Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 119: Ta thật sự không có biện pháp

91@-

 
Thái Vương phi đã sớm nhận ra Cố Đình có điều không ổn. Cậu vốn là đứa nhỏ thật thà, chẳng có chuyện gì phải phiền muộn, lại sắp thành thân, lẽ ra mỗi ngày đều phải vui vẻ mới đúng. Ấy vậy mà cậu cứ hay thất thần, trong lòng như vướng bận điều gì. Ngoài Hoắc Diễm ra thì còn ai vào đây nữa?


Bà hiểu rõ cháu trai của mình, thật lòng thích Cố Đình. Mà Cố Đình cũng là đứa nhỏ tốt, xứng đáng để người ta vì cậu mà tận tâm hết lòng. Nhưng thế gian này nhiều tiếc nuối, mà khởi đầu của những tiếc nuối ấy thường là vì yêu.


Bà lo cho Cố Đình, sợ cậu có chuyện, càng nhìn càng thấy lạ, cuối cùng quả nhiên bị bà phát hiện!


Thái Vương phi tức giận vô cùng. Chuyện riêng tư của vợ chồng, những thú vui nhỏ nhặt, bà không phải không hiểu. Nhưng trạng thái của cháu trai rõ ràng không bình thường! Bà lập tức sai đóng cửa lớn, đuổi hết tất cả gia nhân, phong tỏa hẳn sân của Hoắc Diễm, không cho nữ quyến hay nha hoàn nào lại gần. Rồi bà dẫn Lâm giáo đầu cùng vài thân tín, đá văng cửa phòng, trực tiếp ra tay: "Còn dám đánh trả? Đè nó xuống cho ta! Đừng sợ xuống tay mạnh, bị thương thì ta chịu trách nhiệm!"


Hoắc Diễm vốn rất lợi hại, võ công lẫn trí tuệ đều không thiếu. Suốt bao năm qua, bất kể chiến cuộc gian nan, rơi vào tuyệt cảnh thế nào, hắn đều có thể xoay chuyển, thắng lợi trở về – đủ thấy hắn cứng cỏi thế nào.


Võ công của hắn từ nhỏ đã được Lâm giáo đầu chỉ dạy. Mấy năm nay mỗi lần về phủ cũng thường luận bàn, chiêu thức đã quá quen. Các thân vệ cũng đều là tinh anh trong quân Trấn Bắc, từng giao thủ với hắn. Một đối một thì chẳng ai thắng nổi, nhưng nếu cả nhóm liều mạng cùng xông vào thì cũng không phải không có cơ hội.


Nhưng tại sao phải liều mạng?


Đây là nhà hắn, những người này đều là giáo đầu và thân vệ của hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn sống chết với họ?


Thái Vương phi tự tay mở xích cho Cố Đình.


Năm xưa hai lần thủ thành, phủ Trấn Bắc Vương gặp nguy cơ lớn đến vậy bà cũng không khóc. Bao nhiêu năm gian khổ chống đỡ Vương phủ đi đến hôm nay, bà cũng không khóc. Thế nhưng lúc này, nhìn thấy sợi xích sắt tinh tế kia, bà lại rơi lệ, như thể sức nặng ấy là điều bà không thể chịu đựng nổi.


"Xoảng ——"


Dây xích rơi xuống đất. Ngón tay Thái Vương phi run rẩy xoa đầu Cố Đình: "Đứa nhỏ, khổ cho con rồi."


Cố Đình chỉnh lại tay áo, che đi vết đỏ trên cánh tay, mỉm cười: "Con không sao, ngài đừng lo. Vương gia chỉ đùa với con thôi."


Thái Vương phi nhắm mắt, nước mắt trào ra: "Đứa nhỏ ngốc, không cần thay nó nói đỡ. Ta đây sắp xuống mồ rồi, có chuyện gì chưa từng thấy, chưa từng biết? Nếu Diễm nhi chưa đến mức điên loạn, thì cũng chẳng còn xa nữa. Nó cố ý cả đấy!"


Cố Đình thở dài khẽ nắm lấy tay bà: "Ngài đừng như vậy. Ngài ấy chỉ là bị bệnh... Chúng ta mời đại phu được không?"


Hành động ấy như mang lại an ủi. Thái Vương phi nắm chặt tay cậu: "Đại phu nhất định phải mời. Có bệnh thì phải chữa, nhà chúng ta không có cái kiểu "giấu bệnh sợ đại phu"!"


Ánh mắt bà sắc bén nhìn thẳng Hoắc Diễm: "Làm sai thì phải phạt. Có gan làm, phải có gan chịu gia pháp!"



Động tác của Hoắc Diễm dần chậm lại. Hắn nhìn thấy mái tóc bạc trắng, đôi mắt rưng rưng của tổ mẫu; nhìn thấy Cố Đình rõ ràng bị ấm ức nhưng vẫn không trách giận, ngược lại còn dịu dàng trấn an tổ mẫu.


Đột nhiên, vành mắt hắn đỏ lên.


Hắn thấy hổ thẹn, hoàn toàn không dám thừa nhận hành vi của mình. Rất nhanh, hắn buông tay, không đợi Lâm giáo đầu và thân vệ áp chế, tự mình đi ra cửa phòng, quỳ xuống giữa sân.


Thái Vương phi hừ lạnh: "Xong rồi mới khoe mẽ thì có ích gì? Lâm giáo đầu, mang gia pháp tới!"


Sống chung nhiều năm, Lâm giáo đầu quá hiểu tính tình trong phủ. Vương gia vốn quật cường, Thái Vương phi mà đã cứng rắn thì càng không đổi. Đã nói ra thì không rút lại.


Hôm nay, trận đòn này chắc chắn không tránh được.


Ông nhìn Vương gia một cái, rồi xoay người ra ngoài, chẳng mấy chốc mang đại bản trở lại.


Đó là một tấm ván gỗ rất dài, dày cỡ một bàn tay, rộng cỡ nửa bàn tay, giữ gìn trong từ đường đã lâu năm, còn vương chút mùi hương khói, ánh lên tia sáng lạnh.


Thứ như vậy đánh xuống người, đau thế nào có thể tưởng tượng, huống hồ lại do chính Lâm giáo đầu ra tay.


Lâm giáo đầu nói: "Vương gia tôn quý, vốn không nên chịu đòn trước mặt người khác để mất mặt. Nhưng Vương phủ có luật sắt, làm sai tất phải phạt. Các đời gia chủ đều như vậy, không ai có đặc quyền —— Vương gia, ta sẽ đánh nhanh, ngài hãy chịu đựng!"


"Bộp —— bộp —— bộp ——"


Âm thanh nặng nề giáng xuống thân thể, nghe đến mức da đầu người khác tê rần, ai nấy phải quay đi, không dám nhìn nữa.


Tất cả những ai không liên quan đều bị giữ ở bên ngoài. Trong sân chỉ còn Hoắc Diễm bị đánh, Lâm giáo đầu thi hành, cùng Thái Vương phi và Cố Đình – giữ lại đủ thể diện cho Vương gia.


Nhưng động tĩnh lớn thế, ai lại không hay biết?


Ở trắc viện, Hoắc Giới sợ hãi run rẩy, nắm chặt tay tỷ tỷ: "Huynh trưởng... làm sao vậy?"


Hoắc Nguyệt cũng lo lắng, liếc về hướng chính viện, mày cau chặt, ánh mắt đầy suy tư. Nhưng với đệ đệ, nàng vẫn giữ giọng dịu dàng, xoa đầu nhóc: "Đừng sợ. Có chuyện gì tổ mẫu cũng sẽ giải quyết. Đình ca ca cũng sẽ không bỏ mặc. Hai người đều rất thông minh. Giống như lần trước kẻ địch tấn công Vương phủ, đệ còn nhớ không?"


Hoắc Giới dĩ nhiên nhớ. Cũng chính từ hôm đó, khi thấy Cố Đình bất chấp hiểm nguy bảo vệ Vương phủ, nhóc mới càng thêm tôn kính và thân cận với cậu. Đương nhiên cũng tin tưởng, thế gian này không gì Đình ca ca không làm được! Cậu còn dám đánh cả huynh trưởng cơ mà!


Hoắc Nguyệt nhéo mũi nhóc: "Thấy chưa? Cho dù huynh trưởng phạm sai lầm, cũng phải chịu gia pháp. Đệ phải nhớ kỹ, về sau bướng bỉnh cũng phải có chừng mực, không được gây phiền toái cho người khác, biết không?"



Hoắc Giới run lên, mặt nhỏ nghiêm túc khác thường: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhớ kỹ rồi!"


Nói chung cảnh tượng hôm nay để lại bóng ma tâm lý nặng nề cho nhóc. Từ đó về sau, suốt cuộc đời, điều nhóc coi trọng nhất chính là giữ mình ngay thẳng, làm gương tốt, gánh vác trách nhiệm, không phạm sai lầm, nếu không sẽ mất mặt vô cùng!


Sau này nhóc trở thành Hoàng thái đệ, địa vị chỉ dưới một người, trên vạn người, chăm lo việc nước cẩn trọng, cùng huynh trưởng gây dựng thịnh thế, cũng bởi vì ghi nhớ những nguyên tắc ấy.


*Hoàng thái đệ: đệ đệ của vua


Lâm giáo đầu quả nhiên ra tay nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đánh xong đủ năm mươi trượng.


Chính ông thì không có chút gì giống mệt mỏi, nhưng Hoắc Diễm thì không được, cho dù võ công cao cường, cũng vẫn là thân thể máu thịt, sau một trận gia pháp thì da thịt rách nát, máu me đầm đìa, quần áo ướt sũng.


Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, sau khi chịu gia pháp xong, hắn còn phải quỳ ở từ đường.


Lâm giáo đầu gọi đám thân vệ ra, cùng nhau dìu Vương gia vào phòng, rửa sạch vết thương, bôi thuốc, thay quần áo, thậm chí không để Cố Đình thấy mặt, trực tiếp đưa đi từ đường.


Suốt ba ngày đêm, Cố Đình không được gặp Hoắc Diễm lấy một lần. Mỗi lần muốn đi vào, đến cửa từ đường thì bị ngăn lại, nói rằng đây là quy củ, không được gặp tức là không được gặp.


Cố Đình thật sự đau lòng, thương thế của Hoắc Diễm trông có vẻ rất nặng, cứ nhốt ở đó, liệu có xảy ra chuyện gì không?


Mỗi ngày cậu đều phải chạy đến vài lần, cho dù không được gặp, nhưng cách cánh cửa cũng muốn nói chuyện với Hoắc Diễm: "Ngài yên tâm, trong nhà đều bình yên, em cũng không sao."


"Em biết ngài không phải cố ý, cho dù muốn khóa em lại, ngài cũng không thật sự làm em bị thương, lúc nào cũng rất cẩn thận, không để trên người em xuất hiện dù chỉ một vết đỏ."


"Em sẽ không rời đi, cũng không gặp nguy hiểm, ngài tin em thêm một chút được không?"


"Thương thế của ngài thế nào rồi? Thái Vương phi lần này thật sự rất tức giận, ai cầu xin cũng không nghe, ngài cố gắng chịu đựng, rồi cũng sẽ qua, rất nhanh là có thể ra ngoài. Sau này... chúng ta đều phải sống cho thật tốt, được không?"


Bên này Cố Đình thì đau khổ, ăn không ngon ngủ không yên, bên kia Thái Vương phi cũng chẳng khá hơn, nhìn bát canh sâm cũng không uống nổi, cứ thở dài liên tục.


Quế ma ma đau lòng: "Vương gia tuổi này rồi, cũng không còn là trẻ con, giờ chắc chắn biết sai rồi... Hay là thả ra sớm một chút?"


Thái Vương phi hừ lạnh: "Ta thấy nó chính là dựa vào thân phận cao quý, làm càn tưởng không ai dám quản! Không sao, ngươi đừng thay ta lo. Cái thân thể đó, phạt mấy ngày cũng không chết được, không dạy dỗ nó một trận, nó sẽ chẳng biết sợ!"


Đây chính là cháu ruột bà, khi còn nhỏ vẫn thường gối đầu lên đùi bà làm nũng, miệng ngọt ngào gọi "tổ mẫu", nói rằng muốn mau lớn để bảo vệ bà... Tổ tôn bọn họ số mệnh đều không tốt, nhiều năm qua toàn là mất mát, đứa nhỏ ấy không biết vì sao dần dần lớn lên lại mang bộ dạng lạnh nhạt, ít khi nói lời dễ nghe để làm người khác vui. Nhưng cho dù đi đâu xa, mỗi lần trở về, việc đầu tiên luôn là đến thỉnh an bà, trước mặt bao nhiêu người cũng thế, thân phận địa vị cao thế nào cũng không đổi, chưa bao giờ khác đi.



Hắn rất ít khi để ai vào lòng, nhưng một khi đã xác định, thì cả đời này cũng không thay đổi.


Thái Vương phi sao có thể không đau lòng? Tính tình cứng cỏi, mà tâm lại mềm yếu như vậy. Ông trời sao không thể đổi số phận, để người tốt còn lại một con đường sống! Cuối cùng bà chỉ có thể tự an ủi mình: việc tốt thường gian nan. Bà còn mời đại sư đến xem mệnh cho cháu, chỉ mong lần tai ương này mau qua, qua rồi thì mưa tạnh trời trong, không còn tai nạn nữa.


Hết ba ngày, Hoắc Diễm cuối cùng cũng từ từ đường được đưa ra, nâng về phòng của mình. Đại phu cũng lập tức được mời vào phủ, chính là lão đại phu họ Chung, đã chữa bệnh nhiều năm cho phủ, y thuật tinh vi, lại không bao giờ che giấu.


Nhưng lần này, sau khi bắt mạch cho Hoắc Diễm, lão lại lặng lẽ tránh Thái Vương phi, kéo Cố Đình sang một bên hỏi nhỏ: "Vương gia gần đây có phải đã trúng thứ gì đó không? Mê hương hay độc dược gì đó?"


Cố Đình lập tức nhớ đến đêm lầu nhỏ ở kinh thành bốc cháy, Mạnh Trinh từng nói ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, có thể khiến người phát điên, hình như gọi là ly thảo? Cậu không dám coi thường, lập tức nói tên này cho Chung lão đại phu.


"Cái này..." Chung lão đại phu vuốt râu, tay run lên, suýt nhổ mất một sợi: "Nếu thật là thứ này, thì khó rồi."


Cố Đình chắp tay: "Xin ngài nói rõ hơn."


Chung lão đại phu đáp: "Loại thảo dược này ban đầu chưa dễ tạo ảnh hưởng, nhưng một khi đã ảnh hưởng thì rất khó chữa. Ví dụ như tình trạng của Vương gia hiện giờ, chỉ cần người khác dùng hương liệu từ ly thảo là có thể khống chế cảm xúc của hắn. Nếu hắn đã quá chấp niệm, thì cho dù người khác không dùng hương nữa, chỉ riêng trong lòng hắn đã bị k*ch th*ch, thì cũng sẽ..."


Cố Đình hiểu rõ nguyên nhân những hành vi gần đây của Hoắc Diễm.


Chỉ sợ từ lúc rời kinh thành, cảm xúc của hắn đã dần dần tích tụ, tiếc là khi đó không rõ ràng, việc bên cạnh lại quá nhiều, hắn lại chẳng nói nên bản thân cũng không nhận ra, cứ thế chồng chất dần.


Hoắc Diễm thật sự là đã bị bệnh.


"Chuyện gì mà lại cố tình giấu ta?" Thái Vương phi đột ngột xuất hiện: "Con có phải có chuyện gì che giấu ta không?"


Câu trước là hỏi Chung lão đại phu, câu sau lại là hỏi Cố Đình.


Cố Đình hiểu rõ, Thái Vương phi vốn sáng suốt, sao lại không nhìn ra ý của Chung lão đại phu? Bà cố ý tránh đi, là để cho hai người có không gian nói chuyện. Nhưng việc này liên quan đến thân thể của cháu, bà nhất định phải biết.


Thấy cậu hơi do dự, Thái Vương phi thở dài: "Trẻ con ở bên ngoài, luôn chỉ nói điều tốt không nói điều xấu, không muốn làm người nhà lo lắng. Diễm nhi đã lớn, có thể tự gánh vác một phương, ta cũng đã quen, không muốn quản hết. Nhưng lần này khác, liên quan đến sức khỏe của nó, ta không thể không hỏi."


Cố Đình nói: "Không phải là muốn giấu ngài, vốn dĩ chuyện cũng đã qua, con định trở về sẽ kể, ai ngờ mấy ngày nay việc nọ việc kia, đã chậm trễ. Khi ở kinh thành, đúng là chúng con gặp phải chút rắc rối..."


Cậu lập tức kể tỉ mỉ từ đầu đến cuối, đã gặp chuyện gì, xử lý thế nào, suy đoán ai là kẻ đứng sau, thử nghiệm ra sao, ứng phó thế nào, toàn bộ đều nói hết.


Thái Vương phi tức giận đập bàn: "Cái lão hoàng đế chết tiệt! Dám khinh thường cháu ta đến mức này, đúng là chán sống rồi!"



Tuy rằng trong lòng rất nhiều người cũng nghĩ thế, cũng mắng thầm như vậy, nhưng chẳng ai dám nói ra miệng, dù sao hoàng quyền lớn hơn hết thảy, tội bất kính đâu phải trò đùa. Nhưng Thái Vương phi đã mắng, thì trong phòng không có một ai dám nhắc nhở bà đã nói sai lời cả ——


Nơi này chính là phủ Trấn Bắc Vương, bà là Thái Vương phi của Vương phủ, ngay cả Vương gia nhìn thấy bà cũng phải quỳ xuống thỉnh an!


Thái Vương phi tức giận xong, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, nhìn về phía Chung lão đại phu: "Cho nên bệnh của Diễm nhi là do ảnh hưởng từ thứ kia, có chút không ổn, nhưng chưa đến mức nghiêm trọng, vẫn có thể chữa trị, đúng là như vậy phải không?"


Chung lão đại phu gật đầu: "Đúng là như thế. Bệnh của Vương gia mới khởi phát, chưa tính là nặng, khả năng khỏi hẳn rất lớn. Nhưng như người ta thường nói, thân bệnh dễ trị, tâm bệnh khó chữa. Căn nguyên bệnh của Vương gia là ở khúc mắc trong lòng, do chấp niệm của chính bản thân. Ý nghĩ xoay chuyển của ngài ấy so với bất cứ loại thuốc nào đều có hiệu lực lớn hơn nhiều. Hiện giờ tình trạng thế nào, ta còn phải cân nhắc thêm. Giai đoạn này chỉ có thể cố gắng làm cho Vương gia giữ được bình tâm, tĩnh khí..."


Nhưng là Trấn Bắc Vương, linh hồn của quân Trấn Bắc, ưu điểm lớn nhất và cũng quan trọng nhất mà Hoắc Diễm phải giữ chính là nhiệt huyết, sát khí và khí phách của hắn. Có như vậy mới khởi động được toàn bộ phòng tuyến biên cảnh, giành thắng lợi trong mọi trận chiến. Nếu từ nay về sau tâm bình khí hòa, không còn d*c v*ng, không nổi giận, cảm xúc chẳng có chút gợn sóng, thì còn đánh giặc thế nào?


Chung lão đại phu thở dài, lời này chưa nói ra nhưng ai nấy đều hiểu.


Cố Đình đặc biệt khó chịu, cách bình phong nhìn về phía giường trong phòng. Trên người Hoắc Diễm thương tích vẫn chưa khỏi, hắn vẫn hôn mê, không biết khi tỉnh dậy nghe tin này sẽ phản ứng thế nào.


Chung lão đại phu nhìn Cố Đình: "Ta thấy Vương gia như vậy, chắc là quá yêu thích công tử. Nếu là chán ghét thì dễ, rời xa là được. Nhưng loại yêu thích này thì chữa sao được... Ta thật sự không có biện pháp."


Chấp niệm vì yêu thích, vốn nên là chuyện tốt chứ? Nhanh chóng thành thân, ở bên nhau, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?


Cố Đình không biết Chung lão đại phu đang nghĩ gì. Nhưng Thái Vương phi – người đã nhiều năm giao tiếp với Chung lão đại phu, quen thuộc nhất với thần sắc của ông – lập tức phản bác: "Không được."


Chung lão đại phu: "Thái Vương phi cho rằng không ổn sao?"


Thái Vương phi gật đầu: "Giống như một đứa trẻ thích ăn kẹo, vốn không có gì sai. Thích đồ ngọt là bản tính, là bước đầu trong quá trình trưởng thành, nhận thức thế giới bên ngoài. Nhưng nếu ăn quá mức, quá tham, ngày đêm đều đòi, ngủ cũng phải ngậm kẹo, răng hỏng rồi vẫn còn khóc lóc đòi, thì người lớn phải làm sao? Tiếp tục chiều chuộng, cứ để mặc? Hay phải tìm cách cho nó hiểu rằng không phải cái gì muốn cũng được, mọi thứ đều phải có mức độ, có tiết chế. Kẹo thì lúc nào cũng có, sẽ không biến mất. Hôm nay cho ngươi một viên, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai sẽ có viên tiếp theo. Nếu ngươi luôn thích, kẹo sẽ luôn có hằng ngày. Nhưng tham quá thì không được."


"Người lớn không thể nuông chiều trẻ nhỏ. Người đã trưởng thành cũng không thể chiều chuộng quá mức. Nó muốn gì cũng phải đáp ứng sao? Hôm nay chỉ là muốn chiếm hữu người bên cạnh, ngày mai nếu thích giết người, phóng hỏa thì làm thế nào? Nếu nó coi giết người là niềm vui thì sao? Cái gì cũng nghe nó, thì còn gọi gì là cuộc sống nữa?"


Thái Vương phi biết cháu mình không thể nào trở thành kẻ đại ác tày trời, nhưng chỉ cần có một phần trăm khả năng, bà cũng tuyệt đối không cho phép.


Có bệnh thì phải chữa cho tốt, chứ không thể mặc kệ.


"May mà hôn kỳ định còn xa, hơn ba tháng nữa. Nếu định gần, sau này còn phải kéo dài, lại phải thông báo lại, phiền phức thêm một lần nữa..."


Thái Vương phi lúc trước cũng có chút lo lắng, nay biết rõ căn nguyên, trong lòng lại yên ổn hơn. Quyết tâm trị tận gốc. Sau đó, bà quay sang hỏi ý Cố Đình: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, trong lòng con có khó chịu không?"


Cố Đình lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Con luôn muốn thành thân với ngài ấy. Ngày mùng sáu tháng tám là ngày lành, ngài ấy sẽ khá lên."


Thấy cậu kiên định dũng cảm, Thái Vương phi càng yên tâm. Sau khi tiễn Chung lão đại phu, bà gọi Cố Đình vào gian thính nhỏ ngoài phòng: "Có chuyện này, ta nghĩ con cũng nên biết."
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 119: Ta thật sự không có biện pháp
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...