Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 121: Tốt, chết một cách minh bạch được rồi
152@-
Phàn Đại Xuyên gặp chuyện, ai cũng tỏ vẻ đồng cảm, thậm chí mấy ngày sau, ai cũng lại gần vỗ vỗ vai hắn ta, không nói gì, chỉ thở dài, trong mắt đầy tiếc nuối xen chút an ủi, lại thêm vẻ khoái chí nhịn cười không nổi.
Phàn Đại Xuyên: ......
Lão tử tắm rửa xong rồi có sao đâu! Ngày nào cũng lấy chuyện này ra chọc, có thú vị lắm không, các ngươi rảnh quá nhỉ? Thôi thôi thôi, xếp hàng đi, chúng ta đấu tay cái coi!
Trong quân toàn đám tính khí nóng, ăn khỏe, nắm tay cũng to, xắn tay áo lên là đánh, sân tập của phủ Trấn Bắc Vương ngay lập tức khói bụi mịt mù, tiếng la hét vang trời.
Rất nhanh có người chạy đến báo cho Cố Đình: "Đình công tử —— chủ tử —— Vương phi! Không thể cứ thế này được! Mau nghĩ cách, chúng ta phải tìm cách chữa bệnh cho Vương gia thôi!"
Cố Đình: ......
Các ngươi thật là muốn chữa bệnh cho Vương gia, hay là không chịu nổi bị đánh nữa? Này này, đây là phủ Trấn Bắc Vương, kia là Vương gia của các ngươi, hắn còn như vậy —— các ngươi có biết suy nghĩ không thế!
Mấy binh lính trẻ tuổi mặt mũi xanh tím đủ màu, nghiêm túc nói: "Chúng ta thật lòng mà! Nếu Vương gia không cứu được thì xong đời!"
Cố Đình: ......
Ai xong đời, ngươi nói lại lần nữa xem?
Cố Đình không tức nổi, vì cậu phát hiện, mọi người ầm ĩ như thế, không khí trong phủ cũng náo nhiệt hơn nhiều, không còn u ám nặng nề như trước.
Trấn Bắc Vương bị gia pháp đánh, quỳ trong từ đường ba ngày ba đêm, đại phu ra ra vào vào, ai nấy mặt mày nghiêm túc, không khí Vương phủ sao có thể nhẹ nhàng cho nổi? Tất nhiên là ủ dột tích tụ. Nếu thêm mấy ngày mưa gió âm u nữa thì càng hợp với tình hình. Nhưng Hoắc Diễm chỉ là bị bệnh, hơn nữa là tâm bệnh, thân thể vẫn khỏe mạnh, đi đâu cũng được, làm gì cũng được, mắt vẫn sáng, tai vẫn nghe rõ, vậy mà mọi người lại cứ như đối diện đại địch, vừa lo sợ vừa u ám. Như thế thì làm sao hắn có thể thả lỏng để vui vẻ mà chữa bệnh?
Cảm xúc là thứ khó khống chế nhất, không ai kiểm soát nổi lòng mình, dù có cố gắng đến mấy cũng khó mà xoay chuyển.
Hai ngày qua Cố Đình không phải không thử, Hoắc Diễm cũng nghiêm túc phối hợp, nhưng chẳng có chuyển biến tốt đẹp. Mãi cho đến khi không khí trong phủ rộn ràng như vậy. Khi đám lính ồn ào chạy đến trước mặt, cậu mới lần đầu thấy Hoắc Diễm cười.
Cố Đình chợt hiểu ra.
Chữa bệnh quan trọng, họ cũng không giấu bệnh sợ thầy, vẫn đang nghiêm túc đối diện. Nhưng không khí cũng quan trọng. Cả phủ đều để tâm, nhưng biểu hiện khác nhau sẽ tạo ra bầu không khí khác nhau. Ai mà muốn quanh mình toàn là ủ dột? Huống chi đây lại là Vương gia, người chịu ảnh hưởng nặng nề. Không khí vui vẻ hoạt bát, bản thân nhìn cũng thấy dễ chịu chứ? Bệnh của Hoắc Diễm cũng đâu phải trọng thương thân thể, cần nằm liệt giường.
Mọi người không phải không có lòng, chỉ là đang dùng cách riêng của mình để cùng nhau cố gắng.
Cố Đình xoa mặt, nhắc nhở bản thân chú ý điều chỉnh tâm thái. Dù sao cả đời này cũng sẽ đi cùng Hoắc Diễm, bệnh hay không bệnh, tốt hay xấu thế nào, cậu cũng chẳng quyết định được, vậy thì cùng Hoắc Diễm đi tiếp chẳng phải tốt sao? Cứ từ từ mà ổn định lại.
Chung lão đại phu cũng nói rồi, bệnh này không phải uống thuốc vài ngày là khỏi, mà là quá trình lâu dài. Có thể sẽ khó kiên trì, nhưng chỉ cần cố gắng thì chắc chắn có hiệu quả.
Một cách không được, thì tiếp tục nghĩ cách khác, làm thôi!
Hoắc Diễm ngủ, Cố Đình lại triệu tập mọi người bàn bạc.
"Có muốn thử biện pháp của ta không?" Vi Liệt xoa tay: "Chính là... chửi cho đã miệng?"
Cố Đình: "...... Chửi ai?"
Cậu cũng từng nghĩ đến, phát tiết cảm xúc vốn là cách để giải tỏa, giúp lòng người bình tĩnh lại. Không phải kiểu bình tĩnh do uống thuốc ép buộc, mà là được an ủi thật sự. Nhưng vấn đề là, hiện tại Hoắc Diễm chẳng giận ai cả, mọi sự đều hướng về cậu. Chỉ cần cậu có mặt thì ổn, cậu không có thì Hoắc Diễm cũng không mắng ai, toàn tự dồn nén với bản thân. Vương gia rõ ràng biết mình thế nào, hắn đâu có tiện mắng người khác?
Vi Liệt sững sờ: "Ừ, đúng là vấn đề."
Hạ Tam Mộc thấy áp lực gấp bội: "Hay là để ta? Dẫn Vương gia đi hố người ta thử? Hố xong chắc sảng khoái lắm, nhưng không biết ngài ấy có hứng không......"
Hứng thú thì chắc chắn không có, vì gần đây hứng thú lớn nhất của Vương gia chính là dính lấy ta, và nghĩ cách dính càng chặt hơn.
Cố Đình thấy không ổn. Nhưng ngó Hạ Tam Mộc, lại nhìn Vi Liệt, cậu bỗng lóe ra một ý: "Nếu không thì hai ngươi cùng nhau ——"
Hạ Tam Mộc lanh trí, lập tức hiểu ý: "Ý là hố người? Không phải Vương gia đi hố người khác, mà là chúng ta tìm cách hố Vương gia?"
Vi Liệt còn chưa hiểu hết: "Vậy không phải càng khiến ngài ấy bực hơn ——"
Hạ Tam Mộc nhếch môi, lộ hàm răng trắng: "Thì sao? Bị hố chẳng phải tức giận sao? Tức giận thì không phải sẽ mắng người à? Lúc đó mắng cho con khỉ nhà ngươi một trận, rồi đánh thêm một trận, tâm tình chẳng phải sẽ khá lên?"
"À ——" Vi Liệt lập tức hiểu, cũng nhận ra bụng dạ tên họ Hạ chẳng sạch sẽ gì: "Ngươi định hố Vương gia, rồi đẩy nồi cho ta đúng không? Lão tử liều mạng với ngươi ——"
Hai người lập tức nhào vô đánh nhau, kết quả Hạ Tam Mộc sưng khóe miệng, Vi Liệt thì mắt tím đen.
Bọn họ vốn quen đấu khẩu, đánh cũng không kéo dài, chỉ vài chiêu rồi dừng. Cố Đình cũng quen cảnh đó, không ngăn cản, còn tiện thể suy nghĩ thêm về ý tưởng bất chợt này, càng nghĩ càng thấy khả thi.
Hoắc Diễm không chịu tự phát tiết, vậy sao không tạo cơ hội cho hắn phát tiết? Còn có thể chuyển hướng chú ý, phân tán thời gian và tinh lực, từ từ thành thói quen, chẳng phải là tiến bộ lớn sao!
"Được rồi, chúng ta bàn kỹ kế hoạch đi."
Phòng lại yên lặng, Vi Liệt hưng phấn nhìn Hạ Tam Mộc trước: "Tam tâm nhãn, ngươi nói thử coi, định làm thế nào?"
Hạ Tam Mộc có biệt danh "Tam tâm nhãn", vì tâm tư nhiều: "Cũng không phải là không có cách ——"
Hắn ta quay sang nhìn Ông Mẫn vẫn ngồi đọc sách.
Ông Mẫn vội xua tay: "Đừng nhìn ta, ta còn chưa đọc xong y thư này đâu."
Hạ Tam Mộc lại liếc qua Phàn Đại Xuyên đang khoanh tay đứng gác ở cửa ——
Phàn Đại Xuyên: "Đừng có lôi lão tử vô, ta mới vừa bị đổ cá chua ngọt lên cả người đây!"
Hạ Tam Mộc tiếc nuối thở dài, quay đầu lại, trìu mến nhìn Vi Liệt: "Không còn cách nào, lần này chỉ có ngươi, đành chắp vá dùng tạm thôi."
Vi Liệt xắn tay áo —— Ngươi lặp lại lần nữa xem!
Hạ Tam Mộc đè tay hắn ta xuống, đôi mắt ranh mãnh như cáo già: "Thừa lúc ngài ấy bệnh mà lấy mạng ngài ấy, hiểu chưa? Chúng ta bao lâu nay chưa từng thắng nổi Vương gia?"
Quả nhiên, hiểu rõ nhau nhất không phải kẻ thù thì cũng là đối thủ. Vi Liệt lập tức im lặng, rồi đảo mắt khinh thường: "Thôi đi, còn nói "bao lâu không thắng nổi", từ nhỏ đến lớn ngươi chẳng phải vẫn luôn là bại tướng dưới tay Vương gia?"
"Nói bậy!" Hạ Tam Mộc nghiêm mặt: "Ta từng thắng Vương gia!"
Vi Liệt: "Không thể nào! Lão tử đây tuyệt đối không nhớ lầm! Ngươi có giỏi thì cứ bịa đi!"
Hạ Tam Mộc nghiêm trang, mặt tỉnh bơ: "Mười tuổi năm ấy, mùng tám tháng tám, nắng đẹp, buổi trưa ăn xong sủi cảo, ta thấy trong rừng giáo trường có cây lớn trông tao nhã, đẹp đẽ, trèo lên... không cẩn thận ngủ quên mất... rồi mơ thấy mình thắng Vương gia!"
Vi Liệt: ......
Đúng là ngươi nằm mơ mà!
Thua thì thua.
Quả nhiên, dựa mặt thì không lâu dài, dựa độ trơ trẽn mới bền vững lâu dài!
Nghe như bị kẻ ngốc trêu, hai người suýt nữa đánh nhau lần nữa.
Một kẻ thì dám nghe, một kẻ thì dám bịa.
Cố Đình nhanh chóng đi ra nhìn, nín cười: "Được rồi, đừng diễn nữa, Vương gia vừa mới trở mình, chưa tỉnh."
Hạ Tam Mộc xoa mặt, lần này thật sự nghiêm túc: "Ta đã hỏi Chung lão đại phu, ngoại thương của Vương gia hầu như đã lành, có thể vận động vừa phải, trong lòng có bệnh cũng không ảnh hưởng tới việc đánh nhau. Chúng ta có thể... đặt Đình công tử ở cuối đường, cho Vương gia biết rõ ràng , sau đó bố trí ám đạo, khói mê, trận mưa tên, bẫy rập, đá lăn, rồi cả mưa kim châm ——"
Cố Đình: ......
Này, các ngươi có phải đang đùa không, nghe cứ như định mưu sát vậy, đáng sợ quá!
Hai kẻ kia càng nói càng hăng, Vi Liệt liên tục gật đầu, Hạ Tam Mộc còn lấy ngón tay chấm nước trà trên bàn vẽ sơ đồ: "Với sự cảnh giác của Vương gia, ít nhất chỗ này ngài ấy sẽ phát hiện, cần người chặn lại. Rồi chỗ cong nguy hiểm này, phải đặc biệt chú ý..."
Tính toán xong, Hạ Tam Mộc vô cùng đắc ý: "Ván cờ này thế nào, đổi lại ngươi có tức không?"
Vi Liệt gật đầu: "Tức chứ!"
Hạ Tam Mộc: "Có muốn mắng người không?"
Vi Liệt: "Mắng! Mắng đến chết! Đánh chết cũng không oan!"
Hạ Tam Mộc quay sang Cố Đình, mỉm cười: "Hoàn hảo rồi."
Cố Đình: ......
Thôi kệ, dù sao người chịu trận cũng không phải cậu. Cậu chỉ cần làm một mỹ nam an tĩnh, ngồi chờ các kỵ sĩ diệt rồng đến là được.
Trong Vương phủ nhanh chóng náo nhiệt, nhất là con đường từ chủ viện đến giáo trường. Mọi người bận bịu bố trí như ăn cướp, hấp tấp rối rít. Cố Đình còn cố ý dẫn Hoắc Diễm đi nơi khác, để họ có đủ thời gian chuẩn bị.
Hoắc Giới cũng chạy tới hóng chuyện, mỗi lần đều có phát hiện mới rồi về nhà múa tay múa chân kể lại cho tổ mẫu.
Hoắc Nguyệt có chút lo: "Ca ca chịu nổi sao?"
Thái Vương phi lão luyện, cười tủm tỉm đưa chén trà nóng cho cháu gái: "Không cần xen vào, cứ để bọn nó nháo đi."
Rất nhanh, mọi việc chuẩn bị xong, kế hoạch bắt đầu. Cố Đình được mời tới giáo trường phía tây. Nơi này có rừng cây nhỏ, gió thổi lá xào xạc, bóng nắng loang lổ dưới tán cây. Mùa này ngồi dưới tán cây đọc sách, cảm giác thật tuyệt.
Cậu vừa tới, dưới gốc cây đã trải thảm mỏng, bên cạnh có lò sưởi nhỏ, hương trà lượn quanh.
Trong chuyện chăm sóc chuẩn Vương phi, phủ Trấn Bắc Vương quả nhiên chu toàn.
Hoắc Diễm ngủ trưa tỉnh lại, không thấy Cố Đình, chẳng bao lâu đã nóng ruột. Có người nói Đình công tử đang ở rừng sau giáo trường đọc sách, có lẽ nắng đẹp quá, xem say mê quá nên quên về, bọn họ cũng không dám quấy rầy.
"Bổn vương đi tìm em ấy."
Hoắc Diễm tuy có bệnh, nhưng không phải không cho Cố Đình làm gì, mà là mong cậu làm gì thì bên cạnh cũng phải có mình. Nếu đọc sách thấy vui, cứ tiếp tục đọc, hắn sẽ đến.
Vừa bước ra cửa, mới đi xuống hành lang, hắn đã đổi hướng, đi vòng qua tiền viện, tản bộ ở sân vắng, nhưng không quay đầu lại xem.
Vi Liệt bên cạnh tiếc nuối đấm tay vào lòng bàn tay: "Hỏng! Cái bẫy này uổng phí rồi!"
Hạ Tam Mộc híp mắt: "Bình tĩnh, chúng ta còn nữa."
Phía trước là núi giả, Hoắc Diễm lại chẳng buồn đi đường, mũi chân khẽ nhún, dùng khinh công nhảy qua nhẹ nhàng.
Vi Liệt: "Lại, lại uổng phí nữa!"
Hạ Tam Mộc: "Không sao, chúng ta còn nữa!"
Hoắc Diễm dừng chân, tiện tay lôi một binh lính ẩn trong lùm cây ra, ném ra ngoài ——
Đồng thời búng ngón tay, "tách" một tiếng, trên cây lớn rơi xuống một cái lưới, trùm trọn tên lính kia.
Binh lính: "A a a a —— ơ?"
Vi Liệt: ......
Hạ Tam Mộc nghiến răng: "Ta không tin, tiếp theo chắc chắn được ——"
Chưa nói dứt lời, lại một binh lính rơi vào bẫy lưới như thế.
"Còn tính sao! Đương nhiên là ——" Hạ Tam Mộc vỗ tay xuống, giọng trầm thấp: "Đương nhiên là lấy con khỉ ngươi tế cờ!"
Tiếc là Vi Liệt vừa lùi, hắn ta chụp hụt.
Vi Liệt cười ha hả sau lưng hắn ta, nhấc chân đá một cú vào mông, trực tiếp đá bay ra ngoài.
Hạ Tam Mộc: "Ta —— má nó?"
Vi Liệt chống nạnh cười lớn: "Ha ha, tính kế người thì bị người tính kế, lật xe rồi! Vui không, Tam tâm nhãn?"
Hạ Tam Mộc không tin con khỉ này lại có mưu như thế, vội nhìn quanh, quả nhiên thấy Ông Mẫn mặc áo trắng cầm sách ——
Không khỏi lớn tiếng trách: "Đều là một lũ đồng lõa, ngươi lại giúp hắn ta mà không giúp ta!"
Ông Mẫn không để ý, đi đến bên Vi Liệt: "Cổ vịt cay ăn ngon lắm, đa tạ."
Hạ Tam Mộc: ......
Chỉ vì một đĩa cổ vịt cay mà bán đứng ta?
Đáng tiếc giờ hắn ta không còn tâm trí nghĩ nhiều, Vương gia đã kích hoạt cơ quan mưa tên! Đây là chỗ cong cực kỳ nguy hiểm, hắn ta phải dụ địch vào sâu!
Trong mưa tên tầng tầng, Hoắc Diễm thân như rồng, một cú xoay người đẹp mắt, thân hình di chuyển nhanh đến mức thành ảo ảnh. Hạ Tam Mộc nhân lúc ấy xông vào, nhưng cũng không phá nổi tiết tấu của hắn. Hai người vũ khí chạm nhau, lửa tóe bốn phía, tốc độ nhanh như sấm sét, đánh đến rung trời lở đất, một trận võ đấu sướng khoái vô cùng!
Ban đầu là Hạ Tam Mộc theo kế hoạch, dẫn dắt Hoắc Diễm đi vào hướng bẫy rập. Nhưng không biết từ khi nào, Hoắc Diễm đã nắm quyền chủ động, còn khơi dậy tính hiếu thắng của Hạ Tam Mộc. Mục tiêu của cả hai cũng thay đổi, thế trận xoay chuyển, rốt cuộc Hoắc Diễm mới là người chủ đạo.
Cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt.
Trong tầm nhìn của hai người, Cố Đình xuất hiện.
Cố Đình cầm sách trong tay, mỉm cười nhìn về phía này.
Vốn dĩ cậu đã rất đẹp, lúc cười lại càng sáng ngời rực rỡ. Giây phút này, ánh nắng chiếu lên người cậu, quần áo lấp loáng sáng lên, ngay cả quyển sách trong tay cũng toát ra khí chất. Đẹp đến thế, ai mà chịu nổi?
Có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường, Hoắc Diễm hơi sững lại một chút.
Trong lòng Hạ Tam Mộc gào thét điên cuồng: Ổn rồi! Chính là lúc này!
Hắn ta lập tức điểm mũi chân đất, vận khinh công bay về phía chỗ an toàn ——
Không hiểu sao chân lại bị giữ chặt, tiếp theo trời đất đảo lộn trước mắt, hắn ta bị người ta ném mạnh vào một cái hố lớn!
"Trời đất thánh thần ơi ——"
Đây chính là cái hố tàn nhẫn và độc địa nhất của hắn ta, vừa to vừa sâu, đủ mọi trò hiểm ác trong đó!
Hạ Tam Mộc vội vàng nín thở rồi lại bị nghẹn, cố gắng khống chế để không ngã xuống. Bởi vì trong hố đầu tiên là khói độc, phía dưới còn có những thanh trúc vót nhọn, ai rơi xuống thì không chết cũng trọng thương!
Hắn ta cố gắng dùng mũi chân dẫm thật nhẹ lên một thanh trúc nhọn để mượn lực, sau đó áp sát vào vách hố, hai chân căng hết cỡ, vừa lúc thấy một tảng đá lớn từ trên lăn xuống, "Rầm" một tiếng nện mạnh ——
Mặt Hạ Tam Mộc toàn là nước mắt, không biết do bụi mù làm cay mắt hay là vì đau đớn thật sự.
Trong khói bụi mù mịt, hắn ta ngẩng đầu, mơ hồ nhìn về phía Hoắc Diễm ——
Tại sao! Rốt cuộc là tại sao! Rõ ràng tất cả bẫy rập Vương gia đều không biết, cho dù hắn có lợi hại đến đâu cũng không thể thoát hết, nhưng còn Cố công tử thì sao? Cố công tử chỉ cười với Vương gia thôi mà! Hắn ta nhìn rõ ràng, Vương gia đã ngây ra một thoáng, căn bản không nhìn hắn ta lấy một cái, thế thì vì sao vẫn có thể chuẩn xác phá giải vào lúc then chốt này!
"Bổn vương không cần nhìn cũng biết ngươi sẽ chạy đi đâu."
Giọng Hoắc Diễm nhàn nhạt: "Mỗi lần đến thời khắc quan trọng khi tính kế người khác, ngón tay ngươi đều theo bản năng giật một cái. Thói quen này không đổi được, sớm muộn gì ngươi cũng tự hại chết mình."
Hạ Tam Mộc: ......
Vậy tức là, hắn ta bị chính cái hố của mình hại sao!
Dĩ nhiên cái hố này vẫn chưa phải kết thúc. Phía dưới còn nhiều, mà Cố Đình thì ở ngay gần đó, thoạt nhìn dường như có thể đi qua ngay, nhưng cái gọi là "thoạt nhìn" với "dường như có thể", chính là chỗ lợi hại nhất để đánh lừa người ta.
Tiếp theo là khói mê, sương mù, lại thêm một loạt ám khí đủ loại, phong phú đa dạng, không cái nào lặp lại.
Ông Mẫn một chân đá Vi Liệt ra: "Đến lượt ngươi."
Vi Liệt: ......
Hoàn toàn không ngờ lại thành ra kết quả này! Chẳng phải vụ giao dịch cổ vịt cay đã thành công rồi sao!
Ông Mẫn đưa mu bàn tay cầm sách ra sau lưng, mắt nheo lại: "Cổ vịt cay quả thật ngon, ăn nhiều lại khó chịu. Vi tướng quân đã từng thử chưa? Ngày hôm sau bụng dạ có vui vẻ không?"
Vi Liệt: ......
Nhưng món này vốn dĩ là phải cay mới ngon chứ! Không cay thì đâu ra vị! Mà cay quá thì tất nhiên phải trả giá chút ít thôi! Cái này đâu thể trách ta, đều là do đầu bếp làm cổ vịt nấu sai!
Hắn ta thật sự không ngờ, có một ngày mình lại chết vì món cổ vịt cay.
Vi Liệt từng có hùng tâm tráng chí, mơ tưởng có ngày đánh bại Vương gia. Không ngờ làm tướng mà binh lại chẳng ra gì! Nhưng hiện thực vốn tàn khốc, mộng tưởng mãi mãi chỉ là mộng tưởng. Dưới tay Hoắc Diễm, hắn ta chưa đi nổi mấy chiêu đã bị đánh tới tấp, trái phải đều không chống đỡ nổi, chật vật đến mức phải cố sống sót.
"Ngài... Ngài không định mắng ta sao? Nào, mắng đi! Mắng thật to vào, tùy tiện mắng cũng được!"
Hắn ta thậm chí cầu xin Vương gia mắng mình, mắng nhanh lên! Mắng xong thì coi như xong, còn bị đánh thế này thì đến bao giờ mới xong!
Trong lòng Vương gia vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn thấy buồn cười.
Mắng chửi người? Vì sao phải mắng chửi người? Cố Đình còn đang ở bên cạnh nhìn kìa. Hắn là một Vương gia với tính tình tao nhã, phẩm vị còn tao nhã hơn, sao có thể tùy tiện mắng người? Đương nhiên lúc nào cũng phải rực rỡ, vĩ ngạn vô song.
Nếu không, lỡ Cố Đình thay lòng đổi dạ thì biết tìm ai mà khóc?
Sau khi dùng Vi Liệt khởi động hết toàn bộ cơ quan ẩn giấu, hắn ta cũng không còn giá trị lợi dụng. Hoắc Diễm vung tay, chuẩn xác kích phát cơ quan, ném người vào một tấm lưới lớn.
"Hai canh giờ, không ai được thả hắn ta xuống."
Bị treo trên lưới lớn - Vi Liệt: ......
Tất cả cơ quan bẫy rập đều đã khởi động xong, phía trước không còn chướng ngại, đường đi thênh thang.
Hoắc Diễm bước từng bước chậm rãi, bình thản ung dung tiến về phía Cố Đình, đưa tay nắm lấy chiếc lá trên đầu cậu: "Bọn họ ép em ở lại đây sao?"
Cố Đình nhìn hắn, đôi mắt sáng rực: "Bọn họ... vừa nãy làm gì thế? Em chẳng hiểu gì cả."
Hạ Tam Mộc vừa bò ra khỏi hố, mặt đầy máu bụi: ......
Vi Liệt treo trên cây: ......
Vương phi, ngài thật vô tình! Không cầu xin cho chiến hữu thì thôi, lại còn phủi tay sạch sẽ như thế! Ngài tưởng phủi nhẹ một cái thì coi như chưa từng xảy ra sao! Ngài tưởng Vương gia sẽ tin sao! Vương gia chính là anh minh thần võ, trí tuệ vô song, làm sao trúng mỹ nhân kế được!
Anh minh thần võ, trí tuệ vô song, tuyệt đối không trúng mỹ nhân kế — Trấn Bắc Vương — khẽ nắm tay Cố Đình, ánh mắt thâm tình, giọng nói trầm thấp dịu dàng mà tràn đầy sủng nịnh: "Không hiểu cũng không sao, chỉ cần Đình Đình nhìn bổn vương là được."
Hạ Tam Mộc: ......
Vi Liệt: ......
Tốt, chết một cách minh bạch được rồi.
Chiêu thứ hai, lại thất bại.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Phàn Đại Xuyên gặp chuyện, ai cũng tỏ vẻ đồng cảm, thậm chí mấy ngày sau, ai cũng lại gần vỗ vỗ vai hắn ta, không nói gì, chỉ thở dài, trong mắt đầy tiếc nuối xen chút an ủi, lại thêm vẻ khoái chí nhịn cười không nổi.
Phàn Đại Xuyên: ......
Lão tử tắm rửa xong rồi có sao đâu! Ngày nào cũng lấy chuyện này ra chọc, có thú vị lắm không, các ngươi rảnh quá nhỉ? Thôi thôi thôi, xếp hàng đi, chúng ta đấu tay cái coi!
Trong quân toàn đám tính khí nóng, ăn khỏe, nắm tay cũng to, xắn tay áo lên là đánh, sân tập của phủ Trấn Bắc Vương ngay lập tức khói bụi mịt mù, tiếng la hét vang trời.
Rất nhanh có người chạy đến báo cho Cố Đình: "Đình công tử —— chủ tử —— Vương phi! Không thể cứ thế này được! Mau nghĩ cách, chúng ta phải tìm cách chữa bệnh cho Vương gia thôi!"
Cố Đình: ......
Các ngươi thật là muốn chữa bệnh cho Vương gia, hay là không chịu nổi bị đánh nữa? Này này, đây là phủ Trấn Bắc Vương, kia là Vương gia của các ngươi, hắn còn như vậy —— các ngươi có biết suy nghĩ không thế!
Mấy binh lính trẻ tuổi mặt mũi xanh tím đủ màu, nghiêm túc nói: "Chúng ta thật lòng mà! Nếu Vương gia không cứu được thì xong đời!"
Cố Đình: ......
Ai xong đời, ngươi nói lại lần nữa xem?
Cố Đình không tức nổi, vì cậu phát hiện, mọi người ầm ĩ như thế, không khí trong phủ cũng náo nhiệt hơn nhiều, không còn u ám nặng nề như trước.
Trấn Bắc Vương bị gia pháp đánh, quỳ trong từ đường ba ngày ba đêm, đại phu ra ra vào vào, ai nấy mặt mày nghiêm túc, không khí Vương phủ sao có thể nhẹ nhàng cho nổi? Tất nhiên là ủ dột tích tụ. Nếu thêm mấy ngày mưa gió âm u nữa thì càng hợp với tình hình. Nhưng Hoắc Diễm chỉ là bị bệnh, hơn nữa là tâm bệnh, thân thể vẫn khỏe mạnh, đi đâu cũng được, làm gì cũng được, mắt vẫn sáng, tai vẫn nghe rõ, vậy mà mọi người lại cứ như đối diện đại địch, vừa lo sợ vừa u ám. Như thế thì làm sao hắn có thể thả lỏng để vui vẻ mà chữa bệnh?
Cảm xúc là thứ khó khống chế nhất, không ai kiểm soát nổi lòng mình, dù có cố gắng đến mấy cũng khó mà xoay chuyển.
Hai ngày qua Cố Đình không phải không thử, Hoắc Diễm cũng nghiêm túc phối hợp, nhưng chẳng có chuyển biến tốt đẹp. Mãi cho đến khi không khí trong phủ rộn ràng như vậy. Khi đám lính ồn ào chạy đến trước mặt, cậu mới lần đầu thấy Hoắc Diễm cười.
Cố Đình chợt hiểu ra.
Chữa bệnh quan trọng, họ cũng không giấu bệnh sợ thầy, vẫn đang nghiêm túc đối diện. Nhưng không khí cũng quan trọng. Cả phủ đều để tâm, nhưng biểu hiện khác nhau sẽ tạo ra bầu không khí khác nhau. Ai mà muốn quanh mình toàn là ủ dột? Huống chi đây lại là Vương gia, người chịu ảnh hưởng nặng nề. Không khí vui vẻ hoạt bát, bản thân nhìn cũng thấy dễ chịu chứ? Bệnh của Hoắc Diễm cũng đâu phải trọng thương thân thể, cần nằm liệt giường.
Mọi người không phải không có lòng, chỉ là đang dùng cách riêng của mình để cùng nhau cố gắng.
Cố Đình xoa mặt, nhắc nhở bản thân chú ý điều chỉnh tâm thái. Dù sao cả đời này cũng sẽ đi cùng Hoắc Diễm, bệnh hay không bệnh, tốt hay xấu thế nào, cậu cũng chẳng quyết định được, vậy thì cùng Hoắc Diễm đi tiếp chẳng phải tốt sao? Cứ từ từ mà ổn định lại.
Chung lão đại phu cũng nói rồi, bệnh này không phải uống thuốc vài ngày là khỏi, mà là quá trình lâu dài. Có thể sẽ khó kiên trì, nhưng chỉ cần cố gắng thì chắc chắn có hiệu quả.
Một cách không được, thì tiếp tục nghĩ cách khác, làm thôi!
Hoắc Diễm ngủ, Cố Đình lại triệu tập mọi người bàn bạc.
"Có muốn thử biện pháp của ta không?" Vi Liệt xoa tay: "Chính là... chửi cho đã miệng?"
Cố Đình: "...... Chửi ai?"
Cậu cũng từng nghĩ đến, phát tiết cảm xúc vốn là cách để giải tỏa, giúp lòng người bình tĩnh lại. Không phải kiểu bình tĩnh do uống thuốc ép buộc, mà là được an ủi thật sự. Nhưng vấn đề là, hiện tại Hoắc Diễm chẳng giận ai cả, mọi sự đều hướng về cậu. Chỉ cần cậu có mặt thì ổn, cậu không có thì Hoắc Diễm cũng không mắng ai, toàn tự dồn nén với bản thân. Vương gia rõ ràng biết mình thế nào, hắn đâu có tiện mắng người khác?
Vi Liệt sững sờ: "Ừ, đúng là vấn đề."
Hạ Tam Mộc thấy áp lực gấp bội: "Hay là để ta? Dẫn Vương gia đi hố người ta thử? Hố xong chắc sảng khoái lắm, nhưng không biết ngài ấy có hứng không......"
Hứng thú thì chắc chắn không có, vì gần đây hứng thú lớn nhất của Vương gia chính là dính lấy ta, và nghĩ cách dính càng chặt hơn.
Cố Đình thấy không ổn. Nhưng ngó Hạ Tam Mộc, lại nhìn Vi Liệt, cậu bỗng lóe ra một ý: "Nếu không thì hai ngươi cùng nhau ——"
Hạ Tam Mộc lanh trí, lập tức hiểu ý: "Ý là hố người? Không phải Vương gia đi hố người khác, mà là chúng ta tìm cách hố Vương gia?"
Vi Liệt còn chưa hiểu hết: "Vậy không phải càng khiến ngài ấy bực hơn ——"
Hạ Tam Mộc nhếch môi, lộ hàm răng trắng: "Thì sao? Bị hố chẳng phải tức giận sao? Tức giận thì không phải sẽ mắng người à? Lúc đó mắng cho con khỉ nhà ngươi một trận, rồi đánh thêm một trận, tâm tình chẳng phải sẽ khá lên?"
"À ——" Vi Liệt lập tức hiểu, cũng nhận ra bụng dạ tên họ Hạ chẳng sạch sẽ gì: "Ngươi định hố Vương gia, rồi đẩy nồi cho ta đúng không? Lão tử liều mạng với ngươi ——"
Hai người lập tức nhào vô đánh nhau, kết quả Hạ Tam Mộc sưng khóe miệng, Vi Liệt thì mắt tím đen.
Bọn họ vốn quen đấu khẩu, đánh cũng không kéo dài, chỉ vài chiêu rồi dừng. Cố Đình cũng quen cảnh đó, không ngăn cản, còn tiện thể suy nghĩ thêm về ý tưởng bất chợt này, càng nghĩ càng thấy khả thi.
Hoắc Diễm không chịu tự phát tiết, vậy sao không tạo cơ hội cho hắn phát tiết? Còn có thể chuyển hướng chú ý, phân tán thời gian và tinh lực, từ từ thành thói quen, chẳng phải là tiến bộ lớn sao!
"Được rồi, chúng ta bàn kỹ kế hoạch đi."
Phòng lại yên lặng, Vi Liệt hưng phấn nhìn Hạ Tam Mộc trước: "Tam tâm nhãn, ngươi nói thử coi, định làm thế nào?"
Hạ Tam Mộc có biệt danh "Tam tâm nhãn", vì tâm tư nhiều: "Cũng không phải là không có cách ——"
Hắn ta quay sang nhìn Ông Mẫn vẫn ngồi đọc sách.
Ông Mẫn vội xua tay: "Đừng nhìn ta, ta còn chưa đọc xong y thư này đâu."
Hạ Tam Mộc lại liếc qua Phàn Đại Xuyên đang khoanh tay đứng gác ở cửa ——
Phàn Đại Xuyên: "Đừng có lôi lão tử vô, ta mới vừa bị đổ cá chua ngọt lên cả người đây!"
Hạ Tam Mộc tiếc nuối thở dài, quay đầu lại, trìu mến nhìn Vi Liệt: "Không còn cách nào, lần này chỉ có ngươi, đành chắp vá dùng tạm thôi."
Vi Liệt xắn tay áo —— Ngươi lặp lại lần nữa xem!
Hạ Tam Mộc đè tay hắn ta xuống, đôi mắt ranh mãnh như cáo già: "Thừa lúc ngài ấy bệnh mà lấy mạng ngài ấy, hiểu chưa? Chúng ta bao lâu nay chưa từng thắng nổi Vương gia?"
Quả nhiên, hiểu rõ nhau nhất không phải kẻ thù thì cũng là đối thủ. Vi Liệt lập tức im lặng, rồi đảo mắt khinh thường: "Thôi đi, còn nói "bao lâu không thắng nổi", từ nhỏ đến lớn ngươi chẳng phải vẫn luôn là bại tướng dưới tay Vương gia?"
"Nói bậy!" Hạ Tam Mộc nghiêm mặt: "Ta từng thắng Vương gia!"
Vi Liệt: "Không thể nào! Lão tử đây tuyệt đối không nhớ lầm! Ngươi có giỏi thì cứ bịa đi!"
Hạ Tam Mộc nghiêm trang, mặt tỉnh bơ: "Mười tuổi năm ấy, mùng tám tháng tám, nắng đẹp, buổi trưa ăn xong sủi cảo, ta thấy trong rừng giáo trường có cây lớn trông tao nhã, đẹp đẽ, trèo lên... không cẩn thận ngủ quên mất... rồi mơ thấy mình thắng Vương gia!"
Vi Liệt: ......
Đúng là ngươi nằm mơ mà!
Thua thì thua.
Quả nhiên, dựa mặt thì không lâu dài, dựa độ trơ trẽn mới bền vững lâu dài!
Nghe như bị kẻ ngốc trêu, hai người suýt nữa đánh nhau lần nữa.
Một kẻ thì dám nghe, một kẻ thì dám bịa.
Cố Đình nhanh chóng đi ra nhìn, nín cười: "Được rồi, đừng diễn nữa, Vương gia vừa mới trở mình, chưa tỉnh."
Hạ Tam Mộc xoa mặt, lần này thật sự nghiêm túc: "Ta đã hỏi Chung lão đại phu, ngoại thương của Vương gia hầu như đã lành, có thể vận động vừa phải, trong lòng có bệnh cũng không ảnh hưởng tới việc đánh nhau. Chúng ta có thể... đặt Đình công tử ở cuối đường, cho Vương gia biết rõ ràng , sau đó bố trí ám đạo, khói mê, trận mưa tên, bẫy rập, đá lăn, rồi cả mưa kim châm ——"
Cố Đình: ......
Này, các ngươi có phải đang đùa không, nghe cứ như định mưu sát vậy, đáng sợ quá!
Hai kẻ kia càng nói càng hăng, Vi Liệt liên tục gật đầu, Hạ Tam Mộc còn lấy ngón tay chấm nước trà trên bàn vẽ sơ đồ: "Với sự cảnh giác của Vương gia, ít nhất chỗ này ngài ấy sẽ phát hiện, cần người chặn lại. Rồi chỗ cong nguy hiểm này, phải đặc biệt chú ý..."
Tính toán xong, Hạ Tam Mộc vô cùng đắc ý: "Ván cờ này thế nào, đổi lại ngươi có tức không?"
Vi Liệt gật đầu: "Tức chứ!"
Hạ Tam Mộc: "Có muốn mắng người không?"
Vi Liệt: "Mắng! Mắng đến chết! Đánh chết cũng không oan!"
Hạ Tam Mộc quay sang Cố Đình, mỉm cười: "Hoàn hảo rồi."
Cố Đình: ......
Thôi kệ, dù sao người chịu trận cũng không phải cậu. Cậu chỉ cần làm một mỹ nam an tĩnh, ngồi chờ các kỵ sĩ diệt rồng đến là được.
Trong Vương phủ nhanh chóng náo nhiệt, nhất là con đường từ chủ viện đến giáo trường. Mọi người bận bịu bố trí như ăn cướp, hấp tấp rối rít. Cố Đình còn cố ý dẫn Hoắc Diễm đi nơi khác, để họ có đủ thời gian chuẩn bị.
Hoắc Giới cũng chạy tới hóng chuyện, mỗi lần đều có phát hiện mới rồi về nhà múa tay múa chân kể lại cho tổ mẫu.
Hoắc Nguyệt có chút lo: "Ca ca chịu nổi sao?"
Thái Vương phi lão luyện, cười tủm tỉm đưa chén trà nóng cho cháu gái: "Không cần xen vào, cứ để bọn nó nháo đi."
Rất nhanh, mọi việc chuẩn bị xong, kế hoạch bắt đầu. Cố Đình được mời tới giáo trường phía tây. Nơi này có rừng cây nhỏ, gió thổi lá xào xạc, bóng nắng loang lổ dưới tán cây. Mùa này ngồi dưới tán cây đọc sách, cảm giác thật tuyệt.
Cậu vừa tới, dưới gốc cây đã trải thảm mỏng, bên cạnh có lò sưởi nhỏ, hương trà lượn quanh.
Trong chuyện chăm sóc chuẩn Vương phi, phủ Trấn Bắc Vương quả nhiên chu toàn.
Hoắc Diễm ngủ trưa tỉnh lại, không thấy Cố Đình, chẳng bao lâu đã nóng ruột. Có người nói Đình công tử đang ở rừng sau giáo trường đọc sách, có lẽ nắng đẹp quá, xem say mê quá nên quên về, bọn họ cũng không dám quấy rầy.
"Bổn vương đi tìm em ấy."
Hoắc Diễm tuy có bệnh, nhưng không phải không cho Cố Đình làm gì, mà là mong cậu làm gì thì bên cạnh cũng phải có mình. Nếu đọc sách thấy vui, cứ tiếp tục đọc, hắn sẽ đến.
Vừa bước ra cửa, mới đi xuống hành lang, hắn đã đổi hướng, đi vòng qua tiền viện, tản bộ ở sân vắng, nhưng không quay đầu lại xem.
Vi Liệt bên cạnh tiếc nuối đấm tay vào lòng bàn tay: "Hỏng! Cái bẫy này uổng phí rồi!"
Hạ Tam Mộc híp mắt: "Bình tĩnh, chúng ta còn nữa."
Phía trước là núi giả, Hoắc Diễm lại chẳng buồn đi đường, mũi chân khẽ nhún, dùng khinh công nhảy qua nhẹ nhàng.
Vi Liệt: "Lại, lại uổng phí nữa!"
Hạ Tam Mộc: "Không sao, chúng ta còn nữa!"
Hoắc Diễm dừng chân, tiện tay lôi một binh lính ẩn trong lùm cây ra, ném ra ngoài ——
Đồng thời búng ngón tay, "tách" một tiếng, trên cây lớn rơi xuống một cái lưới, trùm trọn tên lính kia.
Binh lính: "A a a a —— ơ?"
Vi Liệt: ......
Hạ Tam Mộc nghiến răng: "Ta không tin, tiếp theo chắc chắn được ——"
Chưa nói dứt lời, lại một binh lính rơi vào bẫy lưới như thế.
"Còn tính sao! Đương nhiên là ——" Hạ Tam Mộc vỗ tay xuống, giọng trầm thấp: "Đương nhiên là lấy con khỉ ngươi tế cờ!"
Tiếc là Vi Liệt vừa lùi, hắn ta chụp hụt.
Vi Liệt cười ha hả sau lưng hắn ta, nhấc chân đá một cú vào mông, trực tiếp đá bay ra ngoài.
Hạ Tam Mộc: "Ta —— má nó?"
Vi Liệt chống nạnh cười lớn: "Ha ha, tính kế người thì bị người tính kế, lật xe rồi! Vui không, Tam tâm nhãn?"
Hạ Tam Mộc không tin con khỉ này lại có mưu như thế, vội nhìn quanh, quả nhiên thấy Ông Mẫn mặc áo trắng cầm sách ——
Không khỏi lớn tiếng trách: "Đều là một lũ đồng lõa, ngươi lại giúp hắn ta mà không giúp ta!"
Ông Mẫn không để ý, đi đến bên Vi Liệt: "Cổ vịt cay ăn ngon lắm, đa tạ."
Hạ Tam Mộc: ......
Chỉ vì một đĩa cổ vịt cay mà bán đứng ta?
Đáng tiếc giờ hắn ta không còn tâm trí nghĩ nhiều, Vương gia đã kích hoạt cơ quan mưa tên! Đây là chỗ cong cực kỳ nguy hiểm, hắn ta phải dụ địch vào sâu!
Trong mưa tên tầng tầng, Hoắc Diễm thân như rồng, một cú xoay người đẹp mắt, thân hình di chuyển nhanh đến mức thành ảo ảnh. Hạ Tam Mộc nhân lúc ấy xông vào, nhưng cũng không phá nổi tiết tấu của hắn. Hai người vũ khí chạm nhau, lửa tóe bốn phía, tốc độ nhanh như sấm sét, đánh đến rung trời lở đất, một trận võ đấu sướng khoái vô cùng!
Ban đầu là Hạ Tam Mộc theo kế hoạch, dẫn dắt Hoắc Diễm đi vào hướng bẫy rập. Nhưng không biết từ khi nào, Hoắc Diễm đã nắm quyền chủ động, còn khơi dậy tính hiếu thắng của Hạ Tam Mộc. Mục tiêu của cả hai cũng thay đổi, thế trận xoay chuyển, rốt cuộc Hoắc Diễm mới là người chủ đạo.
Cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt.
Trong tầm nhìn của hai người, Cố Đình xuất hiện.
Cố Đình cầm sách trong tay, mỉm cười nhìn về phía này.
Vốn dĩ cậu đã rất đẹp, lúc cười lại càng sáng ngời rực rỡ. Giây phút này, ánh nắng chiếu lên người cậu, quần áo lấp loáng sáng lên, ngay cả quyển sách trong tay cũng toát ra khí chất. Đẹp đến thế, ai mà chịu nổi?
Có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường, Hoắc Diễm hơi sững lại một chút.
Trong lòng Hạ Tam Mộc gào thét điên cuồng: Ổn rồi! Chính là lúc này!
Hắn ta lập tức điểm mũi chân đất, vận khinh công bay về phía chỗ an toàn ——
Không hiểu sao chân lại bị giữ chặt, tiếp theo trời đất đảo lộn trước mắt, hắn ta bị người ta ném mạnh vào một cái hố lớn!
"Trời đất thánh thần ơi ——"
Đây chính là cái hố tàn nhẫn và độc địa nhất của hắn ta, vừa to vừa sâu, đủ mọi trò hiểm ác trong đó!
Hạ Tam Mộc vội vàng nín thở rồi lại bị nghẹn, cố gắng khống chế để không ngã xuống. Bởi vì trong hố đầu tiên là khói độc, phía dưới còn có những thanh trúc vót nhọn, ai rơi xuống thì không chết cũng trọng thương!
Hắn ta cố gắng dùng mũi chân dẫm thật nhẹ lên một thanh trúc nhọn để mượn lực, sau đó áp sát vào vách hố, hai chân căng hết cỡ, vừa lúc thấy một tảng đá lớn từ trên lăn xuống, "Rầm" một tiếng nện mạnh ——
Mặt Hạ Tam Mộc toàn là nước mắt, không biết do bụi mù làm cay mắt hay là vì đau đớn thật sự.
Trong khói bụi mù mịt, hắn ta ngẩng đầu, mơ hồ nhìn về phía Hoắc Diễm ——
Tại sao! Rốt cuộc là tại sao! Rõ ràng tất cả bẫy rập Vương gia đều không biết, cho dù hắn có lợi hại đến đâu cũng không thể thoát hết, nhưng còn Cố công tử thì sao? Cố công tử chỉ cười với Vương gia thôi mà! Hắn ta nhìn rõ ràng, Vương gia đã ngây ra một thoáng, căn bản không nhìn hắn ta lấy một cái, thế thì vì sao vẫn có thể chuẩn xác phá giải vào lúc then chốt này!
"Bổn vương không cần nhìn cũng biết ngươi sẽ chạy đi đâu."
Giọng Hoắc Diễm nhàn nhạt: "Mỗi lần đến thời khắc quan trọng khi tính kế người khác, ngón tay ngươi đều theo bản năng giật một cái. Thói quen này không đổi được, sớm muộn gì ngươi cũng tự hại chết mình."
Hạ Tam Mộc: ......
Vậy tức là, hắn ta bị chính cái hố của mình hại sao!
Dĩ nhiên cái hố này vẫn chưa phải kết thúc. Phía dưới còn nhiều, mà Cố Đình thì ở ngay gần đó, thoạt nhìn dường như có thể đi qua ngay, nhưng cái gọi là "thoạt nhìn" với "dường như có thể", chính là chỗ lợi hại nhất để đánh lừa người ta.
Tiếp theo là khói mê, sương mù, lại thêm một loạt ám khí đủ loại, phong phú đa dạng, không cái nào lặp lại.
Ông Mẫn một chân đá Vi Liệt ra: "Đến lượt ngươi."
Vi Liệt: ......
Hoàn toàn không ngờ lại thành ra kết quả này! Chẳng phải vụ giao dịch cổ vịt cay đã thành công rồi sao!
Ông Mẫn đưa mu bàn tay cầm sách ra sau lưng, mắt nheo lại: "Cổ vịt cay quả thật ngon, ăn nhiều lại khó chịu. Vi tướng quân đã từng thử chưa? Ngày hôm sau bụng dạ có vui vẻ không?"
Vi Liệt: ......
Nhưng món này vốn dĩ là phải cay mới ngon chứ! Không cay thì đâu ra vị! Mà cay quá thì tất nhiên phải trả giá chút ít thôi! Cái này đâu thể trách ta, đều là do đầu bếp làm cổ vịt nấu sai!
Hắn ta thật sự không ngờ, có một ngày mình lại chết vì món cổ vịt cay.
Vi Liệt từng có hùng tâm tráng chí, mơ tưởng có ngày đánh bại Vương gia. Không ngờ làm tướng mà binh lại chẳng ra gì! Nhưng hiện thực vốn tàn khốc, mộng tưởng mãi mãi chỉ là mộng tưởng. Dưới tay Hoắc Diễm, hắn ta chưa đi nổi mấy chiêu đã bị đánh tới tấp, trái phải đều không chống đỡ nổi, chật vật đến mức phải cố sống sót.
"Ngài... Ngài không định mắng ta sao? Nào, mắng đi! Mắng thật to vào, tùy tiện mắng cũng được!"
Hắn ta thậm chí cầu xin Vương gia mắng mình, mắng nhanh lên! Mắng xong thì coi như xong, còn bị đánh thế này thì đến bao giờ mới xong!
Trong lòng Vương gia vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn thấy buồn cười.
Mắng chửi người? Vì sao phải mắng chửi người? Cố Đình còn đang ở bên cạnh nhìn kìa. Hắn là một Vương gia với tính tình tao nhã, phẩm vị còn tao nhã hơn, sao có thể tùy tiện mắng người? Đương nhiên lúc nào cũng phải rực rỡ, vĩ ngạn vô song.
Nếu không, lỡ Cố Đình thay lòng đổi dạ thì biết tìm ai mà khóc?
Sau khi dùng Vi Liệt khởi động hết toàn bộ cơ quan ẩn giấu, hắn ta cũng không còn giá trị lợi dụng. Hoắc Diễm vung tay, chuẩn xác kích phát cơ quan, ném người vào một tấm lưới lớn.
"Hai canh giờ, không ai được thả hắn ta xuống."
Bị treo trên lưới lớn - Vi Liệt: ......
Tất cả cơ quan bẫy rập đều đã khởi động xong, phía trước không còn chướng ngại, đường đi thênh thang.
Hoắc Diễm bước từng bước chậm rãi, bình thản ung dung tiến về phía Cố Đình, đưa tay nắm lấy chiếc lá trên đầu cậu: "Bọn họ ép em ở lại đây sao?"
Cố Đình nhìn hắn, đôi mắt sáng rực: "Bọn họ... vừa nãy làm gì thế? Em chẳng hiểu gì cả."
Hạ Tam Mộc vừa bò ra khỏi hố, mặt đầy máu bụi: ......
Vi Liệt treo trên cây: ......
Vương phi, ngài thật vô tình! Không cầu xin cho chiến hữu thì thôi, lại còn phủi tay sạch sẽ như thế! Ngài tưởng phủi nhẹ một cái thì coi như chưa từng xảy ra sao! Ngài tưởng Vương gia sẽ tin sao! Vương gia chính là anh minh thần võ, trí tuệ vô song, làm sao trúng mỹ nhân kế được!
Anh minh thần võ, trí tuệ vô song, tuyệt đối không trúng mỹ nhân kế — Trấn Bắc Vương — khẽ nắm tay Cố Đình, ánh mắt thâm tình, giọng nói trầm thấp dịu dàng mà tràn đầy sủng nịnh: "Không hiểu cũng không sao, chỉ cần Đình Đình nhìn bổn vương là được."
Hạ Tam Mộc: ......
Vi Liệt: ......
Tốt, chết một cách minh bạch được rồi.
Chiêu thứ hai, lại thất bại.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 121: Tốt, chết một cách minh bạch được rồi
10.0/10 từ 16 lượt.