Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 116: không biết như vậy đã khiến Đình Đình vừa lòng chưa
119@-
Kinh thành.
Vốn dĩ làm ăn xong thì có thể rời đi, Diệp Bồng Trinh dù sao cũng là Nữ Thần Tài, chớp mắt một cái thì thời gian đều biến thành tiền, sao có thể lãng phí vô ích? Các đại chưởng quầy đều sốt ruột cả.
Diệp Bồng Trinh vội vàng đi về phía phòng khách: "Bảo bọn họ đừng lo chuyện bao đồng, có thì giờ ấy thì chi bằng ở nhà lo dạy con cho đàng hoàng. Đừng để rồi về sau chẳng kịp giữ của cải, cửa nhà còn chưa kịp sáng rỡ đã bị con cháu phá tan hết. Nói với bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ được rảnh rỗi một tháng thôi, qua một tháng, lão nương sẽ bắt bọn họ bận đến mức ngay cả mẹ ruột cũng chẳng nhận ra nổi!"
A Lụa: ...
Tiểu thư nhà mình lại trưng cái khí phách ra rồi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, tính tình tiểu thư đã rất bướng bỉnh, rất cứng cỏi, mắng người thì mắng thẳng, dám chửi ai cũng không kiêng nể. Hồi còn là tiểu cô nương đã dám đứng giữa phố cãi nhau với phụ nhân đầu ngõ mà chẳng hề thua kém. Đám nha hoàn gần gũi hầu hạ bên cạnh vừa sùng bái vừa lo lắng. Tính tình tiểu thư như thế này, sau này gả chồng thì sẽ thế nào đây?
Thế mà duyên phận đã định sẵn, lại có một người chịu được cái tính ấy, hai người ngươi đuổi ta tránh, dây dưa mấy năm, cuối cùng cũng đính hôn. Tiếc rằng chẳng có kết cục tốt, cuối cùng người mất – kẻ còn, âm dương cách biệt. Từ đó tiểu thư trở nên trầm mặc, ngày càng yên tĩnh, ngày càng lạnh nhạt, ít nói, cũng không còn thích cười, như thể chẳng còn hứng thú tồn tại. Đám nha hoàn cũng chẳng biết phải làm sao để an ủi, chỉ thấy đau lòng.
Lần này đến kinh thành thật sự là đúng lúc. Trước tiên gặp được vị Đình công tử kia, tiểu thư vừa thấy cậu đã phấn chấn hẳn lên, nét hoạt bát năm xưa dần dần quay trở lại. Mà không chỉ thế... như thể người chưa từng chết, tiểu thư chẳng những hoạt bát mà ngay cả cái khí phách ngang ngạnh cũng trở lại.
Trong lòng A Lụa có chút khó tả, một bên thì mừng rỡ, hận không thể thắp hương khấn từng vị thần Phật, lập cho Đình công tử một bài vị trường sinh để cảm tạ, một bên lại thấy lo. Dù tiểu thư không còn là thiếu nữ nữa, nhưng cái khí phách này, cũng có chút...
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn khuyên: "Tiểu thư, chúng ta đừng nói mấy lời như vậy, không tao nhã."
Diệp Bồng Trinh uống một hớp trà nhỏ, trợn mắt: "Tao nhã thì có ích cái rắm gì? Có bạc mới che chở được, tao nhã có lừa được nam nhân nào về không?"
A Lụa: ...
Thôi, ngài là Nữ Thần Tài, muốn thế nào thì cứ thế đi.
Nàng vẫy tay, bảo người dưới bưng canh lên.
Diệp Bồng Trinh vừa thấy canh, mắt sáng rực: "Có phải Đình Đình đưa tới không?"
"Phải." A Lụa đặt canh ngay ngắn trước mặt nàng, lại đặt thêm cái muỗng ngọc tinh xảo: "Đình công tử chắc hẳn đã hỏi thăm tình hình thân thể của tiểu thư. Canh này ngoài bổ khí huyết, còn giúp an thần dễ ngủ, khai vị tiêu thực. Trước khi rời kinh thành, cậu ấy nói thấy ngài gầy đi, uống canh này sẽ ngủ ngon, ăn ngon, thân thể cũng tốt hơn..."
Diệp Bồng Trinh uống một ngụm, không khỏi cảm thán: "Quả nhiên vẫn là cậu ấy nhớ đến ta. Cần gì nam nhân, lão nương có đệ đệ này là đủ rồi!"
Nói xong, lại phì cười: "Đệ đệ gì chứ, kém vai vế thôi..."
A Lụa không hiểu: "Kém vai vế gì ạ?"
Diệp Bồng Trinh híp mắt chạm nhẹ mũi nàng: "Tiểu Lụa, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Ra cửa nhìn xem, cái tên cẩu nam nhân kia có đến không?"
A Lụa đi ra ngoài, một lát sau quả nhiên vạt váy phấp phới, nàng quay lại, khẽ nói: "Đình đại nhân đến cửa rồi, nô tỳ đã bảo người mở cửa..."
"Tốt!" Diệp Bồng Trinh nháy mắt, trong đáy mắt thoáng hiện sự giảo hoạt: "Đem sổ sách của ta lại đây."
"Còn canh này... ngài không uống nữa sao?"
A Lụa là nha hoàn thông minh, nhưng tin tức không đủ nên đoán không trúng ý chủ tử. Nhất là... cô gia đã không còn nhiều năm, nàng đâu biết là tình huống thế nào.
Đình công tử đưa canh tới, tiểu thư vốn luôn quý trọng, lần nào cũng uống sạch. Lần này mới uống có một ngụm đã thôi?
Diệp Bồng Trinh trừng mắt: "Tiểu thư nhà ngươi vừa xem sổ sách vừa uống thì không được sao?"
A Lụa: ...
Được thôi. Chỉ cần ngài vui là được.
Nàng nhanh chóng lấy một cuốn sổ sách, vừa hay trước khi Đình Diệp bước vào, đặt lên bàn trước mặt Diệp Bồng Trinh.
Diệp Bồng Trinh vội mở ra, làm bộ làm tịch chỉnh lại tư thế, thong thả chờ người đến.
Đình Diệp bước vào: "Cảm ơn ngươi đã giúp Cố Đình."
Miệng nói cảm ơn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bát canh trên bàn.
Diệp Bồng Trinh khóe mắt cong cong, thầm nghĩ: Biết ngay mà, có thể dùng thứ này để câu ngươi!
"Đình đại nhân... thích hương vị này?"
Nàng cười tủm tỉm, bộ dáng như muốn nói: Ngươi cầu ta đi, cầu ta thì ta sẽ cho ngươi uống một ngụm.
Đình Diệp quá quen với ánh mắt này rồi, không cần đoán cũng biết, hồ ly nhỏ này đang cố tình.
Hắn ta không trả lời, chỉ lặp lại câu nói của mình: "Diệp phu nhân rộng lượng, chúng ta đều cảm kích."
Diệp Bồng Trinh biết hắn ta đang nói đến chuyện gì. Lúc Mạnh Trinh gặp chuyện trên đường, người khác không rõ, nhưng nàng thì chắc chắn nghe phong thanh. Dùng Xích Thảo ấy, Cố Đình còn đặc biệt giải thích với nàng, thật ra căn bản không cần. Đồ nàng cho Cố Đình, thì chính là của Cố Đình, ai dùng cũng là quyền của cậu. Cái gọi là hiến kế cho Vương phủ, cũng chỉ là kiến nghị mà thôi.
"À, đệ đệ ta vốn thích, nên muốn giúp thôi." Diệp Bồng Trinh thong thả, từ đầu đến chân đánh giá Đình Diệp một lượt: "Chỉ không biết —— Đình đại nhân là gì của cậu ấy, mà lại thay cậu ấy đến tạ?"
Đình Diệp trầm mặc một lát: "Bèo nước gặp nhau đều là duyên, ta chỉ là hợp ý với cậu ấy mà thôi."
Bèo nước gặp nhau, hợp ý mà thôi... Hừ, nghẹn chết ngươi cho rồi! Sớm muộn gì cũng nghẹn thành lão già ngàn năm!
Diệp Bồng Trinh vừa chửi thầm trong bụng, vừa thong thả dùng muỗng ngọc khua khua trong bát: "Ai nha, canh này hơi nhiều thì phải..."
Nàng không thèm quan tâm đến Đình Diệp nữa, chậm rãi uống một ngụm, lại xem một trang sổ sách, rồi lại uống một ngụm. Sổ sách dĩ nhiên lâu mới xem xong, còn canh... tự nhiên cũng chẳng vơi bao nhiêu, hương thơm vẫn phảng phất, càng làm người thèm.
Đình Diệp: "Lạnh rồi."
Diệp Bồng Trinh giả vờ không hiểu: "Cái gì?"
Diệp Bồng Trinh thản nhiên: "A, chuyện nhỏ thôi, lạnh thì hâm lại."
Đình Diệp: "Dược thiện mà hâm lại, hương vị và công hiệu đều tổn hại."
Diệp Bồng Trinh "à" một tiếng: "Không ngờ nha, Đình đại nhân đối với dược thiện cũng có nghiên cứu."
Đình Diệp rũ mắt: "Không tính, chỉ là kén miệng thôi."
"Đại nhân cùng trượng phu ma quỷ của ta quả thật giống nhau, đồ ăn khác thì không hứng thú, riêng dược thiện thì lại chấp nhất lạ thường. Mặc kệ ta làm thế nào, cũng bị bắt bẻ ra một đống tật xấu..." Diệp Bồng Trinh xoay xoay muỗng ngọc trong tay: "Đại nhân thật sự không uống một chén?"
Đình Diệp liếc nhìn bát canh: "Không."
"Thế thì ta không khách khí nữa!"
Diệp Bồng Trinh nói xong thì nâng chén lên, cái muỗng ngọc nhỏ thì ném sang một bên, trước mặt Đình Diệp làm bộ diễn trò, trực tiếp xử lý sạch sẽ cái nồi nhỏ.
Nồi cũng không lớn, là loại nồi lẩu nhỏ, Cố Đình khi làm món canh thuốc bổ đã chuẩn bị sẵn phân lượng, biết khẩu phần của Diệp Bồng Trinh không nhiều. Cái nồi này còn không bằng cái bát cơm to thường ngày Phàn Đại Xuyên ăn, nhưng vì chén của nàng lại nhỏ nên nhìn qua mới giống như vài chén vậy thôi.
Diệp Bồng Trinh vô cùng mãn nguyện, còn ợ một tiếng, cười híp mắt: "Phải nói, món này đúng là Đình Đình làm ngon thật, ta thì chẳng có bản lĩnh đó, ta làm thì cái tên trượng phu ma quái kia toàn chê, vì không chịu ăn một miếng này mà chết cũng cam lòng."
Đình Diệp: "Phu nhân cứ tự nhiên, cáo từ."
Đến bất ngờ, đi cũng dứt khoát.
A Lụa lo lắng thở dài: "Tiểu thư sao lại để mất lòng người ta nữa rồi? Không trò chuyện cho tốt."
Nàng tuy không rõ tiểu thư làm thế nào mới lôi kéo được người kia đến đây, chắc chắn đã tốn không ít công sức, vậy mà dễ dàng để người ta đi mất.
"Cứ để hắn ta đi! Hắn ta có phải người của ta đâu, ta tức giận thì đã sao? Tức đến hộc máu mới hay, tức chết rồi thì càng hay, để sáng mắt ra mà tỉnh ngộ cái thứ chẳng có chủ trương gì kia." Diệp Bồng Trinh bỏ cái muỗng ngọc nhỏ vào trong nồi, mỉm cười: "Nếu là nam nhân của ta, đương nhiên phải khiến hắn ta đau thế nào thì mới đúng. Có điều, có vài người, thật sự chẳng hiểu chuyện."
Ở nhà chẳng bao lâu, giống như chỉ đến để uống một chén canh, Diệp Bồng Trinh đã thay y phục, lại muốn ra ngoài: "Đi thôi, đi cửa hàng châu báu."
Nàng trước đó đã bày một ván cờ, hôm nay là lúc kết thúc.
Chuyện hôn nhân của Cố Đình, nàng đã nhận lời thì phải giúp đến cùng. Cha mẹ Cố gia không biết bị ai tẩy não, tâm ý như sắt đá, nhất quyết không đồng ý chuyện hôn sự này. Ngươi có nói sự thật giảng đạo lý cũng vô dụng, hứa hẹn lợi ích cũng vô dụng, ép buộc càng phản tác dụng. Người ta sẽ đem hết nỗi oan ức, mọi lời oán trách đổ hết lên đầu Trấn Bắc Vương, nói hắn bất nhân, ỷ thế h**p người!
Nàng vốn chẳng ưa gì Trấn Bắc Vương, nhưng chỉ cần Đình Đình thích, cho dù là Diêm Vương gia, nàng cũng bảo vệ! Trấn Bắc Vương nhất định phải thành người tốt, không được vướng chút tai tiếng nào!
Người khác gặp phải chuyện này chắc chắn như chó cắn nhau, chẳng biết đường xoay sở, nhưng nàng thì khác, nàng có đầu óc. Đánh rắn thì phải đánh dập đầu. Cách khác đều vô ích, chỉ có một chiêu này chắc chắn dùng được. Cố Khánh Xương có giỏi đến đâu, cuối cùng cũng không qua nổi Phùng thị. Chuyện trong Cố gia đều do Phùng thị quyết, mà điểm yếu của Phùng thị lại chính là đứa con trai Cố Khánh Xương này.
Diệp Bồng Trinh ung dung đi đến cửa hàng châu báu. Đến nơi, bên trong đã ồn ào náo nhiệt.
"Chuyện gì thế này? Ầm ĩ cái gì? Còn buôn bán được nữa không?" Diệp Bồng Trinh làm bộ làm tịch, mắng tiểu nhị và chưởng quầy vài câu rồi mới nhìn thấy người ngồi một bên: "Ơ, chẳng phải là tiểu quận chúa sao? Sao ngài lại tự mình đến đây? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này tái nhợt cả rồi, rốt cuộc có chuyện gì? Ngài cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho ngài!"
Tiểu quận chúa chẳng nể mặt chưởng quầy, nhưng cũng không tiện tranh chấp tay đôi với Diệp Bồng Trinh, hừ lạnh một tiếng: "Không dám làm phiền Nữ Thần Tài. Ta ở kinh thành này cũng coi như có chút danh tiếng, chẳng hiểu sao các ngươi lại bắt đầu bán hàng giả, khiến ta mất mặt to như vậy trước bàn dân thiên hạ!"
Ánh mắt tiểu quận chúa liếc sang, một nha hoàn mang lên một cái hộp, mở ra là một bộ trang sức. Sợi vàng viền mép, điểm thêm ngọc lục bảo, đính kèm toàn trân châu, phỉ thúy, mã não hảo hạng, châu sáng ngọc ngời, cả phòng bừng sáng.
"Ngươi tự xem đi! Không phải các ngươi nói đây là trấn đ**m chi bảo sao? Thứ ngươi làm, gọi là trấn đ**m chi bảo thế này sao!"
"Ơ, chẳng phải cái này ——" Ánh mắt chưởng quầy thoáng hoảng hốt.
"Đúng vậy, chính là bộ tiểu quận chúa đặt trước đây ở đây!" Cố Khánh Xương từ đâu đó bước ra, chỉ vào chưởng quầy: "Chính là làm ăn kiểu này!" Rồi gã quay sang tiểu quận chúa, vẻ mặt uất ức: "Ngài xem, rõ ràng là bọn họ cố tình làm giả, cố tình bắt nạt chúng ta!"
Sắc mặt tiểu quận chúa càng khó coi.
Diệp Bồng Trinh thầm nghĩ: rốt cuộc cũng tới rồi.
Nàng ho nhẹ một tiếng: "Để rõ sự thật, ta hỏi tiểu quận chúa trước một câu: cái hộp này, vật trong đó, là ngài lấy bằng cách nào?"
"Ta tự mình đến cửa hàng ngươi đặt, ngươi quên rồi sao?" Tiểu quận chúa trừng nàng: "Sinh thần sắp tới, ta muốn một bộ trâm vòng độc nhất vô nhị, đến chỗ ngươi chọn trúng. Các ngươi cam đoan độc bản, nhưng chưa làm xong, bắt ta đặt cọc, hẹn sau này đến lấy. Vì bận nên ta không rảnh, gã giúp ta đến lấy, kết quả hóa ra lại là giả!"
"Gã" này, tất nhiên là chỉ Cố Khánh Xương.
Diệp Bồng Trinh quay sang Cố Khánh Xương: "Đồ giả, lúc Cố công tử nhận sao không nhận ra?"
Cố Khánh Xương bị nàng nhìn, có chút chột dạ, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ lý lẽ: "Các ngươi bán đồ giả lừa người, còn có lý lẽ gì nữa chứ!"
Diệp Bồng Trinh chỉ cười: "Nhưng bộ bảo bối này, rõ ràng tiểu quận chúa chưa hề đến lấy."
Nàng vỗ tay, từ trong phòng đi ra một tiểu nhị, tay ôm một cái hộp, mở ra, cũng là một bộ trang sức. Sợi vàng viền mép, điểm thêm ngọc, nhưng thay vì đính trân châu, toàn bộ dùng ngọc thạch hảo hạng cùng hồng ngọc lục bảo. Không phải gom hết bảo vật chất đống, mà tạo thành hình dáng tinh xảo, hạt là trái đào, chim nhỏ có đuôi, trước sau hô ứng, quả thật khéo léo đến mức khiến người ta thán phục!
Cùng là trang sức, nhưng bộ trước đó so với bộ này thì chẳng khác nào cái khay rửa chân đem so với bảo vật, muốn khí chất không khí chất, muốn dáng hình không dáng hình. Một trên trời, một dưới đất!
Tiểu quận chúa ngẩn người hồi lâu mới tìm lại được giọng: "Cái này... hình như không giống lắm so với bộ trước kia ta nhìn thấy..."
Không phải không tốt, mà là đẹp hơn quá nhiều!
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Có sửa đổi phải không?"
Tiểu quận chúa khẽ gật đầu.
Diệp Bồng Trinh: "Trước đó, cửa hàng ta từng bị trộm, bản vẽ của bộ trang sức này bị mất. Người làm ăn đều biết, đồ quý chắc chắn có hàng nhái. Nhưng đã nhận lời tiểu quận chúa làm một bộ độc nhất vô nhị, thì đương nhiên phải làm đúng. Sao có thể để hàng nhái ra trước, làm mất mặt tiểu quận chúa? Vậy nên, bộ này là chúng ta chủ động chỉnh sửa. Hơn nữa, theo đơn đặt hàng thì ngày mai mới đến hạn nhận, sao hôm nay ngài đã đến, lại xảy ra hiểu lầm như vậy?"
Tiểu quận chúa vốn không ngốc, ánh mắt dừng lại một chút rồi sắc bén nhìn sang Cố Khánh Xương.
Diệp Bồng Trinh đã cười tủm tỉm quay sang Cố Khánh Xương: "Không biết Cố công tử mang thứ này từ đâu tới, rõ ràng không phải từ cửa hàng nhà ta, chắc chắn là từ chỗ khác."
Tiểu quận chúa nheo mắt: "Nói! Vì sao gạt ta! Đồ này từ đâu ra?"
Cố Khánh Xương lập tức hoảng hốt: "Không, không có... Ta cũng không biết!"
Không ngờ, ngay đêm đó gã tận mắt thấy cửa hàng này bị trộm. Đám trộm vội vã bỏ chạy, lo giữ chặt châu báu nên giấy vẽ bản thiết kế bị rơi mất một tờ. Gã nhặt lên, vừa nhìn đã hiểu, đó chính là bản vẽ bộ trang sức tiểu quận chúa đặt!
Ngày hôm sau, gã cho người dò hỏi, nghe chưởng quầy thở dài nói bản vẽ bị mất, không thể làm giống hệt, đơn hàng này chắc khó giữ, không biết ăn nói với tiểu quận chúa ra sao.
Cố Khánh Xương nghĩ cơ hội tới rồi, bèn dựa vào bản vẽ đó mà làm lại y nguyên một bộ. Gã thề trời đất chứng giám, thứ gã làm đều bằng vật liệu thật, không hề giả dối, toàn là hàng tốt! Để lấy lòng, thậm chí gã còn bỏ tiền túi bù thêm. Vì là cửa hàng nhà mình, nhiều lắm chỉ tốn thêm chi phí.
Quả nhiên, tiểu quận chúa nhìn xong thì rất vui, còn đặt thêm mấy đơn lớn, lại còn dành thời gian riêng với gã... Gã nghĩ chỉ cần cố gắng, e là có thể cưới được giai nhân!
Ai ngờ, trước khi tiểu quận chúa kịp mang trang sức ra ngoài, lại có người khác mang đến một bộ giống hệt. Nàng vừa thấy đã nổi giận, cho rằng đó là đồ giả!
Thực ra trang sức gã làm không hề giả, chỉ là cùng một bản vẽ, không biết sao lại lọt ra ngoài, khiến người khác cũng làm ra bộ giống hệt!
Cố Khánh Xương thật sự không rõ tại sao, cứ nghĩ mình đã qua mặt được. Gã cũng không biết cửa hàng này thuộc về Diệp Bồng Trinh, nếu sớm biết, thì có mười lá gan cũng chẳng dám làm vậy. Ai dám chọc tới nữ nhân này!
"Chuyện này... nhất định là có người gài bẫy, cố ý hãm hại ta! Không liên quan đến ta, ta cái gì cũng không biết!"
Diệp Bồng Trinh nghĩ thầm: cũng còn lanh, không ngu đến mức chạy về nhà thú nhận. Đáng tiếc, đi tới nước này thì không cứu được nữa rồi: "Có liên quan hay không thì ta không biết, ta chỉ biết thứ này là do ngươi tự tay đưa vào tay tiểu quận chúa, còn nói dối là từ cửa hàng chúng ta. Nguồn gốc thứ này, Cố công tử chắc chắn phải biết chứ?"
Cố Khánh Xương nghẹn lời, không bịa ra được lý do hợp lý.
Diệp Bồng Trinh quay sang tiểu quận chúa: "Ngài xem, hàng giả này không liên quan đến cửa hàng chúng ta, thực ra chỉ là hiểu lầm. Còn bộ trang sức thật sự mới làm xong, ngài có vừa ý không? Chúng ta sơ suất để xảy ra hiểu lầm, dù bộ này chi phí cao hơn, có chút lỗ vốn, nhưng đã hứa với ngài thì giá vẫn giữ nguyên, ngài chỉ cần thanh toán nốt phần còn lại, là có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
Mặt tiểu quận chúa đỏ bừng, chuyện này nàng sao chịu nổi, lập tức dậm chân gọi người: "Dám lừa ta! Người đâu, bắt giải đến quan phủ cho ta!"
Dĩ nhiên người bị bắt chính là Cố Khánh Xương.
Diệp Bồng Trinh đưa khăn che miệng, cười khẽ không thành tiếng.
Vị tiểu quận chúa này là người nàng cố tình chọn kỹ: có bối cảnh, có quyền thế, tính tình lại bướng bỉnh, hơn nữa còn có người cha cực kỳ sủng ái và bênh vực. Ván cờ này, bên trong còn nhiều chi tiết nàng đã sắp đặt tỉ mỉ, không đơn giản như những gì vừa thấy. Chỉ cần điều tra kỹ, chắc chắn sẽ phát hiện ra nhiều thứ. Tiểu quận chúa bị lừa lâu như vậy, lại còn bị người ta bàn tán chê cười, chẳng khác nào bị đặt lên thớt cho thiên hạ cười nhạo. Làm sao nàng chịu nổi?
Thế cục đã hình thành, mà nàng, với tư cách nữ chủ nhân của cửa hàng, dĩ nhiên phải ra mặt giúp.
Ván này, Cố Khánh Xương chắc chắn phải ngồi tù, không dễ thoát ra. Trừ phi... gia đình gã phải quỳ gối cầu xin Cố Đình.
Mà cha tiểu quận chúa, tính tình cứng rắn, không sợ trời không sợ đất, ngay cả trước mặt hoàng thượng cũng dám chống đối. Nhưng ông từng chịu ân huệ của Trấn Bắc Vương nên món nợ nhân tình này nhất định phải tính.
Cố Khánh Xương cùng Phùng thị không đồng ý hôn sự giữa Cố Đình và Hoắc Diễm? Cũng được thôi. Vậy thì đời này con trai họ đừng mong bước ra khỏi ngục, thậm chí còn có thể chết trong lao. Nếu đồng ý, thì cũng phải xem họ tỏ thái độ thế nào. Không khiến Trấn Bắc Vương vừa lòng, không khiến Diệp Bồng Trinh nàng vừa ý thì người trong tù có cụt tay cụt chân cũng là chuyện bình thường.
Sắp đặt xong xuôi, Diệp Bồng Trinh lại khen ngợi chưởng quầy và tiểu nhị từng người một, thưởng thêm tiền rồi mới thong thả uống trà.
Nàng thầm nghĩ, không biết như vậy đã khiến Đình Đình vừa lòng chưa.
Khi chuẩn bị rời đi, nàng bỗng nhớ ra một chuyện: "Không đúng, hình như vừa rồi trong kho mới nhập một mớ ngọc trai, nghe nói hạt to, tròn, bóng sáng lấp lánh. Ta phải xem qua đã."
Chọn được thứ tốt, rồi mang tặng cho Đình Đình thôi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Kinh thành.
Vốn dĩ làm ăn xong thì có thể rời đi, Diệp Bồng Trinh dù sao cũng là Nữ Thần Tài, chớp mắt một cái thì thời gian đều biến thành tiền, sao có thể lãng phí vô ích? Các đại chưởng quầy đều sốt ruột cả.
Diệp Bồng Trinh vội vàng đi về phía phòng khách: "Bảo bọn họ đừng lo chuyện bao đồng, có thì giờ ấy thì chi bằng ở nhà lo dạy con cho đàng hoàng. Đừng để rồi về sau chẳng kịp giữ của cải, cửa nhà còn chưa kịp sáng rỡ đã bị con cháu phá tan hết. Nói với bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ được rảnh rỗi một tháng thôi, qua một tháng, lão nương sẽ bắt bọn họ bận đến mức ngay cả mẹ ruột cũng chẳng nhận ra nổi!"
A Lụa: ...
Tiểu thư nhà mình lại trưng cái khí phách ra rồi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, tính tình tiểu thư đã rất bướng bỉnh, rất cứng cỏi, mắng người thì mắng thẳng, dám chửi ai cũng không kiêng nể. Hồi còn là tiểu cô nương đã dám đứng giữa phố cãi nhau với phụ nhân đầu ngõ mà chẳng hề thua kém. Đám nha hoàn gần gũi hầu hạ bên cạnh vừa sùng bái vừa lo lắng. Tính tình tiểu thư như thế này, sau này gả chồng thì sẽ thế nào đây?
Thế mà duyên phận đã định sẵn, lại có một người chịu được cái tính ấy, hai người ngươi đuổi ta tránh, dây dưa mấy năm, cuối cùng cũng đính hôn. Tiếc rằng chẳng có kết cục tốt, cuối cùng người mất – kẻ còn, âm dương cách biệt. Từ đó tiểu thư trở nên trầm mặc, ngày càng yên tĩnh, ngày càng lạnh nhạt, ít nói, cũng không còn thích cười, như thể chẳng còn hứng thú tồn tại. Đám nha hoàn cũng chẳng biết phải làm sao để an ủi, chỉ thấy đau lòng.
Lần này đến kinh thành thật sự là đúng lúc. Trước tiên gặp được vị Đình công tử kia, tiểu thư vừa thấy cậu đã phấn chấn hẳn lên, nét hoạt bát năm xưa dần dần quay trở lại. Mà không chỉ thế... như thể người chưa từng chết, tiểu thư chẳng những hoạt bát mà ngay cả cái khí phách ngang ngạnh cũng trở lại.
Trong lòng A Lụa có chút khó tả, một bên thì mừng rỡ, hận không thể thắp hương khấn từng vị thần Phật, lập cho Đình công tử một bài vị trường sinh để cảm tạ, một bên lại thấy lo. Dù tiểu thư không còn là thiếu nữ nữa, nhưng cái khí phách này, cũng có chút...
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn khuyên: "Tiểu thư, chúng ta đừng nói mấy lời như vậy, không tao nhã."
Diệp Bồng Trinh uống một hớp trà nhỏ, trợn mắt: "Tao nhã thì có ích cái rắm gì? Có bạc mới che chở được, tao nhã có lừa được nam nhân nào về không?"
A Lụa: ...
Thôi, ngài là Nữ Thần Tài, muốn thế nào thì cứ thế đi.
Nàng vẫy tay, bảo người dưới bưng canh lên.
Diệp Bồng Trinh vừa thấy canh, mắt sáng rực: "Có phải Đình Đình đưa tới không?"
"Phải." A Lụa đặt canh ngay ngắn trước mặt nàng, lại đặt thêm cái muỗng ngọc tinh xảo: "Đình công tử chắc hẳn đã hỏi thăm tình hình thân thể của tiểu thư. Canh này ngoài bổ khí huyết, còn giúp an thần dễ ngủ, khai vị tiêu thực. Trước khi rời kinh thành, cậu ấy nói thấy ngài gầy đi, uống canh này sẽ ngủ ngon, ăn ngon, thân thể cũng tốt hơn..."
Diệp Bồng Trinh uống một ngụm, không khỏi cảm thán: "Quả nhiên vẫn là cậu ấy nhớ đến ta. Cần gì nam nhân, lão nương có đệ đệ này là đủ rồi!"
Nói xong, lại phì cười: "Đệ đệ gì chứ, kém vai vế thôi..."
A Lụa không hiểu: "Kém vai vế gì ạ?"
Diệp Bồng Trinh híp mắt chạm nhẹ mũi nàng: "Tiểu Lụa, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Ra cửa nhìn xem, cái tên cẩu nam nhân kia có đến không?"
A Lụa đi ra ngoài, một lát sau quả nhiên vạt váy phấp phới, nàng quay lại, khẽ nói: "Đình đại nhân đến cửa rồi, nô tỳ đã bảo người mở cửa..."
"Tốt!" Diệp Bồng Trinh nháy mắt, trong đáy mắt thoáng hiện sự giảo hoạt: "Đem sổ sách của ta lại đây."
"Còn canh này... ngài không uống nữa sao?"
A Lụa là nha hoàn thông minh, nhưng tin tức không đủ nên đoán không trúng ý chủ tử. Nhất là... cô gia đã không còn nhiều năm, nàng đâu biết là tình huống thế nào.
Đình công tử đưa canh tới, tiểu thư vốn luôn quý trọng, lần nào cũng uống sạch. Lần này mới uống có một ngụm đã thôi?
Diệp Bồng Trinh trừng mắt: "Tiểu thư nhà ngươi vừa xem sổ sách vừa uống thì không được sao?"
A Lụa: ...
Được thôi. Chỉ cần ngài vui là được.
Nàng nhanh chóng lấy một cuốn sổ sách, vừa hay trước khi Đình Diệp bước vào, đặt lên bàn trước mặt Diệp Bồng Trinh.
Diệp Bồng Trinh vội mở ra, làm bộ làm tịch chỉnh lại tư thế, thong thả chờ người đến.
Đình Diệp bước vào: "Cảm ơn ngươi đã giúp Cố Đình."
Miệng nói cảm ơn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bát canh trên bàn.
Diệp Bồng Trinh khóe mắt cong cong, thầm nghĩ: Biết ngay mà, có thể dùng thứ này để câu ngươi!
"Đình đại nhân... thích hương vị này?"
Nàng cười tủm tỉm, bộ dáng như muốn nói: Ngươi cầu ta đi, cầu ta thì ta sẽ cho ngươi uống một ngụm.
Đình Diệp quá quen với ánh mắt này rồi, không cần đoán cũng biết, hồ ly nhỏ này đang cố tình.
Hắn ta không trả lời, chỉ lặp lại câu nói của mình: "Diệp phu nhân rộng lượng, chúng ta đều cảm kích."
Diệp Bồng Trinh biết hắn ta đang nói đến chuyện gì. Lúc Mạnh Trinh gặp chuyện trên đường, người khác không rõ, nhưng nàng thì chắc chắn nghe phong thanh. Dùng Xích Thảo ấy, Cố Đình còn đặc biệt giải thích với nàng, thật ra căn bản không cần. Đồ nàng cho Cố Đình, thì chính là của Cố Đình, ai dùng cũng là quyền của cậu. Cái gọi là hiến kế cho Vương phủ, cũng chỉ là kiến nghị mà thôi.
"À, đệ đệ ta vốn thích, nên muốn giúp thôi." Diệp Bồng Trinh thong thả, từ đầu đến chân đánh giá Đình Diệp một lượt: "Chỉ không biết —— Đình đại nhân là gì của cậu ấy, mà lại thay cậu ấy đến tạ?"
Đình Diệp trầm mặc một lát: "Bèo nước gặp nhau đều là duyên, ta chỉ là hợp ý với cậu ấy mà thôi."
Bèo nước gặp nhau, hợp ý mà thôi... Hừ, nghẹn chết ngươi cho rồi! Sớm muộn gì cũng nghẹn thành lão già ngàn năm!
Diệp Bồng Trinh vừa chửi thầm trong bụng, vừa thong thả dùng muỗng ngọc khua khua trong bát: "Ai nha, canh này hơi nhiều thì phải..."
Nàng không thèm quan tâm đến Đình Diệp nữa, chậm rãi uống một ngụm, lại xem một trang sổ sách, rồi lại uống một ngụm. Sổ sách dĩ nhiên lâu mới xem xong, còn canh... tự nhiên cũng chẳng vơi bao nhiêu, hương thơm vẫn phảng phất, càng làm người thèm.
Đình Diệp: "Lạnh rồi."
Diệp Bồng Trinh giả vờ không hiểu: "Cái gì?"
Diệp Bồng Trinh thản nhiên: "A, chuyện nhỏ thôi, lạnh thì hâm lại."
Đình Diệp: "Dược thiện mà hâm lại, hương vị và công hiệu đều tổn hại."
Diệp Bồng Trinh "à" một tiếng: "Không ngờ nha, Đình đại nhân đối với dược thiện cũng có nghiên cứu."
Đình Diệp rũ mắt: "Không tính, chỉ là kén miệng thôi."
"Đại nhân cùng trượng phu ma quỷ của ta quả thật giống nhau, đồ ăn khác thì không hứng thú, riêng dược thiện thì lại chấp nhất lạ thường. Mặc kệ ta làm thế nào, cũng bị bắt bẻ ra một đống tật xấu..." Diệp Bồng Trinh xoay xoay muỗng ngọc trong tay: "Đại nhân thật sự không uống một chén?"
Đình Diệp liếc nhìn bát canh: "Không."
"Thế thì ta không khách khí nữa!"
Diệp Bồng Trinh nói xong thì nâng chén lên, cái muỗng ngọc nhỏ thì ném sang một bên, trước mặt Đình Diệp làm bộ diễn trò, trực tiếp xử lý sạch sẽ cái nồi nhỏ.
Nồi cũng không lớn, là loại nồi lẩu nhỏ, Cố Đình khi làm món canh thuốc bổ đã chuẩn bị sẵn phân lượng, biết khẩu phần của Diệp Bồng Trinh không nhiều. Cái nồi này còn không bằng cái bát cơm to thường ngày Phàn Đại Xuyên ăn, nhưng vì chén của nàng lại nhỏ nên nhìn qua mới giống như vài chén vậy thôi.
Diệp Bồng Trinh vô cùng mãn nguyện, còn ợ một tiếng, cười híp mắt: "Phải nói, món này đúng là Đình Đình làm ngon thật, ta thì chẳng có bản lĩnh đó, ta làm thì cái tên trượng phu ma quái kia toàn chê, vì không chịu ăn một miếng này mà chết cũng cam lòng."
Đình Diệp: "Phu nhân cứ tự nhiên, cáo từ."
Đến bất ngờ, đi cũng dứt khoát.
A Lụa lo lắng thở dài: "Tiểu thư sao lại để mất lòng người ta nữa rồi? Không trò chuyện cho tốt."
Nàng tuy không rõ tiểu thư làm thế nào mới lôi kéo được người kia đến đây, chắc chắn đã tốn không ít công sức, vậy mà dễ dàng để người ta đi mất.
"Cứ để hắn ta đi! Hắn ta có phải người của ta đâu, ta tức giận thì đã sao? Tức đến hộc máu mới hay, tức chết rồi thì càng hay, để sáng mắt ra mà tỉnh ngộ cái thứ chẳng có chủ trương gì kia." Diệp Bồng Trinh bỏ cái muỗng ngọc nhỏ vào trong nồi, mỉm cười: "Nếu là nam nhân của ta, đương nhiên phải khiến hắn ta đau thế nào thì mới đúng. Có điều, có vài người, thật sự chẳng hiểu chuyện."
Ở nhà chẳng bao lâu, giống như chỉ đến để uống một chén canh, Diệp Bồng Trinh đã thay y phục, lại muốn ra ngoài: "Đi thôi, đi cửa hàng châu báu."
Nàng trước đó đã bày một ván cờ, hôm nay là lúc kết thúc.
Chuyện hôn nhân của Cố Đình, nàng đã nhận lời thì phải giúp đến cùng. Cha mẹ Cố gia không biết bị ai tẩy não, tâm ý như sắt đá, nhất quyết không đồng ý chuyện hôn sự này. Ngươi có nói sự thật giảng đạo lý cũng vô dụng, hứa hẹn lợi ích cũng vô dụng, ép buộc càng phản tác dụng. Người ta sẽ đem hết nỗi oan ức, mọi lời oán trách đổ hết lên đầu Trấn Bắc Vương, nói hắn bất nhân, ỷ thế h**p người!
Nàng vốn chẳng ưa gì Trấn Bắc Vương, nhưng chỉ cần Đình Đình thích, cho dù là Diêm Vương gia, nàng cũng bảo vệ! Trấn Bắc Vương nhất định phải thành người tốt, không được vướng chút tai tiếng nào!
Người khác gặp phải chuyện này chắc chắn như chó cắn nhau, chẳng biết đường xoay sở, nhưng nàng thì khác, nàng có đầu óc. Đánh rắn thì phải đánh dập đầu. Cách khác đều vô ích, chỉ có một chiêu này chắc chắn dùng được. Cố Khánh Xương có giỏi đến đâu, cuối cùng cũng không qua nổi Phùng thị. Chuyện trong Cố gia đều do Phùng thị quyết, mà điểm yếu của Phùng thị lại chính là đứa con trai Cố Khánh Xương này.
Diệp Bồng Trinh ung dung đi đến cửa hàng châu báu. Đến nơi, bên trong đã ồn ào náo nhiệt.
"Chuyện gì thế này? Ầm ĩ cái gì? Còn buôn bán được nữa không?" Diệp Bồng Trinh làm bộ làm tịch, mắng tiểu nhị và chưởng quầy vài câu rồi mới nhìn thấy người ngồi một bên: "Ơ, chẳng phải là tiểu quận chúa sao? Sao ngài lại tự mình đến đây? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này tái nhợt cả rồi, rốt cuộc có chuyện gì? Ngài cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho ngài!"
Tiểu quận chúa chẳng nể mặt chưởng quầy, nhưng cũng không tiện tranh chấp tay đôi với Diệp Bồng Trinh, hừ lạnh một tiếng: "Không dám làm phiền Nữ Thần Tài. Ta ở kinh thành này cũng coi như có chút danh tiếng, chẳng hiểu sao các ngươi lại bắt đầu bán hàng giả, khiến ta mất mặt to như vậy trước bàn dân thiên hạ!"
Ánh mắt tiểu quận chúa liếc sang, một nha hoàn mang lên một cái hộp, mở ra là một bộ trang sức. Sợi vàng viền mép, điểm thêm ngọc lục bảo, đính kèm toàn trân châu, phỉ thúy, mã não hảo hạng, châu sáng ngọc ngời, cả phòng bừng sáng.
"Ngươi tự xem đi! Không phải các ngươi nói đây là trấn đ**m chi bảo sao? Thứ ngươi làm, gọi là trấn đ**m chi bảo thế này sao!"
"Ơ, chẳng phải cái này ——" Ánh mắt chưởng quầy thoáng hoảng hốt.
"Đúng vậy, chính là bộ tiểu quận chúa đặt trước đây ở đây!" Cố Khánh Xương từ đâu đó bước ra, chỉ vào chưởng quầy: "Chính là làm ăn kiểu này!" Rồi gã quay sang tiểu quận chúa, vẻ mặt uất ức: "Ngài xem, rõ ràng là bọn họ cố tình làm giả, cố tình bắt nạt chúng ta!"
Sắc mặt tiểu quận chúa càng khó coi.
Diệp Bồng Trinh thầm nghĩ: rốt cuộc cũng tới rồi.
Nàng ho nhẹ một tiếng: "Để rõ sự thật, ta hỏi tiểu quận chúa trước một câu: cái hộp này, vật trong đó, là ngài lấy bằng cách nào?"
"Ta tự mình đến cửa hàng ngươi đặt, ngươi quên rồi sao?" Tiểu quận chúa trừng nàng: "Sinh thần sắp tới, ta muốn một bộ trâm vòng độc nhất vô nhị, đến chỗ ngươi chọn trúng. Các ngươi cam đoan độc bản, nhưng chưa làm xong, bắt ta đặt cọc, hẹn sau này đến lấy. Vì bận nên ta không rảnh, gã giúp ta đến lấy, kết quả hóa ra lại là giả!"
"Gã" này, tất nhiên là chỉ Cố Khánh Xương.
Diệp Bồng Trinh quay sang Cố Khánh Xương: "Đồ giả, lúc Cố công tử nhận sao không nhận ra?"
Cố Khánh Xương bị nàng nhìn, có chút chột dạ, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ lý lẽ: "Các ngươi bán đồ giả lừa người, còn có lý lẽ gì nữa chứ!"
Diệp Bồng Trinh chỉ cười: "Nhưng bộ bảo bối này, rõ ràng tiểu quận chúa chưa hề đến lấy."
Nàng vỗ tay, từ trong phòng đi ra một tiểu nhị, tay ôm một cái hộp, mở ra, cũng là một bộ trang sức. Sợi vàng viền mép, điểm thêm ngọc, nhưng thay vì đính trân châu, toàn bộ dùng ngọc thạch hảo hạng cùng hồng ngọc lục bảo. Không phải gom hết bảo vật chất đống, mà tạo thành hình dáng tinh xảo, hạt là trái đào, chim nhỏ có đuôi, trước sau hô ứng, quả thật khéo léo đến mức khiến người ta thán phục!
Cùng là trang sức, nhưng bộ trước đó so với bộ này thì chẳng khác nào cái khay rửa chân đem so với bảo vật, muốn khí chất không khí chất, muốn dáng hình không dáng hình. Một trên trời, một dưới đất!
Tiểu quận chúa ngẩn người hồi lâu mới tìm lại được giọng: "Cái này... hình như không giống lắm so với bộ trước kia ta nhìn thấy..."
Không phải không tốt, mà là đẹp hơn quá nhiều!
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Có sửa đổi phải không?"
Tiểu quận chúa khẽ gật đầu.
Diệp Bồng Trinh: "Trước đó, cửa hàng ta từng bị trộm, bản vẽ của bộ trang sức này bị mất. Người làm ăn đều biết, đồ quý chắc chắn có hàng nhái. Nhưng đã nhận lời tiểu quận chúa làm một bộ độc nhất vô nhị, thì đương nhiên phải làm đúng. Sao có thể để hàng nhái ra trước, làm mất mặt tiểu quận chúa? Vậy nên, bộ này là chúng ta chủ động chỉnh sửa. Hơn nữa, theo đơn đặt hàng thì ngày mai mới đến hạn nhận, sao hôm nay ngài đã đến, lại xảy ra hiểu lầm như vậy?"
Tiểu quận chúa vốn không ngốc, ánh mắt dừng lại một chút rồi sắc bén nhìn sang Cố Khánh Xương.
Diệp Bồng Trinh đã cười tủm tỉm quay sang Cố Khánh Xương: "Không biết Cố công tử mang thứ này từ đâu tới, rõ ràng không phải từ cửa hàng nhà ta, chắc chắn là từ chỗ khác."
Tiểu quận chúa nheo mắt: "Nói! Vì sao gạt ta! Đồ này từ đâu ra?"
Cố Khánh Xương lập tức hoảng hốt: "Không, không có... Ta cũng không biết!"
Không ngờ, ngay đêm đó gã tận mắt thấy cửa hàng này bị trộm. Đám trộm vội vã bỏ chạy, lo giữ chặt châu báu nên giấy vẽ bản thiết kế bị rơi mất một tờ. Gã nhặt lên, vừa nhìn đã hiểu, đó chính là bản vẽ bộ trang sức tiểu quận chúa đặt!
Ngày hôm sau, gã cho người dò hỏi, nghe chưởng quầy thở dài nói bản vẽ bị mất, không thể làm giống hệt, đơn hàng này chắc khó giữ, không biết ăn nói với tiểu quận chúa ra sao.
Cố Khánh Xương nghĩ cơ hội tới rồi, bèn dựa vào bản vẽ đó mà làm lại y nguyên một bộ. Gã thề trời đất chứng giám, thứ gã làm đều bằng vật liệu thật, không hề giả dối, toàn là hàng tốt! Để lấy lòng, thậm chí gã còn bỏ tiền túi bù thêm. Vì là cửa hàng nhà mình, nhiều lắm chỉ tốn thêm chi phí.
Quả nhiên, tiểu quận chúa nhìn xong thì rất vui, còn đặt thêm mấy đơn lớn, lại còn dành thời gian riêng với gã... Gã nghĩ chỉ cần cố gắng, e là có thể cưới được giai nhân!
Ai ngờ, trước khi tiểu quận chúa kịp mang trang sức ra ngoài, lại có người khác mang đến một bộ giống hệt. Nàng vừa thấy đã nổi giận, cho rằng đó là đồ giả!
Thực ra trang sức gã làm không hề giả, chỉ là cùng một bản vẽ, không biết sao lại lọt ra ngoài, khiến người khác cũng làm ra bộ giống hệt!
Cố Khánh Xương thật sự không rõ tại sao, cứ nghĩ mình đã qua mặt được. Gã cũng không biết cửa hàng này thuộc về Diệp Bồng Trinh, nếu sớm biết, thì có mười lá gan cũng chẳng dám làm vậy. Ai dám chọc tới nữ nhân này!
"Chuyện này... nhất định là có người gài bẫy, cố ý hãm hại ta! Không liên quan đến ta, ta cái gì cũng không biết!"
Diệp Bồng Trinh nghĩ thầm: cũng còn lanh, không ngu đến mức chạy về nhà thú nhận. Đáng tiếc, đi tới nước này thì không cứu được nữa rồi: "Có liên quan hay không thì ta không biết, ta chỉ biết thứ này là do ngươi tự tay đưa vào tay tiểu quận chúa, còn nói dối là từ cửa hàng chúng ta. Nguồn gốc thứ này, Cố công tử chắc chắn phải biết chứ?"
Cố Khánh Xương nghẹn lời, không bịa ra được lý do hợp lý.
Diệp Bồng Trinh quay sang tiểu quận chúa: "Ngài xem, hàng giả này không liên quan đến cửa hàng chúng ta, thực ra chỉ là hiểu lầm. Còn bộ trang sức thật sự mới làm xong, ngài có vừa ý không? Chúng ta sơ suất để xảy ra hiểu lầm, dù bộ này chi phí cao hơn, có chút lỗ vốn, nhưng đã hứa với ngài thì giá vẫn giữ nguyên, ngài chỉ cần thanh toán nốt phần còn lại, là có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
Mặt tiểu quận chúa đỏ bừng, chuyện này nàng sao chịu nổi, lập tức dậm chân gọi người: "Dám lừa ta! Người đâu, bắt giải đến quan phủ cho ta!"
Dĩ nhiên người bị bắt chính là Cố Khánh Xương.
Diệp Bồng Trinh đưa khăn che miệng, cười khẽ không thành tiếng.
Vị tiểu quận chúa này là người nàng cố tình chọn kỹ: có bối cảnh, có quyền thế, tính tình lại bướng bỉnh, hơn nữa còn có người cha cực kỳ sủng ái và bênh vực. Ván cờ này, bên trong còn nhiều chi tiết nàng đã sắp đặt tỉ mỉ, không đơn giản như những gì vừa thấy. Chỉ cần điều tra kỹ, chắc chắn sẽ phát hiện ra nhiều thứ. Tiểu quận chúa bị lừa lâu như vậy, lại còn bị người ta bàn tán chê cười, chẳng khác nào bị đặt lên thớt cho thiên hạ cười nhạo. Làm sao nàng chịu nổi?
Thế cục đã hình thành, mà nàng, với tư cách nữ chủ nhân của cửa hàng, dĩ nhiên phải ra mặt giúp.
Ván này, Cố Khánh Xương chắc chắn phải ngồi tù, không dễ thoát ra. Trừ phi... gia đình gã phải quỳ gối cầu xin Cố Đình.
Mà cha tiểu quận chúa, tính tình cứng rắn, không sợ trời không sợ đất, ngay cả trước mặt hoàng thượng cũng dám chống đối. Nhưng ông từng chịu ân huệ của Trấn Bắc Vương nên món nợ nhân tình này nhất định phải tính.
Cố Khánh Xương cùng Phùng thị không đồng ý hôn sự giữa Cố Đình và Hoắc Diễm? Cũng được thôi. Vậy thì đời này con trai họ đừng mong bước ra khỏi ngục, thậm chí còn có thể chết trong lao. Nếu đồng ý, thì cũng phải xem họ tỏ thái độ thế nào. Không khiến Trấn Bắc Vương vừa lòng, không khiến Diệp Bồng Trinh nàng vừa ý thì người trong tù có cụt tay cụt chân cũng là chuyện bình thường.
Sắp đặt xong xuôi, Diệp Bồng Trinh lại khen ngợi chưởng quầy và tiểu nhị từng người một, thưởng thêm tiền rồi mới thong thả uống trà.
Nàng thầm nghĩ, không biết như vậy đã khiến Đình Đình vừa lòng chưa.
Khi chuẩn bị rời đi, nàng bỗng nhớ ra một chuyện: "Không đúng, hình như vừa rồi trong kho mới nhập một mớ ngọc trai, nghe nói hạt to, tròn, bóng sáng lấp lánh. Ta phải xem qua đã."
Chọn được thứ tốt, rồi mang tặng cho Đình Đình thôi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 116: không biết như vậy đã khiến Đình Đình vừa lòng chưa
10.0/10 từ 16 lượt.