Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 99: Vĩnh viễn không thể nào quên được gương mặt ấy
146@-
Một hồi tuồng này, Cố Đình và Hoắc Diễm xem thế là đủ rồi. Vưu quý phi có thể nói là đại diện cho cả một thời kỳ độc sủng trong hậu cung, trước khi bọn họ tiến kinh, Vưu quý phi gần như che trời bằng một bàn tay, kiêu căng đến tột cùng, chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng làm được.
Không ngờ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cái tòa cao đài đó đã sụp đổ, lại còn hạ màn theo cách như vậy.
Tin truyền tới tiền điện, các đại thần đều vô cùng kinh hãi. Đây vốn là một thế hệ sủng phi, thế mà sao lại... Theo bản năng, rất nhiều người trong đám đông đưa mắt tìm kiếm Trấn Bắc Vương và Cố Đình.
Tựa như từ lúc bọn họ vào kinh, tất cả đều bị lật ngược, vốn tưởng Vưu Đại Xuân ôm hận, mọi người cho rằng chẳng bao lâu sau bọn họ sẽ gặp xui xẻo, kết quả lại chẳng phải thế, mà kẻ chèn ép bọn họ thì ngược lại liên tiếp gặp nạn, thế lực cứ dần dần tiêu tan, cuối cùng cao ốc sụp đổ.
Trấn Bắc Vương đích xác là dũng mãnh, vận khí phi phàm, nhưng đối với hoàng gia mà nói, e rằng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ánh mắt xoay chuyển, lòng người khác nhau, nhìn ra cũng khác nhau, ngày sau tự định hướng cũng sẽ không giống nhau.
Đại điện dần dần trở nên yên tĩnh.
Kiến Bình đế biết mọi người đang nhìn mình. Việc liên quan đến Vưu quý phi đã được phong tỏa tin tức, người khác chưa chắc biết rõ, nhưng loại mất mặt này... lão luôn cảm giác như ai cũng đã rõ cả, sắc mặt khó mà giữ cho đẹp.
Cố tình chính sự còn chưa giải quyết xong, kế tiếp còn phải tỏ ra rộng lượng, trong lòng lão lại càng bực bội, nhìn sang Diệp Bồng Trinh cũng không còn được kiên nhẫn và thân thiện như trước: "Hôm nay cung yến, Diệp phu nhân cảm thấy thế nào?"
Diệp Bồng Trinh chỉ biết Hoắc Diễm đã đi tìm phiền toái với Vưu quý phi, sau đó Vưu quý phi và thái tử bị Kiến Bình đế bắt gian ngay tại chỗ. Nàng không chứng kiến tận mắt, nhưng nghe nói Vưu quý phi đã bị biếm vào lãnh cung, còn có gì mà không rõ? Nàng chẳng buồn quan tâm đến thái độ của hoàng thượng, chỉ mỉm cười đáp: "Món ăn thì trân quý, cung điện thì tráng lệ, tất cả mọi thứ dân phụ cả đời chưa từng thấy, hôm nay mở rộng tầm mắt, dân phụ cảm tạ hoàng ân, thật là vinh hạnh."
"Vậy thì tốt." Kiến Bình đế lại nói: "Nghe nói phu nhân gần đây vẫn luôn bận rộn việc buôn bán ở kinh thành, không biết thu hoạch ra sao?"
Diệp Bồng Trinh khiêm tốn: "Kinh thành quả nhiên phồn hoa, mọi người đều ra tay hào phóng, dân phụ cũng có chút lời."
Kiến Bình đế nắm chặt tay vịn long ỷ: "Cũng nhờ phu nhân bản lĩnh cao cường mới có được thành quả như thế, danh hiệu "Nữ Thần Tài" kia cũng chẳng phải hư danh."
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Dân phụ bất tài, hoàng thượng quá khen."
Ngươi tới ta lui, nhưng nói mãi chẳng chạm tới trọng điểm: Nộp bao nhiêu bạc.
Kiến Bình đế tự thấy mình đã cho đối phương đủ mặt mũi, phụ nhân này đến được đây cũng là không tệ, nếu tâm trạng tốt lão còn sẵn lòng khen thêm vài câu, nhưng nay đang bực bội, quả thật không còn kiên nhẫn nhiều lời.
Diệp Bồng Trinh sao không hiểu ám chỉ? Nhưng nàng càng rõ, cái gì tự dưng được cho thì người ta thường chẳng biết quý, chỉ khi tự mình dập đầu cầu xin mới in sâu ấn tượng. Đến lần sau mở miệng, người ta mới đắn đo, nghĩ rằng yêu cầu này liệu có quá mức?
Không khí căng thẳng, nàng biết nguyên nhân, nhưng chẳng hề bận tâm. Nàng có tiền, sẵn sàng đổi lấy thứ mình muốn, nhưng cũng không coi tiền như rác!
Nàng không bận tâm, nhưng có kẻ khác thì để ý. Nếu lúc này ai đó có thể làm dịu bầu không khí, giúp hoàng đế giải tỏa thì chính là công lớn.
Ví như Trương Thế của Trương gia – một quan văn, lập tức không ngồi yên nổi.
Từ khi thế lực Trấn Bắc Vương quật khởi, Trương gia hết lần này đến lần khác thất bại, nghĩ cách nào cũng chẳng vực dậy được. Mấy hôm trước, ngay cả con cháu ưu tú nhất là Trương Đoạt cũng bị phạt.
Trương gia sao không hoảng? Ai cũng muốn cứu vãn thế cục, khôi phục vinh quang, mà lúc này đây, lớn nhỏ đều coi như một cơ hội.
Trương Thế đứng dậy, nhìn sang Diệp Bồng Trinh, giọng vô cùng nghiêm khắc: "Người trong thiên hạ nhiều vô số, Diệp phu nhân không nghĩ sao, vì sao người khác không được mời đến cung yến, chỉ có ngươi ở đây?"
Diệp Bồng Trinh chẳng hề sợ bị chĩa mũi dùi, chẳng phải cũng chỉ sợ hạ giá thôi sao?
"Vì sao ư? Còn chưa biết danh tính của vị này ——"
"Hạ quan Trương Thế, hiện đang làm việc ở Hàn Lâm Viện." Trương Thế chắp tay, lại nhìn Diệp Bồng Trinh, nói năng chẳng chút khách khí: "Thiên hạ rộng lớn, triều đình khát khao hiền tài, kẻ có tài thì nên dốc sức đền đáp thiên tử. Học văn võ, rốt cuộc cũng là để làm việc cho đế vương. Đạo lý này vốn không mong phu nhân hiểu được, nhưng một nữ nhân trắng tay, đi đến được hôm nay, lại lên cả cung yến mà chút lẽ thường cũng chẳng rõ, chẳng phải quá đáng sao?"
Ý của gã rõ ràng: Hoàng thượng đã hạ mình coi trọng, để ngươi – một nữ nhân – được dự yến, cho ngươi thể diện lớn như vậy, mà ngươi không nhanh chóng quỳ xuống nịnh nọt, dâng tiền bạc, còn chờ gì nữa? Vừa nãy nói nhiều thế chẳng hóa ra vô ích?
Diệp Bồng Trinh lập tức nhướng mày.
Chuyện khác nàng mặc kệ, nhưng họ Trương này dám mắng nàng ngu, khinh thường vì nàng là nữ tử, coi việc cùng nàng đứng chung điện, hít thở cùng không khí cũng là sỉ nhục.
Được thôi, có gan thì thử chọc bà đây!
"Trương đại nhân thật có văn hóa, nói ra câu nào cũng êm tai. Dân phụ thật muốn học hỏi. Vậy xin hỏi, Trương đại nhân đã đền đáp triều đình thế nào?"
Trương Thế lại chắp tay với Kiến Bình đế: "Hạ quan mỗi ngày đều tận tụy làm việc, khắc kỷ giữ lễ, cẩn trọng không dám lơ là, nghỉ ngơi cũng nghĩ quốc sự, chưa từng xin nghỉ một ngày."
Diệp Bồng Trinh "à" một tiếng: "Trương đại nhân vừa nãy chê cười ta ngu dốt, vậy không dám giấu, đại nhân nói nhiều thế, ta chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng thì ngươi làm gì? Vì sao ngày nào cũng bận rộn?"
Trương Thế nhắm mắt, như đang cố kìm nén cơn giận: "Công văn qua lại, trên dưới trình duyệt, tra cứu sách cổ, đối chiếu chú thích... Văn để tải đạo, cống hiến chẳng thể cân đo. Hạ quan không dám kể khổ, chỉ mong phu nhân không hiểu thì thôi, chớ làm càn kẻo khiến người khác chê cười."
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Ta không hiểu, nhưng nghe như cũng giống quản lý thu chi ở cửa hàng của ta thôi?"
Trương Thế nghẹn lời: "Ngươi ——"
Gã định nói "Ngươi hiểu cái rắm gì", nhưng chưa kịp thì bị cắt ngang. Diệp Bồng Trinh hơi nheo mắt, giọng cao hẳn: "Ta không hiểu mấy đạo lý lớn của Trương đại nhân. Ta chỉ biết, từng đồng tiền trong tay ta đều do chính mình cực khổ kiếm được. Ta cùng chưởng quầy tính toán thu chi, ở thương trường giết người không thấy máu mà mạo hiểm, đánh cược cả tính mạng mới đổi lấy tích lũy dồi dào. Ta là nữ tử, tham tiền, cũng keo kiệt, nhưng hàng xóm láng giềng khó khăn, ta giúp; quê nhà thiên tai, ta cứu; đường vận chuyển hàng hóa bị cản trở, ta mở; cầu sập chắn lối, ta xây! Thế gian bao nhiêu việc, chịu không nổi trì hoãn, không thể như đại nhân chậm rì rì thong thả, mặc kệ cũng chẳng sao. Chỉ cần không ai lo, là lập tức có tổn thất ngay!"
"Từ ngày cha qua đời, ta gánh hết việc nhà đến nay, tính ra cũng mười năm. Suốt mười năm đó, ta tu sửa 82 con đường, xây 51 cây cầu, mở hơn 27 tuyến đường buôn bán mới, cứu sống vô số người. Chưa kể mỗi năm phát thóc gạo cứu đói, giúp đỡ kẻ nghèo khổ khi hoạn nạn. Ta thật không hiểu, vì sao những cống hiến ấy lại không tính thành con số? Rõ ràng đều có chứng cứ! Trương đại nhân nói không thể tính, là thật sự không thể tính, hay căn bản chưa từng làm được việc gì ra hồn, mới nói thế để che đậy?"
Đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Những lời này trúng thẳng tim đen. Ở đây ai chẳng làm quan, ai chẳng hiểu? Thực sự nếu có chiến tích thật thì đã sớm treo lên trán khoe khoang, sao có thể lấy lời lẽ mập mờ để che giấu?
Trương Thế thấy mất mặt, nổi giận: "Phu nhân quả thật miệng lưỡi sắc bén."
Diệp Bồng Trinh khẽ vén tóc mai, khiêm tốn đáp: "Không dám, đại nhân mới thật sự là miệng lưỡi như hoa, chuyện không có cũng có thể khen thành như có."
Nàng mặc váy đỏ, mặt mày như vẽ, nụ cười tươi như mùa xuân, khí thế sáng sủa, đẹp đến lóa mắt.
Cố Đình xem mà mắt cười hí hửng, hãnh diện kéo tay áo Hoắc Diễm: "Diệp phu nhân thật sự oai hùng không kém gì nam tử, thật đẹp!"
Hoắc Diễm nhướng mày: "Bổn vương đẹp, hay là nàng đẹp?"
Cố Đình: ...
Ngài đường đường là một Vương gia, mà đến cả cái này cũng ghen sao? Người ta là nữ nhân cơ mà!
Trong lòng âm thầm lẩm bẩm chửi, Cố Đình lại cười rạng rỡ, vô cùng đắc ý: "Tất nhiên là em đẹp nhất, Vương gia ngưỡng mộ em, Diệp phu nhân cũng thích em, tặng em rất nhiều đồ đó!"
Hoắc Diễm: ...
Dưới bàn, Trấn Bắc Vương nắm chặt tay Cố Đình, trầm giọng nói: "Bổn vương là của em."
Ý là: Ta đều là của em, tất cả của cải quyền lực của phủ Trấn Bắc Vương cũng đều thuộc về em, xem ai có thể so sánh nổi!
Cố Đình: ...
Cậu hiểu rõ Hoắc Diễm có ý gì, cũng biết bình dấm chua này không thể chọc vào. Lỡ hắn nổi điên ngay chỗ này thì hỏng chuyện mất.
Cố Đình đành vội vã ghé tai dỗ Hoắc Diễm, rồi im lặng không nói nữa.
Bên kia, Mạnh Trinh ăn chè ngon quá mức, đến nỗi ngẩng đầu không nổi, nói cũng líu lưỡi: "Vị tỷ tỷ này thật lợi hại, tiếc là em còn chưa được ăn chung bữa cơm với nàng..."
Nói líu ríu, nhưng Mạnh Sách vẫn nghe rõ, lập tức lấy khăn lau khóe miệng cho đệ đệ: "Sẽ có cơ hội thôi."
Trong góc khuất của đại điện, Đình Diệp đứng lặng lẽ, mắt cụp xuống, đầu ngón tay siết chặt, thần sắc có chút phức tạp.
Trương Thế vốn định công kích Diệp Bồng Trinh, thấy chưa đạt mục đích thì không chịu bỏ qua, lập tức đổi hướng: "Nghe nói phu nhân đến kinh thành mang theo một lô hàng tơ lụa, không giao cho các thương nhân lớn, cũng chẳng nhờ quý nhân nào, lại đưa cho một kẻ không phải thương nhân, gia thế cũng tầm thường, chỉ nhờ nổi danh là "người được Trấn Bắc Vương sủng ái trong tim", nằm dưới thân nam nhân hầu hạ mà không thấy thẹn, còn là thân phận con của vợ lẽ? Theo ta thấy, phu nhân chẳng những không có mắt nhìn, không biết chọn mặt gửi vàng, còn đem bạc chất đống dâng cho cậu ta. Chẳng lẽ mục đích thật sự là nhắm vào người đứng sau kẻ được sủng ái đó?"
Gã nói trắng ra, ai cũng hiểu "người được Trấn Bắc Vương sủng ái trong tim" chính là Cố Đình, còn "kẻ đứng sau" dĩ nhiên là Trấn Bắc Vương.
Ý Trương Thế muốn gán cho Diệp Bồng Trinh tội cùng phe Trấn Bắc Vương, biến cả phủ Trấn Bắc Vương và Cố Đình thành kẻ bụng dạ khó lường, chắc chắn có âm mưu!
Diệp Bồng Trinh lập tức nổi giận. Đụng đến nàng thì không sao, nhưng lôi người khác vào thì nàng không thể nhịn: "Ngươi nói gì? Có gan thì lặp lại lần nữa!" Nàng lao tới, trông như sắp xé xác người ta.
Trương Thế theo bản năng lùi lại, nhưng kịp khựng lại. Đối phương chỉ là một nữ nhân, gã sợ gì? Lặp lại thì sao? Nói mấy lần cũng dám!
"Ta chỉ hỏi ngươi, ở trong triều này, trên điện là thiên tử Đại Hạ. Diệp Bồng Trinh, lòng trung của ngươi rốt cuộc là hướng về ai? Vì sao không tỏ rõ nửa lời?"
"Bốp!"
Diệp Bồng Trinh thẳng tay tát một cái, mắt trợn lên: "Ta làm buôn bán, từ trước tới nay dùng người thì tin, đã nghi thì không dùng. Loại người như ngươi cứ chọc ngoáy chia rẽ, chính là lòng dạ bất chính, muốn tạo phản!"
Một cái tát, cả điện xôn xao.
Mọi người thầm nghĩ, Nữ Thần Tài dù giỏi giang cũng vẫn là nữ nhân, gan to đến mức dám tát quan ngay trước mặt hoàng đế! Nhưng rồi lại nghĩ, lời nàng không sai. Người cầm quyền cũng phải như vậy: tin thì dùng, nghi thì không. Câu nói này chẳng những để tự minh oan, mà còn giúp Trấn Bắc Vương gột rửa, khiến hoàng đế khó lòng trách tội, bởi nàng đã hạ thấp mình.
Cố Đình hơi lo, sợ Diệp phu nhân xúc động quá mức, rốt cuộc nàng không biết võ, lỡ người kia đánh trả thì sao? Nghĩ chưa xong, cậu đã đứng bật dậy, âm thầm tiến về phía Diệp Bồng Trinh.
Hoắc Diễm thì không lo, nữ nhân này điên rồ, hắn đã chứng kiến từ lúc đối mặt với Vưu quý phi. Nàng thích Cố Đình, bất cứ lúc nào cũng bảo vệ cậu, lỡ bản thân gặp nguy, hắn đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trương Thế không ngờ nàng dám thật sự ra tay!
Mặt gã đỏ bừng, theo bản năng giơ tay định tát lại: "Ngươi, con tiện ——"
Nhưng chưa kịp đánh xuống.
Tay gã bị một bàn tay to như kìm sắt nắm chặt, đến nỗi mồ hôi trán tuôn ra, suýt phải cầu tha. Bàn tay đó chính là của Trấn Bắc Vương. Còn bên kia, Cố Đình đã kéo Diệp Bồng Trinh lùi mấy bước, dù Trương Thế có vung chưởng thì nàng cũng không hề hấn gì.
Diệp Bồng Trinh nhíu mày, liên tục ra hiệu Cố Đình mau quay lại chỗ, tránh gây chú ý đến quan hệ giữa nàng và cậu. Nàng vốn cố tránh hiềm nghi, không muốn người khác hiểu lầm.
Nhưng Cố Đình nghiêm mặt, lần đầu tiên không nghe lời, sắc mặt cũng chẳng dễ coi gì.
Diệp Bồng Trinh bất đắc dĩ, cãi nhau thì quá nông cạn, lập tức quay sang Kiến Bình đế, nhấc váy quỳ xuống: "Dân phụ cùng Trương đại nhân bất đồng quan điểm, thất lễ trước điện, mong hoàng thượng thứ tội! Dân phụ tài hèn, nhưng cũng biết có nước mới có dân. Lần này vào kinh, làm ăn là thuận tiện, nhưng lòng chỉ muốn tỏ rõ, đó là một mảnh trung thành với triều đình. Năm nay toàn bộ lợi nhuận từ trại nuôi ngựa ở Tây Bắc, dân phụ nguyện hiến hết cho hoàng thượng!"
Nàng vốn là Nữ Thần Tài Giang Nam, khai mở vô số con đường buôn bán, gia sản không đếm xuể. Trong tất cả nguồn lợi thì trại nuôi ngựa chiếm một phần vô cùng quan trọng, lợi nhuận hàng năm khiến ai cũng phải hâm mộ. Số bạc lớn như vậy mà nàng lại nguyện dâng ra, đúng là khí phách!
Ngay lập tức, không ai dám coi thường nàng nữa. Kiến Bình đế cũng mừng rỡ, làm sao còn so đo điều gì khác, cười to: "Phu nhân trí tuệ như vậy, thật hiếm có, quả đúng là anh thư! Trẫm cùng giang sơn xã tắc cảm ơn ngươi. Ban cho ngươi phong hào Gia Thiện phu nhân, từ nay gặp quan không cần quỳ, đi khắp Đại Hạ đều được thông hành!"
Một cái phong hào, ngoài danh dự thì không có lợi ích thực tế, nhưng đối với giới buôn bán đã quá đủ. Từ nay về sau, Diệp Bồng Trinh đi đến đâu làm ăn cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Diệp Bồng Trinh lập tức khấu đầu: "Dân phụ tạ ơn hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Kiến Bình đế gật đầu: "Gia Thiện phu nhân xin đứng lên. Còn Trương Thế —— thất lễ trước điện, lời nói không cẩn trọng, phạt bổng lộc ba tháng, coi như răn nhỏ để cảnh tỉnh lớn."
Trương Thế:......
Vì sao chứ! Gã làm tất cả những điều này là vì ai!
Rõ ràng là có thể giành công, rõ ràng là có thể...... Tất cả đều tại Trấn Bắc Vương cùng Cố Đình! Ánh mắt gã lạnh lẽo, hung hăng trừng Hoắc Diễm và Cố Đình.
Cố Đình tỏ ra hoàn toàn không để tâm. Trương gia bọn họ còn có thể bị lật đổ, huống chi chỉ một Trương Thế? Nếu gã an phận thì còn tạm, chứ mà muốn gây chuyện thì nghiền chết lúc nào chẳng được.
Cung yến đến đây là kết thúc, sau đó mọi người cùng thưởng nhạc, Kiến Bình đế nói vài lời tổng kết rồi chính thức kết thúc.
Diệp Bồng Trinh vẫn không đi cùng Hoắc Diễm và Cố Đình, tự mình ứng phó các quan lại đến bắt chuyện, nhanh chóng bước về hướng khác.
Cố Đình:......
Thôi, dù sao cũng còn nhiều thời gian để gặp lại.
Nhưng cậu không ngờ, lúc cùng Hoắc Diễm nắm tay rời đi thì lại gặp Kiến Bình đế.
Hai người hành lễ xong, Hoắc Diễm mới nghi hoặc hỏi: "Ngài thế nào lại ——"
Kiến Bình đế mỉm cười: "Trẫm có vật rơi, quay lại lấy."
Hoắc Diễm im lặng.
Đồ vật của thiên tử đều có cung nhân chăm sóc, rơi mất thì ai đó phải chịu tội, không đời nào lại để thiên tử tự mình quay lại. Lời này vừa nghe đã biết là cái cớ, lão cố ý đến đây, là để nói chuyện riêng.
Hoắc Diễm mặt nghiêm túc, chắp tay, im lặng chờ.
Sau một lúc lâu, Kiến Bình đế mới buồn bã nói: "Hôm nay một buổi yến, khiến ái khanh chê cười."
Hoắc Diễm: "Hoàng thượng sao lại nói vậy?"
Kiến Bình đế cười nhẹ, có chút tự giễu: "Trấn Bắc Vương tâm tư kín đáo, nhìn xa trông rộng, làm sao lại không hiểu?"
Lời này nói ra vốn chẳng hay ho gì, Hoắc Diễm khó mà đáp lại, đành im lặng.
Kiến Bình đế: "Trẫm bề ngoài là giàu có bốn bể, nhưng việc trị quốc đâu có nhẹ nhàng. Rất nhiều nơi khó tránh khỏi sơ hở, cần những bề tôi tài giỏi như ngươi giúp sức."
Hoắc Diễm: "Hoàng thượng quá lời."
Kiến Bình đế chắp tay sau lưng, nhìn xa xăm về phía chân trời: "Trấn Bắc Vương các đời đều là trung thần lương tướng, đến đời Hoắc Diễm ngươi vẫn giữ nguyên chí ban đầu, lòng trẫm vô cùng an ủi. Hôm nay tìm ngươi, cũng không có việc quan trọng, chỉ là trong lòng cảm khái. Nguyện ngươi và ta quân thần từ đầu đến cuối như một, bất kể tình thế nào, đều nâng đỡ lẫn nhau, không rời không bỏ. Trẫm sẽ vẫn thức khuya dậy sớm, lo việc nước. Nguyện non sông Đại Hạ thanh bình, mong Trấn Bắc Vương cũng trấn thủ biên cương, không lùi một bước, bảo vệ dân chúng, bảo vệ giang sơn —— trẫm tin ngươi."
Hoàng thượng đã nói vậy, Hoắc Diễm còn có thể làm gì khác, tất nhiên lập tức vén áo quỳ xuống: "Thần xin tận chức trách, dốc lòng dốc sức!"
Kiến Bình đế nói xong thì đi, như thể thật sự không có chuyện gì, chỉ là ngẫu nhiên cảm khái, quân thần tri kỷ một phen.
Cố Đình lại thấy có chút lạ, những lời này giống như một kiểu bán thảm, một phương pháp khống chế lòng người. Khổ nhục kế chính là hình thức cực hạn của nó... Tâm tư đế vương quả thật khó dò, chiêu nào cũng có thể dùng ra được.
Nhưng vô duyên vô cớ thì sẽ không nói thế, nhất định đã bị điều gì đó tác động. Chẳng lẽ nghe được tin gió, như có người muốn mưu phản?
Nhưng chuyện này bọn họ còn chưa xác định rõ...
Cố Đình vừa nghĩ vừa đi, không tập trung nên lỡ trật chân. Lúc đó Hoắc Diễm đang bị người kéo lại nói chuyện, không để ý. Nói ra cũng trùng hợp, Đình Diệp vừa lúc đi ngang, tiện tay đỡ một cái.
Đình Diệp lúc này không còn trách Hoắc Diễm, chỉ liếc nhìn một cái, ánh mắt thật vi diệu, từ đầu đến chân quét qua một lượt rồi quay đi: "Người sống ở đời, luôn có những việc bất ngờ, có lúc phải ngã một lần. Ngươi thấy đó, ta không nhằm vào ngươi, cũng chẳng phải có ý kiến với ngươi."
Hoắc Diễm cảm thấy khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng, Đình Diệp đã vội vã bỏ đi, bước chân rất nhanh, giống như chuột gặp mèo.
"Hắn ta bị sao thế?"
"Ai biết được......" Cố Đình cũng không rõ, nghĩ sau này có cơ hội sẽ hỏi lại: "Chắc là bị cái gì đó đả kích thôi."
Đi ra khỏi cửa cung, lúc này hai bên không có ai, Diệp Bồng Trinh mới bước ra chặn đường: "Hai người các ngươi sao lại thế này? Không phải đã nói các ngươi đi cùng nhau, đừng quá để ý đến ta sao?"
Cố Đình biết là vì chuyện trong điện, cười cười nhận lỗi: "Đúng đúng đúng, chúng ta sai rồi, Diệp phu nhân rộng lượng, tha cho chúng ta được không?"
Diệp Bồng Trinh: ...
Cố Đình nhìn nàng: "Thật ra là cảm thấy, nữ tử đều nên được người ta cưng chiều mới phải. Ngươi rất lợi hại, có thể một mình chắn phía trước, bảo vệ được nhiều người, nhưng chúng ta ở đây, chỉ là không nỡ để ngươi bị ai bắt nạt."
Nàng là Nữ Thần Tài, danh tiếng lừng lẫy, lúc nào cũng rất kiên cường. Nhưng con người làm sao có thể mãi kiên cường? Khi không có ai, có phải nàng cũng sẽ lặng lẽ vì chuyện gì đó mà thương tâm, trốn đi âm thầm chịu khổ không?
Người khác đối xử tốt với cậu, cậu lập tức muốn đối xử tốt lại, cho dù có thể làm được chẳng đáng là bao.
Trong lòng Diệp Bồng Trinh thấy ấm áp, cười nói: "Miệng ngọt như thế, nói đi, có phải muốn thứ gì tốt của ta không?"
Cố Đình: "Không có..."
Một câu còn chưa dứt, Diệp Bồng Trinh đã trừng mắt: "Vừa rồi còn khen ngươi biết nói, đảo mắt lại không biết nói lời ngọt. Ngươi nghĩ kỹ xem phải nói thế nào, cái gì gọi là không có?"
Cố Đình: ...
Thôi được.
"Có có có, ta thích nhất đồ tốt nhà ngươi, ngày nào đó chờ ngươi không có ở nhà, ta sẽ dọn sạch kho của ngươi luôn!"
Vị tỷ tỷ này quả nhiên là không tiêu tiền thì không vui.
Diệp Bồng Trinh bật cười: "Ngươi thật là, mau về nghỉ ngơi đi, chỗ ta có ít đồ, chuẩn bị xong sẽ bảo người mang qua cho ngươi!"
Nàng nhìn nụ cười trên gương mặt Cố Đình, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng cảm thấy yên lòng.
Nàng thật ra cũng hiểu, người lạ đột nhiên tiếp cận, dù mang lễ vật cũng sẽ làm người ta bất an. Nhưng Cố Đình lại không từ chối, cậu không phải người tham tài, chỉ đơn giản tiếp nhận lòng tốt của nàng, nguyện ý đóng vai người khiến nàng được thả lỏng, được nhẹ nhõm.
Người ôn nhu, vốn nên được năm tháng đối đãi bằng sự ôn nhu.
"Ngươi phải... cứ thế mà vui vẻ hạnh phúc đi tiếp."
Nhìn theo bóng dáng hai người rời xa, hốc mắt Diệp Bồng Trinh hơi ướt. Có lúc chỉ cần nhìn người khác hạnh phúc, chính mình dường như cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy. Hoắc Diễm và Cố Đình, chính là dáng vẻ của tình cảm đẹp đẽ nhất.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Ra khỏi cung, ngồi vào xe ngựa của mình, Diệp Bồng Trinh thở dài một hơi thật dài, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng. Vén rèm xe lên, nhìn ánh trăng trên cao, xung quanh yên tĩnh, nàng bỗng cảm thấy giây phút này thật đẹp, sống thật dễ chịu.
Chỉ có điều con đường này cây cối quá rậm rạp, che mất ánh trăng, chẳng nhìn thấy bao nhiêu.
Nàng gõ gõ vào vách xe, dịu giọng nói: "Đổi đường khác đi."
A Lụa đáp: "Đổi đường thì có hơi vòng, về nhà sẽ muộn hơn nhiều."
Diệp Bồng Trinh tựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng: "Không sao, muộn một chút thì muộn một chút."
Sau này tháng ngày dài đằng đẵng, ngủ còn nhiều thời gian, chẳng thiếu chút ít khoảnh khắc này. Hiện tại chưa buồn ngủ, đêm lại đang đẹp, lúc này không thưởng thì còn đợi khi nào?
A Lụa bước xuống dặn dò, đến ngã ba, xe ngựa đổi hướng, vòng sang một con đường hơi xa, vốn dĩ các nàng chưa từng đi.
Không biết đi bao lâu, từ đằng xa, Diệp Bồng Trinh thấy một bóng người, xa lạ mà quen thuộc. Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến hốc mắt nàng cay xè.
"Dừng xe!"
A Lụa không để ý: "Bây giờ dừng sao?"
"Suỵt..." Diệp Bồng Trinh che miệng nàng ta lại, đôi mắt dưới ánh trăng sáng rực, nhìn chằm chằm vào bóng người phía xa. "Đi, bảo xa phu dừng xe, lặng lẽ thôi, dừng bên đường."
Xe dừng lại, nàng xách váy nhảy xuống, lặng lẽ men theo đường nhỏ, băng qua lối tắt, chặn ngay trước mặt người kia, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt ấy.
Hồn phách quấn lấy trong mộng, khắc sâu trong linh hồn nàng, vĩnh viễn không thể nào quên được gương mặt ấy.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Một hồi tuồng này, Cố Đình và Hoắc Diễm xem thế là đủ rồi. Vưu quý phi có thể nói là đại diện cho cả một thời kỳ độc sủng trong hậu cung, trước khi bọn họ tiến kinh, Vưu quý phi gần như che trời bằng một bàn tay, kiêu căng đến tột cùng, chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng làm được.
Không ngờ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cái tòa cao đài đó đã sụp đổ, lại còn hạ màn theo cách như vậy.
Tin truyền tới tiền điện, các đại thần đều vô cùng kinh hãi. Đây vốn là một thế hệ sủng phi, thế mà sao lại... Theo bản năng, rất nhiều người trong đám đông đưa mắt tìm kiếm Trấn Bắc Vương và Cố Đình.
Tựa như từ lúc bọn họ vào kinh, tất cả đều bị lật ngược, vốn tưởng Vưu Đại Xuân ôm hận, mọi người cho rằng chẳng bao lâu sau bọn họ sẽ gặp xui xẻo, kết quả lại chẳng phải thế, mà kẻ chèn ép bọn họ thì ngược lại liên tiếp gặp nạn, thế lực cứ dần dần tiêu tan, cuối cùng cao ốc sụp đổ.
Trấn Bắc Vương đích xác là dũng mãnh, vận khí phi phàm, nhưng đối với hoàng gia mà nói, e rằng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ánh mắt xoay chuyển, lòng người khác nhau, nhìn ra cũng khác nhau, ngày sau tự định hướng cũng sẽ không giống nhau.
Đại điện dần dần trở nên yên tĩnh.
Kiến Bình đế biết mọi người đang nhìn mình. Việc liên quan đến Vưu quý phi đã được phong tỏa tin tức, người khác chưa chắc biết rõ, nhưng loại mất mặt này... lão luôn cảm giác như ai cũng đã rõ cả, sắc mặt khó mà giữ cho đẹp.
Cố tình chính sự còn chưa giải quyết xong, kế tiếp còn phải tỏ ra rộng lượng, trong lòng lão lại càng bực bội, nhìn sang Diệp Bồng Trinh cũng không còn được kiên nhẫn và thân thiện như trước: "Hôm nay cung yến, Diệp phu nhân cảm thấy thế nào?"
Diệp Bồng Trinh chỉ biết Hoắc Diễm đã đi tìm phiền toái với Vưu quý phi, sau đó Vưu quý phi và thái tử bị Kiến Bình đế bắt gian ngay tại chỗ. Nàng không chứng kiến tận mắt, nhưng nghe nói Vưu quý phi đã bị biếm vào lãnh cung, còn có gì mà không rõ? Nàng chẳng buồn quan tâm đến thái độ của hoàng thượng, chỉ mỉm cười đáp: "Món ăn thì trân quý, cung điện thì tráng lệ, tất cả mọi thứ dân phụ cả đời chưa từng thấy, hôm nay mở rộng tầm mắt, dân phụ cảm tạ hoàng ân, thật là vinh hạnh."
"Vậy thì tốt." Kiến Bình đế lại nói: "Nghe nói phu nhân gần đây vẫn luôn bận rộn việc buôn bán ở kinh thành, không biết thu hoạch ra sao?"
Diệp Bồng Trinh khiêm tốn: "Kinh thành quả nhiên phồn hoa, mọi người đều ra tay hào phóng, dân phụ cũng có chút lời."
Kiến Bình đế nắm chặt tay vịn long ỷ: "Cũng nhờ phu nhân bản lĩnh cao cường mới có được thành quả như thế, danh hiệu "Nữ Thần Tài" kia cũng chẳng phải hư danh."
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Dân phụ bất tài, hoàng thượng quá khen."
Ngươi tới ta lui, nhưng nói mãi chẳng chạm tới trọng điểm: Nộp bao nhiêu bạc.
Kiến Bình đế tự thấy mình đã cho đối phương đủ mặt mũi, phụ nhân này đến được đây cũng là không tệ, nếu tâm trạng tốt lão còn sẵn lòng khen thêm vài câu, nhưng nay đang bực bội, quả thật không còn kiên nhẫn nhiều lời.
Diệp Bồng Trinh sao không hiểu ám chỉ? Nhưng nàng càng rõ, cái gì tự dưng được cho thì người ta thường chẳng biết quý, chỉ khi tự mình dập đầu cầu xin mới in sâu ấn tượng. Đến lần sau mở miệng, người ta mới đắn đo, nghĩ rằng yêu cầu này liệu có quá mức?
Không khí căng thẳng, nàng biết nguyên nhân, nhưng chẳng hề bận tâm. Nàng có tiền, sẵn sàng đổi lấy thứ mình muốn, nhưng cũng không coi tiền như rác!
Nàng không bận tâm, nhưng có kẻ khác thì để ý. Nếu lúc này ai đó có thể làm dịu bầu không khí, giúp hoàng đế giải tỏa thì chính là công lớn.
Ví như Trương Thế của Trương gia – một quan văn, lập tức không ngồi yên nổi.
Từ khi thế lực Trấn Bắc Vương quật khởi, Trương gia hết lần này đến lần khác thất bại, nghĩ cách nào cũng chẳng vực dậy được. Mấy hôm trước, ngay cả con cháu ưu tú nhất là Trương Đoạt cũng bị phạt.
Trương gia sao không hoảng? Ai cũng muốn cứu vãn thế cục, khôi phục vinh quang, mà lúc này đây, lớn nhỏ đều coi như một cơ hội.
Trương Thế đứng dậy, nhìn sang Diệp Bồng Trinh, giọng vô cùng nghiêm khắc: "Người trong thiên hạ nhiều vô số, Diệp phu nhân không nghĩ sao, vì sao người khác không được mời đến cung yến, chỉ có ngươi ở đây?"
Diệp Bồng Trinh chẳng hề sợ bị chĩa mũi dùi, chẳng phải cũng chỉ sợ hạ giá thôi sao?
"Vì sao ư? Còn chưa biết danh tính của vị này ——"
"Hạ quan Trương Thế, hiện đang làm việc ở Hàn Lâm Viện." Trương Thế chắp tay, lại nhìn Diệp Bồng Trinh, nói năng chẳng chút khách khí: "Thiên hạ rộng lớn, triều đình khát khao hiền tài, kẻ có tài thì nên dốc sức đền đáp thiên tử. Học văn võ, rốt cuộc cũng là để làm việc cho đế vương. Đạo lý này vốn không mong phu nhân hiểu được, nhưng một nữ nhân trắng tay, đi đến được hôm nay, lại lên cả cung yến mà chút lẽ thường cũng chẳng rõ, chẳng phải quá đáng sao?"
Ý của gã rõ ràng: Hoàng thượng đã hạ mình coi trọng, để ngươi – một nữ nhân – được dự yến, cho ngươi thể diện lớn như vậy, mà ngươi không nhanh chóng quỳ xuống nịnh nọt, dâng tiền bạc, còn chờ gì nữa? Vừa nãy nói nhiều thế chẳng hóa ra vô ích?
Diệp Bồng Trinh lập tức nhướng mày.
Chuyện khác nàng mặc kệ, nhưng họ Trương này dám mắng nàng ngu, khinh thường vì nàng là nữ tử, coi việc cùng nàng đứng chung điện, hít thở cùng không khí cũng là sỉ nhục.
Được thôi, có gan thì thử chọc bà đây!
"Trương đại nhân thật có văn hóa, nói ra câu nào cũng êm tai. Dân phụ thật muốn học hỏi. Vậy xin hỏi, Trương đại nhân đã đền đáp triều đình thế nào?"
Trương Thế lại chắp tay với Kiến Bình đế: "Hạ quan mỗi ngày đều tận tụy làm việc, khắc kỷ giữ lễ, cẩn trọng không dám lơ là, nghỉ ngơi cũng nghĩ quốc sự, chưa từng xin nghỉ một ngày."
Diệp Bồng Trinh "à" một tiếng: "Trương đại nhân vừa nãy chê cười ta ngu dốt, vậy không dám giấu, đại nhân nói nhiều thế, ta chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng thì ngươi làm gì? Vì sao ngày nào cũng bận rộn?"
Trương Thế nhắm mắt, như đang cố kìm nén cơn giận: "Công văn qua lại, trên dưới trình duyệt, tra cứu sách cổ, đối chiếu chú thích... Văn để tải đạo, cống hiến chẳng thể cân đo. Hạ quan không dám kể khổ, chỉ mong phu nhân không hiểu thì thôi, chớ làm càn kẻo khiến người khác chê cười."
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Ta không hiểu, nhưng nghe như cũng giống quản lý thu chi ở cửa hàng của ta thôi?"
Trương Thế nghẹn lời: "Ngươi ——"
Gã định nói "Ngươi hiểu cái rắm gì", nhưng chưa kịp thì bị cắt ngang. Diệp Bồng Trinh hơi nheo mắt, giọng cao hẳn: "Ta không hiểu mấy đạo lý lớn của Trương đại nhân. Ta chỉ biết, từng đồng tiền trong tay ta đều do chính mình cực khổ kiếm được. Ta cùng chưởng quầy tính toán thu chi, ở thương trường giết người không thấy máu mà mạo hiểm, đánh cược cả tính mạng mới đổi lấy tích lũy dồi dào. Ta là nữ tử, tham tiền, cũng keo kiệt, nhưng hàng xóm láng giềng khó khăn, ta giúp; quê nhà thiên tai, ta cứu; đường vận chuyển hàng hóa bị cản trở, ta mở; cầu sập chắn lối, ta xây! Thế gian bao nhiêu việc, chịu không nổi trì hoãn, không thể như đại nhân chậm rì rì thong thả, mặc kệ cũng chẳng sao. Chỉ cần không ai lo, là lập tức có tổn thất ngay!"
"Từ ngày cha qua đời, ta gánh hết việc nhà đến nay, tính ra cũng mười năm. Suốt mười năm đó, ta tu sửa 82 con đường, xây 51 cây cầu, mở hơn 27 tuyến đường buôn bán mới, cứu sống vô số người. Chưa kể mỗi năm phát thóc gạo cứu đói, giúp đỡ kẻ nghèo khổ khi hoạn nạn. Ta thật không hiểu, vì sao những cống hiến ấy lại không tính thành con số? Rõ ràng đều có chứng cứ! Trương đại nhân nói không thể tính, là thật sự không thể tính, hay căn bản chưa từng làm được việc gì ra hồn, mới nói thế để che đậy?"
Đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Những lời này trúng thẳng tim đen. Ở đây ai chẳng làm quan, ai chẳng hiểu? Thực sự nếu có chiến tích thật thì đã sớm treo lên trán khoe khoang, sao có thể lấy lời lẽ mập mờ để che giấu?
Trương Thế thấy mất mặt, nổi giận: "Phu nhân quả thật miệng lưỡi sắc bén."
Diệp Bồng Trinh khẽ vén tóc mai, khiêm tốn đáp: "Không dám, đại nhân mới thật sự là miệng lưỡi như hoa, chuyện không có cũng có thể khen thành như có."
Nàng mặc váy đỏ, mặt mày như vẽ, nụ cười tươi như mùa xuân, khí thế sáng sủa, đẹp đến lóa mắt.
Cố Đình xem mà mắt cười hí hửng, hãnh diện kéo tay áo Hoắc Diễm: "Diệp phu nhân thật sự oai hùng không kém gì nam tử, thật đẹp!"
Hoắc Diễm nhướng mày: "Bổn vương đẹp, hay là nàng đẹp?"
Cố Đình: ...
Ngài đường đường là một Vương gia, mà đến cả cái này cũng ghen sao? Người ta là nữ nhân cơ mà!
Trong lòng âm thầm lẩm bẩm chửi, Cố Đình lại cười rạng rỡ, vô cùng đắc ý: "Tất nhiên là em đẹp nhất, Vương gia ngưỡng mộ em, Diệp phu nhân cũng thích em, tặng em rất nhiều đồ đó!"
Hoắc Diễm: ...
Dưới bàn, Trấn Bắc Vương nắm chặt tay Cố Đình, trầm giọng nói: "Bổn vương là của em."
Ý là: Ta đều là của em, tất cả của cải quyền lực của phủ Trấn Bắc Vương cũng đều thuộc về em, xem ai có thể so sánh nổi!
Cố Đình: ...
Cậu hiểu rõ Hoắc Diễm có ý gì, cũng biết bình dấm chua này không thể chọc vào. Lỡ hắn nổi điên ngay chỗ này thì hỏng chuyện mất.
Cố Đình đành vội vã ghé tai dỗ Hoắc Diễm, rồi im lặng không nói nữa.
Bên kia, Mạnh Trinh ăn chè ngon quá mức, đến nỗi ngẩng đầu không nổi, nói cũng líu lưỡi: "Vị tỷ tỷ này thật lợi hại, tiếc là em còn chưa được ăn chung bữa cơm với nàng..."
Nói líu ríu, nhưng Mạnh Sách vẫn nghe rõ, lập tức lấy khăn lau khóe miệng cho đệ đệ: "Sẽ có cơ hội thôi."
Trong góc khuất của đại điện, Đình Diệp đứng lặng lẽ, mắt cụp xuống, đầu ngón tay siết chặt, thần sắc có chút phức tạp.
Trương Thế vốn định công kích Diệp Bồng Trinh, thấy chưa đạt mục đích thì không chịu bỏ qua, lập tức đổi hướng: "Nghe nói phu nhân đến kinh thành mang theo một lô hàng tơ lụa, không giao cho các thương nhân lớn, cũng chẳng nhờ quý nhân nào, lại đưa cho một kẻ không phải thương nhân, gia thế cũng tầm thường, chỉ nhờ nổi danh là "người được Trấn Bắc Vương sủng ái trong tim", nằm dưới thân nam nhân hầu hạ mà không thấy thẹn, còn là thân phận con của vợ lẽ? Theo ta thấy, phu nhân chẳng những không có mắt nhìn, không biết chọn mặt gửi vàng, còn đem bạc chất đống dâng cho cậu ta. Chẳng lẽ mục đích thật sự là nhắm vào người đứng sau kẻ được sủng ái đó?"
Gã nói trắng ra, ai cũng hiểu "người được Trấn Bắc Vương sủng ái trong tim" chính là Cố Đình, còn "kẻ đứng sau" dĩ nhiên là Trấn Bắc Vương.
Ý Trương Thế muốn gán cho Diệp Bồng Trinh tội cùng phe Trấn Bắc Vương, biến cả phủ Trấn Bắc Vương và Cố Đình thành kẻ bụng dạ khó lường, chắc chắn có âm mưu!
Diệp Bồng Trinh lập tức nổi giận. Đụng đến nàng thì không sao, nhưng lôi người khác vào thì nàng không thể nhịn: "Ngươi nói gì? Có gan thì lặp lại lần nữa!" Nàng lao tới, trông như sắp xé xác người ta.
Trương Thế theo bản năng lùi lại, nhưng kịp khựng lại. Đối phương chỉ là một nữ nhân, gã sợ gì? Lặp lại thì sao? Nói mấy lần cũng dám!
"Ta chỉ hỏi ngươi, ở trong triều này, trên điện là thiên tử Đại Hạ. Diệp Bồng Trinh, lòng trung của ngươi rốt cuộc là hướng về ai? Vì sao không tỏ rõ nửa lời?"
"Bốp!"
Diệp Bồng Trinh thẳng tay tát một cái, mắt trợn lên: "Ta làm buôn bán, từ trước tới nay dùng người thì tin, đã nghi thì không dùng. Loại người như ngươi cứ chọc ngoáy chia rẽ, chính là lòng dạ bất chính, muốn tạo phản!"
Một cái tát, cả điện xôn xao.
Mọi người thầm nghĩ, Nữ Thần Tài dù giỏi giang cũng vẫn là nữ nhân, gan to đến mức dám tát quan ngay trước mặt hoàng đế! Nhưng rồi lại nghĩ, lời nàng không sai. Người cầm quyền cũng phải như vậy: tin thì dùng, nghi thì không. Câu nói này chẳng những để tự minh oan, mà còn giúp Trấn Bắc Vương gột rửa, khiến hoàng đế khó lòng trách tội, bởi nàng đã hạ thấp mình.
Cố Đình hơi lo, sợ Diệp phu nhân xúc động quá mức, rốt cuộc nàng không biết võ, lỡ người kia đánh trả thì sao? Nghĩ chưa xong, cậu đã đứng bật dậy, âm thầm tiến về phía Diệp Bồng Trinh.
Hoắc Diễm thì không lo, nữ nhân này điên rồ, hắn đã chứng kiến từ lúc đối mặt với Vưu quý phi. Nàng thích Cố Đình, bất cứ lúc nào cũng bảo vệ cậu, lỡ bản thân gặp nguy, hắn đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trương Thế không ngờ nàng dám thật sự ra tay!
Mặt gã đỏ bừng, theo bản năng giơ tay định tát lại: "Ngươi, con tiện ——"
Nhưng chưa kịp đánh xuống.
Tay gã bị một bàn tay to như kìm sắt nắm chặt, đến nỗi mồ hôi trán tuôn ra, suýt phải cầu tha. Bàn tay đó chính là của Trấn Bắc Vương. Còn bên kia, Cố Đình đã kéo Diệp Bồng Trinh lùi mấy bước, dù Trương Thế có vung chưởng thì nàng cũng không hề hấn gì.
Diệp Bồng Trinh nhíu mày, liên tục ra hiệu Cố Đình mau quay lại chỗ, tránh gây chú ý đến quan hệ giữa nàng và cậu. Nàng vốn cố tránh hiềm nghi, không muốn người khác hiểu lầm.
Nhưng Cố Đình nghiêm mặt, lần đầu tiên không nghe lời, sắc mặt cũng chẳng dễ coi gì.
Diệp Bồng Trinh bất đắc dĩ, cãi nhau thì quá nông cạn, lập tức quay sang Kiến Bình đế, nhấc váy quỳ xuống: "Dân phụ cùng Trương đại nhân bất đồng quan điểm, thất lễ trước điện, mong hoàng thượng thứ tội! Dân phụ tài hèn, nhưng cũng biết có nước mới có dân. Lần này vào kinh, làm ăn là thuận tiện, nhưng lòng chỉ muốn tỏ rõ, đó là một mảnh trung thành với triều đình. Năm nay toàn bộ lợi nhuận từ trại nuôi ngựa ở Tây Bắc, dân phụ nguyện hiến hết cho hoàng thượng!"
Nàng vốn là Nữ Thần Tài Giang Nam, khai mở vô số con đường buôn bán, gia sản không đếm xuể. Trong tất cả nguồn lợi thì trại nuôi ngựa chiếm một phần vô cùng quan trọng, lợi nhuận hàng năm khiến ai cũng phải hâm mộ. Số bạc lớn như vậy mà nàng lại nguyện dâng ra, đúng là khí phách!
Ngay lập tức, không ai dám coi thường nàng nữa. Kiến Bình đế cũng mừng rỡ, làm sao còn so đo điều gì khác, cười to: "Phu nhân trí tuệ như vậy, thật hiếm có, quả đúng là anh thư! Trẫm cùng giang sơn xã tắc cảm ơn ngươi. Ban cho ngươi phong hào Gia Thiện phu nhân, từ nay gặp quan không cần quỳ, đi khắp Đại Hạ đều được thông hành!"
Một cái phong hào, ngoài danh dự thì không có lợi ích thực tế, nhưng đối với giới buôn bán đã quá đủ. Từ nay về sau, Diệp Bồng Trinh đi đến đâu làm ăn cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Diệp Bồng Trinh lập tức khấu đầu: "Dân phụ tạ ơn hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Kiến Bình đế gật đầu: "Gia Thiện phu nhân xin đứng lên. Còn Trương Thế —— thất lễ trước điện, lời nói không cẩn trọng, phạt bổng lộc ba tháng, coi như răn nhỏ để cảnh tỉnh lớn."
Trương Thế:......
Vì sao chứ! Gã làm tất cả những điều này là vì ai!
Rõ ràng là có thể giành công, rõ ràng là có thể...... Tất cả đều tại Trấn Bắc Vương cùng Cố Đình! Ánh mắt gã lạnh lẽo, hung hăng trừng Hoắc Diễm và Cố Đình.
Cố Đình tỏ ra hoàn toàn không để tâm. Trương gia bọn họ còn có thể bị lật đổ, huống chi chỉ một Trương Thế? Nếu gã an phận thì còn tạm, chứ mà muốn gây chuyện thì nghiền chết lúc nào chẳng được.
Cung yến đến đây là kết thúc, sau đó mọi người cùng thưởng nhạc, Kiến Bình đế nói vài lời tổng kết rồi chính thức kết thúc.
Diệp Bồng Trinh vẫn không đi cùng Hoắc Diễm và Cố Đình, tự mình ứng phó các quan lại đến bắt chuyện, nhanh chóng bước về hướng khác.
Cố Đình:......
Thôi, dù sao cũng còn nhiều thời gian để gặp lại.
Nhưng cậu không ngờ, lúc cùng Hoắc Diễm nắm tay rời đi thì lại gặp Kiến Bình đế.
Hai người hành lễ xong, Hoắc Diễm mới nghi hoặc hỏi: "Ngài thế nào lại ——"
Kiến Bình đế mỉm cười: "Trẫm có vật rơi, quay lại lấy."
Hoắc Diễm im lặng.
Đồ vật của thiên tử đều có cung nhân chăm sóc, rơi mất thì ai đó phải chịu tội, không đời nào lại để thiên tử tự mình quay lại. Lời này vừa nghe đã biết là cái cớ, lão cố ý đến đây, là để nói chuyện riêng.
Hoắc Diễm mặt nghiêm túc, chắp tay, im lặng chờ.
Sau một lúc lâu, Kiến Bình đế mới buồn bã nói: "Hôm nay một buổi yến, khiến ái khanh chê cười."
Hoắc Diễm: "Hoàng thượng sao lại nói vậy?"
Kiến Bình đế cười nhẹ, có chút tự giễu: "Trấn Bắc Vương tâm tư kín đáo, nhìn xa trông rộng, làm sao lại không hiểu?"
Lời này nói ra vốn chẳng hay ho gì, Hoắc Diễm khó mà đáp lại, đành im lặng.
Kiến Bình đế: "Trẫm bề ngoài là giàu có bốn bể, nhưng việc trị quốc đâu có nhẹ nhàng. Rất nhiều nơi khó tránh khỏi sơ hở, cần những bề tôi tài giỏi như ngươi giúp sức."
Hoắc Diễm: "Hoàng thượng quá lời."
Kiến Bình đế chắp tay sau lưng, nhìn xa xăm về phía chân trời: "Trấn Bắc Vương các đời đều là trung thần lương tướng, đến đời Hoắc Diễm ngươi vẫn giữ nguyên chí ban đầu, lòng trẫm vô cùng an ủi. Hôm nay tìm ngươi, cũng không có việc quan trọng, chỉ là trong lòng cảm khái. Nguyện ngươi và ta quân thần từ đầu đến cuối như một, bất kể tình thế nào, đều nâng đỡ lẫn nhau, không rời không bỏ. Trẫm sẽ vẫn thức khuya dậy sớm, lo việc nước. Nguyện non sông Đại Hạ thanh bình, mong Trấn Bắc Vương cũng trấn thủ biên cương, không lùi một bước, bảo vệ dân chúng, bảo vệ giang sơn —— trẫm tin ngươi."
Hoàng thượng đã nói vậy, Hoắc Diễm còn có thể làm gì khác, tất nhiên lập tức vén áo quỳ xuống: "Thần xin tận chức trách, dốc lòng dốc sức!"
Kiến Bình đế nói xong thì đi, như thể thật sự không có chuyện gì, chỉ là ngẫu nhiên cảm khái, quân thần tri kỷ một phen.
Cố Đình lại thấy có chút lạ, những lời này giống như một kiểu bán thảm, một phương pháp khống chế lòng người. Khổ nhục kế chính là hình thức cực hạn của nó... Tâm tư đế vương quả thật khó dò, chiêu nào cũng có thể dùng ra được.
Nhưng vô duyên vô cớ thì sẽ không nói thế, nhất định đã bị điều gì đó tác động. Chẳng lẽ nghe được tin gió, như có người muốn mưu phản?
Nhưng chuyện này bọn họ còn chưa xác định rõ...
Cố Đình vừa nghĩ vừa đi, không tập trung nên lỡ trật chân. Lúc đó Hoắc Diễm đang bị người kéo lại nói chuyện, không để ý. Nói ra cũng trùng hợp, Đình Diệp vừa lúc đi ngang, tiện tay đỡ một cái.
Đình Diệp lúc này không còn trách Hoắc Diễm, chỉ liếc nhìn một cái, ánh mắt thật vi diệu, từ đầu đến chân quét qua một lượt rồi quay đi: "Người sống ở đời, luôn có những việc bất ngờ, có lúc phải ngã một lần. Ngươi thấy đó, ta không nhằm vào ngươi, cũng chẳng phải có ý kiến với ngươi."
Hoắc Diễm cảm thấy khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng, Đình Diệp đã vội vã bỏ đi, bước chân rất nhanh, giống như chuột gặp mèo.
"Hắn ta bị sao thế?"
"Ai biết được......" Cố Đình cũng không rõ, nghĩ sau này có cơ hội sẽ hỏi lại: "Chắc là bị cái gì đó đả kích thôi."
Đi ra khỏi cửa cung, lúc này hai bên không có ai, Diệp Bồng Trinh mới bước ra chặn đường: "Hai người các ngươi sao lại thế này? Không phải đã nói các ngươi đi cùng nhau, đừng quá để ý đến ta sao?"
Cố Đình biết là vì chuyện trong điện, cười cười nhận lỗi: "Đúng đúng đúng, chúng ta sai rồi, Diệp phu nhân rộng lượng, tha cho chúng ta được không?"
Diệp Bồng Trinh: ...
Cố Đình nhìn nàng: "Thật ra là cảm thấy, nữ tử đều nên được người ta cưng chiều mới phải. Ngươi rất lợi hại, có thể một mình chắn phía trước, bảo vệ được nhiều người, nhưng chúng ta ở đây, chỉ là không nỡ để ngươi bị ai bắt nạt."
Nàng là Nữ Thần Tài, danh tiếng lừng lẫy, lúc nào cũng rất kiên cường. Nhưng con người làm sao có thể mãi kiên cường? Khi không có ai, có phải nàng cũng sẽ lặng lẽ vì chuyện gì đó mà thương tâm, trốn đi âm thầm chịu khổ không?
Người khác đối xử tốt với cậu, cậu lập tức muốn đối xử tốt lại, cho dù có thể làm được chẳng đáng là bao.
Trong lòng Diệp Bồng Trinh thấy ấm áp, cười nói: "Miệng ngọt như thế, nói đi, có phải muốn thứ gì tốt của ta không?"
Cố Đình: "Không có..."
Một câu còn chưa dứt, Diệp Bồng Trinh đã trừng mắt: "Vừa rồi còn khen ngươi biết nói, đảo mắt lại không biết nói lời ngọt. Ngươi nghĩ kỹ xem phải nói thế nào, cái gì gọi là không có?"
Cố Đình: ...
Thôi được.
"Có có có, ta thích nhất đồ tốt nhà ngươi, ngày nào đó chờ ngươi không có ở nhà, ta sẽ dọn sạch kho của ngươi luôn!"
Vị tỷ tỷ này quả nhiên là không tiêu tiền thì không vui.
Diệp Bồng Trinh bật cười: "Ngươi thật là, mau về nghỉ ngơi đi, chỗ ta có ít đồ, chuẩn bị xong sẽ bảo người mang qua cho ngươi!"
Nàng nhìn nụ cười trên gương mặt Cố Đình, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng cảm thấy yên lòng.
Nàng thật ra cũng hiểu, người lạ đột nhiên tiếp cận, dù mang lễ vật cũng sẽ làm người ta bất an. Nhưng Cố Đình lại không từ chối, cậu không phải người tham tài, chỉ đơn giản tiếp nhận lòng tốt của nàng, nguyện ý đóng vai người khiến nàng được thả lỏng, được nhẹ nhõm.
Người ôn nhu, vốn nên được năm tháng đối đãi bằng sự ôn nhu.
"Ngươi phải... cứ thế mà vui vẻ hạnh phúc đi tiếp."
Nhìn theo bóng dáng hai người rời xa, hốc mắt Diệp Bồng Trinh hơi ướt. Có lúc chỉ cần nhìn người khác hạnh phúc, chính mình dường như cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy. Hoắc Diễm và Cố Đình, chính là dáng vẻ của tình cảm đẹp đẽ nhất.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Ra khỏi cung, ngồi vào xe ngựa của mình, Diệp Bồng Trinh thở dài một hơi thật dài, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng. Vén rèm xe lên, nhìn ánh trăng trên cao, xung quanh yên tĩnh, nàng bỗng cảm thấy giây phút này thật đẹp, sống thật dễ chịu.
Chỉ có điều con đường này cây cối quá rậm rạp, che mất ánh trăng, chẳng nhìn thấy bao nhiêu.
Nàng gõ gõ vào vách xe, dịu giọng nói: "Đổi đường khác đi."
A Lụa đáp: "Đổi đường thì có hơi vòng, về nhà sẽ muộn hơn nhiều."
Diệp Bồng Trinh tựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng: "Không sao, muộn một chút thì muộn một chút."
Sau này tháng ngày dài đằng đẵng, ngủ còn nhiều thời gian, chẳng thiếu chút ít khoảnh khắc này. Hiện tại chưa buồn ngủ, đêm lại đang đẹp, lúc này không thưởng thì còn đợi khi nào?
A Lụa bước xuống dặn dò, đến ngã ba, xe ngựa đổi hướng, vòng sang một con đường hơi xa, vốn dĩ các nàng chưa từng đi.
Không biết đi bao lâu, từ đằng xa, Diệp Bồng Trinh thấy một bóng người, xa lạ mà quen thuộc. Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến hốc mắt nàng cay xè.
"Dừng xe!"
A Lụa không để ý: "Bây giờ dừng sao?"
"Suỵt..." Diệp Bồng Trinh che miệng nàng ta lại, đôi mắt dưới ánh trăng sáng rực, nhìn chằm chằm vào bóng người phía xa. "Đi, bảo xa phu dừng xe, lặng lẽ thôi, dừng bên đường."
Xe dừng lại, nàng xách váy nhảy xuống, lặng lẽ men theo đường nhỏ, băng qua lối tắt, chặn ngay trước mặt người kia, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt ấy.
Hồn phách quấn lấy trong mộng, khắc sâu trong linh hồn nàng, vĩnh viễn không thể nào quên được gương mặt ấy.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 99: Vĩnh viễn không thể nào quên được gương mặt ấy
10.0/10 từ 16 lượt.