Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 126: Như vậy, ta sẽ có cơ hội gặp lại người
47@-
Rượu và thức ăn được bưng lên, đặt ở gian bên cạnh, cách đó không xa chính là giường của Đình Diệp.
Cố Đình hơi do dự, nhưng Diệp Bồng Trinh lại vẫy tay: "Yên tâm, chàng ấy không để ý đâu."
Nàng tự tay nâng bầu rượu, rót cho Hoắc Diễm và Cố Đình. Hôm nay rượu rất nhẹ, chiều theo khẩu vị của Cố Đình, là rượu trái cây, uống không say.
"Chàng ấy lớn hơn ta tám tuổi, chúng ta đến bây giờ ——" Nàng uống một ngụm rượu trong ly, véo ngón tay tính tính: "Đã quen biết suốt mười lăm năm."
Cố Đình thật sự kinh ngạc, hóa ra đã lâu đến thế!
Đang định nói gì đó thì bị Hoắc Diễm gắp thức ăn nhét vào miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm rồi chăm chú nghe Diệp Bồng Trinh kể chuyện.
"Ngày đầu tiên quen chàng ấy, chính là sinh nhật mười tuổi của ta."
Diệp Bồng Trinh chống má, nhìn về phía tấm màn ngăn trong phòng, tựa như nhớ lại cảnh tượng nào đó, khóe môi còn mang theo ý cười: "Hôm đó ta chịu chút ấm ức, bỏ nhà đi, ngồi co ro ở góc đường, ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại trước mặt, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Chàng ấy vừa vặn đi ngang qua, có lẽ rảnh, có lẽ tuổi mười tám còn trẻ, mang chút tâm tính thiếu niên, đã hỏi ta —— tiểu cô nương, làm sao vậy, có phải muốn khóc không?"
"Ta đúng là rất muốn khóc, nhưng tiểu cô nương khi khóc lại sợ nhất bị nhìn thấy, bị vạch trần, tốt nhất ngươi thấy rồi thì coi như không thấy. Ở cái tuổi hiểu chút chuyện nhưng vẫn chưa trưởng thành, lòng tự tôn còn to hơn trời, bị nói trúng sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lòng ta không vui, xoay người không để ý đến, nhưng chàng ấy cố tình tự cho mình là đúng, không chịu đi, còn bảo ta muốn khóc thì cứ khóc, thế có gì sai đâu."
"Chàng ấy càng nói, ta càng nhịn không nổi, trong lòng nghĩ lão nương đây có cần đến lượt ngươi – cái tên không biết từ đâu tới – xen vào? Không hiểu sao lúc ấy ta bứt một nhành cỏ cắm lên đầu, rồi ôm lấy chân chàng ấy khóc òa, vừa khóc vừa gào —— ngươi không thể nói mua ta rồi lại không trả tiền! Người lớn đã nói phải giữ lời! Ta có thể làm công, gánh nước nấu cơm gì cũng làm, con dâu nuôi từ bé cũng đồng ý! Chỉ cần ngươi đưa tiền thôi!"
Cố Đình suýt phun ngụm rượu, tình tiết thế này, sợ là Đình Diệp cũng phải hoảng hồn!
Diệp Bồng Trinh nói tiếp: "Nhà ta lúc đó tình cảnh đặc biệt, ta từ nhỏ đã giỏi giả vờ, tâm nhãn nhiều, trẻ con vốn yếu thế, giả đáng thương thì ai chịu nổi? Chẳng mấy chốc xung quanh kéo đến một đám người, chỉ vào mũi chàng ấy mà mắng, nói chàng ấy đường đường là nam tử, sao lại ức h**p tiểu cô nương? Còn chuyện con dâu nuôi từ bé, tiểu tử ngươi đúng là tâm địa đen tối! Ta lúc bày trò cũng đoán được kết quả sẽ là thế, ta mới mười tuổi, chàng ấy thì mười bảy mười tám, lớn thế mà đi bắt nạt con nít thì kiểu gì cũng bị mắng. Ta chơi xỏ một phen, trong lòng cực kỳ hả dạ, cho ngươi xen vào việc người khác, đáng đời! Chết đi chết đi! Ngươi đoán sau đó thế nào?"
Cố Đình lập tức phối hợp hỏi: "Thế nào?"
"Chàng ấy móc túi tiền đưa cho ta, nói —— nhìn ngươi bán mình táng phụ cũng không dễ dàng, không phải không trả tiền, mà là suy nghĩ xem có nên đưa hết cho ngươi không, ngoan, cầm tiền này lo hậu sự cho cha ngươi rồi tìm nhà tốt mà nương nhờ. Thiếu gia ta giàu có, thuyền hoa trên sông Tần Hoài mua mấy tiểu thiếp còn được, nào thiếu gì mấy nha đầu chùi mũi nhóm lửa." Diệp Bồng Trinh chống khuỷu tay lên bàn, cười: "Nghe xem, lời đó có phải tiếng người không?"
Cố Đình: ......
Đúng là chẳng giống lời con người. Nhưng tiểu tỷ tỷ à, ngươi có định xem lại bản thân một chút không, có phải cũng hơi lừa người rồi chăng?
Diệp Bồng Trinh: "Ta nghe xong thì vui vẻ ngay."
Cố Đình: ......
Diệp Bồng Trinh: "Mẹ ta sinh ta xong thì mất, cha ta chỉ có mình ta là con gái, lo nhất là sản nghiệp sau này không có ai kế thừa. Ông ta chưa từng nghĩ sẽ để gia sản lại cho ta, luôn tìm cách sinh con trai. Ngoài thời gian làm ăn, nói chuyện chính sự, còn lại đều đổ vào nữ nhân. Ban đầu còn muốn chọn người xinh đẹp, sau thì chỉ xem dáng người, rồi dần dần chẳng thèm nhìn nhan sắc nữa, chỉ chọn mấy người đã sinh con trai, vì ông ta sợ cưới phải người không sinh được. Ai đẻ được con trai cho ông ta, thì ông ta sẽ rước bằng kiệu tám người, không màng thân phận. Tiếc rằng ông ta đúng là số không con trai, đừng nói con trai, con gái cũng chẳng có thêm nổi."
"Sau đó có một nữ nhân dẫn theo một đứa con trai tới, nói là con của ông ta. Về sau chứng minh không phải, nhưng lúc đó chẳng hiểu sao ả nói dối thế nào mà ông ta tin ngay, lập tức đưa cả mẹ lẫn con về nhà, ngày ngày chăm sóc cẩn thận, còn bảo tổ chức hôn lễ cho ả, đủ tam thư lục lễ, đủ thứ sính lễ, định nửa năm sau sẽ thành thân. Thân chưa thành, nhưng hai kẻ đó đã công khai sống như vợ chồng, đường đường chính chính như lập nghiệp. Còn ta thì là cái gì, chỉ là đứa con gái bị coi thường, bị đánh, bị chửi. Trước kia cha ta chỉ xem thường ta, mặc kệ ta, nhiều lắm cũng đánh vài roi, giờ trong nhà có "phu nhân", cuối cùng cũng có người chuyên tâm hành hạ ta."
"Ta hận cha ta, thật sự hận, hận đến mức mong ông ta chết quách đi. Ta biết Đình Diệp cố ý nói mấy lời kia để mắng ta, chán ghét ta, nguyền rủa ta, nhưng ta lại thấy rất vui, vì loại người như cha ta không xứng tồn tại! Cho nên ta lập tức không còn tức giận nữa."
Cố Đình: ......
Duyên phận của hai người, đúng là hơi đặc biệt.
Diệp Bồng Trinh: "Chàng ấy mắng ta một trận rồi bỏ đi, ta lừa chàng ấy một phen cũng vui vẻ, cầm tiền xong phủi váy rời đi. Nhưng trên đường cứ thấy có người theo dõi, về đến nhà liếc một cái thì thấy mặt chàng ấy. Ta tưởng chàng ấy theo dõi để trả thù, nhưng đợi mấy ngày vẫn không thấy động tĩnh, dần dần mới hiểu, kỳ thật chàng ấy chỉ lo cho ta thôi. Một tiểu cô nương một mình bên ngoài thật sự không an toàn, chàng ấy chỉ có một chút lòng bảo hộ mà nam nhân bình thường nào cũng có."
Kết quả lại bị ta lấy oán báo ân, suýt nữa làm chàng ấy tức chết.
"Trong nhà có người đàn bà kia khá lợi hại. Nhà ta thì nhiều tiền, không sợ bị ả làm cho phá sản, nhưng tính ta vốn cao ngạo, chịu không nổi bị bắt nạt. Ả ra tay với ta, ta mỗi lần đều cắn trả lại rất tàn nhẫn, chỉ hận chính mình còn quá nhỏ, hiểu biết có hạn, tâm kế cũng có hạn, chưa đủ thông minh, nhiều chuyện làm không qua được người ta, chịu đủ mệt mỏi."
Cố Đình: ...
Ừm, ngươi xinh đẹp, ngươi nói đều đúng.
Diệp Bồng Trinh: "Nếu như lần đầu tiên gặp đã thấy không thoải mái, thì ta cứ thoải mái xả hết tính tình. Ở trước mặt chàng ấy, ta chẳng có chút ràng buộc nào, muốn nói gì thì nói, muốn mắng người thì mắng, nói năng th* t*c cũng chẳng để ý, muốn khóc thì khóc, mặt mũi xấu xí cũng chẳng quan tâm, hoàn toàn không coi chàng ấy là người ngoài. Vậy mà chàng ấy cũng thích ứng rất nhanh... hoặc là ép mình phải thích ứng. Nói chung, không khí cũng coi như vui vẻ. Thời gian lâu dần, dần dà, hai bên cũng coi như có chút tình huynh đệ. Khi đó ta không biết chàng ấy làm gì, chỉ biết chàng ấy hình như đang chờ một ngày nào đó để làm chuyện gì, hoặc là chờ một ai, nhưng mãi chẳng đợi được. Thế nên chàng ấy chán, lập tức dạy ta cách chơi mưu kế, cách đối phó chuyện trong nhà, xử lý người trong nhà thế nào, nhìn từ góc độ nào sẽ ra kết quả thế nào. Người ta nói đánh rắn phải đánh dập đầu, nhưng chỗ bảy tấc ở đâu, mới là vấn đề mấu chốt nhất."
"Dần dần, ta cũng hiểu ra, nên đối phó thế nào với người đàn bà kia, nên tìm thứ gì khiến ả đau nhất, nên nắm lấy nhược điểm nào của ả. Có được manh mối cũng không đem ra ngay, mà càng yên tĩnh suy nghĩ, tìm cách điều tra thân thế đứa con riêng kia rồi tung ra cho cha ta biết thế nào mới có hiệu quả nhất... Quan trọng hơn, chỉ biết bị động chịu đánh rồi mới nghĩ cách phản kháng thì chỉ là kẻ ngu. Ta nên học, nên làm, là phải khống chế cục diện, xây tường rào kiên cố, bất kỳ lúc nào cũng không sợ kẻ xấu nhòm ngó. Điều ta muốn tính toán, là quyền lên tiếng, là quyền làm chủ. Ta phải có thứ của riêng mình, có người của riêng mình."
"Nhưng nhà ta làm ăn buôn bán, là phải ra ngoài giao tiếp, buôn bán làm ăn, mà ta lại chỉ là một nữ tử. Ta hỏi Đình Diệp, Đình Diệp nói, thì cũng chỉ là buôn bán thôi, nữ nhân vì sao không thể? Ta nghĩ lại, lập tức thấy lời ấy đúng. Người khác làm được, vì sao ta không làm được? Ta còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, rõ ràng là người có thể làm việc lớn, tại sao lại không thể?"
Cố Đình: ...
Ngươi nhìn nhận bản thân cũng sâu sắc lắm.
Diệp Bồng Trinh không thấy biểu cảm của cậu, cũng chẳng quan tâm gì khác, chỉ chăm chú nhìn về phía sau bức rèm trong phòng, những chuyện đã qua nàng đều thuộc nằm lòng.
"Bốn tháng. Năm ấy, ta với chàng ấy chỉ có duyên phận bốn tháng, rồi chàng ấy rời đi. Ta chẳng luyến tiếc gì, từ chàng ấy ta đã học được không ít thứ, cũng thật sự giải quyết được nhiều chuyện. Ta cũng không hề khâm phục chàng ấy, chỉ cảm thấy thế giới của người lớn tâm cơ thật dơ bẩn, chàng ấy hiểu biết nhiều như vậy thì cũng chỉ là một người lớn chẳng ra gì, không có chút gì đáng thích. Chưa nói tới trong lòng có ai, cũng chẳng có gì gọi là nương tựa, chỉ là cái duyên gặp gỡ thoáng qua, cùng làm bạn một đoạn. Ta vốn dĩ cũng không thiếu chàng ấy, lúc chàng ấy đi, ta còn tặng một rương ngân phiếu. Chỉ là... cuối cùng vẫn chẳng quên được người."
"Lần gặp lại ấy, ta mười bốn tuổi. Trong nhà thúc giục đính hôn, cha cũng lâm bệnh. Ta phải đối mặt không còn là cha – kẻ cường quyền, ngọn núi cao ấy nữa, mà là càng nhiều, càng hung tợn như bầy sói, hổ báo: những kẻ gọi là thân thích, bạn cũ, thông gia này nọ. Ta lại gặp Đình Diệp, chàng ấy nói là đến vì công vụ, ai biết thật hay giả, trong miệng chàng ấy chẳng có câu nào thật. Lần này chúng ta thành hàng xóm, chàng ấy ở phía tây nhà ta suốt một năm."
"Khi đó ta đã lớn hơn, tâm trí cũng thông minh hơn, cơ bản đối đầu với ai cũng không đến nỗi thua quá thảm. Khó là ở chỗ ta là nữ tử, thân khuê các, chưa gả chồng, chưa từng hứa gả cho ai nên nhiều chuyện không tiện làm, căn bản không làm được. Người khác thì tâm quá bẩn, thủ đoạn quá xấu, có đôi lần ta thật sự ghê tởm không chịu nổi, mới cầu chàng ấy giúp, đương nhiên là trả đủ ngân phiếu."
Cố Đình tò mò nhìn Diệp Bồng Trinh: "Hắn ta chịu giúp sao?"
Diệp Bồng Trinh hừ một tiếng: "Đương nhiên chịu! Chàng ấy, cái loại người giả vờ đạo mạo, vừa láu cá vừa không biết xấu hổ, thì sao có thể không lấy? Chàng ấy hình như cũng cần hiểu sâu thêm tình hình ở đây, làm được vài chuyện, vừa khéo một công đôi việc, có phải quá tiện nghi không? Ta cảm thấy mình bị thiệt, nên sau này thế nào cũng không chịu cầu chàng ấy nữa, bất kể chuyện gì cũng tự gánh. Nhưng chàng ấy cứ muốn làm anh hùng, thấy ta không tìm thì chịu không nổi, nhiều lần phá hỏng chuyện của ta. Ta vừa mới chuẩn bị được chút khởi đầu, chàng ấy đã nhảy vào dẹp yên, còn dặn ta đừng cảm ơn, nhất định nói ngàn vạn lần đừng lấy thân báo đáp, ngân phiếu là đủ rồi —— ngươi nói xem, có phải quá đáng không!"
"Chàng ấy, cái người này... thật sự rất đáng ghét." Giọng Diệp Bồng Trinh thấp xuống: "Đối với người khác thì ôn nhu nhã nhặn, lời nói cử chỉ y hệt quân tử khiêm tốn, nhưng với ta thì lại rất tàn nhẫn. Chàng ấy chẳng bao giờ dỗ ta, cũng chẳng kể chuyện hay để làm ta vui, càng không nghiêm túc giảng đạo lý cho ta. Những gì chàng ấy nói, làm, bày ra, đều là mặt trái của hiện thực, cho ta thấy lòng người có thể dơ bẩn đến mức nào. Khi ấy cha ta bệnh rất nặng, tuy nhất thời chưa chết, nhưng chẳng thể lo liệu gì nữa. Cây đổ thì bầy khỉ tan, cảnh tượng thật sự thê lương. Chàng ấy làm ta hiểu, cha ta có hỏng thế nào, ta có hận thế nào, thì so với người ngoài mà nói, ít nhất vẫn là thân nhân. Cha ta đối xử với ta có khinh rẻ, có tệ bạc nhưng vẫn nuôi ta bao năm, tiền bạc chưa từng để ta thiếu. Cái hiếu này, ta phải giữ. Thế gian không có trắng đen tuyệt đối, phần lớn tình yêu đều lẫn với oán hận. Nhưng ta không muốn hiểu rõ, vì càng hiểu thì càng nhiều nước mắt."
"Cửa ải lần ấy thật sự khó qua, ta làm việc cũng chưa chín chắn, mắc sai lầm lớn, ta mới buộc phải đính hôn, buộc phải có một nhà chồng. Chàng ấy giúp ta chỉnh lại tất cả mối hôn sự trong thành, có vài gia đình điều kiện cũng ổn, mấy công tử trong nhà ấy đúng là có ý với ta. Nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu, chẳng thích được, mà cũng chẳng biết lòng mình nghĩ gì, bèn hỏi chàng ấy có vợ chưa —— chàng ấy bảo là chưa."
"Ta một mặt cười chê chàng ấy, lớn tuổi thế mà chẳng cô nương nào thích, đúng là chẳng có tiền đồ. Một mặt lại thấy may mắn, thầm nghĩ cũng tốt. Đến khi ta hiểu ra vì sao ta phải vì chuyện ấy mà thấy may mắn, thì ta đã đề nghị chàng ấy cùng ta giả làm phu thê, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn. Chuyện của chàng ấy sắp xong, người cũng sắp đi thì ta phát hiện chính mình đã thích chàng ấy. Càng tệ hơn là, chàng ấy lại không thích ta. Từng ngày đếm ngược đến lúc ly biệt, ta hận bản thân mình chẳng chịu cố gắng, bao năm qua lớn lên để làm gì, nhân sinh đại sự thế này lại chẳng thèm để tâm!"
Diệp Bồng Trinh khẽ thở dài, sắc mặt nhợt nhạt: "Ta từ trước đến nay thẳng thắn, muốn gì thì tranh thủ, chẳng bao giờ vòng vo. Nhưng lần này, ta lại do dự. Ta sợ hãi. Chàng ấy giống như con chim giữa dòng sông, chẳng biết khi nào bay qua, chẳng biết khi nào dừng lại, cũng chẳng biết lúc nào rời đi sẽ không bao giờ trở lại. Ta quen biết chàng ấy lâu như vậy, chàng ấy chưa từng nói gì về bản thân, một chữ cũng không. Bên cạnh chỉ có một lão bộc, không bằng hữu, không ràng buộc, không nhắc đến người nhà, không nói quê ở đâu, ngay cả tên cũng là giả... Ta không dám chọc giận chàng ấy, sợ chàng ấy quay đầu rời đi, không bao giờ trở về nữa. Ta chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách thử chàng ấy, dụ chàng ấy. Ta thật sự đã dùng hết sức, tìm hiểu tất cả về chàng ấy: thói quen, sở thích, vì sao lúc hoàng hôn luôn ngẩn ngơ, vì sao thường xuyên đột nhiên biến mất vài ngày không có tin tức, vì sao rõ ràng thân thể tốt mà lại thích ăn các loại thuốc bổ... Nhưng dù ta đã bỏ hết liêm sỉ, dàn cảnh để chàng ấy bắt gặp ta lúc tắm rửa thay quần áo, chàng ấy cũng không chút dao động, ánh mắt vẫn bình thản như thường."
"Ta chẳng còn cách nào khiến chàng ấy thích ta, chỉ có thể trước lúc chàng ấy đi, từ chối đề nghị hủy hôn của chàng ấy. Ta nói khó khăn tạm qua thôi, nhưng người khác vẫn coi ta như miếng mồi, mưu kế nhỏ không ngừng, ngươi là nam nhân thì hãy giúp ta đi. Ta cố tỏ ra như không sao, nhưng móng tay đã bấm chảy máu trong lòng bàn tay. Ta sợ chàng ấy từ chối. Nếu chàng ấy từ chối, thì chẳng còn lý do gì để quay lại. Nhưng nếu chàng ấy đồng ý, ít nhất sau này sẽ còn quay về tìm ta để hủy hôn."
"Như vậy, ta sẽ có cơ hội gặp lại người."
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Rượu và thức ăn được bưng lên, đặt ở gian bên cạnh, cách đó không xa chính là giường của Đình Diệp.
Cố Đình hơi do dự, nhưng Diệp Bồng Trinh lại vẫy tay: "Yên tâm, chàng ấy không để ý đâu."
Nàng tự tay nâng bầu rượu, rót cho Hoắc Diễm và Cố Đình. Hôm nay rượu rất nhẹ, chiều theo khẩu vị của Cố Đình, là rượu trái cây, uống không say.
"Chàng ấy lớn hơn ta tám tuổi, chúng ta đến bây giờ ——" Nàng uống một ngụm rượu trong ly, véo ngón tay tính tính: "Đã quen biết suốt mười lăm năm."
Cố Đình thật sự kinh ngạc, hóa ra đã lâu đến thế!
Đang định nói gì đó thì bị Hoắc Diễm gắp thức ăn nhét vào miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm rồi chăm chú nghe Diệp Bồng Trinh kể chuyện.
"Ngày đầu tiên quen chàng ấy, chính là sinh nhật mười tuổi của ta."
Diệp Bồng Trinh chống má, nhìn về phía tấm màn ngăn trong phòng, tựa như nhớ lại cảnh tượng nào đó, khóe môi còn mang theo ý cười: "Hôm đó ta chịu chút ấm ức, bỏ nhà đi, ngồi co ro ở góc đường, ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại trước mặt, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Chàng ấy vừa vặn đi ngang qua, có lẽ rảnh, có lẽ tuổi mười tám còn trẻ, mang chút tâm tính thiếu niên, đã hỏi ta —— tiểu cô nương, làm sao vậy, có phải muốn khóc không?"
"Ta đúng là rất muốn khóc, nhưng tiểu cô nương khi khóc lại sợ nhất bị nhìn thấy, bị vạch trần, tốt nhất ngươi thấy rồi thì coi như không thấy. Ở cái tuổi hiểu chút chuyện nhưng vẫn chưa trưởng thành, lòng tự tôn còn to hơn trời, bị nói trúng sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lòng ta không vui, xoay người không để ý đến, nhưng chàng ấy cố tình tự cho mình là đúng, không chịu đi, còn bảo ta muốn khóc thì cứ khóc, thế có gì sai đâu."
"Chàng ấy càng nói, ta càng nhịn không nổi, trong lòng nghĩ lão nương đây có cần đến lượt ngươi – cái tên không biết từ đâu tới – xen vào? Không hiểu sao lúc ấy ta bứt một nhành cỏ cắm lên đầu, rồi ôm lấy chân chàng ấy khóc òa, vừa khóc vừa gào —— ngươi không thể nói mua ta rồi lại không trả tiền! Người lớn đã nói phải giữ lời! Ta có thể làm công, gánh nước nấu cơm gì cũng làm, con dâu nuôi từ bé cũng đồng ý! Chỉ cần ngươi đưa tiền thôi!"
Cố Đình suýt phun ngụm rượu, tình tiết thế này, sợ là Đình Diệp cũng phải hoảng hồn!
Diệp Bồng Trinh nói tiếp: "Nhà ta lúc đó tình cảnh đặc biệt, ta từ nhỏ đã giỏi giả vờ, tâm nhãn nhiều, trẻ con vốn yếu thế, giả đáng thương thì ai chịu nổi? Chẳng mấy chốc xung quanh kéo đến một đám người, chỉ vào mũi chàng ấy mà mắng, nói chàng ấy đường đường là nam tử, sao lại ức h**p tiểu cô nương? Còn chuyện con dâu nuôi từ bé, tiểu tử ngươi đúng là tâm địa đen tối! Ta lúc bày trò cũng đoán được kết quả sẽ là thế, ta mới mười tuổi, chàng ấy thì mười bảy mười tám, lớn thế mà đi bắt nạt con nít thì kiểu gì cũng bị mắng. Ta chơi xỏ một phen, trong lòng cực kỳ hả dạ, cho ngươi xen vào việc người khác, đáng đời! Chết đi chết đi! Ngươi đoán sau đó thế nào?"
Cố Đình lập tức phối hợp hỏi: "Thế nào?"
"Chàng ấy móc túi tiền đưa cho ta, nói —— nhìn ngươi bán mình táng phụ cũng không dễ dàng, không phải không trả tiền, mà là suy nghĩ xem có nên đưa hết cho ngươi không, ngoan, cầm tiền này lo hậu sự cho cha ngươi rồi tìm nhà tốt mà nương nhờ. Thiếu gia ta giàu có, thuyền hoa trên sông Tần Hoài mua mấy tiểu thiếp còn được, nào thiếu gì mấy nha đầu chùi mũi nhóm lửa." Diệp Bồng Trinh chống khuỷu tay lên bàn, cười: "Nghe xem, lời đó có phải tiếng người không?"
Cố Đình: ......
Đúng là chẳng giống lời con người. Nhưng tiểu tỷ tỷ à, ngươi có định xem lại bản thân một chút không, có phải cũng hơi lừa người rồi chăng?
Diệp Bồng Trinh: "Ta nghe xong thì vui vẻ ngay."
Cố Đình: ......
Diệp Bồng Trinh: "Mẹ ta sinh ta xong thì mất, cha ta chỉ có mình ta là con gái, lo nhất là sản nghiệp sau này không có ai kế thừa. Ông ta chưa từng nghĩ sẽ để gia sản lại cho ta, luôn tìm cách sinh con trai. Ngoài thời gian làm ăn, nói chuyện chính sự, còn lại đều đổ vào nữ nhân. Ban đầu còn muốn chọn người xinh đẹp, sau thì chỉ xem dáng người, rồi dần dần chẳng thèm nhìn nhan sắc nữa, chỉ chọn mấy người đã sinh con trai, vì ông ta sợ cưới phải người không sinh được. Ai đẻ được con trai cho ông ta, thì ông ta sẽ rước bằng kiệu tám người, không màng thân phận. Tiếc rằng ông ta đúng là số không con trai, đừng nói con trai, con gái cũng chẳng có thêm nổi."
"Sau đó có một nữ nhân dẫn theo một đứa con trai tới, nói là con của ông ta. Về sau chứng minh không phải, nhưng lúc đó chẳng hiểu sao ả nói dối thế nào mà ông ta tin ngay, lập tức đưa cả mẹ lẫn con về nhà, ngày ngày chăm sóc cẩn thận, còn bảo tổ chức hôn lễ cho ả, đủ tam thư lục lễ, đủ thứ sính lễ, định nửa năm sau sẽ thành thân. Thân chưa thành, nhưng hai kẻ đó đã công khai sống như vợ chồng, đường đường chính chính như lập nghiệp. Còn ta thì là cái gì, chỉ là đứa con gái bị coi thường, bị đánh, bị chửi. Trước kia cha ta chỉ xem thường ta, mặc kệ ta, nhiều lắm cũng đánh vài roi, giờ trong nhà có "phu nhân", cuối cùng cũng có người chuyên tâm hành hạ ta."
"Ta hận cha ta, thật sự hận, hận đến mức mong ông ta chết quách đi. Ta biết Đình Diệp cố ý nói mấy lời kia để mắng ta, chán ghét ta, nguyền rủa ta, nhưng ta lại thấy rất vui, vì loại người như cha ta không xứng tồn tại! Cho nên ta lập tức không còn tức giận nữa."
Cố Đình: ......
Duyên phận của hai người, đúng là hơi đặc biệt.
Diệp Bồng Trinh: "Chàng ấy mắng ta một trận rồi bỏ đi, ta lừa chàng ấy một phen cũng vui vẻ, cầm tiền xong phủi váy rời đi. Nhưng trên đường cứ thấy có người theo dõi, về đến nhà liếc một cái thì thấy mặt chàng ấy. Ta tưởng chàng ấy theo dõi để trả thù, nhưng đợi mấy ngày vẫn không thấy động tĩnh, dần dần mới hiểu, kỳ thật chàng ấy chỉ lo cho ta thôi. Một tiểu cô nương một mình bên ngoài thật sự không an toàn, chàng ấy chỉ có một chút lòng bảo hộ mà nam nhân bình thường nào cũng có."
Kết quả lại bị ta lấy oán báo ân, suýt nữa làm chàng ấy tức chết.
"Trong nhà có người đàn bà kia khá lợi hại. Nhà ta thì nhiều tiền, không sợ bị ả làm cho phá sản, nhưng tính ta vốn cao ngạo, chịu không nổi bị bắt nạt. Ả ra tay với ta, ta mỗi lần đều cắn trả lại rất tàn nhẫn, chỉ hận chính mình còn quá nhỏ, hiểu biết có hạn, tâm kế cũng có hạn, chưa đủ thông minh, nhiều chuyện làm không qua được người ta, chịu đủ mệt mỏi."
Cố Đình: ...
Ừm, ngươi xinh đẹp, ngươi nói đều đúng.
Diệp Bồng Trinh: "Nếu như lần đầu tiên gặp đã thấy không thoải mái, thì ta cứ thoải mái xả hết tính tình. Ở trước mặt chàng ấy, ta chẳng có chút ràng buộc nào, muốn nói gì thì nói, muốn mắng người thì mắng, nói năng th* t*c cũng chẳng để ý, muốn khóc thì khóc, mặt mũi xấu xí cũng chẳng quan tâm, hoàn toàn không coi chàng ấy là người ngoài. Vậy mà chàng ấy cũng thích ứng rất nhanh... hoặc là ép mình phải thích ứng. Nói chung, không khí cũng coi như vui vẻ. Thời gian lâu dần, dần dà, hai bên cũng coi như có chút tình huynh đệ. Khi đó ta không biết chàng ấy làm gì, chỉ biết chàng ấy hình như đang chờ một ngày nào đó để làm chuyện gì, hoặc là chờ một ai, nhưng mãi chẳng đợi được. Thế nên chàng ấy chán, lập tức dạy ta cách chơi mưu kế, cách đối phó chuyện trong nhà, xử lý người trong nhà thế nào, nhìn từ góc độ nào sẽ ra kết quả thế nào. Người ta nói đánh rắn phải đánh dập đầu, nhưng chỗ bảy tấc ở đâu, mới là vấn đề mấu chốt nhất."
"Dần dần, ta cũng hiểu ra, nên đối phó thế nào với người đàn bà kia, nên tìm thứ gì khiến ả đau nhất, nên nắm lấy nhược điểm nào của ả. Có được manh mối cũng không đem ra ngay, mà càng yên tĩnh suy nghĩ, tìm cách điều tra thân thế đứa con riêng kia rồi tung ra cho cha ta biết thế nào mới có hiệu quả nhất... Quan trọng hơn, chỉ biết bị động chịu đánh rồi mới nghĩ cách phản kháng thì chỉ là kẻ ngu. Ta nên học, nên làm, là phải khống chế cục diện, xây tường rào kiên cố, bất kỳ lúc nào cũng không sợ kẻ xấu nhòm ngó. Điều ta muốn tính toán, là quyền lên tiếng, là quyền làm chủ. Ta phải có thứ của riêng mình, có người của riêng mình."
"Nhưng nhà ta làm ăn buôn bán, là phải ra ngoài giao tiếp, buôn bán làm ăn, mà ta lại chỉ là một nữ tử. Ta hỏi Đình Diệp, Đình Diệp nói, thì cũng chỉ là buôn bán thôi, nữ nhân vì sao không thể? Ta nghĩ lại, lập tức thấy lời ấy đúng. Người khác làm được, vì sao ta không làm được? Ta còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, rõ ràng là người có thể làm việc lớn, tại sao lại không thể?"
Cố Đình: ...
Ngươi nhìn nhận bản thân cũng sâu sắc lắm.
Diệp Bồng Trinh không thấy biểu cảm của cậu, cũng chẳng quan tâm gì khác, chỉ chăm chú nhìn về phía sau bức rèm trong phòng, những chuyện đã qua nàng đều thuộc nằm lòng.
"Bốn tháng. Năm ấy, ta với chàng ấy chỉ có duyên phận bốn tháng, rồi chàng ấy rời đi. Ta chẳng luyến tiếc gì, từ chàng ấy ta đã học được không ít thứ, cũng thật sự giải quyết được nhiều chuyện. Ta cũng không hề khâm phục chàng ấy, chỉ cảm thấy thế giới của người lớn tâm cơ thật dơ bẩn, chàng ấy hiểu biết nhiều như vậy thì cũng chỉ là một người lớn chẳng ra gì, không có chút gì đáng thích. Chưa nói tới trong lòng có ai, cũng chẳng có gì gọi là nương tựa, chỉ là cái duyên gặp gỡ thoáng qua, cùng làm bạn một đoạn. Ta vốn dĩ cũng không thiếu chàng ấy, lúc chàng ấy đi, ta còn tặng một rương ngân phiếu. Chỉ là... cuối cùng vẫn chẳng quên được người."
"Lần gặp lại ấy, ta mười bốn tuổi. Trong nhà thúc giục đính hôn, cha cũng lâm bệnh. Ta phải đối mặt không còn là cha – kẻ cường quyền, ngọn núi cao ấy nữa, mà là càng nhiều, càng hung tợn như bầy sói, hổ báo: những kẻ gọi là thân thích, bạn cũ, thông gia này nọ. Ta lại gặp Đình Diệp, chàng ấy nói là đến vì công vụ, ai biết thật hay giả, trong miệng chàng ấy chẳng có câu nào thật. Lần này chúng ta thành hàng xóm, chàng ấy ở phía tây nhà ta suốt một năm."
"Khi đó ta đã lớn hơn, tâm trí cũng thông minh hơn, cơ bản đối đầu với ai cũng không đến nỗi thua quá thảm. Khó là ở chỗ ta là nữ tử, thân khuê các, chưa gả chồng, chưa từng hứa gả cho ai nên nhiều chuyện không tiện làm, căn bản không làm được. Người khác thì tâm quá bẩn, thủ đoạn quá xấu, có đôi lần ta thật sự ghê tởm không chịu nổi, mới cầu chàng ấy giúp, đương nhiên là trả đủ ngân phiếu."
Cố Đình tò mò nhìn Diệp Bồng Trinh: "Hắn ta chịu giúp sao?"
Diệp Bồng Trinh hừ một tiếng: "Đương nhiên chịu! Chàng ấy, cái loại người giả vờ đạo mạo, vừa láu cá vừa không biết xấu hổ, thì sao có thể không lấy? Chàng ấy hình như cũng cần hiểu sâu thêm tình hình ở đây, làm được vài chuyện, vừa khéo một công đôi việc, có phải quá tiện nghi không? Ta cảm thấy mình bị thiệt, nên sau này thế nào cũng không chịu cầu chàng ấy nữa, bất kể chuyện gì cũng tự gánh. Nhưng chàng ấy cứ muốn làm anh hùng, thấy ta không tìm thì chịu không nổi, nhiều lần phá hỏng chuyện của ta. Ta vừa mới chuẩn bị được chút khởi đầu, chàng ấy đã nhảy vào dẹp yên, còn dặn ta đừng cảm ơn, nhất định nói ngàn vạn lần đừng lấy thân báo đáp, ngân phiếu là đủ rồi —— ngươi nói xem, có phải quá đáng không!"
"Chàng ấy, cái người này... thật sự rất đáng ghét." Giọng Diệp Bồng Trinh thấp xuống: "Đối với người khác thì ôn nhu nhã nhặn, lời nói cử chỉ y hệt quân tử khiêm tốn, nhưng với ta thì lại rất tàn nhẫn. Chàng ấy chẳng bao giờ dỗ ta, cũng chẳng kể chuyện hay để làm ta vui, càng không nghiêm túc giảng đạo lý cho ta. Những gì chàng ấy nói, làm, bày ra, đều là mặt trái của hiện thực, cho ta thấy lòng người có thể dơ bẩn đến mức nào. Khi ấy cha ta bệnh rất nặng, tuy nhất thời chưa chết, nhưng chẳng thể lo liệu gì nữa. Cây đổ thì bầy khỉ tan, cảnh tượng thật sự thê lương. Chàng ấy làm ta hiểu, cha ta có hỏng thế nào, ta có hận thế nào, thì so với người ngoài mà nói, ít nhất vẫn là thân nhân. Cha ta đối xử với ta có khinh rẻ, có tệ bạc nhưng vẫn nuôi ta bao năm, tiền bạc chưa từng để ta thiếu. Cái hiếu này, ta phải giữ. Thế gian không có trắng đen tuyệt đối, phần lớn tình yêu đều lẫn với oán hận. Nhưng ta không muốn hiểu rõ, vì càng hiểu thì càng nhiều nước mắt."
"Cửa ải lần ấy thật sự khó qua, ta làm việc cũng chưa chín chắn, mắc sai lầm lớn, ta mới buộc phải đính hôn, buộc phải có một nhà chồng. Chàng ấy giúp ta chỉnh lại tất cả mối hôn sự trong thành, có vài gia đình điều kiện cũng ổn, mấy công tử trong nhà ấy đúng là có ý với ta. Nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu, chẳng thích được, mà cũng chẳng biết lòng mình nghĩ gì, bèn hỏi chàng ấy có vợ chưa —— chàng ấy bảo là chưa."
"Ta một mặt cười chê chàng ấy, lớn tuổi thế mà chẳng cô nương nào thích, đúng là chẳng có tiền đồ. Một mặt lại thấy may mắn, thầm nghĩ cũng tốt. Đến khi ta hiểu ra vì sao ta phải vì chuyện ấy mà thấy may mắn, thì ta đã đề nghị chàng ấy cùng ta giả làm phu thê, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn. Chuyện của chàng ấy sắp xong, người cũng sắp đi thì ta phát hiện chính mình đã thích chàng ấy. Càng tệ hơn là, chàng ấy lại không thích ta. Từng ngày đếm ngược đến lúc ly biệt, ta hận bản thân mình chẳng chịu cố gắng, bao năm qua lớn lên để làm gì, nhân sinh đại sự thế này lại chẳng thèm để tâm!"
Diệp Bồng Trinh khẽ thở dài, sắc mặt nhợt nhạt: "Ta từ trước đến nay thẳng thắn, muốn gì thì tranh thủ, chẳng bao giờ vòng vo. Nhưng lần này, ta lại do dự. Ta sợ hãi. Chàng ấy giống như con chim giữa dòng sông, chẳng biết khi nào bay qua, chẳng biết khi nào dừng lại, cũng chẳng biết lúc nào rời đi sẽ không bao giờ trở lại. Ta quen biết chàng ấy lâu như vậy, chàng ấy chưa từng nói gì về bản thân, một chữ cũng không. Bên cạnh chỉ có một lão bộc, không bằng hữu, không ràng buộc, không nhắc đến người nhà, không nói quê ở đâu, ngay cả tên cũng là giả... Ta không dám chọc giận chàng ấy, sợ chàng ấy quay đầu rời đi, không bao giờ trở về nữa. Ta chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách thử chàng ấy, dụ chàng ấy. Ta thật sự đã dùng hết sức, tìm hiểu tất cả về chàng ấy: thói quen, sở thích, vì sao lúc hoàng hôn luôn ngẩn ngơ, vì sao thường xuyên đột nhiên biến mất vài ngày không có tin tức, vì sao rõ ràng thân thể tốt mà lại thích ăn các loại thuốc bổ... Nhưng dù ta đã bỏ hết liêm sỉ, dàn cảnh để chàng ấy bắt gặp ta lúc tắm rửa thay quần áo, chàng ấy cũng không chút dao động, ánh mắt vẫn bình thản như thường."
"Ta chẳng còn cách nào khiến chàng ấy thích ta, chỉ có thể trước lúc chàng ấy đi, từ chối đề nghị hủy hôn của chàng ấy. Ta nói khó khăn tạm qua thôi, nhưng người khác vẫn coi ta như miếng mồi, mưu kế nhỏ không ngừng, ngươi là nam nhân thì hãy giúp ta đi. Ta cố tỏ ra như không sao, nhưng móng tay đã bấm chảy máu trong lòng bàn tay. Ta sợ chàng ấy từ chối. Nếu chàng ấy từ chối, thì chẳng còn lý do gì để quay lại. Nhưng nếu chàng ấy đồng ý, ít nhất sau này sẽ còn quay về tìm ta để hủy hôn."
"Như vậy, ta sẽ có cơ hội gặp lại người."
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 126: Như vậy, ta sẽ có cơ hội gặp lại người
10.0/10 từ 16 lượt.