Ngoài Hiện Thực
Chương 130: Bệnh viện không tên, tám.
87@-
Ngoài Hiện Thực
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 130: Bệnh viện không tên, tám.
Trên tầng cao nhất của cả mộng cảnh, Trì Thác vẫn còn đang nghỉ chân để chờ đợi mấy tên đội viên nhà mình. Đúng thật là như vậy, ngay sau khi anh gọi tên chủ mộng cảnh nhà mình, con bướm trắng luôn theo đuôi Nhiễm Văn Ninh đã được kích hoạt thành công.
Điều ấy cũng đã khiến Trì Thác vỡ lẽ ra được một chuyện, ấy là việc con bướm trắng kể trên cũng đã từng xuất hiện hồi bọn họ còn phải đi thăm dò “Con mắt của Thượng Đế”. Việc nó luôn lẽo đẽo đi theo ý thức của Nhiễm Văn Ninh cũng không liên quan gì đến anh cả, đấy cũng là lí do vì sao nó rất bướng và cũng ít khi chịu nghe anh sai bảo.
Hồi đám bọn họ còn phiêu lưu bên chỗ “Linh thị”, suýt nữa Trì Thác đã mất mạng vì vụ việc đã xảy đến với chị mình. Trong lúc ý thức của anh lâm vào trạng thái sa sút nhất, một loại ảo giác kì lạ đã ập đến trước mắt anh.
Vào lúc ấy, Trì Thác vẫn còn nhớ như in rằng mình đã trông thấy một thiếu nữ với ngoại hình giống hệt như Trì Triệt đang ngồi vắt vẻo trong một cái lồng chim. “Chị” khoác lên mình một chiếc đầm đen tuyền, và phần đuôi váy khá dài của “chị” vẫn luôn nhẹ nhàng xếp lớp trên mặt đất. Khác hẳn với người chị ruột thịt mà anh từng quen biết, “người chị” nọ vẫn luôn sở hữu một tư thái thong dong chẳng dính bụi trần, cứ như thể cả thế gian rộng lớn và xô bồ này vốn dĩ đã chẳng phải là nơi chị ta thuộc về vậy.
Đôi mắt xanh sáng rực cùng một màu ngọc lục bích bắt mắt của người con gái ấy là điểm khác biệt rõ rệt nhất giữa chị ta và Trì Triệt gốc.
Không chỉ xuất hiện bên cạnh “Thiên sứ Đất Mẹ”, bóng dáng kì lạ kia lại tiếp tục xuất hiện thêm một lần nữa trong “Vườn Eden”, nó thậm chí còn ung dung nghỉ chân ở một nơi rất sâu xa của cả mộng cảnh để chào đón vị tông đồ duy nhất của mình nữa.
Vừa tựa lưng vào cây cột bắt mắt giữa đại sảnh, Trì Thác vừa rũ mắt suy tư. Thì ra anh đã từng có duyên gặp gỡ một sinh vật bí ẩn như thế đã từ rất lâu rồi, thế nhưng lúc anh nhận ra được chuyện ấy thì đã quá muộn, anh đã chẳng thể nào nắm giữ được thứ năng lực vạn năng của nó ngay vào lúc nó còn đang sung sức nhất nữa.
Nếu như anh lập tức đi thăm dò “Vườn Eden” sau chuyến phiêu lưu trong “Con mắt của Thượng Đế” thì giờ đây, vụ việc xảy đến với Yuuya liệu có còn đường cứu vãn hay chăng?
Trong lúc Trì Thác vẫn còn đang trầm ngâm suy tư, con bướm trắng ban nãy đã xuất hiện trước mắt anh một lần nữa. Đôi cánh của nó vẫn đang hăng hái chớp tắt, vẽ ra từng vầng sáng rất đặc trưng trong màn đêm dày đặc của nơi này.
Trừ con bướm nhà anh, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng đã đặt chân được đến nơi đây rồi. Thấy thế, Trì Thác mới đứng thẳng người dậy rồi cất tiếng chào hỏi: “Mấy cậu tới rồi ha.”
“Vụ gì ở đây nữa vậy anh?” – Ngô Côn Phong hỏi như thế. Chỉ vừa mới ló mặt trên tầng cao nhất thôi mà cậu ta đã trông thấy gần cả chục người đang thoi thóp giữa đại sảnh rồi, cứ như thể có một ai đó đã gom bọn họ lại rồi tiện tay quăng đại vào đây vậy đấy.
Nghe hỏi, Trì Thác đành khái quát sơ tình hình cho hai anh em nghe một hồi, xong xuôi mới đưa ra một câu chốt như sau: “Cái mộng cảnh này có tư chất giả của riêng nó, rất có thể cái người này sẽ ở tầm tầm bậc thứ hai, thậm chí gã còn có thể vận dụng ưu thế sân nhà của mình nữa. Thảm trạng trước mắt mình chắc cũng là do một tay gã làm ra đấy.”
“Lợi dụng thuộc tính vốn có của mộng cảnh, gã ta đã tiến hành nuôi dưỡng đám sinh vật kia bằng chính ý thức của những người bình thường như họ.”
Sau khi đưa mắt nhìn ngắm các nạn nhân xấu số ấy một hồi, Trì Thác mới chợt buông một tiếng thở dài rất nhẹ.
Ngô Côn Phong cũng nào có ngờ được rằng chỉ mới khám phá nơi đây chưa được một nửa thì mấy anh em họ đã đụng phải một chuyện phức tạp và động trời như này rồi. Cậu ta bèn hỏi Trì Thác đôi câu, rằng đây có thể là một trong những dự án dang dở dưới tay phe bảo thủ hay chăng, thế nhưng anh lại nhẹ nhàng lắc đầu, thật tình thì anh cũng nghiêng về phía ấy đấy chứ, cơ mà bây giờ chẳng ai biết được sự thật ra sao cả.
“Hồi nãy tôi với Thượng Kha có gặp được một người vẫn còn tỉnh táo được chút chút. Vì nghe lời anh ta nói nên tôi mới phải ở lại để chờ gã đấy hiện thân.” – Trì Thác thậm chí còn tận tình bổ sung thêm lí do vì sao anh lại phải đứng chờ ở nơi này cho đồng đội nghe nữa.
Để đáp lại, Ngô Côn Phong chỉ nhíu chặt mày rồi hỏi: “Vậy nếu lỡ gã đấy không chịu xuất hiện rồi làm sao?”
“Vậy thì chắc bên trên sẽ theo dõi nơi đây một cách khá sát sao đấy. Theo quy trình thì rất có thể đội mình vẫn phải chịu trách nhiệm xử lí chuyện này thôi, đến lúc đó mình cứ phân công nhau vào đây canh chừng là được.” – Trì Thác đáp lời như thế.
Sau khi đã trao đổi đôi câu, cả Trì Thác lẫn Ngô Côn Phong đều chợt nhận ra rằng hình như chỗ này còn đang thiếu mất một người thì phải. Đúng thật là như vậy, cái tên kia còn đang bận đứng tít phía xa để hí hoáy làm dăm ba chuyện nào đấy. Thấy thế, Trì Thác mới tò mò nghiêng đầu sang xem thử, hóa ra vật thể đang làm tổ trong lồng ngực Nhiễm Văn Ninh là một con mèo mun, cậu đang cúi đầu rồi hăng say rù rì rủ rỉ gì đó với nó.
“Nhiễm Văn Ninh, đứa nhóc này ở đâu ra đấy?”
Rõ ràng Trì Thác cảm thấy khá tò mò về người bạn bốn chân mới toanh này.
Vốn dĩ vẫn còn đang bận thảo luận hăng say với Yến Lân về thuộc tính của cái mộng cảnh trước mắt, thế nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Trì Thác, Nhiễm Văn Ninh mới ngẩng đầu lên rồi đáp: “Tôi gọi ra đó anh.”
Nghe vậy, Trì Thác mới nhẹ nhàng nhíu mày rồi hỏi ngược lại: “Cậu biết gọi mấy thứ trong mộng cảnh nhà mình ra đây từ khi nào vậy?”
Tạo hình của loài sinh vật này giống thật quá, Trì Thác chưa bao giờ gặp được bất kì một con quái vật nào trông lại bình thường như nó cả. Sau khi nhích lại gần Nhiễm Văn Ninh hơn một chút, anh mới có dịp quan sát con mèo kia thật kĩ lưỡng, hình như nó rất giống tên nhóc Than nhà Kim Chanh hồi xưa.
Đấy là một giống mèo có thân hình thon dài, sở hữu một bộ lông đen tuyền và mượt mà hệt như bóng đêm. Khác với các giống mèo lông dài và xù thường thấy, bộ lông của tên nhóc này khá ngắn và luôn dán sát vào cơ thể.
Điểm chung rõ rệt nhất giữa Than và tên nhóc mới toanh trước mắt ắt hẳn là ở chỗ đôi con ngươi, đấy là một đôi mắt mèo sở hữu một màu vàng óng ánh rất đỗi đặc trưng.
Phàm là người trần mắt thịt, ai lại có thể đứng yên trước mặt một con mèo thơm tho mềm mại bao giờ, thế nên Trì Thác mới chợt vươn tay, định bụng vò đầu mèo mun một cái cho đã cơn ghiền. Do đánh hơi được động tác của anh, hai bên tai của con mèo mun kia đã lập tức hóa thành tai máy bay[1].
Sau khi trông thấy Trì Thác làm ra cái chuyện động trời đấy, Nhiễm Văn Ninh đã sợ tới nỗi chẳng dám hít thở tiếng nào. Tới cậu mà còn chưa được chạm vào đầu Yến Lân nữa đấy, thế mà cái ông này vừa thấy đã tí tởn muốn vò đầu người ta tỉnh queo rồi, to gan thật luôn chứ chẳng đùa.
“Thác Thác, anh làm gì đó?” – Nhiễm Văn Ninh lật đật cản anh lại ngay.
Đến tận lúc ấy, Trì Thác mới sực nhớ ra rằng tên nhóc này là mèo nhà người ta, hơn nữa lại còn là một sinh vật không tên nào đấy chuyên trú ngụ trong mộng cảnh nữa. Vì lẽ đó, anh mới ngại ngùng che khuất khóe môi mình đi, xong xuôi mới lên tiếng giải thích: “Tại hồi xưa tôi có nuôi mèo nên quen tay ấy mà.”
Nói đến đây, Trì Thác lại chợt khựng lại đôi chút. Số là hồi xưa Nhiễm Văn Ninh cũng từng bị bắt đội lốt con mèo trắng nhà anh mấy hôm, cơ mà cái chuyện này có mấy chỗ hơi tế nhị tẹo, nhắc tới là thấy ngại, vậy nên Trì Thác chỉ đành vụng về đánh trống lảng sang chuyện khác mà thôi.
“Nó là từ Dear Anna mà ra đấy hả?” – Anh hỏi như thế.
Nghe hỏi, Nhiễm Văn Ninh cũng muốn trả lời rằng mình chả biết lắm ấy chứ. Yến Lân cũng có phải là mấy thứ quái vật đáng sợ chuyên ẩn núp trong mộng cảnh bao giờ đâu, người ta là một người sống sờ sờ ra đấy đó, mặc dù cậu cũng chả biết làm sao một người sống sờ sờ như anh lại có thể đội lốt một loài vật nào đấy khác rồi xuất hiện ở trong này được nữa.
Cũng vì lẽ đó, cậu chỉ còn mỗi nước đáp lời gọn lỏn: “Cứ xem là vậy đi anh.”
Nghe nói như thế, Trì Thác mới bắt đầu đứng yên quan sát con mèo mun kia, và trùng hợp thay, mèo mun cũng đang nhìn anh lom lom. Hai ánh nhìn từ hai đôi mắt một đen một vàng của họ cứ thế va vào nhau, đánh lên mấy tia lửa điện vô hình trông đến mà quái lạ.
Cái cảnh này khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy quen quen kiểu gì, hình như hai tên này rất hay có cái kiểu đứng kình nhau mãi như vậy hồi cậu vẫn còn là một tên non xanh hay sao đó. Nhắc mới nhớ, vì sao lúc nào Thác Thác với Lâm Nhất cũng phải đứng dòm chừng nhau chằm chặp như vậy thế nhỉ?
Xem ra cho dù Lâm Nhất có biến thành Yến Lân hay Yến Lân có biến thành một con mèo mun đi chăng nữa thì tình hữu nghị giữa đội trưởng với tên đội viên đặc biệt này cũng chẳng hề thay đổi tẹo nào.
Sau khi nhìn chằm chằm con mèo nho nhỏ kia một hồi lâu mà chả gặt hái được gì thêm, Trì Thác mới chịu rời mắt khỏi nó. Trùng hợp thay, đúng ngay vào lúc ấy, mèo mun cũng đồng thời dời tầm mắt sang một nơi khác để quan sát đống ý thức sứt sẹo đang nằm la liệt ngoài đại sảnh.
Gần như ngay sau đó, Trì Thác đã chợt sững người ra trong chốc lát. Thấy hành vi này có hơi quen quen, anh lại tiếp tục nhìn về phía con mèo kì lạ đang ung dung làm tổ trong lòng Nhiễm Văn Ninh thêm một lần nữa.
Hình như hồi xưa anh với một ai đó cũng rất hay dè chừng nhau giống hệt như vậy thì phải?
Tuy nhiên, hoàn cảnh trước mắt cũng không cho phép con người ta nghĩ ngợi xa xôi thêm gì, sau khi đã bàn giao mọi chuyện cho mấy tên đội viên nhà mình xong xuôi, Trì Thác mới vội vã rời khỏi nơi đây. Con người ta chẳng thể nào ở lì trong một cái mộng cảnh như này quá lâu cho được, thế nên mỗi tổ hai người của “Ánh sáng” bắt buộc phải thay phiên nhau ngồi đây canh gác.
Theo sự phân công của đội trưởng, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong là tốp người phải ở lại canh gác đầu tiên mãi cho đến khi Trì Thác và Thượng Kha quay lại thay ca cho bọn họ mới thôi.
Tầng lầu này tối đen như hũ nút cũng như chẳng hề có lấy bất kì một tia sáng nào, nhìn đâu cũng thấy tối mờ tối mịt, hơn nữa lại còn cực kì yên ắng và vắng lặng. Làm bạn với hai tên bọn họ chỉ có những nạn nhân xấu số đã lạc lối đang nằm la liệt cạnh bên mà thôi, nếu đây là hiện thực thì chẳng khác nào họ đang ngồi giữa một nùi thi thể cả. Bên cạnh đó, có một lớp sương mù mỏng manh và lạnh buốt vẫn luôn lởn vởn ngay dưới mắt cá chân của họ. Trong một hoàn cảnh như thế này, lẽ dĩ nhiên là người bình thường sẽ dễ dàng trở nên hoảng loạn hơn, kéo theo đó là việc tinh thần lực của họ cũng sẽ rất dễ chập chờn cũng như càng ngày càng trở nên suy sút.
Chờ mãi đâm chán, Ngô Côn Phong mới định mở lời tán gẫu với Nhiễm Văn Ninh đôi câu, thế nhưng chỉ vừa mới chít được một tiếng, cậu ta đã nghe thấy giọng mình vang lên khắp cả đại sảnh, mấy tiếng vọng chồng chất lên nhau ấy nghe có khác nào tiếng yêu ma quỷ quái đang thì thầm đâu chứ.
Chưa hết, cũng vì đang phải ngồi chờ gã tư chất giả bí ẩn kia lộ mặt nên hai tên bọn họ cũng không nên tạo ra bất kì một tiếng động nào quá lớn cả.
Nghĩ đến đấy, Ngô Côn Phong chỉ đành ngoan ngoãn khép miệng lại, để mặc cho sự lặng im buồn chán trước mắt mặc sức bao phủ cả không gian. Cậu ta thậm chí còn định thử đi nựng con mèo mun nhà Nhiễm Văn Ninh đến tận mấy lần, thế nhưng lần nào con mèo kia cũng dựng đứng hai lỗ tai lên rồi cứ thế trừng cậu ta chằm chặp cả.
Tên nhóc này đúng là khó tính dữ dội, trông cái ánh nhìn đấy kìa, đứng từ xa cũng đã ngửi được mùi khinh bỉ lẫn kì thị nồng nặc rồi.
Hết chuyện, Ngô Côn Phong chỉ đành thổn thức nhớ đến đám dê đen nhà mình mà thôi, cơ mà bọn nhóc này có hơi tăng động quá, hơn nữa lại còn rất ham chơi chẳng chịu nghe lời, đặc biệt nhất là rất hay mở miệng be be mãi không dứt.
Uầy, thôi chịu. Ngô Côn Phong chỉ còn mỗi nước buông một tiếng thở dài thườn thượt rồi lại tiếp tục làm tròn trách nhiệm canh gác buồn tẻ của mình mà thôi.
Chất giọng đặc biệt của mèo mun lại tiếp tục vang lên trong đầu Nhiễm Văn Ninh.
Vì chẳng thể trực tiếp mở miệng trả lời câu hỏi của Yến Lân cho được, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành bóp bóp vuốt trước của tên mèo nhà mình mấy cái như thể đang ngầm bảo anh rằng đừng có được đà nói xấu người ta nữa. Trong lúc đấy, cậu vẫn có thể nhận ra được một vài điều khá đáng lưu ý, hình như Yến Lân sẽ chịu mở miệng nói nhiều hơn một tẹo mỗi khi gặp lại mấy ông bạn cũ thì phải. Ví dụ như khi vừa gặp lại Trì Thác, anh đã thẳng thừng lên tiếng nhận xét như sau: “Trì Thác đã mạnh mẽ hơn rồi nhỉ.”
Tính ra Yến Lân cũng chẳng hề lạnh lùng đến thế. Trước mặt mấy người thân quen, anh vẫn sẽ chịu mở lời tán gẫu đôi câu, thậm chí có đôi khi anh cũng sẽ chủ động bắt chuyện với họ nữa.
Chỉ có mỗi khi đứng trước mặt Nhiễm Văn Ninh thì cái tên đàn ông này mới trở nên phức tạp hơn mà thôi. Nói cũng tài, dưới cái nhìn của cậu, anh vừa có thể sắm vai một gã đàn ông cực kì nghiêm túc, vừa có thể hóa thành một tên trai tơ ngây thơ và chất phác đến nỗi chẳng hiểu ra làm sao cả.
Vì có hơi băn khoăn chẳng biết Nhiễm Văn Ninh đang định giục mình nói tiếp hay đang ra hiệu cho mình đừng nói nữa, Yến Lân chỉ đành trầm ngâm suy tư một hồi, xong xuôi mới mở miệng đáp: “Thuộc tính của cái mộng cảnh này có hơi phiền thật, nhưng cậu phải tự đương đầu với nó thôi, chắc tôi cũng sẽ không giúp đỡ được gì nhiều cho cậu đâu vì tôi phải phụ trách mấy chuyện khác rồi.”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh bèn gật đầu ra vẻ đồng tình, cậu hiểu rất rõ nguyên do Yến Lân phải đồng hành cùng với mình, ấy là vì anh cần phải giải quyết cái người đã khiến Yuuya rơi vào nông nỗi ấy. Mặt khác, nếu bên trên đã quyết định để “Ánh sáng” đi một chuyến thì ắt hẳn năng lực của họ cũng sẽ vừa đủ để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi màu sắc của thứ chất lỏng trong cặp ống truyền dịch trên tay bọn Nhiễm Văn Ninh đã chuyển thành một sắc độ đỏ tươi như máu, gã đàn ông bí ẩn kia cũng chưa chịu lộ mặt.
Trong suốt quãng thời gian ấy, lượng tinh thần lực dần dần hao tổn cũng như tăng trưởng của Nhiễm Văn Ninh đã gần như trở nên bằng nhau, cũng vì lẽ đó, trị số tinh thần lực của cậu lúc nào cũng sẽ luôn dao động trong khoảng từ 8000 đến 9000 cả.
Mãi đến tận một lúc sau, Trì Thác và Thượng Kha mới quay về đây, còn tiện thể nhắc nhở hai tên Nhiễm Văn Ninh rằng họ có thể tỉnh lại nghỉ ngơi được rồi.
Vì tình hình đã trở nên khá phức tạp, nhiệm vụ lần này của mấy anh em họ cũng theo đó được điều chỉnh đôi chút. Việc thăm dò mộng cảnh có thể để sau, trước hết họ cần phải xử lí gã tư chất giả nguy hiểm kia xong xuôi đã.
Sau khi để lại cho tổ Trì Thác một câu chúc bình an, Nhiễm Văn Ninh mới vào Dear Anna rồi cứ thế thức giấc. Đến tận khi thức dậy trong khu bệnh viện chuyên dụng của chi nhánh bên mình, cậu mới hay rằng đã hơn chín giờ tối mất rồi.
Cậu vừa ngồi dậy, vừa cảm thấy đầu óc lơ mơ, Ngô Côn Phong vẫn còn đang nằm im lìm bên cạnh cậu và cũng chưa hề tỉnh lại. Nhác thấy cậu đã thức giấc, một trong những vị nhân viên phụ trách mới vội vã đưa cho cậu một xấp báo cáo trống, vậy nên chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ đành gắng sức viết cho xong mấy thứ có liên quan đến cái mộng cảnh này vào đấy mà thôi.
Sau khi hoàn thành xong mọi quy trình cần thiết, cậu mới được thả cho quay về kí túc xá. Về phòng với tấm thân mệt rã rời, cậu vội vã nhào lên giường rồi ngủ ngay để còn kịp tỉnh giấc thay ca vào hôm sau.
Đã mệt lả cả đi như vậy thì chắc mình cũng chẳng còn sức mơ thấy lucid dream nào đâu nhỉ, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như vậy, thế nhưng chỉ vừa đặt lưng xuống giường thì cậu đã thấy bản thân mình lọt thỏm giữa khu bệnh viện quen thuộc kia rồi, cơ mà khác hẳn với những khu hành lang vắng tanh vắng ngắt bên đấy, lucid dream hôm nay của cậu lại có rất đông người qua lại.
Thật lòng mà nói thì chính Nhiễm Văn Ninh cũng nào có ngờ được bản thân cậu lại yêu nghề đến nông nỗi ấy đâu.
Dù gì nơi đây cũng vẫn là một giấc mơ của mình kia mà, Nhiễm Văn Ninh âm thầm dặn lòng mình như vậy, thế nên chẳng thèm tập trung cao độ hệt như lúc còn đang làm việc nữa, cậu cứ thế thây kệ đám đông xung quanh rồi ngồi bệt xuống sàn gạch lạnh băng của khu khám bệnh, sau đó mới dựa lưng vào góc tường để gà gật ngủ bù.
Vừa mới đặt chân vào lucid dream này, Yến Lân đã bắt gặp ngay dáng nằm lôi thôi như ăn mày của Nhiễm Văn Ninh, cậu đang nằm lăn lóc trên sàn rồi cứ thế đánh một giấc ngon lành. Mãi cho đến khi anh đến gần cậu hơn một tí, cậu mới nhẹ nhàng xoay người lại.
“Ý thức của cậu không cần nghỉ ngơi lấy sức luôn hay sao thế?” – Vừa mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, Nhiễm Văn Ninh vừa cất tiếng hỏi Yến Lân một câu như vậy, chỉ vừa mới nghe thấy tiếng bước chân thôi là cậu đã biết cái người này lại tới nữa rồi.
“Thật ra cũng không cần thiết lắm đâu.” – Yến Lân đáp.
Trong lúc trò chuyện, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang nằm lăn ra giữa đại sảnh của khu truyền dịch. Do cảm thấy chỗ này có hơi hẹp một tí, Yến Lân lại tiếp tục mở lời khuyên: “Cậu đừng ngủ ở đây.”
Ôi chao, quan tâm mình cơ à, muốn mình lên giường ngủ đàng hoàng cơ à, Nhiễm Văn Ninh âm thầm lấy làm lạ, cơ mà câu nói tiếp theo của Yến Lân đã trực tiếp phá nát cơn mộng tưởng chóng vánh của cậu luôn: “Muốn ngủ thì ra ngoài cầu thang mà ngủ ấy, chỗ này nhiều người quá, cậu nằm lấn sang cả đường đi rồi.”
Chậc, Nhiễm Văn Ninh buông một tiếng thở dài ngao ngán, xong xuôi mới lồm cồm bò dậy. Bị sạt cho một trận rồi bao nhiêu cơn buồn ngủ cũng bay biến sạch sẽ, cậu chỉ đành mở lời hỏi thử: “Không phải cậu bận lắm hả?”
“Bây giờ rãnh rỗi nên tôi mới sang thăm cậu một chút.” – Yến Lân đáp lời như thế.
“Thật ra cậu cũng không cần phải sang thăm tôi quá thường xuyên như vậy đâu, tôi khỏe như vâm ấy mà.” – Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu khuyên răn anh. Khác với tình trạng chẳng ai thèm tò chuyện với ai một câu nào của mấy ngày trước, rốt cuộc cậu với Yến Lân cũng đã chịu tán gẫu dăm ba câu với nhau rồi.
Sau khi đáp lời cậu bằng một ánh nhìn hờ hững, Yến Lân lại tiếp lời: “Biết vậy mà cậu còn biến cây dù thành như thế, tán dù bị lõm cả vào rồi kìa.”
Nhắc đến thảm trạng của cây dù, Nhiễm Văn Ninh cũng muốn biện minh đôi chút, cậu trả lời ngay: “Lúc đó tay tôi bị cái ống truyền dịch kia ghì lại, hai mắt thì lại bị che, cá nhân tôi cũng chẳng muốn cây dù của cậu bị hư hại hay gì đâu, nhưng mà khi ấy tôi lo thân mình còn chưa xong nữa kia mà.”
Sợ Yến Lân lại bắt đầu hỏi cung tiếp, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành nhanh trí bẻ lái sang một chuyện khác mà thôi: “Cậu hóa mèo trong mộng được hả?”
“Ừ, có kinh nghiệm hồi còn ở ‘Linh thị’ rồi mà, đại khái cũng quen được đôi chút.” – Yến Lân đang ám chỉ đến quãng thời gian anh đội lốt tên nhóc Than hồi xưa.
Dù cho người ta có từng trải qua cảm giác ấy rồi thì việc tự mình hóa thân thành một hình thái xa lạ trong một mộng cảnh nào đấy khác vẫn là một chuyện rất đỗi khó khăn, thế nên Nhiễm Văn Ninh mới định bụng học hỏi Yến Lân mấy mẹo, cơ mà câu trả lời của anh lại khiến cậu cảm thấy cực kì bực bội.
“Tôi cũng muốn học á.”
“Cậu hóa heo không được đâu.”
———————————————————————————————————————
Chú thích:
[1] Tai máy bay: Là cái kiểu hai tai quặp về sau như này. Bình thường lúc đang cảnh giác hay rình mồi thì bọn mèo rất hay có cái kiểu tai máy bay giống như vậy. Yến Lân người ta dễ thương, còn con nhỏ trong ảnh thì màu đen.
Nói chứ mình không có nhận seeding cho Vitamin Mèo ạ, tại nó bị trùng hợp thôi =))
Chương 130: Bệnh viện không tên, tám.
Trên tầng cao nhất của cả mộng cảnh, Trì Thác vẫn còn đang nghỉ chân để chờ đợi mấy tên đội viên nhà mình. Đúng thật là như vậy, ngay sau khi anh gọi tên chủ mộng cảnh nhà mình, con bướm trắng luôn theo đuôi Nhiễm Văn Ninh đã được kích hoạt thành công.
Điều ấy cũng đã khiến Trì Thác vỡ lẽ ra được một chuyện, ấy là việc con bướm trắng kể trên cũng đã từng xuất hiện hồi bọn họ còn phải đi thăm dò “Con mắt của Thượng Đế”. Việc nó luôn lẽo đẽo đi theo ý thức của Nhiễm Văn Ninh cũng không liên quan gì đến anh cả, đấy cũng là lí do vì sao nó rất bướng và cũng ít khi chịu nghe anh sai bảo.
Hồi đám bọn họ còn phiêu lưu bên chỗ “Linh thị”, suýt nữa Trì Thác đã mất mạng vì vụ việc đã xảy đến với chị mình. Trong lúc ý thức của anh lâm vào trạng thái sa sút nhất, một loại ảo giác kì lạ đã ập đến trước mắt anh.
Vào lúc ấy, Trì Thác vẫn còn nhớ như in rằng mình đã trông thấy một thiếu nữ với ngoại hình giống hệt như Trì Triệt đang ngồi vắt vẻo trong một cái lồng chim. “Chị” khoác lên mình một chiếc đầm đen tuyền, và phần đuôi váy khá dài của “chị” vẫn luôn nhẹ nhàng xếp lớp trên mặt đất. Khác hẳn với người chị ruột thịt mà anh từng quen biết, “người chị” nọ vẫn luôn sở hữu một tư thái thong dong chẳng dính bụi trần, cứ như thể cả thế gian rộng lớn và xô bồ này vốn dĩ đã chẳng phải là nơi chị ta thuộc về vậy.
Đôi mắt xanh sáng rực cùng một màu ngọc lục bích bắt mắt của người con gái ấy là điểm khác biệt rõ rệt nhất giữa chị ta và Trì Triệt gốc.
Không chỉ xuất hiện bên cạnh “Thiên sứ Đất Mẹ”, bóng dáng kì lạ kia lại tiếp tục xuất hiện thêm một lần nữa trong “Vườn Eden”, nó thậm chí còn ung dung nghỉ chân ở một nơi rất sâu xa của cả mộng cảnh để chào đón vị tông đồ duy nhất của mình nữa.
Vừa tựa lưng vào cây cột bắt mắt giữa đại sảnh, Trì Thác vừa rũ mắt suy tư. Thì ra anh đã từng có duyên gặp gỡ một sinh vật bí ẩn như thế đã từ rất lâu rồi, thế nhưng lúc anh nhận ra được chuyện ấy thì đã quá muộn, anh đã chẳng thể nào nắm giữ được thứ năng lực vạn năng của nó ngay vào lúc nó còn đang sung sức nhất nữa.
Nếu như anh lập tức đi thăm dò “Vườn Eden” sau chuyến phiêu lưu trong “Con mắt của Thượng Đế” thì giờ đây, vụ việc xảy đến với Yuuya liệu có còn đường cứu vãn hay chăng?
Trong lúc Trì Thác vẫn còn đang trầm ngâm suy tư, con bướm trắng ban nãy đã xuất hiện trước mắt anh một lần nữa. Đôi cánh của nó vẫn đang hăng hái chớp tắt, vẽ ra từng vầng sáng rất đặc trưng trong màn đêm dày đặc của nơi này.
Trừ con bướm nhà anh, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng đã đặt chân được đến nơi đây rồi. Thấy thế, Trì Thác mới đứng thẳng người dậy rồi cất tiếng chào hỏi: “Mấy cậu tới rồi ha.”
“Vụ gì ở đây nữa vậy anh?” – Ngô Côn Phong hỏi như thế. Chỉ vừa mới ló mặt trên tầng cao nhất thôi mà cậu ta đã trông thấy gần cả chục người đang thoi thóp giữa đại sảnh rồi, cứ như thể có một ai đó đã gom bọn họ lại rồi tiện tay quăng đại vào đây vậy đấy.
Nghe hỏi, Trì Thác đành khái quát sơ tình hình cho hai anh em nghe một hồi, xong xuôi mới đưa ra một câu chốt như sau: “Cái mộng cảnh này có tư chất giả của riêng nó, rất có thể cái người này sẽ ở tầm tầm bậc thứ hai, thậm chí gã còn có thể vận dụng ưu thế sân nhà của mình nữa. Thảm trạng trước mắt mình chắc cũng là do một tay gã làm ra đấy.”
“Lợi dụng thuộc tính vốn có của mộng cảnh, gã ta đã tiến hành nuôi dưỡng đám sinh vật kia bằng chính ý thức của những người bình thường như họ.”
Sau khi đưa mắt nhìn ngắm các nạn nhân xấu số ấy một hồi, Trì Thác mới chợt buông một tiếng thở dài rất nhẹ.
Ngô Côn Phong cũng nào có ngờ được rằng chỉ mới khám phá nơi đây chưa được một nửa thì mấy anh em họ đã đụng phải một chuyện phức tạp và động trời như này rồi. Cậu ta bèn hỏi Trì Thác đôi câu, rằng đây có thể là một trong những dự án dang dở dưới tay phe bảo thủ hay chăng, thế nhưng anh lại nhẹ nhàng lắc đầu, thật tình thì anh cũng nghiêng về phía ấy đấy chứ, cơ mà bây giờ chẳng ai biết được sự thật ra sao cả.
“Hồi nãy tôi với Thượng Kha có gặp được một người vẫn còn tỉnh táo được chút chút. Vì nghe lời anh ta nói nên tôi mới phải ở lại để chờ gã đấy hiện thân.” – Trì Thác thậm chí còn tận tình bổ sung thêm lí do vì sao anh lại phải đứng chờ ở nơi này cho đồng đội nghe nữa.
Để đáp lại, Ngô Côn Phong chỉ nhíu chặt mày rồi hỏi: “Vậy nếu lỡ gã đấy không chịu xuất hiện rồi làm sao?”
“Vậy thì chắc bên trên sẽ theo dõi nơi đây một cách khá sát sao đấy. Theo quy trình thì rất có thể đội mình vẫn phải chịu trách nhiệm xử lí chuyện này thôi, đến lúc đó mình cứ phân công nhau vào đây canh chừng là được.” – Trì Thác đáp lời như thế.
Sau khi đã trao đổi đôi câu, cả Trì Thác lẫn Ngô Côn Phong đều chợt nhận ra rằng hình như chỗ này còn đang thiếu mất một người thì phải. Đúng thật là như vậy, cái tên kia còn đang bận đứng tít phía xa để hí hoáy làm dăm ba chuyện nào đấy. Thấy thế, Trì Thác mới tò mò nghiêng đầu sang xem thử, hóa ra vật thể đang làm tổ trong lồng ngực Nhiễm Văn Ninh là một con mèo mun, cậu đang cúi đầu rồi hăng say rù rì rủ rỉ gì đó với nó.
“Nhiễm Văn Ninh, đứa nhóc này ở đâu ra đấy?”
Rõ ràng Trì Thác cảm thấy khá tò mò về người bạn bốn chân mới toanh này.
Vốn dĩ vẫn còn đang bận thảo luận hăng say với Yến Lân về thuộc tính của cái mộng cảnh trước mắt, thế nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Trì Thác, Nhiễm Văn Ninh mới ngẩng đầu lên rồi đáp: “Tôi gọi ra đó anh.”
Nghe vậy, Trì Thác mới nhẹ nhàng nhíu mày rồi hỏi ngược lại: “Cậu biết gọi mấy thứ trong mộng cảnh nhà mình ra đây từ khi nào vậy?”
Tạo hình của loài sinh vật này giống thật quá, Trì Thác chưa bao giờ gặp được bất kì một con quái vật nào trông lại bình thường như nó cả. Sau khi nhích lại gần Nhiễm Văn Ninh hơn một chút, anh mới có dịp quan sát con mèo kia thật kĩ lưỡng, hình như nó rất giống tên nhóc Than nhà Kim Chanh hồi xưa.
Đấy là một giống mèo có thân hình thon dài, sở hữu một bộ lông đen tuyền và mượt mà hệt như bóng đêm. Khác với các giống mèo lông dài và xù thường thấy, bộ lông của tên nhóc này khá ngắn và luôn dán sát vào cơ thể.
Điểm chung rõ rệt nhất giữa Than và tên nhóc mới toanh trước mắt ắt hẳn là ở chỗ đôi con ngươi, đấy là một đôi mắt mèo sở hữu một màu vàng óng ánh rất đỗi đặc trưng.
Phàm là người trần mắt thịt, ai lại có thể đứng yên trước mặt một con mèo thơm tho mềm mại bao giờ, thế nên Trì Thác mới chợt vươn tay, định bụng vò đầu mèo mun một cái cho đã cơn ghiền. Do đánh hơi được động tác của anh, hai bên tai của con mèo mun kia đã lập tức hóa thành tai máy bay[1].
Sau khi trông thấy Trì Thác làm ra cái chuyện động trời đấy, Nhiễm Văn Ninh đã sợ tới nỗi chẳng dám hít thở tiếng nào. Tới cậu mà còn chưa được chạm vào đầu Yến Lân nữa đấy, thế mà cái ông này vừa thấy đã tí tởn muốn vò đầu người ta tỉnh queo rồi, to gan thật luôn chứ chẳng đùa.
“Thác Thác, anh làm gì đó?” – Nhiễm Văn Ninh lật đật cản anh lại ngay.
Đến tận lúc ấy, Trì Thác mới sực nhớ ra rằng tên nhóc này là mèo nhà người ta, hơn nữa lại còn là một sinh vật không tên nào đấy chuyên trú ngụ trong mộng cảnh nữa. Vì lẽ đó, anh mới ngại ngùng che khuất khóe môi mình đi, xong xuôi mới lên tiếng giải thích: “Tại hồi xưa tôi có nuôi mèo nên quen tay ấy mà.”
Nói đến đây, Trì Thác lại chợt khựng lại đôi chút. Số là hồi xưa Nhiễm Văn Ninh cũng từng bị bắt đội lốt con mèo trắng nhà anh mấy hôm, cơ mà cái chuyện này có mấy chỗ hơi tế nhị tẹo, nhắc tới là thấy ngại, vậy nên Trì Thác chỉ đành vụng về đánh trống lảng sang chuyện khác mà thôi.
“Nó là từ Dear Anna mà ra đấy hả?” – Anh hỏi như thế.
Nghe hỏi, Nhiễm Văn Ninh cũng muốn trả lời rằng mình chả biết lắm ấy chứ. Yến Lân cũng có phải là mấy thứ quái vật đáng sợ chuyên ẩn núp trong mộng cảnh bao giờ đâu, người ta là một người sống sờ sờ ra đấy đó, mặc dù cậu cũng chả biết làm sao một người sống sờ sờ như anh lại có thể đội lốt một loài vật nào đấy khác rồi xuất hiện ở trong này được nữa.
Cũng vì lẽ đó, cậu chỉ còn mỗi nước đáp lời gọn lỏn: “Cứ xem là vậy đi anh.”
Nghe nói như thế, Trì Thác mới bắt đầu đứng yên quan sát con mèo mun kia, và trùng hợp thay, mèo mun cũng đang nhìn anh lom lom. Hai ánh nhìn từ hai đôi mắt một đen một vàng của họ cứ thế va vào nhau, đánh lên mấy tia lửa điện vô hình trông đến mà quái lạ.
Cái cảnh này khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy quen quen kiểu gì, hình như hai tên này rất hay có cái kiểu đứng kình nhau mãi như vậy hồi cậu vẫn còn là một tên non xanh hay sao đó. Nhắc mới nhớ, vì sao lúc nào Thác Thác với Lâm Nhất cũng phải đứng dòm chừng nhau chằm chặp như vậy thế nhỉ?
Xem ra cho dù Lâm Nhất có biến thành Yến Lân hay Yến Lân có biến thành một con mèo mun đi chăng nữa thì tình hữu nghị giữa đội trưởng với tên đội viên đặc biệt này cũng chẳng hề thay đổi tẹo nào.
Sau khi nhìn chằm chằm con mèo nho nhỏ kia một hồi lâu mà chả gặt hái được gì thêm, Trì Thác mới chịu rời mắt khỏi nó. Trùng hợp thay, đúng ngay vào lúc ấy, mèo mun cũng đồng thời dời tầm mắt sang một nơi khác để quan sát đống ý thức sứt sẹo đang nằm la liệt ngoài đại sảnh.
Gần như ngay sau đó, Trì Thác đã chợt sững người ra trong chốc lát. Thấy hành vi này có hơi quen quen, anh lại tiếp tục nhìn về phía con mèo kì lạ đang ung dung làm tổ trong lòng Nhiễm Văn Ninh thêm một lần nữa.
Hình như hồi xưa anh với một ai đó cũng rất hay dè chừng nhau giống hệt như vậy thì phải?
Tuy nhiên, hoàn cảnh trước mắt cũng không cho phép con người ta nghĩ ngợi xa xôi thêm gì, sau khi đã bàn giao mọi chuyện cho mấy tên đội viên nhà mình xong xuôi, Trì Thác mới vội vã rời khỏi nơi đây. Con người ta chẳng thể nào ở lì trong một cái mộng cảnh như này quá lâu cho được, thế nên mỗi tổ hai người của “Ánh sáng” bắt buộc phải thay phiên nhau ngồi đây canh gác.
Theo sự phân công của đội trưởng, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong là tốp người phải ở lại canh gác đầu tiên mãi cho đến khi Trì Thác và Thượng Kha quay lại thay ca cho bọn họ mới thôi.
Tầng lầu này tối đen như hũ nút cũng như chẳng hề có lấy bất kì một tia sáng nào, nhìn đâu cũng thấy tối mờ tối mịt, hơn nữa lại còn cực kì yên ắng và vắng lặng. Làm bạn với hai tên bọn họ chỉ có những nạn nhân xấu số đã lạc lối đang nằm la liệt cạnh bên mà thôi, nếu đây là hiện thực thì chẳng khác nào họ đang ngồi giữa một nùi thi thể cả. Bên cạnh đó, có một lớp sương mù mỏng manh và lạnh buốt vẫn luôn lởn vởn ngay dưới mắt cá chân của họ. Trong một hoàn cảnh như thế này, lẽ dĩ nhiên là người bình thường sẽ dễ dàng trở nên hoảng loạn hơn, kéo theo đó là việc tinh thần lực của họ cũng sẽ rất dễ chập chờn cũng như càng ngày càng trở nên suy sút.
Chờ mãi đâm chán, Ngô Côn Phong mới định mở lời tán gẫu với Nhiễm Văn Ninh đôi câu, thế nhưng chỉ vừa mới chít được một tiếng, cậu ta đã nghe thấy giọng mình vang lên khắp cả đại sảnh, mấy tiếng vọng chồng chất lên nhau ấy nghe có khác nào tiếng yêu ma quỷ quái đang thì thầm đâu chứ.
Chưa hết, cũng vì đang phải ngồi chờ gã tư chất giả bí ẩn kia lộ mặt nên hai tên bọn họ cũng không nên tạo ra bất kì một tiếng động nào quá lớn cả.
Nghĩ đến đấy, Ngô Côn Phong chỉ đành ngoan ngoãn khép miệng lại, để mặc cho sự lặng im buồn chán trước mắt mặc sức bao phủ cả không gian. Cậu ta thậm chí còn định thử đi nựng con mèo mun nhà Nhiễm Văn Ninh đến tận mấy lần, thế nhưng lần nào con mèo kia cũng dựng đứng hai lỗ tai lên rồi cứ thế trừng cậu ta chằm chặp cả.
Tên nhóc này đúng là khó tính dữ dội, trông cái ánh nhìn đấy kìa, đứng từ xa cũng đã ngửi được mùi khinh bỉ lẫn kì thị nồng nặc rồi.
Hết chuyện, Ngô Côn Phong chỉ đành thổn thức nhớ đến đám dê đen nhà mình mà thôi, cơ mà bọn nhóc này có hơi tăng động quá, hơn nữa lại còn rất ham chơi chẳng chịu nghe lời, đặc biệt nhất là rất hay mở miệng be be mãi không dứt.
Uầy, thôi chịu. Ngô Côn Phong chỉ còn mỗi nước buông một tiếng thở dài thườn thượt rồi lại tiếp tục làm tròn trách nhiệm canh gác buồn tẻ của mình mà thôi.
Chất giọng đặc biệt của mèo mun lại tiếp tục vang lên trong đầu Nhiễm Văn Ninh.
Vì chẳng thể trực tiếp mở miệng trả lời câu hỏi của Yến Lân cho được, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành bóp bóp vuốt trước của tên mèo nhà mình mấy cái như thể đang ngầm bảo anh rằng đừng có được đà nói xấu người ta nữa. Trong lúc đấy, cậu vẫn có thể nhận ra được một vài điều khá đáng lưu ý, hình như Yến Lân sẽ chịu mở miệng nói nhiều hơn một tẹo mỗi khi gặp lại mấy ông bạn cũ thì phải. Ví dụ như khi vừa gặp lại Trì Thác, anh đã thẳng thừng lên tiếng nhận xét như sau: “Trì Thác đã mạnh mẽ hơn rồi nhỉ.”
Tính ra Yến Lân cũng chẳng hề lạnh lùng đến thế. Trước mặt mấy người thân quen, anh vẫn sẽ chịu mở lời tán gẫu đôi câu, thậm chí có đôi khi anh cũng sẽ chủ động bắt chuyện với họ nữa.
Chỉ có mỗi khi đứng trước mặt Nhiễm Văn Ninh thì cái tên đàn ông này mới trở nên phức tạp hơn mà thôi. Nói cũng tài, dưới cái nhìn của cậu, anh vừa có thể sắm vai một gã đàn ông cực kì nghiêm túc, vừa có thể hóa thành một tên trai tơ ngây thơ và chất phác đến nỗi chẳng hiểu ra làm sao cả.
Vì có hơi băn khoăn chẳng biết Nhiễm Văn Ninh đang định giục mình nói tiếp hay đang ra hiệu cho mình đừng nói nữa, Yến Lân chỉ đành trầm ngâm suy tư một hồi, xong xuôi mới mở miệng đáp: “Thuộc tính của cái mộng cảnh này có hơi phiền thật, nhưng cậu phải tự đương đầu với nó thôi, chắc tôi cũng sẽ không giúp đỡ được gì nhiều cho cậu đâu vì tôi phải phụ trách mấy chuyện khác rồi.”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh bèn gật đầu ra vẻ đồng tình, cậu hiểu rất rõ nguyên do Yến Lân phải đồng hành cùng với mình, ấy là vì anh cần phải giải quyết cái người đã khiến Yuuya rơi vào nông nỗi ấy. Mặt khác, nếu bên trên đã quyết định để “Ánh sáng” đi một chuyến thì ắt hẳn năng lực của họ cũng sẽ vừa đủ để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi màu sắc của thứ chất lỏng trong cặp ống truyền dịch trên tay bọn Nhiễm Văn Ninh đã chuyển thành một sắc độ đỏ tươi như máu, gã đàn ông bí ẩn kia cũng chưa chịu lộ mặt.
Trong suốt quãng thời gian ấy, lượng tinh thần lực dần dần hao tổn cũng như tăng trưởng của Nhiễm Văn Ninh đã gần như trở nên bằng nhau, cũng vì lẽ đó, trị số tinh thần lực của cậu lúc nào cũng sẽ luôn dao động trong khoảng từ 8000 đến 9000 cả.
Mãi đến tận một lúc sau, Trì Thác và Thượng Kha mới quay về đây, còn tiện thể nhắc nhở hai tên Nhiễm Văn Ninh rằng họ có thể tỉnh lại nghỉ ngơi được rồi.
Vì tình hình đã trở nên khá phức tạp, nhiệm vụ lần này của mấy anh em họ cũng theo đó được điều chỉnh đôi chút. Việc thăm dò mộng cảnh có thể để sau, trước hết họ cần phải xử lí gã tư chất giả nguy hiểm kia xong xuôi đã.
Sau khi để lại cho tổ Trì Thác một câu chúc bình an, Nhiễm Văn Ninh mới vào Dear Anna rồi cứ thế thức giấc. Đến tận khi thức dậy trong khu bệnh viện chuyên dụng của chi nhánh bên mình, cậu mới hay rằng đã hơn chín giờ tối mất rồi.
Cậu vừa ngồi dậy, vừa cảm thấy đầu óc lơ mơ, Ngô Côn Phong vẫn còn đang nằm im lìm bên cạnh cậu và cũng chưa hề tỉnh lại. Nhác thấy cậu đã thức giấc, một trong những vị nhân viên phụ trách mới vội vã đưa cho cậu một xấp báo cáo trống, vậy nên chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ đành gắng sức viết cho xong mấy thứ có liên quan đến cái mộng cảnh này vào đấy mà thôi.
Sau khi hoàn thành xong mọi quy trình cần thiết, cậu mới được thả cho quay về kí túc xá. Về phòng với tấm thân mệt rã rời, cậu vội vã nhào lên giường rồi ngủ ngay để còn kịp tỉnh giấc thay ca vào hôm sau.
Đã mệt lả cả đi như vậy thì chắc mình cũng chẳng còn sức mơ thấy lucid dream nào đâu nhỉ, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như vậy, thế nhưng chỉ vừa đặt lưng xuống giường thì cậu đã thấy bản thân mình lọt thỏm giữa khu bệnh viện quen thuộc kia rồi, cơ mà khác hẳn với những khu hành lang vắng tanh vắng ngắt bên đấy, lucid dream hôm nay của cậu lại có rất đông người qua lại.
Thật lòng mà nói thì chính Nhiễm Văn Ninh cũng nào có ngờ được bản thân cậu lại yêu nghề đến nông nỗi ấy đâu.
Dù gì nơi đây cũng vẫn là một giấc mơ của mình kia mà, Nhiễm Văn Ninh âm thầm dặn lòng mình như vậy, thế nên chẳng thèm tập trung cao độ hệt như lúc còn đang làm việc nữa, cậu cứ thế thây kệ đám đông xung quanh rồi ngồi bệt xuống sàn gạch lạnh băng của khu khám bệnh, sau đó mới dựa lưng vào góc tường để gà gật ngủ bù.
Vừa mới đặt chân vào lucid dream này, Yến Lân đã bắt gặp ngay dáng nằm lôi thôi như ăn mày của Nhiễm Văn Ninh, cậu đang nằm lăn lóc trên sàn rồi cứ thế đánh một giấc ngon lành. Mãi cho đến khi anh đến gần cậu hơn một tí, cậu mới nhẹ nhàng xoay người lại.
“Ý thức của cậu không cần nghỉ ngơi lấy sức luôn hay sao thế?” – Vừa mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, Nhiễm Văn Ninh vừa cất tiếng hỏi Yến Lân một câu như vậy, chỉ vừa mới nghe thấy tiếng bước chân thôi là cậu đã biết cái người này lại tới nữa rồi.
“Thật ra cũng không cần thiết lắm đâu.” – Yến Lân đáp.
Trong lúc trò chuyện, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang nằm lăn ra giữa đại sảnh của khu truyền dịch. Do cảm thấy chỗ này có hơi hẹp một tí, Yến Lân lại tiếp tục mở lời khuyên: “Cậu đừng ngủ ở đây.”
Ôi chao, quan tâm mình cơ à, muốn mình lên giường ngủ đàng hoàng cơ à, Nhiễm Văn Ninh âm thầm lấy làm lạ, cơ mà câu nói tiếp theo của Yến Lân đã trực tiếp phá nát cơn mộng tưởng chóng vánh của cậu luôn: “Muốn ngủ thì ra ngoài cầu thang mà ngủ ấy, chỗ này nhiều người quá, cậu nằm lấn sang cả đường đi rồi.”
Chậc, Nhiễm Văn Ninh buông một tiếng thở dài ngao ngán, xong xuôi mới lồm cồm bò dậy. Bị sạt cho một trận rồi bao nhiêu cơn buồn ngủ cũng bay biến sạch sẽ, cậu chỉ đành mở lời hỏi thử: “Không phải cậu bận lắm hả?”
“Bây giờ rãnh rỗi nên tôi mới sang thăm cậu một chút.” – Yến Lân đáp lời như thế.
“Thật ra cậu cũng không cần phải sang thăm tôi quá thường xuyên như vậy đâu, tôi khỏe như vâm ấy mà.” – Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu khuyên răn anh. Khác với tình trạng chẳng ai thèm tò chuyện với ai một câu nào của mấy ngày trước, rốt cuộc cậu với Yến Lân cũng đã chịu tán gẫu dăm ba câu với nhau rồi.
Sau khi đáp lời cậu bằng một ánh nhìn hờ hững, Yến Lân lại tiếp lời: “Biết vậy mà cậu còn biến cây dù thành như thế, tán dù bị lõm cả vào rồi kìa.”
Nhắc đến thảm trạng của cây dù, Nhiễm Văn Ninh cũng muốn biện minh đôi chút, cậu trả lời ngay: “Lúc đó tay tôi bị cái ống truyền dịch kia ghì lại, hai mắt thì lại bị che, cá nhân tôi cũng chẳng muốn cây dù của cậu bị hư hại hay gì đâu, nhưng mà khi ấy tôi lo thân mình còn chưa xong nữa kia mà.”
Sợ Yến Lân lại bắt đầu hỏi cung tiếp, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành nhanh trí bẻ lái sang một chuyện khác mà thôi: “Cậu hóa mèo trong mộng được hả?”
“Ừ, có kinh nghiệm hồi còn ở ‘Linh thị’ rồi mà, đại khái cũng quen được đôi chút.” – Yến Lân đang ám chỉ đến quãng thời gian anh đội lốt tên nhóc Than hồi xưa.
Dù cho người ta có từng trải qua cảm giác ấy rồi thì việc tự mình hóa thân thành một hình thái xa lạ trong một mộng cảnh nào đấy khác vẫn là một chuyện rất đỗi khó khăn, thế nên Nhiễm Văn Ninh mới định bụng học hỏi Yến Lân mấy mẹo, cơ mà câu trả lời của anh lại khiến cậu cảm thấy cực kì bực bội.
“Tôi cũng muốn học á.”
“Cậu hóa heo không được đâu.”
———————————————————————————————————————
Chú thích:
[1] Tai máy bay: Là cái kiểu hai tai quặp về sau như này. Bình thường lúc đang cảnh giác hay rình mồi thì bọn mèo rất hay có cái kiểu tai máy bay giống như vậy. Yến Lân người ta dễ thương, còn con nhỏ trong ảnh thì màu đen.
Nói chứ mình không có nhận seeding cho Vitamin Mèo ạ, tại nó bị trùng hợp thôi =))

Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 130: Bệnh viện không tên, tám.
10.0/10 từ 49 lượt.
