Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 84
494@-
Cún con
*
Đúng vậy.
Hai chữ nhẹ tênh ấy, lại đập mạnh vào màng nhĩ, rền vang như sấm, đủ để nghiền nát một tấm lòng chân thành.
Lâm Tự Thanh cảm thấy tâm trí mình theo hai chữ ấy bay lên tận trời, lên tận mây cao. Nàng thậm chí không thể nói ra một lời nào.
Nhưng đồng thời, cũng có một cảm giác lạnh lẽo và giải thoát như mọi chuyện đã ngã ngũ.
Không còn phải lo được lo mất gì nữa. Không còn phải trằn trọc, thao thức nữa.
"Đàn chị, chị Tiểu Lâm, hai chị có ăn gà rán không?"
Cánh cửa sắt lại được đẩy mở.
Tiếng Mễ Duy vang lên, vui vẻ đến mức có phần bất ngờ.
Nhưng không ai nói gì.
Gió trên sân thượng vẫn ấm, nhưng ẩm ướt hơn trước.
Những đám mây đen dường như cũng sắp rơi lệ.
"Ơ, sao thế? Sao mọi người không nói gì vậy?"
"...Không có gì. Bọn chị không ăn đâu, em ăn một mình đi."
Khương Mẫn là người đầu tiên tỉnh táo lại.
Cuộc đối thoại trước đó, trong cơn cảm xúc cực độ mà lời nói thoát ra chẳng kìm nén được, gần như là lần duy nhất trong hơn ba mươi năm sống của cô.
Đó là khoảnh khắc lý trí lui về phía sau.
Lâm Tự Thanh nhìn xa xăm, môi khẽ cong lên một đường rất nhỏ.
Bọn chị.
Sao cô vẫn có thể nói "bọn chị" được chứ.
"Ồ~ được rồi. Thế thì xuống đi. Nhìn có vẻ sắp mưa rồi."
"Ừ... xuống thôi."
Vẻ mặt Lâm Tự Thanh lạnh lùng, ánh mắt cúi thấp.
Nét mặt nàng sâu sắc, mặt mày sắc bén, bình thường mang vẻ thanh nhã dịu dàng, nhưng lúc này lại toát ra một sự tĩnh lặng lạnh lẽo.
Nàng là người đi xuống lầu trước.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, nàng không cần chờ đến sáu giờ tan làm.
Mễ Duy tiếp tục chia gà rán, phân phát cho mọi người một vòng, thấy bóng lưng nàng thì gọi: "Chị Tiểu Lâm, chị..."
Lâm Tự Thanh ngoảnh lại, nhìn cô ấy với ánh mắt hờ hững.
Nửa câu còn lại nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được.
Mễ Duy nhìn thấy mắt Lâm Tự Thanh đỏ hoe hẳn.
Lâm Tự Thanh thu hồi tầm mắt, cất bước ra ngoài.
Khương Mẫn vừa xuống, đã bị Du Huỷ kéo lại hỏi mấy câu, đến khi ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Lâm Tự Thanh đang rời đi.
"Lâm—"
Người kia đã cất bước đi mất.
Mễ Duy rất muốn hỏi xem có chuyện gì, nhưng lại không dám. Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan làm, Khương Mẫn xuống lầu.
Cô ấy vốn định mở miệng hỏi, nhưng hiếm khi đầu óc lại linh hoạt, chợt nhận ra, tám chín phần là hai người này đã cãi nhau.
Chuyện tình cảm của đôi trẻ, người ngoài cũng khó chen vào. Thế nên cô ấy không dám hỏi thêm, chỉ chào một câu: "Đàn chị, tan làm rồi á."
Khương Mẫn thất thần ừ một tiếng, cả mí mắt cũng không nhấc lên, hoàn toàn chẳng nhìn cô ấy.
Mễ Duy có chút bất ngờ.
Cô ấy quen Khương Mẫn cũng sáu bảy năm rồi... đây là lần đầu tiên thấy cô có vẻ mặt như thế.
Trên đường về nhà, mưa lớn lại đổ xuống.
Trên cầu vượt, xe cộ ùn ứ thành một hàng dài.
Khương Mẫn nghiêng đầu, khuỷu tay tựa lên cửa kính xe, đưa tay day day ấn đường.
Mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay cả ngày thái dương cứ âm ỉ đau. Toàn thân mệt mỏi, đầu óc choáng váng, đến việc nói thêm một câu cũng thấy kiệt sức.
Cảm xúc dâng trào, Khương Mẫn biết rõ những lời mình vừa nói thật sự quá mức tổn thương người khác.
Dù có tức giận đến đâu, cũng không nên nói ra những câu như thế.
Không nên phụ tấm chân tình của cả hai.
Cô cầm điện thoại lên.
Ánh mắt dừng lại ở khung trò chuyện được ghim trên đầu, mấy ngày rồi chẳng có lấy một tin nhắn.
Cô thậm chí còn hoài nghi, nếu bây giờ mình gọi cho Lâm Tự Thanh, e rằng nàng cũng chưa chắc sẽ bắt máy.
Nghĩ vậy, Khương Mẫn lại đặt điện thoại xuống.
Khi về đến nhà đã gần tám giờ.
Mọi khi sau giờ làm, Khương Mẫn thường vừa nấu chút cơm tối, vừa chăm chút hoa cỏ trong sân.
Nhưng hôm nay cô chẳng muốn làm gì cả.
Cô ngồi xuống trước bàn ăn, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Khương Mẫn vốn ghét cái cảm giác nhàn rỗi vô nghĩa này, nên ép mình đứng dậy, ra vườn tưới cây.
Cô châm nước vào bình tưới, mới phát hiện... chẳng biết từ bao giờ, khu vườn đã được ai đó chỉnh trang lại rất tươm tất. Sợi dây xích của chiếc xích đu đã được thay mới, cái cũ vốn đã bị mòn, không còn ngồi được nữa. Một góc sân còn đặt thêm bể cá mới, bên trong bơi lội mấy con cá vàng.
Khoảnh khắc ấy, Khương Mẫn như thấy hình ảnh Lâm Tự Thanh bận rộn ở đây.
Chắc là trong mấy ngày nghỉ ấy, vào những lúc mình không có nhà.
Nàng... có phải đã ở nơi này suốt ngày, ôm đầy mong ngóng chờ cô trở về?
Khương Mẫn đặt bình tưới xuống.
Không còn chút tâm trạng nào để chăm sóc khu vườn nữa.
Cô quay lại phòng khách. Không hiểu sao, trong nhà bỗng dưng trở nên trống trải lạ thường.
Cô đi lòng vòng khắp nhà, thật sự chẳng biết phải làm gì. Vì quá buồn tay buồn chân, cô bước vào bếp, kéo cửa tủ lạnh. Bất ngờ phát hiện chiếc tủ lạnh vốn luôn trống trơn, giờ lại có sữa tươi và hoa quả mới tinh. Cô mở ngăn đông, bên trong còn để đầy ắp đồ ăn.
Cô cúi người xuống nhìn kỹ, hóa ra bánh bao, hoành thánh, há cảo đều đủ cả.
Lúc này cô mới thấy trên cánh tủ lạnh dán một tờ giấy nhớ.
Hoành thánh là nhân rau tề thái và thịt tươi. Há cảo có nhiều vị, em dán nhãn trên từng túi rồi. Bánh bao là nhân chay.
Phải ngoan ngoãn ăn cơm đấy.
Dáng vẻ hệt như nhất định phải vỗ béo cô bằng được.
Hai ngày nay, Khương Mẫn thậm chí còn chưa hề bước chân vào bếp, đến nỗi tối qua cũng chẳng phát hiện ra.
Vậy tối qua cô đã làm gì?
Không nhớ nữa. Hoàn toàn không sao gợi lại nổi.
Tối qua cũng như thế thôi.
Trái tim treo lơ lửng, phập phồng chẳng tìm thấy chỗ dựa. Không muốn làm gì cả.
Cả đời này, Khương Mẫn chưa từng trải qua thứ cảm giác này, cảm giác tâm trạng của mình hoàn toàn bị người khác chi phối, hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của lý trí.
Theo bản năng, cô vẫn đang bài xích loại cảm giác ấy.
Cô vốn dĩ luôn ghét cái cảm giác mất kiểm soát cảm xúc.
Khương Mẫn kẹp tờ giấy nhớ trong tay, tâm tư cuồn cuộn dâng lên.
Bất chợt, cô thấy cả căn nhà đều tràn ngập dấu vết của người kia.
Thế là cô bắt đầu tìm kiếm những thay đổi nhỏ nhặt mà trước nay mình không để ý đến.
Tủ giày nhiều thêm hai đôi. Cái này hôm trước Lâm Tự Thanh từng nói với cô.
Bức tranh treo lệch giờ đã được chỉnh ngay ngắn, thước kẻ còn nằm dưới bàn trà trong phòng khách.
Đồ của Lâm Tự Thanh vẫn đặt trong phòng ngủ phụ, cũng chẳng nhiều lắm, chỉ hơn trước một chiếc thùng đựng đồ. Trông như đã gần dọn xong.
Khương Mẫn đứng thật lâu ngoài cửa phòng, cuối cùng vẫn bước vào.
Hai thùng carton lớn, một vali kéo, một hộp gấp đựng đồ. Đại khái đây là toàn bộ gia sản của một người.
Cánh tủ áo mở hé, treo mấy bộ đồ mùa đông. Người kia cao gầy, trời sinh đã hợp mặc đồ, hầu hết đều là áo khoác dài, măng-tô.
Ngăn trên cùng chưa xếp đầy, chắc bỏ vài món lặt vặt.
Khương Mẫn liếc qua, tiện tay khép cánh tủ lại.
Có lẽ lực hơi mạnh, "rầm" một tiếng, cả tủ khẽ rung, bên trong "leng keng" rơi xuống thứ gì đó.
Cô vội vàng kéo tủ ra, thấy một chiếc hộp sắt rơi xuống, đồ lặt vặt bên trong văng tung toé.
Khương Mẫn cúi xuống nhặt hộp sắt cùng mớ đồ vụn, đặt lên bàn, định sắp xếp lại rồi mới cất về chỗ cũ.
Điện thoại vang lên.
Động tác của Khương Mẫn khựng lại, cô vội rút máy ra, nhìn màn hình hiển thị... là cuộc gọi của Giang Tuyết Tư.
Cô ấn nhận: "Tuyết Tư, có chuyện gì không?"
"A Mẫn, đang bận sao?"
Đầu bên kia có chút tạp âm, nghe như đang ở ngoài đường, còn lẫn tiếng người thì thầm thấp giọng.
Khương Mẫn đặt điện thoại xuống bàn, mở loa ngoài: "Không bận."
Cô vốn chẳng có tâm trạng trò chuyện, tay vẫn tiếp tục thu dọn chiếc hộp sắt vừa nhặt.
Đó là một chiếc hộp màu xanh đã cũ, dường như là... vỏ hộp bánh quy nào đó. Nhìn cũng có tuổi rồi, nhưng chưa hề rỉ sét hay biến dạng.
Hình như là hàng ngoại? Trên vỏ in chữ tiếng Anh.
Khương Mẫn ngẩn ra.
Cô nhớ lại, hình như rất nhiều năm trước, mình từng mua cho Lâm Tự Thanh một hộp bánh quy giống thế.
Khi ấy cô theo một dự án, phải đi công tác nước ngoài suốt nửa năm, dĩ nhiên cũng lâu lắm không ghé được Đại học Minh Xuyên. Trùng hợp là hôm cô về nước, ngay tại sân bay, Lâm Tự Thanh hiếm hoi nhắn cho cô một tin: "Chị, dạo này chị bận lắm à?"
Từ câu chữ dè dặt đó, Khương Mẫn cảm nhận rõ sự nhớ mong kín đáo của cô gái ấy dành cho mình. Cô đã gọi điện lại, cũng chẳng nói nhiều, chỉ dặn tối mai cô sẽ đến tìm nàng.
Sau đó... cô đã tiện tay đưa cho Lâm Tự Thanh hộp bánh quy ấy, cùng vài món lặt vặt mua dọc đường. Dưới ánh đèn đường vàng vọt mờ tối, cô nhìn thấy Lâm Tự Thanh ôm chặt chiếc hộp sắt xanh, vòng đi vòng lại dưới tán cây long não trong trường.
Một khoảnh khắc hiếm hoi nhẹ bẫng.
Tối hôm ấy, cô còn trêu: "Chỉ vì một hộp bánh quy mà vui đến thế à?"
"A Mẫn, có đang nghe không? Cậu với Tiểu Lâm cãi nhau sao?"
Giọng nói từ đầu dây bên kia kéo cô ra khỏi dòng hồi ức.
"Ừ." Khương Mẫn tiếp tục thu dọn đống đồ vương vãi trong hộp sắt. "Du Huỷ nói với cậu à? Hôm nay chẳng phải cậu nghỉ ở nhà sao?"
Bên trên là một xấp giấy tờ.
Bằng tốt nghiệp vỏ xanh mềm của Đại học Minh Xuyên. Giấy chứng nhận thi tiếng Anh, bằng lái xe, thẻ sinh viên, thẻ trong trường, thẻ xe buýt... đến cả vé tàu xanh lá từ quê đến Minh Xuyên cũng còn giữ.
Khương Mẫn khẽ lắc đầu, người này, sao mà ngay cả mấy thứ "đồ bỏ đi" cũng không nỡ vứt.
"Đúng rồi, là Huỷ Huỷ kể đấy. Em ấy muốn khuyên hai người nhưng không dám." Giang Tuyết Tư ngừng lại một nhịp, mới nói tiếp, "Nên mới nhờ tôi gọi điện."
"Cãi nhau rồi." Khương Mẫn trầm ngâm một lúc mới đáp, "Lần này cãi hơi dữ."
Một giọng khác chen vào: "Chả trách lúc em thấy chị Tiểu Lâm đi, mắt chị ấy đỏ hoe cả..."
Động tác của Khương Mẫn khựng lại: "Em ấy..."
"Mễ Duy! Đã bảo em đừng xen vào, sao lại nói nữa!"
"Ui da, em nhịn không nổi mà..."
"Em cũng vậy. Vừa nãy chị nói em không dám khuyên, đó mà là không dám à? Em gọi là biết điều đó!"
"Biết điều gì mà biết điều. Chị gọi điện thoại, hai đứa lại ngồi bên cạnh nghe lén."
"Gì mà nghe lén chứ... á! Cái chân gà cuối cùng! Của em!"
Bên kia đầu dây, tiếng cãi nhau loạn xạ, gà bay chó chạy.
Khương Mẫn nghe một lúc, rốt cuộc cũng hiểu được đầu đuôi: Mễ Duy vốn không yên tâm, về đến nhà lại gọi Tuyết Tư với Du Huỷ lôi ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn bạc, cuối cùng mới gom góp thành cú điện thoại này.
Trong lòng cô vẫn còn vương vấn nửa câu dang dở của Mễ Duy, lại không tiện hỏi thêm, nên cúi đầu tiếp tục sắp xếp mớ đồ linh tinh.
Ngón tay khựng lại.
Đó là một tấm ảnh đã ố vàng, cũ kỹ.
Độ phân giải thấp đến nỗi gương mặt nhân vật mờ nhòe, viền ảnh bị chạm vào đến nhẵn bóng.
Là... bức ảnh chụp lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhiều năm về trước.
Cô thậm chí đã quên mất từng có tấm hình này.
Khương Mẫn lật mặt sau.
Ở đó có một dòng chữ: "Được sống trong thế giới có chị, thật tốt biết bao."
Dòng chữ viết từ rất nhiều năm trước.
Ngay cuối câu, chấm tròn của dấu chấm câu vẫn còn loang lổ vệt ướt.
Lòng Khương Mẫn chấn động.
Bao nhiêu khoảnh khắc mà cô chưa từng hiểu, bao nhiêu lần ánh mắt lặng lẽ dõi theo mà cô không hề hay biết, như từng khung hình chậm rãi dội về trong tâm trí.
"Được rồi được rồi, đừng ồn nữa." Giọng Giang Tuyết Tư ở đầu dây bên kia ép xuống, tách khỏi hai người đang ồn ào, đi ra một góc rồi nói: "A Mẫn, chuyện tình cảm giữa cậu và Tiểu Lâm, vốn dĩ tôi không định chen vào. Đó là ranh giới và chừng mực của tôi. Nhưng tôi nghĩ, có một chuyện, vẫn phải nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Cậu có biết không, Tiểu Lâm thích cậu từ rất lâu rồi?"
"Em ấy yêu cậu đã rất nhiều năm."
Nhiều năm.
Ba chữ ấy khiến Khương Mẫn sững người trong thoáng chốc, nhưng rồi rất nhanh lại cảm thấy—dường như cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Đáng lẽ nên như thế.
Trong cơn ngẩn ngơ, cô nghĩ lại: Từ khi quen nhau đến giờ, Lâm Tự Thanh rất hiếm khi đem hai chữ "thích" hay "yêu" treo ở khóe môi.
Nói "thích" thì cũng chỉ có một hai lần, là tối hôm cô trở về từ Minh Xuyên. Trước nụ hôn đầu tiên của hai người. Nghiêm túc và cẩn trọng, nói một câu: "Thật sự rất thích chị."
Còn "yêu"... là trên bầu trời cao ba vạn thước. Cũng chỉ có duy nhất một lần.
Tựa như, trong mắt Lâm Tự Thanh, "thích" thì quá nông, mà "yêu" lại sợ khiến Khương Mẫn cảm thấy gánh nặng.
Điện thoại ngắt.
Khương Mẫn đặt lại tấm ảnh về đúng chỗ cũ.
Lớp trên cùng trong hộp đã được sắp xếp gọn gàng, nhưng bên dưới vẫn còn nhiều thứ.
Cô biết mình không nên tiếp tục lật xem nữa.
Đây là đồ đạc của Lâm Tự Thanh.
Cô nên tôn trọng riêng tư của người ấy.
Thế nhưng, ánh mắt lại dừng trên một chiếc hộp gỗ nằm ngay dưới tấm ảnh.
Trực giác mách bảo rằng, đó có lẽ là một món quà dành cho mình.
Và thế là, cô lại một lần nữa bước qua ranh giới, mở hộp ra.
Trong lớp vải mềm màu đỏ, tĩnh lặng nằm đó là một cây bút máy màu đen. Đường nét thân bút lưu loát, dưới ánh đèn phản chiếu một quầng sáng mờ dịu.
Thương hiệu rất quen thuộc. Thứ mà cô đã từng dùng suốt nhiều năm.
Bên dưới cây bút còn ép một mảnh giấy.
Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ.
Mong chị luôn khỏe mạnh, hạnh phúc, bình an.
Mong tất cả mọi điều với chị đều tốt lành.
Dòng đề ngày... là từ một mùa hè nhiều năm về trước.
Khương Mẫn bỗng nhớ đến cái mùa hè oi bức, mưa dầm nặng hạt ấy.
Nhớ đến cô gái nhỏ ướt sũng đứng bên vệ đường.
Nhớ đến đôi mắt đen láy quật cường, lặng lẽ dõi theo mình.
Nhớ đến bóng lưng gầy gò vội vã bỏ đi trong mưa.
Biết bao khoảnh khắc.
Biết bao khoảnh khắc cô đã bỏ lỡ.
Khương Mẫn đặt cây bút máy trở lại chỗ cũ.
Cô hiểu mình không nên, cũng không thể tiếp tục nhìn sâu thêm nữa.
Cô ôm chiếc hộp sắt, bước đến tủ quần áo, đặt nó về vị trí ban đầu.
Chỉ khi ấy, cô mới nhận ra có vài tờ giấy rơi vương trong tủ... Cô cúi xuống nhặt lên.
Là thư.
Những bức thư chưa từng gửi đi.
Người nhận để trống.
Người gửi cũng để trống.
Chỉ có ngày tháng.
Những mốc thời gian ghi lại quãng ngày họ đã ngừng gặp mặt.
—Năm thứ nhất.
Lễ tốt nghiệp. Đợi chị thật lâu. Cuối cùng cũng hiểu, khi chị nói mặc kệ em, thì thật sự là sẽ mặc kệ.
Chị sẽ không bao giờ ngoảnh nhìn em thêm một lần nữa.
Chị là cánh bướm định sẵn phải bay đi. Chỉ thoáng qua trong đời em. Và đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em.
—Năm thứ tư.
Kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, đã trôi qua 1309 ngày 11 giờ 23 phút.
"Muốn được gặp chị vào một ngày nắng trong."
"Ký ức về chị trong trí nhớ em, hình bóng và âm thanh... đã trở nên cũ kỹ."
—Năm thứ sáu.
Ở nơi đất khách. Một mình ngồi bên bờ biển lắng nghe thủy triều.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi như vậy.
Thêm hai năm nữa thôi... thì quãng thời gian chúng ta xa nhau sẽ dài hơn cả quãng thời gian từng quen biết.
Nét bút giản dị, tiết chế.
Ngay cả trong những bức thư chưa từng gửi đi, những dòng chữ nàng viết xuống cũng vẫn giữ sự kìm nén ấy.
—Năm thứ tám.
Em không biết phải làm sao mới có thể bước vào thế giới của chị.
Em không biết em còn phải thích chị bao lâu nữa. Đến khi nào mới có thể nói ra rằng em thích chị. Có lẽ... phải đợi đến trước khi em chết.
Em không biết khi nào mới có thể thu lại thứ tình cảm này.
Phải đến khi nào trái tim em mới có thể chỉ đập vì chính bản thân mình.
Đọc đến câu cuối cùng, tâm thần Khương Mẫn run rẩy, vành mắt chợt cay xè, tầm nhìn mờ nhòe.
Những ngày qua, trằn trọc trở mình, thao thức trắng đêm, nỗi lòng dậy sóng, bất an khôn xiết... thì ra tất cả cũng chỉ là như thế này.
Tình yêu chính là như thế.
Tình yêu là phản nghĩa của sự bình tĩnh và lý trí.
Tình yêu là một trái tim bị người mình yêu chi phối trọn vẹn.
Trái tim ấy, đã không còn chỉ đập vì chính nó nữa.
Khương Mẫn không thể kiềm chế, trong đầu liên tục vang lên cảnh tượng vừa rồi hai người cãi nhau.
Cô nhớ lại khi Lâm Tự Thanh hỏi, có phải chị chỉ đang miễn cưỡng ở bên em không.
Cô nhớ lại khoảnh khắc Lâm Tự Thanh nói câu ấy, thậm chí còn khẽ mỉm cười.
Mà cô lại đáp, đúng vậy
Một nỗi chua xót khó diễn tả dâng lên, đau lòng, hối hận, tự trách, lo lắng — tất cả cuộn xoáy hòa làm một.
"Đồ ngốc." Khương Mẫn khẽ thở ra, đưa tay lau vội nơi khóe mắt, "Ngốc đến chết mất..."
Cô lập tức gọi điện cho Lâm Tự Thanh.
Không ai nghe máy.
Khương Mẫn đặt lại những bức thư vào trong chiếc hộp sắt, rồi vội vàng cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Cô phải đi tìm nàng.
Bên ngoài vẫn còn mưa. Khương Mẫn lên xe, rồi lại bấm gọi cho Đường Tiểu Ngữ.
"Sao cơ? Tiểu Thanh không nghe máy à?"
"Hay để em thử gọi xem sao, có khi máy hết pin nên tắt nguồn rồi."
"Em cũng không ở bên đó... hay là để em quay về xem thử nhé. Chị Khương, chị đừng lo quá."
Khương Mẫn chỉ kịp nói một câu cảm ơn, rồi nhanh chóng cúp máy.
Lúc này đã qua giờ cao điểm, đường phố không còn quá đông.
Nhưng trời vẫn mưa, tốc độ xe bắt buộc phải chậm lại.
Khương Mẫn liên tiếp gọi thêm mấy cuộc.
Lần này không phải không ai nghe, mà là máy đã tắt nguồn.
Một cơn bứt rứt dấy lên trong lòng cô.
Giờ này rồi, nàng có thể đi đâu chứ?
Những lời mình thốt ra lúc tức giận vừa rồi... lẽ nào Lâm Tự Thanh sẽ...
Tim Khương Mẫn đập dồn dập, không dám nghĩ tiếp, lập tức đạp mạnh ga, xe gầm lên lao qua ngã tư.
Đến khu chung cư nơi Lâm Tự Thanh sống, cô vội vàng lên lầu, đến nỗi chẳng buồn khóa xe. Vào thang máy, nhấn chuông cửa rồi gõ liên tiếp. Không có phản hồi.
Qua khe cửa nhìn vào, bên trong tối om.
Khương Mẫn lại gọi, vẫn chỉ là máy đã tắt.
Đứng ngẩn người nơi hành lang, cô bỗng nghe tiếng chuông thang máy vang lên sau lưng.
Đường Tiểu Ngữ bước ra.
"Chị Khương, sao chị cũng đến đây vậy?"
Đường Tiểu Ngữ vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa: "Chị đừng lo quá, sẽ không có chuyện gì đâu."
Khương Mẫn mím chặt môi, không đáp một lời.
Cửa mở, bên trong quả nhiên trống vắng.
*
Khương Mẫn không rõ mình đã quay về nhà bằng cách nào.
Chỉ biết trong đầu luôn lặp đi lặp lại một ý nghĩ: Chờ thêm một chút nữa.
Nếu đến sáng mai mà vẫn không có tin tức thì...
Trong lòng chất đầy tâm sự, ngay cả đèn cũng không bật, lảo đảo bước vào phòng khách.
Rồi đột nhiên khựng lại.
Ở đó—
Người mà cả đêm nay cô tìm mãi không thấy.
Người khiến cô ruột gan rối bời, lo lắng khôn nguôi.
Thì ra đã sớm ngồi trong nhà đợi cô.
Nàng lẳng lặng ngồi đó, đầu cúi thấp.
Toàn thân ướt sũng, trông chẳng khác nào một chú chó nhỏ đáng thương bị bỏ rơi dưới mưa.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Cún con
*
Đúng vậy.
Hai chữ nhẹ tênh ấy, lại đập mạnh vào màng nhĩ, rền vang như sấm, đủ để nghiền nát một tấm lòng chân thành.
Lâm Tự Thanh cảm thấy tâm trí mình theo hai chữ ấy bay lên tận trời, lên tận mây cao. Nàng thậm chí không thể nói ra một lời nào.
Nhưng đồng thời, cũng có một cảm giác lạnh lẽo và giải thoát như mọi chuyện đã ngã ngũ.
Không còn phải lo được lo mất gì nữa. Không còn phải trằn trọc, thao thức nữa.
"Đàn chị, chị Tiểu Lâm, hai chị có ăn gà rán không?"
Cánh cửa sắt lại được đẩy mở.
Tiếng Mễ Duy vang lên, vui vẻ đến mức có phần bất ngờ.
Nhưng không ai nói gì.
Gió trên sân thượng vẫn ấm, nhưng ẩm ướt hơn trước.
Những đám mây đen dường như cũng sắp rơi lệ.
"Ơ, sao thế? Sao mọi người không nói gì vậy?"
"...Không có gì. Bọn chị không ăn đâu, em ăn một mình đi."
Khương Mẫn là người đầu tiên tỉnh táo lại.
Cuộc đối thoại trước đó, trong cơn cảm xúc cực độ mà lời nói thoát ra chẳng kìm nén được, gần như là lần duy nhất trong hơn ba mươi năm sống của cô.
Đó là khoảnh khắc lý trí lui về phía sau.
Lâm Tự Thanh nhìn xa xăm, môi khẽ cong lên một đường rất nhỏ.
Bọn chị.
Sao cô vẫn có thể nói "bọn chị" được chứ.
"Ồ~ được rồi. Thế thì xuống đi. Nhìn có vẻ sắp mưa rồi."
"Ừ... xuống thôi."
Vẻ mặt Lâm Tự Thanh lạnh lùng, ánh mắt cúi thấp.
Nét mặt nàng sâu sắc, mặt mày sắc bén, bình thường mang vẻ thanh nhã dịu dàng, nhưng lúc này lại toát ra một sự tĩnh lặng lạnh lẽo.
Nàng là người đi xuống lầu trước.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, nàng không cần chờ đến sáu giờ tan làm.
Mễ Duy tiếp tục chia gà rán, phân phát cho mọi người một vòng, thấy bóng lưng nàng thì gọi: "Chị Tiểu Lâm, chị..."
Lâm Tự Thanh ngoảnh lại, nhìn cô ấy với ánh mắt hờ hững.
Nửa câu còn lại nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được.
Mễ Duy nhìn thấy mắt Lâm Tự Thanh đỏ hoe hẳn.
Lâm Tự Thanh thu hồi tầm mắt, cất bước ra ngoài.
Khương Mẫn vừa xuống, đã bị Du Huỷ kéo lại hỏi mấy câu, đến khi ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Lâm Tự Thanh đang rời đi.
"Lâm—"
Người kia đã cất bước đi mất.
Mễ Duy rất muốn hỏi xem có chuyện gì, nhưng lại không dám. Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan làm, Khương Mẫn xuống lầu.
Cô ấy vốn định mở miệng hỏi, nhưng hiếm khi đầu óc lại linh hoạt, chợt nhận ra, tám chín phần là hai người này đã cãi nhau.
Chuyện tình cảm của đôi trẻ, người ngoài cũng khó chen vào. Thế nên cô ấy không dám hỏi thêm, chỉ chào một câu: "Đàn chị, tan làm rồi á."
Khương Mẫn thất thần ừ một tiếng, cả mí mắt cũng không nhấc lên, hoàn toàn chẳng nhìn cô ấy.
Mễ Duy có chút bất ngờ.
Cô ấy quen Khương Mẫn cũng sáu bảy năm rồi... đây là lần đầu tiên thấy cô có vẻ mặt như thế.
Trên đường về nhà, mưa lớn lại đổ xuống.
Trên cầu vượt, xe cộ ùn ứ thành một hàng dài.
Khương Mẫn nghiêng đầu, khuỷu tay tựa lên cửa kính xe, đưa tay day day ấn đường.
Mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay cả ngày thái dương cứ âm ỉ đau. Toàn thân mệt mỏi, đầu óc choáng váng, đến việc nói thêm một câu cũng thấy kiệt sức.
Cảm xúc dâng trào, Khương Mẫn biết rõ những lời mình vừa nói thật sự quá mức tổn thương người khác.
Dù có tức giận đến đâu, cũng không nên nói ra những câu như thế.
Không nên phụ tấm chân tình của cả hai.
Cô cầm điện thoại lên.
Ánh mắt dừng lại ở khung trò chuyện được ghim trên đầu, mấy ngày rồi chẳng có lấy một tin nhắn.
Cô thậm chí còn hoài nghi, nếu bây giờ mình gọi cho Lâm Tự Thanh, e rằng nàng cũng chưa chắc sẽ bắt máy.
Nghĩ vậy, Khương Mẫn lại đặt điện thoại xuống.
Khi về đến nhà đã gần tám giờ.
Mọi khi sau giờ làm, Khương Mẫn thường vừa nấu chút cơm tối, vừa chăm chút hoa cỏ trong sân.
Nhưng hôm nay cô chẳng muốn làm gì cả.
Cô ngồi xuống trước bàn ăn, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Khương Mẫn vốn ghét cái cảm giác nhàn rỗi vô nghĩa này, nên ép mình đứng dậy, ra vườn tưới cây.
Cô châm nước vào bình tưới, mới phát hiện... chẳng biết từ bao giờ, khu vườn đã được ai đó chỉnh trang lại rất tươm tất. Sợi dây xích của chiếc xích đu đã được thay mới, cái cũ vốn đã bị mòn, không còn ngồi được nữa. Một góc sân còn đặt thêm bể cá mới, bên trong bơi lội mấy con cá vàng.
Khoảnh khắc ấy, Khương Mẫn như thấy hình ảnh Lâm Tự Thanh bận rộn ở đây.
Chắc là trong mấy ngày nghỉ ấy, vào những lúc mình không có nhà.
Nàng... có phải đã ở nơi này suốt ngày, ôm đầy mong ngóng chờ cô trở về?
Khương Mẫn đặt bình tưới xuống.
Không còn chút tâm trạng nào để chăm sóc khu vườn nữa.
Cô quay lại phòng khách. Không hiểu sao, trong nhà bỗng dưng trở nên trống trải lạ thường.
Cô đi lòng vòng khắp nhà, thật sự chẳng biết phải làm gì. Vì quá buồn tay buồn chân, cô bước vào bếp, kéo cửa tủ lạnh. Bất ngờ phát hiện chiếc tủ lạnh vốn luôn trống trơn, giờ lại có sữa tươi và hoa quả mới tinh. Cô mở ngăn đông, bên trong còn để đầy ắp đồ ăn.
Cô cúi người xuống nhìn kỹ, hóa ra bánh bao, hoành thánh, há cảo đều đủ cả.
Lúc này cô mới thấy trên cánh tủ lạnh dán một tờ giấy nhớ.
Hoành thánh là nhân rau tề thái và thịt tươi. Há cảo có nhiều vị, em dán nhãn trên từng túi rồi. Bánh bao là nhân chay.
Phải ngoan ngoãn ăn cơm đấy.
Dáng vẻ hệt như nhất định phải vỗ béo cô bằng được.
Hai ngày nay, Khương Mẫn thậm chí còn chưa hề bước chân vào bếp, đến nỗi tối qua cũng chẳng phát hiện ra.
Vậy tối qua cô đã làm gì?
Không nhớ nữa. Hoàn toàn không sao gợi lại nổi.
Tối qua cũng như thế thôi.
Trái tim treo lơ lửng, phập phồng chẳng tìm thấy chỗ dựa. Không muốn làm gì cả.
Cả đời này, Khương Mẫn chưa từng trải qua thứ cảm giác này, cảm giác tâm trạng của mình hoàn toàn bị người khác chi phối, hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của lý trí.
Theo bản năng, cô vẫn đang bài xích loại cảm giác ấy.
Cô vốn dĩ luôn ghét cái cảm giác mất kiểm soát cảm xúc.
Khương Mẫn kẹp tờ giấy nhớ trong tay, tâm tư cuồn cuộn dâng lên.
Bất chợt, cô thấy cả căn nhà đều tràn ngập dấu vết của người kia.
Thế là cô bắt đầu tìm kiếm những thay đổi nhỏ nhặt mà trước nay mình không để ý đến.
Tủ giày nhiều thêm hai đôi. Cái này hôm trước Lâm Tự Thanh từng nói với cô.
Bức tranh treo lệch giờ đã được chỉnh ngay ngắn, thước kẻ còn nằm dưới bàn trà trong phòng khách.
Đồ của Lâm Tự Thanh vẫn đặt trong phòng ngủ phụ, cũng chẳng nhiều lắm, chỉ hơn trước một chiếc thùng đựng đồ. Trông như đã gần dọn xong.
Khương Mẫn đứng thật lâu ngoài cửa phòng, cuối cùng vẫn bước vào.
Hai thùng carton lớn, một vali kéo, một hộp gấp đựng đồ. Đại khái đây là toàn bộ gia sản của một người.
Cánh tủ áo mở hé, treo mấy bộ đồ mùa đông. Người kia cao gầy, trời sinh đã hợp mặc đồ, hầu hết đều là áo khoác dài, măng-tô.
Ngăn trên cùng chưa xếp đầy, chắc bỏ vài món lặt vặt.
Khương Mẫn liếc qua, tiện tay khép cánh tủ lại.
Có lẽ lực hơi mạnh, "rầm" một tiếng, cả tủ khẽ rung, bên trong "leng keng" rơi xuống thứ gì đó.
Cô vội vàng kéo tủ ra, thấy một chiếc hộp sắt rơi xuống, đồ lặt vặt bên trong văng tung toé.
Khương Mẫn cúi xuống nhặt hộp sắt cùng mớ đồ vụn, đặt lên bàn, định sắp xếp lại rồi mới cất về chỗ cũ.
Điện thoại vang lên.
Động tác của Khương Mẫn khựng lại, cô vội rút máy ra, nhìn màn hình hiển thị... là cuộc gọi của Giang Tuyết Tư.
Cô ấn nhận: "Tuyết Tư, có chuyện gì không?"
"A Mẫn, đang bận sao?"
Đầu bên kia có chút tạp âm, nghe như đang ở ngoài đường, còn lẫn tiếng người thì thầm thấp giọng.
Khương Mẫn đặt điện thoại xuống bàn, mở loa ngoài: "Không bận."
Cô vốn chẳng có tâm trạng trò chuyện, tay vẫn tiếp tục thu dọn chiếc hộp sắt vừa nhặt.
Đó là một chiếc hộp màu xanh đã cũ, dường như là... vỏ hộp bánh quy nào đó. Nhìn cũng có tuổi rồi, nhưng chưa hề rỉ sét hay biến dạng.
Hình như là hàng ngoại? Trên vỏ in chữ tiếng Anh.
Khương Mẫn ngẩn ra.
Cô nhớ lại, hình như rất nhiều năm trước, mình từng mua cho Lâm Tự Thanh một hộp bánh quy giống thế.
Khi ấy cô theo một dự án, phải đi công tác nước ngoài suốt nửa năm, dĩ nhiên cũng lâu lắm không ghé được Đại học Minh Xuyên. Trùng hợp là hôm cô về nước, ngay tại sân bay, Lâm Tự Thanh hiếm hoi nhắn cho cô một tin: "Chị, dạo này chị bận lắm à?"
Từ câu chữ dè dặt đó, Khương Mẫn cảm nhận rõ sự nhớ mong kín đáo của cô gái ấy dành cho mình. Cô đã gọi điện lại, cũng chẳng nói nhiều, chỉ dặn tối mai cô sẽ đến tìm nàng.
Sau đó... cô đã tiện tay đưa cho Lâm Tự Thanh hộp bánh quy ấy, cùng vài món lặt vặt mua dọc đường. Dưới ánh đèn đường vàng vọt mờ tối, cô nhìn thấy Lâm Tự Thanh ôm chặt chiếc hộp sắt xanh, vòng đi vòng lại dưới tán cây long não trong trường.
Một khoảnh khắc hiếm hoi nhẹ bẫng.
Tối hôm ấy, cô còn trêu: "Chỉ vì một hộp bánh quy mà vui đến thế à?"
"A Mẫn, có đang nghe không? Cậu với Tiểu Lâm cãi nhau sao?"
Giọng nói từ đầu dây bên kia kéo cô ra khỏi dòng hồi ức.
"Ừ." Khương Mẫn tiếp tục thu dọn đống đồ vương vãi trong hộp sắt. "Du Huỷ nói với cậu à? Hôm nay chẳng phải cậu nghỉ ở nhà sao?"
Bên trên là một xấp giấy tờ.
Bằng tốt nghiệp vỏ xanh mềm của Đại học Minh Xuyên. Giấy chứng nhận thi tiếng Anh, bằng lái xe, thẻ sinh viên, thẻ trong trường, thẻ xe buýt... đến cả vé tàu xanh lá từ quê đến Minh Xuyên cũng còn giữ.
Khương Mẫn khẽ lắc đầu, người này, sao mà ngay cả mấy thứ "đồ bỏ đi" cũng không nỡ vứt.
"Đúng rồi, là Huỷ Huỷ kể đấy. Em ấy muốn khuyên hai người nhưng không dám." Giang Tuyết Tư ngừng lại một nhịp, mới nói tiếp, "Nên mới nhờ tôi gọi điện."
"Cãi nhau rồi." Khương Mẫn trầm ngâm một lúc mới đáp, "Lần này cãi hơi dữ."
Một giọng khác chen vào: "Chả trách lúc em thấy chị Tiểu Lâm đi, mắt chị ấy đỏ hoe cả..."
Động tác của Khương Mẫn khựng lại: "Em ấy..."
"Mễ Duy! Đã bảo em đừng xen vào, sao lại nói nữa!"
"Ui da, em nhịn không nổi mà..."
"Em cũng vậy. Vừa nãy chị nói em không dám khuyên, đó mà là không dám à? Em gọi là biết điều đó!"
"Biết điều gì mà biết điều. Chị gọi điện thoại, hai đứa lại ngồi bên cạnh nghe lén."
"Gì mà nghe lén chứ... á! Cái chân gà cuối cùng! Của em!"
Bên kia đầu dây, tiếng cãi nhau loạn xạ, gà bay chó chạy.
Khương Mẫn nghe một lúc, rốt cuộc cũng hiểu được đầu đuôi: Mễ Duy vốn không yên tâm, về đến nhà lại gọi Tuyết Tư với Du Huỷ lôi ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn bạc, cuối cùng mới gom góp thành cú điện thoại này.
Trong lòng cô vẫn còn vương vấn nửa câu dang dở của Mễ Duy, lại không tiện hỏi thêm, nên cúi đầu tiếp tục sắp xếp mớ đồ linh tinh.
Ngón tay khựng lại.
Đó là một tấm ảnh đã ố vàng, cũ kỹ.
Độ phân giải thấp đến nỗi gương mặt nhân vật mờ nhòe, viền ảnh bị chạm vào đến nhẵn bóng.
Là... bức ảnh chụp lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhiều năm về trước.
Cô thậm chí đã quên mất từng có tấm hình này.
Khương Mẫn lật mặt sau.
Ở đó có một dòng chữ: "Được sống trong thế giới có chị, thật tốt biết bao."
Dòng chữ viết từ rất nhiều năm trước.
Ngay cuối câu, chấm tròn của dấu chấm câu vẫn còn loang lổ vệt ướt.
Lòng Khương Mẫn chấn động.
Bao nhiêu khoảnh khắc mà cô chưa từng hiểu, bao nhiêu lần ánh mắt lặng lẽ dõi theo mà cô không hề hay biết, như từng khung hình chậm rãi dội về trong tâm trí.
"Được rồi được rồi, đừng ồn nữa." Giọng Giang Tuyết Tư ở đầu dây bên kia ép xuống, tách khỏi hai người đang ồn ào, đi ra một góc rồi nói: "A Mẫn, chuyện tình cảm giữa cậu và Tiểu Lâm, vốn dĩ tôi không định chen vào. Đó là ranh giới và chừng mực của tôi. Nhưng tôi nghĩ, có một chuyện, vẫn phải nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Cậu có biết không, Tiểu Lâm thích cậu từ rất lâu rồi?"
"Em ấy yêu cậu đã rất nhiều năm."
Nhiều năm.
Ba chữ ấy khiến Khương Mẫn sững người trong thoáng chốc, nhưng rồi rất nhanh lại cảm thấy—dường như cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Đáng lẽ nên như thế.
Trong cơn ngẩn ngơ, cô nghĩ lại: Từ khi quen nhau đến giờ, Lâm Tự Thanh rất hiếm khi đem hai chữ "thích" hay "yêu" treo ở khóe môi.
Nói "thích" thì cũng chỉ có một hai lần, là tối hôm cô trở về từ Minh Xuyên. Trước nụ hôn đầu tiên của hai người. Nghiêm túc và cẩn trọng, nói một câu: "Thật sự rất thích chị."
Còn "yêu"... là trên bầu trời cao ba vạn thước. Cũng chỉ có duy nhất một lần.
Tựa như, trong mắt Lâm Tự Thanh, "thích" thì quá nông, mà "yêu" lại sợ khiến Khương Mẫn cảm thấy gánh nặng.
Điện thoại ngắt.
Khương Mẫn đặt lại tấm ảnh về đúng chỗ cũ.
Lớp trên cùng trong hộp đã được sắp xếp gọn gàng, nhưng bên dưới vẫn còn nhiều thứ.
Cô biết mình không nên tiếp tục lật xem nữa.
Đây là đồ đạc của Lâm Tự Thanh.
Cô nên tôn trọng riêng tư của người ấy.
Thế nhưng, ánh mắt lại dừng trên một chiếc hộp gỗ nằm ngay dưới tấm ảnh.
Trực giác mách bảo rằng, đó có lẽ là một món quà dành cho mình.
Và thế là, cô lại một lần nữa bước qua ranh giới, mở hộp ra.
Trong lớp vải mềm màu đỏ, tĩnh lặng nằm đó là một cây bút máy màu đen. Đường nét thân bút lưu loát, dưới ánh đèn phản chiếu một quầng sáng mờ dịu.
Thương hiệu rất quen thuộc. Thứ mà cô đã từng dùng suốt nhiều năm.
Bên dưới cây bút còn ép một mảnh giấy.
Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ.
Mong chị luôn khỏe mạnh, hạnh phúc, bình an.
Mong tất cả mọi điều với chị đều tốt lành.
Dòng đề ngày... là từ một mùa hè nhiều năm về trước.
Khương Mẫn bỗng nhớ đến cái mùa hè oi bức, mưa dầm nặng hạt ấy.
Nhớ đến cô gái nhỏ ướt sũng đứng bên vệ đường.
Nhớ đến đôi mắt đen láy quật cường, lặng lẽ dõi theo mình.
Nhớ đến bóng lưng gầy gò vội vã bỏ đi trong mưa.
Biết bao khoảnh khắc.
Biết bao khoảnh khắc cô đã bỏ lỡ.
Khương Mẫn đặt cây bút máy trở lại chỗ cũ.
Cô hiểu mình không nên, cũng không thể tiếp tục nhìn sâu thêm nữa.
Cô ôm chiếc hộp sắt, bước đến tủ quần áo, đặt nó về vị trí ban đầu.
Chỉ khi ấy, cô mới nhận ra có vài tờ giấy rơi vương trong tủ... Cô cúi xuống nhặt lên.
Là thư.
Những bức thư chưa từng gửi đi.
Người nhận để trống.
Người gửi cũng để trống.
Chỉ có ngày tháng.
Những mốc thời gian ghi lại quãng ngày họ đã ngừng gặp mặt.
—Năm thứ nhất.
Lễ tốt nghiệp. Đợi chị thật lâu. Cuối cùng cũng hiểu, khi chị nói mặc kệ em, thì thật sự là sẽ mặc kệ.
Chị sẽ không bao giờ ngoảnh nhìn em thêm một lần nữa.
Chị là cánh bướm định sẵn phải bay đi. Chỉ thoáng qua trong đời em. Và đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em.
—Năm thứ tư.
Kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, đã trôi qua 1309 ngày 11 giờ 23 phút.
"Muốn được gặp chị vào một ngày nắng trong."
"Ký ức về chị trong trí nhớ em, hình bóng và âm thanh... đã trở nên cũ kỹ."
—Năm thứ sáu.
Ở nơi đất khách. Một mình ngồi bên bờ biển lắng nghe thủy triều.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi như vậy.
Thêm hai năm nữa thôi... thì quãng thời gian chúng ta xa nhau sẽ dài hơn cả quãng thời gian từng quen biết.
Nét bút giản dị, tiết chế.
Ngay cả trong những bức thư chưa từng gửi đi, những dòng chữ nàng viết xuống cũng vẫn giữ sự kìm nén ấy.
—Năm thứ tám.
Em không biết phải làm sao mới có thể bước vào thế giới của chị.
Em không biết em còn phải thích chị bao lâu nữa. Đến khi nào mới có thể nói ra rằng em thích chị. Có lẽ... phải đợi đến trước khi em chết.
Em không biết khi nào mới có thể thu lại thứ tình cảm này.
Phải đến khi nào trái tim em mới có thể chỉ đập vì chính bản thân mình.
Đọc đến câu cuối cùng, tâm thần Khương Mẫn run rẩy, vành mắt chợt cay xè, tầm nhìn mờ nhòe.
Những ngày qua, trằn trọc trở mình, thao thức trắng đêm, nỗi lòng dậy sóng, bất an khôn xiết... thì ra tất cả cũng chỉ là như thế này.
Tình yêu chính là như thế.
Tình yêu là phản nghĩa của sự bình tĩnh và lý trí.
Tình yêu là một trái tim bị người mình yêu chi phối trọn vẹn.
Trái tim ấy, đã không còn chỉ đập vì chính nó nữa.
Khương Mẫn không thể kiềm chế, trong đầu liên tục vang lên cảnh tượng vừa rồi hai người cãi nhau.
Cô nhớ lại khi Lâm Tự Thanh hỏi, có phải chị chỉ đang miễn cưỡng ở bên em không.
Cô nhớ lại khoảnh khắc Lâm Tự Thanh nói câu ấy, thậm chí còn khẽ mỉm cười.
Mà cô lại đáp, đúng vậy
Một nỗi chua xót khó diễn tả dâng lên, đau lòng, hối hận, tự trách, lo lắng — tất cả cuộn xoáy hòa làm một.
"Đồ ngốc." Khương Mẫn khẽ thở ra, đưa tay lau vội nơi khóe mắt, "Ngốc đến chết mất..."
Cô lập tức gọi điện cho Lâm Tự Thanh.
Không ai nghe máy.
Khương Mẫn đặt lại những bức thư vào trong chiếc hộp sắt, rồi vội vàng cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Cô phải đi tìm nàng.
Bên ngoài vẫn còn mưa. Khương Mẫn lên xe, rồi lại bấm gọi cho Đường Tiểu Ngữ.
"Sao cơ? Tiểu Thanh không nghe máy à?"
"Hay để em thử gọi xem sao, có khi máy hết pin nên tắt nguồn rồi."
"Em cũng không ở bên đó... hay là để em quay về xem thử nhé. Chị Khương, chị đừng lo quá."
Khương Mẫn chỉ kịp nói một câu cảm ơn, rồi nhanh chóng cúp máy.
Lúc này đã qua giờ cao điểm, đường phố không còn quá đông.
Nhưng trời vẫn mưa, tốc độ xe bắt buộc phải chậm lại.
Khương Mẫn liên tiếp gọi thêm mấy cuộc.
Lần này không phải không ai nghe, mà là máy đã tắt nguồn.
Một cơn bứt rứt dấy lên trong lòng cô.
Giờ này rồi, nàng có thể đi đâu chứ?
Những lời mình thốt ra lúc tức giận vừa rồi... lẽ nào Lâm Tự Thanh sẽ...
Tim Khương Mẫn đập dồn dập, không dám nghĩ tiếp, lập tức đạp mạnh ga, xe gầm lên lao qua ngã tư.
Đến khu chung cư nơi Lâm Tự Thanh sống, cô vội vàng lên lầu, đến nỗi chẳng buồn khóa xe. Vào thang máy, nhấn chuông cửa rồi gõ liên tiếp. Không có phản hồi.
Qua khe cửa nhìn vào, bên trong tối om.
Khương Mẫn lại gọi, vẫn chỉ là máy đã tắt.
Đứng ngẩn người nơi hành lang, cô bỗng nghe tiếng chuông thang máy vang lên sau lưng.
Đường Tiểu Ngữ bước ra.
"Chị Khương, sao chị cũng đến đây vậy?"
Đường Tiểu Ngữ vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa: "Chị đừng lo quá, sẽ không có chuyện gì đâu."
Khương Mẫn mím chặt môi, không đáp một lời.
Cửa mở, bên trong quả nhiên trống vắng.
*
Khương Mẫn không rõ mình đã quay về nhà bằng cách nào.
Chỉ biết trong đầu luôn lặp đi lặp lại một ý nghĩ: Chờ thêm một chút nữa.
Nếu đến sáng mai mà vẫn không có tin tức thì...
Trong lòng chất đầy tâm sự, ngay cả đèn cũng không bật, lảo đảo bước vào phòng khách.
Rồi đột nhiên khựng lại.
Ở đó—
Người mà cả đêm nay cô tìm mãi không thấy.
Người khiến cô ruột gan rối bời, lo lắng khôn nguôi.
Thì ra đã sớm ngồi trong nhà đợi cô.
Nàng lẳng lặng ngồi đó, đầu cúi thấp.
Toàn thân ướt sũng, trông chẳng khác nào một chú chó nhỏ đáng thương bị bỏ rơi dưới mưa.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 84
10.0/10 từ 36 lượt.