Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 128: Thì ra cậu không phải một đứa trẻ thừa thãi
88@-
Chuyện xưa kể đến cuối cùng, phần lớn đều là chuyện ở kinh thành, mà vốn dĩ Cố Đình cũng sống ở kinh thành nên cậu có chút đồng cảm.
Lúc vừa nghe Đình Diệp chính là "người chồng đã mất" trong miệng Diệp Bồng Trinh, cậu thật sự kinh ngạc. Nhưng sau nghĩ kỹ lại, cũng không phải không có chút manh mối nào. Cậu nhìn về phía Diệp Bồng Trinh, đoán: "Ngươi tìm được hắn ta rồi, nhưng hắn ta lại không chịu nhận ngươi?"
Diệp Bồng Trinh vừa nhớ tới thì muốn trợn trắng mắt: "Chắc trên người hắn ta có phiền toái, sợ liên lụy đến ta."
Cố Đình hỏi: "Phiền toái gì?"
"Cũng chẳng biết, thế mới càng phiền chứ! Ta với chàng ấy dây dưa nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa chứng minh được lòng ta sao? Chàng ấy sao có thể cứ giống như con rùa đen, chết cũng không chịu mở miệng?!" Diệp Bồng Trinh tức đến không nhịn được, oán hận nhìn chằm chằm Cố Đình: "Nam nhân các ngươi có phải đều mang cái tật xấu này không? Ngạo mạn, tự cho là đúng, cứ tưởng chỉ cần không liên lụy người khác thì bản thân đã tích được công đức lớn lắm vậy. Tại sao không chịu hỏi thử một câu: người khác có đồng ý hay không bị liên lụy? Là bị liên lụy thì vui, hay không bị liên lụy thì vui?"
Cố Đình: ...
Theo bản năng liếc nhìn Hoắc Diễm, không hiểu sao lại chợt nhớ đến Cửu Nguyên năm đó đại hiểm, độc khí tràn ra, Hoắc Diễm cho rằng mình sắp chết, còn muốn tự chôn sống. Nhớ lại thì ánh mắt cậu cũng không khỏi mang theo trách cứ.
Hoắc Diễm không biết là đã hiểu hay chưa hiểu, dù sao cũng không nói gì, chỉ sờ mũi, nhìn sang chỗ khác.
Diệp Bồng Trinh không biết đôi phu phu son đang âm thầm trách móc nhau, trừng mắt, hướng vào trong phòng mắng: "Đồ cẩu nam nhân! Đồ chai lì! Biết chạy trốn, không chịu gánh trách nhiệm! Đáng đời này kiếp này không được yên!"
Ánh mắt đầy căm giận, giọng nói cũng đầy căm giận, nghe như thể đang tuyên bố: Để xem lão nương sau này thu thập ngươi thế nào!
Cố Đình vốn định thay Đình Diệp cầu xin chút tình, muốn nói: Ngươi xem hắn ta cũng đã thừa nhận lỗi, vừa rồi còn suýt quỳ xuống, ngươi có thể nương tay một chút không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. Có lẽ bị chỉnh cho một trận như vậy, Đình Diệp mới thật sự vui mừng thì sao?
Đáng thương cho Đình Diệp còn đang hôn mê, hoàn toàn không biết bên ngoài vì hắn ta mà xoay quanh bao nhiêu chuyện.
Cố Đình lại nghĩ đến bản thân mình, có chút do dự hỏi Diệp Bồng Trinh: "Nghe ngươi nói, Đình đại nhân vốn không phải kiểu người dễ thân quen, nhưng hắn ta đối với ta lại có chút đặc biệt, giống như hơi quá mức chú ý ta?"
Diệp Bồng Trinh ngẩn ra, thần sắc có chút phức tạp: "Chuyện này thì để hắn ta tự mình nói với ngươi. Ta cũng không biết. Chỉ biết rằng nhiều năm trước, hắn ta đã mất hết người thân, vì thế vẫn luôn tự trách."
"Người thân?" Cố Đình càng thấy kỳ quái: "Chẳng lẽ ta... không thể nào, mẹ ta họ Vương, là thiếp thất của Cố Khánh Xương, ai cũng biết mà."
Diệp Bồng Trinh dừng một chút, khẽ mở miệng: "Thật ra trong lòng ta có nghi ngờ. Tay nghề nấu dược thiện của ngươi... ngươi học từ ai? Có phải học từ mẹ ruột Vương thị không?"
Không lâu trước đây, Hoắc Diễm cũng từng hỏi cậu vấn đề này.
Cố Đình liếc nhìn Hoắc Diễm, rồi trả lời giống hệt như khi đó: "Mẹ ta mất sớm, ta không kịp học được gì từ bà. Chỉ là bên người ta có một cái rương nhỏ, bên trong để vài cuốn sách dược thiện. Lúc đầu ta cũng không coi trọng, về sau biết chữ rồi, đọc thấy cũng không tệ nên mới học theo."
Diệp Bồng Trinh lại hỏi: "Thế mẹ ngươi... có giỏi nấu ăn không?"
Cố Đình lặng im một lát: "Bà mất sớm quá, lâu rồi ta cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ hồi nhỏ ta rất vui vẻ, suốt ngày chạy nhảy chơi đùa bên ngoài, chưa từng bị ép làm hay học bất cứ thứ gì. Khi ấy mọi việc chắc là đều do mẹ lo liệu hết."
Vậy chuyện dược thiện thì khỏi cần hỏi, cậu tất nhiên cũng không nhớ nổi.
Hoắc Diễm lại gợi ý một hướng khác: "Dược thiện không giống nấu ăn, không phải chuyện bếp núc bình thường. Nếu biết thì khó mà giấu, hẳn sẽ có người tìm đến cầu xin. Em mà biết, chắc chắn có người từng đến."
Dù đã nhiều năm trôi qua, ký ức tuổi nhỏ của Cố Đình cũng mơ hồ, nhưng sống ở thành Tấn lâu như vậy, bên cạnh cũng có người nhắc lại chuyện đã qua của Vương thị. Nhắc nhiều nhất chính là dung mạo đẹp, tính tình có chút điên, có chút dữ, không coi ai ra gì, không chịu được cảnh cha ta coi thường nên không về nhà. Nhưng chưa từng có ai nói bà biết nấu dược thiện.
Cố Đình chưa từng nghe qua, chứng tỏ rất có thể... Vương thị thật sự không biết dược thiện.
Hai người kia đều là người thông minh, căn bản không cần nhiều lời, lập tức hiểu ngay.
Ánh mắt Cố Đình thoáng thất thần, giọng nói lẩm bẩm: "Người ta chỉ nói mẹ ta xinh đẹp, hơi điên, hơi dữ, không thích quan hệ với ai, tính tình cũng độc, phụ thân không coi trọng, cũng chẳng mang về nhà. Chưa từng có ai nói bà biết nấu dược thiện."
Đời trước cậu cũng chưa từng gặp vấn đề này, chưa từng nghi ngờ. Giờ nghĩ lại, quả thật có chút kỳ lạ.
Diệp Bồng Trinh vốn là người nhạy bén, cẩn thận, sẽ không nói bừa. Nhất định có chứng cứ mơ hồ nào đó mới dám suy đoán như vậy. Chẳng lẽ... thân thế của cậu thực sự có vấn đề?
Chuyện này quá bất ngờ, quá thần kỳ, cậu không dám tin ngay lập tức.
Ngược lại, Diệp Bồng Trinh lại tỏ ra rất vui mừng, nhìn cậu với ánh mắt ôn nhu: "Nếu đúng thật vậy, thì tốt quá."
Nàng không có người thân, Đình Diệp cũng không có người thân, vẫn luôn khổ sở tiếc nuối. Nếu giờ đây... cả hai có thêm một mối ràng buộc, vậy chẳng phải viên mãn rồi sao?
"Cái Cố gia vứt bỏ ngươi, thì mặc kệ! Ta thật sự thấy tốt lắm, Đình Đình, ngươi cùng ta làm người một nhà đi!" Càng nghĩ càng mong đợi, càng thấy nên có chuyện như vậy, ánh mắt Diệp Bồng Trinh sáng rực, tràn đầy nhiệt tình.
Hoắc Diễm ôm lấy cậu, khẽ nhéo lòng bàn tay: "Không sợ, ta ở đây."
Nếu thật sự vậy thì cũng tốt. Bảo bối nhỏ này vốn luôn tự nhiên, rộng rãi, chưa bao giờ biểu lộ khát khao tình thân, nhưng nhìn thái độ của cậu đối với Vương phủ, đặc biệt là với Thái Vương phi, thì rõ ràng cậu vẫn khao khát tình thân. Chỉ là Cố gia không hề coi cậu như người nhà, nên cậu cũng chưa bao giờ dám hy vọng. Cứ nghĩ mình không để tâm, nhưng nếu thật sự có được một gia đình, có thêm sự viên mãn đó...
Trong lòng Hoắc Diễm dẫu có chút ghen, nhưng chỉ cần bảo bối nhỏ vui vẻ, hắn cũng sẽ vui.
Lần này đây, chẳng lẽ thật sự có một niềm vui bất ngờ đang chờ bảo bối nhỏ sao?
Hoắc Diễm nhìn về phía trong phòng, qua bức rèm che. Tính theo tuổi tác, chắc chắn không phải là huynh trưởng, cũng không thể là phụ thân. Chẳng lẽ là... thúc thúc?
"Đừng đoán nữa."
Trong phòng bỗng truyền ra một giọng nói trong trẻo, hơi khàn, là Đình Diệp. Hắn ta đã tỉnh, không biết mới tỉnh hay tỉnh lâu rồi: "Cố Đình là cháu ngoại của ta, con của tỷ tỷ ta."
"Đồ cẩu nam nhân!"
Diệp Bồng Trinh đột nhiên nhảy dựng lên rồi chạy ngay vào trong phòng, Cố Đình và Hoắc Diễm tất nhiên lập tức đuổi theo.
Đình Diệp không chỉ đã tỉnh lại mà còn đang ngồi dựa vào thành giường, tựa trên gối mềm. Trông tinh thần dường như khá hơn, không còn yếu ớt như trước, giống như chỉ cần ngủ một giấc, nghỉ ngơi đủ là cơ thể hồi phục được không ít.
Nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không tốt, trắng bệch không có chút huyết sắc, người cũng gầy gò đi nhiều.
Diệp Bồng Trinh xót xa vô cùng, chẳng còn tâm trí hỏi gì khác, vội chạy đi lấy cháo, định tự tay đút cho hắn ta.
"Không cần." Đình Diệp tự mình bưng bát, nhận lấy thìa từ tay nàng: "Ta tự ăn được."
Diệp Bồng Trinh cũng không so đo chuyện đó, dù sao người đã tìm được về rồi, còn có thể trời long đất lở gì nữa? Để xem ngươi dám chạy nữa không!
Một bát cháo không nhiều, chỉ đủ ấm bụng, Đình Diệp ăn xong thì đặt xuống, hiểu rõ tình trạng cơ thể mình nên cũng không muốn ăn thêm. Đôi mắt hắn ta nhìn về phía Cố Đình, ôn nhu xen lẫn thống khổ: "Ngươi là con của tỷ tỷ ta, tỷ ruột."
Cố Đình mấp máy môi, không biết nên đáp lại thế nào: "Ngươi... thân thể còn chưa khỏe, có cần nghỉ ngơi thêm không?"
Đình Diệp lại khẽ lắc đầu: "Ta không mệt." Ánh mắt hắn ta lướt qua Hoắc Diễm và Diệp Bồng Trinh, thần sắc nghiêm nghị: "Nhà ta bao đời nay đều là người giữ bảo vật."
"Hả?"
"Người giữ bảo vật?"
Diệp Bồng Trinh và Hoắc Diễm đều vô cùng kinh ngạc. Cái gì gọi là cả nhà đều là người giữ bảo vật, giữ cái gì cơ? Hơn nữa lời này nghe sao cứ thấy kỳ lạ... Nói ra một cách đơn giản như vậy, liệu có ổn không?
Như nhìn thấu được suy nghĩ của bọn họ, Đình Diệp cười khổ: "Đến nước này rồi, dường như cũng chẳng còn gì cần giấu. Chẳng lẽ phải mang bí mật này xuống mồ sao? Chỉ là... chuyện này dài lắm, các ngươi ngồi xuống đi."
Hoắc Diễm kéo ghế đến bên giường, còn lấy thêm cái đệm mềm cho Cố Đình. Cố Đình liếc hắn một cái, tỏ vẻ ghét bỏ — trời thì nóng, ai chẳng muốn mát mẻ, lại còn bày đặt thêm đệm mềm?
Diệp Bồng Trinh rót cho Đình Diệp một chén nước, đưa hắn ta uống rồi cũng không đi nữa, nhân tiện ngồi luôn bên giường, dựa gần vào hắn ta. Đình Diệp chỉ khẽ giật lông mày, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
"Các ngươi có biết giang sơn triều đại này có được như thế nào không?" Đình Diệp trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.
Hoàng đế khai quốc của Đại Hạ vốn xuất thân là dân thường, có ba người anh em kết nghĩa khác họ cùng giúp đỡ, cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ. Ba người anh em ấy, một người giỏi võ, một người chuyên nông, một người làm thương nhân. Người giỏi võ, truyền đến nay chính là Trấn Bắc Vương. Người làm nông, thuở ban đầu được phái đi Cô Tàng khai hoang, sau cũng được phong tước, truyền đến nay chính là Cô Tàng Vương. Còn thương nhân kia thì sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử, từ đó không còn nghe thấy nữa.
Ánh mắt Hoắc Diễm lóe lên: "Thương nhân đó, nếu bổn vương nhớ không nhầm, dường như mang họ Đình?"
Đình Diệp gật đầu: "Đúng. Khi khói lửa chiến tranh nổi lên khắp nơi, thiên hạ loạn lạc, lúc đầu chẳng ai có tư tâm, chỉ mong sống sót, có cái ăn, người thân bạn bè được bình an qua ngày. Đánh giặc cũng là vì thiên hạ, lập quốc cũng là vì thiên hạ, lý tưởng và niềm tin của mọi người đều giống nhau. Nguyên đế có tầm nhìn xa hơn, cho rằng dù là đánh giặc hay trị quốc, tiền bạc đều rất quan trọng, không thể chỉ ăn mà không nghĩ đến lâu dài. Vì vậy, khi người khác còn đang liều mạng đánh trận, tổ tiên họ Đình đã được phái đi lo việc làm ăn buôn bán, lại còn giữ bí mật, nên biết chuyện cũng không nhiều. Khi ấy loạn lạc quá, họ không kiểm soát được mọi nơi, nếu làm quá rầm rộ thì sợ bị người cướp."
"Trong quá trình đó hẳn là muôn vàn khó khăn, nhưng may mắn là họ đều gắng gượng vượt qua. Một đường tới khi lập quốc, mọi sự đều khá thuận lợi. Nguyên đế lên ngôi, ban thưởng công thần, phong hầu bái tướng, mọi người đều được đền đáp xứng đáng, chỉ riêng họ Đình không có. Không làm quan, cũng chẳng được phong tước, mà tiếp tục ẩn nấp. Nguyên đế nhìn thiên hạ đầy rẫy vết thương, trăm việc cần phục hồi, mỗi bước đi tiếp đều cần rất nhiều tiền bạc để duy trì. Trong lòng ông ôm chí lớn, lập tức giao việc này cho tổ tiên họ Đình, vẫn như trước, giúp ông kiếm tiền. Chỉ khác lần này, thêm một nhiệm vụ: giữ lại một phần tiền."
Hắn ta dừng lại điều chỉnh hơi thở, rồi tiếp tục: "Từ xưa quyền lực dễ làm con người sa ngã, Nguyên đế lo rằng ngồi lâu trên ngai vàng sẽ sinh tham niệm, quên mất ý ban đầu, nên cùng tổ tiên họ Đình ước định: tiền kiếm được không cần dâng hết, trừ vốn ra thì tìm nơi cất giấu, khi nào ông cần thì sẽ lấy. Với họ Đình, đây là một sự tín nhiệm; với hoàng đế, đây là một chỗ dựa. Đôi bên đều vui vẻ, không có hiềm khích. Họ Đình vốn giỏi buôn bán, dã tâm cũng chỉ nằm trong nghề này, không hứng thú với quan trường, càng không ham quyền lực. Hơn nữa, đã là huynh đệ kết nghĩa của hoàng đế, còn quyền lợi nào lớn hơn thế? Có năng lực, lại có Nguyên đế đứng sau nên số bạc tích góp gần như tháng nào cũng tăng, tích lũy lâu dần thành con số kinh người."
"Ban đầu thì hữu ích, nhưng về sau, triều đại thay đổi, hoàng đế thay ngôi, người nắm quyền khác đi, hậu nhân lại có chủ trương riêng. Bên này quyền lực chèn ép, bên kia chỉ mong giữ được mạng sống và tài sản."
Nói đến đây thì không cần Đình Diệp phải giảng giải nhiều, Cố Đình và những người còn lại đã hiểu rõ.
Đế vương có hiền có tàn, thần tử có trung có gian, gia chủ cũng có chính có tà. Từ xưa con người vì tiền mà tranh đấu, chim cũng vì miếng ăn mà chết, cho nên cuối cùng chẳng thể có kết cục tốt đẹp.
Đình Diệp hơi khép mắt: "Tổ tiên ta vốn là nhánh được yêu quý trong họ Đình, sau thành chi bên, chẳng rõ từ khi nào lại nhận một sứ mệnh: bảo vệ những thứ này. Truyền lại đến nay rằng, nếu gặp minh quân thì dùng vào việc chung, còn nếu gặp hôn quân thì bảo vật không thể xuất hiện, số tiền đó phải dùng đúng lúc, lấy cho dân, trả lại cho dân."
Trong phòng lặng ngắt.
Thất phu vô tội, hoài bích mới có tội — từ xưa vẫn là như vậy. Huống chi lần này còn quá đáng hơn, đến cả bức tường ở đâu cũng không biết. Quá nhiều bí mật bị thất truyền, vận mệnh con người giống như bèo dạt mây trôi, chẳng thể tự mình nắm giữ.
*Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội: Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Đình Diệp nói: "Bởi vì chia phần bảo vật này mà họ Đình ngày càng suy kiệt, đến nay, trong nhà chỉ còn lại một mình ta là nam đinh. Có vài trưởng bối qua đời sớm, những chuyện cần nói cũng không kịp nói, lúc đó ta chẳng biết gì. Chỉ biết cha mẹ qua đời vì cứu ta, cả tỷ tỷ cũng vậy."
"Cha mẹ mất sớm, gần như một tay tỷ tỷ nuôi ta khôn lớn, tình cảm vô cùng sâu nặng. Vì cứu ta, nàng nhét ta vào chỗ tối, tự mình dẫn dụ địch nhân rời đi, không hề quay đầu lại. Khi ấy ta không dám động đậy, tỷ tỷ ép ta phải lấy tính mạng nàng mà thề rằng phải rời khỏi nơi đó, tuyệt đối không được quay về. Ban đầu ta thật sự nghe lời, nhưng sau nàng mãi không xuất hiện như đã hứa, ta không chịu nổi nữa, lén trở về thành ấy tìm kiếm. Nhưng lúc nào cũng có kẻ ngáng đường, ta không dám sơ suất, chỉ có thể từ từ, từng chút từng chút tra. Sau cùng, ở một huyện thành xa hơn một chút, ta tìm thấy tín hiệu tỷ tỷ để lại, chỉ có ta và nàng mới hiểu được. Theo dấu ấy, ta nhận được bức thư mà tỷ tỷ gửi gắm ở tiền trang."
Như nhớ lại cảnh tượng khi ấy, giọng Đình Diệp nghèn nghẹn, càng thêm khàn: "Trong thư viết, nếu ta có thể nhìn thấy lá thư này, tức là nàng đã không còn... Nàng dặn đi dặn lại ta, không cần truy tìm chân tướng, không cần điều tra chuyện của nàng, kẻ khác sẽ theo dõi. Nhưng có những việc, nàng nhất định phải nói cho ta, bởi chúng ta là người thân gần gũi nhất. Nếu không nói, sau này âm dương gặp lại, ta chắc chắn sẽ oán nàng."
"Nàng không phải cố ý không đến tìm ta, mà khi đó trong lúc dẫn dụ địch nhân đã gặp tai nạn, rơi xuống vực sâu, thương tích nặng, trí nhớ cũng mất, quên luôn bản thân là ai. May mắn có người tốt bụng cứu giúp, nàng lập gia đình, còn có con. Nếu mọi chuyện dừng lại ở đây thì tốt biết bao, rốt cuộc cũng là hạnh phúc. Nhưng đáng giận là người ta lại không buông tha. Rất nhanh sau đó có kẻ tìm được nàng. Có lẽ vì quá kích động, tỷ tỷ trong khoảnh khắc mấu chốt đã khôi phục ký ức. Nàng dứt khoát không trở về nhà, bắt đầu sắp xếp thế cục... Nhưng cuối cùng vẫn bất hạnh, tỷ phu... nàng không thể cứu được. Chỉ có đứa con mới hai tuổi là kịp gửi đi nơi khác."
"Nàng nói với ta, ta có một đứa cháu ngoại, da trắng nõn, đôi mắt tròn xoe, rất đẹp, rất đáng yêu. Nàng đem giao cho người đáng tin nuôi nấng, nhưng không nói người đó là ai, cũng không cho ta đi tìm. Ta hiểu là vì tốt cho đứa nhỏ, nên cho dù trong lòng khát khao bao nhiêu, ta vẫn nhịn, không đi tìm. Ta không biết... khoảng thời gian đó nàng đã trải qua những gì. Những kẻ theo dõi chúng ta đều rất lợi hại, làm việc không để lại dấu vết. Nhưng ta biết, tỷ tỷ nhất định đã chịu không ít khổ đau."
Đình Diệp hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt: "Ta không dám hành động quá lộ liễu, mấy năm nay chỉ âm thầm làm từng chút, từng chút một, chậm rãi tìm hiểu chân tướng năm đó, thu thập hài cốt tỷ tỷ và tỷ phu, lập mộ hợp táng, lại tìm manh mối về đứa cháu ngoại... Tỷ tỷ hẳn đã sớm đoán ta sẽ như vậy, nên cố ý để lại ám chỉ sai lạc trong thư. Vì thế ta mãi không thể tìm thấy đứa nhỏ, cho đến khi vào kinh thành, gặp được ngươi."
Hắn ta nhìn Cố Đình, nhớ lại ngày hôm ấy dưới ánh mặt trời, ấm áp và rực rỡ đến chói mắt: "Ngay từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy rất thân thiết, không hiểu vì sao, chỉ biết bản thân muốn bảo vệ ngươi. Đặc biệt là món canh bổ thuốc kia... Đó là hương vị truyền lại trong nhà chúng ta, là bản lĩnh mẹ ta học từ nhà ngoại, công thức đặc biệt. Ta không làm được ngon, nhưng tỷ tỷ thì giỏi hơn cả mẹ, thậm chí còn nấu ngon hơn."
"Khi đó ta không dám tin, nhưng sau này tra kỹ, cuối cùng tìm ra chân tướng. Ngươi nghĩ rằng ngươi là con của Vương thị, do vợ lẽ mà sinh ra. Quả thực khi ấy có một đứa con trai, tuổi tác tương đương với ngươi, nhưng đứa bé ấy bất hạnh chết yểu. Vương thị vì thế mà ân hận, đau khổ, thậm chí muốn tự vẫn, không chịu nổi nỗi đau mất con. Tỷ tỷ có quen biết nàng ta, nhưng không thân lắm. Nếu thân thì người khác đã sớm lần ra dấu vết mà tìm thấy ngươi. Tỷ tỷ quan sát Vương thị nhiều ngày, phát hiện nàng ta là người không tồi, đặc biệt yêu thương người nhà, đã đem ngươi... giao cho nàng ta."
"Vương thị vốn không giàu có, học thức cũng chẳng nhiều, gia cảnh chẳng dư dả, nhưng nàng ta thật lòng thương yêu đứa nhỏ. Tính tình quật cường, nàng ta giấu kín chuyện này, không cho bất kỳ ai biết. Nàng ta thật sự xem ngươi như con ruột mà nuôi. Có người mẹ như vậy che chở, lẽ ra ngươi không đến nỗi chịu thiệt thòi. Nhưng tất cả cũng chẳng thắng nổi vận mệnh. Vương thị bất ngờ mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời, ngươi bị Cố gia đưa về, lúc ấy mới..."
Đình Diệp nhìn Cố Đình, trong mắt thoáng ươn ướt: "Bao năm nay, ngươi đã chịu nhiều khổ sở rồi."
Cố Đình cảm thấy sống mũi cay cay. Dù là Vương thị nuôi dưỡng, hay mẹ ruột đã hy sinh, tất cả đều quá nặng nề. Đáng lẽ cậu đã có thể sống một cuộc đời tốt đẹp, vậy mà...
Đình Diệp tiếp lời: "Không ai lại yên tâm nuôi một đứa bé lai lịch không rõ. Vương thị không ngốc, đã coi ngươi như tròng mắt của mình, ắt là tỷ tỷ đã nói gì đó với nàng ta. Nàng ta biết cha mẹ ngươi sẽ không tìm lại nữa. Đặt tên cho ngươi là Đình, có lẽ cũng là đồng âm, để tưởng nhớ họ của mẹ ruột ngươi."
Khóe mắt Cố Đình dần dần đỏ hoe.
Thì ra cậu không phải một đứa trẻ thừa thãi. Cậu vốn được người ta hết mực thương yêu, được đặt ở nơi mềm yếu nhất trong tim để nâng niu, mong đem đến cho cậu tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Người khác có, cậu cũng từng có.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chuyện xưa kể đến cuối cùng, phần lớn đều là chuyện ở kinh thành, mà vốn dĩ Cố Đình cũng sống ở kinh thành nên cậu có chút đồng cảm.
Lúc vừa nghe Đình Diệp chính là "người chồng đã mất" trong miệng Diệp Bồng Trinh, cậu thật sự kinh ngạc. Nhưng sau nghĩ kỹ lại, cũng không phải không có chút manh mối nào. Cậu nhìn về phía Diệp Bồng Trinh, đoán: "Ngươi tìm được hắn ta rồi, nhưng hắn ta lại không chịu nhận ngươi?"
Diệp Bồng Trinh vừa nhớ tới thì muốn trợn trắng mắt: "Chắc trên người hắn ta có phiền toái, sợ liên lụy đến ta."
Cố Đình hỏi: "Phiền toái gì?"
"Cũng chẳng biết, thế mới càng phiền chứ! Ta với chàng ấy dây dưa nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa chứng minh được lòng ta sao? Chàng ấy sao có thể cứ giống như con rùa đen, chết cũng không chịu mở miệng?!" Diệp Bồng Trinh tức đến không nhịn được, oán hận nhìn chằm chằm Cố Đình: "Nam nhân các ngươi có phải đều mang cái tật xấu này không? Ngạo mạn, tự cho là đúng, cứ tưởng chỉ cần không liên lụy người khác thì bản thân đã tích được công đức lớn lắm vậy. Tại sao không chịu hỏi thử một câu: người khác có đồng ý hay không bị liên lụy? Là bị liên lụy thì vui, hay không bị liên lụy thì vui?"
Cố Đình: ...
Theo bản năng liếc nhìn Hoắc Diễm, không hiểu sao lại chợt nhớ đến Cửu Nguyên năm đó đại hiểm, độc khí tràn ra, Hoắc Diễm cho rằng mình sắp chết, còn muốn tự chôn sống. Nhớ lại thì ánh mắt cậu cũng không khỏi mang theo trách cứ.
Hoắc Diễm không biết là đã hiểu hay chưa hiểu, dù sao cũng không nói gì, chỉ sờ mũi, nhìn sang chỗ khác.
Diệp Bồng Trinh không biết đôi phu phu son đang âm thầm trách móc nhau, trừng mắt, hướng vào trong phòng mắng: "Đồ cẩu nam nhân! Đồ chai lì! Biết chạy trốn, không chịu gánh trách nhiệm! Đáng đời này kiếp này không được yên!"
Ánh mắt đầy căm giận, giọng nói cũng đầy căm giận, nghe như thể đang tuyên bố: Để xem lão nương sau này thu thập ngươi thế nào!
Cố Đình vốn định thay Đình Diệp cầu xin chút tình, muốn nói: Ngươi xem hắn ta cũng đã thừa nhận lỗi, vừa rồi còn suýt quỳ xuống, ngươi có thể nương tay một chút không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. Có lẽ bị chỉnh cho một trận như vậy, Đình Diệp mới thật sự vui mừng thì sao?
Đáng thương cho Đình Diệp còn đang hôn mê, hoàn toàn không biết bên ngoài vì hắn ta mà xoay quanh bao nhiêu chuyện.
Cố Đình lại nghĩ đến bản thân mình, có chút do dự hỏi Diệp Bồng Trinh: "Nghe ngươi nói, Đình đại nhân vốn không phải kiểu người dễ thân quen, nhưng hắn ta đối với ta lại có chút đặc biệt, giống như hơi quá mức chú ý ta?"
Diệp Bồng Trinh ngẩn ra, thần sắc có chút phức tạp: "Chuyện này thì để hắn ta tự mình nói với ngươi. Ta cũng không biết. Chỉ biết rằng nhiều năm trước, hắn ta đã mất hết người thân, vì thế vẫn luôn tự trách."
"Người thân?" Cố Đình càng thấy kỳ quái: "Chẳng lẽ ta... không thể nào, mẹ ta họ Vương, là thiếp thất của Cố Khánh Xương, ai cũng biết mà."
Diệp Bồng Trinh dừng một chút, khẽ mở miệng: "Thật ra trong lòng ta có nghi ngờ. Tay nghề nấu dược thiện của ngươi... ngươi học từ ai? Có phải học từ mẹ ruột Vương thị không?"
Không lâu trước đây, Hoắc Diễm cũng từng hỏi cậu vấn đề này.
Cố Đình liếc nhìn Hoắc Diễm, rồi trả lời giống hệt như khi đó: "Mẹ ta mất sớm, ta không kịp học được gì từ bà. Chỉ là bên người ta có một cái rương nhỏ, bên trong để vài cuốn sách dược thiện. Lúc đầu ta cũng không coi trọng, về sau biết chữ rồi, đọc thấy cũng không tệ nên mới học theo."
Diệp Bồng Trinh lại hỏi: "Thế mẹ ngươi... có giỏi nấu ăn không?"
Cố Đình lặng im một lát: "Bà mất sớm quá, lâu rồi ta cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ hồi nhỏ ta rất vui vẻ, suốt ngày chạy nhảy chơi đùa bên ngoài, chưa từng bị ép làm hay học bất cứ thứ gì. Khi ấy mọi việc chắc là đều do mẹ lo liệu hết."
Vậy chuyện dược thiện thì khỏi cần hỏi, cậu tất nhiên cũng không nhớ nổi.
Hoắc Diễm lại gợi ý một hướng khác: "Dược thiện không giống nấu ăn, không phải chuyện bếp núc bình thường. Nếu biết thì khó mà giấu, hẳn sẽ có người tìm đến cầu xin. Em mà biết, chắc chắn có người từng đến."
Dù đã nhiều năm trôi qua, ký ức tuổi nhỏ của Cố Đình cũng mơ hồ, nhưng sống ở thành Tấn lâu như vậy, bên cạnh cũng có người nhắc lại chuyện đã qua của Vương thị. Nhắc nhiều nhất chính là dung mạo đẹp, tính tình có chút điên, có chút dữ, không coi ai ra gì, không chịu được cảnh cha ta coi thường nên không về nhà. Nhưng chưa từng có ai nói bà biết nấu dược thiện.
Cố Đình chưa từng nghe qua, chứng tỏ rất có thể... Vương thị thật sự không biết dược thiện.
Hai người kia đều là người thông minh, căn bản không cần nhiều lời, lập tức hiểu ngay.
Ánh mắt Cố Đình thoáng thất thần, giọng nói lẩm bẩm: "Người ta chỉ nói mẹ ta xinh đẹp, hơi điên, hơi dữ, không thích quan hệ với ai, tính tình cũng độc, phụ thân không coi trọng, cũng chẳng mang về nhà. Chưa từng có ai nói bà biết nấu dược thiện."
Đời trước cậu cũng chưa từng gặp vấn đề này, chưa từng nghi ngờ. Giờ nghĩ lại, quả thật có chút kỳ lạ.
Diệp Bồng Trinh vốn là người nhạy bén, cẩn thận, sẽ không nói bừa. Nhất định có chứng cứ mơ hồ nào đó mới dám suy đoán như vậy. Chẳng lẽ... thân thế của cậu thực sự có vấn đề?
Chuyện này quá bất ngờ, quá thần kỳ, cậu không dám tin ngay lập tức.
Ngược lại, Diệp Bồng Trinh lại tỏ ra rất vui mừng, nhìn cậu với ánh mắt ôn nhu: "Nếu đúng thật vậy, thì tốt quá."
Nàng không có người thân, Đình Diệp cũng không có người thân, vẫn luôn khổ sở tiếc nuối. Nếu giờ đây... cả hai có thêm một mối ràng buộc, vậy chẳng phải viên mãn rồi sao?
"Cái Cố gia vứt bỏ ngươi, thì mặc kệ! Ta thật sự thấy tốt lắm, Đình Đình, ngươi cùng ta làm người một nhà đi!" Càng nghĩ càng mong đợi, càng thấy nên có chuyện như vậy, ánh mắt Diệp Bồng Trinh sáng rực, tràn đầy nhiệt tình.
Hoắc Diễm ôm lấy cậu, khẽ nhéo lòng bàn tay: "Không sợ, ta ở đây."
Nếu thật sự vậy thì cũng tốt. Bảo bối nhỏ này vốn luôn tự nhiên, rộng rãi, chưa bao giờ biểu lộ khát khao tình thân, nhưng nhìn thái độ của cậu đối với Vương phủ, đặc biệt là với Thái Vương phi, thì rõ ràng cậu vẫn khao khát tình thân. Chỉ là Cố gia không hề coi cậu như người nhà, nên cậu cũng chưa bao giờ dám hy vọng. Cứ nghĩ mình không để tâm, nhưng nếu thật sự có được một gia đình, có thêm sự viên mãn đó...
Trong lòng Hoắc Diễm dẫu có chút ghen, nhưng chỉ cần bảo bối nhỏ vui vẻ, hắn cũng sẽ vui.
Lần này đây, chẳng lẽ thật sự có một niềm vui bất ngờ đang chờ bảo bối nhỏ sao?
Hoắc Diễm nhìn về phía trong phòng, qua bức rèm che. Tính theo tuổi tác, chắc chắn không phải là huynh trưởng, cũng không thể là phụ thân. Chẳng lẽ là... thúc thúc?
"Đừng đoán nữa."
Trong phòng bỗng truyền ra một giọng nói trong trẻo, hơi khàn, là Đình Diệp. Hắn ta đã tỉnh, không biết mới tỉnh hay tỉnh lâu rồi: "Cố Đình là cháu ngoại của ta, con của tỷ tỷ ta."
"Đồ cẩu nam nhân!"
Diệp Bồng Trinh đột nhiên nhảy dựng lên rồi chạy ngay vào trong phòng, Cố Đình và Hoắc Diễm tất nhiên lập tức đuổi theo.
Đình Diệp không chỉ đã tỉnh lại mà còn đang ngồi dựa vào thành giường, tựa trên gối mềm. Trông tinh thần dường như khá hơn, không còn yếu ớt như trước, giống như chỉ cần ngủ một giấc, nghỉ ngơi đủ là cơ thể hồi phục được không ít.
Nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không tốt, trắng bệch không có chút huyết sắc, người cũng gầy gò đi nhiều.
Diệp Bồng Trinh xót xa vô cùng, chẳng còn tâm trí hỏi gì khác, vội chạy đi lấy cháo, định tự tay đút cho hắn ta.
"Không cần." Đình Diệp tự mình bưng bát, nhận lấy thìa từ tay nàng: "Ta tự ăn được."
Diệp Bồng Trinh cũng không so đo chuyện đó, dù sao người đã tìm được về rồi, còn có thể trời long đất lở gì nữa? Để xem ngươi dám chạy nữa không!
Một bát cháo không nhiều, chỉ đủ ấm bụng, Đình Diệp ăn xong thì đặt xuống, hiểu rõ tình trạng cơ thể mình nên cũng không muốn ăn thêm. Đôi mắt hắn ta nhìn về phía Cố Đình, ôn nhu xen lẫn thống khổ: "Ngươi là con của tỷ tỷ ta, tỷ ruột."
Cố Đình mấp máy môi, không biết nên đáp lại thế nào: "Ngươi... thân thể còn chưa khỏe, có cần nghỉ ngơi thêm không?"
Đình Diệp lại khẽ lắc đầu: "Ta không mệt." Ánh mắt hắn ta lướt qua Hoắc Diễm và Diệp Bồng Trinh, thần sắc nghiêm nghị: "Nhà ta bao đời nay đều là người giữ bảo vật."
"Hả?"
"Người giữ bảo vật?"
Diệp Bồng Trinh và Hoắc Diễm đều vô cùng kinh ngạc. Cái gì gọi là cả nhà đều là người giữ bảo vật, giữ cái gì cơ? Hơn nữa lời này nghe sao cứ thấy kỳ lạ... Nói ra một cách đơn giản như vậy, liệu có ổn không?
Như nhìn thấu được suy nghĩ của bọn họ, Đình Diệp cười khổ: "Đến nước này rồi, dường như cũng chẳng còn gì cần giấu. Chẳng lẽ phải mang bí mật này xuống mồ sao? Chỉ là... chuyện này dài lắm, các ngươi ngồi xuống đi."
Hoắc Diễm kéo ghế đến bên giường, còn lấy thêm cái đệm mềm cho Cố Đình. Cố Đình liếc hắn một cái, tỏ vẻ ghét bỏ — trời thì nóng, ai chẳng muốn mát mẻ, lại còn bày đặt thêm đệm mềm?
Diệp Bồng Trinh rót cho Đình Diệp một chén nước, đưa hắn ta uống rồi cũng không đi nữa, nhân tiện ngồi luôn bên giường, dựa gần vào hắn ta. Đình Diệp chỉ khẽ giật lông mày, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
"Các ngươi có biết giang sơn triều đại này có được như thế nào không?" Đình Diệp trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.
Hoàng đế khai quốc của Đại Hạ vốn xuất thân là dân thường, có ba người anh em kết nghĩa khác họ cùng giúp đỡ, cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ. Ba người anh em ấy, một người giỏi võ, một người chuyên nông, một người làm thương nhân. Người giỏi võ, truyền đến nay chính là Trấn Bắc Vương. Người làm nông, thuở ban đầu được phái đi Cô Tàng khai hoang, sau cũng được phong tước, truyền đến nay chính là Cô Tàng Vương. Còn thương nhân kia thì sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử, từ đó không còn nghe thấy nữa.
Ánh mắt Hoắc Diễm lóe lên: "Thương nhân đó, nếu bổn vương nhớ không nhầm, dường như mang họ Đình?"
Đình Diệp gật đầu: "Đúng. Khi khói lửa chiến tranh nổi lên khắp nơi, thiên hạ loạn lạc, lúc đầu chẳng ai có tư tâm, chỉ mong sống sót, có cái ăn, người thân bạn bè được bình an qua ngày. Đánh giặc cũng là vì thiên hạ, lập quốc cũng là vì thiên hạ, lý tưởng và niềm tin của mọi người đều giống nhau. Nguyên đế có tầm nhìn xa hơn, cho rằng dù là đánh giặc hay trị quốc, tiền bạc đều rất quan trọng, không thể chỉ ăn mà không nghĩ đến lâu dài. Vì vậy, khi người khác còn đang liều mạng đánh trận, tổ tiên họ Đình đã được phái đi lo việc làm ăn buôn bán, lại còn giữ bí mật, nên biết chuyện cũng không nhiều. Khi ấy loạn lạc quá, họ không kiểm soát được mọi nơi, nếu làm quá rầm rộ thì sợ bị người cướp."
"Trong quá trình đó hẳn là muôn vàn khó khăn, nhưng may mắn là họ đều gắng gượng vượt qua. Một đường tới khi lập quốc, mọi sự đều khá thuận lợi. Nguyên đế lên ngôi, ban thưởng công thần, phong hầu bái tướng, mọi người đều được đền đáp xứng đáng, chỉ riêng họ Đình không có. Không làm quan, cũng chẳng được phong tước, mà tiếp tục ẩn nấp. Nguyên đế nhìn thiên hạ đầy rẫy vết thương, trăm việc cần phục hồi, mỗi bước đi tiếp đều cần rất nhiều tiền bạc để duy trì. Trong lòng ông ôm chí lớn, lập tức giao việc này cho tổ tiên họ Đình, vẫn như trước, giúp ông kiếm tiền. Chỉ khác lần này, thêm một nhiệm vụ: giữ lại một phần tiền."
Hắn ta dừng lại điều chỉnh hơi thở, rồi tiếp tục: "Từ xưa quyền lực dễ làm con người sa ngã, Nguyên đế lo rằng ngồi lâu trên ngai vàng sẽ sinh tham niệm, quên mất ý ban đầu, nên cùng tổ tiên họ Đình ước định: tiền kiếm được không cần dâng hết, trừ vốn ra thì tìm nơi cất giấu, khi nào ông cần thì sẽ lấy. Với họ Đình, đây là một sự tín nhiệm; với hoàng đế, đây là một chỗ dựa. Đôi bên đều vui vẻ, không có hiềm khích. Họ Đình vốn giỏi buôn bán, dã tâm cũng chỉ nằm trong nghề này, không hứng thú với quan trường, càng không ham quyền lực. Hơn nữa, đã là huynh đệ kết nghĩa của hoàng đế, còn quyền lợi nào lớn hơn thế? Có năng lực, lại có Nguyên đế đứng sau nên số bạc tích góp gần như tháng nào cũng tăng, tích lũy lâu dần thành con số kinh người."
"Ban đầu thì hữu ích, nhưng về sau, triều đại thay đổi, hoàng đế thay ngôi, người nắm quyền khác đi, hậu nhân lại có chủ trương riêng. Bên này quyền lực chèn ép, bên kia chỉ mong giữ được mạng sống và tài sản."
Nói đến đây thì không cần Đình Diệp phải giảng giải nhiều, Cố Đình và những người còn lại đã hiểu rõ.
Đế vương có hiền có tàn, thần tử có trung có gian, gia chủ cũng có chính có tà. Từ xưa con người vì tiền mà tranh đấu, chim cũng vì miếng ăn mà chết, cho nên cuối cùng chẳng thể có kết cục tốt đẹp.
Đình Diệp hơi khép mắt: "Tổ tiên ta vốn là nhánh được yêu quý trong họ Đình, sau thành chi bên, chẳng rõ từ khi nào lại nhận một sứ mệnh: bảo vệ những thứ này. Truyền lại đến nay rằng, nếu gặp minh quân thì dùng vào việc chung, còn nếu gặp hôn quân thì bảo vật không thể xuất hiện, số tiền đó phải dùng đúng lúc, lấy cho dân, trả lại cho dân."
Trong phòng lặng ngắt.
Thất phu vô tội, hoài bích mới có tội — từ xưa vẫn là như vậy. Huống chi lần này còn quá đáng hơn, đến cả bức tường ở đâu cũng không biết. Quá nhiều bí mật bị thất truyền, vận mệnh con người giống như bèo dạt mây trôi, chẳng thể tự mình nắm giữ.
*Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội: Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Đình Diệp nói: "Bởi vì chia phần bảo vật này mà họ Đình ngày càng suy kiệt, đến nay, trong nhà chỉ còn lại một mình ta là nam đinh. Có vài trưởng bối qua đời sớm, những chuyện cần nói cũng không kịp nói, lúc đó ta chẳng biết gì. Chỉ biết cha mẹ qua đời vì cứu ta, cả tỷ tỷ cũng vậy."
"Cha mẹ mất sớm, gần như một tay tỷ tỷ nuôi ta khôn lớn, tình cảm vô cùng sâu nặng. Vì cứu ta, nàng nhét ta vào chỗ tối, tự mình dẫn dụ địch nhân rời đi, không hề quay đầu lại. Khi ấy ta không dám động đậy, tỷ tỷ ép ta phải lấy tính mạng nàng mà thề rằng phải rời khỏi nơi đó, tuyệt đối không được quay về. Ban đầu ta thật sự nghe lời, nhưng sau nàng mãi không xuất hiện như đã hứa, ta không chịu nổi nữa, lén trở về thành ấy tìm kiếm. Nhưng lúc nào cũng có kẻ ngáng đường, ta không dám sơ suất, chỉ có thể từ từ, từng chút từng chút tra. Sau cùng, ở một huyện thành xa hơn một chút, ta tìm thấy tín hiệu tỷ tỷ để lại, chỉ có ta và nàng mới hiểu được. Theo dấu ấy, ta nhận được bức thư mà tỷ tỷ gửi gắm ở tiền trang."
Như nhớ lại cảnh tượng khi ấy, giọng Đình Diệp nghèn nghẹn, càng thêm khàn: "Trong thư viết, nếu ta có thể nhìn thấy lá thư này, tức là nàng đã không còn... Nàng dặn đi dặn lại ta, không cần truy tìm chân tướng, không cần điều tra chuyện của nàng, kẻ khác sẽ theo dõi. Nhưng có những việc, nàng nhất định phải nói cho ta, bởi chúng ta là người thân gần gũi nhất. Nếu không nói, sau này âm dương gặp lại, ta chắc chắn sẽ oán nàng."
"Nàng không phải cố ý không đến tìm ta, mà khi đó trong lúc dẫn dụ địch nhân đã gặp tai nạn, rơi xuống vực sâu, thương tích nặng, trí nhớ cũng mất, quên luôn bản thân là ai. May mắn có người tốt bụng cứu giúp, nàng lập gia đình, còn có con. Nếu mọi chuyện dừng lại ở đây thì tốt biết bao, rốt cuộc cũng là hạnh phúc. Nhưng đáng giận là người ta lại không buông tha. Rất nhanh sau đó có kẻ tìm được nàng. Có lẽ vì quá kích động, tỷ tỷ trong khoảnh khắc mấu chốt đã khôi phục ký ức. Nàng dứt khoát không trở về nhà, bắt đầu sắp xếp thế cục... Nhưng cuối cùng vẫn bất hạnh, tỷ phu... nàng không thể cứu được. Chỉ có đứa con mới hai tuổi là kịp gửi đi nơi khác."
"Nàng nói với ta, ta có một đứa cháu ngoại, da trắng nõn, đôi mắt tròn xoe, rất đẹp, rất đáng yêu. Nàng đem giao cho người đáng tin nuôi nấng, nhưng không nói người đó là ai, cũng không cho ta đi tìm. Ta hiểu là vì tốt cho đứa nhỏ, nên cho dù trong lòng khát khao bao nhiêu, ta vẫn nhịn, không đi tìm. Ta không biết... khoảng thời gian đó nàng đã trải qua những gì. Những kẻ theo dõi chúng ta đều rất lợi hại, làm việc không để lại dấu vết. Nhưng ta biết, tỷ tỷ nhất định đã chịu không ít khổ đau."
Đình Diệp hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt: "Ta không dám hành động quá lộ liễu, mấy năm nay chỉ âm thầm làm từng chút, từng chút một, chậm rãi tìm hiểu chân tướng năm đó, thu thập hài cốt tỷ tỷ và tỷ phu, lập mộ hợp táng, lại tìm manh mối về đứa cháu ngoại... Tỷ tỷ hẳn đã sớm đoán ta sẽ như vậy, nên cố ý để lại ám chỉ sai lạc trong thư. Vì thế ta mãi không thể tìm thấy đứa nhỏ, cho đến khi vào kinh thành, gặp được ngươi."
Hắn ta nhìn Cố Đình, nhớ lại ngày hôm ấy dưới ánh mặt trời, ấm áp và rực rỡ đến chói mắt: "Ngay từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy rất thân thiết, không hiểu vì sao, chỉ biết bản thân muốn bảo vệ ngươi. Đặc biệt là món canh bổ thuốc kia... Đó là hương vị truyền lại trong nhà chúng ta, là bản lĩnh mẹ ta học từ nhà ngoại, công thức đặc biệt. Ta không làm được ngon, nhưng tỷ tỷ thì giỏi hơn cả mẹ, thậm chí còn nấu ngon hơn."
"Khi đó ta không dám tin, nhưng sau này tra kỹ, cuối cùng tìm ra chân tướng. Ngươi nghĩ rằng ngươi là con của Vương thị, do vợ lẽ mà sinh ra. Quả thực khi ấy có một đứa con trai, tuổi tác tương đương với ngươi, nhưng đứa bé ấy bất hạnh chết yểu. Vương thị vì thế mà ân hận, đau khổ, thậm chí muốn tự vẫn, không chịu nổi nỗi đau mất con. Tỷ tỷ có quen biết nàng ta, nhưng không thân lắm. Nếu thân thì người khác đã sớm lần ra dấu vết mà tìm thấy ngươi. Tỷ tỷ quan sát Vương thị nhiều ngày, phát hiện nàng ta là người không tồi, đặc biệt yêu thương người nhà, đã đem ngươi... giao cho nàng ta."
"Vương thị vốn không giàu có, học thức cũng chẳng nhiều, gia cảnh chẳng dư dả, nhưng nàng ta thật lòng thương yêu đứa nhỏ. Tính tình quật cường, nàng ta giấu kín chuyện này, không cho bất kỳ ai biết. Nàng ta thật sự xem ngươi như con ruột mà nuôi. Có người mẹ như vậy che chở, lẽ ra ngươi không đến nỗi chịu thiệt thòi. Nhưng tất cả cũng chẳng thắng nổi vận mệnh. Vương thị bất ngờ mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời, ngươi bị Cố gia đưa về, lúc ấy mới..."
Đình Diệp nhìn Cố Đình, trong mắt thoáng ươn ướt: "Bao năm nay, ngươi đã chịu nhiều khổ sở rồi."
Cố Đình cảm thấy sống mũi cay cay. Dù là Vương thị nuôi dưỡng, hay mẹ ruột đã hy sinh, tất cả đều quá nặng nề. Đáng lẽ cậu đã có thể sống một cuộc đời tốt đẹp, vậy mà...
Đình Diệp tiếp lời: "Không ai lại yên tâm nuôi một đứa bé lai lịch không rõ. Vương thị không ngốc, đã coi ngươi như tròng mắt của mình, ắt là tỷ tỷ đã nói gì đó với nàng ta. Nàng ta biết cha mẹ ngươi sẽ không tìm lại nữa. Đặt tên cho ngươi là Đình, có lẽ cũng là đồng âm, để tưởng nhớ họ của mẹ ruột ngươi."
Khóe mắt Cố Đình dần dần đỏ hoe.
Thì ra cậu không phải một đứa trẻ thừa thãi. Cậu vốn được người ta hết mực thương yêu, được đặt ở nơi mềm yếu nhất trong tim để nâng niu, mong đem đến cho cậu tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Người khác có, cậu cũng từng có.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 128: Thì ra cậu không phải một đứa trẻ thừa thãi
10.0/10 từ 16 lượt.