Ngoài Hiện Thực

Chương 126: Bệnh viện không tên, bốn.

79@-

Chương 126: Bệnh viện không tên, bốn.


Mãi cho đến khi bắt kịp bước chân của đồng đội, Ngô Côn Phong mới trông thấy Nhiễm Văn Ninh đang ngồi quỳ bên cạnh một người phụ nữ. Khuôn mặt của người kia đã trắng bệch đến nỗi gần như đã sắp ngả hẳn sang một màu vàng úa héo hon, và hầu như toàn bộ phần da bên ngoài của cô đã xẹp lép rồi dính sát vào khung xương tự bao giờ.


Tuy vẫn còn tồn tại, thế nhưng có vẻ như ý thức của cô gái nọ đã bị cái mộng cảnh này ăn mòn đi gần hết mất rồi. Thêm vào đó, cường độ ý thức của cô lại yếu ớt đến nỗi khiến người ta gần như chẳng tài nào cảm nhận được nữa, điều này cũng đồng nghĩa với việc cô gái này đã hoàn toàn lạc lối.


Trừ vẻ ngoài cực kì thảm thương của cô gái xấu số, Ngô Côn Phong còn để ý đến một cái ống truyền dịch đang ghim thẳng vào mu bàn tay của cô. Cái ống này vẫn luôn kéo dài rồi đâm xuyên qua trần nhà, cũng vì lẽ đó nên chẳng ai biết được rốt cuộc nó dài bao nhiêu cả.


Cái ống này rất khác với phần ống trên tay người đàn ông đã qua đời trong nhà vệ sinh ban nãy, đồng thời cũng chẳng hề giống đống ống ghim trên tay bọn Nhiễm Văn Ninh hiện giờ một tí nào cả. Cụ thể hơn, cái ống trên tay người đàn ông nọ không có chất lỏng, còn đống ống trên tay hai tên bọn họ hiện giờ có chứa đựng một loại chất lỏng nào đấy sở hữu một màu đỏ nhàn nhạt rất đặc trưng.


Trong cả ba loại ống truyền dịch kể trên, cái ống trên tay người phụ nữ này là đặc biệt nhất vì trong ống vẫn còn dư lại một ít mảnh đỏ vụn vặt. Thế nhưng ngay đúng lúc Ngô Côn Phong đi đến gần để xem cho rõ, đống mảnh vụn ấy lại bắt đầu trở nên trong suốt.


“Ý thức của chị này sao rồi?” – Ngô Côn Phong hỏi như vậy.


Vừa nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nọ, Nhiễm Văn Ninh vừa lắc đầu: “Chị ấy lạc lối mất rồi, nhưng thân xác của chị ấy vẫn còn liên tiếp với chỗ này. Mang tỉnh một ý thức như thế khó lắm.”


Nghe vậy, Ngô Côn Phong chợt nhíu mày lại rồi chìm vào suy tư. Cậu ta chợt nhận ra rằng mức độ gây hại của cái mộng cảnh này có hơi bị cao quá rồi, chỉ mới vừa đi dạo một vòng thôi mà hai tên bọn họ đã gặp đến tận hai người, hơn nữa cả hai người lạ mặt này đều bị hành đến nỗi lạc lối.


Nghĩ đến đây, cậu ta mới lên tiếng: “Chắc chắn bên trên sẽ yêu cầu giải quyết một cái mộng cảnh như này càng sớm càng tốt, nếu không thì sẽ càng ngày càng có thêm nhiều người gặp chuyện cho xem.”


Sau khi đứng dậy, Nhiễm Văn Ninh liếc nhìn người đàn em kia một lần sau cuối rồi mới lên tiếng than thở: “Ai tỉnh dậy được khỏi chỗ này đều thật sự rất may mắn.”


Nhiễm Văn Ninh rất ít khi nhìn chằm chằm vào một ý thức xa lạ lâu đến thế, vậy nên Ngô Côn Phong mới lấy làm lạ: “Sao vậy, chị này đặc biệt lắm ư?”


“Chị ấy là một kẻ khai thác, nhưng tôi không biết chị ở chi nhánh nào hết.” – Nhiễm Văn Ninh đáp lời.


Ánh nhìn tản mạn của Ngô Côn Phong gần như đã phải thay đổi ngay lập tức, cậu ta nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Đến cả người trong nghề mà cũng dính đòn hay sao? Xem ra việc thẳng tay ném nó sang cho một tiểu đội ở bậc thứ nhất là một nước đi đúng đắn.”



Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh bèn bổ sung thêm vài thứ: “Hồi nãy người ta có tỉnh lại trong chốc lát đó, cũng có ráng đọc mã nhân viên của mình. Chị ấy là một người mới, mà vừa mới vào nghề năm nay thôi thì chắc tinh thần lực của chị cũng không được cao cho lắm.”


Cái ống truyền dịch trên tay của vị nhân viên bất hạnh này khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bức bối cực kì. Vốn dĩ trong ống đã có chứa đựng một vài mảnh vụn gì đấy, thế nhưng sau khi người nọ lạc lối, mọi chất lỏng và những thứ có liên quan đã trực tiếp tan biến hết cả rồi.


Nhiễm Văn Ninh lại giơ tay lên ngắm nghía cái ống dài tầm một mét trên tay mình một lần nữa. Hệt như lúc nãy, một loại nước gì đấy sở hữu một màu đỏ nhàn nhạt đang chầm chậm chảy xuôi theo đường ống lên đến tận trần nhà.


“Cái mộng cảnh này đang cố bào mòn tinh thần lực của mình rồi chuyển hóa ý thức của mình thành một loại hợp chất gì đấy khác, cuối cùng mới vận chuyển đống chất lỏng ấy lên trên đó.” – Nhiễm Văn Ninh lên tiếng tổng kết như thế.


Thật ra với những thông tin ít ỏi mà cả bọn đã gặt hái được kể từ khi tách ra đi thăm dò nơi đây, hai tên bọn họ ắt hẳn phải quay về họp nhóm với bọn Trì Thác trước rồi mới tính tiếp được.


“Cậu đóng cửa hả?”


Xuyên qua tầng tầng lớp lớp các hàng kệ đều tăm tắp, Nhiễm Văn Ninh vẫn dư sức để ý đến việc cánh cửa duy nhất của kho hàng này đang hờ khép một cách khả nghi.


Đáp lời cậu, Ngô Côn Phong lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu, lần này tôi không có tiện tay khép cửa lại.”


Sau hai lần bị hù hồn vía lên mây, Ngô Côn Phong đã bắt đầu trở nên chai lì rồi. Cậu ta quay đầu lại nhìn cánh cửa kia một cái, đoạn lại bình tĩnh bảo: “Có thứ gì đó vẫn luôn đi theo hai đứa mình.”


Vì đã từng đánh nhau sương sương với một trong những thể loại sinh vật kì lạ của cái mộng cảnh này, Nhiễm Văn Ninh biết rõ rằng mấy con quái ấy cực kì khó giải quyết. Cậu lên tiếng dặn dò Ngô Côn Phong một câu như sau: “Tôi nghi là mấy con này có cường độ ý thức tầm tầm bậc thứ hai, hơn nữa năng lực của cái tụi này lạ lắm, có khi độ khó của tụi nó sẽ cao hơn ban nãy đến mấy lần lận.”


“Cậu đừng có mà trông cậy vào tôi chứ, năng lực của tôi có xi nhê gì với mấy con quỷ này đâu.” – Cũng phải, “Ngu muội” của Ngô Côn Phong vốn dĩ đã hợp đánh người hơn đánh quái từ đó đến giờ cơ mà.


“Rồi rồi, không có phe bảo thủ ở đây thì cậu chẳng làm được cái tích sự gì hết đúng không?” – Đáp lại câu nói đấy, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn biết thở dài thườn thượt. Ngay khi định vươn tay gọi mưa tới hòng đánh đòn phủ đầu, cậu chợt cảm thấy có một vật thể cứng cứng nào đấy đột nhiên chạm khẽ vào lưng mình một cái. Rồi gần như chỉ trong một tích tắc sau đấy, cậu lại cảm thấy cứ như có một chiếc bánh xe nho nhỏ đang chầm chậm lăn đều ngay trên lưng mình.


Đầu óc cậu gần như đã chết máy ngay đúng khoảnh khắc ấy. Nếu cảm giác của cậu chẳng sai một li nào thì hình như chiếc xe đạp quái quỷ ban nãy đang bám dính vào sống lưng cậu rồi tự động lăn bánh chạy lên trên một cách rất chậm rãi.


“Địp mợ.”


Nhiễm Văn Ninh bị hù đến nỗi phải nhảy dựng lên một cái, rồi gần như ngay sau đó, cậu phải vừa vươn tay s* s**ng lưng mình vừa quay phắt cả người lại nhìn thử xem sao.



Ba hồn bảy vía của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn chưa hoàn toàn quay về, cậu sờ đi sờ lại lưng mình, hít một hơi thật sâu, xong xuôi mới buông tiếng mắng: “Thật chứ, ba cái đồ quỷ này phải được thảy cho đội thứ ba mới phải.”


“Mà nè, sau lưng tôi có gì không đó?”


Nhiễm Văn Ninh lên tiếng nhờ đồng đội kiểm tra giùm phía sau.


Thế nhưng sau khi liếc nhìn đống bùi nhùi sau lưng tên kia, Ngô Côn Phong lại bắt đầu câm nín. Phần áo sau lưng Nhiễm Văn Ninh hiện giờ đã ướt sũng do bị phủ kín bởi một loại chất lỏng đặc như mỡ dầu, thậm chí thứ hỗn hợp mồ hôi và huyết tương vàng vàng này còn trộn lẫn với một nùi máu, trông đến mà ghê người.


“Cậu không thấy đau luôn hả?”


Uầy, cái đống này giống mỡ động vật thế nhỉ, Ngô Côn Phong còn nghĩ như thế.


Thật tình thì Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết nên nhận xét như nào hết, cậu chỉ biết lưng mình tự nhiên ran rát rồi lại chợt lạnh cả đi mà thôi. Từ hồi vào đây thăm dò đến bây giờ, cậu đã phải tiêu phí đến tận mấy trăm trị số tinh thần lực rồi.


Cách thức tấn công của đám sinh vật trú ngụ trong cái mộng cảnh này không quá mãnh liệt và dồn dập, thế nhưng có vẻ như chúng rất giỏi trong việc bào mòn trạng thái ý thức của con người ta từng li, từng tí một. Đấy là còn chưa kể đến việc đa số các phương thức dò thám mộng cảnh thường thấy nay đã trở nên hoàn toàn vô dụng tại nơi đây.


Hai tên bọn họ bắt đầu gấp gáp lia mắt quan sát đống hũ thủy tinh trên kệ, cũng may đống chân tay gớm ghiếc kia vẫn còn đang yên tĩnh nằm lơ lửng trong hũ. Tuy nhiên, với một người tỉ mỉ như Nhiễm Văn Ninh, không khó để cậu có thể để ý đến việc từng cái hũ trước mắt mình đang bắt đầu sủi bọt li ti mặc dù chỉ mới ban nãy thôi thì chúng vẫn còn rất bình thường.


Đáng nói nhất là đã đến bây giờ rồi mà cả hai anh em vẫn còn chẳng biết đống sinh vật kia chui từ đâu ra, thậm chí còn chẳng biết chúng tấn công mấy người như họ bằng cách nào hết.


“Không thì cậu cho nguyên cái chỗ này ngập nước luôn đi, tôi bơi luôn cũng được.”


Sau một hồi lặng im khá lâu, Ngô Côn Phong mới lên tiếng hỏi thử như thế.


“Không có được mà, lạc lối luôn đó cha.” – Nhiễm Văn Ninh dứt khoát lắc đầu từ chối.


Cơn mưa ban nãy đã phủ kín cả một căn phòng, thế nhưng con quái vật cầm đầu kia vẫn còn lì lợm chưa chịu xuất hiện. Điều này khiến Nhiễm Văn Ninh bắt đầu nghi ngờ rằng liệu nó có phải dạng sinh vật chuyên xui khiến mấy con lâu la khác làm việc hay không, rất có thể nó đang núp ở đâu đó để điều khiển cái xe kia cũng không chừng.


Trong lúc cả hai tên bọn họ đang hết sức chăm chú quan sát từng chi tiết xung quanh mình, một tiếng thủy tinh vỡ nát đột nhiên vang lên ở đâu đó, đồng thời cũng đã xé rách sự trầm mặc lâu dài đến ngạt thở này.



Định bụng bước lại gần xem thử xem thế nào, Nhiễm Văn Ninh mới bắt đầu động đậy. Thế nhưng ngay đúng vào khoảnh khắc ấy, cả căn phòng xung quanh hai người đột nhiên lại rung lắc dữ dội cứ như thể đang phải chịu đựng một đợt động đất. Đống hũ chồng chất ở khắp nơi cũng bắt đầu lắc lư và chao đảo, gần như chưa được bao lâu, chúng đã liên tiếp ngã thẳng xuống đất, phát ra từng tiếng vỡ giòn giã nhức óc.


Các âm thanh rơi vỡ hòa lẫn cùng những tiếng thịt chạm đất lẹp bẹp nghe đến mà rợn tóc gáy, bầu không khí của cả căn phòng chẳng mấy chốc đã trở nên cực kì buồn nôn.


Mất đi lớp kính thủy tinh bảo vệ, đống chân tay chèm nhẹp trong những cái hũ kia trực tiếp bị cơn mưa từ Nhiễm Văn Ninh xối ướt sũng. Vì phải chịu tải đòn tấn công từ một mộng cảnh hoàn toàn khác, lớp da ngoài của chúng cũng đã bắt đầu phụt ra sương trắng.


Rất nhanh sau đó, cả căn phòng đã bị phủ kín bởi một lớp sương mù khá dày, lớp sương ấy khiến tầm nhìn của hai tên bọn họ cũng mờ hẳn cả đi, chẳng trông rõ được gì cả.


Bọn sinh vật này khá yếu, vậy nên Nhiễm Văn Ninh mới mạnh dạn đoán rằng ắt hẳn sắp tới sẽ có thứ gì đấy xuất hiện cho xem. Nghĩ đoạn, cậu bèn nhanh tay rút đạo cụ của mình ra nhằm phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn.


Cọt kẹt, tiếng bánh xe lăn đều quen thuộc lại đột ngột vang lên.


Lần này, cái xe nọ chọn giấu mình sau lớp sương mù, người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt từ mấy cái bánh xe của nó mà thôi, đoán chừng nó đang ở cách hai tên bọn họ tầm mười mét hay sao đấy.


Năng lực của Nhiễm Văn Ninh bá đến thế mà mãi chẳng thể nào bắt gọn được cái thứ này, cái xe kia lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như thể đang chơi trốn tìm với bọn họ vậy.


Chịu sự điều khiển của chủ nhân, đống nước mưa trong phòng đột nhiên dồn cả lại rồi ùn ùn lao về nơi khởi nguồn của thứ âm thanh lì lợm kia.


Sau đòn tấn công này, Nhiễm Văn Ninh lại nhạy bén để ý đến một vài thay đổi nho nhỏ trong tiếng lăn bánh của cái xe ban nãy. Dường như nó đang đề cao tốc độ di chuyển rồi phi thẳng về phía bên trái, hơn nữa trong suốt quá trình di chuyển của nó, từng chuỗi âm thanh cao vút quái dị chẳng biết từ đâu ra cũng đột nhiên vang lên khắp phòng.


“Nhiễm Văn Ninh, tụi nó ngo ngoe.” – Ngô Côn Phong lên tiếng nhắc nhở.


Chẳng cần ai nhắc nhở, chính Nhiễm Văn Ninh cũng đã nhìn thấy điều đó. Trước mắt cậu, đống tay chân và nội tạng lơ lửng trong vô số các hũ chứa ban nãy đang hết mình uốn éo trên sàn nhà, hơn nữa chúng còn đang đồng thời lăn lê bò trườn về cùng một hướng duy nhất, ấy chính là chỗ của cái xe đạp con nít kia.


Đống thịt bấy nhầy nọ cứ thế vùng vẫy và lăn lê bò lết trên sàn nhà, vẽ ra vô số các đường cong kì dị trên thứ chất lỏng sền sệt đổ đầy đất, cả sàn nhà trông xa chẳng khác nào một tấm bản đồ mê cung méo mó đến phát tởm cả.


Chỉ trong một tích tắc sau đấy, không gian xung quanh hai người bọn họ đã vặn vẹo cả đi cứ như đã bị bóp méo dưới bàn tay của một ai đó, rồi tiếp theo, một thứ chẳng biết nên miêu tả ra sao đã xuất hiện trên phần yên của cái xe ban nãy. Thứ này không có hình thù rõ ràng, cả người nó mum múp những thịt là thịt, thoạt trông khá giống một cái đầu sư tử.


Ắt hẳn đám sinh vật trước mắt muốn tụ tập lại để hội đồng bọn Nhiễm Văn Ninh đây, thế nhưng lũ quái nọ cũng nào biết được rằng việc làm của bọn chúng cũng đã vô hình trung khiến cậu dễ ra tay hơn nhiều lắm.



Dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, lũ quái con lẫn cục thịt ục ịch trên yên xe đã bắt đầu dần dần bốc hơi, chúng rã ra, hóa thành sương trắng rồi cứ thế hòa tan thẳng vào trong nước.


“Quái thật, cái thứ này rốt cuộc đang ở đâu?”


Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng khờ đến mức đinh ninh rằng đống thịt ban nãy là chân diện mục của con quái vật cầm đầu đang ẩn mình từ nãy đến giờ. Ban nãy cậu có đánh trúng nó một lần rồi, cái con này nào có yếu tới như thế.


Cũng vì sở hữu một loại năng lực chẳng có bao nhiêu tác dụng với đám quái, Ngô Côn Phong vẫn đang nghỉ chân ở một bên rồi im lìm suy tư. Đột nhiên, cậu ta hỏi: “Có khi nào mình đang bị cái mộng cảnh này câu giờ không đấy? Tôi thấy hình như mình sắp sửa gặp được bộ mặt thật của nó rồi.”


Câu nói ấy khiến Nhiễm Văn Ninh đột nhiên sực nhớ ra một vài chuyện nào đó. Cậu nhấc tay mình lên, đúng thật là như vậy, thứ chất lỏng đo đỏ đang lơ lửng trong cái ống truyền dịch kia đã trở nên sẫm màu hơn tự khi nào, nếu họ cứ ở lì ở đây lâu thêm một tí nữa, có thể loại dung dịch này sẽ hóa thành máu.


Đáng nói hơn cả là trong suốt quãng thời gian này, tốc độ tiêu hao tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh cũng đã bắt đầu trở nên nhanh hơn trông thấy.


“Thôi bây giờ mình đừng đụng tới nó làm gì hết.”


Vừa nói, Nhiễm Văn Ninh vừa dứt khoát đi thẳng tới cửa ra vào, định bụng quay về nơi tập hợp để thảo luận với bên Trì Thác xem sao.


Thế nhưng bàn tay cậu lại đột nhiên ngừng lại ngay khi chạm vào chốt cửa, cậu cũng theo đó đứng sững cả người ra.


Đang lẽo đẽo đi theo Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong đương nhiên có thể trông thấy cảnh cậu bị ấn nút tạm dừng một hồi lâu. Lấy làm lạ, cậu ta bèn hỏi: “Bộ cửa mở không được hả?”


“Không phải…” – Nhiễm Văn Ninh lên tiếng. Không mở cửa không phải là do cậu không thể vặn được chốt cửa, mà là do giác quan thứ sáu của cậu đang réo còi báo động inh ỏi, cảnh báo cậu rằng hiện giờ có một thứ rất đỗi nguy hiểm đang chực chờ đằng sau cánh cửa trước mắt cũng như đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa lưới.


Vật ngăn cách giữa Nhiễm Văn Ninh và sinh vật quái lạ kia chỉ là một cánh cửa con con, và rất có thể bàn tay cậu chỉ đang cách thứ ấy khoảng chừng năm centimet mà thôi. Vì đứng cách nó gần quá, ý thức ngoại thân của cậu đã gần như nắm bắt được sự tồn tại của nó ngay.


Trùng hợp thay, bên ngoài cánh cửa, khuất sau tầm nhìn của những vị khách lạ mặt, một bàn tay khô quắt khác hoàn toàn so với bàn tay co dãn và đàn hồi của con người cũng đang đặt trên chốt cửa. Vì lớp da ngoài quá mỏng, đống gân xanh lúc nhúc trên tay thứ sinh vật này đã gần như lồi hẳn cả ra ngoài, thậm chí người ta còn có thể rõ ràng trông thấy một loại chất lỏng đen sì, đặc sệt không tên đang chậm rãi chảy xuôi trên từng dây gân trên tay nó.


Chủ nhân của bàn tay này đang mặc một bộ đồng phục trắng tinh tươm, đầu đội một chiếc mũ y tá. Dưới lớp váy đồng phục của nó chẳng phải là một đôi chân người bình thường mà lại là một cái ống chích, và phần đuôi của cái ống chích này được gắn hẳn bốn cái bánh xe. Có thể tưởng tượng cả người sinh vật kể trên trông giống hệt như một con người đã bị ai đấy cắt làm đôi, sau đó khâu lại với phần dưới của một chiếc ghế xoay văn phòng vậy.


Khuôn mặt của con quái đội lốt y tá này chẳng có lấy một bộ phận nào ra hồn, phẳng lì hệt như một quả trứng gà, thậm chí còn bị bọc kín bởi rất nhiều tầng băng gạc, và cũng vì đống băng chi chít này nên chẳng ai thấy rõ được khuôn mặt thật sự của nó cả.


Trên cánh tay rãnh rỗi còn lại của con quái là một đứa con nít còn đỏ hỏn, thế nhưng đứa con nít này lại chỉ có vỏn vẹn mỗi thân và đầu, toàn bộ tay chân các thứ của nó đều đang đứt lìa, ngo ngoe, bò lết trên sàn nhà dưới chân “y tá”, thoạt trông chẳng khác nào cảnh tượng tứ chi liên hoan gớm ghiếc họ vừa phải chứng kiến ban nãy cả.


Ngoài Hiện Thực
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực Truyện Ngoài Hiện Thực Story Chương 126: Bệnh viện không tên, bốn.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...