Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 127: Cuộc đời không phải vì một khoảnh khắc hạnh phúc mà rực rỡ
52@-
Không khí trong phòng bỗng nhiên trầm xuống.
Câu chuyện đang từ vui vẻ thoải mái lại chuyển sang buồn bã cay đắng, Cố Đình suýt chút nữa không phản ứng kịp. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu mọi thứ bắt đầu như nhau, tình cảm thuận theo tự nhiên, thì tất nhiên sẽ có một cái kết hạnh phúc. Thế nhưng vì sao hai người lại bị chia cách đến mức chân trời góc bể, chẳng thể gặp lại nhau?
Đột nhiên, ngay cả ly rượu trái cây trong tay cũng chẳng còn hương vị gì.
Gió đêm thổi qua, rèm châu khẽ lay động. Đôi mắt đẹp của Diệp Bồng Trinh thất thần, giọng nói nhẹ nhàng: "Chàng ấy đi rồi, mỗi ngày ta đều nhớ đến, mỗi ngày đều hối hận. Lúc mới quen biết, ta không nên sắc sảo miệng lưỡi, không nên mắng chàng ấy, không nên lừa dối chàng ấy. Ta đáng lẽ nên đem những gì tốt nhất của mình bày ra trước mặt chàng ấy, như xinh đẹp, rộng lượng, dịu dàng, không nói năng th* t*c... Ta vốn cũng đâu kém, lại còn có thể giả vờ ngoan hiền. Chàng ấy thích kiểu cô nương nào, ta chẳng lẽ không thể giả thành kiểu đó sao? Thì đã không đến nông nỗi như hôm nay. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có chữ "nếu"."
"Ta đã viết cho chàng ấy rất nhiều lá thư, nhưng không biết gửi đi đâu, chàng ấy lúc nào cũng tàn nhẫn, chẳng để lại cách liên lạc cho ai. Ta mua căn nhà sát vách, mỗi ngày tự tay quét dọn, giữ cho gọn gàng sạch sẽ, giống như lúc chàng ấy còn ở đây. Nhưng chàng ấy không ở, có lẽ cũng sẽ chẳng trở về nữa. Ta dò hỏi cả thành, chàng ấy ở đây từng làm gì, gặp ai, thích ăn vặt nhà nào, thường đến tửu lầu nào... Ta đều đi mua lại, chỗ nào chàng ấy thường ngồi ta đều giữ lại, cố chấp muốn giữ chút ràng buộc này, như thể chàng ấy chưa hề đi, như thể chàng ấy sẽ trở về."
"Tình cảm ấy mà, nếu không nảy sinh thì không sao, một đời thanh thản vô lo. Nhưng một khi đã mọc mầm, thì ngày ngày dày vò con người, đau khổ vì biệt ly, vì cầu không được. Bảy nỗi khổ mà Phật gia nói, đâu có nhẹ nhàng gì. Lúc quá khó chịu, ta bỗng rất hận chàng ấy. Vì sao lại vô tình đến vậy, đến địa chỉ nhận thư cũng không chịu để lại cho ta? Đã là kẻ vô tâm, sao còn lay động lòng người khác, quyến luyến xong thì bỏ đi? Nhưng hận rồi lại nghĩ, như vậy cũng tốt. Ta đẹp thế này, đối xử với chàng ấy tốt như vậy, mà chàng ấy còn có thể làm lơ, vô tình. Với cô nương khác chắc chắn còn tệ hơn. Hắn nhất định sẽ không lấy vợ, sẽ không yêu ai khác. Nghĩ vậy, ta mới chịu đựng nổi tháng ngày dài."
Trên khăn trải bàn gấm bỗng xuất hiện hai vệt ướt tròn nhỏ, như giọt nước mùa hè, như sương mai mùa thu. Ai đang đau lòng, chúng đều biết cả.
"Ngày ngày vẫn trôi, mà chẳng đợi được người. Có lúc bận rộn, ta thấy lòng dần nhạt đi, thậm chí quên cả nhớ chàng ấy. Ta nghĩ, vậy cũng tốt, cứ thế rồi sẽ quên thật sự đi. Nhưng rồi chàng ấy lại xuất hiện... ngay khi cha ta qua đời."
Diệp Bồng Trinh thở dài: "Hơn một năm qua, cha ta cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, ra đi dứt khoát. Khi đó ta mới hiểu, có ông ấy hay không, thật sự khác biệt rất lớn. Ông ấy còn sống, dù bệnh nặng trên giường, dù chẳng làm được gì, người khác vẫn còn kiêng dè vài phần. Nhưng một khi ông ấy chết rồi, ai còn giữ thể diện? Như một bầy ong kéo đến, hận không thể xé thịt ta mà ăn. Rất nhiều kẻ dòm ngó, lời đồn thổi mỗi ngày một khác. Ta vốn kiên cường, thế nhưng khi đó chân tay lại mềm nhũn, chẳng chống đỡ nổi... Và chàng ấy – Đình Diệp – đã xuất hiện. Không chào hỏi, chẳng khách sáo, trực tiếp đứng chắn trước mặt ta, lo liệu tang sự cho cha ta, từ nhập liệm đến chôn cất, còn đứng tên vị hôn phu để ngăn kẻ khác, mắng chửi những kẻ dám giở trò, ngầm ra tay trừng trị những kẻ muốn nuốt trọn sản nghiệp nhà ta."
"Chàng ấy đứng chắn trước mặt ta, bóng dáng ngang tàng, lạnh lùng quát đám kẻ nhiều chuyện: bắt nạt nàng ấy chính là bắt nạt ta. Chàng ấy ôm vai ta, nói ta là thê tử của chàng ấy, dám động thủ thì chặt tay, dám nghĩ thôi cũng chặt. Chàng ấy luôn ở bên cạnh ta, cùng ta tiễn cha đi đoạn đường cuối. Thủ đoạn của chàng ấy so với ta mạnh hơn nhiều, ra tay chuẩn xác, tàn nhẫn. Đó mới là bản lĩnh của nam nhân thật sự, làm mưa làm gió. So với chàng ấy, những kẻ trước kia dạy ta mấy trò vặt vãnh kia chẳng đáng gì, vừa không đủ độc, vừa không đủ tàn."
"Chàng ấy chưa từng dịu dàng với ta như vậy. Nói ta còn là tiểu cô nương, không cần cố gắng liều mạng đến vậy, nghỉ ngơi cũng chẳng sao. Chàng ấy da dày thịt béo, xưa nay không sợ bị mắng, cũng chẳng có gì phải lo. Kêu ta đừng quá lo lắng, cuộc đời vốn dĩ phải chịu khổ mới biết vị ngọt. Sau này ta sẽ có nhiều ngọt ngào, sẽ hạnh phúc. Kêu ta đừng ích kỷ, cứ nhớ mãi chàng ấy đã giúp ta những việc này. Đại ca huynh đệ một hồi, phải nói nghĩa khí chứ. Cái câu "huynh đệ một hồi" vốn là mấy năm trước ta nghĩ ra để nhờ chàng ấy giúp đỡ, khi ấy ta còn đắc ý vì nghĩ ra được câu nói vừa hợp vừa khí phách. Nhưng giờ chàng ấy lặp lại, lòng ta lại đau nhói. Mỗi lần chàng ấy nói, ta lại như bị xé toạc vết thương đã đóng vảy, đau đến mức khó thở."
Diệp Bồng Trinh đưa tay lau mắt: "Ta hận chính mình vì sao yếu đuối đến vậy. Không phải ta hận cái tên nam nhân chết tiệt đó sao? Vậy mà chàng ấy chết rồi, ta lại khóc, khóc mãi không dừng. Rõ ràng chàng ấy chẳng từng tốt với ta, vậy mà ta lại chẳng dứt bỏ được. Ta có phải quá hèn mọn không? Không phải ta hận cái họ Đình kia sao? Hận đến mức muốn cầm dao giết người, vậy mà sao ta chẳng còn cứng cỏi, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn dựa vào chàng ấy? Diệp Bồng Trinh ơi, cốt khí của ngươi đâu, bản lĩnh đâu, lý tưởng hào hùng đâu! Chẳng phải ngươi từng nói nữ nhân cũng làm được tất cả sao? Nhưng ta thì... hình như chẳng kiên cường như ta nghĩ. Trong xương cốt ta vẫn còn cái nhút nhát, tự ti từ thuở bé."
"Đình Diệp thật sự không phải người tốt. Lúc gần lúc xa, cho ta dịu dàng rồi lại tàn nhẫn nói đừng tham luyến, đừng sa ngã. Những thứ đó không thuộc về ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà đứng dậy... Sao chàng ấy có thể đối xử với ta như vậy?"
Cố Đình lúc này cũng không nhịn được gật đầu, thật sự quá khổ, đối xử như thế với một tiểu cô nương, quả thực chẳng còn tính người!
Cậu lặng lẽ đưa khăn tay qua, nhưng không biết phải nói gì để an ủi.
Diệp Bồng Trinh nhận lấy khăn, vừa rơi lệ vừa nở nụ cười: "Ta từng muốn trực tiếp hỏi chàng ấy, nếu không thích ta thì vì sao lại giúp ta nhiều như vậy? Nếu thích ta... thì vì sao chẳng chịu tỏ tình, chẳng chịu cưới ta? Nhưng chàng ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện từ hôn, ta lập tức... không dám hỏi nữa. Sợ rằng một khi hỏi, ngay cả chút tình "huynh đệ" này cũng chẳng giữ nổi. Có lẽ ta đã sớm đoán trước, nên đã chuẩn bị sẵn cớ: nói rằng ta còn giữ đạo hiếu, chưa thể vội, treo cái danh phu thê cũng tốt, để người khác không dòm ngó. Còn giả vờ trách chàng ấy rằng chắc phải có người trong lòng, còn ta thì vẫn chưa gả, sao chàng ấy có thể thoải mái mà cưới vợ sinh con?"
"Chàng ấy nhìn ta rất kỳ lạ, rồi nói không có ý trung nhân, cũng không có ý định cưới vợ sinh con, bảo ta đừng lo lắng thay chàng ấy. Ta vừa mừng vừa đau lòng. Chàng ấy đã lớn tuổi như vậy, mà bên cạnh chẳng có ai sưởi ấm, không ai chăm sóc, cùng chàng ấy qua những ngày lễ Tết, những đêm đông dài lạnh lẽo. Chàng ấy sống cô độc như thế, liệu có thấy buồn không?"
Diệp Bồng Trinh thật sự rất xinh đẹp, mắt đẹp môi hồng, má phấn đào thắm. Nụ cười trong nước mắt khiến dung nhan càng dịu dàng, nhìn vào chỉ thấy đau lòng khôn xiết.
Nàng mạnh mẽ, dũng cảm, nhưng cũng rất cô đơn, cô đơn như đúc với tiểu cô nương năm nào, chân thành, thuần khiết, chưa từng thay đổi.
Mắt Cố Đình hơi nóng lên.
Chuyện tình cảm từ xưa vốn vậy, nói là phiền muộn, thì nó vốn vô hình, chẳng thể nắm bắt. Nói không phải phiền muộn, thì nó lại luôn hiện hữu khắp nơi, quấy nhiễu tâm trí, khiến con người thay đổi, rồi lại làm ta nhận rõ, đây chính là bản thân mình.
Những năm tháng ấy, nàng mãi đi theo bóng hình hắn ta, chờ đợi hắn ta. Còn hắn ta, nào phải không đồng hành cùng nàng lớn lên, dạy bản thân nàng trở thành người tốt đẹp nhất?
Ước chừng cũng như lời Đình Diệp từng nói, chua ngọt đắng cay đều phải nếm trải trọn vẹn mới thấu được hương vị thật sự, mới hiểu được ý nghĩa tồn tại. Cuộc đời không phải vì một khoảnh khắc hạnh phúc mà rực rỡ, mà chính những đắng cay mới dần rèn giũa ta thành con người của chính mình, làm cho năm tháng thêm phần đẹp đẽ.
Giữa trời đất mênh mông, muối bỏ biển, chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường. Nhưng vì mỗi người có một cuộc đời riêng, những khiếm khuyết riêng mà tạo nên sự khác biệt duy nhất. Từ đó, ta đều cố gắng trở thành bản thân tốt nhất, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất của thế gian. Ta có thể theo đuổi, có thể mơ ước, không gì là không thể.
Năm tháng của ta, đẹp bởi vì chính mình đã trở thành phiên bản tốt nhất.
Dưới gầm bàn, có một bàn tay lén nắm lấy. Cố Đình quay đầu, thấy ánh mắt của Hoắc Diễm.
Sáng rực mãnh liệt như trăng sáng, tựa như đang nói điều gì, truyền lại một cảm nhận gì đó. Thấy cậu nhìn sang, Hoắc Diễm còn nâng tay cậu lên, in một nụ hôn trên mu bàn tay, chẳng màng trong phòng vẫn còn có người khác.
Cảm ơn thời gian đã ban tặng, cảm ơn ngài đã đến bên em, cảm ơn ngài đã khiến em trở nên độc nhất vô nhị.
Cố Đình cười, vẫn như chàng thiếu niên ngày đầu gặp gỡ, trong sự hồn nhiên mang chút ngượng ngùng, trong sự chân thành lại gói trọn dũng khí. Cậu xưa nay luôn tiến về phía trước, chẳng hề lùi bước.
"Ta không cam lòng."
Diệp Bồng Trinh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi tiếp tục: "Như thế nào cũng không cam lòng, trong lòng vẫn rất muốn, rất muốn hỏi. Mỗi đêm gom hết can đảm, rồi mỗi ngày lại để vuột mất, chẳng dám nói gì cả. Cuối cùng, trong một lần say —— cũng có thể là ta cố tình, mượn rượu lấy can đảm —— ta nói thẳng với chàng ấy, ta thích chàng ấy, ta muốn ở bên chàng ấy, hỏi chàng ấy có cưới ta không, cùng ta đi hết đời này. Kết quả, chàng ấy lại bị dọa chạy. Rút lui liên tiếp, ngày hôm sau biến mất không dấu vết, chẳng còn tăm tích, như chưa từng tồn tại. Tất cả chỉ là ảo giác. Khi ấy ta hiểu, mình hết hy vọng rồi. Lần này, e là thật sự kết thúc, chẳng thể nào gặp lại chàng ấy nữa......"
"Năm sau trôi qua, bên ngoài lại bắt đầu rục rịch, ta lại gặp rắc rối. Còn nhớ chuyện rối ren cha ta để lại không?"
Cố Đình nghĩ ngợi: "Vưu quý phi?"
Diệp Bồng Trinh gật đầu: "Đúng, cha ta tuy là người không mấy ra gì, nhưng buôn bán lại giỏi, bị Vưu quý phi để mắt cũng là lẽ thường. Tiếc rằng lúc trẻ ông ấy tiêu hao quá nhiều tinh lực vào nữ nhân, nên tuổi thọ bị ảnh hưởng rồi bệnh chết. Vưu quý phi tất nhiên không hài lòng. Người khác muốn nuốt lấy sản nghiệp, bà ta cũng không phản đối, chỉ cần có lợi cho mình là được. Bọn họ tha cho ta, không giết tận diệt tuyệt, ban đầu ta còn nghĩ chắc họ còn chút lương tâm. Ai ngờ họ chỉ muốn vỗ béo rồi mới làm thịt. Trong mắt họ, ta bỗng nhiên lại có giá trị."
"Nhưng bọn họ đã coi thường ta, Diệp Bồng Trinh này." Nàng cười lạnh: "Nếu không "vỗ béo" thì năm đó họ đã có thể nuốt trọn cơ nghiệp nhà ta. Nhưng ta đã lớn mạnh rồi, không chỉ có tay chân đầy, lòng cũng đầy, lá gan càng lớn. Ta ghét nhất là bị cướp đồ, dĩ nhiên không để họ toại nguyện. Họ quyền lớn thế mạnh, rắc rối vô cùng, còn ta thì cánh chưa đủ cứng, không thể chống lại trực diện, đành phải tính toán, bày ra một ván cờ lớn. Cuối cùng ta hố chết bọn họ, nhưng bản thân cũng... cửu tử nhất sinh, suýt nữa bỏ mạng giữa dòng sông."
"Lần đó ta thật sự suýt chết, vào giây phút hấp hối, Đình Diệp lại xuất hiện, nhảy xuống sông cứu ta. Không biết bơi bao lâu, mới tìm được ta. A Lụa kể rằng khi ấy ta đã tắt thở, chính chàng ấy hết lần này đến lần khác ép nước trong bụng ta, truyền hơi thở cho ta, ta mới sống lại. Khi ấy ta choáng váng, chẳng nhớ được gì, chỉ nhớ chàng ấy ôm ta thật chặt, giận dữ mắng ta sao có thể tàn nhẫn với chính mình, sao có thể coi thường sinh mạng của mình như thế......"
"Ta không biết chàng ấy làm sao biết ta gặp nạn, là tình cờ gặp hay cố tình để tâm. Nhưng ta biết, đây chính là cơ hội cuối cùng. Ta thật sự đã nỗ lực, nhưng chàng ấy không chịu đến gần thêm nữa, còn nhất quyết đòi từ hôn, lời nói kiên quyết. Ta sao có thể đồng ý? Vì vậy mà giai đoạn đó, hai ta cãi nhau kịch liệt. Từ lúc quen biết tới giờ, chưa bao giờ có trận cãi vã nào dữ dội đến thế. Cuối cùng, ta giận đến tột cùng, liều mình hạ dược vào trà, nghĩ rằng sẽ giữ được chàng ấy ——"
Diệp Bồng Trinh bật cười tự giễu: "Các ngươi cũng biết, ta xưa nay to gan, tính tình lại bộc trực, chuyện này ta chẳng hề ngại. Nhưng chàng ấy quá tinh ranh, sớm đã đề phòng, căn bản không uống chén trà đó. Cơ hội cuối cùng của ta, cứ thế mà mất."
"Chàng ấy lại đi. Năm sau nữa, ta nhận được tin chàng ấy chết. Hôm đó chính là Tết Thượng Nguyên. Ta còn chưa kịp ôm hoa đăng, mơ mộng chàng ấy có nhớ đến ta không, có chịu đến tìm ta trong ngày đặc biệt ấy không, thì lại nhận được áo choàng nhuốm máu của chàng ấy."
"Ta phát điên đi tìm, nhưng thế nào cũng không tìm thấy thi thể. Ta không tin chàng ấy chết, ta không tin chàng ấy sẽ bỏ ta mà đi. Chàng ấy thông minh, giảo hoạt như vậy, nhất định biết cách tránh nguy, biết đường thoát thân...... Nhưng tìm không thấy, ta cũng chẳng còn cách nào. Người khác đều khuyên ta sống tiếp, nhưng ta không thể bước về phía trước. Trong mắt ta chỉ có chàng ấy, trong tim ta chỉ có chàng ấy, làm sao có thể gả cho ai khác?"
"Thế là ta giữ thân goá phụ của vị hôn phu chưa cưới. Đến hôm nay, ta đã 25, từ lần đầu gặp chàng ấy đến nay tròn 15 năm. Ta từng gần gũi, cũng từng xa cách, từng thương nhớ, từng oán hận, thậm chí có lúc muốn giết chàng ấy. Nhưng cuối cùng, ta vẫn chẳng thể buông bỏ con người này."
Âm thanh nhỏ vang lên trên tách trà, khẽ giòn, là do móng tay vô ý khẽ gõ vào thành ly.
Cố Đình nghĩ, nếu chuyện cũ kết thúc ở đây, thế gian sẽ lại thêm một bi kịch. May thay, trời xanh không phụ lòng người có ý chí.
Diệp Bồng Trinh nói: "Khi đó ta điên cuồng tìm người suốt hai năm mới hết hy vọng, nhưng đúng lúc ta muốn buông bỏ thì có người thủ hạ đi buôn trở về nói hình như thấy chàng ấy ở đâu đó, chỉ thoáng thấy một bóng dáng, cũng không chắc chắn. Nhưng ta làm sao chịu nổi loại tin tức này, lại bắt đầu điên cuồng đi tìm. Giống như trước kia, chẳng có chút dấu vết nào, nhưng ta lại phát hiện một thứ — đó là thói quen chỉ chàng ấy mới có. Khi buồn chán, chàng ấy thường khắc hình người tí hon lên khúc gỗ, tiện tay nhặt miếng gỗ nhỏ nào đó ném đi, hoặc khắc lên góc giường, góc bàn, khó mà xóa sạch. Nét bút ấy, cả đời này ta cũng không quên được."
"Ta không thể tin, nhưng cũng không dám không tin. Gần như lập tức ta nghĩ đến cái tin chàng ấy chết trước kia, chắc chắn là chàng ấy sắp đặt màn kịch giả chết để ép ta phục. Khi đó ta tức lắm, ngươi muốn ta bỏ đi ư? Ta cố tình không đi! Ta, Diệp Bồng Trinh, từ nhỏ không nhận mệnh, không thích nghe người khác sắp đặt, con đường phải do chính ta bước đi! Dù sao hiện tại cũng chẳng còn chuyện gì thú vị, trong tay ta có tiền, chẳng ai dám coi thường, ta có nhiều cách để cùng ngươi giằng co, thì cứ cả đời này cùng ngươi giằng co đi!"
"Ta đã tra xét rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra tung tích chàng ấy. Thế nhưng nếu chàng ấy bày màn giả chết, cuối cùng biến mất thì chắc chắn phải có nơi để đi, có chuyện để làm, có người để gặp, có trải qua gì đó. Tất cả đều có thể lần ra. Rồi từ từ ta cũng biết, chàng ấy khi ấy đúng là giả chết để thoát thân, nhưng nguy hiểm bên trong lại là thật, đã có kẻ ức h**p chàng ấy. Mà chàng ấy là vị hôn phu của ta, ai dám ức h**p chàng ấy chính là ức h**p ta! Có phải vì tiền không? Ta có đầy! Có phải vì quyền không? Có tiền thì quyền cũng mua được! Dù là quý phi trong cung thì đã sao? Dám ức h**p nam nhân của ta, ta sẽ cào nát mặt ả! Địa vị chưa có, thân phận chưa đủ thì ta cứ leo lên! Không phải nam nhân, không thể làm quan thì ta dựa vào tiền, ta cực giỏi kiếm tiền! Chỉ cần ta nỗ lực đủ, không có cánh cửa nào không mở được! Ta không cần bám lấy các ngươi, ta muốn các ngươi toàn bộ phải bám lấy ta. Tất cả các ngươi, đều sẽ phải cầu ta!"
Khi đó Diệp Bồng Trinh thật sự vô cùng tức giận. Nếu không phải bị đám người chen ngang quấy phá, nàng đã sớm tóm được tên cẩu nam nhân kia! Nàng cũng biết trút giận lung tung như vậy là không hay, nhưng đã tức giận thì phải có chỗ phát tiết chứ? Cẩu nam nhân tìm không ra, mà có tìm ra chắc nàng cũng không nỡ. Nhưng quan trường thì đầy mùi hôi thối, quan tham làm đủ chuyện xấu, nàng ra tay xử lý những chuyện ấy chẳng phải cũng là tích đại công đức sao!
"Ta từ nhỏ vốn đã gan lớn, vì nam nhân này mà ta đánh cược quá nhiều, nhưng thật ra không hoàn toàn là vì chàng ấy, mà là vì chính ta, vì lòng tham không đáy của ta. Chỉ cần là thứ ta muốn, dù có khổ cực hay khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ dốc sức mà tranh giành."
"Ta gần như chẳng màng tính mạng. Mỗi lần chọn mục tiêu đều là cái lớn nhất, khúc xương nào khó gặm ta sẽ gặm khúc đó, tên tham quan nào có chỗ dựa cao khó đối phó nhất, ta sẽ nhằm thẳng vào gã. Ta thích chơi trò mạo hiểm, luôn cảm thấy phải đụng đến người như vậy, cục diện như vậy, ta mới gặp được nguy hiểm lớn hơn, chàng ấy thấy vậy mới chịu xuất hiện để cứu ta. Chàng ấy luôn xuất hiện vào lúc ta khó khăn nhất. Giống như nếu chưa đủ khó, chàng ấy sẽ không tới."
Nói đến đây, trên mặt Diệp Bồng Trinh cuối cùng nở nụ cười, ánh mắt rực rỡ sáng ngời: "Cuối cùng ta cũng ép được người ấy ra tay. Tuy chàng ấy che mặt, tuy ngay sau đó đã lẩn đi, nhưng ta biết đó chính là chàng ấy. Chàng ấy luôn trốn tránh ta, không sao cả, ta quen rồi. Bao nhiêu năm nay cũng chỉ như vậy. Ngươi chạy thì ta truy, dù sao ta cũng ngày càng biết nhiều hơn, khoảng cách giữa hai ta cứ dần dần thu hẹp. Sớm hay muộn, ta nhất định sẽ bắt được chàng."
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Không khí trong phòng bỗng nhiên trầm xuống.
Câu chuyện đang từ vui vẻ thoải mái lại chuyển sang buồn bã cay đắng, Cố Đình suýt chút nữa không phản ứng kịp. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu mọi thứ bắt đầu như nhau, tình cảm thuận theo tự nhiên, thì tất nhiên sẽ có một cái kết hạnh phúc. Thế nhưng vì sao hai người lại bị chia cách đến mức chân trời góc bể, chẳng thể gặp lại nhau?
Đột nhiên, ngay cả ly rượu trái cây trong tay cũng chẳng còn hương vị gì.
Gió đêm thổi qua, rèm châu khẽ lay động. Đôi mắt đẹp của Diệp Bồng Trinh thất thần, giọng nói nhẹ nhàng: "Chàng ấy đi rồi, mỗi ngày ta đều nhớ đến, mỗi ngày đều hối hận. Lúc mới quen biết, ta không nên sắc sảo miệng lưỡi, không nên mắng chàng ấy, không nên lừa dối chàng ấy. Ta đáng lẽ nên đem những gì tốt nhất của mình bày ra trước mặt chàng ấy, như xinh đẹp, rộng lượng, dịu dàng, không nói năng th* t*c... Ta vốn cũng đâu kém, lại còn có thể giả vờ ngoan hiền. Chàng ấy thích kiểu cô nương nào, ta chẳng lẽ không thể giả thành kiểu đó sao? Thì đã không đến nông nỗi như hôm nay. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có chữ "nếu"."
"Ta đã viết cho chàng ấy rất nhiều lá thư, nhưng không biết gửi đi đâu, chàng ấy lúc nào cũng tàn nhẫn, chẳng để lại cách liên lạc cho ai. Ta mua căn nhà sát vách, mỗi ngày tự tay quét dọn, giữ cho gọn gàng sạch sẽ, giống như lúc chàng ấy còn ở đây. Nhưng chàng ấy không ở, có lẽ cũng sẽ chẳng trở về nữa. Ta dò hỏi cả thành, chàng ấy ở đây từng làm gì, gặp ai, thích ăn vặt nhà nào, thường đến tửu lầu nào... Ta đều đi mua lại, chỗ nào chàng ấy thường ngồi ta đều giữ lại, cố chấp muốn giữ chút ràng buộc này, như thể chàng ấy chưa hề đi, như thể chàng ấy sẽ trở về."
"Tình cảm ấy mà, nếu không nảy sinh thì không sao, một đời thanh thản vô lo. Nhưng một khi đã mọc mầm, thì ngày ngày dày vò con người, đau khổ vì biệt ly, vì cầu không được. Bảy nỗi khổ mà Phật gia nói, đâu có nhẹ nhàng gì. Lúc quá khó chịu, ta bỗng rất hận chàng ấy. Vì sao lại vô tình đến vậy, đến địa chỉ nhận thư cũng không chịu để lại cho ta? Đã là kẻ vô tâm, sao còn lay động lòng người khác, quyến luyến xong thì bỏ đi? Nhưng hận rồi lại nghĩ, như vậy cũng tốt. Ta đẹp thế này, đối xử với chàng ấy tốt như vậy, mà chàng ấy còn có thể làm lơ, vô tình. Với cô nương khác chắc chắn còn tệ hơn. Hắn nhất định sẽ không lấy vợ, sẽ không yêu ai khác. Nghĩ vậy, ta mới chịu đựng nổi tháng ngày dài."
Trên khăn trải bàn gấm bỗng xuất hiện hai vệt ướt tròn nhỏ, như giọt nước mùa hè, như sương mai mùa thu. Ai đang đau lòng, chúng đều biết cả.
"Ngày ngày vẫn trôi, mà chẳng đợi được người. Có lúc bận rộn, ta thấy lòng dần nhạt đi, thậm chí quên cả nhớ chàng ấy. Ta nghĩ, vậy cũng tốt, cứ thế rồi sẽ quên thật sự đi. Nhưng rồi chàng ấy lại xuất hiện... ngay khi cha ta qua đời."
Diệp Bồng Trinh thở dài: "Hơn một năm qua, cha ta cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, ra đi dứt khoát. Khi đó ta mới hiểu, có ông ấy hay không, thật sự khác biệt rất lớn. Ông ấy còn sống, dù bệnh nặng trên giường, dù chẳng làm được gì, người khác vẫn còn kiêng dè vài phần. Nhưng một khi ông ấy chết rồi, ai còn giữ thể diện? Như một bầy ong kéo đến, hận không thể xé thịt ta mà ăn. Rất nhiều kẻ dòm ngó, lời đồn thổi mỗi ngày một khác. Ta vốn kiên cường, thế nhưng khi đó chân tay lại mềm nhũn, chẳng chống đỡ nổi... Và chàng ấy – Đình Diệp – đã xuất hiện. Không chào hỏi, chẳng khách sáo, trực tiếp đứng chắn trước mặt ta, lo liệu tang sự cho cha ta, từ nhập liệm đến chôn cất, còn đứng tên vị hôn phu để ngăn kẻ khác, mắng chửi những kẻ dám giở trò, ngầm ra tay trừng trị những kẻ muốn nuốt trọn sản nghiệp nhà ta."
"Chàng ấy đứng chắn trước mặt ta, bóng dáng ngang tàng, lạnh lùng quát đám kẻ nhiều chuyện: bắt nạt nàng ấy chính là bắt nạt ta. Chàng ấy ôm vai ta, nói ta là thê tử của chàng ấy, dám động thủ thì chặt tay, dám nghĩ thôi cũng chặt. Chàng ấy luôn ở bên cạnh ta, cùng ta tiễn cha đi đoạn đường cuối. Thủ đoạn của chàng ấy so với ta mạnh hơn nhiều, ra tay chuẩn xác, tàn nhẫn. Đó mới là bản lĩnh của nam nhân thật sự, làm mưa làm gió. So với chàng ấy, những kẻ trước kia dạy ta mấy trò vặt vãnh kia chẳng đáng gì, vừa không đủ độc, vừa không đủ tàn."
"Chàng ấy chưa từng dịu dàng với ta như vậy. Nói ta còn là tiểu cô nương, không cần cố gắng liều mạng đến vậy, nghỉ ngơi cũng chẳng sao. Chàng ấy da dày thịt béo, xưa nay không sợ bị mắng, cũng chẳng có gì phải lo. Kêu ta đừng quá lo lắng, cuộc đời vốn dĩ phải chịu khổ mới biết vị ngọt. Sau này ta sẽ có nhiều ngọt ngào, sẽ hạnh phúc. Kêu ta đừng ích kỷ, cứ nhớ mãi chàng ấy đã giúp ta những việc này. Đại ca huynh đệ một hồi, phải nói nghĩa khí chứ. Cái câu "huynh đệ một hồi" vốn là mấy năm trước ta nghĩ ra để nhờ chàng ấy giúp đỡ, khi ấy ta còn đắc ý vì nghĩ ra được câu nói vừa hợp vừa khí phách. Nhưng giờ chàng ấy lặp lại, lòng ta lại đau nhói. Mỗi lần chàng ấy nói, ta lại như bị xé toạc vết thương đã đóng vảy, đau đến mức khó thở."
Diệp Bồng Trinh đưa tay lau mắt: "Ta hận chính mình vì sao yếu đuối đến vậy. Không phải ta hận cái tên nam nhân chết tiệt đó sao? Vậy mà chàng ấy chết rồi, ta lại khóc, khóc mãi không dừng. Rõ ràng chàng ấy chẳng từng tốt với ta, vậy mà ta lại chẳng dứt bỏ được. Ta có phải quá hèn mọn không? Không phải ta hận cái họ Đình kia sao? Hận đến mức muốn cầm dao giết người, vậy mà sao ta chẳng còn cứng cỏi, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn dựa vào chàng ấy? Diệp Bồng Trinh ơi, cốt khí của ngươi đâu, bản lĩnh đâu, lý tưởng hào hùng đâu! Chẳng phải ngươi từng nói nữ nhân cũng làm được tất cả sao? Nhưng ta thì... hình như chẳng kiên cường như ta nghĩ. Trong xương cốt ta vẫn còn cái nhút nhát, tự ti từ thuở bé."
"Đình Diệp thật sự không phải người tốt. Lúc gần lúc xa, cho ta dịu dàng rồi lại tàn nhẫn nói đừng tham luyến, đừng sa ngã. Những thứ đó không thuộc về ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà đứng dậy... Sao chàng ấy có thể đối xử với ta như vậy?"
Cố Đình lúc này cũng không nhịn được gật đầu, thật sự quá khổ, đối xử như thế với một tiểu cô nương, quả thực chẳng còn tính người!
Cậu lặng lẽ đưa khăn tay qua, nhưng không biết phải nói gì để an ủi.
Diệp Bồng Trinh nhận lấy khăn, vừa rơi lệ vừa nở nụ cười: "Ta từng muốn trực tiếp hỏi chàng ấy, nếu không thích ta thì vì sao lại giúp ta nhiều như vậy? Nếu thích ta... thì vì sao chẳng chịu tỏ tình, chẳng chịu cưới ta? Nhưng chàng ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện từ hôn, ta lập tức... không dám hỏi nữa. Sợ rằng một khi hỏi, ngay cả chút tình "huynh đệ" này cũng chẳng giữ nổi. Có lẽ ta đã sớm đoán trước, nên đã chuẩn bị sẵn cớ: nói rằng ta còn giữ đạo hiếu, chưa thể vội, treo cái danh phu thê cũng tốt, để người khác không dòm ngó. Còn giả vờ trách chàng ấy rằng chắc phải có người trong lòng, còn ta thì vẫn chưa gả, sao chàng ấy có thể thoải mái mà cưới vợ sinh con?"
"Chàng ấy nhìn ta rất kỳ lạ, rồi nói không có ý trung nhân, cũng không có ý định cưới vợ sinh con, bảo ta đừng lo lắng thay chàng ấy. Ta vừa mừng vừa đau lòng. Chàng ấy đã lớn tuổi như vậy, mà bên cạnh chẳng có ai sưởi ấm, không ai chăm sóc, cùng chàng ấy qua những ngày lễ Tết, những đêm đông dài lạnh lẽo. Chàng ấy sống cô độc như thế, liệu có thấy buồn không?"
Diệp Bồng Trinh thật sự rất xinh đẹp, mắt đẹp môi hồng, má phấn đào thắm. Nụ cười trong nước mắt khiến dung nhan càng dịu dàng, nhìn vào chỉ thấy đau lòng khôn xiết.
Nàng mạnh mẽ, dũng cảm, nhưng cũng rất cô đơn, cô đơn như đúc với tiểu cô nương năm nào, chân thành, thuần khiết, chưa từng thay đổi.
Mắt Cố Đình hơi nóng lên.
Chuyện tình cảm từ xưa vốn vậy, nói là phiền muộn, thì nó vốn vô hình, chẳng thể nắm bắt. Nói không phải phiền muộn, thì nó lại luôn hiện hữu khắp nơi, quấy nhiễu tâm trí, khiến con người thay đổi, rồi lại làm ta nhận rõ, đây chính là bản thân mình.
Những năm tháng ấy, nàng mãi đi theo bóng hình hắn ta, chờ đợi hắn ta. Còn hắn ta, nào phải không đồng hành cùng nàng lớn lên, dạy bản thân nàng trở thành người tốt đẹp nhất?
Ước chừng cũng như lời Đình Diệp từng nói, chua ngọt đắng cay đều phải nếm trải trọn vẹn mới thấu được hương vị thật sự, mới hiểu được ý nghĩa tồn tại. Cuộc đời không phải vì một khoảnh khắc hạnh phúc mà rực rỡ, mà chính những đắng cay mới dần rèn giũa ta thành con người của chính mình, làm cho năm tháng thêm phần đẹp đẽ.
Giữa trời đất mênh mông, muối bỏ biển, chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường. Nhưng vì mỗi người có một cuộc đời riêng, những khiếm khuyết riêng mà tạo nên sự khác biệt duy nhất. Từ đó, ta đều cố gắng trở thành bản thân tốt nhất, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất của thế gian. Ta có thể theo đuổi, có thể mơ ước, không gì là không thể.
Năm tháng của ta, đẹp bởi vì chính mình đã trở thành phiên bản tốt nhất.
Dưới gầm bàn, có một bàn tay lén nắm lấy. Cố Đình quay đầu, thấy ánh mắt của Hoắc Diễm.
Sáng rực mãnh liệt như trăng sáng, tựa như đang nói điều gì, truyền lại một cảm nhận gì đó. Thấy cậu nhìn sang, Hoắc Diễm còn nâng tay cậu lên, in một nụ hôn trên mu bàn tay, chẳng màng trong phòng vẫn còn có người khác.
Cảm ơn thời gian đã ban tặng, cảm ơn ngài đã đến bên em, cảm ơn ngài đã khiến em trở nên độc nhất vô nhị.
Cố Đình cười, vẫn như chàng thiếu niên ngày đầu gặp gỡ, trong sự hồn nhiên mang chút ngượng ngùng, trong sự chân thành lại gói trọn dũng khí. Cậu xưa nay luôn tiến về phía trước, chẳng hề lùi bước.
"Ta không cam lòng."
Diệp Bồng Trinh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi tiếp tục: "Như thế nào cũng không cam lòng, trong lòng vẫn rất muốn, rất muốn hỏi. Mỗi đêm gom hết can đảm, rồi mỗi ngày lại để vuột mất, chẳng dám nói gì cả. Cuối cùng, trong một lần say —— cũng có thể là ta cố tình, mượn rượu lấy can đảm —— ta nói thẳng với chàng ấy, ta thích chàng ấy, ta muốn ở bên chàng ấy, hỏi chàng ấy có cưới ta không, cùng ta đi hết đời này. Kết quả, chàng ấy lại bị dọa chạy. Rút lui liên tiếp, ngày hôm sau biến mất không dấu vết, chẳng còn tăm tích, như chưa từng tồn tại. Tất cả chỉ là ảo giác. Khi ấy ta hiểu, mình hết hy vọng rồi. Lần này, e là thật sự kết thúc, chẳng thể nào gặp lại chàng ấy nữa......"
"Năm sau trôi qua, bên ngoài lại bắt đầu rục rịch, ta lại gặp rắc rối. Còn nhớ chuyện rối ren cha ta để lại không?"
Cố Đình nghĩ ngợi: "Vưu quý phi?"
Diệp Bồng Trinh gật đầu: "Đúng, cha ta tuy là người không mấy ra gì, nhưng buôn bán lại giỏi, bị Vưu quý phi để mắt cũng là lẽ thường. Tiếc rằng lúc trẻ ông ấy tiêu hao quá nhiều tinh lực vào nữ nhân, nên tuổi thọ bị ảnh hưởng rồi bệnh chết. Vưu quý phi tất nhiên không hài lòng. Người khác muốn nuốt lấy sản nghiệp, bà ta cũng không phản đối, chỉ cần có lợi cho mình là được. Bọn họ tha cho ta, không giết tận diệt tuyệt, ban đầu ta còn nghĩ chắc họ còn chút lương tâm. Ai ngờ họ chỉ muốn vỗ béo rồi mới làm thịt. Trong mắt họ, ta bỗng nhiên lại có giá trị."
"Nhưng bọn họ đã coi thường ta, Diệp Bồng Trinh này." Nàng cười lạnh: "Nếu không "vỗ béo" thì năm đó họ đã có thể nuốt trọn cơ nghiệp nhà ta. Nhưng ta đã lớn mạnh rồi, không chỉ có tay chân đầy, lòng cũng đầy, lá gan càng lớn. Ta ghét nhất là bị cướp đồ, dĩ nhiên không để họ toại nguyện. Họ quyền lớn thế mạnh, rắc rối vô cùng, còn ta thì cánh chưa đủ cứng, không thể chống lại trực diện, đành phải tính toán, bày ra một ván cờ lớn. Cuối cùng ta hố chết bọn họ, nhưng bản thân cũng... cửu tử nhất sinh, suýt nữa bỏ mạng giữa dòng sông."
"Lần đó ta thật sự suýt chết, vào giây phút hấp hối, Đình Diệp lại xuất hiện, nhảy xuống sông cứu ta. Không biết bơi bao lâu, mới tìm được ta. A Lụa kể rằng khi ấy ta đã tắt thở, chính chàng ấy hết lần này đến lần khác ép nước trong bụng ta, truyền hơi thở cho ta, ta mới sống lại. Khi ấy ta choáng váng, chẳng nhớ được gì, chỉ nhớ chàng ấy ôm ta thật chặt, giận dữ mắng ta sao có thể tàn nhẫn với chính mình, sao có thể coi thường sinh mạng của mình như thế......"
"Ta không biết chàng ấy làm sao biết ta gặp nạn, là tình cờ gặp hay cố tình để tâm. Nhưng ta biết, đây chính là cơ hội cuối cùng. Ta thật sự đã nỗ lực, nhưng chàng ấy không chịu đến gần thêm nữa, còn nhất quyết đòi từ hôn, lời nói kiên quyết. Ta sao có thể đồng ý? Vì vậy mà giai đoạn đó, hai ta cãi nhau kịch liệt. Từ lúc quen biết tới giờ, chưa bao giờ có trận cãi vã nào dữ dội đến thế. Cuối cùng, ta giận đến tột cùng, liều mình hạ dược vào trà, nghĩ rằng sẽ giữ được chàng ấy ——"
Diệp Bồng Trinh bật cười tự giễu: "Các ngươi cũng biết, ta xưa nay to gan, tính tình lại bộc trực, chuyện này ta chẳng hề ngại. Nhưng chàng ấy quá tinh ranh, sớm đã đề phòng, căn bản không uống chén trà đó. Cơ hội cuối cùng của ta, cứ thế mà mất."
"Chàng ấy lại đi. Năm sau nữa, ta nhận được tin chàng ấy chết. Hôm đó chính là Tết Thượng Nguyên. Ta còn chưa kịp ôm hoa đăng, mơ mộng chàng ấy có nhớ đến ta không, có chịu đến tìm ta trong ngày đặc biệt ấy không, thì lại nhận được áo choàng nhuốm máu của chàng ấy."
"Ta phát điên đi tìm, nhưng thế nào cũng không tìm thấy thi thể. Ta không tin chàng ấy chết, ta không tin chàng ấy sẽ bỏ ta mà đi. Chàng ấy thông minh, giảo hoạt như vậy, nhất định biết cách tránh nguy, biết đường thoát thân...... Nhưng tìm không thấy, ta cũng chẳng còn cách nào. Người khác đều khuyên ta sống tiếp, nhưng ta không thể bước về phía trước. Trong mắt ta chỉ có chàng ấy, trong tim ta chỉ có chàng ấy, làm sao có thể gả cho ai khác?"
"Thế là ta giữ thân goá phụ của vị hôn phu chưa cưới. Đến hôm nay, ta đã 25, từ lần đầu gặp chàng ấy đến nay tròn 15 năm. Ta từng gần gũi, cũng từng xa cách, từng thương nhớ, từng oán hận, thậm chí có lúc muốn giết chàng ấy. Nhưng cuối cùng, ta vẫn chẳng thể buông bỏ con người này."
Âm thanh nhỏ vang lên trên tách trà, khẽ giòn, là do móng tay vô ý khẽ gõ vào thành ly.
Cố Đình nghĩ, nếu chuyện cũ kết thúc ở đây, thế gian sẽ lại thêm một bi kịch. May thay, trời xanh không phụ lòng người có ý chí.
Diệp Bồng Trinh nói: "Khi đó ta điên cuồng tìm người suốt hai năm mới hết hy vọng, nhưng đúng lúc ta muốn buông bỏ thì có người thủ hạ đi buôn trở về nói hình như thấy chàng ấy ở đâu đó, chỉ thoáng thấy một bóng dáng, cũng không chắc chắn. Nhưng ta làm sao chịu nổi loại tin tức này, lại bắt đầu điên cuồng đi tìm. Giống như trước kia, chẳng có chút dấu vết nào, nhưng ta lại phát hiện một thứ — đó là thói quen chỉ chàng ấy mới có. Khi buồn chán, chàng ấy thường khắc hình người tí hon lên khúc gỗ, tiện tay nhặt miếng gỗ nhỏ nào đó ném đi, hoặc khắc lên góc giường, góc bàn, khó mà xóa sạch. Nét bút ấy, cả đời này ta cũng không quên được."
"Ta không thể tin, nhưng cũng không dám không tin. Gần như lập tức ta nghĩ đến cái tin chàng ấy chết trước kia, chắc chắn là chàng ấy sắp đặt màn kịch giả chết để ép ta phục. Khi đó ta tức lắm, ngươi muốn ta bỏ đi ư? Ta cố tình không đi! Ta, Diệp Bồng Trinh, từ nhỏ không nhận mệnh, không thích nghe người khác sắp đặt, con đường phải do chính ta bước đi! Dù sao hiện tại cũng chẳng còn chuyện gì thú vị, trong tay ta có tiền, chẳng ai dám coi thường, ta có nhiều cách để cùng ngươi giằng co, thì cứ cả đời này cùng ngươi giằng co đi!"
"Ta đã tra xét rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra tung tích chàng ấy. Thế nhưng nếu chàng ấy bày màn giả chết, cuối cùng biến mất thì chắc chắn phải có nơi để đi, có chuyện để làm, có người để gặp, có trải qua gì đó. Tất cả đều có thể lần ra. Rồi từ từ ta cũng biết, chàng ấy khi ấy đúng là giả chết để thoát thân, nhưng nguy hiểm bên trong lại là thật, đã có kẻ ức h**p chàng ấy. Mà chàng ấy là vị hôn phu của ta, ai dám ức h**p chàng ấy chính là ức h**p ta! Có phải vì tiền không? Ta có đầy! Có phải vì quyền không? Có tiền thì quyền cũng mua được! Dù là quý phi trong cung thì đã sao? Dám ức h**p nam nhân của ta, ta sẽ cào nát mặt ả! Địa vị chưa có, thân phận chưa đủ thì ta cứ leo lên! Không phải nam nhân, không thể làm quan thì ta dựa vào tiền, ta cực giỏi kiếm tiền! Chỉ cần ta nỗ lực đủ, không có cánh cửa nào không mở được! Ta không cần bám lấy các ngươi, ta muốn các ngươi toàn bộ phải bám lấy ta. Tất cả các ngươi, đều sẽ phải cầu ta!"
Khi đó Diệp Bồng Trinh thật sự vô cùng tức giận. Nếu không phải bị đám người chen ngang quấy phá, nàng đã sớm tóm được tên cẩu nam nhân kia! Nàng cũng biết trút giận lung tung như vậy là không hay, nhưng đã tức giận thì phải có chỗ phát tiết chứ? Cẩu nam nhân tìm không ra, mà có tìm ra chắc nàng cũng không nỡ. Nhưng quan trường thì đầy mùi hôi thối, quan tham làm đủ chuyện xấu, nàng ra tay xử lý những chuyện ấy chẳng phải cũng là tích đại công đức sao!
"Ta từ nhỏ vốn đã gan lớn, vì nam nhân này mà ta đánh cược quá nhiều, nhưng thật ra không hoàn toàn là vì chàng ấy, mà là vì chính ta, vì lòng tham không đáy của ta. Chỉ cần là thứ ta muốn, dù có khổ cực hay khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ dốc sức mà tranh giành."
"Ta gần như chẳng màng tính mạng. Mỗi lần chọn mục tiêu đều là cái lớn nhất, khúc xương nào khó gặm ta sẽ gặm khúc đó, tên tham quan nào có chỗ dựa cao khó đối phó nhất, ta sẽ nhằm thẳng vào gã. Ta thích chơi trò mạo hiểm, luôn cảm thấy phải đụng đến người như vậy, cục diện như vậy, ta mới gặp được nguy hiểm lớn hơn, chàng ấy thấy vậy mới chịu xuất hiện để cứu ta. Chàng ấy luôn xuất hiện vào lúc ta khó khăn nhất. Giống như nếu chưa đủ khó, chàng ấy sẽ không tới."
Nói đến đây, trên mặt Diệp Bồng Trinh cuối cùng nở nụ cười, ánh mắt rực rỡ sáng ngời: "Cuối cùng ta cũng ép được người ấy ra tay. Tuy chàng ấy che mặt, tuy ngay sau đó đã lẩn đi, nhưng ta biết đó chính là chàng ấy. Chàng ấy luôn trốn tránh ta, không sao cả, ta quen rồi. Bao nhiêu năm nay cũng chỉ như vậy. Ngươi chạy thì ta truy, dù sao ta cũng ngày càng biết nhiều hơn, khoảng cách giữa hai ta cứ dần dần thu hẹp. Sớm hay muộn, ta nhất định sẽ bắt được chàng."
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 127: Cuộc đời không phải vì một khoảnh khắc hạnh phúc mà rực rỡ
10.0/10 từ 16 lượt.