Ngoài Hiện Thực

Chương 127: Bệnh viện không tên, năm.

88@-

Chương 127: Bệnh viện không tên, năm.


Trong lúc một bàn tay của Nhiễm Văn Ninh vẫn đang còn yên vị trên chốt cửa, bàn tay còn lại của cậu lại đang lặng lẽ rút cây dù chuyên dụng ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón địch ngay khi vừa đẩy mở cửa.


Thế nhưng Nhiễm Văn Ninh hãy còn chưa kịp dồn sức, cả cánh cửa trên tay cậu đã bị thứ sinh vật bên kia hung hăng kéo thẳng ra ngoài. Trong lúc khe cửa dần dần nứt toác, cậu có thể rõ ràng trông thấy một bóng dáng trắng tinh đang sừng sững chặn đầu khách ngay khúc hành lang đối diện.


Sinh vật này cao tầm hai mét có thừa. Mới đầu, cậu chỉ có thể thấy được khúc ngực của nó mà thôi, toàn bộ tầm nhìn của cậu đều bị lớp vải trắng tinh tươm trên người nó chặn lại mất. Mãi cho đến khi nó đột nhiên cúi người, cái đầu bọc kín băng gạc của nó mới có thể lọt vào tầm nhìn của cậu.


Nhiễm Văn Ninh hãy còn chưa kịp trông rõ cái con này là cái thứ quỷ yêu gì, cái đầu quái dị kia đã đột nhiên nứt toác cả ra hai bên rồi tạo thành một kẽ hở, cuối cùng, cái kẽ hở đấy lại hóa thành một cái miệng to oành rất đỗi méo mó. Trong đấy không có răng cũng chẳng có lưỡi, chẳng có gì ngoài phần v*ch th*t sở hữu một màu da đặc trưng cả, thoạt nhìn trơn tuồn tuột cứ như lát cắt của ruột người vậy.


Ngay khi hiện thân trước mặt hai vị khách lạ, phần ruột người này đã lập tức sản sinh ra một thứ ánh bạc con con. Vì ngửi được mùi nguy hiểm, Nhiễm Văn Ninh bỗng dưng nhảy khỏi nơi ấy theo phản xạ, và chỉ một giây sau khi cậu di chuyển, một cái ống tiêm siêu to đã ghim thẳng vào phần đất cậu vừa đứng ban nãy.


Vì sức tấn công quá lớn, cả một phần sàn gạch sạch bóng xung quanh cái ống tiêm kia nay đã rạn nứt và nát bấy.


Ngô Côn Phong vốn không phải kiểu người thích đánh xáp lá cà. Sau một hồi quan sát từ sau lưng Nhiễm Văn Ninh, cậu ta bèn thẳng tay vứt một nùi dao về phía con quái y tá ở phía xa. Lạ thay, đống dao kia còn chưa kịp chạm vào một góc áo của nó thì nó đã đột nhiên bốc hơi tại chỗ.


Gần như ngay sau đó, một tiếng xe phanh kít lại đột nhiên vang lên, cái con kia đã lẻn ra sau lưng hai tên bọn họ tự khi nào. Do sử dụng bánh xe để di chuyển, tốc độ của con quái này nhanh hơn Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong rất nhiều. Chưa hết, cũng vì kĩ xảo chiến đấu của nó rất nhuần nhuyễn, nó gần như có thể thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cả hai tên bọn họ, mở ra một màn mèo vờn chuột rất đỗi điển hình.


Dưới các đòn tấn công dồn dập của thứ sinh vật đội lốt y tá nọ, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đều phải nhanh chân tránh né. Mới đầu, hai tên bọn họ còn đinh ninh rằng đống kim tiêm được con quái sử dụng như vũ khí sở hữu một độ dài cố định, nhưng rất nhanh sau đó, họ lại nhận ra rằng họ lầm rồi.


Dù hai tên bọn họ có chạy xa đến đâu, có tách ra khỏi con quái vật kia nhiều đến đâu đi chăng nữa thì mấy cây kim tiêm của nó vẫn đều có thể duỗi về phía họ rồi quấn lấy họ một cách nhanh, chuẩn, chỉnh. Việc nó lì lợm bám riết như thế cũng khiến cả hai anh em họ khó lòng tránh chiến cho được.


“Con này đánh xa đánh gần gì cũng được tất, tôi chạy lại đập nó luôn đây.” – Nhiễm Văn Ninh gọi với sang đồng đội.


Trong suốt quá trình cậu chạy đến chỗ con quái y tá, nó cứ đứng yên đấy và cũng chẳng buồn di chuyển, cứ như thể đang ung dung chờ đợi cậu đến gần vậy. Đôi vai của nó đã bị cơn mưa từ Dear Anna ăn mòn đến phụt ra một nùi sương trắng, thế nhưng rõ ràng nó cũng chẳng thèm để ý đến mấy vết thương cỏn con này cho lắm.


Nhiễm Văn Ninh cũng cảm thấy là lạ đấy chứ, thế nhưng trong lúc cậu sử dụng mưa để ăn mòn ý thức của sinh vật nọ, tinh thần lực của cậu cũng vẫn đang bị cái ống trên tay gặm nhấm từng li, từng tí một. Cậu và nó, đôi bên chắc chắn sẽ không thể giằng co như thế mãi được.


Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên lấy dù làm kiếm rồi đâm thẳng về phía con quái. Cậu biết rõ rằng chẳng có ai sẽ ngoan ngoãn đưa đầu chịu một đòn đánh từ cậu ở một khoảng cách như thế này, thế nhưng con quái trước mắt vẫn đang ung dung đứng yên chẳng buồn né tránh, điều này khiến cậu càng ngày cảng cảm thấy bồn chồn.


Đạo cụ của Cung điện chắc chắn sẽ mạnh vượt mặt một con quái cỏn con như nó, không lẽ nó định ăn một đòn ngon trớn thế sao?



Đúng thật là theo như cậu nghĩ, ngay khi mũi dù của cậu sắp chạm được đến nó, tình hình đã đột nhiên xoay chuyển. Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lảo đảo mất trọng tâm, cả cơ thể của cậu cũng trực tiếp đổ ập xuống một bên khác.


Tất cả là do cái ống truyền dịch dài hơn một mét trên tay cậu. Nó nối liền với trần nhà, đồng thời cũng đột nhiên siết chặt cả phần thân ống, dẫn đến chuyện cây kim trên tay cậu cũng bị kéo ra một cách cực kì đột ngột.


Cả một phần thịt trên mu bàn tay phải của cậu đột nhiên bị túm lấy rồi xách hẳn lên trên, cơn đau đột nhiên và mãnh liệt này khiến cậu phải cắn chặt răng nén nhịn. Lòng cậu vẫn luôn nhắc mãi rằng hiện giờ mình cũng chẳng hơi đâu màng đến đau đớn, vì con quái trước mắt sẽ hành động ngay thôi.


Đúng thật là như vậy, ả y tá nọ đột nhiên cong người cứ như thể đang ôm lấy thứ gì, rồi ngay sau đó, một cái tã lót đột nhiên lại xuất hiện trong vòng tay trống rỗng của nó.


Gần như ngay lập tức, Nhiễm Văn Ninh đã liên tưởng đến mấy cánh tay trẻ nít từng xuất hiện hồi bọn cậu mới bắt đầu đi thăm dò mộng cảnh. Cậu nhanh tay vung dù lộn xộn ra xung quanh, thế nhưng đôi mắt của cậu vẫn bị một đôi tay lạnh lẽo che khuất đi mất.


Cái con này thế mà lại là kiểu hợp thể hay sao.


Nhác thấy mấy kẻ cả gan xông đến nơi đây đã chẳng thể né tránh được nữa, con quái vật đội lốt y tá mới bắt đầu mở ngoác cái miệng rộng của mình, để lộ một cây kim bén ngót dưới vòm họng. Kẽ hở trên đầu nó hiện giờ trông chẳng khác nào một nụ cười đắc thắng cả, nó cứ đinh ninh rằng mình đã sắp bắt được con mồi rồi.


Thế nhưng ngay khi cây kim kia phóng vụt ra ngoài, chào đón nó lại là một mặt vải đen sì. Đòn tấn công của con quái đã bị phá bĩnh bởi một phần tán dù đen đang bung xòe, cả một mặt dù ở nơi đấy đều đã bị cây kim đâm cho lõm cả vảo trong.


Kể từ khi chạm vào dù đen, cây kim quái dị kia gần như đã dừng hẳn ở đấy và cũng chẳng có cách nào đâm xuyên được qua tán dù. Quá trình giằng co căng như dây đàn này kéo dài tầm mấy giây, và bấy nhiêu đấy thời gian cũng đã đủ để một con mồi khác kịp ra tay trợ giúp đồng đội.


Lướt qua Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong rút ra một vài con dao rồi cứ thế phi thẳng chúng về phía con quái y tá. Do bị đánh úp một cách bất ngờ, con quái cũng chẳng kịp né tránh. Rất nhanh thôi, một nùi vật bén ngót đã ghim đầy hai bên vai nó, một loại năng lực lạ lẫm khác cũng đã bắt đầu hiện thân ở nơi đây.


Tuy năng lực của “Ngu muội” phụ thuộc phần lớn vào việc ý thức được tác dụng có tư duy của riêng mình hay không, thế nhưng đây cũng không đồng nghĩa với việc nó hoàn toàn vô dụng với đại đa số các loại sinh vật khác trong mộng cảnh. Vì để tránh bị chèn ép bởi hai loại năng lực khác biệt, con quái kia lại bắt đầu trốn đi mất dạng.


Sau khi tầm nhìn đã khôi phục trở lại bình thường, Nhiễm Văn Ninh mới hay rằng thứ đạo cụ thân thương trên tay mình hiện giờ đã bị đâm tới lòi ra ngoài một khúc nho nhỏ. Ấy là do ban nãy cậu gấp quá, nghĩ rằng con quái kia sẽ tấn công mình trực diện nên mới phải lật đật giơ dù lên chắn đấy thôi.


May là chỉ lủng giả không lủng thiệt, chứ nếu như lủng thiệt thì cậu chả biết cái tên Yến Lân kia có cung cấp dịch vụ bảo hành miễn phí không nữa.


“Cái này cắt không đứt được nè.”


Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang bị treo cứng ngắc bởi cái ống quái quỷ kia, Ngô Côn Phong mới thử dùng dao cắt nó xem sao.


Đáp lại lời cậu ta, Nhiễm Văn Ninh lại lắc đầu: “Tôi thấy hình như nó là thuộc tính của cái mộng cảnh này rồi, nó cũng chẳng phải thực thể đâu.”


Thứ dung dịch trong cái ống trên tay Nhiễm Văn Ninh hiện giờ đã càng ngày càng thêm sẫm màu, trông chẳng khác nào một ống nước trái cây thật cả. Thấy vậy, cậu nhẹ nhàng chống mũi dù lên cái ống, sau đó mới thử bọc nó lại trong nước.



Nhiễm Văn Ninh không rõ đẳng cấp của cái mộng cảnh này đến đâu cả, vậy nên cậu chỉ có thể tăng cường độ năng lực của mình lên một cách từ từ và chậm rãi mà thôi. Nếu nó thật sự có thể ép cậu gọi Dear Anna ra mặt thì ắt hẳn đẳng cấp của nó sẽ tầm tầm bậc thứ hai hoặc thứ nhất cho xem.


Sau khi bị thuộc tính suy giảm ăn mòn, cái ống lì lợm kia đã bắt đầu trở nên trong suốt hệt như lúc ban đầu. Tuy nhiên, đến khi nó chịu vỡ tan ra thì cường độ năng lực của cậu đã có hơi vượt ngưỡng một chút rồi.


Vừa buông thõng tay phải xuống, Nhiễm Văn Ninh vừa lên tiếng nhận xét: “Tôi nghĩ cái mộng cảnh này ắt hẳn phải thuộc bậc thứ hai, độ khó của nó chắc cũng tầm tầm bậc thứ hai đổ lại đó.”


Chẳng biết bên Trì Thác như nào rồi nữa.


Ở một phía khác, Trì Thác và Thượng Kha cũng gặp phải một tình huống tương tự, thế nhưng thứ sinh vật mà họ đang phải đối mặt lại là một kiểu quái vật khác hoàn toàn.


Lúc này, hai tên bọn họ đang lén lút núp trong một văn phòng nho nhỏ. Sau khi liếc nhìn tình hình ngoài cửa, Thượng Kha chỉ biết quay đầu lại rồi thở dài một cái ngao ngán: “Nếu mà được chọn lại thì tôi sẽ chọn Nhiễm Văn Ninh ngay cho xem.”


Nghe vậy, Trì Thác bèn lúng túng dùng nắm tay che khuất khóe môi mình rồi đáp: “Năng lực của tôi có hơi bành trướng một tẹo, anh tập quen dần là được rồi.”


Không gian xung quanh họ chẳng rộng rãi cho lắm, vậy nên năng lực của Trì Thác cũng chẳng thể hoàn toàn phát huy thế mạnh của mình cho được. Hết cách rồi, anh chỉ có thể sử dụng cây súng lục chuyên dụng để làm vật dẫn mà thôi, thế nhưng cho dù đấy chỉ là một viên đạn bé xíu đi chăng nữa thì suýt chút nữa nó cũng đã khiến cả một khúc hành lang bệnh viện nổ nát bấy.


“Lần sau chuẩn bị chọi bom thì mình có thể nào báo trước một tiếng giùm tôi được không?” – Thượng Kha càu nhàu như vậy. Một phần lượng tinh thần lực bị cào rớt lộp độp của anh ta cũng là nhờ cả vào viên đạn kh*ng b* ban nãy của Trì Thác hết đấy.


“Tôi tưởng anh ở bậc thứ nhất nên không sao chứ.” – Trì Thác đáp lời.


“Tôi không sao không có nghĩa là tự nhiên tôi muốn đưa đầu ra cho cậu đánh đâu ha.” – Thượng Kha cãi lại ngay. Trông cái ánh nhìn kì thị của anh ta kìa, cộng thêm cả tính tình nghiêm túc chẳng hay cười đùa vốn dĩ của anh ta nữa thì khung cảnh này có khác gì cảnh sếp sòng đang mở họp sạt cho nhân viên một trận đâu chứ.


Thuộc tính năng lực của Trì Thác mạnh mẽ khỏi cần bàn, thế nhưng mấy thứ sinh vật của mộng cảnh này lại có thể thoắt ẩn thoắt hiện ở địa bàn của chúng, và cũng vì có thể trốn chui trốn nhủi kiểu đấy nên chúng dư sức tránh thoát được phần lớn các đòn tấn công từ anh.


“Hay mình thử chơi ác hơn tí xem sao.”


Vừa ngồi nép sau lưng cửa ra vào, Thượng Kha vừa lên tiếng đề nghị như vậy. Vì cho rằng rất khó để trực tiếp đối đầu với bọn quái trước mắt, anh ta mới nghĩ ra được một cách, ấy là dụ chúng vào một chỗ, sau đó lại thừa dịp chúng sơ ý để tiến hành đánh lén.


“Tí nữa cậu đi dụ tụi nó đi, để đấy tôi giăng bẫy cho, đừng để tụi nó chú ý tới mình, cứ thế thì sẽ dễ đánh trúng tụi nó hơn nhiều lắm.” – Anh ta lại lên tiếng.


Nghe xong, Trì Thác mới ra hiệu tỏ vẻ hiểu rồi. Trong lúc ấy, anh có vô thức để lộ một phần mu bàn tay của mình, thứ chất lỏng trong cái ống truyền dịch trên tay anh cũng đã sẫm màu hơn một cách rõ rệt.


“Anh không cần phải nương tay, mình cũng sẽ không ở lại quá lâu trong này đâu.” – Trì Thác còn nhắc nhở như thế.



Sau một hồi thảo luận ngắn ngủi, hai anh em bắt đầu bắt tay vào hành động.


Cùng lúc đó, bên ngoài hành lang bệnh viện, một cặp sinh vật của cái mộng cảnh này đã hiện thân. Khoác lên mình một bộ đồ bệnh nhân chỗ lành chỗ rách, chúng vẫn đang bò ngoe nguẩy dưới đất với một tư thế cực kì dị hợm. Loại sinh vật kể trên không có đầu, chúng chỉ sở hữu mỗi một phần gáy tái nhợt và trơ trọi mà thôi. Thêm vào đó, phía trên phần lát cắt nối liền với đầu của chúng là một khe nứt nho nhỏ, và từng tiếng gào khàn khàn rợn tóc gáy đang từ từ phát ra từ chính những “cái miệng” đấy.


Hai sinh vật này sở hữu một điểm chung với lũ quái bên phía Nhiễm Văn Ninh, ấy là việc chúng chỉ có nửa người trên mà thôi, còn phần dưới của chúng lại được cấu thành bởi một đống thứ hổ lốn khác.


Trong lúc hai con quái bò lép nhép dưới sàn, chiếc ống truyền dịch nối liền chúng với nhau vẫn luôn bị kéo lê đến nỗi phát ra từng tiếng sàn sạt ê răng, hơn nữa cũng không khó để người ta có thể trông thấy sự hiện diện của thứ chất lỏng đỏ nhạt không tên đang chảy xuôi trong lòng cái ống đấy.


Tóm lại, lúc hai sinh vật này hành động, trông chúng chẳng khác nào một cục nam châm hình chữ U cả.


Cũng vì chịu ảnh hưởng từ thuộc tính của mộng cảnh mẹ, tụi quái vẫn đang muốn bắt lấy hai ý thức xa lạ kia hòng bổ sung năng lượng cho chính bản thân mình, vậy nên hai anh em Trì Thác đi đâu, chúng đi đấy.


Rồi bỗng dưng, một trong số hai mục tiêu đột nhiên xuất hiện cách chúng không xa cho lắm. Nhận thấy được điều đó, chúng lập tức bắn người phóng vèo về phía Trì Thác đều răm rắp cứ như đã đồng loạt nhận được mệnh lệnh vậy.


Trong suốt khoảng thời gian di chuyển về phía mục tiêu, cả hai sinh vật kể trên đều tàng hình đi mất, trạng thái tàng hình của chúng thậm chí còn rất ổn định, người thường chẳng tài nào trông thấy chúng được cả. Xui thay, đối thủ của chúng lại là Trì Thác – một người vốn đã sở hữu linh thị, anh có thể phần nào bắt giữ lấy từng cử động của chúng, và anh cũng thừa sức biết được rằng khoảng cách giữa mình và chúng đang từ từ rút ngắn lại. Tất cả đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của Thượng Kha, thế nên anh mới nhanh chân dẫn dắt hai con quái về một đầu hành lang khác.


Thượng Kha vẫn đang còn núp trong một căn phòng nào đấy. Nhận thấy Trì Thác đã thành công dụ tụi quái rẽ vào một khúc quanh, anh ta mới lập tức sử dụng năng lực. Ngay sau bước chân Trì Thác, một vài sợi dây cực kì mảnh đã bắt đầu hiện thân rồi giăng đầy trên khúc hành lang hẹp dài đấy.


Nhờ vào hình thể vô cùng mảnh mai của mình, sự tồn tại của mấy sợi chỉ nhỏ này cũng không đáng kể cho lắm, điều này cũng phần nào khiến chúng rất khó để nhìn được bằng mắt thường.


Hiện giờ, mấy sợi chỉ nọ vẫn còn chưa được chủ nhân ban tặng năng lực, chúng vẫn đang im lìm chờ đợi hòng đánh úp đám mồi ngon sắp sửa sa lưới.


Thượng Kha vẫn còn có hơi lăn tăn không biết liệu đám quái kia có chịu lộ mặt thật ra hay không, thế nên kế hoạch của hai tên bọn họ vẫn cần một ít may mắn, nếu lần này thất bại thì chỉ đành làm phiền Trì Thác ra mặt dụ quái thêm vài lần nữa mà thôi.


Cũng hên là thần may mắn chịu mỉm cười với họ, đám quái kia đã tạm thời quên tàng hình lúc rẽ vào khúc quanh, chúng cứ thế hăng hái đâm đầu về phía cái bẫy chết người nọ trong tình trạng chẳng hay biết gì cả.


Trong lúc nhanh chân chạy trốn, Trì Thác chẳng buồn quay đầu lại, thế nhưng chỉ vừa mới chạy được nửa đường thì cả cánh tay của anh đã bị giật ngược lại, cứ như thể có ai đó đang níu lấy tay anh vậy. Sau khi liếc nhìn tay trái, anh mới hay rằng cái ống nối liền với trần nhà trên mu bàn tay anh đã dài ra tự bao giờ.


Và chính cái ống ấy là thủ phạm đã kéo giật anh lại.


Chết thật, Trì Thác âm thầm than thở, hình như cái mộng cảnh này đang muốn cố định anh tại chỗ. Cũng may là linh thị của anh vẫn còn cho phép anh để ý đến tình hình sau lưng mình, và chỉ trong một tích tắc sau đó thôi thì cả hai ý thức của tụi quái sau lưng anh dường như đã trở nên nát bét.


Biết rằng Thượng Kha đã thành công, Trì Thác mới vội vàng nhìn về phía sau. Đúng thật là như vậy, hai sinh vật kia đã bị chém tới nát nhừ, vài nhúm thịt nhỏ từ chúng vẫn đang treo lủng lẳng trên mấy sợi chỉ của Thượng Kha, phần còn lại to hơn một tí nên đã rớt hẳn xuống mặt sàn.



“Vậy mà còn chưa chịu hóa thành sương cơ à?”


Trì Thác rút cây súng chuyên dụng của mình ra, sau đó lập tức nã một phát đạn về phía phần tàn dư của đám quái.


Năng lực của “Vườn Eden” lại được dịp thỏa thích bộc lộ sức phá hoại đỉnh cao của bản thân nó, uy lực của viên đạn nho nhỏ kia bắt đầu gia tăng đến cấp lựu đạn một cách nhanh đến bất ngờ, chỉ vừa rời nòng thì nó đã khiến cả phần hành lang và xác chết của lũ quái cùng nổ bung bét về phía sau.


Sau khi bụi bặm tan đi gần hết, linh thị của Trì Thác mới không còn cảm nhận được sự hiện diện của bất kì một sinh vật nào nữa, chúng đã thật sự bị tiêu diệt sạch sẽ hết rồi. Chịu thôi, khi nãy đến cả cái thang máy vô tội đối diện còn bị anh phá cho nát bấy nữa kia mà.


“Xong rồi đúng không?”


Nghe thấy tiếng nổ, Thượng Kha cố ý ở lì tại chỗ để chờ trong chốc lát, xong xuôi mới ló mặt ra ngoài để xem xét tình hình.


Nhác thấy một tay của Trì Thác vẫn còn đang bị kéo giật lên trần nhà, Thượng Kha mới dùng năng lực của mình để cắt đứt cái ống ấy.


Tất cả những gì Trì Thác có thể cảm nhận được chỉ là một cơn gió nhẹ, xong xuôi thì cái ống trên tay anh đã bị người ta cắt đi mất. Anh lên tiếng cảm ơn đồng đội, đồng thời cũng âm thầm nghĩ rằng khéo thật, năng lực của Thượng Kha thế mà lại có thể kiềm chế cái mộng cảnh này phần nào.


Thật ra Thượng Kha vẫn còn khá lăn tăn chẳng biết bên Nhiễm Văn Ninh ra sao rồi nữa. Cả hai đứa nhóc này đều là nhân viên đời thứ năm, vậy nên nhiều khi tụi nhỏ cũng không rành đường đi nước bước nhiều như anh ta và Trì Thác.


“Mình không đi xem thử xem bên Nhiễm Văn Ninh ra sao rồi hả?” – Thượng Kha hỏi như thế.


Đáp lại lời anh ta, Trì Thác chỉ tỏ vẻ yên tâm đi anh. Dù sao anh cũng hiểu rõ Nhiễm Văn Ninh đã mạnh đến mức nào mà, nếu tên nhóc đó có thể đi dạo một vòng trong một mộng cảnh ở đỉnh tam giác thì đời nào người ta lại bị một cái mộng cảnh xoàng xĩnh như này nhốt lại cho được.


Thêm vào đó, anh còn bổ sung thêm như sau: “Trừ mấy con quái đó thì chỗ mình không có gì đặc biệt cho lắm, hay mình lên lầu xem thử rồi quay về tập hợp với bên Nhiễm Văn Ninh sau ha?”


“Vậy cũng được.” – Thượng Kha gật gù đồng ý.


Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất của cả bệnh viện.


Hai cái ống truyền dịch mới đã xuất hiện tại nơi đây. Cũng giống hệt như đồng loại mình, chúng vẫn đang tham lam hút lấy ý thức của những kẻ xui xẻo đi lạc vào bệnh viện, bằng chứng rõ rệt nhất là thứ chất lỏng đo đỏ đang chảy xuôi trong lòng ống.


Hệt như một điềm báo chết chóc, ảnh ngược của cặp ống mới toanh kia đã được phản chiếu nguyên vẹn trong đôi con ngươi trống rỗng của một người đàn ông đang ngồi im lìm ở nơi đấy. Chẳng có động tác gì khác, anh ta chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm, cứ như thể đã quá quen với khung cảnh trước mắt: “Lại có thêm nạn nhân nữa hay sao?”


Ngạc nhiên thay, chỉ chốc lát sau đó thì hai cái ống kia đã lần lượt đứt gãy, cứ như thể mấy tên người mới xui xẻo kia đã tự mình chặt đứt gông xiềng rồi rời khỏi khu ngục tù chết chóc này vậy.


Sau khi người đàn ông nọ tận mắt trông thấy màn đứt gãy của hai cái ống trước mặt, một tia hi vọng le lói mới chợt nhen nhóm xuất hiện trong đôi mắt đầy ắp tuyệt vọng của anh ta. Với một chất giọng run rẩy và tràn ngập nỗi niềm kinh ngạc, anh ta lại tiếp tục lẩm bẩm: “Thật sự sắp được cứu rồi sao?”


Ngoài Hiện Thực
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực Truyện Ngoài Hiện Thực Story Chương 127: Bệnh viện không tên, năm.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...