Ngoài Hiện Thực
Chương 124: Bệnh viện không tên, hai.
72@-
Chương 124: Bệnh viện không tên, hai.
Đôi khi trong quá trình khám phá mộng cảnh, các tiểu đội thăm dò sẽ phải tách riêng ra hành động nhằm nâng cao hiệu suất công việc. Tuy nhiên, sau chuyện xảy đến với Yuuya, mọi chi nhánh trong ngành đều phải đồng loạt điều chỉnh các quy định cần thiết trong cả mộng cảnh lẫn hiện thực.
Đối với các thay đổi ngoài hiện thực, mọi nhân viên đều phải báo cáo lịch trình đầy đủ của mình cho bên phía chi nhánh hay trước khi đặt chân ra ngoài làm việc. Cho dù anh có đang ở đâu đấy trong khu vực làm việc đi chăng nữa thì anh cũng cần phải bấm thẻ trong một khung giờ nhất định, nếu không sẽ có nhân viên gọi điện hỏi anh đi đâu làm gì ngay, thậm chí họ còn có quyền trực tiếp đặt chân đến nơi anh ở để kiểm tra nữa.
Còn đối với các thay đổi trong mộng cảnh, bên trên đề ra một yêu cầu khá đanh thép, ấy là mọi tư chất giả đều không được phép tách ra khỏi đội để thăm dò mộng cảnh một mình ngoại trừ những lúc bắt buộc. Đối tượng của quy định mới này bao gồm những nhân viên ở tất cả mọi cấp bậc, trong số ấy có cả hai bên dẫn đường lẫn khai thác.
Bên phải chịu nhiều thiệt thòi nhất khi quy định ấy ra lò chính là mấy vị dẫn đường. Bình thường lịch làm việc của họ đã dày đặc hơn bên khai thác rất nhiều rồi, sau khi bị ép phải đi hai mình vào mộng thì phía dẫn đường bắt đầu trở nên thiếu người kinh khủng, rồi như một lẽ dĩ nhiên, họ phải đột nhiên è cổ ra gánh vác một khối lượng công việc cực kì nặng nề.
Cũng vì quy định cũ được điều chỉnh, nếu lỡ đâu đang đi dạo trong vườn Tây mà anh có lỡ gặp phải một kẻ héo hon vật vờ như xác chết thì cũng đừng lấy làm lạ, đấy chắc chỉ là một vị dẫn đường vừa mới tan làm về mà thôi.
Thật ra thì mấy anh em “Ánh sáng” đã luôn làm như thế trước cả khi quy định mới được ban hành nữa cơ. Trong khoảng thời gian ngột ngạt đó, ba tên Nhiễm Văn Ninh cũng chưa bao giờ tách nhau ra rồi tự ý đi thăm dò mộng cảnh một mình cả.
Việc Yuuya xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan khá nhiều đến Nhiễm Văn Ninh, thế nhưng cũng vì chỉ có một mình cậu gặp phải tình huống quái lạ ấy nên chẳng có ai có thể đứng ra kiểm chứng mấy chuyện phát sinh sau đó cho được.
Rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan ra tay với Yuuya Kojika thông qua chiếc cầu nối mang tên Nhiễm Văn Ninh, và hơn thế nữa, làm cách nào mà gã ta có thể thực hiện được một hành vi khó khăn đến nhường ấy. Tất cả những thắc mắc này đều là những câu hỏi không lời giải đáp, hiện giờ chẳng ai có thể trả lời được cả.
Trong mộng cảnh vô danh nọ, bốn anh em đang thảo luận ở giữa hành lang bệnh viện. Vì có hơi e ngại đống quy định mới, bọn Trì Thác mới châu đầu vào bàn bạc về việc tách đôi ra để hành động.
Thượng Kha là kiểu người thích phân công công việc dựa trên tình hình thực tế của đội mình, và vì vốn dĩ cũng chẳng mấy quan tâm đến dăm ba thứ quy định rườm rà kể trên, anh ta mới mở lời giục Trì Thác: “Đi riêng đi ha? Vậy cho lẹ.”
“Thôi vẫn cứ hai người cho chắc ăn.” – Trì Thác đề nghị như thế.
Nhác thấy mấy tên còn lại đều đồng tình với ý kiến chia tổ, Thượng Kha cũng không buồn phản đối nữa, thay vào đó, anh ta lại lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình: “Mấy người có năng lực khắc nhau thì đừng có mà đi chung tổ.”
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh đành giải thích: “Tôi khắc hết mấy anh đó, vậy nên chỉ có người nào khắc ít ít một chút mới đi được với tôi thôi, cơ mà bây giờ tôi nắm vững được cách khống chế năng lực rồi, mấy anh cũng không cần phải để ý tới mấy vụ va chạm đó đâu.”
“Vậy thôi không thèm đi với cậu nữa.”
Nghe xong, Thượng Kha gật gù một hồi rồi mới mở lời từ chối thẳng thừng như vậy.
Hết biết làm gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành cười trừ một cái cho lễ phép. Đây cũng là lần đầu tiên mà năng lực của cậu bị người ta chê ỏng chê eo ra mặt như thế, cậu thậm chí còn phải nhủ thầm trong lòng mình rằng rốt cuộc cái ông Thượng Kha này có thật sự là nhân viên của bên chi nhánh châu lục không đấy.
Cuối cùng chỉ có mỗi Ngô Côn Phong chạy lại vỗ vai Nhiễm Văn Ninh mấy cái, tỏ vẻ hai mình chung tổ đi thôi.
“Vậy tôi đi với Thượng Kha ha, hai cậu đi bên khác nhé.”
Theo lẽ thường, Trì Thác phải khái quát sơ lược qua một vài điều cần được lưu ý trong lúc thăm dò mộng cảnh cho cả đội nghe một hồi, xong xuôi mới để cả đội chia nhau ra hành động. Hành lang của khu bệnh viện này chỉ là một khu vực thẳng tắp khá đơn giản và chẳng có bao nhiêu lối rẽ, thế nên hai tổ nhỏ của “Ánh sáng” đã bắt đầu tách ra rồi đi về hai phía ngược nhau.
Sau khi rẽ vào một khúc quanh, Ngô Côn Phong chợt nâng cùi chỏ lên rồi huých Nhiễm Văn Ninh một cái, xong xuôi mới xuống giọng thủ thỉ: “Thượng Kha ổng mà biết năng lực của tôi cũng ảnh hưởng được tới người khác thì chắc còn khuya ổng mới chịu vào chung tổ với tôi ấy.”
“Kiểu gì thì cũng chỉ có mình Thác Thác là hợp cạ với ổng nhất thôi.” – Nhiễm Văn Ninh bèn đáp lời theo thói quen.
Quanh họ đâu đâu cũng là phòng bệnh, thêm vào đó, bố cục của dãy hành lang này cũng chẳng hề giống với một bệnh viện thực thụ, có nhiều căn phòng cứ lặp đi lặp lại mãi, thoạt trông chẳng khác nào một vòng tuần hoàn cả.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh đành dứt khoát dò đường bằng ý thức ngoại thân. Cậu định dò la xem có thứ gì kì lạ đang náu mình ở xung quanh hay không, thế nhưng cả một khu vực này cũng chẳng có bao nhiêu thứ có ý thức của riêng mình cho cam, đi cả buổi trời rồi mà cậu vẫn còn chưa gặp được bất kì một sinh vật nào đáng kể hết.
“Theo tôi thì cái chỗ này cần phải được kích hoạt mới được, nếu không thì bình thường mình sẽ không gặp phải con gì đâu.”
Nhiễm Văn Ninh vừa đi vừa tán dóc như thế.
Nghe vậy, Ngô Côn Phong mới nâng bàn tay của mình lên, để lộ ra một phần cây kim truyền dịch ban nãy rồi hỏi ngược lại: “Chắc có liên quan tới cái này nhỉ?”
“Chắc vậy, nhưng bên mình có ít thông tin quá.”
Cũng vì phần lớn các thông tin về cái mộng cảnh này vẫn còn là một bí ẩn, Nhiễm Văn Ninh có hơi rén, cũng chẳng dám liều một phen xem sao. Lỡ đâu nó vốn dĩ chẳng hề tầm thường như tưởng tượng thì mọi chuyện sẽ bung bét cả ra mất. Thêm vào đó, nó cũng đã khiến khá nhiều người bình thường lạc lối rồi, mấy người may mắn tỉnh dậy được lại trở nên điên điên khùng khùng, chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ “bệnh viện” mà thôi. Tỉ lệ tỉnh giấc thấp như vậy đã khiến chi nhánh châu lục phải xếp nó vào bậc thứ hai trên thang đo độ khó, rồi sau đó, nhiệm vụ có liên quan đến nó mới được lần lượt giao xuống cho bên “Ánh sáng” theo đúng quy trình.
Tuy nhiên, cứ lần lữa mãi như vậy cũng chẳng đi đến đâu cho được, vậy nên Nhiễm Văn Ninh mới dứt khoát dừng chân rồi cứ thế mày mò xem xét cây kim đang găm vào tay mình. Cậu thử rút nó ra, thế nhưng có vẻ như cây kim đã được ghim sâu vào ý thức của cậu mất rồi. Chỉ cần cậu hơi mạnh tay một chút, toàn bộ phần da thịt trên mu bàn tay cậu sẽ đi theo luôn, cùng lúc đó, lượng tinh thần lực dồi dào cậu đang sở hữu cũng sẽ giảm xuống một cách cực kì nhanh chóng.
“Cứ như vậy hoài thì không được.”
Thấy vậy, Ngô Côn Phong mới nghĩ thầm rằng đây khác gì tự mình hại mình đâu chứ.
Nhiễm Văn Ninh đáp lời bằng một tiếng thở dài: “Hèn gì mấy người bình thường dễ lạc lối như thế, tinh thần lực của họ mới chỉ có xấp xỉ 150 thôi, cứ vậy mãi thì bị nó bào chết là đúng rồi.”
Cũng may là khu vực này đã chợt thay đổi một chút, một lối thoát hiểm đột nhiên xuất hiện cách hai tên bọn họ không xa cho lắm. Ngô Côn Phong xung phong đi trước mở cửa, thế nhưng bên trong cũng chẳng có đèn đuốc gì, đen kịt một màu.
Vì chẳng thấy công tắc đâu, hai anh em đành phải tự tăng năng lực nhận biết lên đôi chút rồi mới có thể kiểm tra xung quanh bằng mắt thường cho được.
“Đi lên hay đi xuống bây giờ?”
Nhác thấy trước mắt có cả cầu thang dắt lên trên lẫn đi xuống dưới, Ngô Côn Phong bèn xoay sang hỏi Nhiễm Văn Ninh xem cậu nghĩ như nào.
Nghĩ rằng đi đâu chả được, Nhiễm Văn Ninh mới lên tiếng bảo: “Đi xuống đi ha.”
“Ờ, vậy thôi mình đi lên.” – Vì biết tỏng thằng nhóc này cũng chẳng phải xui bình thường, Ngô Côn Phong bèn nhanh trí làm ngược lại.
Tới tận lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh mới muộn màng nhận ra rằng cái tên này dám coi mình là một cục xúc xắc di động, cậu cạn lời thật sự: “Cậu có cần phải coi thường vận may của tôi tới nỗi đó không?”
“Nào có, đấy là do tôi tin vào vận may của cậu quá nên mới chọn ngược lại thôi.” – Ngô Côn Phong liến thoắng lấp l**m.
“Tại sao WC lại được xây ở giữa hai bên cầu thang, mà bộ mình không mở đèn được hay sao vậy?”
Ngô Côn Phong chẳng thích cái kiểu mộng cảnh như này một chút nào, có khác nào phim ma đâu má ơi, tóc gáy cậu ta cũng dựng thẳng cả lên rồi đây này.
Hồi trước Nhiễm Văn Ninh cũng sợ đó, nhưng cậu chai lì mất rồi, miễn sao đây không lạc lối thì muốn múa rồng múa rắn gì cũng được cả. Vì chẳng dò xét được thứ gì quái lạ trong phạm vi ý thức ngoại thân, cậu bèn đánh liều bước thẳng vào lối rẽ, cậu muốn xem thử xem nhà vệ sinh có điều gì mới lạ hay không.
Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, cậu lại đột nhiên nghe thấy mấy tiếng kẽo kẹt rất nhỏ. Âm thanh này nghe có hơi lạ tai đôi chút, lúc đầu cậu cũng đến chịu, chẳng biết nó từ đâu ra cả.
Đột nhiên, Nhiễm Văn Ninh lại trông thấy một bóng đen nho nhỏ chợt lướt ngang qua trong nhà vệ sinh nữ. Sau khi tăng cường thị lực lên một chút, cậu mới hay rằng đấy chính là một chiếc xe đạp dành cho con nít có màu đỏ chót được trang bị cả một đôi bánh xe sau.
Chiếc xe này đang chậm rãi lăn bánh sang bên nhà vệ sinh nam trong khi trên xe chẳng có lấy một ai cả.
Đang núp yên lành sau lưng Nhiễm Văn Ninh, thế mà Ngô Côn Phong cũng chẳng nhịn được nữa, cậu ta bắt đầu gào lên oai oái: “Tôi ghét nhất cái thể loại mộng cảnh như này đấy, ba cái thứ quỷ yêu này không phải là đam mê của đội thứ ba hả? Sao tự nhiên lại thảy vào tay mình vậy này?”
Ngô Côn Phong có một tình yêu sâu đậm với các loại mộng cảnh lấy chủ đề thiên nhiên cây cỏ các thứ, nói chung là kiểu theo tiêu chí càng rộng càng quang đãng càng tốt. Ngược lại, thứ cậu ta không ưa nhất là kiểu mộng cảnh trong nhà giống thế này, nếu tự nhiên đống mộng cảnh đó còn được thêm vào một vài gia vị yêu ma quỷ quái cho vui nữa thì xong đời cậu ta luôn.
Ví dụ điển hình nhất là chuyện diễn ra trước mắt đây, vậy nên cái mộng cảnh này đã thành công lọt vào sổ đen của Ngô Côn Phong. Ai đời một khu bệnh viện đàng hoàng như này lại tòi ra một chiếc xe đạp con nít, thậm chí trên yên xe cũng chả có cái gì sất.
Đôi bàn đạp của chiếc xe kia vẫn đang chuyển động đều đều, nhưng ở đây làm gì có gió, thậm chí cũng chẳng có lấy một sinh vật nào cả. Thà là trên yên có con gì thấy ghê đang ngồi vắt vẻo đạp xe còn đỡ hơn là kiểu kinh dị chẳng biết mô tả ra sao như này, Ngô Côn Phong âm thầm than khổ.
“Vẫn chưa thấy ý thức nào khác hết, chả biết có thứ gì đang điều khiển cái này không nữa, chắc là do bị thuộc tính của mộng cảnh ảnh hưởng đấy.”
Sau một hồi quan sát, Nhiễm Văn Ninh mới phán như thế.
Thật ra chính Nhiễm Văn Ninh cũng không ưa loại mộng cảnh này tí nào. Quá ít sinh vật qua lại đồng nghĩa với việc mấy loại mộng cảnh như này dư sức bảo vệ bản thân chỉ nhờ vào thuộc tính của chính chúng, và thường thì các kiểu thuộc tính kể trên cũng sẽ cực kì đáng sợ.
Tuy nhiên, cậu cũng không thể phủ nhận rằng có thể có một nguyên nhân khác đã tạo nên tình huống trước mắt: “Cũng có thể là do khác tầng đó, nói chung tôi khá là nhạy cảm với mấy thứ như này. Cơ mà cái xe nhìn có hơi lạ thật, để xem xem như nào.”
“Cái này phải quăng vào tay Hầu Thiên Hữu mới phải, dù sao thằng cha này cũng yêu tha thiết mấy cái kiểu như thế mà.” – Ngô Côn Phong đáp.
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh đành lặng lẽ bảo: “Tôi thấy ổng cũng có được gọi là yêu tha thiết hay gì đâu, ổng quen rồi đó thôi, tại xưa giờ nghề của ổng cũng là xử đẹp mấy cái mộng cảnh như này mà.”
Tán dóc xong, hai anh em mới đủng đỉnh đi theo chiếc xe nọ vào nhà vệ sinh nam. Cửa WC mở toang, chiếc xe cứ thế chạy thẳng vào bên trong, sau đó ngừng lăn bánh ở ngay giữa phòng.
Nhác thấy giữa phòng trống huơ trống hoác, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đành phải từ từ mở cửa từng buồng WC ra để kiểm tra. Sau một hồi lần lượt tra xét, cả hai anh em đều chẳng thấy có điều gì lạ lùng cả.
Bị thứ mộng cảnh lưng chừng như này nắm thóp, Ngô Côn Phong cực kì bực mình, đành lên tiếng càu nhàu: “Ít nhất cũng phải cho đây xem một hai con gì đấy chứ nhỉ.”
Thế nhưng cậu ta chỉ vừa dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã lên tiếng ngắt ngang: “Bọn mình tới trễ quá rồi.”
Nghe vậy, Ngô Côn Phong mới bước đến chỗ Nhiễm Văn Ninh để nghía thử. Buồng WC trước mặt cậu có một bóng người, người nọ gầy trơ cả xương hệt như một xác chết, lại còn đang ngồi gục đầu xuống chẳng buồn nhúc nhích. Trong lúc đó, đôi mắt người nọ cứ mãi dại ra rồi nhìn chằm chằm xuống mặt đất, toàn thân anh ta đều uốn lượn thành một tư thế thoạt trông rất đỗi khó chịu, anh ta cứ thế thu mình vào trong một góc xó rồi im lìm bất động như vậy.
“Không cảm nhận được bất kì một ý thức nào ở đây hết, lạc lối rồi.”
Chỉ vừa mới trông thấy biểu hiện của người nọ, Nhiễm Văn Ninh đã biết rằng anh ta đã chìm vào một giấc ngủ vĩnh hằng tại nơi đây.
Ngoại trừ tư thế rất đỗi ghê rợn của người đàn ông kia, có một điểm rất đáng được lưu ý. Mu bàn tay của anh ta cũng đang bị ghim một cây kim truyền dịch hệt như thứ xuất hiện trên tay bọn Nhiễm Văn Ninh hiện giờ, thế nhưng cây kim này trông có hơi lạ. Khác hoàn toàn so với cây kim không trên tay hai anh em họ, phần đuôi của cây kim nọ lại nối liền với một ống truyền dịch, và ống truyền dịch này vẫn luôn kéo dài lên đến tận trần nhà.
Nhiễm Văn Ninh đưa mắt nhìn lên trên. Cái ống nọ không được nối liền với một bịch nước biển thường thấy, lạ thay, nó lại đâm xuyên qua trần nhà, dường như nó có thể kéo dài lên đến tận mấy tầng lầu.
Nhiễm Văn Ninh định bụng giấu ý thức của người nọ vào Dear Anna, thế nhưng lại sực nhớ ra rằng người nọ vẫn còn bị cái mộng cảnh này ảnh hưởng, cậu cũng chẳng thể nào xử lí ý thức của anh ta một cách qua loa đến thế cho được.
“Mình lên lầu nhìn thử đi thôi.”
Vừa dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã vội vã nện bước lên lầu.
Đúng ngay lúc hai anh em họ rời khỏi nơi đây, chiếc xe đạp quái lạ vừa ngừng lăn bánh kia lại bắt đầu kẽo kẹt chuyển động.
Ngoài Hiện Thực
Chương 124: Bệnh viện không tên, hai.
Đôi khi trong quá trình khám phá mộng cảnh, các tiểu đội thăm dò sẽ phải tách riêng ra hành động nhằm nâng cao hiệu suất công việc. Tuy nhiên, sau chuyện xảy đến với Yuuya, mọi chi nhánh trong ngành đều phải đồng loạt điều chỉnh các quy định cần thiết trong cả mộng cảnh lẫn hiện thực.
Đối với các thay đổi ngoài hiện thực, mọi nhân viên đều phải báo cáo lịch trình đầy đủ của mình cho bên phía chi nhánh hay trước khi đặt chân ra ngoài làm việc. Cho dù anh có đang ở đâu đấy trong khu vực làm việc đi chăng nữa thì anh cũng cần phải bấm thẻ trong một khung giờ nhất định, nếu không sẽ có nhân viên gọi điện hỏi anh đi đâu làm gì ngay, thậm chí họ còn có quyền trực tiếp đặt chân đến nơi anh ở để kiểm tra nữa.
Còn đối với các thay đổi trong mộng cảnh, bên trên đề ra một yêu cầu khá đanh thép, ấy là mọi tư chất giả đều không được phép tách ra khỏi đội để thăm dò mộng cảnh một mình ngoại trừ những lúc bắt buộc. Đối tượng của quy định mới này bao gồm những nhân viên ở tất cả mọi cấp bậc, trong số ấy có cả hai bên dẫn đường lẫn khai thác.
Bên phải chịu nhiều thiệt thòi nhất khi quy định ấy ra lò chính là mấy vị dẫn đường. Bình thường lịch làm việc của họ đã dày đặc hơn bên khai thác rất nhiều rồi, sau khi bị ép phải đi hai mình vào mộng thì phía dẫn đường bắt đầu trở nên thiếu người kinh khủng, rồi như một lẽ dĩ nhiên, họ phải đột nhiên è cổ ra gánh vác một khối lượng công việc cực kì nặng nề.
Cũng vì quy định cũ được điều chỉnh, nếu lỡ đâu đang đi dạo trong vườn Tây mà anh có lỡ gặp phải một kẻ héo hon vật vờ như xác chết thì cũng đừng lấy làm lạ, đấy chắc chỉ là một vị dẫn đường vừa mới tan làm về mà thôi.
Thật ra thì mấy anh em “Ánh sáng” đã luôn làm như thế trước cả khi quy định mới được ban hành nữa cơ. Trong khoảng thời gian ngột ngạt đó, ba tên Nhiễm Văn Ninh cũng chưa bao giờ tách nhau ra rồi tự ý đi thăm dò mộng cảnh một mình cả.
Việc Yuuya xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan khá nhiều đến Nhiễm Văn Ninh, thế nhưng cũng vì chỉ có một mình cậu gặp phải tình huống quái lạ ấy nên chẳng có ai có thể đứng ra kiểm chứng mấy chuyện phát sinh sau đó cho được.
Rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan ra tay với Yuuya Kojika thông qua chiếc cầu nối mang tên Nhiễm Văn Ninh, và hơn thế nữa, làm cách nào mà gã ta có thể thực hiện được một hành vi khó khăn đến nhường ấy. Tất cả những thắc mắc này đều là những câu hỏi không lời giải đáp, hiện giờ chẳng ai có thể trả lời được cả.
Trong mộng cảnh vô danh nọ, bốn anh em đang thảo luận ở giữa hành lang bệnh viện. Vì có hơi e ngại đống quy định mới, bọn Trì Thác mới châu đầu vào bàn bạc về việc tách đôi ra để hành động.
Thượng Kha là kiểu người thích phân công công việc dựa trên tình hình thực tế của đội mình, và vì vốn dĩ cũng chẳng mấy quan tâm đến dăm ba thứ quy định rườm rà kể trên, anh ta mới mở lời giục Trì Thác: “Đi riêng đi ha? Vậy cho lẹ.”
“Thôi vẫn cứ hai người cho chắc ăn.” – Trì Thác đề nghị như thế.
Nhác thấy mấy tên còn lại đều đồng tình với ý kiến chia tổ, Thượng Kha cũng không buồn phản đối nữa, thay vào đó, anh ta lại lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình: “Mấy người có năng lực khắc nhau thì đừng có mà đi chung tổ.”
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh đành giải thích: “Tôi khắc hết mấy anh đó, vậy nên chỉ có người nào khắc ít ít một chút mới đi được với tôi thôi, cơ mà bây giờ tôi nắm vững được cách khống chế năng lực rồi, mấy anh cũng không cần phải để ý tới mấy vụ va chạm đó đâu.”
“Vậy thôi không thèm đi với cậu nữa.”
Nghe xong, Thượng Kha gật gù một hồi rồi mới mở lời từ chối thẳng thừng như vậy.
Hết biết làm gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành cười trừ một cái cho lễ phép. Đây cũng là lần đầu tiên mà năng lực của cậu bị người ta chê ỏng chê eo ra mặt như thế, cậu thậm chí còn phải nhủ thầm trong lòng mình rằng rốt cuộc cái ông Thượng Kha này có thật sự là nhân viên của bên chi nhánh châu lục không đấy.
Cuối cùng chỉ có mỗi Ngô Côn Phong chạy lại vỗ vai Nhiễm Văn Ninh mấy cái, tỏ vẻ hai mình chung tổ đi thôi.
“Vậy tôi đi với Thượng Kha ha, hai cậu đi bên khác nhé.”
Theo lẽ thường, Trì Thác phải khái quát sơ lược qua một vài điều cần được lưu ý trong lúc thăm dò mộng cảnh cho cả đội nghe một hồi, xong xuôi mới để cả đội chia nhau ra hành động. Hành lang của khu bệnh viện này chỉ là một khu vực thẳng tắp khá đơn giản và chẳng có bao nhiêu lối rẽ, thế nên hai tổ nhỏ của “Ánh sáng” đã bắt đầu tách ra rồi đi về hai phía ngược nhau.
Sau khi rẽ vào một khúc quanh, Ngô Côn Phong chợt nâng cùi chỏ lên rồi huých Nhiễm Văn Ninh một cái, xong xuôi mới xuống giọng thủ thỉ: “Thượng Kha ổng mà biết năng lực của tôi cũng ảnh hưởng được tới người khác thì chắc còn khuya ổng mới chịu vào chung tổ với tôi ấy.”
“Kiểu gì thì cũng chỉ có mình Thác Thác là hợp cạ với ổng nhất thôi.” – Nhiễm Văn Ninh bèn đáp lời theo thói quen.
Quanh họ đâu đâu cũng là phòng bệnh, thêm vào đó, bố cục của dãy hành lang này cũng chẳng hề giống với một bệnh viện thực thụ, có nhiều căn phòng cứ lặp đi lặp lại mãi, thoạt trông chẳng khác nào một vòng tuần hoàn cả.
Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh đành dứt khoát dò đường bằng ý thức ngoại thân. Cậu định dò la xem có thứ gì kì lạ đang náu mình ở xung quanh hay không, thế nhưng cả một khu vực này cũng chẳng có bao nhiêu thứ có ý thức của riêng mình cho cam, đi cả buổi trời rồi mà cậu vẫn còn chưa gặp được bất kì một sinh vật nào đáng kể hết.
“Theo tôi thì cái chỗ này cần phải được kích hoạt mới được, nếu không thì bình thường mình sẽ không gặp phải con gì đâu.”
Nhiễm Văn Ninh vừa đi vừa tán dóc như thế.
Nghe vậy, Ngô Côn Phong mới nâng bàn tay của mình lên, để lộ ra một phần cây kim truyền dịch ban nãy rồi hỏi ngược lại: “Chắc có liên quan tới cái này nhỉ?”
“Chắc vậy, nhưng bên mình có ít thông tin quá.”
Cũng vì phần lớn các thông tin về cái mộng cảnh này vẫn còn là một bí ẩn, Nhiễm Văn Ninh có hơi rén, cũng chẳng dám liều một phen xem sao. Lỡ đâu nó vốn dĩ chẳng hề tầm thường như tưởng tượng thì mọi chuyện sẽ bung bét cả ra mất. Thêm vào đó, nó cũng đã khiến khá nhiều người bình thường lạc lối rồi, mấy người may mắn tỉnh dậy được lại trở nên điên điên khùng khùng, chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ “bệnh viện” mà thôi. Tỉ lệ tỉnh giấc thấp như vậy đã khiến chi nhánh châu lục phải xếp nó vào bậc thứ hai trên thang đo độ khó, rồi sau đó, nhiệm vụ có liên quan đến nó mới được lần lượt giao xuống cho bên “Ánh sáng” theo đúng quy trình.
Tuy nhiên, cứ lần lữa mãi như vậy cũng chẳng đi đến đâu cho được, vậy nên Nhiễm Văn Ninh mới dứt khoát dừng chân rồi cứ thế mày mò xem xét cây kim đang găm vào tay mình. Cậu thử rút nó ra, thế nhưng có vẻ như cây kim đã được ghim sâu vào ý thức của cậu mất rồi. Chỉ cần cậu hơi mạnh tay một chút, toàn bộ phần da thịt trên mu bàn tay cậu sẽ đi theo luôn, cùng lúc đó, lượng tinh thần lực dồi dào cậu đang sở hữu cũng sẽ giảm xuống một cách cực kì nhanh chóng.
“Cứ như vậy hoài thì không được.”
Thấy vậy, Ngô Côn Phong mới nghĩ thầm rằng đây khác gì tự mình hại mình đâu chứ.
Nhiễm Văn Ninh đáp lời bằng một tiếng thở dài: “Hèn gì mấy người bình thường dễ lạc lối như thế, tinh thần lực của họ mới chỉ có xấp xỉ 150 thôi, cứ vậy mãi thì bị nó bào chết là đúng rồi.”
Cũng may là khu vực này đã chợt thay đổi một chút, một lối thoát hiểm đột nhiên xuất hiện cách hai tên bọn họ không xa cho lắm. Ngô Côn Phong xung phong đi trước mở cửa, thế nhưng bên trong cũng chẳng có đèn đuốc gì, đen kịt một màu.
Vì chẳng thấy công tắc đâu, hai anh em đành phải tự tăng năng lực nhận biết lên đôi chút rồi mới có thể kiểm tra xung quanh bằng mắt thường cho được.
“Đi lên hay đi xuống bây giờ?”
Nhác thấy trước mắt có cả cầu thang dắt lên trên lẫn đi xuống dưới, Ngô Côn Phong bèn xoay sang hỏi Nhiễm Văn Ninh xem cậu nghĩ như nào.
Nghĩ rằng đi đâu chả được, Nhiễm Văn Ninh mới lên tiếng bảo: “Đi xuống đi ha.”
“Ờ, vậy thôi mình đi lên.” – Vì biết tỏng thằng nhóc này cũng chẳng phải xui bình thường, Ngô Côn Phong bèn nhanh trí làm ngược lại.
Tới tận lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh mới muộn màng nhận ra rằng cái tên này dám coi mình là một cục xúc xắc di động, cậu cạn lời thật sự: “Cậu có cần phải coi thường vận may của tôi tới nỗi đó không?”
“Nào có, đấy là do tôi tin vào vận may của cậu quá nên mới chọn ngược lại thôi.” – Ngô Côn Phong liến thoắng lấp l**m.
“Tại sao WC lại được xây ở giữa hai bên cầu thang, mà bộ mình không mở đèn được hay sao vậy?”
Ngô Côn Phong chẳng thích cái kiểu mộng cảnh như này một chút nào, có khác nào phim ma đâu má ơi, tóc gáy cậu ta cũng dựng thẳng cả lên rồi đây này.
Hồi trước Nhiễm Văn Ninh cũng sợ đó, nhưng cậu chai lì mất rồi, miễn sao đây không lạc lối thì muốn múa rồng múa rắn gì cũng được cả. Vì chẳng dò xét được thứ gì quái lạ trong phạm vi ý thức ngoại thân, cậu bèn đánh liều bước thẳng vào lối rẽ, cậu muốn xem thử xem nhà vệ sinh có điều gì mới lạ hay không.
Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, cậu lại đột nhiên nghe thấy mấy tiếng kẽo kẹt rất nhỏ. Âm thanh này nghe có hơi lạ tai đôi chút, lúc đầu cậu cũng đến chịu, chẳng biết nó từ đâu ra cả.
Đột nhiên, Nhiễm Văn Ninh lại trông thấy một bóng đen nho nhỏ chợt lướt ngang qua trong nhà vệ sinh nữ. Sau khi tăng cường thị lực lên một chút, cậu mới hay rằng đấy chính là một chiếc xe đạp dành cho con nít có màu đỏ chót được trang bị cả một đôi bánh xe sau.
Chiếc xe này đang chậm rãi lăn bánh sang bên nhà vệ sinh nam trong khi trên xe chẳng có lấy một ai cả.
Đang núp yên lành sau lưng Nhiễm Văn Ninh, thế mà Ngô Côn Phong cũng chẳng nhịn được nữa, cậu ta bắt đầu gào lên oai oái: “Tôi ghét nhất cái thể loại mộng cảnh như này đấy, ba cái thứ quỷ yêu này không phải là đam mê của đội thứ ba hả? Sao tự nhiên lại thảy vào tay mình vậy này?”
Ngô Côn Phong có một tình yêu sâu đậm với các loại mộng cảnh lấy chủ đề thiên nhiên cây cỏ các thứ, nói chung là kiểu theo tiêu chí càng rộng càng quang đãng càng tốt. Ngược lại, thứ cậu ta không ưa nhất là kiểu mộng cảnh trong nhà giống thế này, nếu tự nhiên đống mộng cảnh đó còn được thêm vào một vài gia vị yêu ma quỷ quái cho vui nữa thì xong đời cậu ta luôn.
Ví dụ điển hình nhất là chuyện diễn ra trước mắt đây, vậy nên cái mộng cảnh này đã thành công lọt vào sổ đen của Ngô Côn Phong. Ai đời một khu bệnh viện đàng hoàng như này lại tòi ra một chiếc xe đạp con nít, thậm chí trên yên xe cũng chả có cái gì sất.
Đôi bàn đạp của chiếc xe kia vẫn đang chuyển động đều đều, nhưng ở đây làm gì có gió, thậm chí cũng chẳng có lấy một sinh vật nào cả. Thà là trên yên có con gì thấy ghê đang ngồi vắt vẻo đạp xe còn đỡ hơn là kiểu kinh dị chẳng biết mô tả ra sao như này, Ngô Côn Phong âm thầm than khổ.
“Vẫn chưa thấy ý thức nào khác hết, chả biết có thứ gì đang điều khiển cái này không nữa, chắc là do bị thuộc tính của mộng cảnh ảnh hưởng đấy.”
Sau một hồi quan sát, Nhiễm Văn Ninh mới phán như thế.
Thật ra chính Nhiễm Văn Ninh cũng không ưa loại mộng cảnh này tí nào. Quá ít sinh vật qua lại đồng nghĩa với việc mấy loại mộng cảnh như này dư sức bảo vệ bản thân chỉ nhờ vào thuộc tính của chính chúng, và thường thì các kiểu thuộc tính kể trên cũng sẽ cực kì đáng sợ.
Tuy nhiên, cậu cũng không thể phủ nhận rằng có thể có một nguyên nhân khác đã tạo nên tình huống trước mắt: “Cũng có thể là do khác tầng đó, nói chung tôi khá là nhạy cảm với mấy thứ như này. Cơ mà cái xe nhìn có hơi lạ thật, để xem xem như nào.”
“Cái này phải quăng vào tay Hầu Thiên Hữu mới phải, dù sao thằng cha này cũng yêu tha thiết mấy cái kiểu như thế mà.” – Ngô Côn Phong đáp.
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh đành lặng lẽ bảo: “Tôi thấy ổng cũng có được gọi là yêu tha thiết hay gì đâu, ổng quen rồi đó thôi, tại xưa giờ nghề của ổng cũng là xử đẹp mấy cái mộng cảnh như này mà.”
Tán dóc xong, hai anh em mới đủng đỉnh đi theo chiếc xe nọ vào nhà vệ sinh nam. Cửa WC mở toang, chiếc xe cứ thế chạy thẳng vào bên trong, sau đó ngừng lăn bánh ở ngay giữa phòng.
Nhác thấy giữa phòng trống huơ trống hoác, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đành phải từ từ mở cửa từng buồng WC ra để kiểm tra. Sau một hồi lần lượt tra xét, cả hai anh em đều chẳng thấy có điều gì lạ lùng cả.
Bị thứ mộng cảnh lưng chừng như này nắm thóp, Ngô Côn Phong cực kì bực mình, đành lên tiếng càu nhàu: “Ít nhất cũng phải cho đây xem một hai con gì đấy chứ nhỉ.”
Thế nhưng cậu ta chỉ vừa dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã lên tiếng ngắt ngang: “Bọn mình tới trễ quá rồi.”
Nghe vậy, Ngô Côn Phong mới bước đến chỗ Nhiễm Văn Ninh để nghía thử. Buồng WC trước mặt cậu có một bóng người, người nọ gầy trơ cả xương hệt như một xác chết, lại còn đang ngồi gục đầu xuống chẳng buồn nhúc nhích. Trong lúc đó, đôi mắt người nọ cứ mãi dại ra rồi nhìn chằm chằm xuống mặt đất, toàn thân anh ta đều uốn lượn thành một tư thế thoạt trông rất đỗi khó chịu, anh ta cứ thế thu mình vào trong một góc xó rồi im lìm bất động như vậy.
“Không cảm nhận được bất kì một ý thức nào ở đây hết, lạc lối rồi.”
Chỉ vừa mới trông thấy biểu hiện của người nọ, Nhiễm Văn Ninh đã biết rằng anh ta đã chìm vào một giấc ngủ vĩnh hằng tại nơi đây.
Ngoại trừ tư thế rất đỗi ghê rợn của người đàn ông kia, có một điểm rất đáng được lưu ý. Mu bàn tay của anh ta cũng đang bị ghim một cây kim truyền dịch hệt như thứ xuất hiện trên tay bọn Nhiễm Văn Ninh hiện giờ, thế nhưng cây kim này trông có hơi lạ. Khác hoàn toàn so với cây kim không trên tay hai anh em họ, phần đuôi của cây kim nọ lại nối liền với một ống truyền dịch, và ống truyền dịch này vẫn luôn kéo dài lên đến tận trần nhà.
Nhiễm Văn Ninh đưa mắt nhìn lên trên. Cái ống nọ không được nối liền với một bịch nước biển thường thấy, lạ thay, nó lại đâm xuyên qua trần nhà, dường như nó có thể kéo dài lên đến tận mấy tầng lầu.
Nhiễm Văn Ninh định bụng giấu ý thức của người nọ vào Dear Anna, thế nhưng lại sực nhớ ra rằng người nọ vẫn còn bị cái mộng cảnh này ảnh hưởng, cậu cũng chẳng thể nào xử lí ý thức của anh ta một cách qua loa đến thế cho được.
“Mình lên lầu nhìn thử đi thôi.”
Vừa dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã vội vã nện bước lên lầu.
Đúng ngay lúc hai anh em họ rời khỏi nơi đây, chiếc xe đạp quái lạ vừa ngừng lăn bánh kia lại bắt đầu kẽo kẹt chuyển động.
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 124: Bệnh viện không tên, hai.
10.0/10 từ 49 lượt.
