Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 90
398@-
Công khai
*
Lập hạ đã qua, thời tiết ngày một nóng hơn.
Cuối tuần này cũng hiếm khi có một ngày nắng đẹp, Khương Mẫn ra ngoài ăn trưa với một người bạn bên đối tác, đến hơn hai giờ chiều mới về đến nhà.
Vừa bước vào sân, cô liền phát hiện trong nhà lại được dọn dẹp thêm một lượt.
Đất trong bồn hoa đã được xới lại, thêm vào mấy cây non, thoạt nhìn cũng không rõ là loại gì.
Trên mái hiên treo một chiếc chuông gió nhỏ, gió thổi qua vang lên tiếng leng keng.
Phòng khách sạch sẽ tinh tươm, bình hoa trên bàn trà cắm hoa tươi, rực rỡ và ngát hương.
Khương Mẫn thay giày, đặt túi xuống: "Lâm Tự Thanh?"
Trong nhà yên tĩnh, không có ai đáp lại.
Cô không gọi thêm nữa, thay đồ mặc ở nhà, rửa tay xong, đi vào phòng mới thấy người kia nằm nghiêng, trời đã nóng mà vẫn đắp chăn ngủ, nửa gương mặt vùi vào gối, trán rịn mồ hôi lấm tấm.
Khương Mẫn cúi xuống, khẽ chạm vào má nàng.
Cảnh tượng gần như hiện lên rõ ràng trong đầu — Lâm Tự Thanh ở nhà một mình đợi cô, đợi mãi chán quá nên chỉ biết xoay hết việc này đến việc khác để dọn dẹp, cuối cùng thì mệt và buồn ngủ.
Đợi cô rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cô mỉm cười thật khẽ.
Bận rộn nửa ngày trời, chắc là mệt lắm rồi.
Khương Mẫn bật điều hòa, khẽ vén chăn lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn người đang say ngủ thật lâu rồi cúi gần lại, hôn nhẹ lên má nàng.
Người trong giấc mơ dường như cũng cảm nhận được hơi thở của cô, cánh tay dài vươn ra, ôm trọn cô vào trong ngực.
Khương Mẫn lại ngắm gương mặt khi ngủ của nàng thêm một lúc, rồi mới thỏa mãn nhắm mắt, nép trong vòng tay ấm áp ấy, thiếp đi.
Khi tỉnh dậy đã gần bốn giờ chiều.
Lúc Khương Mẫn mở mắt, Lâm Tự Thanh đã thức một lúc, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc của cô, lắng nghe nhịp thở đều đều, trong lòng vừa bình yên vừa thỏa mãn.
"Ưm... em cũng tỉnh rồi à."
"Ừm." Lâm Tự Thanh thấy cô tỉnh, liền nghiêng lại hôn lên má, "Mấy giờ chị về?"
"Hơn hai giờ thì phải." Khương Mẫn khẽ chạm vào mặt nàng, "Chúng ta phải ra ngoài rồi."
Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn đáp: "Được."
Nửa đầu năm, giai đoạn bận rộn nhất của công việc đã trôi qua, Lắng Âm cũng đã đi vào quỹ đạo ổn định.
Khương Mẫn cảm thấy áp lực giảm hẳn, cuối cùng cũng có thời gian và tinh lực để lo những chuyện khác.
Thời gian này, Khương Mẫn có vài lần gọi điện cho Từ Xuân để trò chuyện.
Ban đầu, Từ Xuân còn hơi ngại khi nói về tình hình của mình, nhưng nói nhiều rồi, cô ấy cũng dần trút bỏ gánh nặng tâm lý, chịu chia sẻ nhiều hơn.
Cô ấy nói quán thức ăn nguội trước đó buôn bán không khá, quanh khu có mấy tiệm lâu năm, hương vị lại nổi trội hơn, thành ra chỗ cô ấy ế ẩm. Một hai tuần gần đây, cô ấy thử làm đồ ngọt mang ra bán ở bãi cỏ công viên đối diện khu dân cư, không ngờ lại đông khách hơn cả mong đợi.
Cuối tuần này trời rất đẹp, Từ Xuân cũng ra công viên bày sạp bán hàng. Tối qua, cô ấy đã đồng ý để bọn họ qua ủng hộ.
Khi Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh đến chỗ hẹn, Giang Tuyết Tư và Du Hủy đang trò chuyện. Bên cạnh, Mễ Duy cúi xuống nói chuyện với mấy đứa nhỏ, trông như đang muốn chơi thử máy thổi bong bóng của chúng.
Khương Mẫn vẫy tay chào, rồi cùng họ đi vào công viên.
Giang Tuyết Tư hỏi Lâm Tự Thanh chuyện gì đó, Khương Mẫn cố ý tụt lại hai bước, khẽ nói với Du Hủy: "Chút nữa em mua cho Mễ Duy chiếc máy thổi bong bóng nhé."
Du Hủy theo phản xạ hỏi lại: "Chị tự mua chẳng phải xong à?"
Khương Mẫn bất đắc dĩ cười: "Có người sẽ ghen đấy."
Du Hủy bật cười trêu: "Chị mà cũng có ngày này à."
Khương Mẫn cũng cười, không phản bác.
Ánh mắt cô khẽ dừng lại trên bóng lưng Lâm Tự Thanh đang đi phía trước.
Không còn cách nào khác.
Ai kia vốn nổi tiếng là một hũ giấm chua còn gì.
Đi đến bãi cỏ lớn, họ phải tìm Từ Xuân khá lâu, cuối cùng mới thấy cô ấy trong một dãy xe đẩy.
Sạp hàng của Từ Xuân ở dưới tán cây, cô ấy vừa bán được hai phần bánh crepe xoài, thấy bọn họ tới thì vội lau tay vào tạp dề, hồ hởi chào: "Đến rồi à, nào, có muốn nếm thử bánh trứng muối phồng tôi làm không? Tôi còn đặc biệt học thợ mở khuôn đấy!"
"Được chứ. Để nếm thử xem. Nhưng bọn em phải trả tiền nhé."
"Trả gì mà trả! Nếm thử đi."
"Thế thì lấy một cái thôi, cắt làm bốn phần, không cần lấy nhiều đâu."
"Một cái bánh trứng muối phồng mà có thể làm chị phá sản chắc?"
"Thôi mà, chị Xuân, đừng khách sáo nữa!"
Từ Xuân đành bó tay, chỉ còn cách cắt chiếc bánh thành bốn phần.
Giang Tuyết Tư nếm trước một miếng, mắt sáng rỡ: "Em thấy ngon hơn cả tiệm ở cổng khu luôn đấy."
Khương Mẫn cũng thử một miếng: "Em ít ăn mấy loại bánh ngọt này nên không rành sự khác biệt vị... nhưng chắc lời Tuyết Tư nói không sai đâu. Chị Xuân, chỗ này nhìn khách không nhiều, chị có thể cân nhắc đổi địa điểm."
Lúc này Du Hủy vừa mua xong máy thổi bong bóng cho Mễ Duy, cô ấy vừa đi vừa thổi được mấy chùm bong bóng. Vừa thấy Từ Xuân, cô ấy reo lên một tiếng "Chị Xuân!" rồi lao đến ôm chặt lấy Từ Xuân.
Khương Mẫn trêu: "Không về kịp thì bánh trứng muối đã bị bọn chị chia hết rồi đấy."
"Á á á, mau để thực thần này nếm thử nào!" Mễ Duy buông tay ra, hấp tấp cắn một miếng, mắt tròn xoe: "Ngon quá trời ơi! Chị! Chị giỏi ghê!"
Từ Xuân bị phản ứng đó làm bật cười, vừa xoa tay vừa nói: "Đâu đến mức em nói quá vậy chứ."
Khương Mẫn đưa miếng bánh vừa cắn dở đến bên môi Lâm Tự Thanh, nhìn nàng hơi ngượng ngùng đỏ mặt ăn vào, mặt mày khẽ cong cong.
Xem ra nàng cũng thích.
"Hay thử sang khu công công nghiệp kia bán xem?"
"Bên đó toàn dân văn phòng, tốt nhất là có thể đặt hàng online."
"Thiết kế một chiếc mini app là được."
"Thật ra em thấy giới trẻ không quá nhạy cảm với giá bánh ngọt đâu. Đã làm thì dùng nguyên liệu tốt, miễn là ngon và sạch, có đắt một chút cũng vẫn sẽ có người mua."
"Chị Xuân, chị thấy sao, có muốn thử không?"
Dưới ánh nắng, những chùm bong bóng nhiều màu bị gió thổi tan ra.
Mọi người ríu rít bàn bạc, Từ Xuân chen không vào được, vành mắt chợt thấy cay cay, chỉ có thể cười nói: "Được. Chị nghe các em."
Sau đó mọi việc tiến triển vô cùng nhanh chóng.
Lâm Tự Thanh liên hệ lại đội ngũ từng hợp tác trước kia, rất nhanh đã thiết kế xong mini app, chính nàng cũng tham gia, kiểm soát toàn bộ quá trình.
Chuyện này khiến Mễ Duy nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ mấy ngày liền... Rõ ràng đều là con người cả, mà cô ấy chỉ biết ăn, còn chị Lâm thì chuyện gì cũng giỏi!
Lắng Âm vốn đã có nhiều năm trong khu công nghiệp, các doanh nghiệp, tổ chức xung quanh cũng đều là quen biết. Khương Mẫn bàn với Từ Xuân, dứt khoát tặng ra một trăm phần bánh miễn phí. Kết quả là ngay hôm sau đã có không ít người gọi điện đến hỏi mua ở đâu.
Chưa đến nửa tháng, tiệm bánh ngọt ở cổng khu phải đóng cửa hẳn, trong khi đơn hàng của Từ Xuân nhiều đến mức bản thân cô ấy không xuể.
Ban đầu cô ấy còn định thuê người phụ, không ngờ cô con gái bị thiểu năng trí tuệ nhẹ lại chủ động đề nghị được giúp đỡ, mà làm việc cũng không hề luống cuống.
Có lẽ con người ai cũng cần tìm thấy cảm giác thành tựu từ công việc. Cô gái vốn trước kia không thích nói chuyện, tính cách cũng dần trở nên cởi mở.
Những ngày tháng khó khăn, túng quẫn trước đó thoáng chốc đã trở thành quá khứ, đến mức Từ Xuân còn ngỡ như mình đang mơ, nhưng tất cả lại chân thực đến không thể chân thực hơn.
Gió ấm, hoa cũng đã nở rộ.
Đến cuối tháng, Lâm Tự Thanh nộp đơn từ chức.
Ngoại trừ số ít người biết về mối quan hệ giữa nàng và Khương Mẫn, những người khác đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt khuyên Khương Mẫn nhất định phải giữ Lâm Tự Thanh lại.
Về sau ngay cả Từ Xuân cũng hay dặn dò mấy lần. Khương Mẫn chỉ còn biết dở khóc dở cười, chẳng thể giải thích, đành mập mờ gật đầu cho qua.
Đợi thủ tục bên này hoàn tất, Lâm Tự Thanh cũng tìm được công việc mới. Cuối tuần rảnh rỗi ở nhà, nàng gọi cho Đường Tiểu Ngữ.
Đường Tiểu Ngữ tắt cuộc gọi thoại, rồi lại gọi video sang.
Lâm Tự Thanh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bấm nhận.
Trên màn hình hiện ra gương mặt tươi cười rạng rỡ: "Lâm Tiểu Thanh, sao tự dưng gọi cho tôi thế này, nhớ tôi rồi à?"
Đường Tiểu Ngữ trông có vẻ thích ứng rất tốt, cô ấy vốn là người tràn đầy sức sống, tâm trạng lúc nào cũng như ngày nắng.
"Không có." Lâm Tự Thanh thẳng thừng phủ nhận, "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tháng sau tôi sẽ sang Chi Lan làm việc. Quay về đúng chuyên môn cũ, nghiên cứu phát triển dược phẩm hóa học."
"Nếu tôi không nhớ nhầm thì, phó tổng của Chi Lan là dì của cậu đúng không?"
"Ừ, đúng vậy, sao thế? Cậu đã nhận offer rồi, chắc cũng chẳng cần tôi đi đánh tiếng hộ nữa đâu ha."
Vẻ mặt Đường Tiểu Ngữ đầy khó hiểu: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi giúp đi cửa sau à? Bảo dì tôi cho cậu thăng chức tăng lương thêm chút?"
Giọng Lâm Tự Thanh vẫn rất bình thản: "Đúng vậy."
"Lâm Tiểu Thanh! Không phải trước giờ cậu khinh nhất cái trò đi cửa sau sao?!"
"Tự tôn, kiêu ngạo của cậu đâu rồi?!"
"Cậu định làm gì vậy?!"
Cô Đường kinh ngạc đến cực điểm, liên tục buột miệng hỏi ba câu.
Hồi còn đi học, cô ấy mua thêm một phần cơm mang cho, mà người này còn chẳng chịu ăn cơ mà.
Lâm Tự Thanh thành thật đáp: "Kiếm tiền nuôi vợ."
Đường Tiểu Ngữ: "..."
Rõ ràng là bắt nạt người không có vợ đây mà!
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi! Tôi cúp đây! Tôi còn phải ra ngoài."
"Vội gì chứ?" Lâm Tự Thanh chậm rãi hỏi, "Có phải vì chị Du Hủy hôm nay bay sang gặp cậu không?"
Đường Tiểu Ngữ lập tức đỏ bừng mặt: "Ai nói có liên quan đến chị ấy chứ."
Nhưng trong lòng lại có một vị ngọt ngào dâng trào, khó lòng che giấu.
Thì ra... vì người mình thích mà vượt ngàn dặm tìm đến, không chỉ có mình cô ấy làm được.
Cô ấy cũng sẽ được người kia trân trọng, được nhớ mong.
"Đường Tiểu Ngữ, mặt đỏ rồi kìa."
"Cậu phiền quá! Cúp máy đây!"
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Lâm Tự Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, khẽ bật cười.
"Vừa gọi cho Tiểu Ngữ à?" Lúc này Khương Mẫn mới thay quần áo xong đi ra, chỉ nghe được mấy câu cuối, "Chắc Hủy Hủy cũng sắp đến rồi."
"Chắc vậy. Tiểu Ngữ chắc đang ra đón chị Du Hủy." Lâm Tự Thanh đứng dậy đi về phía cô, trong lòng thoáng nghĩ chắc cô chưa nghe được đoạn trước đó... nói ra còn thấy ngại nữa.
Lâm Tự Thanh đưa tay vuốt lại cổ áo cho cô, động tác vừa dịu dàng vừa cẩn thận.
Khương Mẫn thấy buồn cười.
Dạo gần đây, Lâm Tự Thanh hận không thể lo liệu mọi chuyện cho cô, từ ăn mặc, sinh hoạt đến từng chi tiết nhỏ, chẳng để cô phải động tay làm gì.
Cô bắt đầu có lý do để nghi ngờ, nếu cứ thế này thì bản thân sẽ bị nuôi cho hư mất.
Sau khi giúp cô chỉnh lại quần áo, tâm trạng Lâm Tự Thanh lại bỗng nhiên trùng xuống.
Khương Mẫn nhận ra sự thay đổi, dịu giọng hỏi: "Sao thế?"
Lâm Tự Thanh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng mang theo chút tủi thân: "Tuần sau bắt đầu rồi, em sẽ không được gặp chị mỗi ngày nữa."
"Sao lại không phải mỗi ngày? Buổi tối vẫn gặp chị mà."
"Trước đây ban ngày cũng được gặp chị. Giờ thì chỉ buổi tối thôi, mà buổi tối còn có khả năng phải tăng ca... chưa kể đi công tác nữa."
Khương Mẫn khẽ vuốt má nàng: "Sau này chắc sẽ không còn tăng ca nhiều như thế nữa đâu. Với lại vẫn còn cuối tuần mà."
Lâm Tự Thanh khẽ lắc đầu, không giấu được nỗi buồn trong giọng nói, sự lưu luyến hiện rõ: "Không giống nhau."
Có lẽ đã quen với hơn nửa năm nay, ban ngày cũng có thể nhìn thấy cô, bất kể là lúc họp, khi ăn trưa, hay vào giờ tan ca, đều có thể gặp được.
Nghĩ đến việc sau này cả ban ngày cũng chẳng thể trông thấy nữa, tâm trạng nàng liền sa sút.
Khương Mẫn bị vẻ mặt ấm ức đó chọc cười, mang theo chút xót xa, cúi xuống hôn nàng một cái: "Vậy sau này lúc trưa, khi nào không bận, chúng ta cũng gặp nhau, được không?"
Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo ý dỗ dành, dịu dàng và cưng chiều.
Lâm Tự Thanh hoàn toàn chẳng còn chút sức kháng cự nào với cô, ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ đấy."
"Ừ, nhớ." Khương Mẫn khẽ véo má nàng, rồi nắm tay: "Đi thôi, chút nữa chị Xuân lại gọi giục đấy. Hôm nay mọi người còn chuẩn bị quà nhỏ cho em nữa."
Lâm Tự Thanh khẽ ừ một tiếng, nhanh chóng hôn lên má cô một cái: "Vậy chị có quà cho em không?"
Câu này mang theo chút làm nũng, nhưng cũng chẳng phải thật sự muốn đòi gì.
Dù sao thì, họ cũng đâu phải chia xa.
Khương Mẫn cúi đầu chạm nhẹ lên trán nàng, nụ cười càng sâu: "Không nói cho em biết đâu."
Lâm Tự Thanh cũng không gặng hỏi thêm, chỉ nắm tay cô cùng ra ngoài.
Tối nay, họ sẽ đi ăn cùng mọi người.
Thứ Sáu tuần này, Lâm Tự Thanh đã chính thức hoàn tất thủ tục nghỉ việc, thứ Hai tuần sau sẽ sang công ty mới. Đồng nghiệp hẹn nhau đi ăn, coi như tiễn nàng một chặng. Theo lệ thường, cũng sẽ chuẩn bị thêm chút quà nhỏ.
Từ Xuân nghe tin này từ chỗ Mễ Duy, nhất định đòi khao cả bữa, Khương Mẫn không từ chối được, đành gật đầu đồng ý.
Từ Xuân vốn là người gắn bó lâu năm với Lắng Âm, quen biết tất cả mọi người, hôm nay còn phá lệ đưa cả con gái đến cùng.
Quán ăn này trước đây cũng là nơi họ thường lui tới, hầu như mỗi lần có ai rời khỏi công ty đều chọn nơi đây làm tiệc chia tay.
Trong lúc chờ món, Từ Xuân lại quay sang tra hỏi Khương Mẫn: "Em nói xem, Tiểu Lâm vừa giỏi giang, tính tình lại tốt như vậy, sao không giữ được người ta ở lại?"
Khương Mẫn cũng chỉ có thể nửa đùa nửa thật: "Hết cách rồi, lương trả thấp quá, giữ không nổi."
Từ Xuân đập bàn: "Thiếu bao nhiêu? Hay là để chị bù cho?"
Dạo này buôn bán rất thuận lợi, nói năng cũng đầy khí thế. Dù cực nhọc hơn so với khi còn ở Lắng Âm, nhưng cô ấy giỏi và yêu thích làm bánh, nên có vất vả cũng thấy vui vẻ.
"Chị Xuân bây giờ cũng có khí chất nhà giàu ghê nha."
"Con bé Mễ Duy này, dám trêu chị à."
Cả bàn bật cười vang.
Lâm Tự Thanh cảm kích trước tấm lòng của cô ấy, nhưng cũng không tiện giải thích nhiều giữa chốn đông người, chỉ đành im lặng mỉm cười.
Bữa ăn được nửa chừng, mọi người cụng ly, gửi lời chúc phúc, rồi mang ra những món quà nhỏ để tặng cho nàng trước lúc chia tay.
Du Hủy tặng hai chậu cây xanh nhỏ, Từ Xuân tặng chiếc túi do chính tay mình đan, Giang Tuyết Tư mang đến một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, ngay lập tức chụp cho mọi người tấm ảnh tập thể đầu tiên.
Mễ Duy chọn một cặp cốc đôi màu hồng nhạt xinh xắn, còn cố tình nháy mắt với Lâm Tự Thanh: "Phải thật hạnh phúc đấy, bên nhau cả đời luôn nha."
Đợi mọi người lần lượt tặng xong, Khương Mẫn vẫn chưa có động tĩnh gì.
Từ Xuân nhịn không được, hỏi: "Thế còn quà của em chuẩn bị cho Tiểu Lâm đâu?"
Khương Mẫn thản nhiên lắc đầu: "Không có."
Từ Xuân hận sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cô.
Chẳng trách người giỏi giang thế cũng không giữ lại được. Đến quà chia tay nho nhỏ mà cũng không chuẩn bị, đúng là không chu toàn!
Những người khác cũng im lặng theo.
"Em đó, chắc dạo này bận quá nên quên thôi, lần sau nhớ bù lại đi." Từ Xuân vội vã tìm cách nói đỡ , lại sợ Lâm Tự Thanh khó chịu nên liền đổi chủ đề: "Tiểu Lâm này, hôm nay ăn uống cho vui nhé, hôm nào rảnh thì tới nhà chị chơi!"
"Cảm ơn chị Xuân, hôm nay món ăn rất ngon."
"Khách sáo gì chứ! À đúng rồi, trước chị có nói muốn giới thiệu đối tượng cho em, gần đây mới vừa tìm được người phù hợp. Ngày mai em có muốn gặp không?"
Lâm Tự Thanh vội vàng xua tay: "Không, không cần đâu ạ."
Từ Xuân nhất quyết: "Phải gặp chứ! Người này rất hợp đó!"
Mễ Duy suýt chút nữa không nhịn được xen vào, may mà Du Hủy kịp giữ tay lại, cô ấy mới cố gắng ngậm miệng, nhịn xuống.
Khương Mẫn khẽ cong mắt, mỉm cười rực rỡ: "Chị Xuân, chị thấy em có hợp không?"
Từ Xuân: "...Hả"
Có thể nói thẳng thế sao?
Khương Mẫn cười càng thêm rạng rỡ: "Lâm Tự Thanh là bạn gái em."
Hai tai Lâm Tự Thanh lập tức đỏ bừng, hơi nóng từ vành tai lan thẳng lên, nhanh chóng nhuộm đỏ cả khuôn mặt, phả ra sự xấu hổ khó che giấu.
"——HảGì cơ!!!"
"Chị Mẫn! Chị với Tiểu Lâm... đang yêu nhau?"
"Trời ơi!! Đây là tuyên bố chính thức rồi đúng không?!"
Ngoài Giang Tuyết Tư và những người vốn đã biết, những đồng nghiệp còn lại đều chấn động đến mức há hốc mồm. Trong ấn tượng của họ, Khương Mẫn luôn là người có lý trí mạnh mẽ, sự nghiệp đặt lên hàng đầu, lúc nào cũng bình tĩnh, kiềm chế.
Thậm chí còn có mấy đồng nghiệp trẻ từng kín đáo bàn tán, không biết kiểu người thế nào mới lọt được vào mắt cô... Ai mà ngờ chứ!
Từ Xuân"!!!"
Nghĩ lại chợt thấy ngại. Cô ấy còn suốt ngày tính chuyện làm mai cho Tiểu Lâm. Có phải trước kia mỗi lần nhắc đến, Khương Mẫn đều tỏ ra không mấy vui vẻ không?
Hình ảnh hai người kia hôm trước còn chia nhau ăn một cái bánh trứng muối lập tức hiện lên trong đầu! Sao khi ấy cô ấy lại không nhận ra điều gì chứ!!!
Khương Mẫn nhìn đôi tai đỏ bừng đến tận gốc của Lâm Tự Thanh, nắm lấy tay nàng, mười ngón chặt chẽ đan vào nhau:
"Bọn em sẽ không xa nhau. Vì vậy, không cần quà chia tay."
"Á á á á trời ơi!! Ngọt quá rồi đó nha!"
"Hihihihihi, em có một ý nghĩ táo bạo... hay là, hôn một cái đi?"
"Hôn đi hôn đi hôn đi!!!"
Không hiểu sao cả bàn liền ồn ào hò hét, một hai phải đòi hôn một cái.
Lâm Tự Thanh vội vàng nói: "Không—"
Câu còn chưa kịp dứt đã bị Khương Mẫn chặn lại.
Cô nghiêng người, khẽ đặt một nụ hôn lên má Lâm Tự Thanh: "Chị yêu em."
Chị yêu em.
Cũng chẳng phải là bí mật không thể nói ra.
"Trời ơi hôn thiệt rồi kìa!!!"
"Má ơi, mật ngọt này chịu không nổi luôn đấy!!"
"Được rồi được rồi! Nâng ly nâng ly nâng ly nào!!!"
Mễ Duy đứng bật dậy, cao giọng hô: "Chúc đàn chị và chị Tiểu Lâm mãi ngọt ngào! Mãi hạnh phúc!"
Mọi người cũng lần lượt gửi lời chúc phúc:
"Mãi mãi hạnh phúc nhé!!!"
"Thiên trường địa cửu, thiên trường địa cửu!"
Tiếng ly chạm vào nhau vang lên trong trẻo.
Lâm Tự Thanh ngẩng mắt, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Khương Mẫn.
Ánh mắt của người yêu sâu lắng, lại dịu dàng.
Nàng đã quá quen với việc chỉ biết lặng lẽ thích Khương Mẫn.
Quen với việc tình cảm của mình chẳng bao giờ được đặt dưới ánh mặt trời.
Những năm trước kia, nàng đã quen với việc yêu mà chẳng dám hy vọng, chỉ có thể âm thầm, vô vọng chôn giấu.
Sau này, các nàng ở bên nhau. Thời gian ban đầu, Lâm Tự Thanh luôn có cảm giác như đang trong mơ, vừa lo được vừa sợ mất, vừa dè dặt vừa bất an. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn luôn nghĩ đến gia đình, bạn bè, công việc của Khương Mẫn, chỉ sợ mang đến cho cô thêm chút phiền toái nào.
Nhưng mà... có lẽ không cần như vậy nữa.
Lẽ ra nàng nên nắm tay Khương Mẫn, bước ra dưới ánh nắng, thẳng thắn nói đây là người tôi yêu.
Khóe mắt nàng lấp lánh ánh lệ, nhưng rồi lại nở nụ cười.
Thì ra, đây mới chính là món quà Khương Mẫn dành cho nàng.
The best gift, forever.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Công khai
*
Lập hạ đã qua, thời tiết ngày một nóng hơn.
Cuối tuần này cũng hiếm khi có một ngày nắng đẹp, Khương Mẫn ra ngoài ăn trưa với một người bạn bên đối tác, đến hơn hai giờ chiều mới về đến nhà.
Vừa bước vào sân, cô liền phát hiện trong nhà lại được dọn dẹp thêm một lượt.
Đất trong bồn hoa đã được xới lại, thêm vào mấy cây non, thoạt nhìn cũng không rõ là loại gì.
Trên mái hiên treo một chiếc chuông gió nhỏ, gió thổi qua vang lên tiếng leng keng.
Phòng khách sạch sẽ tinh tươm, bình hoa trên bàn trà cắm hoa tươi, rực rỡ và ngát hương.
Khương Mẫn thay giày, đặt túi xuống: "Lâm Tự Thanh?"
Trong nhà yên tĩnh, không có ai đáp lại.
Cô không gọi thêm nữa, thay đồ mặc ở nhà, rửa tay xong, đi vào phòng mới thấy người kia nằm nghiêng, trời đã nóng mà vẫn đắp chăn ngủ, nửa gương mặt vùi vào gối, trán rịn mồ hôi lấm tấm.
Khương Mẫn cúi xuống, khẽ chạm vào má nàng.
Cảnh tượng gần như hiện lên rõ ràng trong đầu — Lâm Tự Thanh ở nhà một mình đợi cô, đợi mãi chán quá nên chỉ biết xoay hết việc này đến việc khác để dọn dẹp, cuối cùng thì mệt và buồn ngủ.
Đợi cô rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cô mỉm cười thật khẽ.
Bận rộn nửa ngày trời, chắc là mệt lắm rồi.
Khương Mẫn bật điều hòa, khẽ vén chăn lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn người đang say ngủ thật lâu rồi cúi gần lại, hôn nhẹ lên má nàng.
Người trong giấc mơ dường như cũng cảm nhận được hơi thở của cô, cánh tay dài vươn ra, ôm trọn cô vào trong ngực.
Khương Mẫn lại ngắm gương mặt khi ngủ của nàng thêm một lúc, rồi mới thỏa mãn nhắm mắt, nép trong vòng tay ấm áp ấy, thiếp đi.
Khi tỉnh dậy đã gần bốn giờ chiều.
Lúc Khương Mẫn mở mắt, Lâm Tự Thanh đã thức một lúc, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc của cô, lắng nghe nhịp thở đều đều, trong lòng vừa bình yên vừa thỏa mãn.
"Ưm... em cũng tỉnh rồi à."
"Ừm." Lâm Tự Thanh thấy cô tỉnh, liền nghiêng lại hôn lên má, "Mấy giờ chị về?"
"Hơn hai giờ thì phải." Khương Mẫn khẽ chạm vào mặt nàng, "Chúng ta phải ra ngoài rồi."
Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn đáp: "Được."
Nửa đầu năm, giai đoạn bận rộn nhất của công việc đã trôi qua, Lắng Âm cũng đã đi vào quỹ đạo ổn định.
Khương Mẫn cảm thấy áp lực giảm hẳn, cuối cùng cũng có thời gian và tinh lực để lo những chuyện khác.
Thời gian này, Khương Mẫn có vài lần gọi điện cho Từ Xuân để trò chuyện.
Ban đầu, Từ Xuân còn hơi ngại khi nói về tình hình của mình, nhưng nói nhiều rồi, cô ấy cũng dần trút bỏ gánh nặng tâm lý, chịu chia sẻ nhiều hơn.
Cô ấy nói quán thức ăn nguội trước đó buôn bán không khá, quanh khu có mấy tiệm lâu năm, hương vị lại nổi trội hơn, thành ra chỗ cô ấy ế ẩm. Một hai tuần gần đây, cô ấy thử làm đồ ngọt mang ra bán ở bãi cỏ công viên đối diện khu dân cư, không ngờ lại đông khách hơn cả mong đợi.
Cuối tuần này trời rất đẹp, Từ Xuân cũng ra công viên bày sạp bán hàng. Tối qua, cô ấy đã đồng ý để bọn họ qua ủng hộ.
Khi Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh đến chỗ hẹn, Giang Tuyết Tư và Du Hủy đang trò chuyện. Bên cạnh, Mễ Duy cúi xuống nói chuyện với mấy đứa nhỏ, trông như đang muốn chơi thử máy thổi bong bóng của chúng.
Khương Mẫn vẫy tay chào, rồi cùng họ đi vào công viên.
Giang Tuyết Tư hỏi Lâm Tự Thanh chuyện gì đó, Khương Mẫn cố ý tụt lại hai bước, khẽ nói với Du Hủy: "Chút nữa em mua cho Mễ Duy chiếc máy thổi bong bóng nhé."
Du Hủy theo phản xạ hỏi lại: "Chị tự mua chẳng phải xong à?"
Khương Mẫn bất đắc dĩ cười: "Có người sẽ ghen đấy."
Du Hủy bật cười trêu: "Chị mà cũng có ngày này à."
Khương Mẫn cũng cười, không phản bác.
Ánh mắt cô khẽ dừng lại trên bóng lưng Lâm Tự Thanh đang đi phía trước.
Không còn cách nào khác.
Ai kia vốn nổi tiếng là một hũ giấm chua còn gì.
Đi đến bãi cỏ lớn, họ phải tìm Từ Xuân khá lâu, cuối cùng mới thấy cô ấy trong một dãy xe đẩy.
Sạp hàng của Từ Xuân ở dưới tán cây, cô ấy vừa bán được hai phần bánh crepe xoài, thấy bọn họ tới thì vội lau tay vào tạp dề, hồ hởi chào: "Đến rồi à, nào, có muốn nếm thử bánh trứng muối phồng tôi làm không? Tôi còn đặc biệt học thợ mở khuôn đấy!"
"Được chứ. Để nếm thử xem. Nhưng bọn em phải trả tiền nhé."
"Trả gì mà trả! Nếm thử đi."
"Thế thì lấy một cái thôi, cắt làm bốn phần, không cần lấy nhiều đâu."
"Một cái bánh trứng muối phồng mà có thể làm chị phá sản chắc?"
"Thôi mà, chị Xuân, đừng khách sáo nữa!"
Từ Xuân đành bó tay, chỉ còn cách cắt chiếc bánh thành bốn phần.
Giang Tuyết Tư nếm trước một miếng, mắt sáng rỡ: "Em thấy ngon hơn cả tiệm ở cổng khu luôn đấy."
Khương Mẫn cũng thử một miếng: "Em ít ăn mấy loại bánh ngọt này nên không rành sự khác biệt vị... nhưng chắc lời Tuyết Tư nói không sai đâu. Chị Xuân, chỗ này nhìn khách không nhiều, chị có thể cân nhắc đổi địa điểm."
Lúc này Du Hủy vừa mua xong máy thổi bong bóng cho Mễ Duy, cô ấy vừa đi vừa thổi được mấy chùm bong bóng. Vừa thấy Từ Xuân, cô ấy reo lên một tiếng "Chị Xuân!" rồi lao đến ôm chặt lấy Từ Xuân.
Khương Mẫn trêu: "Không về kịp thì bánh trứng muối đã bị bọn chị chia hết rồi đấy."
"Á á á, mau để thực thần này nếm thử nào!" Mễ Duy buông tay ra, hấp tấp cắn một miếng, mắt tròn xoe: "Ngon quá trời ơi! Chị! Chị giỏi ghê!"
Từ Xuân bị phản ứng đó làm bật cười, vừa xoa tay vừa nói: "Đâu đến mức em nói quá vậy chứ."
Khương Mẫn đưa miếng bánh vừa cắn dở đến bên môi Lâm Tự Thanh, nhìn nàng hơi ngượng ngùng đỏ mặt ăn vào, mặt mày khẽ cong cong.
Xem ra nàng cũng thích.
"Hay thử sang khu công công nghiệp kia bán xem?"
"Bên đó toàn dân văn phòng, tốt nhất là có thể đặt hàng online."
"Thiết kế một chiếc mini app là được."
"Thật ra em thấy giới trẻ không quá nhạy cảm với giá bánh ngọt đâu. Đã làm thì dùng nguyên liệu tốt, miễn là ngon và sạch, có đắt một chút cũng vẫn sẽ có người mua."
"Chị Xuân, chị thấy sao, có muốn thử không?"
Dưới ánh nắng, những chùm bong bóng nhiều màu bị gió thổi tan ra.
Mọi người ríu rít bàn bạc, Từ Xuân chen không vào được, vành mắt chợt thấy cay cay, chỉ có thể cười nói: "Được. Chị nghe các em."
Sau đó mọi việc tiến triển vô cùng nhanh chóng.
Lâm Tự Thanh liên hệ lại đội ngũ từng hợp tác trước kia, rất nhanh đã thiết kế xong mini app, chính nàng cũng tham gia, kiểm soát toàn bộ quá trình.
Chuyện này khiến Mễ Duy nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ mấy ngày liền... Rõ ràng đều là con người cả, mà cô ấy chỉ biết ăn, còn chị Lâm thì chuyện gì cũng giỏi!
Lắng Âm vốn đã có nhiều năm trong khu công nghiệp, các doanh nghiệp, tổ chức xung quanh cũng đều là quen biết. Khương Mẫn bàn với Từ Xuân, dứt khoát tặng ra một trăm phần bánh miễn phí. Kết quả là ngay hôm sau đã có không ít người gọi điện đến hỏi mua ở đâu.
Chưa đến nửa tháng, tiệm bánh ngọt ở cổng khu phải đóng cửa hẳn, trong khi đơn hàng của Từ Xuân nhiều đến mức bản thân cô ấy không xuể.
Ban đầu cô ấy còn định thuê người phụ, không ngờ cô con gái bị thiểu năng trí tuệ nhẹ lại chủ động đề nghị được giúp đỡ, mà làm việc cũng không hề luống cuống.
Có lẽ con người ai cũng cần tìm thấy cảm giác thành tựu từ công việc. Cô gái vốn trước kia không thích nói chuyện, tính cách cũng dần trở nên cởi mở.
Những ngày tháng khó khăn, túng quẫn trước đó thoáng chốc đã trở thành quá khứ, đến mức Từ Xuân còn ngỡ như mình đang mơ, nhưng tất cả lại chân thực đến không thể chân thực hơn.
Gió ấm, hoa cũng đã nở rộ.
Đến cuối tháng, Lâm Tự Thanh nộp đơn từ chức.
Ngoại trừ số ít người biết về mối quan hệ giữa nàng và Khương Mẫn, những người khác đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt khuyên Khương Mẫn nhất định phải giữ Lâm Tự Thanh lại.
Về sau ngay cả Từ Xuân cũng hay dặn dò mấy lần. Khương Mẫn chỉ còn biết dở khóc dở cười, chẳng thể giải thích, đành mập mờ gật đầu cho qua.
Đợi thủ tục bên này hoàn tất, Lâm Tự Thanh cũng tìm được công việc mới. Cuối tuần rảnh rỗi ở nhà, nàng gọi cho Đường Tiểu Ngữ.
Đường Tiểu Ngữ tắt cuộc gọi thoại, rồi lại gọi video sang.
Lâm Tự Thanh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bấm nhận.
Trên màn hình hiện ra gương mặt tươi cười rạng rỡ: "Lâm Tiểu Thanh, sao tự dưng gọi cho tôi thế này, nhớ tôi rồi à?"
Đường Tiểu Ngữ trông có vẻ thích ứng rất tốt, cô ấy vốn là người tràn đầy sức sống, tâm trạng lúc nào cũng như ngày nắng.
"Không có." Lâm Tự Thanh thẳng thừng phủ nhận, "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tháng sau tôi sẽ sang Chi Lan làm việc. Quay về đúng chuyên môn cũ, nghiên cứu phát triển dược phẩm hóa học."
"Nếu tôi không nhớ nhầm thì, phó tổng của Chi Lan là dì của cậu đúng không?"
"Ừ, đúng vậy, sao thế? Cậu đã nhận offer rồi, chắc cũng chẳng cần tôi đi đánh tiếng hộ nữa đâu ha."
Vẻ mặt Đường Tiểu Ngữ đầy khó hiểu: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi giúp đi cửa sau à? Bảo dì tôi cho cậu thăng chức tăng lương thêm chút?"
Giọng Lâm Tự Thanh vẫn rất bình thản: "Đúng vậy."
"Lâm Tiểu Thanh! Không phải trước giờ cậu khinh nhất cái trò đi cửa sau sao?!"
"Tự tôn, kiêu ngạo của cậu đâu rồi?!"
"Cậu định làm gì vậy?!"
Cô Đường kinh ngạc đến cực điểm, liên tục buột miệng hỏi ba câu.
Hồi còn đi học, cô ấy mua thêm một phần cơm mang cho, mà người này còn chẳng chịu ăn cơ mà.
Lâm Tự Thanh thành thật đáp: "Kiếm tiền nuôi vợ."
Đường Tiểu Ngữ: "..."
Rõ ràng là bắt nạt người không có vợ đây mà!
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi! Tôi cúp đây! Tôi còn phải ra ngoài."
"Vội gì chứ?" Lâm Tự Thanh chậm rãi hỏi, "Có phải vì chị Du Hủy hôm nay bay sang gặp cậu không?"
Đường Tiểu Ngữ lập tức đỏ bừng mặt: "Ai nói có liên quan đến chị ấy chứ."
Nhưng trong lòng lại có một vị ngọt ngào dâng trào, khó lòng che giấu.
Thì ra... vì người mình thích mà vượt ngàn dặm tìm đến, không chỉ có mình cô ấy làm được.
Cô ấy cũng sẽ được người kia trân trọng, được nhớ mong.
"Đường Tiểu Ngữ, mặt đỏ rồi kìa."
"Cậu phiền quá! Cúp máy đây!"
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Lâm Tự Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, khẽ bật cười.
"Vừa gọi cho Tiểu Ngữ à?" Lúc này Khương Mẫn mới thay quần áo xong đi ra, chỉ nghe được mấy câu cuối, "Chắc Hủy Hủy cũng sắp đến rồi."
"Chắc vậy. Tiểu Ngữ chắc đang ra đón chị Du Hủy." Lâm Tự Thanh đứng dậy đi về phía cô, trong lòng thoáng nghĩ chắc cô chưa nghe được đoạn trước đó... nói ra còn thấy ngại nữa.
Lâm Tự Thanh đưa tay vuốt lại cổ áo cho cô, động tác vừa dịu dàng vừa cẩn thận.
Khương Mẫn thấy buồn cười.
Dạo gần đây, Lâm Tự Thanh hận không thể lo liệu mọi chuyện cho cô, từ ăn mặc, sinh hoạt đến từng chi tiết nhỏ, chẳng để cô phải động tay làm gì.
Cô bắt đầu có lý do để nghi ngờ, nếu cứ thế này thì bản thân sẽ bị nuôi cho hư mất.
Sau khi giúp cô chỉnh lại quần áo, tâm trạng Lâm Tự Thanh lại bỗng nhiên trùng xuống.
Khương Mẫn nhận ra sự thay đổi, dịu giọng hỏi: "Sao thế?"
Lâm Tự Thanh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng mang theo chút tủi thân: "Tuần sau bắt đầu rồi, em sẽ không được gặp chị mỗi ngày nữa."
"Sao lại không phải mỗi ngày? Buổi tối vẫn gặp chị mà."
"Trước đây ban ngày cũng được gặp chị. Giờ thì chỉ buổi tối thôi, mà buổi tối còn có khả năng phải tăng ca... chưa kể đi công tác nữa."
Khương Mẫn khẽ vuốt má nàng: "Sau này chắc sẽ không còn tăng ca nhiều như thế nữa đâu. Với lại vẫn còn cuối tuần mà."
Lâm Tự Thanh khẽ lắc đầu, không giấu được nỗi buồn trong giọng nói, sự lưu luyến hiện rõ: "Không giống nhau."
Có lẽ đã quen với hơn nửa năm nay, ban ngày cũng có thể nhìn thấy cô, bất kể là lúc họp, khi ăn trưa, hay vào giờ tan ca, đều có thể gặp được.
Nghĩ đến việc sau này cả ban ngày cũng chẳng thể trông thấy nữa, tâm trạng nàng liền sa sút.
Khương Mẫn bị vẻ mặt ấm ức đó chọc cười, mang theo chút xót xa, cúi xuống hôn nàng một cái: "Vậy sau này lúc trưa, khi nào không bận, chúng ta cũng gặp nhau, được không?"
Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo ý dỗ dành, dịu dàng và cưng chiều.
Lâm Tự Thanh hoàn toàn chẳng còn chút sức kháng cự nào với cô, ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ đấy."
"Ừ, nhớ." Khương Mẫn khẽ véo má nàng, rồi nắm tay: "Đi thôi, chút nữa chị Xuân lại gọi giục đấy. Hôm nay mọi người còn chuẩn bị quà nhỏ cho em nữa."
Lâm Tự Thanh khẽ ừ một tiếng, nhanh chóng hôn lên má cô một cái: "Vậy chị có quà cho em không?"
Câu này mang theo chút làm nũng, nhưng cũng chẳng phải thật sự muốn đòi gì.
Dù sao thì, họ cũng đâu phải chia xa.
Khương Mẫn cúi đầu chạm nhẹ lên trán nàng, nụ cười càng sâu: "Không nói cho em biết đâu."
Lâm Tự Thanh cũng không gặng hỏi thêm, chỉ nắm tay cô cùng ra ngoài.
Tối nay, họ sẽ đi ăn cùng mọi người.
Thứ Sáu tuần này, Lâm Tự Thanh đã chính thức hoàn tất thủ tục nghỉ việc, thứ Hai tuần sau sẽ sang công ty mới. Đồng nghiệp hẹn nhau đi ăn, coi như tiễn nàng một chặng. Theo lệ thường, cũng sẽ chuẩn bị thêm chút quà nhỏ.
Từ Xuân nghe tin này từ chỗ Mễ Duy, nhất định đòi khao cả bữa, Khương Mẫn không từ chối được, đành gật đầu đồng ý.
Từ Xuân vốn là người gắn bó lâu năm với Lắng Âm, quen biết tất cả mọi người, hôm nay còn phá lệ đưa cả con gái đến cùng.
Quán ăn này trước đây cũng là nơi họ thường lui tới, hầu như mỗi lần có ai rời khỏi công ty đều chọn nơi đây làm tiệc chia tay.
Trong lúc chờ món, Từ Xuân lại quay sang tra hỏi Khương Mẫn: "Em nói xem, Tiểu Lâm vừa giỏi giang, tính tình lại tốt như vậy, sao không giữ được người ta ở lại?"
Khương Mẫn cũng chỉ có thể nửa đùa nửa thật: "Hết cách rồi, lương trả thấp quá, giữ không nổi."
Từ Xuân đập bàn: "Thiếu bao nhiêu? Hay là để chị bù cho?"
Dạo này buôn bán rất thuận lợi, nói năng cũng đầy khí thế. Dù cực nhọc hơn so với khi còn ở Lắng Âm, nhưng cô ấy giỏi và yêu thích làm bánh, nên có vất vả cũng thấy vui vẻ.
"Chị Xuân bây giờ cũng có khí chất nhà giàu ghê nha."
"Con bé Mễ Duy này, dám trêu chị à."
Cả bàn bật cười vang.
Lâm Tự Thanh cảm kích trước tấm lòng của cô ấy, nhưng cũng không tiện giải thích nhiều giữa chốn đông người, chỉ đành im lặng mỉm cười.
Bữa ăn được nửa chừng, mọi người cụng ly, gửi lời chúc phúc, rồi mang ra những món quà nhỏ để tặng cho nàng trước lúc chia tay.
Du Hủy tặng hai chậu cây xanh nhỏ, Từ Xuân tặng chiếc túi do chính tay mình đan, Giang Tuyết Tư mang đến một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, ngay lập tức chụp cho mọi người tấm ảnh tập thể đầu tiên.
Mễ Duy chọn một cặp cốc đôi màu hồng nhạt xinh xắn, còn cố tình nháy mắt với Lâm Tự Thanh: "Phải thật hạnh phúc đấy, bên nhau cả đời luôn nha."
Đợi mọi người lần lượt tặng xong, Khương Mẫn vẫn chưa có động tĩnh gì.
Từ Xuân nhịn không được, hỏi: "Thế còn quà của em chuẩn bị cho Tiểu Lâm đâu?"
Khương Mẫn thản nhiên lắc đầu: "Không có."
Từ Xuân hận sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cô.
Chẳng trách người giỏi giang thế cũng không giữ lại được. Đến quà chia tay nho nhỏ mà cũng không chuẩn bị, đúng là không chu toàn!
Những người khác cũng im lặng theo.
"Em đó, chắc dạo này bận quá nên quên thôi, lần sau nhớ bù lại đi." Từ Xuân vội vã tìm cách nói đỡ , lại sợ Lâm Tự Thanh khó chịu nên liền đổi chủ đề: "Tiểu Lâm này, hôm nay ăn uống cho vui nhé, hôm nào rảnh thì tới nhà chị chơi!"
"Cảm ơn chị Xuân, hôm nay món ăn rất ngon."
"Khách sáo gì chứ! À đúng rồi, trước chị có nói muốn giới thiệu đối tượng cho em, gần đây mới vừa tìm được người phù hợp. Ngày mai em có muốn gặp không?"
Lâm Tự Thanh vội vàng xua tay: "Không, không cần đâu ạ."
Từ Xuân nhất quyết: "Phải gặp chứ! Người này rất hợp đó!"
Mễ Duy suýt chút nữa không nhịn được xen vào, may mà Du Hủy kịp giữ tay lại, cô ấy mới cố gắng ngậm miệng, nhịn xuống.
Khương Mẫn khẽ cong mắt, mỉm cười rực rỡ: "Chị Xuân, chị thấy em có hợp không?"
Từ Xuân: "...Hả"
Có thể nói thẳng thế sao?
Khương Mẫn cười càng thêm rạng rỡ: "Lâm Tự Thanh là bạn gái em."
Hai tai Lâm Tự Thanh lập tức đỏ bừng, hơi nóng từ vành tai lan thẳng lên, nhanh chóng nhuộm đỏ cả khuôn mặt, phả ra sự xấu hổ khó che giấu.
"——HảGì cơ!!!"
"Chị Mẫn! Chị với Tiểu Lâm... đang yêu nhau?"
"Trời ơi!! Đây là tuyên bố chính thức rồi đúng không?!"
Ngoài Giang Tuyết Tư và những người vốn đã biết, những đồng nghiệp còn lại đều chấn động đến mức há hốc mồm. Trong ấn tượng của họ, Khương Mẫn luôn là người có lý trí mạnh mẽ, sự nghiệp đặt lên hàng đầu, lúc nào cũng bình tĩnh, kiềm chế.
Thậm chí còn có mấy đồng nghiệp trẻ từng kín đáo bàn tán, không biết kiểu người thế nào mới lọt được vào mắt cô... Ai mà ngờ chứ!
Từ Xuân"!!!"
Nghĩ lại chợt thấy ngại. Cô ấy còn suốt ngày tính chuyện làm mai cho Tiểu Lâm. Có phải trước kia mỗi lần nhắc đến, Khương Mẫn đều tỏ ra không mấy vui vẻ không?
Hình ảnh hai người kia hôm trước còn chia nhau ăn một cái bánh trứng muối lập tức hiện lên trong đầu! Sao khi ấy cô ấy lại không nhận ra điều gì chứ!!!
Khương Mẫn nhìn đôi tai đỏ bừng đến tận gốc của Lâm Tự Thanh, nắm lấy tay nàng, mười ngón chặt chẽ đan vào nhau:
"Bọn em sẽ không xa nhau. Vì vậy, không cần quà chia tay."
"Á á á á trời ơi!! Ngọt quá rồi đó nha!"
"Hihihihihi, em có một ý nghĩ táo bạo... hay là, hôn một cái đi?"
"Hôn đi hôn đi hôn đi!!!"
Không hiểu sao cả bàn liền ồn ào hò hét, một hai phải đòi hôn một cái.
Lâm Tự Thanh vội vàng nói: "Không—"
Câu còn chưa kịp dứt đã bị Khương Mẫn chặn lại.
Cô nghiêng người, khẽ đặt một nụ hôn lên má Lâm Tự Thanh: "Chị yêu em."
Chị yêu em.
Cũng chẳng phải là bí mật không thể nói ra.
"Trời ơi hôn thiệt rồi kìa!!!"
"Má ơi, mật ngọt này chịu không nổi luôn đấy!!"
"Được rồi được rồi! Nâng ly nâng ly nâng ly nào!!!"
Mễ Duy đứng bật dậy, cao giọng hô: "Chúc đàn chị và chị Tiểu Lâm mãi ngọt ngào! Mãi hạnh phúc!"
Mọi người cũng lần lượt gửi lời chúc phúc:
"Mãi mãi hạnh phúc nhé!!!"
"Thiên trường địa cửu, thiên trường địa cửu!"
Tiếng ly chạm vào nhau vang lên trong trẻo.
Lâm Tự Thanh ngẩng mắt, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Khương Mẫn.
Ánh mắt của người yêu sâu lắng, lại dịu dàng.
Nàng đã quá quen với việc chỉ biết lặng lẽ thích Khương Mẫn.
Quen với việc tình cảm của mình chẳng bao giờ được đặt dưới ánh mặt trời.
Những năm trước kia, nàng đã quen với việc yêu mà chẳng dám hy vọng, chỉ có thể âm thầm, vô vọng chôn giấu.
Sau này, các nàng ở bên nhau. Thời gian ban đầu, Lâm Tự Thanh luôn có cảm giác như đang trong mơ, vừa lo được vừa sợ mất, vừa dè dặt vừa bất an. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn luôn nghĩ đến gia đình, bạn bè, công việc của Khương Mẫn, chỉ sợ mang đến cho cô thêm chút phiền toái nào.
Nhưng mà... có lẽ không cần như vậy nữa.
Lẽ ra nàng nên nắm tay Khương Mẫn, bước ra dưới ánh nắng, thẳng thắn nói đây là người tôi yêu.
Khóe mắt nàng lấp lánh ánh lệ, nhưng rồi lại nở nụ cười.
Thì ra, đây mới chính là món quà Khương Mẫn dành cho nàng.
The best gift, forever.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 90
10.0/10 từ 36 lượt.