Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 81
500@-
Xé rách
*
Qua tiết Lập Hạ, Minh Xuyên bước vào mùa mưa.
Hai ngày cuối kỳ nghỉ rơi những cơn mưa nhỏ.
Lâm Tự Thanh ngồi trước cửa sân, nhìn những giọt nước rơi từ mái hiên.
Thật lạ.
Mấy ngày trước khi nàng đến, vẫn thấy nơi này thân thuộc, đi qua mỗi chỗ còn hình dung ra sinh hoạt thường ngày của Khương Mẫn. Nhưng bây giờ... nàng chỉ cảm thấy căn nhà không chủ nhân thật trống trải, lạnh lẽo.
Hôm nàng sang dọn hành lý, treo bức tranh, còn hứng thú trong chốc lát, nhưng sau đó lại thấy mỗi ngày trôi qua lại càng khó chịu.
Rõ ràng chỉ mới xa vài ngày thôi.
Mấy ngày trước, Đường Tiểu Ngữ nói gì nhỉ... À, rối loạn lo âu khi chia ly.
Lâm Tự Thanh lần đầu nghe thấy từ này, cảm giác từ này để miêu tả trạng thái của mình không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không tìm được từ nào phù hợp hơn.
Lâm Tự Thanh cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân.
Ban ngày cô quy định chỉ được nhắn tin ba lần: 10 giờ sáng, 2 giờ chiều và 6 giờ tối. Nghĩ đến việc Khương Mẫn ở nhà chăm mẹ, có lẽ không tiện nghe điện thoại, nên chỉ buổi tối trước khi ngủ mới trò chuyện với cô.
Nhưng càng tự ép bản thân như vậy, nỗi nhớ lại càng trào dâng.
Nàng nhớ cảm giác được ôm cô, nhớ mái tóc mềm rơi trên lòng bàn tay, nhớ giọng nói trêu đùa của cô.
Cách nhau qua sóng điện thoại lạnh lẽo, gọi bao nhiêu cũng vô ích.
Hôm nay đã là ngày cuối kỳ nghỉ.
Chắc tối nay cô sẽ về sớm thôi.
Lâm Tự Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác như nỗi nhớ dâng trào đang làm nàng phát điên.
Vừa rồi nàng vừa nhắn tin hỏi Khương Mẫn mấy giờ về đến nhà, nhưng vẫn chưa thấy trả lời.
Bỗng thấy trang hiện chấm đỏ mới.
Nàng tiện tay nhấn vào xem.
Tin mới nhất là ảnh do Ninh Nhu đăng, vài tấm chụp chung.
Trong tấm ảnh giữa, người lớn đứng ở giữa đội mũ sinh nhật. Ninh Nhu và Khương Mẫn đứng hai bên, xung quanh là người thân bạn bè, ai nấy đều cười, không khí ấm áp vui vẻ.
Lâm Tự Thanh không khỏi nghĩ, họ giống như một gia đình.
Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị nàng tự phủ nhận.
Cùng lớn lên bên nhau, vốn dĩ đã như một gia đình rồi.
Tiếng mưa dần nhỏ lại.
Trên mái hiên có vài giọt nước lăn xuống, Lâm Tự Thanh ngẩng đầu, vừa lúc một giọt rơi xuống lòng bàn tay, kêu một tiếng nhẹ.
Cuối cùng cũng có tin nhắn mới trả lời: "Đường kẹt xe nhiều lắm. Có lẽ phải đến nửa đêm mới về đến Minh Xuyên. Em ngủ sớm đi. Mai gặp nhé."
Lâm Tự Thanh nhìn màn hình một lúc.
Nàng cứ nghĩ hôm nay cô sẽ về.
Một lúc sau, nàng nhấn một chữ: "Ừm."
...
Trên đường về, mưa lất phất.
Nước mưa lăn trên kính xe, phía xa là những ngọn núi xanh mờ trong sương.
Khương Mẫn liếc nhìn bản đồ: "Không biết về đến nhà mấy giờ nữa đây."
Lẽ ra cô định hôm qua đã về Minh Xuyên. Nhưng Bùi Như Nghi vừa mới khỏi bệnh, đặc biệt muốn có người trẻ bên cạnh, cô đành ở nhà thêm một ngày.
"Không sao, em không vội." Ninh Nhu dừng lại hai giây, giọng cũng thoảng nhẹ, "À, Tiểu Lâm dạo này thế nào rồi, lâu lắm chưa gặp em ấy."
"Em ấy à." Mắt Khương Mẫn khẽ cong, "Cũng ổn. Gần đây có thể sẽ cân nhắc đổi công việc."
Cô hoàn toàn không nhận ra giọng mình đã vui vẻ hơn hẳn.
Ninh Nhu nhìn chăm chú, ghi nhận từng thay đổi nhỏ trên gương mặt cô, một lúc lâu mới quay mặt ra cửa sổ, khẽ mỉm cười.
Khi xe vào Minh Xuyên, đường lại tắc dài như rồng, trên cầu vượt kẹt gần một giờ mới thoát xuống được.
Ninh Nhu nói: "Em sẽ xuống ở ngã tư phía trước."
"Để chị đưa em về."
"Không cần đâu, em tự về được. Chị cũng không tiện đường."
Khương Mẫn hiếm khi nghe cô ấy kiên quyết đến vậy, nhìn sang, quan sát một chút: "Ừm."
Xe dần giảm tốc, tấp vào lề.
Ninh Nhu nhỏ giọng nói "bye bye" rồi xuống xe ngay.
Khương Mẫn định chỉnh lại bản đồ dẫn đường.
Trước đó định vị là nhà Ninh Nhu, giờ phải đổi thành nhà mình.
Thiết lập xong, cô ngẩng lên, vừa khéo thấy Ninh Nhu lên một chiếc xe limousine đen đỗ bên đường.
Chiếc xe kia... sao lại thấy quen quen.
Khương Mẫn không để tâm nữa, thu hồi tầm mắt.
Cô nhớ ra mình đã lâu chưa xem tin nhắn.
Trả lời của Lâm Tự Thanh rất ngắn gọn.
Một chút lạnh lùng, chỉ một chữ 'Ừm'.
*
Phòng họp.
Khương Mẫn hơi buồn ngủ. Tối qua về nhà, rửa mặt xong đã gần hai giờ sáng, giờ cô đang cố gắng tập trung lắng nghe Du Huỷ giới thiệu các hợp tác mới nhất.
Trong đó có một sắp xếp tạm thời vào dịp nghỉ, buổi tối nay có một buổi hòa nhạc cho người khiếm thị, cần sắp xếp người đến tham dự.
"Công việc tối nay, Tuyết Tư, cậu chịu trách nhiệm tổng điều phối nhé."
"Bên Giám đốc Giản có lịch khác, Huỷ Huỷ sẽ đi cùng tôi."
"Không vấn đề gì." Giang Tuyết Tư trả lời ngay, "Vậy để đồng nghiệp bên nhóm quay phim đi cùng tôi đi, dự án cũng cử hai người. Nhiệm vụ này khá bất ngờ, chúng ta sẽ đi ngay, trước tiên đi khảo sát địa điểm."
Khương Mẫn giao việc cho Giang Tuyết Tư, không nói thêm, để cô ấy sắp xếp.
Ánh mắt cô rơi vào Lâm Tự Thanh.
Sáng nay cô hiếm hoi đến đúng giờ, hôm nay họ vẫn chưa kịp nói chuyện.
Khi Giang Tuyết Tư hoàn tất chỉ đạo, mọi người đứng dậy.
Lâm Tự Thanh vẫn ngồi, chờ những người khác ra ngoài, mới đứng dậy, đi đến bên Khương Mẫn.
"Tối nay chị phải đi sự kiện bên doanh nghiệp Giản thị." Khương Mẫn nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng an ủi, "Tối gặp nhé."
Lâm Tự Thanh rầu rĩ gật đầu: "Vậy em đi đón chị."
"Chị sẽ gửi địa chỉ và số điện thoại cho em sau."
"Nhất định phải gửi nhé." Lâm Tự Thanh vẫn muốn nói thêm vài câu, nhưng đã nghe Giang Tuyết Tư gọi mọi người: "Em đi trước đây."
Khương Mẫn nhìn bóng lưng nàng vội vã bước ra ngoài, lắc đầu cười.
Hình như nàng có chút không vui.
Tối nay phải dỗ nàng một chút.
Tối nay Khương Mẫn sẽ tham dự tiệc tối của Tập đoàn Giản thị.
Mấy ngày trước, thư ký của Giản Yến Bình đã gửi thư mời, nhấn mạnh cô nhất định phải đến. Lời mời như vậy, Khương Mẫn càng không thể từ chối. Chỉ là cô chẳng mấy hứng thú với việc xã giao, bèn rủ Du Huỷ đi cùng, nếu thật sự có hợp tác cần bàn thì cũng tiện.
Họ chuẩn bị trước, trang điểm, thay váy, đến sảnh khách sạn đúng sáu giờ.
Đèn chùm pha lê lấp lánh, trên những bông hồng tươi vận chuyển từ Pháp còn vương những giọt nước. Mùi hương áo váy, tiếng nhạc du dương, không khí sang trọng.
"Chờ lâu quá, đói mất rồi." Du Huy cầm ly cao, ăn một miếng bánh ngọt, "Chán thật. Loại tiệc này để mấy người thượng lưu dự là hợp lý."
"Thật sự chẳng thú vị gì." Khương Mẫn nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Giản Yến Bình, "Chúng ta ra chào Giám đốc Giản rồi đi luôn nhé."
Tối nay họ tới, thực ra cũng không kỳ vọng nhiều vào "nguồn lực" Giản Yến Bình nói, cũng chẳng hứng thú lắm, giống như hoàn thành nhiệm vụ sếp giao, đến cho có mặt rồi về.
Họ đi tới, đứng trước cửa sổ lớn.
Có người thì thầm bàn tán chuyện phiếm, từng câu từng câu lọt vào tai.
"Nghe nói gần đây Giám đốc Giản lại đổi bạn gái rồi hả?"
"Mấy ngày trước tôi nhìn thấy một dáng người, mặc sườn xám, khá xinh."
"Suỵt... nhỏ tiếng thôi. Giám đốc Giản ghét người khác bàn tán sau lưng lắm, bị nghe thấy là khổ đó."
"Biết rồi, biết rồi. Cũng không có người ngoài nghe. Nhắc mới nhớ, bạn gái của cô ấy đổi cũng nhiều lần rồi nhỉ?"
Khương Mẫn lơ đãng nghe qua vài câu, không để tâm, cũng không hứng thú.
Cô chỉ muốn mau chóng kết thúc. Muốn về nhà gặp Lâm Tự Thanh.
"Sao Giám đốc Giản vẫn chưa đến?"
"Tôi còn muốn xem bạn gái cô ấy nữa mà."
"Nghe nói đi vào phòng thay đồ rồi, nói là đổi váy."
...
Trong phòng thay đồ.
Trước gương soi toàn thân, phản chiếu một dáng người mảnh mai, duyên dáng.
Ninh Nhu cúi xuống, cài khuy sườn xám.
Chỉ có đôi tay khác, khớp xương rõ ràng, lần mò từ dưới lên, từng khuy một được tháo ra.
"Đừng... chút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu, mọi người đang đợi chị đấy." Ninh Như nói nhỏ, giọng như dịu dàng trách móc.
"Còn một lúc nữa, không sao." Giản Yến Bình khẽ cong môi, "Tôi chưa bao giờ đến muộn."
"Tôi không giống em, không có khái niệm thời gian." Người phụ nữ đổi giọng, giọng có chút trêu chọc, "Nói là về Định An một ngày, kết quả ở tận bốn ngày. Chỉ là vì không nỡ rời bỏ chị tốt của em thôi."
"Không liên quan đến chị ấy." Ninh Nhu nhíu mày, "Sức khoẻ dì không tốt, tôi ở bên dì lâu một chút."
Giản Yến Bình gật nhẹ, không nói gì thêm: "Vậy à."
"Ra thôi." Cô ấy đưa tay về phía Ninh Nhu, nụ cười rạng rỡ nhưng không đong đầy ánh mắt, "Mọi người đều đang đợi chúng ta."
Ninh Nhu mím môi.
Cô ấy thầm thở phào, rồi mới nhẹ nhàng đặt tay lên tay Giản Yến Bình.
Ban đầu cô ấy không muốn đến.
Nhưng đây là tiệc tối riêng tư của Giản Yến Bình, sẽ không có ai đưa tin công khai.
Cô ấy không phải lo lắng gì.
Cô ấy thật sự không thể cãi lại cô.
Ninh Nhu không muốn làm cô khó chịu, đành gật đầu đồng ý.
Cánh cửa lớn dần mở ra.
Họ bước ra, đối diện với vô số ánh mắt, đi trên thảm đỏ, từng bước chậm rãi trong ánh đèn rực rỡ.
Giản Yến Bình đã quen đứng ở trung tâm mọi ánh nhìn, khuôn mặt sắc sảo, chân mày sắc nét, thân hình cao ráo, thanh thoát, nhìn mọi người đầy ung dung. Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy người phụ mặc sườn xám đơn sắc, gương mặt như tranh vẽ bên cạnh.
Khương Mẫn nheo mắt, ánh nhìn sắc bén.
Chớp mắt tiếp theo, ánh nhìn chạm nhau.
Du Huỷ sững lại, mắt mở to: "Chẳng lẽ đó là..."
Là Ninh Nhu sao...
Sắc mặt Khương Mẫn tối lại: "Em về trước đi."
Du Huỷ định nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt cô khó coi, chỉ gật đầu: "Vậy em về trước nhé. Còn chị..."
Khương Mẫn giơ tay, cắt ngang lời cô ấy.
Du Huỷ đặt ly xuống, lặng lẽ rút lui. Cô ấy đi về phía trước, lại ngoảnh nhìn vài lần, cho đến khi dòng người vây quanh chắn mất tầm mắt.
Ninh Nhu nắm chặt hai tay, những móng tay dài gần như cào vào lòng bàn tay. Cô ấy gần như không tin vào mắt mình, tim loạn nhịp, quay sang nhìn Giản Yến Bình.
Giản Yến Bình khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười.
Nụ cười vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn.
— Không phải nói rất quý cô chị tốt của em sao?
Vậy thì để cô ta nhìn tận mắt đi.
Trái tim hoảng loạn của Ninh Nhu, trong nụ cười tàn nhẫn ấy, hóa thành một mảnh băng giá.
Giản Yến Bình cúi đầu, khẽ hỏi bên tai cô ấy: "Có cần tiến lên chào hỏi không?"
Ninh Nhu gạt tay Giản Yến Bình ra.
Người vốn dịu dàng, yếu ớt, thiếu chính kiến bấy lâu, giờ gương mặt lại lộ vẻ lạnh lùng và dứt khoát.
Những người xung quanh đều sửng sốt.
Cô bạn gái này... dám đối xử với Giám đốc Giản như vậy sao?
Ninh Nhu biết có nhiều ánh mắt đang dõi theo mình.
Nhưng điều cô ấy để tâm... chỉ là một ánh mắt duy nhất.
Giản Yến Bình không hề để ý tới thái độ ấy, vẫn khoác tay cô ấy, mỉm cười trò chuyện với mọi người.
Không để cho cô ấy một chút không gian nào để rút lui.
Ninh Nhu không còn chống cự, cũng không nói gì thêm, chỉ mím môi khẽ cười, như một con rối tinh xảo đã mất hồn.
Đến nửa sau buổi tiệc, Giản Yến Bình đi chào hỏi các bậc trưởng bối, Ninh Nhu không tiện đi theo, cuối cùng mới có khoảng lặng ngắn ngủi.
Phía sau vang lên tiếng gọi: "Ninh Nhu."
Cô ấy quay lại, thấy Khương Mẫn đứng không xa.
Như đã đợi cô ấy từ rất lâu.
"Ra ngoài với chị."
Giọng Khương Mẫn lạnh lùng, nói xong liền quay người bước ra ngoài.
Ninh Nhu nhìn theo bóng lưng cô, bước đi càng lúc càng xa, càng lúc càng khuất.
Cuối cùng, cô ấy cũng nhấc chân theo kịp.
...
Bầu trời tối đen như mực.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đường phố kẹt xe nghiêm trọng.
Taxi tới gần ngã rẽ, nhưng không thể vào được, Lâm Tự Thanh đành xuống đi bộ. Quần nhanh chóng ướt sũng.
Trên đường, vài người đi bộ không che ô, lao vun vút qua, va vào cánh tay nàng, khiến nàng hụt hơi một nhịp.
Tối nay lúc biểu diễn, có một đứa trẻ làm rơi đàn violin, nàng vội đưa tay nhặt, không may bị va trúng, hơi đau.
Nhưng nàng không còn để tâm đến những chuyện đó nữa.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng gặp Khương Mẫn. Mấy ngày nay nàng chưa ôm được bạn gái.
Nàng muốn cả đêm, cả đêm ở bên cô. Ngay trên đường, nàng đã đặt trước hải sản mà Khương Mẫn thích, còn có...
Trong mắt, trong lòng nàng, chỉ toàn là cô.
Ngày mai lại phải đi công tác ở thành phố kế bên, ngày kia mới gặp lại được cô.
Lâm Tự Thanh che ô, nhìn định vị trên điện thoại, bước đi thật nhanh. Nàng vừa đi đến ngoài sảnh khách sạn đã thấy Khương Mẫn bước ra. Còn chưa kịp lên tiếng gọi thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, lại thấy Ninh Nhu cũng ra theo.
Hai người cách nhau một đoạn.
Khương Mẫn nhìn thấy nàng, ngẩn ra hai giây, rồi nhanh bước lại gần: "Lâm Tự Thanh, bây giờ chị có việc phải xử lý, em về trước đi, được không?"
Ống quần bị mưa làm ướt dính chặt vào chân, lạnh buốt.
Lâm Tự Thanh khẽ ôm lấy cánh tay, đúng chỗ tối nay bị va đập. Nàng cố gắng kìm nén nỗi thất vọng: "Ừm."
Một câu dư thừa cũng không hỏi.
Như bao lần trước... chuyện của Ninh Nhu, lúc nào cũng quan trọng hơn nàng.
Bao mong chờ trong lòng cũng bị mưa xối ướt sũng, lạnh lẽo.
Khương Mẫn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Lâm Tự Thanh đã quay lưng bước đi.
Ninh Nhu cũng đi ra phía sau cô.
Khương Mẫn đè nén tâm tình, xoay người lại, chăm chú nhìn Ninh Nhu: "Nói chuyện giữa em và Giản Yến Bình đi."
Nghe giọng chất vấn ấy, Ninh Nhu bỗng cười: "Chị quản em làm gì?"
Khương Mẫn chưa bao giờ nghe thấy cô ấy dùng giọng điệu sắc bén như vậy, cơn giận dâng lên.
Nhưng bên tai lại vang vọng cuộc điện thoại trong cơn mưa, là những lời dặn dò hết lần này đến lần khác của mẹ.
Cô hít sâu, nén giận, ép giọng bình tĩnh xuống: "Ninh Nhu, em nhất định phải nói với chị như thế sao?"
"Em cũng đâu có nói sai gì." Sắc mặt Ninh Nhu lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên làn nước, "Chị còn có thời gian để quản em sao?"
Ánh mắt vừa rồi Khương Mẫn nhìn Lâm Tự Thanh, dịu dàng, tinh tế. Ánh mắt như thế, cô ấy chưa từng thấy bao giờ.
Từ cuối năm ngoái, khi Lâm Tự Thanh trở về Minh Xuyên, giữa bọn họ đã thay đổi... sớm đã dần xa cách. Chị A Mẫn từng là người có thể thức trắng đêm ở bên cạnh cô ấy, từng trả lời từng tin nhắn của cô ấy. Nhưng giờ thì không còn nữa.
Rõ ràng người quen biết cô trước là cô ấy kia mà.
Bọn họ đã đồng hành với nhau biết bao năm rồi kia mà.
Khương Mẫn nhíu mày: "Ninh Nhu, chị nhắc lại lần nữa, nếu trong lòng em còn coi chị là chị gái, thì hôm nay hãy nói rõ ràng."
Ninh Nhu khẽ cười: "Chị gái..."
Bấy lâu nay, cô ấy bất an, chỉ muốn trốn chạy, sợ hãi bị phát hiện. Nhưng giây phút này lại có một nỗi tĩnh lặng lạnh lẽo như bụi trần rơi xuống, tất cả đã định sẵn.
"Chị A Mẫn..."
"Chính là những gì chị vừa nhìn thấy đấy. Còn gì để nói nữa chứ."
"Giản Yến Bình có quyền có thế, lại xinh đẹp, ra tay rộng rãi. Cho nên, em đi theo chị ấy. Chị còn muốn hỏi gì nữa không?"
Giọng cô ấy nhẹ hẫng, như thể đang kể về một chuyện chẳng liên quan đến bản thân mình.
Rõ ràng là đang cười, mà trong ánh mắt lại rỗng tuếch, chẳng có chút hồn.
Khương Mẫn cảm thấy mình sắp không còn nhận ra cô ấy nữa.
Cô bé từng níu lấy vạt áo cô nức nở, cô bé mà bao năm nay cô luôn chăm sóc như người thân.
Ra ngoài, cô luôn che chở, không để cô ấy phải chịu chút ấm ức nào. Về nhà, cô cũng không biết đã bao lần vỗ về, an ủi, chỉ mong cô ấy có thêm một chút dũng khí, thêm một chút mạnh mẽ.
Khương Mẫn nhìn thẳng vào cô ấy, thần sắc lạnh lùng: "Dựa dẫm vào người khác, em có từng nghĩ, nếu một ngày nào đó bị bỏ rơi, em sẽ phải làm sao không?"
"Ninh Nhu, con người nếu không tự lập, thì đi đến đâu cũng chỉ như bèo dạt."
Ninh Nhu nhìn thấy sự thất vọng từ trong ánh mắt cô. Cô ấy lại bật cười: "Không cần chị lo. Thiếu tôi, cái gánh nặng này, chị hẳn cũng thấy nhẹ nhõm hơn."
"Em đã không cần tôi lo, vậy thì từ nay coi như không còn người chị này nữa."
Khương Mẫn khẽ cười lạnh, tính tình cô xưa nay dứt khoát thẳng thắn, "Sau này, đường ai nấy đi."
Cô không nói thêm gì, bung ô, bước thẳng vào cơn mưa tầm tã.
Sấm rền.
Mưa xối xả.
...
Cơn mưa này quả thật rất lớn.
Không ít đoạn đường đã ngập, xe cộ tắc nghẽn giữa chừng.
Khi Khương Mẫn về đến nhà thì đã rất muộn.
Điện thoại sắp cạn pin, cả quãng đường cô không dám mở ra xem.
Chiếc váy dài bị mưa dầm ướt sũng, dính bết vào người. Đôi giày cao gót khó chịu, có hai lần suýt khiến cô trẹo chân.
Trong phòng khách tối om, cô với tay bật đèn.
Đèn vừa sáng, bóng dáng ngồi trên ghế sofa lập tức lọt vào tầm mắt cô.
"Lâm Tự Thanh, em ở đây à? Sao không bật đèn?"
Người đã ngồi trong bóng tối rất lâu đứng dậy.
Lâm Tự Thanh nhìn gương mặt tái nhợt, mệt mỏi của cô, nhìn chiếc váy dài bị mưa làm ướt sũng, đôi bàn tay vô thức siết chặt, nỗi xót xa không kìm được bốc lên thành giận dữ: "Em không thể ở đây sao?"
Từ giọng điệu ấy, Khương Mẫn nghe ra sự giận dỗi. Nghĩ đến việc nàng đã chờ mình cả đêm, tâm trạng chắc hẳn tồi tệ, cô liền hạ giọng dịu xuống: "Là lỗi của chị, để em đợi cả buổi tối."
Lâm Tự Thanh nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm: "Em tưởng chị sẽ không về nữa. Sẽ chẳng còn để tâm em ở đâu nữa."
Khương Mẫn thấy mệt mỏi, như sức lực đều bị hút cạn, bất đắc dĩ thở dài: "Chị không để tâm đến em khi nào?"
"Chưa từng sao? Chị lúc nào cũng có vô số việc phải làm, có quá nhiều người cần chăm sóc." Lâm Tự Thanh nghiêng mặt đi, vẻ mặt lạnh lẽo, "Đến cả bản thân chị, chị cũng không để trong lòng."
Nàng hoàn toàn không thể khống chế được sự chiếm hữu trong tim mình, không thể giữ bình thản, càng không thể giả vờ không để ý đến cô.
Có lẽ nàng vốn ích kỷ như thế.
Nàng mong cả thế giới của cô chỉ có mình. Không muốn cô đối xử tốt với ai khác. Không muốn cô vì chuyện của người khác mà ngay cả bản thân cũng chẳng đoái hoài.
Nhưng Lâm Tự Thanh biết, Khương Mẫn vốn là người như vậy— luôn quen chăm lo cho những người xung quanh. Nếu không có thói quen ấy, năm xưa cô cũng sẽ không từng đối xử tốt với một đứa nhỏ mười mấy tuổi như nàng.
Và như thế, nàng cũng sẽ không yêu cô.
Lúc nào cũng mâu thuẫn như vậy.
Những ý nghĩ ích kỷ ấy đã quanh quẩn trong đầu quá lâu, nàng muốn nói ra nhưng không sao thốt thành lời, đè nặng đến mức nghẹt thở.
Tâm trạng Lâm Tự Thanh cuộn trào, lời nói bật ra từ miệng đã chẳng còn chịu sự khống chế của lý trí. Nàng thậm chí không kìm được mà muốn xé toang vết thương trong ký ức, lấy cái đau cũ để ngăn chặn nỗi đau hiện tại: "Trước đây chị cũng từng như thế. Chị nói chị không cần em nữa."
Có biết bao năm, nàng không được gặp cô lấy một lần.
Ánh mắt Khương Mẫn thoáng hiện vẻ khó hiểu rồi chuyển thành bi thương: "Lâm Tự Thanh, em nói chuyện cũng phải có chút lương tâm chứ."
Lâm Tự Thanh đột nhiên lặng thinh.
Nàng biết mình lỡ lời. Chuyện khi xưa vốn dĩ là lỗi của nàng. Sao nàng lại... đổ lỗi cho cô rằng cô không cần mình.
Khương Mẫn khẽ thở dài, giọng nhẹ hẫng: "Bây giờ em lại muốn lật lại chuyện cũ sao?"
"Được, em đã muốn nói, vậy thì chúng ta nói cho rõ."
"Là ai đã lặng lẽ từ bỏ suất nghiên cứu sinh mà không nói với chị một câu? Là chị đến tận trường tìm em, hỏi em, em cũng không hé miệng. Sau đó, đúng là chị rời khỏi Minh Xuyên, nhưng tận năm sáu năm sau chị mới đổi số điện thoại. Cái điện thoại đó rơi xuống nước mới buộc chị phải đổi. Lâm Tự Thanh, trong ngần ấy năm, em có từng nói với chị lấy một câu không?"
Đó là người con gái mà cô từng thật lòng đối đãi, vậy mà không một lời đã biến mất suốt tám năm.
Sao cô có thể không đau lòng cho được.
Bao lâu nay, những lời cô nói không để ý, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người.
Chỉ là, khi thốt ra những lời này, Khương Mẫn mới chợt nhận ra... thì ra chính cô cũng vẫn để tâm đến chuyện năm ấy đến vậy.
Lâm Tự Thanh cảm nhận được sự mệt mỏi và buồn đau của cô, ngay khi thốt ra câu kia, nàng đã bắt đầu hối hận.
Nghe cô nói rằng bao lâu nay vẫn chưa từng đổi số điện thoại... trong lòng Lâm Tự Thanh càng dâng lên muôn vàn cảm xúc rối bời.
Lý trí bảo nàng rằng Khương Mẫn không làm gì sai. Cô vốn là người như vậy, đối xử với mọi người xung quanh đều rất tốt, luôn ấm áp và quan tâm. Từ trước đến nay nàng vẫn hiểu rõ điều đó.
Nhưng cảm tính thì nàng lại không làm được.
Nàng hy vọng trong mắt cô chỉ có mình, trong cuộc sống của cô chỉ có mình.
Giống như chính nàng đối với cô vậy.
Thế nhưng, nàng lại không thể mở miệng nói ra.
Nàng không thể yêu cầu Khương Mẫn phải đối xử với mình thế nào. Nàng không cho rằng cô có nghĩa vụ phải gánh lấy những mong chờ của nàng. Nàng không muốn khiến cô cảm thấy nặng nề.
Huống hồ, lẽ nào nàng phải mở miệng cầu xin cô yêu mình thêm một chút sao?
Nàng cũng có lòng tự trọng của mình.
...Cái lòng tự trọng vừa đáng thương, vừa nực cười ấy.
Lâm Tự Thanh cảm thấy cả người như bị xé rách thành hai nửa.
Một nửa là biển nước. Một nửa là lửa cháy.
Nàng không thể tiếp tục nói thêm điều gì nữa.
"Chị... đi tắm rồi thay quần áo đi." Giọng Lâm Tự Thanh khàn khàn, "Em về trước."
Khương Mẫn không ngờ nàng chỉ nói ra được một câu như thế.
Nàng giải quyết chuyện giữa hai người như vậy sao?
Cãi nhau còn chưa xong, nàng đã nói mình phải đi trước rồi?
Khương Mẫn tức đến mức bật cười: "Đi đi. Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa."
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Xé rách
*
Qua tiết Lập Hạ, Minh Xuyên bước vào mùa mưa.
Hai ngày cuối kỳ nghỉ rơi những cơn mưa nhỏ.
Lâm Tự Thanh ngồi trước cửa sân, nhìn những giọt nước rơi từ mái hiên.
Thật lạ.
Mấy ngày trước khi nàng đến, vẫn thấy nơi này thân thuộc, đi qua mỗi chỗ còn hình dung ra sinh hoạt thường ngày của Khương Mẫn. Nhưng bây giờ... nàng chỉ cảm thấy căn nhà không chủ nhân thật trống trải, lạnh lẽo.
Hôm nàng sang dọn hành lý, treo bức tranh, còn hứng thú trong chốc lát, nhưng sau đó lại thấy mỗi ngày trôi qua lại càng khó chịu.
Rõ ràng chỉ mới xa vài ngày thôi.
Mấy ngày trước, Đường Tiểu Ngữ nói gì nhỉ... À, rối loạn lo âu khi chia ly.
Lâm Tự Thanh lần đầu nghe thấy từ này, cảm giác từ này để miêu tả trạng thái của mình không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không tìm được từ nào phù hợp hơn.
Lâm Tự Thanh cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân.
Ban ngày cô quy định chỉ được nhắn tin ba lần: 10 giờ sáng, 2 giờ chiều và 6 giờ tối. Nghĩ đến việc Khương Mẫn ở nhà chăm mẹ, có lẽ không tiện nghe điện thoại, nên chỉ buổi tối trước khi ngủ mới trò chuyện với cô.
Nhưng càng tự ép bản thân như vậy, nỗi nhớ lại càng trào dâng.
Nàng nhớ cảm giác được ôm cô, nhớ mái tóc mềm rơi trên lòng bàn tay, nhớ giọng nói trêu đùa của cô.
Cách nhau qua sóng điện thoại lạnh lẽo, gọi bao nhiêu cũng vô ích.
Hôm nay đã là ngày cuối kỳ nghỉ.
Chắc tối nay cô sẽ về sớm thôi.
Lâm Tự Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác như nỗi nhớ dâng trào đang làm nàng phát điên.
Vừa rồi nàng vừa nhắn tin hỏi Khương Mẫn mấy giờ về đến nhà, nhưng vẫn chưa thấy trả lời.
Bỗng thấy trang hiện chấm đỏ mới.
Nàng tiện tay nhấn vào xem.
Tin mới nhất là ảnh do Ninh Nhu đăng, vài tấm chụp chung.
Trong tấm ảnh giữa, người lớn đứng ở giữa đội mũ sinh nhật. Ninh Nhu và Khương Mẫn đứng hai bên, xung quanh là người thân bạn bè, ai nấy đều cười, không khí ấm áp vui vẻ.
Lâm Tự Thanh không khỏi nghĩ, họ giống như một gia đình.
Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị nàng tự phủ nhận.
Cùng lớn lên bên nhau, vốn dĩ đã như một gia đình rồi.
Tiếng mưa dần nhỏ lại.
Trên mái hiên có vài giọt nước lăn xuống, Lâm Tự Thanh ngẩng đầu, vừa lúc một giọt rơi xuống lòng bàn tay, kêu một tiếng nhẹ.
Cuối cùng cũng có tin nhắn mới trả lời: "Đường kẹt xe nhiều lắm. Có lẽ phải đến nửa đêm mới về đến Minh Xuyên. Em ngủ sớm đi. Mai gặp nhé."
Lâm Tự Thanh nhìn màn hình một lúc.
Nàng cứ nghĩ hôm nay cô sẽ về.
Một lúc sau, nàng nhấn một chữ: "Ừm."
...
Trên đường về, mưa lất phất.
Nước mưa lăn trên kính xe, phía xa là những ngọn núi xanh mờ trong sương.
Khương Mẫn liếc nhìn bản đồ: "Không biết về đến nhà mấy giờ nữa đây."
Lẽ ra cô định hôm qua đã về Minh Xuyên. Nhưng Bùi Như Nghi vừa mới khỏi bệnh, đặc biệt muốn có người trẻ bên cạnh, cô đành ở nhà thêm một ngày.
"Không sao, em không vội." Ninh Nhu dừng lại hai giây, giọng cũng thoảng nhẹ, "À, Tiểu Lâm dạo này thế nào rồi, lâu lắm chưa gặp em ấy."
"Em ấy à." Mắt Khương Mẫn khẽ cong, "Cũng ổn. Gần đây có thể sẽ cân nhắc đổi công việc."
Cô hoàn toàn không nhận ra giọng mình đã vui vẻ hơn hẳn.
Ninh Nhu nhìn chăm chú, ghi nhận từng thay đổi nhỏ trên gương mặt cô, một lúc lâu mới quay mặt ra cửa sổ, khẽ mỉm cười.
Khi xe vào Minh Xuyên, đường lại tắc dài như rồng, trên cầu vượt kẹt gần một giờ mới thoát xuống được.
Ninh Nhu nói: "Em sẽ xuống ở ngã tư phía trước."
"Để chị đưa em về."
"Không cần đâu, em tự về được. Chị cũng không tiện đường."
Khương Mẫn hiếm khi nghe cô ấy kiên quyết đến vậy, nhìn sang, quan sát một chút: "Ừm."
Xe dần giảm tốc, tấp vào lề.
Ninh Nhu nhỏ giọng nói "bye bye" rồi xuống xe ngay.
Khương Mẫn định chỉnh lại bản đồ dẫn đường.
Trước đó định vị là nhà Ninh Nhu, giờ phải đổi thành nhà mình.
Thiết lập xong, cô ngẩng lên, vừa khéo thấy Ninh Nhu lên một chiếc xe limousine đen đỗ bên đường.
Chiếc xe kia... sao lại thấy quen quen.
Khương Mẫn không để tâm nữa, thu hồi tầm mắt.
Cô nhớ ra mình đã lâu chưa xem tin nhắn.
Trả lời của Lâm Tự Thanh rất ngắn gọn.
Một chút lạnh lùng, chỉ một chữ 'Ừm'.
*
Phòng họp.
Khương Mẫn hơi buồn ngủ. Tối qua về nhà, rửa mặt xong đã gần hai giờ sáng, giờ cô đang cố gắng tập trung lắng nghe Du Huỷ giới thiệu các hợp tác mới nhất.
Trong đó có một sắp xếp tạm thời vào dịp nghỉ, buổi tối nay có một buổi hòa nhạc cho người khiếm thị, cần sắp xếp người đến tham dự.
"Công việc tối nay, Tuyết Tư, cậu chịu trách nhiệm tổng điều phối nhé."
"Bên Giám đốc Giản có lịch khác, Huỷ Huỷ sẽ đi cùng tôi."
"Không vấn đề gì." Giang Tuyết Tư trả lời ngay, "Vậy để đồng nghiệp bên nhóm quay phim đi cùng tôi đi, dự án cũng cử hai người. Nhiệm vụ này khá bất ngờ, chúng ta sẽ đi ngay, trước tiên đi khảo sát địa điểm."
Khương Mẫn giao việc cho Giang Tuyết Tư, không nói thêm, để cô ấy sắp xếp.
Ánh mắt cô rơi vào Lâm Tự Thanh.
Sáng nay cô hiếm hoi đến đúng giờ, hôm nay họ vẫn chưa kịp nói chuyện.
Khi Giang Tuyết Tư hoàn tất chỉ đạo, mọi người đứng dậy.
Lâm Tự Thanh vẫn ngồi, chờ những người khác ra ngoài, mới đứng dậy, đi đến bên Khương Mẫn.
"Tối nay chị phải đi sự kiện bên doanh nghiệp Giản thị." Khương Mẫn nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng an ủi, "Tối gặp nhé."
Lâm Tự Thanh rầu rĩ gật đầu: "Vậy em đi đón chị."
"Chị sẽ gửi địa chỉ và số điện thoại cho em sau."
"Nhất định phải gửi nhé." Lâm Tự Thanh vẫn muốn nói thêm vài câu, nhưng đã nghe Giang Tuyết Tư gọi mọi người: "Em đi trước đây."
Khương Mẫn nhìn bóng lưng nàng vội vã bước ra ngoài, lắc đầu cười.
Hình như nàng có chút không vui.
Tối nay phải dỗ nàng một chút.
Tối nay Khương Mẫn sẽ tham dự tiệc tối của Tập đoàn Giản thị.
Mấy ngày trước, thư ký của Giản Yến Bình đã gửi thư mời, nhấn mạnh cô nhất định phải đến. Lời mời như vậy, Khương Mẫn càng không thể từ chối. Chỉ là cô chẳng mấy hứng thú với việc xã giao, bèn rủ Du Huỷ đi cùng, nếu thật sự có hợp tác cần bàn thì cũng tiện.
Họ chuẩn bị trước, trang điểm, thay váy, đến sảnh khách sạn đúng sáu giờ.
Đèn chùm pha lê lấp lánh, trên những bông hồng tươi vận chuyển từ Pháp còn vương những giọt nước. Mùi hương áo váy, tiếng nhạc du dương, không khí sang trọng.
"Chờ lâu quá, đói mất rồi." Du Huy cầm ly cao, ăn một miếng bánh ngọt, "Chán thật. Loại tiệc này để mấy người thượng lưu dự là hợp lý."
"Thật sự chẳng thú vị gì." Khương Mẫn nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Giản Yến Bình, "Chúng ta ra chào Giám đốc Giản rồi đi luôn nhé."
Tối nay họ tới, thực ra cũng không kỳ vọng nhiều vào "nguồn lực" Giản Yến Bình nói, cũng chẳng hứng thú lắm, giống như hoàn thành nhiệm vụ sếp giao, đến cho có mặt rồi về.
Họ đi tới, đứng trước cửa sổ lớn.
Có người thì thầm bàn tán chuyện phiếm, từng câu từng câu lọt vào tai.
"Nghe nói gần đây Giám đốc Giản lại đổi bạn gái rồi hả?"
"Mấy ngày trước tôi nhìn thấy một dáng người, mặc sườn xám, khá xinh."
"Suỵt... nhỏ tiếng thôi. Giám đốc Giản ghét người khác bàn tán sau lưng lắm, bị nghe thấy là khổ đó."
"Biết rồi, biết rồi. Cũng không có người ngoài nghe. Nhắc mới nhớ, bạn gái của cô ấy đổi cũng nhiều lần rồi nhỉ?"
Khương Mẫn lơ đãng nghe qua vài câu, không để tâm, cũng không hứng thú.
Cô chỉ muốn mau chóng kết thúc. Muốn về nhà gặp Lâm Tự Thanh.
"Sao Giám đốc Giản vẫn chưa đến?"
"Tôi còn muốn xem bạn gái cô ấy nữa mà."
"Nghe nói đi vào phòng thay đồ rồi, nói là đổi váy."
...
Trong phòng thay đồ.
Trước gương soi toàn thân, phản chiếu một dáng người mảnh mai, duyên dáng.
Ninh Nhu cúi xuống, cài khuy sườn xám.
Chỉ có đôi tay khác, khớp xương rõ ràng, lần mò từ dưới lên, từng khuy một được tháo ra.
"Đừng... chút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu, mọi người đang đợi chị đấy." Ninh Như nói nhỏ, giọng như dịu dàng trách móc.
"Còn một lúc nữa, không sao." Giản Yến Bình khẽ cong môi, "Tôi chưa bao giờ đến muộn."
"Tôi không giống em, không có khái niệm thời gian." Người phụ nữ đổi giọng, giọng có chút trêu chọc, "Nói là về Định An một ngày, kết quả ở tận bốn ngày. Chỉ là vì không nỡ rời bỏ chị tốt của em thôi."
"Không liên quan đến chị ấy." Ninh Nhu nhíu mày, "Sức khoẻ dì không tốt, tôi ở bên dì lâu một chút."
Giản Yến Bình gật nhẹ, không nói gì thêm: "Vậy à."
"Ra thôi." Cô ấy đưa tay về phía Ninh Nhu, nụ cười rạng rỡ nhưng không đong đầy ánh mắt, "Mọi người đều đang đợi chúng ta."
Ninh Nhu mím môi.
Cô ấy thầm thở phào, rồi mới nhẹ nhàng đặt tay lên tay Giản Yến Bình.
Ban đầu cô ấy không muốn đến.
Nhưng đây là tiệc tối riêng tư của Giản Yến Bình, sẽ không có ai đưa tin công khai.
Cô ấy không phải lo lắng gì.
Cô ấy thật sự không thể cãi lại cô.
Ninh Nhu không muốn làm cô khó chịu, đành gật đầu đồng ý.
Cánh cửa lớn dần mở ra.
Họ bước ra, đối diện với vô số ánh mắt, đi trên thảm đỏ, từng bước chậm rãi trong ánh đèn rực rỡ.
Giản Yến Bình đã quen đứng ở trung tâm mọi ánh nhìn, khuôn mặt sắc sảo, chân mày sắc nét, thân hình cao ráo, thanh thoát, nhìn mọi người đầy ung dung. Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy người phụ mặc sườn xám đơn sắc, gương mặt như tranh vẽ bên cạnh.
Khương Mẫn nheo mắt, ánh nhìn sắc bén.
Chớp mắt tiếp theo, ánh nhìn chạm nhau.
Du Huỷ sững lại, mắt mở to: "Chẳng lẽ đó là..."
Là Ninh Nhu sao...
Sắc mặt Khương Mẫn tối lại: "Em về trước đi."
Du Huỷ định nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt cô khó coi, chỉ gật đầu: "Vậy em về trước nhé. Còn chị..."
Khương Mẫn giơ tay, cắt ngang lời cô ấy.
Du Huỷ đặt ly xuống, lặng lẽ rút lui. Cô ấy đi về phía trước, lại ngoảnh nhìn vài lần, cho đến khi dòng người vây quanh chắn mất tầm mắt.
Ninh Nhu nắm chặt hai tay, những móng tay dài gần như cào vào lòng bàn tay. Cô ấy gần như không tin vào mắt mình, tim loạn nhịp, quay sang nhìn Giản Yến Bình.
Giản Yến Bình khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười.
Nụ cười vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn.
— Không phải nói rất quý cô chị tốt của em sao?
Vậy thì để cô ta nhìn tận mắt đi.
Trái tim hoảng loạn của Ninh Nhu, trong nụ cười tàn nhẫn ấy, hóa thành một mảnh băng giá.
Giản Yến Bình cúi đầu, khẽ hỏi bên tai cô ấy: "Có cần tiến lên chào hỏi không?"
Ninh Nhu gạt tay Giản Yến Bình ra.
Người vốn dịu dàng, yếu ớt, thiếu chính kiến bấy lâu, giờ gương mặt lại lộ vẻ lạnh lùng và dứt khoát.
Những người xung quanh đều sửng sốt.
Cô bạn gái này... dám đối xử với Giám đốc Giản như vậy sao?
Ninh Nhu biết có nhiều ánh mắt đang dõi theo mình.
Nhưng điều cô ấy để tâm... chỉ là một ánh mắt duy nhất.
Giản Yến Bình không hề để ý tới thái độ ấy, vẫn khoác tay cô ấy, mỉm cười trò chuyện với mọi người.
Không để cho cô ấy một chút không gian nào để rút lui.
Ninh Nhu không còn chống cự, cũng không nói gì thêm, chỉ mím môi khẽ cười, như một con rối tinh xảo đã mất hồn.
Đến nửa sau buổi tiệc, Giản Yến Bình đi chào hỏi các bậc trưởng bối, Ninh Nhu không tiện đi theo, cuối cùng mới có khoảng lặng ngắn ngủi.
Phía sau vang lên tiếng gọi: "Ninh Nhu."
Cô ấy quay lại, thấy Khương Mẫn đứng không xa.
Như đã đợi cô ấy từ rất lâu.
"Ra ngoài với chị."
Giọng Khương Mẫn lạnh lùng, nói xong liền quay người bước ra ngoài.
Ninh Nhu nhìn theo bóng lưng cô, bước đi càng lúc càng xa, càng lúc càng khuất.
Cuối cùng, cô ấy cũng nhấc chân theo kịp.
...
Bầu trời tối đen như mực.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đường phố kẹt xe nghiêm trọng.
Taxi tới gần ngã rẽ, nhưng không thể vào được, Lâm Tự Thanh đành xuống đi bộ. Quần nhanh chóng ướt sũng.
Trên đường, vài người đi bộ không che ô, lao vun vút qua, va vào cánh tay nàng, khiến nàng hụt hơi một nhịp.
Tối nay lúc biểu diễn, có một đứa trẻ làm rơi đàn violin, nàng vội đưa tay nhặt, không may bị va trúng, hơi đau.
Nhưng nàng không còn để tâm đến những chuyện đó nữa.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng gặp Khương Mẫn. Mấy ngày nay nàng chưa ôm được bạn gái.
Nàng muốn cả đêm, cả đêm ở bên cô. Ngay trên đường, nàng đã đặt trước hải sản mà Khương Mẫn thích, còn có...
Trong mắt, trong lòng nàng, chỉ toàn là cô.
Ngày mai lại phải đi công tác ở thành phố kế bên, ngày kia mới gặp lại được cô.
Lâm Tự Thanh che ô, nhìn định vị trên điện thoại, bước đi thật nhanh. Nàng vừa đi đến ngoài sảnh khách sạn đã thấy Khương Mẫn bước ra. Còn chưa kịp lên tiếng gọi thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, lại thấy Ninh Nhu cũng ra theo.
Hai người cách nhau một đoạn.
Khương Mẫn nhìn thấy nàng, ngẩn ra hai giây, rồi nhanh bước lại gần: "Lâm Tự Thanh, bây giờ chị có việc phải xử lý, em về trước đi, được không?"
Ống quần bị mưa làm ướt dính chặt vào chân, lạnh buốt.
Lâm Tự Thanh khẽ ôm lấy cánh tay, đúng chỗ tối nay bị va đập. Nàng cố gắng kìm nén nỗi thất vọng: "Ừm."
Một câu dư thừa cũng không hỏi.
Như bao lần trước... chuyện của Ninh Nhu, lúc nào cũng quan trọng hơn nàng.
Bao mong chờ trong lòng cũng bị mưa xối ướt sũng, lạnh lẽo.
Khương Mẫn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Lâm Tự Thanh đã quay lưng bước đi.
Ninh Nhu cũng đi ra phía sau cô.
Khương Mẫn đè nén tâm tình, xoay người lại, chăm chú nhìn Ninh Nhu: "Nói chuyện giữa em và Giản Yến Bình đi."
Nghe giọng chất vấn ấy, Ninh Nhu bỗng cười: "Chị quản em làm gì?"
Khương Mẫn chưa bao giờ nghe thấy cô ấy dùng giọng điệu sắc bén như vậy, cơn giận dâng lên.
Nhưng bên tai lại vang vọng cuộc điện thoại trong cơn mưa, là những lời dặn dò hết lần này đến lần khác của mẹ.
Cô hít sâu, nén giận, ép giọng bình tĩnh xuống: "Ninh Nhu, em nhất định phải nói với chị như thế sao?"
"Em cũng đâu có nói sai gì." Sắc mặt Ninh Nhu lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên làn nước, "Chị còn có thời gian để quản em sao?"
Ánh mắt vừa rồi Khương Mẫn nhìn Lâm Tự Thanh, dịu dàng, tinh tế. Ánh mắt như thế, cô ấy chưa từng thấy bao giờ.
Từ cuối năm ngoái, khi Lâm Tự Thanh trở về Minh Xuyên, giữa bọn họ đã thay đổi... sớm đã dần xa cách. Chị A Mẫn từng là người có thể thức trắng đêm ở bên cạnh cô ấy, từng trả lời từng tin nhắn của cô ấy. Nhưng giờ thì không còn nữa.
Rõ ràng người quen biết cô trước là cô ấy kia mà.
Bọn họ đã đồng hành với nhau biết bao năm rồi kia mà.
Khương Mẫn nhíu mày: "Ninh Nhu, chị nhắc lại lần nữa, nếu trong lòng em còn coi chị là chị gái, thì hôm nay hãy nói rõ ràng."
Ninh Nhu khẽ cười: "Chị gái..."
Bấy lâu nay, cô ấy bất an, chỉ muốn trốn chạy, sợ hãi bị phát hiện. Nhưng giây phút này lại có một nỗi tĩnh lặng lạnh lẽo như bụi trần rơi xuống, tất cả đã định sẵn.
"Chị A Mẫn..."
"Chính là những gì chị vừa nhìn thấy đấy. Còn gì để nói nữa chứ."
"Giản Yến Bình có quyền có thế, lại xinh đẹp, ra tay rộng rãi. Cho nên, em đi theo chị ấy. Chị còn muốn hỏi gì nữa không?"
Giọng cô ấy nhẹ hẫng, như thể đang kể về một chuyện chẳng liên quan đến bản thân mình.
Rõ ràng là đang cười, mà trong ánh mắt lại rỗng tuếch, chẳng có chút hồn.
Khương Mẫn cảm thấy mình sắp không còn nhận ra cô ấy nữa.
Cô bé từng níu lấy vạt áo cô nức nở, cô bé mà bao năm nay cô luôn chăm sóc như người thân.
Ra ngoài, cô luôn che chở, không để cô ấy phải chịu chút ấm ức nào. Về nhà, cô cũng không biết đã bao lần vỗ về, an ủi, chỉ mong cô ấy có thêm một chút dũng khí, thêm một chút mạnh mẽ.
Khương Mẫn nhìn thẳng vào cô ấy, thần sắc lạnh lùng: "Dựa dẫm vào người khác, em có từng nghĩ, nếu một ngày nào đó bị bỏ rơi, em sẽ phải làm sao không?"
"Ninh Nhu, con người nếu không tự lập, thì đi đến đâu cũng chỉ như bèo dạt."
Ninh Nhu nhìn thấy sự thất vọng từ trong ánh mắt cô. Cô ấy lại bật cười: "Không cần chị lo. Thiếu tôi, cái gánh nặng này, chị hẳn cũng thấy nhẹ nhõm hơn."
"Em đã không cần tôi lo, vậy thì từ nay coi như không còn người chị này nữa."
Khương Mẫn khẽ cười lạnh, tính tình cô xưa nay dứt khoát thẳng thắn, "Sau này, đường ai nấy đi."
Cô không nói thêm gì, bung ô, bước thẳng vào cơn mưa tầm tã.
Sấm rền.
Mưa xối xả.
...
Cơn mưa này quả thật rất lớn.
Không ít đoạn đường đã ngập, xe cộ tắc nghẽn giữa chừng.
Khi Khương Mẫn về đến nhà thì đã rất muộn.
Điện thoại sắp cạn pin, cả quãng đường cô không dám mở ra xem.
Chiếc váy dài bị mưa dầm ướt sũng, dính bết vào người. Đôi giày cao gót khó chịu, có hai lần suýt khiến cô trẹo chân.
Trong phòng khách tối om, cô với tay bật đèn.
Đèn vừa sáng, bóng dáng ngồi trên ghế sofa lập tức lọt vào tầm mắt cô.
"Lâm Tự Thanh, em ở đây à? Sao không bật đèn?"
Người đã ngồi trong bóng tối rất lâu đứng dậy.
Lâm Tự Thanh nhìn gương mặt tái nhợt, mệt mỏi của cô, nhìn chiếc váy dài bị mưa làm ướt sũng, đôi bàn tay vô thức siết chặt, nỗi xót xa không kìm được bốc lên thành giận dữ: "Em không thể ở đây sao?"
Từ giọng điệu ấy, Khương Mẫn nghe ra sự giận dỗi. Nghĩ đến việc nàng đã chờ mình cả đêm, tâm trạng chắc hẳn tồi tệ, cô liền hạ giọng dịu xuống: "Là lỗi của chị, để em đợi cả buổi tối."
Lâm Tự Thanh nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm: "Em tưởng chị sẽ không về nữa. Sẽ chẳng còn để tâm em ở đâu nữa."
Khương Mẫn thấy mệt mỏi, như sức lực đều bị hút cạn, bất đắc dĩ thở dài: "Chị không để tâm đến em khi nào?"
"Chưa từng sao? Chị lúc nào cũng có vô số việc phải làm, có quá nhiều người cần chăm sóc." Lâm Tự Thanh nghiêng mặt đi, vẻ mặt lạnh lẽo, "Đến cả bản thân chị, chị cũng không để trong lòng."
Nàng hoàn toàn không thể khống chế được sự chiếm hữu trong tim mình, không thể giữ bình thản, càng không thể giả vờ không để ý đến cô.
Có lẽ nàng vốn ích kỷ như thế.
Nàng mong cả thế giới của cô chỉ có mình. Không muốn cô đối xử tốt với ai khác. Không muốn cô vì chuyện của người khác mà ngay cả bản thân cũng chẳng đoái hoài.
Nhưng Lâm Tự Thanh biết, Khương Mẫn vốn là người như vậy— luôn quen chăm lo cho những người xung quanh. Nếu không có thói quen ấy, năm xưa cô cũng sẽ không từng đối xử tốt với một đứa nhỏ mười mấy tuổi như nàng.
Và như thế, nàng cũng sẽ không yêu cô.
Lúc nào cũng mâu thuẫn như vậy.
Những ý nghĩ ích kỷ ấy đã quanh quẩn trong đầu quá lâu, nàng muốn nói ra nhưng không sao thốt thành lời, đè nặng đến mức nghẹt thở.
Tâm trạng Lâm Tự Thanh cuộn trào, lời nói bật ra từ miệng đã chẳng còn chịu sự khống chế của lý trí. Nàng thậm chí không kìm được mà muốn xé toang vết thương trong ký ức, lấy cái đau cũ để ngăn chặn nỗi đau hiện tại: "Trước đây chị cũng từng như thế. Chị nói chị không cần em nữa."
Có biết bao năm, nàng không được gặp cô lấy một lần.
Ánh mắt Khương Mẫn thoáng hiện vẻ khó hiểu rồi chuyển thành bi thương: "Lâm Tự Thanh, em nói chuyện cũng phải có chút lương tâm chứ."
Lâm Tự Thanh đột nhiên lặng thinh.
Nàng biết mình lỡ lời. Chuyện khi xưa vốn dĩ là lỗi của nàng. Sao nàng lại... đổ lỗi cho cô rằng cô không cần mình.
Khương Mẫn khẽ thở dài, giọng nhẹ hẫng: "Bây giờ em lại muốn lật lại chuyện cũ sao?"
"Được, em đã muốn nói, vậy thì chúng ta nói cho rõ."
"Là ai đã lặng lẽ từ bỏ suất nghiên cứu sinh mà không nói với chị một câu? Là chị đến tận trường tìm em, hỏi em, em cũng không hé miệng. Sau đó, đúng là chị rời khỏi Minh Xuyên, nhưng tận năm sáu năm sau chị mới đổi số điện thoại. Cái điện thoại đó rơi xuống nước mới buộc chị phải đổi. Lâm Tự Thanh, trong ngần ấy năm, em có từng nói với chị lấy một câu không?"
Đó là người con gái mà cô từng thật lòng đối đãi, vậy mà không một lời đã biến mất suốt tám năm.
Sao cô có thể không đau lòng cho được.
Bao lâu nay, những lời cô nói không để ý, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người.
Chỉ là, khi thốt ra những lời này, Khương Mẫn mới chợt nhận ra... thì ra chính cô cũng vẫn để tâm đến chuyện năm ấy đến vậy.
Lâm Tự Thanh cảm nhận được sự mệt mỏi và buồn đau của cô, ngay khi thốt ra câu kia, nàng đã bắt đầu hối hận.
Nghe cô nói rằng bao lâu nay vẫn chưa từng đổi số điện thoại... trong lòng Lâm Tự Thanh càng dâng lên muôn vàn cảm xúc rối bời.
Lý trí bảo nàng rằng Khương Mẫn không làm gì sai. Cô vốn là người như vậy, đối xử với mọi người xung quanh đều rất tốt, luôn ấm áp và quan tâm. Từ trước đến nay nàng vẫn hiểu rõ điều đó.
Nhưng cảm tính thì nàng lại không làm được.
Nàng hy vọng trong mắt cô chỉ có mình, trong cuộc sống của cô chỉ có mình.
Giống như chính nàng đối với cô vậy.
Thế nhưng, nàng lại không thể mở miệng nói ra.
Nàng không thể yêu cầu Khương Mẫn phải đối xử với mình thế nào. Nàng không cho rằng cô có nghĩa vụ phải gánh lấy những mong chờ của nàng. Nàng không muốn khiến cô cảm thấy nặng nề.
Huống hồ, lẽ nào nàng phải mở miệng cầu xin cô yêu mình thêm một chút sao?
Nàng cũng có lòng tự trọng của mình.
...Cái lòng tự trọng vừa đáng thương, vừa nực cười ấy.
Lâm Tự Thanh cảm thấy cả người như bị xé rách thành hai nửa.
Một nửa là biển nước. Một nửa là lửa cháy.
Nàng không thể tiếp tục nói thêm điều gì nữa.
"Chị... đi tắm rồi thay quần áo đi." Giọng Lâm Tự Thanh khàn khàn, "Em về trước."
Khương Mẫn không ngờ nàng chỉ nói ra được một câu như thế.
Nàng giải quyết chuyện giữa hai người như vậy sao?
Cãi nhau còn chưa xong, nàng đã nói mình phải đi trước rồi?
Khương Mẫn tức đến mức bật cười: "Đi đi. Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa."
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 81
10.0/10 từ 36 lượt.