Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 98: Vưu quý phi bị đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra
134@-
Nhị hoàng tử vừa hỏi, Cố Đình đã lập tức đẩy trách nhiệm, không khí lúc đó rõ ràng căng thẳng, tất cả áp lực đều dồn lên người Giang Mộ Vân. Sắc mặt Giang Mộ Vân chuyển biến thấy rõ, Đình Diệp thì nén cười, nhanh chóng nháy mắt với Cố Đình, tặng cho ánh mắt kiểu "làm tốt lắm".
Cố Đình rất khiêm tốn cười, nhìn về phía Giang Mộ Vân lại lần đầu có chút mong đợi, muốn xem gã ta ứng đối thế nào!
Kết quả Giang Mộ Vân quả thật thông minh, không thề thốt phủ nhận, suy nghĩ rồi đáp: "Bẩm nhị hoàng tử điện hạ, hạ quan khi nãy tới đây quả thật có nhìn thấy thái tử, nhưng không phải ở đây, mà là ở chỗ rẽ phía đông. Hạ quan thấy ngài ấy đứng trong đình, tựa hồ đang tản rượu, nhưng rất nhanh đã đi về hướng đại điện."
Ngón tay nhị hoàng tử hơi khẽ xoay, giọng điệu cũng tỏ vẻ không mấy để tâm: "Thật sao?"
Giang Mộ Vân: "Không dám lừa điện hạ."
Gã ta hành lễ đoan chính, thần sắc cũng ngay thẳng, không chút chột dạ, đầy vẻ quân tử khiến người khác dễ tin.
Nhị hoàng tử đứng lại một lát rồi buông tha cho bọn họ, nhấc chân bước lên phía trước: "Được rồi."
Cố Đình lập tức nhẹ nhõm thở ra. Chỉ là hơi thở còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, lại lập tức căng lên vì nhị hoàng tử đi chưa được mấy bước thì dừng lại.
Đây lại muốn làm gì nữa chứ! Làm thì làm, không làm thì thôi, sao không dứt khoát một chút!
Ánh mắt nhị hoàng tử lướt qua ba người, sắc mặt nghiêm lạnh: "Hoàng cung không phải hậu viện nhà các ngươi, bất kể có ân oán gì thì ra ngoài mà giải quyết. Hôm nay là cung yến, cấm gây chuyện!"
Nói xong thì đi thẳng, lần này đã thực sự rời đi.
Cố Đình: ...
Đi cũng không quên uy h**p, nói không được gây chuyện. Thế nhưng ngươi tìm thái tử làm gì? Chẳng phải cũng là muốn người khác gây chuyện đó sao! Loại thái độ "quan binh thì được phép phóng hỏa, còn dân thì không được thắp đèn" này, hoàng gia thật đúng là thấm nhuần, chưa bao giờ cảm thấy có gì sai cả.
Nhìn bóng lưng nhị hoàng tử đi xa, vô tình chạm phải ánh mắt Đình Diệp, hắn ta còn bĩu môi về phía Giang Mộ Vân, nhắc nhở cậu phải cảnh giác, tiểu tử này thật sự quá thông minh.
Cố Đình thầm nghĩ cũng không hẳn, một người có thể giấu kín bản thân sâu như vậy, lừa được người khác xoay vòng vòng, hiển nhiên không phải kẻ đơn giản.
Nghĩ kỹ lại, kiếp trước thái tử với nhị hoàng tử đều không lên ngôi, tân đế là một tông thất tên Lưu Quan, là huynh trưởng của Kiến Bình đế. Nếu năm đó Kiến Bình đế không tư thông với Vưu quý phi, không cùng nhau bày mưu hại chết tiên đế để đoạt ngôi thì khả năng cha của Lưu Quan lên ngôi là rất lớn. Kiến Bình đế hận cay hận đắng những người từng che lấp con đường của mình, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Sau khi đăng cơ cũng chẳng buồn che giấu, đối với huynh đệ cùng người thân, lão nhổ cỏ tận gốc. Lưu Quan sống sót vô cùng gian nan, thuở nhỏ luôn phải chạy trốn, không có phu tử giỏi dạy dỗ, nghe nói còn phải đổi tên, trốn trong phủ thuộc hạ của ai đó mới có thể trưởng thành.
Việc Lưu Quan lên ngôi thật sự rất đột ngột. Sau khi Kiến Bình đế cùng hai đứa con chết, mọi người tra soát hoàng tộc, lại không thấy huyết mạch gần nào, mà còn thiếu nam đinh tài giỏi. Lưu Quan xuất hiện đúng lúc như một niềm vui bất ngờ. Tuy có vẻ hơi gầy yếu, nhưng ít nhất dáng vóc cao ráo, khí chất không hèn kém, lại biết giảng giải rõ ràng với các đại thần, tỏ ra là một thiên tử có chủ kiến và quyết đoán. Dù không hoàn mỹ nhưng còn tốt hơn những hoàng tử có khuyết điểm, dễ bị thao túng, dễ khống chế, từ đó các đại thần lại càng dễ nắm quyền.
Cố Đình có phần chán ghét sự tối tăm của bọn họ, tâm tư ai cũng ích kỷ như nhau, ở đâu cũng thế, chỉ tiếc rằng một triều đại lớn như vậy lại đi vào ngõ cụt. Hoàng đế không đủ mạnh, không thể áp chế quần thần, tương lai... chẳng phải sẽ nguy nan trùng trùng?
Sau khi Lưu Quan lên ngôi, Giang Mộ Vân cũng không bị coi là thuộc phe thái tử mà bị xử phạt, ngược lại con đường quan lộ lại càng hanh thông, dần trở thành tâm phúc đắc lực của tân đế, đủ thấy tâm cơ thâm sâu.
Cố Đình có chút nghi ngờ Giang Mộ Vân và Lưu Quan trước đây từng gặp gỡ hay giao lưu. Nhưng kiếp trước cậu và Giang Mộ Vân giao tình rất sâu, hầu hết bạn bè của gã ta cậu đều biết, chưa từng phát hiện mối liên hệ nào... Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Tân đế thế lực mỏng, không có người để dùng, mà Giang Mộ Vân thì giỏi che giấu, lại giữ mình trong sạch, không thân với phe phái nào nên được chọn dùng?
Vậy thì Giang Mộ Vân quả thật rất có thể che giấu tài tình.
Nghĩ tới đây, Cố Đình cau mày. Đời trước không có vụ mưu phản này, có lẽ thật sự có kẻ đang âm thầm giở trò, chỉ là chưa từng bị phát hiện, cảm thấy chưa cần ra tay nên vẫn âm thầm toan tính. Cho tới lúc gặp ám sát bất ngờ, cả ba cha con hoàng đế cùng lúc mất mạng. Đời này... lại có nhiều người chen vào như vậy, cảm giác chẳng lành.
Cậu trọng sinh đã thay đổi quá nhiều, người nhà Hoắc Diễm vẫn sống tốt, quỹ đạo và tâm lý cũng khác xưa. Kinh thành nước sâu khó dò, ai tinh ý đều hiểu rõ. Tương lai sẽ thế nào, chẳng ai đoán được.
Tóm lại, chỉ có thể cố gắng. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai có vô số khả năng!
Thái tử và nhị hoàng tử đều đã rời đi, mọi người cũng không cần đứng đó trừng mắt nhìn nhau nữa, lập tức giải tán. Chủ yếu là Giang Mộ Vân rất biết điều, rời đi rất dứt khoát.
Đến lúc này, Hoắc Diễm mới xuất hiện.
Đình Diệp thấy hắn, nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt hơi khó coi: "Chờ Vương gia, canh kim châm chắc đã nguội cả rồi."
Hoắc Diễm nhạy cảm, lập tức nhìn sang Cố Đình: "Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Cố Đình xua tay: "Không có, chỉ là vừa gặp Giang Mộ Vân thôi."
Ánh mắt Hoắc Diễm càng thêm trầm lại. Gặp cái thứ rác rưởi đó, thì sao có thể có chuyện tốt được.
Cố Đình: "Thật sự không có việc gì, Ngô Phong vẫn ở ngay bên cạnh, nếu thấy có gì bất thường nhất định sẽ ra tay, Giang Mộ Vân không thể làm em bị thương."
Hoắc Diễm nhíu mày: "Gã ta làm gì ở chỗ này?"
Cố Đình: "Gã ta là người của thái tử."
Người của thái tử sao... Hoắc Diễm quả thật bất ngờ, diễn biến này hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Cố Đình từ trên xuống dưới nhìn hắn, hỏi: "Việc của ngài có thuận lợi không?"
Hoắc Diễm gật đầu: "Muốn biết gì, ta đều đã biết rồi."
Cố Đình cười: "Vậy thì tốt."
Cậu thật sự vui mừng, vì hôm nay cuối cùng cũng có kết quả. Hai người bọn họ đã không biết diễn tập bao nhiêu lần, suy tính đủ cách để ép Vưu quý phi nói ra sự thật, để đòn cảnh cáo và uy h**p có tác dụng thực sự, để căng dây thần kinh bà ta đến mức không chịu nổi mà buộc phải liều lĩnh... Chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng sự thật vốn không chắc đã thuận theo ý muốn. Thế mà hôm nay lại có thể thuận lợi nhận được đáp án, quả thật là quá tốt.
Hai người nhìn nhau cười, như có làn gió xuân phảng phất men say trong mắt, không khí lập tức trở nên dịu dàng.
Đình Diệp nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhìn chằm chằm Hoắc Diễm nói thẳng: "Bất kể ngươi đang làm gì, tốt nhất đừng để Cố Đình bị thương, nếu không thì ——"
Khi nói những lời này, hắn ta không chỉ thấy rõ sự khó chịu trong đáy mắt Hoắc Diễm, mà còn thấy sự kinh ngạc của Cố Đình.
Đình Diệp nhắm mắt lại, nhắc nhở bản thân phải kiềm chế. Hắn ta biết mình đã lộ quá nhiều, trong mắt người khác hẳn là cực kỳ khó hiểu. Có những chuyện vẫn chưa thể xác định cuối cùng, hắn ta buộc phải tự khống chế, nhất định phải tự khống chế. Nhưng bao nhiêu năm qua, một mình cô độc, đã từ bỏ biết bao thứ, chỉ để chờ một câu trả lời. Bao nhiêu lần hy vọng, bao nhiêu lần thất vọng, đến lúc này dường như thật sự sắp có kết quả, hắn ta không thể khống chế nổi nữa.
Mở mắt ra lần nữa, giọng hắn ta khàn khàn: "Hạ quan chỉ muốn nhắc nhở Vương gia, đừng tưởng Cố Đình không có người thân ở bên chống lưng mà tùy tiện chèn ép. Nó... là có người ghi nhớ, tuyệt đối không cho phép ai bắt nạt!"
Hoắc Diễm không để tâm đến những lời giống như điên cuồng này, cũng không giống như mấy lần trước lập tức mạnh miệng phản bác, mà nghiêm túc chắp tay với Đình Diệp: "Vừa rồi bổn vương không có mặt, đa tạ đại nhân đã chăm sóc Cố Đình."
Chỉ cần bảo vệ được Cố Đình, hắn thấy đáng để cảm ơn. Mọi thứ hắn đều có thể mất, chỉ riêng bảo bối này thì tuyệt đối không.
Đình Diệp: ...
"Vương gia vừa rồi đi đâu? Có phải bị người hạ độc không?"
Thái độ đột nhiên trở nên ôn hòa như vậy, khiến người khác khó mà yên tâm nổi để tiếp tục nhằm vào.
Hoắc Diễm cũng hơi bất đắc dĩ, dừng lại một lúc rồi mới nói: "Đa tạ quan tâm, bổn vương vẫn ổn, không gặp bất cứ nguy hiểm gì."
Đình Diệp trừng to mắt. Ai quan tâm ngươi chứ! Ngươi thân thể cao to, da dày thịt béo, chắc chắn không dễ chết được!
Hắn ta hừ một tiếng, phất tay áo: "Ta đi đây! Nói chung đừng để Đình Đình ở một mình nữa, bên ngoài bao nhiêu kẻ chẳng đứng đắn, nguy hiểm lắm!"
"Tất nhiên là làm theo kế hoạch." Khuôn mặt Giang Mộ Vân lạnh lùng, ánh mắt lộ ra ý lạnh: "Còn hỏi mấy câu ngốc nghếch như thế, thì tự đi lĩnh phạt ở hình đường đi."
Vẻ tao nhã thì vẫn còn, nhưng đã hoàn toàn mất đi sự dịu dàng khi đối mặt Cố Đình.
Thị vệ nhớ đến điều gì đó, đầu ngón tay khẽ run, thấp giọng vâng một tiếng rồi nhanh chóng lui vào bóng cây.
Chủ tử vốn chưa bao giờ thực sự dịu dàng. Tất cả sự dịu dàng cuối cùng đều sẽ biến thành vũ khí giết người sắc bén. Nhưng lần này thì khác, đối với Cố Đình... rõ ràng không giống như vậy. Thị vệ chau mày, do dự không biết có nên bẩm báo cho phía trên hay không.
Cùng lúc đó, bên kia con đường, Mạnh Trinh kéo tay áo ca ca: "Sao vẫn chưa đến?"
Tính theo thời gian thì đáng lẽ đã tới rồi, không đúng...
Mạnh Sách đè tay đệ đệ đang bồn chồn: "Chờ một chút, nếu không đến thì có nghĩa là đã đi về phía Cố Đình."
Mạnh Trinh hơi lo lắng: "Đình Đình ở một mình liệu có sao không?"
Sắc mặt Mạnh Sách thản nhiên: "Cậu ấy không phải chỉ có một mình."
Ngoài người hầu võ công khá tốt kia, còn có ám vệ Hoắc Diễm phái đi theo, Cố Đình tuyệt đối không gặp nguy hiểm...
Chờ thêm một lúc, quả nhiên không thấy người kia tới, Mạnh Sách dẫn đệ đệ lặng lẽ rời đi, đi về một hướng khác. Mạnh Trinh đã quen bị ca ca kéo đi nên cũng không lấy làm lạ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước thì suýt nữa kêu toáng lên: "Ca ——"
"Hưm ——"
Mạnh Sách che miệng đệ đệ, khóe mắt híp lại để lộ tia hứng thú. Xem ra hôm nay ông trời giúp bọn họ rồi. Người phía trước đang vội vàng chạy về hướng đại điện, chính là Vưu quý phi.
Hắn ta không chút do dự, giơ tay phát tín hiệu.
Vưu quý phi bước đi hối hả, để cung nữ tâm phúc mở đường phía trước, lặng lẽ chạy về hướng đại điện.
Bà ta không thể không đi. Hôm nay đã trải qua quá nhiều. Dù giữ được mạng, nhưng tin tức để lộ ra cũng không ít. Gặp phải Trấn Bắc Vương quá bất ngờ, lại đúng lúc chí mạng, đối phương chọn thời cơ quá chuẩn, khí thế uy h**p mạnh mẽ khiến bà ta khó giữ được lý trí mà suy nghĩ bình tĩnh. Đầu óc nóng lên, bà ta đã lỡ miệng nói ra rất nhiều điều... Khi tỉnh táo lại thì nhận ra có gì đó không ổn. Hoắc Diễm không đuổi theo thái tử, cũng chẳng tò mò gì, hẳn là hắn đã biết rõ người bà ta gặp chính là thái tử! Hắn không đuổi theo, cố ý để lộ sơ hở này, chính là muốn lấy chuyện đó để ép bà ta khai ra!
Bà ta vẫn tự nhận mình thông minh, dù trong lúc xúc động có nói ra lời nào, cũng không đụng đến đại sự của thái tử. Nhưng nếu người khác đã phát hiện bà ta có qua lại riêng tư với thái tử, thì làm sao không ngửi thấy mùi âm mưu sâu xa hơn? Nếu quả đúng như vậy, thì cho dù bà ta có chối thế nào cũng vô dụng. Bà ta nhất định phải chạy nhanh đi báo cho thái tử, để gã sớm đề phòng!
Dù có phải mạo hiểm, bà ta vẫn phải đi. Nhưng đúng thật là mạo hiểm. Là một cung phi đã bị hoàng thượng hạ lệnh cấm túc, lén ra khỏi điện Nguyệt Hoa thì không sao, nhưng ở đây đang tổ chức cung yến, cung nhân nội thị vô số, quan viên đại thần cũng đông. Chỉ cần sơ suất một chút... hậu quả không dám tưởng tượng.
Vưu quý phi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, tuyệt đối đừng để bị phát hiện... Đáng giận thay hôm nay trong cung yến, người đông mắt tạp, bà ta và thái tử không có cách nào truyền tin, không thể liên hệ với nhau. Việc lớn thế này, bà ta nhất định phải tự mình đến, thái tử mới có thể tin!
May mà trên đường đi đến thiên điện của đại điện đều thuận lợi, không bị ai phát hiện. Đường đi cũng rất thẳng, cung nữ tâm phúc đã lặng lẽ đi chuyển lời. Vưu quý phi đặt tay lên ngực trái đang đập thình thịch, thở phào một hơi dài rồi tự tin xoay người rời đi.
Trấn Bắc Vương đã ép hỏi bà ta một phen và lấy được những gì muốn biết, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không tiếp tục tìm tới. Chỉ cần bà ta cẩn trọng hơn, nhất định sẽ không sao.
Nghĩ vậy cũng không sai. Hoắc Diễm cùng ba người kia vào cung hôm nay vốn là để điều tra, chỉ muốn xác nhận tin tức cuối cùng, chứ không muốn kinh động rắn cỏ, nên sẽ không thật sự giết bà ta. Nhưng trong cung này không chỉ có bọn họ, còn có kẻ khác... muốn bà ta chết.
Diêu mỹ nhân vẫn luôn án binh bất động, không dám xen vào chuyện của Hoắc Diễm và đồng bọn. Đụng đến bọn họ thì phiền phức hơn nhiều so với đụng đến Vưu quý phi. Nếu có người khác muốn giết nàng, thì cứ để kẻ đó ra tay là được. Thấy chuyện của Trấn Bắc Vương đã tạm xong, hắn lại dắt Cố Đình trở về đại điện, nàng mới bắt đầu ngọ nguậy, tính ra tay.
Nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Vưu quý phi từ xa, vốn có kế hoạch khác. Không ngờ lại nhận được tin rằng Vưu quý phi vì tìm người mà đến nơi này... Khi nhìn sang bên kia, thấy thái tử sau khi nhận tin thì hơi nhíu mày, tỏ ra bất ngờ, nhưng cúi đầu suy nghĩ rồi lại quyết định hành động, lặng lẽ đi ra khỏi đại điện.
Thế mà lại muốn lén gặp nữa sao? Thật đúng là... Ấy chà, ai ai cũng phối hợp như thế, nàng còn do dự gì nữa?
Diêu mỹ nhân hơi nghiêng người, tựa sát vào bên cạnh Kiến Bình đế, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Giả bộ như là thiếp uống nhiều rượu, thấy đầu đau, người nóng ran và mềm nhũn... muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Kiến Bình đế làm như không đổi sắc, đưa mắt quan sát khắp đại điện. Mọi kế hoạch vẫn đang tiến hành từng bước, lần cung yến này đã đạt được một nửa mục đích, chỉ còn chờ bước kết thúc cuối cùng. Nhân vật trọng yếu là Diệp Bồng Trinh còn chưa trở về, đúng lúc có thể nhân cơ hội này thả lỏng một chút.
"Đi, trẫm bồi nàng." Kiến Bình đế nắm lấy tay Diêu mỹ nhân.
Diêu mỹ nhân cảm động đến nỗi giọng cũng ngân lên, vừa nũng nịu vừa nói như để tỏ ra mình không chỉ nghĩ đến chuyện kia: "Hoàng thượng... nhưng ngài còn chính sự..."
Kiến Bình đế bị nàng khơi gợi tình ý, ánh mắt trở nên u tối: "Không sao, trẫm vừa có thể bồi nàng, vừa xử lý được chính sự."
Diêu mỹ nhân càng thêm yêu mị: "Vậy thì, hoàng thượng lợi hại nhất rồi!"
"Đi, chúng ta ra ngoài, nghỉ ngơi một lát rồi lại quay về." Kiến Bình đế thậm chí còn thúc giục.
Diêu mỹ nhân đương nhiên không chần chừ, lập tức kéo tay lão rời khỏi đại điện.
Cố Đình và Hoắc Diễm liếc nhau, rồi lặng lẽ đi theo sau.
Không còn cách nào, bởi Mạnh Sách vừa mới phát ra tín hiệu. Hai người họ nhận tín hiệu có hơi chậm, lúc đến nơi thì cung yến đã bắt đầu, chỉ có thể ngồi lại chốc lát rồi mới ra. May thay tín hiệu không phải báo nguy cấp, chỉ là ám chỉ bên ngoài có trò vui lớn đáng xem, nhanh chóng đến mà xem.
Ra khỏi đại điện, bước chân Diêu mỹ nhân lập tức uyển chuyển nhẹ nhàng, liếc Kiến Bình đế bằng ánh mắt mê hoặc, khẽ nói: "Thiếp đi trước dẫn đường, hoàng thượng theo sau tìm thiếp nhé. Chúng ta lặng lẽ thôi, đừng để người khác biết."
Mỹ nhân biết cách bày trò, Kiến Bình đế cũng rất phối hợp, còn mong đợi không biết đêm nay có gì thú vị. Lão cười, hai tay chắp sau lưng: "Được, mỹ nhân đi trước, trẫm lập tức đuổi theo."
Diêu mỹ nhân lặng lẽ dẫn đường, vô cùng thuận lợi, đưa hoàng thượng về hướng thiên điện. Cũng thật thuận lợi, bởi ở đó vừa vặn có thể thấy Vưu quý phi cùng thái tử.
Nàng nán lại, chờ khi hai người kia tình chàng ý thiếp, không khí triền miên thì Kiến Bình đế vừa hay tới nơi. Đúng lúc ấy, nàng bất chợt kéo váy chạy ra, vẻ mặt kinh hoàng bổ nhào vào ngực lão.
"Sao vậy?" Kiến Bình đế cảm thấy có gì đó bất thường.
Diêu mỹ nhân lập tức lấy tay che miệng hoàng đế, ra sức lắc đầu: "Nơi này... không ổn, thiếp bồi hoàng thượng đi chỗ khác hóng gió nhé?"
Nàng vừa khuyên, vừa rơi nước mắt lã chã, vẻ mặt run rẩy sợ hãi, ai nhìn cũng nhận ra ngay.
Kiến Bình đế nheo mắt, kéo tay nàng xuống, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Diêu mỹ nhân chỉ lắc đầu, nước mắt ròng ròng, không nói một lời. Nàng càng không chịu nói, hoàng đế càng muốn biết. Thay vì bỏ đi, lão lập tức bước nhanh về phía trước, hướng về nơi Diêu mỹ nhân vừa chạy ra.
"Hoàng thượng đừng!" Diêu mỹ nhân vội kéo tay lão, nhưng không giữ nổi.
Kiến Bình đế càng bước nhanh hơn: "Trẫm muốn xem, rốt cuộc có gì mà trẫm không thể biết!"
Ngay sau đó, lão sững người tại chỗ.
Diêu mỹ nhân đứng ở vị trí vừa vặn thấy rõ cảnh tượng trước mặt: Vưu quý phi đang khóc lóc lao vào lòng thái tử. Cái tư thái vừa quyến rũ vừa yếu đuối ấy, gương mặt nghiêng hoàn mỹ, ánh mắt tình tứ – Kiến Bình đế quá quen thuộc! Lão thậm chí có thể đoán được Vưu quý phi đang nói những lời gì, bằng giọng điệu thế nào.
"Thiếp không ngờ... Thiếp không biết... Xin hoàng thượng bớt giận!" Diêu mỹ nhân lập tức quỳ xuống, khóc to.
Nàng khóc rất dữ, hoảng hốt bối rối như thể thật sự không hiểu vì sao lại chứng kiến cảnh ấy, sợ mình bị liên lụy. Trông nàng vừa đáng thương vừa hoảng loạn.
Nhưng thực chất, trong lòng nàng vô cùng đắc ý, còn cố ý liếc Vưu quý phi ánh mắt đầy khiêu khích: Ồ, đây chẳng phải là ta vừa làm hỏng chuyện tốt của ngươi sao, thật đúng là không khéo nhỉ?
Vưu quý phi bị tiếng khóc bất ngờ dọa choáng váng. Bà ta vừa mới bước tới, vừa mới gặp thái tử, còn chưa kịp thổ lộ nỗi tủi thân, càng chưa kịp nói hết những gì vừa xảy ra. Thế mà quay người đã thấy Kiến Bình đế, lại còn có Diêu mỹ nhân quỳ trên đất khóc lóc... Tinh thần bà ta như sụp đổ, nào còn nhớ phải phản ứng thế nào?
Lão thật sự không ngờ mình lặng lẽ lại bị đội lên đầu chiếc "mũ xanh". Năm xưa chính lão từng làm vậy, còn lấy làm đắc ý khi gài cái mũ ấy lên đầu cha mình. Nhưng lão chưa từng nghĩ, núi xoay sông đổi, có một ngày chính bản thân mình cũng rơi vào hoàn cảnh y hệt, lại bằng đúng cách thức ấy!
"Tiện nhân này dám..."
Thái tử phản ứng rất nhanh, lập tức quỳ xuống, ngón tay run rẩy: "Phụ hoàng bớt giận, xin phụ hoàng nghe con thưa —"
"Câm miệng!"
Kiến Bình đế phẫn nộ tột cùng, không muốn nghe thêm nửa lời.
Nếu nó lão yêu thương, trân trọng hai đứa con trai thì hoàn toàn không phải. Nếu thật sự là người cha tốt, một lòng nghĩ cho con thì đã chẳng nuôi dạy chúng thành ra thế này – biến ngai vàng thành miếng mồi, khiến hai đứa con tranh đấu sống chết như gà chọi. Thứ lão thật sự yêu thích là quyền lực, là địa vị chí cao vô thượng mà ai ai cũng phải cúi đầu nghe lệnh. Còn nữ nhân, đương nhiên phải xếp sau con cái.
Nhất là khi tuổi đã lớn, không còn thú vui, không có thêm con mà trong tay lại có nữ nhân nắm giữ nhược điểm của lão.
Đăng cơ nhiều năm như vậy, ngôi vị đã vững chắc, lão sớm chẳng còn bận tâm đến những chuyện cũ, nhưng lão hiểu quá rõ Vưu quý phi là hạng người nào. Nữ nhân này từ trẻ đã chẳng an phận, sớm thông đồng với lão, xúi giục lão tạo phản, lật đổ tiên đế mới có được những ngày vinh hoa hiện tại. Lão vốn cho rằng mình cũng coi như hào phóng, không ngờ tiện nhân vẫn là tiện nhân, lòng tham vô đáy, giờ lại còn muốn thông đồng với thái tử?
Không cần hỏi thêm gì, Kiến Bình đế lập tức định tội, cho rằng nhất định là Vưu quý phi không giữ lễ nghi, cố ý câu dẫn!
Lão đứng tại chỗ, mặt mày u ám như nước: "Vưu quý phi, trong lúc bị cấm túc thì tâm thần mê loạn, rượu vào thất đức, gây náo loạn hậu cung, xét nàng theo trẫm nhiều năm, có khổ lao, miễn tội chết. Nhưng tước bỏ phong hào, giáng làm thứ dân, biếm vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra!"
Vưu quý phi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã quỳ rạp xuống, bò mấy bước tới: "Hoàng thượng tha mạng —— ngài không thể như vậy mà hoàng thượng! Không phải như ngài nghĩ, ngài hiểu lầm rồi! Thần thiếp biết sai, thần thiếp sẽ sửa, thần thiếp vẫn còn hữu dụng! Hoàng thượng, xin ngài nhìn lại thần thiếp, thần thiếp vẫn còn hữu dụng mà!"
Nhưng cảnh trước mắt đã quá rõ ràng, mặc bà ta cầu xin, khóc lóc thế nào, trong lòng Kiến Bình đế cũng không gợn sóng.
Diêu mỹ nhân làm ra vẻ sợ hãi, kéo góc áo của hoàng đế: "Hoàng thượng bớt giận... Có lẽ hết thảy chỉ là hiểu lầm thôi, thái tử điện hạ chắc chắn cũng không có ý đó..."
Ánh mắt Kiến Bình đế dừng lại trên người thái tử, chốc lát đã bình tĩnh trở lại: "Nhi tử của trẫm đương nhiên sẽ không làm chuyện sai trái như vậy!"
Lão ra hiệu cho thái giám đỡ thái tử đứng lên: "Thái tử, con chưa làm gì sai, phải xin lỗi trẫm sao?"
Trong tình huống này, giữ mạng quan trọng nhất, thái tử lập tức chối: "Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ là ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu, không ngờ lại gặp Vưu quý phi. Nhi thần muốn tránh đi để khỏi bị hiểu lầm, chỉ là Vưu quý phi dường như uống nhiều quá... Nhi thần chỉ đỡ một chút thôi! Xin phụ hoàng minh xét!"
Nói rồi lại quỳ xuống.
Kiến Bình đế bảo thái giám đỡ gã dậy, ánh mắt bình thản: "Nếu không có sai, thì không cần quỳ nữa."
Ngón tay thái tử run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng đứng vững.
Diêu mỹ nhân cũng được đỡ lên, nàng làm ra vẻ bị dọa, không dám nói thêm gì, chỉ cẩn thận dìu lấy cánh tay hoàng đế: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, hoàng thượng cũng không cần giận nữa, được không? Cung yến vẫn chưa kết thúc, bá quan đều đang chờ hoàng thượng."
Sắc mặt Kiến Bình đế vẫn lạnh lẽo, dường như nhất thời không nguôi giận nổi.
Diêu mỹ nhân cắn môi, rồi quay đầu lạnh giọng quát cung nhân: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe hoàng thượng vừa nói sao? Mau kéo thứ dân này đi!"
"Thứ dân" – đương nhiên chính là Vưu quý phi vừa bị tước hết phong hào, biếm vào lãnh cung.
Vưu quý phi sững sờ, quên cả khóc, chỉ kinh hoàng nhìn chằm chằm Diêu mỹ nhân, lúc này mới kịp phản ứng: "Ngươi —— là ngươi hại ta! Tất cả đều là ngươi giở trò!"
Diêu mỹ nhân làm bộ oan ức: "Lời này ta nghe không hiểu. Ta hại ngươi chỗ nào? Là ta ép ngươi nảy sinh tâm tư mờ ám, hay là ta ép ngươi hôm nay đến đây mất mặt?"
Ở góc độ người khác không thấy, nàng đắc ý nháy mắt với Vưu quý phi, ngụ ý: Đúng vậy, chính là ta, ta chính là cây đinh cắm ở đây. Đáng tiếc ngươi nhận ra quá muộn rồi. Ngày tháng dài đằng đẵng trong lãnh cung, nương nương nhớ phải sống cho tốt nhé.
Vưu quý phi bị nghẹn, một câu cũng nói không nên lời, cổ họng nghẹn ứ, ho sặc sụa mấy tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Nhị hoàng tử vừa hỏi, Cố Đình đã lập tức đẩy trách nhiệm, không khí lúc đó rõ ràng căng thẳng, tất cả áp lực đều dồn lên người Giang Mộ Vân. Sắc mặt Giang Mộ Vân chuyển biến thấy rõ, Đình Diệp thì nén cười, nhanh chóng nháy mắt với Cố Đình, tặng cho ánh mắt kiểu "làm tốt lắm".
Cố Đình rất khiêm tốn cười, nhìn về phía Giang Mộ Vân lại lần đầu có chút mong đợi, muốn xem gã ta ứng đối thế nào!
Kết quả Giang Mộ Vân quả thật thông minh, không thề thốt phủ nhận, suy nghĩ rồi đáp: "Bẩm nhị hoàng tử điện hạ, hạ quan khi nãy tới đây quả thật có nhìn thấy thái tử, nhưng không phải ở đây, mà là ở chỗ rẽ phía đông. Hạ quan thấy ngài ấy đứng trong đình, tựa hồ đang tản rượu, nhưng rất nhanh đã đi về hướng đại điện."
Ngón tay nhị hoàng tử hơi khẽ xoay, giọng điệu cũng tỏ vẻ không mấy để tâm: "Thật sao?"
Giang Mộ Vân: "Không dám lừa điện hạ."
Gã ta hành lễ đoan chính, thần sắc cũng ngay thẳng, không chút chột dạ, đầy vẻ quân tử khiến người khác dễ tin.
Nhị hoàng tử đứng lại một lát rồi buông tha cho bọn họ, nhấc chân bước lên phía trước: "Được rồi."
Cố Đình lập tức nhẹ nhõm thở ra. Chỉ là hơi thở còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, lại lập tức căng lên vì nhị hoàng tử đi chưa được mấy bước thì dừng lại.
Đây lại muốn làm gì nữa chứ! Làm thì làm, không làm thì thôi, sao không dứt khoát một chút!
Ánh mắt nhị hoàng tử lướt qua ba người, sắc mặt nghiêm lạnh: "Hoàng cung không phải hậu viện nhà các ngươi, bất kể có ân oán gì thì ra ngoài mà giải quyết. Hôm nay là cung yến, cấm gây chuyện!"
Nói xong thì đi thẳng, lần này đã thực sự rời đi.
Cố Đình: ...
Đi cũng không quên uy h**p, nói không được gây chuyện. Thế nhưng ngươi tìm thái tử làm gì? Chẳng phải cũng là muốn người khác gây chuyện đó sao! Loại thái độ "quan binh thì được phép phóng hỏa, còn dân thì không được thắp đèn" này, hoàng gia thật đúng là thấm nhuần, chưa bao giờ cảm thấy có gì sai cả.
Nhìn bóng lưng nhị hoàng tử đi xa, vô tình chạm phải ánh mắt Đình Diệp, hắn ta còn bĩu môi về phía Giang Mộ Vân, nhắc nhở cậu phải cảnh giác, tiểu tử này thật sự quá thông minh.
Cố Đình thầm nghĩ cũng không hẳn, một người có thể giấu kín bản thân sâu như vậy, lừa được người khác xoay vòng vòng, hiển nhiên không phải kẻ đơn giản.
Nghĩ kỹ lại, kiếp trước thái tử với nhị hoàng tử đều không lên ngôi, tân đế là một tông thất tên Lưu Quan, là huynh trưởng của Kiến Bình đế. Nếu năm đó Kiến Bình đế không tư thông với Vưu quý phi, không cùng nhau bày mưu hại chết tiên đế để đoạt ngôi thì khả năng cha của Lưu Quan lên ngôi là rất lớn. Kiến Bình đế hận cay hận đắng những người từng che lấp con đường của mình, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Sau khi đăng cơ cũng chẳng buồn che giấu, đối với huynh đệ cùng người thân, lão nhổ cỏ tận gốc. Lưu Quan sống sót vô cùng gian nan, thuở nhỏ luôn phải chạy trốn, không có phu tử giỏi dạy dỗ, nghe nói còn phải đổi tên, trốn trong phủ thuộc hạ của ai đó mới có thể trưởng thành.
Việc Lưu Quan lên ngôi thật sự rất đột ngột. Sau khi Kiến Bình đế cùng hai đứa con chết, mọi người tra soát hoàng tộc, lại không thấy huyết mạch gần nào, mà còn thiếu nam đinh tài giỏi. Lưu Quan xuất hiện đúng lúc như một niềm vui bất ngờ. Tuy có vẻ hơi gầy yếu, nhưng ít nhất dáng vóc cao ráo, khí chất không hèn kém, lại biết giảng giải rõ ràng với các đại thần, tỏ ra là một thiên tử có chủ kiến và quyết đoán. Dù không hoàn mỹ nhưng còn tốt hơn những hoàng tử có khuyết điểm, dễ bị thao túng, dễ khống chế, từ đó các đại thần lại càng dễ nắm quyền.
Cố Đình có phần chán ghét sự tối tăm của bọn họ, tâm tư ai cũng ích kỷ như nhau, ở đâu cũng thế, chỉ tiếc rằng một triều đại lớn như vậy lại đi vào ngõ cụt. Hoàng đế không đủ mạnh, không thể áp chế quần thần, tương lai... chẳng phải sẽ nguy nan trùng trùng?
Sau khi Lưu Quan lên ngôi, Giang Mộ Vân cũng không bị coi là thuộc phe thái tử mà bị xử phạt, ngược lại con đường quan lộ lại càng hanh thông, dần trở thành tâm phúc đắc lực của tân đế, đủ thấy tâm cơ thâm sâu.
Cố Đình có chút nghi ngờ Giang Mộ Vân và Lưu Quan trước đây từng gặp gỡ hay giao lưu. Nhưng kiếp trước cậu và Giang Mộ Vân giao tình rất sâu, hầu hết bạn bè của gã ta cậu đều biết, chưa từng phát hiện mối liên hệ nào... Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Tân đế thế lực mỏng, không có người để dùng, mà Giang Mộ Vân thì giỏi che giấu, lại giữ mình trong sạch, không thân với phe phái nào nên được chọn dùng?
Vậy thì Giang Mộ Vân quả thật rất có thể che giấu tài tình.
Nghĩ tới đây, Cố Đình cau mày. Đời trước không có vụ mưu phản này, có lẽ thật sự có kẻ đang âm thầm giở trò, chỉ là chưa từng bị phát hiện, cảm thấy chưa cần ra tay nên vẫn âm thầm toan tính. Cho tới lúc gặp ám sát bất ngờ, cả ba cha con hoàng đế cùng lúc mất mạng. Đời này... lại có nhiều người chen vào như vậy, cảm giác chẳng lành.
Cậu trọng sinh đã thay đổi quá nhiều, người nhà Hoắc Diễm vẫn sống tốt, quỹ đạo và tâm lý cũng khác xưa. Kinh thành nước sâu khó dò, ai tinh ý đều hiểu rõ. Tương lai sẽ thế nào, chẳng ai đoán được.
Tóm lại, chỉ có thể cố gắng. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai có vô số khả năng!
Thái tử và nhị hoàng tử đều đã rời đi, mọi người cũng không cần đứng đó trừng mắt nhìn nhau nữa, lập tức giải tán. Chủ yếu là Giang Mộ Vân rất biết điều, rời đi rất dứt khoát.
Đến lúc này, Hoắc Diễm mới xuất hiện.
Đình Diệp thấy hắn, nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt hơi khó coi: "Chờ Vương gia, canh kim châm chắc đã nguội cả rồi."
Hoắc Diễm nhạy cảm, lập tức nhìn sang Cố Đình: "Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Cố Đình xua tay: "Không có, chỉ là vừa gặp Giang Mộ Vân thôi."
Ánh mắt Hoắc Diễm càng thêm trầm lại. Gặp cái thứ rác rưởi đó, thì sao có thể có chuyện tốt được.
Cố Đình: "Thật sự không có việc gì, Ngô Phong vẫn ở ngay bên cạnh, nếu thấy có gì bất thường nhất định sẽ ra tay, Giang Mộ Vân không thể làm em bị thương."
Hoắc Diễm nhíu mày: "Gã ta làm gì ở chỗ này?"
Cố Đình: "Gã ta là người của thái tử."
Người của thái tử sao... Hoắc Diễm quả thật bất ngờ, diễn biến này hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Cố Đình từ trên xuống dưới nhìn hắn, hỏi: "Việc của ngài có thuận lợi không?"
Hoắc Diễm gật đầu: "Muốn biết gì, ta đều đã biết rồi."
Cố Đình cười: "Vậy thì tốt."
Cậu thật sự vui mừng, vì hôm nay cuối cùng cũng có kết quả. Hai người bọn họ đã không biết diễn tập bao nhiêu lần, suy tính đủ cách để ép Vưu quý phi nói ra sự thật, để đòn cảnh cáo và uy h**p có tác dụng thực sự, để căng dây thần kinh bà ta đến mức không chịu nổi mà buộc phải liều lĩnh... Chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng sự thật vốn không chắc đã thuận theo ý muốn. Thế mà hôm nay lại có thể thuận lợi nhận được đáp án, quả thật là quá tốt.
Hai người nhìn nhau cười, như có làn gió xuân phảng phất men say trong mắt, không khí lập tức trở nên dịu dàng.
Đình Diệp nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhìn chằm chằm Hoắc Diễm nói thẳng: "Bất kể ngươi đang làm gì, tốt nhất đừng để Cố Đình bị thương, nếu không thì ——"
Khi nói những lời này, hắn ta không chỉ thấy rõ sự khó chịu trong đáy mắt Hoắc Diễm, mà còn thấy sự kinh ngạc của Cố Đình.
Đình Diệp nhắm mắt lại, nhắc nhở bản thân phải kiềm chế. Hắn ta biết mình đã lộ quá nhiều, trong mắt người khác hẳn là cực kỳ khó hiểu. Có những chuyện vẫn chưa thể xác định cuối cùng, hắn ta buộc phải tự khống chế, nhất định phải tự khống chế. Nhưng bao nhiêu năm qua, một mình cô độc, đã từ bỏ biết bao thứ, chỉ để chờ một câu trả lời. Bao nhiêu lần hy vọng, bao nhiêu lần thất vọng, đến lúc này dường như thật sự sắp có kết quả, hắn ta không thể khống chế nổi nữa.
Mở mắt ra lần nữa, giọng hắn ta khàn khàn: "Hạ quan chỉ muốn nhắc nhở Vương gia, đừng tưởng Cố Đình không có người thân ở bên chống lưng mà tùy tiện chèn ép. Nó... là có người ghi nhớ, tuyệt đối không cho phép ai bắt nạt!"
Hoắc Diễm không để tâm đến những lời giống như điên cuồng này, cũng không giống như mấy lần trước lập tức mạnh miệng phản bác, mà nghiêm túc chắp tay với Đình Diệp: "Vừa rồi bổn vương không có mặt, đa tạ đại nhân đã chăm sóc Cố Đình."
Chỉ cần bảo vệ được Cố Đình, hắn thấy đáng để cảm ơn. Mọi thứ hắn đều có thể mất, chỉ riêng bảo bối này thì tuyệt đối không.
Đình Diệp: ...
"Vương gia vừa rồi đi đâu? Có phải bị người hạ độc không?"
Thái độ đột nhiên trở nên ôn hòa như vậy, khiến người khác khó mà yên tâm nổi để tiếp tục nhằm vào.
Hoắc Diễm cũng hơi bất đắc dĩ, dừng lại một lúc rồi mới nói: "Đa tạ quan tâm, bổn vương vẫn ổn, không gặp bất cứ nguy hiểm gì."
Đình Diệp trừng to mắt. Ai quan tâm ngươi chứ! Ngươi thân thể cao to, da dày thịt béo, chắc chắn không dễ chết được!
Hắn ta hừ một tiếng, phất tay áo: "Ta đi đây! Nói chung đừng để Đình Đình ở một mình nữa, bên ngoài bao nhiêu kẻ chẳng đứng đắn, nguy hiểm lắm!"
"Tất nhiên là làm theo kế hoạch." Khuôn mặt Giang Mộ Vân lạnh lùng, ánh mắt lộ ra ý lạnh: "Còn hỏi mấy câu ngốc nghếch như thế, thì tự đi lĩnh phạt ở hình đường đi."
Vẻ tao nhã thì vẫn còn, nhưng đã hoàn toàn mất đi sự dịu dàng khi đối mặt Cố Đình.
Thị vệ nhớ đến điều gì đó, đầu ngón tay khẽ run, thấp giọng vâng một tiếng rồi nhanh chóng lui vào bóng cây.
Chủ tử vốn chưa bao giờ thực sự dịu dàng. Tất cả sự dịu dàng cuối cùng đều sẽ biến thành vũ khí giết người sắc bén. Nhưng lần này thì khác, đối với Cố Đình... rõ ràng không giống như vậy. Thị vệ chau mày, do dự không biết có nên bẩm báo cho phía trên hay không.
Cùng lúc đó, bên kia con đường, Mạnh Trinh kéo tay áo ca ca: "Sao vẫn chưa đến?"
Tính theo thời gian thì đáng lẽ đã tới rồi, không đúng...
Mạnh Sách đè tay đệ đệ đang bồn chồn: "Chờ một chút, nếu không đến thì có nghĩa là đã đi về phía Cố Đình."
Mạnh Trinh hơi lo lắng: "Đình Đình ở một mình liệu có sao không?"
Sắc mặt Mạnh Sách thản nhiên: "Cậu ấy không phải chỉ có một mình."
Ngoài người hầu võ công khá tốt kia, còn có ám vệ Hoắc Diễm phái đi theo, Cố Đình tuyệt đối không gặp nguy hiểm...
Chờ thêm một lúc, quả nhiên không thấy người kia tới, Mạnh Sách dẫn đệ đệ lặng lẽ rời đi, đi về một hướng khác. Mạnh Trinh đã quen bị ca ca kéo đi nên cũng không lấy làm lạ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước thì suýt nữa kêu toáng lên: "Ca ——"
"Hưm ——"
Mạnh Sách che miệng đệ đệ, khóe mắt híp lại để lộ tia hứng thú. Xem ra hôm nay ông trời giúp bọn họ rồi. Người phía trước đang vội vàng chạy về hướng đại điện, chính là Vưu quý phi.
Hắn ta không chút do dự, giơ tay phát tín hiệu.
Vưu quý phi bước đi hối hả, để cung nữ tâm phúc mở đường phía trước, lặng lẽ chạy về hướng đại điện.
Bà ta không thể không đi. Hôm nay đã trải qua quá nhiều. Dù giữ được mạng, nhưng tin tức để lộ ra cũng không ít. Gặp phải Trấn Bắc Vương quá bất ngờ, lại đúng lúc chí mạng, đối phương chọn thời cơ quá chuẩn, khí thế uy h**p mạnh mẽ khiến bà ta khó giữ được lý trí mà suy nghĩ bình tĩnh. Đầu óc nóng lên, bà ta đã lỡ miệng nói ra rất nhiều điều... Khi tỉnh táo lại thì nhận ra có gì đó không ổn. Hoắc Diễm không đuổi theo thái tử, cũng chẳng tò mò gì, hẳn là hắn đã biết rõ người bà ta gặp chính là thái tử! Hắn không đuổi theo, cố ý để lộ sơ hở này, chính là muốn lấy chuyện đó để ép bà ta khai ra!
Bà ta vẫn tự nhận mình thông minh, dù trong lúc xúc động có nói ra lời nào, cũng không đụng đến đại sự của thái tử. Nhưng nếu người khác đã phát hiện bà ta có qua lại riêng tư với thái tử, thì làm sao không ngửi thấy mùi âm mưu sâu xa hơn? Nếu quả đúng như vậy, thì cho dù bà ta có chối thế nào cũng vô dụng. Bà ta nhất định phải chạy nhanh đi báo cho thái tử, để gã sớm đề phòng!
Dù có phải mạo hiểm, bà ta vẫn phải đi. Nhưng đúng thật là mạo hiểm. Là một cung phi đã bị hoàng thượng hạ lệnh cấm túc, lén ra khỏi điện Nguyệt Hoa thì không sao, nhưng ở đây đang tổ chức cung yến, cung nhân nội thị vô số, quan viên đại thần cũng đông. Chỉ cần sơ suất một chút... hậu quả không dám tưởng tượng.
Vưu quý phi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, tuyệt đối đừng để bị phát hiện... Đáng giận thay hôm nay trong cung yến, người đông mắt tạp, bà ta và thái tử không có cách nào truyền tin, không thể liên hệ với nhau. Việc lớn thế này, bà ta nhất định phải tự mình đến, thái tử mới có thể tin!
May mà trên đường đi đến thiên điện của đại điện đều thuận lợi, không bị ai phát hiện. Đường đi cũng rất thẳng, cung nữ tâm phúc đã lặng lẽ đi chuyển lời. Vưu quý phi đặt tay lên ngực trái đang đập thình thịch, thở phào một hơi dài rồi tự tin xoay người rời đi.
Trấn Bắc Vương đã ép hỏi bà ta một phen và lấy được những gì muốn biết, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không tiếp tục tìm tới. Chỉ cần bà ta cẩn trọng hơn, nhất định sẽ không sao.
Nghĩ vậy cũng không sai. Hoắc Diễm cùng ba người kia vào cung hôm nay vốn là để điều tra, chỉ muốn xác nhận tin tức cuối cùng, chứ không muốn kinh động rắn cỏ, nên sẽ không thật sự giết bà ta. Nhưng trong cung này không chỉ có bọn họ, còn có kẻ khác... muốn bà ta chết.
Diêu mỹ nhân vẫn luôn án binh bất động, không dám xen vào chuyện của Hoắc Diễm và đồng bọn. Đụng đến bọn họ thì phiền phức hơn nhiều so với đụng đến Vưu quý phi. Nếu có người khác muốn giết nàng, thì cứ để kẻ đó ra tay là được. Thấy chuyện của Trấn Bắc Vương đã tạm xong, hắn lại dắt Cố Đình trở về đại điện, nàng mới bắt đầu ngọ nguậy, tính ra tay.
Nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Vưu quý phi từ xa, vốn có kế hoạch khác. Không ngờ lại nhận được tin rằng Vưu quý phi vì tìm người mà đến nơi này... Khi nhìn sang bên kia, thấy thái tử sau khi nhận tin thì hơi nhíu mày, tỏ ra bất ngờ, nhưng cúi đầu suy nghĩ rồi lại quyết định hành động, lặng lẽ đi ra khỏi đại điện.
Thế mà lại muốn lén gặp nữa sao? Thật đúng là... Ấy chà, ai ai cũng phối hợp như thế, nàng còn do dự gì nữa?
Diêu mỹ nhân hơi nghiêng người, tựa sát vào bên cạnh Kiến Bình đế, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Giả bộ như là thiếp uống nhiều rượu, thấy đầu đau, người nóng ran và mềm nhũn... muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Kiến Bình đế làm như không đổi sắc, đưa mắt quan sát khắp đại điện. Mọi kế hoạch vẫn đang tiến hành từng bước, lần cung yến này đã đạt được một nửa mục đích, chỉ còn chờ bước kết thúc cuối cùng. Nhân vật trọng yếu là Diệp Bồng Trinh còn chưa trở về, đúng lúc có thể nhân cơ hội này thả lỏng một chút.
"Đi, trẫm bồi nàng." Kiến Bình đế nắm lấy tay Diêu mỹ nhân.
Diêu mỹ nhân cảm động đến nỗi giọng cũng ngân lên, vừa nũng nịu vừa nói như để tỏ ra mình không chỉ nghĩ đến chuyện kia: "Hoàng thượng... nhưng ngài còn chính sự..."
Kiến Bình đế bị nàng khơi gợi tình ý, ánh mắt trở nên u tối: "Không sao, trẫm vừa có thể bồi nàng, vừa xử lý được chính sự."
Diêu mỹ nhân càng thêm yêu mị: "Vậy thì, hoàng thượng lợi hại nhất rồi!"
"Đi, chúng ta ra ngoài, nghỉ ngơi một lát rồi lại quay về." Kiến Bình đế thậm chí còn thúc giục.
Diêu mỹ nhân đương nhiên không chần chừ, lập tức kéo tay lão rời khỏi đại điện.
Cố Đình và Hoắc Diễm liếc nhau, rồi lặng lẽ đi theo sau.
Không còn cách nào, bởi Mạnh Sách vừa mới phát ra tín hiệu. Hai người họ nhận tín hiệu có hơi chậm, lúc đến nơi thì cung yến đã bắt đầu, chỉ có thể ngồi lại chốc lát rồi mới ra. May thay tín hiệu không phải báo nguy cấp, chỉ là ám chỉ bên ngoài có trò vui lớn đáng xem, nhanh chóng đến mà xem.
Ra khỏi đại điện, bước chân Diêu mỹ nhân lập tức uyển chuyển nhẹ nhàng, liếc Kiến Bình đế bằng ánh mắt mê hoặc, khẽ nói: "Thiếp đi trước dẫn đường, hoàng thượng theo sau tìm thiếp nhé. Chúng ta lặng lẽ thôi, đừng để người khác biết."
Mỹ nhân biết cách bày trò, Kiến Bình đế cũng rất phối hợp, còn mong đợi không biết đêm nay có gì thú vị. Lão cười, hai tay chắp sau lưng: "Được, mỹ nhân đi trước, trẫm lập tức đuổi theo."
Diêu mỹ nhân lặng lẽ dẫn đường, vô cùng thuận lợi, đưa hoàng thượng về hướng thiên điện. Cũng thật thuận lợi, bởi ở đó vừa vặn có thể thấy Vưu quý phi cùng thái tử.
Nàng nán lại, chờ khi hai người kia tình chàng ý thiếp, không khí triền miên thì Kiến Bình đế vừa hay tới nơi. Đúng lúc ấy, nàng bất chợt kéo váy chạy ra, vẻ mặt kinh hoàng bổ nhào vào ngực lão.
"Sao vậy?" Kiến Bình đế cảm thấy có gì đó bất thường.
Diêu mỹ nhân lập tức lấy tay che miệng hoàng đế, ra sức lắc đầu: "Nơi này... không ổn, thiếp bồi hoàng thượng đi chỗ khác hóng gió nhé?"
Nàng vừa khuyên, vừa rơi nước mắt lã chã, vẻ mặt run rẩy sợ hãi, ai nhìn cũng nhận ra ngay.
Kiến Bình đế nheo mắt, kéo tay nàng xuống, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Diêu mỹ nhân chỉ lắc đầu, nước mắt ròng ròng, không nói một lời. Nàng càng không chịu nói, hoàng đế càng muốn biết. Thay vì bỏ đi, lão lập tức bước nhanh về phía trước, hướng về nơi Diêu mỹ nhân vừa chạy ra.
"Hoàng thượng đừng!" Diêu mỹ nhân vội kéo tay lão, nhưng không giữ nổi.
Kiến Bình đế càng bước nhanh hơn: "Trẫm muốn xem, rốt cuộc có gì mà trẫm không thể biết!"
Ngay sau đó, lão sững người tại chỗ.
Diêu mỹ nhân đứng ở vị trí vừa vặn thấy rõ cảnh tượng trước mặt: Vưu quý phi đang khóc lóc lao vào lòng thái tử. Cái tư thái vừa quyến rũ vừa yếu đuối ấy, gương mặt nghiêng hoàn mỹ, ánh mắt tình tứ – Kiến Bình đế quá quen thuộc! Lão thậm chí có thể đoán được Vưu quý phi đang nói những lời gì, bằng giọng điệu thế nào.
"Thiếp không ngờ... Thiếp không biết... Xin hoàng thượng bớt giận!" Diêu mỹ nhân lập tức quỳ xuống, khóc to.
Nàng khóc rất dữ, hoảng hốt bối rối như thể thật sự không hiểu vì sao lại chứng kiến cảnh ấy, sợ mình bị liên lụy. Trông nàng vừa đáng thương vừa hoảng loạn.
Nhưng thực chất, trong lòng nàng vô cùng đắc ý, còn cố ý liếc Vưu quý phi ánh mắt đầy khiêu khích: Ồ, đây chẳng phải là ta vừa làm hỏng chuyện tốt của ngươi sao, thật đúng là không khéo nhỉ?
Vưu quý phi bị tiếng khóc bất ngờ dọa choáng váng. Bà ta vừa mới bước tới, vừa mới gặp thái tử, còn chưa kịp thổ lộ nỗi tủi thân, càng chưa kịp nói hết những gì vừa xảy ra. Thế mà quay người đã thấy Kiến Bình đế, lại còn có Diêu mỹ nhân quỳ trên đất khóc lóc... Tinh thần bà ta như sụp đổ, nào còn nhớ phải phản ứng thế nào?
Lão thật sự không ngờ mình lặng lẽ lại bị đội lên đầu chiếc "mũ xanh". Năm xưa chính lão từng làm vậy, còn lấy làm đắc ý khi gài cái mũ ấy lên đầu cha mình. Nhưng lão chưa từng nghĩ, núi xoay sông đổi, có một ngày chính bản thân mình cũng rơi vào hoàn cảnh y hệt, lại bằng đúng cách thức ấy!
"Tiện nhân này dám..."
Thái tử phản ứng rất nhanh, lập tức quỳ xuống, ngón tay run rẩy: "Phụ hoàng bớt giận, xin phụ hoàng nghe con thưa —"
"Câm miệng!"
Kiến Bình đế phẫn nộ tột cùng, không muốn nghe thêm nửa lời.
Nếu nó lão yêu thương, trân trọng hai đứa con trai thì hoàn toàn không phải. Nếu thật sự là người cha tốt, một lòng nghĩ cho con thì đã chẳng nuôi dạy chúng thành ra thế này – biến ngai vàng thành miếng mồi, khiến hai đứa con tranh đấu sống chết như gà chọi. Thứ lão thật sự yêu thích là quyền lực, là địa vị chí cao vô thượng mà ai ai cũng phải cúi đầu nghe lệnh. Còn nữ nhân, đương nhiên phải xếp sau con cái.
Nhất là khi tuổi đã lớn, không còn thú vui, không có thêm con mà trong tay lại có nữ nhân nắm giữ nhược điểm của lão.
Đăng cơ nhiều năm như vậy, ngôi vị đã vững chắc, lão sớm chẳng còn bận tâm đến những chuyện cũ, nhưng lão hiểu quá rõ Vưu quý phi là hạng người nào. Nữ nhân này từ trẻ đã chẳng an phận, sớm thông đồng với lão, xúi giục lão tạo phản, lật đổ tiên đế mới có được những ngày vinh hoa hiện tại. Lão vốn cho rằng mình cũng coi như hào phóng, không ngờ tiện nhân vẫn là tiện nhân, lòng tham vô đáy, giờ lại còn muốn thông đồng với thái tử?
Không cần hỏi thêm gì, Kiến Bình đế lập tức định tội, cho rằng nhất định là Vưu quý phi không giữ lễ nghi, cố ý câu dẫn!
Lão đứng tại chỗ, mặt mày u ám như nước: "Vưu quý phi, trong lúc bị cấm túc thì tâm thần mê loạn, rượu vào thất đức, gây náo loạn hậu cung, xét nàng theo trẫm nhiều năm, có khổ lao, miễn tội chết. Nhưng tước bỏ phong hào, giáng làm thứ dân, biếm vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra!"
Vưu quý phi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã quỳ rạp xuống, bò mấy bước tới: "Hoàng thượng tha mạng —— ngài không thể như vậy mà hoàng thượng! Không phải như ngài nghĩ, ngài hiểu lầm rồi! Thần thiếp biết sai, thần thiếp sẽ sửa, thần thiếp vẫn còn hữu dụng! Hoàng thượng, xin ngài nhìn lại thần thiếp, thần thiếp vẫn còn hữu dụng mà!"
Nhưng cảnh trước mắt đã quá rõ ràng, mặc bà ta cầu xin, khóc lóc thế nào, trong lòng Kiến Bình đế cũng không gợn sóng.
Diêu mỹ nhân làm ra vẻ sợ hãi, kéo góc áo của hoàng đế: "Hoàng thượng bớt giận... Có lẽ hết thảy chỉ là hiểu lầm thôi, thái tử điện hạ chắc chắn cũng không có ý đó..."
Ánh mắt Kiến Bình đế dừng lại trên người thái tử, chốc lát đã bình tĩnh trở lại: "Nhi tử của trẫm đương nhiên sẽ không làm chuyện sai trái như vậy!"
Lão ra hiệu cho thái giám đỡ thái tử đứng lên: "Thái tử, con chưa làm gì sai, phải xin lỗi trẫm sao?"
Trong tình huống này, giữ mạng quan trọng nhất, thái tử lập tức chối: "Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ là ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu, không ngờ lại gặp Vưu quý phi. Nhi thần muốn tránh đi để khỏi bị hiểu lầm, chỉ là Vưu quý phi dường như uống nhiều quá... Nhi thần chỉ đỡ một chút thôi! Xin phụ hoàng minh xét!"
Nói rồi lại quỳ xuống.
Kiến Bình đế bảo thái giám đỡ gã dậy, ánh mắt bình thản: "Nếu không có sai, thì không cần quỳ nữa."
Ngón tay thái tử run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng đứng vững.
Diêu mỹ nhân cũng được đỡ lên, nàng làm ra vẻ bị dọa, không dám nói thêm gì, chỉ cẩn thận dìu lấy cánh tay hoàng đế: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, hoàng thượng cũng không cần giận nữa, được không? Cung yến vẫn chưa kết thúc, bá quan đều đang chờ hoàng thượng."
Sắc mặt Kiến Bình đế vẫn lạnh lẽo, dường như nhất thời không nguôi giận nổi.
Diêu mỹ nhân cắn môi, rồi quay đầu lạnh giọng quát cung nhân: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe hoàng thượng vừa nói sao? Mau kéo thứ dân này đi!"
"Thứ dân" – đương nhiên chính là Vưu quý phi vừa bị tước hết phong hào, biếm vào lãnh cung.
Vưu quý phi sững sờ, quên cả khóc, chỉ kinh hoàng nhìn chằm chằm Diêu mỹ nhân, lúc này mới kịp phản ứng: "Ngươi —— là ngươi hại ta! Tất cả đều là ngươi giở trò!"
Diêu mỹ nhân làm bộ oan ức: "Lời này ta nghe không hiểu. Ta hại ngươi chỗ nào? Là ta ép ngươi nảy sinh tâm tư mờ ám, hay là ta ép ngươi hôm nay đến đây mất mặt?"
Ở góc độ người khác không thấy, nàng đắc ý nháy mắt với Vưu quý phi, ngụ ý: Đúng vậy, chính là ta, ta chính là cây đinh cắm ở đây. Đáng tiếc ngươi nhận ra quá muộn rồi. Ngày tháng dài đằng đẵng trong lãnh cung, nương nương nhớ phải sống cho tốt nhé.
Vưu quý phi bị nghẹn, một câu cũng nói không nên lời, cổ họng nghẹn ứ, ho sặc sụa mấy tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 98: Vưu quý phi bị đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra
10.0/10 từ 16 lượt.