Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 101: Ngươi đã đến rồi
142@-
Khi trời vừa sáng, người được phái đi rốt cuộc cũng truyền tin về. Tổng hợp lại các nguồn, sự thật đã rõ: Thái tử quả thật định mưu phản! Không chỉ định, gã còn ra tay khiến người ta trở tay không kịp!
Hôm nay thiên tử đột nhiên bãi triều, cửa thành đóng chặt. Trong cung truyền ra tin tức nói có thích khách. Đến giờ Ngọ, đã có năm nghìn đại quân kéo đến dưới thành, tuyên bố muốn "thanh quân trắc"!
*giờ Ngọ: 11h đến 13h
*thanh quân trắc: cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để dấy danh nghĩa, phát động chính biến để "Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua
Thanh cái gì mà quân trắc, đây rõ ràng là mưu phản!
Cố Đình hoảng sợ, không thể nào, sao lại nhanh như vậy! Cậu vội mặc y phục: "Bên ngoài rốt cuộc thế nào rồi!"
Hoắc Diễm đã mặc xong áo giáp nhẹ: "Tin tức của chúng ta không thể giả được. Thái tử vốn không định ra tay sớm thế này, ắt là có chuyện ngoài ý muốn."
Nhưng chuyện đã xảy ra, nói gì cũng muộn. Thiên tử không ra mặt, đại quân ngoài thành đã đảo qua, bá tánh gặp cảnh tàn sát. Nếu không kịp ngăn, e trong thành cũng giữ không nổi!
"Có sợ không?"
"Không sợ." Cố Đình thấy Hoắc Diễm cầm lấy trường đao, bước tới sửa lại cổ áo cho hắn, nhón chân chủ động hôn: "Ngài là anh hùng của em, sẽ không làm em thất vọng."
Ánh mắt Hoắc Diễm tối sầm, ôm người vào lòng, hôn trả thật mạnh.
Cuối cùng, hắn chống trán Cố Đình: "Ta ra ngoài xem tình hình trước. Đợi ta trở lại, được không?"
Cố Đình ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
Trấn Bắc Vương chưa bao giờ làm dân chúng Cửu Nguyên thất vọng, tất nhiên cũng sẽ không làm cậu thất vọng!
Đông Cung.
Thái tử đứng trước bậc thềm, sắc mặt có chút khẩn trương: "Thế nào?"
Tâm phúc đáp: "Bẩm điện hạ, đại quân ngoài thành đã động. Áp lực ở cửa thành rất lớn, e sắp chống không nổi. Hoàng thượng đã tỉnh lại từ lâu..."
Ánh mắt Thái tử u ám: "Lão chịu thoái vị sao?"
Hộ vệ cứng người, không nói gì.
Hiển nhiên là không.
Thái tử cười lạnh: "Đến nước này rồi, lão không chịu thì cũng phải chịu! Ngươi cho người tiếp tục chờ. Chịu đựng không nổi, lão sẽ đáp ứng. Phụ hoàng này của ta, chẳng sợ gì khác, chỉ sợ chết."
Gã hạ độc đặc chế riêng cho thiên tử, hương vị khó mà quên nổi, hoàng thượng không thể nào chịu đựng được, sớm muộn cũng phải đồng ý!
Tâm phúc không hiểu, dè dặt hỏi: "Nhưng điện hạ trước kia không phải nói... muốn chậm một chút, ổn định một chút sao? Sao bây giờ lại..."
Thái tử nheo mắt: "Ta cũng không nghĩ tới."
Vưu quý phi biết quá nhiều. Bà ta giúp gã rất nhiều, cũng dính líu rất sâu. Bà ta biết gã đặt tay ở đâu, nhược điểm ở đâu, chỗ nào công kích chí mạng, tất cả đều rõ. Lần này bị biếm vào lãnh cung, tất nhiên bị liên lụy, dẫu không làm gì, giấy trắng mực đen rõ rành rành, sao có thể không oán hận? Bà ta vốn quen sống hưởng thụ, lãnh cung là nơi nào, sao bà ta chịu nổi? Tất nhiên phải tìm cách ra ngoài. Muốn ra, phải lập công lớn. Công lớn thế nào mới đủ?
Ngay khúc quanh này, bà ta cắn hắn xuất thủ, rõ ràng là cách nhanh nhất. Dù sao gã cũng từng phụ bạc bà ta, không phải sao?
Thái tử trong lòng cũng hơi ảo não. Quả thật lúc đó gã vô ý, bị Vưu quý phi mê hoặc, ham luyến thân thể bà ta, những trò phong tình ấy gã chưa từng nếm trải. Tuy bà ta đã lớn tuổi nhưng vẫn biết cách chăm sóc, vẫn giữ được nét trẻ trung. Vưu quý phi nào phải cô nương mới lớn, gã sao có thể thật lòng với bà ta? Chỉ là si mê nhất thời thôi. Nhưng tiện nữ kia lòng tham không đáy, sớm muộn gì cũng hỏng việc của gã!
Thay vì chờ kẻ khác biết hết rồi ép gã, chi bằng giờ bất chấp, đánh một trận trở tay không kịp, may ra còn mở được một con đường! Bao nhiêu chuẩn bị trước đây chẳng phải đều vì ngày này sao!
Thái tử tính toán rất rõ. Chuyện hạ độc không ai biết, dư luận dễ khống chế, hoàng thượng bệnh nặng mà thoái vị, gã vốn là thái tử, đương nhiên lên ngôi, lại có chiếu thư phụ hoàng, tất cả đều hợp lý... chỉ sợ ngoài cung có kẻ lắm miệng. Gã cũng không muốn giết người, đại quân bao vây trong ngoài chỉ là để thêm sức ép, khiến các đại thần lo cho tính mạng mà đứng về phía gã. Chỉ cần hoàng thượng gật đầu, kinh thành sẽ không có vấn đề. Gã là thái tử tốt, tương lai tất nhiên sẽ là hoàng đế tốt!
Kiến Bình đế quả thật ngu.
Lão biết hai con trai không hòa thuận, ai cũng có chút tâm tư riêng, điều đó ở hoàng gia rất bình thường. Không có dã tâm, mới càng đáng ngờ. Có dã tâm mới dễ khống chế. Đế vương tâm thuật, quan trọng chẳng phải là cân bằng sao?
Lão tự tin mình biết không ít thông tin, biết nhiều chuyện, nhưng không ngờ thái tử thật sự dám phản! Cho dù có tâm tư đó, cũng không nên nhanh thế này. Rốt cuộc trục trặc ở đâu?
Trán nóng rực, cổ họng khát khô, ý thức mơ hồ, máu đã phun ra không biết bao nhiêu. Lão biết mình trúng độc, tuy không rõ ai hạ, nhưng kẻ chủ mưu tất nhiên là thái tử. Thân thể suy kiệt, nằm trên giường không dậy nổi, tẩm điện bị khống chế, ngay cả chim cũng chẳng bay ra được, nói gì cũng không ai hiểu. Kiến Bình đế trong lòng bực bội không thôi.
"Hoàng thượng..." Ban đêm, Diêu mỹ nhân hầu hạ trong điện, cả tẩm điện bị khống chế, nàng đương nhiên cũng không ra ngoài được. Quỳ trước giường khóc nức nở: "Chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Nàng cũng thật khổ. Khó khăn lắm mới được sủng ái hai ngày, chưa kịp hưởng phúc thì trên đầu đã dậy sóng. Sao lại xui xẻo thế này! Nàng vốn không thích lão hoàng đế này, cũng chẳng có ý hiến dâng cả đời vì lão, nhưng nàng cần vị trí ổn định, cần bước lên cao. Nàng cầu không nhiều, chỉ mong có miếng ăn để sống, còn phải lo cho người thân phía sau, đứa con đáng thương của nàng, mới bi bô tập nói, còn cả tương lai phía trước! Kiến Bình đế chết hay sống không quan trọng, miễn đừng lôi nàng vào!
Nói vậy thôi, nhưng Kiến Bình đế trong lòng quả thật đã có tính toán.
Lão gian nan ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Diêu mỹ nhân tới gần: "Ngươi tìm một người... đáng tin... liên... liên hệ Trấn Bắc Vương..."
Độc ngấm vào tận xương, đến nói chuyện cũng khó khăn, đứt quãng, chữ nào chữ nấy không rõ. May mà Diêu mỹ nhân cũng lanh lợi, sống chung một thời gian nên coi như hiểu ý: "Trấn, Trấn Bắc Vương?"
Nàng thấy chủ ý này không ổn lắm. Việc này có liên quan gì tới Trấn Bắc Vương đâu, nội bộ các ngươi tranh giành, người ta đứng ngoài còn cười, các ngươi đều bị hủy, chẳng phải để người ta ngư ông đắc lợi hay sao?
Kiến Bình đế chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấu nàng đang nghĩ gì. Đáng tiếc là độc hành hạ, lão không còn hơi sức giải thích, chỉ nói: "Ngươi đi làm... là được. Dưới giường của trẫm... có ngăn bí mật... lấy ngọc bài đưa cho hắn... đi tìm Đông Đại Doanh..."
Chuyện khác thì thôi, tranh quyền đoạt lợi, miễn không dính đến ông, Hoắc Diễm đều chẳng buồn quản. Nhưng việc tạo phản thế này, liên quan đến an nguy kinh thành, an ổn xã tắc, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Mắt Diêu mỹ nhân hơi đảo: "Thiếp..."
"Được rồi," Kiến Bình đế nhắm mắt, mệt mỏi rã rời: "Trẫm biết... có tai mắt tâm phúc... làm cho xong việc này... đừng để trẫm... thất vọng."
Diêu mỹ nhân còn có thể làm gì, đành phải thuận theo: "Vâng."
Nàng còn chưa kịp xoay người thì nghe Kiến Bình đế lại nói: "Chờ... chờ một chút... Trẫm... viết phong thư."
Diêu mỹ nhân suýt nữa trượt chân ngã lăn, ngươi nhìn lại mình đi, người ra nông nỗi này mà còn muốn viết thư? Ngươi còn cầm nổi bút sao?
Nàng vừa khóc vừa khuyên mấy tiếng hoàng thượng giữ gìn long thể, nhưng Kiến Bình đế vô cùng kiên quyết, nàng đành để lão làm theo ý mình.
Hoắc Diễm rất nhanh nhận được tin trong cung, cùng với ngọc bài và thư tay của Kiến Bình đế.
Không thể không nói, Kiến Bình đế quả thật thông minh. Tay run đến nỗi không cầm nổi bút, vậy mà vẫn cố gắng viết thư. Ý chí đó thật đáng quý. Trong thư thái độ cũng rất thấp, chẳng còn giữ chút thể diện đế vương nào, một chữ "cầu" viết xuống thật chắc nịch.
Loại chuyện này, lão không cầu thì Hoắc Diễm cũng phải lo, nay đã cầu thì đương nhiên hắn càng chẳng từ chối.
Vừa mới vòng quanh một lượt, Hoắc Diễm đã rõ tình thế trước mắt: chỗ nào có quân, chỗ nào phòng thủ gấp, chỗ nào sơ hở. Giờ trong tay có ngọc bài điều binh, hắn lập tức tính toán kế hoạch.
Hắn tìm Mạnh Sách bàn bạc vài việc, sắp xếp ổn thỏa chuyện sau, lúc ấy ở cửa thành đã giao chiến rồi. Kinh thành hiếm khi thấy chiến sự lớn, quân trong thành cũng chỉ là tuần phòng và Ngũ thành Binh Mã Ty, chẳng biết cầm cự được bao lâu.
Hoắc Diễm không kịp quay về, lập tức phái Phàn Đại Xuyên về bảo vệ cho Cố Đình, cũng báo lại hành tung của mình — đi mượn binh ngoài thành.
Thời gian gấp rút, sợ nhiều mắt dòm ngó, càng không tiện nói tỉ mỉ. Cố Đình cũng không biết hắn đi đâu, chỉ biết chắc rằng đi đâu cũng được, nhất định sẽ về ổn thỏa. Với chuyện này, Cố Đình tin hắn tuyệt đối.
Hoắc Diễm thúc ngựa phi như bay về Đông Đại Doanh. Hắn cũng hình dung được cảnh tượng sắp tới: một Trấn Bắc vương công cao chấn chủ, xuất hiện ở doanh trại xa lạ, lại cầm lệnh điều binh bất ngờ... thế nào cũng bị nghi ngờ. Trong thành đang phong tỏa tin tức, bên ngoài cũng không rõ tình hình.
Có điều, nhiều khi từng trải cũng là lợi thế. Bao năm chinh chiến, Hoắc Diễm đã gặp vô số khó khăn, hiểu rõ lúc nào nên làm gì. Quân nhân thường cứng cỏi, khó phục người, nhưng lại khâm phục kẻ mạnh. Chỉ cần hắn đủ mạnh, mọi chuyện đều có thể vượt qua.
Đông Đại Doanh đã hiện ra trước mắt, Hoắc Diễm không hề dừng lại, thúc ngựa nhảy thẳng vào, giơ cao ngọc bài điều binh: "Bổn vương phụng ý chỉ hoàng thượng điều binh, kẻ nào dám chống lệnh, xử theo quân pháp!"
Chủ tướng Đông Đại Doanh không có mặt, phó tướng lập tức bước ra, binh khí sẵn sàng. Ý tứ quá rõ ràng.
Hoắc Diễm nheo mắt, siết chặt trường đao trong tay rồi thúc ngựa lao lên, thế như chẻ tre!
Trong khi Trấn Bắc Vương đang đánh liều ở Đông Đại Doanh, kinh thành lại chìm trong một mảnh yên lặng.
Lúc này, mọi người chỉ cần im thin thít chờ kết quả cuối cùng là được. Thế nhưng Kiến Bình đế chậm chạp không chịu hạ chiếu thư, độc phát thân vong mà vẫn cứng đầu chống chọi. Thái tử thấy tình thế bất ổn, quyết định phải thêm sức ép.
Không hiểu nghĩ gì, gã bắt đầu triệu tập các đại thần cùng gia quyến tiến cung, để làm chứng, hoặc là để uy h**p: không đứng về ta, các ngươi đều phải chết!
Kẻ không hiểu chuyện thì mơ hồ bị lôi vào, còn kẻ hiểu rõ thì lòng hoang mang nhưng bị trọng binh áp chế, chẳng ai dám chống lệnh. Không khí trong kinh thành ngày càng ngột ngạt.
Văn thần bị triệu, võ tướng đương nhiên cũng không thoát. Thân phận hai phủ Trấn Bắc và Cô Tàng vốn nhạy cảm, làm sao không bị gọi?
Nhưng Trấn Bắc Vương đã ra khỏi thành, căn bản không thể xuất hiện!
Ngay khi văn thần lần lượt bị gọi tiến cung, Cố Đình đã đoán được thái tử định làm gì. Chậm nhất là hai khắc nữa, chắc chắn sẽ có người tới phủ Trấn Bắc Vương! Mà Hoắc Diễm ra khỏi thành, tuyệt đối không thể để lộ... Vậy phải che giấu thế nào?
Cố Đình trong thư phòng đi vòng vòng, mắt hơi nheo lại, bảo Ngô Phong lấy giấy bút, tự tay viết một bản hịch văn. Rồi gọi người biết chữ trong phủ sao ra nhiều bản, nhờ Phàn Đại Xuyên phái thuộc hạ mang đi rải khắp các phố.
Trên giấy, lời lẽ sắc bén, chữ chữ như dao, mắng thái tử một trận: Bất trung bất hiếu, vô quân vô thần, mưu đồ đoạt ngôi, phạm tội đại bất kính!
Một bài ngắn thôi, từ ngữ chẳng có gì hoa mỹ, người biết chữ đều đọc hiểu, lan ra trong dân càng khiến ai nấy tin là thật. Lúc ngoài thành lửa khói vừa nổi, bá tánh mỗi người đều sợ hãi, nhưng vẫn hùa theo dư luận mắng thái tử.
Cố Đình dám làm vậy vì tin Hoắc Diễm. Thái tử khởi sự nhất định không thành, Hoắc Diễm nhất định sẽ đem binh về hàng phục gã! Nếu sự đã không thể thành thì chọc sớm hay chọc muộn có khác gì đâu? Cậu có gì mà phải sợ!
Cậu thì không sợ, không sao cả, nhưng một khi chuyện đã bày ra bàn, lòng người sẽ dao động, sau này biết làm sao?
Thái tử tức đến mắt đỏ rực. Là ai làm! Là ai dám!
"Ta bất trung bất hiếu? Lão già đó có gì đáng trung hiếu! Sinh con mặc kệ, xử sự vô đạo, thả mặc hậu cung, chính lão cũng chẳng ra gì, còn đòi mong ở ta sao! Cho rằng chỉ mình ta muốn phản? Nhị ca không nghĩ chắc? Đám tông thất khác chẳng lẽ không có tâm tư? Ở đây, ai mà chẳng giống nhau, đều chẳng ngoại lệ!"
Gã điên cuồng xé nát những tờ hịch văn, thở hổn hển: "Rốt cuộc là ai làm! Không phải đã bảo các ngươi phải trông chừng kỹ kinh thành rồi sao!"
Tâm phúc rất ấm ức: "Bọn thuộc hạ vẫn luôn canh chừng, không ai dám chậm trễ, nhưng kẻ làm chuyện này khinh công cực kỳ cao, thân thủ trơn tru như cá, tờ giấy viết thư cũng chuẩn bị sẵn từ trước, chữ viết thì như người mới tập viết, không phải tay trái viết thì cũng là người biết chữ rất gượng gạo, nhất định đã chuẩn bị từ trước, trong thời gian ngắn thật sự khó mà tìm ra..."
"Đủ rồi!" Thái tử nheo mắt: "Không phải ta bảo các ngươi đi mời người sao, Trấn Bắc Vương đâu? Hắn có đến không?"
Tâm phúc lần này quỳ xuống: "Ban đầu vốn rất thuận lợi, nhưng phủ Trấn Bắc Vương nghe tin dọc đường xảy ra chuyện, không còn tin tưởng điện hạ nữa, nói là... nói thẳng là không dám đến, sợ hãi."
Thái tử tức run: "Sợ cái rắm! Nếu Trấn Bắc Vương hắn mà biết sợ thì trên đời này làm gì còn ai nhát gan! Hắn rõ ràng là cố tình, cố tình trốn tránh chuyện này!"
Tâm phúc cúi đầu, hai tay buông thõng, không dám nói thêm.
Thái tử híp mắt: "Bản thân Trấn Bắc Vương có trong phủ hay không?"
"Hồi điện hạ, hẳn là có."
"Là thì nói là, không phải thì nói không phải, cái gì mà "hẳn là"!"
"Thuộc hạ đến tận nơi xin yết kiến, chỉ nghe thấy giọng Trấn Bắc Vương, nhưng không thấy người, hộ vệ trong phủ vẫn không mở cửa, chắc là không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, thuộc hạ lại không dám tự tiện xông vào, vì thế..."
"Thôi, hắn không muốn tới thì kệ hắn, chỉ cần kết quả định rồi thì hắn có tới hay không cũng như nhau."
Chỉ cần qua được đêm nay, gã chính là thiên tử, ai cũng phải quỳ, sợ gì! Được làm vua thua làm giặc, chỉ cần ngồi lên ngai kia, tất cả đều có thể xoay chuyển!
"Tiếp tục hành động!" Thái tử mắt ánh lên vẻ âm u: "Hôm nay đến đây thôi, các ngươi với ta đều đã không còn đường lùi, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!"
"Vâng!"
Thái tử tiếp tục hành động, gây sóng gió trong phủ người khác, trong lòng Cố Đình khẽ thả lỏng, cuối cùng cũng qua được cơn hỗn loạn.
Phủ nhà mình không bị quấy nhiễu, hộ vệ của phủ Trấn Bắc Vương nhìn cậu với ánh mắt vừa kính vừa nhiệt.
Vương phi quả thật thông minh! Vương phi thông tuệ như vậy, nhà ai mà có được chứ!
Vương gia đúng là lợi hại, mắt nhìn người quá giỏi!
Mặc kệ ngoài kia đao quang kiếm ảnh thế nào, có Vương gia ở đây hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần có Vương phi là được rồi!
Cố Đình lại liên tục nhìn về phía ngoài thành, không biết Hoắc Diễm bên đó ra sao.
Em chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian này, ngài nhất định phải nhanh lên.
Hoắc Diễm đã thuận lợi chiếm được Đông Đại Doanh, mang theo 5 vạn tinh binh tiến về hướng nội thành, chiến sự ở cửa thành đang giằng co, lòng người không đồng nhất, sắp sửa giữ không nổi, Mạnh Sách thì bảo vệ tiểu Vương gia Cô Tàng nên hành động cũng tiện lợi hơn, phối hợp cùng Phàn Đại Xuyên, trong cơn nguy cấp cũng góp một phần sức để giữ thành.
Chuyện này tuy không liên quan trực tiếp đến trung tâm, nhưng nếu cửa thành bị phá, để thị uy thì kẻ xâm nhập tất sẽ giết người, dân thường vốn vô tội, cớ gì phải chết oan chỉ vì biến loạn này?
Gió lửa, máu tanh, đao quang kiếm ảnh, kinh thành vốn yên bình, nay như biến thành bãi săn của người khác, dân chúng chỉ còn biết trông chờ anh hùng nào đó xuất hiện cứu họ khỏi nước sôi lửa bỏng.
Có người sợ hãi lùi lại, nhưng cũng có người không sợ, xông lên hàng đầu, ánh mắt kiên định, lưỡi đao sắc bén, bất chấp tình thế gian nguy, chỉ biết tiến lên, không chịu lùi lại nửa bước!
Tin tức từng cái một liên tục đưa về, đặt trước án, Cố Đình vừa lật xem vừa không ngừng suy tính, xem nơi nào bị bỏ sót, nơi nào tương đối an toàn, nơi nào nguy hiểm cần tăng cường hỗ trợ.
Tuy có thể làm được rất ít, nhưng thêm một người thì vẫn thêm được một phần sức.
Đang xem thì cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Toàn bộ kinh thành đều loạn, thái tử quậy tung khắp nơi, ai cũng không tránh khỏi, quan văn quan võ đều bị ảnh hưởng, các kiểu lo lắng, do dự chẳng phải chuyện hiếm. Không khí triều đình như chó hoang sổng xích, chẳng ai biết sẽ chạy về đâu. Vào lúc then chốt này, nhị hoàng tử ở đâu?
Y xưa nay vốn không đội trời chung với thái tử, hễ thái tử ủng hộ cái gì thì y phản đối, thái tử khởi xướng cái gì thì y chửi bới, ngày thường chẳng có chuyện gì cũng cãi nhau loạn cả lên. Giờ thái tử tạo phản, y lại không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, xuất đầu lộ diện thu phục nhân tâm, rốt cuộc đang làm gì? Cơ hội tốt như thế lại không dùng?
Cố Đình lập tức cảnh giác, gọi người theo dõi kỹ tin tức ở phủ nhị hoàng tử. Người này quả thật án binh bất động, từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh, cứ như sợ thái tử lắm, dứt khoát đóng cửa không ra!
Sợ sao? Sao có thể! Nhị hoàng tử nhìn thế nào cũng không phải kẻ nhát gan.
Không đúng, tuyệt đối không phải vậy. Cố Đình chọn ra một thân vệ khinh công cực tốt trong quân của Hoắc Diễm, bí mật lẻn vào phủ nhị hoàng tử dò xét, thân vệ về báo: không tìm thấy người. Vị nhị hoàng tử này hoặc là không ở trong phủ, hoặc trong phủ có chỗ bí mật đặc biệt, như mật thất chẳng hạn, tạm thời khó mà xác định.
Cố Đình nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ chấm lên bản đồ bố trí phòng thủ toàn thành, rơi xuống một chỗ.
Không chỉ có nhị hoàng tử, sự tồn tại của Giang Mộ Vân trong cục diện này cũng rất mờ nhạt. Gã ta chẳng phải tâm phúc của thái tử, luôn miệng nói sẽ thay thái tử giải quyết hết mọi chướng ngại và phiền toái sao? Ngay cả trong cung yến còn dám giở trò, vậy mà bây giờ lại không có động tĩnh gì? Người bên cạnh thái tử ai cũng bận rộn, đều đang ra tay, chỉ riêng Giang Mộ Vân từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, có khi nào... ngay từ đầu bọn họ đã đoán sai rồi không?
Cố Đình ngồi trở lại bàn, đem toàn bộ tin tức và hồ sơ một lần nữa xem lại hết, rồi kết hợp với thế cục hiện tại đang vi diệu, thật khó mà không nảy ra suy nghĩ khác.
Tạo phản chắc chắn là thật, dã tâm của thái tử không phải giả, nhưng đằng sau tất cả hành động và kế hoạch này, còn có một kẻ khác đang đứng phía sau. Người đó lén lút giở trò, châm ngòi thổi gió rồi khoanh tay đứng nhìn, có phải là muốn làm ngư ông đắc lợi sau khi hai con trai - cò đánh nhau? Một khi đối thủ sống chết với nhau, kết quả cuối cùng chẳng phải sẽ rơi vào tay mình sao?
Thiên tử gặp nguy trong một ván cờ, kinh thành đại loạn một trận, văn võ bá quan kinh sợ một phen, Trấn Bắc Vương phải liều mình giữ thành... tất cả, rốt cuộc chẳng qua là làm áo cưới cho kẻ khác.
Tâm tư quá thâm hiểm!
Cố Đình nheo mắt. Nếu nhị hoàng tử chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi thì còn dễ tính, nhưng nếu dã tâm y lớn hơn, không chỉ muốn thu phục nhân tâm mà còn muốn nhân cơ hội diệt trừ đối thủ, thanh trừ chướng ngại thì Trấn Bắc và Cô Tàng, hai Vương gia chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Không thể ngồi chờ, nhất định phải xác định rõ việc này!
Cố Đình lập tức thay quần áo, gọi Phàn Đại Xuyên: "Ta muốn đi một nơi, tướng quân có nguyện đi cùng không?"
Phàn Đại Xuyên hơi do dự: "Vương gia trước đó có dặn, bên ngoài rất nguy hiểm, bảo công tử cứ ở trong phủ."
Cố Đình khẽ cười: "Bên ngoài nguy hiểm, ta chẳng lẽ lại không biết? Tướng quân nghĩ ta là kẻ hồ nháo sao?"
Phàn Đại Xuyên gãi đầu: "Cũng không phải..."
"Tướng quân đã theo Vương gia chinh chiến nhiều năm, hẳn biết câu "tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe". Thế cục biến hóa khôn lường, chẳng có gì tuyệt đối an toàn hay tuyệt đối nguy hiểm, có lúc không hành động mới là nguy hiểm lớn nhất. Giờ ta phát hiện một vài manh mối, bất lợi cho phủ Trấn Bắc Vương, cần phải tự mình ra ngoài một chuyến, ngươi tin ta chứ?"
Phàn Đại Xuyên quỳ một gối xuống đất: "Nguyện vì công tử mà quên mình phục vụ!"
Công tử thông minh đến mức nào, quân Trấn Bắc từ trên xuống dưới đã sớm thấy rõ. Trong trận thủ thành, công tử đã là ân nhân của toàn bộ Cửu nguyên, là người mà bọn họ nhất định phải bảo vệ, huống chi công tử còn là vương phi, là người được Vương gia yêu thương nhất?
Vương gia giữ cậu ở đây, chưa bao giờ là để giam cầm, mà là để bảo vệ!
"Rất tốt." Cố Đình khoác áo choàng lên người: "Đi theo ta!"
Nơi cậu muốn đến chính là Giang phủ. Nhị hoàng tử không tìm thấy, chẳng lẽ Giang Mộ Vân cũng không tìm được sao? Nhờ ơn kiếp trước ban tặng, cậu quá quen thuộc với phủ của Giang Mộ Vân rồi!
Kinh thành hỗn loạn, nhưng có Phàn Đại Xuyên đi cùng, Cố Đình đi đường cũng không gặp trở ngại, rất nhanh đã tới trước cổng Giang phủ. Đang lúc loạn lạc, Giang gia đóng chặt cửa, không tiếp khách, gõ cửa cũng không mở.
Cố Đình nheo mắt, chỉ tay ra hiệu, để Phàn Đại Xuyên dẫn cậu nhảy tường vào. Quả nhiên không ai phát hiện, vòng vèo qua vài con đường nhỏ rậm rạp, vậy mà thẳng tiến đến trước thư phòng của Giang Mộ Vân!
Đến nơi này, tất nhiên có hộ vệ trong phủ xuất hiện: "Ai dám tự tiện xông vào Giang phủ!"
Cố Đình lập tức cất giọng: "Cố Đình đến bái phỏng Giang công tử, xin được gặp mặt!"
Ca trực hôm nay không ai quen cậu, vừa thấy cậu kiêu ngạo như vậy thì lập tức xông lên, nhưng có Phàn Đại Xuyên ở đây, dù hộ vệ có đông thế nào cũng không thể chạm được nửa phần vào Cố Đình.
Cố Đình híp mắt, dồn khí đan điền, lại lớn tiếng: "Cố Đình đến bái phỏng Giang công tử, xin được gặp mặt!"
Cửa bỗng mở ra, Giang Mộ Vân xuất hiện: "Dừng tay cả đi."
Hộ vệ trong phủ lập tức ngừng lại, không ai dám động thủ nữa, Phàn Đại Xuyên cũng thu đao về.
Trong sân yên tĩnh, không một tiếng động. Giang Mộ Vân nhìn Cố Đình, khóe môi nhếch lên, nụ cười ôn nhuận tao nhã, phong thái như quân tử: "Ngươi đã đến rồi."
Cố Đình nhướng mày: "Ngươi biết ta sẽ tới?"
Giang Mộ Vân lắc đầu: "Không biết, nhưng ngươi đã tới tìm ta, trong lòng ta rất vui." Gã ta dừng một chút, ánh mắt dừng trên người Cố Đình càng thêm ôn nhu: "Đây là lần đầu tiên kể từ trận tuyết đầu mùa năm ngoái, ngươi chủ động tới tìm ta."
Phàn Đại Xuyên lập tức cảm thấy ánh mắt này không ổn, chắn trước mặt Cố Đình, rút đao ra.
Cố Đình vỗ vai hắn ta: "Không sao, đừng lo lắng."
Giang Mộ Vân thậm chí không liếc Phàn Đại Xuyên một cái, gương mặt vẫn giữ nụ cười tao nhã, khẽ nghiêng người, lộ ra căn phòng phía sau: "Muốn vào ngồi một chút không?"
Đã đến thì Cố Đình nào có sợ.
Cậu khẽ lay áo, cười để lộ hàm răng trắng: "Được thôi."
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Khi trời vừa sáng, người được phái đi rốt cuộc cũng truyền tin về. Tổng hợp lại các nguồn, sự thật đã rõ: Thái tử quả thật định mưu phản! Không chỉ định, gã còn ra tay khiến người ta trở tay không kịp!
Hôm nay thiên tử đột nhiên bãi triều, cửa thành đóng chặt. Trong cung truyền ra tin tức nói có thích khách. Đến giờ Ngọ, đã có năm nghìn đại quân kéo đến dưới thành, tuyên bố muốn "thanh quân trắc"!
*giờ Ngọ: 11h đến 13h
*thanh quân trắc: cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để dấy danh nghĩa, phát động chính biến để "Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua
Thanh cái gì mà quân trắc, đây rõ ràng là mưu phản!
Cố Đình hoảng sợ, không thể nào, sao lại nhanh như vậy! Cậu vội mặc y phục: "Bên ngoài rốt cuộc thế nào rồi!"
Hoắc Diễm đã mặc xong áo giáp nhẹ: "Tin tức của chúng ta không thể giả được. Thái tử vốn không định ra tay sớm thế này, ắt là có chuyện ngoài ý muốn."
Nhưng chuyện đã xảy ra, nói gì cũng muộn. Thiên tử không ra mặt, đại quân ngoài thành đã đảo qua, bá tánh gặp cảnh tàn sát. Nếu không kịp ngăn, e trong thành cũng giữ không nổi!
"Có sợ không?"
"Không sợ." Cố Đình thấy Hoắc Diễm cầm lấy trường đao, bước tới sửa lại cổ áo cho hắn, nhón chân chủ động hôn: "Ngài là anh hùng của em, sẽ không làm em thất vọng."
Ánh mắt Hoắc Diễm tối sầm, ôm người vào lòng, hôn trả thật mạnh.
Cuối cùng, hắn chống trán Cố Đình: "Ta ra ngoài xem tình hình trước. Đợi ta trở lại, được không?"
Cố Đình ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
Trấn Bắc Vương chưa bao giờ làm dân chúng Cửu Nguyên thất vọng, tất nhiên cũng sẽ không làm cậu thất vọng!
Đông Cung.
Thái tử đứng trước bậc thềm, sắc mặt có chút khẩn trương: "Thế nào?"
Tâm phúc đáp: "Bẩm điện hạ, đại quân ngoài thành đã động. Áp lực ở cửa thành rất lớn, e sắp chống không nổi. Hoàng thượng đã tỉnh lại từ lâu..."
Ánh mắt Thái tử u ám: "Lão chịu thoái vị sao?"
Hộ vệ cứng người, không nói gì.
Hiển nhiên là không.
Thái tử cười lạnh: "Đến nước này rồi, lão không chịu thì cũng phải chịu! Ngươi cho người tiếp tục chờ. Chịu đựng không nổi, lão sẽ đáp ứng. Phụ hoàng này của ta, chẳng sợ gì khác, chỉ sợ chết."
Gã hạ độc đặc chế riêng cho thiên tử, hương vị khó mà quên nổi, hoàng thượng không thể nào chịu đựng được, sớm muộn cũng phải đồng ý!
Tâm phúc không hiểu, dè dặt hỏi: "Nhưng điện hạ trước kia không phải nói... muốn chậm một chút, ổn định một chút sao? Sao bây giờ lại..."
Thái tử nheo mắt: "Ta cũng không nghĩ tới."
Vưu quý phi biết quá nhiều. Bà ta giúp gã rất nhiều, cũng dính líu rất sâu. Bà ta biết gã đặt tay ở đâu, nhược điểm ở đâu, chỗ nào công kích chí mạng, tất cả đều rõ. Lần này bị biếm vào lãnh cung, tất nhiên bị liên lụy, dẫu không làm gì, giấy trắng mực đen rõ rành rành, sao có thể không oán hận? Bà ta vốn quen sống hưởng thụ, lãnh cung là nơi nào, sao bà ta chịu nổi? Tất nhiên phải tìm cách ra ngoài. Muốn ra, phải lập công lớn. Công lớn thế nào mới đủ?
Ngay khúc quanh này, bà ta cắn hắn xuất thủ, rõ ràng là cách nhanh nhất. Dù sao gã cũng từng phụ bạc bà ta, không phải sao?
Thái tử trong lòng cũng hơi ảo não. Quả thật lúc đó gã vô ý, bị Vưu quý phi mê hoặc, ham luyến thân thể bà ta, những trò phong tình ấy gã chưa từng nếm trải. Tuy bà ta đã lớn tuổi nhưng vẫn biết cách chăm sóc, vẫn giữ được nét trẻ trung. Vưu quý phi nào phải cô nương mới lớn, gã sao có thể thật lòng với bà ta? Chỉ là si mê nhất thời thôi. Nhưng tiện nữ kia lòng tham không đáy, sớm muộn gì cũng hỏng việc của gã!
Thay vì chờ kẻ khác biết hết rồi ép gã, chi bằng giờ bất chấp, đánh một trận trở tay không kịp, may ra còn mở được một con đường! Bao nhiêu chuẩn bị trước đây chẳng phải đều vì ngày này sao!
Thái tử tính toán rất rõ. Chuyện hạ độc không ai biết, dư luận dễ khống chế, hoàng thượng bệnh nặng mà thoái vị, gã vốn là thái tử, đương nhiên lên ngôi, lại có chiếu thư phụ hoàng, tất cả đều hợp lý... chỉ sợ ngoài cung có kẻ lắm miệng. Gã cũng không muốn giết người, đại quân bao vây trong ngoài chỉ là để thêm sức ép, khiến các đại thần lo cho tính mạng mà đứng về phía gã. Chỉ cần hoàng thượng gật đầu, kinh thành sẽ không có vấn đề. Gã là thái tử tốt, tương lai tất nhiên sẽ là hoàng đế tốt!
Kiến Bình đế quả thật ngu.
Lão biết hai con trai không hòa thuận, ai cũng có chút tâm tư riêng, điều đó ở hoàng gia rất bình thường. Không có dã tâm, mới càng đáng ngờ. Có dã tâm mới dễ khống chế. Đế vương tâm thuật, quan trọng chẳng phải là cân bằng sao?
Lão tự tin mình biết không ít thông tin, biết nhiều chuyện, nhưng không ngờ thái tử thật sự dám phản! Cho dù có tâm tư đó, cũng không nên nhanh thế này. Rốt cuộc trục trặc ở đâu?
Trán nóng rực, cổ họng khát khô, ý thức mơ hồ, máu đã phun ra không biết bao nhiêu. Lão biết mình trúng độc, tuy không rõ ai hạ, nhưng kẻ chủ mưu tất nhiên là thái tử. Thân thể suy kiệt, nằm trên giường không dậy nổi, tẩm điện bị khống chế, ngay cả chim cũng chẳng bay ra được, nói gì cũng không ai hiểu. Kiến Bình đế trong lòng bực bội không thôi.
"Hoàng thượng..." Ban đêm, Diêu mỹ nhân hầu hạ trong điện, cả tẩm điện bị khống chế, nàng đương nhiên cũng không ra ngoài được. Quỳ trước giường khóc nức nở: "Chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Nàng cũng thật khổ. Khó khăn lắm mới được sủng ái hai ngày, chưa kịp hưởng phúc thì trên đầu đã dậy sóng. Sao lại xui xẻo thế này! Nàng vốn không thích lão hoàng đế này, cũng chẳng có ý hiến dâng cả đời vì lão, nhưng nàng cần vị trí ổn định, cần bước lên cao. Nàng cầu không nhiều, chỉ mong có miếng ăn để sống, còn phải lo cho người thân phía sau, đứa con đáng thương của nàng, mới bi bô tập nói, còn cả tương lai phía trước! Kiến Bình đế chết hay sống không quan trọng, miễn đừng lôi nàng vào!
Nói vậy thôi, nhưng Kiến Bình đế trong lòng quả thật đã có tính toán.
Lão gian nan ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Diêu mỹ nhân tới gần: "Ngươi tìm một người... đáng tin... liên... liên hệ Trấn Bắc Vương..."
Độc ngấm vào tận xương, đến nói chuyện cũng khó khăn, đứt quãng, chữ nào chữ nấy không rõ. May mà Diêu mỹ nhân cũng lanh lợi, sống chung một thời gian nên coi như hiểu ý: "Trấn, Trấn Bắc Vương?"
Nàng thấy chủ ý này không ổn lắm. Việc này có liên quan gì tới Trấn Bắc Vương đâu, nội bộ các ngươi tranh giành, người ta đứng ngoài còn cười, các ngươi đều bị hủy, chẳng phải để người ta ngư ông đắc lợi hay sao?
Kiến Bình đế chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấu nàng đang nghĩ gì. Đáng tiếc là độc hành hạ, lão không còn hơi sức giải thích, chỉ nói: "Ngươi đi làm... là được. Dưới giường của trẫm... có ngăn bí mật... lấy ngọc bài đưa cho hắn... đi tìm Đông Đại Doanh..."
Chuyện khác thì thôi, tranh quyền đoạt lợi, miễn không dính đến ông, Hoắc Diễm đều chẳng buồn quản. Nhưng việc tạo phản thế này, liên quan đến an nguy kinh thành, an ổn xã tắc, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Mắt Diêu mỹ nhân hơi đảo: "Thiếp..."
"Được rồi," Kiến Bình đế nhắm mắt, mệt mỏi rã rời: "Trẫm biết... có tai mắt tâm phúc... làm cho xong việc này... đừng để trẫm... thất vọng."
Diêu mỹ nhân còn có thể làm gì, đành phải thuận theo: "Vâng."
Nàng còn chưa kịp xoay người thì nghe Kiến Bình đế lại nói: "Chờ... chờ một chút... Trẫm... viết phong thư."
Diêu mỹ nhân suýt nữa trượt chân ngã lăn, ngươi nhìn lại mình đi, người ra nông nỗi này mà còn muốn viết thư? Ngươi còn cầm nổi bút sao?
Nàng vừa khóc vừa khuyên mấy tiếng hoàng thượng giữ gìn long thể, nhưng Kiến Bình đế vô cùng kiên quyết, nàng đành để lão làm theo ý mình.
Hoắc Diễm rất nhanh nhận được tin trong cung, cùng với ngọc bài và thư tay của Kiến Bình đế.
Không thể không nói, Kiến Bình đế quả thật thông minh. Tay run đến nỗi không cầm nổi bút, vậy mà vẫn cố gắng viết thư. Ý chí đó thật đáng quý. Trong thư thái độ cũng rất thấp, chẳng còn giữ chút thể diện đế vương nào, một chữ "cầu" viết xuống thật chắc nịch.
Loại chuyện này, lão không cầu thì Hoắc Diễm cũng phải lo, nay đã cầu thì đương nhiên hắn càng chẳng từ chối.
Vừa mới vòng quanh một lượt, Hoắc Diễm đã rõ tình thế trước mắt: chỗ nào có quân, chỗ nào phòng thủ gấp, chỗ nào sơ hở. Giờ trong tay có ngọc bài điều binh, hắn lập tức tính toán kế hoạch.
Hắn tìm Mạnh Sách bàn bạc vài việc, sắp xếp ổn thỏa chuyện sau, lúc ấy ở cửa thành đã giao chiến rồi. Kinh thành hiếm khi thấy chiến sự lớn, quân trong thành cũng chỉ là tuần phòng và Ngũ thành Binh Mã Ty, chẳng biết cầm cự được bao lâu.
Hoắc Diễm không kịp quay về, lập tức phái Phàn Đại Xuyên về bảo vệ cho Cố Đình, cũng báo lại hành tung của mình — đi mượn binh ngoài thành.
Thời gian gấp rút, sợ nhiều mắt dòm ngó, càng không tiện nói tỉ mỉ. Cố Đình cũng không biết hắn đi đâu, chỉ biết chắc rằng đi đâu cũng được, nhất định sẽ về ổn thỏa. Với chuyện này, Cố Đình tin hắn tuyệt đối.
Hoắc Diễm thúc ngựa phi như bay về Đông Đại Doanh. Hắn cũng hình dung được cảnh tượng sắp tới: một Trấn Bắc vương công cao chấn chủ, xuất hiện ở doanh trại xa lạ, lại cầm lệnh điều binh bất ngờ... thế nào cũng bị nghi ngờ. Trong thành đang phong tỏa tin tức, bên ngoài cũng không rõ tình hình.
Có điều, nhiều khi từng trải cũng là lợi thế. Bao năm chinh chiến, Hoắc Diễm đã gặp vô số khó khăn, hiểu rõ lúc nào nên làm gì. Quân nhân thường cứng cỏi, khó phục người, nhưng lại khâm phục kẻ mạnh. Chỉ cần hắn đủ mạnh, mọi chuyện đều có thể vượt qua.
Đông Đại Doanh đã hiện ra trước mắt, Hoắc Diễm không hề dừng lại, thúc ngựa nhảy thẳng vào, giơ cao ngọc bài điều binh: "Bổn vương phụng ý chỉ hoàng thượng điều binh, kẻ nào dám chống lệnh, xử theo quân pháp!"
Chủ tướng Đông Đại Doanh không có mặt, phó tướng lập tức bước ra, binh khí sẵn sàng. Ý tứ quá rõ ràng.
Hoắc Diễm nheo mắt, siết chặt trường đao trong tay rồi thúc ngựa lao lên, thế như chẻ tre!
Trong khi Trấn Bắc Vương đang đánh liều ở Đông Đại Doanh, kinh thành lại chìm trong một mảnh yên lặng.
Lúc này, mọi người chỉ cần im thin thít chờ kết quả cuối cùng là được. Thế nhưng Kiến Bình đế chậm chạp không chịu hạ chiếu thư, độc phát thân vong mà vẫn cứng đầu chống chọi. Thái tử thấy tình thế bất ổn, quyết định phải thêm sức ép.
Không hiểu nghĩ gì, gã bắt đầu triệu tập các đại thần cùng gia quyến tiến cung, để làm chứng, hoặc là để uy h**p: không đứng về ta, các ngươi đều phải chết!
Kẻ không hiểu chuyện thì mơ hồ bị lôi vào, còn kẻ hiểu rõ thì lòng hoang mang nhưng bị trọng binh áp chế, chẳng ai dám chống lệnh. Không khí trong kinh thành ngày càng ngột ngạt.
Văn thần bị triệu, võ tướng đương nhiên cũng không thoát. Thân phận hai phủ Trấn Bắc và Cô Tàng vốn nhạy cảm, làm sao không bị gọi?
Nhưng Trấn Bắc Vương đã ra khỏi thành, căn bản không thể xuất hiện!
Ngay khi văn thần lần lượt bị gọi tiến cung, Cố Đình đã đoán được thái tử định làm gì. Chậm nhất là hai khắc nữa, chắc chắn sẽ có người tới phủ Trấn Bắc Vương! Mà Hoắc Diễm ra khỏi thành, tuyệt đối không thể để lộ... Vậy phải che giấu thế nào?
Cố Đình trong thư phòng đi vòng vòng, mắt hơi nheo lại, bảo Ngô Phong lấy giấy bút, tự tay viết một bản hịch văn. Rồi gọi người biết chữ trong phủ sao ra nhiều bản, nhờ Phàn Đại Xuyên phái thuộc hạ mang đi rải khắp các phố.
Trên giấy, lời lẽ sắc bén, chữ chữ như dao, mắng thái tử một trận: Bất trung bất hiếu, vô quân vô thần, mưu đồ đoạt ngôi, phạm tội đại bất kính!
Một bài ngắn thôi, từ ngữ chẳng có gì hoa mỹ, người biết chữ đều đọc hiểu, lan ra trong dân càng khiến ai nấy tin là thật. Lúc ngoài thành lửa khói vừa nổi, bá tánh mỗi người đều sợ hãi, nhưng vẫn hùa theo dư luận mắng thái tử.
Cố Đình dám làm vậy vì tin Hoắc Diễm. Thái tử khởi sự nhất định không thành, Hoắc Diễm nhất định sẽ đem binh về hàng phục gã! Nếu sự đã không thể thành thì chọc sớm hay chọc muộn có khác gì đâu? Cậu có gì mà phải sợ!
Cậu thì không sợ, không sao cả, nhưng một khi chuyện đã bày ra bàn, lòng người sẽ dao động, sau này biết làm sao?
Thái tử tức đến mắt đỏ rực. Là ai làm! Là ai dám!
"Ta bất trung bất hiếu? Lão già đó có gì đáng trung hiếu! Sinh con mặc kệ, xử sự vô đạo, thả mặc hậu cung, chính lão cũng chẳng ra gì, còn đòi mong ở ta sao! Cho rằng chỉ mình ta muốn phản? Nhị ca không nghĩ chắc? Đám tông thất khác chẳng lẽ không có tâm tư? Ở đây, ai mà chẳng giống nhau, đều chẳng ngoại lệ!"
Gã điên cuồng xé nát những tờ hịch văn, thở hổn hển: "Rốt cuộc là ai làm! Không phải đã bảo các ngươi phải trông chừng kỹ kinh thành rồi sao!"
Tâm phúc rất ấm ức: "Bọn thuộc hạ vẫn luôn canh chừng, không ai dám chậm trễ, nhưng kẻ làm chuyện này khinh công cực kỳ cao, thân thủ trơn tru như cá, tờ giấy viết thư cũng chuẩn bị sẵn từ trước, chữ viết thì như người mới tập viết, không phải tay trái viết thì cũng là người biết chữ rất gượng gạo, nhất định đã chuẩn bị từ trước, trong thời gian ngắn thật sự khó mà tìm ra..."
"Đủ rồi!" Thái tử nheo mắt: "Không phải ta bảo các ngươi đi mời người sao, Trấn Bắc Vương đâu? Hắn có đến không?"
Tâm phúc lần này quỳ xuống: "Ban đầu vốn rất thuận lợi, nhưng phủ Trấn Bắc Vương nghe tin dọc đường xảy ra chuyện, không còn tin tưởng điện hạ nữa, nói là... nói thẳng là không dám đến, sợ hãi."
Thái tử tức run: "Sợ cái rắm! Nếu Trấn Bắc Vương hắn mà biết sợ thì trên đời này làm gì còn ai nhát gan! Hắn rõ ràng là cố tình, cố tình trốn tránh chuyện này!"
Tâm phúc cúi đầu, hai tay buông thõng, không dám nói thêm.
Thái tử híp mắt: "Bản thân Trấn Bắc Vương có trong phủ hay không?"
"Hồi điện hạ, hẳn là có."
"Là thì nói là, không phải thì nói không phải, cái gì mà "hẳn là"!"
"Thuộc hạ đến tận nơi xin yết kiến, chỉ nghe thấy giọng Trấn Bắc Vương, nhưng không thấy người, hộ vệ trong phủ vẫn không mở cửa, chắc là không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, thuộc hạ lại không dám tự tiện xông vào, vì thế..."
"Thôi, hắn không muốn tới thì kệ hắn, chỉ cần kết quả định rồi thì hắn có tới hay không cũng như nhau."
Chỉ cần qua được đêm nay, gã chính là thiên tử, ai cũng phải quỳ, sợ gì! Được làm vua thua làm giặc, chỉ cần ngồi lên ngai kia, tất cả đều có thể xoay chuyển!
"Tiếp tục hành động!" Thái tử mắt ánh lên vẻ âm u: "Hôm nay đến đây thôi, các ngươi với ta đều đã không còn đường lùi, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!"
"Vâng!"
Thái tử tiếp tục hành động, gây sóng gió trong phủ người khác, trong lòng Cố Đình khẽ thả lỏng, cuối cùng cũng qua được cơn hỗn loạn.
Phủ nhà mình không bị quấy nhiễu, hộ vệ của phủ Trấn Bắc Vương nhìn cậu với ánh mắt vừa kính vừa nhiệt.
Vương phi quả thật thông minh! Vương phi thông tuệ như vậy, nhà ai mà có được chứ!
Vương gia đúng là lợi hại, mắt nhìn người quá giỏi!
Mặc kệ ngoài kia đao quang kiếm ảnh thế nào, có Vương gia ở đây hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần có Vương phi là được rồi!
Cố Đình lại liên tục nhìn về phía ngoài thành, không biết Hoắc Diễm bên đó ra sao.
Em chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian này, ngài nhất định phải nhanh lên.
Hoắc Diễm đã thuận lợi chiếm được Đông Đại Doanh, mang theo 5 vạn tinh binh tiến về hướng nội thành, chiến sự ở cửa thành đang giằng co, lòng người không đồng nhất, sắp sửa giữ không nổi, Mạnh Sách thì bảo vệ tiểu Vương gia Cô Tàng nên hành động cũng tiện lợi hơn, phối hợp cùng Phàn Đại Xuyên, trong cơn nguy cấp cũng góp một phần sức để giữ thành.
Chuyện này tuy không liên quan trực tiếp đến trung tâm, nhưng nếu cửa thành bị phá, để thị uy thì kẻ xâm nhập tất sẽ giết người, dân thường vốn vô tội, cớ gì phải chết oan chỉ vì biến loạn này?
Gió lửa, máu tanh, đao quang kiếm ảnh, kinh thành vốn yên bình, nay như biến thành bãi săn của người khác, dân chúng chỉ còn biết trông chờ anh hùng nào đó xuất hiện cứu họ khỏi nước sôi lửa bỏng.
Có người sợ hãi lùi lại, nhưng cũng có người không sợ, xông lên hàng đầu, ánh mắt kiên định, lưỡi đao sắc bén, bất chấp tình thế gian nguy, chỉ biết tiến lên, không chịu lùi lại nửa bước!
Tin tức từng cái một liên tục đưa về, đặt trước án, Cố Đình vừa lật xem vừa không ngừng suy tính, xem nơi nào bị bỏ sót, nơi nào tương đối an toàn, nơi nào nguy hiểm cần tăng cường hỗ trợ.
Tuy có thể làm được rất ít, nhưng thêm một người thì vẫn thêm được một phần sức.
Đang xem thì cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Toàn bộ kinh thành đều loạn, thái tử quậy tung khắp nơi, ai cũng không tránh khỏi, quan văn quan võ đều bị ảnh hưởng, các kiểu lo lắng, do dự chẳng phải chuyện hiếm. Không khí triều đình như chó hoang sổng xích, chẳng ai biết sẽ chạy về đâu. Vào lúc then chốt này, nhị hoàng tử ở đâu?
Y xưa nay vốn không đội trời chung với thái tử, hễ thái tử ủng hộ cái gì thì y phản đối, thái tử khởi xướng cái gì thì y chửi bới, ngày thường chẳng có chuyện gì cũng cãi nhau loạn cả lên. Giờ thái tử tạo phản, y lại không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, xuất đầu lộ diện thu phục nhân tâm, rốt cuộc đang làm gì? Cơ hội tốt như thế lại không dùng?
Cố Đình lập tức cảnh giác, gọi người theo dõi kỹ tin tức ở phủ nhị hoàng tử. Người này quả thật án binh bất động, từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh, cứ như sợ thái tử lắm, dứt khoát đóng cửa không ra!
Sợ sao? Sao có thể! Nhị hoàng tử nhìn thế nào cũng không phải kẻ nhát gan.
Không đúng, tuyệt đối không phải vậy. Cố Đình chọn ra một thân vệ khinh công cực tốt trong quân của Hoắc Diễm, bí mật lẻn vào phủ nhị hoàng tử dò xét, thân vệ về báo: không tìm thấy người. Vị nhị hoàng tử này hoặc là không ở trong phủ, hoặc trong phủ có chỗ bí mật đặc biệt, như mật thất chẳng hạn, tạm thời khó mà xác định.
Cố Đình nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ chấm lên bản đồ bố trí phòng thủ toàn thành, rơi xuống một chỗ.
Không chỉ có nhị hoàng tử, sự tồn tại của Giang Mộ Vân trong cục diện này cũng rất mờ nhạt. Gã ta chẳng phải tâm phúc của thái tử, luôn miệng nói sẽ thay thái tử giải quyết hết mọi chướng ngại và phiền toái sao? Ngay cả trong cung yến còn dám giở trò, vậy mà bây giờ lại không có động tĩnh gì? Người bên cạnh thái tử ai cũng bận rộn, đều đang ra tay, chỉ riêng Giang Mộ Vân từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, có khi nào... ngay từ đầu bọn họ đã đoán sai rồi không?
Cố Đình ngồi trở lại bàn, đem toàn bộ tin tức và hồ sơ một lần nữa xem lại hết, rồi kết hợp với thế cục hiện tại đang vi diệu, thật khó mà không nảy ra suy nghĩ khác.
Tạo phản chắc chắn là thật, dã tâm của thái tử không phải giả, nhưng đằng sau tất cả hành động và kế hoạch này, còn có một kẻ khác đang đứng phía sau. Người đó lén lút giở trò, châm ngòi thổi gió rồi khoanh tay đứng nhìn, có phải là muốn làm ngư ông đắc lợi sau khi hai con trai - cò đánh nhau? Một khi đối thủ sống chết với nhau, kết quả cuối cùng chẳng phải sẽ rơi vào tay mình sao?
Thiên tử gặp nguy trong một ván cờ, kinh thành đại loạn một trận, văn võ bá quan kinh sợ một phen, Trấn Bắc Vương phải liều mình giữ thành... tất cả, rốt cuộc chẳng qua là làm áo cưới cho kẻ khác.
Tâm tư quá thâm hiểm!
Cố Đình nheo mắt. Nếu nhị hoàng tử chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi thì còn dễ tính, nhưng nếu dã tâm y lớn hơn, không chỉ muốn thu phục nhân tâm mà còn muốn nhân cơ hội diệt trừ đối thủ, thanh trừ chướng ngại thì Trấn Bắc và Cô Tàng, hai Vương gia chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Không thể ngồi chờ, nhất định phải xác định rõ việc này!
Cố Đình lập tức thay quần áo, gọi Phàn Đại Xuyên: "Ta muốn đi một nơi, tướng quân có nguyện đi cùng không?"
Phàn Đại Xuyên hơi do dự: "Vương gia trước đó có dặn, bên ngoài rất nguy hiểm, bảo công tử cứ ở trong phủ."
Cố Đình khẽ cười: "Bên ngoài nguy hiểm, ta chẳng lẽ lại không biết? Tướng quân nghĩ ta là kẻ hồ nháo sao?"
Phàn Đại Xuyên gãi đầu: "Cũng không phải..."
"Tướng quân đã theo Vương gia chinh chiến nhiều năm, hẳn biết câu "tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe". Thế cục biến hóa khôn lường, chẳng có gì tuyệt đối an toàn hay tuyệt đối nguy hiểm, có lúc không hành động mới là nguy hiểm lớn nhất. Giờ ta phát hiện một vài manh mối, bất lợi cho phủ Trấn Bắc Vương, cần phải tự mình ra ngoài một chuyến, ngươi tin ta chứ?"
Phàn Đại Xuyên quỳ một gối xuống đất: "Nguyện vì công tử mà quên mình phục vụ!"
Công tử thông minh đến mức nào, quân Trấn Bắc từ trên xuống dưới đã sớm thấy rõ. Trong trận thủ thành, công tử đã là ân nhân của toàn bộ Cửu nguyên, là người mà bọn họ nhất định phải bảo vệ, huống chi công tử còn là vương phi, là người được Vương gia yêu thương nhất?
Vương gia giữ cậu ở đây, chưa bao giờ là để giam cầm, mà là để bảo vệ!
"Rất tốt." Cố Đình khoác áo choàng lên người: "Đi theo ta!"
Nơi cậu muốn đến chính là Giang phủ. Nhị hoàng tử không tìm thấy, chẳng lẽ Giang Mộ Vân cũng không tìm được sao? Nhờ ơn kiếp trước ban tặng, cậu quá quen thuộc với phủ của Giang Mộ Vân rồi!
Kinh thành hỗn loạn, nhưng có Phàn Đại Xuyên đi cùng, Cố Đình đi đường cũng không gặp trở ngại, rất nhanh đã tới trước cổng Giang phủ. Đang lúc loạn lạc, Giang gia đóng chặt cửa, không tiếp khách, gõ cửa cũng không mở.
Cố Đình nheo mắt, chỉ tay ra hiệu, để Phàn Đại Xuyên dẫn cậu nhảy tường vào. Quả nhiên không ai phát hiện, vòng vèo qua vài con đường nhỏ rậm rạp, vậy mà thẳng tiến đến trước thư phòng của Giang Mộ Vân!
Đến nơi này, tất nhiên có hộ vệ trong phủ xuất hiện: "Ai dám tự tiện xông vào Giang phủ!"
Cố Đình lập tức cất giọng: "Cố Đình đến bái phỏng Giang công tử, xin được gặp mặt!"
Ca trực hôm nay không ai quen cậu, vừa thấy cậu kiêu ngạo như vậy thì lập tức xông lên, nhưng có Phàn Đại Xuyên ở đây, dù hộ vệ có đông thế nào cũng không thể chạm được nửa phần vào Cố Đình.
Cố Đình híp mắt, dồn khí đan điền, lại lớn tiếng: "Cố Đình đến bái phỏng Giang công tử, xin được gặp mặt!"
Cửa bỗng mở ra, Giang Mộ Vân xuất hiện: "Dừng tay cả đi."
Hộ vệ trong phủ lập tức ngừng lại, không ai dám động thủ nữa, Phàn Đại Xuyên cũng thu đao về.
Trong sân yên tĩnh, không một tiếng động. Giang Mộ Vân nhìn Cố Đình, khóe môi nhếch lên, nụ cười ôn nhuận tao nhã, phong thái như quân tử: "Ngươi đã đến rồi."
Cố Đình nhướng mày: "Ngươi biết ta sẽ tới?"
Giang Mộ Vân lắc đầu: "Không biết, nhưng ngươi đã tới tìm ta, trong lòng ta rất vui." Gã ta dừng một chút, ánh mắt dừng trên người Cố Đình càng thêm ôn nhu: "Đây là lần đầu tiên kể từ trận tuyết đầu mùa năm ngoái, ngươi chủ động tới tìm ta."
Phàn Đại Xuyên lập tức cảm thấy ánh mắt này không ổn, chắn trước mặt Cố Đình, rút đao ra.
Cố Đình vỗ vai hắn ta: "Không sao, đừng lo lắng."
Giang Mộ Vân thậm chí không liếc Phàn Đại Xuyên một cái, gương mặt vẫn giữ nụ cười tao nhã, khẽ nghiêng người, lộ ra căn phòng phía sau: "Muốn vào ngồi một chút không?"
Đã đến thì Cố Đình nào có sợ.
Cậu khẽ lay áo, cười để lộ hàm răng trắng: "Được thôi."
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 101: Ngươi đã đến rồi
10.0/10 từ 16 lượt.