Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 83

294@-

Đột nhập


*


Khương Mẫn chưa từng rối bời đến thế.


 


Một tập tài liệu, từ lúc sáng đi làm mở máy tính ra đã bắt đầu xem, đến tận bây giờ, bốn giờ chiều, cô mới chỉ đọc được một trang rưỡi.


 


Với một người luôn đặt hiệu suất lên hàng đầu như cô, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.


 


Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, rồi lại nặng nề đặt xuống.


 


Tối qua, sau khi cả đội hoàn thành công việc ở thành phố bên cạnh, Giang Tuyết Tư có gửi mấy tấm ảnh làm việc, nói rằng công việc diễn ra thuận lợi, mọi người đã vất vả rồi. Các đồng nghiệp khác cũng lên tiếng trong nhóm.


 


Chỉ có một mình Lâm Tự Thanh là không.


 


Từ tối hôm kia đến giờ, đã là ngày thứ ba.


 


Không có tin nhắn. Không có cuộc gọi.


 


Sáng nay, khi Khương Mẫn đang nghe điện thoại công việc, điện thoại lại trùng hợp bật lên một bản tin.


 


Vào mùa mưa, nhiều nơi xảy ra mưa lớn. Khoảng mười giờ, có một vụ sạt lở đất, đường quốc lộ bị sạt lở. Tim Khương Mẫn chợt thắt lại, tính nhẩm thời gian, đúng lúc Lâm Tự Thanh và Giang Tuyết Tư đang trên đường từ thành phố bên về Minh Xuyên.


 


Cô vội cúp điện thoại với đối tác, bấm vào xem, thấy đó là tin ở ngoại tỉnh, mới thở phào nhẹ nhõm.


 


Thật nực cười. Rốt cuộc cô đang lo lắng vớ vẩn gì đây chứ.


 


Khương Mẫn thở dài một hơi, cố gắng xua đi nỗi bực bội trong lòng, nhưng chẳng có tác dụng gì.


 


Cô quyết định tắt máy, xuống lầu.


 


Dưới lầu không có mấy người.


 


Hôm qua Giang Tuyết Tư đã dẫn đi phần lớn tinh anh trong đội, tối qua bọn họ thức trắng đêm làm xong việc, hôm nay nghỉ bù ở nhà, không trở lại công ty.


 


Chỗ ngồi đó vẫn trống.


 


Khương Mẫn vừa liếc mắt đã thấy chiếc cốc gấu nhỏ mình từng mua.


 


Cô chợt nhớ đến dáng vẻ lần trước mình ngồi trước máy tính. Nhớ đến ngày hôm sau bay sang Đông Lăng. Nhớ đến khi ấy trong lòng ngập tràn ngọt ngào và nhung nhớ.


 


Bây giờ tính là gì đây chứ.


 


Cả đời này, cô chưa từng có khoảnh khắc như thế.


 


Từ khi bước vào tuổi thiếu niên, dần dần có ý thức về bản thân, cô đã ghét nhất việc để cảm xúc chi phối lý trí, thậm chí ảnh hưởng đến học tập và công việc.


 


Có lẽ thái độ của cô với tình cảm xưa nay vốn không đủ tích cực, chán ghét cái cảm giác mất kiểm soát vì cảm xúc. Bằng không, nhiều năm như thế, cô cũng không thể cứ mãi độc thân.


 


Cô gần như sắp không nhận ra chính mình nữa.


 


Không nhận ra bản thân lúc này — chỉ vì một vài người, một vài chuyện mà lòng dạ dậy sóng, không thể làm việc và sinh hoạt như bình thường.


 


Cô thậm chí có chút ghét cái con người đang bị cảm xúc kéo dắt này.


 


Khương Mẫn thu hồi tầm mắt, không nhìn về phía chỗ ngồi ấy nữa. Cô cố không để bản thân chìm quá lâu trong cảm xúc.


 


Hôm nay lại là một ngày âm u.



 


Cô đứng trước cửa kính sát đất ở tầng một, nhìn thấy trên điện thoại bật ra một tin nhắn mới.


 


Là Bùi Như Nghi gửi đến.


 


Sáng nay, bà nói muốn dạo đến Minh Xuyên một chuyến, bảo Khương Mẫn hỏi thời gian của Ninh Nhu, hẹn cùng nhau ăn một bữa.


 


Khương Mẫn không trả lời.


 


Cô thật sự không biết phải trả lời thế nào. Lại càng không biết phải nói chuyện của Ninh Nhu cho mẹ biết ra sao.


 


Bùi Như Nghi vốn là người cứng cỏi và kiêu hãnh, bà đối xử với Ninh Nhu như con ruột, sao có thể chấp nhận chuyện Ninh Nhu trở thành tình nhân của người khác.


 


Có lẽ thấy cô không hồi đáp, Bùi Như Nghi lại gửi thêm một tin nữa, hỏi cô có đang bận không.


 


Phía chân trời u ám, nặng nề đến mức khiến người ta khó thở.


 


Du Huỷ vừa từ ngoài mang trà hoa quả mua về, thấy cô nhíu chặt mày thì dò hỏi: "Có muốn lên sân thượng hóng gió một chút không?"


 


Khương Mẫn nghĩ ngợi rồi nói: "Ừ. Đi thôi."


 


"Chị chờ em một chút, để em chia đồ uống cho mọi người."


 


"Ừm, tôi lên trước. Chút nữa em lên sau nhé."


 


Gió trên sân thượng cũng oi bức, chẳng có chút mát mẻ.


 


Khương Mẫn ngước nhìn về phía tây bắc, nơi ấy mây đã chất đầy.


 


Cửa sắt kẽo kẹt một tiếng, bị ai đó đẩy từ phía sau.


 


Du Huỷ bưng hai cốc trà hoa quả lên sân thượng, hỏi Khương Mẫn: "Uống chứ?"


 


Khương Mẫn vốn không thích đồ ngọt: "Không cần đâu."


 


"Ăn đồ ngọt có thể khiến tâm trạng khá hơn một chút đấy."


 


"Thật sự không cần."


 


"Thôi được rồi." Du Huỷ bỗng bật cười, "Thật ra chị có thấy không, chị và Tiểu Lâm khá giống nhau đấy."


 


Lý trí, kiềm chế, quen với việc tự ràng buộc bản thân.


 


Lại giống nhau ở chỗ đều mạnh mẽ và cố chấp.


 


Vừa nghe thấy hai chữ ấy, Khương Mẫn không hiểu sao lại nổi giận, mặt lạnh đi:
"Giống cái gì. Chẳng giống chút nào."


 


"Sao thế, hai người cãi nhau à?" Du Huỷ có phần bất ngờ, "Em còn tưởng chị đang phiền vì chuyện của Ninh Nhu."


 


"Đều phiền cả." Khương Mẫn cười tự giễu, "Người này người kia, ai cũng muốn tôi đừng xen vào chuyện của họ."


 


"Chuyện của Ninh Nhu, chị giận thì em hiểu. Còn Tiểu Lâm thì sao? Nói đi, đừng giữ trong lòng rồi tự bực bội, thế này không tốt cho sức khỏe đâu."


 


Khương Mẫn lặng lẽ nhìn về những tầng mây dày đặc nơi chân trời.


 


Trong chốc lát, cô vẫn chưa biết nên mở lời từ đâu.


 


*



Làm việc suốt hai đêm liền, Giang Tuyết Tư xin cho mọi người một ngày nghỉ.


 


Lâm Tự Thanh đối với nghỉ ngơi cũng chẳng để tâm, nàng vốn không có việc gì để làm, nghỉ lễ cũng chỉ thấy buồn chán.


 


Nàng đứng trên ban công nhìn mây thật lâu, rồi mới cầm lấy một chiếc ô, chuẩn bị ra ngoài.


 


Đang lúc khóa cửa, nàng nhận được điện thoại của Đường Tiểu Ngữ.


 


Lâm Tự Thanh bấm nghe: "Tiểu Ngữ, có chuyện gì vậy?"


 


"Tôi vừa nhớ ra, có chuyện quên chưa nói với cậu." Đường Tiểu Ngữ kéo dài giọng, cố tình giữ bí mật, "Cậu đoán thử xem."


 


Lâm Tự Thanh: "Không đoán."


 


Thấy nàng không chịu bắt chuyện, Đường Tiểu Ngữ nhịn không nổi bèn tự nói ra: "Khuya hôm kia, hơn hai giờ sáng, chị Khương gọi cho tôi, hỏi cậu đã về nhà chưa."


 


Hơi thở Lâm Tự Thanh khựng lại.


 


"Lúc đó tôi đang cày phim, đúng đoạn cao trào, cúp máy xong lại xem tiếp. Sáng hôm sau dậy cậu đã đi làm rồi, thế là quên mất. Vừa rồi đột nhiên mới nhớ ra."


 


"...Ừ, tôi biết rồi."


 


"Có phải cậu với chị Khương cãi nhau không?"


 


"...Ừ."


 


Đường Tiểu Ngữ hoảng hốt: "Cãi nhau gì vậy, sao cậu cũng không chịu nói với tôi một tiếng."


 


Giọng Lâm Tự Thanh bình thản: "Hôm đó chị ấy với chị Ninh Nhu có chuyện. Tôi chờ chị ấy rất lâu. Mãi đến rất muộn chị ấy mới về, quần áo còn ướt sũng."


 


"Tôi nói chị ấy sẽ mặc kệ tôi, giống như trước đây vậy. Chị ấy cũng giận, nói rằng trước kia... suốt tám năm tôi chưa từng chủ động nói với chị ấy một câu."


 


Nàng vốn nói chuyện luôn ngắn gọn súc tích. Nhưng mấy câu vừa rồi, thật sự quá mức đơn giản.


 


May mà Đường Tiểu Ngữ xưa nay luôn hiểu nàng, cũng hiểu được tâm sự trong lòng nàng.


 


Trong tình cảm, ai cũng có lòng chiếm hữu. Càng thích, càng khó tự kiềm chế.


 


Ngần ấy năm qua, có lẽ Khương Mẫn đã không chỉ một lần... đặt Ninh Nhu ở vị trí quan trọng hơn nàng.


 


Mà Lâm Tự Thanh chỉ có thể đứng từ xa, lặng lẽ nhìn họ.


 


Đường Tiểu Ngữ thở dài nặng nề: "Lần trước tôi đã nói rồi mà, thích chị ấy quá nhiều sẽ bị tổn thương thôi."


 


Lâm Tự Thanh khẽ cười.


 


Đúng vậy.


 


Nàng đã thích cô từ rất nhiều năm trước.


 


Nàng yêu cô suốt ngần ấy năm.


 


Ngay từ đầu, nàng đã biết tình cảm giữa họ không thể nào là ngang bằng.


 


Nàng không thể, cũng sẽ không đòi hỏi Khương Mẫn phải yêu mình nhiều như vậy.


 


"Nhưng mà này." Đường Tiểu Ngữ nhớ lại lời nàng vừa nói, "Tôi cảm thấy, thật ra chị Khương cũng khá để ý đến cậu. Đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, mà chị ấy vẫn còn nhớ."


 



 


"Với tính cách kiêu ngạo như thế, chị ấy cúi đầu được sao? Tối hôm kia đã có thể nói ra những lời như vậy, thật ra đã là đủ lắm rồi."


 


"Tôi biết rồi." Tim Lâm Tự Thanh nặng nề đập mạnh một nhịp, "Vừa rồi tôi cũng định ra ngoài để tìm chị ấy."


 


Từ đầu đến cuối, Khương Mẫn chưa từng làm gì sai.


 


Nàng không có tư cách gì để đòi hỏi ở cô bất cứ điều gì.


 


Đường Tiểu Ngữ vẫn chưa yên tâm, lại dặn thêm: "Thế thì lát nữa hai người phải nói chuyện cho tử tế nhé."


 


Lâm Tự Thanh khẽ ừ một tiếng: "Cúp đây."


 


Lúc này còn chưa đến bốn giờ.


 


Từ đây sang khu làm việc cũng rất gần, lại không phải giờ cao điểm, nên nàng đến nơi rất nhanh.


 


Mễ Duy đang vui vẻ ngồi nghịch bể cá, hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, trong đầu còn đang phân vân tối nay ăn teppanyaki hay là tôm hùm đất. Lúc ngẩng đầu lên thấy Lâm Tự Thanh bước vào, cô ấy liền reo lên: "A? Chị Tiểu Lâm, sao chị lại về vậy, không phải hôm nay được nghỉ à?"


 


"Tôi có chút việc." Lâm Tự Thanh hỏi khéo, "Trong này chỉ có em thôi à?"


 


"Không, còn mấy người nữa. Đàn chị với chị Huỷ đang trên sân thượng hóng gió, những người khác thì để em xem..."


 


"Không cần đâu."


 


Lâm Tự Thanh để lại một câu ngắn gọn, rồi xoay người lên lầu.


 


"Muốn tìm đàn chị cứ nói thẳng ra chứ." Mễ Duy nhìn theo bóng lưng nàng, cười khẽ, rồi lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu đồ ăn tối.


 


...


 


"Nói như vậy thì, Tiểu Lâm thật ra cũng khá bướng bỉnh." Du Huỷ nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, không khỏi cảm khái, "Hai ngày trời mà chẳng có động tĩnh gì, khó trách chị lại giận."


 


Khương Mẫn cười lạnh: "Cái tính cách đáng chết của em ấy."


 


Trước khi mưa lớn đổ xuống, áp suất thấp kéo dài khiến người ta càng thêm bức bối.


 


Du Huỷ dịu giọng khuyên nhủ: "Thực ra cãi nhau cũng là chuyện bình thường thôi. Hai người ở bên nhau mà, đều cần có một quá trình để hòa hợp."


 


"Tất nhiên tôi biết, hòa hợp được thì ở bên nhau." Khương Mẫn vừa nói vừa nhớ lại bóng lưng quay đi của Lâm Tự Thanh đêm hôm đó, ngực lại nghẹn chặt, bực bội mà nói, "Không hòa hợp được thì chia tay."


 


Cô cũng là người kiêu ngạo, có cá tính.


 


Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người dễ dàng cúi đầu.


 


Đèn cầu thang từ tầng hai lên tầng ba không đủ sáng.


 


Lâm Tự Thanh bước lên, mỗi một bước, nàng đều nghe thấy nhịp tim mình dồn dập nhanh hơn.


 


Cánh cửa sắt nặng nề bị đẩy mở một khe hở.


 


Làn gió nóng thổi tới, mang theo một câu nói khẽ khàng.


 


Không hòa hợp được thì chia tay.


 


Chia, tay.


 


Hai chữ ấy như mũi kim sắt nhọn, đâm mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong tim.



Cánh cửa sắt bị gió thổi "rầm" một tiếng khép lại.


 


Âm thanh nặng nề ấy làm người đang đứng bên mép sân thượng giật mình.


 


Du Huỷ quay người trước, thấy Lâm Tự Thanh, khẽ vỗ tay Khương Mẫn: "Hai người nói chuyện cho tử tế đi, em xuống trước đây."


 


Cô ấy để lại khoảng không gian này cho họ.


 


Khương Mẫn nhìn Lâm Tự Thanh.


 


Cô nhìn người đã nói đi liền đi vào tối hôm kia, giờ đây từng bước từng bước đi về phía mình.


 


Lâm Tự Thanh mở miệng.


 


Câu đầu tiên là: "Không hòa hợp được, thì chia tay?"


 


Rõ ràng chỉ là nhắc lại, nhưng bất ngờ vang lên, lại như một lời chất vấn.


 


Ngọn lửa chưa kịp dập tắt trong lòng lập tức bùng cháy.


 


Chờ đợi nàng suốt hai ngày, để rồi nhận về một câu chất vấn.


 


Mà Khương Mẫn từ trước tới nay chưa từng là người chịu để ai chất vấn.


 


"Không thì sao." Khương Mẫn phản vấn, "Đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ yêu đương mà không tiếp tục được thì phải sống chết đòi nhau à?"


 


Nói đến đây, giọng cô pha chút mỉa mai: "Nếu thật sự thế, thì sân thượng này chắc phải chật kín người xếp hàng chờ nhảy xuống rồi."


 


Lời này quả thật rất thực tế, cũng hết sức tầm thường. Đặt vào bất kỳ diễn đàn nào trên mạng, câu trả lời của cư dân mạng chắc cũng như vậy thôi: Đều là người lớn cả, chỉ là yêu đương thôi mà, làm gì có chuyện sống chết vì nhau. Không tiếp tục được thì cắt đứt là xong.


 


Nhưng vào giây phút này, những lời ấy thốt ra từ miệng Khương Mẫn, lại trở nên vô cùng cay nghiệt.


 


Mỗi hơi thở, từng câu từng chữ đều khiến toàn bộ thần kinh nơi Lâm Tự Thanh đau nhói, cảm giác ấy như lan khắp cơ thể.


 


Từng chữ đều như khắc vào tim.


 


Nàng thậm chí không cách nào phản bác.


 


Bởi từng chữ, từng chữ đều đúng cả.


 


Lâm Tự Thanh khẽ bật cười, rồi nghe thấy chính giọng mình vang lên: "Vậy nên, khi ấy là bị em theo đuổi đến phát phiền, nên chị mới miễn cưỡng đồng ý ở bên em đúng không?"


 


Nếu không, sao lại nghĩ đến chuyện chia tay nhanh đến thế.


 


Mỗi lần hai chữ "chia tay" lóe lên trong đầu, nàng đều có cảm giác trong lồng ngực mọc thêm một nhánh gai, đâm cho đến khi máu thịt nát nhừ.


 


Khương Mẫn gần như bị một câu ấy của nàng chọc thẳng vào tận phổi.


 


Trước đó bao nhiêu lần, cô đều đã nói với nàng, là vì thích, là vì quan tâm.


 


Hôm nay nàng còn phải hỏi như vậy, chẳng lẽ tình cảm của cô rẻ rúng đến mức phải trao cho người khác như món hàng hết hạn sao? Chẳng lẽ cô rảnh rỗi không có gì làm, muốn thử yêu một mối tình gì đó cho vui, để rồi làm mình thức trắng cả đêm, lo lắng nàng gặp chuyện gì trong đêm mưa?


 


Rốt cuộc nàng muốn gì ở cô? Chẳng lẽ phải mổ tim mình ra cho nàng xem thì mới tin sao?


 


Cơn giận dữ bùng lên cực điểm, đồng thời còn cháy ra một chút thất vọng.


 


Khương Mẫn bật cười lạnh.


 


Cô nói: "Đúng vậy."


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 83
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...