Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 85
276@-
Dạy dỗ
*
Lâm Tự Thanh nghe thấy tiếng bước chân của cô, ngẩng đầu lên, đứng dậy.
"Cạch" một tiếng, Khương Mẫn bật công tắc.
Đèn sáng lên.
Lúc này Khương Mẫn mới nhìn rõ dáng vẻ của nàng.
Toàn thân trên dưới, quần áo đều ướt sũng. Ngay cả sợi tóc cũng còn đọng nước, từng giọt tí tách rơi xuống.
Cả người trông chẳng khác nào vừa được vớt ra từ trong nước.
Dáng người cao gầy. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm.
Nàng cũng không ngồi xuống ghế sofa, mà kéo một chiếc ghế gỗ bên bàn ăn lại, chắc do sợ làm ướt nhà, dưới chân còn lót thêm một tấm thảm.
Không biết đã ngồi như vậy bao lâu rồi.
Khương Mẫn suýt nữa bật cười vì tức.
Lo lắng, bận tâm, bồn chồn cả một đêm, cô vừa âm thầm thở phào một hơi, lại bị cảnh tượng trước mắt đâm vào mắt đến nhói đau, trong lòng mơ hồ sinh ra chút giận dữ: "Trời mưa to thế này, em cũng không biết che ô à?"
Lâm Tự Thanh mở miệng, giọng không chút cảm xúc: "Không mang ô."
"Vậy cái này là gì?" Khương Mẫn bước lại, chỉ vào bên hông túi xách của nàng. Rõ ràng đó là chiếc ô tuần trước cô nhét vào cho nàng, "Đây chẳng phải ô sao?"
Lâm Tự Thanh nhìn ra được cô đang giận, trong lòng lại vặn vẹo thấy vui sướng.
Cô giận rồi. Cô quan tâm đến nàng, để ý đến nàng. Cô sẽ không bỏ rơi nàng.
Dù có mắng thế nào, dạy dỗ thế nào cũng được.
So với câu "không hợp thì chia tay đi", còn tốt hơn quá nhiều.
Lâm Tự Thanh khẽ lắc đầu.
Khương Mẫn khẽ véo lấy vạt áo ướt của nàng, hừ một tiếng: "Cạn lời rồi phải không."
Chạm vào là nước nhỏ giọt xuống ngay.
"Đi tắm đi."
Lâm Tự Thanh khẽ gật đầu, bước lên hai bước, rồi quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ dừng trên người cô: "Sẽ làm ướt sàn nhà của chị."
Mỗi bước đi, sàn lại in thêm một vệt ướt nhẹp. Cứ thế đi qua phòng ngủ phụ rồi vào phòng tắm, e là cả căn nhà sẽ bị bẩn hết.
"Ướt cũng đâu bắt em l**m cho khô lại." Khương Mẫn bực bội đáp.
Giờ là lúc nào rồi, còn bận tâm cái gì mà sàn với chả ướt nữa?
Lâm Tự Thanh khẽ ngóng nhìn cô.
Lúc này Khương Mẫn mới bất tri bất giác đỏ mặt.
Cô giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt kia.
Căng thẳng suốt cả một đêm, lúc này cuối cùng cũng hiếm hoi thả lỏng được.
Khương Mẫn kéo chiếc ghế gỗ về chỗ cũ, rồi ngả người xuống sofa, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cuối cùng cũng tìm lại được sự bình yên đã lâu trong lòng.
Cô nghĩ thầm: "Mình cũng thật là... Hai hôm nay cãi vã với Lâm Tự Thanh để làm gì chứ?"
Rõ ràng biết chỉ cần cười với nàng một cái, nàng sẽ chịu về nhà.
Không bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Tính cách Lâm Tự Thanh vốn dĩ gọn gàng, tắm rửa chắc chưa đến hai mươi phút. Ngay sau đó, tiếng "vù vù" vang lên, nghe như đang sấy tóc.
Chờ đến khi tiếng động kia ngừng, Khương Mẫn mới ngồi thẳng dậy, chờ Lâm Tự Thanh bước lại gần.
Lâm Tự Thanh đi đến bên sofa, dừng bước.
Khương Mẫn ngẩng đầu, nhìn thấy trên người nàng là bộ đồ ngủ cũ của mình, đã giặt đến bạc màu.
Cổ áo cao, khuy áo cài kín tận chiếc trên cùng.
Như thể đang muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Đến cả đồ ngủ cô mua cho, cũng không chịu mặc.
Trong thoáng chốc, Khương Mẫn thấy có chút không vui.
Lâm Tự Thanh lại dường như chẳng hề nhận ra cảm xúc của cô, ngồi xuống bên cạnh.
Một khoảng cách không gần cũng chẳng xa.
Ở giữa có lẽ còn có thể ngồi thêm một người nữa.
Khương Mẫn nghiêng đầu nhìn Lâm Tự Thanh, thấy nàng giữ khoảng cách vừa vặn với mình. Cô không kìm được, đưa tay kéo lấy cổ áo, gần như giật cả người kia về phía mình.
Giọng nói mang chút nghiêm khắc: "Lại đây."
Cả người Lâm Tự Thanh lập tức nghiêng về phía trước.
Hai gương mặt, chỉ còn cách nhau chừng một tấc.
Khương Mẫn nhíu mày, khó chịu hỏi: "Tại sao không mặc đồ ngủ chị mua cho em?"
Giọng điệu mạnh mẽ, thậm chí mang cả vẻ bá đạo.
Lâm Tự Thanh nghi ngờ rằng đây là lần đầu tiên mình nghe Khương Mẫn nói như vậy.
Bao lâu nay, thái độ của Khương Mẫn đối với nàng, phần nhiều luôn là dịu dàng, bao dung.
Bộ đồ ngủ này cổ áo cao và chặt, ngón tay Khương Mẫn kẹt ngay nơi đó, mu bàn tay đè sát vào yết hầu của Lâm Tự Thanh. Lực kéo hơi mạnh, khiến cả bộ quần áo bị siết chặt lại.
Mang đến một cảm giác nghẹt thở mơ hồ.
Vậy mà trong lòng Lâm Tự Thanh lại dấy lên một sự hưng phấn như vừa đạt được điều gì đó.
Nàng cố ý không mặc.
Bởi nàng biết, như thế sẽ khiến cô giận.
Thấy nàng không nói gì, Khương Mẫn sợ mình làm nàng đau, đành buông tay ra.
Ngay khoảnh khắc buông ra ấy, một nỗi mất mát khó diễn tả chợt trào lên.
Lâm Tự Thanh khẽ rũ mắt xuống: "Chút nữa em sẽ thay đồ."
Khương Mẫn khẽ ừ một tiếng, cuối cùng cũng hỏi: "Tối nay đi đâu, sao không nghe điện thoại?"
"Lúc đó đang ở ngoài, mưa lớn quá, không nghe thấy."
"Sau đó thì hết pin, tắt máy rồi."
Khương Mẫn nghẹn lời.
Hầu như giống hệt đêm hôm ấy.
Đêm đó, Lâm Tự Thanh cũng gọi điện cho cô, nhưng cô không nhận được.
Cô cũng bị mưa dầm ướt sũng, thảm hại quay về nhà.
"Vừa rồi ngồi ở nhà bao lâu rồi?"
"Không lâu. Trên đường ngập nước quá sâu, xe buýt kẹt giữa đường. Trễ lắm mới đến được."
Mùa hè ở Minh Xuyên vốn dĩ là thế.
Mỗi khi vào mùa mưa, mưa trút xuống chẳng khác nào cả chậu nước dội xuống. Xe cộ tắc đường thâu đêm cũng chẳng có gì lạ.
Khương Mẫn khẽ trách: "Về đến nhà rồi, cũng không biết gọi lại cho chị à?"
Đôi mắt Lâm Tự Thanh thoáng rũ xuống, lảng tránh ánh nhìn của cô.
"Không có gì muốn nói với chị sao?"
Lâm Tự Thanh im lặng.
Khương Mẫn thầm cảm thấy may mắn vì lúc này cơn giận của mình đã tan, cũng đã bình tĩnh lại.
Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ bị dáng vẻ ít lời, trầm mặc này của nàng chọc đến tức chết.
Người này dường như có một lớp vỏ cứng dày, bọc chặt lấy tình ý mãnh liệt, nóng bỏng bên trong, quyết không chịu để lộ dù chỉ một chút.
Thật sự muốn đập nát cái vỏ ấy ra.
Khương Mẫn nghiêm giọng: "Nhìn chị."
"Đưa tay ra."
Lâm Tự Thanh hơi ngẩn ra.
Nàng khẽ chớp mắt, nhưng không hỏi gì, chỉ đưa bàn tay trái ra, đặt trên đầu gối, lòng bàn tay ngửa lên.
Khương Mẫn lấy cây thước gỗ dưới bàn trà, cầm lên, đánh mạnh một cái vào lòng bàn tay nàng: "Lâm Tự Thanh, sau này chị không cho phép em quay lưng bỏ đi trước mặt chị nữa."
Một tiếng "chát" giòn vang lên.
Ngay lập tức, lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói không thể bỏ qua.
Qua cơn đau ngắn ngủi, lại dần tê rần.
Cơn đau theo từng đầu dây thần kinh lan tỏa, khiến cả người Lâm Tự Thanh choáng váng.
Nàng vừa mới tắm xong, cởi bỏ quần áo ướt sũng bẩn thỉu, thay vào bộ đồ ngủ sạch sẽ gọn gàng, giờ phút này lại bị thấm ướt một lần nữa.
Đầu ngón tay vô thức khẽ run lên.
Lâm Tự Thanh ngước mắt nhìn Khương Mẫn.
Nàng chỉnh lại tư thế ngồi, khép chặt hai chân, ánh mắt dừng nơi bàn tay Khương Mẫn, nuốt nước bọt, rồi lại ngẩng lên, lặng lẽ nhìn cô.
Đánh thêm một cái đi...
Khương Mẫn thấy nàng im lặng, vẻ mặt lại ngoan ngoãn, lòng chợt trĩu xuống.
Chẳng lẽ mình đánh mạnh quá, làm nàng đau thật rồi?
Nhưng vốn định để nàng nhớ kỹ một lần, lại không tiện tỏ ra lo lắng, đành ném thước sang một bên.
Cô muốn vào phòng tắm rửa, chút nữa sẽ quay ra tính sổ với nàng sau.
Khương Mẫn đứng lên: "Chị đi tắm, em..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Tự Thanh đã ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay cô, bất ngờ dùng lực kéo mạnh, ôm chặt cô vào lòng.
"Lâm Tự Thanh! Em định... làm..."
Nửa câu sau bị chôn vùi trong nụ hôn nóng bỏng của môi lưỡi.
Người trước đó vẫn trầm mặc ít lời, lúc này lại giữ lấy cằm cô, hôn thật sâu, thật mạnh.
Đã bao ngày không được gặp cô, không được ôm, không được hôn.
Cô nhớ nàng đến phát điên.
Khương Mẫn bị cái thói quen cứ không nói được sẽ lập tức hôn người của nàng chọc giận, ra sức đẩy, dùng tay đập mạnh lên vai nàng, nhưng hoàn toàn vô ích.
Cánh tay gầy gò siết chặt lấy vòng eo mảnh mai.
Càng lúc càng siết chặt hơn.
Nàng không bao giờ muốn rời xa cô nữa.
Khương Mẫn buộc phải tiếp nhận nụ hôn ấy, cảm nhận được môi lưỡi nàng quét qua từng tấc.
Nụ hôn vừa sâu vừa gấp, gần như muốn nuốt trọn môi, lưỡi, và cả chất lỏng nơi khóe miệng.
Không biết là môi ai bị cắn rách, trong khoang miệng dần lan ra mùi tanh nhàn nhạt của máu.
Lúc này Lâm Tự Thanh mới buông tay, đầu ngón tay lướt qua môi Khương Mẫn, xác nhận đó là môi mình bị rách.
Không làm cô đau là được rồi.
"Không phải em quay lưng bỏ đi, mấy ngày trời không thèm để ý đến chị sao?" Hơi thở Khương Mẫn gấp gáp, adrenaline trong máu điên cuồng tuôn trào, câu nói bật ra mang theo vài phần xúc động, "Vậy còn quay về làm gì?"
"Em không đi nữa." Lâm Tự Thanh khẽ hôn lên đầu mũi cô, "Cả đời này em sẽ không buông tay. Trừ khi em chết."
Khương Mẫn thuận theo lời ấy, hỏi tiếp: "Vậy nếu chị chết trước thì sao?"
Lâm Tự Thanh khẽ hôn lên mắt nàng: "Em cũng sẽ chết cùng chị."
Một câu nói bình thản, nhưng ngữ khí nghiêm túc đến bướng bỉnh.
"Em nói linh tinh gì vậy..."
Khương Mẫn thật sự chẳng còn cách nào với nàng. Ban đầu chỉ thuận miệng hỏi theo, không ngờ nàng lại coi trọng đến thế.
Bao nhiêu tức giận, cũng bị một câu ấy dập tắt sạch sẽ.
Cô khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tự Thanh, nghiêng người chủ động hôn lên.
Một nụ hôn dịu dàng, đầy bao dung.
Nụ hôn này so với vừa rồi ôn hòa hơn nhiều.
Tình ý quấn quýt, chỉ khẽ m*t lấy đôi môi của nhau.
Cơn mưa lớn bao trùm cả thành phố, trong lòng những kẻ yêu nhau cũng dâng lên dòng sông uốn lượn.
Họ từng cô độc bước qua bao khoảnh khắc. Trong kiếp nhân sinh mênh mông này, trôi dạt giữa thành thị và phố phường, chỉ là những kẻ lữ hành phiêu bạt.
Hai ngày nay, ai có thể dễ dàng? Ai đã từng, dù chỉ một thoáng, buông xuống được đối phương?
Hai hôm nay Lâm Tự Thanh hầu như không chợp mắt.
Muốn xin lỗi cô, lại sợ cô chẳng thèm để tâm.
Khi nghe Khương Mẫn nói "Đúng vậy", lòng nàng đau đớn khôn nguôi. Nhưng nàng không còn nơi nào để đi, trái tim đã gửi gắm nơi đây, còn có thể đi đâu được nữa.
Nửa tiếng trước, nàng vẫn còn mặc bộ quần áo ướt đẫm, cơ thể lạnh băng, ngồi trong phòng khách tối đen chờ đợi bản án chưa biết trước. Không ngờ, ngay lúc này, trong bộ đồ ngủ khô ráo ấm áp, nàng lại có thể ôm người ấy vào lòng.
Cái ôm thân mật, không còn chút khoảng cách.
Hơi thở và nhịp tim, đều giao phó cho nhau.
Lâm Tự Thanh như sắp chìm đắm trong bể dịu dàng này.
Khương Mẫn buông môi nàng ra, khẽ th* d*c bên tai.
Cô ra lệnh: "Bế chị vào phòng."
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Dạy dỗ
*
Lâm Tự Thanh nghe thấy tiếng bước chân của cô, ngẩng đầu lên, đứng dậy.
"Cạch" một tiếng, Khương Mẫn bật công tắc.
Đèn sáng lên.
Lúc này Khương Mẫn mới nhìn rõ dáng vẻ của nàng.
Toàn thân trên dưới, quần áo đều ướt sũng. Ngay cả sợi tóc cũng còn đọng nước, từng giọt tí tách rơi xuống.
Cả người trông chẳng khác nào vừa được vớt ra từ trong nước.
Dáng người cao gầy. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm.
Nàng cũng không ngồi xuống ghế sofa, mà kéo một chiếc ghế gỗ bên bàn ăn lại, chắc do sợ làm ướt nhà, dưới chân còn lót thêm một tấm thảm.
Không biết đã ngồi như vậy bao lâu rồi.
Khương Mẫn suýt nữa bật cười vì tức.
Lo lắng, bận tâm, bồn chồn cả một đêm, cô vừa âm thầm thở phào một hơi, lại bị cảnh tượng trước mắt đâm vào mắt đến nhói đau, trong lòng mơ hồ sinh ra chút giận dữ: "Trời mưa to thế này, em cũng không biết che ô à?"
Lâm Tự Thanh mở miệng, giọng không chút cảm xúc: "Không mang ô."
"Vậy cái này là gì?" Khương Mẫn bước lại, chỉ vào bên hông túi xách của nàng. Rõ ràng đó là chiếc ô tuần trước cô nhét vào cho nàng, "Đây chẳng phải ô sao?"
Lâm Tự Thanh nhìn ra được cô đang giận, trong lòng lại vặn vẹo thấy vui sướng.
Cô giận rồi. Cô quan tâm đến nàng, để ý đến nàng. Cô sẽ không bỏ rơi nàng.
Dù có mắng thế nào, dạy dỗ thế nào cũng được.
So với câu "không hợp thì chia tay đi", còn tốt hơn quá nhiều.
Lâm Tự Thanh khẽ lắc đầu.
Khương Mẫn khẽ véo lấy vạt áo ướt của nàng, hừ một tiếng: "Cạn lời rồi phải không."
Chạm vào là nước nhỏ giọt xuống ngay.
"Đi tắm đi."
Lâm Tự Thanh khẽ gật đầu, bước lên hai bước, rồi quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ dừng trên người cô: "Sẽ làm ướt sàn nhà của chị."
Mỗi bước đi, sàn lại in thêm một vệt ướt nhẹp. Cứ thế đi qua phòng ngủ phụ rồi vào phòng tắm, e là cả căn nhà sẽ bị bẩn hết.
"Ướt cũng đâu bắt em l**m cho khô lại." Khương Mẫn bực bội đáp.
Giờ là lúc nào rồi, còn bận tâm cái gì mà sàn với chả ướt nữa?
Lâm Tự Thanh khẽ ngóng nhìn cô.
Lúc này Khương Mẫn mới bất tri bất giác đỏ mặt.
Cô giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt kia.
Căng thẳng suốt cả một đêm, lúc này cuối cùng cũng hiếm hoi thả lỏng được.
Khương Mẫn kéo chiếc ghế gỗ về chỗ cũ, rồi ngả người xuống sofa, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cuối cùng cũng tìm lại được sự bình yên đã lâu trong lòng.
Cô nghĩ thầm: "Mình cũng thật là... Hai hôm nay cãi vã với Lâm Tự Thanh để làm gì chứ?"
Rõ ràng biết chỉ cần cười với nàng một cái, nàng sẽ chịu về nhà.
Không bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Tính cách Lâm Tự Thanh vốn dĩ gọn gàng, tắm rửa chắc chưa đến hai mươi phút. Ngay sau đó, tiếng "vù vù" vang lên, nghe như đang sấy tóc.
Chờ đến khi tiếng động kia ngừng, Khương Mẫn mới ngồi thẳng dậy, chờ Lâm Tự Thanh bước lại gần.
Lâm Tự Thanh đi đến bên sofa, dừng bước.
Khương Mẫn ngẩng đầu, nhìn thấy trên người nàng là bộ đồ ngủ cũ của mình, đã giặt đến bạc màu.
Cổ áo cao, khuy áo cài kín tận chiếc trên cùng.
Như thể đang muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Đến cả đồ ngủ cô mua cho, cũng không chịu mặc.
Trong thoáng chốc, Khương Mẫn thấy có chút không vui.
Lâm Tự Thanh lại dường như chẳng hề nhận ra cảm xúc của cô, ngồi xuống bên cạnh.
Một khoảng cách không gần cũng chẳng xa.
Ở giữa có lẽ còn có thể ngồi thêm một người nữa.
Khương Mẫn nghiêng đầu nhìn Lâm Tự Thanh, thấy nàng giữ khoảng cách vừa vặn với mình. Cô không kìm được, đưa tay kéo lấy cổ áo, gần như giật cả người kia về phía mình.
Giọng nói mang chút nghiêm khắc: "Lại đây."
Cả người Lâm Tự Thanh lập tức nghiêng về phía trước.
Hai gương mặt, chỉ còn cách nhau chừng một tấc.
Khương Mẫn nhíu mày, khó chịu hỏi: "Tại sao không mặc đồ ngủ chị mua cho em?"
Giọng điệu mạnh mẽ, thậm chí mang cả vẻ bá đạo.
Lâm Tự Thanh nghi ngờ rằng đây là lần đầu tiên mình nghe Khương Mẫn nói như vậy.
Bao lâu nay, thái độ của Khương Mẫn đối với nàng, phần nhiều luôn là dịu dàng, bao dung.
Bộ đồ ngủ này cổ áo cao và chặt, ngón tay Khương Mẫn kẹt ngay nơi đó, mu bàn tay đè sát vào yết hầu của Lâm Tự Thanh. Lực kéo hơi mạnh, khiến cả bộ quần áo bị siết chặt lại.
Mang đến một cảm giác nghẹt thở mơ hồ.
Vậy mà trong lòng Lâm Tự Thanh lại dấy lên một sự hưng phấn như vừa đạt được điều gì đó.
Nàng cố ý không mặc.
Bởi nàng biết, như thế sẽ khiến cô giận.
Thấy nàng không nói gì, Khương Mẫn sợ mình làm nàng đau, đành buông tay ra.
Ngay khoảnh khắc buông ra ấy, một nỗi mất mát khó diễn tả chợt trào lên.
Lâm Tự Thanh khẽ rũ mắt xuống: "Chút nữa em sẽ thay đồ."
Khương Mẫn khẽ ừ một tiếng, cuối cùng cũng hỏi: "Tối nay đi đâu, sao không nghe điện thoại?"
"Lúc đó đang ở ngoài, mưa lớn quá, không nghe thấy."
"Sau đó thì hết pin, tắt máy rồi."
Khương Mẫn nghẹn lời.
Hầu như giống hệt đêm hôm ấy.
Đêm đó, Lâm Tự Thanh cũng gọi điện cho cô, nhưng cô không nhận được.
Cô cũng bị mưa dầm ướt sũng, thảm hại quay về nhà.
"Vừa rồi ngồi ở nhà bao lâu rồi?"
"Không lâu. Trên đường ngập nước quá sâu, xe buýt kẹt giữa đường. Trễ lắm mới đến được."
Mùa hè ở Minh Xuyên vốn dĩ là thế.
Mỗi khi vào mùa mưa, mưa trút xuống chẳng khác nào cả chậu nước dội xuống. Xe cộ tắc đường thâu đêm cũng chẳng có gì lạ.
Khương Mẫn khẽ trách: "Về đến nhà rồi, cũng không biết gọi lại cho chị à?"
Đôi mắt Lâm Tự Thanh thoáng rũ xuống, lảng tránh ánh nhìn của cô.
"Không có gì muốn nói với chị sao?"
Lâm Tự Thanh im lặng.
Khương Mẫn thầm cảm thấy may mắn vì lúc này cơn giận của mình đã tan, cũng đã bình tĩnh lại.
Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ bị dáng vẻ ít lời, trầm mặc này của nàng chọc đến tức chết.
Người này dường như có một lớp vỏ cứng dày, bọc chặt lấy tình ý mãnh liệt, nóng bỏng bên trong, quyết không chịu để lộ dù chỉ một chút.
Thật sự muốn đập nát cái vỏ ấy ra.
Khương Mẫn nghiêm giọng: "Nhìn chị."
"Đưa tay ra."
Lâm Tự Thanh hơi ngẩn ra.
Nàng khẽ chớp mắt, nhưng không hỏi gì, chỉ đưa bàn tay trái ra, đặt trên đầu gối, lòng bàn tay ngửa lên.
Khương Mẫn lấy cây thước gỗ dưới bàn trà, cầm lên, đánh mạnh một cái vào lòng bàn tay nàng: "Lâm Tự Thanh, sau này chị không cho phép em quay lưng bỏ đi trước mặt chị nữa."
Một tiếng "chát" giòn vang lên.
Ngay lập tức, lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói không thể bỏ qua.
Qua cơn đau ngắn ngủi, lại dần tê rần.
Cơn đau theo từng đầu dây thần kinh lan tỏa, khiến cả người Lâm Tự Thanh choáng váng.
Nàng vừa mới tắm xong, cởi bỏ quần áo ướt sũng bẩn thỉu, thay vào bộ đồ ngủ sạch sẽ gọn gàng, giờ phút này lại bị thấm ướt một lần nữa.
Đầu ngón tay vô thức khẽ run lên.
Lâm Tự Thanh ngước mắt nhìn Khương Mẫn.
Nàng chỉnh lại tư thế ngồi, khép chặt hai chân, ánh mắt dừng nơi bàn tay Khương Mẫn, nuốt nước bọt, rồi lại ngẩng lên, lặng lẽ nhìn cô.
Đánh thêm một cái đi...
Khương Mẫn thấy nàng im lặng, vẻ mặt lại ngoan ngoãn, lòng chợt trĩu xuống.
Chẳng lẽ mình đánh mạnh quá, làm nàng đau thật rồi?
Nhưng vốn định để nàng nhớ kỹ một lần, lại không tiện tỏ ra lo lắng, đành ném thước sang một bên.
Cô muốn vào phòng tắm rửa, chút nữa sẽ quay ra tính sổ với nàng sau.
Khương Mẫn đứng lên: "Chị đi tắm, em..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Tự Thanh đã ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay cô, bất ngờ dùng lực kéo mạnh, ôm chặt cô vào lòng.
"Lâm Tự Thanh! Em định... làm..."
Nửa câu sau bị chôn vùi trong nụ hôn nóng bỏng của môi lưỡi.
Người trước đó vẫn trầm mặc ít lời, lúc này lại giữ lấy cằm cô, hôn thật sâu, thật mạnh.
Đã bao ngày không được gặp cô, không được ôm, không được hôn.
Cô nhớ nàng đến phát điên.
Khương Mẫn bị cái thói quen cứ không nói được sẽ lập tức hôn người của nàng chọc giận, ra sức đẩy, dùng tay đập mạnh lên vai nàng, nhưng hoàn toàn vô ích.
Cánh tay gầy gò siết chặt lấy vòng eo mảnh mai.
Càng lúc càng siết chặt hơn.
Nàng không bao giờ muốn rời xa cô nữa.
Khương Mẫn buộc phải tiếp nhận nụ hôn ấy, cảm nhận được môi lưỡi nàng quét qua từng tấc.
Nụ hôn vừa sâu vừa gấp, gần như muốn nuốt trọn môi, lưỡi, và cả chất lỏng nơi khóe miệng.
Không biết là môi ai bị cắn rách, trong khoang miệng dần lan ra mùi tanh nhàn nhạt của máu.
Lúc này Lâm Tự Thanh mới buông tay, đầu ngón tay lướt qua môi Khương Mẫn, xác nhận đó là môi mình bị rách.
Không làm cô đau là được rồi.
"Không phải em quay lưng bỏ đi, mấy ngày trời không thèm để ý đến chị sao?" Hơi thở Khương Mẫn gấp gáp, adrenaline trong máu điên cuồng tuôn trào, câu nói bật ra mang theo vài phần xúc động, "Vậy còn quay về làm gì?"
"Em không đi nữa." Lâm Tự Thanh khẽ hôn lên đầu mũi cô, "Cả đời này em sẽ không buông tay. Trừ khi em chết."
Khương Mẫn thuận theo lời ấy, hỏi tiếp: "Vậy nếu chị chết trước thì sao?"
Lâm Tự Thanh khẽ hôn lên mắt nàng: "Em cũng sẽ chết cùng chị."
Một câu nói bình thản, nhưng ngữ khí nghiêm túc đến bướng bỉnh.
"Em nói linh tinh gì vậy..."
Khương Mẫn thật sự chẳng còn cách nào với nàng. Ban đầu chỉ thuận miệng hỏi theo, không ngờ nàng lại coi trọng đến thế.
Bao nhiêu tức giận, cũng bị một câu ấy dập tắt sạch sẽ.
Cô khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tự Thanh, nghiêng người chủ động hôn lên.
Một nụ hôn dịu dàng, đầy bao dung.
Nụ hôn này so với vừa rồi ôn hòa hơn nhiều.
Tình ý quấn quýt, chỉ khẽ m*t lấy đôi môi của nhau.
Cơn mưa lớn bao trùm cả thành phố, trong lòng những kẻ yêu nhau cũng dâng lên dòng sông uốn lượn.
Họ từng cô độc bước qua bao khoảnh khắc. Trong kiếp nhân sinh mênh mông này, trôi dạt giữa thành thị và phố phường, chỉ là những kẻ lữ hành phiêu bạt.
Hai ngày nay, ai có thể dễ dàng? Ai đã từng, dù chỉ một thoáng, buông xuống được đối phương?
Hai hôm nay Lâm Tự Thanh hầu như không chợp mắt.
Muốn xin lỗi cô, lại sợ cô chẳng thèm để tâm.
Khi nghe Khương Mẫn nói "Đúng vậy", lòng nàng đau đớn khôn nguôi. Nhưng nàng không còn nơi nào để đi, trái tim đã gửi gắm nơi đây, còn có thể đi đâu được nữa.
Nửa tiếng trước, nàng vẫn còn mặc bộ quần áo ướt đẫm, cơ thể lạnh băng, ngồi trong phòng khách tối đen chờ đợi bản án chưa biết trước. Không ngờ, ngay lúc này, trong bộ đồ ngủ khô ráo ấm áp, nàng lại có thể ôm người ấy vào lòng.
Cái ôm thân mật, không còn chút khoảng cách.
Hơi thở và nhịp tim, đều giao phó cho nhau.
Lâm Tự Thanh như sắp chìm đắm trong bể dịu dàng này.
Khương Mẫn buông môi nàng ra, khẽ th* d*c bên tai.
Cô ra lệnh: "Bế chị vào phòng."
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 85
10.0/10 từ 36 lượt.