Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 117: Đáy mắt hắn thấp thoáng hiện lên một tia cố chấp
117@-
Diệp Bồng Trinh vừa hoàn thành một chuyện lớn, tâm trạng cực kỳ tốt. Nghĩ đến lúc trở về sẽ có canh Cố Đình nấu, càng thấy vui vẻ. Tiếc là còn chưa kịp ra khỏi cửa hàng, A Lụa đã mang đến một tin tức khiến nàng lập tức nhíu mày.
"Dừng, tạm thời đừng về nhà, đổi đường đi tới quán Trăm Vị! Nhanh!"
Nàng vô cùng sốt ruột, suốt đường cứ thúc giục, rất nhanh đã đến quán Trăm Vị, gọi người quen là chưởng quầy mở một phòng ở lầu ba hướng tây.
Không bao lâu sau, từ cửa sổ nàng đã thấy người đến. Nàng đi tới cạnh cửa đếm số, chờ tiếng bước chân nhẹ nhàng đi qua, cửa vừa mở, một bàn tay trắng đã kéo người vào trong phòng, ép mạnh lên tường, che miệng lại: "Muốn sống thì đừng nói lời nào."
Đình Diệp vốn có cả trăm cách phản chế, nhưng người này lại là Diệp Bồng Trinh.
Ban đầu hắn ta ngẩn ra, rồi lập tức nheo mắt, ánh nhìn sắc bén nhanh chóng quét về phía tây của dãy ghế, trong đáy mắt tràn đầy sát khí.
Thấy hắn ta đã hiểu, Diệp Bồng Trinh mới buông tay ra, hừ một tiếng: "Đại nhân mà cũng dễ tin người khác như vậy, có phải là quá không từng trải rồi không?"
Lời này chính là mắng hắn ta. Chỉ một động tác của nàng thôi, hắn ta đã nghi ngờ cách vách; mà đúng là cách vách thật, chỉ cần một cái bẫy nho nhỏ là có thể lừa hắn ta đến.
Đình Diệp chậm rãi thở dài: "Ngươi không nên đến đây."
"Không đến thì nhìn ngươi đi chịu chết sao?" Sắc mặt Diệp Bồng Trinh lập tức biến đổi, nhưng bởi vì cố kỵ cách vách nên dù cãi cũng phải hạ giọng: "Rõ ràng biết có người đang truy sát ngươi, mà còn dám liều lĩnh như thế?"
Con ngươi Đình Diệp chấn động: "Sao ngươi lại biết——"
Diệp Bồng Trinh hừ lạnh: "Sao ta lại biết? Ta không nên biết chắc? Ngươi nghĩ xem, nhiều năm như vậy, ta làm gì hả!"
Đình Diệp cụp mắt xuống: "Đa tạ Diệp phu nhân giúp đỡ, nhưng nơi này rất nguy hiểm, không bằng rời đi trước——"
Diệp Bồng Trinh thấy bộ dạng này của hắn ta thì tức giận, hận không thể cào nát gương mặt kia. Đúng rồi, chỉ có mình ngươi anh hùng, mình ngươi lợi hại, mình ngươi cái gì cũng làm được, còn người khác thì không xứng sao? Nhưng nghĩ lại, gương mặt này của cẩu nam nhân này là thứ duy nhất coi được, cào nát thì lại thấy tiếc.
Nàng hiểu rõ hắn ta tận trong xương tủy là loại người gì, hồi trẻ không biết đã qua bao nhiêu sóng gió, dây dưa với nàng bao nhiêu năm. Nàng rộng lượng, không chấp nhặt, chỉ cười nhạt: "Nghĩ cái gì vậy? Ai giúp ngươi? Ta đây là giúp Đình Đình."
Đình Diệp sững sờ.
Diệp Bồng Trinh ghé sát vào, ánh mắt mê ly, hơi thở thơm mát phả bên tai hắn ta, khẽ thì thầm: "Ngươi cứng đầu như vậy, có dám để Đình Đình biết không? Ngươi cảm thấy... cậu ấy sẽ thích một khúc gỗ thối như ngươi sao?"
Đình Diệp khó khăn quay đầu đi: "Ngươi..."
Diệp Bồng Trinh nói tiếp: "Không ai muốn bị liên lụy cả. Chúng ta tồn tại, không phải để trở thành gánh nặng cho người khác. Ngươi lại coi người ta là liên lụy, không dám nói cái gọi là chân tướng, thế chẳng phải là sỉ nhục người khác sao?"
Hơi thở của Đình Diệp có chút dồn dập, hắn ta càng lùi thì nàng càng áp sát, hơi thở nàng bao trùm quanh người, mắt đẹp, môi đỏ... Hắn ta chỉ còn cách nhắm mắt lại: "Phu nhân, sợ là ngươi đã hiểu lầm."
Hắn chưa từng coi ai là gánh nặng, chỉ là... không muốn liên lụy người khác.
"Ngay cả tự hạ thấp mình cũng không được." Diệp Bồng Trinh vỗ vỗ mặt hắn ta, ánh mắt càng thêm sáng rực: "Tỷ như vấn đề này, ngươi không dám hỏi, nhưng ta lại có thể thay Đình Đình trả lời. Trưởng bối dẫu không có bản lĩnh hay kiến thức gì, cũng vẫn là trưởng bối. Trên người cùng chung một dòng máu, gãy xương thì gân vẫn dính liền, tuyệt đối không có chuyện không nhận nhau. Cái loại trưởng bối rùa đen vương bát đản kia —— chắc chắn cậu ấy sẽ không thích."
"Nghĩ đông nghĩ tây, dậm chân tại chỗ, anh hùng xế bóng, họ Đình, ngươi già rồi thật rồi."
"Già rồi cũng tốt, không chạy được thì chính là của ta."
Một câu nối tiếp một câu, khiến sắc mặt Đình Diệp lúc thì đen kịt, lúc thì trắng bệch. Nếu không vì cố kỵ tình thế, hắn ta thực sự muốn cho nữ nhân này biết hắn ta già hay chưa già.
Nhưng trước mắt, hắn ta chỉ có thể nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện của ta, ta tự mình sẽ suy tính, không cần ngươi phí tâm."
Hắn ta mà không nói thì còn đỡ, vừa nói xong Diệp Bồng Trinh lập tức tức giận, hung hăng chọc mạnh vào người hắn ta một cái.
Tự ngươi suy tính? Suy tính tới suy tính lui mới thành cái kết quả này sao? Còn suy tính cái rắm!
Nàng thu tay về, sợ mình không kìm chế được mà tát người: "Ngươi đừng đi sang ghế bên kia nữa, bên đó có người đang bày bẫy, đi thì chắc chắn chết."
"Nói hết rồi, tin hay không tùy ngươi."
Diệp Bồng Trinh tiện tay ném chiếc khăn đã cầm vào người hắn ta, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, gọn gàng dứt khoát.
Phòng rất nhanh rơi vào yên tĩnh, không còn tiếng nói thanh thúy của nữ nhân, chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn.
Đình Diệp nhặt chiếc khăn bị ném xuống, đưa lên mũi khẽ ngửi, rồi cẩn thận gấp lại, cất vào túi áo ngầm bên người.
Tiểu cô nương của hắn ta đã trưởng thành, vẫn dữ dằn như xưa, vẫn hung hăng như thế, nhưng nay không còn phạm sai lầm, không còn sơ hở, thậm chí còn biết bảo vệ người khác.
Quá khứ rõ ràng hiện ra trước mắt, hắn ta làm sao chưa từng hoài niệm? Chỉ là vẫn chưa đến lúc... Lại điều tra thêm chút nữa, lại xác định rõ ràng rồi hắn ta mới có thể...
Đình Diệp bước ra khỏi phòng, không đi sang ghế bên cạnh, mà quay người rời đi, đi ra phố lớn. Phía bắc con phố chính là hoàng thành. Hắn ta ngẩng nhìn cung điện ngói lưu ly vàng rực, ánh mắt lạnh lẽo.
Một triều đình như vậy, thì có con đường nào đáng để nói chứ?
Cố Đình... đã chịu quá nhiều khổ, hắn ta không nỡ để cậu thêm bất cứ nguy hiểm nào. Chuyện này, tuyệt đối không thể liên lụy đến cậu!
Trong kinh thành lúc này gió nổi mây vần, cả triều đình trong ngoài, quan lại và dân chúng đều không dám mở miệng.
Thái tử tạo phản bị giam ở ngục, nhị hoàng tử phong quang vô hạn, tưởng như tiền đồ đã định sẵn. Nhưng thực tế lại trái ngược, y không được trọng dụng quá nhiều, quyền lực gom trong tay cũng có hạn, bởi vì Kiến Bình đế đã bắt đầu đề phòng y. Kiến Bình đế vẫn chưa chết, tuy tuổi đã cao, không còn ở thời kỳ sung mãn, nhưng quyền lực vẫn nắm chặt trong tay, làm sao cho phép kẻ khác nhòm ngó ngôi vị?
Nhị hoàng tử có lẽ cũng nghĩ đến chuyện học theo kẻ trước, hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Nhưng y hiện tại là con trai duy nhất của hoàng thượng, tương lai đăng cơ vốn đã là chuyện chắc chắn, cần gì phải liều lĩnh làm chuyện thừa? Một khi mang tiếng xấu, thì việc tính toán cũng chẳng dễ dàng gì nữa.
Ngoài ra, còn có Trấn Bắc Vương. Vị này thoạt nhìn thì dường như không ham quyền thế, nhưng thật ra lại có sự chấp nhất rất đặc biệt. Bọn họ trong triều có thể đấu đá thế nào cũng được, nhưng nếu dẫn đến chiến tranh, dân chúng chịu khổ, thì hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn.
Cho nên, chỉ còn cách khiến lão hoàng đế trên ngai vàng kia nghẹn mà chết thôi sao?
Nhị hoàng tử mỗi ngày đều bị ấm ức, ngoài mặt chỉ có thể mỉm cười, trong lòng thì chửi thầm.
Tóm lại, thế lực hai phe trong triều đã bắt đầu va chạm, cha con cũng dần dần trở mặt, về sau sẽ đi đến đâu... không ai biết.
Cố Đình sau khi rời kinh thành thì hoàn toàn buông lỏng, căn bản không quan tâm đến những chuyện đó, một đường cùng Hoắc Diễm đi về Cửu Nguyên.
Nhân gian tháng tư tràn đầy hương sắc, cỏ cây xanh tươi. Ngay cả ở Bắc Địch cũng là đồng cỏ phì nhiêu, dê bò đầy đàn, đúng là lúc dễ chịu nhất, ai lại muốn đi đánh giặc? Không có chuyện gì cấp bách, bọn họ đi rất chậm, thong thả, thoải mái thế nào thì đi thế ấy. Càng đi về phía bắc, sớm tối chênh lệch nhiệt độ càng lớn, ban ngày cũng không còn ấm áp, một số nơi cao hoa đào thậm chí vẫn chưa nở hết, đặc biệt đẹp. Không có tâm sự vướng bận, Cố Đình vui chơi thỏa thích.
Nhưng đường đi dài, phong cảnh dẫu đẹp thì cuối cùng cũng có lúc phải về nhà.
Phủ Trấn Bắc Vương đã sớm nhận được tin tức, biết Vương gia sắp trở về, không kìm nổi mà đến tận cổng thành đón. Từ xa nhìn thấy xa giá của Vương phủ, binh lính thủ thành mừng rỡ kêu to: "Mau mau, tránh ra, Vương gia đã trở lại ——"
"Vương gia và Đình công tử cùng nhau trở lại rồi ——"
"Cái gì? Vương gia trở về, còn mang theo Đình công tử?"
"Vương gia giỏi quá! Ta vốn còn nghe nói Đình công tử đã đi, sẽ không quay về, còn trách Vương gia không biết giữ, ai ngờ cuối cùng vẫn đưa người về!"
"Lần này trở lại, chắc chắn sẽ không đi nữa đâu!"
Bách tính không cần biết trên tay đang bận gì, lập tức buông xuống, tự động kéo nhau ra đường lớn. Có người còn ngậm chỉ, có người quấn tạp dề xoa tay, có người cầm chảo đang nấu dở, cũng có người bế theo con nhỏ. Ai nấy đều vươn cổ nhìn chờ Vương gia vào thành.
Cố Đình vừa tiến vào thành thì được mọi người chào hỏi. Có bà lão dúi vào tay cậu một hộp bánh nóng: "Giữa trưa thế này chắc còn chưa kịp ăn cơm? Đói bụng không? Ăn tạm vài miếng lót dạ trước đi ——"
Lại có bà bán đậu hũ Tây Thi nhiệt tình: "Đây, sữa đậu nành của ta còn ấm, uống vào mát miệng lắm, tới uống một bát nhé!"
Còn có đại nương hồ hởi: "Đây là bánh đường mới ra lò, ngọt lắm, trước kia Đình công tử thích ăn nhất, mau nếm thử xem có còn đúng vị không?"
Lại có bà chủ hàng mứt hoa quả: "Hèn gì Vương phủ dạo này mua nhiều đồ bên ta thế, thì ra Đình công tử cùng Vương gia đã về rồi! Trời ơi, sớm biết ta đã chẳng lấy tiền!"
Những gương mặt quen thuộc, những câu nói mộc mạc ấy khiến lòng Cố Đình ấm áp, khóe môi cười mãi không tắt. Ai cho gì cũng nhận, lại còn không quên hỏi thăm: "Nãi nãi, dạo này sức khỏe có tốt không? Tiểu tôn tử vẫn nghịch ngợm như trước à? Tẩu tử trông sắc mặt hồng hào rồi, chắc bệnh đã khỏi hẳn. Đại ca, đừng nóng nảy nữa... Ủa, tiểu tử, sao ngươi lại ở đây một mình? Cha mẹ đâu? Huynh muội ngươi đâu?"
Một đường đi chậm rãi, Cố Đình chẳng hề vội vàng, cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ đến cuối cùng mới chợt nhớ ra: hình như mọi người đều chỉ hỏi han cậu, còn vị Trấn Bắc Vương to lớn đi bên cạnh thì như chẳng ai thấy?
Thật ra không phải không thấy, chỉ là mọi người đã quá quen với phong cách của Trấn Bắc Vương. Ngưỡng mộ thì có, tôn kính thì có, nhưng chẳng ai dám thân cận quá mức, càng không dám nói đùa.
Trong lòng cậu hơi chột dạ, Hoắc Diễm thì lại hiểu rõ, nhẹ nhàng nắm tay cậu: "Đình công tử không lừa bổn vương, ở đây em chính là chủ nhân."
Cố Đình ngẩn người, giống như... đúng thật vậy?
Hoắc Diễm trong lòng dâng lên một tia ấm áp: "Có thích nơi này không?"
Cố Đình lập tức gật đầu mạnh: "Ừ! Rất thích!"
Thành này đã cho cậu quá nhiều ký ức, quá nhiều sự ấm áp. Người nơi đây lại chân chất, nhiệt tình, thật lòng.
"Em thích cảnh sắc nơi này, cũng thích cả con người nơi đây!"
Hoắc Diễm huýt sáo một tiếng, Liệt Phong lập tức phi nhanh tới. Hắn giữ chặt dây cương, xoay người nhẹ nhàng, ôm Cố Đình vững vàng đặt lên ngựa: "Đình Đình thích bổn vương, phải không?"
Cố Đình đỏ bừng cả tai, vội đẩy Hoắc Diễm: "Buông em ra đi! Đường đường là Vương gia, ngài có thể giữ chút liêm sỉ không?"
Hoắc Diễm chẳng thèm để ý, chỉ lặp lại: "Em thích ta."
Cố Đình: ...
"Em nói là em thích người nơi này!"
Người nơi này đâu chỉ có mình ngài chứ!
"Thế thì Đình Đình còn thích ai?" Hoắc Diễm như không hài lòng, ánh mắt sắc bén còn quét khắp xung quanh.
Cố Đình đau đầu: "Được rồi, chỉ thích mình ngài thôi, được chưa! Chỉ mình ngài!"
Hoắc Diễm lúc này mới chịu hôn lên má cậu một cái rồi buông ra.
Trở lại Vương phủ, khắp nơi đều rộn ràng náo nhiệt.
Mọi thứ vẫn giống như trước, vẫn là giáo trường quen thuộc, vẫn là Lâm giáo đầu quen thuộc, vẫn là Thái Vương phi với mái tóc bạc phơ. Khác biệt lớn nhất có lẽ là Hoắc Nguyệt và Hoắc Giới – hai tỷ đệ đều đã lớn, đệ đệ thì không rõ ràng lắm, nhưng muội muội thì trưởng thành nhanh, vóc dáng nhổ cao, thoáng nhìn đã như một thiếu nữ.
Bàn tiệc phong phú đã được dọn sẵn, Thái Vương phi mỉm cười niềm nở đón bọn họ đi rửa tay rồi vào ăn cơm.
Bà không giống những người nhà thường thấy, muốn khóc thì khóc, muốn giận thì giận. Bà có tâm sự nhưng không để lộ ra. Hoắc Diễm cũng chẳng thể khiến bà thay đổi, vừa bước vào cửa đã quỳ ngay, cúi đầu gập mạnh và vội vã, ai can cũng không được. Một gương mặt vốn lạnh lùng, nhưng trong lòng Thái Vương phi lại ngổn ngang tâm sự, nước mắt cũng phải nén lại.
Thôi thì, có được một đứa cháu trai như thế, còn mong gì hơn? Chỉ cần đừng để Đình Đình bị đói khổ là được rồi.
Quế ma ma bên kia đã chờ sẵn, căn bản không đợi Cố Đình hành lễ xong đã kéo cậu ngồi xuống, cười tủm tỉm dẫn cậu đến chỗ ngồi.
Còn vì sao không đỡ Hoắc Diễm... Động tác của Trấn Bắc Vương quá nhanh, bà căn bản không theo kịp, huống chi một người cao to như vậy, cho dù có ra đón thì chắc cũng đỡ không nổi.
Thái Vương phi nhìn thế nào cũng thấy Cố Đình thuận mắt, thậm chí cảm thấy còn xứng đôi với cháu trai nhà mình, vui mừng khôn xiết, liên tục gắp thức ăn cho cậu: "Tới, nếm thử món thịt kho này, ta nhớ con dạo trước rất thích ăn —— còn có nấm này, chính là sản vật núi rừng mới hái về, ngày xưa không có đâu... Lần này theo Diễm nhi, con chịu khổ rồi."
Cố Đình lại chẳng thấy khổ cực gì: "Mọi việc đều là ngài ấy gánh, con chẳng vất vả chút nào."
Thái Vương phi liếc cháu trai một cái, hừ nhẹ: "Nó gánh vác chẳng phải là việc nên làm sao? Nếu để con mệt, vậy là nó vô dụng."
Hoắc Diễm: ...
Đây gọi là thân sinh ư?
Tổ mẫu, người nhìn lại đi, rốt cuộc ai mới là cháu ruột của người!
Hoắc Nguyệt và Hoắc Giới cũng vui mừng khôn xiết. Dù rất muốn nói chuyện với Cố Đình, nhưng vì tổ mẫu đang trò chuyện nên bọn họ biết giữ lễ, không dám chen ngang, chỉ lặng lẽ giúp Cố Đình gắp thức ăn. Một người gắp cho cậu một món, chẳng mấy chốc trong chén đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Khóe môi Cố Đình nén không nổi ý cười, đúng lúc cũng đang đói nên ngoan ngoãn ăn. Thấy Hoắc Diễm bên cạnh mặt mày sa sầm, dường như đang ghen, cậu lập tức gắp một miếng thịt trong chén sang cho hắn.
Nhưng cậu lại không hiểu, Hoắc Diễm đâu phải khó chịu vì không ai gắp đồ ăn cho hắn, mà là bởi vì Cố Đình ăn món tổ mẫu gắp, ăn món muội muội gắp, ăn món đệ đệ gắp, duy nhất lại không ăn món hắn gắp!
Chẳng lẽ đồ hắn gắp không thể ăn sao!
Hoắc Nguyệt đã nhìn thấu, chỉ biết im lặng. Huynh trưởng nhà mình rõ ràng là một hán tử thô lỗ, sao đi một chuyến lại trở nên mẫn cảm như vậy?
Thái Vương phi cũng nhìn ra, phải vịn tay Quế ma ma mà cười không ngừng. Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại được thấy cháu trai lòng dạ hẹp hòi!
Một mình Hoắc Giới ngây ngốc không hiểu, mắt tròn xoe nhìn trái nhìn phải, cuối cùng gắp cho Cố Đình một miếng thịt kho thơm mềm mà nhóc thích nhất.
Hoắc Diễm: ...
Thái Vương phi cười đến ch** n**c mắt, dùng khăn chấm lệ, từ ái nhìn Cố Đình: "Thật vất vả mới về đến nhà, sau này đừng nhịn, muốn ăn gì thì nói, muốn gì cứ nói, nhà ta không nghèo, cái gì cũng có!"
Cố Đình nâng chén: "Vâng!"
Dù sao... cũng sắp thành thân, chẳng cần phải thẹn thùng nữa.
Hoắc Diễm chậm rãi liếc nhìn Thái Vương phi: "Ngài không có lời nào muốn dặn con sao?"
Thái Vương phi: "Ta dặn con làm gì, con không biết mở miệng ăn uống, không biết đi đường, hay là ra ngoài một vòng mà một văn tiền cũng không mang về? Lớn chừng này tuổi, còn muốn cái gì cũng phải hỏi tổ mẫu, không thấy mất mặt sao?"
Hoắc Diễm: ...
Hoắc Giới ôm bát lớn, vùi đầu ăn hăng say, còn không quên phụ họa: "Đúng đó, huynh lớn rồi, không thể làm nũng nữa!"
Chính mình ăn chưa đủ, còn biết quan tâm Cố Đình. Thấy Cố Đình ăn xong muốn uống nước, nhóc lập tức rót trà, đẩy tới trước mặt cậu —— dùng chính cái ly của nhóc.
Đứa nhóc mới bảy tuổi, không nghĩ nhiều, Cố Đình cũng chẳng chê, còn xoa đầu: "Cảm ơn."
Tiếc là vừa nâng ly lên, chưa kịp chạm môi đã bị Hoắc Diễm giật lấy, uống một hơi hết sạch.
Cố Đình: ...
Hoắc Giới tức giận: "Huynh trưởng làm gì vậy! Đình ca ca khát, đang muốn uống nước đó!"
Hoắc Nguyệt vội lấy ly sạch rót lại cho Cố Đình, rồi kéo đệ đệ: "Ăn cơm cho ngoan."
Hoắc Giới không dám trái lời tỷ tỷ, càng không dám chọc giận huynh trưởng, đành cúi đầu ăn tiếp, còn xin thêm bát thứ hai.
Dưới bàn, Cố Đình khẽ nhéo Hoắc Diễm, ánh mắt liếc sang, chẳng cần nói ra cũng đủ để hắn hiểu: Ngài làm gì vậy! Đệ đệ còn nhỏ, ngài tranh giành với nhóc ấy cái gì!
Hoắc Diễm nắm lấy tay cậu: Nó không để tâm, nhưng ta thì để ý.
Em chỉ có thể là của ta, chỉ có thể động đến đồ của ta, còn lại bất cứ thứ gì cũng không được.
Trong ánh sáng lờ mờ, đáy mắt hắn thấp thoáng hiện lên một tia cố chấp, bướng bỉnh đến đáng sợ.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Diệp Bồng Trinh vừa hoàn thành một chuyện lớn, tâm trạng cực kỳ tốt. Nghĩ đến lúc trở về sẽ có canh Cố Đình nấu, càng thấy vui vẻ. Tiếc là còn chưa kịp ra khỏi cửa hàng, A Lụa đã mang đến một tin tức khiến nàng lập tức nhíu mày.
"Dừng, tạm thời đừng về nhà, đổi đường đi tới quán Trăm Vị! Nhanh!"
Nàng vô cùng sốt ruột, suốt đường cứ thúc giục, rất nhanh đã đến quán Trăm Vị, gọi người quen là chưởng quầy mở một phòng ở lầu ba hướng tây.
Không bao lâu sau, từ cửa sổ nàng đã thấy người đến. Nàng đi tới cạnh cửa đếm số, chờ tiếng bước chân nhẹ nhàng đi qua, cửa vừa mở, một bàn tay trắng đã kéo người vào trong phòng, ép mạnh lên tường, che miệng lại: "Muốn sống thì đừng nói lời nào."
Đình Diệp vốn có cả trăm cách phản chế, nhưng người này lại là Diệp Bồng Trinh.
Ban đầu hắn ta ngẩn ra, rồi lập tức nheo mắt, ánh nhìn sắc bén nhanh chóng quét về phía tây của dãy ghế, trong đáy mắt tràn đầy sát khí.
Thấy hắn ta đã hiểu, Diệp Bồng Trinh mới buông tay ra, hừ một tiếng: "Đại nhân mà cũng dễ tin người khác như vậy, có phải là quá không từng trải rồi không?"
Lời này chính là mắng hắn ta. Chỉ một động tác của nàng thôi, hắn ta đã nghi ngờ cách vách; mà đúng là cách vách thật, chỉ cần một cái bẫy nho nhỏ là có thể lừa hắn ta đến.
Đình Diệp chậm rãi thở dài: "Ngươi không nên đến đây."
"Không đến thì nhìn ngươi đi chịu chết sao?" Sắc mặt Diệp Bồng Trinh lập tức biến đổi, nhưng bởi vì cố kỵ cách vách nên dù cãi cũng phải hạ giọng: "Rõ ràng biết có người đang truy sát ngươi, mà còn dám liều lĩnh như thế?"
Con ngươi Đình Diệp chấn động: "Sao ngươi lại biết——"
Diệp Bồng Trinh hừ lạnh: "Sao ta lại biết? Ta không nên biết chắc? Ngươi nghĩ xem, nhiều năm như vậy, ta làm gì hả!"
Đình Diệp cụp mắt xuống: "Đa tạ Diệp phu nhân giúp đỡ, nhưng nơi này rất nguy hiểm, không bằng rời đi trước——"
Diệp Bồng Trinh thấy bộ dạng này của hắn ta thì tức giận, hận không thể cào nát gương mặt kia. Đúng rồi, chỉ có mình ngươi anh hùng, mình ngươi lợi hại, mình ngươi cái gì cũng làm được, còn người khác thì không xứng sao? Nhưng nghĩ lại, gương mặt này của cẩu nam nhân này là thứ duy nhất coi được, cào nát thì lại thấy tiếc.
Nàng hiểu rõ hắn ta tận trong xương tủy là loại người gì, hồi trẻ không biết đã qua bao nhiêu sóng gió, dây dưa với nàng bao nhiêu năm. Nàng rộng lượng, không chấp nhặt, chỉ cười nhạt: "Nghĩ cái gì vậy? Ai giúp ngươi? Ta đây là giúp Đình Đình."
Đình Diệp sững sờ.
Diệp Bồng Trinh ghé sát vào, ánh mắt mê ly, hơi thở thơm mát phả bên tai hắn ta, khẽ thì thầm: "Ngươi cứng đầu như vậy, có dám để Đình Đình biết không? Ngươi cảm thấy... cậu ấy sẽ thích một khúc gỗ thối như ngươi sao?"
Đình Diệp khó khăn quay đầu đi: "Ngươi..."
Diệp Bồng Trinh nói tiếp: "Không ai muốn bị liên lụy cả. Chúng ta tồn tại, không phải để trở thành gánh nặng cho người khác. Ngươi lại coi người ta là liên lụy, không dám nói cái gọi là chân tướng, thế chẳng phải là sỉ nhục người khác sao?"
Hơi thở của Đình Diệp có chút dồn dập, hắn ta càng lùi thì nàng càng áp sát, hơi thở nàng bao trùm quanh người, mắt đẹp, môi đỏ... Hắn ta chỉ còn cách nhắm mắt lại: "Phu nhân, sợ là ngươi đã hiểu lầm."
Hắn chưa từng coi ai là gánh nặng, chỉ là... không muốn liên lụy người khác.
"Ngay cả tự hạ thấp mình cũng không được." Diệp Bồng Trinh vỗ vỗ mặt hắn ta, ánh mắt càng thêm sáng rực: "Tỷ như vấn đề này, ngươi không dám hỏi, nhưng ta lại có thể thay Đình Đình trả lời. Trưởng bối dẫu không có bản lĩnh hay kiến thức gì, cũng vẫn là trưởng bối. Trên người cùng chung một dòng máu, gãy xương thì gân vẫn dính liền, tuyệt đối không có chuyện không nhận nhau. Cái loại trưởng bối rùa đen vương bát đản kia —— chắc chắn cậu ấy sẽ không thích."
"Nghĩ đông nghĩ tây, dậm chân tại chỗ, anh hùng xế bóng, họ Đình, ngươi già rồi thật rồi."
"Già rồi cũng tốt, không chạy được thì chính là của ta."
Một câu nối tiếp một câu, khiến sắc mặt Đình Diệp lúc thì đen kịt, lúc thì trắng bệch. Nếu không vì cố kỵ tình thế, hắn ta thực sự muốn cho nữ nhân này biết hắn ta già hay chưa già.
Nhưng trước mắt, hắn ta chỉ có thể nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện của ta, ta tự mình sẽ suy tính, không cần ngươi phí tâm."
Hắn ta mà không nói thì còn đỡ, vừa nói xong Diệp Bồng Trinh lập tức tức giận, hung hăng chọc mạnh vào người hắn ta một cái.
Tự ngươi suy tính? Suy tính tới suy tính lui mới thành cái kết quả này sao? Còn suy tính cái rắm!
Nàng thu tay về, sợ mình không kìm chế được mà tát người: "Ngươi đừng đi sang ghế bên kia nữa, bên đó có người đang bày bẫy, đi thì chắc chắn chết."
"Nói hết rồi, tin hay không tùy ngươi."
Diệp Bồng Trinh tiện tay ném chiếc khăn đã cầm vào người hắn ta, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, gọn gàng dứt khoát.
Phòng rất nhanh rơi vào yên tĩnh, không còn tiếng nói thanh thúy của nữ nhân, chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn.
Đình Diệp nhặt chiếc khăn bị ném xuống, đưa lên mũi khẽ ngửi, rồi cẩn thận gấp lại, cất vào túi áo ngầm bên người.
Tiểu cô nương của hắn ta đã trưởng thành, vẫn dữ dằn như xưa, vẫn hung hăng như thế, nhưng nay không còn phạm sai lầm, không còn sơ hở, thậm chí còn biết bảo vệ người khác.
Quá khứ rõ ràng hiện ra trước mắt, hắn ta làm sao chưa từng hoài niệm? Chỉ là vẫn chưa đến lúc... Lại điều tra thêm chút nữa, lại xác định rõ ràng rồi hắn ta mới có thể...
Đình Diệp bước ra khỏi phòng, không đi sang ghế bên cạnh, mà quay người rời đi, đi ra phố lớn. Phía bắc con phố chính là hoàng thành. Hắn ta ngẩng nhìn cung điện ngói lưu ly vàng rực, ánh mắt lạnh lẽo.
Một triều đình như vậy, thì có con đường nào đáng để nói chứ?
Cố Đình... đã chịu quá nhiều khổ, hắn ta không nỡ để cậu thêm bất cứ nguy hiểm nào. Chuyện này, tuyệt đối không thể liên lụy đến cậu!
Trong kinh thành lúc này gió nổi mây vần, cả triều đình trong ngoài, quan lại và dân chúng đều không dám mở miệng.
Thái tử tạo phản bị giam ở ngục, nhị hoàng tử phong quang vô hạn, tưởng như tiền đồ đã định sẵn. Nhưng thực tế lại trái ngược, y không được trọng dụng quá nhiều, quyền lực gom trong tay cũng có hạn, bởi vì Kiến Bình đế đã bắt đầu đề phòng y. Kiến Bình đế vẫn chưa chết, tuy tuổi đã cao, không còn ở thời kỳ sung mãn, nhưng quyền lực vẫn nắm chặt trong tay, làm sao cho phép kẻ khác nhòm ngó ngôi vị?
Nhị hoàng tử có lẽ cũng nghĩ đến chuyện học theo kẻ trước, hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Nhưng y hiện tại là con trai duy nhất của hoàng thượng, tương lai đăng cơ vốn đã là chuyện chắc chắn, cần gì phải liều lĩnh làm chuyện thừa? Một khi mang tiếng xấu, thì việc tính toán cũng chẳng dễ dàng gì nữa.
Ngoài ra, còn có Trấn Bắc Vương. Vị này thoạt nhìn thì dường như không ham quyền thế, nhưng thật ra lại có sự chấp nhất rất đặc biệt. Bọn họ trong triều có thể đấu đá thế nào cũng được, nhưng nếu dẫn đến chiến tranh, dân chúng chịu khổ, thì hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn.
Cho nên, chỉ còn cách khiến lão hoàng đế trên ngai vàng kia nghẹn mà chết thôi sao?
Nhị hoàng tử mỗi ngày đều bị ấm ức, ngoài mặt chỉ có thể mỉm cười, trong lòng thì chửi thầm.
Tóm lại, thế lực hai phe trong triều đã bắt đầu va chạm, cha con cũng dần dần trở mặt, về sau sẽ đi đến đâu... không ai biết.
Cố Đình sau khi rời kinh thành thì hoàn toàn buông lỏng, căn bản không quan tâm đến những chuyện đó, một đường cùng Hoắc Diễm đi về Cửu Nguyên.
Nhân gian tháng tư tràn đầy hương sắc, cỏ cây xanh tươi. Ngay cả ở Bắc Địch cũng là đồng cỏ phì nhiêu, dê bò đầy đàn, đúng là lúc dễ chịu nhất, ai lại muốn đi đánh giặc? Không có chuyện gì cấp bách, bọn họ đi rất chậm, thong thả, thoải mái thế nào thì đi thế ấy. Càng đi về phía bắc, sớm tối chênh lệch nhiệt độ càng lớn, ban ngày cũng không còn ấm áp, một số nơi cao hoa đào thậm chí vẫn chưa nở hết, đặc biệt đẹp. Không có tâm sự vướng bận, Cố Đình vui chơi thỏa thích.
Nhưng đường đi dài, phong cảnh dẫu đẹp thì cuối cùng cũng có lúc phải về nhà.
Phủ Trấn Bắc Vương đã sớm nhận được tin tức, biết Vương gia sắp trở về, không kìm nổi mà đến tận cổng thành đón. Từ xa nhìn thấy xa giá của Vương phủ, binh lính thủ thành mừng rỡ kêu to: "Mau mau, tránh ra, Vương gia đã trở lại ——"
"Vương gia và Đình công tử cùng nhau trở lại rồi ——"
"Cái gì? Vương gia trở về, còn mang theo Đình công tử?"
"Vương gia giỏi quá! Ta vốn còn nghe nói Đình công tử đã đi, sẽ không quay về, còn trách Vương gia không biết giữ, ai ngờ cuối cùng vẫn đưa người về!"
"Lần này trở lại, chắc chắn sẽ không đi nữa đâu!"
Bách tính không cần biết trên tay đang bận gì, lập tức buông xuống, tự động kéo nhau ra đường lớn. Có người còn ngậm chỉ, có người quấn tạp dề xoa tay, có người cầm chảo đang nấu dở, cũng có người bế theo con nhỏ. Ai nấy đều vươn cổ nhìn chờ Vương gia vào thành.
Cố Đình vừa tiến vào thành thì được mọi người chào hỏi. Có bà lão dúi vào tay cậu một hộp bánh nóng: "Giữa trưa thế này chắc còn chưa kịp ăn cơm? Đói bụng không? Ăn tạm vài miếng lót dạ trước đi ——"
Lại có bà bán đậu hũ Tây Thi nhiệt tình: "Đây, sữa đậu nành của ta còn ấm, uống vào mát miệng lắm, tới uống một bát nhé!"
Còn có đại nương hồ hởi: "Đây là bánh đường mới ra lò, ngọt lắm, trước kia Đình công tử thích ăn nhất, mau nếm thử xem có còn đúng vị không?"
Lại có bà chủ hàng mứt hoa quả: "Hèn gì Vương phủ dạo này mua nhiều đồ bên ta thế, thì ra Đình công tử cùng Vương gia đã về rồi! Trời ơi, sớm biết ta đã chẳng lấy tiền!"
Những gương mặt quen thuộc, những câu nói mộc mạc ấy khiến lòng Cố Đình ấm áp, khóe môi cười mãi không tắt. Ai cho gì cũng nhận, lại còn không quên hỏi thăm: "Nãi nãi, dạo này sức khỏe có tốt không? Tiểu tôn tử vẫn nghịch ngợm như trước à? Tẩu tử trông sắc mặt hồng hào rồi, chắc bệnh đã khỏi hẳn. Đại ca, đừng nóng nảy nữa... Ủa, tiểu tử, sao ngươi lại ở đây một mình? Cha mẹ đâu? Huynh muội ngươi đâu?"
Một đường đi chậm rãi, Cố Đình chẳng hề vội vàng, cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ đến cuối cùng mới chợt nhớ ra: hình như mọi người đều chỉ hỏi han cậu, còn vị Trấn Bắc Vương to lớn đi bên cạnh thì như chẳng ai thấy?
Thật ra không phải không thấy, chỉ là mọi người đã quá quen với phong cách của Trấn Bắc Vương. Ngưỡng mộ thì có, tôn kính thì có, nhưng chẳng ai dám thân cận quá mức, càng không dám nói đùa.
Trong lòng cậu hơi chột dạ, Hoắc Diễm thì lại hiểu rõ, nhẹ nhàng nắm tay cậu: "Đình công tử không lừa bổn vương, ở đây em chính là chủ nhân."
Cố Đình ngẩn người, giống như... đúng thật vậy?
Hoắc Diễm trong lòng dâng lên một tia ấm áp: "Có thích nơi này không?"
Cố Đình lập tức gật đầu mạnh: "Ừ! Rất thích!"
Thành này đã cho cậu quá nhiều ký ức, quá nhiều sự ấm áp. Người nơi đây lại chân chất, nhiệt tình, thật lòng.
"Em thích cảnh sắc nơi này, cũng thích cả con người nơi đây!"
Hoắc Diễm huýt sáo một tiếng, Liệt Phong lập tức phi nhanh tới. Hắn giữ chặt dây cương, xoay người nhẹ nhàng, ôm Cố Đình vững vàng đặt lên ngựa: "Đình Đình thích bổn vương, phải không?"
Cố Đình đỏ bừng cả tai, vội đẩy Hoắc Diễm: "Buông em ra đi! Đường đường là Vương gia, ngài có thể giữ chút liêm sỉ không?"
Hoắc Diễm chẳng thèm để ý, chỉ lặp lại: "Em thích ta."
Cố Đình: ...
"Em nói là em thích người nơi này!"
Người nơi này đâu chỉ có mình ngài chứ!
"Thế thì Đình Đình còn thích ai?" Hoắc Diễm như không hài lòng, ánh mắt sắc bén còn quét khắp xung quanh.
Cố Đình đau đầu: "Được rồi, chỉ thích mình ngài thôi, được chưa! Chỉ mình ngài!"
Hoắc Diễm lúc này mới chịu hôn lên má cậu một cái rồi buông ra.
Trở lại Vương phủ, khắp nơi đều rộn ràng náo nhiệt.
Mọi thứ vẫn giống như trước, vẫn là giáo trường quen thuộc, vẫn là Lâm giáo đầu quen thuộc, vẫn là Thái Vương phi với mái tóc bạc phơ. Khác biệt lớn nhất có lẽ là Hoắc Nguyệt và Hoắc Giới – hai tỷ đệ đều đã lớn, đệ đệ thì không rõ ràng lắm, nhưng muội muội thì trưởng thành nhanh, vóc dáng nhổ cao, thoáng nhìn đã như một thiếu nữ.
Bàn tiệc phong phú đã được dọn sẵn, Thái Vương phi mỉm cười niềm nở đón bọn họ đi rửa tay rồi vào ăn cơm.
Bà không giống những người nhà thường thấy, muốn khóc thì khóc, muốn giận thì giận. Bà có tâm sự nhưng không để lộ ra. Hoắc Diễm cũng chẳng thể khiến bà thay đổi, vừa bước vào cửa đã quỳ ngay, cúi đầu gập mạnh và vội vã, ai can cũng không được. Một gương mặt vốn lạnh lùng, nhưng trong lòng Thái Vương phi lại ngổn ngang tâm sự, nước mắt cũng phải nén lại.
Thôi thì, có được một đứa cháu trai như thế, còn mong gì hơn? Chỉ cần đừng để Đình Đình bị đói khổ là được rồi.
Quế ma ma bên kia đã chờ sẵn, căn bản không đợi Cố Đình hành lễ xong đã kéo cậu ngồi xuống, cười tủm tỉm dẫn cậu đến chỗ ngồi.
Còn vì sao không đỡ Hoắc Diễm... Động tác của Trấn Bắc Vương quá nhanh, bà căn bản không theo kịp, huống chi một người cao to như vậy, cho dù có ra đón thì chắc cũng đỡ không nổi.
Thái Vương phi nhìn thế nào cũng thấy Cố Đình thuận mắt, thậm chí cảm thấy còn xứng đôi với cháu trai nhà mình, vui mừng khôn xiết, liên tục gắp thức ăn cho cậu: "Tới, nếm thử món thịt kho này, ta nhớ con dạo trước rất thích ăn —— còn có nấm này, chính là sản vật núi rừng mới hái về, ngày xưa không có đâu... Lần này theo Diễm nhi, con chịu khổ rồi."
Cố Đình lại chẳng thấy khổ cực gì: "Mọi việc đều là ngài ấy gánh, con chẳng vất vả chút nào."
Thái Vương phi liếc cháu trai một cái, hừ nhẹ: "Nó gánh vác chẳng phải là việc nên làm sao? Nếu để con mệt, vậy là nó vô dụng."
Hoắc Diễm: ...
Đây gọi là thân sinh ư?
Tổ mẫu, người nhìn lại đi, rốt cuộc ai mới là cháu ruột của người!
Hoắc Nguyệt và Hoắc Giới cũng vui mừng khôn xiết. Dù rất muốn nói chuyện với Cố Đình, nhưng vì tổ mẫu đang trò chuyện nên bọn họ biết giữ lễ, không dám chen ngang, chỉ lặng lẽ giúp Cố Đình gắp thức ăn. Một người gắp cho cậu một món, chẳng mấy chốc trong chén đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Khóe môi Cố Đình nén không nổi ý cười, đúng lúc cũng đang đói nên ngoan ngoãn ăn. Thấy Hoắc Diễm bên cạnh mặt mày sa sầm, dường như đang ghen, cậu lập tức gắp một miếng thịt trong chén sang cho hắn.
Nhưng cậu lại không hiểu, Hoắc Diễm đâu phải khó chịu vì không ai gắp đồ ăn cho hắn, mà là bởi vì Cố Đình ăn món tổ mẫu gắp, ăn món muội muội gắp, ăn món đệ đệ gắp, duy nhất lại không ăn món hắn gắp!
Chẳng lẽ đồ hắn gắp không thể ăn sao!
Hoắc Nguyệt đã nhìn thấu, chỉ biết im lặng. Huynh trưởng nhà mình rõ ràng là một hán tử thô lỗ, sao đi một chuyến lại trở nên mẫn cảm như vậy?
Thái Vương phi cũng nhìn ra, phải vịn tay Quế ma ma mà cười không ngừng. Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại được thấy cháu trai lòng dạ hẹp hòi!
Một mình Hoắc Giới ngây ngốc không hiểu, mắt tròn xoe nhìn trái nhìn phải, cuối cùng gắp cho Cố Đình một miếng thịt kho thơm mềm mà nhóc thích nhất.
Hoắc Diễm: ...
Thái Vương phi cười đến ch** n**c mắt, dùng khăn chấm lệ, từ ái nhìn Cố Đình: "Thật vất vả mới về đến nhà, sau này đừng nhịn, muốn ăn gì thì nói, muốn gì cứ nói, nhà ta không nghèo, cái gì cũng có!"
Cố Đình nâng chén: "Vâng!"
Dù sao... cũng sắp thành thân, chẳng cần phải thẹn thùng nữa.
Hoắc Diễm chậm rãi liếc nhìn Thái Vương phi: "Ngài không có lời nào muốn dặn con sao?"
Thái Vương phi: "Ta dặn con làm gì, con không biết mở miệng ăn uống, không biết đi đường, hay là ra ngoài một vòng mà một văn tiền cũng không mang về? Lớn chừng này tuổi, còn muốn cái gì cũng phải hỏi tổ mẫu, không thấy mất mặt sao?"
Hoắc Diễm: ...
Hoắc Giới ôm bát lớn, vùi đầu ăn hăng say, còn không quên phụ họa: "Đúng đó, huynh lớn rồi, không thể làm nũng nữa!"
Chính mình ăn chưa đủ, còn biết quan tâm Cố Đình. Thấy Cố Đình ăn xong muốn uống nước, nhóc lập tức rót trà, đẩy tới trước mặt cậu —— dùng chính cái ly của nhóc.
Đứa nhóc mới bảy tuổi, không nghĩ nhiều, Cố Đình cũng chẳng chê, còn xoa đầu: "Cảm ơn."
Tiếc là vừa nâng ly lên, chưa kịp chạm môi đã bị Hoắc Diễm giật lấy, uống một hơi hết sạch.
Cố Đình: ...
Hoắc Giới tức giận: "Huynh trưởng làm gì vậy! Đình ca ca khát, đang muốn uống nước đó!"
Hoắc Nguyệt vội lấy ly sạch rót lại cho Cố Đình, rồi kéo đệ đệ: "Ăn cơm cho ngoan."
Hoắc Giới không dám trái lời tỷ tỷ, càng không dám chọc giận huynh trưởng, đành cúi đầu ăn tiếp, còn xin thêm bát thứ hai.
Dưới bàn, Cố Đình khẽ nhéo Hoắc Diễm, ánh mắt liếc sang, chẳng cần nói ra cũng đủ để hắn hiểu: Ngài làm gì vậy! Đệ đệ còn nhỏ, ngài tranh giành với nhóc ấy cái gì!
Hoắc Diễm nắm lấy tay cậu: Nó không để tâm, nhưng ta thì để ý.
Em chỉ có thể là của ta, chỉ có thể động đến đồ của ta, còn lại bất cứ thứ gì cũng không được.
Trong ánh sáng lờ mờ, đáy mắt hắn thấp thoáng hiện lên một tia cố chấp, bướng bỉnh đến đáng sợ.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 117: Đáy mắt hắn thấp thoáng hiện lên một tia cố chấp
10.0/10 từ 16 lượt.