Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 88: Khí phách của Diệp phu nhân
106@-
Mục tiêu nhân vật có thay đổi, nhưng phương hướng lớn thì không đổi, vẫn là xây dựng gia nghiệp. Nhờ có tích lũy từ giai đoạn trước, lần này điều tra tiến triển nhanh hơn, không cần lâu, một ngày là có thể xong.
Mùa xuân cảnh sắc ấm áp, Cố Đình không hề nóng nảy, thậm chí còn thong thả rảnh rang mà xem kịch. Ví như —— Nữ Thần Tài quả thật không hổ danh Nữ Thần Tài, ra tay nhanh gọn, chuẩn xác, tàn nhẫn, trắng trợn, táo bạo, phóng khoáng, quyết đoán.
Diệp Bồng Trinh vừa thúc giục Cố Đình mở cửa hàng tơ lụa, vừa giúp cậu gom bạc trong túi, lại còn lo liệu dò hỏi tin tức, đồng thời không quên gây sức ép. Nàng thẳng thắn buông lời: không hợp tác với hai nhà Trương và Du.
Người bình thường tung lời nói ra thì chỉ để tìm chút sự chú ý. Nhưng Diệp Bồng Trinh tuyên bố lại là công khai: "Lão nương thấy hai nhà này chướng mắt, chính là muốn đối phó bọn họ. Ai dám giúp bọn họ, tức là chống đối với lão nương. Các ngươi tự cân nhắc đi!"
Quả thật, kinh thành không phải Giang Nam, nơi đây tình hình phức tạp, người ta khi quyết định đều phải cân nhắc nhiều, cố giữ cân bằng, không nịnh bợ cũng không dám đắc tội ai. Nhưng Diệp Bồng Trinh chẳng buồn giả vờ, nàng lười phải đi con đường thấp hèn, năm xưa đánh cược cả tính mạng, tiền bạc tung hoành không biết bao nhiêu, quan hệ dây mơ rễ má chẳng ít, nắm thóp người ta thì nhiều vô số, đến giờ đã chẳng còn phải cúi đầu dè dặt. Nhiều năm qua sống như đi trên băng mỏng là vì điều gì?
Ngồi thấp là để một ngày kia có thể nhảy thật cao. Các ngươi coi thường ta phải không? Nghĩ rằng ta hèn mọn phải không? Ai cũng vậy thôi, cuối cùng đều phải quỳ dưới chân lão nương!
Diệp Bồng Trinh vừa bước lên sân khấu thì không chần chừ, bắt đầu diễn ngay, đối tượng đầu tiên chính là Trương gia.
Trương gia dựng nghiệp nhờ võ, trong nhà có không ít tướng lĩnh. Nhưng đi về phía bắc thì có Trấn Bắc Vương chặn, phía tây có Cô Tàng Vương, phía nam phía đông lại là vùng hoang dã hay biển rộng, nơi cần đánh trận thì ít, nơi khai thác lại nhiều, cần kiên trì lâu dài. Nhưng Trương gia sốt ruột, trước kia đầu tư quá nhiều, thu hoạch thì quá muộn, tới nay đã gần suy bại, người trong tộc nuôi không nổi, lấy đâu ra tiền mà khai thác?
Thuyền vỡ vẫn còn ba ngàn đinh, Trương gia tuy túng thiếu nhưng vẫn hơn người thường. Họ vẫn lo được ăn mặc, cũng biết co kéo chi tiêu, mở từng cửa hàng buôn bán nhỏ, làm ăn cũng tạm, nhất là nhờ phu nhân trong nhà am hiểu thêu thùa may vá, cửa hàng dệt may cũng coi như có tiếng.
Diệp Bồng Trinh từng mở cửa hàng ở kinh thành, đủ loại mặt hàng đều buôn bán. Muốn đối phó Trương gia, nàng trực tiếp dựng cửa hàng vải vóc trang phục, mở đại hoạt động "vì dân", mua chiêng trống đi khắp phố phường rêu rao, thông báo rằng khu vực cửa hàng rộng hơn nửa khu phố, từ ngày mai sẽ bắt đầu giảm giá: ngày thứ nhất giảm 10%, ngày thứ hai giảm 20%, ngày thứ ba giảm 30%, cứ thế cho đến khi giảm còn một nửa, một chu kỳ 10 ngày, kéo dài hai tháng, tổng cộng sáu chu kỳ.
Động tĩnh lớn như vậy, chuyện mới mẻ thế này, ai mà không đến xem? Đến rồi thì phát hiện, trong cửa hàng của Diệp gia không chỉ có hàng rẻ mà còn có những món tinh xảo, độc nhất vô nhị mà kinh thành tìm không ra! Mấy thứ ấy dù chỉ giảm 20% cũng đã quá lời, đừng nói chi giảm nửa giá. Mà Nữ Thần Tài dám chơi lớn thế, thì thiên hạ đương nhiên lao tới tranh nhau!
Kinh thành tức thì náo nhiệt vô cùng.
Mạnh Trinh nghe nói Diệp Bồng Trinh tìm đến Cố Đình, đã coi bạn bè của Cố Đình chính là bạn mình, nghe tới Nữ Thần Tài này, trong lòng càng có cảm tình. Nghe chuyện thì nhăn mày lo lắng: "Diệp phu nhân có mệt quá không?"
Cố Đình đưa chén canh nóng mới nấu cho đứa nhỏ: "Đương nhiên là không."
Mạnh Trinh ngửi mùi thơm đôi mắt sáng rỡ, vội ôm lấy, thổi rồi húp một ngụm, thỏa mãn vô cùng, cảm giác như tiên cảnh: "Nhưng loại vải quý hiếm như gấm ngũ sắc ở ngoài mua còn không được, giảm 90% sao có lời?"
Cố Đình cười: "Chính vì khó mua nên người ta không chờ đến lúc giảm một nửa đâu, họ sẽ mua ngay."
Thường thì thương nhân giảm giá để thanh lý hàng, thường là hàng quá quý hoặc hàng ít người mua. Khách hàng bình thường chẳng mấy ai hứng thú. Nhưng Diệp phu nhân thì khác, nàng chia nhỏ từng ngày, hôm nay giảm bấy nhiêu, ngày mai giảm nữa, khách hàng trong lòng đều ngóng, mỗi ngày đều quay lại xem, ai cũng muốn chờ rẻ hơn để mua. Nhưng đến lúc ấy, liệu có còn hàng? Ai cũng muốn, người khác sẽ ra tay trước, thế là những món tinh phẩm bị mua sạch trước rồi tới các mặt hàng lưu hành, cuối cùng đến hàng siêu quý. Dân tình chen nhau mua, hàng hóa bán còn nhanh hơn thường lệ.
Nhưng tinh phẩm chỉ xuất hiện sau mỗi chu kỳ 10 ngày. Trong lúc chờ, khách cần mua thì đi đâu? Tất nhiên vẫn tìm tới cửa hàng Diệp gia.
Cửa hàng chỉ trích ra một nửa khu vực để giảm giá, còn lại thì bán giá gốc. Người nào nóng ruột mua ngay cũng không vấn đề.
Như vậy, khách chen nhau, hàng hóa lưu thông, tinh phẩm được tiêu thụ, muốn mua vải vóc thì nghĩ ngay tới Diệp gia. Diệp phu nhân sao mà mệt được, nàng còn đang ung dung kiếm lời.
Diệp Bồng Trinh từ trước đến nay làm gì cũng có chuẩn bị, đã sớm thuê thêm mấy kho hàng, tích trữ đầy đủ, lại còn giúp các thương nhân khác thanh lý hàng tồn, thế nên chỉ vài ngày, Trương gia đã không chống nổi.
Vốn làm ăn còn tạm, đủ nuôi gia đình. Nhưng sau chiêu này, khách hàng đều chạy sang Diệp gia, cửa hàng ế ẩm, hàng chất đống không bán nổi. Kho hàng không tiêu thụ, tới kỳ trả hàng cho cung đình thì sổ sách trống rỗng. Họ tìm khắp nơi vay tiền, dựa quan hệ cầu xin, năn nỉ mua giúp, tính toán xoay xở bằng cách nào đó cho có dòng tiền, nhưng không được.
Diệp Bồng Trinh đã nói thẳng: Ai giúp Trương gia tức là chống đối nàng! Mà nàng chính là Nữ Thần Tài, khách hàng lớn nhất của các tiền trang ở kinh thành, ai dám đắc tội? Chỉ riêng số tiền mặt trong tay nàng đã đủ làm hai tiền trang sống khỏe! Trương gia vay vốn? Không có cửa.
Nguồn hàng vải vóc của kinh thành phần lớn lấy từ Giang Nam, đắc tội Diệp Bồng Trinh thì chẳng ai dám bán hàng cho Trương gia.
Muốn tự xoay xở khuyến mãi thanh lý như Diệp gia? Ai có đầu óc và gan dạ như Mữ Thần Tài? Cho dù có nghĩ ra, thì hàng lấy từ đâu, làm sao trụ nổi?
Nhân mạch quan hệ trong ngoài kinh thành? Nếu là chuyện khác thì còn có thể nhờ, nhưng chuyện này khó. Quan lại phần lớn thanh cao, bổng lộc ít, lại cần hưởng thụ nên họ sẽ tìm người có tiền mà làm quen. Diệp Bồng Trinh chính là người giàu nhất Giang Nam, năm xưa từng làm mưa làm gió ở kinh thành, ai mà không từng nhận ân huệ? Đến giờ vẫn hưởng lãi từ vốn nàng cho vay. Nàng càng giàu, họ càng có lợi, ai lại dại gì đi giúp Trương gia mà đắc tội với nàng?
Có người từng thân quen với Trương gia, cũng chỉ còn cách vòng vo tìm cớ, miễn cưỡng nói vài câu, cuối cùng chỉ biết than: "Sao nhà các ngươi ngu thế, đắc tội ai không đắc tội, lại đi chọc vào Nữ Thần Tài? Mau xin lỗi nàng ấy đi! Nữ nhân vốn lòng dạ hẹp hòi nhưng dễ dỗ, chịu hạ mình, bỏ chút máu, dỗ nàng ấy vui thì xong. Nghe nói các ngươi còn đắc tội Trấn Bắc Vương nữa? Địa bàn Vân Trung nhỏ, dễ giữ, không lập được công lao, đầu não vẫn còn ở biên cảnh Cửu Nguyên. Sao không kết thân với Trấn Bắc Vương, kiếm chút công lao, thăng quan tiến chức? Thế mà các ngươi lại đi đắc tội hết!"
Tin tức truyền về Trương gia, trong nhà trên dưới ai nấy đều như ngồi trên đống lửa.
Trương Đoạt ở thủ phủ Vân Trung đã quay về. Gã là trưởng tử dòng chính, gánh nặng trên vai rất lớn. Nghe chuyện, gã nghiến răng tức giận: "Sao lại đắc tội với nữ nhân kia, ai mà biết! Con đàn bà ấy đúng là điên, chẳng cần lý lẽ gì đã cắn người!"
Trương Thế buông chén trà, nét mặt nghiêm túc: "Đại ca bớt giận, người ta không muốn giảng hòa, thái độ kiêu ngạo. Trương gia ta trăm năm danh gia vọng tộc, cũng không phải thứ dễ bị bắt nạt. Đắc tội thì đã sao, cứ để đắc tội."
Người này chính là Trương Thế, trước đó Cố Đình từng gặp ở cung yến, cũng là hậu bối của Trương gia, đường đệ của Trương Đoạt.
"Nữ nhân kia còn thân thiết với Cố Đình, nào là tặng quà, nào là đưa bạc, mắt đưa mày lại. Chỉ sợ sớm đã thông đồng với Trấn Bắc Vương rồi!"
Điều khiến Trương Đoạt tức nhất chính là chuyện này. Gã trưởng thành chậm, trước kia chưa từng giao đấu với Hoắc Diễm. Lần này Bắc Địch tập kết đại quân, gã nổi lên tâm tư nhỏ, cố ý bỏ qua một đội quân Bắc Địch công thành. Không ngờ Cố Đình lại thật sự bảo vệ được, Hoắc Diễm còn lợi hại hơn, phá vỡ cả cục diện Bắc Địch lớn như vậy, ngay cả độc dược cũng chống được, còn vạch mặt được Tứ hoàng tử Bắc Địch – Xích Hạo!
Trong lòng gã có chút chột dạ, sợ Hoắc Diễm nghi ngờ mình, thậm chí sẽ ra tay trừng trị. Gã vốn tự phụ, trong nhà dù có người đánh nhau giỏi thì cũng không thông minh bằng gã, mà thông minh hơn gã thì không biết đánh nhau. Vị trí trưởng tử của gã rất vững, bởi vậy càng kiêu ngạo. Cứ nghĩ đến Hoắc Diễm và Cố Đình là gã lại nổi giận, tuyệt đối không cho phép loại sỉ nhục này tồn tại!
Trương Thế mặc áo trắng thanh nhã, vỗ nhẹ tay áo, châm thêm trà cho gã: "Đại ca chớ nóng, chẳng phải đã nói có biện pháp sao?"
Trương Đoạt hít sâu vài hơi, cười: "Đúng thế. Ta mới mời ngươi đến đây để cùng bàn chủ ý. Ván này khó phá, nhưng ta đã nhắm trúng một người."
Trương Thế: "Ai?"
Trương Đoạt: "Cháu trai của hội trưởng thư viện Bạch Mã, tên là Lâm Mậu."
Mắt Trương Thế lóe sáng: "Tính tình kỳ quái, nóng nảy, chẳng nghe ai khuyên... Người này chọn rất chuẩn, đại ca đúng là tinh mắt."
Trương Đoạt cũng rất tự tin: "Dỗ hắn ta thì hắn ta không bao giờ chịu mềm. Ta cố tình bày sự việc, chọc cho hắn ta khó chịu, rồi cùng hắn ta đánh cược. Đầu tiên khiến hắn ta chuyện gì cũng không thuận, sau đó lại bại dưới tay hắn ta, làm ra vẻ chịu thua, nâng hắn ta lên một chút... Ngươi thấy sao?"
Trương Thế ngẫm nghĩ, khóe miệng cười càng sâu: "Cũng coi như một cách. Chỉ là đã làm thì có vài chỗ cần chú ý..."
Trong khi đó, mặt ngoài thế nào thì mặc, nhưng các cửa hàng bên dưới vẫn cứ lỗ vốn. Vòng quay vốn không xoay được, tiền chảy mà không có vào, chẳng ai chịu giúp. Cửa hàng thì phải trả tiền thuê, quản lý và tiểu nhị trong ngoài đều phải nuôi, biết làm sao? Chỉ có thể chịu bù lỗ, lúc đầu thì cắn răng chịu, sau đó mãi không gượng lại nổi, chẳng còn cách nào thì đành để mặc cho cửa hàng sập!
Diệp Bồng Trinh còn tới thêm dầu vào lửa, tự mình ra mặt, tỏ ý muốn bàn chuyện mua lại sản nghiệp của bọn họ, nhưng chỉ trả giá ngang bằng so với thị giá. Bán thì thiệt, chẳng thu lại nổi vốn. Không bán, hàng hóa trong tay cũng chết dí!
Người Trương gia tức muốn giậm chân, nhưng chẳng làm gì được. Cứ thế rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, nợ nần chồng chất, tiền bạc tránh không nổi. Cuối cùng đành phải cho quản lý và tiểu nhị thôi việc, cửa hàng đóng cửa từng cái một.
Diệp Bồng Trinh ban đêm ngồi nhìn sổ sách, mặt mày rạng rỡ, rất hài lòng.
Còn đối với Du gia thì càng dễ đối phó.
Du gia là hầu phủ Nghi Xương, có chỗ dựa lưng là Vưu quý phi, vốn tự nhận là người trong vòng quyền quý. Việc kinh doanh cũng tập trung vào hàng cao cấp – son phấn, trang sức châu báu. Kinh thành phồn hoa, phu nhân quan lại ai cũng tinh mắt, yêu cầu cao. Đồ thì phải tốt nhất, chất liệu cao cấp, kiểu dáng phải mới và đẹp, càng đắt càng tốt, chỉ sợ không đủ đặc biệt. Mà nói về sự đa dạng, mới lạ thì còn đâu hơn Giang Nam?
Không nói chi khác, tơ lụa hoa văn, kiểu dáng trang sức, rất nhiều mốt thịnh hành ở kinh thành đều từ Giang Nam mà ra. Mà hai món sinh ý đầu tiên trong đời của Diệp Bồng Trinh chính là son phấn và trang sức. Nói có duyên không?
Nàng không cần quá nhiều thủ đoạn, chỉ dùng hai chiêu: mỗi năm ngày lại tung sản phẩm mới, lại giới hạn số lượng và số khách. Không cần so sánh với người khác, chỉ cần "mới"! Hàng hóa đều chọn nguyên liệu thượng hạng, được thợ lành nghề dày dặn kinh nghiệm làm, chi phí cực cao, giá càng đắt. Nhưng đảm bảo tiền nào của nấy, người người đều mê. Có điều, thứ này không phải có tiền là mua được, vì quá hiếm. Cửa hàng Diệp gia ưu tiên cho khách hàng lâu năm, phải tiêu một mức nhất định mới được xếp vào danh sách, mà có tên cũng không được mua nhiều, mỗi lần chỉ được một món.
Người mới mà muốn mua thì sao? Phải đăng ký ở cửa hàng, đặt cọc một số bạc nhất định, bất kể có dùng hết hay không, lập tức thành khách lâu năm, được mua hàng. Khách hàng cấp khác nhau, số lượng được mua cũng khác nhau. Muốn mua nhiều hơn người khác thì phải chi nhiều tiền hơn.
Đồ tốt như vậy, làm sao đủ chỉ có một món? Phải có nhiều loại khác nhau! Mà càng không mua được thì càng sốt ruột, tìm mọi cách cầu xin để có được món độc nhất vô nhị.
Nói trắng ra, phu nhân quan lại trong kinh thành không thiếu tiền, chỉ thiếu cái gọi là đẳng cấp và sự đặc biệt. Hàng của Diệp Bồng Trinh đắt có lý do, càng đắt càng hiếm, nhiều món chỉ có một, đảm bảo không đụng hàng. Phu nhân các nhà sao có thể không mê?
Mua được món đắt nhất, tốt nhất rồi thì những thứ nhỏ kèm theo cũng không thể bỏ qua. Vậy doanh số cửa hàng chẳng phải tăng vọt sao?
Du gia chẳng bao lâu đã bị chèn ép đến nỗi tức mà không dám nói gì. Trương gia còn có thể âm thầm xoay xở, nhưng Du gia thì không. Vì hoàng thượng không lâu trước đây đã hạ chỉ, yêu cầu hầu phủ Nghi Xương phải an phận, không được tổ chức tiệc tùng, không được phô trương. Vưu quý phi cũng vừa bị hoàng thượng phạt, cấm túc trong hậu cung. Nếu còn dám gây chuyện, chẳng khác nào kháng chỉ!
Du Tinh Lan bị đuổi ra khỏi kinh thành, nghe nói rơi vào ổ phỉ, sống chết chưa rõ, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Muốn trở thành kẻ tiếp theo sao?
Đành phải ngậm bồ hòn, nuốt giận vào trong thôi.
Phu nhân và quản sự của hầu phủ Nghi Xương trong lòng tức tối không chỗ trút, gần như ngày nào cũng lôi Thi Nhã Nhàn – con dâu tam phòng – ra tra khảo, hành hạ một trận.
"Nếu không phải vì ngươi, con ta đâu đến nông nỗi này! Con ta ngoan ngoãn, nhỏ tuổi đã biết nghe lời, từ khi ngươi gả vào, nó càng ngày càng tệ, vừa độc vừa tiện, đầu óc thì ngu dốt. Có phải ngươi cố tình hại nó không? Có phải ngươi đã đắc tội với Nữ Thần Tài, hại cả Du gia chúng ta? Chính là ngươi, chính là ngươi!"
Nói chung, khoảng thời gian này, Diệp Bồng Trinh liên tiếp bày ra bao nhiêu vở kịch, ai cũng biết, ai cũng bàn. Khắp phố phường đều ca ngợi nàng xinh đẹp, hào phóng, thương dân, cửa hàng rực rỡ, được gọi là thương gia có lương tâm. Người có mắt nhìn đều thấy được, đó là trí tuệ và thủ đoạn của nàng, năng lực khuấy đảo cục diện.
Nữ nhân này, không thể đắc tội.
Rất nhiều người đoán, rốt cuộc Trương gia và Du gia đã chọc gì đến Nữ Thần Tài. Mạnh Trinh cũng tò mò hỏi Cố Đình, nhưng Cố Đình lắc đầu, nói không biết. Mạnh Trinh thì có thể hỏi, chứ Cố Đình không tiện trực tiếp hỏi Diệp Bồng Trinh, vì đó là chuyện riêng tư, nên chừa cho người khác đường sống.
Cố Đình không phô trương, cũng không chủ động đứng ra, chỉ lặng lẽ quan sát. Có lúc còn vỗ đùi khen chiêu này hay, chiêu kia diệu, đồng thời giúp nàng trông coi những chỗ dễ sơ hở. Ai âm thầm tính kế quấy phá, cậu lập tức dập manh mối. Ví dụ như hôm đầu tiên, khi Diệp Bồng Trinh vừa ra tay, Trương gia phản ứng dữ dội, cậu đã dẫn Ngô Phong đi dàn xếp.
Dĩ nhiên, việc dàn xếp cũng thuận lợi, nhưng đồng thời lại đụng phải người của nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử quản Ngũ thành Binh Mã Ty. Người dưới quyền y biết Cố Đình, nhưng chẳng nể mặt chút nào, nói bọn họ tụ tập gây rối, theo luật phải phạt tiền. Không nộp thì bắt giam, không có chuyện nể nang.
Nhưng họ chỉ đến giúp một tay, sao lại tính là tụ tập, là gây rối? So với Diệp Bồng Trinh, so với Trương gia, họ có đáng để so đâu? Nhưng người của nhị hoàng tử không quan tâm, cứ ép phạt, không hề để lại chút tình.
Ý tứ quá rõ ràng: đây là lời cảnh cáo. Trước đó chẳng phải đã nhắc các ngươi phải cẩn thận sao? Hoặc là theo ta, hoặc là... chết!
Không chỉ Cố Đình, ngay cả Mạnh Trinh cũng gặp phải tình cảnh tương tự.
Sau vai còn chưa lành hẳn, không hay ra ngoài, chỉ ôm linh miêu ra phơi nắng. Thế mà thái tử lại sai người tới truyền lời, trách cậu ta thân là tiểu Vương gia Cô Tàng mà mỗi ngày chỉ ở phủ lười biếng, không làm gì, thật sự là mất thể thống. Đồng thời phạt phủ Cô Tàng Vương năm quan bổng lộc, còn dọa rằng nếu còn tiếp diễn thì hình phạt sẽ nặng hơn!
Mạnh Trinh nghe xong thì ngẩn người, đến mức linh miêu trong tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất.
May mà nó chỉ là mèo con, biết chạy biết nhảy, kịp thời xoay mình giữa không trung, tiếp đất nhẹ nhàng lanh lợi, không bị ngã thành "bánh mèo". Nó còn dụi dụi chân Mạnh Trinh, như muốn an ủi cậu ta đừng sợ, phải gan dạ hơn chút.
"A, a, xin lỗi nha!" Mạnh Trinh trong lòng vô cùng áy náy, cho nó một bát đầy cá khô nhỏ.
Đợi Cố Đình trở về, Mạnh Trinh khẩn trương kéo cậu hỏi: "Có phải ta rất vô dụng... lại làm phiền đến ca ca rồi không?"
"Sao vậy?"
"Ta làm hại ca ca bị phạt mất năm quan bổng lộc!"
Cố Đình: ...
Tiền bạc gì chứ, ca ngươi làm sao mà để tâm? Ngươi có làm mất sạch thì cũng chẳng đáng là việc lớn! Huống hồ, chuyện này...
Ánh mắt cậu thoáng lạnh, xoa nhẹ đầu đứa nhỏ bên cạnh: "Không liên quan gì đến ngươi, là do người khác làm bậy thôi."
Thái tử lần này ra mặt cũng chẳng khác nhị hoàng tử, đều như một kiểu tuyên bố: Nghĩ cho rõ đi! Giờ cần phải quyết định, có theo ta hay không. Nếu còn lưỡng lự, đừng trách ta không khách khí!
Cố Đình thấy, có vài việc đã đến lúc phải đáp lại. Chờ hai người kia trở về, phải bàn bạc một cách giải quyết.
Nhưng chờ mãi, cả Hoắc Diễm lẫn Mạnh Sách đều không thấy bóng dáng. Bất đắc dĩ, Cố Đình chỉ đành dỗ Mạnh Trinh đi ngủ, để sau hẵng nói. Đêm khuya, chính cậu cũng mệt lả mà ngã xuống giường.
Sáng hôm sau, mới biết Hoắc Diễm và Mạnh Sách tối qua đã gây ra một trận náo loạn.
Trước thì huynh đệ Mạnh gia liên tiếp bị tập kích, sau lại đến lượt Cố Đình bị nhị hoàng tử gây khó dễ, rồi ngay cả Mạnh Trinh chỉ ngồi trong phủ cũng bị thái tử kiếm chuyện. Hoắc Diễm và Mạnh Sách sao có thể chịu nhịn. Họ quá rõ trong lòng ai đang giở trò, cũng nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.
Bọn vây đánh huynh đệ Mạnh Sách chỉ là một đám ô hợp, không hề tinh nhuệ, nhìn đã biết là bọn giang hồ nuôi ngoài. Tra ra cũng chẳng khó, toàn mấy kẻ chuyên làm loại chuyện bẩn thỉu này.
Hoắc Diễm vốn đã lăn lộn trong chợ đen kinh thành mấy ngày, việc điều tra quá dễ dàng. Biết ai là kẻ nhận việc, hắn cùng Mạnh Sách thay y phục dạ hành, chẳng mang theo ai, chỉ trong một đêm mà quét sạch năm sào huyệt.
Hai người đối đầu với hơn trăm tên, khí thế không hề kém, ra tay chém xuống, kẻ nào dám xông lên chưa quá vài nhịp thở đã ngã gục. Năm sào huyệt, máu chảy thành sông.
Bọn họ ra tay không hề nương tình, cuối cùng còn ngang nhiên lộ mặt.
Sợ ư? Đương nhiên không. Đối phương vốn toàn làm chuyện đen tối, trong tay ai chẳng dính máu. Chết cũng chẳng oan. Báo quan sao? Quan binh tới thì cũng bắt bọn chúng trước, ai chẳng có án tích, còn muốn kiện ai? Kiện Trấn Bắc Vương ư? Trấn Bắc Vương quyền thế ngập trời, chỉ cần nói "bọn chúng ra tay trước, ta chỉ tự vệ" thì đã có thể thoát tội dễ dàng.
Hoắc Diễm và Mạnh Sách lần này vừa là uy h**p, vừa là đáp trả. Uy h**p các tổ chức giang hồ khác trong kinh thành: còn dám nhận loại việc này nữa thì giết không tha! Đáp trả thái tử và nhị hoàng tử: bọn ta không theo, các ngươi quá đáng thì cứ liệu hồn!
Các bang hội giang hồ lập tức im bặt, bọn họ muốn tiền nhưng càng muốn giữ mạng. Có rắc rối lớn thì chẳng ai dám đứng ra.
Đám ô hợp tan rã, nguy cơ của tiểu Vương gia Cô Tàng coi như tạm giải. Ai đứng sau, mọi người đều biết rõ. Dù là quý phi, thái tử hay nhị hoàng tử, nếu còn tiếp tục thì phải đưa tinh binh thân cận ra tay. Mà tinh binh này chỉ cần đối mặt với Hoắc Diễm, Mạnh Sách vài chiêu sẽ lập tức bị nhận ra lai lịch, rồi bị bắt khai ra trước điện.
Lúc đó, mặt mũi còn giữ được sao?
Không tiếp tục thì đồng nghĩa lùi bước, công nhận thế lực hai phủ, đồng thời cũng mất mặt.
Trong triều, cách xử lý khác hẳn giang hồ. Có lúc thể diện có thể bỏ, có lúc lại không thể thiếu. Trong lòng nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là làm sao xử lý cho khéo.
Chiêu của Hoắc Diễm và Mạnh Sách quả thật độc, khiến mấy người hoàng gia nghẹn họng, nuốt không trôi mà nhả cũng chẳng xong. Khuôn mặt ai nấy đều đen lại, trong phòng trà chén sứ thay hết cái này đến cái khác.
Cố Đình chẳng buồn để ý đến bọn họ, chỉ nhìn mắt Trấn Bắc Vương còn vằn tia máu, lòng xót xa vô cùng.
Tối qua cậu còn tức muốn mắng người, nghĩ rằng hai người kia lại ra ngoài chơi bời. Nhưng biết lý do rồi, cậu vừa nắm tay Vương gia vừa thầm chửi đám hoàng gia kia cả vạn lần.
Hoắc Diễm bị thương ở cánh tay, vết thương không sâu nhưng khá dài, máu rỉ ra rất chói mắt.
"Sao lại bất cẩn thế này?" Cậu lấy hòm thuốc: "Để em băng bó cho ngài!"
Loại thương tích nhỏ này, Hoắc Diễm thường lười chẳng thèm để ý, vài ngày là lành. Nhưng hôm nay, nhìn bảo bối nhỏ sốt ruột xoay quanh mình, trong lòng hắn lại thấy vô cùng thích thú.
Hắn xắn tay áo, đưa cánh tay ra trước mặt Cố Đình: "Hơi đau một chút."
Cố Đình cúi đầu thổi nhè nhẹ lên vết thương, vẻ mặt lo lắng: "Làm vậy có đỡ hơn chút nào không?"
Hoắc Diễm bị cậu thổi mà cả tim phổi cũng ngứa ngáy, nhưng mặt ngoài vẫn thản nhiên: "Có lẽ thổi thêm chút nữa sẽ tốt hơn."
Cố Đình chẳng mảy may nghi ngờ, lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi tiếp.
Bên ngoài, Phàn Đại Xuyên cùng đám thủ vệ nhìn thấy, suýt nữa phun máu tại chỗ.
Lưu manh! Cầm thú! Quá không biết xấu hổ! Đây là tên yêu nghiệt nào hả, mau trả Trấn Bắc Vương anh minh thần võ của bọn họ lại đây!
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Mục tiêu nhân vật có thay đổi, nhưng phương hướng lớn thì không đổi, vẫn là xây dựng gia nghiệp. Nhờ có tích lũy từ giai đoạn trước, lần này điều tra tiến triển nhanh hơn, không cần lâu, một ngày là có thể xong.
Mùa xuân cảnh sắc ấm áp, Cố Đình không hề nóng nảy, thậm chí còn thong thả rảnh rang mà xem kịch. Ví như —— Nữ Thần Tài quả thật không hổ danh Nữ Thần Tài, ra tay nhanh gọn, chuẩn xác, tàn nhẫn, trắng trợn, táo bạo, phóng khoáng, quyết đoán.
Diệp Bồng Trinh vừa thúc giục Cố Đình mở cửa hàng tơ lụa, vừa giúp cậu gom bạc trong túi, lại còn lo liệu dò hỏi tin tức, đồng thời không quên gây sức ép. Nàng thẳng thắn buông lời: không hợp tác với hai nhà Trương và Du.
Người bình thường tung lời nói ra thì chỉ để tìm chút sự chú ý. Nhưng Diệp Bồng Trinh tuyên bố lại là công khai: "Lão nương thấy hai nhà này chướng mắt, chính là muốn đối phó bọn họ. Ai dám giúp bọn họ, tức là chống đối với lão nương. Các ngươi tự cân nhắc đi!"
Quả thật, kinh thành không phải Giang Nam, nơi đây tình hình phức tạp, người ta khi quyết định đều phải cân nhắc nhiều, cố giữ cân bằng, không nịnh bợ cũng không dám đắc tội ai. Nhưng Diệp Bồng Trinh chẳng buồn giả vờ, nàng lười phải đi con đường thấp hèn, năm xưa đánh cược cả tính mạng, tiền bạc tung hoành không biết bao nhiêu, quan hệ dây mơ rễ má chẳng ít, nắm thóp người ta thì nhiều vô số, đến giờ đã chẳng còn phải cúi đầu dè dặt. Nhiều năm qua sống như đi trên băng mỏng là vì điều gì?
Ngồi thấp là để một ngày kia có thể nhảy thật cao. Các ngươi coi thường ta phải không? Nghĩ rằng ta hèn mọn phải không? Ai cũng vậy thôi, cuối cùng đều phải quỳ dưới chân lão nương!
Diệp Bồng Trinh vừa bước lên sân khấu thì không chần chừ, bắt đầu diễn ngay, đối tượng đầu tiên chính là Trương gia.
Trương gia dựng nghiệp nhờ võ, trong nhà có không ít tướng lĩnh. Nhưng đi về phía bắc thì có Trấn Bắc Vương chặn, phía tây có Cô Tàng Vương, phía nam phía đông lại là vùng hoang dã hay biển rộng, nơi cần đánh trận thì ít, nơi khai thác lại nhiều, cần kiên trì lâu dài. Nhưng Trương gia sốt ruột, trước kia đầu tư quá nhiều, thu hoạch thì quá muộn, tới nay đã gần suy bại, người trong tộc nuôi không nổi, lấy đâu ra tiền mà khai thác?
Thuyền vỡ vẫn còn ba ngàn đinh, Trương gia tuy túng thiếu nhưng vẫn hơn người thường. Họ vẫn lo được ăn mặc, cũng biết co kéo chi tiêu, mở từng cửa hàng buôn bán nhỏ, làm ăn cũng tạm, nhất là nhờ phu nhân trong nhà am hiểu thêu thùa may vá, cửa hàng dệt may cũng coi như có tiếng.
Diệp Bồng Trinh từng mở cửa hàng ở kinh thành, đủ loại mặt hàng đều buôn bán. Muốn đối phó Trương gia, nàng trực tiếp dựng cửa hàng vải vóc trang phục, mở đại hoạt động "vì dân", mua chiêng trống đi khắp phố phường rêu rao, thông báo rằng khu vực cửa hàng rộng hơn nửa khu phố, từ ngày mai sẽ bắt đầu giảm giá: ngày thứ nhất giảm 10%, ngày thứ hai giảm 20%, ngày thứ ba giảm 30%, cứ thế cho đến khi giảm còn một nửa, một chu kỳ 10 ngày, kéo dài hai tháng, tổng cộng sáu chu kỳ.
Động tĩnh lớn như vậy, chuyện mới mẻ thế này, ai mà không đến xem? Đến rồi thì phát hiện, trong cửa hàng của Diệp gia không chỉ có hàng rẻ mà còn có những món tinh xảo, độc nhất vô nhị mà kinh thành tìm không ra! Mấy thứ ấy dù chỉ giảm 20% cũng đã quá lời, đừng nói chi giảm nửa giá. Mà Nữ Thần Tài dám chơi lớn thế, thì thiên hạ đương nhiên lao tới tranh nhau!
Kinh thành tức thì náo nhiệt vô cùng.
Mạnh Trinh nghe nói Diệp Bồng Trinh tìm đến Cố Đình, đã coi bạn bè của Cố Đình chính là bạn mình, nghe tới Nữ Thần Tài này, trong lòng càng có cảm tình. Nghe chuyện thì nhăn mày lo lắng: "Diệp phu nhân có mệt quá không?"
Cố Đình đưa chén canh nóng mới nấu cho đứa nhỏ: "Đương nhiên là không."
Mạnh Trinh ngửi mùi thơm đôi mắt sáng rỡ, vội ôm lấy, thổi rồi húp một ngụm, thỏa mãn vô cùng, cảm giác như tiên cảnh: "Nhưng loại vải quý hiếm như gấm ngũ sắc ở ngoài mua còn không được, giảm 90% sao có lời?"
Cố Đình cười: "Chính vì khó mua nên người ta không chờ đến lúc giảm một nửa đâu, họ sẽ mua ngay."
Thường thì thương nhân giảm giá để thanh lý hàng, thường là hàng quá quý hoặc hàng ít người mua. Khách hàng bình thường chẳng mấy ai hứng thú. Nhưng Diệp phu nhân thì khác, nàng chia nhỏ từng ngày, hôm nay giảm bấy nhiêu, ngày mai giảm nữa, khách hàng trong lòng đều ngóng, mỗi ngày đều quay lại xem, ai cũng muốn chờ rẻ hơn để mua. Nhưng đến lúc ấy, liệu có còn hàng? Ai cũng muốn, người khác sẽ ra tay trước, thế là những món tinh phẩm bị mua sạch trước rồi tới các mặt hàng lưu hành, cuối cùng đến hàng siêu quý. Dân tình chen nhau mua, hàng hóa bán còn nhanh hơn thường lệ.
Nhưng tinh phẩm chỉ xuất hiện sau mỗi chu kỳ 10 ngày. Trong lúc chờ, khách cần mua thì đi đâu? Tất nhiên vẫn tìm tới cửa hàng Diệp gia.
Cửa hàng chỉ trích ra một nửa khu vực để giảm giá, còn lại thì bán giá gốc. Người nào nóng ruột mua ngay cũng không vấn đề.
Như vậy, khách chen nhau, hàng hóa lưu thông, tinh phẩm được tiêu thụ, muốn mua vải vóc thì nghĩ ngay tới Diệp gia. Diệp phu nhân sao mà mệt được, nàng còn đang ung dung kiếm lời.
Diệp Bồng Trinh từ trước đến nay làm gì cũng có chuẩn bị, đã sớm thuê thêm mấy kho hàng, tích trữ đầy đủ, lại còn giúp các thương nhân khác thanh lý hàng tồn, thế nên chỉ vài ngày, Trương gia đã không chống nổi.
Vốn làm ăn còn tạm, đủ nuôi gia đình. Nhưng sau chiêu này, khách hàng đều chạy sang Diệp gia, cửa hàng ế ẩm, hàng chất đống không bán nổi. Kho hàng không tiêu thụ, tới kỳ trả hàng cho cung đình thì sổ sách trống rỗng. Họ tìm khắp nơi vay tiền, dựa quan hệ cầu xin, năn nỉ mua giúp, tính toán xoay xở bằng cách nào đó cho có dòng tiền, nhưng không được.
Diệp Bồng Trinh đã nói thẳng: Ai giúp Trương gia tức là chống đối nàng! Mà nàng chính là Nữ Thần Tài, khách hàng lớn nhất của các tiền trang ở kinh thành, ai dám đắc tội? Chỉ riêng số tiền mặt trong tay nàng đã đủ làm hai tiền trang sống khỏe! Trương gia vay vốn? Không có cửa.
Nguồn hàng vải vóc của kinh thành phần lớn lấy từ Giang Nam, đắc tội Diệp Bồng Trinh thì chẳng ai dám bán hàng cho Trương gia.
Muốn tự xoay xở khuyến mãi thanh lý như Diệp gia? Ai có đầu óc và gan dạ như Mữ Thần Tài? Cho dù có nghĩ ra, thì hàng lấy từ đâu, làm sao trụ nổi?
Nhân mạch quan hệ trong ngoài kinh thành? Nếu là chuyện khác thì còn có thể nhờ, nhưng chuyện này khó. Quan lại phần lớn thanh cao, bổng lộc ít, lại cần hưởng thụ nên họ sẽ tìm người có tiền mà làm quen. Diệp Bồng Trinh chính là người giàu nhất Giang Nam, năm xưa từng làm mưa làm gió ở kinh thành, ai mà không từng nhận ân huệ? Đến giờ vẫn hưởng lãi từ vốn nàng cho vay. Nàng càng giàu, họ càng có lợi, ai lại dại gì đi giúp Trương gia mà đắc tội với nàng?
Có người từng thân quen với Trương gia, cũng chỉ còn cách vòng vo tìm cớ, miễn cưỡng nói vài câu, cuối cùng chỉ biết than: "Sao nhà các ngươi ngu thế, đắc tội ai không đắc tội, lại đi chọc vào Nữ Thần Tài? Mau xin lỗi nàng ấy đi! Nữ nhân vốn lòng dạ hẹp hòi nhưng dễ dỗ, chịu hạ mình, bỏ chút máu, dỗ nàng ấy vui thì xong. Nghe nói các ngươi còn đắc tội Trấn Bắc Vương nữa? Địa bàn Vân Trung nhỏ, dễ giữ, không lập được công lao, đầu não vẫn còn ở biên cảnh Cửu Nguyên. Sao không kết thân với Trấn Bắc Vương, kiếm chút công lao, thăng quan tiến chức? Thế mà các ngươi lại đi đắc tội hết!"
Tin tức truyền về Trương gia, trong nhà trên dưới ai nấy đều như ngồi trên đống lửa.
Trương Đoạt ở thủ phủ Vân Trung đã quay về. Gã là trưởng tử dòng chính, gánh nặng trên vai rất lớn. Nghe chuyện, gã nghiến răng tức giận: "Sao lại đắc tội với nữ nhân kia, ai mà biết! Con đàn bà ấy đúng là điên, chẳng cần lý lẽ gì đã cắn người!"
Trương Thế buông chén trà, nét mặt nghiêm túc: "Đại ca bớt giận, người ta không muốn giảng hòa, thái độ kiêu ngạo. Trương gia ta trăm năm danh gia vọng tộc, cũng không phải thứ dễ bị bắt nạt. Đắc tội thì đã sao, cứ để đắc tội."
Người này chính là Trương Thế, trước đó Cố Đình từng gặp ở cung yến, cũng là hậu bối của Trương gia, đường đệ của Trương Đoạt.
"Nữ nhân kia còn thân thiết với Cố Đình, nào là tặng quà, nào là đưa bạc, mắt đưa mày lại. Chỉ sợ sớm đã thông đồng với Trấn Bắc Vương rồi!"
Điều khiến Trương Đoạt tức nhất chính là chuyện này. Gã trưởng thành chậm, trước kia chưa từng giao đấu với Hoắc Diễm. Lần này Bắc Địch tập kết đại quân, gã nổi lên tâm tư nhỏ, cố ý bỏ qua một đội quân Bắc Địch công thành. Không ngờ Cố Đình lại thật sự bảo vệ được, Hoắc Diễm còn lợi hại hơn, phá vỡ cả cục diện Bắc Địch lớn như vậy, ngay cả độc dược cũng chống được, còn vạch mặt được Tứ hoàng tử Bắc Địch – Xích Hạo!
Trong lòng gã có chút chột dạ, sợ Hoắc Diễm nghi ngờ mình, thậm chí sẽ ra tay trừng trị. Gã vốn tự phụ, trong nhà dù có người đánh nhau giỏi thì cũng không thông minh bằng gã, mà thông minh hơn gã thì không biết đánh nhau. Vị trí trưởng tử của gã rất vững, bởi vậy càng kiêu ngạo. Cứ nghĩ đến Hoắc Diễm và Cố Đình là gã lại nổi giận, tuyệt đối không cho phép loại sỉ nhục này tồn tại!
Trương Thế mặc áo trắng thanh nhã, vỗ nhẹ tay áo, châm thêm trà cho gã: "Đại ca chớ nóng, chẳng phải đã nói có biện pháp sao?"
Trương Đoạt hít sâu vài hơi, cười: "Đúng thế. Ta mới mời ngươi đến đây để cùng bàn chủ ý. Ván này khó phá, nhưng ta đã nhắm trúng một người."
Trương Thế: "Ai?"
Trương Đoạt: "Cháu trai của hội trưởng thư viện Bạch Mã, tên là Lâm Mậu."
Mắt Trương Thế lóe sáng: "Tính tình kỳ quái, nóng nảy, chẳng nghe ai khuyên... Người này chọn rất chuẩn, đại ca đúng là tinh mắt."
Trương Đoạt cũng rất tự tin: "Dỗ hắn ta thì hắn ta không bao giờ chịu mềm. Ta cố tình bày sự việc, chọc cho hắn ta khó chịu, rồi cùng hắn ta đánh cược. Đầu tiên khiến hắn ta chuyện gì cũng không thuận, sau đó lại bại dưới tay hắn ta, làm ra vẻ chịu thua, nâng hắn ta lên một chút... Ngươi thấy sao?"
Trương Thế ngẫm nghĩ, khóe miệng cười càng sâu: "Cũng coi như một cách. Chỉ là đã làm thì có vài chỗ cần chú ý..."
Trong khi đó, mặt ngoài thế nào thì mặc, nhưng các cửa hàng bên dưới vẫn cứ lỗ vốn. Vòng quay vốn không xoay được, tiền chảy mà không có vào, chẳng ai chịu giúp. Cửa hàng thì phải trả tiền thuê, quản lý và tiểu nhị trong ngoài đều phải nuôi, biết làm sao? Chỉ có thể chịu bù lỗ, lúc đầu thì cắn răng chịu, sau đó mãi không gượng lại nổi, chẳng còn cách nào thì đành để mặc cho cửa hàng sập!
Diệp Bồng Trinh còn tới thêm dầu vào lửa, tự mình ra mặt, tỏ ý muốn bàn chuyện mua lại sản nghiệp của bọn họ, nhưng chỉ trả giá ngang bằng so với thị giá. Bán thì thiệt, chẳng thu lại nổi vốn. Không bán, hàng hóa trong tay cũng chết dí!
Người Trương gia tức muốn giậm chân, nhưng chẳng làm gì được. Cứ thế rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, nợ nần chồng chất, tiền bạc tránh không nổi. Cuối cùng đành phải cho quản lý và tiểu nhị thôi việc, cửa hàng đóng cửa từng cái một.
Diệp Bồng Trinh ban đêm ngồi nhìn sổ sách, mặt mày rạng rỡ, rất hài lòng.
Còn đối với Du gia thì càng dễ đối phó.
Du gia là hầu phủ Nghi Xương, có chỗ dựa lưng là Vưu quý phi, vốn tự nhận là người trong vòng quyền quý. Việc kinh doanh cũng tập trung vào hàng cao cấp – son phấn, trang sức châu báu. Kinh thành phồn hoa, phu nhân quan lại ai cũng tinh mắt, yêu cầu cao. Đồ thì phải tốt nhất, chất liệu cao cấp, kiểu dáng phải mới và đẹp, càng đắt càng tốt, chỉ sợ không đủ đặc biệt. Mà nói về sự đa dạng, mới lạ thì còn đâu hơn Giang Nam?
Không nói chi khác, tơ lụa hoa văn, kiểu dáng trang sức, rất nhiều mốt thịnh hành ở kinh thành đều từ Giang Nam mà ra. Mà hai món sinh ý đầu tiên trong đời của Diệp Bồng Trinh chính là son phấn và trang sức. Nói có duyên không?
Nàng không cần quá nhiều thủ đoạn, chỉ dùng hai chiêu: mỗi năm ngày lại tung sản phẩm mới, lại giới hạn số lượng và số khách. Không cần so sánh với người khác, chỉ cần "mới"! Hàng hóa đều chọn nguyên liệu thượng hạng, được thợ lành nghề dày dặn kinh nghiệm làm, chi phí cực cao, giá càng đắt. Nhưng đảm bảo tiền nào của nấy, người người đều mê. Có điều, thứ này không phải có tiền là mua được, vì quá hiếm. Cửa hàng Diệp gia ưu tiên cho khách hàng lâu năm, phải tiêu một mức nhất định mới được xếp vào danh sách, mà có tên cũng không được mua nhiều, mỗi lần chỉ được một món.
Người mới mà muốn mua thì sao? Phải đăng ký ở cửa hàng, đặt cọc một số bạc nhất định, bất kể có dùng hết hay không, lập tức thành khách lâu năm, được mua hàng. Khách hàng cấp khác nhau, số lượng được mua cũng khác nhau. Muốn mua nhiều hơn người khác thì phải chi nhiều tiền hơn.
Đồ tốt như vậy, làm sao đủ chỉ có một món? Phải có nhiều loại khác nhau! Mà càng không mua được thì càng sốt ruột, tìm mọi cách cầu xin để có được món độc nhất vô nhị.
Nói trắng ra, phu nhân quan lại trong kinh thành không thiếu tiền, chỉ thiếu cái gọi là đẳng cấp và sự đặc biệt. Hàng của Diệp Bồng Trinh đắt có lý do, càng đắt càng hiếm, nhiều món chỉ có một, đảm bảo không đụng hàng. Phu nhân các nhà sao có thể không mê?
Mua được món đắt nhất, tốt nhất rồi thì những thứ nhỏ kèm theo cũng không thể bỏ qua. Vậy doanh số cửa hàng chẳng phải tăng vọt sao?
Du gia chẳng bao lâu đã bị chèn ép đến nỗi tức mà không dám nói gì. Trương gia còn có thể âm thầm xoay xở, nhưng Du gia thì không. Vì hoàng thượng không lâu trước đây đã hạ chỉ, yêu cầu hầu phủ Nghi Xương phải an phận, không được tổ chức tiệc tùng, không được phô trương. Vưu quý phi cũng vừa bị hoàng thượng phạt, cấm túc trong hậu cung. Nếu còn dám gây chuyện, chẳng khác nào kháng chỉ!
Du Tinh Lan bị đuổi ra khỏi kinh thành, nghe nói rơi vào ổ phỉ, sống chết chưa rõ, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Muốn trở thành kẻ tiếp theo sao?
Đành phải ngậm bồ hòn, nuốt giận vào trong thôi.
Phu nhân và quản sự của hầu phủ Nghi Xương trong lòng tức tối không chỗ trút, gần như ngày nào cũng lôi Thi Nhã Nhàn – con dâu tam phòng – ra tra khảo, hành hạ một trận.
"Nếu không phải vì ngươi, con ta đâu đến nông nỗi này! Con ta ngoan ngoãn, nhỏ tuổi đã biết nghe lời, từ khi ngươi gả vào, nó càng ngày càng tệ, vừa độc vừa tiện, đầu óc thì ngu dốt. Có phải ngươi cố tình hại nó không? Có phải ngươi đã đắc tội với Nữ Thần Tài, hại cả Du gia chúng ta? Chính là ngươi, chính là ngươi!"
Nói chung, khoảng thời gian này, Diệp Bồng Trinh liên tiếp bày ra bao nhiêu vở kịch, ai cũng biết, ai cũng bàn. Khắp phố phường đều ca ngợi nàng xinh đẹp, hào phóng, thương dân, cửa hàng rực rỡ, được gọi là thương gia có lương tâm. Người có mắt nhìn đều thấy được, đó là trí tuệ và thủ đoạn của nàng, năng lực khuấy đảo cục diện.
Nữ nhân này, không thể đắc tội.
Rất nhiều người đoán, rốt cuộc Trương gia và Du gia đã chọc gì đến Nữ Thần Tài. Mạnh Trinh cũng tò mò hỏi Cố Đình, nhưng Cố Đình lắc đầu, nói không biết. Mạnh Trinh thì có thể hỏi, chứ Cố Đình không tiện trực tiếp hỏi Diệp Bồng Trinh, vì đó là chuyện riêng tư, nên chừa cho người khác đường sống.
Cố Đình không phô trương, cũng không chủ động đứng ra, chỉ lặng lẽ quan sát. Có lúc còn vỗ đùi khen chiêu này hay, chiêu kia diệu, đồng thời giúp nàng trông coi những chỗ dễ sơ hở. Ai âm thầm tính kế quấy phá, cậu lập tức dập manh mối. Ví dụ như hôm đầu tiên, khi Diệp Bồng Trinh vừa ra tay, Trương gia phản ứng dữ dội, cậu đã dẫn Ngô Phong đi dàn xếp.
Dĩ nhiên, việc dàn xếp cũng thuận lợi, nhưng đồng thời lại đụng phải người của nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử quản Ngũ thành Binh Mã Ty. Người dưới quyền y biết Cố Đình, nhưng chẳng nể mặt chút nào, nói bọn họ tụ tập gây rối, theo luật phải phạt tiền. Không nộp thì bắt giam, không có chuyện nể nang.
Nhưng họ chỉ đến giúp một tay, sao lại tính là tụ tập, là gây rối? So với Diệp Bồng Trinh, so với Trương gia, họ có đáng để so đâu? Nhưng người của nhị hoàng tử không quan tâm, cứ ép phạt, không hề để lại chút tình.
Ý tứ quá rõ ràng: đây là lời cảnh cáo. Trước đó chẳng phải đã nhắc các ngươi phải cẩn thận sao? Hoặc là theo ta, hoặc là... chết!
Không chỉ Cố Đình, ngay cả Mạnh Trinh cũng gặp phải tình cảnh tương tự.
Sau vai còn chưa lành hẳn, không hay ra ngoài, chỉ ôm linh miêu ra phơi nắng. Thế mà thái tử lại sai người tới truyền lời, trách cậu ta thân là tiểu Vương gia Cô Tàng mà mỗi ngày chỉ ở phủ lười biếng, không làm gì, thật sự là mất thể thống. Đồng thời phạt phủ Cô Tàng Vương năm quan bổng lộc, còn dọa rằng nếu còn tiếp diễn thì hình phạt sẽ nặng hơn!
Mạnh Trinh nghe xong thì ngẩn người, đến mức linh miêu trong tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất.
May mà nó chỉ là mèo con, biết chạy biết nhảy, kịp thời xoay mình giữa không trung, tiếp đất nhẹ nhàng lanh lợi, không bị ngã thành "bánh mèo". Nó còn dụi dụi chân Mạnh Trinh, như muốn an ủi cậu ta đừng sợ, phải gan dạ hơn chút.
"A, a, xin lỗi nha!" Mạnh Trinh trong lòng vô cùng áy náy, cho nó một bát đầy cá khô nhỏ.
Đợi Cố Đình trở về, Mạnh Trinh khẩn trương kéo cậu hỏi: "Có phải ta rất vô dụng... lại làm phiền đến ca ca rồi không?"
"Sao vậy?"
"Ta làm hại ca ca bị phạt mất năm quan bổng lộc!"
Cố Đình: ...
Tiền bạc gì chứ, ca ngươi làm sao mà để tâm? Ngươi có làm mất sạch thì cũng chẳng đáng là việc lớn! Huống hồ, chuyện này...
Ánh mắt cậu thoáng lạnh, xoa nhẹ đầu đứa nhỏ bên cạnh: "Không liên quan gì đến ngươi, là do người khác làm bậy thôi."
Thái tử lần này ra mặt cũng chẳng khác nhị hoàng tử, đều như một kiểu tuyên bố: Nghĩ cho rõ đi! Giờ cần phải quyết định, có theo ta hay không. Nếu còn lưỡng lự, đừng trách ta không khách khí!
Cố Đình thấy, có vài việc đã đến lúc phải đáp lại. Chờ hai người kia trở về, phải bàn bạc một cách giải quyết.
Nhưng chờ mãi, cả Hoắc Diễm lẫn Mạnh Sách đều không thấy bóng dáng. Bất đắc dĩ, Cố Đình chỉ đành dỗ Mạnh Trinh đi ngủ, để sau hẵng nói. Đêm khuya, chính cậu cũng mệt lả mà ngã xuống giường.
Sáng hôm sau, mới biết Hoắc Diễm và Mạnh Sách tối qua đã gây ra một trận náo loạn.
Trước thì huynh đệ Mạnh gia liên tiếp bị tập kích, sau lại đến lượt Cố Đình bị nhị hoàng tử gây khó dễ, rồi ngay cả Mạnh Trinh chỉ ngồi trong phủ cũng bị thái tử kiếm chuyện. Hoắc Diễm và Mạnh Sách sao có thể chịu nhịn. Họ quá rõ trong lòng ai đang giở trò, cũng nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.
Bọn vây đánh huynh đệ Mạnh Sách chỉ là một đám ô hợp, không hề tinh nhuệ, nhìn đã biết là bọn giang hồ nuôi ngoài. Tra ra cũng chẳng khó, toàn mấy kẻ chuyên làm loại chuyện bẩn thỉu này.
Hoắc Diễm vốn đã lăn lộn trong chợ đen kinh thành mấy ngày, việc điều tra quá dễ dàng. Biết ai là kẻ nhận việc, hắn cùng Mạnh Sách thay y phục dạ hành, chẳng mang theo ai, chỉ trong một đêm mà quét sạch năm sào huyệt.
Hai người đối đầu với hơn trăm tên, khí thế không hề kém, ra tay chém xuống, kẻ nào dám xông lên chưa quá vài nhịp thở đã ngã gục. Năm sào huyệt, máu chảy thành sông.
Bọn họ ra tay không hề nương tình, cuối cùng còn ngang nhiên lộ mặt.
Sợ ư? Đương nhiên không. Đối phương vốn toàn làm chuyện đen tối, trong tay ai chẳng dính máu. Chết cũng chẳng oan. Báo quan sao? Quan binh tới thì cũng bắt bọn chúng trước, ai chẳng có án tích, còn muốn kiện ai? Kiện Trấn Bắc Vương ư? Trấn Bắc Vương quyền thế ngập trời, chỉ cần nói "bọn chúng ra tay trước, ta chỉ tự vệ" thì đã có thể thoát tội dễ dàng.
Hoắc Diễm và Mạnh Sách lần này vừa là uy h**p, vừa là đáp trả. Uy h**p các tổ chức giang hồ khác trong kinh thành: còn dám nhận loại việc này nữa thì giết không tha! Đáp trả thái tử và nhị hoàng tử: bọn ta không theo, các ngươi quá đáng thì cứ liệu hồn!
Các bang hội giang hồ lập tức im bặt, bọn họ muốn tiền nhưng càng muốn giữ mạng. Có rắc rối lớn thì chẳng ai dám đứng ra.
Đám ô hợp tan rã, nguy cơ của tiểu Vương gia Cô Tàng coi như tạm giải. Ai đứng sau, mọi người đều biết rõ. Dù là quý phi, thái tử hay nhị hoàng tử, nếu còn tiếp tục thì phải đưa tinh binh thân cận ra tay. Mà tinh binh này chỉ cần đối mặt với Hoắc Diễm, Mạnh Sách vài chiêu sẽ lập tức bị nhận ra lai lịch, rồi bị bắt khai ra trước điện.
Lúc đó, mặt mũi còn giữ được sao?
Không tiếp tục thì đồng nghĩa lùi bước, công nhận thế lực hai phủ, đồng thời cũng mất mặt.
Trong triều, cách xử lý khác hẳn giang hồ. Có lúc thể diện có thể bỏ, có lúc lại không thể thiếu. Trong lòng nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là làm sao xử lý cho khéo.
Chiêu của Hoắc Diễm và Mạnh Sách quả thật độc, khiến mấy người hoàng gia nghẹn họng, nuốt không trôi mà nhả cũng chẳng xong. Khuôn mặt ai nấy đều đen lại, trong phòng trà chén sứ thay hết cái này đến cái khác.
Cố Đình chẳng buồn để ý đến bọn họ, chỉ nhìn mắt Trấn Bắc Vương còn vằn tia máu, lòng xót xa vô cùng.
Tối qua cậu còn tức muốn mắng người, nghĩ rằng hai người kia lại ra ngoài chơi bời. Nhưng biết lý do rồi, cậu vừa nắm tay Vương gia vừa thầm chửi đám hoàng gia kia cả vạn lần.
Hoắc Diễm bị thương ở cánh tay, vết thương không sâu nhưng khá dài, máu rỉ ra rất chói mắt.
"Sao lại bất cẩn thế này?" Cậu lấy hòm thuốc: "Để em băng bó cho ngài!"
Loại thương tích nhỏ này, Hoắc Diễm thường lười chẳng thèm để ý, vài ngày là lành. Nhưng hôm nay, nhìn bảo bối nhỏ sốt ruột xoay quanh mình, trong lòng hắn lại thấy vô cùng thích thú.
Hắn xắn tay áo, đưa cánh tay ra trước mặt Cố Đình: "Hơi đau một chút."
Cố Đình cúi đầu thổi nhè nhẹ lên vết thương, vẻ mặt lo lắng: "Làm vậy có đỡ hơn chút nào không?"
Hoắc Diễm bị cậu thổi mà cả tim phổi cũng ngứa ngáy, nhưng mặt ngoài vẫn thản nhiên: "Có lẽ thổi thêm chút nữa sẽ tốt hơn."
Cố Đình chẳng mảy may nghi ngờ, lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi tiếp.
Bên ngoài, Phàn Đại Xuyên cùng đám thủ vệ nhìn thấy, suýt nữa phun máu tại chỗ.
Lưu manh! Cầm thú! Quá không biết xấu hổ! Đây là tên yêu nghiệt nào hả, mau trả Trấn Bắc Vương anh minh thần võ của bọn họ lại đây!
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 88: Khí phách của Diệp phu nhân
10.0/10 từ 16 lượt.