Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 120: Thời cơ quá tốt!
89@-
Ánh nắng vàng rực chiếu vào, ngoài cửa sổ liễu xanh lay nhẹ, màn sa mỏng khẽ đung đưa, tháng năm yên tĩnh không tiếng động, dường như vừa vặn hợp cảnh.
"Diễm nhi đột nhiên sinh bệnh này, ngoài việc lão hoàng đế không ra gì, có lẽ còn liên quan đến nguyên nhân từ bảy năm trước."
Thái Vương phi cho lui mọi người, uống vài ngụm trà, chậm rãi mở miệng: "Bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì, con chắc cũng từng nghe nói qua rồi?"
Cố Đình gật đầu: "Trận chiến cốc Liệt Viêm."
Trận chiến thảm khốc đó, tổn thất vô cùng lớn, luôn là nỗi đau ẩn trong lòng Hoắc Diễm, hắn vẫn âm thầm tra xét, như muốn bám lấy chút manh mối nào đó trong chiến sự.
Thái Vương phi dường như cũng nhớ lại vài hình ảnh, hơi nhắm mắt: "Trận đại loạn đó, Diễm nhi mất đi quá nhiều thứ. Trải qua bao nhiêu thống khổ thì tạm thời không nhắc tới. Sau đó, có một khoảng thời gian rất dài, nó chỉ quanh quẩn trong phủ, chẳng đi đâu, chỉ nhìn ta, nhìn chằm chằm các đệ đệ muội muội. Ta ngủ hơi lâu một chút, nó sẽ lo lắng, gọi Quế ma ma vào xem thử, xem ta có gặp chuyện gì không, trong phòng có ai lạ không. Hai đứa nhỏ nếu hơi nghịch ngợm, chơi đùa mà mất tăm mất tích một lát, không thấy bóng, nó sẽ phát điên mà đi tìm, nói bên ngoài toàn bọn buôn người, ai ai cũng đang nhòm ngó, không an toàn."
"Nhưng đoạn thời gian ấy không dài. Ta chỉ cho rằng nó bị k*ch th*ch quá lớn, nhất thời chưa vượt qua được, sau này cũng khá hơn rồi dần quên đi. Ai ngờ khi lớn đến chừng này, lại gặp phải chuyện tương tự. Đầu tiên là thứ ly thảo đó, rồi đến con suýt nữa chết trong đám cháy lớn... Tuy rằng đó chỉ là hiểu lầm, lão hoàng đế hèn nhát, không dám thật sự dám chơi quá đà, nhưng cú sốc với nó vẫn là như nhau..."
Thái Vương phi nhìn Cố Đình, ánh mắt tha thiết: "Ta biết nói như thế này không thích hợp, nhưng con à, Diễm nhi vốn tính rất tốt, không phải cố ý muốn làm tổn thương con. Con đừng giận nó, đừng bỏ nó ngay lúc này, được không? Chỉ cần nó ổn... con muốn thế nào cũng được."
Bà thật sự quý mến Cố Đình, thật sự không nỡ để mất một người cháu như vậy. Nhưng lỗi là do cháu trai mình gây ra, trách ai được? Người ta không cần nó, cũng là nó đáng đời!
Cố Đình hiểu. Cậu thấy rõ trong mắt Thái Vương phi có tình cảm quý mến dành cho cậu, cũng thấy bà bất lực khi đối diện chuyện của cháu trai, và cả sự mệt mỏi vì những ngày nay chống đỡ.
Chỉ thấy... rất đau lòng.
Thái Vương phi là một lão thái thái rất đáng yêu, lẽ ra nên vui vẻ hưởng thụ quãng đời còn lại, sum vầy bên con cháu. Họ nên hiếu thuận với bà, không để bà phải mệt nhọc như vậy.
Cố Đình rót trà nóng vào chén, đưa cho Thái Vương phi, mỉm cười nói: "Ngài yên tâm, trước kia con chỉ là chưa hiểu rõ, tuổi trẻ trải qua ít chuyện nên hoảng sợ. Bây giờ biết nguyên nhân rồi, ngược lại không sợ nữa. Ngài nói rất đúng, bệnh thì phải chữa, chẳng có gì to tát. Hoắc Diễm từ nhỏ đã rất lợi hại, bao nhiêu sóng gió ngài ấy đều vượt qua được, lần này chắc chắn cũng thế. Con tin ngài ấy, ngài cũng nên tin. Chúng con sẽ thành thân, rồi hiếu kính ngài thật tốt."
Thái Vương phi đón chén trà, cười mà khóe mắt hơi ươn ướt: "Được, được, ta tin nó."
Cố Đình nói: "Ngài đã bị liên lụy nhiều ngày, nên nghỉ ngơi cho tốt. Con sẽ chăm sóc Hoắc Diễm cẩn thận, cùng Chung lão đại phu tìm cách. Ngài cứ nhìn chúng con xoay xở, nếu chúng ta thật sự không có cách nào, không đủ khả năng, lúc đó ngài hãy ra tay. Tôn hầu tử dù có lợi hại, cũng trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ, phải không? Ngài ấy chắc chắn không dám không nghe lời ngài đâu!"
Thái Vương phi mỉm cười nghe cậu nói, chờ cậu đi rồi mới khẽ thở dài: "Phủ Trấn Bắc Vương của chúng ta, thật có phúc."
Quế ma ma đỡ nàng trở về phòng, cũng cười nói: "Chẳng phải sao? Trong phủ có được Vương phi như thế, là ông trời có mắt. Vương gia phúc khí dài lâu, ngài cũng sẽ được hưởng phúc, còn nhiều ngày lành lắm!"
Cố Đình quay lại phòng, Hoắc Diễm vẫn hôn mê.
Vừa chịu gia pháp xong lại bị phạt quỳ từ đường, hắn đâu phải làm bằng sắt, làm sao không ảnh hưởng? Dù có hạ nhân thay thuốc mỗi ngày, dù hiện tại thời tiết không lạnh, nhưng với thương tích mà còn bị phạt quỳ, chắc chắn thân thể bị tổn hại, thuốc trị thương cũng phải đắp thêm vài ngày nữa mới ổn.
Giờ thân thể không tiện, hắn chỉ có thể nằm nghiêng ngủ. Dù trong giấc ngủ, giữa hai mày vẫn nhíu chặt thành chữ xuyên (), dưới mắt một mảng u tối, cằm lởm chởm râu, chỉ mấy ngày không gặp mà trông gầy hẳn đi một vòng, thật đáng thương.
Cố Đình ít khi thấy hắn suy yếu thế này. Nhớ ngày mới tới Cửu Nguyên, nhìn hắn lúc nào cũng đường đường chính chính, uy vũ ngang tàng, không biết mấy ngày bị nhốt trong từ đường, hắn đã chịu đựng ra sao, trong lòng có bao nhiêu khổ sở.
Tên cẩu hoàng đế thật không ra gì! Sớm muộn gì cũng bị trời phạt!
Vừa định kéo chăn đắp cho Hoắc Diễm, thấy mí mắt hắn đột nhiên run rẩy, dường như muốn tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh, vẻ bất an hiện rõ, tay cũng quờ quạng tìm kiếm gì đó.
Cố Đình thoáng chần chừ, rồi theo bản năng đặt tay mình vào. Hoắc Diễm lập tức nắm chặt, không buông, còn theo bản năng v**t v* vài cái, sau đó mới an tĩnh lại, ngủ tiếp.
Một giấc ngủ ấy kéo dài đến tối, hắn vẫn nắm chặt tay Cố Đình, rút ra không được. Dùng sức thì hắn không tỉnh, nhưng nếu thật sự rút hẳn, hắn lập tức bất an, muốn tỉnh dậy.
Cố Đình hết cách, đành để hắn nắm, ngồi bên cạnh bầu bạn, đến cơm cũng chưa ăn.
Trong lúc đó, cậu cũng suy nghĩ. Hoắc Diễm thích cậu, thích đến mức ai cũng biết, chưa bao giờ che giấu, tính tình cũng chẳng đổi được. Nếu cậu chiều theo ý Hoắc Diễm, tự giam mình trong phòng, không nhìn ai khác, không giao tiếp ai khác, chỉ để Hoắc Diễm chiếm trọn lòng mình, Hoắc Diễm chắc chắn sẽ vui. Nhưng đó không phải cách sống lành mạnh.
Hắn là Vương gia, vốn là kẻ ranh ma, lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi từ cậu, lại thích nhất thấy cậu phấn chấn tinh thần. Hắn là Vương gia, lòng dạ rộng lớn, tràn đầy tự tin, luôn cho cậu không gian, tin tưởng bản thân đủ ưu tú để giữ cậu lại, biết cậu sẽ không bỏ đi, cũng không nỡ rời xa.
Cậu thích một Hoắc Diễm tự tin, rộng rãi như thế, mà Hoắc Diễm cũng thích cậu hoạt bát, ranh mãnh như hồ ly nhỏ. Nếu cậu biến thành chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cho dù bản thân bằng lòng, liệu Hoắc Diễm có thật sự vui không? Chưa chắc. Còn cậu thì sao? Đối diện một Hoắc Diễm muốn giam cầm mình, lúc đầu có thể chịu đựng, nhưng lâu dài, liệu còn có thể tiếp tục yêu như trước không? Cũng không chắc.
Tình cảm của bọn họ không thể như vậy, cũng không được đi theo hướng đó. Nó phải đẹp, phải tiến về phía trước, phải làm họ cùng nhau trưởng thành, chứ không phải thành xiềng xích, khiến cả hai ngột ngạt.
Thái Vương phi nói rất đúng, có bệnh thì phải chữa, người lớn cũng vậy, không thể cứ nuông chiều!
Nhưng phải làm sao bây giờ? Thử rời đi, để Hoắc Diễm học cách thích ứng chăng?
Xác nhận với Chung lão đại phu rằng thân thể Hoắc Diễm cứng rắn như trâu, chỉ là bị thương ngoài da, nhìn đáng sợ nhưng chỉ cần dưỡng là sẽ khỏi, Cố Đình bắt đầu thử.
Hoắc Diễm dưỡng bệnh, không thể ra khỏi phòng. Hôm nay cậu chỉ tới nhìn một lần, sau đó không hỏi han, không để ý, cố gắng không quan tâm gì cả.
Không biết Hoắc Diễm có hiểu tình trạng của mình không, có ai nói cho hắn không. Dù sao hôm nay hắn cũng chẳng có biểu hiện gì. Cho dù có, với bệnh tình thế này, Thái Vương phi cũng sẽ không cho phép.
Nhưng mới qua được một ngày, Cố Đình đã không thể kiên trì nổi.
Bởi vì cậu phát hiện ra cách này không đúng. Hoắc Diễm mắc tâm bệnh, hiện tại ý niệm duy nhất chính là cậu, cậu không có ở đó, trong lòng Hoắc Diễm lập tức nôn nóng bất an, khó chịu, đủ kiểu muốn tìm cậu, đủ kiểu lo lắng, có thể thấy được người thì còn đỡ, nhìn không thấy thì dù có bị đè xuống, thân thể không động đậy, lòng cũng không cách nào kiểm soát, tình trạng thân thể cũng không thể gạt được người. Ví dụ như Hoắc Diễm bắt đầu ăn không vào, nước cũng không uống, ăn thì ói ra, lại còn không ngủ được, không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
Trên người hắn vẫn còn bệnh! Không nghỉ ngơi cho tốt, thì làm sao mà khỏe lại!
Cố Đình đau lòng không chịu nổi, không còn cách nào, đành phải quay về tự mình chăm sóc Hoắc Diễm, ban đêm ngủ cũng phải để cho hắn nắm tay.
"Xin lỗi..." Hoắc Diễm nhìn cậu thật sâu, giọng nghẹn ngào: "Ta cũng không muốn thành ra thế này."
Không còn sự cứng rắn kiên trì, rõ ràng hắn biết bản thân mình đã ra sao rồi.
Cố Đình thở dài: "Thôi, chờ ngài khỏe hơn một chút rồi hãy nói, bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi."
Cái cách này không thể duy trì lâu dài, chẳng khác gì lấy rượu độc giải khát, không phải kế lâu bền.
Cố Đình vừa chăm sóc Hoắc Diễm, vừa không ngừng suy nghĩ, lại còn viết thư cho bạn bè quen biết, tập hợp những người quen thuộc trong quân Trấn Bắc nhờ nghĩ cách.
Đương nhiên, cậu cũng rất cẩn thận, sợ có kẻ nhân cơ hội làm loạn, cho nên phạm vi cầu giúp cũng không lớn, chỉ hỏi những người tuyệt đối tin cậy.
Người đầu tiên hồi âm chính là Mạnh Trinh.
Sao lại thế này? Bị bệnh? Đường đường là Trấn Bắc Vương sao lại có thể sinh bệnh, còn cố tình vào lúc ta không có ở đó! Hoắc Diễm không sao chứ!
Có lẽ vì đang dưỡng thương, đặc biệt rảnh rỗi, thân thể hồi phục không tệ, sức lực dồi dào, cho nên viết thư cũng dài lê thê, hết kinh ngạc này đến chất vấn kia, sau đó mới là phân tích đạo lý, bày cho cậu cách.
Trong đó có một tin tức tốt chính là, tình trạng hiện tại của Hoắc Diễm, mặc kệ nguyên nhân trước sau thế nào, chắc chắn là do ảnh hưởng từ hương liệu kia ở kinh thành, không cần hoảng hốt, chỉ cần ổn định được đợt này, kiên trì vượt qua thì Hoắc Diễm coi như đã thoát, sau này cả đời sẽ không còn phải sợ cái hương liệu kia nữa!
Vấn đề là làm sao để vượt qua bây giờ. Mạnh Trinh đề nghị bệnh thì phải trị, không thể k*ch th*ch Hoắc Diễm, mọi việc phải từ từ, từng bước một. Ví dụ như Hoắc Diễm không cho Cố Đình rời khỏi tầm mắt, thì Cố Đình thử rời đi một chút, rồi lập tức trở lại ngay, cứ lặp lại trong chớp mắt, đến khi Hoắc Diễm thích ứng thì mới kéo dài thời gian ra, từ một chớp mắt thành thời gian uống một chén trà nhỏ, một nén nhang, mười lăm phút, một canh giờ, sau đó vài ngày không gặp cũng sẽ thành vấn đề nhỏ thôi.
Diệp Bồng Trinh cũng gửi thư, tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: Cái gì kỳ quặc vậy? Vương gia bị bệnh? Trấn Bắc Vương đường đường là nam tử hán như thế, sao lại mắc cái bệnh này, chẳng phải quá yếu ớt rồi sao? Đệ đệ ngươi có tính đổi người khác để thích không? Người này sao lại... vô dụng vậy!
Đương nhiên, mắng thì mắng vậy thôi, nàng biết Cố Đình không đời nào bỏ mặc Hoắc Diễm, nghiêm túc dặn dò: Ngươi phải thay đổi đi, biết không? Nam nhân mà càng nuông chiều thì càng hư! Bí quyết để tình cảm lâu dài bền vững là gì, biết không? Viết vào sổ tay nhớ kỹ, chỉ có bốn chữ —— cảm giác mới mẻ!
Cái gì gọi là cảm giác mới mẻ? Chính là phải khiến hắn thấy ngươi bí ẩn, đoán không ra, muốn tìm hiểu, mê mẩn. Mà trong các chữ ấy, quan trọng nhất chính là —— khoảng cách! Chưa nghe câu này sao: vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, mà vụng trộm lại không bằng vụng trộm không được. Đây chính là vấn đề khoảng cách!
Ngươi cứ để hắn bám riết, ngày nào cũng kè kè bên nhau, ăn uống vệ sinh đều dính nhau, thì bí ẩn cái rắm gì nữa! Đoạn tình cảm này sớm muộn cũng xong thôi! Đây là giam cầm, là bắt cóc, ngươi sớm muộn gì cũng điên cùng hắn, tuyệt đối không được hồ đồ, hiểu không!
Nếu hắn muốn trói ngươi, thì không được, ngược lại ngươi phải trói hắn! Trói hắn trong phòng, bắt hắn nghe lời, bắt hắn phải hiểu chuyện, không nghe lời thì đánh, còn không nghe lời thì lại đánh, đánh đến phục, đánh đến sợ, để chính hắn nếm thử cái tư vị này có phải là ngọt ngào vô cùng không!
Ta không tin, cho dù có là Vương gia oai hùng, chiến thần lợi hại đến đâu, thì cũng là con người thôi, bị đánh đau cũng biết sợ chứ!
Nói hết mấy lời không đáng tin ấy, cuối cùng Diệp Bồng Trinh còn nhắc thêm một câu: Vương gia thảm đến mức này, e là cả đời cũng không thoát ra được, coi như may mắn đi, cả đời này chỉ tin vào ngươi thôi, ngươi không thể bỏ, phải ở lại, coi như hành y cứu đời, vì dân trừ hại mà tiếp tục vá víu với hắn đi.
Cố Đình xem xong thư, nhíu mày thở dài.
Thật ra chẳng cần ai lo, cậu chưa từng tính sẽ rời đi.
Vi Liệt, Phàn Đại Xuyên, Hạ Tam Mộc và Ông Mẫn cũng đều từ biên cảnh trở về rồi.
Hiện tại mọi người nghỉ ngơi, lấy lại sức, không có chiến sự, chỉ luyện tập thường ngày, thay phiên gác, cũng chẳng có chuyện gì lớn. Khoảng cách cũng không xa, nếu có việc bất ngờ, truyền tin một cái là có thể chạy về ngay.
Phàn Đại Xuyên vuốt cái đầu trọc, cực kỳ khó hiểu: "Ta mới đi có bao lâu đâu, sao đã xảy ra chuyện lớn thế này!"
Vi Liệt thì như con khỉ nhảy nhót: "Vương gia đây là muốn chết à? Không được đâu! Đám Bắc Địch kia còn chưa đánh xong mà!"
Hạ Tam Mộc giả vờ nghiêm trang chắp tay: "A di đà Phật, nhân gian vốn đã nhiều kẻ si tình, Vương gia đúng là mắc chướng ngại."
Trong tay Ông Mẫn cầm quyển sách: "Chỉ là sinh bệnh thôi, không coi là chuyện gì to tát, không cần phải hoảng hốt."
Sau đó mọi người cùng nhau bàn cách.
Phàn Đại Xuyên lên tiếng trước: "Cái bệnh này nói trắng ra là không có tật xấu gì trên người, chỉ là trong lòng bị nghẹn lại. Ta không vui thì ăn nhiều một chút là xong, hay là bảo phòng bếp làm thêm mấy món ngon cho Vương gia?"
Hạ Tam Mộc nheo mắt: "Không vui thì có thể bẫy người khác, người khác không vui thì ta lại vui."
Cuối cùng đến lượt Ông Mẫn, thiếu niên áo trắng vẫn đang lật sách: "Đừng vội, ta vừa mới lấy được quyển y thư này, còn đang đọc."
Mọi người: ......
Thôi bỏ đi.
Cố Đình cuối cùng tổng kết ý của mọi người, tóm lại là: thứ nhất, cần phải làm mờ đi thời gian, để Hoắc Diễm quen dần với việc cậu rời đi, không thể vội, thời gian phải từ từ kéo dài; thứ hai, ăn uống vui chơi để phát tiết, mỹ thực có thể mang lại cảm giác no đủ, mà cảm giác no đủ chính là một loại hạnh phúc bình thường nhất. Có hạnh phúc thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, không có cảm xúc đọng lại thì sẽ không bất an.
Bắt đầu thử từng cách. Đầu tiên là cách mỹ thực của Phàn Đại Xuyên, vì mọi người đều thấy phương pháp này có vẻ đáng tin cậy.
Biết Hoắc Diễm thích đồ ngọt, các món có vị ngọt chua, cay, Cố Đình bảo phòng bếp chuẩn bị. Lúc này đặc biệt phải khen muội muội Hoắc Nguyệt, tiểu cô nương vừa khéo tay vừa tinh ý, tự làm ra một ít bánh ngọt, nhân gì cũng có, vừa thơm vừa mềm, tròn tròn mập mập, nhìn thôi đã thấy đáng yêu, ai thấy cũng thích.
Quả nhiên, Cố Đình bưng tới, Hoắc Diễm ăn rất vui vẻ, không ngớt lời khen ngon, còn muốn đút cho Cố Đình ăn. Nhìn cậu, ánh mắt đầy tình ý, như thể có mấy thứ này thôi đã cảm thấy viên mãn, đời này có được như vậy đã là hạnh phúc nhất, không còn nghĩ ngợi gì, cũng chẳng có gánh nặng nào.
Cố Đình thấy vậy thì nghĩ: Thành công rồi! Thời cơ quá tốt!
Lập tức tranh thủ, xoay người rời đi. Vì là lần đầu, cậu không dám đi lâu, trong lòng đếm tới hai mươi thì quay lại ngay.
Kết quả vừa bước vào phòng ——
Một đĩa cá chua ngọt kèm bánh ngọt, không lãng phí chút nào, tất cả đều bị úp thẳng lên mặt Phàn Đại Xuyên.
Hoắc Diễm trước đó còn bao nhiêu thích ăn, giờ thì chán ghét bấy nhiêu. Ngược lại, vừa thấy Cố Đình, ánh mắt hắn sáng rực, giống như ngọn lửa lại bùng lên, hệt như một con chó lớn đầy nhiệt tình.
Cố Đình: ......
Vậy ra Hoắc Diễm thích không phải mấy món ăn kia, mà là cái khoảnh khắc được cùng cậu chia sẻ những thứ đó.
Phàn Đại Xuyên cả người toàn cá chua ngọt, nước sốt dính nhầy nhụa chảy xuống góc áo, nhỏ tong tong xuống đất.
Hắn ta mặt không đổi sắc lau đi: "Mùi vị cũng được, chỉ là hơi thiếu muối."
Chiêu thứ nhất, dụ dỗ bằng mỹ thực, thất bại.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Ánh nắng vàng rực chiếu vào, ngoài cửa sổ liễu xanh lay nhẹ, màn sa mỏng khẽ đung đưa, tháng năm yên tĩnh không tiếng động, dường như vừa vặn hợp cảnh.
"Diễm nhi đột nhiên sinh bệnh này, ngoài việc lão hoàng đế không ra gì, có lẽ còn liên quan đến nguyên nhân từ bảy năm trước."
Thái Vương phi cho lui mọi người, uống vài ngụm trà, chậm rãi mở miệng: "Bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì, con chắc cũng từng nghe nói qua rồi?"
Cố Đình gật đầu: "Trận chiến cốc Liệt Viêm."
Trận chiến thảm khốc đó, tổn thất vô cùng lớn, luôn là nỗi đau ẩn trong lòng Hoắc Diễm, hắn vẫn âm thầm tra xét, như muốn bám lấy chút manh mối nào đó trong chiến sự.
Thái Vương phi dường như cũng nhớ lại vài hình ảnh, hơi nhắm mắt: "Trận đại loạn đó, Diễm nhi mất đi quá nhiều thứ. Trải qua bao nhiêu thống khổ thì tạm thời không nhắc tới. Sau đó, có một khoảng thời gian rất dài, nó chỉ quanh quẩn trong phủ, chẳng đi đâu, chỉ nhìn ta, nhìn chằm chằm các đệ đệ muội muội. Ta ngủ hơi lâu một chút, nó sẽ lo lắng, gọi Quế ma ma vào xem thử, xem ta có gặp chuyện gì không, trong phòng có ai lạ không. Hai đứa nhỏ nếu hơi nghịch ngợm, chơi đùa mà mất tăm mất tích một lát, không thấy bóng, nó sẽ phát điên mà đi tìm, nói bên ngoài toàn bọn buôn người, ai ai cũng đang nhòm ngó, không an toàn."
"Nhưng đoạn thời gian ấy không dài. Ta chỉ cho rằng nó bị k*ch th*ch quá lớn, nhất thời chưa vượt qua được, sau này cũng khá hơn rồi dần quên đi. Ai ngờ khi lớn đến chừng này, lại gặp phải chuyện tương tự. Đầu tiên là thứ ly thảo đó, rồi đến con suýt nữa chết trong đám cháy lớn... Tuy rằng đó chỉ là hiểu lầm, lão hoàng đế hèn nhát, không dám thật sự dám chơi quá đà, nhưng cú sốc với nó vẫn là như nhau..."
Thái Vương phi nhìn Cố Đình, ánh mắt tha thiết: "Ta biết nói như thế này không thích hợp, nhưng con à, Diễm nhi vốn tính rất tốt, không phải cố ý muốn làm tổn thương con. Con đừng giận nó, đừng bỏ nó ngay lúc này, được không? Chỉ cần nó ổn... con muốn thế nào cũng được."
Bà thật sự quý mến Cố Đình, thật sự không nỡ để mất một người cháu như vậy. Nhưng lỗi là do cháu trai mình gây ra, trách ai được? Người ta không cần nó, cũng là nó đáng đời!
Cố Đình hiểu. Cậu thấy rõ trong mắt Thái Vương phi có tình cảm quý mến dành cho cậu, cũng thấy bà bất lực khi đối diện chuyện của cháu trai, và cả sự mệt mỏi vì những ngày nay chống đỡ.
Chỉ thấy... rất đau lòng.
Thái Vương phi là một lão thái thái rất đáng yêu, lẽ ra nên vui vẻ hưởng thụ quãng đời còn lại, sum vầy bên con cháu. Họ nên hiếu thuận với bà, không để bà phải mệt nhọc như vậy.
Cố Đình rót trà nóng vào chén, đưa cho Thái Vương phi, mỉm cười nói: "Ngài yên tâm, trước kia con chỉ là chưa hiểu rõ, tuổi trẻ trải qua ít chuyện nên hoảng sợ. Bây giờ biết nguyên nhân rồi, ngược lại không sợ nữa. Ngài nói rất đúng, bệnh thì phải chữa, chẳng có gì to tát. Hoắc Diễm từ nhỏ đã rất lợi hại, bao nhiêu sóng gió ngài ấy đều vượt qua được, lần này chắc chắn cũng thế. Con tin ngài ấy, ngài cũng nên tin. Chúng con sẽ thành thân, rồi hiếu kính ngài thật tốt."
Thái Vương phi đón chén trà, cười mà khóe mắt hơi ươn ướt: "Được, được, ta tin nó."
Cố Đình nói: "Ngài đã bị liên lụy nhiều ngày, nên nghỉ ngơi cho tốt. Con sẽ chăm sóc Hoắc Diễm cẩn thận, cùng Chung lão đại phu tìm cách. Ngài cứ nhìn chúng con xoay xở, nếu chúng ta thật sự không có cách nào, không đủ khả năng, lúc đó ngài hãy ra tay. Tôn hầu tử dù có lợi hại, cũng trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn của Phật Tổ, phải không? Ngài ấy chắc chắn không dám không nghe lời ngài đâu!"
Thái Vương phi mỉm cười nghe cậu nói, chờ cậu đi rồi mới khẽ thở dài: "Phủ Trấn Bắc Vương của chúng ta, thật có phúc."
Quế ma ma đỡ nàng trở về phòng, cũng cười nói: "Chẳng phải sao? Trong phủ có được Vương phi như thế, là ông trời có mắt. Vương gia phúc khí dài lâu, ngài cũng sẽ được hưởng phúc, còn nhiều ngày lành lắm!"
Cố Đình quay lại phòng, Hoắc Diễm vẫn hôn mê.
Vừa chịu gia pháp xong lại bị phạt quỳ từ đường, hắn đâu phải làm bằng sắt, làm sao không ảnh hưởng? Dù có hạ nhân thay thuốc mỗi ngày, dù hiện tại thời tiết không lạnh, nhưng với thương tích mà còn bị phạt quỳ, chắc chắn thân thể bị tổn hại, thuốc trị thương cũng phải đắp thêm vài ngày nữa mới ổn.
Giờ thân thể không tiện, hắn chỉ có thể nằm nghiêng ngủ. Dù trong giấc ngủ, giữa hai mày vẫn nhíu chặt thành chữ xuyên (), dưới mắt một mảng u tối, cằm lởm chởm râu, chỉ mấy ngày không gặp mà trông gầy hẳn đi một vòng, thật đáng thương.
Cố Đình ít khi thấy hắn suy yếu thế này. Nhớ ngày mới tới Cửu Nguyên, nhìn hắn lúc nào cũng đường đường chính chính, uy vũ ngang tàng, không biết mấy ngày bị nhốt trong từ đường, hắn đã chịu đựng ra sao, trong lòng có bao nhiêu khổ sở.
Tên cẩu hoàng đế thật không ra gì! Sớm muộn gì cũng bị trời phạt!
Vừa định kéo chăn đắp cho Hoắc Diễm, thấy mí mắt hắn đột nhiên run rẩy, dường như muốn tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh, vẻ bất an hiện rõ, tay cũng quờ quạng tìm kiếm gì đó.
Cố Đình thoáng chần chừ, rồi theo bản năng đặt tay mình vào. Hoắc Diễm lập tức nắm chặt, không buông, còn theo bản năng v**t v* vài cái, sau đó mới an tĩnh lại, ngủ tiếp.
Một giấc ngủ ấy kéo dài đến tối, hắn vẫn nắm chặt tay Cố Đình, rút ra không được. Dùng sức thì hắn không tỉnh, nhưng nếu thật sự rút hẳn, hắn lập tức bất an, muốn tỉnh dậy.
Cố Đình hết cách, đành để hắn nắm, ngồi bên cạnh bầu bạn, đến cơm cũng chưa ăn.
Trong lúc đó, cậu cũng suy nghĩ. Hoắc Diễm thích cậu, thích đến mức ai cũng biết, chưa bao giờ che giấu, tính tình cũng chẳng đổi được. Nếu cậu chiều theo ý Hoắc Diễm, tự giam mình trong phòng, không nhìn ai khác, không giao tiếp ai khác, chỉ để Hoắc Diễm chiếm trọn lòng mình, Hoắc Diễm chắc chắn sẽ vui. Nhưng đó không phải cách sống lành mạnh.
Hắn là Vương gia, vốn là kẻ ranh ma, lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi từ cậu, lại thích nhất thấy cậu phấn chấn tinh thần. Hắn là Vương gia, lòng dạ rộng lớn, tràn đầy tự tin, luôn cho cậu không gian, tin tưởng bản thân đủ ưu tú để giữ cậu lại, biết cậu sẽ không bỏ đi, cũng không nỡ rời xa.
Cậu thích một Hoắc Diễm tự tin, rộng rãi như thế, mà Hoắc Diễm cũng thích cậu hoạt bát, ranh mãnh như hồ ly nhỏ. Nếu cậu biến thành chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cho dù bản thân bằng lòng, liệu Hoắc Diễm có thật sự vui không? Chưa chắc. Còn cậu thì sao? Đối diện một Hoắc Diễm muốn giam cầm mình, lúc đầu có thể chịu đựng, nhưng lâu dài, liệu còn có thể tiếp tục yêu như trước không? Cũng không chắc.
Tình cảm của bọn họ không thể như vậy, cũng không được đi theo hướng đó. Nó phải đẹp, phải tiến về phía trước, phải làm họ cùng nhau trưởng thành, chứ không phải thành xiềng xích, khiến cả hai ngột ngạt.
Thái Vương phi nói rất đúng, có bệnh thì phải chữa, người lớn cũng vậy, không thể cứ nuông chiều!
Nhưng phải làm sao bây giờ? Thử rời đi, để Hoắc Diễm học cách thích ứng chăng?
Xác nhận với Chung lão đại phu rằng thân thể Hoắc Diễm cứng rắn như trâu, chỉ là bị thương ngoài da, nhìn đáng sợ nhưng chỉ cần dưỡng là sẽ khỏi, Cố Đình bắt đầu thử.
Hoắc Diễm dưỡng bệnh, không thể ra khỏi phòng. Hôm nay cậu chỉ tới nhìn một lần, sau đó không hỏi han, không để ý, cố gắng không quan tâm gì cả.
Không biết Hoắc Diễm có hiểu tình trạng của mình không, có ai nói cho hắn không. Dù sao hôm nay hắn cũng chẳng có biểu hiện gì. Cho dù có, với bệnh tình thế này, Thái Vương phi cũng sẽ không cho phép.
Nhưng mới qua được một ngày, Cố Đình đã không thể kiên trì nổi.
Bởi vì cậu phát hiện ra cách này không đúng. Hoắc Diễm mắc tâm bệnh, hiện tại ý niệm duy nhất chính là cậu, cậu không có ở đó, trong lòng Hoắc Diễm lập tức nôn nóng bất an, khó chịu, đủ kiểu muốn tìm cậu, đủ kiểu lo lắng, có thể thấy được người thì còn đỡ, nhìn không thấy thì dù có bị đè xuống, thân thể không động đậy, lòng cũng không cách nào kiểm soát, tình trạng thân thể cũng không thể gạt được người. Ví dụ như Hoắc Diễm bắt đầu ăn không vào, nước cũng không uống, ăn thì ói ra, lại còn không ngủ được, không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
Trên người hắn vẫn còn bệnh! Không nghỉ ngơi cho tốt, thì làm sao mà khỏe lại!
Cố Đình đau lòng không chịu nổi, không còn cách nào, đành phải quay về tự mình chăm sóc Hoắc Diễm, ban đêm ngủ cũng phải để cho hắn nắm tay.
"Xin lỗi..." Hoắc Diễm nhìn cậu thật sâu, giọng nghẹn ngào: "Ta cũng không muốn thành ra thế này."
Không còn sự cứng rắn kiên trì, rõ ràng hắn biết bản thân mình đã ra sao rồi.
Cố Đình thở dài: "Thôi, chờ ngài khỏe hơn một chút rồi hãy nói, bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi."
Cái cách này không thể duy trì lâu dài, chẳng khác gì lấy rượu độc giải khát, không phải kế lâu bền.
Cố Đình vừa chăm sóc Hoắc Diễm, vừa không ngừng suy nghĩ, lại còn viết thư cho bạn bè quen biết, tập hợp những người quen thuộc trong quân Trấn Bắc nhờ nghĩ cách.
Đương nhiên, cậu cũng rất cẩn thận, sợ có kẻ nhân cơ hội làm loạn, cho nên phạm vi cầu giúp cũng không lớn, chỉ hỏi những người tuyệt đối tin cậy.
Người đầu tiên hồi âm chính là Mạnh Trinh.
Sao lại thế này? Bị bệnh? Đường đường là Trấn Bắc Vương sao lại có thể sinh bệnh, còn cố tình vào lúc ta không có ở đó! Hoắc Diễm không sao chứ!
Có lẽ vì đang dưỡng thương, đặc biệt rảnh rỗi, thân thể hồi phục không tệ, sức lực dồi dào, cho nên viết thư cũng dài lê thê, hết kinh ngạc này đến chất vấn kia, sau đó mới là phân tích đạo lý, bày cho cậu cách.
Trong đó có một tin tức tốt chính là, tình trạng hiện tại của Hoắc Diễm, mặc kệ nguyên nhân trước sau thế nào, chắc chắn là do ảnh hưởng từ hương liệu kia ở kinh thành, không cần hoảng hốt, chỉ cần ổn định được đợt này, kiên trì vượt qua thì Hoắc Diễm coi như đã thoát, sau này cả đời sẽ không còn phải sợ cái hương liệu kia nữa!
Vấn đề là làm sao để vượt qua bây giờ. Mạnh Trinh đề nghị bệnh thì phải trị, không thể k*ch th*ch Hoắc Diễm, mọi việc phải từ từ, từng bước một. Ví dụ như Hoắc Diễm không cho Cố Đình rời khỏi tầm mắt, thì Cố Đình thử rời đi một chút, rồi lập tức trở lại ngay, cứ lặp lại trong chớp mắt, đến khi Hoắc Diễm thích ứng thì mới kéo dài thời gian ra, từ một chớp mắt thành thời gian uống một chén trà nhỏ, một nén nhang, mười lăm phút, một canh giờ, sau đó vài ngày không gặp cũng sẽ thành vấn đề nhỏ thôi.
Diệp Bồng Trinh cũng gửi thư, tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: Cái gì kỳ quặc vậy? Vương gia bị bệnh? Trấn Bắc Vương đường đường là nam tử hán như thế, sao lại mắc cái bệnh này, chẳng phải quá yếu ớt rồi sao? Đệ đệ ngươi có tính đổi người khác để thích không? Người này sao lại... vô dụng vậy!
Đương nhiên, mắng thì mắng vậy thôi, nàng biết Cố Đình không đời nào bỏ mặc Hoắc Diễm, nghiêm túc dặn dò: Ngươi phải thay đổi đi, biết không? Nam nhân mà càng nuông chiều thì càng hư! Bí quyết để tình cảm lâu dài bền vững là gì, biết không? Viết vào sổ tay nhớ kỹ, chỉ có bốn chữ —— cảm giác mới mẻ!
Cái gì gọi là cảm giác mới mẻ? Chính là phải khiến hắn thấy ngươi bí ẩn, đoán không ra, muốn tìm hiểu, mê mẩn. Mà trong các chữ ấy, quan trọng nhất chính là —— khoảng cách! Chưa nghe câu này sao: vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, mà vụng trộm lại không bằng vụng trộm không được. Đây chính là vấn đề khoảng cách!
Ngươi cứ để hắn bám riết, ngày nào cũng kè kè bên nhau, ăn uống vệ sinh đều dính nhau, thì bí ẩn cái rắm gì nữa! Đoạn tình cảm này sớm muộn cũng xong thôi! Đây là giam cầm, là bắt cóc, ngươi sớm muộn gì cũng điên cùng hắn, tuyệt đối không được hồ đồ, hiểu không!
Nếu hắn muốn trói ngươi, thì không được, ngược lại ngươi phải trói hắn! Trói hắn trong phòng, bắt hắn nghe lời, bắt hắn phải hiểu chuyện, không nghe lời thì đánh, còn không nghe lời thì lại đánh, đánh đến phục, đánh đến sợ, để chính hắn nếm thử cái tư vị này có phải là ngọt ngào vô cùng không!
Ta không tin, cho dù có là Vương gia oai hùng, chiến thần lợi hại đến đâu, thì cũng là con người thôi, bị đánh đau cũng biết sợ chứ!
Nói hết mấy lời không đáng tin ấy, cuối cùng Diệp Bồng Trinh còn nhắc thêm một câu: Vương gia thảm đến mức này, e là cả đời cũng không thoát ra được, coi như may mắn đi, cả đời này chỉ tin vào ngươi thôi, ngươi không thể bỏ, phải ở lại, coi như hành y cứu đời, vì dân trừ hại mà tiếp tục vá víu với hắn đi.
Cố Đình xem xong thư, nhíu mày thở dài.
Thật ra chẳng cần ai lo, cậu chưa từng tính sẽ rời đi.
Vi Liệt, Phàn Đại Xuyên, Hạ Tam Mộc và Ông Mẫn cũng đều từ biên cảnh trở về rồi.
Hiện tại mọi người nghỉ ngơi, lấy lại sức, không có chiến sự, chỉ luyện tập thường ngày, thay phiên gác, cũng chẳng có chuyện gì lớn. Khoảng cách cũng không xa, nếu có việc bất ngờ, truyền tin một cái là có thể chạy về ngay.
Phàn Đại Xuyên vuốt cái đầu trọc, cực kỳ khó hiểu: "Ta mới đi có bao lâu đâu, sao đã xảy ra chuyện lớn thế này!"
Vi Liệt thì như con khỉ nhảy nhót: "Vương gia đây là muốn chết à? Không được đâu! Đám Bắc Địch kia còn chưa đánh xong mà!"
Hạ Tam Mộc giả vờ nghiêm trang chắp tay: "A di đà Phật, nhân gian vốn đã nhiều kẻ si tình, Vương gia đúng là mắc chướng ngại."
Trong tay Ông Mẫn cầm quyển sách: "Chỉ là sinh bệnh thôi, không coi là chuyện gì to tát, không cần phải hoảng hốt."
Sau đó mọi người cùng nhau bàn cách.
Phàn Đại Xuyên lên tiếng trước: "Cái bệnh này nói trắng ra là không có tật xấu gì trên người, chỉ là trong lòng bị nghẹn lại. Ta không vui thì ăn nhiều một chút là xong, hay là bảo phòng bếp làm thêm mấy món ngon cho Vương gia?"
Hạ Tam Mộc nheo mắt: "Không vui thì có thể bẫy người khác, người khác không vui thì ta lại vui."
Cuối cùng đến lượt Ông Mẫn, thiếu niên áo trắng vẫn đang lật sách: "Đừng vội, ta vừa mới lấy được quyển y thư này, còn đang đọc."
Mọi người: ......
Thôi bỏ đi.
Cố Đình cuối cùng tổng kết ý của mọi người, tóm lại là: thứ nhất, cần phải làm mờ đi thời gian, để Hoắc Diễm quen dần với việc cậu rời đi, không thể vội, thời gian phải từ từ kéo dài; thứ hai, ăn uống vui chơi để phát tiết, mỹ thực có thể mang lại cảm giác no đủ, mà cảm giác no đủ chính là một loại hạnh phúc bình thường nhất. Có hạnh phúc thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, không có cảm xúc đọng lại thì sẽ không bất an.
Bắt đầu thử từng cách. Đầu tiên là cách mỹ thực của Phàn Đại Xuyên, vì mọi người đều thấy phương pháp này có vẻ đáng tin cậy.
Biết Hoắc Diễm thích đồ ngọt, các món có vị ngọt chua, cay, Cố Đình bảo phòng bếp chuẩn bị. Lúc này đặc biệt phải khen muội muội Hoắc Nguyệt, tiểu cô nương vừa khéo tay vừa tinh ý, tự làm ra một ít bánh ngọt, nhân gì cũng có, vừa thơm vừa mềm, tròn tròn mập mập, nhìn thôi đã thấy đáng yêu, ai thấy cũng thích.
Quả nhiên, Cố Đình bưng tới, Hoắc Diễm ăn rất vui vẻ, không ngớt lời khen ngon, còn muốn đút cho Cố Đình ăn. Nhìn cậu, ánh mắt đầy tình ý, như thể có mấy thứ này thôi đã cảm thấy viên mãn, đời này có được như vậy đã là hạnh phúc nhất, không còn nghĩ ngợi gì, cũng chẳng có gánh nặng nào.
Cố Đình thấy vậy thì nghĩ: Thành công rồi! Thời cơ quá tốt!
Lập tức tranh thủ, xoay người rời đi. Vì là lần đầu, cậu không dám đi lâu, trong lòng đếm tới hai mươi thì quay lại ngay.
Kết quả vừa bước vào phòng ——
Một đĩa cá chua ngọt kèm bánh ngọt, không lãng phí chút nào, tất cả đều bị úp thẳng lên mặt Phàn Đại Xuyên.
Hoắc Diễm trước đó còn bao nhiêu thích ăn, giờ thì chán ghét bấy nhiêu. Ngược lại, vừa thấy Cố Đình, ánh mắt hắn sáng rực, giống như ngọn lửa lại bùng lên, hệt như một con chó lớn đầy nhiệt tình.
Cố Đình: ......
Vậy ra Hoắc Diễm thích không phải mấy món ăn kia, mà là cái khoảnh khắc được cùng cậu chia sẻ những thứ đó.
Phàn Đại Xuyên cả người toàn cá chua ngọt, nước sốt dính nhầy nhụa chảy xuống góc áo, nhỏ tong tong xuống đất.
Hắn ta mặt không đổi sắc lau đi: "Mùi vị cũng được, chỉ là hơi thiếu muối."
Chiêu thứ nhất, dụ dỗ bằng mỹ thực, thất bại.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 120: Thời cơ quá tốt!
10.0/10 từ 16 lượt.