Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 80

664@-

Lo âu


*


Mưa tạnh trời trong, chim chóc hót vang.


 


Rèm cửa chưa kéo kín, vài sợi nắng len qua.


 


Khương Mẫn bị ánh ban mai đánh thức.


 


Cô vừa khẽ động đậy, cánh tay đang vòng ngang eo liền siết chặt thêm một chút.


 


Cơn buồn ngủ tan đi, cô hoàn toàn tỉnh lại.


 


Đập vào mắt là gương mặt trong trẻo, thanh tịnh như đóa sen sau mưa.


 


Khương Mẫn ngắm nhìn, đầu ngón tay khẽ lướt qua đường nét thanh tú trên gương mặt người bên cạnh.


 


Tư thế ngủ rất ngoan.


 


Chỉ là, ôm cô quá chặt.


 


Khương Mẫn cảm giác như cả người mình gần như bị gói gọn trong vòng tay của Lâm Tự Thanh.


 


Khoảng cách quá đỗi gần gũi khiến cô hơi không quen, nhưng vòng ôm lại ấm áp đến lạ. Cô lặng lẽ nhìn nàng rất lâu, chợt thấy như thế này cũng thật tốt.


 


Khương Mẫn thường kháng cự sự tiếp cận của một số người.


 


Tình cảm của người trưởng thành luôn mang nhiều mục đích. Cô lúc nào cũng dễ dàng nhận ra ý đồ của đối phương, rồi lịch sự dứt khoát từ chối. Nhưng Lâm Tự Thanh thì khác.


 


Cô biết nàng cũng là một người chân thành, thuần khiết.


 


Hai người, là những người tâm linh tương thông.


 


Khương Mẫn đưa ngón tay chọc chọc vào má Lâm Tự Thanh, thấy nàng vẫn không có ý định tỉnh dậy, chỉ đành bất lực cười khẽ, gỡ tay nàng ra rồi đứng dậy xuống giường.


 


Lúc này mới hơn tám giờ, cũng không tính là muộn.


 


Sợ làm Lâm Tự Thanh thức giấc, cô cố ý không rửa mặt trong phòng, chỉ đơn giản chỉnh trang qua rồi lấy ra một gói hoành thánh nhỏ từ tủ lạnh, định nấu hai bát làm bữa sáng.


 


...


 


Lâm Tự Thanh trở mình, đưa tay ôm, chợt chạm phải khoảng trống. Nàng lập tức tỉnh hẳn, ngồi bật dậy bên giường, đưa mắt nhìn quanh theo bản năng.


 


Cánh cửa khép hờ, từ phía bếp truyền đến những âm thanh rất nhỏ. Nàng nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, trái tim đang treo lơ lửng mới chậm rãi thả xuống, cả người cũng theo đó thả lỏng, lại ngã xuống giường.


 


Hiếm khi nàng cho phép bản thân buông thả như thế này.


 


Mùi hương dịu dàng quen thuộc vẫn còn vương lại.


 


Nàng vùi mặt vào gối chăn mềm mại, để hương thơm trên người Khương Mẫn quấn kín lấy mình.


 


Cảm giác hạnh phúc đến mức khiến nàng hơi choáng váng.


 


Đêm qua nàng mãi không ngủ được.


 


Không biết từ khi nào mới thiếp đi trong nửa đêm, sáng nay mới ngủ say nhất, đến nỗi chẳng hay Khương Mẫn đã dậy từ lúc nào.


 


Sau khi ở một mình trong phòng khá lâu, Lâm Tự Thanh mới chậm rãi xuống giường.


 


Nàng bước ra khỏi phòng, thấy Khương Mẫn đang đứng bên cửa sổ tỉa vài nhành hoa lá xanh, đưa lưng về phía mình. Vẫn là chiếc váy ngủ dây mảnh màu lục bảo tối qua.


 


Bộ đồ ngủ để lộ mảng lưng trắng mịn như sứ.


 


Lâm Tự Thanh nhẹ chân bước đến, ôm chầm lấy cô từ phía sau.


 


"Dậy rồi à?"


 


Khương Mẫn hoàn toàn không để ý tiếng động, cho đến khi bị vòng tay kia siết lấy.


 


"Ừm..." Lâm Tự Thanh áp mặt vào tấm lưng gầy gò của cô, "Chị dậy lúc nào vậy?"


 


"Cũng được một lúc rồi." Khương Mẫn khẽ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo buông ra, "Đi ăn sáng thôi, chị nấu ít hoành thánh rồi."


 


"Chưa ăn vội đâu..." Lâm Tự Thanh vẫn không chịu buông, giữ eo cô lại, khẽ xoay người để cô nhìn mình.


 


Khương Mẫn nhướng mày: "Vậy muốn làm gì?"


 


Lời còn chưa dứt, một nụ hôn nhè nhẹ mát lành hương bạc hà đã phủ xuống.


 


Những câu chữ chưa kịp thốt ra đều chìm trong sự quấn quýt của đôi môi.


 


"... Muốn hôn chào buổi sáng."


 


Lâm Tự Thanh ngậm lấy môi Khương Mẫn, đầu lưỡi mềm mại thuận thế trượt vào.


 


Tay trái siết chặt vòng eo thon, lòng bàn tay phải men lên, vuốt dọc sống lưng trắng nõn, cảm nhận làn da mịn màng, ấm áp dưới tay.


 


Cảm giác muốn hôn là có thể hôn được...


 


Nàng đã chờ điều này quá lâu rồi.


 


Lâm Tự Thanh hôn rồi lại hôn, mãi mới chịu rời ra. Nàng thấy trên môi Khương Mẫn còn vương ánh nước lấp lánh. Nhìn xuống dưới... bên cổ, trước ngực cũng chi chít dấu hôn.


 


Đều là vết tối qua nàng để lại.


 


Mặt nàng lập tức đỏ bừng.


 


Khương Mẫn bị chọc đến bật cười.


 


Không biết tối qua là ai, cứ như con cún con, l**m cắn dính lấy cô đến mức thở không ra hơi. Rồi vừa rồi nữa, mới sáng sớm đã đòi hôn chào buổi sáng. Vậy mà bây giờ lại xấu hổ.


 


Đúng là một Lâm Tiểu Thanh mâu thuẫn.


 


Bị cô cười, Lâm Tự Thanh càng thêm lúng túng, nắm lấy đầu ngón tay cô: "Ăn sáng thôi."


 


Khương Mẫn ừ một tiếng, múc hoành thánh ra bát, lại dặn: "Đồ đông lạnh đấy, không được chê."


 


"Không đâu. Sau này để em nấu cơm."


 


Khương Mẫn: "..."


 


Chẳng phải vẫn là đang chê sao?


 


Lâm Tự Thanh mím môi cười, múc một muỗng nếm thử, rồi trái lương tâm khen: "Ngon lắm."


 


Khương Mẫn liếc nàng, hung hăng: "Im miệng."


 


Cô đã hẹn gặp Giang Tuyết Tư lúc mười một giờ sáng.


 


Ăn sáng xong, thời gian vẫn còn sớm.


 


Khương Mẫn cũng chẳng có việc gì làm, liền ngẫm nghĩ đến cách bày trí phòng khách, hỏi ý kiến Lâm Tự Thanh: "Chỗ này treo một bức tranh thì sao?"


 


"Rất được, bây giờ nhìn hơi trống."


 


"Vậy nhiệm vụ mua tranh giao cho em nhé."


 


Đôi mắt Lâm Tự Thanh sáng lên: "Ừm."


 


Hỏi xong chuyện treo tranh, Khương Mẫn lại nghiên cứu vị trí đặt chậu cây xanh trong phòng khách, hỏi Lâm Tự Thanh có che ánh sáng không, rồi lại hỏi nàng có cần sắm thêm ít bát đĩa nữa không.


 


Tựa như... căn nhà nhỏ này không chỉ là nhà của cô, mà cũng là nhà của cả hai người.



 


Thật ra cũng chỉ là cô tìm cớ bận rộn, nhưng sau một vòng hỏi han, người nào đó đã lưu luyến chẳng muốn để cô đi.


 


Đến lúc phải ra ngoài, vẫn quấn quýt ôm chặt lấy cô rất lâu.


 


"Được rồi, chị phải đi thay đồ."


 


"Ừm."


 


Khương Mẫn nghe ra trong giọng nàng đầy luyến tiếc, đành hạ quyết tâm không ngoảnh lại, quay vào phòng thu dọn đơn giản.


 


Dù đang trong kỳ nghỉ, hôm nay cô vẫn ăn mặc nhàn nhã và tinh tế. Áo vải thô cotton trắng, vốn rộng rãi, được thắt lại bằng một sợi thắt lưng mảnh đan lát, làm nổi bật đường cong uyển chuyển, kết hợp cùng chân váy xám tro dài ngang gối. Tóc được búi thấp gọn gàng sau tai.


 


Trang phục hết sức tươi mát, vừa dịu dàng vừa tri thức.


 


Lâm Tự Thanh đã chờ sẵn ngoài cửa.


 


Khi cô bước ra, nàng lại lập tức ôm chầm lấy.


 


"Được rồi." Khương Mẫn thật sự chẳng còn cách nào với nàng, "Không đi ngay thì chị trễ mất."


 


Lâm Tự Thanh ậm ừ đáp một câu: "Biết rồi."


 


Suốt quãng đường, nàng hầu như chẳng nói gì.


 


Đến khi Khương Mẫn dừng xe, định để nàng xuống ở ngã rẽ, Lâm Tự Thanh vẫn ngồi yên, không buồn tháo dây an toàn.


 


"Sao thế?"


 


"Phải mấy ngày mới được gặp chị."


 


Trong giọng nói rõ ràng mang chút oán trách thầm kín.


 


Khương Mẫn bị điệu bộ ấy chọc cười, nghiêng người khẽ chạm vào má nàng: "Ngoan, chờ chị về nhé, Lâm Tiểu Thanh."


 


Ngữ điệu hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.


 


Lâm Tự Thanh nghe giọng cô thì mặt nóng bừng, lại thích cái cảm giác được cưng chiều như thế, khẽ gật đầu: "Biết rồi."


 


Nàng thật sự rất thích nghe Khương Mẫn gọi tên mình.


 


Giọng cô dịu dàng, ấm áp đến động lòng.


 


Khương Mẫn hôn khẽ lên má nàng: "Được rồi, về sớm đi."


 


Được nụ hôn chủ động ấy xoa dịu, Lâm Tự Thanh cuối cùng cũng chịu tháo dây an toàn, xuống xe, bước đi.


 


Mới đi được mấy bước, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.


 


Cửa kính xe hạ xuống.


 


Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ: "Lâm Tự Thanh, nhớ gọi điện cho chị đấy."


 


Gương mặt cô trong nắng càng thêm sáng ngời, xinh đẹp đến chói mắt.


 


Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn đáp một tiếng "Vâng."


 


Trong lòng nàng lúc này mềm mại, ngọt ngào vô cùng.


 


*


 


Nhà của Từ Xuân nằm ở góc đông bắc Minh Xuyên, thuộc khu phố cũ.


 


Đầu hạ, trong ánh nắng đã mang theo chút gay gắt.


 


Dưới tán cây um tùm, bóng nắng loang lổ.


 


Một mắt cá chân trắng ngần, gót giày cao dây mảnh giẫm lên ánh sáng vụn vỡ.


 


"Tuyết Tư." Khương Mẫn vẫy tay, "Bên này."


 


"Sao cậu cũng đến sớm thế?" Giang Tuyết Tư vừa cười vừa đi lại gần.


 


Hôm nay họ không hẹn thêm ai khác, nên Khương Mẫn cũng không gọi Lâm Tự Thanh theo.


 


Từ Xuân chưa chắc đã muốn để người ngoài thấy cuộc sống hiện tại của chị ấy.


 


Thế nên cô không dẫn Lâm Tự Thanh đến.


 


"Cũng không sớm đâu." Khương Mẫn nhìn đồng hồ, "Giờ này chắc chị Xuân đang nấu cơm rồi. Chúng ta lên xem thử đi."


 


Đây vẫn là khu nhà cũ từ những năm chín mươi.


 


Cầu thang bộ, không có cửa an ninh. Hành lang còn khá sáng sủa. Giang Tuyết Tư biết chỗ ở của Từ Xuân, nhưng cả hai chưa từng đến đây.


 


Cánh cửa sắt cũ kỹ trông vẫn sạch sẽ, trên cánh cửa gỗ đỏ có dán một chữ "Phúc".


 


"Đinh đoong."


 


Chuông cửa vang lên, nhưng trong nhà không có chút động tĩnh nào.


 


Khương Mẫn kiên nhẫn chờ một lúc, rồi lại bấm thêm hai lần.


 


"Xem ra không có ở nhà."


 


"Để mình gọi thử cho chị Xuân xem sao."


 


Điện thoại reo nhưng chẳng ai bắt máy.


 


Xem ra hôm nay họ cũng uổng công rồi.


 


Hai người lại chờ thêm hai mươi phút nữa, vẫn không thấy gì, đành phải xuống lầu.


 


"Sau này liên lạc lại với chị Xuân vậy. Không phải cậu còn phải về Định An sao, chút nữa tranh thủ đi đi."


 


"Ừ, cũng được."


 


Một chuyến đi hụt, Khương Mẫn khó tránh khỏi có chút thất vọng.


 


Khu tập thể cũ này mang đậm hơi thở sinh hoạt: Dưới tầng có người chơi bóng, bên vệ đường có người dắt con nhỏ đi dạo, cũng có nhóm đứng tụm lại trò chuyện, nhộn nhịp chẳng ít.


 


Trong khu tập thể còn có một ao nhỏ.


 


Gió thổi qua mặt nước, cũng làm dậy lên từng gợn buồn vỡ vụn.


 


"Vậy chúng ta..." Khương Mẫn nói được nửa câu, bỗng nhìn về phía trước, "Chị Xuân?"


 


Không xa.


 


Người phụ nữ xách túi rau, vừa chạm mắt với họ liền quay người bỏ đi, mới đi được hai bước đã vội vàng chạy, hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe đạp đang lao tới.


 


"Chị Xuân! Cẩn thận!"


 


Khương Mẫn vừa kêu lên, chiếc xe đã gần ngay trước mắt. Người phụ nữ đi xe đạp vội nghiêng mình né sang một bên, suýt soát tránh được, còn Từ Xuân thì chưa kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất.


 


"Chị Xuân, chị không sao chứ?"


 


Khương Mẫn vội chạy đến, đỡ cô ấy dậy, phủi bụi bám trên người.


 


Giang Tuyết Tư nhặt mấy túi rau rơi dưới đất lên nhìn qua: "Cũng may, không hỏng gì."


 


"Đi đường cũng phải chú ý chứ." Người phụ nữ đi xe dừng lại xem xét, chắc chắn không có chuyện gì mới rời đi.



"Không sao, không sao." Từ Xuân cúi đầu phủi quần áo, rất lâu sau mới ngẩng lên, thoáng nhìn hai người, nụ cười dè dặt: "Sao các em lại đến đây?"


 


"Bọn em muốn đến thăm chị." Khương Mẫn định nắm lấy tay cô ấy, "Không ngờ chị lại đi mất, chẳng đợi em về Minh Xuyên gì cả."


 


Từ Xuân lùi lại nửa bước, né tay Khương Mẫn: "Cũng không cần thiết. Dù sao cũng ở Minh Xuyên, muốn gặp lúc nào cũng được."


 


"Gần đây công việc..."


 


"Ổn cả, ổn cả. Chị mới tìm được một công việc, tiền không nhiều, nhưng khá nhàn."


 


"Làm ở đâu?"


 


"Cũng ngay gần đây thôi. Được rồi, không nói chuyện với các em nữa. Con gái chị còn chờ chị về nấu cơm."


 


Thấy cô ấy không muốn nói thêm, Khương Mẫn gật đầu: "Ừ, vậy chị đi làm việc đi. Khi nào rảnh, chúng ta cùng ăn cơm nhé."


 


Từ Xuân lập tức đáp: "Được, vậy chị không mời các em vào nhà nữa."


 


Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô ấy vẫn không muốn gặp họ.


 


Hai người im lặng bước ra ngoài.


 


Giang Tuyết Tư đề nghị: "Hay là chúng ta ăn trưa cùng nhau đi, chút nữa cậu cũng có thể lái xe thẳng về Định An."


 


Khương Mẫn ừ một tiếng, đồng ý.


 


Bữa trưa diễn ra ở một quán nhỏ trong khu tập thể, Khương Mẫn chẳng mấy hứng thú, chỉ ăn vài miếng cho có.


 


Ăn xong rất nhanh, sau đó họ ra ngoài.


 


Giang Tuyết Tư nhìn ra tâm trạng Khương Mẫn không tốt.


 


Nàng luôn như vậy, lúc nào cũng quan tâm cảm xúc người khác.


 


Lúc nào cũng muốn mọi người xung quanh được tốt.


 


Họ đi đến cổng khu tập thể. Chỗ này khá nhộn nhịp.


 


Có lẽ vì quản lý không chặt, nên xuất hiện nhiều xe đẩy bán đồ ăn vặt: mì cay, bánh kếp, kẹo bông... và cả hoa quả.


 


"Chờ đã..." Giang Tuyết Tư khựng lại, "Đó có phải là mẹ và con gái của chị Xuân không?"


 


Khương Mẫn nhìn theo, thấy người phụ nữ tóc bạc trắng: "Hình như là vậy..."


 


Đó là một quầy đồ ăn nguội, ít người ghé qua.


 


Có vẻ Từ Xuân về nhà nấu cơm, không yên tâm để mẹ già ở nhà một mình, cũng không yên tâm để con gái bị khuyết tật trí tuệ ở ngoài, nên phải nhờ cả hai cùng trông quầy.


 


Họ đang do dự, chưa dám xác nhận, thì từ cổng khu tập thể lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.


 


Từ Xuân bắt gặp ánh mắt họ, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn tiến lại gần.


 


"Chị Xuân..."


 


Khương Mẫn khẽ thở dài.


 


"Ôi, đúng là không biết phải làm sao với các em." Từ Xuân cười bất lực, "Các em thấy sao thì là vậy. Chị chưa tìm được việc."


 


Không cần nói dối nữa, cả người cô ấy nhẹ nhõm hẳn, giọng nói lại trở về phong thái quen thuộc như trước.


 


"Vậy sao lại không nói cho bọn em biết?"


 


"Không sao đâu." Từ Xuân vỗ vai Khương Mẫn, "Không sao đâu, chị mới bắt đầu làm đồ ăn nguội. Một thời gian nữa muốn thử làm đồ ngọt. Sẽ dần khá lên thôi. Cuộc sống, là do mình tự trải qua mà."


 


Cô ấy không nhắc gì đến những khó khăn thời gian qua, mặc dù gương mặt có phần mệt mỏi, nhưng giọng nói lại nhẹ nhõm, tự tại.


 


"Ừm, bọn em biết rồi." Khương Mẫn nhìn thấy vết bỏng trên tay cô ấy, mới hiểu tại sao vừa rồi Từ Xuân lùi nửa bước, "Lần sau đừng không nghe điện thoại của bọn em nữa nhé."


 


Giang Tuyết Tư cũng nói: "Nếu không muốn gặp bọn em thì có thể nói, nhưng ít ra cũng nghe máy đi. Chỉ là chuyện bạn bè tán gẫu thôi, đừng tạo áp lực tâm lý."


 


Từ Xuân mím môi, gật đầu.


 


Khương Mẫn nhìn quanh: "Chị Xuân, thực ra chỗ này khá đông người, chị thử xem sao. Sau lễ, bọn em cùng nghĩ cách, giúp chị làm ăn phát triển hơn nhé?"


 


Đôi mắt Từ Xuân hơi đỏ: "Được... được."


 


Khương Mẫn nhìn cô ấy, mỉm cười trong nắng nhẹ, ánh mắt ấm áp và kiên định: "Cảm ơn chị, đã tin tưởng em."


 


Từ Xuân không nói gì thêm. Tay bị bỏng nổi mụn nước nắm chặt tay Khương Mẫn, rất lâu mới buông ra.


 


*


 


Chia tay Từ Xuân và Tuyết Tư, Khương Mẫn chuẩn bị lái xe.


 


Cô lên xe, thay một đôi giày vải nhẹ nhàng rồi mới nổ máy.


 


Đường hôm nay tắc hơn bình thường, về đến nhà gần mười giờ tối.


 


Sáng hôm sau thức dậy, Bùi Như Nghi đã tất bật trong bếp, Khương Mẫn cũng vội vào phụ mẹ rửa và sơ chế rau củ.


 


Mẹ cô vừa khỏi bệnh nặng, cũng cần được nghỉ ngơi đầy đủ. Khương Mẫn định đặt một phòng riêng ở nhà hàng, nhưng Bùi Như Nghi nhất quyết nấu cơm tại nhà, Khương Mẫn thuyết phục không được, đành chịu.


 


May mà khách đến ăn không nhiều, gồm hai học trò cưng của Bùi Như Nghi và vài đồng nghiệp, bạn bè thân quen, tổng cộng chỉ khoảng sáu bảy người.


 


Ninh Nhu cũng đã trở về Định An.


 


Gần mười một giờ cô ấy mới về, rồi ôm chầm Bùi Như Nghi, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi dì. Vốn định hôm qua đã về phụ dì rồi, nhưng con thực sự... không đi được."


 


Trước đây, vào sinh nhật của Bùi Như Nghi, cô ấy đều về sớm, ở lại vài ngày để phụng dưỡng.


 


Lần này không biết sao, lại về muộn như vậy.


 


"Không sao, dì không trách đâu." Bùi Như Nghi cởi găng tay, xoa xoa má cô ấy, "Bếp nhiều mùi dầu mỡ, ra ngoài ngồi đi. A Mẫn, rót nước cho Tiểu Nhu đi."


 


"Em không khát. Em ở đây phụ dì làm việc." Ninh Như vừa nói vừa xắn tay áo.


 


Khương Mẫn bước tới, cười: "Em đấy, giỏi giang như vậy, mẹ chị còn ghét chị hơn mất."


 


Bùi Như Nghi nhẹ nhàng trêu: "Ai dám phiền con vào bếp cơ chứ."


 


Ninh Nhu cười rạng rỡ.


 


Bùi Như Nghi nấu rất khéo, làm đầy một bàn toàn món ngon. Bà là chủ tiệc sinh nhật, tự tay nấu, khách ăn dĩ nhiên càng thấy ngon, ai cũng khen, khiến Bùi Như Nghi vui đến rạng rỡ.


 


Bùi Như Nghi hiếm khi vui vẻ như vậy, cho Khương Mẫn mở một chai rượu đỏ, bạn bè cùng nhấp môi thưởng thức.


 


Ăn xong, các học trò ra về trước, chỉ còn hai người bạn già từ nhỏ, ngồi trò chuyện cùng nhau.


 


Khương Mẫn sợ mẹ uống quá nhiều, mỗi lần chỉ rót một chút, nhưng Bùi Như Nghi hứng lên lại bảo cô rót thêm.


 


Rượu hơi ngà say, bạn bè bắt đầu nhắc đến chuyện nhà Ninh Nhu: "Đúng rồi, Tiểu Nhu, dì nghe nói Triệu Duyên say rượu lái xe, sẽ bị xét xử phải không?"


 


Nụ cười của Ninh Nhu lập tức tắt đi: "...Có lẽ là vậy."


 


"Tôi nghe nói trước kia nhà họ Triệu còn mướn luật sư, cố xin tại ngoại nhưng không thành."


 


"Vụ này chẳng biết khi nào mới xét xong... nghe người ta nói lần này không trốn thoát được đâu."


 


"Thế cũng tốt, tôi thấy Triệu Duyên không phải là người thích hợp."


 


"Ninh Thế Tùng cũng không ra gì, muốn gả cháu gái cho loại người này."


 



 


Ninh Nhu cúi mắt, nụ cười tan biến.


 


Bùi Như Nghi uống một chút rượu, cảm xúc cũng nhạy hơn bình thường, thấy Ninh Nhu buồn, bà không nỡ, bèn nắm tay cô ấy, lại nhắc nhở Khương Mẫn: "A Mẫn, con phải chăm sóc Tiểu Nhu nhiều hơn. Con bé mất mẹ sớm, những năm qua cũng chẳng dễ dàng gì."


 


Khương Mẫn nhẹ nhàng đáp: "Con biết rồi."


 


Lời này cô đã nghe rất nhiều năm, rất nhiều lần.


 


"Nhớ khi xưa chúng ta đi học cùng nhau ấy nhỉ. Tri Lan lúc nào cũng nhút nhát, nói vài câu là khóc ngay."


 


"Ai dám bắt nạt cô ấy chứ, có chị Như Nghi ở đó mà."


 


"Ừm, hai người các cậu là thân nhất mà."


 


"Ôi... Tri Lan cũng ra đi sớm quá."


 


Nói đến đây, phòng khách bỗng im lặng hẳn.


 


Người vừa nói câu cuối cùng cũng nhận ra mình nói sai.


 


Bùi Như Nghi đột ngột lên tiếng: "Tại tôi... hôm đó không nên gọi cậu ấy đến ở với tôi. Nếu không cậu ấy cũng sẽ không... vội vàng ra ngoài giữa trời mưa rồi gặp tai nạn."


 


Khương Mẫn im lặng nhìn mẹ.


 


Lúc đó bố mẹ cô vừa ly hôn, ông bà ngoại lại liên tiếp bệnh nặng phải nhập viện. Bùi Như Nghi kiệt sức, tâm trạng u tối.


 


Hôm đó là một ngày mưa. Khương Mẫn tan học về nhà, thấy mẹ ngồi một mình trong phòng khách, không bật đèn, cả căn nhà chìm trong bóng tối.


 


Cô gọi điện cho Ninh Tri Lan, hỏi: "Dì Ninh ơi, dì có thể qua với mẹ con một chút không?"


 


Ninh Tri Lan đã mất trong một vụ tai nạn xe giữa trời mưa.


 


Sau khi bà ấy qua đời, Bùi Như Nghi đưa Ninh Nhu về nhà chăm sóc.


 


"Chắc trời sắp thay đổi rồi, ngoài kia tối vậy sao?"


 


"Có lẽ... không ngờ cảm giác ngột ngạt vậy, ngực khó thở thật."


 


Khương Mẫn đứng dậy, đi ra ban công, nhìn mây xám dày đặc trên bầu trời xa xa, báo hiệu cơn mưa sắp tới.


 


Cô quay lại: "Sắp mưa rồi."


 


"Chị Như Nghi, cũng muộn rồi, hôm nay bọn tôi xin phép đi trước."


 


"Ừm, để tôi bảo A Mẫn đưa các cậu về."


 


"Không cần đâu, qua đường là đến ngay mà."


 


"Vậy được, đi cẩn thận nhé."


 


Khách nói lỡ lời, vội vàng ra về.


 


Bùi Như Nghi cũng mệt, quay về phòng nghỉ ngơi.


 


Khương Mẫn dọn dẹp phòng khách, trên sàn còn lộn xộn vài món quà mừng thọ mẹ. Ninh Nhu vào bếp rửa bát.


 


Chỉ mấy phút là phòng khách đã gọn gàng, Khương Mẫn ngồi xuống, cuối cùng có thời gian xem điện thoại.


 


Hôm qua trên đường về, Lâm Tự Thanh nấn ná chờ cô về nhà mới chịu ngủ. Sáng nay cũng đã hỏi lịch trình của cô, biết cô bận cả ngày, không tiện nghe điện thoại.


 


Trong máy có hai tin nhắn chưa đọc.


 


Lâm Sáng Sáng: "Bức tranh này thế nào?"


 


Khương Mẫn mở ảnh.


 


Đó là một bức tranh phong cảnh mùa thu. Trời cao, mây nhẹ, dãy núi nối tiếp, rừng cây thay lá theo tầng lớp, dòng sông uốn lượn, đồng cỏ rộng lớn. Nhìn cũng đẹp, khá ưng mắt.


 


Cô khẽ mỉm cười.


 


Mây đen tụ lại trên đường chân trời, mưa như trút cuối cùng cũng ập xuống.


 


Không khí nặng nề, ngột ngạt bỗng dịu đi đôi chút.


 


Khương Mẫn định trả lời tin nhắn, bỗng nhận ra mình quên một việc.


 


Cô khẽ động tay, ghim cuộc trò chuyện lên đầu.


 


"Chị A Mẫn, xong việc rồi à." Ninh Như ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lướt qua, bất ngờ dừng lại, vờ như vô tình hỏi: "Chị đang nhắn với ai thế?"


 


Cô ấy không thể tin nổi.


 


Cuộc trò chuyện đó rõ ràng là...


 


Họ...


 


"Không có gì đâu." Khương Mẫn đứng dậy, "Chị cũng hơi mệt, lên phòng nghỉ một chút. Em có muốn nghỉ một chút không?"


 


Khương Mẫn không để ý vẻ mặt hoảng hốt của Ninh Nhu.


 


Cô cầm điện thoại bước về phòng.


 


Ngón tay nhẹ nhàng nhấn, tin nhắn được gửi đi.


 


*


 


Cửa kêu "rít" một tiếng, mở ra.


 


Đường Tiểu Ngữ vừa hát vừa bước vào, thấy Lâm Tự Thanh ngồi trong phòng khách xem phim, ngẩn ra: "Sao cậu ở nhà thế?"


 


Lâm Tự Thanh hỏi ngược lại: "Tôi không thể ở nhà sao?"


 


"Không, ý tôi là sao kỳ nghỉ mà sao cậu lại ở một mình, không đi với bạn gái à?"


 


"Chị ấy về quê rồi. Sinh nhật mẹ chị ấy."


 


Lâm Tự Thanh chỉ trả lời một cách bình thản.


 


"À? Thế bị chị gái bỏ lại, phòng không gối chiếc một mình hả." Đường Tiểu Ngữ thốt lên, tặc lưỡi hai tiếng, "Đáng thương quá. Đáng thương quá."


 


Lâm Tự Thanh tắt tivi, đứng dậy, cầm ly nước đi về bếp.


 


"Sao không xem nữa vậy?"


 


"Cậu ồn quá."


 


"Haha, chắc là bị tôi chọc đúng chỗ đau rồi đúng không." Đường Tiểu Ngữ không chịu bỏ cuộc, theo sát nàng vào bếp, "Cậu sẽ không ngồi im ở nhà mấy ngày liền chứ?"


 


Lâm Tự Thanh không đáp, vừa thấy ấm đun nước của mình trong tủ bếp, tiện tay đặt vào thùng.


 


Chiếc thùng chứa đồ nàng dọn dẹp vài ngày qua, sau này cũng sẽ mang đi chuyển nhà.


 


Đường Tiểu Ngữ thốt lên với chút cảm xúc: "Bỗng nhớ năm trước cậu mới chuyển đến đây."


 


Lúc đó mẹ nàng mất, nàng bước đi một mình nhiều năm, lại rơi vào trạng thái hỗn loạn, không mục tiêu.


 


Năm ấy Đường Tiểu Ngữ liên lạc cũng không được với nàng, dù cô ấy là người bạn duy nhất.


 


Nàng tự l**m láp vết thương, rồi quay lại tìm Khương Mẫn.


 


Lâm Tự Thanh đặt ấm nước xong, đứng thẳng: "Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi suốt hai năm qua."



"Khách sáo gì đấy." Đường Tiểu Ngữ vẫn cười rạng rỡ, lại nhắc đến chuyện vừa rồi: "Cậu không về Định An à? Gặp chị Khương ấy?"


 


Lâm Tự Thanh lắc đầu: "Mẹ chị ấy chắc không thích tôi."


 


Nhiều năm trước, nàng đã gặp Bùi Như Nghi một lần. Cụ thể ra sao không nhớ rõ, nhưng lúc đó, nàng đã cảm nhận được rằng Bùi Như Nghi không mấy thiện cảm với mình.


 


Tất nhiên nàng cũng muốn về Định An.


 


Nhưng làm sao nàng dám đi.


 


Đường Tiểu Ngữ lắc đầu: "Cậu đấy."


 


Lâm Tự Thanh hỏi: "Tôi làm sao?"


 


"Quá thích chị ấy rồi. Sẽ bị tổn thương đấy."


 


Lâm Tự Thanh đáp lại bằng một nụ cười.


 


Vẻ ngoài như chẳng mấy bận tâm.


 


Nói xong vài câu chuyện phiếm, nàng bỗng cảm nhận điện thoại rung.


 


Là tin nhắn mà nàng đã chờ đợi từ lâu.


 


Nàng mở điện thoại xem.


 


Hai tin nhắn chưa đọc.


 


Một dãy số, một dòng chữ.


 


Nàng đọc hai tin nhắn đó.


 


Như pháo hoa trong đêm tối, bỗng chốc được châm lửa sáng rực.


 


Cũng như đóa hoa héo úa cả ngày, cuối cùng có người tưới nước cho nó.


 


*


 


Khương Mẫn tỉnh dậy, mới nhận ra mình đã ngủ mất tận hai tiếng. Cô nhìn thấy tin nhắn của Lâm Tự Thanh, báo rằng nàng đã mang một số hành lý sang.


 


Trước đó, Khương Mẫn thấy bức tranh mà Lâm Tự Thanh chọn, liền gửi mật khẩu khóa cửa nhà cho nàng, để nàng tiện mang đồ khi rảnh.


 


Không ngờ nàng qua nhanh như vậy.


 


Cảm giác nặng nề, áp lực trong lòng bỗng tan biến.


 


Tâm trạng tốt lên, Khương Mẫn lập tức gọi video.


 


Bên kia nhanh chóng bắt máy.


 


Màn hình hiện lên gương mặt thanh khiết, sáng sủa.


 


"Đang dọn dẹp à?" Khương Mẫn vừa tỉnh, giọng nhẹ nhàng, ấm áp.


 


Lâm Tự Thanh nghe giọng cô, lòng ấm áp: "Ừm... Đường Tiểu Ngữ vừa về, nói tiện đưa em đi luôn."


 


"Ồ..."


 


"Chị mới ngủ dậy à?"


 


"Ừ, tối qua về muộn quá, sáng sớm lại bận rộn. Khách vừa về, chị lên phòng nghỉ một chút."


 


Quả thật là mới ngủ dậy.


 


Lâm Tự Thanh thích nhìn cô lúc vừa tỉnh, tóc dài rũ xuống, giọng nói còn vương vẻ lười biếng.


 


"Dự định dọn đến khi nào xong?"


 


"Còn một chút nữa thôi... cái..."


 


"Cái gì? Ở nhà chị muốn đặt đâu cũng được, chị không sao đâu."


 


"Nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến chị đã."


 


Khương Mẫn khẽ cong môi, cười thầm.


 


Người này, quy tắc còn khá nhiều.


 


Phòng khách có vẻ vang lên chút động tĩnh.


 


Khương Mẫn lắng nghe một lúc, rồi lại im bặt. Cô nghiêng người, tiếp tục trò chuyện với Lâm Tự Thanh.


 


"Bức tranh đó, em treo trước được không?"


 


"Được mà."


 


"Em có thể để vài đôi giày ở lối vào không?"


 


"Để đi."


 


"Trong sân thì..."


 


"Tùy em."


 


Khương Mẫn trả lời liên tục trước khi nàng nói hết câu.


 


Dù người này vẫn rất lịch sự và chừng mực, nhưng so với vẻ lúng túng tối hôm trước, đã khá hơn rất nhiều.


 


"Vậy em đặt điện thoại xuống trước, đi dọn một chút."


 


"Đặt đi."


 


Khương Mẫn nhìn vào màn hình, im lặng.


 


Nhìn nàng sắp xếp đồ đạc, đặt giày, chuyển hai chậu cây xanh ra sân.


 


Bạn gái cô, như một chú mèo nhỏ thuộc về cô, mới chuyển vào nhà, ngày đầu còn e dè, ngày thứ hai đã tự do lang thang khắp nhà, để lại dấu vết của mình, như muốn nói với mọi người: đây là lãnh địa của tôi.


 


Quá đáng yêu.


 


Khương Mẫn nhìn nàng tất bật, từ những cử chỉ bận rộn ấy, cảm nhận được nỗi nhớ âm thầm và sự quan tâm dịu dàng.


 


"Xong rồi." Cuối cùng Lâm Tự Thanh cũng treo xong bức tranh, nhảy xuống ghế, "Hình như cũng ổn."


 


"Lâm Tự Thanh." Khương Mẫn gọi, "Chị nhớ trong phòng ngủ hình như có thước, có thể ở ngăn kéo đầu giường. Em rảnh thì tìm thử nhé."


 


Bức tranh treo hơi lệch, cần thước để cân chỉnh.


 


Lâm Tự Thanh không hiểu: "Thước? Để làm gì?"


 


Khương Mẫn cố tình trêu: "Để đánh em đó."


 


Lâm Tự Thanh giật mình.


 


Mặt nàng không tự chủ được, đỏ lên.


 


"Khi nào đánh em vậy?"


 


Khương Mẫn: "..."


 


Người họ Lâm này, trong đầu đang nghĩ gì thế?


 


Lúc đầu Khương Mẫn còn không hiểu sao nàng im lặng, nhìn thấy nàng đỏ mặt mới hiểu. Cô không có mấy sở thích kỳ lạ, làm sao lại đánh nàng trên giường...


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 80
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...