Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 115: Ngươi thật sự không tính nói cho Mạnh Trinh biết sao?
84@-
Mạnh Trinh chẳng bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc vừa trải qua đại nạn như vậy, thân thể vốn đã suy yếu, cần ngủ nhiều để hồi phục. Ải lớn này đã vượt qua, phía sau sẽ dễ nói hơn.
Lâu Hoành bắt mạch cho Mạnh Trinh thêm lần nữa, rồi thu dọn hòm thuốc, quay người cáo từ, dặn dò: "Nếu như thật sự có thần dược thế này, thì thân thể người bệnh đã không còn nguy hiểm trầm trọng nữa. Về sau các ngươi tự lo liệu, cứ giống như trước, nhớ kỹ phải bồi bổ, thường xuyên bổ máu, hạn chế dùng thuốc, tốt nhất nên dùng thực phẩm bổ dưỡng... Ngoài ra, khoảng thời gian tới phải đặc biệt cẩn thận, người bệnh tuyệt đối không được nhiễm lạnh, phải chú ý giữ ấm, không được kích động, tuyệt đối tránh ho ra máu. Cứ dưỡng như thế vài tháng, sẽ ổn thôi."
Những việc này vốn dĩ là Mạnh Sách quen làm, không có gì khó, nhưng hắn ta vẫn chăm chú nghe hết, rồi đưa cho đại phu một khoản hậu tạ thật lớn, coi như xin lỗi vì trước đó mình quá sốt ruột.
Đại phu hành nghề, gặp đủ cảnh đời, biết người nhà lo lắng sẽ như thế nào, chẳng thấy lạ. Huống hồ... tiền trả hậu hĩnh thế này, một chuyến coi như kiếm lớn!
Cố Đình cùng mọi người cũng không lập tức rời đi, ở lại thành Tấn thêm bảy ngày, muốn ít nhất phải dưỡng thân thể Mạnh Trinh ổn định rồi mới xuất phát lần nữa.
Trong thời gian này, ai cũng bận rộn việc riêng.
Như Hoắc Diễm, thân là Trấn Bắc Vương, dù không là thời chiến thì cũng có vô số công việc: tra xét mật thám, tiếp nhận tin tức, lo liệu lương thảo thiên tai, xử lý dân chính đại sự... mỗi ngày duyệt qua không ít văn thư. Nhưng hắn chỉ cần được nhìn thấy Cố Đình, thì ở đâu cũng làm được việc, dễ dàng thích ứng.
Còn Cố Đình thì có chút không quen. Đường đường là Trấn Bắc Vương, quen tung hoành trời đất, nay lại biến thành kẻ an tĩnh trong nhà, ngày nào cũng ở trong tầm mắt, cảm giác... thật khác hẳn xưa.
Nhưng cậu cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều. Mạnh Trinh đã tỉnh, lại có Xích thảo, thân thể tuy không còn nguy hiểm nhưng vẫn yếu, cậu ngoài việc bầu bạn, trò chuyện, nấu đủ loại dược thiện để điều dưỡng thì không làm gì khác.
Mạnh Trinh dĩ nhiên ngoan ngoãn uống thuốc, vốn tính không muốn gây phiền phức cho ai, nên lúc này càng không tùy hứng. Chỉ cần có lợi cho thân thể, cậu ta đều chấp nhận, dù là thuốc đắng đến mấy cũng uống.
Nhưng cậu ta càng ngoan, Mạnh Sách lại càng đau lòng. Có khi kìm nén không nổi, lập tức giao hết cho Cố Đình chăm sóc, còn mình thì chạy đi giải tỏa lửa giận. Ví như chuyện hôm đó, khi gặp Cố Đình và Mạnh Trinh, gã nam nhân miệng mồm dơ bẩn kia – hắn ta nhất định phải tìm ra rồi giết!
Tất nhiên, Cô Tàng Vương dù có muốn giết cũng phải có lý do, không thể tùy tiện. Nên Mạnh Sách cẩn trọng mang thân vệ đi điều tra. Điều tra rồi mới biết, kẻ kia không phải lưu manh vặt vãnh chốn phố phường, mà là thổ phỉ! Chúng có sào huyệt trên núi, giết người, cướp của, tàn ác không kể xiết, chuyện gì cũng dám làm!
Loại sâu mọt này tồn tại có ích gì? Còn chờ gì nữa, tất nhiên phải tiêu diệt ngay!
Hoắc Diễm lo rằng Mạnh Sách bị kích động quá, sợ hắn ta làm liều nên dặn dò Cố Đình nhiều lần, rồi vẫn không yên tâm, bèn đưa Cố Đình đi cùng để tham gia vây quét. Đến trong núi mới thấy mình đến thật đúng, nếu không có mặt thì e rằng có kẻ gặp nguy hiểm. Bởi đây đâu chỉ là ổ thổ phỉ bình thường, mà là cả một thế lực lớn: chúng dựng hẳn cung điện xa hoa trong núi sâu, chuyên chơi trò tàn nhẫn nhất, bức dân làm ca kỹ chỉ là chuyện nhỏ, còn buôn bán người – già trẻ, nam nữ, tám mươi hay tám tuổi, chỉ cần có người mua, chúng đều dám bán.
Sòng bạc cũng là lớn nhất, đánh cược gì cũng có: không chỉ vợ con, mà cả con đường làm quan cũng có thể đem ra đặt cược, chỉ cần ngươi dám. Còn có cả sân khấu quái đản, nơi diễn không phải đào kép, mà là những người bị bán, bị ép phải làm trò theo ý kẻ bỏ tiền. Chuyện thoát y diễn lộ thể đã là thường, thậm chí có cả chuyện súc sinh hơn, ép người tự ăn ngón tay của mình.
Nơi này tựa như một thế giới khác, quy tắc khác, tư tưởng khác, quỷ dị mà đáng sợ.
Mà ngay tại nơi đó, con gái quan Phủ doãn – tiểu thư Phương Lưu Ly – lại có mặt!
Nàng biết mình khó thoát, không cam chịu làm đồ chơi, nhưng khi bị bắt vào đã đắc tội nữ tử được sủng ái nhất nơi này, nên liên tục bị hành hạ đến phát bệnh. Cứ khỏe lại chưa xong, lại chọc vào nữ nhân kia, lại bị trả thù, lại bệnh... Nhiều lần như thế, chúng mất kiên nhẫn, đánh cho một trận, từ đó nàng giả điên.
Nhưng nàng giả rất giống: chỉ cần có thuốc tránh thân, có cái ăn không chết được thì bao dơ bẩn khổ cực nàng đều chịu được.
Khi Hoắc Diễm tìm thấy, tiểu cô nương đã gầy đến biến dạng, dơ bẩn tàn tạ, so với ăn mày ngoài đường còn thảm hơn. Đôi mắt trống rỗng, chết lặng, giống như đã không còn là con người, chỉ là một cái xác biết đi.
Dù vậy, khi biết rõ thân phận người đến, Phương Lưu Ly vẫn phải hỏi tới ba lần, có thật đến cứu các nàng hay chỉ là ảo giác. Mỗi lần đều nhận được khẳng định, nàng mới ngồi sụp xuống khóc, khóc thảm thiết, bi ai vô cùng.
Khóc xong, nàng đứng lên, lau khô nước mắt. Dù người chẳng còn chút sức, xung quanh chẳng có gì, nàng vẫn theo lễ nghi đã học, quỳ lạy Hoắc Diễm thật sâu: "Không biết... Vương gia có thể đợi ta một lát, để ta tắm gội thay y phục không?"
Nàng cúi đầu nhìn thân mình dơ bẩn, chân trần: "Không phải ta làm bộ, chỉ là... nếu cha mẹ nhìn thấy ta như thế này, họ sẽ không chịu nổi."
Ở chỗ đó lâu ngày, nàng đã chẳng còn cách nào giữ sạch sẽ, cũng chẳng còn để tâm.
Sau đó nàng trở nên im lặng, không nói thêm gì. Được quan binh đưa về phủ, nhìn thấy cha mẹ, họ kích động đến ngất xỉu ngay tại chỗ. Quan Phủ doãn cùng phu nhân tất nhiên lập tức mời đại phu trị liệu.
Tiểu cô nương chịu nhiều khổ, tuy thông minh nên chưa thành phế nhân, nhưng bệnh tật chồng chất, ăn uống chẳng ra sao, căn cơ suy yếu, cần được bồi dưỡng. Nói đơn giản, so với trị bệnh, thì dưỡng mới là mấu chốt.
Cố Đình khi ấy đứng ngoài, tận mắt thấy Hoắc Diễm cứu nàng ra. Nàng cầu được tắm gội thay y phục, chỉ vì không muốn cha mẹ thương tâm, điều này khiến cậu ấn tượng sâu sắc. Cảm thấy tiểu cô nương này sống quá không dễ dàng. Vả lại gần đây cậu vẫn tự tay nấu dược thiện cho Mạnh Trinh, thấy hiệu quả rõ, bèn làm thêm phần cho nàng, lấy danh nghĩa Trấn Bắc Vương và Cô Tàng Vương mà gửi đi.
Nhờ Lâu Hoành truyền ra, tài nấu dược thiện của cậu nhanh chóng khiến các gia đình giàu có đều biết đến. Không chỉ quan Phủ doãn và phu nhân tự tới cửa cảm tạ Hoắc Diễm và Mạnh Sách, còn nhiều lần tỏ ý báo đáp, với Trấn Bắc Vương thì càng thêm khâm phục.
Phương Lưu Ly cũng đích thân đến, mang theo nhiều dược liệu quý cho Mạnh Trinh. Nhà nàng giàu có, cha mẹ có tích lũy, biết Trấn Bắc Vương và Cô Tàng Vương đang lưu lại ngoài thành, khó tránh thiếu thốn, nên nàng mời đại phu xem qua, chuẩn bị toàn là những thứ Mạnh Trinh cần dùng.
Dù nói có hơi ngượng, nhưng đúng là nhờ bệnh tình nguy kịch của Mạnh Trinh mà nàng mới được cứu. Vì vậy nàng thật lòng biết ơn.
Có những chuyện trải qua kể ra khiến người nghe cũng thổn thức, nhưng rốt cuộc chỉ vài ba câu là xong. Người thật sự đi qua mới biết gian nan thế nào, không ai có thể đồng cảm như chính bản thân đã trải qua. Tiểu cô nương rửa sạch mặt thì thật xinh đẹp, nhưng sau tai có vết sẹo, những chỗ khác cũng khó tránh khỏi. Làn da dơ bẩn thì rửa được, thân thể yếu bệnh thì có thể chậm rãi dưỡng lại, nhưng những dấu vết lưu lại trong quá trình ấy, sợ là cả đời cũng phải mang theo.
Để tồn tại, nàng thật sự quá không dễ dàng.
Tâm tư Phương Lưu Ly lúc này rất nhạy cảm, thấy cậu đang nhìn, theo bản năng sờ sờ phía sau tai, mỉm cười: "Cũng may không ở trên mặt, tóc che đi một chút là có thể giấu được."
Thấy Mạnh Trinh cũng lo lắng cho mình, nàng còn dịu dàng an ủi: "Cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta lấy chồng, người thật lòng thích ta, nhất định sẽ không chê ghét những thứ này."
Cố Đình khẽ thở dài: "Thật khó có được, ngươi còn nhỏ tuổi mà đã thấu hiểu như vậy. Chuyện đã qua thì đừng nghĩ nữa, bĩ cực thái lai, cuộc đời ngươi sau này tất sẽ thuận buồm xuôi gió, phúc trạch dài lâu."
Nghĩ nghĩ, cậu lại nói: "Tuy ta chỉ giỏi về thuốc bổ và dược thiện, nhưng trước đây cũng từng nghiên cứu phương thuốc làm đẹp. Ta từng làm ra thuốc trị sẹo, hiệu quả cũng không tệ. Sau này, ngươi lấy một ít về bôi, biết đâu có hiệu quả."
"Đa tạ công tử."
Phương Lưu Ly nghiêm túc cảm tạ, lấy ra một phong thư đưa cho Cố Đình: "Hôm ấy được cứu, ta kích động quá nên quên mất một chuyện. Nơi đó... những kẻ đó dường như có rất nhiều bí mật. Ta không đi được nhiều nơi, chỉ lấy được cái này, không biết có dùng được không. Nếu có thể giúp hai vị Vương gia một phần, thì xem như nỗi khổ ta chịu cũng đáng. Nếu không giúp được thì..."
"Không giúp được cũng không sao, ngươi có tấm lòng này, ta đã nên cảm ơn rồi."
Cố Đình nhận phong thư này, quay đầu đưa cho Hoắc Diễm.
Còn chuyện sau đó điều tra ra sao, phát triển thế nào, cậu cũng không còn thời gian hỏi, bắt đầu mỗi ngày dìu Mạnh Trinh ra ngoài đi lại.
Mạnh Trinh rất vui vẻ, dùng ngón tay đếm ngày: "Còn hai ngày nữa là chúng ta có thể đi rồi!"
Cố Đình: "Ừ."
Mạnh Trinh nói xong, lại không còn mấy vui, đôi mắt cụp xuống, giọng khẽ: "Còn hai ngày nữa, chúng ta sẽ phải chia tay."
Qua thành Tấn, đi về phía Cô Tàng hay Cửu Nguyên là hai con đường khác nhau, chắc sẽ rất lâu họ mới có thể gặp lại.
Cố Đình cười: "Không sao. Gần đây ta làm ra hai loại cao dược thiện, để lâu không hỏng. Một loại có thể ăn thay bữa nhẹ, một loại nấu với nước thành canh, hiệu quả cũng gần như vừa mới làm xong. Hai hôm nay ta sẽ làm thêm một ít, rất hợp cho ngươi dùng."
"Đừng nói thế, ta sợ ca ca ngươi sẽ cầm đao đến phủ Trấn Bắc Vương mất."
"Vậy đợi ta khá hơn chút, ta sẽ đến Cửu Nguyên thăm ngươi." Mạnh Trinh biết chia ly không thể tránh, đôi mắt to ầng ậc nước nhìn cậu: "Ngươi sắp thành thân phải không? Ta muốn đến xem lễ!"
Cố Đình chẳng hề ngượng ngùng, gật đầu: "Ngày thành thân vẫn chưa định, phải về hỏi Thái Vương phi. Nhưng chắc cũng không gấp, ngươi đến chậm chút cũng không sao, đừng khiến ca ca ngươi phải lo lắng nữa."
Mạnh Trinh: "Ta mặc kệ, dù sao ta nhất định phải xem ngươi thành thân. Ngày cưới của ngươi mà sớm thì ta phải mau mau khỏe lại, ngày cưới của ngươi mà muộn thì ta khỏe rồi cũng chẳng chậm trễ gì... Đình Đình mặc hồng y chắc chắn sẽ đẹp lắm..."
Nói đến đây, cậu ta nghiêng đầu một cái, ngủ quên luôn trên ghế, rốt cuộc vẫn không còn sức.
"Đa tạ ngươi đã chăm sóc em ấy." Mạnh Sách vừa lúc trở về, cúi người bế Mạnh Trinh lên rồi đi về phía phòng.
Theo bước chân hắn ta quay lại, gió xuân không dấu vết, cành liễu bay bay.
Cố Đình hỏi: "Chuyện kia... Ngươi thật sự không tính nói cho Mạnh Trinh biết sao?"
Bước chân Mạnh Sách khựng lại, chỉ thoáng dừng một chút rồi lại tiếp tục đi: "Em ấy... còn nhỏ, sẽ chịu không nổi."
Hắn ta biết Cố Đình nói đến chuyện gì — thân phận thật sự, rằng hắn ta và Mạnh Trinh không phải là huynh đệ ruột.
Cố Đình: "Khi đối mặt với điều khiến mình sợ hãi, phản ứng đầu tiên của con người là trốn tránh, ai cũng như vậy. Nhưng ngươi có nghĩ đến, sẽ có ngày Mạnh Trinh biết chuyện này không? Ngươi thật sự muốn để cậu ấy nghe từ miệng người khác, mà không phải chính ngươi nói ra sao? Đến lúc đó, nếu cậu ấy đau khổ, tự trách, trách ngươi thì sao? Hay là—"
Hay là, vốn dĩ các ngươi có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng vì ngươi không chịu nói, lại bỏ lỡ mất thì sao?
Những lời này cậu không nói ra, nhưng Mạnh Sách đều hiểu: "Ta... ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc, chờ em ấy khỏe hơn chút đã."
Cố Đình không có ý xen vào chuyện tình cảm của người khác, dù sao đây cũng là việc trong phủ Cô Tàng Vương. Cậu chỉ cảm thấy, chuyện này với Mạnh Trinh hơi có chút không công bằng: "Không có bí mật nào có thể mãi mãi là bí mật. Mạnh Trinh cần kiên cường hơn, ngươi cũng vậy. Ta không muốn nói nhiều, lời đến đây thôi, ngươi hãy nghĩ kỹ."
"Đa tạ." Mạnh Sách nghiêm túc quay đầu nói cảm ơn với Cố Đình, rồi ôm Mạnh Trinh trở về phòng.
Mạnh Sách đặt Mạnh Trinh lên giường mềm mại, kéo chăn lên, mới phát hiện cậu ta đã tỉnh.
Đối diện với đôi mắt trong veo sạch sẽ ấy, trong lòng Mạnh Sách thở dài: "Không có gì đâu, tiểu Trinh đừng nghĩ nhiều."
......
Cố Đình xoay người thì nhìn thấy Hoắc Diễm. Mấy ngày nay đều như vậy, Hoắc Diễm luôn ở bên cạnh cậu. Cho dù lúc cậu không chú ý, chỉ cần thần trí vừa quay lại, lập tức có thể thấy được hắn.
"Ngài..."
Một chữ còn chưa kịp nói ra, đã bị Hoắc Diễm ôm lấy.
Cái ôm này thật chặt, chặt đến mức cậu gần như không thở nổi. Hoắc Diễm như thể đang dùng cả sinh mạng để ôm cậu, muốn đem cậu khảm thật sâu vào trong thân thể mình, khiến cho không ai có thể tách ra, không ai có thể mang đi.
Cố Đình cảm thấy cảm xúc của hắn hình như không được tốt lắm, bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng: "Nguy hiểm qua rồi, Mạnh Trinh cũng đã khỏe lại, không cần lo lắng nữa, được không?"
Giọng Hoắc Diễm hơi khàn: "Ta không lo cho cậu ấy."
"Hửm?" Cố Đình cười: "Chẳng lẽ lo cho em?"
Hoắc Diễm không trả lời.
Cố Đình chớp mắt: "Nhưng mà em có sao đâu."
Hoắc Diễm vẫn im lặng.
Cố Đình cảm giác trạng thái của Hoắc Diễm không ổn lắm. Những ngày này, ban đêm vì sự cố chấp của Hoắc Diễm mà hai người vẫn ngủ chung một giường. Hoắc Diễm thường mơ nhiều, lại luôn là ác mộng. Mỗi đêm tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần, nhất định phải sờ được cậu trong lòng thì mới yên tâm ngủ lại được.
Cậu phát hiện ra điều đó là bởi có vài lần tỉnh dậy tình cờ thấy, còn có mấy lần đi tiểu ban đêm, Hoắc Diễm lập tức cầm đao xông ra ngoài, giống như muốn giết người vậy.
Cố Đình cảm thấy Hoắc Diễm bị ác mộng quấy nhiễu, nhưng không biết phải khuyên thế nào, đành ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, luôn dính lấy để hắn an tâm, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ lên người hắn một cái, nói: "Em ở ngay đây, Vương gia đừng sợ nhé."
Rất nhanh sau đó, thân thể của Mạnh Trinh đã khá hơn nhiều, hai bên bắt đầu lên đường, đi về hai hướng khác nhau. Cố Đình chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ và cao dược, ngoài việc cho Mạnh Trinh, còn gửi một ít về kinh thành cho Diệp Bồng Trinh.
Vị tỷ tỷ này vốn cái gì cũng không thiếu, cậu chỉ có thể làm được đến thế. Cậu cũng không biết nàng có thích hay không.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Mạnh Trinh chẳng bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc vừa trải qua đại nạn như vậy, thân thể vốn đã suy yếu, cần ngủ nhiều để hồi phục. Ải lớn này đã vượt qua, phía sau sẽ dễ nói hơn.
Lâu Hoành bắt mạch cho Mạnh Trinh thêm lần nữa, rồi thu dọn hòm thuốc, quay người cáo từ, dặn dò: "Nếu như thật sự có thần dược thế này, thì thân thể người bệnh đã không còn nguy hiểm trầm trọng nữa. Về sau các ngươi tự lo liệu, cứ giống như trước, nhớ kỹ phải bồi bổ, thường xuyên bổ máu, hạn chế dùng thuốc, tốt nhất nên dùng thực phẩm bổ dưỡng... Ngoài ra, khoảng thời gian tới phải đặc biệt cẩn thận, người bệnh tuyệt đối không được nhiễm lạnh, phải chú ý giữ ấm, không được kích động, tuyệt đối tránh ho ra máu. Cứ dưỡng như thế vài tháng, sẽ ổn thôi."
Những việc này vốn dĩ là Mạnh Sách quen làm, không có gì khó, nhưng hắn ta vẫn chăm chú nghe hết, rồi đưa cho đại phu một khoản hậu tạ thật lớn, coi như xin lỗi vì trước đó mình quá sốt ruột.
Đại phu hành nghề, gặp đủ cảnh đời, biết người nhà lo lắng sẽ như thế nào, chẳng thấy lạ. Huống hồ... tiền trả hậu hĩnh thế này, một chuyến coi như kiếm lớn!
Cố Đình cùng mọi người cũng không lập tức rời đi, ở lại thành Tấn thêm bảy ngày, muốn ít nhất phải dưỡng thân thể Mạnh Trinh ổn định rồi mới xuất phát lần nữa.
Trong thời gian này, ai cũng bận rộn việc riêng.
Như Hoắc Diễm, thân là Trấn Bắc Vương, dù không là thời chiến thì cũng có vô số công việc: tra xét mật thám, tiếp nhận tin tức, lo liệu lương thảo thiên tai, xử lý dân chính đại sự... mỗi ngày duyệt qua không ít văn thư. Nhưng hắn chỉ cần được nhìn thấy Cố Đình, thì ở đâu cũng làm được việc, dễ dàng thích ứng.
Còn Cố Đình thì có chút không quen. Đường đường là Trấn Bắc Vương, quen tung hoành trời đất, nay lại biến thành kẻ an tĩnh trong nhà, ngày nào cũng ở trong tầm mắt, cảm giác... thật khác hẳn xưa.
Nhưng cậu cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều. Mạnh Trinh đã tỉnh, lại có Xích thảo, thân thể tuy không còn nguy hiểm nhưng vẫn yếu, cậu ngoài việc bầu bạn, trò chuyện, nấu đủ loại dược thiện để điều dưỡng thì không làm gì khác.
Mạnh Trinh dĩ nhiên ngoan ngoãn uống thuốc, vốn tính không muốn gây phiền phức cho ai, nên lúc này càng không tùy hứng. Chỉ cần có lợi cho thân thể, cậu ta đều chấp nhận, dù là thuốc đắng đến mấy cũng uống.
Nhưng cậu ta càng ngoan, Mạnh Sách lại càng đau lòng. Có khi kìm nén không nổi, lập tức giao hết cho Cố Đình chăm sóc, còn mình thì chạy đi giải tỏa lửa giận. Ví như chuyện hôm đó, khi gặp Cố Đình và Mạnh Trinh, gã nam nhân miệng mồm dơ bẩn kia – hắn ta nhất định phải tìm ra rồi giết!
Tất nhiên, Cô Tàng Vương dù có muốn giết cũng phải có lý do, không thể tùy tiện. Nên Mạnh Sách cẩn trọng mang thân vệ đi điều tra. Điều tra rồi mới biết, kẻ kia không phải lưu manh vặt vãnh chốn phố phường, mà là thổ phỉ! Chúng có sào huyệt trên núi, giết người, cướp của, tàn ác không kể xiết, chuyện gì cũng dám làm!
Loại sâu mọt này tồn tại có ích gì? Còn chờ gì nữa, tất nhiên phải tiêu diệt ngay!
Hoắc Diễm lo rằng Mạnh Sách bị kích động quá, sợ hắn ta làm liều nên dặn dò Cố Đình nhiều lần, rồi vẫn không yên tâm, bèn đưa Cố Đình đi cùng để tham gia vây quét. Đến trong núi mới thấy mình đến thật đúng, nếu không có mặt thì e rằng có kẻ gặp nguy hiểm. Bởi đây đâu chỉ là ổ thổ phỉ bình thường, mà là cả một thế lực lớn: chúng dựng hẳn cung điện xa hoa trong núi sâu, chuyên chơi trò tàn nhẫn nhất, bức dân làm ca kỹ chỉ là chuyện nhỏ, còn buôn bán người – già trẻ, nam nữ, tám mươi hay tám tuổi, chỉ cần có người mua, chúng đều dám bán.
Sòng bạc cũng là lớn nhất, đánh cược gì cũng có: không chỉ vợ con, mà cả con đường làm quan cũng có thể đem ra đặt cược, chỉ cần ngươi dám. Còn có cả sân khấu quái đản, nơi diễn không phải đào kép, mà là những người bị bán, bị ép phải làm trò theo ý kẻ bỏ tiền. Chuyện thoát y diễn lộ thể đã là thường, thậm chí có cả chuyện súc sinh hơn, ép người tự ăn ngón tay của mình.
Nơi này tựa như một thế giới khác, quy tắc khác, tư tưởng khác, quỷ dị mà đáng sợ.
Mà ngay tại nơi đó, con gái quan Phủ doãn – tiểu thư Phương Lưu Ly – lại có mặt!
Nàng biết mình khó thoát, không cam chịu làm đồ chơi, nhưng khi bị bắt vào đã đắc tội nữ tử được sủng ái nhất nơi này, nên liên tục bị hành hạ đến phát bệnh. Cứ khỏe lại chưa xong, lại chọc vào nữ nhân kia, lại bị trả thù, lại bệnh... Nhiều lần như thế, chúng mất kiên nhẫn, đánh cho một trận, từ đó nàng giả điên.
Nhưng nàng giả rất giống: chỉ cần có thuốc tránh thân, có cái ăn không chết được thì bao dơ bẩn khổ cực nàng đều chịu được.
Khi Hoắc Diễm tìm thấy, tiểu cô nương đã gầy đến biến dạng, dơ bẩn tàn tạ, so với ăn mày ngoài đường còn thảm hơn. Đôi mắt trống rỗng, chết lặng, giống như đã không còn là con người, chỉ là một cái xác biết đi.
Dù vậy, khi biết rõ thân phận người đến, Phương Lưu Ly vẫn phải hỏi tới ba lần, có thật đến cứu các nàng hay chỉ là ảo giác. Mỗi lần đều nhận được khẳng định, nàng mới ngồi sụp xuống khóc, khóc thảm thiết, bi ai vô cùng.
Khóc xong, nàng đứng lên, lau khô nước mắt. Dù người chẳng còn chút sức, xung quanh chẳng có gì, nàng vẫn theo lễ nghi đã học, quỳ lạy Hoắc Diễm thật sâu: "Không biết... Vương gia có thể đợi ta một lát, để ta tắm gội thay y phục không?"
Nàng cúi đầu nhìn thân mình dơ bẩn, chân trần: "Không phải ta làm bộ, chỉ là... nếu cha mẹ nhìn thấy ta như thế này, họ sẽ không chịu nổi."
Ở chỗ đó lâu ngày, nàng đã chẳng còn cách nào giữ sạch sẽ, cũng chẳng còn để tâm.
Sau đó nàng trở nên im lặng, không nói thêm gì. Được quan binh đưa về phủ, nhìn thấy cha mẹ, họ kích động đến ngất xỉu ngay tại chỗ. Quan Phủ doãn cùng phu nhân tất nhiên lập tức mời đại phu trị liệu.
Tiểu cô nương chịu nhiều khổ, tuy thông minh nên chưa thành phế nhân, nhưng bệnh tật chồng chất, ăn uống chẳng ra sao, căn cơ suy yếu, cần được bồi dưỡng. Nói đơn giản, so với trị bệnh, thì dưỡng mới là mấu chốt.
Cố Đình khi ấy đứng ngoài, tận mắt thấy Hoắc Diễm cứu nàng ra. Nàng cầu được tắm gội thay y phục, chỉ vì không muốn cha mẹ thương tâm, điều này khiến cậu ấn tượng sâu sắc. Cảm thấy tiểu cô nương này sống quá không dễ dàng. Vả lại gần đây cậu vẫn tự tay nấu dược thiện cho Mạnh Trinh, thấy hiệu quả rõ, bèn làm thêm phần cho nàng, lấy danh nghĩa Trấn Bắc Vương và Cô Tàng Vương mà gửi đi.
Nhờ Lâu Hoành truyền ra, tài nấu dược thiện của cậu nhanh chóng khiến các gia đình giàu có đều biết đến. Không chỉ quan Phủ doãn và phu nhân tự tới cửa cảm tạ Hoắc Diễm và Mạnh Sách, còn nhiều lần tỏ ý báo đáp, với Trấn Bắc Vương thì càng thêm khâm phục.
Phương Lưu Ly cũng đích thân đến, mang theo nhiều dược liệu quý cho Mạnh Trinh. Nhà nàng giàu có, cha mẹ có tích lũy, biết Trấn Bắc Vương và Cô Tàng Vương đang lưu lại ngoài thành, khó tránh thiếu thốn, nên nàng mời đại phu xem qua, chuẩn bị toàn là những thứ Mạnh Trinh cần dùng.
Dù nói có hơi ngượng, nhưng đúng là nhờ bệnh tình nguy kịch của Mạnh Trinh mà nàng mới được cứu. Vì vậy nàng thật lòng biết ơn.
Có những chuyện trải qua kể ra khiến người nghe cũng thổn thức, nhưng rốt cuộc chỉ vài ba câu là xong. Người thật sự đi qua mới biết gian nan thế nào, không ai có thể đồng cảm như chính bản thân đã trải qua. Tiểu cô nương rửa sạch mặt thì thật xinh đẹp, nhưng sau tai có vết sẹo, những chỗ khác cũng khó tránh khỏi. Làn da dơ bẩn thì rửa được, thân thể yếu bệnh thì có thể chậm rãi dưỡng lại, nhưng những dấu vết lưu lại trong quá trình ấy, sợ là cả đời cũng phải mang theo.
Để tồn tại, nàng thật sự quá không dễ dàng.
Tâm tư Phương Lưu Ly lúc này rất nhạy cảm, thấy cậu đang nhìn, theo bản năng sờ sờ phía sau tai, mỉm cười: "Cũng may không ở trên mặt, tóc che đi một chút là có thể giấu được."
Thấy Mạnh Trinh cũng lo lắng cho mình, nàng còn dịu dàng an ủi: "Cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta lấy chồng, người thật lòng thích ta, nhất định sẽ không chê ghét những thứ này."
Cố Đình khẽ thở dài: "Thật khó có được, ngươi còn nhỏ tuổi mà đã thấu hiểu như vậy. Chuyện đã qua thì đừng nghĩ nữa, bĩ cực thái lai, cuộc đời ngươi sau này tất sẽ thuận buồm xuôi gió, phúc trạch dài lâu."
Nghĩ nghĩ, cậu lại nói: "Tuy ta chỉ giỏi về thuốc bổ và dược thiện, nhưng trước đây cũng từng nghiên cứu phương thuốc làm đẹp. Ta từng làm ra thuốc trị sẹo, hiệu quả cũng không tệ. Sau này, ngươi lấy một ít về bôi, biết đâu có hiệu quả."
"Đa tạ công tử."
Phương Lưu Ly nghiêm túc cảm tạ, lấy ra một phong thư đưa cho Cố Đình: "Hôm ấy được cứu, ta kích động quá nên quên mất một chuyện. Nơi đó... những kẻ đó dường như có rất nhiều bí mật. Ta không đi được nhiều nơi, chỉ lấy được cái này, không biết có dùng được không. Nếu có thể giúp hai vị Vương gia một phần, thì xem như nỗi khổ ta chịu cũng đáng. Nếu không giúp được thì..."
"Không giúp được cũng không sao, ngươi có tấm lòng này, ta đã nên cảm ơn rồi."
Cố Đình nhận phong thư này, quay đầu đưa cho Hoắc Diễm.
Còn chuyện sau đó điều tra ra sao, phát triển thế nào, cậu cũng không còn thời gian hỏi, bắt đầu mỗi ngày dìu Mạnh Trinh ra ngoài đi lại.
Mạnh Trinh rất vui vẻ, dùng ngón tay đếm ngày: "Còn hai ngày nữa là chúng ta có thể đi rồi!"
Cố Đình: "Ừ."
Mạnh Trinh nói xong, lại không còn mấy vui, đôi mắt cụp xuống, giọng khẽ: "Còn hai ngày nữa, chúng ta sẽ phải chia tay."
Qua thành Tấn, đi về phía Cô Tàng hay Cửu Nguyên là hai con đường khác nhau, chắc sẽ rất lâu họ mới có thể gặp lại.
Cố Đình cười: "Không sao. Gần đây ta làm ra hai loại cao dược thiện, để lâu không hỏng. Một loại có thể ăn thay bữa nhẹ, một loại nấu với nước thành canh, hiệu quả cũng gần như vừa mới làm xong. Hai hôm nay ta sẽ làm thêm một ít, rất hợp cho ngươi dùng."
"Đừng nói thế, ta sợ ca ca ngươi sẽ cầm đao đến phủ Trấn Bắc Vương mất."
"Vậy đợi ta khá hơn chút, ta sẽ đến Cửu Nguyên thăm ngươi." Mạnh Trinh biết chia ly không thể tránh, đôi mắt to ầng ậc nước nhìn cậu: "Ngươi sắp thành thân phải không? Ta muốn đến xem lễ!"
Cố Đình chẳng hề ngượng ngùng, gật đầu: "Ngày thành thân vẫn chưa định, phải về hỏi Thái Vương phi. Nhưng chắc cũng không gấp, ngươi đến chậm chút cũng không sao, đừng khiến ca ca ngươi phải lo lắng nữa."
Mạnh Trinh: "Ta mặc kệ, dù sao ta nhất định phải xem ngươi thành thân. Ngày cưới của ngươi mà sớm thì ta phải mau mau khỏe lại, ngày cưới của ngươi mà muộn thì ta khỏe rồi cũng chẳng chậm trễ gì... Đình Đình mặc hồng y chắc chắn sẽ đẹp lắm..."
Nói đến đây, cậu ta nghiêng đầu một cái, ngủ quên luôn trên ghế, rốt cuộc vẫn không còn sức.
"Đa tạ ngươi đã chăm sóc em ấy." Mạnh Sách vừa lúc trở về, cúi người bế Mạnh Trinh lên rồi đi về phía phòng.
Theo bước chân hắn ta quay lại, gió xuân không dấu vết, cành liễu bay bay.
Cố Đình hỏi: "Chuyện kia... Ngươi thật sự không tính nói cho Mạnh Trinh biết sao?"
Bước chân Mạnh Sách khựng lại, chỉ thoáng dừng một chút rồi lại tiếp tục đi: "Em ấy... còn nhỏ, sẽ chịu không nổi."
Hắn ta biết Cố Đình nói đến chuyện gì — thân phận thật sự, rằng hắn ta và Mạnh Trinh không phải là huynh đệ ruột.
Cố Đình: "Khi đối mặt với điều khiến mình sợ hãi, phản ứng đầu tiên của con người là trốn tránh, ai cũng như vậy. Nhưng ngươi có nghĩ đến, sẽ có ngày Mạnh Trinh biết chuyện này không? Ngươi thật sự muốn để cậu ấy nghe từ miệng người khác, mà không phải chính ngươi nói ra sao? Đến lúc đó, nếu cậu ấy đau khổ, tự trách, trách ngươi thì sao? Hay là—"
Hay là, vốn dĩ các ngươi có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng vì ngươi không chịu nói, lại bỏ lỡ mất thì sao?
Những lời này cậu không nói ra, nhưng Mạnh Sách đều hiểu: "Ta... ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc, chờ em ấy khỏe hơn chút đã."
Cố Đình không có ý xen vào chuyện tình cảm của người khác, dù sao đây cũng là việc trong phủ Cô Tàng Vương. Cậu chỉ cảm thấy, chuyện này với Mạnh Trinh hơi có chút không công bằng: "Không có bí mật nào có thể mãi mãi là bí mật. Mạnh Trinh cần kiên cường hơn, ngươi cũng vậy. Ta không muốn nói nhiều, lời đến đây thôi, ngươi hãy nghĩ kỹ."
"Đa tạ." Mạnh Sách nghiêm túc quay đầu nói cảm ơn với Cố Đình, rồi ôm Mạnh Trinh trở về phòng.
Mạnh Sách đặt Mạnh Trinh lên giường mềm mại, kéo chăn lên, mới phát hiện cậu ta đã tỉnh.
Đối diện với đôi mắt trong veo sạch sẽ ấy, trong lòng Mạnh Sách thở dài: "Không có gì đâu, tiểu Trinh đừng nghĩ nhiều."
......
Cố Đình xoay người thì nhìn thấy Hoắc Diễm. Mấy ngày nay đều như vậy, Hoắc Diễm luôn ở bên cạnh cậu. Cho dù lúc cậu không chú ý, chỉ cần thần trí vừa quay lại, lập tức có thể thấy được hắn.
"Ngài..."
Một chữ còn chưa kịp nói ra, đã bị Hoắc Diễm ôm lấy.
Cái ôm này thật chặt, chặt đến mức cậu gần như không thở nổi. Hoắc Diễm như thể đang dùng cả sinh mạng để ôm cậu, muốn đem cậu khảm thật sâu vào trong thân thể mình, khiến cho không ai có thể tách ra, không ai có thể mang đi.
Cố Đình cảm thấy cảm xúc của hắn hình như không được tốt lắm, bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng: "Nguy hiểm qua rồi, Mạnh Trinh cũng đã khỏe lại, không cần lo lắng nữa, được không?"
Giọng Hoắc Diễm hơi khàn: "Ta không lo cho cậu ấy."
"Hửm?" Cố Đình cười: "Chẳng lẽ lo cho em?"
Hoắc Diễm không trả lời.
Cố Đình chớp mắt: "Nhưng mà em có sao đâu."
Hoắc Diễm vẫn im lặng.
Cố Đình cảm giác trạng thái của Hoắc Diễm không ổn lắm. Những ngày này, ban đêm vì sự cố chấp của Hoắc Diễm mà hai người vẫn ngủ chung một giường. Hoắc Diễm thường mơ nhiều, lại luôn là ác mộng. Mỗi đêm tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần, nhất định phải sờ được cậu trong lòng thì mới yên tâm ngủ lại được.
Cậu phát hiện ra điều đó là bởi có vài lần tỉnh dậy tình cờ thấy, còn có mấy lần đi tiểu ban đêm, Hoắc Diễm lập tức cầm đao xông ra ngoài, giống như muốn giết người vậy.
Cố Đình cảm thấy Hoắc Diễm bị ác mộng quấy nhiễu, nhưng không biết phải khuyên thế nào, đành ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, luôn dính lấy để hắn an tâm, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ lên người hắn một cái, nói: "Em ở ngay đây, Vương gia đừng sợ nhé."
Rất nhanh sau đó, thân thể của Mạnh Trinh đã khá hơn nhiều, hai bên bắt đầu lên đường, đi về hai hướng khác nhau. Cố Đình chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ và cao dược, ngoài việc cho Mạnh Trinh, còn gửi một ít về kinh thành cho Diệp Bồng Trinh.
Vị tỷ tỷ này vốn cái gì cũng không thiếu, cậu chỉ có thể làm được đến thế. Cậu cũng không biết nàng có thích hay không.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 115: Ngươi thật sự không tính nói cho Mạnh Trinh biết sao?
10.0/10 từ 16 lượt.