Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 129: Rất nhiều duyên phận vốn đã bắt đầu từ rất sớm
122@-
Sự thật đến quá bất ngờ, khiến người ta thực sự chấn động, nhưng mọi chuyện lại diễn ra hợp lẽ, khiến người ta không thể không tin.
Sau khi tiêu hóa xong sự thật này, tâm trạng dần ổn định lại, Cố Đình dụi dụi mắt, nghĩ rằng sau này mỗi dịp Thanh Minh, Trung Nguyên lại có thêm hai người để thắp hương. Cũng không biết cha mẹ ruột ngày xưa thích rượu hay điểm tâm thế nào, sau này phải hỏi Đình Diệp. Lại còn một chuyện nữa ——
Thì ra Cố Hậu Thông kia không phải cha ta? Cố Khánh Xương cái tên khốn kia cũng không phải huynh ruột ta?
Thật là quá tốt! Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi đã từng bắt nạt ta như vậy, về sau còn muốn ta phải chịu đựng ư!
Khóe miệng cậu cong lên, lòng vui sướng vì biết mình không hề có chút huyết thống nào với bọn khốn kia, thì bàn tay chợt bị gãi gãi. Hoắc Diễm khẽ nhắc: "Còn không mau gọi cữu cữu?"
*cữu cữu = cậu: anh em trai của mẹ
Lúc này Cố Đình mới nhận ra, Đình Diệp vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt tha thiết, chờ mong vô cùng. Ánh mắt kia rất phức tạp, như xuyên thấu qua cậu mà thấy lại bao nỗi khổ đau, hoài niệm, luyến tiếc trong quá khứ, cùng quá nhiều cảm xúc hắn chẳng cách nào hiểu được.
"Cữu cữu, ta là Cố Đình. Về sau chúng ta đều có người thân."
Cố Đình cười rạng rỡ. Nói ra những lời này chẳng hề khó, cũng chẳng cần giãy giụa, thậm chí còn thấy rất tự nhiên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp nhau ở kinh thành, Đình Diệp đã thấy thân thiết, cậu cũng vậy.
Chẳng qua đối phương vẫn luôn không có lý do gì mà lại muốn bảo vệ cậu. Một mặt cậu thấy lạ, một mặt lại cảm thấy người này thật tốt, trong lòng luôn có cảm giác chẳng muốn xa rời. Với Hoắc Diễm thì khác, cảm giác không muốn xa rời ấy mang màu sắc dịu dàng, âm ỉ, đến mức chính cậu cũng không dám chắc. Giờ thì đã rõ, tất cả đều là vì——
Đó là người thân, là huyết thống, là thứ khắc sâu trong máu thịt, chẳng giống bất kỳ ai khác.
"Ài... Ngoan, ngoan lắm."
Giọng Đình Diệp nghẹn ngào, đôi mắt càng thêm ướt, đến mức có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
Diệp Bồng Trinh lại trừng mắt nhìn Cố Đình: "Còn không gọi cữu mẫu!"
*cữu mẫu: vợ của cữu cữu
Cố Đình: ...
Ngươi cũng đâu lớn hơn ta bao nhiêu, không sợ bị gọi già sao?
Nhưng cậu vẫn sảng khoái cất giọng: "Cữu mẫu!"
Âm thanh vang, trong trẻo, cực kỳ dõng dạc.
Đình Diệp đang kích động đến rưng rưng, trong thoáng chốc hai tai đỏ ửng, ánh mắt né tránh.
Diệp Bồng Trinh thì chẳng khách sáo, nhanh tay đưa lễ gặp mặt, đưa cho Cố Đình một con dấu tinh xảo, cười híp mắt: "Đây, cữu mẫu cho, cầm lấy!"
Nàng càng nhìn Cố Đình càng thấy thuận mắt: "Vẫn còn vội quá, chưa kịp chuẩn bị, lát nữa kêu phu quân ngươi cho người đem một đội tiểu binh đến kho nhà ta dọn hàng!"
Cố Đình: ...
Nếu cậu không nhìn lầm thì đây chính là ấn tín quản lý toàn bộ tơ lụa toàn Giang Nam và Bắc? Có cái này, tức là sản nghiệp thuộc về cậu!
Mà vừa rồi ngươi nói cái gì?
Ngươi định cho ta nhiều đồ đến mức Hoắc Diễm phải phái cả đội tiểu binh đến khiêng sao? Đội của Trấn Bắc Vương là thân binh tinh nhuệ, chiến lực cực mạnh —— khoan đã, chẳng lẽ ngươi định cho ta bảo vật quý hiếm đến mức phải có đội quân hộ tống?
Cậu đau lòng không chịu nổi, lập tức ngăn: "Đừng, cữu mẫu bớt lại chút có được không? Chừa cho biểu đệ biểu muội ít đồ đi. Bây giờ người ta cưới xin cũng thành phong trào đua đòi, ai cũng cần của hồi môn tốt cả!"
Nghe thế Diệp Bồng Trinh càng vui, còn lấy Hoắc Diễm ra làm trò, dám đưa tay nựng má Cố Đình: "Ngoan! Cái miệng nhỏ này ngọt thật, một chút đồ đó còn chưa đủ đâu! Vương gia ngài nhớ kỹ, lát nữa ra khỏi phòng này phải lập tức ra lệnh cho một đội binh đi Giang Nam quê ta chuyển đồ, yên tâm, chúng ta đi thủy lộ chung, chắc chắn kịp lúc các ngươi thành thân!"
Cố Đình: ...
"Đừng, ta nói thật đấy!"
"Cữu mẫu cũng nói thật mà." Diệp Bồng Trinh thấy Cố Đình dễ thương thì càng vui: "Yên tâm, cữu mẫu ngươi từ nhỏ đã biết kiếm tiền, trong tay đồ tốt nhiều lắm, một mình ngươi tiêu xài cũng chẳng hết!"
"Đa tạ."
Cố Đình còn định nói gì, nhưng Hoắc Diễm đã nhận lời, còn nắm tay cậu, bóp nhẹ lòng bàn tay ——
Ngoan, nghe lời đi. Nàng có đồ tốt thì phu quân em chẳng lẽ không có? Cứ nhận đi, sau này có dịp lại trả, càng nhiều càng tốt.
Cố Đình: ...
Hỏng rồi, ai nấy đều là đại lão, đều giàu sụ, chỉ có mình ta là kẻ nghèo hèn đáng thương.
Bên này, Đình Diệp cũng kéo tay Diệp Bồng Trinh, không muốn nàng ép Cố Đình chịu áp lực.
Diệp Bồng Trinh trừng mắt: "Sao thế? Cháu ngoại ruột của chàng sắp thành thân, cữu cữu như chàng lại keo kiệt, tiếc không chịu cho à?"
*cháu ngoại = ngoại tôn
Đình Diệp nào phải tiếc, hễ có gì đều sẵn sàng cho Cố Đình, chỉ là hiện tại quan hệ giữa hắn ta và Diệp Bồng Trinh...
Diệp Bồng Trinh hiểu hắn ta nghĩ gì, lập tức muốn khẳng định thân phận thật sự là cữu mẫu, thậm chí còn hung hăng cảnh cáo: "Câm miệng! Nghe lời mới khiến người ta thương, biết chưa? Hôn sự của họ chỉ còn mấy ngày, cái thân xác tàn tạ của chàng, quanh thân toàn rắc rối, chàng dám đường đường chính chính động một cái, ta xem thử!"
Đúng là dùng cả mạng để ám chỉ —— chàng dám nói không cần ta giúp thử xem?
Đình Diệp cứng họng.
Giờ hắn ta quả thực rất cần giúp đỡ.
Hắn ta nhìn Diệp Bồng Trinh, định mở miệng, nhưng nàng đột nhiên lại hung hăng ngắt lời, như nhớ ra chuyện gì, mặt còn đỏ ửng: "Mấy trò tình thú ngầm của chúng ta, cứ để đó, chuyện này coi như quyết định vậy rồi!"
Cố Đình: ...
Cữu mẫu, ngươi mà trắng trợn như vậy thật sự có ổn không đó! Ta tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng lớn rồi, chuyện tình thú có ý tứ gì ta cũng hiểu! Ngươi muốn cùng cữu cữu ta chơi cái gì thì cũng phải hứa với ta, nhất định phải biết kiềm chế có được không!
Diệp Bồng Trinh lại quay sang nhìn cậu và Hoắc Diễm, ánh mắt nguy hiểm: "Diệp Bồng Trinh ta đã đưa đồ thì tuyệt đối không có chuyện thu lại. Hai ngươi, một người rồi hai người, bụng dạ hẹp hòi thì mau bỏ xuống đi! Ta đã nói cho là cho, không được đòi lại, biết chưa!"
Cố Đình đẩy đẩy Hoắc Diễm, Hoắc Diễm đành chắp tay: "Ta cùng Đình Đình sẽ chú ý."
Ân tình bây giờ chưa trả cũng không sao, sau này rồi cũng có thêm biểu đệ biểu muội, hắn chẳng vội gì.
Đến lúc này, hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ tại sao lúc ở kinh thành Đình Diệp lại nhằm vào mình. Người thường còn hay bắt bẻ tân lang mới, huống chi đây là người thân thất lạc bao năm mới tìm lại được? Khi đó, ngoài việc muốn thử thách nhân phẩm của hắn, chắc chắn còn có sự giận dữ vì chính bản thân Đình Diệp cũng bất lực.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi, thật sự quá muộn. Hắn ta đã bỏ lỡ mười mấy năm trưởng thành quan trọng nhất của Cố Đình. Hắn ta từng muốn bảo vệ Cố Đình, nhưng để bảo vệ, hắn ta lại phải rời xa, không thể thừa nhận thân phận. Thế nhưng đó lại là sợi dây huyết thống duy nhất của hắn ta trên đời, làm sao nỡ buông tay?
Nỗi thống khổ đó, người ngoài khó mà hiểu được.
Hoắc Diễm chắp tay, nghiêm túc nói: "Cữu cữu yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
Đình Diệp nghẹn họng, trong lòng gào lên: Ai cho phép ngươi gọi ta là cữu cữu! Ta đâu phải cữu cữu của ngươi!
Nhưng nghĩ lại, Trấn Bắc Vương từ trước tới nay đều bảo hộ Cố Đình rất tốt, một lòng một dạ, chưa từng bỏ rơi. Nếu không như thế, hắn cũng không dám thẳng thắn nói ra sự thật này... Một phần lớn nguyên nhân hắn ta chịu mở lời, chính là vì tin tưởng Trấn Bắc Vương đủ năng lực, bất kể có chuyện gì cũng có thể che chở Cố Đình.
Mười mấy năm trước, Cố Đình trưởng thành thế nào hắn ta đều bỏ lỡ, chưa từng quan tâm. Bây giờ... hắn ta còn tư cách gì mà bắt bẻ Hoắc Diễm nữa?
Hắn ta chỉ có thể hít sâu, mặt lạnh xuống: "Ngươi hiểu được thì tốt."
Không khí nhờ thế mà bớt căng thẳng, trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Lúc này, Diệp Bồng Trinh mới có thời gian hỏi điều nàng quan tâm: "Cho nên, hiện tại chàng gặp chuyện gì? Bên cạnh chàng vẫn luôn có ruồi bọ bám theo, ta biết. Ta cứ nghĩ bọn chúng chỉ muốn ép chàng nói ra bí mật, trước khi đạt được thì cho dù chàng bị thương cũng không chết được. Nhưng lần này rõ ràng không giống, hình như... bọn chúng muốn giết chàng thật?"
Đình Diệp nheo mắt: "Bọn chúng để lại một con chuột già trong ám đạo, bảo rằng đã huấn luyện qua, có thể mang tin đi. Nhưng thật không may, con chuột đó đã chết. Cho dù nó còn sống, có thể thoát ra ngoài cũng chỉ có nó, chứ không phải ta. Người khác đã hết kiên nhẫn rồi, ta vốn định chết ở đó."
Môi Diệp Bồng Trinh run rẩy: "Con chuột già... là chàng giết? Chàng muốn chết thật sao?"
"Ta sẽ không bao giờ giao dịch với bọn chúng." Đình Diệp không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Các ngươi đến đây, thực sự vừa đúng lúc."
Ngừng một lát, hắn ta tiếp: "Nhà ta tuy đã đứt đoạn truyền thừa, nhưng vẫn biết được nhiều thứ hơn người ngoài. Nhiều năm nay không ngừng tìm kiếm, ta đã chắc chắn, kho báu kia thật sự tồn tại, lại chôn ngay trong dãy núi của thành Tấn này. Chỉ là cụ thể vị trí ở đâu thì ta không rõ."
Mắt Diệp Bồng Trinh trừng lớn: "Ngay tại đây, thành Tấn này?"
Đình Diệp gật đầu, trầm ngâm: "Rất cơ mật, muốn tìm được, còn cần một quyển sách chỉ dẫn có mật mã. Nhưng quyển sách đó ta đã vứt từ hồi còn trẻ, đến giờ không còn chút manh mối nào."
Diệp Bồng Trinh càng ngạc nhiên: "Quyển sách? Lại còn có mật mã?"
Hoắc Diễm tuy làm Trấn Bắc Vương nhiều năm, nhưng chuyện này cũng là lần đầu nghe thấy: "Một chút manh mối cũng không có sao?"
Không hiểu vì sao, hắn bỗng nhớ đến quyển sách thất lạc ở Hộ Bộ, còn cả bản dư đồ... Liệu có liên quan đến chuyện này không?
Đình Diệp chỉ cần nhìn biểu tình của hắn thì đoán được, cười lạnh: "Nếu dễ tìm như vậy, mấy năm nay ta khổ cực đến thế để làm gì? Đồ trong kho Hộ Bộ, dù rơi vào tay nhị hoàng tử, hoàng thượng, hay kẻ giấu mặt nào đó, tất cả đều là giả, là ta cố tình tung ra."
Quyển sách thật sự ở đâu, ngay cả kẻ giữ bí mật như hắn ta còn chưa rõ, thì người khác đừng hòng tìm thấy!
Tìm không ra kho báu, lấy phải đồ giả, bất kể Đình Diệp có khéo léo bày trò để kéo dài, đến khi có kẻ phát hiện không đúng, bọn họ vẫn sẽ quay lại, ngày càng hận Đình Diệp hơn.
Tình cảnh của hắn ta, vốn dĩ ngày càng nguy hiểm. Nếu kho báu không xuất hiện, thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi.
"Ngươi vừa nói... sách?"
Cố Đình chần chừ mở miệng: "Chính là một quyển sách, không quá dày, cũng chẳng có gì bắt mắt?"
Cậu chợt nhớ đến một món đồ đã nhận từ rất lâu.
Sau khi sống lại, cậu quyết định đi Cửu Nguyên, giúp Hoắc Diễm vượt qua quãng thời gian gian nan ấy, coi như báo ân. Khi đó, trong một con hẻm tối, cậu bắt được một tên trộm, lấy được một quyển sách tên làLệ nhân hành. Lúc ấy, cậu bằng mọi giá phải giữ được nó, chỉ biết quyển sách này rất quan trọng, vì suốt một thời gian dài có rất nhiều người đi tìm. Nhưng chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao. Đọc đi đọc lại, nó chỉ giống một quyển du ký, ghi chép phần lớn cảnh núi non, chẳng có gì đặc biệt. Chẳng lẽ chính là quyển đó...
Cậu biết mình đang suy đoán hơi hoang đường, nhưng sự trùng hợp này thật sự quá lớn, cậu không thể không nghĩ theo hướng đó.
Đình Diệp đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn cậu: "Ngươi biết?"
Hai người chạm mắt nhau, bốn mắt nhìn thẳng, bầu không khí yên tĩnh, lặng như tờ, hình như có thứ cảm xúc khó gọi tên đang lan tỏa.
Trong khoảnh khắc, cả hai cùng lúc mở miệng, đồng thanh thốt lên ba chữ ——
"Lệ nhân hành!"
"Lệ nhân hành!"
Nói xong, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Đình Diệp cúi mắt, bất chợt bật cười. Thì ra vòng vo mãi, thứ quan trọng nhất cũng không bị rơi vào tay kẻ khác, mà lại ở trong tay người nhà. Quả nhiên ông trời có mắt, Đình gia không đến mức tuyệt diệt, cháu ngoại hắn ta đúng là phúc tinh.
Cố Đình thì nghĩ, việc này cũng quá tình cờ rồi. Nhớ lại năm đó chính Hoắc Diễm giật được quyển sách ấy từ tay một tên trộm, còn dùng nó trêu chọc cậu, nói đó là vật liều mạng cướp được, không thể dễ dàng đưa cho ai khác, muốn thì phải cầu xin hắn ——
Nhớ đến chuyện cũ, cậu lén nhìn Hoắc Diễm, cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu, rất nhiều duyên phận vốn đã bắt đầu từ rất sớm.
Hoắc Diễm ngạc nhiên thật sự: "Ở chỗ em sao?"
Nghĩ tới chỗ cất giấu, sắc mặt Cố Đình càng thêm kỳ lạ: "Ở suối nước nóng tiền trang, chỗ ngài đưa em tới đó."
Lúc ấy cậu cảm thấy không thể tiếp tục để Hoắc Diễm theo mình nữa, nên quyết tâm rời đi. Nhưng trong tiềm thức vẫn không nỡ tách ra, bèn để lại quyển sách ở suối nước nóng tiền trang, cũng coi như nghĩ rằng, nếu sau này thật sự cần, cậu sẽ có cớ quay về lấy và lại được gặp Hoắc Diễm một lần nữa.
Nhớ đến bỗng thấy ngượng ngùng, cậu ho nhẹ hai tiếng, chuyển bầu không khí: "Vậy nên chúng ta bây giờ đi lấy lại sách, tìm vị trí cụ thể của kho báu sao?"
Hoắc Diễm hiểu cậu quá rõ, nhanh chóng nhận ra đứa nhỏ đang che giấu tâm tư gì. Con đường tình cảm này, chưa bao giờ chỉ có một mình Hoắc Diễm bước đi. Thực ra hắn chẳng cần hâm mộ ai, chính bản thân hắn cũng đã được Cố Đình để trong lòng từ lâu.
Hắn không vạch trần, chỉ khẽ bóp tay Cố Đình: "Không cần. Giờ chưa phải lúc."
Đình Diệp cũng đồng tình: "Tạm thời không thể động."
Cố Đình nghĩ kỹ lại mới nhận ra: "Giờ chúng ta đâu cần số bạc đó, thà để yên thì hơn. Nếu động vào lại gây chú ý, chi bằng cứ giữ nguyên, chờ thời điểm thích hợp hãy nói. Là ta sốt ruột."
Diệp Bồng Trinh liếc nhìn Đình Diệp, trong lòng hơi lo lắng: "Nghe Vương gia nói, trước đây thành Tấn mới vừa bị nhổ tận gốc một tổ chức ác ôn, nhờ thế lần này mới nhanh chóng tìm được chàng. Không biết tổ chức đó có liên quan gì đến bọn người truy đuổi chàng không?"
Đình Diệp: "Bất kể có liên quan hay không, chỉ cần ta ở đây, mọi ánh mắt đều sẽ tập trung, mọi động tĩnh đều bị phóng đại. Đợi ta đi chỗ khác, tìm cách chuyển hướng tầm mắt của bọn chúng, thì nơi này mới yên ổn."
Ngừng một chút, hắn ta nói tiếp: "Số tiền kia do bao thế hệ người tài ba gom góp, vàng bạc chắc chắn không ít. Nếu muốn đào lên, động tĩnh không thể nào nhỏ."
Diệp Bồng Trinh vỗ tay: "Dù sao thì của hồi môn của Đình Đình lại càng phong phú rồi!"
Ba người Cố Đình đồng loạt lắc đầu ——
"Không phải ta."
"Không được."
"Không thể lấy."
Diệp Bồng Trinh bặm môi, hừ một tiếng: "Được rồi, là ta hẹp hòi, các ngươi đều rộng lượng quá ha!"
Đình Diệp khe khẽ thở dài: "Số bạc đó ngay từ đầu đã để dành cho bá tánh, cho quốc gia. Nhưng với triều đình bây giờ, đưa cho ai, đưa thế nào đều là vấn đề. Chúng ta cần quan sát cẩn trọng, tuyệt đối không thể tư lợi."
Nói xong câu cuối, hắn ta đưa mắt nhìn Hoắc Diễm.
Diệp Bồng Trinh bất chợt lanh trí, cười: "Đúng vậy, cần gì gấp. Nếu sau này đổi trời thay nguyệt, lập triều mới, chẳng phải thật sự có thể coi là của hồi môn sao!"
Hoắc Diễm im lặng, không rõ trong lòng đang tính toán gì.
Cố Đình lại có chút nóng ruột: "Cữu mẫu ——"
Diệp Bồng Trinh liếc mắt một cái: "Có sao đâu? Đây không phải chuyện ngoài, mà là người trong nhà ngồi lại bàn bạc. Cái triều đình mục nát kia còn có thể chống đỡ bao lâu? Người sáng suốt đều rõ trong lòng. Phải dứt khoát, đoạn tuyệt đường lui mới có cơ hội, triều mới diện mạo mới, minh quân trị vì dài lâu, mới là chỗ thích hợp nhất cho số bạc đó."
Thấy ba nam nhân trong phòng có vẻ còn đang do dự, không muốn nói thẳng, nàng dứt khoát quyết định thay: "Được rồi, tóm lại là thế, đừng ai sốt ruột nữa. Chúng ta cứ ổn định, việc gì cần tính thì tính, cần sắp xếp thì sắp xếp. Những thứ khác không quan trọng, trước tiên phải làm cho xong đại sự!"
Đình Diệp: "Bây giờ —— có đại sự gì?"
Diệp Bồng Trinh hận không thể tát hắn ta một cái: "Đình Đình thành thân! Không phải đại sự thì là gì? Chàng dám coi nhẹ sao!"
Cái đó tất nhiên không thể coi nhẹ...
Đình Diệp chỉ thấy hơi xót xa. Vừa mới tìm lại được người thân, đảo mắt đã phải thành thân, chẳng có mấy cơ hội ở cạnh nhau, đúng là đáng tiếc.
Diệp Bồng Trinh liếc hắn ta một cái: "Được rồi, cái thân xác tàn tạ này của chàng, còn làm được gì? Mau nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng cho tốt rồi hãy tính."
Hoắc Diễm cũng gật đầu: "Tương lai còn dài."
Nói xong, hắn cùng Cố Đình đi bàn chuyện riêng, sau đó kéo người rời đi.
Bóng dáng Cố Đình biến mất đã lâu, Đình Diệp mới thở dài một hơi, ánh mắt dừng trên người Diệp Bồng Trinh, thật lâu thật lâu vẫn không dời đi.
Cảm nhận được ánh nhìn lưu luyến nóng bỏng ấy, Diệp Bồng Trinh nâng cằm hắn ta: "Sao vậy, còn giả vờ gì nữa?"
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Sự thật đến quá bất ngờ, khiến người ta thực sự chấn động, nhưng mọi chuyện lại diễn ra hợp lẽ, khiến người ta không thể không tin.
Sau khi tiêu hóa xong sự thật này, tâm trạng dần ổn định lại, Cố Đình dụi dụi mắt, nghĩ rằng sau này mỗi dịp Thanh Minh, Trung Nguyên lại có thêm hai người để thắp hương. Cũng không biết cha mẹ ruột ngày xưa thích rượu hay điểm tâm thế nào, sau này phải hỏi Đình Diệp. Lại còn một chuyện nữa ——
Thì ra Cố Hậu Thông kia không phải cha ta? Cố Khánh Xương cái tên khốn kia cũng không phải huynh ruột ta?
Thật là quá tốt! Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi đã từng bắt nạt ta như vậy, về sau còn muốn ta phải chịu đựng ư!
Khóe miệng cậu cong lên, lòng vui sướng vì biết mình không hề có chút huyết thống nào với bọn khốn kia, thì bàn tay chợt bị gãi gãi. Hoắc Diễm khẽ nhắc: "Còn không mau gọi cữu cữu?"
*cữu cữu = cậu: anh em trai của mẹ
Lúc này Cố Đình mới nhận ra, Đình Diệp vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt tha thiết, chờ mong vô cùng. Ánh mắt kia rất phức tạp, như xuyên thấu qua cậu mà thấy lại bao nỗi khổ đau, hoài niệm, luyến tiếc trong quá khứ, cùng quá nhiều cảm xúc hắn chẳng cách nào hiểu được.
"Cữu cữu, ta là Cố Đình. Về sau chúng ta đều có người thân."
Cố Đình cười rạng rỡ. Nói ra những lời này chẳng hề khó, cũng chẳng cần giãy giụa, thậm chí còn thấy rất tự nhiên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp nhau ở kinh thành, Đình Diệp đã thấy thân thiết, cậu cũng vậy.
Chẳng qua đối phương vẫn luôn không có lý do gì mà lại muốn bảo vệ cậu. Một mặt cậu thấy lạ, một mặt lại cảm thấy người này thật tốt, trong lòng luôn có cảm giác chẳng muốn xa rời. Với Hoắc Diễm thì khác, cảm giác không muốn xa rời ấy mang màu sắc dịu dàng, âm ỉ, đến mức chính cậu cũng không dám chắc. Giờ thì đã rõ, tất cả đều là vì——
Đó là người thân, là huyết thống, là thứ khắc sâu trong máu thịt, chẳng giống bất kỳ ai khác.
"Ài... Ngoan, ngoan lắm."
Giọng Đình Diệp nghẹn ngào, đôi mắt càng thêm ướt, đến mức có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
Diệp Bồng Trinh lại trừng mắt nhìn Cố Đình: "Còn không gọi cữu mẫu!"
*cữu mẫu: vợ của cữu cữu
Cố Đình: ...
Ngươi cũng đâu lớn hơn ta bao nhiêu, không sợ bị gọi già sao?
Nhưng cậu vẫn sảng khoái cất giọng: "Cữu mẫu!"
Âm thanh vang, trong trẻo, cực kỳ dõng dạc.
Đình Diệp đang kích động đến rưng rưng, trong thoáng chốc hai tai đỏ ửng, ánh mắt né tránh.
Diệp Bồng Trinh thì chẳng khách sáo, nhanh tay đưa lễ gặp mặt, đưa cho Cố Đình một con dấu tinh xảo, cười híp mắt: "Đây, cữu mẫu cho, cầm lấy!"
Nàng càng nhìn Cố Đình càng thấy thuận mắt: "Vẫn còn vội quá, chưa kịp chuẩn bị, lát nữa kêu phu quân ngươi cho người đem một đội tiểu binh đến kho nhà ta dọn hàng!"
Cố Đình: ...
Nếu cậu không nhìn lầm thì đây chính là ấn tín quản lý toàn bộ tơ lụa toàn Giang Nam và Bắc? Có cái này, tức là sản nghiệp thuộc về cậu!
Mà vừa rồi ngươi nói cái gì?
Ngươi định cho ta nhiều đồ đến mức Hoắc Diễm phải phái cả đội tiểu binh đến khiêng sao? Đội của Trấn Bắc Vương là thân binh tinh nhuệ, chiến lực cực mạnh —— khoan đã, chẳng lẽ ngươi định cho ta bảo vật quý hiếm đến mức phải có đội quân hộ tống?
Cậu đau lòng không chịu nổi, lập tức ngăn: "Đừng, cữu mẫu bớt lại chút có được không? Chừa cho biểu đệ biểu muội ít đồ đi. Bây giờ người ta cưới xin cũng thành phong trào đua đòi, ai cũng cần của hồi môn tốt cả!"
Nghe thế Diệp Bồng Trinh càng vui, còn lấy Hoắc Diễm ra làm trò, dám đưa tay nựng má Cố Đình: "Ngoan! Cái miệng nhỏ này ngọt thật, một chút đồ đó còn chưa đủ đâu! Vương gia ngài nhớ kỹ, lát nữa ra khỏi phòng này phải lập tức ra lệnh cho một đội binh đi Giang Nam quê ta chuyển đồ, yên tâm, chúng ta đi thủy lộ chung, chắc chắn kịp lúc các ngươi thành thân!"
Cố Đình: ...
"Đừng, ta nói thật đấy!"
"Cữu mẫu cũng nói thật mà." Diệp Bồng Trinh thấy Cố Đình dễ thương thì càng vui: "Yên tâm, cữu mẫu ngươi từ nhỏ đã biết kiếm tiền, trong tay đồ tốt nhiều lắm, một mình ngươi tiêu xài cũng chẳng hết!"
"Đa tạ."
Cố Đình còn định nói gì, nhưng Hoắc Diễm đã nhận lời, còn nắm tay cậu, bóp nhẹ lòng bàn tay ——
Ngoan, nghe lời đi. Nàng có đồ tốt thì phu quân em chẳng lẽ không có? Cứ nhận đi, sau này có dịp lại trả, càng nhiều càng tốt.
Cố Đình: ...
Hỏng rồi, ai nấy đều là đại lão, đều giàu sụ, chỉ có mình ta là kẻ nghèo hèn đáng thương.
Bên này, Đình Diệp cũng kéo tay Diệp Bồng Trinh, không muốn nàng ép Cố Đình chịu áp lực.
Diệp Bồng Trinh trừng mắt: "Sao thế? Cháu ngoại ruột của chàng sắp thành thân, cữu cữu như chàng lại keo kiệt, tiếc không chịu cho à?"
*cháu ngoại = ngoại tôn
Đình Diệp nào phải tiếc, hễ có gì đều sẵn sàng cho Cố Đình, chỉ là hiện tại quan hệ giữa hắn ta và Diệp Bồng Trinh...
Diệp Bồng Trinh hiểu hắn ta nghĩ gì, lập tức muốn khẳng định thân phận thật sự là cữu mẫu, thậm chí còn hung hăng cảnh cáo: "Câm miệng! Nghe lời mới khiến người ta thương, biết chưa? Hôn sự của họ chỉ còn mấy ngày, cái thân xác tàn tạ của chàng, quanh thân toàn rắc rối, chàng dám đường đường chính chính động một cái, ta xem thử!"
Đúng là dùng cả mạng để ám chỉ —— chàng dám nói không cần ta giúp thử xem?
Đình Diệp cứng họng.
Giờ hắn ta quả thực rất cần giúp đỡ.
Hắn ta nhìn Diệp Bồng Trinh, định mở miệng, nhưng nàng đột nhiên lại hung hăng ngắt lời, như nhớ ra chuyện gì, mặt còn đỏ ửng: "Mấy trò tình thú ngầm của chúng ta, cứ để đó, chuyện này coi như quyết định vậy rồi!"
Cố Đình: ...
Cữu mẫu, ngươi mà trắng trợn như vậy thật sự có ổn không đó! Ta tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng lớn rồi, chuyện tình thú có ý tứ gì ta cũng hiểu! Ngươi muốn cùng cữu cữu ta chơi cái gì thì cũng phải hứa với ta, nhất định phải biết kiềm chế có được không!
Diệp Bồng Trinh lại quay sang nhìn cậu và Hoắc Diễm, ánh mắt nguy hiểm: "Diệp Bồng Trinh ta đã đưa đồ thì tuyệt đối không có chuyện thu lại. Hai ngươi, một người rồi hai người, bụng dạ hẹp hòi thì mau bỏ xuống đi! Ta đã nói cho là cho, không được đòi lại, biết chưa!"
Cố Đình đẩy đẩy Hoắc Diễm, Hoắc Diễm đành chắp tay: "Ta cùng Đình Đình sẽ chú ý."
Ân tình bây giờ chưa trả cũng không sao, sau này rồi cũng có thêm biểu đệ biểu muội, hắn chẳng vội gì.
Đến lúc này, hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ tại sao lúc ở kinh thành Đình Diệp lại nhằm vào mình. Người thường còn hay bắt bẻ tân lang mới, huống chi đây là người thân thất lạc bao năm mới tìm lại được? Khi đó, ngoài việc muốn thử thách nhân phẩm của hắn, chắc chắn còn có sự giận dữ vì chính bản thân Đình Diệp cũng bất lực.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi, thật sự quá muộn. Hắn ta đã bỏ lỡ mười mấy năm trưởng thành quan trọng nhất của Cố Đình. Hắn ta từng muốn bảo vệ Cố Đình, nhưng để bảo vệ, hắn ta lại phải rời xa, không thể thừa nhận thân phận. Thế nhưng đó lại là sợi dây huyết thống duy nhất của hắn ta trên đời, làm sao nỡ buông tay?
Nỗi thống khổ đó, người ngoài khó mà hiểu được.
Hoắc Diễm chắp tay, nghiêm túc nói: "Cữu cữu yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
Đình Diệp nghẹn họng, trong lòng gào lên: Ai cho phép ngươi gọi ta là cữu cữu! Ta đâu phải cữu cữu của ngươi!
Nhưng nghĩ lại, Trấn Bắc Vương từ trước tới nay đều bảo hộ Cố Đình rất tốt, một lòng một dạ, chưa từng bỏ rơi. Nếu không như thế, hắn cũng không dám thẳng thắn nói ra sự thật này... Một phần lớn nguyên nhân hắn ta chịu mở lời, chính là vì tin tưởng Trấn Bắc Vương đủ năng lực, bất kể có chuyện gì cũng có thể che chở Cố Đình.
Mười mấy năm trước, Cố Đình trưởng thành thế nào hắn ta đều bỏ lỡ, chưa từng quan tâm. Bây giờ... hắn ta còn tư cách gì mà bắt bẻ Hoắc Diễm nữa?
Hắn ta chỉ có thể hít sâu, mặt lạnh xuống: "Ngươi hiểu được thì tốt."
Không khí nhờ thế mà bớt căng thẳng, trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Lúc này, Diệp Bồng Trinh mới có thời gian hỏi điều nàng quan tâm: "Cho nên, hiện tại chàng gặp chuyện gì? Bên cạnh chàng vẫn luôn có ruồi bọ bám theo, ta biết. Ta cứ nghĩ bọn chúng chỉ muốn ép chàng nói ra bí mật, trước khi đạt được thì cho dù chàng bị thương cũng không chết được. Nhưng lần này rõ ràng không giống, hình như... bọn chúng muốn giết chàng thật?"
Đình Diệp nheo mắt: "Bọn chúng để lại một con chuột già trong ám đạo, bảo rằng đã huấn luyện qua, có thể mang tin đi. Nhưng thật không may, con chuột đó đã chết. Cho dù nó còn sống, có thể thoát ra ngoài cũng chỉ có nó, chứ không phải ta. Người khác đã hết kiên nhẫn rồi, ta vốn định chết ở đó."
Môi Diệp Bồng Trinh run rẩy: "Con chuột già... là chàng giết? Chàng muốn chết thật sao?"
"Ta sẽ không bao giờ giao dịch với bọn chúng." Đình Diệp không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Các ngươi đến đây, thực sự vừa đúng lúc."
Ngừng một lát, hắn ta tiếp: "Nhà ta tuy đã đứt đoạn truyền thừa, nhưng vẫn biết được nhiều thứ hơn người ngoài. Nhiều năm nay không ngừng tìm kiếm, ta đã chắc chắn, kho báu kia thật sự tồn tại, lại chôn ngay trong dãy núi của thành Tấn này. Chỉ là cụ thể vị trí ở đâu thì ta không rõ."
Mắt Diệp Bồng Trinh trừng lớn: "Ngay tại đây, thành Tấn này?"
Đình Diệp gật đầu, trầm ngâm: "Rất cơ mật, muốn tìm được, còn cần một quyển sách chỉ dẫn có mật mã. Nhưng quyển sách đó ta đã vứt từ hồi còn trẻ, đến giờ không còn chút manh mối nào."
Diệp Bồng Trinh càng ngạc nhiên: "Quyển sách? Lại còn có mật mã?"
Hoắc Diễm tuy làm Trấn Bắc Vương nhiều năm, nhưng chuyện này cũng là lần đầu nghe thấy: "Một chút manh mối cũng không có sao?"
Không hiểu vì sao, hắn bỗng nhớ đến quyển sách thất lạc ở Hộ Bộ, còn cả bản dư đồ... Liệu có liên quan đến chuyện này không?
Đình Diệp chỉ cần nhìn biểu tình của hắn thì đoán được, cười lạnh: "Nếu dễ tìm như vậy, mấy năm nay ta khổ cực đến thế để làm gì? Đồ trong kho Hộ Bộ, dù rơi vào tay nhị hoàng tử, hoàng thượng, hay kẻ giấu mặt nào đó, tất cả đều là giả, là ta cố tình tung ra."
Quyển sách thật sự ở đâu, ngay cả kẻ giữ bí mật như hắn ta còn chưa rõ, thì người khác đừng hòng tìm thấy!
Tìm không ra kho báu, lấy phải đồ giả, bất kể Đình Diệp có khéo léo bày trò để kéo dài, đến khi có kẻ phát hiện không đúng, bọn họ vẫn sẽ quay lại, ngày càng hận Đình Diệp hơn.
Tình cảnh của hắn ta, vốn dĩ ngày càng nguy hiểm. Nếu kho báu không xuất hiện, thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi.
"Ngươi vừa nói... sách?"
Cố Đình chần chừ mở miệng: "Chính là một quyển sách, không quá dày, cũng chẳng có gì bắt mắt?"
Cậu chợt nhớ đến một món đồ đã nhận từ rất lâu.
Sau khi sống lại, cậu quyết định đi Cửu Nguyên, giúp Hoắc Diễm vượt qua quãng thời gian gian nan ấy, coi như báo ân. Khi đó, trong một con hẻm tối, cậu bắt được một tên trộm, lấy được một quyển sách tên làLệ nhân hành. Lúc ấy, cậu bằng mọi giá phải giữ được nó, chỉ biết quyển sách này rất quan trọng, vì suốt một thời gian dài có rất nhiều người đi tìm. Nhưng chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao. Đọc đi đọc lại, nó chỉ giống một quyển du ký, ghi chép phần lớn cảnh núi non, chẳng có gì đặc biệt. Chẳng lẽ chính là quyển đó...
Cậu biết mình đang suy đoán hơi hoang đường, nhưng sự trùng hợp này thật sự quá lớn, cậu không thể không nghĩ theo hướng đó.
Đình Diệp đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn cậu: "Ngươi biết?"
Hai người chạm mắt nhau, bốn mắt nhìn thẳng, bầu không khí yên tĩnh, lặng như tờ, hình như có thứ cảm xúc khó gọi tên đang lan tỏa.
Trong khoảnh khắc, cả hai cùng lúc mở miệng, đồng thanh thốt lên ba chữ ——
"Lệ nhân hành!"
"Lệ nhân hành!"
Nói xong, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Đình Diệp cúi mắt, bất chợt bật cười. Thì ra vòng vo mãi, thứ quan trọng nhất cũng không bị rơi vào tay kẻ khác, mà lại ở trong tay người nhà. Quả nhiên ông trời có mắt, Đình gia không đến mức tuyệt diệt, cháu ngoại hắn ta đúng là phúc tinh.
Cố Đình thì nghĩ, việc này cũng quá tình cờ rồi. Nhớ lại năm đó chính Hoắc Diễm giật được quyển sách ấy từ tay một tên trộm, còn dùng nó trêu chọc cậu, nói đó là vật liều mạng cướp được, không thể dễ dàng đưa cho ai khác, muốn thì phải cầu xin hắn ——
Nhớ đến chuyện cũ, cậu lén nhìn Hoắc Diễm, cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu, rất nhiều duyên phận vốn đã bắt đầu từ rất sớm.
Hoắc Diễm ngạc nhiên thật sự: "Ở chỗ em sao?"
Nghĩ tới chỗ cất giấu, sắc mặt Cố Đình càng thêm kỳ lạ: "Ở suối nước nóng tiền trang, chỗ ngài đưa em tới đó."
Lúc ấy cậu cảm thấy không thể tiếp tục để Hoắc Diễm theo mình nữa, nên quyết tâm rời đi. Nhưng trong tiềm thức vẫn không nỡ tách ra, bèn để lại quyển sách ở suối nước nóng tiền trang, cũng coi như nghĩ rằng, nếu sau này thật sự cần, cậu sẽ có cớ quay về lấy và lại được gặp Hoắc Diễm một lần nữa.
Nhớ đến bỗng thấy ngượng ngùng, cậu ho nhẹ hai tiếng, chuyển bầu không khí: "Vậy nên chúng ta bây giờ đi lấy lại sách, tìm vị trí cụ thể của kho báu sao?"
Hoắc Diễm hiểu cậu quá rõ, nhanh chóng nhận ra đứa nhỏ đang che giấu tâm tư gì. Con đường tình cảm này, chưa bao giờ chỉ có một mình Hoắc Diễm bước đi. Thực ra hắn chẳng cần hâm mộ ai, chính bản thân hắn cũng đã được Cố Đình để trong lòng từ lâu.
Hắn không vạch trần, chỉ khẽ bóp tay Cố Đình: "Không cần. Giờ chưa phải lúc."
Đình Diệp cũng đồng tình: "Tạm thời không thể động."
Cố Đình nghĩ kỹ lại mới nhận ra: "Giờ chúng ta đâu cần số bạc đó, thà để yên thì hơn. Nếu động vào lại gây chú ý, chi bằng cứ giữ nguyên, chờ thời điểm thích hợp hãy nói. Là ta sốt ruột."
Diệp Bồng Trinh liếc nhìn Đình Diệp, trong lòng hơi lo lắng: "Nghe Vương gia nói, trước đây thành Tấn mới vừa bị nhổ tận gốc một tổ chức ác ôn, nhờ thế lần này mới nhanh chóng tìm được chàng. Không biết tổ chức đó có liên quan gì đến bọn người truy đuổi chàng không?"
Đình Diệp: "Bất kể có liên quan hay không, chỉ cần ta ở đây, mọi ánh mắt đều sẽ tập trung, mọi động tĩnh đều bị phóng đại. Đợi ta đi chỗ khác, tìm cách chuyển hướng tầm mắt của bọn chúng, thì nơi này mới yên ổn."
Ngừng một chút, hắn ta nói tiếp: "Số tiền kia do bao thế hệ người tài ba gom góp, vàng bạc chắc chắn không ít. Nếu muốn đào lên, động tĩnh không thể nào nhỏ."
Diệp Bồng Trinh vỗ tay: "Dù sao thì của hồi môn của Đình Đình lại càng phong phú rồi!"
Ba người Cố Đình đồng loạt lắc đầu ——
"Không phải ta."
"Không được."
"Không thể lấy."
Diệp Bồng Trinh bặm môi, hừ một tiếng: "Được rồi, là ta hẹp hòi, các ngươi đều rộng lượng quá ha!"
Đình Diệp khe khẽ thở dài: "Số bạc đó ngay từ đầu đã để dành cho bá tánh, cho quốc gia. Nhưng với triều đình bây giờ, đưa cho ai, đưa thế nào đều là vấn đề. Chúng ta cần quan sát cẩn trọng, tuyệt đối không thể tư lợi."
Nói xong câu cuối, hắn ta đưa mắt nhìn Hoắc Diễm.
Diệp Bồng Trinh bất chợt lanh trí, cười: "Đúng vậy, cần gì gấp. Nếu sau này đổi trời thay nguyệt, lập triều mới, chẳng phải thật sự có thể coi là của hồi môn sao!"
Hoắc Diễm im lặng, không rõ trong lòng đang tính toán gì.
Cố Đình lại có chút nóng ruột: "Cữu mẫu ——"
Diệp Bồng Trinh liếc mắt một cái: "Có sao đâu? Đây không phải chuyện ngoài, mà là người trong nhà ngồi lại bàn bạc. Cái triều đình mục nát kia còn có thể chống đỡ bao lâu? Người sáng suốt đều rõ trong lòng. Phải dứt khoát, đoạn tuyệt đường lui mới có cơ hội, triều mới diện mạo mới, minh quân trị vì dài lâu, mới là chỗ thích hợp nhất cho số bạc đó."
Thấy ba nam nhân trong phòng có vẻ còn đang do dự, không muốn nói thẳng, nàng dứt khoát quyết định thay: "Được rồi, tóm lại là thế, đừng ai sốt ruột nữa. Chúng ta cứ ổn định, việc gì cần tính thì tính, cần sắp xếp thì sắp xếp. Những thứ khác không quan trọng, trước tiên phải làm cho xong đại sự!"
Đình Diệp: "Bây giờ —— có đại sự gì?"
Diệp Bồng Trinh hận không thể tát hắn ta một cái: "Đình Đình thành thân! Không phải đại sự thì là gì? Chàng dám coi nhẹ sao!"
Cái đó tất nhiên không thể coi nhẹ...
Đình Diệp chỉ thấy hơi xót xa. Vừa mới tìm lại được người thân, đảo mắt đã phải thành thân, chẳng có mấy cơ hội ở cạnh nhau, đúng là đáng tiếc.
Diệp Bồng Trinh liếc hắn ta một cái: "Được rồi, cái thân xác tàn tạ này của chàng, còn làm được gì? Mau nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng cho tốt rồi hãy tính."
Hoắc Diễm cũng gật đầu: "Tương lai còn dài."
Nói xong, hắn cùng Cố Đình đi bàn chuyện riêng, sau đó kéo người rời đi.
Bóng dáng Cố Đình biến mất đã lâu, Đình Diệp mới thở dài một hơi, ánh mắt dừng trên người Diệp Bồng Trinh, thật lâu thật lâu vẫn không dời đi.
Cảm nhận được ánh nhìn lưu luyến nóng bỏng ấy, Diệp Bồng Trinh nâng cằm hắn ta: "Sao vậy, còn giả vờ gì nữa?"
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 129: Rất nhiều duyên phận vốn đã bắt đầu từ rất sớm
10.0/10 từ 16 lượt.