Ngoài Hiện Thực

Chương 132: Bệnh viện không tên, mười.

91@-

Chương 132: Bệnh viện không tên, mười.


Khắp mộng cảnh đâu đâu cũng là sương trắng giăng giăng, lạnh lẽo đến nỗi khiến ai ai cũng cảm thấy rét run cả người. Chưa dừng lại ở đấy, màn đêm dày đặc đang bao trùm cả khu vực cũng đã phần nào khiến nỗi hoang mang và sợ sệt của con người ta tăng lên gấp bội phần. Tiếng người ồn ã dần dần vang lên ở mọi ngõ ngách trong đại sảnh, trong số ấy có không ít câu mắng chửi đi kèm với một vài tiếng nghẹn ngào nức nở.


Tất cả những người này đều khá tỉnh táo, họ đều nhận thức được rằng bản thân mình đã bị cuốn vào một hoàn cảnh vừa xa lạ vừa đáng sợ hơn bao giờ hết. Chỉ ít phút trước đây thôi, ai ai trong số bọn họ cũng đều đã đụng phải các sự kiện rất đỗi li kì, họ bị đám quái vật dị hợm rượt đuổi và hành hạ dưới sự thao túng tinh vi từ “Bệnh viện không tên”.


Và rồi ngay đúng vào khoảnh khắc mất đi nhận thức, họ bị dịch chuyển đến nơi đây.


“Cô ơi, cô có sao không ạ?”


Một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi đột nhiên đứng lên rồi sốt sắng hỏi thăm một người khác ở cạnh bên như vậy.


Người phụ nữ được hỏi thăm nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay của mình, dường như cả người dì ta cũng đang dần dần lạnh cả đi. Với một chất giọng run rẩy, dì ta đáp: “Cô thấy không khỏe lắm con à, hình như cô sắp chết rồi.”


Nghe vậy, gã đàn ông trung niên có hơi phát phì ban nãy lại buông tiếng mắng: “Bác sĩ chết đâu hết rồi, còn chưa chịu lại đây cứu người nữa hả.”


Thế nhưng chẳng ai buồn mở miệng đáp lời gã đấy cả. Mãi đến một lúc sau, một chất giọng ngông nghênh khác mới chợt vang lên, nghe đầy ắp vẻ mỉa mai: “Bác sĩ thì làm được cái gì ở đây đâu chứ, cái này là ma quỷ, phải gọi thầy trừ tà mới đúng.”


“Tôi sắp chết rồi.”


“Mẹ nó.”


Vì đã có người lên tiếng kêu than, đám đông cũng bắt đầu xôn xao theo. Chẳng mấy chốc, những thanh âm khó nghe vô cùng đã lần lượt vang lên khắp chốn.


Cô sinh viên trẻ kia vẫn còn đang nhỏ nhẹ an ủi người phụ nữ xa lạ bên cạnh mình. Vì vốn dĩ là một trong số những người suy yếu nhất của cả nhóm, dì ta gần như chẳng còn sức lực để lên tiếng nữa, ấy cũng là lí do vì sao dì ta chẳng thể tham gia thảo luận với mọi người cho được.


Nhác thấy tình hình càng ngày càng loạn, cô gái trẻ này mới lên giọng quát: “Mấy anh chị có thể im lặng một chút được không, lỡ đâu mấy con quái vật kia nghe tiếng rồi tìm đến đây thì sao?”


Có vẻ như câu quát ấy đã phần nào có tác dụng, mấy tiếng la ó ầm ĩ xung quanh lập tức nhỏ dần đi trông thấy. Thấy vậy, cô gái trẻ mới tiếp lời: “Ai mà không sợ? Ai mà không đau? Nếu cảm thấy khóc lóc có hiệu quả thì mấy anh chị cứ gào tiếp đi thôi.”


“Một con đàn bà như mày thì biết gì? Người ta đau nên người ta mới than, có thế thôi cũng không được hả?” – Gã trung niên kia chợt gân cổ lên cãi lại.


Cô gái trẻ cũng chẳng thèm lời qua tiếng lại với gã này làm gì. Sau khi liếc nhìn cái ống trên mu bàn tay mình, cô biết bản thân mình cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, nói tóm lại, cô thà sử dụng khoảng thời gian ít ỏi này để cẩn thận nghĩ cách thoát thân thay vì cứ ngồi đấy gân cổ lên cãi cố với một kẻ như gã.



Thế nhưng sự nhân nhượng của cô gái lại khiến gã trung niên kia được nước làm tới, gã tiếp lời: “Bây giờ mình cùng hội cùng thuyền, ai cũng phải giúp đỡ lẫn nhau cả, ai còn khỏe thì cứ ra mặt giúp đỡ mọi người đi.”


“Cứ nín thin ra đấy thì được gì, hành động ngay và luôn đi chứ.”


Gã kia liên tục ồn ào thúc giục.


Tuy nhiên, cứ hễ người ta nhúc nhích một chút thì mấy cái ống quái quỷ kia sẽ bị căng ra thêm phần nào, cho dù thật sự có người có thể động đậy được đi chăng nữa thì dễ gì anh ta lại chịu vươn tay giúp đỡ mấy người xung quanh. Có thể nói rằng hiện giờ ai ai cũng sống chết mặc bay, bản thân còn lo chưa xong, nữa là đi lo cho người khác.


Huống chi cái gã trung niên này cũng chẳng phải dạng vừa, ý gã ta là kẻ yếu nên được thiên vị, kẻ mạnh vươn tay giúp đỡ kẻ yếu là lẽ đương nhiên. Nhìn chung, nếu một tên huênh hoang như gã lại tự nhận mình là kẻ yếu thì thật sự chẳng có ai thèm đâm đầu vào làm kẻ mạnh làm chi cho mệt thân cả.


Một tiếng ré khóc chói tai đột ngột vang lên giữa đại sảnh, đấy là tiếng khóc của một cô bé. Vì thật sự chịu không nổi nữa, con bé cứ thế gào khóc ầm ĩ: “Con muốn về nhà, cho con về nhà.”


Tiếng khóc tức tưởi của con bé đã kíp nổ sự hoang mang tột độ của cả đám người, kéo theo đó là vô số những tiếng cãi vã và than thở nghe đến não ruột. Nào là chửi má nó, nào là than đau than khổ, nào là oán trách số phận, rất nhanh thôi, cả đại sảnh đã trở nên rất đỗi ồn ào và huyên náo.


Thế nhưng tình hình có tệ hại đến mức nào đi chăng nữa thì đâu đấy vẫn có người có thể giữ được vẻ bình tĩnh của mình.


“Cậu không sao chứ?”


Một chất giọng rất đỗi bình thường chợt vang lên giữa bao ồn ào và náo động, người này đang có lòng hỏi thăm vị đồng hương đang ngồi bên cạnh đôi câu.


Bên tay phải của cậu ta hiện giờ là một cậu trai trẻ. Sở hữu một khuôn mặt khá ưa nhìn và trẻ tuổi hệt như một sinh viên chỉ vừa mới tốt nghiệp vào đời, cậu trai trẻ kia vẫn luôn âm thầm dựa vào một bên cột mãi cho đến tận bây giờ.


Nhiễm Văn Ninh đang lặng lẽ ngồi nhìn đám người kia lời qua tiếng lại. Nghe thấy người bên cạnh lên tiếng hỏi như vậy, cậu mới lịch sự đáp: “Cũng còn ổn.”


“Cậu bình tĩnh dữ ha.”


Người kia lại tiếp lời.


Nhiễm Văn Ninh âm thầm than thở, biết làm sao được, tôi đâu thể la lối khóc lóc om sòm như mấy người đó đâu chứ. Cơ mà cái cậu này cũng bình tĩnh phết đấy nhỉ, nghĩ đoạn, cậu bèn quay đầu lại để nhìn người kia một cái.


Người nọ trạc tuổi Nhiễm Văn Ninh, mọi thứ từ ngoại hình cho đến chất giọng của cậu ta đều cực kì bình thường. Nhìn chung, đây là tuýp người chẳng có gì nổi bật cũng như rất dễ bị hòa tan vào đám đông.


“Cậu cũng bình tĩnh ra phết.” – Nhiễm Văn Ninh trả lời như thế.


Người nọ đỡ lời cậu bằng một tiếng cười hời hợt, đoạn lại lạnh nhạt bảo: “Âu cũng vì mấy người đó đang sợ hãi quá mà, lúc sợ hãi thì người ta phải gào khóc la ó như thế mới đúng chứ, im lìm như bọn mình mới bị xem là lập dị đấy.”



Nhiễm Văn Ninh chẳng buồn tiếp lời. Sau khi liếc nhìn cái ống trên tay người kia, cậu mới hay rằng sắc độ của thứ chất lỏng bên trong ống vẫn còn khá nhạt, đây rõ ràng là do cậu trai nọ cũng chưa bị kéo vào đây quá lâu.


Lòng cậu biết rõ rằng nếu cứ để mặc mấy người đấy mặc sức khóc kêu thì tốc độ lạc lối của bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng nhanh chóng hơn mà thôi. Ngặt nỗi tư chất giả của cái mộng cảnh này vẫn còn chưa chịu ra mặt, việc dẹp loạn hoặc an ủi đám người nọ gần như là không thể, thế nên cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải án binh bất động cả.


“Tôi tạo phải cái nghiệp gì mà lại gặp phải cái chuyện quỷ quái như này cơ chứ.”


Gã trung niên kia vẫn còn đang ngồi than trời trách đất bằng chất giọng ồn ào vốn dĩ của mình, thế nhưng hãy còn chưa kịp tiếp tục mắng chửi, gã đã nghe được một vài tiếng bước chân như có như không.


Đấy là tiếng giày da dẫm trên đất bằng rất đỗi quy luật. Có người đang tiến đến gần nơi này.


Bản năng sinh tồn của gã trung niên kia thế mà lại cực kì nhạy bén. Vì cho rằng mình sắp sửa được hỗ trợ, gã ta mới lớn tiếng gào: “Có ai không? Cứu tôi với!”


Sau câu gào kia, toàn bộ khu vực này bỗng chốc đã trở nên yên tĩnh vô cùng, ai ai cũng đều nhao nhao quay đầu lại rồi cứ thế nhìn về cùng một hướng duy nhất.


Trừ những tiếng bước chân kì lạ, con người ta còn có thể nghe rõ được một vài tiếng đếm số đều đều vang lên trong bóng tối. Chất giọng ấy nghe cực kì khô khan và nhàm chán, cứ như thể việc đếm số này cũng chẳng hề có nghĩa lí gì cả.


Sau khi tiếng đếm số ngừng lại, tiếng bước chân cũng đột nhiên biến mất. Dưới màn đêm dày đặc, ai ai cũng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang mặc một bộ vest khá tươm tất ở cách đấy không xa.


Tiếp theo sau đó, một tiếng búng tay giòn giã chợt vang lên trên khắp khu vực này, cả đại sảnh bỗng dưng sáng đèn trở lại. Ánh đèn nhân tạo kể trên có đôi phần lóa mắt, rất nhiều người bị thứ ánh sáng đột ngột này gây tổn thương đến ý thức, ai ai cũng nhao nhao híp mắt lại, mãi đến một lúc lâu sau mới có thể mở mắt một cách bình thường.


Sau màn chào hỏi này, tất cả những người có mặt ở đây đều có thể trông thấy chân diện mục của gã đàn ông kia. Đấy là một người đàn ông đeo kính gọng đen, ăn mặc cứ như thể một gã nhân viên kinh doanh bất động sản vô hại chỉ vừa mới tan làm về nhà mà thôi.


Sau khi rà quét khắp một vòng đại sảnh, gã đàn ông lạ mặt nọ lại chợt tỏ ra ngờ vực đôi chút. Gã bắt đầu lẩm bẩm đếm thêm một lần nữa, kết quả vẫn chỉ có bảy người như cũ, số người không khớp với lần trước và thậm chí còn ít ỏi hơn nữa, lạ thật, đáng lẽ lần này gã phải sưu tầm được cỡ mười mấy người mới đúng chứ.


Sau khi cả tầng lầu đã sáng sủa lên ít nhiều, các thi hài ghê rợn của những người đã lạc lối lúc trước mới có thể lộ diện trong tầm mắt người thường. Phần nhiều những thi thể này đã hoàn toàn khô quắt cả đi và rồi cứ thế nằm la liệt khắp nơi, tạo nên một khung cảnh rất đỗi kinh dị và tởm lợm. Như một lẽ dĩ nhiên, vô số những tiếng la hét sợ hãi cũng theo đó lần lượt vang lên khắp cả đại sảnh.


“Cậu gì ơi, nếu cậu có thể cử động được thì cậu có thể giúp chúng tôi được không?”


Với đầy cõi lòng háo hức tưởng rằng mình đã được cứu giúp, gã trung niên kia mới vội vàng lên tiếng.


Thế nhưng đáp lại lời gã là một sự hờ hững đáng sợ, người đàn ông mặc vest kia cứ thế ung dung nhấc bước đi dạo một vòng khắp nơi này, thậm chí xem xong lại còn tỏ vẻ không hài lòng ra mặt.


Thấy thế, gã đàn ông trung niên mới bực mình mắng: “Kêu cậu đấy, nhiều người bị thương đến thế mà cậu cũng không thấy hay sao? Mẹ nó, cậu có còn chút nhân tính nào hay không?”


Cô gái trẻ tuổi ban nãy vẫn đang lặng lẽ trông nom người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh mình. Ngay khi trông thấy gã đàn ông mặc vest kì lạ ấy, cô đã bắt đầu im tiếng chẳng buồn hé răng.



Người phụ nữ trung niên kia cũng đã vào tuổi xế chiều, ắt hẳn dì ta cũng phải trạc tuổi mẹ của cô gái trẻ. Sau khi nghe thấy mấy tiếng ồn ào xung quanh, dì ta bèn thều thào hỏi: “Mình được cứu rồi hả con?”


“Cô ơi, cái anh này kì kì sao đó, con thấy hình như không phải đâu ạ.”


Cô gái trẻ nhẹ nhàng đáp lại như thế. Trong lúc hai cô cháu trò chuyện, người phụ nữ trung niên bên cạnh cô đã nằm thẳng xuống đất và cũng chẳng tài nào ngồi dậy được nữa.


Dưới ánh nhìn lặng lẽ của cô gái, gã đàn ông mặc vest kia đang thong thả bước đến một bên của cây cột, nơi ấy hiện có hai chàng trai trẻ đang ngồi tựa lưng vào tường. Hai người này chưa bao giờ tham gia trò chuyện cùng mọi người, đồng thời cũng là hai gương mặt bình tĩnh nhất trong số họ.


Gã đàn ông mặc vest nhẹ nhàng ngồi xuống. Sau khi liếc nhìn hai phần ống truyền dịch trên tay họ, gã mới bật thốt ra một câu như sau: “Hai cậu vừa mới vào đây à.”


Tuy nhiên, hai chàng trai kia cũng chẳng buồn trả lời gã, thay vào đó, họ chỉ trầm ngâm nhìn chằm chằm vào gã mà thôi.


“Mấy cậu…” – Ngập ngừng, gã đàn ông kia chợt đẩy gọng kính của mình lên một chút. Gã chẳng thể đánh hơi được bất kì một chút sợ hãi nào trong đôi con ngươi của hai người này cả, dường như họ chỉ đang quan sát gã một cách rất đỗi đơn thuần thế thôi.


Cuối cùng, gã đành bật ra một tiếng cười: “Mấy cậu mạnh mẽ thế nhỉ, ắt hẳn sẽ tạo ra được một đám quái vật khá ngon lành đây.”


“Anh định làm gì?” – Nhiễm Văn Ninh hỏi khéo.


Nghe vậy, gã đàn ông mặc vest mới chỉ tay vào đống thây khô kia rồi đáp lời rành mạch: “Tôi hả, đang nuôi thú cưng.”


Rồi sau đó, gã chợt đứng lên, lững thững bước đến bên cạnh một nạn nhân đã lạc lối rồi đột nhiên đá người nọ một cái, xong xuôi mới lên tiếng than phiền: “Đám này vô dụng rồi, phải dọn cho sạch đã.”


Sau một loạt các hành vi huênh hoang đấy, gã lại búng tay. Cái búng tay này kéo theo một chuỗi âm thanh vừa trầm lại vừa đục như gần như xa, phảng phất cứ như thể có một sinh vật cực kì to lớn nào đấy đang vừa kéo lê cơ thể khổng lồ của nó vừa hồ hởi bò đến gần nơi đây.


Chẳng mấy chốc, một cái đầu to tướng đã chợt ló dạng ở phía bên kia hành lang. Đây là một cái đầu con nít gần như đã bị biến dạng hoàn toàn, nó cao gần bốn mét, mắt mũi miệng của nó trông méo mó đến gần như chẳng tài nào nhìn ra được hình dạng vốn dĩ nữa, mọi thứ trên mặt nó đều chảy xệ và dính cả vào nhau, tạo nên từng khối u lồi lõm trông đến mà tởm lợm. Thứ dễ nhận biết nhất là khuôn miệng nó, bộ phận này có hình dạng chẳng khác nào một chuỗi khóa kéo cả.


Kèm theo sự xuất hiện của con quái là một mùi thuốc sát trùng như có như không.


Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn nghĩ rằng ắt hẳn loài sinh vật này sẽ sở hữu một thân hình khá to lớn và ục ịch, thế nhưng lạ thay, nó chỉ là một cái đầu di động mà thôi.


Còn về phần nó di chuyển như nào thì… Sau khi nhìn thấy một đống tay trẻ nít có dài có ngắn đang liên tục ngo ngoe đằng sau cái đầu khổng lồ ấy, Nhiễm Văn Ninh chỉ biết âm thầm than khổ, hình như hội chứng sợ lỗ của cậu lại sắp sửa tái phát nữa rồi hay sao đó. Thật lòng mà nói thì lần cuối cùng cậu cảm thấy buồn nôn đến như vậy là khi vẫn còn đang dấn thân thám hiểm đường cống ngầm trong “Biển sâu u ám” đấy.


Những đòn tấn công tinh thần trong vô thức của loài sinh vật kia đã khiến một vài người thường trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, đâu đâu cũng là tiếng la hét ầm ĩ.


Trong số ấy, nổi bật nhất là tiếng thét gào của gã trung niên ban nãy, gã oang oang kêu: “Đệch, thứ quỷ quái gì đây, ai đứng ra giải quyết nó đi!”



“Có gan thì xông lên đi chứ, sao cứ ngồi đấy sai sử người khác mãi vậy?”


Vì vốn đã không ưa gã này từ lâu, một người đàn ông khác mới lên tiếng cãi lại như thế.


Thế nhưng xui thay cho anh ta, anh ta đang ngồi khá gần gã khó ưa nọ. Gã nghe xong, bèn giơ chân đạp anh ta một cái, thậm chí còn mắng một tiếng rõ ro như sau: “Muốn chết thì mày tự đi mà chết trước đi!”


Tuy nhiên, mục tiêu của cái đầu trẻ nít to tướng đấy cũng không phải là những ý thức mới toanh này. Nó chậm rãi há to cái miệng rộng của mình, chuẩn bị sẵn sàng nuốt chửng những ý thức đã lạc lối đang nằm la liệt trên mặt đất.


Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, nếu gã đàn ông mặc vest nọ đang muốn ra tay giải quyết các ý thức xấu số kia thì số nạn nhân gặp phải gã trên thực tế chắc chắn phải hơn xa số người hiện tại, rất có thể gã đã sớm phi tang một số lượng lớn các ý thức đã lạc lối khác.


Nghĩ đến đây, cậu mới định bụng ngăn cản hành vi của gã. Nếu cứ bị xử lí một cách tàn bạo đến như vậy thì ý thức của những nạn nhân này sẽ vĩnh viễn hòa làm một với mộng cảnh, bản thân họ cũng sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.


Thế nhưng trước khi Nhiễm Văn Ninh kịp hành động, cậu trai đang ngồi cạnh cậu đã đứng phắt dậy rồi nhanh chân chạy đến gần gã đàn ông mặc vest kia.


Vừa níu tay áo gã, cậu trai trẻ thoạt trông rất đỗi bình thường nọ vừa hết lòng khuyên răn: “Mấy người đó đã như vậy thì anh cần gì phải quẳng cho quái vật nữa.”


Vì cậu trai chẳng hề màng đến chiều dài của cái ống truyền dịch trên tay mình, mu bàn tay của cậu ta hiện đã bị kéo căng như dây đàn, cả một phần da trên tay cậu ta đã rách toạc cả ra, kéo theo một chuỗi máu tươi lấm tấm nhìn đến mà ghê người trên mặt đất.


“Tôi muốn những kẻ đấy biến mất, vậy nên đưa chúng cho quái vật ăn hay đem đi hỏa táng cũng có gì khác nhau đâu.”


Gã mặc vest nói như vậy.


Đáp lại lời gã, cậu trai nọ lại khuyên: “Vậy thì anh cứ thẳng tay g**t ch*t họ thôi, cần gì phải đắn đo suy nghĩ làm chi.”


Nghe xong, gã mặc vest chỉ nở một nụ cười chẳng rõ nghĩa. Gã gạt phăng tay của cậu trai kia đi, sau đó mới bật cười bảo: “Cậu thế mà lại rất biết cách dạy đời một tên tội phạm đấy.”


Nói thì nói như thế nhưng gã mặc vest cũng chẳng hề nghe lọt tai được một câu khuyên răn nào, gã vẫn khăng khăng phẩy tay ra lệnh cho kiệt tác của mình thỏa thuê chén sạch đống ý thức đã lạc lối cách đây không xa.


Sau khi nghe được mệnh lệnh, cái đầu trẻ nít to tướng kia mới kéo lê thân hình ục ịch của mình đến gần các nạn nhân xấu số. Tuy nhiên, hãy còn chưa kịp nuốt chửng bất kì một ý thức nào thì nó đã bị đánh úp bởi một loại năng lực hoàn toàn xa lạ khác.


Loại năng lực cực kì mạnh mẽ và hung hãn kể trên đã nhanh chóng ăn mòn thứ thuộc tính ác liệt vốn dĩ của con quái. Sau một chuỗi kêu gào đau đớn, sinh vật nọ đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây.


“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”


Cô gái trẻ vốn dĩ vẫn còn đang lặng lẽ theo dõi màn khắc khẩu gay gắt giữa gã đàn ông mặc vest lẫn cậu trai trẻ đằng đấy, thế nhưng lạ thay, con quái vật đang lăm le nuốt chửng đống thi thể kia lại đột nhiên bốc hơi khỏi nơi này một cách chẳng hiểu ra làm sao cả.


Ngay sau đó, cô gái lại chợt ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía trần nhà. Vừa đưa tay hứng lấy một giọt nước, cô vừa lẩm bẩm tự hỏi: “Sao lại có mưa thế này?”


Ngoài Hiện Thực
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực Truyện Ngoài Hiện Thực Story Chương 132: Bệnh viện không tên, mười.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...