Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 100: Hắn ta vẫn luôn hèn nhát như chuột
188@-
Con đường hẹp, bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đối mặt nhau.
Nhìn rõ mặt đối phương, Diệp Bồng Trinh cắn môi, thần sắc kích động, còn nam nhân thì chẳng nói một lời, quay đầu bỏ chạy.
Diệp Bồng Trinh nheo mắt: "Ta xem ngươi dám chạy!"
Quả nhiên hắn ta dám thật! Không chỉ chạy, còn thi triển khinh công, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân hình đã phi lên đầu tường.
Diệp Bồng Trinh biết mình đuổi không kịp, trong lúc vội vàng lập tức tháo chiếc giày thêu ném về phía bóng dáng người kia ——
"Ngươi mà chạy nữa, ta chết ngay tại chỗ này cho ngươi xem!"
Nàng không chỉ nói suông, mà còn làm thật. Trong tay áo rút ra chủy thủ, kéo vỏ ra rồi đặt ngay lên cổ mình. Do xúc động không khống chế được sức, lưỡi dao bén cắt xước làn da trắng, lập tức bật ra một vệt máu, mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn.
Đêm tối yên tĩnh, vạn vật lặng im, tiếng rút dao khỏi vỏ đặc biệt chói tai, mùi sắt lẫn với vị máu càng gay gắt.
Nam nhân bất động.
Cũng không dám nhúc nhích nữa.
Trong tay hắn ta cầm chiếc giày thêu nhỏ xinh, trên đó thêu cánh hoa bung nở, to gần bằng bàn tay hắn ta, lại mang theo hương thơm và hơi ấm đặc trưng từ người kia, hương vị như sơn chi nở rộ giữa mùa hè.
Đó là mùi hương đã lâu lắm hắn ta chưa từng ngửi thấy, nay chỉ vừa thoáng chạm lại khiến người khó lòng tự kìm giữ.
Chân rõ ràng bé nhỏ, hương thơm mềm mại như vậy, sao tính tình lại luôn lớn đến thế?
Giọng hắn ta khàn khàn: "Nàng bỏ dao xuống, ta sẽ không chạy."
Diệp Bồng Trinh lắc đầu, giọng run rẩy như ngón tay: "Ngươi không chạy... ta mới buông."
Chờ đợi lâu lắm, thật sự đã chờ quá lâu rồi, nàng sợ. Sợ rằng tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, chỉ cần khẽ động thôi thì sẽ tan biến như bong bóng nước.
Nam nhân thở dài.
Hắn ta nhảy xuống từ đầu tường, từng bước một đi tới trước mặt Diệp Bồng Trinh, đưa tay nắm lấy chủy thủ trong tay nàng, nhét lại vào vỏ rồi c*m v** bên hông mình. Sau đó cúi đầu ngồi xuống, giữ chặt tay nàng đặt lên vai hắn ta, lại nâng mắt cá chân nàng, lấy khăn trong người ra lau sạch rồi đỡ nàng mang lại chiếc giày thêu tinh xảo kia.
Động tác của hắn ta rất nhẹ, không hề có chút cưỡng ép nào. Diệp Bồng Trinh lại như biến thành một con búp bê vải mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Hắn ta muốn lấy dao, nàng lập tức đưa. Hắn ta đặt tay nàng lên vai mượn lực, nàng lập tức nghe theo. Hắn ta giúp nàng lau chân, đi giày, nàng ngoan ngoãn đặt chân lên đầu gối để hắn ta mang giày vào.
Thật chẳng giống chút nào với Nữ Thần Tài từng tàn nhẫn, dám tát người ngay trong hoàng cung.
Nam nhân giúp nàng buộc giày, sửa lại vạt váy cho ngay ngắn: "Thân thể cô nương yếu ớt, lạnh lẽo không chịu nổi, giày phải mang cho đàng hoàng, sao vẫn luôn không nhớ?"
Diệp Bồng Trinh nhìn hắn ta, ánh mắt dần mơ hồ: "Vì sao... ngươi không biết sao?"
Động tác của hắn ta khựng lại.
Diệp Bồng Trinh nước mắt lưng tròng: "Ngươi từng hứa với ta, cả đời sẽ mang giày cho ta. Ta không quên. Vậy mà vì sao ngươi lại quên?"
Trăng sáng trong, lạnh lẽo mà rõ ràng, như muốn soi thấu khắp mọi góc, đến cả tâm tư con người cũng chẳng che giấu nổi.
Nam nhân đứng dậy, lui lại một bước: "Phu nhân nói vậy, ta nghe không hiểu."
Diệp Bồng Trinh tiến sát: "Nghe không hiểu, vậy sao còn trách ta không nhớ rõ?"
Hắn ta lại lùi tiếp: "Tại hạ lỡ lời, mong phu nhân tha thứ."
"Được... rất tốt." Diệp Bồng Trinh hung hăng lau nước mắt, nhìn thẳng vào hắn ta, ánh mắt sáng quắc: "Ngươi gọi ta phu nhân, vậy chắc biết rõ kẻ vô tình vô nghĩa kia – phu quân của ta – là ai chứ? Đình, Diệp!"
Nam nhân, cũng chính là Đình Diệp, chỉ hơi cụp mắt, gương mặt vô cảm.
Diệp Bồng Trinh mắt đỏ hoe: "Vì sao giật dao trong tay ta, vì sao giúp ta mang giày, vì sao lại nói những lời đó, Đình đại nhân có dám giải thích không?"
Đình Diệp nhắm mắt: "Phu nhân thứ lỗi, ta vừa nhận nhầm người."
Diệp Bồng Trinh nheo mắt: "Ồ? Vậy đại nhân nhận nhầm thành ai? Nói ta nghe xem?"
Đình Diệp: "Không tiện nói. Đêm khuya ngõ vắng, phu nhân xin tự trọng."
"Nếu ta không tự trọng thì sao?" Diệp Bồng Trinh bật cười: "Thiên hạ ai chẳng biết ta, Diệp Bồng Trinh ta, ăn to nói lớn, không biết xấu hổ. Người buôn bán bên cạnh ta đều là nam nhân, chưa từng để ý tới chữ "tiết hạnh" đó là gì!"
Đình Diệp cau mày: "Đừng nói xấu chính mình."
Ánh mắt Diệp Bồng Trinh càng sắc bén: "Lời này của đại nhân, là đau lòng ta sao?"
Dung mạo nàng thanh tú, ánh mắt sáng quắc, môi đỏ ngay trước mặt, hơi thở quẩn quanh như có như không, trong chốc lát khiến người ta phân không rõ, là ánh trăng trên đầu càng sáng, hay là làn nước trong mắt nàng càng động lòng người.
Môi Đình Diệp run nhẹ, nói chẳng nên lời.
Diệp Bồng Trinh nheo mắt: "Thế nào, lại muốn ta "hiểu lầm" nữa sao!"
Đình Diệp tiện tay ném cho nàng một lọ thuốc nhỏ: "Phu nhân hãy xử lý vết thương trước đi."
Cổ nàng mảnh khảnh, trắng như tuyết, vệt máu kia nhìn thế nào cũng chướng mắt.
"Vết thương sao?" Diệp Bồng Trinh đưa tay chạm vào vết cắt nhỏ đã gần cầm máu, lạnh giọng cười: "Ngươi biết đấy, từ nhỏ ta đã chẳng may mắn, lớn lên càng khổ, bước từng bước đều trên lưỡi dao, núi đao biển lửa đều do một mình ta vượt qua. Bao nhiêu vết thương che giấu cũng rách toạc, ta vẫn phải chải chuốt, ưỡn ngực ngẩng đầu mà cười trước mặt người đời. Vậy mà ngay cả điểm này đại nhân cũng nhìn không nổi —— lá gan đâu? Nỡ sao? Chẳng chút áy náy, vứt bỏ người ta rồi quay lưng bước đi, lá gan đó đâu rồi!"
Nữ tử nghẹn ngào, Đình Diệp siết chặt nắm tay, các đốt tay vang răng rắc, mày kiếm cụp xuống, đôi mắt sáng chất chứa u sầu. Hắn ta đứng cứng ngắc tại chỗ, muốn mở miệng mà không thành lời, muốn rời đi lại chẳng dám, nào còn chút dáng vẻ kiêu ngạo trơn tru thường ngày?
Diệp Bồng Trinh nhìn nam nhân này, đầu ngón tay cũng run lên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hai người từng thân mật, từng xa cách, từng tuyệt giao. Nàng đã tưởng nhớ hắn ta, hận hắn ta, thậm chí từng muốn giết hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ buông tay. Nàng không muốn buông.
Nàng biết hắn ta có nỗi khổ chẳng thể nói, hết thảy đều là nàng cưỡng cầu, nhưng nàng không tin hắn ta đối với nàng không hề có chút tình thật! Nếu hắn ta quả thực vô tình, vậy sao không mặc nàng đi tìm chết? Vì sao mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, hắn ta đều xuất hiện, thậm chí đem cả mạng sống ra đánh cược cũng phải giữ nàng bình an?
Một quãng thời gian dài, nàng không biết hắn ta rốt cuộc là ai, nhưng nàng nhớ rất rõ, trên người hắn mỗi một vết sẹo, đều là vì nàng mà có.
Nghĩ tới đây, nước mắt Diệp Bồng Trinh lại rơi, nàng nghiến răng hận: "Ngươi cùng ta đính hôn, nhưng không cưới ta. Sắp tới ngày còn gạt ta rằng ngươi đã chết, hại ta thành kẻ goá bụa trước khi cưới! Ngươi thấy trò đùa đó vui lắm sao!"
"Đính hôn?"
"Đúng! Lúc trước đính hôn chỉ là giả định thân phận, nói cho có vậy thôi, ta khi đó chỉ là một tiểu cô nương, không hiểu chuyện, còn ngươi, một nam nhân trưởng thành rồi, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao? Hôn nhân đại sự, sao có thể lấy ra làm trò đùa, ngươi đã quyết định, tức là phải thừa nhận đoạn quan hệ này!"
Đình Diệp xoa thái dương, bất đắc dĩ cười khổ: "Tuy ta không hiểu phu nhân đang nói gì, nhưng nếu thật là chuyện như vậy, ta cũng có thể hiểu được ý tứ trượng phu của ngươi. Có lẽ hắn ta chỉ là không muốn làm lỡ dở đời ngươi, mong ngươi sống thật tốt, có một đời ấm áp, thuận buồm xuôi gió, hoà thuận vui vẻ, như vậy cũng đáng giá."
"Gả cho người khác, thành thân sinh con, bề ngoài có vẻ viên mãn, không uổng phí đời người, khiến cho trong lòng ngươi dễ chịu một chút, không còn áy náy nữa sao?" Diệp Bồng Trinh cười lạnh: "Ngươi nằm mơ! Mộ chí cùng di vật của ngươi ta đã lập tận bốn cái, kinh thành một cái, Giang Nam ba cái, đều là những nơi ngươi từng đi qua, quen thuộc. Cứ ba ngày ta sẽ lên mộ một lần, cho đến khi ta chết già, chỉ cần đôi chân còn có thể đi, ta sẽ đến viếng! Ta muốn ngươi ở bất cứ đâu cũng nhìn thấy ta, ta muốn ngươi chết rồi cũng không thoát được sự dây dưa của ta, ngươi còn sống thì phải cưới ta, chết rồi cũng không được phép quên ta! Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp đều nhớ rõ, rằng ta – Diệp Bồng Trinh – vì ngươi mà phí hoài cả đời, sống thành trò cười trong mắt người khác. Còn ngươi, Đình Diệp, ngươi nợ ta một lời xin lỗi!"
Thật là một nữ nhân tàn nhẫn.
Nàng khóc rất dữ, đôi mắt trừng lớn, nhưng Đình Diệp lại chẳng thấy xấu, ngược lại còn cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Không thể cứu mà. Hắn ta nhắm mắt thật chặt.
Bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng đối diện với nhau, Diệp Bồng Trinh vốn không thể kìm nén, những lời nghẹn lâu nay từng câu từng chữ trút ra: "Ngươi cũng thật giỏi, nếu ba năm trước đây không phải thủ hạ của ta nhìn thấy ngươi, ta còn chẳng tin ngươi còn sống! Khắp trời nam đất bắc, ta đã tìm bao nhiêu nơi, nghĩ đến bao nhiêu cái tên giả ngươi có thể dùng, không ngờ khi đó ngươi nói với ta chính là tên thật, sau khi giả chết cũng vẫn dùng tên thật đó sống ở kinh thành. Ngươi quả thật quá giỏi!"
Nói gấp quá, nàng sặc gió, ho khan dữ dội.
Đình Diệp nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, cẩn thận đưa tay vỗ lưng nàng: "Đừng kích động quá, giận dữ sẽ hại thân."
Diệp Bồng Trinh cắn môi, cuối cùng không nỡ hất tay hắn ta ra, để mặc hắn ta vỗ lưng, chỉ xoay mặt đi chỗ khác: "Quan tâm cái rắm của ngươi! Ngươi chẳng phải hy vọng ta gả cho người khác sao? Còn lo cho ta làm gì!"
"Phu nhân nhận nhầm người rồi."
Vẫn là câu nói đó, chết cũng không thừa nhận.
Diệp Bồng Trinh cười lạnh: "Người khác thì có thể nhầm, còn ngươi, có hoá thành tro ta cũng không bao giờ quên! Ta hận ngươi đến chết, Đình Diệp! Ngươi có biết không, ta hận ngươi đến chết!"
Nam nhân này như một con lừa, kéo cũng không đi, đánh cũng không lùi, không cho nàng lại gần, bản thân cũng chẳng chịu lại gần. Trong lòng chất chứa ngàn vạn uất ức, tất cả khó chịu, nàng thật sự không chịu nổi, ngồi sụp xuống, ôm lấy chính mình khóc nức nở.
"Tên hỗn đản!"
"Vì sao ngươi không cần ta..."
Ánh trăng rót xuống, như muốn kéo ra chút dịu dàng khó nói thành lời.
Giọng Đình Diệp chậm lại: "Nếu phu nhân không tìm thấy người kia, thì cứ hận ta đi."
Bàn tay to của hắn ta vươn ra, sắp chạm đến đỉnh đầu Diệp Bồng Trinh, lại chần chừ dừng lại, chậm rãi thu về.
"Đêm dài lạnh lẽo, áo mỏng chẳng chịu nổi gió rét, phu nhân hãy tự bảo trọng."
Hắn ta đi rồi, thân ảnh nhẹ như mèo, nhảy lên tường, thoáng chốc biến mất.
Đi dứt khoát, nhanh gọn, như lúc đến, lặng lẽ.
Mãi đến lúc này, A Lụa mới như mộng du chạy tới, mặt mày hoảng hốt: "Chủ tử, hắn ta là... cô gia sao?"
Một trận phát tiết mãnh liệt, Diệp Bồng Trinh nay đã không còn là tiểu cô nương yếu ớt năm nào, rất nhanh tự điều chỉnh lại, dùng khăn lau đôi mắt hơi sưng: "Đến cả ngươi cũng nhận ra, thì xem ra đâu phải chỉ mình ta mắt không mù."
Đuổi cái rắm.
Diệp Bồng Trinh nheo mắt nhìn con đường trống trơn: "Chạy được hoà thượng, cũng không chạy thoát được khỏi miếu, không cần vội."
Ngày trước không biết rõ chi tiết về tên cẩu nam nhân này, hắn ta làm gì cũng như có lớp sa mỏng che chắn, không thấy rõ, không nghĩ thấu. Nhưng bây giờ đã tìm được tận hang ổ, hắn ta còn có thể trốn đi đâu?
Nếu lần này còn để hắn ta thoát, mặt mũi Nữ Thần Tài này nàng còn cần nữa không?
Ngươi chờ đó! Nếu ta không trói ngươi lên giường, thì ta không mang họ Diệp!
Ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng mặt đất, vẫn sáng trong như vậy, nhưng trong mắt mỗi người, cảm xúc lại chẳng giống nhau.
Trong cung, yến tiệc ăn chẳng thấy ngon, rượu uống cũng không vui. Hoắc Diễm đề nghị uống tiếp vài chén, tiện thể chờ tin tức từ người hắn phái đi. Cố Đình nghĩ còn sớm, bản thân cũng không buồn ngủ, vui vẻ đồng ý. Hai người không về phủ Cô Tàng Vương, mà trở lại phủ Trấn Bắc Vương.
Rượu là loại từng uống ở Yến Xuân lâu – rượu hoa lê. Hơi nặng, nhưng không gắt, dư vị lại thơm. Cố Đình cực kỳ thích, Hoắc Diễm bèn giữ lại ít trong phủ, hôm nay mang ra.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, chủ yếu bàn về những gì thu hoạch được ở cung yến hôm nay.
Câu đầu tiên Cố Đình hỏi chính là về Kiến Bình đế: "Ngài nói, lão có biết chuyện thái tử muốn mưu phản không?"
Tuy phái người đi thăm dò chưa trở về, chưa có chứng cứ chắc chắn, nhưng qua chuỗi sự việc hôm nay, cậu cảm thấy tám chín phần mười rồi.
Hoắc Diễm rót thêm rượu: "Thiên tử đứng ở vị trí tối cao, chẳng lẽ lại nhạy bén không bằng em với ta?"
Ý là, tất nhiên đã nhận ra.
Cố Đình lại không hiểu, thò đầu qua hỏi: "Vậy lúc phát hiện quý phi đội nón xanh cho lão, sao còn muốn bảo vệ thái tử?"
Ánh trăng rơi xuống hàng mi rậm rạp của thiếu niên, để lại bóng mờ nhạt, trông thật đáng yêu. Trấn Bắc Vương rất hưởng thụ cảm giác này, hơi nghiêng người tới gần, tận hưởng sự thân mật đặc biệt: "Nếu không bảo vệ, thái tử ngay lúc này lập tức phản thì làm sao?"
Cố Đình:...
Cũng đúng.
Nếu đột nhiên nhận thấy nguy cơ, đương nhiên không thể rút dây động rừng khiến nó bùng phát nhanh hơn, phải tạm thời trấn an rồi tính kế sau.
"Ta chỉ cảm thấy, hoàng thượng đối với ngài thái độ rất mập mờ, nhất là hôm nay, lời nói dường như ám chỉ gì đó, muốn dùng quá khứ của ngài, tính cách của ngài, thậm chí tín ngưỡng của ngài để ép ngài – một khi có biến cố, ngài buộc phải giúp lão."
Hoắc Diễm cười đầy ẩn ý: "Vậy sao?"
"Không thì vì sao đột nhiên đối với chúng ta khoan dung như vậy? Trước đó rõ ràng đã hạ thánh chỉ, thế mà không thúc giục, không trách phạt..." Nói đến đây, Cố Đình bỗng thấy lạ, trước đó thánh chỉ vốn đã mơ hồ, ví dụ căn bản không nói rõ là xử trí ra sao: "Hoàng thượng có khi nào sớm đã nghi ngờ, nên nhân cơ hội này để ngài phát hiện thái tử muốn mưu phản không?"
Càng nghĩ càng thấy có lý, Cố Đình chẳng thấy mình đa nghi chút nào: "Ngài xem, ngài chính trực, thiện lương, trong lòng có tín ngưỡng, giữ biên cương, làm chiến thần, ngài tuyệt đối không cho phép bản thân để bá tánh chịu khổ vì chiến loạn. Nếu thật có chuyện này xảy ra, ngài sao có thể khoanh tay đứng nhìn!"
Nếu người khác nghe, cùng lắm cảm thấy được khen. Nhưng Hoắc Diễm thì khác, đây quả thực chính là lời tỏ tình!
"Trong lòng em, ta tốt đến vậy sao, hửm?"
Hắn vòng tay ôm lấy Cố Đình, trán kề trán.
Cố Đình cảm thấy mặt nóng bừng: "Em..."
Còn chưa kịp phản ứng, gương mặt đã nóng hổi, bị hôn.
Hoắc Diễm: "Bé cưng thật thông minh."
Cố Đình:...
Sao lại thành bé cưng rồi! Rõ ràng cậu từ trước đến giờ vẫn luôn thông minh mà!
Bất quá... trong cung, mỗi người đều không thể dễ đoán được.
"Meo—"
Một vật nặng đáp lên đùi, là linh miêu nhỏ, thấy hai người uống rượu, không chịu nổi cô đơn nên chạy tới.
Khác với lần giao thừa trước, giờ nó đã lớn, không còn nghĩ rượu là nước nữa. Rõ ràng nó ngửi thấy mùi, biết cay nhưng vẫn không nhịn được tò mò, l**m một ngụm.
"Meo—"
Lập tức bị sặc, cay đến mức nhảy loạn cả lên, uống nửa bát nước mới dần dịu lại.
Trong lòng không thoải mái, nổi chút tính tình nhỏ, nhưng đương nhiên nó cũng sẽ không cào chủ nhân. Tóm được tay Hoắc Diễm thì chụp chụp xuống, móng vuốt nhỏ xíu mà có lực, "bạch bạch bạch" vang lên thanh thúy.
Cố Đình: "Ha ha ha ha ha —— nó sao cứ không biết rút kinh nghiệm nhỉ, lần trước cũng y hệt thế này!"
Hoắc Diễm và linh miêu vốn dĩ chẳng ưa nhau, chỉ vì nể Cố Đình mà nhịn, ai cũng nghĩ mình tính tình tốt cả. Linh miêu vẫn luôn dùng "tiếng kêu meo meo" cùng mấy cú đấm mèo để tấn công Hoắc Diễm. Hoắc Diễm thì cũng không ném nó đi, nghĩ lại chuyện lần trước...
"Đêm giao thừa, em còn nhớ không?"
"Coi như... nhớ đi."
Cố Đình sờ sờ mũi, thật ra cậu cũng chẳng muốn nhớ lại. Hôm đó đúng là gà bay chó sủa, cậu say khướt, làm đủ thứ mất mặt, nhớ lại thì đỏ cả mặt. Nhưng hình như cũng từ hôm đó cậu bắt đầu động lòng thật sự với Hoắc Diễm, chỉ là bản thân không chịu thừa nhận, cứ muốn tránh né.
Có phần ngượng ngùng, mà cũng buồn cười.
"Không buồn cười." Hoắc Diễm đưa tay giữ gáy cậu rồi hôn tới: "Rất đáng yêu."
Ánh trăng dịu dàng, nụ hôn của đối phương cũng dịu dàng. Cố Đình có cảm giác bản thân như món đồ sứ dễ vỡ, được người nâng niu trong lòng bàn tay, chăm chút kỹ lưỡng. Ngày ấm, trăng tròn, thời gian trôi như nước, cả đời cứ thế mà đi qua, yên tĩnh mà cũng đẹp đẽ.
"Meo —— meo ——"
Linh miêu kêu ầm ĩ hơn, Cố Đình đẩy Hoắc Diễm ra, mới phát hiện nó sơ ý trượt chân, kẹt trong khe ghế, móng vuốt nhỏ cào mãi mà không thoát ra được, trông tội nghiệp vô cùng.
"Ha ha ha ha ——"
Cái này mới thật đáng yêu!
Cố Đình cứu nó ra, còn cúi xuống hôn lên cái đầu tròn xoe của nó một cái.
Hoắc Diễm nheo mắt, tiến lại gần.
Sao, ngươi cũng muốn hôn à? Không phải vẫn luôn không hợp với nó sao? Khó được dịp thế này, Cố Đình ôm mèo con, đưa nó lại trước mặt Hoắc Diễm.
"Meo ngao!"
Không chỉ linh miêu vung vuốt phản đối, Hoắc Diễm cũng rất bình tĩnh, đưa tay gạt nó ra.
Cố Đình ngơ ngác: "Ơ?"
Hoắc Diễm: "Em hôn nó."
Cố Đình vẫn chưa hiểu: "Thì sao?"
Hoắc Diễm lại tiến gần, ngẩng đầu, ý muốn quá rõ ràng.
Cố Đình: ......
Cho nên ngài cũng muốn hôn? Vừa mới hôn rồi còn chưa đủ sao!
Cố Đình bật cười, đưa tay chống trán Hoắc Diễm, khẽ đẩy: "Ngài tránh ra đi."
Hoắc Diễm nắm lấy tay cậu, hôn vào lòng bàn tay: "Cùng ta thành thân đi."
Cố Đình sững lại, khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Hoắc Diễm: "Chờ xong việc ở kinh thành, cùng ta thành thân, được không?"
Cố Đình: "Được thôi."
Đôi mắt Hoắc Diễm thoáng chốc sáng rực.
Cố Đình nghĩ ngợi: "Nhà ta bên kia... thật ra cũng chẳng phải chuyện to tát, ta có cách giải quyết. Ngài đừng nóng, chờ lo xong mọi chuyện trong tay, chuẩn bị rời kinh, chúng ta làm lễ đơn giản rồi về Cửu Nguyên thành thân!"
Hoắc Diễm nắm chặt tay cậu, cười tươi như chưa từng được thế, rõ ràng rất vui vẻ.
Cố Đình nhướng mày: "Ngài... trông như thật sự rất vui?"
"Ừ." Hoắc Diễm đúng là rất vui: "Em nói là về Cửu Nguyên, không phải nơi khác."
Cố Đình sững lại. Không biết từ khi nào, Cửu Nguyên đã thành chốn cậu nhớ thương và mong mỏi, nơi khiến cậu quyến luyến, hoài niệm. Nơi đó có những ký ức sáng rực, có bằng hữu, có đồng đội, là chỗ cậu muốn trở về.
Cảm giác ấy, chính là quê hương.
Khóe môi cậu nhếch lên, nụ cười cũng rạng rỡ.
Hoắc Diễm đan tay cậu, giọng trầm thấp ngay bên tai: "Cười gì vậy?"
Hoắc Diễm: "Còn bây giờ?"
"Bây giờ à..." Cố Đình cười, ngả vào ngực hắn: "Cảm giác có ngài ở bên, hình như cũng không còn lạnh nữa."
Trái tim Hoắc Diễm run lên.
Hắn cũng vậy thôi. Khi trong đời xuất hiện người mang đến hơi ấm, khi trong lồng ngực cảm nhận được trọng lượng của người ấy, thì từ đó, những thứ khác chẳng còn quan trọng.
"Sẽ không để em bị lạnh đâu."
Hoắc Diễm hôn lên trán Cố Đình: "Trong Vương phủ có giường ấm, ra ngoài có kiệu ấm, ngắm tuyết có gác ấm. Ở trại bên kia, ta cũng cho người xây sân giống vậy, trồng mai. Đến lúc đó em muốn ở đâu thì ở đó, Cửu Nguyên cũng được, biên quan cũng được."
Đối phương nói hơi khoa trương, Cố Đình cười né tránh: "Chỉ có em mới có giường ấm sao, người khác thì sao?"
Hoắc Diễm thản nhiên: "Bọn họ không cần."
Cố Đình: "Vương gia hơi quá rồi đó, chẳng quan tâm gì đến thuộc hạ cả."
Hoắc Diễm: "Bọn họ đều có vợ chăm sóc."
Cố Đình: "Không đúng, theo em biết thì bên trại còn nhiều người chưa cưới mà?"
Hoắc Diễm: "Đó là vì bọn họ không có bản lĩnh, chỉ đáng nằm giường lạnh."
Cố Đình không nhịn được cười to, ôm lấy mặt Hoắc Diễm, hôn lên cằm hắn. Vương gia sao mà đáng yêu thế?
"Làm sao đây? Cảm giác như hơi say, mắt hoa lên, chẳng muốn quay về nữa."
"Vậy thì đừng về." Ánh mắt Hoắc Diễm trầm xuống, cánh tay ôm chặt hơn: "Ở lại đây bầu bạn với ta."
Giữa tình nhân, những nụ hôn chẳng bao giờ đủ, có thể xảy ra ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Lúc thì nóng bỏng, lúc thì dịu dàng, mỗi lần đều khiến người ta say mê, chẳng nỡ buông ra.
Cố Đình quả thật có chút choáng váng, lý trí vừa kéo về đã đẩy Hoắc Diễm ra: "Không được, em vẫn nên quay về, Mạnh Trinh nhất định đang chờ em."
Hoắc Diễm giữ chặt lấy người: "Đã cho người đi dò tin rồi, rất nhanh sẽ có tin tức đưa về, lập tức là có thể xác định thái tử có hay không có lòng phản nghịch. Em thật sự không muốn nghe sao?"
Vừa nói, hắn vừa cúi xuống, nụ hôn quấn quýt nóng bỏng một lần nữa bao phủ lên.
Thật sự là vừa muốn nghe, vừa muốn...
Cố Đình cảm thấy bị Hoắc Diễm dồn ép, bao nhiêu cảm xúc dồn dập khiến đầu óc như sắp nổ tung, rất nhanh bỏ luôn suy nghĩ, chẳng còn muốn động não gì nữa.
Hoắc Diễm: "Đừng quay về, được không?"
Đôi mắt Cố Đình mơ màng, tay chân mềm nhũn: "Vậy... ngài không được quá đáng..."
"Ta chỉ hôn em thôi, không làm gì khác."
Trấn Bắc Vương bày ra vẻ nghiêm túc như con sói đuôi to, nhưng mà... lời nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây!
Tình cảm dâng trào, có vài việc thật sự khó mà tránh, trừ bước cuối cùng kia ra, hai người hầu như cái gì cũng đã làm. Cảnh tượng náo nhiệt... đến mức ánh trăng cũng phải thẹn thùng, lặng lẽ trốn sau mây.
Cho dù vậy, những người đang yêu vẫn luôn thấy như thế còn chưa đủ, lúc nào cũng muốn ở bên nhau.
Trong phủ Cô Tàng Vương.
Mạnh Trinh lại một lần nữa không chờ được Cố Đình. Dụi mắt rồi bị ca ca ôm về phòng ngủ.
Đệ đệ thật ngoan, dường như rất mệt, vừa chạm giường đã ngủ say. Mạnh Sách đưa ngón tay khẽ lướt qua gương mặt, rất lâu rất lâu mới nỡ rời, cuối cùng cúi xuống, in lên trán đệ đệ một nụ hôn thật khẽ.
Rời phòng, đóng cửa lại, hắn ta lạnh giọng hỏi hộ vệ Trịnh Thập Nhất: "Xác định chứ?"
Vị Cô Tàng Vương này vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, đối với đệ đệ thì ôn nhu bao nhiêu, đối với người khác thì lạnh nhạt bấy nhiêu, mười mấy năm nay chưa từng thay đổi.
"Rất nhanh sẽ có tin tức!" Trịnh Thập Nhất cẩn trọng xin chỉ thị: "Nếu như... có cần đưa tiểu Vương gia đi trước không?"
Mạnh Sách nhắm mắt: "Không cần. Nếu em ấy không ở đây, ta sẽ càng lo lắng."
Không phải chưa từng nghĩ đến việc buông tay, cũng không phải chưa từng nghĩ sẽ thẳng thắn rõ ràng. Nhưng nếu phải đối diện với sự chán ghét hay chống đối của đệ đệ, cho dù chỉ là một ánh mắt, hắn ta cũng không chịu nổi. Tưởng rằng mình có thể tiêu sái quyết đoán, nhưng trong việc này, hắn ta vẫn luôn hèn nhát như chuột.
Tay xách một bầu rượu, Mạnh Sách ngồi ở hành lang trước phòng đệ đệ, một mình uống rượu dưới trăng.
Trăng chiếu khắp nơi, mặt trăng sáng tròn, chiếu khắp thiên hạ cũng đều giống nhau. Nhưng người nhìn khác nhau thì cảm giác cũng khác. Nó có thể là viên mãn, có thể là buồn thương, có thể mang theo hy vọng, cũng có thể báo hiệu nguy hiểm.
Dù đêm nay đẹp hay không, thì chuyện nên đến, cuối cùng vẫn sẽ đến.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Con đường hẹp, bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đối mặt nhau.
Nhìn rõ mặt đối phương, Diệp Bồng Trinh cắn môi, thần sắc kích động, còn nam nhân thì chẳng nói một lời, quay đầu bỏ chạy.
Diệp Bồng Trinh nheo mắt: "Ta xem ngươi dám chạy!"
Quả nhiên hắn ta dám thật! Không chỉ chạy, còn thi triển khinh công, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân hình đã phi lên đầu tường.
Diệp Bồng Trinh biết mình đuổi không kịp, trong lúc vội vàng lập tức tháo chiếc giày thêu ném về phía bóng dáng người kia ——
"Ngươi mà chạy nữa, ta chết ngay tại chỗ này cho ngươi xem!"
Nàng không chỉ nói suông, mà còn làm thật. Trong tay áo rút ra chủy thủ, kéo vỏ ra rồi đặt ngay lên cổ mình. Do xúc động không khống chế được sức, lưỡi dao bén cắt xước làn da trắng, lập tức bật ra một vệt máu, mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn.
Đêm tối yên tĩnh, vạn vật lặng im, tiếng rút dao khỏi vỏ đặc biệt chói tai, mùi sắt lẫn với vị máu càng gay gắt.
Nam nhân bất động.
Cũng không dám nhúc nhích nữa.
Trong tay hắn ta cầm chiếc giày thêu nhỏ xinh, trên đó thêu cánh hoa bung nở, to gần bằng bàn tay hắn ta, lại mang theo hương thơm và hơi ấm đặc trưng từ người kia, hương vị như sơn chi nở rộ giữa mùa hè.
Đó là mùi hương đã lâu lắm hắn ta chưa từng ngửi thấy, nay chỉ vừa thoáng chạm lại khiến người khó lòng tự kìm giữ.
Chân rõ ràng bé nhỏ, hương thơm mềm mại như vậy, sao tính tình lại luôn lớn đến thế?
Giọng hắn ta khàn khàn: "Nàng bỏ dao xuống, ta sẽ không chạy."
Diệp Bồng Trinh lắc đầu, giọng run rẩy như ngón tay: "Ngươi không chạy... ta mới buông."
Chờ đợi lâu lắm, thật sự đã chờ quá lâu rồi, nàng sợ. Sợ rằng tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, chỉ cần khẽ động thôi thì sẽ tan biến như bong bóng nước.
Nam nhân thở dài.
Hắn ta nhảy xuống từ đầu tường, từng bước một đi tới trước mặt Diệp Bồng Trinh, đưa tay nắm lấy chủy thủ trong tay nàng, nhét lại vào vỏ rồi c*m v** bên hông mình. Sau đó cúi đầu ngồi xuống, giữ chặt tay nàng đặt lên vai hắn ta, lại nâng mắt cá chân nàng, lấy khăn trong người ra lau sạch rồi đỡ nàng mang lại chiếc giày thêu tinh xảo kia.
Động tác của hắn ta rất nhẹ, không hề có chút cưỡng ép nào. Diệp Bồng Trinh lại như biến thành một con búp bê vải mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Hắn ta muốn lấy dao, nàng lập tức đưa. Hắn ta đặt tay nàng lên vai mượn lực, nàng lập tức nghe theo. Hắn ta giúp nàng lau chân, đi giày, nàng ngoan ngoãn đặt chân lên đầu gối để hắn ta mang giày vào.
Thật chẳng giống chút nào với Nữ Thần Tài từng tàn nhẫn, dám tát người ngay trong hoàng cung.
Nam nhân giúp nàng buộc giày, sửa lại vạt váy cho ngay ngắn: "Thân thể cô nương yếu ớt, lạnh lẽo không chịu nổi, giày phải mang cho đàng hoàng, sao vẫn luôn không nhớ?"
Diệp Bồng Trinh nhìn hắn ta, ánh mắt dần mơ hồ: "Vì sao... ngươi không biết sao?"
Động tác của hắn ta khựng lại.
Diệp Bồng Trinh nước mắt lưng tròng: "Ngươi từng hứa với ta, cả đời sẽ mang giày cho ta. Ta không quên. Vậy mà vì sao ngươi lại quên?"
Trăng sáng trong, lạnh lẽo mà rõ ràng, như muốn soi thấu khắp mọi góc, đến cả tâm tư con người cũng chẳng che giấu nổi.
Nam nhân đứng dậy, lui lại một bước: "Phu nhân nói vậy, ta nghe không hiểu."
Diệp Bồng Trinh tiến sát: "Nghe không hiểu, vậy sao còn trách ta không nhớ rõ?"
Hắn ta lại lùi tiếp: "Tại hạ lỡ lời, mong phu nhân tha thứ."
"Được... rất tốt." Diệp Bồng Trinh hung hăng lau nước mắt, nhìn thẳng vào hắn ta, ánh mắt sáng quắc: "Ngươi gọi ta phu nhân, vậy chắc biết rõ kẻ vô tình vô nghĩa kia – phu quân của ta – là ai chứ? Đình, Diệp!"
Nam nhân, cũng chính là Đình Diệp, chỉ hơi cụp mắt, gương mặt vô cảm.
Diệp Bồng Trinh mắt đỏ hoe: "Vì sao giật dao trong tay ta, vì sao giúp ta mang giày, vì sao lại nói những lời đó, Đình đại nhân có dám giải thích không?"
Đình Diệp nhắm mắt: "Phu nhân thứ lỗi, ta vừa nhận nhầm người."
Diệp Bồng Trinh nheo mắt: "Ồ? Vậy đại nhân nhận nhầm thành ai? Nói ta nghe xem?"
Đình Diệp: "Không tiện nói. Đêm khuya ngõ vắng, phu nhân xin tự trọng."
"Nếu ta không tự trọng thì sao?" Diệp Bồng Trinh bật cười: "Thiên hạ ai chẳng biết ta, Diệp Bồng Trinh ta, ăn to nói lớn, không biết xấu hổ. Người buôn bán bên cạnh ta đều là nam nhân, chưa từng để ý tới chữ "tiết hạnh" đó là gì!"
Đình Diệp cau mày: "Đừng nói xấu chính mình."
Ánh mắt Diệp Bồng Trinh càng sắc bén: "Lời này của đại nhân, là đau lòng ta sao?"
Dung mạo nàng thanh tú, ánh mắt sáng quắc, môi đỏ ngay trước mặt, hơi thở quẩn quanh như có như không, trong chốc lát khiến người ta phân không rõ, là ánh trăng trên đầu càng sáng, hay là làn nước trong mắt nàng càng động lòng người.
Môi Đình Diệp run nhẹ, nói chẳng nên lời.
Diệp Bồng Trinh nheo mắt: "Thế nào, lại muốn ta "hiểu lầm" nữa sao!"
Đình Diệp tiện tay ném cho nàng một lọ thuốc nhỏ: "Phu nhân hãy xử lý vết thương trước đi."
Cổ nàng mảnh khảnh, trắng như tuyết, vệt máu kia nhìn thế nào cũng chướng mắt.
"Vết thương sao?" Diệp Bồng Trinh đưa tay chạm vào vết cắt nhỏ đã gần cầm máu, lạnh giọng cười: "Ngươi biết đấy, từ nhỏ ta đã chẳng may mắn, lớn lên càng khổ, bước từng bước đều trên lưỡi dao, núi đao biển lửa đều do một mình ta vượt qua. Bao nhiêu vết thương che giấu cũng rách toạc, ta vẫn phải chải chuốt, ưỡn ngực ngẩng đầu mà cười trước mặt người đời. Vậy mà ngay cả điểm này đại nhân cũng nhìn không nổi —— lá gan đâu? Nỡ sao? Chẳng chút áy náy, vứt bỏ người ta rồi quay lưng bước đi, lá gan đó đâu rồi!"
Nữ tử nghẹn ngào, Đình Diệp siết chặt nắm tay, các đốt tay vang răng rắc, mày kiếm cụp xuống, đôi mắt sáng chất chứa u sầu. Hắn ta đứng cứng ngắc tại chỗ, muốn mở miệng mà không thành lời, muốn rời đi lại chẳng dám, nào còn chút dáng vẻ kiêu ngạo trơn tru thường ngày?
Diệp Bồng Trinh nhìn nam nhân này, đầu ngón tay cũng run lên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hai người từng thân mật, từng xa cách, từng tuyệt giao. Nàng đã tưởng nhớ hắn ta, hận hắn ta, thậm chí từng muốn giết hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ buông tay. Nàng không muốn buông.
Nàng biết hắn ta có nỗi khổ chẳng thể nói, hết thảy đều là nàng cưỡng cầu, nhưng nàng không tin hắn ta đối với nàng không hề có chút tình thật! Nếu hắn ta quả thực vô tình, vậy sao không mặc nàng đi tìm chết? Vì sao mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, hắn ta đều xuất hiện, thậm chí đem cả mạng sống ra đánh cược cũng phải giữ nàng bình an?
Một quãng thời gian dài, nàng không biết hắn ta rốt cuộc là ai, nhưng nàng nhớ rất rõ, trên người hắn mỗi một vết sẹo, đều là vì nàng mà có.
Nghĩ tới đây, nước mắt Diệp Bồng Trinh lại rơi, nàng nghiến răng hận: "Ngươi cùng ta đính hôn, nhưng không cưới ta. Sắp tới ngày còn gạt ta rằng ngươi đã chết, hại ta thành kẻ goá bụa trước khi cưới! Ngươi thấy trò đùa đó vui lắm sao!"
"Đính hôn?"
"Đúng! Lúc trước đính hôn chỉ là giả định thân phận, nói cho có vậy thôi, ta khi đó chỉ là một tiểu cô nương, không hiểu chuyện, còn ngươi, một nam nhân trưởng thành rồi, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao? Hôn nhân đại sự, sao có thể lấy ra làm trò đùa, ngươi đã quyết định, tức là phải thừa nhận đoạn quan hệ này!"
Đình Diệp xoa thái dương, bất đắc dĩ cười khổ: "Tuy ta không hiểu phu nhân đang nói gì, nhưng nếu thật là chuyện như vậy, ta cũng có thể hiểu được ý tứ trượng phu của ngươi. Có lẽ hắn ta chỉ là không muốn làm lỡ dở đời ngươi, mong ngươi sống thật tốt, có một đời ấm áp, thuận buồm xuôi gió, hoà thuận vui vẻ, như vậy cũng đáng giá."
"Gả cho người khác, thành thân sinh con, bề ngoài có vẻ viên mãn, không uổng phí đời người, khiến cho trong lòng ngươi dễ chịu một chút, không còn áy náy nữa sao?" Diệp Bồng Trinh cười lạnh: "Ngươi nằm mơ! Mộ chí cùng di vật của ngươi ta đã lập tận bốn cái, kinh thành một cái, Giang Nam ba cái, đều là những nơi ngươi từng đi qua, quen thuộc. Cứ ba ngày ta sẽ lên mộ một lần, cho đến khi ta chết già, chỉ cần đôi chân còn có thể đi, ta sẽ đến viếng! Ta muốn ngươi ở bất cứ đâu cũng nhìn thấy ta, ta muốn ngươi chết rồi cũng không thoát được sự dây dưa của ta, ngươi còn sống thì phải cưới ta, chết rồi cũng không được phép quên ta! Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp đều nhớ rõ, rằng ta – Diệp Bồng Trinh – vì ngươi mà phí hoài cả đời, sống thành trò cười trong mắt người khác. Còn ngươi, Đình Diệp, ngươi nợ ta một lời xin lỗi!"
Thật là một nữ nhân tàn nhẫn.
Nàng khóc rất dữ, đôi mắt trừng lớn, nhưng Đình Diệp lại chẳng thấy xấu, ngược lại còn cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Không thể cứu mà. Hắn ta nhắm mắt thật chặt.
Bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng đối diện với nhau, Diệp Bồng Trinh vốn không thể kìm nén, những lời nghẹn lâu nay từng câu từng chữ trút ra: "Ngươi cũng thật giỏi, nếu ba năm trước đây không phải thủ hạ của ta nhìn thấy ngươi, ta còn chẳng tin ngươi còn sống! Khắp trời nam đất bắc, ta đã tìm bao nhiêu nơi, nghĩ đến bao nhiêu cái tên giả ngươi có thể dùng, không ngờ khi đó ngươi nói với ta chính là tên thật, sau khi giả chết cũng vẫn dùng tên thật đó sống ở kinh thành. Ngươi quả thật quá giỏi!"
Nói gấp quá, nàng sặc gió, ho khan dữ dội.
Đình Diệp nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, cẩn thận đưa tay vỗ lưng nàng: "Đừng kích động quá, giận dữ sẽ hại thân."
Diệp Bồng Trinh cắn môi, cuối cùng không nỡ hất tay hắn ta ra, để mặc hắn ta vỗ lưng, chỉ xoay mặt đi chỗ khác: "Quan tâm cái rắm của ngươi! Ngươi chẳng phải hy vọng ta gả cho người khác sao? Còn lo cho ta làm gì!"
"Phu nhân nhận nhầm người rồi."
Vẫn là câu nói đó, chết cũng không thừa nhận.
Diệp Bồng Trinh cười lạnh: "Người khác thì có thể nhầm, còn ngươi, có hoá thành tro ta cũng không bao giờ quên! Ta hận ngươi đến chết, Đình Diệp! Ngươi có biết không, ta hận ngươi đến chết!"
Nam nhân này như một con lừa, kéo cũng không đi, đánh cũng không lùi, không cho nàng lại gần, bản thân cũng chẳng chịu lại gần. Trong lòng chất chứa ngàn vạn uất ức, tất cả khó chịu, nàng thật sự không chịu nổi, ngồi sụp xuống, ôm lấy chính mình khóc nức nở.
"Tên hỗn đản!"
"Vì sao ngươi không cần ta..."
Ánh trăng rót xuống, như muốn kéo ra chút dịu dàng khó nói thành lời.
Giọng Đình Diệp chậm lại: "Nếu phu nhân không tìm thấy người kia, thì cứ hận ta đi."
Bàn tay to của hắn ta vươn ra, sắp chạm đến đỉnh đầu Diệp Bồng Trinh, lại chần chừ dừng lại, chậm rãi thu về.
"Đêm dài lạnh lẽo, áo mỏng chẳng chịu nổi gió rét, phu nhân hãy tự bảo trọng."
Hắn ta đi rồi, thân ảnh nhẹ như mèo, nhảy lên tường, thoáng chốc biến mất.
Đi dứt khoát, nhanh gọn, như lúc đến, lặng lẽ.
Mãi đến lúc này, A Lụa mới như mộng du chạy tới, mặt mày hoảng hốt: "Chủ tử, hắn ta là... cô gia sao?"
Một trận phát tiết mãnh liệt, Diệp Bồng Trinh nay đã không còn là tiểu cô nương yếu ớt năm nào, rất nhanh tự điều chỉnh lại, dùng khăn lau đôi mắt hơi sưng: "Đến cả ngươi cũng nhận ra, thì xem ra đâu phải chỉ mình ta mắt không mù."
Đuổi cái rắm.
Diệp Bồng Trinh nheo mắt nhìn con đường trống trơn: "Chạy được hoà thượng, cũng không chạy thoát được khỏi miếu, không cần vội."
Ngày trước không biết rõ chi tiết về tên cẩu nam nhân này, hắn ta làm gì cũng như có lớp sa mỏng che chắn, không thấy rõ, không nghĩ thấu. Nhưng bây giờ đã tìm được tận hang ổ, hắn ta còn có thể trốn đi đâu?
Nếu lần này còn để hắn ta thoát, mặt mũi Nữ Thần Tài này nàng còn cần nữa không?
Ngươi chờ đó! Nếu ta không trói ngươi lên giường, thì ta không mang họ Diệp!
Ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng mặt đất, vẫn sáng trong như vậy, nhưng trong mắt mỗi người, cảm xúc lại chẳng giống nhau.
Trong cung, yến tiệc ăn chẳng thấy ngon, rượu uống cũng không vui. Hoắc Diễm đề nghị uống tiếp vài chén, tiện thể chờ tin tức từ người hắn phái đi. Cố Đình nghĩ còn sớm, bản thân cũng không buồn ngủ, vui vẻ đồng ý. Hai người không về phủ Cô Tàng Vương, mà trở lại phủ Trấn Bắc Vương.
Rượu là loại từng uống ở Yến Xuân lâu – rượu hoa lê. Hơi nặng, nhưng không gắt, dư vị lại thơm. Cố Đình cực kỳ thích, Hoắc Diễm bèn giữ lại ít trong phủ, hôm nay mang ra.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, chủ yếu bàn về những gì thu hoạch được ở cung yến hôm nay.
Câu đầu tiên Cố Đình hỏi chính là về Kiến Bình đế: "Ngài nói, lão có biết chuyện thái tử muốn mưu phản không?"
Tuy phái người đi thăm dò chưa trở về, chưa có chứng cứ chắc chắn, nhưng qua chuỗi sự việc hôm nay, cậu cảm thấy tám chín phần mười rồi.
Hoắc Diễm rót thêm rượu: "Thiên tử đứng ở vị trí tối cao, chẳng lẽ lại nhạy bén không bằng em với ta?"
Ý là, tất nhiên đã nhận ra.
Cố Đình lại không hiểu, thò đầu qua hỏi: "Vậy lúc phát hiện quý phi đội nón xanh cho lão, sao còn muốn bảo vệ thái tử?"
Ánh trăng rơi xuống hàng mi rậm rạp của thiếu niên, để lại bóng mờ nhạt, trông thật đáng yêu. Trấn Bắc Vương rất hưởng thụ cảm giác này, hơi nghiêng người tới gần, tận hưởng sự thân mật đặc biệt: "Nếu không bảo vệ, thái tử ngay lúc này lập tức phản thì làm sao?"
Cố Đình:...
Cũng đúng.
Nếu đột nhiên nhận thấy nguy cơ, đương nhiên không thể rút dây động rừng khiến nó bùng phát nhanh hơn, phải tạm thời trấn an rồi tính kế sau.
"Ta chỉ cảm thấy, hoàng thượng đối với ngài thái độ rất mập mờ, nhất là hôm nay, lời nói dường như ám chỉ gì đó, muốn dùng quá khứ của ngài, tính cách của ngài, thậm chí tín ngưỡng của ngài để ép ngài – một khi có biến cố, ngài buộc phải giúp lão."
Hoắc Diễm cười đầy ẩn ý: "Vậy sao?"
"Không thì vì sao đột nhiên đối với chúng ta khoan dung như vậy? Trước đó rõ ràng đã hạ thánh chỉ, thế mà không thúc giục, không trách phạt..." Nói đến đây, Cố Đình bỗng thấy lạ, trước đó thánh chỉ vốn đã mơ hồ, ví dụ căn bản không nói rõ là xử trí ra sao: "Hoàng thượng có khi nào sớm đã nghi ngờ, nên nhân cơ hội này để ngài phát hiện thái tử muốn mưu phản không?"
Càng nghĩ càng thấy có lý, Cố Đình chẳng thấy mình đa nghi chút nào: "Ngài xem, ngài chính trực, thiện lương, trong lòng có tín ngưỡng, giữ biên cương, làm chiến thần, ngài tuyệt đối không cho phép bản thân để bá tánh chịu khổ vì chiến loạn. Nếu thật có chuyện này xảy ra, ngài sao có thể khoanh tay đứng nhìn!"
Nếu người khác nghe, cùng lắm cảm thấy được khen. Nhưng Hoắc Diễm thì khác, đây quả thực chính là lời tỏ tình!
"Trong lòng em, ta tốt đến vậy sao, hửm?"
Hắn vòng tay ôm lấy Cố Đình, trán kề trán.
Cố Đình cảm thấy mặt nóng bừng: "Em..."
Còn chưa kịp phản ứng, gương mặt đã nóng hổi, bị hôn.
Hoắc Diễm: "Bé cưng thật thông minh."
Cố Đình:...
Sao lại thành bé cưng rồi! Rõ ràng cậu từ trước đến giờ vẫn luôn thông minh mà!
Bất quá... trong cung, mỗi người đều không thể dễ đoán được.
"Meo—"
Một vật nặng đáp lên đùi, là linh miêu nhỏ, thấy hai người uống rượu, không chịu nổi cô đơn nên chạy tới.
Khác với lần giao thừa trước, giờ nó đã lớn, không còn nghĩ rượu là nước nữa. Rõ ràng nó ngửi thấy mùi, biết cay nhưng vẫn không nhịn được tò mò, l**m một ngụm.
"Meo—"
Lập tức bị sặc, cay đến mức nhảy loạn cả lên, uống nửa bát nước mới dần dịu lại.
Trong lòng không thoải mái, nổi chút tính tình nhỏ, nhưng đương nhiên nó cũng sẽ không cào chủ nhân. Tóm được tay Hoắc Diễm thì chụp chụp xuống, móng vuốt nhỏ xíu mà có lực, "bạch bạch bạch" vang lên thanh thúy.
Cố Đình: "Ha ha ha ha ha —— nó sao cứ không biết rút kinh nghiệm nhỉ, lần trước cũng y hệt thế này!"
Hoắc Diễm và linh miêu vốn dĩ chẳng ưa nhau, chỉ vì nể Cố Đình mà nhịn, ai cũng nghĩ mình tính tình tốt cả. Linh miêu vẫn luôn dùng "tiếng kêu meo meo" cùng mấy cú đấm mèo để tấn công Hoắc Diễm. Hoắc Diễm thì cũng không ném nó đi, nghĩ lại chuyện lần trước...
"Đêm giao thừa, em còn nhớ không?"
"Coi như... nhớ đi."
Cố Đình sờ sờ mũi, thật ra cậu cũng chẳng muốn nhớ lại. Hôm đó đúng là gà bay chó sủa, cậu say khướt, làm đủ thứ mất mặt, nhớ lại thì đỏ cả mặt. Nhưng hình như cũng từ hôm đó cậu bắt đầu động lòng thật sự với Hoắc Diễm, chỉ là bản thân không chịu thừa nhận, cứ muốn tránh né.
Có phần ngượng ngùng, mà cũng buồn cười.
"Không buồn cười." Hoắc Diễm đưa tay giữ gáy cậu rồi hôn tới: "Rất đáng yêu."
Ánh trăng dịu dàng, nụ hôn của đối phương cũng dịu dàng. Cố Đình có cảm giác bản thân như món đồ sứ dễ vỡ, được người nâng niu trong lòng bàn tay, chăm chút kỹ lưỡng. Ngày ấm, trăng tròn, thời gian trôi như nước, cả đời cứ thế mà đi qua, yên tĩnh mà cũng đẹp đẽ.
"Meo —— meo ——"
Linh miêu kêu ầm ĩ hơn, Cố Đình đẩy Hoắc Diễm ra, mới phát hiện nó sơ ý trượt chân, kẹt trong khe ghế, móng vuốt nhỏ cào mãi mà không thoát ra được, trông tội nghiệp vô cùng.
"Ha ha ha ha ——"
Cái này mới thật đáng yêu!
Cố Đình cứu nó ra, còn cúi xuống hôn lên cái đầu tròn xoe của nó một cái.
Hoắc Diễm nheo mắt, tiến lại gần.
Sao, ngươi cũng muốn hôn à? Không phải vẫn luôn không hợp với nó sao? Khó được dịp thế này, Cố Đình ôm mèo con, đưa nó lại trước mặt Hoắc Diễm.
"Meo ngao!"
Không chỉ linh miêu vung vuốt phản đối, Hoắc Diễm cũng rất bình tĩnh, đưa tay gạt nó ra.
Cố Đình ngơ ngác: "Ơ?"
Hoắc Diễm: "Em hôn nó."
Cố Đình vẫn chưa hiểu: "Thì sao?"
Hoắc Diễm lại tiến gần, ngẩng đầu, ý muốn quá rõ ràng.
Cố Đình: ......
Cho nên ngài cũng muốn hôn? Vừa mới hôn rồi còn chưa đủ sao!
Cố Đình bật cười, đưa tay chống trán Hoắc Diễm, khẽ đẩy: "Ngài tránh ra đi."
Hoắc Diễm nắm lấy tay cậu, hôn vào lòng bàn tay: "Cùng ta thành thân đi."
Cố Đình sững lại, khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Hoắc Diễm: "Chờ xong việc ở kinh thành, cùng ta thành thân, được không?"
Cố Đình: "Được thôi."
Đôi mắt Hoắc Diễm thoáng chốc sáng rực.
Cố Đình nghĩ ngợi: "Nhà ta bên kia... thật ra cũng chẳng phải chuyện to tát, ta có cách giải quyết. Ngài đừng nóng, chờ lo xong mọi chuyện trong tay, chuẩn bị rời kinh, chúng ta làm lễ đơn giản rồi về Cửu Nguyên thành thân!"
Hoắc Diễm nắm chặt tay cậu, cười tươi như chưa từng được thế, rõ ràng rất vui vẻ.
Cố Đình nhướng mày: "Ngài... trông như thật sự rất vui?"
"Ừ." Hoắc Diễm đúng là rất vui: "Em nói là về Cửu Nguyên, không phải nơi khác."
Cố Đình sững lại. Không biết từ khi nào, Cửu Nguyên đã thành chốn cậu nhớ thương và mong mỏi, nơi khiến cậu quyến luyến, hoài niệm. Nơi đó có những ký ức sáng rực, có bằng hữu, có đồng đội, là chỗ cậu muốn trở về.
Cảm giác ấy, chính là quê hương.
Khóe môi cậu nhếch lên, nụ cười cũng rạng rỡ.
Hoắc Diễm đan tay cậu, giọng trầm thấp ngay bên tai: "Cười gì vậy?"
Hoắc Diễm: "Còn bây giờ?"
"Bây giờ à..." Cố Đình cười, ngả vào ngực hắn: "Cảm giác có ngài ở bên, hình như cũng không còn lạnh nữa."
Trái tim Hoắc Diễm run lên.
Hắn cũng vậy thôi. Khi trong đời xuất hiện người mang đến hơi ấm, khi trong lồng ngực cảm nhận được trọng lượng của người ấy, thì từ đó, những thứ khác chẳng còn quan trọng.
"Sẽ không để em bị lạnh đâu."
Hoắc Diễm hôn lên trán Cố Đình: "Trong Vương phủ có giường ấm, ra ngoài có kiệu ấm, ngắm tuyết có gác ấm. Ở trại bên kia, ta cũng cho người xây sân giống vậy, trồng mai. Đến lúc đó em muốn ở đâu thì ở đó, Cửu Nguyên cũng được, biên quan cũng được."
Đối phương nói hơi khoa trương, Cố Đình cười né tránh: "Chỉ có em mới có giường ấm sao, người khác thì sao?"
Hoắc Diễm thản nhiên: "Bọn họ không cần."
Cố Đình: "Vương gia hơi quá rồi đó, chẳng quan tâm gì đến thuộc hạ cả."
Hoắc Diễm: "Bọn họ đều có vợ chăm sóc."
Cố Đình: "Không đúng, theo em biết thì bên trại còn nhiều người chưa cưới mà?"
Hoắc Diễm: "Đó là vì bọn họ không có bản lĩnh, chỉ đáng nằm giường lạnh."
Cố Đình không nhịn được cười to, ôm lấy mặt Hoắc Diễm, hôn lên cằm hắn. Vương gia sao mà đáng yêu thế?
"Làm sao đây? Cảm giác như hơi say, mắt hoa lên, chẳng muốn quay về nữa."
"Vậy thì đừng về." Ánh mắt Hoắc Diễm trầm xuống, cánh tay ôm chặt hơn: "Ở lại đây bầu bạn với ta."
Giữa tình nhân, những nụ hôn chẳng bao giờ đủ, có thể xảy ra ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Lúc thì nóng bỏng, lúc thì dịu dàng, mỗi lần đều khiến người ta say mê, chẳng nỡ buông ra.
Cố Đình quả thật có chút choáng váng, lý trí vừa kéo về đã đẩy Hoắc Diễm ra: "Không được, em vẫn nên quay về, Mạnh Trinh nhất định đang chờ em."
Hoắc Diễm giữ chặt lấy người: "Đã cho người đi dò tin rồi, rất nhanh sẽ có tin tức đưa về, lập tức là có thể xác định thái tử có hay không có lòng phản nghịch. Em thật sự không muốn nghe sao?"
Vừa nói, hắn vừa cúi xuống, nụ hôn quấn quýt nóng bỏng một lần nữa bao phủ lên.
Thật sự là vừa muốn nghe, vừa muốn...
Cố Đình cảm thấy bị Hoắc Diễm dồn ép, bao nhiêu cảm xúc dồn dập khiến đầu óc như sắp nổ tung, rất nhanh bỏ luôn suy nghĩ, chẳng còn muốn động não gì nữa.
Hoắc Diễm: "Đừng quay về, được không?"
Đôi mắt Cố Đình mơ màng, tay chân mềm nhũn: "Vậy... ngài không được quá đáng..."
"Ta chỉ hôn em thôi, không làm gì khác."
Trấn Bắc Vương bày ra vẻ nghiêm túc như con sói đuôi to, nhưng mà... lời nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây!
Tình cảm dâng trào, có vài việc thật sự khó mà tránh, trừ bước cuối cùng kia ra, hai người hầu như cái gì cũng đã làm. Cảnh tượng náo nhiệt... đến mức ánh trăng cũng phải thẹn thùng, lặng lẽ trốn sau mây.
Cho dù vậy, những người đang yêu vẫn luôn thấy như thế còn chưa đủ, lúc nào cũng muốn ở bên nhau.
Trong phủ Cô Tàng Vương.
Mạnh Trinh lại một lần nữa không chờ được Cố Đình. Dụi mắt rồi bị ca ca ôm về phòng ngủ.
Đệ đệ thật ngoan, dường như rất mệt, vừa chạm giường đã ngủ say. Mạnh Sách đưa ngón tay khẽ lướt qua gương mặt, rất lâu rất lâu mới nỡ rời, cuối cùng cúi xuống, in lên trán đệ đệ một nụ hôn thật khẽ.
Rời phòng, đóng cửa lại, hắn ta lạnh giọng hỏi hộ vệ Trịnh Thập Nhất: "Xác định chứ?"
Vị Cô Tàng Vương này vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, đối với đệ đệ thì ôn nhu bao nhiêu, đối với người khác thì lạnh nhạt bấy nhiêu, mười mấy năm nay chưa từng thay đổi.
"Rất nhanh sẽ có tin tức!" Trịnh Thập Nhất cẩn trọng xin chỉ thị: "Nếu như... có cần đưa tiểu Vương gia đi trước không?"
Mạnh Sách nhắm mắt: "Không cần. Nếu em ấy không ở đây, ta sẽ càng lo lắng."
Không phải chưa từng nghĩ đến việc buông tay, cũng không phải chưa từng nghĩ sẽ thẳng thắn rõ ràng. Nhưng nếu phải đối diện với sự chán ghét hay chống đối của đệ đệ, cho dù chỉ là một ánh mắt, hắn ta cũng không chịu nổi. Tưởng rằng mình có thể tiêu sái quyết đoán, nhưng trong việc này, hắn ta vẫn luôn hèn nhát như chuột.
Tay xách một bầu rượu, Mạnh Sách ngồi ở hành lang trước phòng đệ đệ, một mình uống rượu dưới trăng.
Trăng chiếu khắp nơi, mặt trăng sáng tròn, chiếu khắp thiên hạ cũng đều giống nhau. Nhưng người nhìn khác nhau thì cảm giác cũng khác. Nó có thể là viên mãn, có thể là buồn thương, có thể mang theo hy vọng, cũng có thể báo hiệu nguy hiểm.
Dù đêm nay đẹp hay không, thì chuyện nên đến, cuối cùng vẫn sẽ đến.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 100: Hắn ta vẫn luôn hèn nhát như chuột
10.0/10 từ 16 lượt.