Nghe ba chữ đó, thần sắc Khương Mẫn trầm xuống đôi chút, nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: "Vài ngày nữa, tôi sẽ nhờ thư ký của chị ấy sắp xếp thời gian."
"Chuyện này..." Du Huỷ do dự mở miệng, "Chuyện bên phía Giám đốc Giản..."
Sắc mặt Khương Mẫn thản nhiên: "Có liên quan đến Ninh Nhu à?"
Trước đó Giang Tuyết Tư cũng từng nghe Khương Mẫn nhắc qua một lần: "Hai hôm nay tôi cũng nghe loáng thoáng vài chuyện."
Du Huỷ: "Em cũng chỉ nghe tin vỉa hè thôi, nói là vị giám đốc Giản này gặp lại người cũ, rồi xung đột với người mới, ầm ĩ đến mức rất khó coi..."
Khương Mẫn khẽ nhíu mày theo phản xạ.
Có vẻ như cô không muốn nghe tiếp nữa.
Du Huỷ chú ý đến sự thay đổi trong sắc mặt cô, bèn nói gọn: "Còn mấy người đó rốt cuộc là ai, cụ thể xảy ra chuyện gì thì không rõ. Tin tức bên phía Giám đốc Giản không dễ nghe ngóng được."
Cô im lặng không nói gì, cuối cùng là Lâm Tự Thanh lên tiếng: "Chị Huỷ, chị giúp để ý thêm chút nhé."
Nghe vậy, Khương Mẫn ngẩng đầu nhìn sang.
Lâm Tự Thanh siết chặt tay cô, khẽ mỉm cười.
Du Huỷ lập tức đáp: "Được. Để chị thử hỏi lại xem. Nhưng chưa chắc đã dò ra được đâu."
Khương Mẫn: "Cảm ơn."
Mọi người lại trò chuyện thêm một chút rồi mới lần lượt ra về.
Lâm Tự Thanh lái xe, Khương Mẫn uống chút rượu, ngồi ghế phụ, nhìn nàng: "Lần này không ghen nữa à?"
"Lần trước chỉ là tình cờ thôi..." Lâm Tự Thanh khẽ thì thầm, "Sao lại dễ ghen như vậy."
Bây giờ nhớ lại cơn giận dỗi nhỏ nhoi hôm đó, nàng vẫn thấy hơi ngượng.
"Vậy lần tới chị phải gặp Ninh Nhu, em có để ý không?"
"Không để ý."
Khương Mẫn bất chợt nghiêng sát lại gần, mặt gần như chạm vào môi đối phương: "Thật không?"
"Sao phải để ý chứ..." Mặt Lâm Tự Thanh thoáng ửng đỏ, cúi đầu, nhanh như chớp hôn lên má cô một cái, "Dù sao thì chị cũng là của em."
Câu nói có chút ngang ngược, nhưng lại vô cùng hiển nhiên.
Khương Mẫn khẽ cong môi cười, khóe mắt đuôi mày vẽ ra một đường cong đẹp mắt.
Lâm Tiểu Thanh này cũng khá là bá đạo rồi.
*
Lần gặp lại Ninh Nhu là vào một cuối tuần.
Trước đó hai ngày, Khương Mẫn nghe lác đác được vài lời đồn từ chỗ Du Huỷ.
Nghe nói bạn gái cũ của Giám đốc Giản từ nước ngoài trở về, không biết thế nào mà lại xung đột với bạn gái hiện tại, cảnh tượng lúc ấy khá khó coi.
Người ngoài nhìn vào chỉ có thể chắp vá lặt vặt để đoán ra phần nào đầu đuôi sự việc, còn chi tiết cụ thể lại không rõ.
Theo thời gian đã hẹn, Khương Mẫn đến quán trà đúng giờ. Cô thấy bên cửa sổ có một người ngồi đó, dáng hình gầy gò, thoáng mang vẻ tiều tụy.
Nghe tiếng bước chân, người phụ nữ ngồi bên cửa sổ quay đầu lại. Ninh Nhu gầy đi nhiều, chiếc cằm trắng ngần nay trông vô cùng thon gọn. Cô ấy nở một nụ cười nhạt: "Cảm ơn cô đã dành thời gian đến hôm nay."
Cô ấy không còn gọi "chị" nữa.
Khương Mẫn lặng lẽ nhìn cô ấy, ngồi xuống phía đối diện, chờ cô ấy mở lời.
Ninh Nhu rót đầy cho cô một tách trà, giọng nhạt nhòa: "Tôi sẽ rời Minh Xuyên."
Khương Mẫn cuối cùng cũng mở miệng: "Đi đâu?"
"Không biết." Ninh Nhu lắc đầu, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ, "Có thể sẽ tìm một công việc mới, cũng có thể sẽ đi học."
"Tôi muốn đến một nơi không ai quen biết mình. Không muốn nói cho bất kỳ ai biết tôi ở đâu."
Khương Mẫn khẽ hỏi: "Vì sao lại đưa ra quyết định này?"
"Bởi vì, con người nếu không tự lập, thì ở đâu cũng chỉ là bèo dạt."
Ninh Nhu khẽ lặp lại câu nói mà Khương Mẫn từng nói lần trước.
Từ nhỏ cô ấy vốn yếu đuối, thiếu chủ kiến, từ bé đến giờ, bản năng luôn muốn tìm kiếm sự che chở của người mạnh mẽ hơn. Nhưng... những người bên cạnh cô ấy rồi cũng lần lượt rời đi.
Mẹ mất sớm, Khương Mẫn chăm sóc cô ấy suốt nhiều năm, nhưng cũng sẽ có... người quan trọng hơn để cô chăm sóc. Còn về người kia...
Nghĩ đến người đó, tim Ninh Nhu nhói lên như bị kim châm.
Làm sao cô ấy có thể... trong một cuộc chơi tình ái thoáng qua như thế, lại vô thức trao đi trái tim mình.
Rõ ràng biết người đó chỉ giẫm đạp và trêu đùa tình cảm của người khác.
Nhưng cô ấy vẫn phải cảm ơn.
Cảm ơn vì đã cho cô ấy dũng khí để rời đi.
Có lẽ, chỉ khi con người ở trong cảnh không nơi nương tựa, mới có thể có quyết tâm như vậy, để dựng lại cuộc đời, tái tạo lại chính mình.
Khương Mẫn nhìn vào mắt cô ấy, dịu dàng nói: "Tôi ủng hộ em."
Cũng chẳng cần hỏi thêm điều gì.
Cô ủng hộ cô ấy.
Ninh Nhu khẽ cười: "Cảm ơn."
Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau, rơi vào im lặng.
Tựa như không thể nào quay lại những ngày xưa từng cười nói vô tư nữa.
Thì ra... giữa họ, đã xa cách đến vậy rồi sao?
Ninh Nhu không kìm được mà nghĩ, họ đã quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Từ thuở thiếu thời, cô ấy đã ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, nhân hậu và ấm áp của Khương Mẫn. Dưới sự chở che của cô, dường như chẳng còn gió mưa nào có thể chạm đến cô ấy.
Nhưng bao nhiêu năm qua, cô ấy vẫn luôn tỉnh táo mà biết rằng, cô ấy và Khương Mẫn vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Bản chất linh hồn của họ không giống nhau.
Cô ấy là đóa tơ hồng yếu ớt, chỉ mong được yên ổn, sống những ngày tháng bình lặng. Nhưng Khương Mẫn lại là người kiên cường, năng lực xuất chúng, trong lòng chất chứa quá nhiều điều muốn thực hiện. Người cô cần, là người có thể cùng cô sánh vai bước đi.
Có lẽ, ý chí và hành động mạnh mẽ cũng là một dạng thiên phú. Đó chính là một loại năng lượng sống.
Còn cô ấy, không theo kịp được.
Nhiều năm trước, cô ấy đã sớm hiểu điều đó.
Ngay cả khi Lâm Tự Thanh vẫn còn đi học, Ninh Nhu từng theo Khương Mẫn đến thăm cô gái gầy gò, ít lời kia, cũng có thể cảm nhận được rằng họ cùng chung một tần số.
Niềm tin dành cho nhau không cần lời nói. Dù là sự ngưỡng mộ hay là sự thừa nhận, tất cả đều là một sự xác nhận lặng lẽ.
Còn cô ấy, đứng một bên, rất rõ ràng rằng mình là người thuộc về một thế giới khác họ.
Cô ấy từng không cam lòng.
Nhiều đêm không ngủ, cô ấy tự hỏi... vì sao chứ, rõ ràng là cô ấy quen cô trước mà.
Họ đã cùng nhau trưởng thành, đã ở bên nhau nhiều năm như thế...
Nhưng không cam lòng, cuối cùng cũng chỉ là không cam lòng.
Cô ấy chẳng thể làm gì. Cũng chẳng nên cưỡng cầu điều vốn không thuộc về mình.
Ninh Nhu chợt nói: "Thật ra chị không cần phải tốt với tôi như vậy."
Khương Mẫn vốn đang dõi mắt theo làn hơi nóng bốc lên từ tách trà, nghe thế liền ngẩng đầu, nhìn cô ấy.
"Mẹ tôi không phải vì chị gọi điện mà mới quyết định đến thăm dì. Trước đó bà đã chuẩn bị xuất phát rồi."
"Cho nên, tai nạn xe ngày đó không liên quan đến chị. Chị không cần phải tự trách."
"Chị cũng không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy."
Bao năm nay, mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, Bùi Như Nghi đều tự trách. Có lẽ Khương Mẫn cũng mang theo nỗi áy náy rất lớn.
"Xin lỗi. Lẽ ra tôi phải nói với chị từ lâu rồi."
Đã nhiều lần, cô ấy định mở lời, nhưng lại kìm lại, nghĩ rằng... nếu nói ra, liệu Khương Mẫn có còn tốt với mình như trước nữa không.
Rốt cuộc hôm nay mới dồn đủ dũng khí, mỗi một chữ thốt ra, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn một phần. Giọng cô ấy càng lúc càng nhanh.
"Chị không cần phải cảm thấy áy náy với tôi nữa."
"Tôi cũng không nên lúc nào cũng mơ tưởng chị sẽ chăm sóc tôi."
"Tôi biết." Giọng Khương Mẫn rất nhạt, "Lúc gọi được điện thoại, dì Ninh đã nói là vừa ra khỏi nhà, đang trên đường rồi."
Ninh Nhu ngẩn người nhìn cô: "Vậy... tại sao chị chưa từng giải thích?"
Khương Mẫn khẽ cười nhạt.
Ngày nhận tin Ninh Chi Lan qua đời, Bùi Như Nghi từng có lúc suy sụp, chất vấn cô ngay trước mặt Ninh Nhu... tại sao nhất định phải gọi cú điện thoại đó.
Thiếu nữ mười mấy tuổi khi ấy chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn mẹ mình.
Đến tận giờ phút này, cô cũng không thể hoàn toàn hiểu được bản thân lúc đó. Hình như chỉ nghĩ rằng, có lẽ như vậy thì cảm xúc của mẹ mới có chỗ để trút ra.
Nếu đổi lại là bây giờ, cô sẽ không làm cùng một lựa chọn nữa.
Đó vốn không phải là bài học thuộc về cô.
Không phải việc mà cô cần phải gánh.
Thấy cô im lặng, Ninh Nhu lại thì thầm hỏi: "Vậy... vì sao chị phải đối xử tốt với tôi như thế..."
"Dù có hay không có cú điện thoại đó." Khương Mẫn nhìn cô ấy, ánh mắt ấm áp trong trẻo, "Em mất mẹ khi còn quá nhỏ, làm sao chị có thể bỏ mặc em được?"
"Từ bé em đã gọi chị là chị mà."
Ninh Nhu nhìn cô, nước mắt rơi như mưa.
Bao nhiêu năm qua, cô ấy luôn giấu trong lòng quá nhiều tâm sự.
Khi còn nhỏ, cô ấy không dám nhắc đến cú điện thoại kia, sợ rằng sẽ chẳng còn ai chăm sóc mình nữa. Về sau, khi nhận ra trong lòng mình đã có những tình cảm thiếu nữ... cô ấy cũng không dám bày tỏ. Cô ấy không thể chấp nhận mất đi, không dám tưởng tượng Khương Mẫn sẽ đối diện thế nào với tình cảm ấy, càng không dám nghĩ đến thái độ của Bùi Như Nghi.
Rồi sau này... chuyện với Giản Yến Bình có lẽ là lần duy nhất trong đời cô ấy rẽ ngang đường. Bị gia đình ép gả, trong trạng thái tinh thần căng thẳng kéo dài, cô ấy đã rơi vào một cái bẫy khác. Cô ấy bất an, chỉ muốn chạy trốn. Sợ bị phát hiện, sợ bị chán ghét.
Không ngờ, cuối cùng vẫn là...
Ngay khoảnh khắc này, cô ấy mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ấy không cần để tâm đến ánh mắt của người khác nữa.
"Đúng rồi, còn một chuyện tôi chưa từng nói với chị."
Ninh Nhu lau nước mắt: "Tiểu Lâm... Hai năm trước Tiểu Lâm đã về nước. Em ấy từng hỏi tôi về chị. Khi đó, tôi đã không nói gì với chị."
"Xin lỗi."
Nghe đến đây, Khương Mẫn sững người.
Thì ra... tám năm đó, Lâm Tự Thanh đã từng nghĩ đến chuyện tìm gặp mình.
"Hy vọng chị và em ấy... sẽ thật hạnh phúc."
Nói ra câu cuối cùng, ngực Ninh Nhu như bị dao cứa nhẹ một nhát, nhưng đồng thời, lại cảm thấy lòng mình thanh thản đến kỳ lạ
"Tôi phải đi rồi." Cô ấy lau khô nước mắt, đứng dậy. "Chị uống nốt tách trà này rồi hãy đi, được không?"
Không muốn tiếp tục bước cùng chị nữa.
Sợ rằng sẽ không kìm được mà lại mơ tưởng đến cảnh được sánh vai cùng chị.
Khương Mẫn không hỏi vì sao, chỉ khẽ gật đầu: "Được."
Ninh Nhu xách túi, quay người bước ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, Khương Mẫn đã gọi lại: "Ninh Nhu."
Ninh Nhu ngoảnh đầu.
"Dù sao đi nữa, chị vẫn là người nhà của em."
"...Cảm ơn chị."
Ninh Nhu mỉm cười với cô, nhưng càng cười, trong mắt lại càng dâng lên nhiều giọt lệ.
Cô ấy nhớ đến thuở nhỏ, vào một ngày mưa.
Không biết vì sao, nửa đêm cô ấy lên cơn sốt cao. Hôm ấy Bùi Như Nghi không có nhà, trong nhà cũng chẳng còn thuốc hạ sốt.
Khương Mẫn đã cõng cô ấy, dẫm lên bùn đất loang lổ, lặng lẽ đi tìm một phòng khám trực đêm trong màn đêm.
Cô bé mười mấy tuổi khi ấy sốt đến mơ hồ, đôi mắt không sao mở nổi.
Thi thoảng hé mắt, chỉ thấy tấm lưng gầy gò phía trước. Lặng lẽ cõng lấy mình. Ấm áp, vững chãi.
Đó là chỗ dựa duy nhất của tuổi thơ cô ấy.
"Tạm biệt."
Cô ấy khẽ nói.
Cuối cùng, cô ấy quay người, dứt khoát bước đi, không còn ngoảnh lại.
Ngoài cửa sổ, một cánh chim sơn ca vỗ cánh, bay thẳng vào bầu trời rộng lớn.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 91
10.0/10 từ 36 lượt.