Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 82
332@-
Không muốn rời xa
*
Trong tai nàng còn văng vẳng một tiếng ù rất nhỏ.
Chậm rãi vọng lại câu nói kia: "Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa."
Như một bản phán quyết lạnh lẽo và tàn nhẫn. Nhưng trong lòng Lâm Tự Thanh lại thấy, có lẽ vốn dĩ nên như vậy. Quãng thời gian vừa qua, nàng như sống trong một giấc mơ hư ảo nhưng ngọt ngào. Giờ đây, mộng tan rồi.
Lâm Tự Thanh xoay người bước ra ngoài.
Nàng không thể ở lại thêm nữa.
Chỉ cần nán lại một giây thôi, nàng cũng sẽ không cách nào giữ nổi vẻ bình tĩnh trên bề mặt.
Khương Mẫn dõi mắt theo bóng lưng nàng.
Một dáng lưng dứt khoát, không hề lưu luyến.
Cơn giận khi đối chọi ban nãy dần tan đi, cô lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống ghế sofa. Bất chợt cảm thấy cô đơn và mệt mỏi.
Cô không muốn chìm đắm trong cảm xúc ấy. Cô ngồi yên một lúc, rồi ép mình đi tắm, thay bộ đồ ướt, uống chút nước nóng, nằm xuống giường.
Nhiều năm sống một mình đã khắc vào thói quen trong suy nghĩ cô, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, không phiền đến người khác. Bởi lẽ, cô đã quá quen với việc không có ai chăm sóc.
Tiếng mưa ngoài cửa dần ngừng hẳn.
Đêm qua cô vốn đã nghỉ rất muộn, hôm nay cả ngày tâm tình liên tục dao động, lúc này chứng đau nửa đầu lại phát tác, khiến đầu cô như muốn nứt ra.
Cô cần được nghỉ ngơi gấp. Nhưng trong lòng vẫn vương vấn cái kẻ vô tâm kia. Quay lưng bỏ đi... lúc nào cũng dứt khoát như thế.
Không một chút lưu luyến.
Trễ thế này rồi.
Cũng chẳng biết nàng đã đi đâu.
Đã chẳng ngủ nổi, Khương Mẫn dứt khoát chống tay ngồi dậy, gửi tin nhắn cho Đường Tiểu Ngữ: "Tiểu Ngữ, em nghỉ chưa?"
Đường Tiểu Ngữ đúng chuẩn là một con cú đêm, lần trước ra biển ngắm bình minh, hôm sau tỉnh dậy còn nhăn nhó than thở, nói rằng tối hôm trước đến tận hai ba giờ sáng mới chịu đi ngủ, mệt đến mức rã rời.
Tin nhắn gửi đi, nhưng đối phương không trả lời.
Chẳng rõ tối nay cô ấy về nhà mình, hay đã quay lại khu chung cư thuê chung với Lâm Tự Thanh.
Khương Mẫn thật sự không muốn làm phiền người ta lúc khuya, nhưng trong lòng cứ không yên, cuối cùng vẫn bấm gọi điện.
Hai giây sau, điện thoại được kết nối.
"Ừm? Chị Khương?"
"Tiểu Ngữ, xin lỗi đã làm phiền em nghỉ ngơi."
"Có chuyện gì vậy, chị cứ nói đi?"
"...Lâm Tự Thanh về chưa?"
"Hả? Về rồi mà." Đường Tiểu Ngữ ngạc nhiên, "Cậu ấy vừa về thôi, em còn hỏi, cậu ấy bảo mới kết thúc buổi chụp đêm. Sao thế chị?"
Khương Mẫn không muốn giải thích nhiều: "Không có gì. Cảm ơn em."
Cô không để Đường Tiểu Ngữ kịp hỏi thêm, đã trực tiếp ngắt máy.
...
Không biết mưa đã ngừng từ khi nào.
Lâm Tự Thanh cũng chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.
Rõ ràng nàng có che ô, vậy mà hàng mi vẫn ướt sũng, dính bết lại thành một mảng.
Trong phòng hầu như chẳng còn bao nhiêu đồ.
Vốn dĩ nàng định từ từ thu dọn hành lý, chậm rãi chuyển sang. Nhưng cuối cùng lại dọn xong rất nhanh. Một phần vì đồ đạc của nàng vốn ít, dưới sự thúc giục của cô Đường thì đi hai chuyến cũng gần hết. Một phần khác... là vì chính nàng, vì nàng quá muốn được mỗi ngày đều ở cạnh Khương Mẫn.
Căn phòng giờ trống rỗng.
Giống hệt như trái tim nàng, cũng trống rỗng đến mức chẳng còn gì.
Lâm Tự Thanh biết mình không nên như vậy.
Nàng cũng nên có cuộc sống của riêng mình, có việc mình thích làm, cố gắng kết thêm nhiều bạn bè.
Đừng để tất cả ánh mắt, tất cả tâm tư đều đặt hết lên người Khương Mẫn.
Tình cảm sâu đậm như thế... với đối phương mà nói, e rằng cũng là một gánh nặng.
...Nhưng nàng lại làm không nổi.
Nàng biết rõ một mối quan hệ tình yêu bình thường, lành mạnh nên là thế nào.
Thế nhưng, nàng luôn muốn nắm chặt hơn, siết chặt hơn.
Thế nhưng lại chẳng thể giữ được gì trong tay.
Nàng cũng tự thấy mình tham lam.
Đã từng hàng ngàn hàng vạn lần nhắc nhở bản thân: không nên tham, không thể tham, đừng tham.
Nhưng rồi lúc nào cũng không làm được.
*
"Đàn chị, chào buổi sáng."
Mễ Duy vừa uống sữa vừa ăn cơm nắm, tiện thể chào hỏi.
"Ừm, chào buổi sáng."
Khương Mẫn khẽ gật đầu, ánh mắt quét một vòng khắp văn phòng, cuối cùng dừng lại ở một chỗ ngồi.
Trên bàn máy tính kia vẫn còn để một con vịt vàng nhỏ.
Sao vẫn còn nhiều người chưa đến thế này.
Cũng sắp đến giờ làm rồi mà?
Du Huỷ vừa từ phòng nước nóng bưng cà phê ra, hạ giọng, hỏi một cách lấp lửng: "Hôm qua... vẫn ổn chứ?"
Khương Mẫn khẽ lắc đầu: "Không sao."
"Trông sắc mặt chị không tốt lắm, nghỉ ngơi không được à?"
"Cũng gần như thế."
Giọng điệu của cô rõ ràng không muốn bàn tiếp chuyện hôm qua, Du Huỷ cũng rất tinh tế, không hỏi thêm nữa.
Khương Mẫn vẫn đứng nguyên tại chỗ, dặn dò Mễ Duy xong hai việc nhỏ, rồi mới như vô tình liếc lên chiếc đồng hồ treo tường: "Hôm nay sao lại vắng nhiều người thế?"
"Hả?" Mễ Duy đứng bật dậy, nhìn quanh một vòng, "Ý chị là chị Tuyết Tư với mấy người khác sao? Chị ấy dẫn mọi người sang thành phố bên cạnh công tác rồi mà. Chị ấy có nói với chị rồi đấy."
"Có nói sao?"
Khương Mẫn ngẫm lại. Quả thật hôm qua có hai cuộc gọi nhỡ. Vì sợ điện thoại sắp hết pin, cô đã không dám bắt máy. Sau đó, Giang Tuyết Tư cũng có nhắn tin, nhưng lúc ấy cô quá mệt, chỉ liếc qua rồi chẳng hồi đáp.
Cô mở lại khung đối thoại.
Giang Tuyết Tư nhắn rằng, buổi hợp tác tối qua rất thuận lợi, phía đối tác mời bọn họ sang thành phố lân cận quay thêm một buổi biểu diễn.
Thì ra, tối qua Lâm Tự Thanh cố chấp chờ cô cả đêm... cũng là vì hôm nay lại phải đi công tác sao?
Lòng Khương Mẫn khẽ dao động, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến dáng vẻ nàng quay lưng bỏ đi tối qua, dứt khoát, không chút lưu luyến.
Ý nghĩ xoay vòng trong đầu, rồi cô không hỏi thêm nữa, lên tầng tiếp tục làm việc.
*
Bên kia, công việc kết thúc đã là chín giờ tối.
Giang Tuyết Tư sắp xếp cho mọi người lên xe trở về khách sạn: "Chúng ta điểm lại số người, rồi đi ăn khuya. Sáng mai chín giờ tập hợp ở sảnh khách sạn để quay về."
Hôm nay lịch làm việc quá gấp, mọi người đều chưa kịp ăn tối.
Đợi đến khi sắp xếp xong, Lâm Tự Thanh bước đến nói: "Chị Tuyết Tư, em muốn tự đi dạo một chút."
Giang Tuyết Tư nhìn đồng hồ: "Muộn thế này rồi, một mình không an toàn đâu. Để tôi đi cùng em."
"Không cần đâu, lỡ chút nữa mọi người tìm chị thì sao."
"Vậy em phải về trước mười giờ nhé." Giang Tuyết Tư nửa đùa nửa thật, "Nếu lỡ làm mất em, tôi cũng chẳng biết phải ăn nói thế nào với A Mẫn."
Lâm Tự Thanh cúi đầu, nhàn nhạt nở nụ cười: "Không đâu."
Cũng không rõ, là "sẽ không lạc đường", hay là "sẽ không cần phải giải thích".
Giang Tuyết Tư còn nhiều việc phải xử lý, không có thời gian đi cùng, đành để mặc nàng rời đi.
Thị trấn nhỏ này rất yên tĩnh.
Hai bên đường trồng đầy cây long não, hương thơm dìu dịu dễ chịu.
Ánh đèn đường có phần tối mờ.
Lâm Tự Thanh đi dưới tán cây, ngẩng đầu thấy giữa kẽ lá vương đầy những chùm hoa nhỏ li ti.
Trong trường Đại học Minh Xuyên cũng có rất nhiều cây long não.
Thời sinh viên, nàng thích ngồi dưới gốc cây đọc sách.
Một thành phố xa lạ mang đến cho người ta một thứ cảm giác an toàn khó tả.
Trên đường chỉ có những gương mặt xa lạ, sẽ không phải cuốn vào thế giới của bất kỳ ai. Cô độc, nhưng lại an toàn.
Bao năm qua, nàng đã quen với việc một mình đi dọc những con phố nơi đất khách quê người. Có lẽ, chỉ ở nơi xa lạ, con người ta mới cảm thấy được tự do.
Đi mãi, Lâm Tự Thanh đi ngang cổng một trường đại học.
Trước cổng trường có không ít quán xá nhỏ. Những xe bán xiên chiên, lẩu cay, khoai nướng đông khách nhất, hương thơm tỏa ra thật sự mê người.
Nàng cũng rẽ vào, trong một tiệm mì, gọi một tô mì chay.
Người ra dọn bát đũa nom như sinh viên, chắc là đi làm thêm.
Lâm Tự Thanh bỗng chốc nhớ lại. Mùa hè năm ba, kỳ nghỉ ấy nàng không về nhà. Ban ngày đi thực tập, buổi tối lại tìm thêm một việc làm thêm, cuối tuần còn đi dạy kèm. Cứ thế bận rộn chẳng phân ngày đêm.
Chỉ vì nàng muốn dành dụm tiền mua một món quà.
Tình cờ, nàng nghe Giang Tuyết Tư nhắc đến sinh nhật của Khương Mẫn.
Vào mùa hè, tháng Tám.
Đó là lần đầu tiên nàng biết sinh nhật của Khương Mẫn. Nghe thấy khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy điều đó vốn dĩ nên thế.
Một người ấm áp, rực rỡ như chị, đương nhiên thuộc về mùa hè.
Nàng khắc ghi ngày tháng ấy vào lòng.
Những năm đầu đại học, nàng từng ngỏ ý muốn tặng quà cho Khương Mẫn, nhưng đã bị từ chối thẳng thừng. Nhưng lần này là quà sinh nhật, có lẽ cô sẽ nhận chăng?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, thì chẳng còn cách nào xua đi được. Dù đã cố khuyên răn bản thân, nhưng hoàn toàn vô ích.
Một khi đã quyết định, nàng sẽ không do dự nữa, bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ.
Năm ấy cuối xuân, bệnh tình của mẹ trở nặng, phải liên tiếp trải qua hai ca phẫu thuật. Cả nhà gần như không còn nổi một bữa cơm no.
Nàng không thể động đến số tiền Khương Mẫn chu cấp cho mình đi học.
Học bổng đã gửi về nhà từ sớm. Tiền thực tập và tiền dạy kèm cuối tuần cũng đều chuyển cả. Chỉ có khoản làm thêm buổi tối, nàng lặng lẽ giữ lại. Gom góp cả mùa hè, cuối cùng cũng chẳng được mấy trăm tệ.
Khi ấy, mỗi tuần nàng được nghỉ nửa ngày. Cầm theo chiếc ví nhỏ tự tay khâu, ngồi xe buýt thật lâu, cứ thế đi vòng khắp thành phố.
Nàng đang tìm món quà cho Khương Mẫn. Càng chọn càng thấy, cô dường như cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu.
Quà đắt tiền... nàng chẳng đủ khả năng, mà Khương Mẫn cũng sẽ chẳng nhận.
Sau cùng, Lâm Tự Thanh quyết định mua một cây bút máy.
Lúc ấy, Khương Mẫn vừa từ ngân hàng nhảy sang làm ở một doanh nghiệp nhà nước, hằng ngày phải xử lý rất nhiều văn bản giấy tờ.
Lâm Tự Thanh thầm nghĩ... mỗi khi cô viết xuống một dòng chữ, có lẽ sẽ nhớ đến mình chăng?
Đó là chút ích kỷ vụng về trong lòng nàng.
Nhưng cây bút ấy chưa từng được trao đi.
Một ngày mưa, nàng đứng bên đường, nhìn thấy bên cạnh Khương Mẫn là bao người vây quanh.
Món quà nhỏ bé ấy chẳng đáng gì. Nàng không sao mở miệng nổi.
Nàng ôm lấy tâm ý chưa từng thốt thành lời, quay trở về trường.
Chẳng bao lâu sau khai giảng, vào một đêm muộn, nàng nhận được điện thoại từ nhà.
Nàng lập tức bắt chuyến tàu xanh trở về. Trước mắt là mái nhà cũ kỹ, tường ẩm mốc loang lổ rêu xanh. Trước giường bệnh là gương mặt mẹ tiều tụy héo hon. Bên cạnh là cô em gái nhỏ, chân đi đôi dép rách đến bật gót.
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm nhận được nỗi ghét bỏ bản thân dâng trào đến nhói buốt.
Nhà đã túng quẫn đến mức này, vậy mà nàng vẫn có tư tâm.
Nàng muốn chắt chiu tiền để mua một món quà vốn dĩ chẳng bao giờ có thể trao đi.
Cảm giác tội lỗi không thể tránh khỏi như núi non đè xuống, ép nàng đến mức gần như không thở nổi.
Nhưng tình cảm đã gieo từ thuở thiếu thời hoàn toàn chẳng nằm trong sự khống chế của nàng.
Nàng vừa tự khinh ghét bản thân, vừa lại không thể kiềm chế mà yêu người ấy, như thiêu thân lao vào lửa.
Rõ ràng biết rằng... giữa họ tồn tại một hố sâu chẳng thể dễ dàng vượt qua.
Giữa họ ngăn cách bởi bảy năm. Danh lợi, của cải... nàng chẳng có gì cả. Nàng chỉ là một tờ giấy trắng trống rỗng, trên vai còn gánh trách nhiệm nặng nề.
Nàng có thể cho cô được gì chứ?
Ngay cả tư cách để theo đuổi cô, nàng cũng không có.
Nàng khao khát được độc lập về kinh tế.
Nàng bỗng quyết định không học nữa.
Khoảnh khắc đưa ra quyết định đó, Lâm Tự Thanh đã hạ quyết tâm: Sẽ không nói với Khương Mẫn.
Nàng biết mình nên nói với Khương Mẫn, nên xin ý kiến của cô. Dù sao, việc nàng có thể đi được đến ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào người đó.
Nàng cũng tin rằng cô sẽ tôn trọng lựa chọn của mình. Giống như mùa hè nhiều năm trước, chỉ vì một bức thư của nàng, đã có người vượt ngàn dặm tìm đến.
Nhưng nàng không làm được.
Nàng cũng không muốn.
Cô gái hai mươi tuổi, một mình trong bệnh viện, bên giường bệnh của mẹ, đã lấy đi khoản tiền học cả năm tư mà Khương Mẫn đưa cho mình.
Nàng có thể nói với Khương Mẫn. Nhưng rồi thì sao chứ? Chẳng lẽ lại phải vay tiền của cô một lần nữa sao?
Nàng không làm được.
Nàng là người lặng lẽ nhưng hiếu thắng, lòng tự trọng không cho phép nàng hạ mình cầu xin bất kỳ ai, huống hồ lại là người mình yêu thích.
Nàng quyết định không muốn để bản thân giữ lại bất kỳ ảo tưởng nào.
Nàng thừa biết... nếu Khương Mẫn biết chuyện này, sẽ thất vọng đến mức nào, giận dữ đến mức nào.
Thế nhưng nàng lại chọn giấu đi.
Nàng gần như tàn nhẫn, tự tay chặt đứt mối liên hệ giữa cả hai.
Như một cách tự trừng phạt.
Nàng phải một mình bước đi trên con đường dài của mình, đi qua cánh cửa hẹp của riêng mình.
Nàng từng gửi gắm quá nhiều sự quyến luyến. Đến lúc cắt đứt, tựa như thiếu dưỡng khí. Nước mắt, mất ngủ, cảm giác thiếu an toàn.
Đắng cay và ngọt ngào luôn cân bằng.
Nàng đã từng nếm trải bao nhiêu ngọt lành, thì có lẽ sẽ phải gánh chịu bấy nhiêu đắng chát.
Nàng đã từng lặng lẽ, vô vọng mà yêu cô.
Nàng không biết mình đã mất bao lâu mới có thể bước ra khỏi nỗi mất mát ấy.
Nàng cũng không biết mình đã từng làm thế nào để có thể nhẫn tâm với chính mình đến vậy.
Trong làn hơi nóng bốc lên từ bát mì, tầm mắt cũng trở nên mờ nhòe.
Thế nhưng bây giờ thì sao...
Lâm Tự Thanh tự hỏi bản thân, nàng phát hiện mình không thể nào một lần nữa chặt đứt sự dựa dẫm ấy.
Nàng không thể lại nhẫn tâm với chính mình như thế.
Nàng biết hôm qua mình không nên cãi nhau với Khương Mẫn.
Nhưng lý trí từ lâu đã bị thiêu rụi sạch sẽ.
Nàng thực sự thấy may mắn vì hôm nay có công việc cần rời khỏi Minh Xuyên.
Nếu không, nàng cũng chẳng biết nên đối mặt với cô thế nào.
Nàng nhớ lại ngày hôm qua, nhớ lại lúc nghe Khương Mẫn nói: "Đi đi", nghe thấy cô nói: "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa".
Nàng có cảm giác như hơi thở và nhịp tim của mình đều bị chặt đứt.
Cả người như chìm xuống biển sâu, lặng lẽ chìm xuống.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Không muốn rời xa
*
Trong tai nàng còn văng vẳng một tiếng ù rất nhỏ.
Chậm rãi vọng lại câu nói kia: "Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa."
Như một bản phán quyết lạnh lẽo và tàn nhẫn. Nhưng trong lòng Lâm Tự Thanh lại thấy, có lẽ vốn dĩ nên như vậy. Quãng thời gian vừa qua, nàng như sống trong một giấc mơ hư ảo nhưng ngọt ngào. Giờ đây, mộng tan rồi.
Lâm Tự Thanh xoay người bước ra ngoài.
Nàng không thể ở lại thêm nữa.
Chỉ cần nán lại một giây thôi, nàng cũng sẽ không cách nào giữ nổi vẻ bình tĩnh trên bề mặt.
Khương Mẫn dõi mắt theo bóng lưng nàng.
Một dáng lưng dứt khoát, không hề lưu luyến.
Cơn giận khi đối chọi ban nãy dần tan đi, cô lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống ghế sofa. Bất chợt cảm thấy cô đơn và mệt mỏi.
Cô không muốn chìm đắm trong cảm xúc ấy. Cô ngồi yên một lúc, rồi ép mình đi tắm, thay bộ đồ ướt, uống chút nước nóng, nằm xuống giường.
Nhiều năm sống một mình đã khắc vào thói quen trong suy nghĩ cô, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, không phiền đến người khác. Bởi lẽ, cô đã quá quen với việc không có ai chăm sóc.
Tiếng mưa ngoài cửa dần ngừng hẳn.
Đêm qua cô vốn đã nghỉ rất muộn, hôm nay cả ngày tâm tình liên tục dao động, lúc này chứng đau nửa đầu lại phát tác, khiến đầu cô như muốn nứt ra.
Cô cần được nghỉ ngơi gấp. Nhưng trong lòng vẫn vương vấn cái kẻ vô tâm kia. Quay lưng bỏ đi... lúc nào cũng dứt khoát như thế.
Không một chút lưu luyến.
Trễ thế này rồi.
Cũng chẳng biết nàng đã đi đâu.
Đã chẳng ngủ nổi, Khương Mẫn dứt khoát chống tay ngồi dậy, gửi tin nhắn cho Đường Tiểu Ngữ: "Tiểu Ngữ, em nghỉ chưa?"
Đường Tiểu Ngữ đúng chuẩn là một con cú đêm, lần trước ra biển ngắm bình minh, hôm sau tỉnh dậy còn nhăn nhó than thở, nói rằng tối hôm trước đến tận hai ba giờ sáng mới chịu đi ngủ, mệt đến mức rã rời.
Tin nhắn gửi đi, nhưng đối phương không trả lời.
Chẳng rõ tối nay cô ấy về nhà mình, hay đã quay lại khu chung cư thuê chung với Lâm Tự Thanh.
Khương Mẫn thật sự không muốn làm phiền người ta lúc khuya, nhưng trong lòng cứ không yên, cuối cùng vẫn bấm gọi điện.
Hai giây sau, điện thoại được kết nối.
"Ừm? Chị Khương?"
"Tiểu Ngữ, xin lỗi đã làm phiền em nghỉ ngơi."
"Có chuyện gì vậy, chị cứ nói đi?"
"...Lâm Tự Thanh về chưa?"
"Hả? Về rồi mà." Đường Tiểu Ngữ ngạc nhiên, "Cậu ấy vừa về thôi, em còn hỏi, cậu ấy bảo mới kết thúc buổi chụp đêm. Sao thế chị?"
Khương Mẫn không muốn giải thích nhiều: "Không có gì. Cảm ơn em."
Cô không để Đường Tiểu Ngữ kịp hỏi thêm, đã trực tiếp ngắt máy.
...
Không biết mưa đã ngừng từ khi nào.
Lâm Tự Thanh cũng chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.
Rõ ràng nàng có che ô, vậy mà hàng mi vẫn ướt sũng, dính bết lại thành một mảng.
Trong phòng hầu như chẳng còn bao nhiêu đồ.
Vốn dĩ nàng định từ từ thu dọn hành lý, chậm rãi chuyển sang. Nhưng cuối cùng lại dọn xong rất nhanh. Một phần vì đồ đạc của nàng vốn ít, dưới sự thúc giục của cô Đường thì đi hai chuyến cũng gần hết. Một phần khác... là vì chính nàng, vì nàng quá muốn được mỗi ngày đều ở cạnh Khương Mẫn.
Căn phòng giờ trống rỗng.
Giống hệt như trái tim nàng, cũng trống rỗng đến mức chẳng còn gì.
Lâm Tự Thanh biết mình không nên như vậy.
Nàng cũng nên có cuộc sống của riêng mình, có việc mình thích làm, cố gắng kết thêm nhiều bạn bè.
Đừng để tất cả ánh mắt, tất cả tâm tư đều đặt hết lên người Khương Mẫn.
Tình cảm sâu đậm như thế... với đối phương mà nói, e rằng cũng là một gánh nặng.
...Nhưng nàng lại làm không nổi.
Nàng biết rõ một mối quan hệ tình yêu bình thường, lành mạnh nên là thế nào.
Thế nhưng, nàng luôn muốn nắm chặt hơn, siết chặt hơn.
Thế nhưng lại chẳng thể giữ được gì trong tay.
Nàng cũng tự thấy mình tham lam.
Đã từng hàng ngàn hàng vạn lần nhắc nhở bản thân: không nên tham, không thể tham, đừng tham.
Nhưng rồi lúc nào cũng không làm được.
*
"Đàn chị, chào buổi sáng."
Mễ Duy vừa uống sữa vừa ăn cơm nắm, tiện thể chào hỏi.
"Ừm, chào buổi sáng."
Khương Mẫn khẽ gật đầu, ánh mắt quét một vòng khắp văn phòng, cuối cùng dừng lại ở một chỗ ngồi.
Trên bàn máy tính kia vẫn còn để một con vịt vàng nhỏ.
Sao vẫn còn nhiều người chưa đến thế này.
Cũng sắp đến giờ làm rồi mà?
Du Huỷ vừa từ phòng nước nóng bưng cà phê ra, hạ giọng, hỏi một cách lấp lửng: "Hôm qua... vẫn ổn chứ?"
Khương Mẫn khẽ lắc đầu: "Không sao."
"Trông sắc mặt chị không tốt lắm, nghỉ ngơi không được à?"
"Cũng gần như thế."
Giọng điệu của cô rõ ràng không muốn bàn tiếp chuyện hôm qua, Du Huỷ cũng rất tinh tế, không hỏi thêm nữa.
Khương Mẫn vẫn đứng nguyên tại chỗ, dặn dò Mễ Duy xong hai việc nhỏ, rồi mới như vô tình liếc lên chiếc đồng hồ treo tường: "Hôm nay sao lại vắng nhiều người thế?"
"Hả?" Mễ Duy đứng bật dậy, nhìn quanh một vòng, "Ý chị là chị Tuyết Tư với mấy người khác sao? Chị ấy dẫn mọi người sang thành phố bên cạnh công tác rồi mà. Chị ấy có nói với chị rồi đấy."
"Có nói sao?"
Khương Mẫn ngẫm lại. Quả thật hôm qua có hai cuộc gọi nhỡ. Vì sợ điện thoại sắp hết pin, cô đã không dám bắt máy. Sau đó, Giang Tuyết Tư cũng có nhắn tin, nhưng lúc ấy cô quá mệt, chỉ liếc qua rồi chẳng hồi đáp.
Cô mở lại khung đối thoại.
Giang Tuyết Tư nhắn rằng, buổi hợp tác tối qua rất thuận lợi, phía đối tác mời bọn họ sang thành phố lân cận quay thêm một buổi biểu diễn.
Thì ra, tối qua Lâm Tự Thanh cố chấp chờ cô cả đêm... cũng là vì hôm nay lại phải đi công tác sao?
Lòng Khương Mẫn khẽ dao động, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến dáng vẻ nàng quay lưng bỏ đi tối qua, dứt khoát, không chút lưu luyến.
Ý nghĩ xoay vòng trong đầu, rồi cô không hỏi thêm nữa, lên tầng tiếp tục làm việc.
*
Bên kia, công việc kết thúc đã là chín giờ tối.
Giang Tuyết Tư sắp xếp cho mọi người lên xe trở về khách sạn: "Chúng ta điểm lại số người, rồi đi ăn khuya. Sáng mai chín giờ tập hợp ở sảnh khách sạn để quay về."
Hôm nay lịch làm việc quá gấp, mọi người đều chưa kịp ăn tối.
Đợi đến khi sắp xếp xong, Lâm Tự Thanh bước đến nói: "Chị Tuyết Tư, em muốn tự đi dạo một chút."
Giang Tuyết Tư nhìn đồng hồ: "Muộn thế này rồi, một mình không an toàn đâu. Để tôi đi cùng em."
"Không cần đâu, lỡ chút nữa mọi người tìm chị thì sao."
"Vậy em phải về trước mười giờ nhé." Giang Tuyết Tư nửa đùa nửa thật, "Nếu lỡ làm mất em, tôi cũng chẳng biết phải ăn nói thế nào với A Mẫn."
Lâm Tự Thanh cúi đầu, nhàn nhạt nở nụ cười: "Không đâu."
Cũng không rõ, là "sẽ không lạc đường", hay là "sẽ không cần phải giải thích".
Giang Tuyết Tư còn nhiều việc phải xử lý, không có thời gian đi cùng, đành để mặc nàng rời đi.
Thị trấn nhỏ này rất yên tĩnh.
Hai bên đường trồng đầy cây long não, hương thơm dìu dịu dễ chịu.
Ánh đèn đường có phần tối mờ.
Lâm Tự Thanh đi dưới tán cây, ngẩng đầu thấy giữa kẽ lá vương đầy những chùm hoa nhỏ li ti.
Trong trường Đại học Minh Xuyên cũng có rất nhiều cây long não.
Thời sinh viên, nàng thích ngồi dưới gốc cây đọc sách.
Một thành phố xa lạ mang đến cho người ta một thứ cảm giác an toàn khó tả.
Trên đường chỉ có những gương mặt xa lạ, sẽ không phải cuốn vào thế giới của bất kỳ ai. Cô độc, nhưng lại an toàn.
Bao năm qua, nàng đã quen với việc một mình đi dọc những con phố nơi đất khách quê người. Có lẽ, chỉ ở nơi xa lạ, con người ta mới cảm thấy được tự do.
Đi mãi, Lâm Tự Thanh đi ngang cổng một trường đại học.
Trước cổng trường có không ít quán xá nhỏ. Những xe bán xiên chiên, lẩu cay, khoai nướng đông khách nhất, hương thơm tỏa ra thật sự mê người.
Nàng cũng rẽ vào, trong một tiệm mì, gọi một tô mì chay.
Người ra dọn bát đũa nom như sinh viên, chắc là đi làm thêm.
Lâm Tự Thanh bỗng chốc nhớ lại. Mùa hè năm ba, kỳ nghỉ ấy nàng không về nhà. Ban ngày đi thực tập, buổi tối lại tìm thêm một việc làm thêm, cuối tuần còn đi dạy kèm. Cứ thế bận rộn chẳng phân ngày đêm.
Chỉ vì nàng muốn dành dụm tiền mua một món quà.
Tình cờ, nàng nghe Giang Tuyết Tư nhắc đến sinh nhật của Khương Mẫn.
Vào mùa hè, tháng Tám.
Đó là lần đầu tiên nàng biết sinh nhật của Khương Mẫn. Nghe thấy khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy điều đó vốn dĩ nên thế.
Một người ấm áp, rực rỡ như chị, đương nhiên thuộc về mùa hè.
Nàng khắc ghi ngày tháng ấy vào lòng.
Những năm đầu đại học, nàng từng ngỏ ý muốn tặng quà cho Khương Mẫn, nhưng đã bị từ chối thẳng thừng. Nhưng lần này là quà sinh nhật, có lẽ cô sẽ nhận chăng?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, thì chẳng còn cách nào xua đi được. Dù đã cố khuyên răn bản thân, nhưng hoàn toàn vô ích.
Một khi đã quyết định, nàng sẽ không do dự nữa, bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ.
Năm ấy cuối xuân, bệnh tình của mẹ trở nặng, phải liên tiếp trải qua hai ca phẫu thuật. Cả nhà gần như không còn nổi một bữa cơm no.
Nàng không thể động đến số tiền Khương Mẫn chu cấp cho mình đi học.
Học bổng đã gửi về nhà từ sớm. Tiền thực tập và tiền dạy kèm cuối tuần cũng đều chuyển cả. Chỉ có khoản làm thêm buổi tối, nàng lặng lẽ giữ lại. Gom góp cả mùa hè, cuối cùng cũng chẳng được mấy trăm tệ.
Khi ấy, mỗi tuần nàng được nghỉ nửa ngày. Cầm theo chiếc ví nhỏ tự tay khâu, ngồi xe buýt thật lâu, cứ thế đi vòng khắp thành phố.
Nàng đang tìm món quà cho Khương Mẫn. Càng chọn càng thấy, cô dường như cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu.
Quà đắt tiền... nàng chẳng đủ khả năng, mà Khương Mẫn cũng sẽ chẳng nhận.
Sau cùng, Lâm Tự Thanh quyết định mua một cây bút máy.
Lúc ấy, Khương Mẫn vừa từ ngân hàng nhảy sang làm ở một doanh nghiệp nhà nước, hằng ngày phải xử lý rất nhiều văn bản giấy tờ.
Lâm Tự Thanh thầm nghĩ... mỗi khi cô viết xuống một dòng chữ, có lẽ sẽ nhớ đến mình chăng?
Đó là chút ích kỷ vụng về trong lòng nàng.
Nhưng cây bút ấy chưa từng được trao đi.
Một ngày mưa, nàng đứng bên đường, nhìn thấy bên cạnh Khương Mẫn là bao người vây quanh.
Món quà nhỏ bé ấy chẳng đáng gì. Nàng không sao mở miệng nổi.
Nàng ôm lấy tâm ý chưa từng thốt thành lời, quay trở về trường.
Chẳng bao lâu sau khai giảng, vào một đêm muộn, nàng nhận được điện thoại từ nhà.
Nàng lập tức bắt chuyến tàu xanh trở về. Trước mắt là mái nhà cũ kỹ, tường ẩm mốc loang lổ rêu xanh. Trước giường bệnh là gương mặt mẹ tiều tụy héo hon. Bên cạnh là cô em gái nhỏ, chân đi đôi dép rách đến bật gót.
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm nhận được nỗi ghét bỏ bản thân dâng trào đến nhói buốt.
Nhà đã túng quẫn đến mức này, vậy mà nàng vẫn có tư tâm.
Nàng muốn chắt chiu tiền để mua một món quà vốn dĩ chẳng bao giờ có thể trao đi.
Cảm giác tội lỗi không thể tránh khỏi như núi non đè xuống, ép nàng đến mức gần như không thở nổi.
Nhưng tình cảm đã gieo từ thuở thiếu thời hoàn toàn chẳng nằm trong sự khống chế của nàng.
Nàng vừa tự khinh ghét bản thân, vừa lại không thể kiềm chế mà yêu người ấy, như thiêu thân lao vào lửa.
Rõ ràng biết rằng... giữa họ tồn tại một hố sâu chẳng thể dễ dàng vượt qua.
Giữa họ ngăn cách bởi bảy năm. Danh lợi, của cải... nàng chẳng có gì cả. Nàng chỉ là một tờ giấy trắng trống rỗng, trên vai còn gánh trách nhiệm nặng nề.
Nàng có thể cho cô được gì chứ?
Ngay cả tư cách để theo đuổi cô, nàng cũng không có.
Nàng khao khát được độc lập về kinh tế.
Nàng bỗng quyết định không học nữa.
Khoảnh khắc đưa ra quyết định đó, Lâm Tự Thanh đã hạ quyết tâm: Sẽ không nói với Khương Mẫn.
Nàng biết mình nên nói với Khương Mẫn, nên xin ý kiến của cô. Dù sao, việc nàng có thể đi được đến ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào người đó.
Nàng cũng tin rằng cô sẽ tôn trọng lựa chọn của mình. Giống như mùa hè nhiều năm trước, chỉ vì một bức thư của nàng, đã có người vượt ngàn dặm tìm đến.
Nhưng nàng không làm được.
Nàng cũng không muốn.
Cô gái hai mươi tuổi, một mình trong bệnh viện, bên giường bệnh của mẹ, đã lấy đi khoản tiền học cả năm tư mà Khương Mẫn đưa cho mình.
Nàng có thể nói với Khương Mẫn. Nhưng rồi thì sao chứ? Chẳng lẽ lại phải vay tiền của cô một lần nữa sao?
Nàng không làm được.
Nàng là người lặng lẽ nhưng hiếu thắng, lòng tự trọng không cho phép nàng hạ mình cầu xin bất kỳ ai, huống hồ lại là người mình yêu thích.
Nàng quyết định không muốn để bản thân giữ lại bất kỳ ảo tưởng nào.
Nàng thừa biết... nếu Khương Mẫn biết chuyện này, sẽ thất vọng đến mức nào, giận dữ đến mức nào.
Thế nhưng nàng lại chọn giấu đi.
Nàng gần như tàn nhẫn, tự tay chặt đứt mối liên hệ giữa cả hai.
Như một cách tự trừng phạt.
Nàng phải một mình bước đi trên con đường dài của mình, đi qua cánh cửa hẹp của riêng mình.
Nàng từng gửi gắm quá nhiều sự quyến luyến. Đến lúc cắt đứt, tựa như thiếu dưỡng khí. Nước mắt, mất ngủ, cảm giác thiếu an toàn.
Đắng cay và ngọt ngào luôn cân bằng.
Nàng đã từng nếm trải bao nhiêu ngọt lành, thì có lẽ sẽ phải gánh chịu bấy nhiêu đắng chát.
Nàng đã từng lặng lẽ, vô vọng mà yêu cô.
Nàng không biết mình đã mất bao lâu mới có thể bước ra khỏi nỗi mất mát ấy.
Nàng cũng không biết mình đã từng làm thế nào để có thể nhẫn tâm với chính mình đến vậy.
Trong làn hơi nóng bốc lên từ bát mì, tầm mắt cũng trở nên mờ nhòe.
Thế nhưng bây giờ thì sao...
Lâm Tự Thanh tự hỏi bản thân, nàng phát hiện mình không thể nào một lần nữa chặt đứt sự dựa dẫm ấy.
Nàng không thể lại nhẫn tâm với chính mình như thế.
Nàng biết hôm qua mình không nên cãi nhau với Khương Mẫn.
Nhưng lý trí từ lâu đã bị thiêu rụi sạch sẽ.
Nàng thực sự thấy may mắn vì hôm nay có công việc cần rời khỏi Minh Xuyên.
Nếu không, nàng cũng chẳng biết nên đối mặt với cô thế nào.
Nàng nhớ lại ngày hôm qua, nhớ lại lúc nghe Khương Mẫn nói: "Đi đi", nghe thấy cô nói: "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa".
Nàng có cảm giác như hơi thở và nhịp tim của mình đều bị chặt đứt.
Cả người như chìm xuống biển sâu, lặng lẽ chìm xuống.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 82
10.0/10 từ 36 lượt.