Ngoài Hiện Thực
Chương 125: Bệnh viện không tên, ba.
89@-
Ngoài Hiện Thực
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 125: Bệnh viện không tên, ba.
Khu vực cầu thang của cái mộng cảnh này cũng chẳng bình thường tẹo nào, bọn Nhiễm Văn Ninh phải rẽ đến tận bốn lần mới có thể đặt chân đến được tầng tiếp theo.
Chỉ trong nháy mắt sau khi Nhiễm Văn Ninh đẩy mở cánh cửa thoát hiểm trước mặt ra, ánh đèn chói lòa đã đập hẳn vào tầm mắt của hai anh em họ ngay. Khu vực bên trong cực kì sáng sủa nhưng vẫn vắng tanh vắng ngắt giống hệt như tầng dưới, thậm chí cũng chẳng có lấy bất kì một dấu tích ý thức của nhân loại nào cả.
Có vẻ như tầng này đã chẳng phải là một khu phòng bệnh nữa, nó giống với mấy khu truyền dịch [1] thường thấy hơn nhiều. Trước mắt họ hiện giờ là một vài hàng ghế dựa được đặt so le san sát nhau theo kiểu bàn cờ, phía đối diện các dãy ghế còn được trang bị một màn hình ti vi, thế nhưng cả một cái màn hình này đều đen sì sì, chẳng có lấy bất kì một con chữ nào cả.
Nhiễm Văn Ninh chợt cất tiếng gọi với sang cái tên đang đứng phía sau mình rằng: “Mình phải tìm cho ra chỗ nối liền với ống truyền dịch của cái anh kia trước đã.”
Thế nhưng chỉ vừa dứt câu, cậu lại bắt đầu cảm thấy sai sai sao đó. Nơi liên tiếp với nhà vệ sinh ở tầng ban nãy hẳn phải nằm ở bên tay phải mới đúng, thế nhưng bên phải của cậu hiện giờ chỉ có một khu hành lang trống lốc, khu đất này thậm chí lại còn hẹp đến mức chỉ đủ để nhét vừa hai cái bàn bình thường mà thôi.
Sau khi liếc mắt sang ngó thử một cái, Ngô Côn Phong mới nhíu mày bảo: “Thế mà lại là ngõ cụt rồi? Đừng bảo là tầng nào cũng khác nhau nhé.”
Cấu trúc của các khu vực trên dưới trong các mộng cảnh đặc thù thường rất đỗi đa dạng, thậm chí đôi khi tầng trên lẫn tầng dưới đều khác đến mức chẳng biết đường nào mà lần. Ví dụ như đôi lúc tầng một chỉ là một căn phòng nhỏ xíu, thế nhưng tầng hai lại lắc mình biến thành một khu đất to tổ chảng chẳng hạn.
“Hay mình đi xem thử xem có cách nào đi vòng qua được hay không.”
Vừa lên tiếng đề nghị, Nhiễm Văn Ninh vừa lặng lẽ mong rằng tầng này sẽ chẳng có bao nhiêu khác biệt so với tầng đầu tiên, nếu không thì công tác điều tra chuyện của người bình thường kia sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Sau khi đi ngang qua khu truyền dịch, hai tên bọn họ định bụng rẽ phải để đi cho hết khúc quanh, thế nhưng chỉ vừa mới định đổi hướng, Nhiễm Văn Ninh đã nghe thấy một tiếng động rất lạ chợt vang lên bên tai mình.
Âm thanh này như gần như xa, nghe khá giống tiếng nước rơi tí tách. Nó nhẹ bẫng như thể đã được phát ra từ một nơi xa lắm, thế nhưng đồng thời cũng có thể đều đặn đập vào màng nhĩ của người nghe cứ như thể có một ai đó đang nhỏ giọng thì thầm sát bên tai họ vậy.
Gần như ngay lập tức, Nhiễm Văn Ninh đã liên tưởng ngay đến tiếng nước muối sinh lí chầm chậm rơi xuống từ trong bình nước truyền dịch. Cậu quay phắt người lại rồi quan sát khu vực xung quanh theo thói quen, thế nhưng cũng chẳng có bất kì một dấu hiệu bất thường nào xuất hiện ở phía dãy ghế truyền dịch cả.
“Ngô Côn Phong.”
Cậu chợt cất tiếng gọi tên đồng đội.
Thật ra Ngô Côn Phong cũng đã nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt rồi. Tuy nhiên, vì rất căm ghét mấy thứ huyền bí ma mị như này nên cậu ta cũng chẳng buồn ừ hử gì, chỉ nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái tỏ vẻ cậu tự đi mà xem thử đi thôi.
Cực chẳng đã, Nhiễm Văn Ninh lại còn hỏi thêm một câu như sau: “Lúc ra đây cậu có cài cửa lại chưa?”
Khi hai anh em vừa đặt chân đến khu này, Ngô Côn Phong là tên bọc hậu.
Chỉ vừa nghe hỏi như thế, Ngô Côn Phong đã nghĩ ngay đến mấy chuyện hỏng bét mất rồi, cậu ta lên tiếng đáp lời: “Có cài cửa lại đàng hoàng rồi mà.”
Sau khi dứt lời, cậu ta cũng bắt đầu lia mắt nhìn về phía cánh cửa thoát hiểm ở phía xa xa. Hiện giờ, cánh cửa đáng lẽ đã được cài chốt đàng hoàng ấy lại đang hé mở, bên trong kẹt cửa chỉ có một màu đen sì, chẳng ai có thể trông rõ được thứ đang giấu mình ở đằng sau cả.
“Rồi đó, tôi chả biết cái qué gì hết nhá.”
Ngô Côn Phong bắt đầu rén. Nếu đã không cảm nhận được sự tồn tại của bất kì một sinh vật nào thì hà cớ gì cậu ta lại phải đau đầu suy tư vì sao cánh cửa này lại tự động hé mở làm chi cơ chứ.
Để đáp lại, Nhiễm Văn Ninh chỉ lấy làm lạ: “Cái xe đạp trong nhà vệ sinh ban nãy cũng tự di chuyển giống hệt như vậy đó, sao tôi cứ có cảm giác như cái mộng cảnh này vẫn luôn để mắt tới hai đứa mình vậy ta.”
“Tôi không có thích gặp phải mấy vụ như vậy cho lắm.” – Vừa trả lời, Ngô Côn Phong vừa quay đầu sang một bên để không phải nhìn chằm chằm vào cái kẽ hở đen sì ghê rợn kia nữa.
Vì cảm thấy có điều gì đấy là lạ, Nhiễm Văn Ninh bèn đề nghị: “Hay mình quay về chỗ nhà vệ sinh ban nãy được không?”
Chỉ vừa mới nghe được một câu động trời như thế, Ngô Côn Phong đã bắt đầu cảm thấy héo úa, phải biết cậu ta sợ mấy thứ như vậy cả trong mộng lẫn ngoài đời luôn đấy.
Vì đã quá thân với Nhiễm Văn Ninh rồi, Ngô Côn Phong cũng chẳng buồn nhịn nhục làm gì nữa, cậu ta thẳng thừng hỏi: “Hay là tôi ở đây chờ cậu quay lại nha?”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh rất cạn lời: “Ngô Côn Phong, ngoại trừ cái chuyện khiến tôi sợ chung thì cậu còn làm được cái tích sự gì nữa, hả?”
“Mà cậu cũng đừng có nghĩ là tôi không sợ chứ, tôi cũng đang sợ chết đi được đây này.” – Chưa hết, cậu lại còn chêm thêm một câu như thế nữa.
“Một tên tông đồ chính tông như cậu thì còn sợ cái qué gì, năng lực của tôi chỉ xài được với người thôi, xài cho mấy con quái trong đây khác gì đàn gảy tai trâu đâu chứ, mà mấy con trâu đó thậm chí còn chẳng biết tôi vừa làm gì tụi nó, chính tôi cũng chả biết tôi vừa mới múa rồng múa rắn cái gì luôn.” – Ngô Côn Phong liến thoắng biện minh.
“Nếu cậu hô mưa gọi gió khắp chỗ này thì tôi sẽ đi chung với cậu ngay.” – Cuối cùng, Ngô Côn Phong mới chốt một câu như thế.
Cái mộng cảnh này quá đỗi quái dị, hơn nữa mấy anh em bọn họ còn chưa tìm ra được thuộc tính hay quy tắc của nó nữa, ấy thế mà Ngô Côn Phong có thể nghĩ ra cái cách đó được thì cũng tài thật, không nhắc còn xém quên năng lực của Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ đã là kiểu đi tới đâu quỷ ma sợ tới đấy.
“Đi thôi.”
Cơn mưa ngâu kia trải dài theo một đường thẳng, các hạt nước mưa cứ thế rơi rơi dọc theo dãy hành lang trước mặt họ cho đến tận cánh cửa ra vào ban nãy mới thôi. Sau một hồi đứng im để quan sát trận mưa bất chợt này, Ngô Côn Phong mới lên tiếng càm ràm: “Nhiễm Văn Ninh, cậu xài năng lực kiểu gì mà tôi chẳng thấy xi nhê tí nào thế, hay cậu vặn van nước cho nhỏ lại cho rồi.”
“Nói tiếng nữa là hết mưa liền đó.”
Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn tốt bụng gọi cây dù nhà mình ra để tẹo nữa còn che chắn cho anh em, ấy thế mà cái tên đấy lại dám õng ẹo chê cậu nhẹ tay quá cơ.
Nghe hù như thế, thái độ của Ngô Côn Phong mới chịu bẻ ngoặt lại 180 độ, cậu ta nhanh miệng nịnh nọt: “Ấy đừng, cạnh bên cậu mới là nơi yên bình nhất mà.”
Tán phét xong, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong mới bung dù lên che chung, định bụng xem thử xem khúc quanh kia có gì. Thế nhưng đôi bên hãy còn chưa kịp đi được tròn một bước, có thứ gì đó đã đột nhiên huých vào chân sau của bọn họ một cái rất khẽ.
Theo phản xạ, cả hai anh em đều đồng thời quay phắt đầu lại nhìn thử. Thì ra đấy là chiếc xe đạp con nít đỏ chót ban nãy, nó đã lù lù xuất hiện ở sau lưng họ chẳng biết tự bao giờ. Trùng hợp thay, bánh trước của nó cũng đang nằm gọn lỏn giữa hai bên cẳng chân của bọn họ.
“Ê, mày quậy đủ…” – Từ “chưa” hãy còn chưa kịp được thốt ra, Ngô Côn Phong đã cảm thấy trời đất tối sầm cả lại, một đôi tay lạnh băng chẳng biết từ đâu ra đã đột ngột che kín hai bên mắt của cậu ta đi mất.
Cùng lúc đó, Nhiễm Văn Ninh cũng gặp phải chuyện tương tự. Trong lúc tầm nhìn bị che khuất, cậu có thể rõ ràng cảm thấy chiếc bánh trước dưới cẳng chân mình lại bắt đầu nhích lên phía trước một chút.
Sau khi giơ tay lên định gạt đôi tay quái dị kia xuống, Nhiễm Văn Ninh mới chợt nhận ra rằng mình chẳng tài nào sờ được bất kì một thứ gì trên mi mắt cả.
Ngay lập tức, cậu đã biết ngay thứ sinh vật của mộng cảnh này được xếp vào loại nào, cậu gào lên: “Cái con này không có thực thể đâu.”
“Vậy nó là cái giống gì má, quỷ hả.” – Ngô Côn Phong cũng gào lên như thế.
Hãy còn chưa kịp rống lên thêm một câu “Dẹp bà nó cho rồi” cho hả cơn tức, Ngô Côn Phong đã bị một đống nước chẳng biết từ đâu ra đè cho dẹp lép. Sau một hồi ọc ọc ục ục trong nước, cậu ta mới lại một lần nữa trông thấy được ánh sáng.
Trong lúc tầm nhìn còn hơi lem nhem, Ngô Côn Phong vẫn có thể để ý đến một cục gì đấy đo đỏ đang uốn éo dưới chân mình. Mãi cho tới khi nhìn rõ được mọi thứ, cậu ta mới hay rằng cái đống đỏ đấy là bốn cánh tay có màu đỏ chót.
Trước mắt họ là mấy cánh tay bụ bẫm đặc trưng của trẻ sơ sinh, cả năm ngón tay của chúng vẫn còn đang vặn vẹo lộn xộn trên mặt đất do phải gánh chịu ảnh hưởng không nhẹ từ một mộng cảnh khác. Cùng lúc đó, phần sàn nhà dưới chân họ cũng đang bị che phủ bởi một nùi sương trắng.
Đáng chú ý hơn cả là phần lát cắt của đống cánh tay này, nơi ấy có một chiếc ống truyền dịch rối nùi bị cắt ngang đi mất một chút, thậm chí mấy cái ống này còn đang liên tục rỉ ra từng giọt chất lỏng đo đỏ trông đến mà ghê người.
Ngay khi sinh vật đầu tiên của cái mộng cảnh này xuất hiện, Ngô Côn Phong cũng đã bớt sợ hãi đi trông thấy. Chỉ vừa đưa mắt nhìn đống nước lem nhem kia, cậu ta đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn cực kì. Ngay sau đó, cậu ta đã lập tức lôi ra một nùi dao rồi ghim phập phập vào đống thịt nát trước mắt, đồng thời cũng nhanh chân lùi về sau đến tận mấy bước.
Lúc nãy, đống nước của Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn lặng lẽ bao phủ cả bốn phía của khu truyền dịch. Sau khi cậu sử dụng năng lực của mình, thuộc tính của cái mộng cảnh này mới suy yếu đi một chút, cũng nhờ vậy nên mấy con quái vật kể trên mới có thể lộ mặt thật cho được.
Đến cả Nhiễm Văn Ninh cũng bất ngờ đôi chút, đống nước mưa của mình thế mà cũng không diệt sạch được lũ quái này cơ à.
Đột nhiên, Ngô Côn Phong lại lên tiếng nhắc nhở: “Nhiễm Văn Ninh, cậu ngó thử tay mình xem.”
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh bèn lật đật cúi đầu xem thử. Chẳng biết tự bao giờ, cây kim truyền dịch trên mu bàn tay phải của cậu đã được nối liền với một đầu ống truyền dịch. Con người ta chỉ có thể thấy được tầm một mét của cái ống này mà thôi, vì phần còn lại của nó đang từ từ trở nên trong suốt, thậm chí nó rất có thể sẽ kéo dài như vậy mãi mãi.
Chỗ đáng được lưu ý nhất là thứ chất lỏng trong cái ống trên tay cậu, màu sắc của loại hợp chất này rất nhạt, nó vừa giống như màu da người, vừa giống với màu nước dưa hấu pha loãng. Thêm vào đó, loại chất lỏng kể trên thoạt trông cũng chẳng khác nào thứ chất lỏng đang liên tục rỉ ra từ lát cắt của mấy cánh tay trên mặt đất cả.
Trong suốt quá trình thảo luận của họ, bốn cánh tay trẻ nít ban nãy đã dần dần trở nên trong suốt. Nhiễm Văn Ninh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng, thế nhưng có vẻ như chúng lại sắp tiếp tục ẩn thân nữa rồi.
“Hình như ý thức của mình đang nuôi dưỡng tụi nó hay sao đấy.” – Ngô Côn Phong đột nhiên nói như thế, một chiếc ống truyền dịch giống hệt cũng đã xuất hiện trên mu bàn tay của cậu ta và rồi kéo dài lên tít trên trần nhà.
Vì mấy cái ống quái lạ này, tinh thần lực của cả hai anh em đều đang giảm xuống với một tốc độ nhanh đến khủng khiếp.
Chết chưa, Nhiễm Văn Ninh âm thầm than khổ rồi lại lật đật bọc thêm một tầng nước nữa, thế nhưng đám sinh vật kia cũng chẳng chịu ló mặt sau khi bị đống nước của cậu chèn ép, dường như chúng đã nhanh chân chạy thoát khỏi nơi này mất rồi.
Rồi bỗng dưng, Nhiễm Văn Ninh lại sực nhớ ra rằng đáng lẽ nên có một chiếc xe đạp nữa ở quanh đây mới phải. Sau khi lia mắt tìm kiếm, cậu mới hay rằng chiếc xe quái dị kia đã hoàn toàn biến mất.
Cót két, tiếng động quen thuộc nọ lại đột ngột vang lên một lần nữa.
Cả Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đều ngoái đầu nhìn về phía ấy. Ở bên kia hành lang, chiếc xe màu đỏ ban nãy lại tiếp tục chậm rãi di động, đôi bàn đạp của nó cứ mãi xoay vòng đều đều cứ như thể nó đang được điều khiển bởi một người tàng hình nào đấy vậy.
Chiếc xe nọ chầm chậm rẽ vào khúc quanh trước mắt họ, rồi chẳng mấy chốc, bóng dáng của nó đã khuất hẳn.
Thật ra Nhiễm Văn Ninh cũng nào có ngờ rằng sự ảnh hưởng một phía đến từ cái mộng cảnh trước mắt lại tồi tệ và cực đoan đến thế. Cậu vừa lắc tay phải vài cái, vừa nhắc nhở: “Cái mộng cảnh này đã vừa dễ gặp phải rồi thì chớ, lại còn sở hữu một tỉ lệ lạc lối cao ngất ngưỡng, mình chắc chắn phải xử lí nó cho tốt vào, nếu không thì chỉ còn mỗi cách đánh thức nó mà thôi.”
“Nhưng người ta còn chưa xác định được đẳng cấp và thứ bậc của nó nữa kia mà.” – Ngô Côn Phong chêm thêm một câu như thế.
Trước khi tách nhau ra, tổ của hai tên bọn họ đã bàn bạc kĩ lưỡng với bên Trì Thác cả rồi, cả đội đã nhất trí đồng ý rằng ai trong số họ cũng đều phải quay về tập hợp ở vị trí ban đầu sau khi đã dạo quanh một tầng cả. Tuy nhiên, cũng vì cực kì để ý đến thứ năng lực đáng sợ của cái mộng cảnh trước mắt, Nhiễm Văn Ninh mới muốn đi điều tra thêm một tí nữa.
Nghĩ đến đây, cậu mới lên tiếng: “Đội mình đã được xếp vào bậc thứ nhất rồi, cho dù cái mộng cảnh này có khó tới đâu đi chăng nữa thì mình vẫn phải giải quyết nó thôi.”
Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã vội vã xoay gót rẽ vào khúc quanh để đuổi theo chiếc xe đạp ban nãy. Do đều chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của bất kì một sinh vật nào cả, cả hai tên bọn họ chỉ đành đánh liều xem có ăn may được hay không mà thôi.
Vì biết rõ rằng hai chuyện này sẽ có liên quan đến nhau không ít thì nhiều, Nhiễm Văn Ninh mới nhanh trí chạy về nơi khiến cảm giác đau trên tay cậu trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Rồi chẳng mấy chốc, một cánh cửa xa lạ đã xuất hiện trước mắt cậu, xui khiến cậu vội vàng chạy đến rồi mở toang nó ra. Tuy nhiên, đằng sau cánh cửa ấy là một khung cảnh cực kì rùng rợn, khiến cậu phải lập tức đứng ngây người ra tại chỗ.
Căn phòng trước mặt cậu rộng lớn hệt như một kho hàng, bên trong là hàng chục chiếc kệ sắt được đặt đều tăm tắp, trên mỗi một kệ là chi chít các hũ thủy tinh chứa đựng một loại chất lỏng không tên, và thứ được cất chứa trong hàng nghìn, hàng vạn cái hũ đấy là một số lượng lớn các loại chân tay cụt lủn cao thấp không đều nhau.
Đống tay và chân người này đều được ngâm lơ lửng trong một loại dung dịch có màu vàng khè, đôi khi chúng sẽ là thực thể, và đôi khi chúng sẽ nằm ở trạng thái nửa trong suốt. Có rất nhiều hũ ngâm bị bỏ không trong tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, cậu nghi thứ được ngâm trong mấy cái hũ này đã chuyển hóa thành một dạng quái vật khác, vậy nên mắt thường mới chẳng thể thấy chúng đâu cả.
Từ khi bước chân vào đây, Nhiễm Văn Ninh mới có thể cảm nhận được ý thức của mấy con quái vật của chính cái mộng cảnh này, nhiều nữa là đằng khác, có thể nói hầu hết mọi cái hũ trong đây đều đang đựng một con. Nói cách khác, lũ quái này trông cứ như đã chết thế thôi chứ thật ra đều đang sống sờ sờ cả ra đấy.
Chỉ vừa mới nhìn lướt qua đống sinh vật quái dị ấy, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu cảm thấy có một loại cảm giác sợ hãi không tên đang chực dâng lên trong lòng mình. Do cảm thấy dường như có một thứ gì đó đang im lìm chờ đợi mình ở phía trước, cậu mới bắt đầu nhấc bước, định bụng đi sâu vào trong xem thử một phen.
Hiện giờ, vết kim châm trên mu bàn tay cậu đã trở nên nhức nhối đến nỗi chẳng tài nào phớt lờ cho được.
Trong lúc đưa mắt quan sát khu vực trước mặt, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn không dám chớp mắt. Sau khi lướt ngang qua chiếc kệ cồng kềnh được đặt ở hàng cuối cùng, cậu mới trông thấy bóng dáng của một người phụ nữ đang ngồi im lìm trong một góc xó.
Phần lưng của cô gái kia được đặt dựa sát vào một bên tường, cô còn đang cúi đầu, cứ như thể chỉ đang đánh một giấc say sưa. Khác hoàn toàn so với cỗ thi thể đã khô quắt chỉ còn da bọc xương ban nãy, phần da thịt của cô gái này thoạt trông vẫn còn có sức sống đôi chút.
Gần như chỉ trong một tích tắc ấy, Nhiễm Văn Ninh đã bổ nhào về phía cô gái lạ mặt. Vừa vội vàng vỗ vai người nọ, cậu vừa dồn dập hỏi: “Chị, ý thức của chị còn đấy không? Chị nghe được tiếng em chứ?”
Một vài sợi tóc con con của cô gái nhẹ nhàng rơi xuống trên mu bàn tay Nhiễm Văn Ninh, đồng thời cũng tình cờ lướt ngang qua vết kim tiêm trên tay cậu một chút. Đôi mắt của cô đã chẳng còn một tí ánh sáng nào nữa, thoạt trông cứ như thể cô đang phải vùng vẫy bên bờ vực lạc lối vậy.
Dường như đã nghe thấy mấy tiếng thúc giục ồn ã từ Nhiễm Văn Ninh, cô gái xấu số chợt chầm chậm tỉnh giấc chỉ trong một thoáng chốc. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào nền đất, đoạn lại nhếch môi, đứt quãng và chậm rãi đọc lên một dãy số.
Đáng lẽ dãy số ấy phải là một chuỗi mười một chữ số cộng với hai chữ cái đã được mã hóa. Con số nằm ở vị trí thứ tư đại diện cho năm vào làm việc trong ngành, hai con số tiếp theo đại diện cho một trong hai phương hướng chính, dãy năm chữ số cuối cùng là mã nhân viên của cô gái, và cuối cùng, các chữ cái còn lại sẽ cho biết cô hiện đang làm việc ở chi nhánh nào.
Thế nhưng tất cả những gì Nhiễm Văn Ninh được biết chỉ là cô gái nọ là một kẻ khai thác vừa vào nghề trong năm nay mà thôi, vì cô đã chẳng thể lên tiếng đọc hết chuỗi số và chữ cái còn sót lại được nữa.
———————————————————————————————————————
Chú thích:
[1] Khu truyền dịch (nguyên văn: ): Theo mình tìm hiểu thì các bệnh viện bên Trung Quốc có một khu vực được gọi là khu truyền dịch/khu truyền nước biển, thường thì bệnh nhân sẽ được sắp xếp vào đây ngồi truyền dịch, khi nào truyền dịch xong thì họ sẽ ra về. Vì còn chưa tìm được từ vựng nào tương đương với từ ngữ này trong tiếng Việt nên mình xin phép được giữ nguyên văn.
Còn đây là hình minh họa khu truyền dịch giờ cao điểm của bệnh viện Trung ương Nhân dân Đằng Châu, mọi người có thể thấy có một màn hình ti vi nhỏ được treo trên tường ha:
[2] Formalin: Hay còn gọi là formaldehyde, formol hoặc chất ướp xác, là một hợp chất có mùi hăng và nồng, rất độc, thường được dùng để làm chất bảo quản hoặc chất tiệt trùng, đặc biệt là trong ngành y tế.
Chương 125: Bệnh viện không tên, ba.
Khu vực cầu thang của cái mộng cảnh này cũng chẳng bình thường tẹo nào, bọn Nhiễm Văn Ninh phải rẽ đến tận bốn lần mới có thể đặt chân đến được tầng tiếp theo.
Chỉ trong nháy mắt sau khi Nhiễm Văn Ninh đẩy mở cánh cửa thoát hiểm trước mặt ra, ánh đèn chói lòa đã đập hẳn vào tầm mắt của hai anh em họ ngay. Khu vực bên trong cực kì sáng sủa nhưng vẫn vắng tanh vắng ngắt giống hệt như tầng dưới, thậm chí cũng chẳng có lấy bất kì một dấu tích ý thức của nhân loại nào cả.
Có vẻ như tầng này đã chẳng phải là một khu phòng bệnh nữa, nó giống với mấy khu truyền dịch [1] thường thấy hơn nhiều. Trước mắt họ hiện giờ là một vài hàng ghế dựa được đặt so le san sát nhau theo kiểu bàn cờ, phía đối diện các dãy ghế còn được trang bị một màn hình ti vi, thế nhưng cả một cái màn hình này đều đen sì sì, chẳng có lấy bất kì một con chữ nào cả.
Nhiễm Văn Ninh chợt cất tiếng gọi với sang cái tên đang đứng phía sau mình rằng: “Mình phải tìm cho ra chỗ nối liền với ống truyền dịch của cái anh kia trước đã.”
Thế nhưng chỉ vừa dứt câu, cậu lại bắt đầu cảm thấy sai sai sao đó. Nơi liên tiếp với nhà vệ sinh ở tầng ban nãy hẳn phải nằm ở bên tay phải mới đúng, thế nhưng bên phải của cậu hiện giờ chỉ có một khu hành lang trống lốc, khu đất này thậm chí lại còn hẹp đến mức chỉ đủ để nhét vừa hai cái bàn bình thường mà thôi.
Sau khi liếc mắt sang ngó thử một cái, Ngô Côn Phong mới nhíu mày bảo: “Thế mà lại là ngõ cụt rồi? Đừng bảo là tầng nào cũng khác nhau nhé.”
Cấu trúc của các khu vực trên dưới trong các mộng cảnh đặc thù thường rất đỗi đa dạng, thậm chí đôi khi tầng trên lẫn tầng dưới đều khác đến mức chẳng biết đường nào mà lần. Ví dụ như đôi lúc tầng một chỉ là một căn phòng nhỏ xíu, thế nhưng tầng hai lại lắc mình biến thành một khu đất to tổ chảng chẳng hạn.
“Hay mình đi xem thử xem có cách nào đi vòng qua được hay không.”
Vừa lên tiếng đề nghị, Nhiễm Văn Ninh vừa lặng lẽ mong rằng tầng này sẽ chẳng có bao nhiêu khác biệt so với tầng đầu tiên, nếu không thì công tác điều tra chuyện của người bình thường kia sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Sau khi đi ngang qua khu truyền dịch, hai tên bọn họ định bụng rẽ phải để đi cho hết khúc quanh, thế nhưng chỉ vừa mới định đổi hướng, Nhiễm Văn Ninh đã nghe thấy một tiếng động rất lạ chợt vang lên bên tai mình.
Âm thanh này như gần như xa, nghe khá giống tiếng nước rơi tí tách. Nó nhẹ bẫng như thể đã được phát ra từ một nơi xa lắm, thế nhưng đồng thời cũng có thể đều đặn đập vào màng nhĩ của người nghe cứ như thể có một ai đó đang nhỏ giọng thì thầm sát bên tai họ vậy.
Gần như ngay lập tức, Nhiễm Văn Ninh đã liên tưởng ngay đến tiếng nước muối sinh lí chầm chậm rơi xuống từ trong bình nước truyền dịch. Cậu quay phắt người lại rồi quan sát khu vực xung quanh theo thói quen, thế nhưng cũng chẳng có bất kì một dấu hiệu bất thường nào xuất hiện ở phía dãy ghế truyền dịch cả.
“Ngô Côn Phong.”
Cậu chợt cất tiếng gọi tên đồng đội.
Thật ra Ngô Côn Phong cũng đã nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt rồi. Tuy nhiên, vì rất căm ghét mấy thứ huyền bí ma mị như này nên cậu ta cũng chẳng buồn ừ hử gì, chỉ nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái tỏ vẻ cậu tự đi mà xem thử đi thôi.
Cực chẳng đã, Nhiễm Văn Ninh lại còn hỏi thêm một câu như sau: “Lúc ra đây cậu có cài cửa lại chưa?”
Khi hai anh em vừa đặt chân đến khu này, Ngô Côn Phong là tên bọc hậu.
Chỉ vừa nghe hỏi như thế, Ngô Côn Phong đã nghĩ ngay đến mấy chuyện hỏng bét mất rồi, cậu ta lên tiếng đáp lời: “Có cài cửa lại đàng hoàng rồi mà.”
Sau khi dứt lời, cậu ta cũng bắt đầu lia mắt nhìn về phía cánh cửa thoát hiểm ở phía xa xa. Hiện giờ, cánh cửa đáng lẽ đã được cài chốt đàng hoàng ấy lại đang hé mở, bên trong kẹt cửa chỉ có một màu đen sì, chẳng ai có thể trông rõ được thứ đang giấu mình ở đằng sau cả.
“Rồi đó, tôi chả biết cái qué gì hết nhá.”
Ngô Côn Phong bắt đầu rén. Nếu đã không cảm nhận được sự tồn tại của bất kì một sinh vật nào thì hà cớ gì cậu ta lại phải đau đầu suy tư vì sao cánh cửa này lại tự động hé mở làm chi cơ chứ.
Để đáp lại, Nhiễm Văn Ninh chỉ lấy làm lạ: “Cái xe đạp trong nhà vệ sinh ban nãy cũng tự di chuyển giống hệt như vậy đó, sao tôi cứ có cảm giác như cái mộng cảnh này vẫn luôn để mắt tới hai đứa mình vậy ta.”
“Tôi không có thích gặp phải mấy vụ như vậy cho lắm.” – Vừa trả lời, Ngô Côn Phong vừa quay đầu sang một bên để không phải nhìn chằm chằm vào cái kẽ hở đen sì ghê rợn kia nữa.
Vì cảm thấy có điều gì đấy là lạ, Nhiễm Văn Ninh bèn đề nghị: “Hay mình quay về chỗ nhà vệ sinh ban nãy được không?”
Chỉ vừa mới nghe được một câu động trời như thế, Ngô Côn Phong đã bắt đầu cảm thấy héo úa, phải biết cậu ta sợ mấy thứ như vậy cả trong mộng lẫn ngoài đời luôn đấy.
Vì đã quá thân với Nhiễm Văn Ninh rồi, Ngô Côn Phong cũng chẳng buồn nhịn nhục làm gì nữa, cậu ta thẳng thừng hỏi: “Hay là tôi ở đây chờ cậu quay lại nha?”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh rất cạn lời: “Ngô Côn Phong, ngoại trừ cái chuyện khiến tôi sợ chung thì cậu còn làm được cái tích sự gì nữa, hả?”
“Mà cậu cũng đừng có nghĩ là tôi không sợ chứ, tôi cũng đang sợ chết đi được đây này.” – Chưa hết, cậu lại còn chêm thêm một câu như thế nữa.
“Một tên tông đồ chính tông như cậu thì còn sợ cái qué gì, năng lực của tôi chỉ xài được với người thôi, xài cho mấy con quái trong đây khác gì đàn gảy tai trâu đâu chứ, mà mấy con trâu đó thậm chí còn chẳng biết tôi vừa làm gì tụi nó, chính tôi cũng chả biết tôi vừa mới múa rồng múa rắn cái gì luôn.” – Ngô Côn Phong liến thoắng biện minh.
“Nếu cậu hô mưa gọi gió khắp chỗ này thì tôi sẽ đi chung với cậu ngay.” – Cuối cùng, Ngô Côn Phong mới chốt một câu như thế.
Cái mộng cảnh này quá đỗi quái dị, hơn nữa mấy anh em bọn họ còn chưa tìm ra được thuộc tính hay quy tắc của nó nữa, ấy thế mà Ngô Côn Phong có thể nghĩ ra cái cách đó được thì cũng tài thật, không nhắc còn xém quên năng lực của Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ đã là kiểu đi tới đâu quỷ ma sợ tới đấy.
“Đi thôi.”
Cơn mưa ngâu kia trải dài theo một đường thẳng, các hạt nước mưa cứ thế rơi rơi dọc theo dãy hành lang trước mặt họ cho đến tận cánh cửa ra vào ban nãy mới thôi. Sau một hồi đứng im để quan sát trận mưa bất chợt này, Ngô Côn Phong mới lên tiếng càm ràm: “Nhiễm Văn Ninh, cậu xài năng lực kiểu gì mà tôi chẳng thấy xi nhê tí nào thế, hay cậu vặn van nước cho nhỏ lại cho rồi.”
“Nói tiếng nữa là hết mưa liền đó.”
Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn tốt bụng gọi cây dù nhà mình ra để tẹo nữa còn che chắn cho anh em, ấy thế mà cái tên đấy lại dám õng ẹo chê cậu nhẹ tay quá cơ.
Nghe hù như thế, thái độ của Ngô Côn Phong mới chịu bẻ ngoặt lại 180 độ, cậu ta nhanh miệng nịnh nọt: “Ấy đừng, cạnh bên cậu mới là nơi yên bình nhất mà.”
Tán phét xong, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong mới bung dù lên che chung, định bụng xem thử xem khúc quanh kia có gì. Thế nhưng đôi bên hãy còn chưa kịp đi được tròn một bước, có thứ gì đó đã đột nhiên huých vào chân sau của bọn họ một cái rất khẽ.
Theo phản xạ, cả hai anh em đều đồng thời quay phắt đầu lại nhìn thử. Thì ra đấy là chiếc xe đạp con nít đỏ chót ban nãy, nó đã lù lù xuất hiện ở sau lưng họ chẳng biết tự bao giờ. Trùng hợp thay, bánh trước của nó cũng đang nằm gọn lỏn giữa hai bên cẳng chân của bọn họ.
“Ê, mày quậy đủ…” – Từ “chưa” hãy còn chưa kịp được thốt ra, Ngô Côn Phong đã cảm thấy trời đất tối sầm cả lại, một đôi tay lạnh băng chẳng biết từ đâu ra đã đột ngột che kín hai bên mắt của cậu ta đi mất.
Cùng lúc đó, Nhiễm Văn Ninh cũng gặp phải chuyện tương tự. Trong lúc tầm nhìn bị che khuất, cậu có thể rõ ràng cảm thấy chiếc bánh trước dưới cẳng chân mình lại bắt đầu nhích lên phía trước một chút.
Sau khi giơ tay lên định gạt đôi tay quái dị kia xuống, Nhiễm Văn Ninh mới chợt nhận ra rằng mình chẳng tài nào sờ được bất kì một thứ gì trên mi mắt cả.
Ngay lập tức, cậu đã biết ngay thứ sinh vật của mộng cảnh này được xếp vào loại nào, cậu gào lên: “Cái con này không có thực thể đâu.”
“Vậy nó là cái giống gì má, quỷ hả.” – Ngô Côn Phong cũng gào lên như thế.
Hãy còn chưa kịp rống lên thêm một câu “Dẹp bà nó cho rồi” cho hả cơn tức, Ngô Côn Phong đã bị một đống nước chẳng biết từ đâu ra đè cho dẹp lép. Sau một hồi ọc ọc ục ục trong nước, cậu ta mới lại một lần nữa trông thấy được ánh sáng.
Trong lúc tầm nhìn còn hơi lem nhem, Ngô Côn Phong vẫn có thể để ý đến một cục gì đấy đo đỏ đang uốn éo dưới chân mình. Mãi cho tới khi nhìn rõ được mọi thứ, cậu ta mới hay rằng cái đống đỏ đấy là bốn cánh tay có màu đỏ chót.
Trước mắt họ là mấy cánh tay bụ bẫm đặc trưng của trẻ sơ sinh, cả năm ngón tay của chúng vẫn còn đang vặn vẹo lộn xộn trên mặt đất do phải gánh chịu ảnh hưởng không nhẹ từ một mộng cảnh khác. Cùng lúc đó, phần sàn nhà dưới chân họ cũng đang bị che phủ bởi một nùi sương trắng.
Đáng chú ý hơn cả là phần lát cắt của đống cánh tay này, nơi ấy có một chiếc ống truyền dịch rối nùi bị cắt ngang đi mất một chút, thậm chí mấy cái ống này còn đang liên tục rỉ ra từng giọt chất lỏng đo đỏ trông đến mà ghê người.
Ngay khi sinh vật đầu tiên của cái mộng cảnh này xuất hiện, Ngô Côn Phong cũng đã bớt sợ hãi đi trông thấy. Chỉ vừa đưa mắt nhìn đống nước lem nhem kia, cậu ta đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn cực kì. Ngay sau đó, cậu ta đã lập tức lôi ra một nùi dao rồi ghim phập phập vào đống thịt nát trước mắt, đồng thời cũng nhanh chân lùi về sau đến tận mấy bước.
Lúc nãy, đống nước của Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn lặng lẽ bao phủ cả bốn phía của khu truyền dịch. Sau khi cậu sử dụng năng lực của mình, thuộc tính của cái mộng cảnh này mới suy yếu đi một chút, cũng nhờ vậy nên mấy con quái vật kể trên mới có thể lộ mặt thật cho được.
Đến cả Nhiễm Văn Ninh cũng bất ngờ đôi chút, đống nước mưa của mình thế mà cũng không diệt sạch được lũ quái này cơ à.
Đột nhiên, Ngô Côn Phong lại lên tiếng nhắc nhở: “Nhiễm Văn Ninh, cậu ngó thử tay mình xem.”
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh bèn lật đật cúi đầu xem thử. Chẳng biết tự bao giờ, cây kim truyền dịch trên mu bàn tay phải của cậu đã được nối liền với một đầu ống truyền dịch. Con người ta chỉ có thể thấy được tầm một mét của cái ống này mà thôi, vì phần còn lại của nó đang từ từ trở nên trong suốt, thậm chí nó rất có thể sẽ kéo dài như vậy mãi mãi.
Chỗ đáng được lưu ý nhất là thứ chất lỏng trong cái ống trên tay cậu, màu sắc của loại hợp chất này rất nhạt, nó vừa giống như màu da người, vừa giống với màu nước dưa hấu pha loãng. Thêm vào đó, loại chất lỏng kể trên thoạt trông cũng chẳng khác nào thứ chất lỏng đang liên tục rỉ ra từ lát cắt của mấy cánh tay trên mặt đất cả.
Trong suốt quá trình thảo luận của họ, bốn cánh tay trẻ nít ban nãy đã dần dần trở nên trong suốt. Nhiễm Văn Ninh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng, thế nhưng có vẻ như chúng lại sắp tiếp tục ẩn thân nữa rồi.
“Hình như ý thức của mình đang nuôi dưỡng tụi nó hay sao đấy.” – Ngô Côn Phong đột nhiên nói như thế, một chiếc ống truyền dịch giống hệt cũng đã xuất hiện trên mu bàn tay của cậu ta và rồi kéo dài lên tít trên trần nhà.
Vì mấy cái ống quái lạ này, tinh thần lực của cả hai anh em đều đang giảm xuống với một tốc độ nhanh đến khủng khiếp.
Chết chưa, Nhiễm Văn Ninh âm thầm than khổ rồi lại lật đật bọc thêm một tầng nước nữa, thế nhưng đám sinh vật kia cũng chẳng chịu ló mặt sau khi bị đống nước của cậu chèn ép, dường như chúng đã nhanh chân chạy thoát khỏi nơi này mất rồi.
Rồi bỗng dưng, Nhiễm Văn Ninh lại sực nhớ ra rằng đáng lẽ nên có một chiếc xe đạp nữa ở quanh đây mới phải. Sau khi lia mắt tìm kiếm, cậu mới hay rằng chiếc xe quái dị kia đã hoàn toàn biến mất.
Cót két, tiếng động quen thuộc nọ lại đột ngột vang lên một lần nữa.
Cả Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đều ngoái đầu nhìn về phía ấy. Ở bên kia hành lang, chiếc xe màu đỏ ban nãy lại tiếp tục chậm rãi di động, đôi bàn đạp của nó cứ mãi xoay vòng đều đều cứ như thể nó đang được điều khiển bởi một người tàng hình nào đấy vậy.
Chiếc xe nọ chầm chậm rẽ vào khúc quanh trước mắt họ, rồi chẳng mấy chốc, bóng dáng của nó đã khuất hẳn.
Thật ra Nhiễm Văn Ninh cũng nào có ngờ rằng sự ảnh hưởng một phía đến từ cái mộng cảnh trước mắt lại tồi tệ và cực đoan đến thế. Cậu vừa lắc tay phải vài cái, vừa nhắc nhở: “Cái mộng cảnh này đã vừa dễ gặp phải rồi thì chớ, lại còn sở hữu một tỉ lệ lạc lối cao ngất ngưỡng, mình chắc chắn phải xử lí nó cho tốt vào, nếu không thì chỉ còn mỗi cách đánh thức nó mà thôi.”
“Nhưng người ta còn chưa xác định được đẳng cấp và thứ bậc của nó nữa kia mà.” – Ngô Côn Phong chêm thêm một câu như thế.
Trước khi tách nhau ra, tổ của hai tên bọn họ đã bàn bạc kĩ lưỡng với bên Trì Thác cả rồi, cả đội đã nhất trí đồng ý rằng ai trong số họ cũng đều phải quay về tập hợp ở vị trí ban đầu sau khi đã dạo quanh một tầng cả. Tuy nhiên, cũng vì cực kì để ý đến thứ năng lực đáng sợ của cái mộng cảnh trước mắt, Nhiễm Văn Ninh mới muốn đi điều tra thêm một tí nữa.
Nghĩ đến đây, cậu mới lên tiếng: “Đội mình đã được xếp vào bậc thứ nhất rồi, cho dù cái mộng cảnh này có khó tới đâu đi chăng nữa thì mình vẫn phải giải quyết nó thôi.”
Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã vội vã xoay gót rẽ vào khúc quanh để đuổi theo chiếc xe đạp ban nãy. Do đều chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của bất kì một sinh vật nào cả, cả hai tên bọn họ chỉ đành đánh liều xem có ăn may được hay không mà thôi.
Vì biết rõ rằng hai chuyện này sẽ có liên quan đến nhau không ít thì nhiều, Nhiễm Văn Ninh mới nhanh trí chạy về nơi khiến cảm giác đau trên tay cậu trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Rồi chẳng mấy chốc, một cánh cửa xa lạ đã xuất hiện trước mắt cậu, xui khiến cậu vội vàng chạy đến rồi mở toang nó ra. Tuy nhiên, đằng sau cánh cửa ấy là một khung cảnh cực kì rùng rợn, khiến cậu phải lập tức đứng ngây người ra tại chỗ.
Căn phòng trước mặt cậu rộng lớn hệt như một kho hàng, bên trong là hàng chục chiếc kệ sắt được đặt đều tăm tắp, trên mỗi một kệ là chi chít các hũ thủy tinh chứa đựng một loại chất lỏng không tên, và thứ được cất chứa trong hàng nghìn, hàng vạn cái hũ đấy là một số lượng lớn các loại chân tay cụt lủn cao thấp không đều nhau.
Đống tay và chân người này đều được ngâm lơ lửng trong một loại dung dịch có màu vàng khè, đôi khi chúng sẽ là thực thể, và đôi khi chúng sẽ nằm ở trạng thái nửa trong suốt. Có rất nhiều hũ ngâm bị bỏ không trong tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, cậu nghi thứ được ngâm trong mấy cái hũ này đã chuyển hóa thành một dạng quái vật khác, vậy nên mắt thường mới chẳng thể thấy chúng đâu cả.
Từ khi bước chân vào đây, Nhiễm Văn Ninh mới có thể cảm nhận được ý thức của mấy con quái vật của chính cái mộng cảnh này, nhiều nữa là đằng khác, có thể nói hầu hết mọi cái hũ trong đây đều đang đựng một con. Nói cách khác, lũ quái này trông cứ như đã chết thế thôi chứ thật ra đều đang sống sờ sờ cả ra đấy.
Chỉ vừa mới nhìn lướt qua đống sinh vật quái dị ấy, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu cảm thấy có một loại cảm giác sợ hãi không tên đang chực dâng lên trong lòng mình. Do cảm thấy dường như có một thứ gì đó đang im lìm chờ đợi mình ở phía trước, cậu mới bắt đầu nhấc bước, định bụng đi sâu vào trong xem thử một phen.
Hiện giờ, vết kim châm trên mu bàn tay cậu đã trở nên nhức nhối đến nỗi chẳng tài nào phớt lờ cho được.
Trong lúc đưa mắt quan sát khu vực trước mặt, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn không dám chớp mắt. Sau khi lướt ngang qua chiếc kệ cồng kềnh được đặt ở hàng cuối cùng, cậu mới trông thấy bóng dáng của một người phụ nữ đang ngồi im lìm trong một góc xó.
Phần lưng của cô gái kia được đặt dựa sát vào một bên tường, cô còn đang cúi đầu, cứ như thể chỉ đang đánh một giấc say sưa. Khác hoàn toàn so với cỗ thi thể đã khô quắt chỉ còn da bọc xương ban nãy, phần da thịt của cô gái này thoạt trông vẫn còn có sức sống đôi chút.
Gần như chỉ trong một tích tắc ấy, Nhiễm Văn Ninh đã bổ nhào về phía cô gái lạ mặt. Vừa vội vàng vỗ vai người nọ, cậu vừa dồn dập hỏi: “Chị, ý thức của chị còn đấy không? Chị nghe được tiếng em chứ?”
Một vài sợi tóc con con của cô gái nhẹ nhàng rơi xuống trên mu bàn tay Nhiễm Văn Ninh, đồng thời cũng tình cờ lướt ngang qua vết kim tiêm trên tay cậu một chút. Đôi mắt của cô đã chẳng còn một tí ánh sáng nào nữa, thoạt trông cứ như thể cô đang phải vùng vẫy bên bờ vực lạc lối vậy.
Dường như đã nghe thấy mấy tiếng thúc giục ồn ã từ Nhiễm Văn Ninh, cô gái xấu số chợt chầm chậm tỉnh giấc chỉ trong một thoáng chốc. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào nền đất, đoạn lại nhếch môi, đứt quãng và chậm rãi đọc lên một dãy số.
Đáng lẽ dãy số ấy phải là một chuỗi mười một chữ số cộng với hai chữ cái đã được mã hóa. Con số nằm ở vị trí thứ tư đại diện cho năm vào làm việc trong ngành, hai con số tiếp theo đại diện cho một trong hai phương hướng chính, dãy năm chữ số cuối cùng là mã nhân viên của cô gái, và cuối cùng, các chữ cái còn lại sẽ cho biết cô hiện đang làm việc ở chi nhánh nào.
Thế nhưng tất cả những gì Nhiễm Văn Ninh được biết chỉ là cô gái nọ là một kẻ khai thác vừa vào nghề trong năm nay mà thôi, vì cô đã chẳng thể lên tiếng đọc hết chuỗi số và chữ cái còn sót lại được nữa.
———————————————————————————————————————
Chú thích:
[1] Khu truyền dịch (nguyên văn: ): Theo mình tìm hiểu thì các bệnh viện bên Trung Quốc có một khu vực được gọi là khu truyền dịch/khu truyền nước biển, thường thì bệnh nhân sẽ được sắp xếp vào đây ngồi truyền dịch, khi nào truyền dịch xong thì họ sẽ ra về. Vì còn chưa tìm được từ vựng nào tương đương với từ ngữ này trong tiếng Việt nên mình xin phép được giữ nguyên văn.
Còn đây là hình minh họa khu truyền dịch giờ cao điểm của bệnh viện Trung ương Nhân dân Đằng Châu, mọi người có thể thấy có một màn hình ti vi nhỏ được treo trên tường ha:
[2] Formalin: Hay còn gọi là formaldehyde, formol hoặc chất ướp xác, là một hợp chất có mùi hăng và nồng, rất độc, thường được dùng để làm chất bảo quản hoặc chất tiệt trùng, đặc biệt là trong ngành y tế.
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 125: Bệnh viện không tên, ba.
10.0/10 từ 49 lượt.
