Ngoài Hiện Thực
Chương 131: Bệnh viện không tên, chín.
92@-
Chương 131: Bệnh viện không tên, chín.
Ngay hôm sau, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đã phải vào thay ca cho tổ Trì Thác. Thường thì bên khai thác sẽ ít khi phải làm việc dồn dập với một cường độ cao như vậy, thế nhưng cũng chẳng thể nào trách bên trên cho được, tình hình hiện giờ đúng thật là có hơi cấp bách một chút.
“Hồi xưa tôi còn nghĩ làm nhiệm vụ cách ngày đã mệt lắm lắm rồi, có ai ngờ bây giờ phải làm liền tù tì chẳng được nghỉ ngày nào như vầy đâu.”
Lúc lết được tới phòng làm việc chuyên dụng của chi nhánh, Ngô Côn Phong vẫn còn chưa kịp tỉnh ngủ.
Trong khi đó, Nhiễm Văn Ninh đã ngoan ngoãn nằm xuống giường tự bao giờ. Nghe vậy, cậu mới lên tiếng nhắc nhở: “Đừng có mà than, đi bắt cái ông kia lẹ lẹ lên để còn được đi về nghỉ sớm nữa nè.”
Hệt như bao lần, mặt nước mênh mông lẫn nàng trăng dịu dàng của “Dưới ánh trăng, Dear Anna” vẫn mang đến cho con người ta một cảm giác yên bình đến lạ kì.
Mộng cảnh vô danh đội lốt bệnh viện kia rốt cuộc cũng đã có một cái tên cho riêng mình vào hôm nay. Trì Thác là người đề cử tên cho nó ngay sau khi tỉnh giấc, anh thậm chí còn nhờ mấy vị nhân viên công tác nhắn lại cho ba tên đồng đội nhà mình sau khi họ thức dậy, xem xem cái tên anh nghĩ ra nghe đã được hay chưa. Tiếc là khi ấy Nhiễm Văn Ninh muốn đi về ngủ lắm rồi, thế nên cậu chỉ lim dim liếc nhìn cái tên kia trong chốc lát rồi lại gật gù như gà mổ thóc: “Ok, ok.”
Sau khi đặt chân vào “Bệnh viện không tên”, trị số tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là 9928, trị số năng lực nhận biết 455.
Chỉ cần nhìn hai con số này cũng đủ biết rằng tối qua cậu ngủ không được ngon, rõ ràng trạng thái của cậu có hơi sa sút hơn hôm qua một chút.
Lần này, hai tên bọn họ được sắp xếp vào một nơi khác hẳn so với lần thăm dò đầu tiên. Thế nhưng không hề gì, bọn cậu chỉ cần tìm được thang máy hoặc cầu thang rồi leo một mạch lên đến tầng cao nhất là ổn cả thôi.
Trong lúc thăm dò, hai anh em cũng đụng phải một sinh vật đội lốt y tá vào hôm nay. Khác với con quái y tá đầu tiên họ từng gặp, con quái này mặc một bộ đồng phục màu đỏ nhạt, hơn nữa cũng chẳng hề bế bồng bất kì một đứa trẻ nào trong tay cả, cách thức tấn công của nó cũng khác hẳn, nó có thể bắn kim từ hai bên lòng bàn tay của mình. Điểm chung duy nhất của hai loài sinh vật này có lẽ là việc phần th*n d*** của chúng đều là một phần đầu ống tiêm được gắn với một vài chiếc bánh xe nho nhỏ.
Con quái vẫn đang thong thả tuần tra khắp hành lang hòng đánh hơi cũng như tìm kiếm dấu tích của các vị khách lỡ sa chân lạc vào mộng cảnh.
Chắc chắn không thể để sinh vật kia phát hiện sự tồn tại của bên mình cho được, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như vậy, vì nó sẽ lập tức tàng hình ngay nếu nhận ra rằng bản thân nó đang bị tấn công, và nếu nó đã tàng hình rồi thì chẳng ai có thể đánh trúng nó được cả.
“Ngô Côn Phong, tí nữa cậu dụ nó ra ngoài đại sảnh để tôi đánh lén thử xem sao.” – Sau khi đã nghĩ ra được cách giải quyết, Nhiễm Văn Ninh mới dặn đồng đội mình như thế.
Để đáp lại, Ngô Côn Phong đồng ý với lời đề nghị của cậu, đồng thời cũng lên tiếng nhắc khéo: “Cậu nhớ đừng có mà đánh lan sang tôi đó.”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh bèn làm một dấu tay ok để tên bạn mình yên tâm lên đường.
Bị hấp dẫn bởi ý thức xa lạ vừa xuất hiện trước mắt, con quái vật đội lốt y tá đã lập tức rượt theo Ngô Côn Phong ngay. Vừa tháo chạy khỏi con quái, cậu ta vừa ngoái đầu nhìn về phía sau, đúng thật là như vậy, nó đã tàng hình tự bao giờ, cậu ta chẳng thấy bóng dáng nó đâu nữa. Cũng vì lẽ đó, cậu ta chỉ còn mỗi nước chú ý đến từng tiếng bánh xe ken két sau lưng mình để xem xem nó có còn rượt theo sát nút hay không, thế nhưng đường đến đại sảnh cũng chẳng xa, chạy chưa được bao lâu mà cậu ta đã dụ được mục tiêu đến nơi rồi.
Cùng lúc đó, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang núp dưới một quầy dịch vụ ở gần đấy. Cả người cậu đều đang co ro dưới quầy, cậu thậm chí còn đang siết chặt món đạo cụ quen thuộc của mình trong tay.
Vì biết tỏng cường độ ý thức của thứ quái vật nọ sẽ xấp xỉ với bậc thứ hai, Nhiễm Văn Ninh mới định bụng sử dụng cây dù đen nhà mình để giải quyết nó. Đúng vào lúc tiếng bánh xe thắng gấp vang lên ở gần đây sau một hồi lặng im lắng tai nghe ngóng, cậu mới nhanh tay khởi động năng lực của mình.
“Ây da.” – Ngô Côn Phong đột nhiên la lên oai oái.
Ấy là vì lúc đầu Ngô Côn Phong còn tưởng Nhiễm Văn Ninh sẽ để mưa rơi ở một khoảng đất nho nhỏ nào đấy ở đây thôi, ai mà ngờ được cái tên kia lại trực tiếp nện một cái vòi rồng xuống cả đại sảnh luôn, báo hại còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì cậu ta đã bị nhúng ướt nhẹp như chuột lột rồi.
Vì quên để ý đến Nhiễm Văn Ninh, con quái vật đội lốt y tá kia đã bị xoáy nước khổng lồ nhà cậu đánh úp đến chẳng biết đường nào mà lần. Dù nó có hung hăng giãy chết đến đâu đi chăng nữa thì lớp da ngoài của nó vẫn đang nhanh chóng bốc hơi thành lớp lớp sương trắng trong lòng cột nước.
Sau khi thứ sinh vật kia đã hoàn toàn bị diệt trừ, Nhiễm Văn Ninh mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng chỉ vừa mới lồm cồm bò dậy khỏi quầy dịch vụ, cậu đã bị Ngô Côn Phong sạt cho một trận: “Đã bảo đừng có đánh tôi rồi kia mà?”
“Tôi cũng chưa có thêm năng lực vào trong cái đống nước gần cậu đâu mà.” – Nhiễm Văn Ninh bèn vội vã lên tiếng giải thích như thế.
Thế nhưng đáp lại câu trả lời của cậu, Ngô Côn Phong cũng chẳng thèm ừ hử tiếng nào, cậu ta chỉ lo v**t v* tỉa tót mái đầu chèm nhẹp của mình, xong xuôi lại tiện tay vắt khô quần áo. Sau khi cảm thấy cả người mình trông đã sáng sủa hơn hẳn, cậu ta mới quay sang nhìn Nhiễm Văn Ninh, và mãi cho đến lúc ấy, cậu ta mới hay rằng cái đầu mèo nhỏ xíu kia đã yên vị trên tán dù của tên đồng đội nhà mình tự bao giờ.
“Bây giờ nhóc mày cuốn gói chạy khỏi khứa này vẫn còn kịp đấy, anh biết đám mèo sợ tắm rửa nhất mà.” – Ngô Côn Phong bắt đầu mở lời khuyên răn mèo mun như vậy.
Để đáp lời, mèo mun chỉ uyển chuyển nhảy khỏi tán dù rồi cứ thế khoanh chân ngồi ngay ngắn trên mặt đất, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào Ngô Côn Phong cứ như thể đang nhìn một tên đần.
“Thôi lẹ đi ông ơi, đội trưởng còn đang chờ mình tới thay ca kia kìa.”
Hết cách, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành lên tiếng giục giã như thế.
Trong lần thăm dò này, hai tên bọn họ đã thoát khỏi số phận leo thang bộ vì họ đã tìm được thang máy rồi. Đi thang máy vừa nhanh lại vừa khỏe, tính ra họ cũng chẳng cần phải đụng độ bất kì một con quái nào khác cả.
Sau một quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi trên tầng cao nhất của cả mộng cảnh, Trì Thác và Thượng Kha mới trông thấy bóng dáng của hai tên đồng đội nhà mình.
“Mấy cậu mà còn chưa chịu tới nữa thì chắc hai tên bọn tôi đông đá rồi ngỏm ở đây luôn quá.”
Vừa cất tiếng chào hỏi, Thượng Kha vừa cất bước tiến đến gần bọn Nhiễm Văn Ninh hơn một chút, đi kèm với bước chân thong thả của anh ta là một chút hơi lạnh như có như không.
Tầng cao nhất của cả mộng cảnh vừa tối om om lại vừa ngột ngạt, nếu không có mấy tên “Ánh sáng” bọn họ đứng canh chừng thì ắt hẳn chỗ này sẽ vắng lặng đến nỗi chẳng khác nào một ngôi mộ cả.
Trong lúc đi đến gần hai tên đồng đội nhà mình, Thượng Kha có chợt để ý đến một bóng đen nho nhỏ đang liên tục chuyển động ở cạnh họ. Mãi cho đến khi bước đến gần hơn chút nữa, anh ta mới hay rằng đấy là một con mèo mun.
Đôi khi sự hiện diện của một loài động vật huyền bí như mèo mun sẽ khiến bầu không khí của một nơi nào đấy thêm phần u ám và quỷ quyệt. Ấy là còn chưa kể đến việc trong lúc con mèo thong thả bước đến gần Thượng Kha, đôi con ngươi của nó vẫn luôn lập lòe phát sáng giữa màn đêm nữa.
Nhác thấy cả ba tên đồng đội nhà mình đều tỏ ra rất đỗi bình tĩnh trước sự xuất hiện của loài sinh vật kia, Thượng Kha mới vỡ lẽ rằng thì ra cái con này đã được ai đấy gọi tới đây. Con mèo đang đứng khá gần Nhiễm Văn Ninh, thế nên ắt hẳn nó là người nhà của cái cậu này rồi.
“Của cậu hả?” – Vừa chỉ vào con mèo, Thượng Kha vừa hỏi Nhiễm Văn Ninh như thế, tính ra anh ta cũng chưa hề gặp nó bao giờ cả.
Để đáp lại, Nhiễm Văn Ninh đành thật thà gật đầu: “Ừ anh.”
Nghe xong, Thượng Kha mới nhẹ nhàng cúi xuống quan sát mèo mun trong chốc lát. Theo kinh nghiệm của anh ta, hầu hết mọi sinh vật chuyên trú ngụ trong mộng cảnh thường sẽ sở hữu những hình thái rất đỗi kì lạ và dị hợm, cho dù chúng có hóa thân thành mèo đi chăng nữa thì chẳng đời nào trông chúng lại bình thường được đến mức này. Nói tóm lại, con mèo này gần như chẳng khác gì với một con mèo vô hại ngoài hiện thực cả.
Không lẽ nó còn bình thường tới nỗi có cả giới tính luôn á?
Vừa nghĩ, Thượng Kha vừa nhanh tay bế thốc con mèo lên để nhìn thử xem sao. Trong lúc ấy, anh ta thậm chí còn lên tiếng hỏi thăm: “Thế loài sinh vật này có phân đực cái không nhỉ?”
Vì vốn dĩ đã đứng khá gần đấy nên việc tiện tay tóm gọn con mèo chỉ là chuyện nhỏ với Thượng Kha mà thôi, và lẽ dĩ nhiên là Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng kịp cản người ta lại luôn. Sau khi nghe thấy câu hỏi động trời đấy, cậu đã trực tiếp bị hù tới nỗi cứng đơ cả người.
Ê đậu má, ông nội này đang tính làm cái gì đó?
Ngày tàn của cậu tới rồi, Yến Lân sẽ đập chết cậu mất!
Vừa nghĩ, Nhiễm Văn Ninh vừa lật đật bổ nhào về phía Thượng Kha cứ như một tên rồ. Cậu vồ lấy con mèo, nhấn nó vào sâu trong tán dù nhà mình, xong xuôi mới hấp tấp la làng: “Mèo cũng biết kín đáo chứ ông tướng, ông đừng có mà nhiều chuyện!”
Trong lúc đấy, đôi tay của Thượng Kha vẫn còn đang cứng còng giữa không trung. Hãy còn chưa kịp nhìn ngó được thứ gì, anh ta đã bị một loạt các động tác của Nhiễm Văn Ninh hù cho một vố điếng cả hồn. Mãi cho đến khi nghe xong câu nói kia của cậu, anh ta mới bắt đầu tỏ ra khá tò mò: “Nói vậy thì nó có giới tính thật hả?”
“Anh đừng có nhìn nữa, nó là con đực.”
Vừa dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy hình như câu này có hơi sai sai sao đó, thế nên cậu lại vội vã tiếp lời: “Người ta đàn ông đích thực đó cha.”
Nghe vậy, Thượng Kha lại bật cười bảo: “Sao tự nhiên lại lặp lại một lần nữa làm gì, bộ cậu coi nó là con người thật hả?”
Cái ông Thượng Kha này đúng thật là kiểu không nói thì thôi, chứ đã nói rồi thì câu nào chí mạng câu nấy. Hết cách, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành chống chế: “Tại tôi coi nó như một người bạn, được chưa.”
“À.” – Thượng Kha phát ra một tiếng à sâu xa thấy rõ, xong xuôi lại quẳng cho Nhiễm Văn Ninh một ánh nhìn đầy ắp hứng thú.
Màn đấu võ mồm của hai tên bọn họ đã xui khiến Trì Thác lia mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái. Hình như mối quan hệ giữa Nhiễm Văn Ninh với mấy loài sinh vật trong mộng cảnh nhà cậu có hơi phức tạp thì phải, ví dụ điển hình nhất cho việc này chính là Dear Anna, cậu thế mà lại có thể gọi nó là mẹ cơ.
Trì Thác và Thượng Kha đã phải cắm cọc ở đây khá lâu rồi. Mặc dù mấy cái ống truyền dịch trên tay họ đã bị cắt đứt, thế nhưng phần ống còn sót lại vẫn còn đang liên tục ứa ra chất lỏng, đáng nói hơn cả là thứ chất lỏng ấy đã chuyển hẳn sang một màu đỏ tươi tự bao giờ rồi.
Sau khi tổ Trì Thác đã rời khỏi nơi đây, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong mới bắt tay vào việc. Chuyện đầu tiên cậu làm là việc kiểm tra mười mấy ý thức của người thường xung quanh mình, cũng may là mọi thứ đều giống hệt hôm qua và chẳng hề có thêm bất kì một ai xuất hiện cả, nếu không thì bên họ bắt buộc phải phân công một ai đó đi cứu người kia, người còn lại đương nhiên sẽ phải tiếp tục ở lại đây trông chừng.
“Cậu không lôi ra cũng không sao hả?”
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu nghiêm túc làm việc, Ngô Côn Phong mới thử nhắc cậu một phen.
Chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao, Nhiễm Văn Ninh bèn hỏi ngay: “Cậu nói cái gì cơ?”
Khi nãy, một loạt các hành vi to gan của Thượng Kha đã khiến Nhiễm Văn Ninh cuống cả lên, dẫn đến chuyện chính cậu cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã từng làm gì, thế nhưng Ngô Côn Phong lại khác. Vì đang đứng ngay cạnh đấy, cậu ta có thể rõ ràng trông thấy cái tên này thẳng tay túm cổ con mèo mun tội nghiệp rồi cứ thế hung hăng nhấn đầu nó vào sâu trong tán dù nhà mình chẳng hề thương tiếc.
Rồi sau đó, cái tán dù đấy cũng chả buồn cựa quậy chút nào, còn Nhiễm Văn Ninh thì cứ thế quên béng việc này đi mất.
Đáng thương thay cho một kiếp mèo, chẳng hiểu sao lại dính phải thằng chủ vừa ngơ vừa máu lạnh như Nhiễm Văn Ninh được nữa, Ngô Côn Phong âm thầm than khổ, đoạn lại lên tiếng khuyên răn: “Con mèo nhà cậu sắp sửa lên men trong cây dù luôn rồi kìa.”
Nghe xong câu nhắc nhở chân thành kia, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ ra rằng hình như Yến Lân vẫn còn đang bị cậu nhồi nhét vào bên trong cây dù hay sao đó. Vì con mèo nhẹ quá, cậu nhét người ta vào xong rồi cứ thế quên xừ đi luôn.
“Anh hai ơi, sao anh không chịu nói sớm?” – Vừa tá hỏa chất vấn, Nhiễm Văn Ninh vừa cảm thấy cái mạng tép tôm của mình hôm nay đến đây là chấm dứt.
Sau khi lật đật bung dù lên lại, cậu mới trông thấy con mèo nhà mình đang nằm gọn lỏn phía bên trong tán dù. Chẳng khác nào đã bị dọa sợ, đôi con ngươi của mèo mun đã trợn tròn cả lên cứ như chẳng thể nào tin nổi bản thân mình thế mà cũng có ngày bị đối xử thô lỗ đến mức ấy.
Đáng nói hơn cả là sau khi đã nhẹ nhàng bế thốc mèo mun ra khỏi đấy, Nhiễm Văn Ninh lại nhận ra rằng một bên tai mèo đã bị gập xuống tự bao giờ. Mặc xác lượng tinh thần lực đang lên xuống vô cùng thất thường của mình, cậu bèn lật đật vuốt qua vuốt lại bên tai ấy của nó để xem xem còn đường cứu vãn nào nữa hay không.
Đậu mía, sao vuốt kiểu gì cũng không thẳng nổi vậy ta?
Rồi xong, tạm biệt.
Thật ra cớ sự là thế này, ban nãy Nhiễm Văn Ninh có lỡ tay nhấn đầu mèo mạnh quá, hậu quả là lực tay bình thường của cậu lại vô thức mang theo một ít lực công kích đến từ ý thức, thế nên một bên tai mèo mun mới bị cậu ép tới nỗi trở nên cong vòng như vậy.
Tiếp theo đó, Ngô Côn Phong cứ thế đứng đực ra đấy mà nhìn Nhiễm Văn Ninh cuống cuồng vây quanh con mèo cứ như thể sắp sửa phải quỳ xuống đất tạ tội đến nơi rồi. Ai nhìn vào chắc cũng nghĩ cậu đã mắc phải tội lỗi gì tày trời lắm, cả khuôn mặt của cậu trông tang thương cứ như đã bị đóng mộc hai chữ “tiêu đời” to tướng lên trán vậy.
“Cậu có sao không đó, tôi thấy con mèo cũng còn khá ổn mà, không phải nó vẫn còn sống sờ sờ ra đấy sao?” – Ngô Côn Phong vô tư hỏi.
Với một gương mặt trắng bệch, Nhiễm Văn Ninh quay phắt đầu lại, đoạn lại lẩm bẩm: “Cong bà nó rồi, vuốt hoài không có thẳng lại được.”
Thật lòng mà nói thì Ngô Côn Phong cũng chẳng biết cái tên này đang nói mê nói sảng cái gì hết. Mãi đến tận một lúc sau, cậu ta mới vỡ lẽ ra rằng Nhiễm Văn Ninh đang xuýt xoa tiếc rẻ một bên tai của con mèo cưng nhà mình. Vì cho rằng chuyện này có gì đâu mà phải xoắn, cậu ta bèn mở lời khuyên: “Kệ, cong thì cong luôn chứ.”
Không, cậu không có hiểu!
Vì chẳng thể nào giải thích cho Ngô Côn Phong hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành cố gắng thay đổi chiến lược mà thôi. Trong lúc cậu đang đau đầu suy tư, mèo mun vẫn im lìm chẳng buồn lên tiếng cứ như thể đang âm thầm nổi đóa, ai không biết nhìn vào còn nghĩ rằng chỉ một giây sau đó thôi thì nó sẽ nhảy xổ vào tẩn cậu một trận nhớ đời ngay vậy.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn ngắm mèo mun, vừa bật ra một câu khen như này: “Đáng yêu ghê, thôi thì cứ để vậy đi ha?”
Từ nãy đến giờ, một bên tai của Yến Lân đã bị Nhiễm Văn Ninh vuốt qua vuốt lại cả chục lần. Kìm lòng không đặng, anh chỉ vừa định mắng một câu “Cậu có bị khùng không” thì đã bị một câu khen đáng yêu của Nhiễm Văn Ninh đánh đến nỗi không kịp trở tay.
Và rồi, Yến Lân chỉ biết câm nín.
Dưới cái nhìn đầy ắp vẻ thấp thỏm của Nhiễm Văn Ninh, mèo mun cứ thế vác một bên tai gập rồi lặng lẽ khoanh chân ngồi yên bên cạnh cậu. Hình như người ta đã hết muốn tẩn mình rồi hay sao đó, cậu vừa nghĩ, vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mãi đến lúc ấy, cậu mới dám tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Sau khi sự im lặng lại một lần nữa bao trùm cả tầng lầu, bầu không khí xung quanh mấy anh em họ đã bắt đầu trở nên rất đỗi ngột ngạt.
Những tưởng hôm nay cũng sẽ bình yên như hôm qua, thế nhưng chẳng được mấy chốc, một tiếng động lạ lại chợt vang lên và rồi xé rách sự vắng lặng vốn dĩ của nơi này. Đấy là một tiếng khóc rất rõ bắt nguồn từ phía sau lưng hai tên bọn họ.
Khi đã vòng ra sau cây cột lớn giữa đại sảnh, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong mới hay rằng có một ý thức mới toanh đã xuất hiện trên đây. Trước mặt họ hiện giờ là một cô gái lạ mặt trông cực kì suy yếu, cô vừa nằm trên đất vừa run lẩy bẩy, thậm chí còn đang liên tục khóc lóc và lẩm bẩm những câu chữ chẳng ai có thể nghe hiểu cả.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh đành vội vã tiến đến gần và rồi nhờ năng lực của Dear Anna cắt đứt đoạn ống truyền dịch trên tay cô gái. Đúng thật là gay go, thứ chất lỏng được cất chứa trong cái ống kể trên đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ, thậm chí cái ống còn được nối liền với một quả bong bóng đang thai nghén một trong những sinh vật dị hợm của cái mộng cảnh này nữa.
“Hình như chị này còn chưa lạc lối, nếu không mang tỉnh được thì cậu thử cất ý thức của chị ấy vào ‘Kawagebo’ thử xem sao.” – Nhiễm Văn Ninh nhắc Ngô Côn Phong như vậy.
Nghe xong, Ngô Côn Phong bèn gật đầu ngỏ ý hiểu rồi. Cậu ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô gái trẻ kia, rồi chẳng qua bao lâu, cả cậu ta lẫn cô gái xui xẻo kia đều hoàn toàn biến mất.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh mới thong thả quay lại vị trí ban đầu, định bụng tiếp tục ngồi đấy trông chừng. Tuy nhiên, hãy còn chưa kịp rỗi rãi được bao lâu thì cậu đã nghe thấy một tiếng mắng rất đỗi to và rõ vang lên từ ngay bên cạnh mình, đấy là tiếng một ai đó đang tức giận chửi đổng: “Mả mẹ nó cái này là cái đếch gì nữa?”
Sau câu chửi mắng kia, người nọ chỉ biết ngồi đấy thở hồng hộc cứ như thể đã hết sức lực lên tiếng.
Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng quay đầu lại, thì ra lại tiếp tục có một ý thức của người bình thường xuất hiện ngay bên phía tay phải của cậu. Người nọ là một ông chú có hơi phát phì, hiện đang nhắm chặt mắt lại ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Sao đột nhiên lại có tận hai ý thức xa lạ xuất hiện tại đây nhỉ, Nhiễm Văn Ninh âm thầm lấy làm lạ. Có vẻ cái mộng cảnh này lại đến dịp thu hoạch các ý thức bình thường một lần nữa rồi hay sao đấy, ngặt nỗi Ngô Côn Phong còn chưa quay về, cậu cũng không thể thẳng thừng rời khỏi nơi này cho được.
Trước tiên phải dẫn ông chú nọ vào Dear Anna cái đã, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như vậy. Tuy nhiên, hãy còn chưa kịp mở lời nhờ Yến Lân trông chừng cái mộng cảnh này một hồi thì cậu đã phải trơ mắt nhìn một nùi ý thức mới toanh xuất hiện ngay trước mặt mình. Vì số người bỗng dưng tăng lên một cách rất đỗi đột ngột, bầu không khí vắng lặng luôn bao trùm cả không gian đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vô số tiếng cãi cọ ồn ào cực kì náo nhiệt.
Biết tỏng rằng nơi đây sắp sửa có chuyện, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành lặng lẽ cất cây dù nhà mình đi mất, đồng thời cũng vội vàng dặn mèo mun nhớ giấu mình đi cho thật kĩ.
Ngoài Hiện Thực
Chương 131: Bệnh viện không tên, chín.
Ngay hôm sau, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đã phải vào thay ca cho tổ Trì Thác. Thường thì bên khai thác sẽ ít khi phải làm việc dồn dập với một cường độ cao như vậy, thế nhưng cũng chẳng thể nào trách bên trên cho được, tình hình hiện giờ đúng thật là có hơi cấp bách một chút.
“Hồi xưa tôi còn nghĩ làm nhiệm vụ cách ngày đã mệt lắm lắm rồi, có ai ngờ bây giờ phải làm liền tù tì chẳng được nghỉ ngày nào như vầy đâu.”
Lúc lết được tới phòng làm việc chuyên dụng của chi nhánh, Ngô Côn Phong vẫn còn chưa kịp tỉnh ngủ.
Trong khi đó, Nhiễm Văn Ninh đã ngoan ngoãn nằm xuống giường tự bao giờ. Nghe vậy, cậu mới lên tiếng nhắc nhở: “Đừng có mà than, đi bắt cái ông kia lẹ lẹ lên để còn được đi về nghỉ sớm nữa nè.”
Hệt như bao lần, mặt nước mênh mông lẫn nàng trăng dịu dàng của “Dưới ánh trăng, Dear Anna” vẫn mang đến cho con người ta một cảm giác yên bình đến lạ kì.
Mộng cảnh vô danh đội lốt bệnh viện kia rốt cuộc cũng đã có một cái tên cho riêng mình vào hôm nay. Trì Thác là người đề cử tên cho nó ngay sau khi tỉnh giấc, anh thậm chí còn nhờ mấy vị nhân viên công tác nhắn lại cho ba tên đồng đội nhà mình sau khi họ thức dậy, xem xem cái tên anh nghĩ ra nghe đã được hay chưa. Tiếc là khi ấy Nhiễm Văn Ninh muốn đi về ngủ lắm rồi, thế nên cậu chỉ lim dim liếc nhìn cái tên kia trong chốc lát rồi lại gật gù như gà mổ thóc: “Ok, ok.”
Sau khi đặt chân vào “Bệnh viện không tên”, trị số tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là 9928, trị số năng lực nhận biết 455.
Chỉ cần nhìn hai con số này cũng đủ biết rằng tối qua cậu ngủ không được ngon, rõ ràng trạng thái của cậu có hơi sa sút hơn hôm qua một chút.
Lần này, hai tên bọn họ được sắp xếp vào một nơi khác hẳn so với lần thăm dò đầu tiên. Thế nhưng không hề gì, bọn cậu chỉ cần tìm được thang máy hoặc cầu thang rồi leo một mạch lên đến tầng cao nhất là ổn cả thôi.
Trong lúc thăm dò, hai anh em cũng đụng phải một sinh vật đội lốt y tá vào hôm nay. Khác với con quái y tá đầu tiên họ từng gặp, con quái này mặc một bộ đồng phục màu đỏ nhạt, hơn nữa cũng chẳng hề bế bồng bất kì một đứa trẻ nào trong tay cả, cách thức tấn công của nó cũng khác hẳn, nó có thể bắn kim từ hai bên lòng bàn tay của mình. Điểm chung duy nhất của hai loài sinh vật này có lẽ là việc phần th*n d*** của chúng đều là một phần đầu ống tiêm được gắn với một vài chiếc bánh xe nho nhỏ.
Con quái vẫn đang thong thả tuần tra khắp hành lang hòng đánh hơi cũng như tìm kiếm dấu tích của các vị khách lỡ sa chân lạc vào mộng cảnh.
Chắc chắn không thể để sinh vật kia phát hiện sự tồn tại của bên mình cho được, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như vậy, vì nó sẽ lập tức tàng hình ngay nếu nhận ra rằng bản thân nó đang bị tấn công, và nếu nó đã tàng hình rồi thì chẳng ai có thể đánh trúng nó được cả.
“Ngô Côn Phong, tí nữa cậu dụ nó ra ngoài đại sảnh để tôi đánh lén thử xem sao.” – Sau khi đã nghĩ ra được cách giải quyết, Nhiễm Văn Ninh mới dặn đồng đội mình như thế.
Để đáp lại, Ngô Côn Phong đồng ý với lời đề nghị của cậu, đồng thời cũng lên tiếng nhắc khéo: “Cậu nhớ đừng có mà đánh lan sang tôi đó.”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh bèn làm một dấu tay ok để tên bạn mình yên tâm lên đường.
Bị hấp dẫn bởi ý thức xa lạ vừa xuất hiện trước mắt, con quái vật đội lốt y tá đã lập tức rượt theo Ngô Côn Phong ngay. Vừa tháo chạy khỏi con quái, cậu ta vừa ngoái đầu nhìn về phía sau, đúng thật là như vậy, nó đã tàng hình tự bao giờ, cậu ta chẳng thấy bóng dáng nó đâu nữa. Cũng vì lẽ đó, cậu ta chỉ còn mỗi nước chú ý đến từng tiếng bánh xe ken két sau lưng mình để xem xem nó có còn rượt theo sát nút hay không, thế nhưng đường đến đại sảnh cũng chẳng xa, chạy chưa được bao lâu mà cậu ta đã dụ được mục tiêu đến nơi rồi.
Cùng lúc đó, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang núp dưới một quầy dịch vụ ở gần đấy. Cả người cậu đều đang co ro dưới quầy, cậu thậm chí còn đang siết chặt món đạo cụ quen thuộc của mình trong tay.
Vì biết tỏng cường độ ý thức của thứ quái vật nọ sẽ xấp xỉ với bậc thứ hai, Nhiễm Văn Ninh mới định bụng sử dụng cây dù đen nhà mình để giải quyết nó. Đúng vào lúc tiếng bánh xe thắng gấp vang lên ở gần đây sau một hồi lặng im lắng tai nghe ngóng, cậu mới nhanh tay khởi động năng lực của mình.
“Ây da.” – Ngô Côn Phong đột nhiên la lên oai oái.
Ấy là vì lúc đầu Ngô Côn Phong còn tưởng Nhiễm Văn Ninh sẽ để mưa rơi ở một khoảng đất nho nhỏ nào đấy ở đây thôi, ai mà ngờ được cái tên kia lại trực tiếp nện một cái vòi rồng xuống cả đại sảnh luôn, báo hại còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì cậu ta đã bị nhúng ướt nhẹp như chuột lột rồi.
Vì quên để ý đến Nhiễm Văn Ninh, con quái vật đội lốt y tá kia đã bị xoáy nước khổng lồ nhà cậu đánh úp đến chẳng biết đường nào mà lần. Dù nó có hung hăng giãy chết đến đâu đi chăng nữa thì lớp da ngoài của nó vẫn đang nhanh chóng bốc hơi thành lớp lớp sương trắng trong lòng cột nước.
Sau khi thứ sinh vật kia đã hoàn toàn bị diệt trừ, Nhiễm Văn Ninh mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng chỉ vừa mới lồm cồm bò dậy khỏi quầy dịch vụ, cậu đã bị Ngô Côn Phong sạt cho một trận: “Đã bảo đừng có đánh tôi rồi kia mà?”
“Tôi cũng chưa có thêm năng lực vào trong cái đống nước gần cậu đâu mà.” – Nhiễm Văn Ninh bèn vội vã lên tiếng giải thích như thế.
Thế nhưng đáp lại câu trả lời của cậu, Ngô Côn Phong cũng chẳng thèm ừ hử tiếng nào, cậu ta chỉ lo v**t v* tỉa tót mái đầu chèm nhẹp của mình, xong xuôi lại tiện tay vắt khô quần áo. Sau khi cảm thấy cả người mình trông đã sáng sủa hơn hẳn, cậu ta mới quay sang nhìn Nhiễm Văn Ninh, và mãi cho đến lúc ấy, cậu ta mới hay rằng cái đầu mèo nhỏ xíu kia đã yên vị trên tán dù của tên đồng đội nhà mình tự bao giờ.
“Bây giờ nhóc mày cuốn gói chạy khỏi khứa này vẫn còn kịp đấy, anh biết đám mèo sợ tắm rửa nhất mà.” – Ngô Côn Phong bắt đầu mở lời khuyên răn mèo mun như vậy.
Để đáp lời, mèo mun chỉ uyển chuyển nhảy khỏi tán dù rồi cứ thế khoanh chân ngồi ngay ngắn trên mặt đất, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào Ngô Côn Phong cứ như thể đang nhìn một tên đần.
“Thôi lẹ đi ông ơi, đội trưởng còn đang chờ mình tới thay ca kia kìa.”
Hết cách, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành lên tiếng giục giã như thế.
Trong lần thăm dò này, hai tên bọn họ đã thoát khỏi số phận leo thang bộ vì họ đã tìm được thang máy rồi. Đi thang máy vừa nhanh lại vừa khỏe, tính ra họ cũng chẳng cần phải đụng độ bất kì một con quái nào khác cả.
Sau một quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi trên tầng cao nhất của cả mộng cảnh, Trì Thác và Thượng Kha mới trông thấy bóng dáng của hai tên đồng đội nhà mình.
“Mấy cậu mà còn chưa chịu tới nữa thì chắc hai tên bọn tôi đông đá rồi ngỏm ở đây luôn quá.”
Vừa cất tiếng chào hỏi, Thượng Kha vừa cất bước tiến đến gần bọn Nhiễm Văn Ninh hơn một chút, đi kèm với bước chân thong thả của anh ta là một chút hơi lạnh như có như không.
Tầng cao nhất của cả mộng cảnh vừa tối om om lại vừa ngột ngạt, nếu không có mấy tên “Ánh sáng” bọn họ đứng canh chừng thì ắt hẳn chỗ này sẽ vắng lặng đến nỗi chẳng khác nào một ngôi mộ cả.
Trong lúc đi đến gần hai tên đồng đội nhà mình, Thượng Kha có chợt để ý đến một bóng đen nho nhỏ đang liên tục chuyển động ở cạnh họ. Mãi cho đến khi bước đến gần hơn chút nữa, anh ta mới hay rằng đấy là một con mèo mun.
Đôi khi sự hiện diện của một loài động vật huyền bí như mèo mun sẽ khiến bầu không khí của một nơi nào đấy thêm phần u ám và quỷ quyệt. Ấy là còn chưa kể đến việc trong lúc con mèo thong thả bước đến gần Thượng Kha, đôi con ngươi của nó vẫn luôn lập lòe phát sáng giữa màn đêm nữa.
Nhác thấy cả ba tên đồng đội nhà mình đều tỏ ra rất đỗi bình tĩnh trước sự xuất hiện của loài sinh vật kia, Thượng Kha mới vỡ lẽ rằng thì ra cái con này đã được ai đấy gọi tới đây. Con mèo đang đứng khá gần Nhiễm Văn Ninh, thế nên ắt hẳn nó là người nhà của cái cậu này rồi.
“Của cậu hả?” – Vừa chỉ vào con mèo, Thượng Kha vừa hỏi Nhiễm Văn Ninh như thế, tính ra anh ta cũng chưa hề gặp nó bao giờ cả.
Để đáp lại, Nhiễm Văn Ninh đành thật thà gật đầu: “Ừ anh.”
Nghe xong, Thượng Kha mới nhẹ nhàng cúi xuống quan sát mèo mun trong chốc lát. Theo kinh nghiệm của anh ta, hầu hết mọi sinh vật chuyên trú ngụ trong mộng cảnh thường sẽ sở hữu những hình thái rất đỗi kì lạ và dị hợm, cho dù chúng có hóa thân thành mèo đi chăng nữa thì chẳng đời nào trông chúng lại bình thường được đến mức này. Nói tóm lại, con mèo này gần như chẳng khác gì với một con mèo vô hại ngoài hiện thực cả.
Không lẽ nó còn bình thường tới nỗi có cả giới tính luôn á?
Vừa nghĩ, Thượng Kha vừa nhanh tay bế thốc con mèo lên để nhìn thử xem sao. Trong lúc ấy, anh ta thậm chí còn lên tiếng hỏi thăm: “Thế loài sinh vật này có phân đực cái không nhỉ?”
Vì vốn dĩ đã đứng khá gần đấy nên việc tiện tay tóm gọn con mèo chỉ là chuyện nhỏ với Thượng Kha mà thôi, và lẽ dĩ nhiên là Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng kịp cản người ta lại luôn. Sau khi nghe thấy câu hỏi động trời đấy, cậu đã trực tiếp bị hù tới nỗi cứng đơ cả người.
Ê đậu má, ông nội này đang tính làm cái gì đó?
Ngày tàn của cậu tới rồi, Yến Lân sẽ đập chết cậu mất!
Vừa nghĩ, Nhiễm Văn Ninh vừa lật đật bổ nhào về phía Thượng Kha cứ như một tên rồ. Cậu vồ lấy con mèo, nhấn nó vào sâu trong tán dù nhà mình, xong xuôi mới hấp tấp la làng: “Mèo cũng biết kín đáo chứ ông tướng, ông đừng có mà nhiều chuyện!”
Trong lúc đấy, đôi tay của Thượng Kha vẫn còn đang cứng còng giữa không trung. Hãy còn chưa kịp nhìn ngó được thứ gì, anh ta đã bị một loạt các động tác của Nhiễm Văn Ninh hù cho một vố điếng cả hồn. Mãi cho đến khi nghe xong câu nói kia của cậu, anh ta mới bắt đầu tỏ ra khá tò mò: “Nói vậy thì nó có giới tính thật hả?”
“Anh đừng có nhìn nữa, nó là con đực.”
Vừa dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy hình như câu này có hơi sai sai sao đó, thế nên cậu lại vội vã tiếp lời: “Người ta đàn ông đích thực đó cha.”
Nghe vậy, Thượng Kha lại bật cười bảo: “Sao tự nhiên lại lặp lại một lần nữa làm gì, bộ cậu coi nó là con người thật hả?”
Cái ông Thượng Kha này đúng thật là kiểu không nói thì thôi, chứ đã nói rồi thì câu nào chí mạng câu nấy. Hết cách, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành chống chế: “Tại tôi coi nó như một người bạn, được chưa.”
“À.” – Thượng Kha phát ra một tiếng à sâu xa thấy rõ, xong xuôi lại quẳng cho Nhiễm Văn Ninh một ánh nhìn đầy ắp hứng thú.
Màn đấu võ mồm của hai tên bọn họ đã xui khiến Trì Thác lia mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái. Hình như mối quan hệ giữa Nhiễm Văn Ninh với mấy loài sinh vật trong mộng cảnh nhà cậu có hơi phức tạp thì phải, ví dụ điển hình nhất cho việc này chính là Dear Anna, cậu thế mà lại có thể gọi nó là mẹ cơ.
Trì Thác và Thượng Kha đã phải cắm cọc ở đây khá lâu rồi. Mặc dù mấy cái ống truyền dịch trên tay họ đã bị cắt đứt, thế nhưng phần ống còn sót lại vẫn còn đang liên tục ứa ra chất lỏng, đáng nói hơn cả là thứ chất lỏng ấy đã chuyển hẳn sang một màu đỏ tươi tự bao giờ rồi.
Sau khi tổ Trì Thác đã rời khỏi nơi đây, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong mới bắt tay vào việc. Chuyện đầu tiên cậu làm là việc kiểm tra mười mấy ý thức của người thường xung quanh mình, cũng may là mọi thứ đều giống hệt hôm qua và chẳng hề có thêm bất kì một ai xuất hiện cả, nếu không thì bên họ bắt buộc phải phân công một ai đó đi cứu người kia, người còn lại đương nhiên sẽ phải tiếp tục ở lại đây trông chừng.
“Cậu không lôi ra cũng không sao hả?”
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu nghiêm túc làm việc, Ngô Côn Phong mới thử nhắc cậu một phen.
Chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao, Nhiễm Văn Ninh bèn hỏi ngay: “Cậu nói cái gì cơ?”
Khi nãy, một loạt các hành vi to gan của Thượng Kha đã khiến Nhiễm Văn Ninh cuống cả lên, dẫn đến chuyện chính cậu cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã từng làm gì, thế nhưng Ngô Côn Phong lại khác. Vì đang đứng ngay cạnh đấy, cậu ta có thể rõ ràng trông thấy cái tên này thẳng tay túm cổ con mèo mun tội nghiệp rồi cứ thế hung hăng nhấn đầu nó vào sâu trong tán dù nhà mình chẳng hề thương tiếc.
Rồi sau đó, cái tán dù đấy cũng chả buồn cựa quậy chút nào, còn Nhiễm Văn Ninh thì cứ thế quên béng việc này đi mất.
Đáng thương thay cho một kiếp mèo, chẳng hiểu sao lại dính phải thằng chủ vừa ngơ vừa máu lạnh như Nhiễm Văn Ninh được nữa, Ngô Côn Phong âm thầm than khổ, đoạn lại lên tiếng khuyên răn: “Con mèo nhà cậu sắp sửa lên men trong cây dù luôn rồi kìa.”
Nghe xong câu nhắc nhở chân thành kia, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ ra rằng hình như Yến Lân vẫn còn đang bị cậu nhồi nhét vào bên trong cây dù hay sao đó. Vì con mèo nhẹ quá, cậu nhét người ta vào xong rồi cứ thế quên xừ đi luôn.
“Anh hai ơi, sao anh không chịu nói sớm?” – Vừa tá hỏa chất vấn, Nhiễm Văn Ninh vừa cảm thấy cái mạng tép tôm của mình hôm nay đến đây là chấm dứt.
Sau khi lật đật bung dù lên lại, cậu mới trông thấy con mèo nhà mình đang nằm gọn lỏn phía bên trong tán dù. Chẳng khác nào đã bị dọa sợ, đôi con ngươi của mèo mun đã trợn tròn cả lên cứ như chẳng thể nào tin nổi bản thân mình thế mà cũng có ngày bị đối xử thô lỗ đến mức ấy.
Đáng nói hơn cả là sau khi đã nhẹ nhàng bế thốc mèo mun ra khỏi đấy, Nhiễm Văn Ninh lại nhận ra rằng một bên tai mèo đã bị gập xuống tự bao giờ. Mặc xác lượng tinh thần lực đang lên xuống vô cùng thất thường của mình, cậu bèn lật đật vuốt qua vuốt lại bên tai ấy của nó để xem xem còn đường cứu vãn nào nữa hay không.
Đậu mía, sao vuốt kiểu gì cũng không thẳng nổi vậy ta?
Rồi xong, tạm biệt.
Thật ra cớ sự là thế này, ban nãy Nhiễm Văn Ninh có lỡ tay nhấn đầu mèo mạnh quá, hậu quả là lực tay bình thường của cậu lại vô thức mang theo một ít lực công kích đến từ ý thức, thế nên một bên tai mèo mun mới bị cậu ép tới nỗi trở nên cong vòng như vậy.
Tiếp theo đó, Ngô Côn Phong cứ thế đứng đực ra đấy mà nhìn Nhiễm Văn Ninh cuống cuồng vây quanh con mèo cứ như thể sắp sửa phải quỳ xuống đất tạ tội đến nơi rồi. Ai nhìn vào chắc cũng nghĩ cậu đã mắc phải tội lỗi gì tày trời lắm, cả khuôn mặt của cậu trông tang thương cứ như đã bị đóng mộc hai chữ “tiêu đời” to tướng lên trán vậy.
“Cậu có sao không đó, tôi thấy con mèo cũng còn khá ổn mà, không phải nó vẫn còn sống sờ sờ ra đấy sao?” – Ngô Côn Phong vô tư hỏi.
Với một gương mặt trắng bệch, Nhiễm Văn Ninh quay phắt đầu lại, đoạn lại lẩm bẩm: “Cong bà nó rồi, vuốt hoài không có thẳng lại được.”
Thật lòng mà nói thì Ngô Côn Phong cũng chẳng biết cái tên này đang nói mê nói sảng cái gì hết. Mãi đến tận một lúc sau, cậu ta mới vỡ lẽ ra rằng Nhiễm Văn Ninh đang xuýt xoa tiếc rẻ một bên tai của con mèo cưng nhà mình. Vì cho rằng chuyện này có gì đâu mà phải xoắn, cậu ta bèn mở lời khuyên: “Kệ, cong thì cong luôn chứ.”
Không, cậu không có hiểu!
Vì chẳng thể nào giải thích cho Ngô Côn Phong hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành cố gắng thay đổi chiến lược mà thôi. Trong lúc cậu đang đau đầu suy tư, mèo mun vẫn im lìm chẳng buồn lên tiếng cứ như thể đang âm thầm nổi đóa, ai không biết nhìn vào còn nghĩ rằng chỉ một giây sau đó thôi thì nó sẽ nhảy xổ vào tẩn cậu một trận nhớ đời ngay vậy.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn ngắm mèo mun, vừa bật ra một câu khen như này: “Đáng yêu ghê, thôi thì cứ để vậy đi ha?”
Từ nãy đến giờ, một bên tai của Yến Lân đã bị Nhiễm Văn Ninh vuốt qua vuốt lại cả chục lần. Kìm lòng không đặng, anh chỉ vừa định mắng một câu “Cậu có bị khùng không” thì đã bị một câu khen đáng yêu của Nhiễm Văn Ninh đánh đến nỗi không kịp trở tay.
Và rồi, Yến Lân chỉ biết câm nín.
Dưới cái nhìn đầy ắp vẻ thấp thỏm của Nhiễm Văn Ninh, mèo mun cứ thế vác một bên tai gập rồi lặng lẽ khoanh chân ngồi yên bên cạnh cậu. Hình như người ta đã hết muốn tẩn mình rồi hay sao đó, cậu vừa nghĩ, vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mãi đến lúc ấy, cậu mới dám tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Sau khi sự im lặng lại một lần nữa bao trùm cả tầng lầu, bầu không khí xung quanh mấy anh em họ đã bắt đầu trở nên rất đỗi ngột ngạt.
Những tưởng hôm nay cũng sẽ bình yên như hôm qua, thế nhưng chẳng được mấy chốc, một tiếng động lạ lại chợt vang lên và rồi xé rách sự vắng lặng vốn dĩ của nơi này. Đấy là một tiếng khóc rất rõ bắt nguồn từ phía sau lưng hai tên bọn họ.
Khi đã vòng ra sau cây cột lớn giữa đại sảnh, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong mới hay rằng có một ý thức mới toanh đã xuất hiện trên đây. Trước mặt họ hiện giờ là một cô gái lạ mặt trông cực kì suy yếu, cô vừa nằm trên đất vừa run lẩy bẩy, thậm chí còn đang liên tục khóc lóc và lẩm bẩm những câu chữ chẳng ai có thể nghe hiểu cả.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh đành vội vã tiến đến gần và rồi nhờ năng lực của Dear Anna cắt đứt đoạn ống truyền dịch trên tay cô gái. Đúng thật là gay go, thứ chất lỏng được cất chứa trong cái ống kể trên đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ, thậm chí cái ống còn được nối liền với một quả bong bóng đang thai nghén một trong những sinh vật dị hợm của cái mộng cảnh này nữa.
“Hình như chị này còn chưa lạc lối, nếu không mang tỉnh được thì cậu thử cất ý thức của chị ấy vào ‘Kawagebo’ thử xem sao.” – Nhiễm Văn Ninh nhắc Ngô Côn Phong như vậy.
Nghe xong, Ngô Côn Phong bèn gật đầu ngỏ ý hiểu rồi. Cậu ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô gái trẻ kia, rồi chẳng qua bao lâu, cả cậu ta lẫn cô gái xui xẻo kia đều hoàn toàn biến mất.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh mới thong thả quay lại vị trí ban đầu, định bụng tiếp tục ngồi đấy trông chừng. Tuy nhiên, hãy còn chưa kịp rỗi rãi được bao lâu thì cậu đã nghe thấy một tiếng mắng rất đỗi to và rõ vang lên từ ngay bên cạnh mình, đấy là tiếng một ai đó đang tức giận chửi đổng: “Mả mẹ nó cái này là cái đếch gì nữa?”
Sau câu chửi mắng kia, người nọ chỉ biết ngồi đấy thở hồng hộc cứ như thể đã hết sức lực lên tiếng.
Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng quay đầu lại, thì ra lại tiếp tục có một ý thức của người bình thường xuất hiện ngay bên phía tay phải của cậu. Người nọ là một ông chú có hơi phát phì, hiện đang nhắm chặt mắt lại ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Sao đột nhiên lại có tận hai ý thức xa lạ xuất hiện tại đây nhỉ, Nhiễm Văn Ninh âm thầm lấy làm lạ. Có vẻ cái mộng cảnh này lại đến dịp thu hoạch các ý thức bình thường một lần nữa rồi hay sao đấy, ngặt nỗi Ngô Côn Phong còn chưa quay về, cậu cũng không thể thẳng thừng rời khỏi nơi này cho được.
Trước tiên phải dẫn ông chú nọ vào Dear Anna cái đã, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như vậy. Tuy nhiên, hãy còn chưa kịp mở lời nhờ Yến Lân trông chừng cái mộng cảnh này một hồi thì cậu đã phải trơ mắt nhìn một nùi ý thức mới toanh xuất hiện ngay trước mặt mình. Vì số người bỗng dưng tăng lên một cách rất đỗi đột ngột, bầu không khí vắng lặng luôn bao trùm cả không gian đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vô số tiếng cãi cọ ồn ào cực kì náo nhiệt.
Biết tỏng rằng nơi đây sắp sửa có chuyện, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành lặng lẽ cất cây dù nhà mình đi mất, đồng thời cũng vội vàng dặn mèo mun nhớ giấu mình đi cho thật kĩ.
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 131: Bệnh viện không tên, chín.
10.0/10 từ 49 lượt.
