Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 86: Đệ đệ bị thương
163@-
Cố Đình bên kia tiến triển không thuận lợi, còn bên Mạnh Trinh thì bầu không khí cũng căng thẳng hẳn lên.
Hai người nhanh chóng vòng qua một con hẻm ngắn, dẫm qua rễ cây lớn rậm rạp rồi rơi xuống chỗ khuất tầm nhìn ở đầu tường. Mạnh Trinh vội nắm lấy vạt áo ca ca, giọng có phần hoảng hốt: "Bọn họ... còn ở phía sau không?"
Mạnh Sách kéo mũ áo choàng cho đệ đệ: "Tiểu Trinh đừng sợ, có ca ca ở đây."
Giọng nói với đệ đệ thì dịu dàng bao nhiêu, nhưng ánh mắt hắn ta khi liếc ra phía sau lại lạnh băng bấy nhiêu. Bàn tay to vòng qua hông đệ đệ, mũi chân khẽ điểm đất rồi lao về phía trước: "Ôm chặt!"
Mạnh Trinh ôm chặt cổ ca ca, gió vù vù thổi đến mức mắt không mở ra được. Cậu ta không dám nói ca ca chạy chậm lại, chỉ dám rụt rè nhắc: "Ca ca, cẩn thận một chút..."
Bước chân Mạnh Sách càng nhẹ, cúi đầu chạm trán đệ đệ: "Sợ không?"
"Không sợ." Mạnh Trinh lắc đầu, cọ cọ mặt ca ca: "Chỉ cần có ca ca ở đây!"
Bất kể là nguy hiểm hay khó khăn, chỉ cần có ca ca, cậu ta sẽ không bao giờ sợ hãi!
Cả hai chạy rất xa, rất lâu, phía sau vẫn im ắng không thấy động tĩnh. Mạnh Trinh len lén thò đầu nhìn: "Hình như... đã bỏ được rồi?"
Mạnh Sách gật đầu: "Ừ."
Mạnh Trinh lập tức reo lên: "Vậy chúng ta mau làm chính sự đi! Đi tìm người!"
Nhưng Mạnh Sách đặt người xuống, kéo tay cậu ta định rẽ về phía tửu lâu: "Không, ăn cơm trước đã."
"Hả?"
"Không đói à?"
Mạnh Trinh xoa cái bụng nhỏ, chạy nhảy cả buổi sáng tất nhiên là đói, nhưng nghĩ đến việc chính vẫn chưa làm được, chỉ toàn bị đám kia quấy rầy, lãng phí thời gian mãi vẫn không tìm được người cần tìm, trong lòng lại rối bời.
Nhưng ca ca thì vẫn vững vàng: "Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất."
Mạnh Trinh không thắng được ca ca, mà thật ra cậu ta vốn cũng chẳng thắng nổi cơn cám dỗ của đồ ăn. Thế là hai huynh đệ đương nhiên lại ngồi xuống ăn một bữa thật no nê.
Vốn định ăn xong sẽ bắt tay vào việc, nhưng còn chưa kịp uống chén trà nhỏ, đám người kia lại kéo đến, bám dai như đỉa.
Mạnh Trinh bĩu môi, nhỏ giọng hừ một tiếng tỏ vẻ bực bội. Bên kia, Mạnh Sách đã thành thục giang hai tay: "Lại đây."
Đệ đệ lập tức bổ nhào vào lòng ngực ca ca, tay chân quấn chặt, tìm một tư thế thoải mái, bàn tay nhỏ đặt lên vai hắn ta: "Được rồi, ca ca, mau lên!"
Mạnh Sách lập tức điểm mũi chân, tung người nhảy lên tường rồi lao vút đi giữa các tán cây.
Từ hôm qua đến nay, ngày nào cũng vậy, ít nhất năm đợt thích khách bám theo – sáng, trưa, chiều, thậm chí cả lúc khuya. Không hẳn vì bọn chúng thông minh, mà chỉ đơn giản là đông, bám riết không tha, như ruồi nhặng khiến người ta phát điên.
Với bản lĩnh của Mạnh Sách, ứng phó không khó, nhưng cứ mãi như thế thì đúng là phiền phức vô cùng.
Chuyện này Cố Đình hoàn toàn không hay biết, mãi đến tối nay khi hai người trở về, cậu mới nghe thấy giọng Mạnh Trinh r*n r* trong phòng.
Cậu vội buông linh miêu, chạy thẳng đến phòng Mạnh Trinh: "Sao thế?"
Mạnh Trinh đã cởi một nửa áo, để lộ bờ vai gầy, đôi mắt ửng đỏ nhìn cậu: "Không sao đâu... chỉ chắn giúp ca ca một chút ám khí thôi, ta không đau!"
Mắt Cố Đình lập tức nheo lại, nhìn vết bầm tím xanh đỏ trên vai đồng bọn nhỏ. Vết thương tuy không lớn, nhưng rõ ràng lực rất mạnh, nhìn vào đã thấy rợn người: "Sao lại thành thế này?"
Trong lòng cậu vừa lo lắng vừa phẫn nộ – ai dám làm hại Mạnh Trinh!
Mạnh Trinh cắn môi, ánh mắt lảng tránh: "Chỉ là... việc nhỏ thôi. Có người cứ bám theo gây rối. Mọi người đều bận, ca ca lo được, ta không muốn để ngươi phải phiền lòng..."
Mạnh Sách bước vào, mặt đen kịt. Hắn ta lấy thuốc cao, làm nóng trong lòng bàn tay rồi xoa lên vai cậu ta.
"Oaaa——"
Còn chưa kịp dùng sức, Mạnh Trinh đã la oai oái, khóc đến mức nấc nghẹn.
Cố Đình cũng run rẩy theo, linh miêu hoảng hốt nhảy phóc lên giường, chạy quanh Mạnh Trinh kêu meo meo liên tục.
Mạnh Sách cũng xót đệ đệ không kém ai, nhưng không thể không xoa bóp để thuốc ngấm. Đệ đệ gầy gò thế này, hắn ta còn sợ chỉ mạnh tay một chút là bẻ gãy cả vai, nhưng nếu không xoa thì ngày mai sẽ càng đau hơn.
Lòng bàn tay áp lên vết bầm đỏ, hắn ta cắn răng: "Tiểu Trinh đừng sợ, phải xoa tan ra, mai mới đỡ đau."
"A —— đau quá! Ca ca đáng ghét! Ca ca xấu xa nhất!"
Mạnh Trinh ôm chặt linh miêu, vùi đầu vào bụng nó mà khóc. Nó bị nước mắt làm ướt lông, nhưng chỉ dám nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên trán chủ nhân nhỏ an ủi.
Mạnh Sách mồ hôi chảy trên thái dương, bàn tay run rẩy nhưng vẫn tàn nhẫn ấn xuống, thuốc đỏ loang khắp vai gầy. Nhìn như đóa máu tươi nở trên làn da trắng, khiến tim gan cũng thắt lại.
Người đứng bên cạnh nhìn cũng khó phân biệt – rốt cuộc ai mới là người đau hơn.
Cố Đình sợ Mạnh Trinh lạnh, vội kéo bình phong chắn gió rồi lại bưng nước ấm, pha sẵn trà nóng. Dù chưa dùng đến ngay, lát nữa cũng cần.
Dù cắn răng chịu đựng, Mạnh Trinh vẫn đau đến toát mồ hôi. Cậu ta thấy khóc nhè chẳng nam tính chút nào, cố nói chuyện với Cố Đình để phân tâm: "Mấy ngày nay cứ có người theo dõi chúng ta, lại còn gấp gáp, thật chán ghét!"
Nói chuyện một lúc sẽ quên đau, nhất là khi có cảm giác cùng chung kẻ thù!
Cố Đình thực sự kinh ngạc: "Sao ta không biết gì?"
Nghĩ lại mấy hôm nay còn gặp Hoắc Diễm, mà Hoắc Diễm cũng chẳng hề nhắc đến... Chẳng lẽ ——
"Chúng chỉ nhằm vào các ngươi thôi sao?"
Mạnh Trinh trề môi: "Ai mà biết! Một đám đáng ghét, như ruồi nhặng cứ bám riết, đánh cũng không đi, mắng cũng không đi, giết cũng chẳng xong!"
Cố Đình nhìn vết thương của cậu ta, đau lòng không chịu nổi: "Sao... không chịu nói?"
Mạnh Trinh hừ một tiếng: "Chỉ là cái công phu mèo quào, đừng nói ca ca, ngay cả ta cũng nhìn ra được, chỉ là một đám ô hợp thôi. Chúng ta mà để bụng, nghiêm túc đối phó thì chẳng phải là cho bọn chúng mặt mũi quá lớn sao! Ta mới không cần! Dựa vào cái gì mà để bọn chúng được đặt ngang hàng với chúng ta, cùng ta nói chuyện? Bọn chúng không xứng!"
Nhìn nhóc con có vẻ thật sự tức giận, một hơi nói liên tục một tràng, Cố Đình nghiêng tai nghe, chậm rãi cũng hiểu ra. Đối phương kiểu này căn bản không phải muốn giết người, mà là cố tình quấy rối. Mục tiêu chính là Mạnh Trinh. Còn Mạnh Sách không nói gì, vì chuyện này vẫn trong phạm vi hắn ta có thể xử lý, hắn ta ứng phó được.
Tiểu Vương gia này vốn cũng không giống người thường, bên cạnh còn có hộ vệ lợi hại đặc biệt như Mạnh Sách, ngươi dù có bao nhiêu người kéo đến thì cũng chẳng làm gì nổi.
"Vậy còn vết thương này ——"
Cố Đình vừa định hỏi, Mạnh Trinh lại đỏ bừng mặt: "Chẳng phải cái đám ăn hại đó, đánh không lại thì dùng ám khí sao!"
"Ám khí? Vậy ngươi có bị thương không?"
"Đương nhiên là không!" Mạnh Trinh lại đắc ý, nhưng chậm rãi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Ca ca cho ta mặc áo giáp mềm, ngay cả lưỡi dao bén cũng chẳng xẻ nổi, không thủng đâu."
Cố Đình: ......
Mạnh Sách trong tay dùng thêm chút lực, Mạnh Trinh lại kêu la: "Đau đau đau đau! Ca ca nhẹ chút!"
Mạnh Sách mặt không cảm xúc: "Cho em mặc áo giáp mềm là để bảo vệ em, không phải để em liều mạng, bốc đồng hành sự."
"Nhưng áo giáp mềm chỉ có một cái, em mặc rồi thì ca ca không có. Lúc đó ca ca không rảnh lo tránh, nếu ám khí bắn tới, nhất định sẽ bị thương! Cho nên em mới chắn thay, bây giờ chẳng phải tốt rồi sao, ca ca không sao cả, em cũng chỉ bầm tím một mảng, không chảy máu, xoa chút là khỏi!" Mạnh Trinh hừ hừ, nói như thật.
Linh miêu chẳng hiểu gì, chỉ thấy Mạnh Trinh ôm nó càng lúc càng mạnh thì cũng "meo" một tiếng, hướng Mạnh Sách gào lên.
Mạnh Sách: ......
Ta tình nguyện chính mình bị thương.
Hắn ta da dày thịt béo, có bị thương chảy chút máu cũng chẳng sao, vài ngày là khỏi. Nhưng đệ đệ... hắn ta xót. Dù chỉ là vết bầm, hắn ta cũng thấy chướng mắt, hận không thể cầm dao đi ngay bây giờ, chém sạch bọn kia.
Mạnh Trinh kéo tay áo Cố Đình, nhỏ giọng hỏi: "Đình Đình, ngươi nói xem, ta ở kinh thành không oán không thù, rốt cuộc ai mà nhất quyết phải bám riết lấy ta?"
Dám ngay tại kinh thành mà ra tay với tiểu Vương gia Cô Tàng, nếu không có thù hằn gì thì chắc chắn liên quan đến lợi ích. Mà gần đây liên quan đến lợi ích, chỉ có mấy người trong hoàng gia kia.
Bản thân Cô Tàng Vương không ở đây, bất kể là Kiến Bình đế hay thái tử, nhị hoàng tử, thì ánh mắt họ lẽ ra đều đặt vào Hoắc Diễm. Nếu thật sự muốn động vào Mạnh Trinh, sẽ không phải kiểu tiểu đánh tiểu nháo này. Loại thủ đoạn vừa độc vừa dai dẳng này, lại giống bút tích của Vưu quý phi trong hậu cung.
Bị giam mà vẫn chưa thôi? Làm vậy để làm gì? Chẳng lẽ lại "thông minh" hơn, biết bọn họ quan hệ thân thiết, giết không được ngươi thì giết bạn ngươi, cũng đủ làm ngươi đau lòng?
Cố Đình xoa đầu đồng bọn nhỏ, trong mắt ánh lên tia nguy hiểm.
Nữ nhân kia, sớm muộn gì cậu cũng giết! Không chết thì cậu sẽ không rời kinh thành!
Nhưng nghĩ lại, Vưu quý phi giờ đang bị nhốt trong cung, những việc này rốt cuộc là ai thay bà ta làm? Thái tử hay nhị hoàng tử? Trấn Bắc Vương một mực không thuận, thích làm trái, đây chẳng phải vừa khéo tiện tay cảnh cáo một phen? Lần này chưa chết, lần sau chưa chắc còn may. Hay còn có thế lực khác đứng sau? Trong tay Vưu quý phi nắm đâu chỉ một sợi dây.
Cố Đình càng nghĩ càng thấy buồn nôn, chán ghét muốn nôn. Cái kinh thành phồn hoa này, thành của thiên tử, thực chất toàn là cặn bã, từ trên xuống dưới đều thối nát, đáng ghét đến tận xương!
Thấy sắc mặt cậu biến đổi, có chút không vui, Mạnh Trinh vỗ tay cậu, an ủi: "Không sao đâu, Đình Đình đừng tức. Ta với ca ca trong lòng đều rõ. Cùng lắm thì chạy sớm một chút, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, rất rất đặc biệt ngoài ý muốn, lần sau chắc chắn sẽ không xảy ra nữa, được không?"
Cố Đình nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cậu ta, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, lát nữa ta hầm canh cho ngươi uống nhé? Muốn uống gì?"
Mắt Mạnh Trinh sáng rỡ: "Canh móng heo! Nấu trắng đục ấy! Vừa mềm vừa dẻo, còn béo ngậy nữa!"
Thân thể cậu ta vốn yếu, bình thường Cố Đình không cho ăn nhiều dầu mỡ, chỉ thỉnh thoảng một bữa. Lần này...
Cố Đình mỉm cười: "Được."
"Còn có tiểu báo tử." Mạnh Trinh giơ linh miêu lên: "Hôm nay để nó ngủ cùng ta được không?"
Linh miêu vốn rất thích Mạnh Trinh, ngoài chủ nhân của nó thì chỉ gần gũi mỗi cậu ta. Được bàn tay nhỏ bé nâng lên, nó còn nghiêng đầu l**m tay Mạnh Trinh, kêu mềm mại: "Meo ——"
Cố Đình đương nhiên gật đầu: "Ừ."
Không ai nhận ra, mặt Mạnh Sách thoáng đen lại.
......
Hôm nay Hoắc Diễm đến hơi muộn, trong viện của Mạnh Trinh đã tắt đèn, cũng không thấy Mạnh Sách đâu, không tiện ghé thăm, Cố Đình đành đem chuyện hôm nay kể lại tỉ mỉ một lần.
Nói xong vẫn còn tức: "Ngài xem mấy người hoàng gia này rốt cuộc muốn gì? Vừa muốn dùng chúng ta, lại vừa đề phòng chúng ta. Không cần chúng ta, lại không cam tâm. Lúc nào cũng chơi mấy cái trò vặt vãnh này, có hay ho gì đâu?"
Hoắc Diễm ôm cậu, trán chạm vào trán: "Sẽ qua thôi."
Loại thân mật này đôi khi còn ấm áp hơn cả da thịt kề cận. Cố Đình dần bình tĩnh lại: "Ừ."
Trăng sao yên lặng, đêm sâu lắng đọng.
"Lần này có vẻ không may mắn như trước..."
Không thể cứ tình cờ trên đường lại gặp được người giúp đỡ, mọi thứ phải dựa vào chính mình. Cố Đình dụi vào ngực Hoắc Diễm, cũng không thấy quá khó, không hề nản chí, chỉ là thấy đối thủ quá bỉ ổi, làm việc không quang minh chính đại khiến người khác thấy tức tối.
Hoắc Diễm ôm cậu chặt hơn, hôn lên trán: "Ngày mai, những gì em cần ta sẽ chuẩn bị đủ, xem kỹ một lượt, em sẽ có cách."
Cẩu Vương gia không giở trò lưu manh, lúc ngoan ngoãn thật đáng yêu. Cố Đình để mặc hắn ôm, gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên!"
Ghét thì ghét, nhưng cậu vẫn rất tự tin vào bản thân. Tin tức chính là chìa khóa để giải quyết mọi khó khăn. Dù là hiểm cảnh, bị vu oan, bị truy sát, hay chỉ đơn thuần là đánh nhau, nếu nắm được đủ tin tức, đủ tinh tế thì sẽ có nhiều cách, nhiều hướng để phản công. Ví như vị hội trưởng thương hội kia, cậu nhất định sẽ thu phục được!
"Không sợ?" Hoắc Diễm cúi xuống, tìm môi Cố Đình.
"Đình công tử từ khi nào sợ ——"
Hơi thở nam nhân nóng rực, bá đạo mà dồn dập, như nước dâng tràn, như trăng sáng lay động, như sóng hồ cuộn xoáy. Dưới ánh trăng mờ, hoa e thẹn nở rộ, nhụy mềm khẽ run trong đêm xuân ấm áp...
Sau khi thân mật, Trấn Bắc Vương vẫn thấy khó chịu, vì vậy mà càng muốn ở trên người cậu tìm lại cân bằng: "Đình Đình cũng thương ta một chút đi."
Tay chân Cố Đình mềm nhũn, tim cũng mềm, căn bản chẳng nói được gì. Không biết qua bao lâu, mới đẩy Hoắc Diễm ra, giọng khàn khàn: "Ngài thật xấu... mau đi tắm đi."
Hoắc Diễm dính lấy không rời, giọng cũng khàn trầm: "Tắm xong, ta có thể ở lại không?"
Cố Đình: "Không được."
Thái Vương phi đã dạy ngươi phải biết tôn trọng đâu rồi? Quy củ đâu? Đều bị ngươi quăng cho chó ăn rồi sao!
......
Ngày hôm sau, Cố Đình không đến thương hội nữa, mà đi đến tiệm dược thiện của chính mình, vừa chuyên tâm chờ tin tức, vừa nấu canh bổ cho Mạnh Trinh.
Lần này lại trùng hợp, phía trước tình cờ gặp nam nhân trung niên mặt mày tuấn tú, phong trần bên ngoài, đúng lúc đi ngang cửa, nhìn thấy Cố Đình thì quen tay bưng canh uống.
Cố Đình: ...
Thật ra không phải tiếc mấy chén canh, mà là nam nhân này rõ ràng khí chất ngang tàng phóng khoáng, tiêu sái không kềm được, nhìn thế nào cũng như chính nhân quân tử, sao lại "xin cơm" quen thuộc đến thế, giống như đã từng trải qua rất nhiều lần vậy.
Có lẽ nam nhân trung niên, chịu quá nhiều gian khổ khó nói cùng người ngoài, Cố Đình nghĩ bụng vẫn nên chừa chút mặt mũi cho người ta, cái gì cũng không hỏi, đưa luôn nửa nồi canh cho hắn ta, chỉ là trong ánh mắt có chút thương hại khác thường.
Nam nhân ấy vẫn cứ ăn canh uống ngon lành, như thể đói bụng đã lâu, đến tận mấy ngụm cuối cùng thì quý trọng vô cùng, uống chậm từng chút, luyến tiếc không muốn hết.
Cố Đình chú ý tới hàng mi hắn ta run run, ánh mắt như dại ra, tựa hồ qua bát canh này mà nhìn về quá khứ, hoặc nhớ đến ai đó trong quá khứ... khiến ánh mắt Cố Đình càng thêm thương hại.
Người trưởng thành tồn tại trên đời, ai cũng đâu dễ dàng.
Ngô Phong đột nhiên đến gần: "Thiếu gia, Diệp phu nhân tới."
Cố Đình nhất thời chưa phản ứng kịp: "Diệp phu nhân?"
Ngô Phong hạ giọng: "Nữ Thần Tài Giang Nam, Diệp phu nhân."
Lúc này Cố Đình mới vỗ trán, sao lại quên được, vị Nữ Thần Tài họ Diệp, tên Bồng Trinh! Nữ nhân có bản lĩnh, bất kể lấy chồng hay ở goá, trong miệng người ta đều kính trọng gọi "Diệp phu nhân". Đại đa số người có khi còn chẳng biết tên chồng hay khuê danh của nàng, nhưng ai cũng biết nàng họ Diệp!
Nhưng chẳng phải nàng lấy cớ bị bệnh mà tránh mặt sao? Sao hôm nay lại đích thân đến?
Cố Đình có chút khó hiểu, buông việc nấu canh, gọi tiểu nhị đóng gói mang vào phủ Cô Tàng Vương, rồi nhìn sang vị khách kia ——
Người khách trước đó còn luyến tiếc bát canh, lúc này đặt chén xuống dứt khoát: "Làm phiền."
Cố Đình thấy người này có gì đó kỳ quái, nhưng không kịp nghĩ nhiều, lập tức xoay người chuẩn bị, bảo Ngô Phong mời Diệp Bồng Trinh lên lầu hai, chỗ nhã toạ cạnh cửa sổ.
Đây là tiệm dược thiện, khách đến không phải uống trà, mà dùng nước mạch đắng xào, tay nghề lại tốt, chi phí cũng chẳng cao, đem ra đãi khách. Đặc biệt là với Nữ Thần Tài nổi tiếng phú quý như Diệp Bồng Trinh, Cố Đình vẫn thấy có chút chột dạ.
Nhưng Diệp Bồng Trinh không hề để ý, thoải mái uống một ngụm, đuôi mắt hơi cong, trang nghiêm nhận xét: "Thơm mà không gắt, mềm mà không khô, trong miệng lưu lại vị ngọt, Cố công tử thật có tay nghề."
Trông như thật sự vừa lòng với hương vị này.
Cố Đình... cơ hồ phản ứng không kịp.
"Ngươi... ngươi chẳng phải hôm ấy ——"
"Không chỉ hôm ấy." Diệp Bồng Trinh nâng váy ngồi xuống ghế, tư thế tao nhã: "Cố công tử giúp ta hai lần, còn nhớ không?"
Vị phu nhân này thân mặc váy đỏ, dung nhan như vẽ, khoé môi ít khi cười, khí chất có phần thanh lãnh, nhưng quanh người lại toả ra vẻ diễm lệ, khí phách cao ngạo khiến ai gặp qua cũng khó quên. Đến mức ánh sáng mặt trời hắt vào cũng kém sắc hơn nàng.
Cố Đình đương nhiên nhớ rõ, đây không phải lần thứ hai họ gặp, nhưng chưa bao giờ nghĩ nàng lại chính là Nữ Thần Tài kia!
Thì ra lần đầu gặp mấy tên lưu manh, nàng cũng biết chứ... Nghĩ kỹ, người ta là Nữ Thần Tài, tiền có, người có, chuyện gì làm không được? Đám lưu manh tính là gì, có khi chưa kịp động đến nàng đã bị hộ vệ dẹp sạch. Còn lần trước, tuy trời tối vắng vẻ không xe ngựa, có thể chính là nàng cố ý hẹn trước, cậu hảo tâm cho mượn xe ngựa đưa nàng về nhưng có lẽ nàng căn bản không cần.
Diệp Bồng Trinh nghiêm túc đứng lên, hướng cậu hành lễ: "Ngày gần đây xuân lạnh, ta sơ suất nhiễm bệnh. Khi công tử gửi lễ vật vào phủ, ta đang hôn mê trên giường, không thể ra đáp lại, để công tử chờ lâu, trong lòng thật thấy áy náy."
Cố Đình đối mặt thiên quân vạn mã cũng không sợ, gặp tiểu nhân giảo hoạt cũng chẳng thua, nhưng đối diện một phu nhân xinh đẹp như vậy nghiêm trang hành lễ, trong lòng lại luống cuống, huống hồ bao nhiêu người đang nhìn... Đỡ thì không tiện, không đỡ cũng không xong: "Phu nhân không cần như thế, bệnh tình đã khá hơn chưa?"
Hoá ra câu "bị bệnh" trước đó không phải lý do, mà là thật sự nhiễm bệnh... Nghĩ vậy trong lòng càng thêm chột dạ.
Cố Đình thoáng sững lại: "Nếu phu nhân không chê, ta vừa nấu canh xong, còn dư một chén."
Nói xong lại hối hận, hận không thể tự tát mình một cái. Với Mạnh Trinh hay nam nhân ông trung niên kia, đều là nam nhân, uống chung canh dư cũng không sao. Nhưng Diệp phu nhân là nữ nhân, bảo nàng uống phần còn lại, còn ra thể thống gì?
Nhưng Diệp Bồng Trinh lại chẳng để tâm: "Vậy vừa khéo, mau bảo người bưng đến cho ta nếm thử!"
Cố Đình: ...
Một mặt sai người mang đến, một mặt quan sát Nữ Thần Tài. Diệp phu nhân không hay cười, khí chất có chút lạnh nhạt, nhưng khi nói chuyện lại rất khéo léo, lúc cần cũng có thể náo nhiệt, nghĩ kỹ cũng đúng, thương nhân làm sao không biết ăn nói? Không khéo thì sao mở miệng, sao thu hút được người? Trừ phi nàng không muốn.
Nhưng còn mình... dựa vào cái gì chứ?
Cố Đình trong lòng vẫn không rõ.
Diệp Bồng Trinh uống canh Cố Đình nấu, nếm thử rất nghiêm túc. Lúc đầu chưa cảm nhận rõ, càng về sau uống càng chậm, đến cuối cùng mắt đẹp thậm chí có hơi ướt, như thể qua bát canh này mà nhìn thấy điều gì khác: "Từng có người nói canh ta nấu không ngon, dù học thế nào cũng chỉ có hình mà chẳng có hương vị ấm áp. Ta vẫn không phục, cho tới hôm nay mới hiểu, quả thật là ta làm không tốt."
Cố Đình không biết nên đáp thế nào, lời nhẹ thì nhạt, lời nặng thì không hợp, lại đối diện là một phu nhân, đành nói: "Nếu phu nhân thích, ta có thể thường xuyên nấu gửi qua cho ngươi."
Diệp Bồng Trinh uống xong canh, lấy khăn chấm nhẹ khoé môi: "Vậy thì đa tạ."
Chén canh uống xong, trong phòng không khí yên tĩnh bình thản. Cố Đình nâng chén lên uống cạn rồi hỏi: "Không biết lần này phu nhân đến là vì chuyện gì ——"
Diệp Bồng Trinh khẽ nhấp ngụm trà mạch đắng: "Chuyện của ngươi, lão già đáng chết của thương hội kia không làm được, ta làm."
Cố Đình: "À?"
Diệp Bồng Trinh: "Công tử nhân phẩm tốt, làm việc xong chẳng màng lưu danh, ta lại không thể quên. Đã sớm muốn bàn với công tử một vụ làm ăn lớn, chỉ là chưa có dịp mở miệng."
Cố Đình nghe xong vừa bất ngờ vừa mừng, kiếm tiền phát tài, ai mà không muốn? Nhưng cậu tự biết rõ mình, thông minh lanh lợi thì có, mở cửa hàng cũng kiếm được chút, nhưng chí hướng không ở đó, cũng chưa nghiên cứu sâu, chưa thành tầm vóc gì. Nữ Thần Tài nhắc đến "làm ăn lớn", chắc chắn không đơn giản. Nghĩ đến lời Hoắc Diễm từng nói: "Diệp Bồng Trinh đến kinh thành là để làm một vụ buôn bán tơ lụa", Cố Đình ngẩn ra: "Phu nhân thế nhưng... để mắt tới ta?"
Diệp Bồng Trinh đặt chén trà xuống: "Ngươi tặng lễ cho ta, chẳng phải cũng muốn cùng ta hợp tác làm ăn?"
Hai người nhìn nhau một lát. Cố Đình có chút ngượng ngùng: "Kỳ thật... chỉ là muốn nhờ phu nhân chỉ điểm vài chuyện."
Diệp Bồng Trinh phất tay: "Không sao, làm ăn thì cũng làm, chẳng lẽ ngươi sợ tiền cắn tay?"
Cố Đình lắc đầu: "Đương nhiên không."
Nữ Thần Tài quả nhiên xứng danh Nữ Thần Tài, thông minh như tuyết. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ xoay chén trà nửa vòng, nàng đã tính toán đâu vào đó: "Ngươi muốn hỏi ta không phải chỉ là "gần đây kinh thành có vụ làm ăn lớn nào" đúng không?"
Cố Đình thành thật gật đầu, còn chắp tay: "Phu nhân thông tuệ, tại hạ khâm phục."
"Này thì không khó, chỉ là gần đây ta có chút bận, ngươi lại sốt ruột ——" Nàng nhìn Cố Đình, khoé môi hơi nhếch lên: "Không bằng tiện tay giúp ta một chút?"
Cố Đình vừa định gật đầu, Diệp Bồng Trinh lại nói tiếp: "Không chỉ là giúp ta, mà cũng là giúp chính ngươi."
Cố Đình hơi giật mình: "Xin phu nhân nói rõ."
Diệp Bồng Trinh đẩy chén trà về phía trước.
Cố Đình hiểu ý, vén tay áo châm thêm trà cho nàng, thầm nghĩ: nữ nhân vẫn là nữ nhân, trời đất bao la nhưng mặt mũi là lớn nhất.
Diệp Bồng Trinh nâng chén trà nóng: "Điều ngươi thật sự muốn biết, chắc chắn không chỉ là "việc buôn bán lớn ở kinh thành". Mấu chốt nhất của chuyện này không phải hội trưởng thương hội, mà là ca ca của hội trưởng, họ Lâm. Nhà đó đời đời đều có đại nho, nhiều người ẩn dật, chỉ riêng thư viện Bạch Mã chưa từng bỏ, vẫn luôn nuôi dưỡng nhân tài. Họ Lâm từng làm tể tướng trong triều, sau này từ quan, về thư viện Bạch Mã nhậm chức. Bề ngoài thì không có gì, nhưng một nửa quan viên trong triều gần như đều là học trò của ông, càng xuất sắc, càng nghe theo ý chí của ông. Nhân mạch rộng lớn —— nếu có thể thuyết phục được ông ta, chuyện của ngươi dễ làm, chuyện của ta cũng dễ làm."
"Ngoài ra, gần đây ta định động vào Trương gia và Du gia. Nghe nói các ngươi chơi đùa với nhau khá náo nhiệt, Cố công tử nể ta một chút, đừng nhúng tay, nhất là đừng đứng về phía bọn chúng." Giọng nàng nhỏ dần, nhưng trong ánh mắt loé lên tầng tầng uy h**p: "Ta mà bận quá không phân thân được, thủ đoạn có khi sẽ lộ sơ hở. Nếu chỗ nào thiếu sót, mong công tử giúp ta che chắn thì tốt."
Trước có Du Tinh Lan, sau có Thi Nhã Nhàn, người ngoài không rõ cụ thể, nhưng thái độ của Trấn Bắc Vương thế nào thì Cố Đình biết rất rõ. Trương gia, Du gia gặp xui, cậu chỉ có thể vỗ tay khen hay, bỏ đá xuống giếng thì được, tận lực giày xéo thì càng tốt chứ tuyệt nhiên không có chuyện đi giúp bọn họ. Loại chuyện này vốn dĩ chẳng cần Diệp Bồng Trinh nhắc.
Điều cậu muốn nhắc là: "Hầu phủ Nghi Xương là người của quý phi trong cung, phu nhân... chẳng lẽ không lo?"
Dân không đấu quan, thương nhân cũng vậy, một khi dính tới hoàng thất, sơ suất một chút sẽ chịu thiệt nặng.
Diệp Bồng Trinh khẽ nhếch môi, cười lạnh: "Nửa đời này của ta, từng nghèo khổ, từng bị người ta dẫm xuống bùn, nỗi khổ đủ cả. Đến lúc này, ta chỉ chấp nhất hai thứ: một là tiền, hai là phu quân đã khuất. Ai dám động vào cái nào, ta đều không chịu được, huống chi cả hai?"
"Quý phi thì sao chứ, Diệp Bồng Trinh ta đã muốn đánh, nếu biết điều thì tìm chỗ núp cho yên, còn không biết điều, cứ muốn chen vào, vậy thì là tự ả ta muốn chết, không thể trách ta được!"
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Cố Đình bên kia tiến triển không thuận lợi, còn bên Mạnh Trinh thì bầu không khí cũng căng thẳng hẳn lên.
Hai người nhanh chóng vòng qua một con hẻm ngắn, dẫm qua rễ cây lớn rậm rạp rồi rơi xuống chỗ khuất tầm nhìn ở đầu tường. Mạnh Trinh vội nắm lấy vạt áo ca ca, giọng có phần hoảng hốt: "Bọn họ... còn ở phía sau không?"
Mạnh Sách kéo mũ áo choàng cho đệ đệ: "Tiểu Trinh đừng sợ, có ca ca ở đây."
Giọng nói với đệ đệ thì dịu dàng bao nhiêu, nhưng ánh mắt hắn ta khi liếc ra phía sau lại lạnh băng bấy nhiêu. Bàn tay to vòng qua hông đệ đệ, mũi chân khẽ điểm đất rồi lao về phía trước: "Ôm chặt!"
Mạnh Trinh ôm chặt cổ ca ca, gió vù vù thổi đến mức mắt không mở ra được. Cậu ta không dám nói ca ca chạy chậm lại, chỉ dám rụt rè nhắc: "Ca ca, cẩn thận một chút..."
Bước chân Mạnh Sách càng nhẹ, cúi đầu chạm trán đệ đệ: "Sợ không?"
"Không sợ." Mạnh Trinh lắc đầu, cọ cọ mặt ca ca: "Chỉ cần có ca ca ở đây!"
Bất kể là nguy hiểm hay khó khăn, chỉ cần có ca ca, cậu ta sẽ không bao giờ sợ hãi!
Cả hai chạy rất xa, rất lâu, phía sau vẫn im ắng không thấy động tĩnh. Mạnh Trinh len lén thò đầu nhìn: "Hình như... đã bỏ được rồi?"
Mạnh Sách gật đầu: "Ừ."
Mạnh Trinh lập tức reo lên: "Vậy chúng ta mau làm chính sự đi! Đi tìm người!"
Nhưng Mạnh Sách đặt người xuống, kéo tay cậu ta định rẽ về phía tửu lâu: "Không, ăn cơm trước đã."
"Hả?"
"Không đói à?"
Mạnh Trinh xoa cái bụng nhỏ, chạy nhảy cả buổi sáng tất nhiên là đói, nhưng nghĩ đến việc chính vẫn chưa làm được, chỉ toàn bị đám kia quấy rầy, lãng phí thời gian mãi vẫn không tìm được người cần tìm, trong lòng lại rối bời.
Nhưng ca ca thì vẫn vững vàng: "Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất."
Mạnh Trinh không thắng được ca ca, mà thật ra cậu ta vốn cũng chẳng thắng nổi cơn cám dỗ của đồ ăn. Thế là hai huynh đệ đương nhiên lại ngồi xuống ăn một bữa thật no nê.
Vốn định ăn xong sẽ bắt tay vào việc, nhưng còn chưa kịp uống chén trà nhỏ, đám người kia lại kéo đến, bám dai như đỉa.
Mạnh Trinh bĩu môi, nhỏ giọng hừ một tiếng tỏ vẻ bực bội. Bên kia, Mạnh Sách đã thành thục giang hai tay: "Lại đây."
Đệ đệ lập tức bổ nhào vào lòng ngực ca ca, tay chân quấn chặt, tìm một tư thế thoải mái, bàn tay nhỏ đặt lên vai hắn ta: "Được rồi, ca ca, mau lên!"
Mạnh Sách lập tức điểm mũi chân, tung người nhảy lên tường rồi lao vút đi giữa các tán cây.
Từ hôm qua đến nay, ngày nào cũng vậy, ít nhất năm đợt thích khách bám theo – sáng, trưa, chiều, thậm chí cả lúc khuya. Không hẳn vì bọn chúng thông minh, mà chỉ đơn giản là đông, bám riết không tha, như ruồi nhặng khiến người ta phát điên.
Với bản lĩnh của Mạnh Sách, ứng phó không khó, nhưng cứ mãi như thế thì đúng là phiền phức vô cùng.
Chuyện này Cố Đình hoàn toàn không hay biết, mãi đến tối nay khi hai người trở về, cậu mới nghe thấy giọng Mạnh Trinh r*n r* trong phòng.
Cậu vội buông linh miêu, chạy thẳng đến phòng Mạnh Trinh: "Sao thế?"
Mạnh Trinh đã cởi một nửa áo, để lộ bờ vai gầy, đôi mắt ửng đỏ nhìn cậu: "Không sao đâu... chỉ chắn giúp ca ca một chút ám khí thôi, ta không đau!"
Mắt Cố Đình lập tức nheo lại, nhìn vết bầm tím xanh đỏ trên vai đồng bọn nhỏ. Vết thương tuy không lớn, nhưng rõ ràng lực rất mạnh, nhìn vào đã thấy rợn người: "Sao lại thành thế này?"
Trong lòng cậu vừa lo lắng vừa phẫn nộ – ai dám làm hại Mạnh Trinh!
Mạnh Trinh cắn môi, ánh mắt lảng tránh: "Chỉ là... việc nhỏ thôi. Có người cứ bám theo gây rối. Mọi người đều bận, ca ca lo được, ta không muốn để ngươi phải phiền lòng..."
Mạnh Sách bước vào, mặt đen kịt. Hắn ta lấy thuốc cao, làm nóng trong lòng bàn tay rồi xoa lên vai cậu ta.
"Oaaa——"
Còn chưa kịp dùng sức, Mạnh Trinh đã la oai oái, khóc đến mức nấc nghẹn.
Cố Đình cũng run rẩy theo, linh miêu hoảng hốt nhảy phóc lên giường, chạy quanh Mạnh Trinh kêu meo meo liên tục.
Mạnh Sách cũng xót đệ đệ không kém ai, nhưng không thể không xoa bóp để thuốc ngấm. Đệ đệ gầy gò thế này, hắn ta còn sợ chỉ mạnh tay một chút là bẻ gãy cả vai, nhưng nếu không xoa thì ngày mai sẽ càng đau hơn.
Lòng bàn tay áp lên vết bầm đỏ, hắn ta cắn răng: "Tiểu Trinh đừng sợ, phải xoa tan ra, mai mới đỡ đau."
"A —— đau quá! Ca ca đáng ghét! Ca ca xấu xa nhất!"
Mạnh Trinh ôm chặt linh miêu, vùi đầu vào bụng nó mà khóc. Nó bị nước mắt làm ướt lông, nhưng chỉ dám nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên trán chủ nhân nhỏ an ủi.
Mạnh Sách mồ hôi chảy trên thái dương, bàn tay run rẩy nhưng vẫn tàn nhẫn ấn xuống, thuốc đỏ loang khắp vai gầy. Nhìn như đóa máu tươi nở trên làn da trắng, khiến tim gan cũng thắt lại.
Người đứng bên cạnh nhìn cũng khó phân biệt – rốt cuộc ai mới là người đau hơn.
Cố Đình sợ Mạnh Trinh lạnh, vội kéo bình phong chắn gió rồi lại bưng nước ấm, pha sẵn trà nóng. Dù chưa dùng đến ngay, lát nữa cũng cần.
Dù cắn răng chịu đựng, Mạnh Trinh vẫn đau đến toát mồ hôi. Cậu ta thấy khóc nhè chẳng nam tính chút nào, cố nói chuyện với Cố Đình để phân tâm: "Mấy ngày nay cứ có người theo dõi chúng ta, lại còn gấp gáp, thật chán ghét!"
Nói chuyện một lúc sẽ quên đau, nhất là khi có cảm giác cùng chung kẻ thù!
Cố Đình thực sự kinh ngạc: "Sao ta không biết gì?"
Nghĩ lại mấy hôm nay còn gặp Hoắc Diễm, mà Hoắc Diễm cũng chẳng hề nhắc đến... Chẳng lẽ ——
"Chúng chỉ nhằm vào các ngươi thôi sao?"
Mạnh Trinh trề môi: "Ai mà biết! Một đám đáng ghét, như ruồi nhặng cứ bám riết, đánh cũng không đi, mắng cũng không đi, giết cũng chẳng xong!"
Cố Đình nhìn vết thương của cậu ta, đau lòng không chịu nổi: "Sao... không chịu nói?"
Mạnh Trinh hừ một tiếng: "Chỉ là cái công phu mèo quào, đừng nói ca ca, ngay cả ta cũng nhìn ra được, chỉ là một đám ô hợp thôi. Chúng ta mà để bụng, nghiêm túc đối phó thì chẳng phải là cho bọn chúng mặt mũi quá lớn sao! Ta mới không cần! Dựa vào cái gì mà để bọn chúng được đặt ngang hàng với chúng ta, cùng ta nói chuyện? Bọn chúng không xứng!"
Nhìn nhóc con có vẻ thật sự tức giận, một hơi nói liên tục một tràng, Cố Đình nghiêng tai nghe, chậm rãi cũng hiểu ra. Đối phương kiểu này căn bản không phải muốn giết người, mà là cố tình quấy rối. Mục tiêu chính là Mạnh Trinh. Còn Mạnh Sách không nói gì, vì chuyện này vẫn trong phạm vi hắn ta có thể xử lý, hắn ta ứng phó được.
Tiểu Vương gia này vốn cũng không giống người thường, bên cạnh còn có hộ vệ lợi hại đặc biệt như Mạnh Sách, ngươi dù có bao nhiêu người kéo đến thì cũng chẳng làm gì nổi.
"Vậy còn vết thương này ——"
Cố Đình vừa định hỏi, Mạnh Trinh lại đỏ bừng mặt: "Chẳng phải cái đám ăn hại đó, đánh không lại thì dùng ám khí sao!"
"Ám khí? Vậy ngươi có bị thương không?"
"Đương nhiên là không!" Mạnh Trinh lại đắc ý, nhưng chậm rãi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Ca ca cho ta mặc áo giáp mềm, ngay cả lưỡi dao bén cũng chẳng xẻ nổi, không thủng đâu."
Cố Đình: ......
Mạnh Sách trong tay dùng thêm chút lực, Mạnh Trinh lại kêu la: "Đau đau đau đau! Ca ca nhẹ chút!"
Mạnh Sách mặt không cảm xúc: "Cho em mặc áo giáp mềm là để bảo vệ em, không phải để em liều mạng, bốc đồng hành sự."
"Nhưng áo giáp mềm chỉ có một cái, em mặc rồi thì ca ca không có. Lúc đó ca ca không rảnh lo tránh, nếu ám khí bắn tới, nhất định sẽ bị thương! Cho nên em mới chắn thay, bây giờ chẳng phải tốt rồi sao, ca ca không sao cả, em cũng chỉ bầm tím một mảng, không chảy máu, xoa chút là khỏi!" Mạnh Trinh hừ hừ, nói như thật.
Linh miêu chẳng hiểu gì, chỉ thấy Mạnh Trinh ôm nó càng lúc càng mạnh thì cũng "meo" một tiếng, hướng Mạnh Sách gào lên.
Mạnh Sách: ......
Ta tình nguyện chính mình bị thương.
Hắn ta da dày thịt béo, có bị thương chảy chút máu cũng chẳng sao, vài ngày là khỏi. Nhưng đệ đệ... hắn ta xót. Dù chỉ là vết bầm, hắn ta cũng thấy chướng mắt, hận không thể cầm dao đi ngay bây giờ, chém sạch bọn kia.
Mạnh Trinh kéo tay áo Cố Đình, nhỏ giọng hỏi: "Đình Đình, ngươi nói xem, ta ở kinh thành không oán không thù, rốt cuộc ai mà nhất quyết phải bám riết lấy ta?"
Dám ngay tại kinh thành mà ra tay với tiểu Vương gia Cô Tàng, nếu không có thù hằn gì thì chắc chắn liên quan đến lợi ích. Mà gần đây liên quan đến lợi ích, chỉ có mấy người trong hoàng gia kia.
Bản thân Cô Tàng Vương không ở đây, bất kể là Kiến Bình đế hay thái tử, nhị hoàng tử, thì ánh mắt họ lẽ ra đều đặt vào Hoắc Diễm. Nếu thật sự muốn động vào Mạnh Trinh, sẽ không phải kiểu tiểu đánh tiểu nháo này. Loại thủ đoạn vừa độc vừa dai dẳng này, lại giống bút tích của Vưu quý phi trong hậu cung.
Bị giam mà vẫn chưa thôi? Làm vậy để làm gì? Chẳng lẽ lại "thông minh" hơn, biết bọn họ quan hệ thân thiết, giết không được ngươi thì giết bạn ngươi, cũng đủ làm ngươi đau lòng?
Cố Đình xoa đầu đồng bọn nhỏ, trong mắt ánh lên tia nguy hiểm.
Nữ nhân kia, sớm muộn gì cậu cũng giết! Không chết thì cậu sẽ không rời kinh thành!
Nhưng nghĩ lại, Vưu quý phi giờ đang bị nhốt trong cung, những việc này rốt cuộc là ai thay bà ta làm? Thái tử hay nhị hoàng tử? Trấn Bắc Vương một mực không thuận, thích làm trái, đây chẳng phải vừa khéo tiện tay cảnh cáo một phen? Lần này chưa chết, lần sau chưa chắc còn may. Hay còn có thế lực khác đứng sau? Trong tay Vưu quý phi nắm đâu chỉ một sợi dây.
Cố Đình càng nghĩ càng thấy buồn nôn, chán ghét muốn nôn. Cái kinh thành phồn hoa này, thành của thiên tử, thực chất toàn là cặn bã, từ trên xuống dưới đều thối nát, đáng ghét đến tận xương!
Thấy sắc mặt cậu biến đổi, có chút không vui, Mạnh Trinh vỗ tay cậu, an ủi: "Không sao đâu, Đình Đình đừng tức. Ta với ca ca trong lòng đều rõ. Cùng lắm thì chạy sớm một chút, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, rất rất đặc biệt ngoài ý muốn, lần sau chắc chắn sẽ không xảy ra nữa, được không?"
Cố Đình nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cậu ta, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, lát nữa ta hầm canh cho ngươi uống nhé? Muốn uống gì?"
Mắt Mạnh Trinh sáng rỡ: "Canh móng heo! Nấu trắng đục ấy! Vừa mềm vừa dẻo, còn béo ngậy nữa!"
Thân thể cậu ta vốn yếu, bình thường Cố Đình không cho ăn nhiều dầu mỡ, chỉ thỉnh thoảng một bữa. Lần này...
Cố Đình mỉm cười: "Được."
"Còn có tiểu báo tử." Mạnh Trinh giơ linh miêu lên: "Hôm nay để nó ngủ cùng ta được không?"
Linh miêu vốn rất thích Mạnh Trinh, ngoài chủ nhân của nó thì chỉ gần gũi mỗi cậu ta. Được bàn tay nhỏ bé nâng lên, nó còn nghiêng đầu l**m tay Mạnh Trinh, kêu mềm mại: "Meo ——"
Cố Đình đương nhiên gật đầu: "Ừ."
Không ai nhận ra, mặt Mạnh Sách thoáng đen lại.
......
Hôm nay Hoắc Diễm đến hơi muộn, trong viện của Mạnh Trinh đã tắt đèn, cũng không thấy Mạnh Sách đâu, không tiện ghé thăm, Cố Đình đành đem chuyện hôm nay kể lại tỉ mỉ một lần.
Nói xong vẫn còn tức: "Ngài xem mấy người hoàng gia này rốt cuộc muốn gì? Vừa muốn dùng chúng ta, lại vừa đề phòng chúng ta. Không cần chúng ta, lại không cam tâm. Lúc nào cũng chơi mấy cái trò vặt vãnh này, có hay ho gì đâu?"
Hoắc Diễm ôm cậu, trán chạm vào trán: "Sẽ qua thôi."
Loại thân mật này đôi khi còn ấm áp hơn cả da thịt kề cận. Cố Đình dần bình tĩnh lại: "Ừ."
Trăng sao yên lặng, đêm sâu lắng đọng.
"Lần này có vẻ không may mắn như trước..."
Không thể cứ tình cờ trên đường lại gặp được người giúp đỡ, mọi thứ phải dựa vào chính mình. Cố Đình dụi vào ngực Hoắc Diễm, cũng không thấy quá khó, không hề nản chí, chỉ là thấy đối thủ quá bỉ ổi, làm việc không quang minh chính đại khiến người khác thấy tức tối.
Hoắc Diễm ôm cậu chặt hơn, hôn lên trán: "Ngày mai, những gì em cần ta sẽ chuẩn bị đủ, xem kỹ một lượt, em sẽ có cách."
Cẩu Vương gia không giở trò lưu manh, lúc ngoan ngoãn thật đáng yêu. Cố Đình để mặc hắn ôm, gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên!"
Ghét thì ghét, nhưng cậu vẫn rất tự tin vào bản thân. Tin tức chính là chìa khóa để giải quyết mọi khó khăn. Dù là hiểm cảnh, bị vu oan, bị truy sát, hay chỉ đơn thuần là đánh nhau, nếu nắm được đủ tin tức, đủ tinh tế thì sẽ có nhiều cách, nhiều hướng để phản công. Ví như vị hội trưởng thương hội kia, cậu nhất định sẽ thu phục được!
"Không sợ?" Hoắc Diễm cúi xuống, tìm môi Cố Đình.
"Đình công tử từ khi nào sợ ——"
Hơi thở nam nhân nóng rực, bá đạo mà dồn dập, như nước dâng tràn, như trăng sáng lay động, như sóng hồ cuộn xoáy. Dưới ánh trăng mờ, hoa e thẹn nở rộ, nhụy mềm khẽ run trong đêm xuân ấm áp...
Sau khi thân mật, Trấn Bắc Vương vẫn thấy khó chịu, vì vậy mà càng muốn ở trên người cậu tìm lại cân bằng: "Đình Đình cũng thương ta một chút đi."
Tay chân Cố Đình mềm nhũn, tim cũng mềm, căn bản chẳng nói được gì. Không biết qua bao lâu, mới đẩy Hoắc Diễm ra, giọng khàn khàn: "Ngài thật xấu... mau đi tắm đi."
Hoắc Diễm dính lấy không rời, giọng cũng khàn trầm: "Tắm xong, ta có thể ở lại không?"
Cố Đình: "Không được."
Thái Vương phi đã dạy ngươi phải biết tôn trọng đâu rồi? Quy củ đâu? Đều bị ngươi quăng cho chó ăn rồi sao!
......
Ngày hôm sau, Cố Đình không đến thương hội nữa, mà đi đến tiệm dược thiện của chính mình, vừa chuyên tâm chờ tin tức, vừa nấu canh bổ cho Mạnh Trinh.
Lần này lại trùng hợp, phía trước tình cờ gặp nam nhân trung niên mặt mày tuấn tú, phong trần bên ngoài, đúng lúc đi ngang cửa, nhìn thấy Cố Đình thì quen tay bưng canh uống.
Cố Đình: ...
Thật ra không phải tiếc mấy chén canh, mà là nam nhân này rõ ràng khí chất ngang tàng phóng khoáng, tiêu sái không kềm được, nhìn thế nào cũng như chính nhân quân tử, sao lại "xin cơm" quen thuộc đến thế, giống như đã từng trải qua rất nhiều lần vậy.
Có lẽ nam nhân trung niên, chịu quá nhiều gian khổ khó nói cùng người ngoài, Cố Đình nghĩ bụng vẫn nên chừa chút mặt mũi cho người ta, cái gì cũng không hỏi, đưa luôn nửa nồi canh cho hắn ta, chỉ là trong ánh mắt có chút thương hại khác thường.
Nam nhân ấy vẫn cứ ăn canh uống ngon lành, như thể đói bụng đã lâu, đến tận mấy ngụm cuối cùng thì quý trọng vô cùng, uống chậm từng chút, luyến tiếc không muốn hết.
Cố Đình chú ý tới hàng mi hắn ta run run, ánh mắt như dại ra, tựa hồ qua bát canh này mà nhìn về quá khứ, hoặc nhớ đến ai đó trong quá khứ... khiến ánh mắt Cố Đình càng thêm thương hại.
Người trưởng thành tồn tại trên đời, ai cũng đâu dễ dàng.
Ngô Phong đột nhiên đến gần: "Thiếu gia, Diệp phu nhân tới."
Cố Đình nhất thời chưa phản ứng kịp: "Diệp phu nhân?"
Ngô Phong hạ giọng: "Nữ Thần Tài Giang Nam, Diệp phu nhân."
Lúc này Cố Đình mới vỗ trán, sao lại quên được, vị Nữ Thần Tài họ Diệp, tên Bồng Trinh! Nữ nhân có bản lĩnh, bất kể lấy chồng hay ở goá, trong miệng người ta đều kính trọng gọi "Diệp phu nhân". Đại đa số người có khi còn chẳng biết tên chồng hay khuê danh của nàng, nhưng ai cũng biết nàng họ Diệp!
Nhưng chẳng phải nàng lấy cớ bị bệnh mà tránh mặt sao? Sao hôm nay lại đích thân đến?
Cố Đình có chút khó hiểu, buông việc nấu canh, gọi tiểu nhị đóng gói mang vào phủ Cô Tàng Vương, rồi nhìn sang vị khách kia ——
Người khách trước đó còn luyến tiếc bát canh, lúc này đặt chén xuống dứt khoát: "Làm phiền."
Cố Đình thấy người này có gì đó kỳ quái, nhưng không kịp nghĩ nhiều, lập tức xoay người chuẩn bị, bảo Ngô Phong mời Diệp Bồng Trinh lên lầu hai, chỗ nhã toạ cạnh cửa sổ.
Đây là tiệm dược thiện, khách đến không phải uống trà, mà dùng nước mạch đắng xào, tay nghề lại tốt, chi phí cũng chẳng cao, đem ra đãi khách. Đặc biệt là với Nữ Thần Tài nổi tiếng phú quý như Diệp Bồng Trinh, Cố Đình vẫn thấy có chút chột dạ.
Nhưng Diệp Bồng Trinh không hề để ý, thoải mái uống một ngụm, đuôi mắt hơi cong, trang nghiêm nhận xét: "Thơm mà không gắt, mềm mà không khô, trong miệng lưu lại vị ngọt, Cố công tử thật có tay nghề."
Trông như thật sự vừa lòng với hương vị này.
Cố Đình... cơ hồ phản ứng không kịp.
"Ngươi... ngươi chẳng phải hôm ấy ——"
"Không chỉ hôm ấy." Diệp Bồng Trinh nâng váy ngồi xuống ghế, tư thế tao nhã: "Cố công tử giúp ta hai lần, còn nhớ không?"
Vị phu nhân này thân mặc váy đỏ, dung nhan như vẽ, khoé môi ít khi cười, khí chất có phần thanh lãnh, nhưng quanh người lại toả ra vẻ diễm lệ, khí phách cao ngạo khiến ai gặp qua cũng khó quên. Đến mức ánh sáng mặt trời hắt vào cũng kém sắc hơn nàng.
Cố Đình đương nhiên nhớ rõ, đây không phải lần thứ hai họ gặp, nhưng chưa bao giờ nghĩ nàng lại chính là Nữ Thần Tài kia!
Thì ra lần đầu gặp mấy tên lưu manh, nàng cũng biết chứ... Nghĩ kỹ, người ta là Nữ Thần Tài, tiền có, người có, chuyện gì làm không được? Đám lưu manh tính là gì, có khi chưa kịp động đến nàng đã bị hộ vệ dẹp sạch. Còn lần trước, tuy trời tối vắng vẻ không xe ngựa, có thể chính là nàng cố ý hẹn trước, cậu hảo tâm cho mượn xe ngựa đưa nàng về nhưng có lẽ nàng căn bản không cần.
Diệp Bồng Trinh nghiêm túc đứng lên, hướng cậu hành lễ: "Ngày gần đây xuân lạnh, ta sơ suất nhiễm bệnh. Khi công tử gửi lễ vật vào phủ, ta đang hôn mê trên giường, không thể ra đáp lại, để công tử chờ lâu, trong lòng thật thấy áy náy."
Cố Đình đối mặt thiên quân vạn mã cũng không sợ, gặp tiểu nhân giảo hoạt cũng chẳng thua, nhưng đối diện một phu nhân xinh đẹp như vậy nghiêm trang hành lễ, trong lòng lại luống cuống, huống hồ bao nhiêu người đang nhìn... Đỡ thì không tiện, không đỡ cũng không xong: "Phu nhân không cần như thế, bệnh tình đã khá hơn chưa?"
Hoá ra câu "bị bệnh" trước đó không phải lý do, mà là thật sự nhiễm bệnh... Nghĩ vậy trong lòng càng thêm chột dạ.
Cố Đình thoáng sững lại: "Nếu phu nhân không chê, ta vừa nấu canh xong, còn dư một chén."
Nói xong lại hối hận, hận không thể tự tát mình một cái. Với Mạnh Trinh hay nam nhân ông trung niên kia, đều là nam nhân, uống chung canh dư cũng không sao. Nhưng Diệp phu nhân là nữ nhân, bảo nàng uống phần còn lại, còn ra thể thống gì?
Nhưng Diệp Bồng Trinh lại chẳng để tâm: "Vậy vừa khéo, mau bảo người bưng đến cho ta nếm thử!"
Cố Đình: ...
Một mặt sai người mang đến, một mặt quan sát Nữ Thần Tài. Diệp phu nhân không hay cười, khí chất có chút lạnh nhạt, nhưng khi nói chuyện lại rất khéo léo, lúc cần cũng có thể náo nhiệt, nghĩ kỹ cũng đúng, thương nhân làm sao không biết ăn nói? Không khéo thì sao mở miệng, sao thu hút được người? Trừ phi nàng không muốn.
Nhưng còn mình... dựa vào cái gì chứ?
Cố Đình trong lòng vẫn không rõ.
Diệp Bồng Trinh uống canh Cố Đình nấu, nếm thử rất nghiêm túc. Lúc đầu chưa cảm nhận rõ, càng về sau uống càng chậm, đến cuối cùng mắt đẹp thậm chí có hơi ướt, như thể qua bát canh này mà nhìn thấy điều gì khác: "Từng có người nói canh ta nấu không ngon, dù học thế nào cũng chỉ có hình mà chẳng có hương vị ấm áp. Ta vẫn không phục, cho tới hôm nay mới hiểu, quả thật là ta làm không tốt."
Cố Đình không biết nên đáp thế nào, lời nhẹ thì nhạt, lời nặng thì không hợp, lại đối diện là một phu nhân, đành nói: "Nếu phu nhân thích, ta có thể thường xuyên nấu gửi qua cho ngươi."
Diệp Bồng Trinh uống xong canh, lấy khăn chấm nhẹ khoé môi: "Vậy thì đa tạ."
Chén canh uống xong, trong phòng không khí yên tĩnh bình thản. Cố Đình nâng chén lên uống cạn rồi hỏi: "Không biết lần này phu nhân đến là vì chuyện gì ——"
Diệp Bồng Trinh khẽ nhấp ngụm trà mạch đắng: "Chuyện của ngươi, lão già đáng chết của thương hội kia không làm được, ta làm."
Cố Đình: "À?"
Diệp Bồng Trinh: "Công tử nhân phẩm tốt, làm việc xong chẳng màng lưu danh, ta lại không thể quên. Đã sớm muốn bàn với công tử một vụ làm ăn lớn, chỉ là chưa có dịp mở miệng."
Cố Đình nghe xong vừa bất ngờ vừa mừng, kiếm tiền phát tài, ai mà không muốn? Nhưng cậu tự biết rõ mình, thông minh lanh lợi thì có, mở cửa hàng cũng kiếm được chút, nhưng chí hướng không ở đó, cũng chưa nghiên cứu sâu, chưa thành tầm vóc gì. Nữ Thần Tài nhắc đến "làm ăn lớn", chắc chắn không đơn giản. Nghĩ đến lời Hoắc Diễm từng nói: "Diệp Bồng Trinh đến kinh thành là để làm một vụ buôn bán tơ lụa", Cố Đình ngẩn ra: "Phu nhân thế nhưng... để mắt tới ta?"
Diệp Bồng Trinh đặt chén trà xuống: "Ngươi tặng lễ cho ta, chẳng phải cũng muốn cùng ta hợp tác làm ăn?"
Hai người nhìn nhau một lát. Cố Đình có chút ngượng ngùng: "Kỳ thật... chỉ là muốn nhờ phu nhân chỉ điểm vài chuyện."
Diệp Bồng Trinh phất tay: "Không sao, làm ăn thì cũng làm, chẳng lẽ ngươi sợ tiền cắn tay?"
Cố Đình lắc đầu: "Đương nhiên không."
Nữ Thần Tài quả nhiên xứng danh Nữ Thần Tài, thông minh như tuyết. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ xoay chén trà nửa vòng, nàng đã tính toán đâu vào đó: "Ngươi muốn hỏi ta không phải chỉ là "gần đây kinh thành có vụ làm ăn lớn nào" đúng không?"
Cố Đình thành thật gật đầu, còn chắp tay: "Phu nhân thông tuệ, tại hạ khâm phục."
"Này thì không khó, chỉ là gần đây ta có chút bận, ngươi lại sốt ruột ——" Nàng nhìn Cố Đình, khoé môi hơi nhếch lên: "Không bằng tiện tay giúp ta một chút?"
Cố Đình vừa định gật đầu, Diệp Bồng Trinh lại nói tiếp: "Không chỉ là giúp ta, mà cũng là giúp chính ngươi."
Cố Đình hơi giật mình: "Xin phu nhân nói rõ."
Diệp Bồng Trinh đẩy chén trà về phía trước.
Cố Đình hiểu ý, vén tay áo châm thêm trà cho nàng, thầm nghĩ: nữ nhân vẫn là nữ nhân, trời đất bao la nhưng mặt mũi là lớn nhất.
Diệp Bồng Trinh nâng chén trà nóng: "Điều ngươi thật sự muốn biết, chắc chắn không chỉ là "việc buôn bán lớn ở kinh thành". Mấu chốt nhất của chuyện này không phải hội trưởng thương hội, mà là ca ca của hội trưởng, họ Lâm. Nhà đó đời đời đều có đại nho, nhiều người ẩn dật, chỉ riêng thư viện Bạch Mã chưa từng bỏ, vẫn luôn nuôi dưỡng nhân tài. Họ Lâm từng làm tể tướng trong triều, sau này từ quan, về thư viện Bạch Mã nhậm chức. Bề ngoài thì không có gì, nhưng một nửa quan viên trong triều gần như đều là học trò của ông, càng xuất sắc, càng nghe theo ý chí của ông. Nhân mạch rộng lớn —— nếu có thể thuyết phục được ông ta, chuyện của ngươi dễ làm, chuyện của ta cũng dễ làm."
"Ngoài ra, gần đây ta định động vào Trương gia và Du gia. Nghe nói các ngươi chơi đùa với nhau khá náo nhiệt, Cố công tử nể ta một chút, đừng nhúng tay, nhất là đừng đứng về phía bọn chúng." Giọng nàng nhỏ dần, nhưng trong ánh mắt loé lên tầng tầng uy h**p: "Ta mà bận quá không phân thân được, thủ đoạn có khi sẽ lộ sơ hở. Nếu chỗ nào thiếu sót, mong công tử giúp ta che chắn thì tốt."
Trước có Du Tinh Lan, sau có Thi Nhã Nhàn, người ngoài không rõ cụ thể, nhưng thái độ của Trấn Bắc Vương thế nào thì Cố Đình biết rất rõ. Trương gia, Du gia gặp xui, cậu chỉ có thể vỗ tay khen hay, bỏ đá xuống giếng thì được, tận lực giày xéo thì càng tốt chứ tuyệt nhiên không có chuyện đi giúp bọn họ. Loại chuyện này vốn dĩ chẳng cần Diệp Bồng Trinh nhắc.
Điều cậu muốn nhắc là: "Hầu phủ Nghi Xương là người của quý phi trong cung, phu nhân... chẳng lẽ không lo?"
Dân không đấu quan, thương nhân cũng vậy, một khi dính tới hoàng thất, sơ suất một chút sẽ chịu thiệt nặng.
Diệp Bồng Trinh khẽ nhếch môi, cười lạnh: "Nửa đời này của ta, từng nghèo khổ, từng bị người ta dẫm xuống bùn, nỗi khổ đủ cả. Đến lúc này, ta chỉ chấp nhất hai thứ: một là tiền, hai là phu quân đã khuất. Ai dám động vào cái nào, ta đều không chịu được, huống chi cả hai?"
"Quý phi thì sao chứ, Diệp Bồng Trinh ta đã muốn đánh, nếu biết điều thì tìm chỗ núp cho yên, còn không biết điều, cứ muốn chen vào, vậy thì là tự ả ta muốn chết, không thể trách ta được!"
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 86: Đệ đệ bị thương
10.0/10 từ 16 lượt.