Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 93

424@-

Để bụng


*


"Mẹ, mẹ vào ngồi đi." Khương Mẫn phản ứng trước tiên, bước ra cửa, giọng điệu bình thản như thường: "Sao mẹ còn mang cả cá từ nhà lên nữa, xách tới đây nặng lắm."


 


Vừa nói cô vừa nhấc chiếc xô nhựa xanh, đưa cho Lâm Tự Thanh: "Em dọn chỗ cửa đi."


 


Lâm Tự Thanh khẽ đáp: "Vâng."


 


Bùi Như Nghi đứng nguyên tại chỗ.


 


Bà đẩy gọng kính, trước tiên nhìn chằm chằm Khương Mẫn vài giây, rồi ánh mắt mới chậm rãi rơi xuống người Lâm Tự Thanh.


 


Ánh mắt ấy nghiêm khắc, mang theo sự dò xét.


 


Lâm Tự Thanh lặng lẽ đối diện với bà. Đôi mắt đen láy trong trẻo sáng ngời.


 


Hoàn toàn không né tránh.


 


"Được rồi mẹ, vào ngồi đi." Khương Mẫn khoác tay mẹ, dịu giọng giục thêm một câu.


 


Lâm Tự Thanh cũng cúi đầu, trong tình huống bất ngờ thế này xem như đã chào hỏi người lớn, giọng lễ phép khách sáo: "Dì, để cháu mang cá ra ngoài sân nuôi nhé?"


 


Bùi Như Nghi vốn là người có học thức, có giáo dưỡng. Cho dù lúc này trong lòng sóng gió cuồn cuộn, bà cũng không nói ra lời khó nghe, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.


 


Cuối cùng, bà cũng chịu bước vào, ngồi xuống ghế trong phòng khách.


 


"Mẹ ngồi trước đi, để con tìm ít trà. Lần trước không nhớ cất ở đâu rồi."


 


Bùi Như Nghi rất thích uống trà, hơn nữa còn kén chọn chất lượng. Khương Mẫn bình thường không uống, nhưng cũng cố tình chuẩn bị một hộp dành riêng cho mẹ. Giờ lục lọi khắp nơi, nửa ngày vẫn chưa tìm thấy.


 


Lâm Tự Thanh thì nhanh chóng thu xếp xong hai con cá vừa bị một phen "hoảng hồn", sau đó quay lại dọn chỗ đậu hũ vỡ ngoài cửa. Nàng dùng chổi quét sạch, lại lấy khăn ướt lau qua nền nhà, rồi quay ra sân, tiện tay đóng cửa lại.


 


Bùi Như Nghi nhìn bóng lưng nàng, bất chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp cô gái này. Đó là chuyện hơn mười năm trước.


 


Trùng hợp thay, khi ấy cũng giống hôm nay, bà không báo trước, trực tiếp từ Định An lên Minh Xuyên. Gọi điện cho Khương Mẫn thì mới biết con gái đang ở Đại học Minh Xuyên.


 


Bà dứt khoát bắt xe tới thẳng. Ngày hôm đó, bà, Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh ba người cùng ăn một bữa cơm.


 


Ban đầu, Bùi Như Nghi không nhận thấy điều gì khác thường, chỉ cảm thấy đứa bé họ Lâm này tính tình trầm lặng, ít nói. Trước đó cũng nghe Khương Mẫn nhắc mấy lần về hoàn cảnh gia đình nàng, bà nghĩ cũng thật không dễ dàng.


 


Mãi đến sau bữa cơm, khi Khương Mẫn đứng dậy đi thanh toán.


 


Cô gái trong sáng, trầm lặng ấy cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Khương Mẫn.


 


Khi đó Bùi Như Nghi vừa nghe xong điện thoại đi vào, liền bắt gặp cảnh tượng ấy — một ánh nhìn cực kỳ kìm nén nhưng lại nồng đậm khác thường, thậm chí còn ẩn chứa chút cố chấp.


 


Bằng sự nhạy cảm của mình, bà lập tức nhận ra có gì đó không ổn.


 


Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tự Thanh nhận ra ánh nhìn của bà, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vô tình chạm phải. Trong thoáng chốc hoảng loạn, nàng vội cúi gằm xuống, không dám đối diện.


 


Điều đó càng khiến suy đoán trong lòng Bùi Như Nghi thêm phần chắc chắn.


 


Làm cha mẹ, ai cũng mong con cái bình an thuận lợi, mọi chuyện hanh thông. Không một ai hy vọng con mình phải đi con đường hẹp, bước vào cửa ải khó khăn.


 


Bùi Như Nghi cũng vậy.


 


Nhờ được dạy dỗ và giữ gìn phong thái, bà không thốt ra lời cay nghiệt, nhưng đêm hôm ấy, khi cùng con gái đi dạo trong khuôn viên trường, gương mặt bà vẫn luôn căng thẳng, nặng nề.


 


Lâm Tự Thanh cảm nhận được sự không vui của bà, càng trở nên lặng lẽ.


 


Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Bùi Như Nghi không còn nghe thấy cái tên Lâm Tự Thanh xuất hiện trong miệng con gái mình. Bà từng bóng gió hỏi vài lần, chỉ nhận được câu trả lời khô khốc, lâu rồi không liên lạc nữa. Lúc ấy, trong lòng bà thầm thở phào nhẹ nhõm.


 


Giờ đây nhớ lại ánh mắt đối diện khi nãy...


 


Cô gái năm xưa không dám ngẩng nhìn bà — đã trưởng thành rồi.


 


"Cuối cùng cũng tìm được trà rồi." Khương Mẫn bưng tách trà đi đến, "Mẹ đến bằng gì vậy, đi tàu cao tốc à? Sao không nói trước để con ra đón?"


 


"Đi nhờ xe người quen." Bùi Như Nghi khẽ thổi ngụm trà, giọng không mặn không nhạt: "Con bận rộn lắm, tin nhắn cũng chẳng thèm xem, còn rảnh đâu mà đi đón mẹ."


 


Khương Mẫn cầm điện thoại xem, mỉm cười nói: "Mẹ nhắn cũng mới hơn nửa tiếng trước thôi, lúc đó chắc mẹ đã tới Minh Xuyên rồi còn gì."


 


Bùi Như Nghi liếc cô một cái, nhạt nhẽo buông lời: "Con còn cười được à."


 


"Không cười thì làm sao bây giờ." Khương Mẫn khẽ nhướng mày, ý cười dần thu lại, nửa đùa nửa thật, "Không cười thì con ôm mẹ khóc chắc?"


 


Bùi Như Nghi đặt chén trà xuống, sắc mặt càng thêm nghiêm nghị: "Mẹ hỏi con ba câu."


 


Có lẽ do thói quen nghề nghiệp, cho dù là câu trần thuật, khi bà nói ra cũng luôn mang theo một loại áp lực trên cao nhìn xuống.


 


Khương Mẫn đã quen, bình tĩnh đáp: "Mẹ hỏi đi."


 


"Thứ nhất, hai đứa bắt đầu từ khi nào? Lúc con bé còn đi học, con không làm chuyện gì sai trái chứ?"



 


Dù trong lòng vừa tức giận vừa kinh hoảng, nhưng bản năng của một người làm nghề sư phạm vẫn còn đó, Bùi Như Nghi không muốn con gái dính vào những chuyện không nên. Dù sao, cô gái kia cũng nhỏ hơn con mình mấy tuổi.


 


"Chỉ mới hai tháng nay thôi. Trước đây chưa từng. Mẹ không cần lo."


 


"Thứ hai, nhà con bé có biết không? Nếu chưa biết, con định giải thích thế nào với họ?"


 


Bùi Như Nghi chau mày. Bỏ tiền tài trợ cho con người ta ăn học, kết quả lại thành thế này, nói ra thì còn ra thể thống gì?


 


Khương Mẫn khẽ lắc đầu: "Bọn con chưa bàn tới chuyện này. Con cũng nghĩ đến rồi. Con sẽ quyết định cùng em ấy."


 


Rõ ràng Bùi Như Nghi không vừa lòng với câu trả lời ấy, lạnh giọng hỏi tiếp: "Câu cuối cùng. Nếu mẹ bảo hai đứa chia tay, con có đồng ý không?"


 


Câu này bà nói là hỏi, nhưng trong giọng điệu hoàn toàn không có chỗ cho thương lượng, mạnh mẽ và độc đoán.


 


Khương Mẫn thản nhiên đáp: "Không có khả năng."


 


Bùi Như Nghi nhíu chặt mày: "Con không suy nghĩ một chút đã trả lời mẹ như vậy sao?"


 


Khương Mẫn lắc đầu: "Không cần phải suy nghĩ."


 


"Con rất thích em ấy. Con yêu em ấy."


 


Bùi Như Nghi sững người: "Con..."


 


Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên bà nghe những lời như vậy từ miệng con gái.


 


Từ nhỏ, Khương Mẫn đã chín chắn và điềm tĩnh hơn hẳn bạn bè cùng lứa, học hành xuất sắc, đối với bề trên thì lễ phép, với bạn bè lại biết quan tâm. Lúc đi học cũng không ít nam sinh theo đuổi, thậm chí có người còn tìm đến tận nhà. Nhưng cô hoàn toàn chẳng buồn để mắt, lâu dần những thứ "đào hoa lệch" kia cũng biến mất.


 


Bùi Như Nghi rất yên tâm về con gái, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy, dường như đứa trẻ này bẩm sinh vốn lạnh nhạt với chuyện tình cảm, đối với nhiều thứ đều chẳng mấy để tâm, chỉ một lòng muốn tiến về phía trước, muốn đi lên.


 


Thấy mẹ im lặng, Khương Mẫn liền chuyển chủ đề: "Mẹ chưa ăn tối đúng không, muốn ăn gì để con làm?"


 


Bùi Như Nghi hoàn hồn, khoát tay, thản nhiên nói: "Không cần. Mẹ ở đây chỉ làm vướng việc của hai đứa thôi."


 


Khương Mẫn không thích nghe mẹ nói vậy, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, không lên tiếng thêm.


 


Đúng lúc ấy, Lâm Tự Thanh gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào, đứng ở cửa: "Em ra ngoài trước."


 


"Trong tủ lạnh có thịt thái sẵn với ít rau, để chuẩn bị cho ngày mai. Xào đơn giản là có thể ăn ngay."


 


"Dì đi lại cũng vất vả rồi, nghỉ sớm một chút đi ạ."


 


Bùi Như Nghi ngồi thẳng lưng, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.


 


Khương Mẫn đứng dậy, bước ra cửa: "Em đi đâu vậy?"


 


"Em ra khách sạn ngủ một đêm." Lâm Tự Thanh khẽ nắm lấy cánh tay cô, "Chị ở nhà trò chuyện với dì đi."


 


Khương Mẫn nắm lại tay nàng: "Không cần phải đi. Em..."


 


"Được rồi." Lâm Tự Thanh cắt ngang, mỉm cười với cô, "Sáng mai gặp."


 


Khương Mẫn không muốn để nàng đi, càng không muốn nàng chịu chút ấm ức nào.


 


Nhưng lúc này, trong nhà vẫn còn Bùi Như Nghi với gương mặt lạnh nhạt. Bảo mẹ ra ngoài thuê khách sạn lại càng không thể. Quả thật không nghĩ ra cách nào tốt hơn, cô chỉ đành gật đầu.


 


Đêm đó, chẳng ai ngủ ngon được.


 


Khương Mẫn hiểu rõ tính mẹ cứng rắn cố chấp đến nhường nào, vốn cũng không hy vọng bà có thể ngay lập tức chấp nhận chuyện này. Nhưng cô lo mẹ suy nghĩ quá nhiều, nhất là sau ca phẫu thuật không lâu.


 


Ngoài ra còn có chuyện của Ninh Nhu...


 


Khương Mẫn gửi cho Ninh Nhu một email. Đó là cách liên lạc duy nhất Ninh Nhu để lại.


 


Bùi Như Nghi cũng trằn trọc mãi không yên giấc.


 


Trong lòng bà cứ nghĩ mãi về chuyện này. Tận đến nửa đêm, khi sắp chìm vào mơ màng, bà bỗng giật mình bừng tỉnh. Người ta thường nói thích đồng giới là do di truyền. Chẳng lẽ là vì...


 


Bà không dám nghĩ tiếp.


 


Đó là bí mật đã bị đè nén trong lòng mấy chục năm, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh...


 


Mãi đến gần sáng, Bùi Như Nghi mới chợp mắt được một chút.


 


Đúng sáu giờ, bà lại tỉnh dậy.


 


Người có tuổi vốn khó ngủ, bà nằm cầm cự thêm một lúc, rồi mới xuống giường, xỏ dép, bưng chén trà ra phòng khách.


 


Trong bếp loáng thoáng có bóng người đang bận rộn.


 


Không đeo kính, bà suýt tưởng là Khương Mẫn đã dậy, nhưng nhìn kỹ lại... dáng người cao gầy ấy rõ ràng không phải.


 


Lâm Tự Thanh nghe thấy tiếng bước chân, quay lại chào: "Dì, chào buổi sáng ạ."



"Dì ngồi đi, bữa sáng sắp xong rồi. Chút nữa uống chút cháo cho ấm bụng."


 


Bùi Như Nghi đặt chén trà xuống, quay vào phòng lấy kính đeo vào, rồi lại bước ra phòng khách, quan sát người đang tất bật trong bếp: "Cháu về từ lúc nào vậy?"


 


Tối qua chẳng phải nói sẽ ra ngoài ở khách sạn sao, thế mà sáng sớm đã quay lại, còn nấu xong cả cháo rồi?


 


"Cháu về cũng được một lúc rồi." Lâm Tự Thanh dừng tay, quay đầu lại, ánh mắt lướt thoáng về phía phòng ngủ rồi rút lại, "Có làm ồn khiến dì thức giấc không ạ?"


 


Có lẽ sợ làm phiền người trong phòng còn đang ngủ, giọng nàng rất nhẹ.


 


"Không có."


 


Bùi Như Nghi hờ hững đáp hai chữ, rồi đi ra sân tập thể dục.


 


Mỗi sáng bà đều kiên trì tập một bài Bát Đoạn Cẩm, giờ cũng vừa đúng lúc.


 


Đợi đến khi bà tập xong trở về, Khương Mẫn vẫn chưa dậy, còn Lâm Tự Thanh đã làm xong bữa sáng, mới vừa bưng ra bàn.


 


Bùi Như Nghi liếc qua bữa sáng, rồi dừng ánh mắt lại trên người nàng, bất chợt hỏi: "Không ngờ, bao nhiêu năm trôi qua, cháu vẫn còn..."


 


Nửa câu sau không nói ra.


 


Nhưng cả hai đều hiểu.


 


Từ khoảnh khắc đối diện ánh mắt năm đó.


 


"Cháu yêu chị ấy. Trước sau như một."


 


"Cháu sẽ không rời xa chị ấy."


 


Giọng điệu bình thản, điềm đạm.


 


Nhưng trong đó là sự kiên định không thể nghi ngờ.


 


Lâm Tự Thanh múc một bát cháo, đặt lên bàn, để lại hai câu ấy, rồi đi ra sân chăm hoa cỏ.


 


Đến khi Khương Mẫn tỉnh dậy, trời đã gần tám giờ.


 


Đây vốn là thói quen dậy muộn ngày cuối tuần của cô.


 


Cô vừa xoa mái tóc rối vừa ra ngoài, thấy Bùi Như Nghi ngồi trong phòng khách, ánh mắt thất thần, không biết đang nghĩ gì.


 


Trên bàn ăn vẫn còn bữa sáng, nhiệt độ vừa vặn.


 


Như thể được chuẩn bị khéo léo đúng lúc cô thức dậy.


 


Khương Mẫn kéo ghế ngồi xuống, ăn hết bánh mì nguyên cám và sữa, mới thuận miệng nói: "Lâm Tự Thanh đâu, lại đi ra ngoài rồi à?"


 


Dường như chẳng cần hỏi, cô cũng biết rõ ai là người làm bữa sáng.


 


"Ừ, đi rồi." Bùi Như Nghi vô thức đáp, xong lại lập tức hối hận.


 


Bà việc gì phải phản ứng với cô chứ?


 


"Dạo này Ninh Nhu ở nước ngoài. Con đã nói với em ấy rồi. Chắc khoảng một tiếng nữa em ấy sẽ gọi cho mẹ."


 


Bùi Như Nghi lập tức đứng phắt dậy: "Nước ngoài? Tiểu Nhu sao lại một thân một mình chạy ra nước ngoài? Sao chẳng nói với mẹ lấy một tiếng?"


 


Khương Mẫn lẳng lặng nhìn bà: "Em ấy gặp chút chuyện, ra ngoài để giải tỏa. Cụ thể thế nào, đợi em ấy tự nói với mẹ đi."


 


"Chuyện gì?" Bùi Như Nghi sốt ruột, giục dồn: "Nói được nửa chừng lại bỏ dở, con định làm mẹ lo chết à?"


 


Khương Mẫn lắc đầu: "Em ấy nói phải tự nói với mẹ."


 


Bùi Như Nghi tức đến phát hỏa: "Hết đứa này lại đến đứa kia, thật chẳng đứa nào khiến mẹ bớt lo!"


 


Khương Mẫn chỉ mỉm cười, không bình luận thêm. Ăn sáng xong, cô đứng dậy, đi đến cửa đổi giày: "Con ra ngoài một chút. Mẹ ở nhà đợi điện thoại nhé."


 


"Đi đâu vậy?"


 


"Đi tìm bạn gái của con." Khương Mẫn quay lại mỉm cười, "Cả đêm qua em ấy một mình ngoài đó chắc tội lắm."


 


Bùi Như Nghi: "..."


 


Đứa trẻ này chẳng hề để ý đến mẹ một chút nào sao?


 


"Được rồi mẹ." Khương Mẫn nhẹ giọng nói, "Em ấy là người yêu con, cũng là người con yêu."


 


"Con đang rất hạnh phúc."


 


"Mẹ cũng vui cùng con được chứ?"


 


Đó là một lời cầu xin chân thành, dịu dàng.


 



 


Nghe mẹ nói vậy, Khương Mẫn đoán bà đã bớt giận, vẫn cười: "Con ra ngoài trước, có chuyện gì mẹ cứ gọi con nhé."


 


Cô không định ở lại nghe điện thoại giữa Bùi Như Nghi và Ninh Nhu.


 


Cô chỉ... muốn mau chóng tìm cô bạn gái nhỏ của mình.


 


Khương Mẫn gọi điện cho Lâm Tự Thanh, nhưng không ai nghe máy.


 


Cô đang tự hỏi người kia đi đâu, nhưng chẳng lâu sau đã tìm ra.


 


Lâm Tự Thanh đang nằm phơi nắng, vô công rồi nghề, bên cạnh bãi cỏ nơi họ từng đi dạo.


 


"Sao chị ra đây rồi?" Lâm Tự Thanh vừa nhìn thấy cô đã đứng dậy hỏi.


 


"Chút nữa mẹ chị sẽ gọi Ninh Nhu nói chuyện, nên chị ra ngoài một chút." Khương Mẫn nắm tay nàng, mỉm cười nhìn nàng, "Hơn nữa, em không nhớ chị sao?"


 


"Tất nhiên là muốn ở cùng chị rồi." Lâm Tự Thanh siết chặt tay cô, "Chỉ là..."


 


"Chỉ là gì chứ, không có gì đâu." Khương Mẫn kéo nàng đi, "Chút nữa chúng ta về."


 


Cô đã nói sẽ về muộn, nên thực sự không vội vàng, dẫn Lâm Tự Thanh đi dạo một lúc lâu. Lâm Tự Thanh nhắc cô hai lần, cô mới chịu nói phải về.


 


Hai người tay trong tay trở về, vừa lúc gặp Bùi Như Nghi bước ra.


 


"Mẹ, mẹ định đi đâu vậy?"


 


Bùi Như Nghi trầm mặt: "Về Định An. Mẹ sẽ gọi điện cho ông cụ Ninh để nói rõ một lần. Không phải do ông ta ép buộc, sao Tiểu Nhu lại..."


 


Nhìn ra, có vẻ bà đã gọi điện với Ninh Nhu rồi.


 


Khương Mẫn khuyên: "Mẹ đừng sốt ruột, chuyện đã xảy ra rồi."


 


"Chuyện đã qua lâu vậy, mà con cũng không nói cho mẹ biết," Bùi Như Nghi khó chịu đáp lại. Bà nhìn đôi tay họ nắm nhau, liền nhìn đi nơi khác: "Con tự lo lấy đi."


 


Nửa câu sau nghe thoáng cứng rắn, nhưng nghĩ kỹ lại, dường như bà không định can thiệp thêm vào chuyện của họ nữa.


 


Bùi Như Nghi đợi đón xe dịch vụ, vội vã bước lên xe rời đi.


 


Lâm Tự Thanh: "Mẹ chị là..."


 


Khương Mẫn không nhịn được cười: "Chỉ có thể nói là... tạm thời phân tán sự chú ý thôi."


 


...


 


Cửa kính xe hạ xuống hoàn toàn, gió thốc ngược vào trong.


 


Bùi Như Nghi nghiêng người nhìn ra sau một lúc lâu, cho đến khi xe rẽ qua góc đường mới thu hồi tầm mắt.


 


Từ hôm qua đến hôm nay... áp lực mỗi ngày một lớn. Sao chẳng có đứa nào khiến bà yên tâm chút nào!


 


Bà thở dài, gương mặt lại thoáng hoảng hốt.


 


Chỉ là, bà bỗng nhận ra... dù là Khương Mẫn hay Ninh Nhu, những đứa trẻ này, so với thế hệ của bà, quả thực quyết đoán và đầy dũng khí hơn nhiều.


 


Người mình yêu, tuyệt đối không buông tay.


 


Hoặc, khi đã quyết định buông bỏ, sẽ không bao giờ quay đầu lại.


 


Nếu như ngày xưa bà...


 


Nếu có thể nắm chặt tay cô ấy. Nếu có thể... dũng cảm hơn một chút.


 


Liệu có phải đã không phải chứng kiến cô gái mà bà đã lớn lên cùng, nằm rạp dưới mưa đêm, toàn thân dính máu như vậy không?


 


Gió vù vù thổi bên tai.


 


Bà nhắm mắt lại.


 


Nhưng những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ lăn xuống.


 


*


 


Sau khi tiễn mẹ đi, Khương Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.


 


Đến lúc này, cô mới nhận ra sự dao động trong cảm xúc của Lâm Tự Thanh.


 


— Từ tối qua đến giờ, Lâm Tự Thanh luôn tỏ ra bình thản, điềm tĩnh, giọng nói vừa phải, chủ động đề nghị ra ngoài ở khách sạn, sáng nay trở về nấu xong bữa sáng rồi lại nhanh chóng rời đi.


 


Giờ đây, trong nhà chỉ còn lại hai người.


 


Lâm Tự Thanh lại quấn lấy cô không buông.


 


Hai người cuộn mình trên ghế sofa phòng khách, Lâm Tự Thanh ôm cô từ phía sau, hỏi chuyện cô nói gì với Bùi Như Nghi, như muốn tách từng chữ, từng câu ra để nghe, để suy nghĩ.



Như thể... sợ cô bỏ lại mình vậy.


 


Khương Mẫn càng nghĩ càng thấy xót xa.


 


Cô không biết tâm trạng của Lâm Tự Thanh tối qua khi phải ngủ một mình ra sao, có phải cả đêm không chợp mắt, lo lắng bồn chồn đến mức không thốt nên lời, mà vẫn phải gắng gượng tỏ ra không quan tâm.


 


Những lời thừa thãi không cần nói nữa, cô suốt ngày không ra ngoài, ở nhà cùng Lâm Tự Thanh cả ngày. Nói chuyện, xem phim, nấu ăn, tưới hoa.


 


Chiều đến, cả hai đều mệt mỏi, ngủ một giấc trưa dài thật sâu. Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.


 


Lâm Tự Thanh ôm cô không buông, đến khi đói quá không chịu nổi mới chịu thả tay, vội vã vào bếp nấu bữa tối.


 


Khương Mẫn phụ giúp nàng, bỗng nhận được một cuộc gọi.


 


Đó là một số trong danh bạ, cô ghi chú là 'Ngô', cũng không nhớ là ai. Khi nhấc máy, chỉ nói vài câu, rồi nhận ra — hóa ra là đứa trẻ hàng xóm, nhỏ hơn cô hai ba tuổi... Hình như trước đây còn theo đuổi cô nữa?


 


Đối phương hỏi thăm Bùi Như Nghi, nói là hôm qua đã sắp xếp, tối nay tiện đường sẽ đưa bà về Định An.


 


"Mẹ tôi có việc gấp, sáng nay đã đi rồi. Chắc giờ đang bận, không để ý điện thoại. Cảm ơn nhé, mẹ tôi bảo về Định An sẽ mời em ăn cơm."


 


"Hôm qua bác vừa tới, sao sáng nay đã đi vậy? Không có gì đâu! Em sẽ đến ngay!"


 


Nói xong, đối phương tắt máy. Nghe có vẻ là nhất định phải tới.


 


Lâm Tự Thanh nhanh nhạy cảm nhận một chút khác lạ, khi điện thoại của Khương Mẫn lại reo, nàng nói: "Em ra ngoài một chút nhé."


 


Khương Mẫn đang định thay giày, giật mình: "Hả?"


 


Lâm Tự Thanh chỉ mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay, tháo tạp dề, bước ra ngoài vài bước, bỗng quay lại, lấy áo khoác của Khương Mẫn trên giá treo rồi mới đi ra.


 


Nhìn bóng lưng nàng, Khương Mẫn không biết nàng tính làm gì, đành theo ra ngoài, đứng trong sân đợi nàng.


 


Lâm Tự Thanh bước ra cổng, vừa đúng lúc một chiếc xe màu bạc dừng lại.


 


"À, tôi tìm Khương Mẫn." Có người bước xuống từ ghế lái, thấy cô đứng chờ ở cổng, lại hỏi: "Cô là ai?"


 


Chiều tối hôm nay vừa mưa xong, gió đêm hơi se lạnh.


 


Lâm Tự Thanh khoác áo khoác ngoài, khẽ kéo lại, giọng tự nhiên và thân mật: "Chị ấy đang ngủ. Có việc gì sao?"


 


Lời nói này thoáng mang một chút ý vị tuyên bố chủ quyền.


 


Khương Mẫn đứng trong sân nghe rõ mồn một, không nhịn được cười.


 


Chẳng thèm xem giờ, đã nói rằng cô đang ngủ.


 


Cuộc trò chuyện sau đó, cô không nghe rõ nữa.


 


Chẳng bao lâu, tiếng động cơ xe khởi động vang lên.


 


Lâm Tự Thanh quay vào: "Sao chị lại ở đây..."


 


Nói đến đây, nàng lại hơi ngượng.


 


Khương Mẫn mỉm cười: "Nếu vừa rồi chị ra ngoài, tối nay em lại ghen mất rồi đúng không?"


 


Lâm Tự Thanh bĩu môi cằn nhằn: "Em... không dễ ghen đến thế."


 


"Không hả? Lần cãi nhau trước cũng chẳng phải chuyện lớn, mà em cũng giận mấy ngày cơ mà."


 


"Thì chị cũng nói vài câu nặng lời mà." Lâm Tự Thanh nhíu mày, "Nói gì mà hợp nhau không nổi thì chia tay đi."


 


"Được rồi được rồi." Khương Mẫn trêu nàng, "Bao lâu rồi mà còn ghim à."


 


Câu nói chỉ thoáng qua, nhưng lúc sau... khi Lâm Tự Thanh nhẹ nhàng miết lên bắp chân cô, cô mới hiểu thế nào là "ghim hận".


 


"Chẳng phải nói nếu không hợp thì chia tay sao." Hơi thở người kia cũng rối hơn bình thường, nhưng vẫn bất chấp hỏi: "Kiểu hợp nhau thế này, ổn chứ?"


 


Đôi môi đỏ hé mở, má trắng lấm tấm mồ hôi, những lọn tóc trước trán ướt đẫm, đôi mắt cũng mờ ảo trong sương nước.


 


Lâm Tự Thanh quan sát tường tận nét mặt ấy, rồi điều chỉnh lực tay.


 


Cô là của nàng.


 


Chỉ của nàng mà thôi.


 


Không ai có thể cướp cô khỏi nàng.


 


Bất cứ ai cũng không thể.


 


Khương Mẫn bị nàng làm đến mức toàn thân mềm nhũn, cả người dính dính nhớp nhớp, mệt lả, hơi bực: "Lâm Tự Thanh..."


 


Người này cao hơn cô một chút, gầy, vậy mà sức mạnh cốt lõi lại hơn hẳn cô nhiều đến vậy.


 


Không biết... mối hận cũ này sẽ phải kéo dài đến khi nào.


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 93
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...