Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 87: Không được thích nàng

171@-

 
Lời của Diệp Bồng Trinh đầy khí phách khiến Cố Đình nhất thời chưa kịp phản ứng. Đối với hoàng gia mà còn dám mạnh miệng như vậy, quả thật xứng danh "Nữ Thần Tài tàn nhẫn" mà ai cũng gọi!


"Sao vậy, không tin à?" Ánh mắt Diệp Bồng Trinh chuyển động, dường như lóe sáng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.


Cố Đình nào dám nói không, chỉ có thể mạnh mẽ lắc đầu.


Diệp Bồng Trinh khẽ cười: "Tỷ tỷ dạy ngươi một câu ngoan, "có tiền thì quỷ thần cũng sai khiến được", nhớ kỹ lời này. Một chuyện mà làm không thành, nhất định là ngươi chưa đủ tiền. Còn triều đình bây giờ... hừ."


Chữ "hừ" kia chứa đầy châm biếm và khinh thường.


Quả thật, dù thời vua sáng tôi hiền, trên vẫn có tham quan hủ bại, nước quá trong thì cá không sống nổi, huống hồ triều Đại Hạ đã sa sút lâu nay? Cố Đình ở kinh thành càng lâu, nhìn càng nhiều lại càng thất vọng với hoàng gia. Chỉ cần đầu óc nhanh nhẹn, thủ đoạn thích hợp thì ngay cả con kiến cũng có thể làm ngã voi. Những gì Diệp Bồng Trinh nói, cũng chẳng phải lời ngông cuồng.


Nhưng "đắc tội hai thứ"... là có ý gì?


Giờ cậu đã biết, Diệp Bồng Trinh là Nữ Thần Tài, thân phận là góa phụ, chồng chưa cưới đã chết sớm. Nếu có thù oán, tại sao đến tận hôm nay mới động thủ? Còn về ngôi mộ kia... Diệp Bồng Trinh là người Giang Nam, chồng nàng không biết gốc gác nơi nào, dẫu mộ có ở Giang Nam thì cũng chẳng nên dựng thành một ngôi mộ cô độc ở vùng hoang vu kinh thành?


Nhưng chuyện này, hình như không tiện hỏi.


Cố Đình đổi hướng: "Gần đây ở kinh thành xảy ra vài việc, kho của Hộ Bộ bị trộm... Phu nhân cũng biết chứ?"


Diệp Bồng Trinh đặt chén trà xuống: "Ngươi thật ra muốn hỏi, chuyện này có liên quan tới ta không, đúng không?"


Cố Đình kinh ngạc trước sự thông minh của nàng, thẳng thắn gật đầu: "Đúng."


"Phải thế chứ." Diệp Bồng Trinh rất hài lòng với thái độ của cậu, khóe môi hơi cong, mỉm cười: "Đàn ông con trai, nói chuyện thoải mái chút, đừng giấu giấu giếm giếm. Ngươi, đứa nhỏ này, ta nhìn rất ưng. Đừng để lớn lên lại thành cái kiểu miệng trơn như bôi dầu mỡ ngoài kia."


Nữ Thần Tài vốn xinh đẹp, khi cười lại càng giống cảnh xuân tươi sáng khiến người ta ngẩn ngơ. Nhưng câu nói này thì...


Sao lại gọi cậu là "đứa nhỏ này"? Cậu so với nàng cũng chỉ nhỏ hơn mấy tuổi thôi mà? Còn ba chữ "bôi dầu mỡ", Cố Đình luôn cảm thấy như có hàm ý, chẳng biết Nữ Thần Tài đang nhớ đến ai, gương mặt thoáng dịu dàng trong chốc lát.


Diệp Bồng Trinh nói tiếp: "Việc này ta cũng mới nghe gần đây, không liên quan tới ta. Nhưng ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta đã đồng ý, thì chắc chắn sẽ giúp để mắt tới."


Cố Đình không dám nhắc thêm, chỉ hỏi: "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"


Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Đương nhiên là chuyện buôn bán tơ lụa."


Cố Đình: "Buôn bán?"


Diệp Bồng Trinh: "Thả mồi ra thì mới có chó đến cắn, việc này ta hiểu rõ, ngươi không cần lo."


Cố Đình gật đầu, nghĩ thầm trước đây tìm tin tức đúng là uổng công, giờ lại định hướng lại: "Chuyện hội trưởng, ta sẽ cố gắng nghĩ cách."


"Ừ." Diệp Bồng Trinh vừa nói vừa tiện tay lấy ra một tờ danh mục quà tặng, đưa cho Cố Đình: "Lúc đầu ngươi đến tìm ta, ta vì bệnh mà bỏ lỡ, đây là chút quà nhỏ, ngươi đừng chê."


Cố Đình tưởng chỉ là một tờ giấy nhỏ, ai ngờ mở ra lại xếp thành nhiều lớp, mở hết thì thành một tờ giấy thật dài, chi chít chữ nhỏ li ti, toàn là lễ vật, ăn mặc dùng đủ thứ... Sao có thể gọi là "chút quà nhỏ" chứ!


Diệp Bồng Trinh nhìn cậu, hơi nhíu mày: "Nhìn ngươi gầy như vậy, chắc ở nhà chẳng được chăm sóc đàng hoàng. Nghe nói ngươi thích ăn cá bạc nhỏ, giờ không phải mùa, cá chết dù có ướp lạnh cũng chẳng ngon bằng cá tươi. Hai tháng nữa, ngươi xuống Giang Nam, muốn ăn bao nhiêu cũng được, ta bao hết. Còn mấy thùng cá bây giờ cũng coi như tạm, thịt cá ngọt và tươi, ta cũng sẽ nuôi trong phủ, ngươi cứ ăn thoải mái, đừng ngại hỏi ta."


Cố Đình: ...


Vừa định nói không cần thì thấy tiếp trong danh mục là một chuỗi ngọc trai dài dằng dặc: ngọc trai Đông Hải, Nam Hải, châu tím... toàn tính theo hộc, mười hộc mười hộc đem tặng.


Diệp Bồng Trinh cúi mắt chăm chút móng tay, thong thả nói: "Ngươi chẳng phải rất thích ngọc trai Nam Hải, vì thế mà cùng Trấn Bắc Vương cãi nhau không ít lần sao? Chỉ là vài món đồ chơi nhỏ, nếu Vương gia bận nhiều việc không lo được, thì cứ nói với ta."


Cố Đình: ...


Hoắc Diễm chẳng phải bị xem thường rồi sao? Quả thật là bị xem thường! Hắn là Vương gia, còn Diệp Bồng Trinh chỉ là thương nhân. Dù nói khó nghe, nhưng ý trong lời của nàng, rõ ràng hàm chứa sự khinh miệt!


Chút đồ chơi nhỏ mà còn không lo nổi, lại còn gọi là "người được sủng ái trong tim", nghe thật nực cười. Nghèo nàn như thế mà cũng gọi là Vương gia sao!


"Không, không cần..." Cố Đình thật sự không dám nhận.


Phu nhân này, ngươi có quên không? Mới vừa rồi còn nói cả đời chỉ chấp nhất hai thứ: một là tiền, hai là người chồng đã mất. Vậy mà vô cớ lại tặng bao nhiêu thứ cho một người xa lạ, chẳng lẽ không thấy xót sao?


Diệp Bồng Trinh bình thản: "Ta đã đưa đi thì không có chuyện lấy lại. Ngươi không thích thì cứ vứt."



Cố Đình: ...


"Không phải không thích, nói thật thì đống đồ này, thứ nào cũng khiến ta sợ không dám nhận, nhưng "vô công bất thụ lộc"..."


*vô công bất thụ lộc: Không ai có thể được hưởng thụ mà không lao động, không nỗ lực


Cậu điên cuồng ám chỉ, không thích hợp, thật sự không thích hợp!


Thấy cậu không mặn mà với quà, sắc mặt Diệp Bồng Trinh dịu lại: "Ai nói là vô công, ngươi chẳng phải đã giúp ta hai lần sao? Ta nhiều năm không người thân, nói ra cũng xấu hổ, gặp ngươi thì thấy quen thuộc, gặp lại càng thấy ấm lòng. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn coi ngươi như đệ đệ. Ta biết ngươi và Trấn Bắc Vương thân thiết, nếu khinh thường thân phận thương nhân của ta, không muốn nhận thì thôi vậy."


Cố Đình không biết quá khứ của Diệp Bồng Trinh thế nào, chỉ biết một người nữ nhân đi đến hiện tại tuyệt đối không dễ dàng. Cậu nhìn thấy trong mắt nàng rất trong sáng, tuy có sự dịu dàng nhưng hoàn toàn không mang tình cảm nam nữ. Có lẽ... nàng từng có một người đệ đệ, lại rất giống cậu?


Đến mức này rồi, nếu từ chối thì thật không phải. Cố Đình nghĩ, sau này sẽ báo đáp tử tế: "Vậy thì, tại hạ xin nhận."


Diệp Bồng Trinh lại mỉm cười, lần nữa đẩy chén trà về phía cậu: "Thế mới ngoan."


Cố Đình ngoan ngoãn rót thêm trà cho nàng, không dám nói gì khác. Nói nhiều lỡ đâu nàng lại đưa thêm một danh sách quà tặng dài hơn thì biết làm sao!


Vì động tác rót trà, thân người Diệp Bồng Trinh hơi nghiêng về phía trước, bàn tay trắng đặt lên chén. Cố Đình khẽ đứng dậy, vén tay áo, hơi khom người. Hai người thoạt nhìn khoảng cách có phần gần, lại thêm vừa mới trò chuyện, không khí giữa họ trở nên dịu dàng.


Đúng lúc đó, Hoắc Diễm đã trở lại. Hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt lập tức sa sầm.


Trong chén trà vang lên tiếng trong trẻo, ánh nắng xuân rực rỡ vàng óng, không gió mà ấm áp, bầu trời như vương chút bóng mờ nơi góc, khẽ lạnh lẽo.


Cố Đình vẫn chưa nhận ra có gì lạ, vui vẻ vẫy tay gọi Hoắc Diễm lại, giới thiệu: "Vị này chính là Nữ Thần Tài – Diệp phu nhân, trước kia chúng ta từng gặp qua, ngài có nhớ không?"


Rồi lại chỉ Hoắc Diễm, nói với Diệp Bồng Trinh: "Còn đây là Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm, phu nhân chắc cũng quen mặt."


Diệp Bồng Trinh khẽ nhún người hành lễ, cung kính không chút sai sót: "Thiếp là Diệp thị, bái kiến Vương gia."


Đường đường là Trấn Bắc Vương, Hoắc Diễm tất nhiên không so đo với nữ nhân, nhất là khi nàng chẳng làm gì sai. Hắn gật đầu: "Diệp phu nhân."


Nói xong đôi câu, uống thêm ngụm trà, Diệp Bồng Trinh cũng không nấn ná, từ biệt: "Ta còn nhiều việc, không tiện ở lại lâu. Nếu ngươi có chuyện thì cứ cho người đến nhắn lại. Khi nào rảnh, chúng ta cùng nhau dùng bữa, ta có rượu ngon, ngươi chắc chắn chưa từng nếm qua."


"Kia đúng là ta có lộc ăn rồi..."


Cố Đình cười tiễn nàng ra cửa, hai người vừa đi vừa nói chuyện, dáng vẻ vui vẻ chẳng khác gì người bình thường. Nhưng Hoắc Diễm thì không hề vui. Chờ Cố Đình quay lại, vừa đóng cửa, hắn không nói một lời đã đè Cố Đình lên tường, hung hăng hôn lấy hôn để.


Cố Đình: ...


Tên nam nhân này lại phát bệnh gì nữa vậy!


Trong xe ngựa, Diệp Bồng Trinh đã sớm thu lại nụ cười, ngón tay trắng chống lên trán, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.


A Lụa cầm chén thuốc ấm mang đến cho nàng.


Diệp Bồng Trinh hơi cau mày, rõ ràng không thích nhưng vẫn một hơi uống hết.


"Chủ tử..."


"Ta biết ngươi nghĩ gì." Diệp Bồng Trinh nhắm mắt lại: "Lúc trẻ không hiểu chuyện, gặp ai cũng xem như kẻ thù, chỉ nhìn ánh mắt đầu tiên đã đoán người ta tâm tư thế nào, có mưu mô gì rồi nghĩ phải đối phó ra sao. Dần dần, lại chẳng còn thấy ai thuận mắt nữa."


Những ngày sống như thế, thật sự quá cô quạnh, sau này còn có gì để mong chờ?


"Khó khăn lắm mới gặp được người có duyên mắt nhìn, đặc biệt muốn trân trọng. Ta kiếm tiền, chẳng phải cũng chỉ để mua niềm vui sao? Đem đồ cho cậu ấy, thấy cậu ấy vui vẻ thỏa mãn, ta lập tức vui, vậy là đủ rồi."


"Canh cậu ấy nấu, thật sự rất ấm."


Nghe vậy, A Lụa đau lòng vô cùng. Những năm tháng đã qua, tiểu thư của mình bước từng bước đến ngày hôm nay thế nào, nàng ta là người rõ ràng nhất. Không phải vì tiểu thư sinh ra đã quen nhìn người bằng ánh mắt cảnh giác, mà vì từ nhỏ đến lớn, gần như chưa bao giờ gặp được ai thật sự tốt bụng, ngoại trừ một người – mà người ấy cũng đã mất. Từ rất sớm, cuộc đời tiểu thư đã là một cảnh ngộ buồn, nhiều lúc nàng còn lo tiểu thư sẽ không muốn sống tiếp. Giờ thì tốt rồi, chỉ cần tiểu thư còn sống, sống vui vẻ, quan trọng hơn tất cả. Tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cần tiểu thư hạnh phúc. Còn về phần Cố công tử kia, cho dù cậu có thích ngọc trai Nam Châu hay thích ánh trăng trên trời, bọn họ cũng nguyện vượt lửa qua sông, liều mạng vì cậu tìm về!


A Lụa vừa nghĩ vừa đề nghị: "Nô tỳ thấy Cố công tử rất thích nấu canh, đúng là người chu đáo. Nhưng nam nhân thường không biết chăm sóc tay, làm mấy việc này sẽ dễ thô ráp. Đến mùa đông, da tay khô nứt, khó chịu lắm. Chủ tử có muốn tặng ngài ấy chút thuốc bôi không? Chúng ta vốn lập nghiệp từ nghề này, có mùi hương thanh nhã, hiệu quả lại rõ rệt, rất hợp với Cố công tử. Chủ tử có muốn chuẩn bị một ít đưa qua?"


Quả nhiên Diệp Bồng Trinh lập tức hứng khởi: "Tất nhiên là muốn, ngươi đi chuẩn bị đi, thêm một phần lễ nữa."


"Vâng!"


Trong phòng.



Một nụ hôn kéo dài, Hoắc Diễm ép Cố Đình, hơi thở dồn dập, giọng trầm khàn: "Em là của ta."


Cố Đình: ...


Tên nam nhân này lại phát bệnh gì nữa! Lúc nào cũng muốn làm loạn!


Hôm nay ánh mắt đối phương đặc biệt nguy hiểm, cậu không dám cứng rắn chống lại, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em là của ngài."


Là của ngài, cái gì cũng của ngài! Được chưa!


Hoắc Diễm đúng là kiểu ăn mềm không ăn cứng, chóp mũi cọ lên người Cố Đình rất lâu, đến khi cậu sắp không chịu nổi mà muốn phản kháng thì mới lùi ra, hỏi: "Người vừa rồi là Diệp Bồng Trinh?"


Cố Đình thở phào, nhanh chóng tránh ra, rót cho hắn chén trà để hạ hỏa: "Thật trùng hợp đúng không? Em cũng rất bất ngờ. Em từng đưa lễ qua nhưng mãi không thấy hồi âm, còn tưởng là không có đường. Ai ngờ nàng lại chủ động đến tìm em, còn nhớ chuyện em từng giúp nàng... Dù thật ra có lẽ nàng cũng chẳng cần em giúp. Người thật sự rất tốt, đồng ý hỗ trợ!"


"Chỉ là nàng gần đây bận, nếu tập trung giúp chúng ta thì việc của nàng sẽ sơ suất, em cũng không muốn nhận ân huệ mà không báo đáp. Phải giúp nàng làm việc thôi... Không ngờ Nữ Thần Tài lại là người như vậy!"


Cố Đình nhớ lại lần dự cung yến, khi đó còn lấy danh hiệu Nữ Thần Tài ra dọa Thi Nhã Nhàn, không ngờ nhanh như vậy đã thật sự quen biết, lại còn hợp ý nhau, không khỏi vui mừng: "Nàng thật đẹp! Không chỉ xinh đẹp, mà còn vô cùng thông minh. Em chưa kịp nói hết, nàng đã đoán ra em nghĩ gì, nói chuyện thì thẳng thắn rộng rãi, một nữ tử mà còn thoáng hơn cả nam nhân, đúng là thông minh! Ngài xem – nàng còn tặng em nhiều quà như vậy. Hôm em đến tặng lễ, nàng đang bệnh nên không biết, chỉ xin lỗi nho nhỏ mà đã hào phóng thế này!"


Cậu thật sự rất vui, hứng khởi kể lể, hoàn toàn không nhận ra rằng, mỗi câu cậu nói ra, sắc mặt Hoắc Diễm lại đen thêm một phần, đến cuối cùng đã u ám không chịu nổi.


Đợi mãi không thấy đáp lời, Cố Đình quay sang nhìn, hoảng hốt: "Ngài... sao vậy?"


Hoắc Diễm híp mắt, buông chén trà, bước từng bước áp sát: "Xinh đẹp? Thông minh? Hửm?"


Cố Đình chưa kịp phản ứng thì eo đã bị giữ chặt: "Á?"


Người ta đúng là vừa thông minh vừa xinh đẹp, cậu có nói sai đâu!


Hoắc Diễm càng áp sát, hơi thở giao hòa: "So với bổn vương hào phóng hơn sao?"


Cố Đình: ...


Tuy lời này nghe không hay, nhưng đúng là người ta hào phóng hơn ngươi thật. Giống như Thái vương phi trước kia, cũng đưa cậu một danh sách quà tặng dài dằng dặc, nặng đến nỗi cậu còn ngại không dám nhận hết.


Nói đi cũng phải nói lại, Hoắc Diễm cũng không phải chưa từng cho cậu đồ. Như căn phòng ở suối nước nóng, mở ra toàn là báu vật. Nhưng lúc ấy cậu nào có dám lấy...


Hoắc Diễm lại cúi sát: "Không được thích nàng."


Cố Đình lập tức hiểu ra, tên này đang ghen: "Ngài nói thế quá đáng rồi, em chỉ trò chuyện bình thường, sao gọi là thích được?"


Nhưng Hoắc Diễm không nghe, cúi xuống hôn mạnh thêm lần nữa.


"Đừng... Ưm..."


"Em là của ta."


Bị như thế mấy lần, Cố Đình chịu không nổi, cuối cùng cắn lại Hoắc Diễm một cái, hai người mới chịu tách ra, tránh cho rắc rối to hơn. Cậu tức giận: "Không biết nói chuyện đàng hoàng, chỉ biết cắn người, ngài là chó sao?"


Hoắc Diễm ngón tay cái khẽ chạm vào dấu răng trên môi, ánh mắt vừa tối vừa sâu: "Cũng không biết ai mới là cún con..."


Cố Đình: ...


Tức chết mất! Đáng giận thay, tên chó này quá thông minh, cắn vừa đau vừa khéo, chẳng để lại chút dấu vết nào!


Đẩy mạnh Hoắc Diễm, Cố Đình xoay người bỏ đi.


Hoắc Diễm thấy người kia giận dữ bỏ đi, chỉ có thể thu lại khí thế, đưa tay xoa mũi: "Bảo bối, đừng đi, ta sai rồi."


Cố Đình:......


Cậu lập tức đỏ bừng tai. Đình Đình hiện tại đã không chịu nổi nữa rồi! Cái tên chó này sao lại có thể thuận miệng gọi ra mấy lời buồn nôn như vậy chứ!


Cố Đình hung hăng trừng hắn: "Ngài sai chỗ nào?"


Hoắc Diễm: "Nói lung tung."


Nhận sai nhưng ánh mắt vẫn không rời môi Cố Đình.



Cố Đình:......


Nhà này không ở nổi nữa rồi! Cậu xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, bước thẳng lên phố.


Hoắc Diễm đương nhiên đi theo. Thật ra hắn vốn cũng định đưa Cố Đình ra ngoài ăn cơm.


Để tránh chọc tức cái tên Vương gia này, Cố Đình cả đường không mở miệng, cho đến khi nghe đằng xa có tiếng người đùa giỡn, gọi một cái tên "Lâm Mậu".


Họ Lâm. Họ này không phổ biến, Cố Đình lập tức cảnh giác, kéo tay áo Hoắc Diễm hỏi: "Hội trưởng thư viện Bạch Mã là Lâm Trọng, từng làm đến chức Tể tướng, ngài có biết không?"


Hoắc Diễm nắm trong tay trọng binh, tất nhiên thường xuyên phải hỏi thăm chuyện quan trường: "Biết."


Cố Đình lại hỏi: "Vậy chuyện trong nhà ông ta, ngài biết không?"


Khóe môi Hoắc Diễm hơi nhếch: "Đình công tử đây là có việc cầu ta?"


Cố Đình:......


Không cần hỏi nhiều, chỉ nhìn ánh mắt biểu tình của tên chó này là biết hắn lại nghĩ không đứng đắn rồi! Nhưng hiện tại có việc cần, không thể không nhịn.


Cậu cong mắt, mỉm cười: "Vương gia có chịu nói cho em biết không?"


Ánh mắt Hoắc Diễm trầm xuống: "Cầu xin ta."


Cố Đình:......


Ngươi có bệnh hả? Ở giữa phố mà cũng giở trò này?


Nghĩ đến chuyện tên chó này vừa ghen tuông, trong lòng cậu cũng mềm xuống, bèn rộng lượng tha thứ, nhìn quanh rồi khẽ thì thầm: "Ừm, em cầu xin ngài."


Hoắc Diễm hưởng thụ vô cùng: "Cầu xin ai?"


Cố Đình: "Cầu xin Vương gia."


Hoắc Diễm: "Vương gia là ai?"


Cố Đình: "Hoắc Diễm."


Hoắc Diễm: "Tên Hoắc Diễm khó nghe, đổi cái khác."


Cố Đình: "Ngài rốt cuộc muốn quậy kiểu gì ——"


Ánh mắt hắn vô tình quét đến một cửa tiệm ven đường, Cố Đình lập tức đỏ mặt đến tận mang tai.


Đó là một tiệm bán bánh kết hôn, khách nào đặt hàng cũng là trong nhà có chuyện hôn sự. Bánh cưới tròn vo, giữa có một chấm đỏ, gói trong hộp đỏ buộc lụa, trông cực kỳ tốt lành.


Gợi ý trắng trợn đến vậy, không cần nói rõ nữa! Cố Đình chỉ muốn đâm đầu chết quách cho rồi.


Nói chuyện thành thân thì có thể hoãn lại, nhưng trong lòng Hoắc Diễm vẫn luôn khát khao, rất muốn nghe hắn gọi một tiếng "phu quân".


Nhưng giữa ban ngày, ngay trên phố, sao có thể nói ra mấy lời này? Cố Đình cố gắng mà vẫn cảm thấy xấu hổ, kêu không nổi.


"Không gọi?" Hoắc Diễm mặt lạnh xoay người bỏ đi.


"Đừng!"


Cố Đình khẽ kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc lắc: "Ngài nói cho em đi, em cầu xin ngài... được không?"


Hoắc Diễm dừng lại.


Bảo bối nhỏ kia đang làm nũng, mắt long lanh, khóe mắt ửng đỏ. Người này vốn thường cứng cỏi, hiếm khi lộ vẻ yếu mềm, đây lại là lần đầu tiên, ngay trước mặt hắn mà ngoan ngoãn đến vậy.


Trái tim Hoắc Diễm run lên bần bật, cổ họng nghẹn lại, suýt nữa máu dồn ngược.


Đây là cái gì mà ngọt ngào quá thể!


Căn bản là không thể từ chối. Ánh mắt hắn sáng rực, lập tức gật đầu: "Được."



Cố Đình buông tay áo hắn ra ngay, vẻ mặt nghiêm túc: "Rồi, nói đi."


Trong lòng cậu nghĩ: Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi biết giở trò sao? Người khác cũng biết chứ! Ai mà không biết làm bộ làm tịch, ai mà không biết quyến rũ!


Hoắc Diễm:......


Bị gạt rồi...... Nhưng kiểu bị gạt này không hề lỗ. Hắn còn muốn được nhiều lần như thế nữa, càng nhiều càng tốt!


"Vì sao tự nhiên lại quan tâm đến Lâm Trọng?" Hoắc Diễm biết đang ở giữa phố, làm gì cũng không tiện, đành nghiêm túc nói chính sự: "Có liên quan đến chuyện của chúng ta?"


Cố Đình: "Diệp phu nhân cung cấp chút manh mối, em cũng thấy hướng này khả thi. Nếu tiếp cận được ông ta, sau này ở kinh thành làm việc gì cũng dễ hơn nhiều."


Hoắc Diễm gật đầu: "Hướng đi thì được, nhưng làm thì khó."


Hai người chậm rãi bước trên phố, hắn vừa đi vừa kể những gì mình biết, gồm cả tin tức vừa nghe được.


Họ Lâm tuy không phải gia tộc phú quý quyền thế, nhưng là dòng họ danh gia vọng tộc có truyền thống lâu đời, đời nào cũng có người đọc sách, đời nào cũng có đại nho. Gần bốn đời chỉ có một mình Lâm Trọng từng làm quan trong triều, nhưng cũng không lâu, sau đó cáo quan về nhà làm hội trưởng thư viện. Bao năm qua, dạy học, phê sách, khảo cứu, được giới văn nhân kính ngưỡng.


Cả đời ông sống thanh đạm, bên người không có mấy người hầu, việc lặt vặt đều do học trò giúp. Trong nhà chỉ có vợ già bầu bạn. Ông không hứng thú gì với ăn mặc, của cải hay danh vọng, trừ sách hiếm cổ tịch thì chẳng gì làm ông động lòng.


"Nhưng kỳ thư sách cổ trong thư viện Bạch Mã đã có đủ nhiều, muốn tìm thêm cũng khó. Nếu Đình Đình muốn dựa vào đó để tiếp cận, e rằng không dễ."


Cố Đình hiểu rõ, một người không màng đến ăn mặc, tiền tài, danh lợi,thì khó có cách tiếp cận.


Người ta không lo cơm áo, địa vị đủ vững, chẳng có gì phiền muộn, tiền bạc tửu sắc cũng không dính. Nếu thật sự có thứ gì khiến ông thích, người khác đã tìm đến từ lâu rồi, sao còn tới lượt cậu? Vậy thì làm sao đây? Thật sự không có cách nào sao?


Không hẳn......


Cố Đình bỗng nghĩ đến một hướng khác. Người già thường chỉ lo lắng cho con cháu. Nhớ đến cái tên vừa rồi nghe được, cậu vội hỏi: "Lão tiên sinh có mấy con trai? Có mấy cháu?"


Cậu hỏi vậy vì chợt nhớ ra, cái tên "Lâm Mậu" làm cậu thấy nhạy cảm. Đời trước cậu từng nghe nói qua, người này ăn chơi trác táng, suy nghĩ khác người thường. Có một thời gian, Giang Mộ Vân còn thân với hắn ta. Tính toán thời gian, chắc cũng là giai đoạn này.


Mà Giang Mộ Vân làm gì cũng có mục đích, Lâm Mậu nếu không thật sự ăn chơi thì chắc chắn phía sau có điều bí ẩn, hữu dụng với Giang Mộ Vân.


Một cái họ hiếm như vậy, trùng khớp thời điểm này, cậu không thể bỏ qua.


Hoắc Diễm đáp: "Lão tiên sinh thành thân muộn, dưới gối chỉ có một trai một gái, chỉ có một cháu trai. Con trai theo ông ở thư viện, tính cách chính trực, có tài lớn. Cháu trai hình như còn chưa trưởng thành."


Cố Đình sốt ruột hỏi: "Cháu trai đó có phải tên Lâm Mậu không?"


Hoắc Diễm: "Hình như... đúng."


Ánh mắt Cố Đình sáng rực, cậu biết ngay!


Giang Mộ Vân vốn giỏi dỗ người, lời lẽ khéo léo trau chuốt, đặc biệt là đối phó với những người không quá thông minh. Chỉ cần hắn ta muốn, rất dễ dàng trở thành "bạn bè" của người ta, rồi sau đó lợi dụng sự thương cảm của "bạn bè", khiến "bạn bè" chủ động cố gắng, tỏa sáng, nhờ vào trí tuệ và thủ đoạn của bản thân, hoặc là dựa vào sự sủng ái của gia đình, để giúp hắn ta giải quyết việc khó.


Hắn ta rất hiếm khi thất bại, bản thân lại luôn giữ vẻ quân tử tao nhã, học vấn hơn người, khí chất cao quý nên cho dù trưởng bối nhà khác có giúp đỡ mà trong lòng thấy hơi không thoải mái, cũng sẽ không oán trách hắn ta.


Cố Đình cảm thấy, chuyện này có chỗ để xoay chuyển. So với việc giống Giang Mộ Vân, chuyên đi dỗ dành mấy kẻ trẻ tuổi bồng bột rồi lợi dụng sự cưng chiều trong nhà của họ để đạt mục đích, chi bằng biến sự "cưng chiều" đó thành một diện mạo khác... Nếu cậu có thể khiến tên công tử ăn chơi trác táng kia tỉnh táo, từ đó thay đổi, tích cực tiến lên thì sao?


Nếu cậu có thể ảnh hưởng đến Lâm Mậu, giúp người này thay đổi tâm thái, từ đó giải quyết được nỗi lo lắng vẫn luôn đè nặng trong lòng Lâm Trọng, vậy thì Lâm Trọng có phải sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác? Cậu gần như có thể tưởng tượng được, nếu thật sự làm được chuyện này, một khi cậu có yêu cầu gì, đừng nói đến chuyện khó chịu hay oán giận, chỉ sợ Lâm Trọng còn chủ động đứng ra giúp đỡ.


Nhưng chuyện này cũng không dễ. Cậu đâu phải người thông minh nhất trên đời, việc cậu có thể nghĩ đến thì người khác chắc chắn cũng từng nghĩ, từng tính toán, nhưng không ai làm thành công. Lâm Mậu này, không dễ đối phó.


Cố Đình với hắn ta cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng biết rõ hắn ta thật ra cũng không hẳn là xấu, chỉ là có chút ngang bướng, thích hành xử khác người, càng chính phái, càng giống kiểu "đứa con ngoan nhà người ta" thì hắn ta lại càng chán ghét.


Đầu óc không ngừng xoay chuyển, Cố Đình kéo tay áo Hoắc Diễm: "Em muốn biết gần đây Lâm Mậu đang làm gì, ngay lập tức, ngài mau giúp em tra đi!"


Hoắc Diễm cúi mắt nhìn bàn tay trắng nhỏ đang túm tay áo mình, trong lòng rất hưởng thụ nhưng ngoài mặt thì tỏ ra bình thản: "Ta mới trở về, còn chưa cùng em ăn cơm."


Đây đã là lời nói nũng nịu đầy ẩn ý rồi. Người ta dù có vội cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ? Đường đường là một Vương gia, chẳng cần gì khác, chỉ muốn người trong lòng thương xót mình, dỗ dành mình, an ủi mình, phải thật dịu dàng, thật mềm mại, thật dính người mới đúng.


Cố Đình đáp: "Ờ, vậy ngài mau đi ăn cơm đi. Ăn xong thì nhanh làm việc cho em."


Rồi còn tiện tay chỉ ngay vào một quán cơm bình dân ven đường, chẳng có lấy chút không khí tình cảm nào, cũng chẳng có chút lãng mạn, mùi vị thì tám chín phần là chẳng ngon lành gì, chỉ có thể coi như nhét no bụng thôi.


Hoắc Diễm: ...


Bé vợ một chút cũng chẳng thương hắn!
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 87: Không được thích nàng
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...